Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 370: Chương 370



"Hứa Yên Miểu?!"

Lúc đó tay liền run lên, rèm vải xám "bộp" một tiếng đập vào cửa sổ.

Sau đó nghe thấy một tiếng: [Hả? Sao phản ứng lại lớn như vậy?!]

Quốc Tử Giám Tế tửu tự trấn an, hai ba nhịp thở sau, quay mặt ra ngoài, đang định nói chuyện, ánh mắt liền rơi vào người trước mặt Hứa Yên Miểu và cái túi đen dưới chân người nọ, giọng điệu trở nên vi diệu: "Hứa lang, trời tối rồi, các ngươi đây là..."

Hứa Yên Miểu: "Gà cay chua, lễ vật xin lỗi của vị lang quân này, ngài có muốn xem không?"

Quốc Tử Giám Tế tửu: "..."

Hắn ta xuống xe lật xem, phát hiện quả nhiên toàn là gà cay chua, không thấy bóng dáng của vàng bạc đâu cả, mùi chua và cay xộc thẳng vào mũi, vừa thân thiết, lại vừa khai vị.

Trái tim đang kích động lập tức nguội lạnh, sau khi từ biệt Hứa Yên Miểu, xe ngựa liền đi xa, trong xe, Quốc Tử Giám Tế tửu thấp giọng mắng một câu: "Bệnh thần kinh!"

Đêm hôm khuya khoắt lại đi tặng gà cay chua!

Hứa Yên Miểu ngay cả gà cay chua cũng không nhận, nhưng không thể phủ nhận...

[Lương chủ sự thật biết dạy con.]

Ngày hôm sau, trong buổi thiết triều, Hứa Yên Miểu cảm thán như vậy.

Lương Duệ hơi sững người, bắt đầu suy nghĩ con trai mình đã làm gì, mà lại có thể nghe được bọn họ từ tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Có điều, hẳn là chuyện tốt?

[Để ta nhìn thấy băng vệ sinh, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng nghiêm túc tạ lỗi... Hả? Không đúng, hắn ta đụng phải Cao Hạ, sao chỉ có xin lỗi mà không có lễ vật tạ tội?]

[Chẳng lẽ là coi thường thân phận của Cao Hạ?]

[Vậy cũng không đúng, Liên Hạng bên kia hắn ta cũng không đi, sao chỉ đến chỗ ta.]

[Hửm???]

[Hắn ta chưa thành thân, cái băng vệ sinh kia, bông cũ trộn m.á.u gà?!]

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Vẻ mặt của Lương Duệ đột nhiên trở nên vô cùng trống rỗng.

Hắn ta mơ hồ có một loại cảm ứng – con trai hắn ta, đại khái là sắp hại cha rồi.

[Hả? Ngày ngày canh cổng cung, canh ta tan làm, canh một tháng ròng rã cuối cùng cũng nghe ngóng rõ ràng ta thích ăn gì, sau đó tự tay làm một túi gà cay chua, chọn một ngày ta ở bên cạnh có người cố ý đụng tới?]

[Hắn ta rốt cuộc là muốn làm gì...]

[Gì cơ????]

[Hắn ta thích nhạc mẫu của lão Hoàng đế, hy vọng ta, sủng thần này, có thể giúp hắn ta làm thuyết khách?!]

Lão Hoàng đế: ???

Nhạc mẫu của hắn?!

Nhạc mẫu của hắn không phải –

[Nhạc mẫu của lão Hoàng đế, nương của Hoàng hậu nương nương, Uất Trì lão thái quân, chín mươi lăm tuổi rồi cơ mà?!]

Lương Duệ tối sầm mặt mũi.

Một ngày tốt lành

Thảo nào con trai hắn ta ba mươi hai tuổi rồi còn không muốn cưới vợ, hỏi thì nói là không có người thích, hỏi tiếp thích nữ nhân như thế nào, thì nói là thích thái độ ôn hòa, bao dung, nhưng không nhu nhược, uy nghiêm, có quyết đoán, có kinh nghiệm, có trí tuệ, hành sự quyết đoán, mạnh mẽ. Không tìm được thì thà thiếu chứ không ẩu.

Uất Trì lão thái quân quả thực đều thỏa mãn, nhưng cũng chỉ thỏa mãn được có mấy ngày thôi chứ!

Đổi lại là ta, ta cũng rung động.

Lương Duệ kiên cường không ngất đi. Nhưng Hứa Yên Miểu lại giống như không muốn buông tha hắn:

[A, nói đến, nếu như thành công, chẳng phải lão Hoàng đế phải gọi Tiểu Lương là nhạc phụ, sau đó gọi lão Lương là thái công sao?]

[Thật là lợi hại gấp bội!]

[Tiểu Lương thật là có ý tưởng – ồ, trực tiếp tìm sủng thần, hành động cũng rất nhanh.]

Lương Duệ ôm ngực, trái tim đau muốn chết.

Ngày thường sao không thấy đứa con trai này của hắn hành động nhanh nhẹn như vậy! Chê cuộc sống quá êm đềm, muốn trải nghiệm cảm giác bị đánh đòn sao!

Quan viên đứng bên cạnh Lương Duệ vô cùng đồng cảm với hắn.

Gặp phải một đứa con trai to gan lớn mật như vậy, thật đáng thương.

Có điều...

Quan viên kia bước tới, nhỏ giọng xúi giục: "Lương chủ sự, chi bằng để con trai ngài đau một chút, thay vì bản thân ngài đau lòng. Bao nhiêu mỹ nữ như vậy không muốn, lại cứ thích lão thái quân của người ta, là do hồi nhỏ đánh chưa đủ nhiều."

Lương Duệ hít một hơi, đè thấp giọng: "Ta không đánh con."

Quan viên kia vô cùng kinh ngạc: "Chưa từng đánh lần nào sao?"

Lương Duệ lắc đầu.

Quan viên kia: "Như vậy không được! Thương cho roi cho vọt!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 371: Chương 371



Lương Duệ vẫn lắc đầu.

Đúng lúc này, Hứa Yên Miểu: [A, nói đến, Tiểu Lương đích thân nói với lão Lương, thích nữ tử có thái độ ôn hòa, bao dung, nhưng không nhu nhược, uy nghiêm, quyết đoán, có kinh nghiệm, có trí tuệ, hành sự quyết đoán, mạnh mẽ –]

[Vậy chẳng phải Hoàng hậu nương nương cũng thỏa mãn sao? May mà hắn ta chưa từng gặp Hoàng hậu nương nương, nếu không...]

"Rầm –"

[Hả? Hình như có tiếng gì đó?]

Hứa Yên Miểu ngơ ngác ngẩng đầu. Nhưng không tìm thấy gì.

[Ảo giác sao?]

Trên Kim Đài, lòng bàn tay lão Hoàng đế dùng sức đập vào tay vịn đã đỏ ửng, khuôn mặt kia gần như đen như đáy nồi.

Trước đó, chuyện Lương Ấu Văn muốn làm cha vợ của ông, ông không hề tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười, nhưng bây giờ, kim châm vào người mình, ông mới biết đau.

Phía dưới, Lương Duệ vốn đã đau lòng, nay lại càng thêm kịch liệt.

Hắn quay đầu nhìn quan viên kia, mặt không biểu cảm, lòng như tro tàn: "Các hạ có thể dạy ta, làm thế nào để đánh con không?"

Quan viên kia lập tức hưng phấn: "Ta nói cho ngươi biết, chỉ có một chữ, chính là 'đánh'! Dùng roi mây đánh vào mông, vừa đau lại không làm tổn thương gân cốt! Cũng có thể phạt cơm, không phải không cho hắn ta ăn cơm, mà là thịt không bỏ muối, rau không bỏ dầu, khô khan mà ăn, vừa không để hắn ta đói, lại khiến hắn ta ghi nhớ lỗi lầm."

Hắn ta nói đến hứng khởi: "Ngươi tự mình châm chước lỗi lầm của hắn, để quyết định rốt cuộc là phạt một bữa hay hai bữa hay ba bữa. Con trai ta năm đó cũng rất nghịch ngợm, lúc đó nhà hàng xóm có một cái bình ngọc, men xanh rất đẹp, con trai ta không nói một tiếng liền trộm đi, đem đi cùng đám bạn chơi trò 'giả làm Quan Âm Đại Sĩ', làm bình ngọc tịnh của Quan Âm Đại Sĩ. Sau này ta biết được, trực tiếp phạt ba ngày cơm, mỗi ngày đồ ăn không có muối không có dầu, nó khóc lóc nhận lỗi, sau này không dám tùy tiện động vào đồ của người khác nữa."

Lương Duệ nghiêm túc gật đầu.

Và tỏ vẻ: "Đa tạ. Mấy ngày trước ta mới có được một con ngựa tốt, tan triều sẽ cho người đưa đến phủ các hạ."

Vừa mới thiết triều, hơn phân nửa người trong triều đình này đã muốn tan triều.

– Tan triều mới có thể xem náo nhiệt a!

Ví dụ như, ngoại trừ Đậu thừa tướng, trong triều đình thật ra có không ít người nhà họ Đậu, từng người từng người đang phẫn nộ trừng mắt nhìn Lương Duệ.

Chúng ta đều gọi lão thái quân là lão tổ tông, con trai ngươi lại muốn trực tiếp một bước lên trời, làm tổ tông của chúng ta sao?!

Lương Duệ thay con trai chột dạ cúi đầu.

[Woa! Tiểu Lương vậy mà lại nhất kiến chung tình như vậy!]

Lương Duệ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, vô cùng chuyên chú.

Hắn nhất định phải nghe cho kỹ, đúng bệnh hốt thuốc, như vậy mới có thể dập tắt ý nghĩ hoang đường kia của con trai hắn!

Lão thái quân chín mươi lăm tuổi, hắn ta sao dám –

[Ba năm trước hắn ta cũng ở kinh sư, muốn tham gia khoa thi Hội – ồ, thì ra lần này là thi lại à.]

Lương Duệ sốt ruột như lửa đốt.

Trước đây sao không cảm thấy Hứa Yên Miểu động một chút là bị chuyện khác kéo đi tiếng lòng, lại khiến người ta khó chịu đến vậy!

[Sau đó thèm ăn, hẹn một đám người vào núi đào nấm – tên này vẫn luôn dũng cảm như vậy sao? Mùa đông lạnh giá mà dám vào núi, cũng không sợ gặp chuyện.]

[Woa, thấy trong một cái giếng cạn có nấm, liền trực tiếp xuống hái. Thân thủ này, lợi hại!]

Lương Duệ không lên tiếng.

Nhưng các quan viên khác rõ ràng có thể cảm nhận được sự sốt ruột của hắn.

Một ngày tốt lành

Ánh mắt càng thêm đồng cảm: Tiểu Bạch Trạch thường xuyên như vậy, ngươi nhịn chút đi.

[Sau đó... Trúng độc rồi?!]

Lương Duệ nhíu mày.

Hắn phát hiện... Con trai hắn dường như quá coi thường tính mạng của mình.

Rừng sâu mùa đông cũng dám vào, giếng cạn không biết có nguy hiểm hay không cũng dám xuống.

Xử sự như vậy, không ổn chút nào.

Trên Kim Đài, lão Hoàng đế ác độc nghĩ: Sao lúc đó không độc c.h.ế.t tên rùa con này đi!

Dám mơ tưởng Hoàng hậu!

Hắn ta bây giờ không mơ tưởng là vì chưa nhìn thấy người, đợi nhìn thấy rồi chắc chắn sẽ mơ tưởng – trong đầu lão Hoàng đế nhanh chóng lập ra phương trình, bắt đầu phẫn nộ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 372: Chương 372



[Thật thảm, nôn mửa, tiêu chảy, toàn thân co giật. Lại còn ở trong núi, đưa ra ngoài tìm đại phu phỏng chừng cũng không kịp.]

[Có điều, nhìn hắn ta bây giờ hoạt bát nhảy nhót, chẳng lẽ là được lão thái quân cứu nên mới nhất kiến chung tình... A, ta hình như đoán đúng rồi – ha ha ha ha ha! Ta thật sự ha ha ha ha ha! Cứu mạng! Đây là đang ở trên triều! Là muốn cười c.h.ế.t ta sao!]

Những người khác không biết Hứa Yên Miểu nhìn thấy gì, chỉ có thể thấy hắn đột nhiên cúi đầu, vai hơi run, rõ ràng là đang nhịn cười.

Hơn nữa, là cười lớn.

Hứa lang cười ròng rã mấy chục nhịp thở, vẫn chưa thỏa mãn sự tò mò của những người khác. Khiến người ta sốt ruột đến mức bấm ngón tay.

Ngay cả bạn tốt Liên Hạng cũng trợn to mắt, nín thở tập trung nhìn hắn.

Một ngày tốt lành

Khó khăn lắm mới đợi Hứa lang cười đủ, hắn mới ở trong lòng nói: [Người đi cùng Tiểu Lương thật đúng là nhân tài, sao lại nghĩ ra cách để Tiểu Lương ăn phân để giải độc vậy?]

Gì cơ???

Liên Hạng dùng sức dụi tai.

Ăn, ăn, ăn phân để giải độc?!

Thái y đi theo trong triều đình lại lặng lẽ giơ ngón tay cái.

Nếu như thật sự không có cách nào khác, dùng cách này để thúc nôn quả thực có thể cứu mạng – chỉ cần người bệnh có thể vượt qua được cửa ải trong lòng.

[Thư sinh đi cùng còn thề son thề sắt nói trước đây từng thấy người trong thôn ăn nấm trúng độc, chính là trị như vậy, không bao lâu liền hoạt bát trở lại. Cười c.h.ế.t mất, Tiểu Lương sống c.h.ế.t không chịu ăn, thà rằng mình đau chết, độc chết.]

[Nói thế nào nhỉ, đổi lại là ta, ta cũng phải do dự một chút. Chuyện này thật sự cần rất nhiều dũng khí.]

Ngay cả lão Hoàng đế cũng hơi đồng cảm với Lương Ấu Văn này.

Xem ra hắn ta sống sót rồi, chẳng lẽ... Ừm, dũng khí đáng khen. Vậy thì không phạt nặng hắn ta nữa – dù sao muội tử cũng sẽ không thích một người từng ăn cứt.

Lương Duệ cũng không biết ý nghĩ không lễ phép trong lòng lão Hoàng đế, chỉ là vành mắt hơi ươn ướt.

Hắn vậy mà không biết, con trai hắn để sống sót, đã chịu đựng nỗi khổ lớn như vậy!

Có lẽ chính vì vậy, tâm tính mới trở nên thoát tục đi!

[Hít ——]

[Thật kinh hiểm!]

[Nếu không phải bị Uất Trì lão thái quân đi ngang qua ngăn lại, thư sinh đi cùng suýt chút nữa đã cưỡng ép nhét thứ kia vào miệng Tiểu Lương rồi! Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!]

[Xem ra thật sự là ân cứu mạng rồi... Woa!]

Hứa Yên Miểu cảm thán trong lòng.

[Lão thái quân biết Tiểu Lương trúng độc nấm, đầu tiên là chỉ huy thị nữ đi cởi giày của Tiểu Lương, bản thân bà ấy ngồi xổm xuống xem giữa ngón chân thứ hai và thứ ba của Tiểu Lương có xuất hiện phản ứng gì không, sau đó dùng ngón tay ấn mạnh lên xuống.]

[Không nhanh không chậm, không vội không vàng, Tiểu Lương đều nhìn ngây người.]

[Bà ấy còn rất kiên nhẫn an ủi Tiểu Lương, nói mình từng học qua y thuật, bảo hắn ta không cần sợ.]

[Sau đó còn chỉ huy một thị nữ khác đi lấy nước ấm trên xe ngựa. Đợi Tiểu Lương uống xong, bà ấy rửa tay, dùng ngón tay móc họng hắn ta... Vẫn là thúc nôn, cách này so với ăn phân thì tốt hơn nhiều.]

[Sau đó không ngừng uống nước, không ngừng thúc nôn, Tiểu Lương nôn đến mơ mơ màng màng, còn nghe thấy giọng nói trầm ổn của lão thái quân: Nhanh cưỡi ngựa ra khỏi núi mua thuốc, nhân sâm, bạch truật, cam thảo, can khương, phụ tử, phục linh...]

[Vừa phân phó hạ nhân, vừa vững vàng thúc nôn cho Tiểu Lương.]

[Chậc chậc, thì ra là như vậy, điều này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Tiểu Lương, vừa ôn hòa lại vừa trầm ổn, có kinh nghiệm, gặp chuyện không hoảng loạn. Hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của hắn ta! Huống chi còn có 'ân cứu miệng'.]

[Ừm... Có lẽ còn có chút hiệu ứng cầu treo?]

Quần thần: Đó là thứ gì?

Mặc dù không biết hiệu ứng cầu treo mà Hứa Yên Miểu lẩm bẩm trong lòng là gì, nhưng nhìn Tiểu Lương... À không, nhìn phản ứng của con trai Lương Duệ, rất rõ ràng là vì được cứu trong lúc sinh tử, nên mới nảy sinh hảo cảm.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, ai có thể cứu bọn họ khi bọn họ sắp bị ép ăn phân, bọn họ cũng rung động a.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 373: Chương 373



Lương Duệ: "..."

Làm sao bây giờ?

Hay là, hắn đạp con trai xuống hố phân, rồi an bài người giả vờ đi ngang qua, không hoảng không vội cứu hắn lên, và tiến hành thúc nôn?

...

Nghi ngờ có phải gà cay chua của mình không đủ hấp dẫn hay không, đang móc hết số tiền tích cóp từ nhỏ đến lớn hơn ba mươi năm, định đến quán ăn học món tủ bí mật không truyền ra ngoài của người ta, Lương Ấu Văn, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Hắn ta bước nhanh ra khỏi phòng, nâng tay cầm của chiếc xe đẩy sắt trong sân lên, dùng sức đẩy ra ngoài.

"Làm chút việc tay chân, cho nóng người lên! Hô –"

Nghe tiếng bánh xe sắt ken két trên mặt đất đóng băng, Lương Ấu Văn không nhịn được nở một nụ cười.

Xào rau bằng chảo sắt cần nhất là sức lực, hắn ta có thừa sức lực! Nhất định có thể lấy lòng Hứa lang!

Lão Hoàng đế suýt chút nữa kêu lên một tiếng tuyệt vời.

Dù sao muội muội của ông đã an toàn, đương nhiên có thể yên tâm xem náo nhiệt.

Về phần nhạc mẫu... Nói thật, lão Hoàng đế không cảm thấy nhạc mẫu của ông sẽ để mắt đến một thanh niên, cho dù bà ấy nghe nói chuyện này, e rằng cũng chỉ còn lại dở khóc dở cười.

Đậu thừa tướng lại càng thêm ung dung.

Mẹ ông đương nhiên có phong thái, có mị lực, tuổi cao đức trọng, thông đạt lại tùy hòa, một tiểu tử – mặc dù hơn ba mươi tuổi, nhưng trong mắt Đậu thừa tướng, thật sự vẫn là tiểu tử.

Hừ.

Một tiểu tử, bị phong thái của bà ấy làm cho khuất phục, là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa, mẹ ông cả đời này đã tiếp xúc qua không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn, một "tiểu tử" khi cười toe toét, nói không chừng còn lộ ra hàm răng cửa bị sứt, căn bản sẽ không lọt vào mắt mẹ ông, có gì đáng tức giận.

Chỉ có Lương Duệ lo lắng.

Bắt đầu suy nghĩ bản thân nên dùng roi vọt để dạy con, hay là tiến hành "trừng phạt đồ ăn", hoặc là đẩy người xuống hố phân –

Hay là, cả ba cùng thử một lần?

…..

Hứa lang hai mươi tuổi, đội mũ trưởng thành.

Sau khi tan triều, Lương Duệ điểm danh xong, xin nghỉ về nhà nửa canh giờ.

Để tránh bị Hứa Yên Miểu phát hiện hành động của mình quá đột ngột, lộ trình của hắn là như thế này: Đầu tiên là đến nhà ăn nhỏ mà Hoàng đế chuẩn bị cho quan viên để ăn trưa, sau đó có người bất cẩn làm đổ nước tương lên quan phục của hắn, Lương Duệ đành phải xin nghỉ về nhà thay đồ.

Về đến nhà, Lương Duệ giả vờ vô tình nhắc đến: "Nghe nói Đậu thừa tướng sợ lão thái quân quá cô đơn, muốn tìm cho bà ấy một người bạn già."

– Đương nhiên đây là giả.

Sau đó, còn chưa đợi Lương Ấu Văn có phản ứng gì, Lương Duệ trực tiếp nổi giận: "Ánh mắt của ngươi là sao! Ta đánh c.h.ế.t ngươi cái đồ hỗn trướng! Lão thái quân đã chín mươi lăm tuổi rồi, có thể làm tằng tổ mẫu của ngươi rồi, ngươi còn muốn bày tỏ tình yêu với bà ấy?! Ta đánh c.h.ế.t ngươi cái đồ hỗn trướng!"

Nói rồi, liền cầm lấy cây củi đốt nồi ở góc sân, đánh cho trưởng tử một trận.

Lương Ấu Văn hít sâu một hơi, đồng tử chấn động.

Biểu cảm của hắn ta đã rõ ràng đến mức này rồi sao!

Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, đau đớn trên cơ thể trong nháy mắt chiếm lấy đại não, lại hóa thành dòng nhiệt mãnh liệt trào lên cổ họng, phát ra một tiếng mạnh mẽ: "A ——"

Lương Duệ trực tiếp ra tay tàn nhẫn.

Hắn thật sự tức giận, cũng thật sự đang đánh cho Hoàng đế, Hoàng hậu và Thừa tướng xem.

Lương Ấu Văn né một cái: "A!" Cây củi của Lương Duệ vù vù đuổi theo.

Lương Ấu Văn ôm háng: "A!" Cây củi của Lương Duệ chuẩn xác đánh vào mu bàn tay.

Nhưng Lương Ấu Văn không phục!

Một ngày tốt lành

[Woa!]

Hứa Yên Miểu kịp thời theo sát, phát sóng trực tiếp cho các đồng nghiệp của hắn mà không hề hay biết.

[Lương Ấu Văn, ta, Hứa Yên Miểu, nguyện ý gọi ngươi là người mạnh nhất!]

[Bị đánh thành như vậy rồi, còn có thể đối mặt với cha mình mà hô: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Còn có thể hô: Nam chưa cưới, nữ chưa gả, con ái mộ lão thái quân thì có gì sai!]

[Woa oa oa!]

Hứa Yên Miểu kích động nắm chặt ngoại bào của mình.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 374: Chương 374



Các đồng nghiệp của hắn – bao gồm các quan viên của A bộ, thành viên B tự, nhân viên C xứ... không biết vì sao lại nán lại ở Lại bộ không đi. Có lẽ là vì cuối năm, việc điều động nhân sự rất thường xuyên, cho nên cần Lại bộ phê duyệt.

Lại bộ Thượng thư vốn muốn đi vệ sinh, nhưng giờ phút này, thân hình béo mập kẹp chặt hai đùi, kẹp nước tiểu vào trong bàng quang, dường như muốn phấn đấu đến giây phút cuối cùng ở vị trí công tác.

[Lão Lương trực tiếp phản bác, ngữ khí vẫn sắc bén như vậy nha! Thật không hổ là người trực tiếp chơi bài tẩy, nói đem người Oa Quốc đuổi hết đến một hòn đảo nhỏ để bọn họ tàn sát lẫn nhau.]

[Đối diện với trái tim của con trai chính là một nhát dao, kiểu như: Sự yêu thích của ngươi sẽ ảnh hưởng đến lão thái quân, ngươi có suy nghĩ đến việc lão thái quân ở bên cạnh ngươi sẽ mang tiếng xấu không, ngươi có nghĩ đến người khác sẽ nghĩ gì về lão thái quân không, ngươi không hề, ngươi chỉ nghĩ cho bản thân mình.]

[Còn có còn có –]

[Lão thái quân tuổi đã cao như vậy, ngươi có nghĩ đến việc lão thái quân biết chuyện này rồi thân thể có chịu nổi không, có trực tiếp ngã xuống không.]

[Từng chữ như d.a.o nha!]

[Tiểu Lương khóc rồi!]

Lại bộ Thượng thư suýt chút nữa buột miệng kêu lên một tiếng hay.

Mặc dù rất có lỗi với Tiểu Lương, nhưng mà, những lời này của Lương Duệ thật sự là rất điển hình cho thuật nói "đánh rắn giập đầu".

Hắn không nói "ngươi không làm được", cũng không nói "lão thái quân không thể thích ngươi", trực tiếp là "nếu ngươi thật sự thích bà ấy, ngươi nên suy nghĩ cho bà ấy".

Lương Ấu Văn trực tiếp bị cha mình làm cho rối bời!

– Trên thực tế, nữ nhân có quyền có thế nuôi dưỡng một vài nam sủng không phải là chuyện lớn, cho dù là thành thân đàng hoàng, lão ông sáu mươi tuổi cưới tiểu cô nương mười tám tuổi người ta còn trêu chọc là phong lưu, lão thái thái chín mươi lăm tuổi và nam tử tráng niên ba mươi hai tuổi, sao lại không được!

Lương Duệ ném cây củi kia, nhìn con trai mặt mày xám xịt ngồi trên đất khóc, vỗ vỗ đầu hắn ta, thở dài một tiếng: "Thật sự thích như vậy sao?"

Lương Ấu Văn nấc một tiếng, không nói gì.

Lương Duệ bình tĩnh nói: "Ngươi có từng nghĩ đến, cho dù lão thái quân cũng thích ngươi, những lời đàm tiếu mà các ngươi phải đối mặt ắt hẳn không ít. Hơn nữa, ngươi ba mươi hai tuổi rồi, lão thái quân nhìn lại tinh thần quắc thước, ngươi có từng nghĩ đến bà ấy có thể sống qua trăm tuổi không?"

Lương Ấu Văn: "Đây là chuyện tốt!"

Một ngày tốt lành

Lương Duệ: "Vậy con cái của ngươi thì sao? Con người có thể có con chỉ có mấy năm – có lẽ là có người bốn mươi năm mươi tuổi vẫn có thể có con, nhưng ngươi chắc chắn, đợi sau khi lão thái quân qua đời, ngươi là người được trời chọn sao?"

"Ta tại sao phải khổ não chuyện này?"

Lương Ấu Văn liếc nhìn cha mình một cái, dường như muốn nói "cha thật là cổ hủ": "Cha, không phải tất cả mọi người thành thân đều nghĩ đến động phòng và có con. Nhìn thấy lão thái quân lần đầu tiên, ta đã quyết định không cần con cái."

Lương Duệ nghẹn lời.

Lương Ấu Văn nghẹn lời cha mình xong, lại hai mắt đỏ hoe: "Cha, con biết ý của cha. Sau này con sẽ giấu kín những tâm tư không nên có..."

Lương Duệ theo bản năng: "Không cần thiết."

Cả triều văn võ đều biết rồi.

Lương Ấu Văn ngơ ngác: "Gì cơ?"

Lương Duệ thở dài một tiếng, lại vỗ vỗ đầu hắn ta: "Nếu lần này ngươi có thể thi đỗ, ngươi sẽ rõ."

Không nghĩ ra, Lương Ấu Văn dứt khoát không nghĩ nữa, quyết định làm dịu bầu không khí căng thẳng: "Cha, trước đây con học được một món ăn, tên là 'thang móng vịt', móng vịt mấy ngày trước đã ngâm xong rồi, con làm cho cha ăn."

Móng vịt sau khi lột da, được ngâm rượu vàng rất béo, căng phồng, vừa nhìn đã cảm thấy rất nhiều thịt và dai.

Lương Duệ nhìn trưởng tử thành thạo rút xương chính và gân phụ của móng vịt, không nhịn được nheo mắt: "Đây là ngươi học vì lão thái quân sao?"

Trưởng tử từ khi bắt đầu làm đồ ăn, vẫn luôn trầm mặc, bây giờ rốt cuộc mở miệng: "Vâng, một lát nữa sẽ dùng giăm bông kẹp móng vịt, măng cũng phết mật ong, hấp cách thủy cho đến khi chín, ăn vào rất mềm, rất thơm, rất ngậy, rất dễ nhai."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 375: Chương 375



Lương Duệ bình tĩnh nói: "Ngươi không nhất định có cơ hội làm đồ ăn cho lão thái quân."

Lương Ấu Văn cười một tiếng: "Cha không phải thường dạy con và đệ đệ, phải mưu định rồi mới hành động sao? Cho dù có thành hay không, trước tiên phải chuẩn bị những thứ cần thiết đã."

Lương Duệ liền không nói gì nữa. Chỉ nhìn trưởng tử vẻ mặt chuyên chú cúi đầu làm đồ ăn ở đó.

Một lát sau, hắn đột nhiên mở miệng: "Chuyện khác không thể, nhưng nếu ngươi muốn làm một bữa cơm cho lão thái quân, ta có thể đi cầu xin Đậu thừa tướng."

Lương Ấu Văn mắt sáng lên, nhanh nhẹn thả xẻng xào rau xuống, ngồi xuống bên cạnh Lương Duệ: "Cha! Cha nói thật sao?"

Lương Duệ trừng mắt nhìn hắn ta: "Lấy danh nghĩa là lễ vật cảm tạ – ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi phải nhớ kỹ, lão thái quân không thiếu đầu bếp."

Lương Ấu Văn dùng sức gật đầu: "Cha, con biết, con chỉ muốn làm một bữa cơm cho lão thái quân, không cầu gì khác."

Ba ngày sau, đêm giao thừa, Uất Trì lão thái quân ăn một bữa cơm đoàn viên rất ngon, cười tươi rói thưởng cho đầu bếp, sau đó ôm ngoại tôn nữ của bà, nghe nàng ấy nhẹ nhàng lanh lảnh nói: "Ngoại tổ mẫu không biết mấy ngày trước con đến nhà cữu cữu may mắn cỡ nào đâu, bọn họ vừa mới đánh táo đông về, con một hơi ăn hết một rổ! Vừa giòn vừa ngọt! Bình thường làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!"

Lão thái quân liền cười điểm vào trán nàng ấy: "Tiểu nha đầu tham ăn."

Ngoại tôn nữ từ trong túi nhỏ lấy ra một nắm táo đông: "Ngoại tổ mẫu, con mang về cho bà rồi, bà ăn thử xem, ngon lắm!"

Lão thái quân tuy đã già, nhưng răng miệng vẫn còn rất tốt, cắn một miếng táo đông, cười rất vui vẻ.

Bên cạnh bà vây quanh có đệ đệ, đệ tức phụ, muội muội, muội phu còn sống của bà, con trai con dâu, con gái con rể, chất nhi chất tức phụ của bà đều hiếu thuận tiến lên dập đầu kính trà, mọi người quây quần bên nhau nói chuyện, vô cùng náo nhiệt.

Cháu gái lắc lư đầu ngâm thơ, ngâm xong một bài, lão thái quân cho một bao lì xì.

Cháu trai múa may mua vui, lộn nhào cho lão thái quân xem. Lão thái quân cũng cười cho hắn một bao lì xì.

Cháu ngoại giống như về nhà mình, líu ríu chỉ huy quản gia: "Muốn bánh tổ! Muốn miến! Muốn đậu phụ! Muốn bánh gạo!"

Còn có những cháu chắt khác chạy tới chạy lui, đùa giỡn trong sân...

"Thật tốt a." Lương Ấu Văn nhìn từ xa một cái, ôm tiền thưởng cười rời đi.

[Thật tốt a...]

Hứa Yên Miểu lật xem hệ thống bát quái, nhìn thấy một màn này, ánh mắt đột nhiên ngây ngẩn.

[Đêm giao thừa thật náo nhiệt.]

Mặc dù hắn cũng ở trong cung cùng các đại thần khác đón giao thừa, nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.

Thanh niên hơi cúi đầu, trong mắt ly nước trắng hơi lay động, không biết là nhìn thấy hình ảnh xe ngựa như nước, hay là lầu cao đại hạ phản chiếu trong nước.

Lão Hoàng đế nghe thấy tiếng lòng, nhìn Hứa Yên Miểu từ xa một cái, đưa tay chống vào tay vịn, đứng lên.

Không ai để ý đến việc Hoàng đế đứng dậy.

– Hàng năm đều như vậy, gần đến giờ này, Hoàng đế sẽ gọi Hoàng hậu và các con của hắn, tụ tập riêng để đón năm mới.

Một lát sau, có thái giám đi đến bên cạnh Hứa Yên Miểu: "Hứa lang, Hoàng thượng có chỉ."

Hứa Yên Miểu ngẩn ra một chút, đứng dậy đi theo thái giám kia.

Đi bảy vòng tám rẽ, đến ranh giới hậu cung, Hứa Yên Miểu kinh hãi: "Đợi đã, đây..."

[Không phải chứ? Lại nữa?!]

[Lần này sẽ không lại tìm một cung nữ hãm hại ta chứ?]

Sau đó nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của lão Hoàng đế: "Ngây ra đó làm gì! Còn không mau tới đây."

Hứa Yên Miểu thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm tới: "Bệ hạ?"

"Đi theo trẫm."

Lão Hoàng đế bỏ lại một câu, bước nhanh về phía trước, Hứa Yên Miểu chỉ có thể đầu óc mơ hồ đi theo phía sau.

Đi a đi, đi đến một điện đèn đuốc sáng trưng.

Đường Vương chân chạy huỳnh huỵch ra: "Phụ hoàng! Người đi đâu vậy, sao chậm chạp như vậy – Ơ! Ngươi là! Ngươi là ai kia!"

Hứa Yên Miểu chắp tay: "Hứa Yên Miểu bái kiến Vương gia."

Một ngày tốt lành

Đường Vương nhe răng cười: "Ngươi quả nhiên là tư... ưm ưm ưm!"

[A? Tư gì?]

Thái tử bịt miệng hắn ta, kéo người đi, còn không quên quay đầu cười với Hứa Yên Miểu: "Nếu phụ hoàng ta đưa ngươi đến đây, ngươi cứ vào đi, không cần khách sáo."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 376: Chương 376



Hứa Yên Miểu càng thêm hoang mang.

Đi theo lão Hoàng đế vào trong điện, hắn nhìn thấy Đậu Hoàng hậu ngồi trước một cái bàn tròn lớn, còn có Thái tử, Tần Vương, Hán Vương, và Đường Vương bị Thái tử "giáo huấn", lẩm bẩm gì đó. Ngoài ra, Phòng Lăng công chúa, Thanh Hà công chúa, Tương Dương công chúa cũng đều có mặt.

Phía sau, là các con cái khác, ngồi ở một cái bàn tròn lớn khác.

Lão Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ tọa, chỉ huy Hứa Yên Miểu ngồi bên tay phải hắn, sau đó hô một tiếng: "Bánh chẻo đâu!"

Liền có cung nhân bưng bánh chẻo nóng hổi lên, múc vào bát trước mặt mỗi người.

Lão Hoàng đế gắp bánh chẻo cắn vào trong miệng trước: "Ơ! Sao lại là nhân đậu phụ miến? Không phải bánh chẻo dưa cải mỡ heo!"

Ông phẫn nộ lẩm bẩm: "Bánh chẻo mỡ heo mới thơm, một miếng thịt mỡ dài cắt ra, dùng lửa nhỏ rán cho ra mỡ, thêm muối vào, đợi đến khi mỡ chảy ra hết, tóp mỡ còn lại có thể thơm rụng lưỡi!"

Hứa Yên Miểu nhìn bánh chẻo trong bát ngây người.

Những người khác đã bắt đầu động đũa.

Hứa Yên Miểu cũng động đũa, hắn ăn được chính là bánh chẻo dưa cải mỡ heo, cắn một miếng, mỡ liền chảy ra.

Lão Hoàng đế vẫn còn lải nhải: "Các ngươi đây là được hưởng phúc rồi. Lúc ta còn nhỏ, thèm bánh chẻo, thừa dịp cha mẹ ra đồng, gọi các huynh đệ tỷ muội lấy bột mì trong nhà ra gói bánh chẻo. Lúc đó rất sợ cha mẹ đột nhiên về, tay run rẩy, lửa bếp cứ không cháy to được."

"Lúc đó ta sốt ruột a, dùng sức lấy que cời lửa chọc vào trong bếp, lửa không thấy đâu, khói hun cho một mặt, sặc đến mức nước mắt nước mũi chảy ra."

"Sau đó khó khăn lắm mới nhóm được một chút, vội vàng đổ bánh chẻo vào trong nước, kết quả nước cứ không sôi, một nồi bánh chẻo nấu nửa canh giờ, đều thành canh rau dại. Huynh đệ tỷ muội chúng ta, cũng ăn rất ngon, l.i.ế.m sạch cả đáy bát."

Hứa Yên Miểu vừa nghe chuyện vừa ăn bánh chẻo, vỏ bánh mỏng nhân bánh lớn, một hơi ăn bảy tám cái cũng không đủ.

Cả nhà Hoàng đế, mấy chục người, đều ở trong điện ăn bánh chẻo.

Ăn một hồi, Hứa Yên Miểu cảm giác răng cắn phải thứ gì đó, nhả ra xem, là một đồng tiền nhỏ.

Tương Dương công chúa vỗ tay cười ngay tại chỗ: "Hứa Yên Miểu ngươi ăn được tiền rồi, năm mới tài nguyên quảng tiến, tài vận hanh thông!"

Ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, đột nhiên truyền đến một tiếng: "Coong ——"

Tiếng chuông thật vang dội –

Giao thừa rồi!

Hứa Yên Miểu cảm giác trên đầu nặng trĩu.

Đó là một chiếc mũ.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu. Liền thấy lão Hoàng đế mỉm cười nhìn hắn ta.

"Hứa Yên Miểu, chúc mừng ngươi, trưởng thành rồi."

– Thiên Thống năm thứ ba mươi lăm, Hứa lang hai mươi tuổi, đội mũ.

Cây và Dao Trì

Lễ đội mũ của Hứa Yên Miểu đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy mà trôi qua.

Lão Hoàng đế hắng giọng, thu liễm ánh mắt, nghiêm trang nói: "Ngươi không có người thân, cũng không có trưởng bối, trẫm vì ngươi gia quan, thế nào?"

Hứa Yên Miểu chỉ cảm thấy không thể tin được: "Bệ hạ vì thần tử gia quan?"

[Có tiền lệ này sao?]

Lão Hoàng đế mỉm cười.

Đương nhiên là không có, nhưng từ nay về sau e rằng sẽ có.

Lão Hoàng đế cởi ngoại bào, ném cho thái giám, hưng phấn ôm quyển lịch vàng rúc vào trong chăn, lật một trang giơ lên trước mặt Đậu Hoàng hậu.

"Muội tử, xem hai ngày lành này, chọn ngày nào cho Hứa Yên Miểu hành lễ gia quan thì tốt hơn? Mùng năm tháng Giêng hay mười tám tháng Giêng?"

Lão Hoàng đế suy nghĩ một chút, tự nói: "Hay là mười tám đi! Mười tám ngày này tốt hơn một chút."

Một ngày tốt lành

Đậu Hoàng hậu bị mấy câu này làm cho ngây người: "Liêm quan của khoa thi Hội cần phải vào Cống Viện chọn đề thi cuối cùng trước một tháng, tránh để quan chấm thi và thí sinh thông đồng với nhau. Mùng chín tháng Hai đã phải thi Hội rồi."

Cho nên, mùng chín tháng Giêng, Hứa Yên Miểu, chủ khảo này, phải cùng các quan chấm thi khác bị nhốt trong Cống Viện rồi, đi đâu mà tham gia lễ gia quan?

Lão Hoàng đế cao giọng: "Không sao! Để Hứa Yên Miểu tự mình ra ngoài là được, những người khác tiếp tục chọn đề thi! Còn khách tham dự, thiếu một hai mươi quan lại không sao cả."

Đậu Hoàng hậu vỗ nhẹ vào tay ông, hơi trách móc: "Chàng bớt gây phiền phức cho hài tử đi. Vốn đã bận rộn rồi, còn phải rút thời gian ra tham gia lễ gia quan."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 377: Chương 377



Lão Hoàng đế cười khan: "Vậy thì mùng năm tháng Giêng đi."

Thời xưa, lễ gia quan cố định vào tháng Hai, nhưng theo sự phát triển của các triều đại, đến thời đại của lão Hoàng đế, sớm đã có thể tùy ý chọn tháng.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết lễ gia quan của Hứa Yên Miểu định vào mùng năm Tết.

Hơn nữa còn do Hoàng đế đích thân chủ trì!

Đường Vương lớn tiếng kêu gào: "Ta đã nói Hứa Yên Miểu là con riêng của lão già rồi mà!"

Người chủ trì lễ gia quan thông thường đều là phụ thân của người được gia quan.

Thái tử nghe xong, lập tức ấn cổ Đường Vương, bắt người dập đầu trước bài vị tổ tông trong Thái Miếu.

Cứ dập một cái, lại niệm một câu –

"Tiểu tử thối, không tôn trọng trưởng bối!"

"Sách vở đọc đi đâu hết rồi! Ngoại trừ phụ thân của người được gia quan, sư trưởng của hắn cũng có thể gia quan cho hắn!"

"Ngươi nhìn tướng mạo của lão già, có thể sinh ra người thần tiên như Hứa Yên Miểu sao!"

Bên ngoài Thái Miếu, lão Hoàng đế đang vui mừng trưởng huynh như phụ, liền nghe thấy đại nhi tử ở sau lưng không khách khí mà gièm pha cha mình. Lập tức nghiến răng ken két.

Ngươi đúng là con ruột của ta a!

– Không phải con ruột cũng không dám nói như vậy!

Sau đó, ông nghe thấy Đường Vương hùng hồn nói: "Nói không chừng nhị nương đặc biệt xinh đẹp!"

Thái tử: "..."

Ngươi đây là gọi nhị nương rồi sao???

Đường Vương nói năng hùng hồn: "Đúng không đúng không, đây chính là nữ nhân mà vẫn có thể sinh ra mỹ nhân như Hứa lang, dù cho dung mạo của phụ hoàng ta có trung hòa đi chăng nữa, mỹ mạo đến mức nào đây! Ta không dám tưởng tượng!"

Thái tử: "..."

Lời này nói... Nếu không phải hắn biết chân tướng, hắn cũng phải nghi ngờ.

"Rầm –"

Cánh cửa bị đẩy ra rất mạnh.

Đường Vương vọt đứng lên: "Phụ... Phụ... Ta... A ——"

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời cao.

Thái tử lặng lẽ giơ hai tay, che mắt mình.

Nghe nói, Đường Vương ngày tuyết trượt chân không cẩn thận, ngã một cú, cả người mặt mày xanh tím, nằm liệt giường, trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, khi nằm trên giường ánh mắt ngây dại nhìn màn che, trong miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm mấy tiếng, người bên cạnh không nghe rõ hắn ta đang nói gì.

Nói chung là không thể tham gia lễ gia quan của Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu do dự hỏi: "Ngài ấy không phải là bị trúng gió chứ?"

Liên Hạng xua tay: "Không thể nào, thật sự trúng gió, trong triều đình không thể nào không có một chút tin tức nào. Mọi người đều đang đoán, Đường Vương có lẽ lại bị đánh rồi."

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, Hứa Yên Miểu hỏi một câu hỏi từ sâu trong linh hồn: "Trước đây khi Đường Vương chưa đến đất phong, ba ngày hai bữa bị cha hắn ta đánh sao?"

Liên Hạng nở một nụ cười hàm súc.

Hứa Yên Miểu "Ồ ——" kéo dài giọng.

Một ngày tốt lành

[Hiểu rồi, Đường Vương nhất định là loại tính cách hỗn thế ma vương. Lão Hoàng đế có đứa con trai như vậy cũng không bớt lo.]

Liên Hạng ho khan một tiếng, lấy từ trong rương ra một chiếc mũ vảilụa thâm tinh xảo, hai tay nâng đến trước mặt Hứa Yên Miểu: "Hứa lang, mau đến thử xem chiếc mũ này có vừa không! Nếu vừa thì phải mang vào cung chuẩn bị cho lễ gia quan của ngươi."

Nói xong. Hắn lại lấy từ một cái rương khác ra một bộ lễ phục gia quan màu sắc rực rỡ, cười nói: "Bộ lễ phục này cũng phải thử kích cỡ, không vừa còn phải sửa. Lễ gia quan cả đời chỉ có một lần, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót!"

Hứa Yên Miểu vừa nghe lời này, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng nhận lấy mũ vải lụa thâm từ tay Liên Hạng đội lên đầu, lại ba chân bốn cẳng mặc lễ phục vào.

Đứng trước gương soi đi soi lại.

"Quá tốt, kích cỡ vừa vặn!"

"Liên lang, ngươi nói ta đội chiếc mũ vải lụa thâm này, mặc bộ lễ phục này trông thế nào? Ta cảm thấy cả người ta trông trưởng thành, vững vàng hơn nhiều!"

"Liên lang?"

Hứa Yên Miểu hưng phấn quay người lại, chỉ thấy Liên Hạng nhìn chằm chằm vào hắn, bất động, vẻ mặt hoảng hốt.

Hứa Yên Miểu đưa tay, yêu thương xoa đầu hắn: "Hài tử ngốc, đang ngẩn người gì vậy? Chẳng lẽ công việc chưa làm xong sao?"

Liên Hạng đột nhiên hoàn hồn, ôm tay lùi lại hai bước, đánh giá Hứa Yên Miểu từ trên xuống dưới. Sau đó, trên mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt: "Hứa lang, ta thật sự rất mong chờ lễ gia quan mấy ngày sau đấy."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 378: Chương 378



[A?]

Mùng năm tháng Giêng, thích hợp đội mũ.

[Woa! Lễ gia quan! Lễ gia quan đó! Ta vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này!]

Vĩnh Xương Hầu nghe thấy âm thanh này, ngáp một cái bò dậy, hỏi hạ nhân: "Mấy giờ rồi?"

Hạ nhân cẩn thận: "Một khắc giờ Dần. Chủ tử, hôm nay không cần thượng triều, có phải ngủ thêm chút nữa không?"

"Một khắc giờ Dần?" Vĩnh Xương Hầu lập tức cười: "Dậy sớm như vậy sao? Hưng phấn như vậy a."

Hạ nhân lén nhìn Vĩnh Xương Hầu một cái, thầm suy đoán: Từ sau khi chủ tử đoạn tuyệt quan hệ với những nghĩa tử kia, càng ngày càng thích tự nói chuyện, hẳn là cũng quá cô đơn đi.

Hứa Yên Miểu hưng phấn rời giường, hưng phấn rửa mặt, hưng phấn ngồi trước gương trang điểm.

Đầu tiên là dùng lược chải tóc cho thật ngay ngắn, đảm bảo mỗi sợi tóc đều chỉnh tề.

Cuối cùng, thay một bộ y phục lót bằng lụa màu trắng, sau đó là một bộ áo bào màu đen, cổ tay áo và gấu áo có viền gấm màu đỏ.

[La la la!]

[La la la!]

Hát một giai điệu không tên, Hứa Yên Miểu lại cúi đầu buộc dải lụa viền gấm màu đỏ, đi giày vải màu đen, dùng dải gấm màu đỏ buộc mái tóc dài, cả người giống như một ngọn lửa đang cháy.

[Bình tĩnh bình tĩnh! Không thể 'la' nữa!]

[Trưởng thành rồi! Phải thành thục, vững vàng!]

Hứa Yên Miểu hít sâu một hơi, đối diện với gương đồng nhẹ nhàng vuốt quần áo, kiểm tra xem có chỗ nào có vấn đề không, xác định không có vấn đề gì, mới sải bước ra cửa, ngồi lên xe ngựa đến đón.

Sau đó, liền được sắp xếp đến phòng phía Đông bên cạnh nhà thờ tổ, đứng đối diện với hướng Nam.

– Nhà thờ tổ của nguyên thân đương nhiên không ở trong hoàng cung, đây là mới lập, dùng để ứng phó, đợi hành lễ gia quan xong sẽ tháo dỡ.

Thái giám ở bên cạnh kiên nhẫn giải thích: "Hứa lang đừng ngồi xuống, đừng vội vàng, đợi Bệ hạ bày biện xong, liền có thể ra điện."

Hứa Yên Miểu tùy tiện hỏi một câu: "Phải bao lâu?"

Thái giám suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại 'tẩy' đã bày biện xong, quan phục cũng gấp gọn đặt ở dưới tường phía Tây. Hiện tại chỉ cần đặt đồ trang sức và đồ đựng rượu, trải chiếu dùng để hành lễ, đợi người tham dự đến là được, khoảng chừng... nửa canh giờ?"

Hứa Yên Miểu đồng tử chấn động.

[A a a! Một tiếng đồng hồ! Phải đứng một tiếng đồng hồ! Quá mệt mỏi!]

Lão Hoàng đế đang giám sát cung nhân làm những việc này nghe thấy lời oán trách này, vẫn giữ nụ cười.

Tiểu tử thối, còn chê đứng mệt! Một lát nữa ngươi sẽ biết cái gì mới là mệt mỏi thật sự!

"Hứa lang –"

"Ra khỏi phòng –"

Đợi Hứa Yên Miểu nghe thấy hai âm thanh như tiếng trời này, đã là gần một canh giờ rồi.

Hắn nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng phía Đông.

Hoàng đế và Hoàng hậu, thành viên hoàng thất, và các quan văn võ, những người tham dự lễ, mỉm cười nhìn qua...

Viền gấm màu đỏ bay phấp phới trên áo bào, mái tóc đen được buộc bằng dải gấm đỏ, thanh niên dáng người cao ngất, giống như cây trúc mạnh mẽ trong mưa gió.

Tương Dương công chúa không nhịn được hít một hơi khí lạnh, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Yên Miểu.

Lão Hoàng đế trợn to mắt, đánh giá Hứa Yên Miểu từ trên xuống dưới.

Một ngày tốt lành

Quyền Ứng Chương không khỏi khẽ gật đầu, thấp giọng nói với Ký Tuế bên cạnh: "Hứa tiểu tử quả nhiên không tầm thường, tướng mạo, khí chất không có gì không xuất chúng, cử chỉ cũng đều toát lên vẻ nho nhã. Sau này ở Cổ Văn Học phái của ta ắt sẽ có thành tựu lớn."

"Ừm." Ký Tuế nhạt nhẽo đáp một tiếng: "Trừ câu cuối cùng, ta đều đồng ý."

Các quan viên khác nín thở, dường như sợ thanh âm của mình phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ này. Sau đó không còn tiếng người, trong không khí tràn ngập sự im lặng, chỉ có tiếng áo bào của Hứa Yên Miểu lay động sột soạt.

Đợi Hứa Yên Miểu vào chỗ, Thái tử cầm lược lên, cẩn thận gỡ tóc Hứa Yên Miểu ra, chải lại.

Lại dùng khăn đen dài sáu thước đem tóc Hứa Yên Miểu lồng lên, quấn thành búi tóc.

Trong quá trình này, Hứa Yên Miểu không hề xem hệ thống một lần nào, cũng không cảm thấy nhàm chán, cảm nhận chiếc lược nhẹ nhàng lướt qua da đầu, và động tác quấn búi tóc thành thạo, tư duy Hứa Yên Miểu lan man.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 379: Chương 379



[Thật không ngờ, Thái tử lại giỏi chải đầu và giúp người ta quấn búi tóc như vậy.]

[Ta trước đây còn nghe nói có cô gái chỉ biết búi tóc cho mình, không biết búi tóc cho người khác, khi giúp bạn cùng phòng búi tóc, đều là để bạn cùng phòng đứng sau lưng, cô ấy lại giơ tay ra sau sờ, sờ thấy tóc của bạn cùng phòng thì giả vờ là tóc của mình, rồi búi lại.]

[Thái tử chải không tệ nha!]

Thái tử quả thực dương dương tự đắc.

Đương nhiên! Hắn ngày nào cũng giúp phu nhân chải đầu quấn búi tóc! Vô cùng thành thạo!

"Khụ khụ." Lão Hoàng đế đứng trước mặt bọn họ.

Thái tử vội vàng tránh ra, để lão Hoàng đế đưa tay giúp Hứa Yên Miểu chỉnh lại khăn đen quấn búi tóc.

– Đây cũng là một phần trong nghi thức.

Sau đó, lão Hoàng đế đứng dậy, đi đến bậc thang phía Tây, xuống một bậc, từ trong tay Hữu Tư, nhận lấy mũ vải lụa thâm, trở lại trước mặt Hứa Yên Miểu.

Âm thanh uy nghiêm của Thiên Thống Đế vang lên: "Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc." (Ngày lành tháng tốt, bắt đầu gia quan. Bỏ đi chí hướng trẻ con, thuận theo đức hạnh trưởng thành. Sống lâu khỏe mạnh, ban cho ngươi phúc lớn.)

Hứa Yên Miểu hơi cúi đầu: "Cẩn ghi trong lòng."

Sau đó, cảm giác trên đầu nặng trĩu.

Mũ vải lụa thâm đã ở trên đầu.

Lão Hoàng đế trở lại vị trí của mình, sau đó lại là Thái tử phụ trách buộc dải mũ cho Hứa Yên Miểu.

"Hứa lang." Thái tử đè thấp giọng, mang theo ý cười: "Lần đầu tiên gia quan, kết thúc rồi."

Vì phần "kinh hỉ" này, bọn họ đều cố ý không nói trước với Hứa Yên Miểu, gia quan không chỉ là gia quan một lần.

Hứa Yên Miểu đồng tử chấn động.

[Còn, còn nữa?!]

Lần thứ hai, Hứa Yên Miểu thay bộ Huyền Đoan phục, bỏ mũ vải lụa thâm, chải lại tóc, rồi cắm trâm vào búi tóc. Sau đó đội mũ Bì Biện.

Ngoại trừ quy trình cắm trâm, các bước khác đều giống như lần trước.

Nhưng mà, còn có lần thứ ba.

Nụ cười của Hứa Yên Miểu đã cứng đờ.

[Cổ! Cổ của ta!]

[Lưng! Lưng già của ta!]

[Ngoại trừ lúc ngồi này, trước đó ta đã đứng yên hai tiếng đồng hồ rồi a!]

Lão Hoàng đế nhìn thẳng phía trước, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.

Chỉ khi tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên, mới nhanh chóng nhếch khóe miệng.

Chiếc mũ thứ ba là mũ Tước Biện.

[Kết thúc rồi chứ! Kết thúc rồi chứ!]

Còn có lễ Lễ.

[Bây giờ kết thúc rồi chứ?!]

Sau lễ Lễ còn phải bái kiến mẫu thân – mẫu thân nguyên thân đã mất sớm, liền bái bài vị.

[QAQ]

[Vẫn chưa xong sao!]

[Người sắp c.h.ế.t rồi! Có ai đến cứu người không!]

[Cứu cứu!]

Lão Hoàng đế hài lòng đứng trước mặt Hứa Yên Miểu lần nữa, chậm rãi nói: "Hứa Yên Miểu, trẫm đã chọn cho ngươi một chữ, hôm nay ban cho ngươi."

Tiếng lòng nhanh chóng dừng lại.

Trong mắt Hứa Yên Miểu đột nhiên lóe lên ánh sáng.

[Chọn chữ xong, liền kết thúc rồi chứ!]

"Tạ bệ hạ!"

Lão Hoàng đế hơi nhướng mày, không nói chữ là gì, ngược lại tiếp tục trêu chọc: "Chọn chữ xong, còn phải bái kiến tôn trưởng, sau đó là bái kiến quốc quân, khanh đại phu, hương tiên sinh, cuối cùng còn phải yến tiệc khách khứa. Ngươi phải nhớ kỹ."

Mỗi phun ra một quy trình, giống như có một con d.a.o từ trên trời c*m v** trong cơ thể Hứa Yên Miểu.

[Nhiều quá...]

Hứa lang đau buồn tuyệt vọng: [Nhiệt độ khoang miệng 37.5℃, làm sao phun ra những dòng chữ lạnh lẽo như vậy! Trái tim ta giống như con cá đã g.i.ế.c mười năm ở Đại Nhuận Phát vậy, lạnh ngắt.]

Lão Hoàng đế hai mắt hơi rủ xuống, nhìn Hứa Yên Miểu đang ngồi trên chiếu.

Cười: "Yên Miểu, là ngọn cây cao vút tận mây xanh."

"Ngươi tự là Dao Hải, thế nào?"

Dao Hải, một ý là bầu trời đêm trăng, ý khác, là... Dao Trì.

– Ngươi là khách Dao Trì, kinh hồn nhập Cửu Châu.

Hứa Yên Miểu chớp mắt, gió gào thét cuốn theo tuyết lớn. Ánh mắt Hoàng đế và Bạch Trạch đối diện nhau qua tuyết, vô số bông tuyết trong nháy mắt lấp đầy tầm mắt hai người.

Trái tim Hứa Yên Miểu, đập mạnh một cái.

[Tít ——]

Món hối lộ này, là chỉ tặng riêng ta, hay là các quan viên khác cũng có?

[Tít —— tít —— tít ——]

Một ngày tốt lành

[Kí chủ! Nghe thấy xin trả lời! Nghe thấy xin trả lời!]
 
Back
Top Bottom