Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 410: Chương 410



“Cha!”

“Cha, người không sao chứ!”

Lương Duệ thở hổn hển: “Khóa Nhi, con có biết huyện Văn An là nơi như thế nào không?”

Đột nhiên bị gọi tên nhỏ, Lương Ấu Võ còn hơi ngẩn ra. Nghe thấy câu hỏi này, hắn không suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Biết. Huyện Văn An địa thế trũng thấp, đê điều không được tu sửa mà lại ba mặt giáp nước, cứ đến mùa thu, ba dòng sông Hỗ Đà, Trọc Chương, Vĩnh Định lại bắt đầu dâng cao, ruộng đồng ngập nước, không thể canh tác.”

Sau đó, trên mặt hắn thoáng hiện nụ cười: “Sau đó cha đến huyện Văn An làm tri huyện, nạo vét sông ngòi, đắp thêm đê điều, khiến cho vùng đầm lầy huyện Văn An mười hai năm qua chưa từng xảy ra lũ lụt.”

Lương Duệ lại nghiêm mặt: “Vậy nên, con cho rằng huyện Văn An đó, nếu ta mang theo con bảy tuổi đi nhậm chức, là tốt cho con sao?”

Lương Ấu Võ lập tức phản ứng lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lương Ấu Văn, hắn như bị kích động, giọng nói kích động: “Vậy cha cũng có thể không mang ai theo! Tại sao lại——”

Lương Duệ đột nhiên cắt ngang lời hắn, vừa kinh ngạc vừa đau đớn: “Con từ nhỏ đã thông minh, ta liền tìm đại nho dạy học cho con, huynh trưởng của con không phải là người có đầu óc học hành, ta liền mang theo bên mình, hy vọng hắn có thể học được nhiều việc thực tế, tìm một con đường khác. Hai huynh đệ con, ta đều hy vọng có thể sống tốt, nếu chỉ có một đứa sống tốt, đứa còn lại sống u mê, thà ta đừng sinh ra đứa còn lại!”

Mắt Lương Ấu Võ cũng đỏ hoe: “Không phải chỉ là lũ lụt và đầm lầy sao! Cha cũng chưa từng hỏi con có sợ hay không!”

Lương Duệ: “Năm đó con mới bảy tuổi!”

Lương Ấu Võ vô cùng kích động: “Bảy tuổi thì sao! Đại ca năm tuổi, sau khi cha thi đỗ điện thí, không phải cũng đón ca ca và nương đến kinh thành sao? Bảy tuổi ca ca có thể theo cha đến huyện Thiên Môn nhậm chức, tại sao bảy tuổi con lại không thể theo cha đến huyện Văn An!”

Lương Duệ gần như ngay lập tức nhận ra, đây chính là những lời Hứa Yên Miểu nghe được con trai thứ hai tự nói chuyện một mình trước mộ ngoại.



Hứa Yên Miểu cảm thấy đây là chuyện cãi vã của cha con người ta, không nên xem tiếp nữa.

Hắn đến đây là muốn xem thử, kẻ dám dùng sổ sách uy h.i.ế.p quan khảo thí rốt cuộc là người như thế nào, tiện thể thư giãn một chút —

[Cả nửa năm bổng lộc của ta a QAQ]

[Nhà còn nuôi một đầu bếp nữa!!!]

[Còn cả mèo mèo của ta!!!]

Không ngờ lại đúng lúc gặp Lương Duệ đến thăm tù.

“Haiz… Ế?!”

Hứa Yên Miểu cúi đầu, bên cạnh giày là vài cục đá nhỏ bị người ta ném tới.

Chưa kịp ngẩng đầu tìm kiếm, lại một cục đá nữa ném tới, khoảng cách ngắn hơn so với lần trước.

[Ha! Còn chơi trò này! Ta biết rồi! Cao Tương!]

Một ngày tốt lành

— Tuy người ta tên là Cao Thắng Tiên, nhưng hắn quen gọi là Cao Tương rồi.

Lại một cục đá nữa ném tới.

Hứa Yên Miểu vẫn hơi uể oải, cúi đầu đi theo cục đá, rẽ một cái, suýt nữa bị tiếng la làm điếc tai —

“Hứa Thần Thông! Cứu mạng!!!”

Hứa Yên Miểu ngẩn ra: “Sao vậy?”

Sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt phồng má tức giận của Tương Dương công chúa: “Sau khi điện thí kết thúc, phụ hoàng muốn tìm người cho ta! Vất vả lắm mới hòa ly, ta không muốn lấy chồng sớm như vậy.”

Hứa Yên Miểu suy nghĩ một chút, cố gắng giúp bạn mình nghĩ cách: “Vậy ngươi muốn tự làm xấu mình, để chuyện này thôi?”

“Sao có thể!”

Tương Dương công chúa nói năng hùng hồn: “Bản công chúa có thể có vấn đề gì! Nếu có vấn đề cũng chắc chắn là do bọn họ có vấn đề!”

Tương Dương công chúa: “Hơn nữa ta là con gái của phụ hoàng, phải làm xấu mình đến mức nào, họ mới dám từ chối.”

“Vậy?”

“Ngươi sống ngoài cung, tiện bề dò hỏi chuyện bên ngoài! Phụ hoàng không phải muốn tìm người thích hợp trong đám tân khoa để làm phò mã cho ta sao?”

Tương Dương công chúa lập tức lộ vẻ hả hê: “Hứa Dao Hải! Hứa Thần Thông! Hứa lang! Ngươi có thể giúp ta điều tra xem nhà bọn họ có chuyện gì mờ ám không, để phụ hoàng bỏ ý định đó đi!”

Sau đó, nàng lấy ra một danh sách, ho khan một tiếng, ám chỉ: “Đây là vài người phụ hoàng chọn cho ta…”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 411: Chương 411



Hứa Yên Miểu tay nắm danh sách những thanh niên ưu tú lọt vào mắt xanh… à không, được Hoàng thượng để ý, hướng về phía Tương Dương công chúa hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng:

“Vạn nhất trong này thật sự có người quân tử chân chính thì sao?”

Tương Dương công chúa dùng tay vẽ một vòng tròn.

Hứa Yên Miểu thất sắc: “Giết?!”

“Hả?” Tương Dương công chúa buột miệng: “Sao có thể! Ta là muốn ngươi nghĩ cách xử lý cho ổn thỏa!”

“Ví dụ?”

“Ôi chao! Ngươi ngốc quá! Ví dụ đối phương thật sự là quân tử chân chính, ngươi cứ nghĩ thế này, quân tử thích để bản thân và gia đình chịu thiệt thòi để đối xử tốt với người ngoài! Phụ hoàng chắc chắn sẽ không để hắn làm phò mã!”

… Kỳ thực cũng chưa chắc.

Nhưng nàng vừa miêu tả như vậy, Hứa Yên Miểu liền hiểu ra.

Hứa Yên Miểu nắm chặt danh sách, trong lòng rục rịch: “Không thành vấn đề, việc này giao cho ta!”

Tương Dương công chúa hào sảng nói: “Trước đây ngươi không phải nói không muốn dọn dẹp nhà cửa sao? Việc vệ sinh nhà ngươi trong một tháng, ta bao!”

Đương nhiên, không phải nàng tự mình dọn dẹp, mà là tìm người hầu đến làm.

Hứa Yên Miểu lập tức nghĩ đến đám rêu xanh trong góc ẩm ướt nhà mình, bụi bay mù mịt, nước đục ngầu khi lau nhà, giặt giẻ lau.

Lập tức đáp: “Được được được! Đợi lát nữa ta đưa chìa khóa cho người!”

Tương Dương công chúa mỉm cười.

Giữa bằng hữu mà đưa tiền, Hứa Yên Miểu sẽ không nhận. Ngược lại, thái độ đùa giỡn như thế này càng khiến hắn thích thú.

Tuy nhiên, nàng cũng không thể thật sự không có chút biểu hiện nào.

——Ơn nghĩa này, Tương Dương công chúa ghi tạc trong lòng.

Trong lòng đã có tính toán, Tương Dương công chúa nói: “Đúng rồi! Suýt chút nữa quên mất một việc —— Phụ hoàng tìm ngươi.”



Hứa Yên Miểu phát hiện địa điểm yết kiến Hoàng thượng lại là Thái Phó tự.

Một tiếng huýt sáo vang dội từ trong chuồng ngựa, không bao lâu sau, bốn con ngựa theo hàng lối đi đến trước mặt Hứa Yên Miểu, đều là những con tuấn mã hùng tráng, cường kiện.

“Thái Phó tự năm nay đăng ký ngựa, tổng cộng hai vạn sáu ngàn con, bốn con ngựa này tuy không phải tốt nhất trong số đó, nhưng cũng đều khỏe mạnh, chạy nhanh. Một con có thể bán được năm đến tám lạng bạc nguyên chất.”

Lão Hoàng Đế từ từ đi ra từ phía sau bầy ngựa, nhìn kỹ thì thấy ở đó lại còn có một chiếc ghế đẩu.

Ông cười nói: “Phạt ngươi nửa năm bổng lộc, ban thưởng cho ngươi bốn con ngựa này, thế nào?”

Hứa Yên Miểu theo bản năng đáp: “Thần không có sân nuôi chúng.”

Hoàng đế liếc nhìn hắn: “Ngươi không thể nuôi ở Thái Phó tự, cần dùng thì đến lấy sao?”

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu ngẩn người: “Còn có thể như vậy?”

Hoàng đế: “Đương nhiên không được.”

Hứa Yên Miểu: “…”

Trong lòng đầy uất ức: [Không được người còn nói…]

Trên mặt, Hứa lang vẫn rất có ý thức của một bề tôi, dám giận nhưng không dám nói: “Bệ hạ đừng trêu thần.”

Hoàng đế nhịn không được bật cười: “Đâu có trêu ngươi, ngươi không biết có một tình huống gọi là: Hoàng quyền đặc hứa sao?”

Hứa Yên Miểu mắt sáng lên, thuận thế leo lên: “Tạ ơn Bệ hạ!”

Hoàng đế liếc hắn một cái, nói: “Đã có ngựa rồi, thì chuẩn bị thêm một chiếc xe tốt. Đây là lễ tiết dự tiệc thông thường, ngươi cũng là đại quan rồi, đừng để người ta coi thường.”

Xã hội cổ đại, ngựa tương đương với lễ phục của con người. Thậm chí ở một số trường hợp trang trọng, nếu ngựa kéo xe là ngựa cái, sẽ bị trực tiếp cự tuyệt không cho vào.

Đương nhiên, lần ban thưởng ngựa này trong mắt Hứa Yên Miểu chính là——

[Hí ——]

[Lão bản tặng xe rồi! Còn là xe sang! Lão bản hào phóng!]

Hoàng đế hơi sững sờ.

Ông chỉ tặng ngựa, chứ không có tặng xe. Chẳng lẽ Hứa Yên Miểu hiểu lầm rồi?

Thôi. Vẫn là tặng cho hắn một cái, miễn cho tên tiểu tử thúi này sau khi phát hiện không có xe, lại nói trẫm keo kiệt.

Hoàng đế ho khan một tiếng: “Còn có một cỗ xe, cũng là chuẩn bị cho ngươi. Đều đặt ở Thái Phó tự đi. Ở đây còn có chút vàng bạc và vật dụng linh tinh, ngươi cùng nhau mang về đi.”

[U là trời!!!]

Ánh mắt Hoàng đế liếc đến xấp giấy trên tay Hứa Yên Miểu, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Hứa Yên Miểu: “…”

[Hỏng rồi, quên đưa thứ này cho Cao Tương cầm trước!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 412: Chương 412



[Hoàng thượng chắc sẽ không cưỡng đoạt đồ trong tay thần tử chứ?]

[Nhưng nếu ta ấp úng chắc chắn người sẽ muốn —— Khốn kiếp, ta phải làm sao để qua mặt đây!]

[Hơn nữa, người vừa tặng ta một chiếc xe, ta lừa người có vẻ không tốt lắm…]

Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy đó không buông, nhìn đến Hứa Yên Miểu sởn cả tóc gáy.

“Bệ hạ…” Hứa Yên Miểu chợt nảy ra một ý, cụp mắt xuống, ra vẻ như hơi ngượng ngùng: “Đây là công chúa nhờ thần hỗ trợ. Nàng là nữ nhi, biết mình sắp lấy xuất giá, rất lo lắng phò mã là người có phẩm chất ra sao, nên nhờ thần đi điều tra một chút.”

Hứa Yên Miểu: Cảm tạ, làm quan ba năm, đã học được đại pháp nói nước đôi.

——Hắn một chữ cũng không lừa gạt quân vương!

Hoàng đế thật sự không nghe ra chỗ nào không đúng, ngược lại còn thấy khá thú vị: “Tương Dương lại có lúc nũng nịu như vậy sao? Thật hay giả?”

Ánh mắt Hứa Yên Miểu không nhịn được liếc ngang liếc dọc.

Hứa lang ho khan một tiếng: “Thần không nên bàn luận công chúa có nũng nịu hay không.”

Hoàng đế hài lòng gật đầu…

[Như vậy chắc được rồi chứ? Hoàng thượng hẳn không nghĩ ra mục đích của Cao Tương là muốn phá hỏng hôn sự của mình chứ?]

Thiên Thống Đại Đế đang gật đầu được một nửa thì dừng lại: “…”

Hừ!



Ngày hôm sau. Điện thí diễn ra như thường lệ.

Hứa Yên Miểu tự cho là mình đã âm thầm quan sát xung quanh một lượt, giữa đám Ngự sử như mù mở mắt, trong lòng thắc mắc: [Ể? Cao Tương sao không có ở đây?]

Hoàng đế cười lạnh một tiếng.



Trong cung.

“Quả nhiên báo ứng vì cầu xin thần khí đã đến.”

Tương Dương công chúa kéo vạt áo lau nước mắt không tồn tại, bắt đầu sao chép lần thứ năm mươi lăm bộ《Nữ Giới》.

Còn bốn trăm bốn mươi lăm lần nữa đang chờ nàng.

“Phụ hoàng nhất định là cố ý, rõ ràng biết ta ghét nhất《Nữ Giới》!”

Hoàng đế: Không sai, trẫm chính là cố ý: )



Hứa Yên Miểu khẽ cử động ngón chân —— Đứng quá lâu, hơi mất cảm giác.

Không tìm thấy Tương Dương công chúa, hắn cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía các thí sinh đang tham gia điện thí.

Thấy Lương Ấu Văn cũng có mặt, xem ra đã vượt qua phúc thí, Hứa Yên Miểu vui mừng cho hắn.

Nhìn thấy Cao Hách, đối phương cũng thấy hắn, mỉm cười với hắn, trông có vẻ tinh thần rất tốt.

[Hy vọng lát nữa khi hắn thấy đề điện thí, sẽ không ném bút.]

[Dù sao ta đã ném một lần rồi.]

Câu nói này khiến cho các đại thần vô cùng tò mò.

Rốt cuộc Bệ hạ đã ra đề gì, mà lại khiến Hứa Yên Miểu nói như vậy?

——Bạch Trạch có kiến thức uyên bác a!

[Lúc này mà hỏi về Đế vương chi chính, Đế vương chi tâm và Đế vương chi pháp, chẳng lẽ là Hoàng thượng thấy mình tuổi đã cao, bắt đầu chuẩn bị cho người kế vị sao?]

Đế vương chi chính???

Đế vương chi tâm???

Đế vương chi pháp???

Bệ hạ, người thật sự dám hỏi nha! Là thật sự tin tưởng vào lá gan của những thí sinh này hả.

Khóe mắt Đậu Thừa tướng giật giật, lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc với vị muội phu này của mình.

——Không trách lần này ông một học sĩ cũng không tuyển, nhất quyết tự mình nghiên cứu đề điện thí!



Tiếp theo là các trình tự điện thí, đến khi roi quất vang lên, long giá rời đi, văn võ bá quan lui ra, chỉ còn lại quan lại Lễ bộ ở hiện trường, phát đề cho các thí sinh.

[Ta còn tưởng sẽ giống như trong phim truyền hình, Hoàng thượng ở hiện trường điện thí quan sát, rồi đứng sau lưng ai đó xem người ta viết bài viết đến mê mẩn, kinh ngạc đến mức cho rằng đó là thiên tài, khiến cho Lục bộ Thượng thư trong lòng ngứa ngáy không biết là tài hoa cỡ nào.]

[Thì ra Hoàng thượng và các quan không phải giám khảo sẽ không có mặt ở hiện trường nha.]

Liên Hạng đi bên cạnh Hứa Yên Miểu, muốn nói lại thôi.

Phim truyền hình là cái gì?

Chẳng lẽ là tà vật nào đó có thể mê hoặc Bạch Trạch? Nó khiến cho Hứa lang sinh ra hiểu lầm lớn như vậy —— Hoàng thượng và bá quan nhà nào lại rảnh rỗi như vậy, chuyên môn đến xem các Cống sĩ thi cử.

Hứa Yên Miểu quay đầu lại, hưng phấn nói: “Liên lang! Hai ngày nữa chúng ta đi ăn bánh bao nhân thịt gà nổi tiếng ở kinh thành nhé!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 413: Chương 413



Liên Hạng hoàn hồn, kinh ngạc: “Không phải ngươi nói bị phạt bổng lộc nên phải ăn bánh bao chay nửa năm, không ra ngoài ăn nữa sao?”

Hứa Yên Miểu ho khan một tiếng: “Dù sao ta cũng có tiền rồi, đi không?”

Liên Hạng —— Còn cả các quan lại xung quanh đều là người tinh ranh, lập tức đoán ra: Nhất định là Bệ hạ đã lấy tiền từ kho bạc của mình bù đắp cho Tiểu Bạch Trạch.

Đậu Thừa tướng đột nhiên chen miệng, cười nói: “Cần gì phải tốn tiền ra ngoài ăn, mấy hôm nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ta, sẽ mời nhà đó đến phủ làm bánh bao nhân thịt gà. Ngoài đồ ăn, còn mời người đến góp vui, hát Kịch Côn, Kịch bì hoàng, rất náo nhiệt —— Hứa lang có muốn nể mặt không?”

Hứa Yên Miểu đương nhiên là cảm tạ rồi nhận lời mời này.

Một ngày tốt lành

Đi thêm vài bước, phát hiện Ký Tuế vẫn còn trong hàng ngũ quan lại, rất nghi hoặc.

Đậu Thừa tướng thấy vậy, mỉm cười giải thích: “Ký học sĩ đặc biệt cầu xin ân điển, đợi khi danh sách điện thí lần này công bố, rồi mới rời kinh thành.”

Hứa Yên Miểu vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.

Đậu Thừa tướng tiến lại gần một bước, hạ giọng: “Vị nghĩa tử đã bị cắt đứt quan hệ phụ tử kia, Ký Tuế cần biết thứ hạng của hắn.”

Ký Tuế không quan tâm đến việc đối phương thi cử ra sao, nhưng nếu đối phương dám bước chân vào quan trường, thì sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh hoặc trả thù từ Ký Tuế. Ông ta sẽ không nương tay.

——Đã kết thù, tự nhiên là phải dồn ép đến chết.

Hứa Yên Miểu bừng tỉnh đại ngộ. Lại nhìn Ký Tuế thêm vài lần, nhìn đến Ký Tuế đầy bụng nghi vấn, bắt đầu suy nghĩ gần đây mình có làm chuyện gì khiến người ta bàn tán xôn xao không.



Điện thí một ngày, chấm bài và đọc bài một ngày, ngày thứ ba mới bắt đầu xướng danh.

Sau khi điện thí công bố danh sách, yến tiệc Quỳnh Lâm mà các cống sĩ tham gia rất náo nhiệt, không ít quan lại trong nhà đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị “bảng hạ tróc tế” rồi.

Trạng nguyên là nghĩa tử cũ của Ký Tuế.

[Oa… Không thể không nói, ánh mắt của Ký công thật sự rất tốt, chỉ cần bỏ qua nhân phẩm của hắn ta là được.]

Ký Tuế: ???

Cảm nhận được xung quanh lại có ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía mình, Ký Tuế im lặng một cách khó tả, rồi hỏi người của mình: “Hắn lại nói gì?”

——Bọn họ đều biết “hắn” này chỉ ai.

Vị quan bị hỏi lặng lẽ lấy hết can đảm nói: “Ký công, Tiểu Bạch Trạch đang khen ngài ánh mắt tốt.”

Ký Tuế: “…”

Nếu đây không phải là Hứa Yên Miểu nói, ông sẽ cho rằng đối phương là cố ý, đang âm thầm mỉa mai ông.

Ánh mắt tốt cái gì? Muốn tìm cho cháu gái một chỗ dựa, kết quả lại tìm đúng người thích giả vờ giả vịt là ánh mắt tốt sao?

Tức chết.jpg



Đám quan lại chuẩn bị “tróc tế” dời mắt đi chỗ khác.

Trạng nguyên lần này coi như “phế” rồi. Ai bắt hắn về nhà, chính là ngầm đồng ý đối đầu với Ký Tuế. Cho dù có người không quan tâm đến sự uy h.i.ế.p của Ký Tuế… Còn có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, cần gì phải vì một Trạng nguyên mà kết thù chuốc oán?

Thám hoa lần này là Lương Ấu Văn.

Do Hoàng thượng đích thân chỉ định.

Chủ yếu là trong ba người, ông tương đối thích loại tướng mạo da ngăm đen, lông mày rậm, dáng người cao lớn này.

Còn về phương diện văn chương…

[Lão Lương thật sự lợi hại.] Hứa lang chưa trải sự đời há hốc mồm: [Như vậy mà cũng đoán trúng đề?!]

Lương Duệ mỉm cười.

Lúc này, ông đang nghe một số Cống sĩ phát biểu.

Ông là một người biết lắng nghe.

Khi những Cống sĩ đó cao đàm khoát luận, giọng nói hào hùng kể về lý tưởng chính trị của mình, và so sánh mình với một số danh nhân, ông cũng chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cười trừ trước một số quan điểm.

Nếu gả con gái qua đó, có người cha chồng như vậy, cuộc sống sau này chắc sẽ rất thoải mái.

Nhưng! Lương Ấu Văn đã có người trong lòng!!!

Đối tượng hắn thầm thương trộm nhớ lại là Nguỵ Trì lão thái quân!

Bạn tốt của Đậu Thừa tướng trêu chọc: “Lương Ấu Văn này cũng coi như si tình, phu nhân thật sự không động lòng sao?”

Đậu Thừa tướng cười lạnh một tiếng, nhướng mày: “Ngươi có muốn ăn đòn không?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 414: Chương 414



Người bạn lập tức ngậm miệng. Còn nhìn ra ngoài một cái, sợ Đậu Thừa tướng hô lên một tiếng, mười mấy quan lại nhà họ Đậu đồng loạt đứng ra, mỗi người cho hắn một đấm.

Đám quan lại chuẩn bị “tróc tế” thở dài một tiếng.

Người này cũng không được!

Nhưng không sao, còn có một vị Bảng nhãn!

Tuy rằng dáng người hơi mập mạp một chút, nhưng có tài hoa a!

Hộ bộ viên ngoại lang Thôi Y mỉm cười, đi đến bên cạnh Bảng nhãn, nhiệt tình gọi hắn là: “Tiểu hữu.”

——Con gái nhà hắn hiện giờ đã hai mươi tuổi, dung mạo cũng khá xinh đẹp, chỉ là tính cách giống mẹ nó! Chua ngoa.

Còn vị Bảng nhãn trước mặt này, tuy rằng dáng người mập mạp… Nhưng hiền lành lễ độ a! Người mập đa số tính tình đều rất tốt, mặc cho con gái hắn bắt nạt!

Mà Bảng nhãn được đại quan chào hỏi, nhất thời kích động đến đỏ mặt, không nói nên lời.

Hứa Yên Miểu liếc nhìn danh sách Tương Dương công chúa đưa cho hắn.

Một ngày tốt lành

[Ừm… Trước tiên, xem qua Bảng nhãn này cùng nam nhân thích hợp kết hôn trong nhà hắn ta.]

[Ánh mắt Hoàng thượng cũng thật sắc bén, khi chọn, người này còn chưa phải là Bảng nhãn đâu!]

Bệ hạ?

Thôi Y sửng sốt. Chuyện này có liên quan gì đến Bệ hạ?

Rất nhanh, hắn —— Còn có các quan lại ở đây đều phản ứng lại: Bệ hạ đây là muốn chọn phò mã rồi!

Thôi Y mừng như điên.

Tuy bọn họ không muốn con cháu nhà mình làm phò mã, nhưng có thể kết thông gia với hoàng tộc, bọn họ cầu còn không được a!

Hắn thật sự biết chọn! Về nhà phu nhân nhất định sẽ khen thưởng hắn thật tốt, nói không chừng còn tự tay bẻ bánh điểm tâm đút cho hắn ăn!

Mơ mộng hão huyền cũng không ảnh hưởng đến việc Thôi Y phong thái tao nhã, lịch thiệp trò chuyện với người ta.

Bên cạnh có vài quan lại có con gái muốn chọn rể tế nghiến răng nghiến lợi, hận bản thân tại sao không hành động nhanh hơn một chút!

——Thời buổi này, con rể tốt và con dâu tốt đều là tài nguyên khan hiếm, cướp được một người thì mất đi một người!



Hứa Yên Miểu lật xem hệ thống, cố gắng tìm cho Tương Dương công chúa một biện pháp.

[Ừm, cha người này mất sớm, hài cốt chưa lạnh, người thân trong nhà đã đến tranh đoạt tài sản, còn muốn bắt nạt hai mẹ con cô nhi quả phụ, mẹ hắn tức giận đến mức… bị liệt?]

[Thật đáng thương…]

Quân thần Đại Hạ: “…”

[Tiền tài ruộng đất đều bị họ hàng cướp hết, tiền đi học đều là hàng xóm láng giềng gom góp cho! Số tiền đó đều dùng để mua bút mực giấy nghiên rồi. Họ chỉ có thể đào rau dại, hái lá cây nấu cho mẹ ăn! Mười mấy năm như một ngày kéo theo ca ca và đệ đệ chăm sóc mẹ.]

Hoàng đế nghe đến mức động lòng, suýt chút nữa vỗ tay khen hay.

Hiếu tử! Đây chính là đại hiếu tử a! Xưa nay đều lấy hiếu trị thiên hạ, nhân vật hiếu thuận như vậy, phẩm hạnh sao có thể không tốt?

Bảng nhãn này không thể động vào, nhưng ông coi trọng đệ đệ của người này rồi! Được ảnh hưởng như vậy, chẳng lẽ không nên có sáu bảy phần phong thái của huynh trưởng?!

Còn về việc sau khi thành thân, người mẹ liệt giường của hắn… Tự nhiên sẽ có nha hoàn nô bộc trong phủ công chúa chăm sóc, chẳng lẽ còn cần con gái ông tự mình lật người lau mình cho bà ta sao?

Thôi Y cũng nghĩ như vậy.

Càng cảm thấy phúc khí vô biên đang ào ạt đến với mình!

Ông chọn không phải đệ đệ của Bảng nhãn! Mà là chính Bảng nhãn! Đệ đệ chưa chắc có nhân phẩm như vậy, nhưng Bảng nhãn là do Tiểu Bạch Trạch đích thân chứng nhận là người ngay thẳng và hiếu thuận, nhất định không thể bỏ lỡ!

Còn về việc nhà hắn có nghèo hay không! Ông có tiền nha! Chẳng lẽ ông còn tham lam chút bạc của con rể sao! Chỉ cần hắn đối xử tốt với con gái mình…

Ông lập tức dưới ánh mắt ghen tị của đám quan lại, mỉm cười với Bảng nhãn: “Hiền chất, bài luận trước đây của ngươi ta có xem qua, ôn nhuận tỉ mỉ, như gió xuân mưa phùn, là hành vi của người nhân từ, rất hợp ý ta.”

Bảng nhãn thụ sủng nhược kinh: “Thượng quan quá khen, tại hạ…”

[Ơ? Mỗi ngày đều không ra ngoài tìm việc làm, chỉ dựa vào hàng xóm láng giềng tốt bụng cứu giúp? Ba thanh niên trai tráng cùng người mẹ liệt giường chen chúc trong căn nhà cũ tối tăm? Một trong số những lao động chính lại vùi đầu nghiên cứu cách trị quốc an bang, bị côn đồ ngoài đường bắt nạt đến tận nhà, thề rằng sau này thi đậu khoa cử làm quan, nhất định phải chấn chỉnh đám du côn vô lại, để cho bá tánh đều có nhà ở, có việc làm, chứ không phải ngang ngược càn rỡ, lêu lổng ngoài đường?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 415: Chương 415



[Đồng thời còn tận tâm chăm sóc người mẹ liệt giường, lau người hầu hạ không giả tay người khác, khi nói đến chuyện hôn nhân, còn nói không cầu tài cũng không cầu sắc, chỉ hy vọng tìm được một người có thể hiếu thuận với mẹ hắn.]

Tốt lắm!

Đây là người có chí hướng lớn!

Hơn nữa bị người ta bắt nạt, cũng không phải suốt ngày oán trời trách đất, mà là nghĩ cách thay đổi hiện trạng này! Phẩm tính thuần lương, quả thật thích hợp với con gái ông!

Hơn nữa! Hiếu thuận! Hiếu thuận! Hiếu thuận!

Điểm này ở quan trường thật sự rất quan trọng!

Làm quan nhiều năm như vậy, da mặt của Thôi Y sớm đã được tôi luyện dày hơn cả bức tường ở góc cua rồi, lập tức không chút do dự nói: “Cũng không cần gọi là thượng quan nữa, ta lớn hơn ngươi một bối phận, không bằng gọi một tiếng Thôi bá phụ?”

Một ngày tốt lành

Trước đó còn là “tiểu hữu”, bây giờ lại để đối phương gọi mình là “bá phụ”, quả thực là thay đổi nhanh như chớp.

Mà Bảng nhãn nghe hiểu ám chỉ của Thôi Y, vừa kinh ngạc vừa không chắc chắn, lại rõ ràng kích động, trực tiếp đáp: “Bá phụ!”

Thôi Y “ài” một tiếng, trên mặt nở hoa.

Bên cạnh lại có vài quan lại chậm rãi bước tới, xem ra là định chen ngang, cướp thức ăn từ miệng “Thôi”.

[Kỳ lạ? Sao lại cảm thấy quái quái nhỉ.]

Hứa Yên Miểu nhìn chằm chằm vào bảng hệ thống, vẫn chưa nghĩ ra nguyên do, bụng lại kêu ục ục một tiếng, cảm thấy mình sắp đói thành miếng giấy rồi.

Bèn vừa nghĩ vừa chậm rãi đi về phía có nước chảy.

Bên đó đang tụ tập câu cá, cá câu được sẽ được dùng để làm gỏi cá, nấu canh cá, kho, hấp… Làm rất nhiều loại hương vị.

Hơn nữa, không muốn câu cá cũng có thể ăn.

Hứa Yên Miểu không dám ăn gỏi cá ở thời cổ đại, nhưng hắn hơi muốn uống canh cá.

Đi ngang qua Thôi Y và Bảng nhãn, nghe bọn họ nói nói cười cười, một tiếng “hiền chất”, một tiếng “bá phụ”, còn hơi kinh ngạc.

[Đây coi như là vừa gặp đã thân.?]

Thôi Y mỉm cười.

Không, là huệ nhãn thức châu.

Lại thân thiết cười với Bảng nhãn: “Hiền chất, ta có một nữ nhi, đang chờ gả…”

Một luồng nhiệt ý trực tiếp dâng lên n.g.ự.c bụng Bảng nhãn, hắn không nhịn được nắm chặt hai tay, trong mắt sáng rực. Trong đầu đã hiện lên vô số câu nói vừa kinh hỷ vừa đúng mực, tiếng “nhạc phụ” đầy cảm xúc đã đến bên miệng.

[A?] Hứa Yên Miểu vừa lật đến một tin bát quái mới, tiếng lòng đột nhiên vang lên: [Nhưng sau khi ca ca hắn thành thân, mẹ hắn vẫn thường vào phòng ca ca ban đêm mà không gõ cửa để đắp chăn cho hắn, hơn nữa vì mẹ hắn bị liệt, nên vẫn để con trai út đẩy bà vào, cũng chính là em chồng thường xuyên ra vào phòng chị dâu…]

[Hơn nữa đã vài lần bắt gặp cảnh vợ chồng người ta ân ái…]

Nụ cười trên mặt Thôi Y cứng đờ.

Bảng nhãn vẫn đang nhìn hắn đầy mong đợi, chỉ chờ gọi một tiếng nhạc phụ.

Thôi Y mặt không đổi sắc: “Nó vẫn luôn muốn có một người ca ca, ta vốn định nhận ngươi làm nghĩa tử, nhưng bây giờ nghĩ lại, không thích hợp lắm. Là Thôi mỗ đường đột rồi, cáo từ.”

Xoay người, nhanh chóng rời đi.

Bảng nhãn ngây người tại chỗ.

Chẳng lẽ… Thật sự là hắn hiểu lầm rồi? Vị thượng quan này không phải muốn nhận hắn làm con rể, mà là muốn nhận nghĩa tử?

Bây giờ lại không muốn nữa?

Bảng nhãn hoang mang xoay người, đầu óc vẫn còn mơ hồ, tạm thời chưa hiểu rõ đây là tình huống gì, liền thấy một người đàn ông mặc quan bào đứng trước mặt hắn.

Mà sau lưng hắn vài vị quan lại định cướp thức ăn từ miệng “Thôi” đều chạy tán loạn, như nhìn thấy thứ gì đó phải tránh xa.

Bảng nhãn: “?”

Bảng nhãn nghi hoặc: “Vị này…”

Vị đại thần không chạy kịp cười gượng.

“Làm phiền nhường đường.”

Bảng nhãn: “Cái gì?”

Đại thần mặt không đỏ tim không đập: “Làm phiền nhường đường, ta thích đi đường thẳng.”

Bảng nhãn: “???”

Hoàng đế suýt chút nữa ghét bỏ c.h.ế.t cả nhà Bảng nhãn.

Ba thanh niên trai tráng! Vậy mà còn có thể bị người khác ức h**p. Năm đó nhà ông cũng có ba thanh niên trai tráng, đi ngang trong làng cũng chẳng ai dám hó hé!

Gia đình tự cam sa ngã này còn có một người mẹ không rõ ràng, không thể chọn!

—Tuy rằng trong mắt rất nhiều người, đó không gọi là tự cam sa ngã, mà gọi là ‘Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao’. Nhưng dù sao Cao Thiết Trụ, người cày ruộng cũng nói, nếu con trai ông dám như vậy, ông nhất định sẽ đánh cho ba ngày chín trận!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 416: Chương 416



Lão Hoàng Đế âm thầm nhìn danh sách trong tay Hứa Yên Miểu.

Dù sao phía sau còn rất nhiều người, tổng cộng cũng không đến mức không được… chứ?

[Ừm, Bảng nhãn là đứa con trai cưng của mẹ, vậy hai người đệ đệ của hắn ta chắc cũng gần giống nhau, Hoàng thượng hẳn sẽ không chọn huynh đệ của người này làm phò mã cho Cao Tương chứ?]

Theo tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vừa ra, không ít quan lại đều giật mình biến sắc.

Tiểu Bạch Trạch chẳng lẽ là đang ghen?!

Hắn chẳng lẽ thật sự thích Tương Dương công chúa rồi? Nếu không thì tại sao lại muốn tốn tâm tư phá hoại hôn sự của người ta?

[Ừm, xem người tiếp theo.]

[Khốn kiếp, việc này phiền phức như vậy, ta nên lấy của Cao Tương hai tháng tiền dọn dẹp mới đúng! Sai lầm rồi!]

Đám quần thần thở phào nhẹ nhõm.

—Thì ra là công chúa chủ động tìm Bạch Trạch giúp đỡ a, vậy thì không có vấn đề gì rồi.

[Người thứ hai là… Nhị Giáp mười ba.]

Hứa Yên Miểu nhìn qua, không ít người cũng theo ánh mắt của hắn nhìn qua, liền thấy vị “Nhị Giáp mười ba” này là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, dáng người cũng rất mập, đặc biệt là mỡ bụng rất nhiều.

Nhưng hắn là thật sự béo lên, không giống Bảng nhãn kia, là do vấn đề thể chất, trời sinh đã mập.

Đám quan lại đang định tróc tế do dự một chút, vẫn quyết định chú ý đến hắn ta một chút.

Đương nhiên, không phải muốn chọn hắn ta, mà là muốn xem trong nhà hắn ta có nam nhi nào tốt không.

[Để ta xem…Ồ ~ Vẫn là con cháu của danh tướng! Tuy là danh tướng của Đông Sở, nhưng cũng coi như là danh môn vọng tộc? Không trách được ăn uống tốt như vậy.]

Lão Hoàng Đế thu lại nụ cười giả tạo trên mặt, lộ ra nụ cười chân thành và đắc ý hơn.

Đó là đương nhiên, ông cũng không phải có thù oán gì với con gái mình. Nhất định sẽ chọn lựa kỹ càng.

[Hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng đơn giản, nhìn qua, cũng chưa từng xuất hiện chuyện cha mẹ chồng hành hạ con dâu.]

[Tốt hơn nhà Bảng nhãn trước đó, nhà trước đó… Hoàng thượng sẽ không chỉ nhìn qua loa, thấy ba huynh đệ người ta tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau, lại hiếu thuận với mẹ, một trong số đó đã thi đậu hội thí, chắc chắn sẽ làm quan, liền thêm vào danh sách ứng cử viên chứ?]

Hoàng đế trừng mắt nhìn Hứa Yên Miểu.

Cái gì không nên nói thì ngươi lại cứ nói!

Hơn nữa sau khi ta chọn danh sách cũng không phải lập tức gả con gái, nhất định phải phái Cẩm Y Vệ đi điều tra kỹ lưỡng! Đến lúc đó biết được ba người đàn ông bọn họ ăn không ngồi rồi, căn bản sẽ không gả Thắng Tiên cho bọn họ, được chưa!

Huống chi… hừ, ta không xem kỹ, chẳng lẽ những quan lại kia xem kỹ sao? Ít nhất ta còn định đợi sau yến tiệc Quỳnh Lâm đi điều tra một chút, những quan lại đó — đặc biệt là tên Thôi Y kia, suýt chút nữa là quyết định ngay tại chỗ!

Những quan lại khác muốn tróc tế âm thầm cúi đầu.

Hơn nữa trong lòng âm thầm lẩm bẩm: Chúng ta chẳng phải là vì quá tin tưởng vào ánh mắt của người sao? Bình thường chúng ta cũng điều tra chứ!

Hứa Yên Miểu thì khác! Hắn không tin vào quyền uy của Hoàng đế —

Một ngày tốt lành

Hắn tin vào hệ thống.

[A, chờ đã…]

Ánh mắt Hứa Yên Miểu trong nháy mắt trở nên kinh ngạc.

Vị quan lại đang nằm trên ghế trúc cách đó không xa chú ý đến điều này, nửa người đã ngồi dậy, hứng thú bừng bừng.

Chẳng lẽ còn có chuyện gì hoang đường hơn “mẹ chồng đêm đến vào phòng con trai con dâu đắp chăn cho con trai” sao!

“Hứa Yên Miểu!” Quyền Ứng Chương lớn tiếng gọi: “Ngươi mau lại đây, bên này có thịt có hoa quả!”

Các quan lại bên này: “!!!”

Quyền công làm tốt lắm!!!

Hứa Yên Miểu không nghĩ nhiều, vừa nghe nói có hoa quả có thịt, liền vui vẻ đi qua. Cung nhân tay nghề tốt trước tiên dùng gia vị pha cho hắn một bát nhỏ dạ dày dê, ăn đến mức Hứa Yên Miểu chỉ lo ăn mà không nói chuyện.

Nhưng tiếng lòng của hắn lại rất hoạt bát.

[Ừm ừm ừm! Ngon! Một chút cũng không dai, cũng không khó nhai!]

[Quyền lão gia tử thật biết hưởng thụ, vừa ngồi xuống đã ngồi vào chỗ có đồ ăn ngon.]

Quyền lão gia tử khinh thường.

Một phần dạ dày dê thì gọi là gì? Bây giờ đám người bên bờ suối kia cũng chỉ là góp vui thôi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 417: Chương 417



Cá tháng ba cũng không béo, phải đợi đến tháng chín, cá béo cua chắc, mới gọi là nhân gian cực phẩm.

Đương nhiên…

Quyền Ứng Chương chống gậy, có chút sốt ruột.

Lão phu gọi ngươi lại đây, không phải chỉ gọi ngươi đến ăn!

Hứa Yên Miểu nào quan tâm ông, vui vẻ ăn gần nửa tuần trà, lúc này mới lau miệng, nằm lên ghế trúc, càng vui vẻ hơn… Ồ, có lẽ cũng không phải rất vui vẻ.

[…Hoàng thượng, người có biết vị con cháu của danh tướng này là người Ô Hử Di không?]

“Còn tưởng là chuyện gì!”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.

Người Di thì sao? Người Di học lễ nghi của người Hoa Hạ, sống ở thành trì của Hoa Hạ, vậy chính là người Hoa Hạ.

Lão Cao gia nhà ông không bài xích như vậy!

Quyền Ứng Chương lại có chút khác lạ trong mắt.

Hứa Yên Miểu không giống người quá quan tâm đến chủng tộc của người khác a?

Người Ô Hử Di… Chẳng lẽ có gì khác biệt?

Cách đó không xa, Lương Duệ nghĩ đến điều gì đó, đồng tử hơi co lại.

Bên tai lại nghe thấy các quan lại nhỏ giọng bàn tán: “Đây cũng không phải là chuyện gì lớn a.”

Một ngày tốt lành

Đừng nói chọn người Di làm con rể, trên triều đình còn có người Di làm quan!

Lương Duệ: “…”

Có đôi khi, lời nói vẫn là đừng nói quá tuyệt đối thì hơn.



Tháng ba xuân quang vừa vặn, có tiếng gió, tiếng nước, tiếng côn trùng, còn có quan lại nổi hứng, lấy sáo ra thổi nhàn nhã tự tại.

Sáo của ông ta thổi cũng hay, những văn nhân nhã sĩ thích tụ tập bên cạnh ông ta.

Đúng lúc này, Hứa Yên Miểu nói một câu —

[Ta không phải là người kỳ thị dân tộc khác, năm mươi sáu dân tộc là một nhà… Nhưng! Người Ô Hử Di có tục lệ sinh đứa con trai đầu lòng ra rồi g.i.ế.c chết, phân chia cho tộc nhân ăn!]

“U—”

Một tiếng sáo chói tai vang lên, những tân khoa cống sĩ không nghe thấy tiếng lòng nhìn nhau, còn có người theo bản năng kêu lên một tiếng: “Đây…” Rồi nhanh chóng che miệng lại.

Còn những quan lại có thể nghe thấy tiếng lòng thì dùng ánh mắt đồng cảm nhìn vị đồng liêu này của mình.

Bốn phía im lặng như tờ.

Mãi đến khi vị quan lại thổi sáo treo sáo lại bên hông, trực tiếp buông xuôi: “Ta sai rồi, vừa rồi khi nghe thấy sắp bắt đầu thì ta nên dừng thổi sáo! Đều tại ta không tin tà — Không thổi nữa, đi nằm ghế trúc!”

“Cái gì sắp bắt đầu?”

Các cống sĩ đều hoang mang.

Nhưng không ai trả lời bọn họ. Có người hỏi quan lại, cũng chỉ nhận được nụ cười thần bí, nhiều nhất cũng chỉ có người nói mơ hồ với bọn họ: “Nếu các ngươi có may mắn ở lại kinh thành thì sẽ biết.”

—Còn có người thích gây chuyện vụng trộm cá cược, đến lúc đó sẽ có mấy người chân mềm nhũn.

Nhưng trước khi bọn họ được làm quan, người sắp bị nghi hoặc đè c.h.ế.t chính là “Nhị Giáp mười ba”.

Rõ ràng lúc trước còn nói chuyện vui vẻ, đột nhiên, vị đại quan trước mặt lại ôn hòa hỏi: “Nhìn tướng mạo tiểu hữu không giống người Trung Nguyên?”

“Nhị Giáp mười ba” không cảm thấy có gì phải giấu diếm, liền gật đầu: “Đúng vậy. Tại hạ là người Ô Hử Di, sống ở huyện Dương Sóc.”

Vị đại quan kia như thuận miệng hỏi một câu, nhận được đáp án liền chuyển sang chủ đề khác.

Lúc đầu “Nhị Giáp mười ba” không cảm thấy có gì, nhưng sau đó mỗi một quan lại hắn gặp, sau khi nói chuyện một chút, đều sẽ hỏi hắn có phải là người không phải Trung Nguyên hay không. Ngược lại, những người cùng lứa rất ít khi hỏi. “Nhị Giáp mười ba” liền cảm thấy… Hình như có gì đó kỳ lạ.



Hàn Lâm viện Thị Độc học sĩ Lưu Bỉnh Văn hơi say, nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, nhịn không được bật cười.

Con rể của ông, Nhị Giáp thứ bảy lần điện thí này rất tò mò: “Nhạc phụ đang cười cái gì vậy?”

Lưu Bỉnh Văn đắc ý: “Ta đang vui, ta thật sự là huệ nhãn thức châu, con rể của người khác đều có chỗ không bằng lòng, chỉ có ta…”

Hứa Yên Miểu vừa lúc đứng dậy, định đi vệ sinh, đi ngang qua nghe thấy câu này, liền hướng mắt nhìn với vẻ mặt khâm phục.

[Hắn cố ý để mặc cho đứa đệ đệ lêu lổng của mình tiếp cận con gái út của ông, dỗ dành nàng không cần sính lễ không cần nhà đêm nay canh ba sẽ từ cửa sau bỏ trốn cùng hắn ta, nam phương còn là kiểu trèo tường vào ân ái trước, định dùng gạo nấu thành cơm rồi để ông thỏa hiệp, vậy mà còn huệ nhãn thức… Ơ?!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 418: Chương 418



[Lưu học sĩ sao đột nhiên tát con rể yêu quý của mình một cái?!]

Lưu học sĩ cười gượng, nói với người con rể đang đối mặt với ông, hiện giờ đang che mặt với vẻ mặt kinh hãi: “Cửu lang, vừa rồi trên mặt con có muỗi, ta sợ con bị sốt rét, nhất thời nóng vội… Con sẽ không trách ta chứ?”

—Chuyện muỗi đốt sẽ mang đến sốt rét, vẫn là Thần y Vương phi phát hiện ra.

Con rể nghĩ đến dáng vẻ ngày thường nhạc phụ đối xử hoà nhã với mình, lại nghĩ đến vừa rồi đối phương uống không ít rượu, rồi do dự gật đầu: “Tiểu tế tự nhiên sẽ không trách nhạc phụ.”

“Vậy thì tốt.” Lưu Bỉnh Văn mỉm cười, lại “bốp” một tiếng tát mạnh hắn ta một cái, ôn nhu hỏi: “Đau không? Ta lại thấy ruồi muỗi rồi.”

Lần này con rể đã hiểu ra.

Hắn ta có lẽ không biết tại sao, đã đắc tội với nhạc phụ rồi.

Bị tát hai cái trước mặt mọi người, vốn là chuyện rất bực bội, nhưng nhìn thoáng qua quan phục ngũ phẩm của nhạc phụ, con rể vẫn cúi đầu: “Không đau, một chút cũng không đau.”

Lưu Bỉnh Văn tiếp tục mỉm cười.

Đúng rồi, hôm nay tâm trạng ông rất tốt, định về nhà sẽ thêm một ít đồ trang trí dưới chân tường, tu thân dưỡng tính.

Ừm… Đặt một ít chông ngựa?

Tiện thể, bù đắp cho chuyện lúc trước, giả vờ như mình là cười giấu dao.

Liền hạ giọng tiếp tục nói: “Chỉ có ta, để con gái ta gả cho con, còn không bằng gả cho một con heo!”

Mặt con rể lập tức đỏ bừng.

Lưu Bỉnh Văn cười lạnh một tiếng, nghĩ đến chuyện đã điều tra được trước đó, vốn là muốn giúp hắn ta che giấu.

Đương nhiên, âm thanh vẫn phải hạ thấp, làm ra vẻ không muốn cho người khác biết: “Con nói xem, ta tin tưởng con mới giao việc mua bán trong phủ cho người cùng quê với con, hắn kiếm chút lợi nhỏ ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, một quả trứng gà mười lạng bạc, con cho rằng ta chưa từng ăn trứng gà sao!”

[A?]

[Ha ha ha ha ha ha, thì ra không phải huệ nhãn thức châu, mà là huệ nhãn thức ‘trư’ a! Thì ra câu nói đó là đang mỉa mai, trách không được đột nhiên mượn cớ tát con rể một cái.]

(*nơi mà cụm từ "huệ nhãn thức châu" (慧眼識珠 - con mắt tinh tường nhận ra ngọc quý) ,"huệ nhãn thức trư" (慧眼識豬 - con mắt tinh tường nhận ra con lợn)

[Một quả trứng gà mười lạng bạc, thật sự nghĩ ra được.]

[Đúng rồi, chuyện con gái út này phải nhắc nhở Lưu thị giảng mới được, để ta nghĩ cách nhắc nhở…]

[Ừm…]

Hứa Yên Miểu thầm nói xin lỗi, mắt hắn thật sự là không khống chế được lại lật thêm hai trang bát quái về con gái út nhà họ Lưu.

[Oa! Phía nam nói: Sính lễ quan trọng sao, hai chúng ta sống tốt, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.]

[Phía nữ nói: Thập lang, thiếp chỉ cần chàng cả đời đối xử tốt với thiếp, thiếp không quan tâm chàng có tiền hay không, có sính lễ hay không.]

[Oa—]

Một ngày tốt lành

Lưu Bỉnh Văn: “…”

Thôi, vẫn là đặt ván đinh đi.

5

Hình như có âm mưu gì đó, các quan đại thần nhà Đại Hạ đều có dự cảm, hôm nay có lẽ không chỉ một nhà phải khóc.

Hay là… thôi đi Hoàng thượng? Chúng ta cho Cẩm Y Vệ đi điều tra là được rồi! Công chúa không muốn gả thì thôi, chẳng lẽ Hoàng thất lại không nuôi nổi một công chúa hay sao!

Trẫm không muốn!

Lão Hoàng đế khoanh tay, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Trẫm không tin! Nhiều người như vậy lại không có một ai tốt sao?

Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn cái tên tiếp theo trong danh sách.

Hắn vừa cúi đầu, trái tim của bá quan văn võ liền run lên bần bật.

Nhưng…

Lưu Bỉnh Văn với vẻ mặt đầy chính khí, nhìn chằm chằm vào chàng rể tương lai, hận không thể hóa thành mãnh thú cắn xé hắn ta ra, lại thấy sợ hãi trong lòng.

Thực ra nghe nhiều một chút cũng tốt, nếu Lưu học sĩ không nghe được tâm tư của Hứa Yên Miểu, cũng sẽ không biết con gái út bị dụ dỗ bỏ trốn. Tuy lúc nghe thì tim đập chân run, nhưng thật sự gặp chuyện rồi, vẫn phải nói một câu rằng——

"Cảm ơn Tiểu Bạch Trạch!"



Hứa Yên Miểu đang vội đi nhà xí, đồng thời cũng không nhịn được mà nhìn vào hệ thống.

——Giống hệt như lúc trước vừa đi đường vừa xem điện thoại.

Vừa nhìn, hắn bỗng dừng bước, rõ ràng là đang ngẩn người nhìn cái gì đó.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 419: Chương 419



"Chẳng lẽ là…"

Có vị quan lại lẩm bẩm không ngừng: "Còn chuyện gì hoang đường hơn cả lúc trước nữa sao?"

Không thể nào. "Giết con cả" đã đủ kinh thế hãi tục rồi! Ngầm đồng ý cho đệ đệ ruột đi dụ dỗ em vợ, cũng rất là… Mẹ nửa đêm đi đắp chăn cho con trai đã cưới vợ, càng là chuyện xưa nay hiếm thấy. Nhưng dù là ba chuyện này, Tiểu Bạch Trạch cũng chưa từng ngẩn người ra như vậy!

Rất nhanh, Hứa Yên Miểu lại cử động, hắn nhanh chóng lách sang một bên, tìm một chỗ không dễ thấy rõ thân hình, rồi…

[Ahahahaha——]

Tiếng cười vang lên bên tai mọi người.

Điều này lập tức khiến không ít người phấn chấn hẳn lên. Ai nấy đều đón gió, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hứa Yên Miểu.

Cái mùi vị này! Không sai được! Nhất định là chuyện vui thuần túy! Không liên quan gì đến đầu người và cửu tộc!

Không ít quan lại còn gọi thêm rượu, định vừa nghe vừa nhấp một ngụm nhỏ.

——Vô hình chung, đã tạo thành một bức tường ngăn cách với các tân khoa.

Cho dù là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, có không ít quan lại đưa cành ô liu, nhưng lúc này, bọn họ vẫn mơ mơ màng màng có một loại… dường như đó là cảm giác của một thế giới khác.

"Kỳ lạ…" Trạng nguyên trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, trong lòng lại không hề bình tĩnh: "Có hay không có chức quan, vậy mà lại có sự khác biệt lớn đến thế sao?"

Cao Hách gãi đầu.

Một ngày tốt lành

Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy các quan lại này không phải là có khoảng cách với bọn họ, mà là một loại… ừm, có chút giống như lúc trước hắn lăn lộn ở bàn ăn nhà họ hàng, trong những câu chuyện phiếm của hàng xóm, nhìn họ bàn tán về việc nhà nào sắp phá dỡ xây lại, nhà ai uống rượu lỡ việc, hai đứa con trai nhà Lý Nhị Cẩu kế bên vì sao lại đánh nhau, dành dụm được bao nhiêu tiền có đủ để cưới vợ/gả cho nhà tốt hay không… thậm chí là chuyện vợ nhà ai dan díu, chồng nhà ai nhìn thì thật thà chất phác nhưng lại ngày nào cũng đến kỹ viện, nói đến hứng khởi thì tay múa chân loạn xạ, nước bọt văng tứ tung, vỏ hạt dưa vỏ đậu phộng vứt lung tung, rượu nhỏ nhấp một ngụm, mặt đỏ bừng.

Cao Hách: "..."

Hắn lắc đầu mạnh, định gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Sao có thể chứ! Những người này đều là quan lại trong triều, trong đó có Tể tướng và Lục bộ Thượng thư, chính là những người nắm giữ mạch m.á.u quốc gia đó!

[Tên Truyền lô này vậy mà lại nhận sự chu cấp của ba vị tiểu thư, hơn nữa còn ám chỉ với từng người, một khi đỗ đạt sẽ quay về cưới tiểu thư nhà người ta!]

——Truyền lô, chính là người đứng đầu Đệ nhị giáp.

Ồ hố!

Ba nhà cơ à!

Quần thần càng thêm phấn chấn.

Ba chọn một, nhưng còn hai nhà kia, hắn ta phải xử lý thế nào đây! Phá vỡ lời hứa chính là vết nhơ trên con đường làm quan, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ thù chính trị lôi ra làm trò cười!

Cao Hách: "..."

Sao lại có cảm giác bọn họ càng giống như đang xem trò vui vậy nhỉ?

Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

[Đã chọn được một tiểu thư trong số đó, đang viết thư đoạn tuyệt tình nghĩa gửi cho hai vị tiểu thư còn lại.]

[Tsk, thật không biết xấu hổ, tiền cũng không trả.]

Quần thần nhà Đại Hạ: Ồ?

[Cười c.h.ế.t mất, hắn ta tưởng mình đang lựa chọn, người ta cũng vậy đấy ahahahaha!]

Quần thần nhà Đại Hạ: Ồ!!!

[Một người là tiểu thư mê trai đẹp, gần đây nhìn thấy người đẹp hơn, đã hối hận vì lúc trước đã nhận lời ám chỉ của hắn. May mà chỉ là ám chỉ, c.h.ế.t không nhận cũng không sao.]

[Một người khác là tiểu thư nhà buôn, hiện tại đang chuyên tâm nghiên cứu thương mại, định vào Thương các làm quan, đã chê việc mình tìm đàn ông quá nhanh rồi… Ừm, đây chính là cái gọi là thượng ngạn đệ nhất kiếm, tiên trảm ý trung nhân sao?]

Tuy không biết trảm ý trung nhân và “thượng ngạn” có quan hệ gì, nhưng đám quần thần Đại Hạ ăn dưa này ăn rất đã.

Hơn nữa còn nghĩ thầm: Tốt lắm, sau này có thể kể chuyện này cho con cháu nghe…

Ừm…

Người làm quan trí nhớ đều rất tốt, cho dù là ba mươi năm mươi năm sau, kể lại “chuyện cũ”, vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết.

——Chỉ là hơi không thân thiện với người trong cuộc thôi.
 
Back
Top Bottom