Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 380: Chương 380



Âm thanh này?!

Lão Hoàng đế ngửi thấy mùi tuyết lạnh trong gió, một dự cảm chẳng lành dâng lên từ đáy lòng hắn.

"Hứa Yên Miểu! Đi! Bắt đầu bước tiếp theo của lễ gia quan!"

Cố gắng dùng việc này để đánh lạc hướng sự chú ý của Hứa Yên Miểu, trong lúc cấp bách, lão Hoàng đế trực tiếp hai tay nhấc Hứa Yên Miểu từ trên chiếu lên.

Nhưng ông đã sáu mươi sáu tuổi rồi, đột nhiên dùng sức, đối phương lại là một nam tử trưởng thành nặng một trăm sáu mươi cân, không đứng vững, chân trẹo một cái...

Lão Hoàng đế: "Hít ——"

Việc này quả thực đã dời đi sự chú ý của Hứa Yên Miểu. Hắn lập tức đỡ người: "Bệ hạ! Sao vậy!"

Lão Hoàng đế cúi đầu nhìn một cái, bình tĩnh nói: "Không sao."

Hứa Yên Miểu thở phào nhẹ nhõm.

Lão Hoàng đế: "Ngón chân trái bị chuột rút rồi."

Hứa Yên Miểu: "!!!"

[Thái y!]

[Thái y đâu!!!]

Thái y đại khái là nghe thấy lời lão Hoàng đế nói, trước khi Hứa Yên Miểu kịp hô lên, đã ôm hòm thuốc tới, cởi giày của Hoàng đế ra xem chân.

Hứa Yên Miểu đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng. Đồng thời phân ra một nửa tâm trí để trả lời: [Nghe thấy rồi. Không có tiếng xèo xèo, ngươi đây là cuối cùng cũng tự sửa chữa được mình rồi sao?]

[Không hẳn. Trước đây ta gian nan liên hệ với một hệ thống gần nhất, mượn nó một chút năng lượng, mới có thể trở về tìm ngươi, ta... xèo... xèo...]

[Hệ thống? Ngươi không sao chứ?!]

[Xèo... Không sao... xèo... Vừa rồi tín hiệu không tốt. Ta chỉ rút một chút năng lượng dùng, năng lượng còn lại có thể đưa ngươi trở về, ngươi có muốn trở về không!]

[Hả? Trở về?]

Trái tim lão Hoàng đế cũng đập mạnh một cái, ông đột nhiên nhìn về phía Hứa Yên Miểu.

Liên Hạng theo bản năng muốn chạy đến chỗ Hứa Yên Miểu, bị Thái tử giữ chặt. Nghe thấy Thái tử khẽ nói "đừng ép hắn", Liên Hạng quay đầu nhìn Thái tử, không nhìn ra được vẻ mặt nghiêm túc kia của hắn rốt cuộc có phải là có tình cảm với Hứa Yên Miểu hay không, càng hy vọng hắn có thể ở lại, nhưng khi cảm nhận được ngón tay của đối phương cũng co quắp lại như bị chuột rút, Liên Hạng im lặng.

Hắn im lặng, khẽ gật đầu một cái, sau đó, Thái tử buông tay.

Liên Hạng không có động tác gì nữa, chỉ là căng thẳng nhìn Hứa Yên Miểu, hốc mắt đã đỏ hoe.

"Hứa lang..."

Các quan viên khác hơi quay mặt đi, đã không nỡ nhìn lựa chọn của Hứa lang.

Có lẽ duyên phận của bọn họ...

[Ta...]

Bọn họ nghe thấy giọng nói do dự của Hứa Yên Miểu. Cũng nhìn thấy Hứa Yên Miểu dường như ngẩng đầu nhìn Bệ hạ một cái.

[Nếu bây giờ chọn không trở về, sau này còn có thể rời đi không?]

"!!!"

Vẻ vui mừng và kinh ngạc trên mặt vua tôi Đại Hạ, vô cùng rõ ràng.

Sau đó là thần khí "hệ thống" lên tiếng: [Chắc chắn có thể a! Ngươi lúc nào muốn đi, gọi ta là được! Nhìn thấy nút bấm trên giao diện hệ thống chưa, sau này ngươi muốn đi, liền ấn một cái.]

Ở nơi Hứa Yên Miểu quay lưng lại, Thái tử ấn vai Liên Hạng, dùng sức kiễng chân, thò đầu ra nhìn, nhìn trái nhìn phải đều không nhìn thấy nút bấm kia ở đâu.

Thái tử lẩm bẩm một câu: "Trong dự liệu."

Nhưng... Thật sự rất muốn xem thần khí là thứ gì nha! Đặc biệt là thần khí có thể trở về thiên đình!

Thừa tướng và Lục bộ Thượng thư bên cạnh Thái tử cũng tích cực thò đầu ra nhìn, lại tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

"Không biết sau này Tiểu Bạch Trạch có thể nể tình từng cộng sự, đưa chúng ta lên Thiên Cung xem thử không."

Một ngày tốt lành

Nghĩ đến Thiên Cung nguy nga thần bí kia, ánh mắt già nua của Đậu thừa tướng lúc này cũng lộ ra vẻ tò mò thuần túy như trẻ con.

Nếu có một ngày có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thật sự là c.h.ế.t cũng không hối tiếc.

Giọng nói của hệ thống vẫn còn tiếp tục: [Xèo ——]

[Ký chủ, xèo —— ta còn có chút năng lượng, nâng cấp kỹ năng, xèo —— nâng cấp một chút!]

[Sau này ngươi không chỉ có thể xem bát quái! Ngươi còn có thể dự đoán trước bát quái gì sẽ xảy ra! Ví dụ như hệ thống cảm nhận được đại thần nào đó hôm nay muốn đánh con, sẽ hiển thị trước trên thanh bát quái một khoảng thời gian, có thể là một tiếng, có thể là hai tiếng, có thể là nửa ngày, chỉ cần ngươi tìm kiếm được, liền có thể kịp thời chạy đến, xem được phiên bản trực tiếp! Có cao hứng không! Có vui vẻ không!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 381: Chương 381



Hứa Yên Miểu: !!!

Vua tôi Đại Hạ: !!!

Hứa Yên Miểu: [Cao hứng!!!]

Vua tôi Đại Hạ: Chúng ta không cao hứng!!!

Tại sao thần khí còn có thể nâng cấp a a a a a a!

Hay là, Hứa Yên Miểu ngươi vẫn là trở về trời đi! Nhân gian không xứng có ngươi!

Trong đám quần thần, mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở.

Hệ thống đến vội vàng, đi cũng vội vàng, cùng với tiếng "xèo —— xèo ——", nó lại offline.

Hứa Yên Miểu sung sướng nhìn chức năng mới trong hệ thống, hận không thể giơ ngọn nến lên soi đi soi lại, vô cùng hài lòng!

[Sau này có thể kịp thời chạy đến hiện trường hóng hớt rồi!]

[Ta bây giờ thử xem!]

Vua tôi Đại Hạ: Ngươi dừng tay!!!

Lão Hoàng đế "soạt" một tiếng đứng lên, nắm chặt cổ tay Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu: "Bệ hạ?"

Lão Hoàng đế há miệng đang muốn nói chuyện.

Sau đó đột nhiên phản ứng lại: Không đúng a! Thần khí nói là dự đoán trước bát quái, nhưng ông hiện tại đang làm lễ gia quan cho Hứa Yên Miểu, phỏng chừng còn ít nhất một canh giờ nữa mới kết thúc, vậy thì dự đoán mà Hứa Yên Miểu hiện tại nhìn thấy, chắc chắn không thể là của ông!

Hơn nữa, cho dù là của ông, ông còn không thể phòng ngừa chu đáo sao!

"Hít ——" lão Hoàng đế giả vờ hít một hơi, lại ngồi xuống, "Không sao, ngươi nghỉ ngơi thêm chút nữa, ngón chân của trẫm lại bị chuột rút rồi."

Hứa Yên Miểu vội vàng bày tỏ sự quan tâm đối với lão bản, vua tôi tương đắc biểu diễn một hồi, trong lúc lão Hoàng đế sắp sốt ruột chết, Hứa Yên Miểu mới bắt đầu mở hệ thống, tìm kiếm bát quái do chức năng mới mang lại.

[Ơ!] Trong mắt Hứa Yên Miểu một mảnh lửa nóng: [Có người muốn hối lộ ta!]

[Cuối cùng! Ta cũng có ngày này rồi! Tốt quá! Ta xem thời gian!]

Văn võ bá quan lộ ra vẻ mặt thấy quỷ.

Bây giờ còn có người dám hối lộ Tiểu Bạch Trạch? Chẳng lẽ là thí sinh khoa cử?

Những quan viên có thân bằng bạn hữu muốn tham gia khoa thi Hội kia ngơ ngác nghĩ: Không phải lại là mình xui xẻo chứ?

[Ừm... Tối nay, giờ Tuất ba khắc, sẽ đến gõ cửa nhà ta...]

Lão Hoàng đế nheo mắt.

Giờ Tuất ba khắc đúng không?

Đậu thừa tướng nhéo nhéo xương cốt già nua của mình.

Một ngày tốt lành

Xem ra tối nay không thể ngủ sớm rồi.

Vạn Thọ công chúa nhìn muội muội cười tươi như hoa, xoa tay hăm hở muốn hóng hớt của mình, bi ai nhắm hai mắt lại.

Không khuyên được! Căn bản không khuyên được! Ừm... Vậy mang ta theo.

...

Đem các quy trình còn lại của lễ gia quan theo trình tự làm xong, rất nhanh đã đến buổi tối.

Trong một ngày, Hoàng đế và một bộ phận đại thần nhanh chóng nghĩ ra lý do, sắp xếp quy trình hợp lý, để mình xuất hiện gần Hứa Yên Miểu rất hợp tình hợp lý.

– Người không nghĩ ra lý do, chỉ có thể bị ép ở nhà, sốt ruột chờ đợi ngày hôm sau, xem xem có ai lén truyền bá chuyện này không.

Tuyết trắng xóa, mặt đỏ ửng vì lạnh, từng cái từng cái đầu nhô ra trên đầu tường trong các sân nhà xung quanh Hứa Yên Miểu.

Lão Hoàng đế ngồi trong phòng của Vĩnh Xương Hầu sưởi ấm lò, bên cạnh là lò đất đỏ nhỏ nấu rượu.

Ông nhìn những cái đầu kia qua cửa sổ, vẻ mặt tràn đầy vẻ khinh thường như diều hâu nhìn gà con: "Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu giống như có thể giấu được chuyện sao? Còn cần phải đặc biệt trèo lên đầu tường xem?"

Vĩnh Xương Hầu lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Lão Hoàng đế chợt nhớ ra: "Thái tử đâu?"

Vĩnh Xương Hầu chỉ chỉ, lão Hoàng đế nhìn kỹ, thân ảnh đứng trên mười mấy tấm ván gỗ, nằm trên đầu tường, vừa dậm chân vừa hà hơi vào ngón tay kia, không phải Thái tử thì là ai.

Bên cạnh Thái tử, hai đứa con gái dịu dàng hiền thục của ông cũng kiễng chân đứng ở đó, Ngũ công chúa không giỏi trèo tường, trên mặt và váy áo còn có bùn đất.

Lão Hoàng đế: "..."

Nói ra, ai có thể tin bọn họ là Thái tử và Công chúa?

Lão Hoàng đế bĩu môi, quay đầu nhìn các vật phẩm khác trong phòng, sau đó nhìn thấy trên tủ của Vĩnh Xương Hầu bày một bộ 《Kỷ Văn Chính Công thi biên chú tập thành》, toàn bộ đều là khắc gỗ, tổng cộng sáu mươi khối, chữ khắc rất trang nhã.

Lão Hoàng đế cúi người xuống, cầm một khối sách khắc gỗ lên tay xem xét tỉ mỉ, Vĩnh Xương Hầu bên cạnh dường như hơi sợ lạnh mà quấn chặt áo bào.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 382: Chương 382



"Đây là bản khắc gốc? Không phải bản khắc lại thời Chu sơ?" Lão Hoàng đế bình thường cũng học tập, làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, năng lực giám định sớm đã tăng lên, "Tốn không ít công sức, tốn không ít tiền bạc nhỉ?"

Vĩnh Xương Hầu có chút không tự nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

Lão Hoàng đế đầy thâm ý: "Ta mơ hồ nhớ ngươi không thích xem thi tập?"

Vĩnh Xương Hầu ấp úng: "Già rồi, trước đây không thích, bây giờ thích rồi."

Lão Hoàng đế lập tức cười: "Phải không? Ta sao nghe nói Hành Thông đối với Kỷ Văn Chính Công rất là sùng bái?"

– Hành Thông, là tự của Lễ bộ Thị lang Hà Tất.

Ánh mắt Vĩnh Xương Hầu lảng tránh.

Lão Hoàng đế vạch trần tâm tư của hắn ta: "Muốn tặng cho hắn ta?"

Vĩnh Xương Hầu sửa lại: "Là muốn tặng cho Tiểu Trà cô nương."

Nhưng sau đó biết được Tiểu Trà cô nương là nam, bộ sách này Vĩnh Xương Hầu làm thế nào cũng không tặng ra được. Nhưng cũng không vứt. Đối với việc này, hắn ta giải thích là: "Sách đắt như vậy, vứt đi quá lãng phí!"

Lão Hoàng đế: "Phải không?"

Một ngày tốt lành

Vĩnh Xương Hầu: "Phải!"

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, rượu đang nấu, trà đang pha, theo hơi nước hơi nhấc nắp lên, thời gian lại trôi qua một đoạn, trên đường dần dần yên tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa, và tiếng bước chân lộn xộn khi người đi qua giẫm lên tuyết.

[Woa! Người đến rồi!]

Một đám đại nhân vật ăn mặc sang trọng nhưng run rẩy vì lạnh "soạt" một tiếng dựng lỗ tai lên.

Một cái đầu đội mũ rơm nhô ra từ góc tường, nhìn trái nhìn phải đường phố, xác định không có người, rất nhanh liền lộ toàn thân ra ngoài, giày ủng đều bị tuyết nhuộm trắng, trong lòng ôm một cái hộp tinh xảo, chạy một mạch đến trước cửa phòng Hứa Yên Miểu.

"Cốc cốc cốc ——"

Tiếng gõ cửa vang lên, hắn ta không nhìn thấy, trên con đường hướng Đông Tây này, từng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn ta, giống như cảnh sát mèo đen đang mai phục phạm nhân.

Hứa Yên Miểu hưng phấn mở cửa: "Có chuyện gì không!"

Người đến hối lộ lập tức giật mình, lùi lại một bước, suýt chút nữa trượt ngã.

Hứa Yên Miểu không mời hắn ta vào – dù sao hắn ta cũng không có ý định nhận hối lộ, để người ta vào trong thì không nói rõ được.

Hắn ta chỉ là lập tức giữ người lại, để đối phương đứng vững, sau đó vội vàng hỏi lại: "Có chuyện gì không?"

Người đến hối lộ ngây ra một lát, bắt đầu hoài nghi mình có phải không nên tặng lễ cho một tiểu tử lông bông hay không – cho dù đối phương là sủng thần của Hoàng đế.

Vẻ mặt này cũng quá gấp gáp đi! Giống như chưa từng nhận hối lộ vậy!

Nhưng, đã đến rồi...

Người nọ đè xuống lo lắng, nhìn ra Hứa Yên Miểu không muốn để hắn ta vào cửa, liền giơ hộp trong tay lên: "Hứa lang, tại hạ là tri huyện Thượng Nguyên huyện, đã nhậm chức bảy năm, sau năm mới điều động, tại hạ muốn vào Hàn Lâm Viện, còn xin Hứa lang... giúp ta một phen."

Hứa Yên Miểu liếc nhìn hắn ta một cái, tò mò hỏi: "Ngươi muốn tặng ta cái gì?"

Tri huyện Thượng Nguyên huyện: Đây đây đây... Đây không phải là quá trắng trợn rồi sao?!

Sau đó là vui mừng!

Hắn ta không sợ Hứa Yên Miểu tham, chỉ sợ Hứa Yên Miểu không tham!

Lập tức mang theo nụ cười thần bí: "Hứa lang vừa nhìn liền biết." Nói rồi, mở hộp ra.

Hứa Yên Miểu thò đầu nhìn một cái: "Tranh?"

Tri huyện Thượng Nguyên huyện tiếp tục cười thần bí: "Trong tranh có tám mỹ nhân, quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt trần, còn là thân còn hàm nụ."

Hứa Yên Miểu khó hiểu: [Sao còn có hình dung người trong tranh còn hàm nụ, cách nói kỳ quái này.]

Vẫn là lão Hoàng đế trèo tường tức giận.

Hứa Yên Miểu không hiểu, ông còn không hiểu sao! Đây rõ ràng là ám chỉ Hứa Yên Miểu, sẽ tặng cho hắn tám nữ nhân tuyệt mỹ!

Tám người!!!

Đây là sợ không thể móc rỗng thân thể Hứa Yên Miểu hay sao!

Đồ hỗn trướng!

Lập tức nhìn tri huyện Thượng Nguyên huyện này cái mũi không phải cái mũi, mặt không phải mặt.

Đè thấp giọng giận dữ nói: "Thượng Nguyên huyện cũng không phải là huyện giàu có xa hoa gì, tri huyện này vậy mà lại là một tên béo, ngày thường chắc chắn không ít bóc lột bách tính!"

Thái tử: "..."

Thái tử nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, đây không phải là quá võ đoán rồi sao?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 383: Chương 383



Lão Hoàng đế phẫn nộ: "Chỗ nào võ đoán! Hắn ta không béo sao!"

Thái tử: "..."

Vậy người cũng không thể nói người ta béo chính là bóc lột mà ra a!

Một bên khác.

Hứa Yên Miểu: [...]

Hứa Yên Miểu: [Tặng một bức tranh mỹ nhân còn không bằng tặng một cân thịt lợn muối.]

Lão Hoàng đế lại chuyển giận thành vui, thấp giọng nói với Thái tử: "Nhìn xem, Bạch Trạch không hổ là thần thú, chính là tâm trí kiên định!"

Thái tử: "..."

Hôm nay số lần hắn im lặng đã quá nhiều rồi.

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu không chú ý bên cạnh tường có không ít người trèo lên – chủ yếu là lần đầu tiên có người hối lộ hắn, quá hưng phấn. Mặc dù sau đó hắn định tố cáo người, nhưng không ngại hiện tại hưng phấn một chút.

Trong lúc hưng phấn, hắn thuận miệng hỏi: "Món hối lộ này, là chỉ tặng riêng ta, hay là các quan viên khác cũng có?"

Tri huyện Thượng Nguyên huyện dùng giọng khí nói nhỏ, chỉ sợ người khác nghe thấy: "Chuyện này... Lễ vật tại hạ tặng cho những người khác, tự nhiên không giống Hứa lang."

Hắn ta có tâm nhãn, không nói tặng cho ai.

Nhưng Hứa Yên Miểu có hệ thống.

[???]

[Tặng hối lộ cho tất cả mọi người trên dưới Lại bộ? Bao gồm cả Tư vụ Lại bộ?]

Thái tử che mắt không dám nhìn.

Người của Lại bộ ở đây lập tức có chút hoảng.

Bọn họ tuy có người nhận số tiền này, có người không nhận, nhưng không chịu nổi tự mình biết chuyện của mình, lần này không nhận, cũng không đại biểu không có sai lầm khác a!

Trời ơi phù hộ! Hứa lang ngàn vạn lần đừng có nói ra chuyện khác!

Lão Hoàng đế trong lòng cười lạnh.

Xem ra cũng nên để Cẩm Y Vệ điều tra trên dưới Lại bộ một lượt rồi.

Hứa Yên Miểu quả thực không có lập tức nói ra những người khác của Lại bộ, hắn chỉ là lễ phép từ chối tri huyện Thượng Nguyên huyện, và không lưu tình đóng cửa lại.

Trong lòng còn ủy khuất: [Sao! Ta không xứng có một món hối lộ riêng sao!]

Thái tử hơi biểu thị đồng tình.

[Đáng ghét! Ta muốn xem có ai nhận hối lộ của hắn ta không.]

Thái tử: Thôi vậy, vẫn là "đồng tình" với các quan viên Lại bộ đi.

Trời tuyết, thật sự rất lạnh.

Quan viên Lại bộ cảm giác một trái tim mình lạnh lẽo, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của Hứa Yên Miểu, dường như nhìn thấy một đóa hoa loa kèn lớn từ sau cửa vươn cao lên, nói với toàn thế giới –

[Ồ! Hữu thị lang Lại bộ nhận ba mươi trang trại, đồng ý giúp tri huyện Thượng Nguyên huyện điều vào Hàn Lâm Viện.]

Hữu thị lang Lại bộ thở mạnh hai hơi gió lạnh, rùng mình một cái.

[Ồ, ồ!!!]

[Là chuyện mấy ngày trước rồi! Hữu thị lang Lại bộ quả thực nhận tiền làm việc! Nhưng hắn ta đến lúc đó rồi, vậy mà lại quên người ta tên gì! Cái này cũng được sao!]

[Cười c.h.ế.t mất, bảo người ta đem tất cả tri huyện nhậm chức đủ bảy năm và họ Tôn đều điều vào Hàn Lâm Viện đúng không? Xem ra là mơ hồ nhớ một chữ 'Tôn'...]

[Nhưng mà.]

Hứa Yên Miểu sắp cười c.h.ế.t trên giường rồi.

[Người ta tên là Tả Tôn a!]

[Hữu thị lang Lại bộ, ngươi giúp nhầm người rồi!]

Thái tử: "Phụt ——"

Lão Hoàng đế ném tới ánh mắt tử vong.

Thái tử: Xin lỗi, thật sự không nhịn được.

Xé nát ô của người khác!

Phản ứng đầu tiên của Hữu thị lang Lại bộ lại là: Chết rồi! Thanh danh nhận tiền làm việc hỏng rồi!

Phản ứng thứ hai, mới là: Chuyện mình nhận hối lộ bị lộ rồi!

Tim thịt nhảy dựng, thầm kêu khổ. Nhưng ngại địa điểm, không cách nào hướng Hoàng đế bày tỏ sự cầu xin tha thứ và hối hận của mình, chỉ có thể sau khi Hoàng đế rời đi, run rẩy về nhà.

Nghĩ rằng kết cục của mình có lẽ không phải bị đánh chết, thì cũng là bị cách chức lưu đày, về đến nhà, Hữu thị lang Lại bộ dứt khoát cho người đem tất cả rượu mạnh trong hầm rượu ra, rót đầy vò đổ vào miệng.

Vừa uống rượu vừa khóc, uống một hồi liền nôn ra đất.

Hối hận sao? Hối hận! Nhưng hối hận không phải là nhận hối lộ, mà là tại sao bản thân không thể cẩn thận hơn một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, uống rượu cả đêm, Hữu thị lang Lại bộ giống như bị hơi rượu đẩy đi, lại giống như bị rượu làm hỏng đầu óc, loạng choạng đi thượng triều, càng thêm tội chồng thêm tội. Lão Hoàng đế trước tiên lấy tội thất nghi trước mặt vua để hỏi tội hắn ta, bắt hắn ta đình chức ở nhà kiểm điểm, lại qua mấy ngày, Cẩm Y Vệ "vừa hay" phát hiện hắn ta nhận hối lộ, đem chuyện này báo lên, Hữu thị lang Lại bộ liền gặp họa –
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 384: Chương 384



Lão Hoàng đế đối với việc này phán xử là, bản thân hắn ta vĩnh viễn không được làm quan, hơn nữa con cháu ba đời cũng không được làm quan.

– Bởi vì hắn ta ngoài nhận hối lộ, còn lạm dụng chức quyền, đem tất cả tri huyện họ Tôn và nhậm chức đủ bảy năm đều an bài vào Hàn Lâm Viện.

Về phần tri huyện Thượng Nguyên huyện kia, tự nhiên cũng bị cách chức tra xét.

Mà những điều này, Hứa Yên Miểu không hề hay biết.

Hắn hiện tại đang ở Cống Viện, không có thời gian đi quan tâm người khác.

Quan chấm thi cần phải vào Cống Viện trước khi thi một tháng, tiến hành xác nhận đề thi cuối cùng – Đề thi trước đó đã thương nghị với Binh bộ Thượng thư, chỉ là một trong các lựa chọn. Hơn nữa, là chủ khảo, hắn không thể chỉ ra một bài thi, ít nhất phải ra ba đến năm bài thi, để Hoàng đế chọn lựa.

Hơn nữa, quan chấm thi sau khi vào Cống Viện, sẽ đóng cửa khóa lại, trước khi công bố kết quả thi Hội, đều cấm rời khỏi Cống Viện.

Sắp bận c.h.ế.t rồi, ai còn quan tâm người khác có nhận hối lộ hay không a!

Một ngày tốt lành

Một tháng sau, Hứa Yên Miểu sắc mặt mơ hồ, bước chân hư phù, cả người giống như quỷ mị từ dưới đất bay lên.

"Cuối cùng có thể nghỉ..."

Có Giám sát Ngự sử nhéo một cái vào cánh tay Hứa Yên Miểu: "Hứa lang! Đắc tội rồi! Bệ hạ nói, lần kiểm tra này, chủ khảo cũng cần phải có mặt."

Không nhéo không được, không nhéo Hứa lang sẽ ngủ mất.

Hứa Yên Miểu giật mình: "Khi nào bắt đầu?"

Giám sát Ngự sử nói: "Giờ Sửu canh tư."(1-3 giờ sáng)

Hứa Yên Miểu đối chiếu thời gian.

[Một giờ đến ba giờ sáng, thí sinh phải vào trường rồi sao?!]

Thật thảm.

Thảm hơn thi đại học.

Hứa Yên Miểu tự mình nhéo cánh tay mình một cái, hỏi: "Ta còn bao nhiêu thời gian ngủ?"

Giám sát Ngự sử nói: "Nửa ngày."

Hứa Yên Miểu vội vàng cho người mang ghế dựa đến, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên đó, tìm một cuộn giấy trắng đắp lên mặt, nhắm mắt lại: "Đến giờ gọi ta."

Nửa ngày sau, thí sinh tắm xong nhà tắm lớn, bắt đầu chờ điểm danh vào trường.

Trước mặt Hứa Yên Miểu đốt một ngọn đèn dầu đậu, cầm danh sách, bắt đầu điểm danh –

"Nho sĩ Lưu Nguyên, huyện Mân, Phúc Kiến..."

"Nho sĩ Trương Thự, huyện Ngân, Chiết Giang..."

"Nho sĩ Mã Triều Bật, huyện Bồ Điền, Phúc Kiến..."

Niệm đến một người, đối chiếu xong diện mạo ghi trên hộ tịch, liền có một người vào Cống Viện.

"Nho sĩ Đổng Sùng Đại, huyện Hà Tân, Sơn Tây..." Giọng nói của Hứa Yên Miểu đột ngột dừng lại, ngẩng đầu nhìn vị cử nhân kia. Đối phương có chút cảnh giác nhìn hắn ta: "Xin hỏi thượng quan, quê quán này, có vấn đề gì sao?"

Quê quán không có vấn đề, có vấn đề là... Hứa Yên Miểu nhìn bát quái của hệ thống, vẫy tay một cái, liền có binh lính tiến lên, nghe hắn chỉ huy: "Cởi áo gi lê của hắn ra."

Thí sinh kia sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt không chịu nổi nhục nhã: "Tắm rửa là xem trên người có mang theo đồ vật hay không, ngay cả quần áo mới thay cũng là triều đình chuẩn bị, chẳng lẽ còn hoài nghi ta gian lận sao! Quá đáng lắm rồi! Ta không thi nữa!"

Nói xong, dường như tức giận quay người rời đi, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống.

Những cử nhân xung quanh cũng xúc động thay hắn ta, đều căm tức nhìn Hứa Yên Miểu.

Trên mặt Hứa Yên Miểu không khỏi lộ ra một vẻ mặt không hiểu lắm.

Ồ, hắn không phải không hiểu người khác cảm thấy tôn nghiêm bị tổn thương, mà là... [Ta đã chỉ rõ như vậy rồi, hắn ta tại sao vẫn cảm thấy là trùng hợp, bản thân có thể lừa gạt qua được?]

Giám sát Ngự sử trong lòng nhỏ giọng trả lời: Tâm lý may mắn đi, đừng nói thí sinh này, cho dù cả triều đình trung ương đều biết ngươi có thần khí, trong này những người tiếp tục lén lút tham ô nhận hối lộ, nhiều vô số kể.

Sau đó tiến lên một tay ấn thí sinh đến từ huyện Hà Tân, Sơn Tây kia, cưỡng ép cởi áo gi lê của hắn ta, nhìn một cái, cười nói: "Trên này viết gì vậy?"

Thí sinh trước đó còn không chịu nổi nhục nhã, lúc này giọng nói run rẩy như sàng trấu: "Không, không có gì..."

Các cử nhân khác trợn to mắt, còn có người lập tức phản ứng lại, phẫn nộ nói: "Uổng công ta tin tưởng ngươi! Ngươi lại gian lận?!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 385: Chương 385



Theo tiếng nói của hắn ta rơi xuống, Giám sát Ngự sử mở trung y ra, giơ lên rung trước mặt mọi người, đám cử nhân ồ lên.

Chữ trên trung y, không lớn hơn con kiến là bao (lớn ba bốn milimet), hỏi ra mới biết, cử tử đến từ Hà Tân, Sơn Tây kia vậy mà chép Tứ Thư Ngũ Kinh!

Tổng cộng hơn bốn vạn chữ! Hơn nữa đều dùng bút lông viết!

Có bản lĩnh này làm gì không tốt, lại đi khoa cử gian lận!

Một ngày tốt lành

Giám sát Ngự sử vẫy tay: "Đem tên gian lận này kéo sang một bên đeo gông, đứng trước Cống Viện một tháng!"

Thí sinh gian lận đeo gông, đứng trước Cống Viện người người qua lại, đi qua một người liền bị nhìn một cái, mặt đều xấu hổ muốn chín, còn bị gông nâng cằm, không cúi đầu xuống được.

Lại nhìn thấy người khác xì xào bàn tán, nước mắt không ngừng rơi xuống, lộp độp rơi vào trên gông.

Sớm biết, đã không đem tiền đi hối lộ đám nha dịch phụ trách kiểm tra rồi.

– Lần này là thật sự khóc rồi.

Hứa Yên Miểu tiếp tục đối chiếu danh sách điểm danh.

"Huyện Yên Lăng, Hà Nam..."

"Huyện Nhạc Bình, Sơn Tây..."

"Huyện Dư Diêu, Chiết Giang..."

"Nho sĩ Vương Lệ, huyện Giang Hạ, Hồ Quảng..." Hứa Yên Miểu lại dừng lại, ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Cởi giày ra một chút, ta thấy chiều cao của ngươi không đúng, độn đế giày rồi đúng không, đế giày cần kiểm tra một chút."

Thí sinh kia sắc mặt đại biến.

Binh lính lần này tay chân nhanh nhẹn, lập tức tiến lên ấn người xuống, cởi giày ra, rút đế giày ra xé, quả nhiên, kẹp bản chép nhỏ.

Các thí sinh không gian lận khác nhìn ánh mắt Hứa Yên Miểu, dường như đang nhìn Hạo Thiên Thượng Đế.

"Lợi hại a..."

"Đây thật sự là nói một cái trúng một cái."

"Vị khảo quan này chẳng lẽ là thông hiểu tất cả các thủ đoạn gian lận, mới có thể liếc mắt nhìn ra sao?"

Lần này rất nhiều người tạm thời cũng không vội vào Cống Viện, đứng bên cạnh, nhìn vị khảo quan trẻ tuổi kia giống như thiết khẩu trực đoạn, hắn nói kiểm tra ai, người đó liền thật sự bị kiểm tra ra mang theo đồ vật.

Có giấu trong lớp áo, có đáy nghiên mực khoét rỗng bên trong giấu bản chép nhỏ, có mũ là hai lớp, còn có giấu trong [hậu môn] – Cái cuối cùng này, cho dù là người xem hay là bản thân người gian lận, đều không nghĩ ra khảo quan rốt cuộc là nhìn ra bằng cách nào.

Chẳng lẽ là nhìn tư thế đi của đối phương?

Dù sao, nước bọt của các thí sinh đứng xem, là nuốt xuống một cái lại một cái.

Một số thí sinh biểu cảm hơi thay đổi, lén rời khỏi đám đông.

Nhưng vẫn còn một số...

Hứa Yên Miểu lại một lần nữa ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn thí sinh trước mặt: "Học hóa học không tệ."

Đối phương ngơ ngác: "Gì cơ?"

Hứa Yên Miểu đứng dậy, kéo áo thí sinh kia ra, trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, cầm đèn dầu đậu nành lại gần lớp trong của áo. Sau đó, theo ánh lửa đến gần, trên lớp vải vốn không có gì, nướng ra chữ viết chi chít.

Các thí sinh đứng xem: "Oa ——"

Giám sát Ngự sử thành thạo: "Đeo gông!"

Sau đó là người tiếp theo.

Hứa Yên Miểu: "... Các ngươi không phải là huynh đệ chứ?"

Thí sinh kia giãy giụa: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

Hứa Yên Miểu nắm bụi đất trên mặt đất, rắc lên lớp trong áo của thí sinh, giống như trước đó, trên áo vốn không có chữ, rất nhanh liền có chữ.

Các thí sinh đứng xem: "Oa ——"

Giám sát Ngự sử: "Đeo gông!"

...

Cao Hạ vác hành lý và hòm quần áo của hắn tới, trong tay còn cầm bánh màn thầu đường lớn làm lương khô cho kỳ thi. Đến trước Cống Viện, giật mình một cái, rùng mình: "Chuyện gì vậy!"

Sao trước Cống Viện lại có nhiều người đeo gông đứng ở đó vậy?

Hỏi người, đối phương ngôn ngữ hình thể vô cùng khoa trương bắt đầu khoa tay múa chân: "Chính là vị khảo quan kia! Thần thông! Nhìn một cái liền biết người khác có mang theo bản chép nhỏ hay không, mũ, giày, nghiên mực gì! Giấu ở đâu cũng vô dụng! Cho dù là làm cho chữ viết ẩn hình cũng vô dụng, vị khảo quan kia đem áo của người – kéo một cái như vậy, rắc một nắm bụi đất lên, chữ ẩn hình gì cũng hiện ra! Hai mươi người này đều là hắn vạch trần!"

Cao Hạ vỗ tay, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười: "Tốt a! Nên đem bọn họ vạch trần! Ta và các ngươi đèn sách khổ đọc, đem Tứ Thư Ngũ Kinh khắc sâu vào trong lòng, dựa vào cái gì bọn họ có thể dựa vào gian lận kim bảng đề danh! Có vị khảo quan kia, thật là may mắn cho học trò nghèo khó chúng ta!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 386: Chương 386



Thí sinh có ngôn ngữ hình thể khoa trương kia sờ vết chai trên ngón tay mình, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy. Bị vạch trần đã có hai mươi người. Số lượng người tham gia khoa thi Hội lần này, nghe nói gần nghìn người, tuyệt đối không thể chỉ có hai mươi người muốn không làm mà hưởng. Những người còn lại, hoặc là còn chưa đến lượt tên của bọn họ, hoặc là chính là lén lút vứt bỏ bản chép nhỏ."

Cao Hạ cười nói: "Bất luận thế nào, khoa thi Hội lần này ắt hẳn là công bằng công chính rồi – Đợi gọi đến tên của ta, ta nhất định phải bái tạ vị khảo quan này thật tốt!"

Hứa Yên Miểu tay cầm chén trà đặc, nhấp một ngụm để tỉnh táo.

Hắn không thích uống trà, nhưng không thể không uống. Nhíu chặt mày.

Cầm quyển danh sách tiếp theo, mở ra xem trang đầu tiên: "Nho sĩ Cao Hạ, huyện Lan, Thiểm Tây..."

[Ơ? Người quen a!]

"Ở đây ở đây!"

Đối phương mồ hôi đầm đìa chen chúc đám đông tới, đứng trước mặt Hứa Yên Miểu, cúi đầu thật sâu rồi từ từ ngẩng lên: "Tại hạ chính là nho sĩ Cao..."

"Ngươi?!" Cao Hạ ngẩng đầu lên trong nháy mắt, kinh ngạc đến mức huyệt thái dương đều dùng sức giật một cái.

Hứa Yên Miểu???

Khảo quan khoa thi Hội???

Sao có thể! Hứa Yên Miểu cùng hắn tuổi tác xấp xỉ a!!!

Để đảm bảo tính công bằng tương đối trong khoa cử, tránh việc thí sinh cố ý tiếp cận quan chấm thi, trước khi vào trường thi, danh tính của các quan chấm thi sẽ không được công bố, đặc biệt là chủ khảo – ngoại trừ quan viên trong triều, không ai biết chủ khảo là ai.

Đương nhiên, nếu như hắn đến kinh thành, sau đó chọn bừa một vị quan viên đến bái phỏng, mà người đó lại tình cờ là quan chấm thi khoa cử, chỉ cần không có chứng cứ gian lận, thì đều có thể xem là trùng hợp, không có gì đáng ngại.

Cho nên, không ít cử nhân sau khi đến kinh thành, đều rất tích cực mang văn chương của mình đi bái phỏng các quan viên khắp nơi, chính là muốn đánh cược vận may, xem có thể được quan chấm thi để mắt tới hay không.

Trước đây, Cao Hạ cũng từng làm chuyện như vậy, thậm chí còn đem số bạc có được từ việc bán đồ gia truyền, nửa cái túi da, dùng hết để đút lót cho đám người gác cổng của các quan viên, cầu xin bọn họ đưa thiếp mời và văn chương của mình lên cho lão gia nhà họ.

Bây giờ hắn lại nói với ta, ta vốn dĩ quen biết một vị quan chấm thi?!

Trong mắt Cao Hạ nhất thời ngấn lệ.

Tiền, của, ta!!!

Hứa Yên Miểu sau khi kiểm tra thân phận của hắn, liền mỉm cười nói: "Vào đi, đừng quên xem sơ đồ vị trí các phòng thi trên cổng lớn, tìm đúng phòng theo số báo danh."

Cao Hạ chắp tay: "Đa tạ thượng quan."

Lúc bước vào cổng lớn trường thi, còn liên tục quay đầu lại, không ngừng tặc lưỡi.

"Trẻ tuổi như vậy đã làm quan chấm thi..."

Con người với con người, quả thực không thể so sánh.

Hứa Yên Miểu nghiêm túc gọi tên, mỗi khi kiểm tra xong một thí sinh, đều kiên nhẫn nhắc nhở hắn xem sơ đồ vị trí phòng thi.

Mấy chục binh lính đứng canh gác hai bên hắn, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo qua trang phục của đám cử nhân, nếu phát hiện có điểm nào không ổn, lập tức xông tới lục soát.

Thời gian dần trôi đến lúc rạng sáng.

"Chắc là không còn ai đến nữa."

Đã đến lúc khóa cổng trường thi.

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu đứng dậy, nâng ngọn đèn dầu nhỏ, định thổi tắt ánh lửa leo lét đó.

"Khoan đã! Khoan đã!"

Tiếng gọi gấp gáp truyền đến, Hứa Yên Miểu nhìn qua, một gã đàn ông mặt vàng đội khăn vuông xông tới, mặt đỏ bừng vì gắng sức: "Đại quan, tại hạ... tại hạ cũng là cử nhân, đến tham gia khoa cử!"

Ánh đuốc trên tường cổng trường thi, soi rõ những hạt cát và muối bám trên mặt hắn. Nhìn qua là biết vừa trải qua một chặng đường dài.

Hứa Yên Miểu hơi nhíu mày: "Nhưng mà... sơ đồ vị trí phòng thi đã sắp xếp xong, không có tên của ngươi, trong phòng thi cũng không có chỗ cho ngươi."

– Thi Hội yêu cầu thí sinh phải tự mình đến Lễ bộ đăng ký, đến ngày hết hạn, Lễ bộ sẽ sắp xếp sơ đồ vị trí phòng thi, gửi đến trường thi. Không có tên tức là không đăng ký, cũng không có chỗ ngồi.

– Trước đó đúng là đã bắt được không ít kẻ gian lận, nhưng việc bọn họ gian lận không thể vào trường thi và việc trường thi vẫn giữ lại chỗ ngồi cho bọn họ, không hề mâu thuẫn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 387: Chương 387



Gã mặt vàng, mắt đỏ hoe vì gấp gáp, khẩn khoản cầu xin: "Tại hạ đến muộn là do trên đường gặp phải cướp, chúng cướp hết lộ phí của tại hạ, còn bắt tại hạ lên núi làm khổ sai, sau đó chúng lại cướp của những nhà giàu khác, chia chác không đều, tự đánh nhau một trận, c.h.ế.t mất mấy tên, mới có cơ hội cho tại hạ trốn thoát. Đại quan, cầu xin ngài, cho tại hạ vào đi! Tại hạ đã thi ròng rã năm lần mới đỗ cử nhân, để đến tham gia kỳ thi mùa xuân này. Cầu xin ngài!"

Hứa Yên Miểu kiểm tra hệ thống một chút.

[Thật sự là vậy à...]

[Thật sự là quá xui xẻo.]

Gã mặt vàng không nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, hắn ta chỉ không ngừng khẩn cầu: "Tại hạ vì gặp chuyện nên đến muộn, không thể đến Lễ bộ đăng ký, đây hoàn toàn là lỗi của tại hạ. Giờ đây chỉ có thể mặt dày cầu xin đại quan khai ân, thực sự không còn mặt mũi nào."

"Nhưng khoa cử lần này đối với tại hạ có ý nghĩa vô cùng quan trọng, tại hạ là từ trong khe núi đi ra, lần này nếu không thể tham gia thi Hội, thì phải trở về nhà. Cha tại hạ ham mê cờ bạc, muốn bán nương và muội muội của tại hạ, là tại hạ khuyên ông ta rằng hãy để tại hạ đi học làm quan, ông ta có thể sống sung sướng, ông ta mới tạm thời không động đến nương và muội muội của tại hạ, nhưng gần đây ông ta càng ngày càng mất kiên nhẫn, nếu biết lần này tiền của tại hạ bị cướp, trường thi cũng không thể vào... Đại quan, tại hạ cầu xin ngài! Tại hạ quỳ xuống cầu xin ngài, xin ngài cho tại hạ một cơ hội! Tại hạ nhất định sẽ trân trọng, cố gắng viết ra những bài luận hay, để báo đáp ân đức của đại quan!"

Nói đến cuối, trong giọng hắn đã nghẹn ngào.

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn một chút, lòng bàn tay của gã hán tử, chỗ nắm dây cương, có một vết hằn đỏ dài, giống như một con sâu đỏ. Vài sợi xơ của dây thừng rơi rụng trên vết thương ở lòng bàn tay hắn.

Hứa Yên Miểu thấy hắn thực sự thê thảm, cũng nổi lòng trắc ẩn, liếc nhìn thời gian, còn một tuần trà nữa là đến lúc khóa cổng trường thi, liền nói: "Ngươi đi xem trên sơ đồ vị trí phòng thi xem còn chỗ trống nào không, nếu có, thì bổ sung tên của ngươi vào."

"Đa tạ đại quan! Đa tạ đại quan!"

Gã mặt vàng như người c.h.ế.t đói ba ngày, vội vàng lao tới cổng, dán mắt vào sơ đồ vị trí phòng thi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ, vị trí đó không tốt lắm, ở cạnh nhà xí, nhưng gã mặt vàng cũng không quan tâm nhiều nữa, vội vàng báo việc này cho Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu tranh thủ chút thời gian cuối cùng, bổ sung tên cho hắn, lại nhanh chóng kiểm tra xem trên người hắn có giấu đồ gì không, sau đó mới cho hắn ta vào.

"Thi cho tốt."

Gã mặt vàng mắt hổ rưng rưng: "Đa tạ đại quan!" Vội vã bước vào trường thi.

Hứa Yên Miểu cũng lên Chí Công lâu.

Binh bộ Thượng thư mỉm cười nói: "Vừa rồi ta thấy còn có cử nhân vào trường, rốt cuộc là cử tử nhà nào, lười biếng như vậy, gần đến giờ khóa cổng mới đến."

Hứa Yên Miểu đánh giá một lượt Chí Công lâu được bày trí tinh xảo này, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, đồng thời kể lại cho Binh bộ Thượng thư nghe chuyện của gã mặt vàng.

Binh bộ Thượng thư kinh ngạc: "Cũng may hắn ta vận may tốt, gặp được Hứa lang. Hứa lang nhân hậu, đổi lại là ta, chưa chắc đã cho hắn ta vào."

Hứa Yên Miểu thuận miệng nói: "Hắn ta thi năm lần, cũng không dễ dàng. Có thể giúp được thì giúp một tay."

Sau đó mở cửa sổ, từ trên Chí Công lâu, thò đầu nhìn xuống những phòng thi.

Đề thi của buổi thi đầu tiên được binh lính phát xuống, các thí sinh sau khi nhận được đề, có người trải giấy ra bắt đầu viết đáp án, có người cầm bút suy nghĩ lung lắm. Các quan chấm thi ở trên lầu – ví dụ như hắn, đều nhìn thấy rõ ràng những tình huống này.

"Thì ra là thật, đứng trên bục giảng nhìn xuống thật sự có thể nhìn thấy rõ ràng." Hứa Yên Miểu lẩm bẩm.

Binh bộ Thượng thư ngơ ngác: "Ngươi đang nói gì vậy? Bục giảng gì?"

Hứa Yên Miểu xua tay: "Không có gì, ta tùy tiện cảm thán một chút." Tiếp tục tò mò nhìn xuống.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 388: Chương 388



Nhưng lần này hắn không nói nữa.

[Ta nghĩ trong lòng, chắc là không bị ai nghe thấy đâu nhỉ?]

[Ta nghĩ trong lòng, chắc là không bị ai nghe thấy đâu nhỉ?]

"Đến rồi!!!"

Cách trường thi không xa, một đám quan viên lén lút chiếm giữ một căn nhà, đưa đủ tiền, người ta liền vui vẻ đến nhà trọ ở.

Trước cửa nhà trồng hoa dâm bụt làm hàng rào, dày đặc, vừa vặn che khuất tầm nhìn của người ngoài.

"Nhờ có Tiểu Bạch Trạch, chứ sau khi khóa cổng, ai mà biết được tình hình trong trường thi chứ!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Biểu đệ của ta ở trong đó, ta lo lắng lắm."

"Haizz, không sao đâu, đại tôn tử của ta cũng ở trong đó, bọn chúng đều lớn cả rồi, còn không tự lo cho mình được sao."

[Ha ha ha ha ha! Đây là ai ha ha ha ha ha, mới bắt đầu thi được nửa canh giờ, đã chạy vào nhà xí ba lần rồi ha ha ha!]

[Người ngồi cạnh nhà xí thi thật thảm, sắp bị hun cho ngất rồi.]

[Trước đêm thi Hội ăn lẩu cay dầu, không tiêu chảy mới lạ!]

[Ô hô! Tổ phụ là Quang Lộc tự Thiếu khanh! Vậy thì càng không nên rồi, Quang Lộc tự chính là phụ trách việc tổ chức yến tiệc của triều đình! Còn phụ trách đồ ăn thức uống hàng ngày của người trong cung, vậy mà lại để con cháu mình ăn lẩu trước đêm thi? Lại còn là lẩu cay?!]

[Ờ... Xin lỗi, Vạn Thiếu khanh, ta trách nhầm ngài rồi, ngài đến cả món bánh giòn mặn rắc muối tiêu mà hắn ta thích ăn cũng không cho ăn, sợ ăn hỏng bụng, ai ngờ hắn ta lại trèo tường ra ngoài ăn lẩu chứ.]

Vị Quang Lộc tự Thiếu khanh vừa nói "Bọn chúng đều lớn cả rồi, còn không tự lo cho mình được sao" đột nhiên cạn một chén rượu, sát khí đằng đằng: "Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Hắn tốt nhất là tiêu chảy c.h.ế.t trong trường thi luôn đi!"

Vị quan viên bên cạnh – Lại bộ Khảo công Tư Lang trung "Ai nha" một tiếng, ném tới ánh mắt đồng tình.

May quá, biểu đệ của ta không háu ăn.

Nghĩ ngợi một chút, vẫn là nên an ủi đồng nghiệp.

"Vạn Thiếu khanh, cái này... người trẻ tuổi háu ăn cũng là chuyện bình thường, cũng coi như là một bài học, ba năm sau thi lại, chắc chắn có thể đỗ cao!"

Quang Lộc tự Thiếu khanh thở dài một tiếng, cau mày: "Nhưng hắn đã hai mươi bảy tuổi rồi! Ta đừng nói hai mươi bảy, ta lúc bảy tuổi, nương ta ở cữ, việc giặt giũ, nấu nướng trong nhà đều là ta làm, ta còn biết không thể ham ăn, ăn hỏng bụng thì không làm được việc."

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung nuốt câu "Ngài là bị gia đình coi như khúc gỗ mà quăng quật, hắn là được gia đình coi như cục vàng mà nuôi, có thể giống nhau sao" vào trong, vỗ vai Quang Lộc tự Thiếu khanh, hy vọng hắn có thể chấp nhận số phận.

[Hử? Sao lại có người cười trộm trong phòng thi thế, nhìn thấy cái gì à?]

[Ôi chao, 'Tửu đ**m mãnh cẩu' và 'Dược đ**m phi long' lại có người mắc bẫy thật à? Ta còn chưa ra mấy cái khó, Lê Thượng thư còn đề nghị ra 'Quân phu nhân Dương Hóa dục' nữa, nếu không phải bị ta bác bỏ, thì có thể loại được một nửa thí sinh rồi.]

[Cười thành ra thế này, chẳng lẽ là cho rằng hai thành ngữ này nói về chuyện tráng dương sao?]

[Đúng là vậy thật!]

"Ha ha ha ha ha——"

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung đập vai Quang Lộc tự Thiếu khanh cười lớn: "Hứa lang và Binh bộ Thượng thư đúng là thâm hiểm, cố ý ra loại đề này. Nếu ai trả lời sai mà may mắn trở thành đồng nghiệp của chúng ta, ta có thể cười hắn ta cả đời."

Một vị quan viên khác cũng bị chọc cho cười ngặt nghẽo: "'Dược đ**m phi long' thì thôi đi, tuy rằng có trong《Nhạc phủ》, nhưng quả thực không thường gặp, nhưng 'Tửu đ**m mãnh cẩu' là trong《Yến Tử Xuân Thu》mà! Rốt cuộc là nghĩ thế nào ra chuyện tráng dương vậy?"

Quang Lộc tự Thiếu khanh cũng chuyển sự chú ý từ đại tôn tử sang, mỉm cười: "Chỉ sợ câu 'Công chi cẩu mãnh, nhân kiết khí nhi nhập' này, cũng có thể bị hiểu sai thành ý khác."

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung cười ngất: "Hiểu sai thành gì? Chẳng lẽ là: Nhân kiết khí, mãnh như công cẩu sao?"

[Thảm quá, lại còn cùng bộ với ta nữa. Vị Khảo công Lang trung này đã ôn tập cho biểu đệ hắn ta suốt ba tháng, ba tháng trời! Biểu đệ hắn ta lại tặng hắn ta một bất ngờ lớn như vậy, ha ha ha ha ha, Tửu đ**m mãnh cẩu chỉ việc đàn ông uống thuốc xong thì ở trong tửu đ**m làm chuyện kia mãnh như chó đực, ha ha ha ha ha ha——]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 389: Chương 389



Tiếng cười của Lại bộ Khảo công Tư Lang trung im bặt, "Rầm rầm rầm——" đầu đập thẳng vào cột.

Các quan viên khác vội vàng kéo người lại: "Không đáng! Không đáng!"

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung cố gắng giãy giụa: "Buông ta ra! Để ta đ.â.m đầu c.h.ế.t quách đi cho rồi! Ba tháng! Ta đã dạy hắn ba tháng! Tửu đ**m công cẩu là nói: trong tửu đ**m có con ch.ó quá hung dữ, nên không có khách vào mua rượu, khiến cho rượu trong quán bị chua – điển cố đơn giản như vậy, hắn ta lại không nhớ!"

"Ta ta ta—— tức c.h.ế.t ta mất thôi ô ô ô——"

Các quan viên khác vội vàng an ủi: "Bình tĩnh bình tĩnh, cái này không nhớ, không chừng những cái khác có thể nhớ?"

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung lau nước mắt: "Cũng đúng..."

[Ha ha ha ha ha——]

[Câu 'Muội muội ngã tư chi' này, hắn ta làm sao lại cho rằng 'muội' và 'muội' là thông giả?!]

[Muội muội ta nhớ ngươi ha ha ha ha ha——]

[Ca ca, huynh sai rồi ~]

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung: "..."

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung: "..."

Lại bộ Khảo công Tư Lang trung: "..."

Hắn oa một tiếng, khóc òa lên.

Đương nhiên, không phải tất cả thí sinh đều như vậy. Phần lớn mọi người vẫn có nền tảng rất vững chắc, một số ít dù có điểm yếu, cũng không đến mức thái quá như vậy.

Còn những người học thức cực kỳ tốt –

Hứa Yên Miểu thấy Cao Hạ đã bắt đầu lấy gạo và than ra, đốt lò trong phòng thi của mình để hấp cơm.

Một ngày tốt lành

Trên giấy thi đã viết kín đáp án, mà hắn có vẻ rất tự tin, còn không vội vàng dùng ngón tay ước lượng lượng nước để hấp cơm, dù sao thì lửa vốn đã không đủ, cho ít nước quá thì cơm sẽ bị sống sượng, khó mà nuốt nổi.

Phòng thi bên cạnh hắn chính là vị biểu đệ kia.

Mùi thơm của cơm không ngừng bay sang, biểu đệ dứt khoát không viết nữa, lấy sữa đậu nành từ trong hộp lớn ra, rồi lấy món bánh quẩy mà hắn thích ăn nhúng vào, "rôm rốp" ăn, ăn không hề kiêng dè.

– Lười biếng đến mức Hứa Yên Miểu hoài nghi hắn có phải là căn bản không muốn thi cử, mà là bị gia đình ép buộc đến không.

Mà vị đại tôn tử thường xuyên chạy vào nhà xí kia cũng đang nhóm lò, chắc là định uống chút nước nóng, để bản thân không bị đau bụng nữa.

Hắn yên ổn rồi, gã mặt vàng ở phòng thi cạnh nhà xí cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, véo mạnh vào đùi để bản thân tỉnh táo, cắn c.h.ặ.t t.a.y trái, cắn đến chảy m.á.u mà viết, cố gắng để bản thân không bị mùi hôi làm choáng váng.

Hứa Yên Miểu lại đi xem những người khác, ví dụ như Lương Ấu Văn, đại nhi tử của Lương Duệ, trực tiếp quấn mình lại như một con sâu róm, chỉ lộ ra trán và hai cánh tay, làm bài thi một cách nghiêm túc.

Đệ đệ của hắn, Lương Ấu Võ, cũng đang nghiêm túc viết, Hứa Yên Miểu xuống lầu đi một vòng rồi quay lại lầu, khi đi tuần tra phòng thi, liếc thấy Lương Ấu Võ viết một tay chữ rất đẹp, ngay ngắn, chỉn chu. Nhưng về phần trả lời câu hỏi, dường như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, đang vỗ vỗ vào gáy mình.

Xem một kỳ thi khoa cử cũng có thể nhìn ra được không ít thứ.

Con nhà giàu mang bánh ngọt, mang nhân sâm, thậm chí cả vịt muối cũng có thể mang vào. Con nhà nghèo chỉ có thể tự mình nấu cơm – đương nhiên, càng nhiều người không có tiền mua than mua lò để nấu cơm, chỉ có thể gặm bánh mang theo, đã nguội lạnh.

Thí sinh trẻ tuổi phần lớn là hăng hái, tràn đầy tự tin.

Còn những người già, những thí sinh sáu bảy mươi tuổi thi đến thở không ra hơi, vẻ mặt bi thương.

Hứa Yên Miểu lập tức cảm thấy mình đã làm một việc rất vĩ đại!

[Ta đảm bảo sự công bằng trong kỳ thi cho phần lớn mọi người (chống nạnh)]

[Còn từ chối một số câu hỏi không hợp lý!]

[Ồ, đương nhiên không phải là mấy câu kiểu như "Quân phu nhân Dương Hóa dục", loại này chỉ có thể nói là khó, chứ không phải là không hợp lý.]

[Ta cũng không biết Nhạc học sĩ rốt cuộc nghĩ gì, cho dù có thu được một đệ tử xuất sắc, trong lòng đặc biệt vui mừng, cũng không thể lấy thơ mới của người ta ra làm đề thi, còn nói câu thơ này là trích từ《Đại Nhã》!]
 
Back
Top Bottom