Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu

Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 10: Chương 10



Chuyện Liễu Mi Nguyệt sai người đi tìm Bạch Đào, ta đương nhiên biết đến.

Ngày trước tiệc mừng thọ, ta đã bắt hết cả nhà già trẻ của nàng ta, đến ném trước mặt nàng ta.

Bọn họ là con cái do người hầu trong nhà sinh ra, khế ước bán mình vẫn nằm trong tay Liễu gia.

Còn ta chỉ cần làm nũng với phụ thân vài câu, là đã thành công lấy được.

"Chỉ cần ngươi giúp ta làm tốt chuyện này, ta đảm bảo cả nhà ngươi sẽ sống nửa đời sau không lo cơm áo."

Bạch Đào c.h.ế.t lặng gật đầu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo trước đây giờ đã hoàn toàn tan biến.

Hóa ra, tiểu thư đã sớm biết nàng ta là người của nhị tiểu thư.

Sỡ dĩ không xử trí nàng ta, chẳng qua là đang chờ thời cơ mà thôi.

Vì vậy, trong tiệc mừng thọ hôm ấy, nàng ta giả vờ vô tình đổ rượu lên người nhị tiểu thư.

Nhị tiểu thư tưởng rằng không uống rượu thì sẽ không gặp chuyện, không ngờ, nước trà nàng ta uống, mới bị bỏ thuốc.

Tất cả những điều này, đều do tiểu thư bề ngoài trông như hiền lành vô hại, sai khiến nàng ta làm.

...

Ngày cưới của Liễu Mi Nguyệt và Dịch Mộ, đã định vào tháng sau.

Mặc dù mối quan hệ giữa Liễu mẫu và Liễu Song Tuyết đã hòa hợp hơn không ít, nhưng tình cảm của bà dành cho Liễu Mi Nguyệt vẫn sâu đậm hơn.

Nhìn thấy nàng ta sắp sửa xuất giá, bà đã chuẩn bị rất nhiều sính lễ.

Lễ cưới ngày đó, mười dặm hồng trang.

Nhưng tân nương tử lại c.h.ế.t một cách quái lạ.

Khi ta chạy đến, Liễu Mi Nguyệt vẫn còn một hơi thở.

Nàng ta căm hận nhìn ta chòng chọc, như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.

"Là ngươi."

Nhìn sắc mặt nàng ta xám xịt, ta không khỏi bật cười.

"Không chỉ có ta, còn có cả Tam hoàng tử mà ngươi yêu nhất."

Từ khoảnh khắc được sống lại kia, ta đã âm thầm sai người cho Liễu Mi Nguyệt uống thuốc độc mạn tính.

Để tránh c.h.ế.t quá nhanh, sẽ bị người phát hiện.

Chẳng qua thuốc này, phát tác cũng quá nhanh đi.

Càng nghĩ, ta bỗng nghĩ đến một người.

Tam hoàng tử.

Liễu Mi Nguyệt chắc chắn biết nhiều chuyện không hay về hắn ta, nếu nàng ta gả cho Dịch Mộ, không chừng sẽ tiết lộ ra ngoài.

Vì thế hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, cho nàng ta uống thuốc.

Quả nhiên, lòng dạ thật độc ác.

Có lẽ từ đầu đến cuối, Liễu Mi Nguyệt chỉ là công cụ của hắn ta mà thôi.

Liễu Mi Nguyệt điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, sao Lâm lang lại hại ta, ngươi đừng có mà lừa ta!"

Ta bất đắc dĩ nhún vai: "Hôm qua ngươi ra ngoài gặp hắn, hôm nay đã chết, nếu không phải hắn làm, thì còn ai vào đây?"

Hai mắt Liễu Mi Nguyệt đỏ ngầu, vì cảm xúc quá mạnh mà đột ngột phun ra một ngụm máu.

Sau khi bình ổn lại, nàng ta cười lớn một tiếng, giọng điệu đầy ác độc: "Ha ha, điều ta tiếc nuối nhất chính là không g.i.ế.c được toàn bộ các ngươi."

Ta im lặng nhìn nàng ta, thật đúng là xà tâm không đủ xà nuốt tượng*.

* Từ câu: “nhân tâm không đủ xà nuốt tượng” ẩn dụ cho việc khi lòng tham của con người không được thỏa mãn, họ sẽ làm những điều không thể như rắn nuốt voi; chỉ ra rằng lòng tham sẽ khiến con người bị hại bởi chính những d*c v*ng của mình.

Nếu không phải mẫu thân nhặt nàng ta từ đêm tuyết lạnh trở về, nàng ta nghĩ mình có thể sống đến giờ này sao?

Chỉ bởi vì tỷ tỷ trở về, nàng ta cho rằng đã cướp đi yêu thương của nàng ta.

Nàng ta muốn toàn bộ người trong phủ phải chết.

"Yên tâm đi, bọn ta sẽ sống cho thật tốt, mà ngươi, lại sắp c.h.ế.t rồi."

Nói xong, ta không thèm để ý đến những lời nguyền rủa của Liễu Mi Nguyệt với ta, rời đi.

Đối với loại người này, nói nhiều cũng vô ích.

Cách tốt nhất chính là, cứ để nàng ta đi tìm chết.
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 11: Chương 11



Sau khi Liễu Mi Nguyệt chết, thái y đến kiểm tra nguyên nhân tử vong, chỉ nói là do bệnh tim.

Còn những điều khác, một câu cũng không dám nói ra.

Thực ra, thuốc mà ta cho Liễu Mi Nguyệt uống, là thứ mà ta đã nhìn thấy Liễu Song Tuyết tìm kiếm để báo thù trong kiếp trước.

Không màu không mùi, mua từ tay người ngoại quốc.

Ta đã nghĩ đến nhiều cách để tra tấn nàng ta, cuối cùng vẫn thấy cái c.h.ế.t phù hợp với nàng ta hơn.

Còn việc phụ mẫu có buồn bã hay không, ta không quan tâm.

Dù sao theo thời gian trôi qua, bọn họ cũng sẽ dần quên lãng nàng ta.

Giống như đã quên tỷ tỷ vậy.

Quả thật, mẫu thân ta nhìn tỷ tỷ ngày càng nổi bật xuất chúng, dần dần không còn vẻ buồn bã nữa.

Những ngày này, Liễu Song Tuyết có chút không thích hợp.

Tỷ ấy thường xuyên ra ngoài, trở về lại có một vẻ mặt đỏ bừng.

Hôm nay, ta lén theo tỷ ấy.

Trên cầu đá, Liễu Song Tuyết đang mặt mày đưa tình với một nam tử trông rất thư sinh.

Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười tươi của tỷ ấy rực rỡ vô cùng.

Ta yên tâm, kiếp này, tỷ ấy sẽ như ý nguyện có được tình yêu của gia đình.

...

Hoàng đế bắt đầu ngã bệnh sau khi trời vào đông, cả kinh thành nhất thời đều cảm thấy bất an.

Tam hoàng tử văn thao võ lược siêu quần, nhưng thân mẫu của hắn ta chỉ là một tì nữ rửa chân.

Ngũ hoàng tử tính cách do dự, nhưng không thể không nói hắn ta có một mẫu gia tốt.

Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ, nhưng lại được xưng là thần đồng, phía sau còn có Thuần phi làm chỗ dựa.

Các hoàng tử còn lại, hoặc là c.h.ế.t yểu lúc mới sinh, hoặc là tàn tật, không có cơ hội leo lên đế vị.

Sau khi Liễu Mi Nguyệt chết, Dịch Mộ từ vui vẻ chuyển sang bi thương, tinh thần của hắn ta không chịu nổi, nên bắt đầu có chút điên cuồng.

Khi Hoàng đế ngày càng bệnh nặng, Dịch Lâm bỗng nhiên khởi binh tạo phản.

Điều này khiến mọi người đều không ngờ tới.

Dù sao tình hình hiện tại, hắn ta mới có khả năng lên ngôi Hoàng đế.

Nhưng chỉ có Dịch Lâm tự biết rõ, dù hắn ta có xuất chúng đến đâu, trong mắt phụ hoàng cũng không có sự hiện diện của hắn ta.

Chỉ vì xuất thân của hắn ta.

Hắn ta cũng đã từng nghĩ, chỉ cần g.i.ế.c Cửu hoàng đệ, thì ngôi vị Hoàng đến này chính là của hắn ta.

Nhưng hắn ta đã phái rất nhiều người ám sát đệ đệ, mà vẫn chưa thành công.

Hắn ta không còn thời gian nữa.

Tạo phản là còn một đường hy vọng.

Nhưng kết quả hiển nhiên, hắn ta không có mẫu gia chống đỡ, người tin tưởng hắn ta rất ít.

Tạo phản thất bại, hắn ta chỉ còn con đường chết.

Khi nghe tin Dịch Hoàn lên ngôi Hoàng đế, ta có chút hoảng hốt.

Không đúng, sao lại không giống như diễn biến kiếp trước.

Chẳng lẽ là vì ta đã từng nói với cậu ta, có người muốn g.i.ế.c cậu ta, bảo cậu ta phải cẩn thận.

Nhưng khi gặp được Dịch Hoàn, ta mới biết được, hóa ra ngày bị ám sát, chính là ngày ta hẹn gặp cậu ta.

Cậu ta lén lút ra ngoài, đổi sang bộ quần áo của dân thường.

Cứ như thế, may mắn tránh được một kiếp.

Dịch Hoàn với vẻ mặt u ám vuốt v3 Đại Cam Tử trong lòng: "Ngươi lại thất hẹn rồi."

Ta nhìn trái nhìn phải, chỉ dám không nhìn cậu ta.

"À, hôm đó ta có việc."

Dịch Hoàn không tin lời dối trá của ta.

"Không được, ta phải phạt ngươi."

Nghe vậy, đầu gối ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.

Cậu ta không phải muốn lấy đầu ta đấy chứ?

Nhưng không ngờ cậu ta lại cẩn thận nắm tay ta: "Phạt ngươi khi lớn lên, phải làm Hoàng hậu của ta."
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 12: Ngoại truyện kiếp trước của Liễu Song Tuyết (1)



Ta bị lạc lúc sáu tuổi.

Khi đó, mẫu thân dẫn ta đi chùa cầu phúc, nhưng vì đông người, ta bị chen lấn tách ra.

Ta liên tục gọi mẫu thân, nhưng khi mặt trời lặn, không ai đáp lại.

Như vậy, ta lưu lạc ở đầu đường xó chợ vài ngày.

Cho đến khi gặp dưỡng phụ dưỡng mẫu.

Bọn họ là nông dân, đã năm mươi tuổi.

Năm xưa từng có một đứa trẻ, nhưng vì nạn đói, đứa trẻ đã c.h.ế.t đói.

Bọn họ mỗi ngày vất vả cày cấy, nhưng vẫn là chưa ăn bữa nay đã lo bữa mai.

Nhìn thấy ta đói đến xanh xao vàng vọt, bọn họ lại không ghét thêm một miệng ăn, đã nhận nuôi ta.

Cho đến nay, bọn họ luôn truyền cho ta một tư tưởng.

Làm người phải chân thật, hiểu được lòng biết ơn.

Ta ghi nhớ trong lòng.

Mười năm sau, dưỡng phụ dưỡng mẫu lần lượt qua đời.

Ta cũng bắt đầu hành trình tìm kiếm thân nhân.

Một lần tình cờ, ta ở trên đường phố, thấy phu nhân của Tướng phủ ngồi trong xe ngựa.

Chỉ một cái nhìn, ta đã nhận ra bà là mẫu thân của mình.

Nhưng khi ta đến Tướng phủ, lại thấy một nữ tử mặc một thân lụa là.

Nghe nói nàng ta là đứa trẻ mà mẫu thân ta nhặt được, sau khi ta bị lạc.

Mẫu thân thấy nàng ta và ta cùng độ tuổi, liền đưa nàng ta về phủ.

Ta cố gắng làm thân với nàng ta, nhưng nàng ta lại có vẻ thù địch với ta, khiến ta không biết phải làm sao.

Khi nàng ta nói ta giống người coi ngựa, ta rất buồn bã.

Không phải vì giống người coi ngựa mà buồn, mà vì ta biết nàng ta ghét ta cao lớn phốp pháp, ra ngoài sẽ làm mất mặt nàng ta.

Đáng nhắc đến chính là, muội muội ruột của ta rất dễ thương, khi nhìn thấy muội ấy, từ đáy lòng ta liền thích.

Nhưng muội ấy không thích ta, luôn giữ khoảng cách rất xa.

Phụ thân và mẫu thân ban đầu rất áy náy với ta, cố gắng bù đắp cho ta.

Nhưng không biết tại sao, dưỡng muội ia luôn khóc lóc nói ta bắt nạt nàng ta.

Ta ăn nói vụng về, chỉ có thể một lần lại một lần nói là ta không có.

Dưỡng phụ dưỡng mẫu từng nói, không được bắt nạt người khác, nhưng lại không nói, khi bị người ta vu oan thì phải làm sao.

Sau đó, mẫu thân dẫn bọn ta tham gia tiệc thưởng xuân.

Ta không được học qua lễ nghi, chỉ có thể học theo cách của bọn họ.

Khi ta bị yêu cầu làm thơ, trong đầu ta trống rỗng.

Ta ngay cả ăn no mặc ấm cũng là vấn đề, làm sao có tiền bạc để học những thứ này.

Ta biết mình lại làm phụ mẫu mất mặt.

Nhưng vào lúc đó, có một quý công tử khôi ngô đã giải vây giúp ta.

Ta rất cảm kích hắn ta, nhưng cũng nhận ra ánh mắt hắn ta đối với ta đầy khinh bỉ.

Từ ngày đó, Ngũ hoàng tử thường mời ta ra ngoài du ngoạn.

Ta đều đồng ý, mặc kệ thế nào, hắn ta cũng đã từng giúp ta.

Cho đến tiệc mừng thọ, ta bị người làm ướt áo, khi đi vào thiên điện để thay áo, lại ngủ quên mất.

Khi tỉnh dậy, thấy một đám người chỉ trỏ về phía mình.

Bên cạnh ta, là Ngũ hoàng tử nằm trong bộ dạng không chỉnh tề.

Ta xấu hổ đỏ mặt, lắp bắp giải thích: "Bọn ta, bọn ta là trong sạch."

Nhưng bọn họ không tin, tiếng cười ngược lại càng lúc càng lớn.

Ngũ hoàng tử cũng nhìn ta với vẻ chán ghét: "Ngươi lại dám hạ thuốc cho ta, thật kinh tởm!"

Ta tức giận muốn chết, đ.â.m đầu vào cột.

Nhưng không thành công, Ngũ hoàng tử đã chặn lại.

"Giả vờ cái gì, muốn c.h.ế.t không dễ dàng như vậy."
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 13: Ngoại truyện kiếp trước của Liễu Song Tuyết (2) (Hoàn)



Ta rơi nước mắt nhìn về phía phụ mẫu, nhưng bọn họ lại quay đầu đi, như thể ta không phải là nữ nhi của bọn họ vậy.

Biểu cảm của dưỡng muội không cần nhìn ta cũng biết, muội ấy đối xử với ta từ trước đến nay, luôn chỉ có châm chọc.

Ta nhìn về phía muội muội, khi muội ấy mới sinh ra, ta còn từng ôm lấy muội ấy.

Thiên hạ nho nhỏ, khi cười lên khỏi phải nói là đáng yêu cỡ nào.

Nhưng tại lúc này, mặt của muội ấy lại không có biểu cảm, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Sau đó, vì thân phận Đại tiểu thư Tướng phủ, ta đã gả cho Ngũ hoàng tử.

Ta và hắn ta không có tình cảm, một tháng không gặp mặt nhau.

Ta tưởng rằng mình sẽ sống hết cả đời này như vậy, thì Ngũ hoàng tử bỗng nhiên tạo phản.

Ta mới biết, hóa ra dưỡng muội luôn xúi giục hắn ta.

Nhưng đã muộn, tạo phản thất bại, Ngũ hoàng tử bị giam giữ vĩnh viễn.

Tướng phủ bị phát hiện có thư xúi giục Ngũ hoàng tử tạo phản, Hoàng đế nổi giận, m.á.u chảy thành sông.

Cả nhà Tướng phủ bị kê biên và xử trảm.

Ban đầu ta cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng vì lần Ngũ hoàng tử say rượu đã viên phòng với ta, ta đã mang thai, Hoàng đế mềm lòng buông tha cho ta.

Sau đó, Hoàng đế bệnh nặng, Cửu hoàng tử bị ám sát mà bỏ mình.

Dưỡng muội gả cho Tam hoàng tử, trở thành Hoàng hậu.

Ta biết tất cả những chuyện này, đều do dưỡng muội tính kế.

Ta từng tìm nàng ta, nàng ta lại đắc ý nói: "Ai bảo bọn họ phải tìm ngươi về, cướp đi hết yêu thương của ta."

"Vì bọn họ không còn yêu thương ta, nên ta chỉ có thể từ bỏ bọn họ."

"Hơn nữa, có thể trải đường cho ta bước lên hậu vị, cũng là vinh hạnh của bọn họ."

Nói xong, nàng ta nhìn ta.

Ánh mắt như nhìn một con kiến: "Nếu không phải ta thiết kế ngươi gả cho Ngũ hoàng tử, ngươi làm sao có cơ hội sống sót, ngươi nên cảm ơn ta, chính ta đã cứu sống ngươi."

Trong khoảnh khắc đó, ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác hận một người.

Ta nhất định phải báo thù cho phụ mẫu và muội muội đã mất.

Nhưng con đường báo thù, nói dễ hơn làm.

Ta trải qua bao trăm đắng nghìn cay, mới từ người ngoại quốc lấy được một ít thuốc độc không màu không mùi.

Sau đó, ta tự hủy dung mạo, vào cung làm tì nữ.

Ta cũng biết dưỡng muội vinh dự vẻ vang, nhưng sống cũng không hạnh phúc.

Trái tim Hoàng đế, không ở bên nàng ta.

Cưới nàng ta, chẳng qua là vì trước đây nàng ta hữu dụng mà thôi.

Giờ đã vô dụng, nếu không phải việc phế hậu dễ bị người ta bàn tán, hắn ta đã sớm phế đi.

Dưỡng muội ghét nhất là những nữ tử dung mạo xinh đẹp, mà ta lại xấu xí, thành công làm tì nữ thân cận của nàng ta.

Ngày qua ngày cho thuốc, cuối cùng ba năm sau, dưỡng muội đã chết.

Trước khi chết, ta đứng trước mặt nàng ta từng chữ từng chữ nói: "Tướng phủ một trăm ba mươi mạng người, đã chờ ngươi ở dưới đó lâu lắm rồi."

"Ngươi nên quỳ xuống chuộc tội đi."

Sau khi dưỡng muội chết, ta đã tiết kiệm đủ tiền bạc, nhờ người đưa ta ra khỏi cung.

Trước cửa cung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nữ nhi ta đang đứng đó cười chờ ta.
 
Back
Top Bottom