Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng

Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 10: Chương 10



Ca ca và tẩu tẩu đã làm lễ bái đường, chuẩn bị uống rượu hợp cẩn.

Một cơn sóng chưa yên, lại dậy lên một con sóng khác, Điền Phán Nhi không biết từ lúc nào đã trèo qua tường, nàng ta lủi vào trong nhà, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, trực tiếp đánh đổ rượu xuống đất.

Mẫu thân ta tức giận không chịu nổi, đưa tay định đánh vào đầu Phán Nhi, nhưng nàng ta lợi dụng lúc đông người, quay người không biết đã lẩn đi đâu.

Ôn Thế Huân cũng xông vào phòng trong, không ngừng hùng hùng hổ hổ chửi rủa, "Ngươi đã tám đời chưa thấy nam nhân rồi sao, ngay cả chút mặt mũi cũng không cần, để Hắc Đậu nhận một tên chân đất như vậy làm phụ thân, chẳng phải đánh vào mặt Ôn gia của ta hay sao?"

Đại ca nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm như chim ưng quét qua xung quanh, tay dài chân dài, thân hình cao lớn, chắn trước mặt tẩu tử, bảo vệ tẩu ấy kín kẽ.

Ôn Thế Huân hừ lạnh một tiếng, đặt d.a.o lên cổ của cat a.

Ca ta ngay cả mí mắt cũng không chớp, dồn hết sức vào chân đá vào giữa háng hắn ta, tay trái giật lấy con dao, lập tức xoay chuyển tình thế.

Khóe mắt đại ca hiện lên ý cười, chắc hẳn đang nghĩ, "Hóa ra là loại vô dụng như vậy."

Ôn Thế Huân bị đại ca trói c.h.ặ.t t.a.y chân, không thể động đậy chút nào.

Tẩu tử nhấc khăn voan lên, trao đổi ánh mắt với đại ca, trong lòng đã hiểu rõ hết thảy, tẩu tử nhận lấy con d.a.o nhọn từ tay ca ca, đặt lên cổ Ôn Thế Huân.

"Ôn Thế Huân, ta chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi ngược lại tự tìm đến cửa."

"Trước đây, ta bị Ôn gia các ngươi dày vò, giờ ta không còn đơn độc nữa, chúng ta cùng nhau tính rõ nợ cũ nợ mới đi."

Đại ca ta phất phất tay, phụ thân ta và vài hán tử nâng cỗ kiện đang ở trong nhà chuẩn bị dùng tiệc cùng theo sau, mỗi người rút ra một cây gỗ dùng để nâng sính lễ, khí thế hừng hực tiến về phía đám người do Ôn Thế Huân dẫn đầu để tính sổ.

Nam nhân đang giữ Hắc Đậu thấy vậy, lập tức thả Hắc Đậu ra rồi chạy trốn, phụ thân ta nhẹ nhàng an ủi bé, "Hắc Đậu, đi tìm nãi nãi của con đi."

"Các huynh đệ, lên cho ta, tìm rắc rối đến tận nhà ta, thật sự tưởng lão tử dễ bị bắt nạt sao?"

Ôn Thế Huân không dám hành động thiếu suy nghĩa, giọng nói có chút run rẩy, "Tiền Kiều Nhi, ngươi có chuyện nói cho đàng hoàng, bỏ d.a.o xuống, Hắc Đậu dù sao cũng là nữ nhi của Ôn gia ta, hôm nay đến không có mục đích gì khác, chỉ là muốn mời ngươi về, tiếp tục làm thiếu nãi nãi Ôn gia, sau này, Hắc Đậu vẫn là đại tiểu thư đích xuất của nhà ta."

Tẩu tử phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn ta, "Ta khinh, ngươi nghĩ Ôn gia ngươi là hoàng thân quốc thích, ai thèm làm Đại tiểu thư nhà ngươi."

Ôn Thế Huân bị chọc giận, như con cá béo trên thớt đợi làm thịt, liên tục vặn vẹo người, "Ngươi là kỹ nữ thối, trước đây ngươi ở ngay dưới mi mắt ta lén lút vụng trộm với người khác, đáng lẽ ta nên l*t tr*n áo ngươi treo lên cổng thành cho bà con nhìn xem, không tuân thủ nữ tắc thì sẽ có kết cục như thế nào."

Tẩu tử mím môi, nhẹ nhàng cắt một nhát vào cổ Ôn Thế Huân, m.á.u lập tức rỉ ra.

"Thật nực cười, lão mẫu nhà ngươi không biết xấu hổ lại mang điền sản cửa hàng của nhà ta ra bàn bạc hòa ly, ta sống c.h.ế.t không đồng ý, nên mới bị các ngươi dùng từ hưu thư đuổi ra ngoài, không ngờ các ngươi lại bất nhân bất nghĩa, còn tìm cách đánh c.h.ế.t nhi tử của Lưu chưởng quầy, ép Lưu chưởng quầy phải trở về quê, thừa dịp lúc đó đi chiếm đoạt cửa hàng của nhà ta."

"Tính thời gian, Lưu chưởng quầy chắc cũng sắp đến rồi...”
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 11: Chương 11



Một tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một ông lão tuổi tác gần bằng phụ thân của ta từ trên xe ngựa chầm chậm bước xuống.

Khi ông ấy vừa nhìn thấy tẩu tử, lập tức hành lễ, "Lão phu thỉnh an Tiền tiểu thư."

Đại ca ta dọn dẹp xong đám người kia, vội vàng mời Lưu chưởng quầy vào trong.

Phụ mẫu của tẩu tử từng có ơn cứu mạng Lưu chưởng quầy, trước khi hai lão của Tiền gia qua đời đã dặn dò rất kỹ, yêu cầu Lưu chưởng quầy nhất định phải bảo vệ cửa hàng của gia đình, chăm sóc tốt cho tẩu tử.

Nói đến cũng kỳ quái, trong thời gian tẩu tử bị Ôn gia giam giữ, cửa hàng cũng liên tiếp gặp rắc rối.

Trước tiên, một nhà ba người của nhi tử Lưu chưởng quầy c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, ông ấy buộc phải về quê xử lý tang lễ.

Ôn Thế Huân nhân cơ hội này tìm cớ chiếm đoạt cửa hàng về danh nghĩa của mình, cùng với đó là toàn bộ tiểu nhị trong cửa hàng cũng bị thay thế hết.

Tẩu tử trong những năm qua, ngoài việc canh cánh trong lòng về sự phản bội của Ôn Thế Huân, càng nhiều hơn là sự không cam lòng về cửa hàng này.

Tẩu ấy đã nhờ người dò hỏi tin tức về Lưu chưởng quầy, trời không phụ lòng người, một người muội muội trong tộc của Trương bà tử vừa hay đã thành thân với người ở quê Lưu chưởng quầy.

Tẩu tử đã nhờ người gửi thư cho Lưu chưởng quầy trước khi đám cưới diễn ra, gửi lời mời.

Không ngờ, Ôn Thế Huân lại tự rước họa vào thân, lần này thì hay rồi, những chuyện chưa rõ ràng trước đây hôm nay cũng nên có kết thúc.

Đại ca đại tẩu cùng Lưu chưởng quầy đưa Ôn Thế Huân đến nha môn.

Thường đại nhân ở nha môn, là người công chính thanh liêm, ông ta đã hỏi kỹ lưỡng người hầu của Ôn gia, tiểu nhị của cửa hàng, cuối cùng phát hiện trên tay của Ôn Thế Huân ngoài gia đình ba người của Lưu chưởng quầy, còn có tới hơn hai mươi mạng người khác.

Bao gồm cả tân nương tử sau này được hắn ta dùng kiệu lớn tám người nâng vào cửa, cũng bỏ mạng c.h.ế.t oan.

Chính vì vậy, Ôn Thế Huân mới nghĩ đến việc gọi tẩu tử trở về, tiếp tục ở nhà của hắn ta phụng dưỡng lão mẫu, bưng trà đút nước, chủ trì việc nhà.

Ôn Thế Huân rất nhanh đã bị tống vào đại ngục.

Khi đại ca và tẩu tử trở về thôn, cảnh tượng rất hoành tráng, mọi người cũng lần đầu tiên thấy việc thành thần giữa chừng lại kéo đến nha môn.

Đại ca ra dấu, "Chúng ta về còn tiếp tục thành thân."

Tẩu tử lúc này ngược lại không còn mạnh mẽ như vừa rồi, tẩu ấy ngượng ngùng gật đầu đồng ý.

...

Mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng trong lòng ta vẫn có một nghi vấn, "Ôn Thế Huân sao lại thạo tin như vậy, biết hôm nay ca ca tẩu tẩu của ta thành thân?"

Không tốt rồi, ta bỗng nhớ ra Điền Phán Nhi lén lút leo tường, chắc chắn nàng ta không có ý tốt.

Mọi người đều bận rộn, hoa chúc long phượng phải thắp lại, món ăn trên bàn tiệc phải hâm nóng lại, những lễ tiết chưa hoàn tất cũng phải làm lại một lần nữa.

Ta và Hắc Đậu tìm thấy Điền Phán Nhi đang trốn dưới bàn.

Nàng ta co ro dưới gầm bàn, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo ngày thường, e dè nói, "Muội muội tốt, ngươi ngàn vạn lần đừng để đại ca và tẩu tử uống rượu trong cái bình đó."

"Mẫu thân của ta đã lén bỏ thuốc vào trong."

"Chuyện chưa xong, ta không dám về nhà, mẫu thân ta sẽ đánh c.h.ế.t ta mất."

Ta nửa tin nửa ngờ với lời của nàng ta, nhưng vẫn dặn Hắc Đậu ném cái bình rượu đi thật xa, rồi đi xin một bình rượu mới từ chỗ quản sự.

Ta và Hắc Đậu đã trói Điền Phán Nhi vào trong phòng của ta.

Điền Phán Nhi ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống trước mặt bọn ta, "Muội muội tốt, các muội giúp ta với, mẫu thân của ta muốn bán ta vào nhà của Vương viên ngoại làm thiếp."

Ta thầm cân nhắc trong lòng, việc này giống như việc mà tiểu thẩm của ta có thể làm, không nhịn được mà mắng một câu, "Phi, Vương viên ngoại giờ cũng gần sáu mươi tuổi rồi, sao bà ta lại nhẫn tâm như vậy."

Đêm đến, khách khứa đã về hết.

Ánh trăng càng lúc càng cao, xuyên qua những đám mây mỏng manh, lướt qua tầng sao lấp lánh.

Nhìn thấy đèn trong phòng của phụ mẫu đã tắt, ánh nến trong phòng ca ca tẩu tẩu cũng sắp tắt.

Ta run rẩy, cổ họng nghẹn lại, nén lấy một hơi.

Những ngọn núi bị bao phủ trở nên đặc biệt qủy dị, trong sự tĩnh lặng có một cỗ sức mạnh khiến người ta sợ hãi.

Tiểu thúc tiểu thẩm quả nhiên đã đến, bọn họ cầm một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng le lói.

Trước tiên bọn họ đến dưới cửa sổ của ca ca tẩu tẩu nghe một lúc, "Đương gia, bên trong không có tiếng, có phải đã thành công rồi hay không?"

Tiểu thư thoáng suy nghĩ một lúc, "Thuốc này uống vào sẽ đau đầu như búa bổ, thất khiếu đổ máu, nhưng Xuân Quang lại là một kẻ câm, đau cũng không thể kêu được, nhưng tiểu tức phụ kia sao lại không có âm thanh gì cả?"

"Tiểu thúc tiểu thẩm, các ngươi nghĩ rằng sẽ có âm thanh như thế nào?"

Tiểu thẩm vừa quay đầu lại, phát ra một tiếng hét chói tai.

Đại ca ta nhìn chòng chọc vào bọn họ với vẻ mặt u ám, tẩu tử trong bộ đồ đỏ, tóc xõa tung, trông như một nữ quỷ ăn thịt người.

Trong một khoảnh khắc, toàn bộ ánh đèn trong sân đều sáng lên.

Phụ mẫu từ trong nhà bước ra, theo sau còn có lý chính cùng các vị tộc lão trong thôn.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 12: Chương 12



Tiểu thẩm phản ứng lại trước, "Chắc chắn là con nha đầu Phán Nhi c.h.ế.t tiện kia phản bội chúng ta, Điền Phán Nhi, ngươi ra đây, xem ta có lột da ngươi hay không."

Cuối cùng là lý chính gia gia lên tiếng, ông bảo vệ Phán Nhi ở phía sau, dùng lời lẽ để dọa dẫm họ.

"Các ngươi thật độc ác, Xuân Quang gặp chuyện các ngươi không cứu đã đành, giờ khó khăn mới đi được đến bước này, các ngươi là bậc thúc thúc thẩm thẩm mà còn muốn hạ độc hại phu phụ bọn họ."

"Đừng tưởng mọi người không biết các ngươi đang tính toán gì, nghĩ rằng có thể ức h.i.ế.p Điền gia không có ai, ăn hết tài sản của bọn họ!"

Tiểu thúc vẫn đang biện minh, "Đều là ý của Phán Nhi, liên quan gì đến bọn ta!"

Lý chính gia gia đau lòng nói, "Nuôi con không dạy là lỗi của cha, Phán Nhi mới bao nhiêu tuổi, đã học được thủ đoạn bẩn thỉu này rồi, lùi lại một vạn bước nói, nó còn nhỏ như vậy, từ đâu mà có loại kịch độc này, Phán Nhi đã nói rõ với bọn ta, các ngươi đừng có già mồm át lẽ phải nữa."

Mọi người đều thất vọng tột cùng về việc làm của gia đình tiểu thúc, lần lượt chỉ trích bọn họ, "Trấn Thanh Thủy bọn ta không thể chứa chấp những kẻ tâm địa độc ác như các ngươi, chất nhi ruột thịt mà cũng có thể xuống tay cho được."

"Ngày khác chẳng phải sẽ trực tiếp đặt d.a.o vào cổ người khác sao?"

"Đại lang nhà ngươi cũng sắp đến tuổi cưới hỏi rồi, cả thôn đều biết các ngươi có phẩm hạnh gì, ai dám gả nữ nhi cho nhà các ngươi cơ chứ."

Mọi người đều khuyên lý chính gia gia đuổi cả nhà tiểu thúc ra khỏi thôn.

Phụ thân ta vẫn đang lặng thinh bỗng nhiên lên tiếng, "Chỉ đuổi đi thì không đủ, ta phải báo quan."

"Chỉ sợ Ôn Thế Huân hôm nay đến nhà gây rối cũng là do các ngươi báo tin, sao các ngươi lại không chịu nhìn thấy được ta tốt chứ?"

"Ta chính là ca ca ruột của các ngươi..."

Câu cuối cùng, phụ thân ta nói với vẻ vừa bi thương vừa bất đắc dĩ.

Lý chính gia gia đứng ra nói sẵn lòng đi cùng phụ thân ta để làm nhân chứng.

Vì không liên quan đến nhân mạng, tiểu thúc tiểu thẩm mỗi người bị đánh ba mươi roi, nghe nói sai dịch của nha môn ra tay rất nặng, ba mươi roi đánh xuống, m.á.u me be bét, quần áo dính chặt vào da thịt không thể gỡ ra.

Mọi người cùng nhau bảo vệ Điền Phán Nhi.

Nàng ta nước mắt rưng rưng cảm ơn mọi người, đặc biệt là với mẫu thân của ta, "Đại nương, từ nay về sau đại nương chính là thân mẫu của con, nếu không có gia đình các người, có lẽ hiện giờ con đã không còn mạng nữa."

"Xin lỗi vì những việc ngu ngốc mà con đã làm trước đây với mọi người."

Đã trải qua nhiều ngày rắc rối, ca ca tẩu tẩu cuối cùng cũng hoàn thành việc động phòng.

Ta không hiểu những vòng vèo đó, cũng không biết động phòng thực sự có nghĩa là gì.

Chỉ biết trong những ngày ấy, ca của ta như được tiêm m.á.u gà, phấn khởi lạ thường, tẩu tử thì thường đỏ mặt, khi làm việc hai người chạm tay vào nhau, đều giữ chặt không buông.

Cả một căn phòng có mắt người đều nhìn ra được, bọn họ yêu thương nhau vô cùng.
 
Quãng Đời Còn Lại Dài Đằng Đẵng
Chương 13: Chương 13 (Hoàn)



Điền Phán Nhi ở nhà ta cuối cùng không phải là kế lâu dài, tẩu tử đã liên lạc với Lưu chưởng quầy để lấy lại cửa hàng tơ lụa của Tiền gia trước đây.

Để Điền Phán Nhi đến đó học cách tính toán sổ sách với Lưu chưởng quầy.

Sau khi tiểu thúc tiểu thẩm trở về, rốt cuộc không còn mặt mũi nào ở lại trong thôn, bọn họ đã bán nhà cửa đất đai, kéo theo gia đình rời đi.

Sáng một ngày nọ ta tỉnh dậy, nghe thấy trong sân bên cạnh lại có tiếng nói chuyện thì thầm, làm ta giật mình.

Thì ra là Hoa thẩm, thẩm ấy từ bên đầu tường gọi ta, "Xuân Ny, sau này Hoa thẩm làm hàng xóm với con được không?"

Ta vui mừng kinh ngạc đến mức nhảy cẫng lên.

"Hoa thẩm, sao thẩm lại chuyển đến đây?"

Đúng lúc gia đình tiểu thúc tiểu thẩm cần tiền gấp, Hoa thẩm đã mua lại căn viện của bọn họ, hai đứa nhi tử cũng đến lúc phải ở riêng, nên nhà của Hoa thẩm không ở được nữa.

Ta cười ngốc nghếch, hàng xóm tốt, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện vui.

Ta và Hắc Đậu đều đến học đường, mặc dù ta lớn hơn Hắc Đậu vài tuổi, học vỡ lòng muộn hơn.

Nhưng tẩu tử nói, đọc sách viết chữ không bao giờ là quá muộn.

Con gái tuy không như con trai sau này phải thi cử lấy công danh, nhưng học thêm một chút thì có thêm chút bản lĩnh tự lập.

Tẩu tử nói Hắc Đậu ở nhà nhiều năm mà không có tên gọi đàng hoàng, giờ theo đại ca của ta, cũng coi như ổn định.

Tẩu ấy đã đặt tên cho Hắc Đậu là Tiền Tâm Dao.

Tâm d.a.o như biển cả, đường khách lại qua mùa xuân.

Gửi đến cố hương từ đáy lòng sâu thẳm nhất của tẩu ấy, Tiền gia ấm áp nhất.

Đại ca không còn đi làm ở mỏ đá nữa, huynh ấy và tẩu tử cùng mở một quầy bán bánh bao, những tiểu nhị làm việc đói lả, bánh bao là thứ dễ ăn, cùng nhanh đỡ đói nhất.

Tẩu tử mặc một bộ áo xanh, tay áo xắn lên, chỉ huy đại ca nhào bột, làm nhân.

Đại ca sợ tẩu ấy đứng lâu sẽ mỏi chân, đặc biệt đã xây cho tấu ấy một cái ghế bằng đá, trên còn trải một lớp đệm mềm.

Tẩu ấy nhìn đại ca với ánh mắt đầy ý cười yêu thương, lau mồ hôi trên trán cho huynh ấy.

Đợi khi bánh bao ra lò, đại tẩu đảm nhận việc thu tiền và tính toán, đại ca nhanh nhẹn phục vụ từng lượt khách.

Lại một mùa xuân nữa lại đến, cây cối núi đá vẫn mang chút lạnh lẽo hiu quạnh của mùa đông, nhưng ánh mặt trời rất ấm, khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp hòa thuận của ý xuân.

Đại ca như đang nâng niu báu vật, che chở cho tẩu tử, trên mặt cười tươi đến mức sắp có nếp nhăn, dùng tay ra hiệu, "Hắc Đậu, con sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi!"

Hắc Đậu vui mừng nhảy nhót chạy về phía tẩu tử, mẫu thân của ta thấy vậy cũng bỏ công việc trong tay xuống, cười tươi như hoa.

Ta vừa nhận được thư từ Phán Nhi gửi cho ta, nàng ta nói mọi việc trong cửa hàng đều tốt, kinh doanh còn tốt hơn trước rất nhiều, còn để tẩu tử xem qua các sổ sách gần đây.

Nàng ta còn nói gần đây đã biết đánh bàn tính, kỹ năng viết chữ cũng tiến bộ.

Ta nằm ngửa trên ghế, lấy giấy viết thư che trên mặt, ánh nắng ấm áp chiếu lên người ta.

Hạnh phúc trong khoảnh khắc này, trở nên cụ thể.

"Tẩu tử, muội bỗng nhớ ra một bài thơ."

Tẩu tử nghiêng đầu nhìn ta, ta lớn tiếng đọc, "Núi rừng trải dài vạn vạn dặm."

Hắc Đậu lập tức tiếp lời, "Quãng đời còn lại dài đằng đẵng."

"Chiều tà với chén rượu bữa cơm đạm bạc."

"Một nửa một nửa."
 
Back
Top Bottom