Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Truyện Về Tô Ngu - Zhihu

Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 20: Chương 20



"Trước đó nô tỳ có nhìn thấy một người rất khả nghi, đối phương còn hỏi đường nô tỳ, nô tỳ cảm thấy không đúng nên mới đi theo."

"Lúc lửa cháy, nô tỳ có ngửi thấy mùi dầu lửa."

"Vốn dĩ nô tỳ định mở cửa cứu hoàng tôn, ai ngờ cửa đã bị ai đó khóa lại."

“Cũng may hoàng tôn đã từ khe cửa đưa tín vật ra, nô tỳ mới có thể đi tìm Trần công công để báo tin.”

Ta vừa nói xong, sắc mặt của hoàng hậu và Thành vương đều thay đổi.

Hoàng đế: "Mẹ con các ngươi còn gì để nói hay không?"

Thành vương và hoàng hậu vội vàng quỳ xuống đất.

“Bệ hạ, thần thiếp oan uổng!”

“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!”

Trong lúc nói oan, hai người họ còn không quên dùng ánh mắt trừng ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.

Buồn cười, bọn họ nhìn ta làm gì?

Ta cũng đâu có nói là họ làm.

16

Dưới sự chung sức hợp tác của thái giám và thị vệ, Tạ Lâm được cứu ra khỏi lửa.

Chỉ là cánh tay của hắn bị bỏng một phần lớn, da tróc thịt bong, hoàng đế tan nát cõi lòng sau khi nhìn thấy.

“Lâm Nhi, là hoàng gia gia không chăm sóc tốt cho con, sau này hoàng gia gia sẽ không để con rời khỏi hoàng gia gia dù chỉ là nửa bước.”

Hai mẹ con Thành Vương nhìn Tạ Lâm được hoàng đế ôm vào lòng, sắc mặt hết trắng lại xanh, xanh xong chuyển sang đen.

Họ chỉ thiếu điều muốn viết hai chữ hung thủ lên trên mặt mình, đáng tiếc không có chứng cứ.

Mưu hại hoàng tôn là tội lớn, hoàng đế hạ lệnh cho Hình bộ điều tra rõ ràng.

Chẳng mấy chốc, cung nữ đốt cung đã bị tìm ra, bị tra tấn rất nặng.

Không giống với kiếp trước đối phương trực tiếp bị đánh chết, lần này cung nữ kia đã khai ra, còn nói thẳng là Thành Vương đã sai nàng ta làm.

Mục đích chính là hại c.h.ế.t hoàng tôn, để cho đại hoàng tử không có cơ hội trở mình, bản thân có thể leo lên ngôi vị Thái tử.

Ta thầm nghĩ, chắc đây không phải là mưu kế của tiểu tử Tạ Lâm kia đâu nhỉ.

Trước là một chiêu khổ nhục kế, sau là một chiêu liên hoàn kế.

Không chỉ lấy lại thánh sủng, còn kéo Thành vương xuống nước.

Tuy vậy, Hình bộ tra tới tra lui vẫn không điều tra ra chứng cứ thực tế, cuối cùng qua loa cho xong việc.

Nhưng miệng đời rất đáng sợ, một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống thì nó sẽ mọc rễ nảy mầm.

Trong quá trình bị điều tra, mọi công việc trong tay Thành Vương đều bị hủy bỏ, hơn nữa hắn còn bị cấm nếu không có chiếu chỉ thì không được tiến cung, hiện giờ hắn đang ở nhà làm một vương gia nhàn rỗi.

Mà ta đã lập công lớn trong việc báo tin điện Thanh Huy bị cháy, hoàng thượng bàn thưởng ngàn lượng bạc cùng với vô số đồ ăn, đồ dùng các loại.

Trần công công còn tự mình hỏi ta có khó khăn gì, có thể nói với công công.

Ta không dám nhắc tới chuyện gia đình mình, chỉ cầu xin công công giúp mình tìm tung tích đệ đệ.

Dưới sự giúp đỡ của Trần công công, rất nhanh ta đã tìm được đệ đệ.

Biết ta đang là người làm việc trong cung, gia đình bên kia cũng không gây khó dễ mà lấy khế ước bán thân của đệ đệ ra.

Chỉ là tội nô không thể thoát tịch, ta chỉ có thể tìm một người mình từng quen biết để gửi nuôi, nhờ đối phương chăm sóc hắn thật tốt.

Vốn tưởng rằng, chuyện này đã là chuyện rất tốt và may mắn đối với cả nhà chúng ta, không ngờ có một ngày nọ, ta vậy mà lại bị đưa tới trước mặt Tạ Lâm.

Sau khi dưỡng thương hơn nửa tháng, tinh thần của Tạ Lâm đã tốt hơn chút.

Đôi mày và ánh mắt của hắn càng trở nên sắc bén hơn, khiến người ta không dám nhìn kỹ.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 21: Chương 21



Ta nói một cách thận trọng: "Không biết hoàng tôn điện hạ triệu nô tỳ đến đây, có gì phân phó?”

Tạ Lâm nói: "Tỷ tỷ có ân cứu mạng với bản điện hạ, bản điện hạ còn chưa ban thưởng cho tỷ nữa.”

Ta thở phào nhẹ nhõm: "Bệ hạ đã ban thưởng rồi, nô tỳ không dám lĩnh thưởng của điện hạ nữa.”

Muốn ban thưởng cho ta đúng không, vậy cho nhiều bạc hơn chút đi, để ta có thể đưa mẫu thân, di nương và các muội muội ra khỏi nơi đó, đi đến nơi nào đó thoải mái hơn ở trong cung để làm việc.

Không ngờ, ta chỉ nói mấy câu khách sáo, Tạ Lâm lại đồng ý.

“Được, vậy thì không ban thưởng.”

Ta: "???”

Thấy vẻ mặt nhăn nhó của ta, Tạ Lâm nở nụ cười ác: "Từ giờ trở đi, ngươi sẽ đến cung điện của bổn điện hạ để làm việc."

“Và đừng giữ cái tên Tô Ngu này nữa, bản điện hạ thích gọi ngươi là Khả Nhi hơn.”

Ta đã cứu hắn hai lần, chắc là hắn muốn điều ta đến bên cạnh hắn không phải là để tra tấn ta đâu đúng không?

Nhưng nếu có thể hầu hạ ở bên cạnh hoàng tôn thì sau này cơ hội để lập công và được thưởng sẽ nhiều hơn.

Đương nhiên ta không có lý do gì để từ chối, lập tức quỳ xuống đất tạ ơn.

"Tạ ơn hoàng tôn điện hạ đã ban thưởng, nô tỳ nhất định sẽ dốc hết sức mình để phục vụ cho điện hạ!"

17

Cứ như vậy, ta trở thành cung nữ quản sự trong cung của Tạ Lâm.

Tiếp xúc lâu là có thể biết, mặc dù Tạ Lâm nhỏ tuổi nhưng là một người rất giỏi tính kế.

Hắn cũng không phải không nơi nương tựa giống vẻ bề ngoài, hắn có quyền lực riêng ở trong cung cả công khai lẫn âm thầm.

Hắn vừa lên kế hoạch để giúp Đại hoàng tử được thả ra, vừa đấu trí đấu dũng với hoàng hậu và Thành vương.

Ta vốn tưởng rằng trong hậu cung chỉ có đám phi tần mới tranh đấu với nhau bằng đủ mọi cách, không ngờ hoàng tôn và hoàng hậu cũng có thể đấu theo kiểu ngươi c.h.ế.t ta sống.

Ta trở thành lưỡi d.a.o sắc bén được rút ra khỏi vỏ trong tay Tạ Lâm, là tay sai nổi tiếng nhất.

Ngoài mặt ta giúp Tạ Lâm lấy lòng Hoàng đế, sau lưng thì chèn ép Hoàng hậu và các hoàng tử khác.

Mẫu thân và các di nương đều được ta sắp xếp đâu ra đó.

Ta tìm cơ hội để cho Thúy Trúc và hai muội muội đến làm việc bên cạnh mình, tự mình chăm sóc và bồi dưỡng.

Ngay cả Liên Hương cũng được ta cứu ra, an bài đi làm việc bên cạnh phi tần ngoan ngoãn và không gây chuyện.

Ta mặc kệ sống c.h.ế.t của Tô Tương.

Hứa ma ma nhận được lễ vật của ta, biết ta và Tô Tương ghét nhau nên ma ma đã sắp xếp cho nàng làm công việc mệt mỏi và nặng nề nhất.

Tô Tương thật sự chịu không nổi, một ngày nọ, nàng lao ra khỏi Tân Giả Khố muốn chạy trốn, không ngờ lại gặp phải Thành Vương đi vào cung thỉnh an Hoàng hậu.

Nàng liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là Thành Vương đã nghị thân với ta lúc trước, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nàng gắt gao ôm chặt lấy chân Thành Vương.

“Điện hạ, cầu xin ngài cứu Tương Nhi, Tương Nhi sắp bị bọn họ tra tấn đến c.h.ế.t rồi.”

Nàng nào biết đâu, muội muội của nàng đã đắc tội với Thành vương và Hoàng hậu.

Trước kia hoàng hậu muốn nghị thân với tướng phủ, nhưng vì tỷ tỷ quá nổi tiếng mà hoàng hậu thì lại muốn cưới một cô con dâu an phận, cho nên mới nghị thân với thứ nữ là ta, thật ra hoàng hậu làm thế vì muốn lôi kéo phụ thân về phe mình.

Nhưng phụ thân không biết điều, lúc đó ông ủng hộ Thái tử cho nên mối hôn sự này cứ như vậy mà bị bỏ qua.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 22: Chương 22



Thành vương nhận ra cung nữ cầu xin trước mắt mình chính là tỷ tỷ của ta, tay sai của hoàng tôn, hắn chẳng những vô cùng bình tĩnh mà còn cực kỳ chán ghét.

“Thật tự phụ! Một cung nữ tội nô như ngươi thế mà lại dám mưu toan tính kế bám lấy bổn vương, người đâu, mau kéo nàng xuống đánh hai mươi trượng cho ta!"

Hứa ma ma dẫn người tới vội vàng chạy đến và nhanh chóng kéo Tô Tương xuống.

Đến khi ta biết được chuyện này thì nàng đã bị đánh nặng đến mức chỉ có thể nằm sấp trên giường không dậy nổi.

Ta không muốn để nàng c.h.ế.t nhanh như vậy nên đã tự mình gọi thái y đến khám cho nàng, còn đưa thuốc tới cho nàng.

Ta thuận tiện chế giễu nàng hai câu: "Không phải trước kia tỷ tỷ tự cho mình là người trong sạch và cao thượng, khinh thường việc trèo rồng phụ phượng à, tại sao bây giờ tỷ lại không để ý đến tự tôn và thể diện của mình mà bám lấy Thành vương điện hạ vậy?"

Tô Tương hận ta đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng không làm gì được ta

.

“Tô Ngu, ngươi đừng đắc ý quá.”

“Ngươi chỉ là ỷ vào sự tín nhiệm và yêu thương của hoàng tôn điện hạ dành cho ngươi mà thôi.”

Tôi cười chết: "Hoàng tôn điện hạ có tình có nghĩa, điện hạ nhớ ơn cứu mạng của ta nên tín nhiệm và trọng dụng ta thì có gì không được cơ chứ?"

"Không giống tỷ tỷ, muốn cầu xin Thành Vương điện hạ cứu giúp nhưng người ta không thèm để ý đến ngươi..."

Tô Tương tức giận mắng to: "Tô Ngu! Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi đắc ý được bao lâu!”

“Ngươi cho rằng ngươi có thể trèo lên chỗ hoàng tôn thì sẽ có thể kê cao gối ngủ, không lo việc gì nữa hay sao?”

"Đại hoàng tử đã bị phế truất ngôi vị Thái tử, sớm muộn gì ngôi vị hoàng đế này cũng là của Thành vương, đến lúc đó ngươi và hoàng tôn sẽ không có kết cục tốt!"

Ta sửng sốt, sao nàng dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế?

Còn nữa, làm sao nàng có thể chắc chắn rằng cuối cùng ngôi vị hoàng đế này sẽ rơi vào tay Thành Vương?

Chẳng lẽ, nàng cũng sống lại ư?

Ta sợ c.h.ế.t khiếp, sợ nàng ăn nói lung tung làm liên lụy cả nhà chúng ta.

Buổi tối hôm đó ta cho nàng uống thuốc độc câm để khiến nàng bị câm.

"Tỷ tỷ tuyệt đối đừng trách muội muội, muội muội chỉ sợ tỷ lại không biết giữ mồm giữ miệng, rước họa vào thân."

"Nếu như mỗi mình tỷ c.h.ế.t thì không sao, chứ đừng có làm liên lụy mẫu thân và các muội muội đấy!"

Tô Tương trở thành người câm, nàng a a a một lúc lâu, muốn mắng ta nhưng không mắng nên lời.

Dần dần nàng phát điên lên rồi bị lôi vào cung giam giữ người điên.

18

Chuyện hỏa hoạn khiến Hoàng đế có khúc mắc với Thành vương và Hoàng hậu.

Tiền triều có triều thần biện hộ, hậu cung có Tạ Lâm thỉnh thoảng gây thêm chuyện.

Cuối năm trong dịp Tết Nguyên Đán, hoàng đế đã có khẩu dụ thả đại hoàng tử ra, gia đình đoàn tụ.

Nhiều năm sau, Hoàng đế không gọi Đại hoàng tử trở về mà ngược lại ông bảo Đại hoàng tử tiếp tục làm vài chuyện.

Sau đó, ông đột nhiên khôi phục ngôi vị thái tử cho đại hoàng tử, Tạ Lâm được lập làm hoàng thái tôn.

Đời này, dưới sự khuyên bảo của Tạ Lâm, Thái tử không đối nghịch với Hoàng đế nữa.

Cũng ngoan ngoãn đảm đương bổn phận làm thái tử giám quốc của ông.

Ngược lại Thành vương không kìm được cơn tức, khi hoàng hậu bị điều tra ra việc từng mưu hại nguyên hậu năm xưa, bị phế hậu và giam lỏng, Thành vương đã lên kế hoạch tạo phản.

Khi người của Thành vương tiến vào cung, ai nấy đều vội vàng chạy trốn.

Tạ Lâm mang hộ vệ đến liều c.h.ế.t để bảo vệ tẩm cung của hoàng đế.

“Hoàng thúc! Ngươi muốn tạo phản sao?”
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 23: Chương 23



Thành vương nở nụ cười điên cuồng: "Tất cả là do các ngươi ép ta!"

"Tạ Lâm, tại sao ngọn lửa năm đó không thiêu c.h.ế.t ngươi đi?"

"Còn có phụ thân ngươi nữa, thái tử ca ca của ta, hai người các ngươi sống dai như gián vậy, đánh mãi không chết."

"Hắn ta đã bị phế rồi, vậy mà còn có thể trở lại ngôi vị cũ!!"

Cuối cùng, hắn vừa khóc vừa cười, "Phụ hoàng, ngài làm hoàng đế năm mươi năm còn chưa đủ sao?"

“Đại hoàng huynh đợi ba mươi năm! Nhi thần không đợi được!”

"Hôm nay, xin phụ hoàng hãy thoái vị truyền ngôi cho ta!"

Hắn điên thật rồi.

Quả nhiên, ngôi vị hoàng đế có thể khiến người ta phát điên.

Lão hoàng đế tức giận mắng to: "Ngươi là súc sinh vô quân vô phụ, một con thú quên mất tổ tiên của mình!”

“Lúc trước trẫm không nên sinh ngươi ra!”

Phụ tử quân thần bọn họ tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, không liên quan gì đến cung nữ như ta.

Ta muốn lén lút chạy trốn, không ngờ vừa quay người lại đã thấy một người lao ra từ trong góc, đối phương cầm d.a.o găm muốn đ.â.m Tạ Lâm.

Thật trùng hợp, ta vừa xoay người, d.a.o găm này lập tức đ.â.m vào trong bụng ta.

Người tới không phải người ngoài, chính là tỷ tỷ đã bị điên từ lâu của ta.

Ngày đó nàng đã bị ta đút thuốc câm, không ngờ hôm nay nàng đã có thể nói chuyện rồi, chỉ là giọng nói rất khàn và khó nghe.

Vẻ mặt nàng hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng nói với Thành vương: "Điện hạ! Nô tỳ lập công rồi!”

“Nô tỳ thay ngài g.i.ế.c Hoàng thái tôn!”

“Chờ ngài lên làm hoàng đế, nhất định phải phong nô tỳ làm quý phi!”

Tạ Lâm thấy thế thì mắt muốn nứt ra, lao tới đỡ lấy ta.

“Ngu tỷ tỷ!”

"Tại sao ngươi ngốc quá vậy, biết rõ ta có mặc Tỏa Tử Giáp mà còn chắn d.a.o cho ta nữa?"

Tôi: "???”

Thật ra có khả năng là do ta không cẩn thận bị đ.â.m trúng đó.

Còn nữa, ngài mặc Tỏa Tử giáp từ khi nào thế? Vì sao ngài không cho ta mặc một bộ giống ngài vậy?

Tạ Lâm, cái người này, tuy rằng tính tình âm u xảo trá nhưng rất hay bao che khuyết điểm.

Thấy Tô Tương làm ta bị thương, Tạ Lâm dùng kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c nàng và g.i.ế.c nàng ngay tại chỗ.

Sau đó Tạ Lâm giao ta cho thị vệ, bảo thị vệ hộ tống ta đi trước, còn mình thì đánh nhau với đám người của Thành vương.

Thành vương vốn tưởng rằng có thể chiếm được hoàng thành ngay lập tức, sau đó ép cung để cho lão hoàng đế thoái vị, truyền ngôi lại cho mình.

Không nghĩ tới Tạ Lâm liều c.h.ế.t mang binh đến chống cự, ngoài cung có Thái tử đang mang cứu binh đến, trong ứng ngoài hợp, rất nhanh Thành vương đã bị bắt.

Dày công lên kế hoạch nhưng lại thất bại, từ một Thành vương cao cao tại thượng biến thành tù nhân thấp kém.

Mà ta đã trở thành đại công thần vì chắn d.a.o cho hoàng thái tôn.

Người bên cạnh Tạ Lâm đều cung phụng ta như Bồ Tát, dùng mọi cách để quan tâm ta.

"Cô nương đã cứu hoàng thái tôn ba lần, là đại công thần của triều ta, cô nương hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, muốn ăn cái gì dùng cái gì thì cứ để nô tỳ lấy cho ngài."

Ngay cả Thái tử, phụ thân Tạ Lâm, cũng đích thân đến thăm ta.

"Tô Ngu, ngươi đã cứu Lâm Nhi ba lần, có ân cứu mạng với cha con ta."

"Ngươi xem ngươi săn sóc Lâm Nhi nhiều như thế, Lâm Nhi cũng rất ỷ lại vào ngươi, mẫu thân của Lâm Nhi đã mất nhiều năm rồi, ta muốn ngươi làm tục huyền của ta, làm mẫu thân của Lâm Nhi, ngươi có bằng lòng không?"

19

Ta suýt cắn trúng lưỡi trước lời cầu thân bất ngờ của thái tử.

"Nô tỳ là con gái của tội thần, sao có thể làm Thái tử phi..."

Thái tử nói: "Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi bị liên lụy vì Cô, Cô đã dâng thư cho phụ hoàng để cầu xin ân tình cho phụ thân ngươi, tin chắc rằng vài ngày nữa phụ thân ngươi sẽ được đặc xá và phục chức.”

Lời nói của Thái tử khiến cho trái tim cho lòng ta đập loạn nhịp.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)



Được phục chức... Vậy Tô gia có thể đoàn tụ giống trước đúng không?

Hơn nữa, nếu ta làm Thái tử phi, ta sẽ là mẫu thân Tạ Lâm.

Vừa nghĩ tới việc Tạ Lâm phải đen mặt hành lễ thỉnh an ta, hình như cũng không phải không được?

Nhưng dù sao Thái tử cũng lớn hơn ta hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nếu như ta nhớ không lầm thì qua vài năm nữa Thái tử sẽ c.h.ế.t vì bệnh.

Ta không muốn phải làm quả phụ thủ tiết mấy chục năm khi chưa đến hai mươi tuổi đâu, cho dù có làm thái hậu cũng không muốn.

Vì thế ta bèn lấy lý do thoái thác rằng vết thương trên người mình còn chưa khỏi hẳn, bảo Thái tử cho ta thêm thời gian để suy nghĩ.

Ban đêm, lúc ta đang ngủ say thì đột nhiên bị người ta bế khỏi giường.

"Điện hạ, ngài đang làm cái gì vậy, đau..."

Ta bị thương ở trên bụng, Tạ Lâm kéo ta ngồi dậy khiến ruột của ta xoắn lại.

Ta thấy Tạ Lâm đang hung tợn nhìn ta.

“Hôm nay phụ vương đã cầu thân ngươi à?”

Ta không hiểu vì sao Tạ Lâm lại tức giận như thế: "A..."

Hắn thấy ta lúng túng không nói gì thì tức giận nói: "Ngươi không từ chối ư? Ngươi còn muốn đồng ý à?”

“Tô Ngu! Ngươi thật sự muốn làm kế mẫu của bổn điện hạ sao?”

Ta nghĩ một lát rồi nói: "Sang năm điện hạ đã mười lăm tuổi rồi, nô tỳ vừa qua sinh nhật mười tám tuổi thôi, hình như hơi không ổn cho lắm..."

Ai ngờ Tạ Lâm kéo ta xuống, cúi đầu hôn lên môi ta.

Ta sợ tới mức vội vàng giãy dụa nhưng lại bị hắn cắn cánh môi, hắn cắn mạnh đến mức miệng ta đầy máu, vô cùng đau đớn.

Trong lúc mơ hồ, ta nghe hắn nói.

“Tỷ tỷ, ngươi là của ta, có muốn làm phi thì ngươi chỉ có thể làm Thái Tôn phi của ta!”

Sau đó Tạ Lâm bỏ lại một câu: "Ngoan ngoãn đợi ta, chờ bản điện hạ thỉnh chỉ thành hôn với ngươi."

"Nếu ngươi còn dám để bản điện hạ thấy ngươi quyến rũ phụ vương ta, bản điện hạ sẽ đánh gãy chân của ngươi!!"

Ấy, cái này, cái này…

Tiểu tử Tạ Lâm này, còn nhỏ mà lại bá đạo như thế.

Còn nữa, Thái tử muốn cưới ta, Thái tôn cũng muốn cưới ta.

Nếu lão hoàng đế biết được chuyện này, chắc bệ hạ sẽ không xem ta là yêu quái rồi bắt lại thiêu c.h.ế.t đâu nhỉ?

Ta lo sợ bất an, lo lắng suốt cả ngày.

Nhưng ta không dám nói thẳng nên chỉ làm rùa đen rụt đầu, trốn tránh để dưỡng thương.

Không lâu sau, ta nghe được tin tức phụ thân được đặc xá và sắp trở về kinh để phục chức.

Gia đình ta cũng bị hủy bỏ nô tịch, trở về sinh sống ở nhà cũ Tô gia.

Đợi hai ba tháng sau, cuối cùng tất cả nam nhân của Tô gia đều trở về từ biên quan.

Phụ thân lên triều để phục chức, Tô gia càng trở nên thịnh vượng hơn trước.

Một hôm nọ, khi ta đang phơi nắng trong sân.

Ta đã mệt mỏi với việc c.h.é.m g.i.ế.c ở trong cung vào mấy năm trước.

Bây giờ ta đạm mạc như hoa cúc, trộm được một lúc để nhàn rỗi, nghỉ được một ngày thì cứ nghỉ ngơi cả ngày hôm đó.

Từ xa, ta nghe thấy Thúy Trúc đang nói to.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Người trong cung tới gọi người ra ngoài tiếp chỉ!”

Bởi vì Tô Tương đại nghịch bất đạo, dám ám sát Thái Tôn vào lúc Thành vương tạo phản nên đã bị gia tộc xóa tên.

Nên người nhà chỉ gọi ta là tiểu thư, không gọi là nhị tiểu thư nữa, họ coi như không có đứa con gái Tô Tương này.

“Tiếp chỉ? Chỉ gì cơ?”

Trong lòng ta có hơi bất an.

Thúy Trúc cười nói: "Là bệ hạ tự mình hạ chỉ, hình như là muốn tứ hôn cho tiểu thư đấy ạ!"

Tuy nhiên trong lòng ta không khỏi tò mò.

Rốt cuộc ta sẽ được ban hôn cho ai đây?

Mãi cho đến khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Lâm, trái tim đang treo lơ lửng của ta rốt cục đã c.h.ế.t lặng.

"Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?”

“Đừng nói là tỷ tỷ đang đợi phụ vương của ta đấy nhé?”

"Chỉ tiếc, hoàng gia gia đã chọn kế thất khác cho phụ vương rồi, nếu tỷ tỷ muốn làm Thái tử phi thì e là tỷ phải đợi vài năm nữa!"

Ta run lẩy bẩy: "Ta đợi ngài thôi.”

Không phải ta h*m m**n vị trí Thái Tôn phi, là do Tạ Lâm quá điên cuồng, ta sợ hắn đánh gãy chân của ta thật.

(Hết)
 
Back
Top Bottom