Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thư Nguyệt - Zhihu

Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 10: Chương 10



Phủ Xương Bình công chúa rất lớn, nhưng thủ vệ cũng bình thường, ta thuận lợi đến trước bên ngoài phòng ngủ của công chúa.

Lén lút mở cửa sổ, trèo vào trong phòng ngủ, rồi lao nhanh về phía giường.

Ta không cố ý hạ thấp giọng, mà chỉ lao vào công khai.

Quả nhiên công chúa lập tức tỉnh dậy, nàng ta chỉ hoảng hốt trong chốc lát, rồi ngay lập tức lớn tiếng quát: "Người đâu, có thích khách..."

Ta dùng một tay đập vào cổ của công chúa, công chúa lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ta biết thị vệ bắt đầu đổ xô vào trong phòng.

Ta cõng công chúa, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.

Các thị vệ đuổi theo sát sao.

Ta lén lút di chuyển, nhanh chóng trở về phủ Bình Nam vương.

Sợ thị vệ mất dấu, ta xé một mảnh áo ngủ của công chúa ném lại trước cửa phủ Bình Nam vương, sau đó nhảy vào trong Vương phủ.

Thuần thục tiến vào mật thất, những nữ tử bị trói nhìn thấy ta trong trang phục đi đêm đều sợ hãi.

Khi thấy công chúa trên lưng ta, mấy nàng ta đều lộ vẻ đồng cảm, rõ ràng mấy nàng ta đã xem ta như tay sai của Bùi Tiêu.

Ta trói công chúa lại, rồi quát khẽ một tiếng, mở miệng: "Tất cả không được phát ra tiếng, nếu làm hỏng chuyện của Thế tử gia, các ngươi sẽ không chịu nổi hậu quả đâu."

Nói xong ta quay người rời đi, nhưng trong khoảnh khắc đứng dậy, ta rút ra một cây kim bạc đ.â.m vào công chúa một chút, nàng ta đau đớn nhíu mày, rõ ràng sắp tỉnh lại.

---

Ra khỏi mật thất, bên ngoài đã ồn ào.

Thị vệ của phủ công chúa và thị vệ của Vương phủ đang đối đầu giằng co.

Bình Nam vương vội vàng chạy đến tiền viện, khi thị vệ của phủ công chúa nói về việc công chúa bị bắt cóc, Bình Nam vương đã nhíu mày.

Ta biết ông ta như thế là có điều đang nghi ngờ, cũng không muốn cho thị vệ của phủ công chúa kiểm tra, dù sao Vương phủ cũng có một số thứ không sạch sẽ.

Vì vậy, ta thêm dầu vào lửa, đứng ở cửa mật thất, lớn tiếng kêu thét thê lương với bên ngoài: "Cứu mạng..."

Âm thanh vang vọng khắp Vương phủ, ta cũng nhanh chóng rút lui.

Tiền viện trở nên hỗn loạn, thị vệ của phủ công chúa sợ công chúa gặp chuyện, bọn họ sẽ bị mất mạng, đương nhiên sẽ liều c.h.ế.t xông vào.

Ta biết những chuyện phía sau không cần ta quan tâm nữa, tự nhiên sẽ có người giúp ta xử lý, vì vậy ta nhanh chóng rời khỏi Phủ Bình Nam vương, trở về quán trọ.

---

Sáng sóm ngày thứ hai, trên đường phố người đi lại vội vã, Thúy Vân hối hả đến báo cho ta rằng tất cả mọi người trong Phủ Bình Nam vương đều bị giam ở đại lao.

"Nghe nói là bắt cóc công chúa, còn giấu giếm long bào, có ý định mưu phản, hơn nữa còn từ thư phòng của Bình Nam vương tìm thấy nhiều phong mật thư với Tây Lương, Hoàng thượng nổi giận xung thiên, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.

"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao? Có bị liên lụy không?"

Thúy Vân rất lo lắng.

Ta an ủi Thúy Vân vài câu, đến giờ vẫn chưa có ai đến bắt ta và Thúy Vân, điều đó có nghĩa là chuyện này sẽ không liên lụy đến bọn ta.

Dù sao ta mới gả vào Vương phủ có hai ngày, mà còn do Hoàng thượng ban hôn.

Những chuyện này sao có thể liên quan đến ta?

Ai xúi quẩy mà dám đến bắt ta?

Nếu bắt ta, tức là vạch trần vết sẹo của Hoàng thượng, vì chính ông ta không biết nhìn người mà đi ban hôn.

Ta bình tĩnh chờ đợi tình hình phát triển, rất nhanh các tin tức đã được truyền đến.

Những nữ tử bị Bùi Tiêu giam giữ có nữ nhi của thương gia, cũng có nữ nhi của quan lại, vì chuyện này ầm ĩ lan rộng, những triều thần không thể che giấu được, chỉ có thể dâng sơ cho Hoàng thượng yêu nghiêm trị phủ Bình Nam vương.

Những chuyện xấu xa không thể che giấu, tức là bọn họ chắc chắn đã cân nhắc lợi hại, dâng sớ cáo trạng phủ Bình Nam vương còn có thể nhận được danh tiếng không sợ cường quyền.

Có Xương Bình công chúa dẫn đầu, nàng ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm thương của những nữ tử kia, dẫn theo mấy nữ tử kia quỳ trước cửa cung, chờ lệnh nghiêm trị phủ Bình Nam vương, điều này dẫn đến người đời nghị luận xôn xao một trận.

Nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, đây vẫn chưa phải là chuyện lớn gì, chuyện nghiêm trọng nhất là, thị vệ của công chúa trong lúc giải cứu công chúa đã phát hiện ra mật thất có giấu long bào, hơn nữa trong đó còn có một ngọc tỷ tự điêu khắc riêng, điều này mới khiến Hoàng thượng kiêng kỵ.

Hoàng thượng ra lệnh khám xét phủ Bình Nam vương, trong thư phòng của Bình Nam vương, quả thật tìm thấy một số thư tín tư thông với kẻ thù bên ngoài.

Lúc này mới khiến Hoàng thượng nổi giận xung thiên, đã giam tất cả người trong phủ Bình Nam vương vào đại lao, ra lệnh cho Tông nhân phủ điều tra kỹ lưỡng.
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 11: Chương 11



Ngày thứ ba, ta đến cửa thiên lao, đưa cho ngục tốt một ít tiền, thuận lợi vào thiên lao thăm tù.

Theo ngục tốt đến cửa phòng giam của cả nhà Bình Nam vương, ta nhìn thấy ba người bên trong.

Bùi Tiêu co rúm ở một bên, cúi đầu không nói lời nào, Vương phi dựa vào một bên, Bình Nam vương ngồi ngay ngắn ở chính giữa, một bộ dáng ung dung bình tĩnh.

Nghe thấy bước chân của ta, cả ba người cùng nhìn lại.

Bình Nam vương liếc nhìn ta rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, Bùi Tiêu thấy ta, ngay lập tức mắng: "Tiện nhân, mấy ngày qua ngươi chạy đi đâu đó?"

Vương phi cũng lạnh lùng lên tiếng: "Còn không mau đến xem phu quân của ngươi, mấy ngày nay thân thể của hắn khó chịu, đến đây xoa bóp cho hắn đi..."

Ta không thèm để ý đến hai người, mà quay sang nhìn Bình Nam vương: "Vương gia có vẻ ung dung bình tĩnh như vậy, có phải là có tự tin sẽ ra ngoài được không?"

Bình Nam vương nhíu mày, vẻ mặt như lười để ý đến ta.

Bùi Tiêu chỉ tay vào ta mắng: "Mắt ngươi là mắt chó à, phụ thân ta là Bình Nam vương, với hoàng bá phụ là huynh đệ ruột, hoàng bá phụ đương nhiên sẽ tin tưởng phụ thân ta.

“Ngươi xem có ai dám nghiêm hình tra tấn với bọn ta không, đủ để chứng minh chuyện này không lớn."

Bùi Tiêu cũng có vẻ tự tin một cách khó hiểu.

---

Ta khẽ cười, cả trách cả nhà này vẫn còn kiêu ngạo được như vậy.

Ta nhìn Bình Nam vương mở miệng: "Có phải Vương gia nghĩ rằng chuyện này là bị vu oan hãm hại, có trăm ngàn lỗ hổng, những người dưới trướng Vương gia chắc chắn sẽ tìm bằng chứng, tìm cách cứu vương gia ra khỏi nước sôi lửa bỏng, dù sao bọn họ ở triều đình chỉ có thể dựa vào Vương gia, một người vinh thì tất cả cùng vinh, một người tổn thì tất cả cùng tổn."

Bình Nam vương nghe đến đây mới hơi nâng mí mắt, nhìn ta một cái: "Ngươi cũng có chút kiến thức."

Bùi Tiêu cũng khinh thường nói: "Những tên cẩu nô tài đó chỉ có chút tác dụng này thôi.

Ta khẽ cười, thản nhiên nói: "Vương gia, hôm nay Hoàng thượng đã ra chỉ thị, trưa ngay mai sẽ trảm hết cả phủ Bình Nam vương!"

Một viên đá ném xuống nước làm dậy sóng, cả ba người không dám tin nhìn ta.

"Không thể nào..."

Bình Nam vương là người đầu tiên phản ứng lại, ngay lập tức giận quát ta.

Vương phi lao tới định đánh ta: "Tiện nhân, ngươi yêu ngôn hoặc chúng*, là ai phái ngươi tới?"

*yêu ngôn hoặc chúng: lừa dối mọi người; đánh lừa công chúng bằng những tin đồn

Ta nâng chân đá một cái, Vương phi kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ngược ra ngoài.

Bùi Tiêu cũng định lao tới đánh ta, nhưng khi thấy cảnh này, đứng sững tại chỗ, không dám tiến lên.

Ta cười khinh miệt, nhìn Bình Nam vương: "Hôm nay trong triều đình, tất cả văn võ bá quan đều xin Hoàng thượng nghiêm trị Vương gia, bên Tông nhân phủ cũng đã gửi chứng cứ Vương gia kết bè kết cánh, cùng với bằng chứng Bùi Tiêu coi mạng người như cỏ rác.

"Hoàng thượng lời vàng miệng ngọc, ngày mai sẽ xử trảm tất cả người trong phủ Bình Nam vương."

Sắc mặt Bình Nam vương hơi tái, vô thức muốn phản bác, nhưng ta lại mở miệng trước: "Quên nói, sau khi Vương gia bị giam, ta đã mượn danh nghĩa Thế tử gửi thư cho tất cả người dưới trướng của Vương gia.

"Trong thư mắng chửi những người này là cẩu nô tài, bảo họ tận tâm tận lực cứu Vương gia ra ngoài, nếu không sẽ lôi ra những nhược điểm của bọn họ cùng cá c.h.ế.t lưới rách, một đám cùng c.h.ế.t chung."

Lời ta vừa nói ra, sắc mặt Bình Nam vương lập tức trắng bệch như tờ giấy.
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 12: Chương 12 (Hoàn)



Nếu nói những người dưới trướng trước đó thực sự có ý định cứu Bình Nam vương, nhưng khi nhận được thư của ta, chắc chắn ai cũng mong Bình Nam vương và Bùi Tiêu đều c.h.ế.t trong đại lao.

Dù bọn họ cũng biết mình là chó của vương gia, nhưng bị người nhục mạ như vậy thì cũng sẽ tức giận.

Hơn nữa ta còn nói, nếu không cứu người, sẽ lôi ra những nhược điểm của bọn họ ra cùng cá c.h.ế.t lưới rách, điều này khiến bọn họ quyết tâm để Bình Nam vương chết, vì dù sao thì cũng không ai muốn có người luôn cầm giữ nhược điểm của mình, sẵn sàng lấy ra muốn mạng của mình.

Hoàng thượng có thể nghi ngờ về việc Bình Nam vương tạo phản, nhưng lại thế nào, quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp.

Thân là đế vương rất dễ mang lòng nghi kỵ, hơn nữa là Bình Nam vương cũng là hoàng thất, dù chỉ có một chút mảy may hoài nghi, Hoàng thượng cũng sẽ dập tắt nó.

Bùi Tiêu tức giận mắng: "Ngươi ả tiện nhân này, thật sự độc ác!"

Ta quay đầu nhìn Bùi Tiêu: "Quên nói với ngươi, ta đã chuẩn bị một món quà tặng cho ngươi..."

Vừa dứt lời, hai ngục tốt tiến lên giữ Bùi Tiêu lại, đưa vào đại lao bên cạnh.

Bùi Tiêu lộ vẻ hoảng loạn, còn chưa kịp đợi hắn ta hỏi, đã có vài tên ăn xin đi vào.

---

Bùi Tiêu rõ ràng đã nghĩ ra điều gì, hắn ta nhìn ta với vẻ mặt trắng bệch.

Ta khẽ cười: "Đây là vài người bạn ăn xin của ta, cả đời chưa từng hưởng thụ qua nữ nhân, nhưng con người ta tốt bụng, nghĩ rằng nam nhân cùng nữ nhân cũng không khác nhau nhiều, hưởng thụ qua nam nhân cũng như vậy."

Một vài tên ăn xin chắp tay cảm ơn ta, rồi tiến tới vây quanh Bùi Tiêu.

Vương phi dựa vào cửa ngục, điên cuồng gõ cửa đại lao: "Các ngươi định làm gì? Các ngươi định làm gì?"

Ta nhìn Bình Nam vương phi: "Gậy ông đập lưng ông mà thôi."

Bình Nam vương nghiến răng: "Tiện nhân, ngươi là đang muốn chết!"

Ta cười: "Thì sao?"

Đám ăn xin đã đè Bùi Tiêu xuống, hắn ta phát ra tiếng gào thảm thiết: "Đừng lại gần, đừng chạm vào ta, các ngươi tránh ra, ta là thế tử Bình Nam vương, ta sẽ g.i.ế.c các ngươi..."

Ta nói với đám ăn xin: "Đối xử với Thế tử gia chúng ta nhẹ nhàng một chút."

Đám ăn xin trước đó đã uống thuốc, giờ thuốc đã phát tác, làm sao có thể nhẹ nhàng.

Bùi Tiêu ban đầu còn gào thét đe dọa, sau đó bắt đầu cầu xin: "Tha cho ta, cầu xin các ngươi tha cho ta..."

Bình Nam vương cũng rống giận với ta: "Ngươi là súc sinh..."

Ta lạnh lùng nhìn ông ta: "Ta thừa nhận ta là súc sinh, nhưng phu thê các ngươi trợ Trụ vi ngược, nuôi dưỡng Bùi Tiêu thành một tên súc sinh lớn hơn, có bao nhiêu nữ tử bị hắn lăng nhục đến chết, có bao nhiêu người bị hắn đánh chết?

"Hắn chỉ bị người ta c**ng b*c mà các ngươi đã không chịu nổi?

"Đó chính là ác giả ác báo..."

Cùng với lời ta nói, tiếng kêu thảm thiết của Bùi Tiêu cũng vang lên trong ngục.

Bình Nam vương đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ tay vào ta mà không nói nên lời.

Ta quay người đưa cho ngục tốt thêm một đồng bạc: "Làm ơn hãy trông chừng những phạm nhân này thật kỹ, một lát nữa còn có vài huynh đệ ăn xin sẽ lần lượt vào..."

Ngục tốt vui vẻ cười: "Cảm ơn tiểu thư, bọn ta biết, bọn ta cũng rất khinh thường loại người này."

Ta gật đầu, rời khỏi thiên lao.

Phía sau là tiếng kêu thê lương hoảng loạn của Bùi Tiêu, tiếng khóc thảm thương của Vương phi, và tiếng gào thét phẫn nộ không cam lòng của Bình Nam vương.

Hậu ký:

Vĩnh Lập năm hai mươi bảy, phủ Bình Nam vương có ý định mưu phản, tịch thu gia sản trảm hết cả nhà.

Hoàng thượng khai ân, cho phép Thế tử phi của phủ Bình Nam Vương là Tống Thư Nguyệt hòa ly với Thế tử Bình Nam vương ly, đồng thời ban cho Tống Thư Nguyệt tước vị huyện chủ để an ủi.

Cùng năm, Tống Thư Nguyệt rời khỏi kinh thành, lang bạt khắp nơi.
 
Back
Top Bottom