Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMQF-Xn2gJTMKU4DpXIGeEKstdTf4Gbyeh3SvfB6ATlNIdJCpqJNeHvdH3Lu9B2l_cU5vwGfubdjozeEwgN9aUVUaMgyhZETCZyf3ZZUU-DV0lgkNTceBek25b9yV6biWsAyZvgwKcK1LD4Sj1rnm46=w215-h322-s-no-gm

Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: zhihu

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Cổ đại, Báo thù, Trùng sinh

Độ dài: 13

Giới thiệu

Sau khi tỷ tỷ bị lạc, phụ mẫu đã nhận nuôi một đứa trẻ.

Nhưng ta và nàng ta không ai vừa mắt ai, quan hệ như nước với lửa.

Sau đó, tỷ tỷ bị thất lạc đã tìm đến, phụ mẫu nhìn tỷ ấy mập mạp quê mùa mà nhíu mày.

Dưỡng tỷ lại công khai lẫn ngấm ngầm chế nhạo.

Ta cười lạnh, quăng một cái tát vào mặt dưỡng tỷ.

Không ai biết được, ta đã được sống lại.

Ở kiếp trước, gia đình ta vì sự xúi giục của dưỡng tỷ, mà đuổi tỷ tỷ đi.

Nhưng sau khi cả nhà ta bị dưỡng tỷ hại đến nỗi tịch biên gia sản và bị trảm, tỷ tỷ lại thề sẽ báo thù cho bọn ta...​
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 1: Chương 1



"Tiểu thư, bên ngoài có một nàng béo tự xưng là Đại tiểu thư, ha ha ha."

Nha hoàn Bạch Đào che miệng cười, đáy mắt đầy sự chế giễu.

Ta với vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng ta: "Có gì buồn cười sao? Vậy hôm nay cứ cười cho đã đi."

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Đào trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu thư bớt giận."

Ta nâng chân giẫm lên tay nàng ta: "Chỉ là một tiện tì, ngươi nghĩ mình cao quý được bao nhiêu?"

Nói xong, ta thẳng tiến về phía tiền viện.

Bạch Đào là tai mắt của Liễu Mi Nguyệt.

Nếu không phải nàng ta còn chút giá trị, ta cũng không giữ nàng ta đến hôm nay.

Chưa đến tiền viện, đã gặp mặt Liễu Mi Nguyệt.

Nàng ta có gương mặt tinh xảo, dưới đôi mắt ngập nước dưới là một nốt ruồi son nhỏ.

Quả nhiên là một vẻ ngoài trong sáng vô hại.

Nhìn thấy ta, Liễu Mi Nguyệt cảnh giác hơn một vài phần.

Nhưng lại cười nói: "Muội muội, nếu gặp được tỷ tỷ ruột của muội, chắc muội sẽ vui lắm nhỉ."

Ta khẽ cong môi: "Nếu sau này ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, ta cũng sẽ vui."

Liễu Mi Nguyệt thu lại nụ cười: "Nể tình tỷ muội trước đây, ta nhắc nhở ngươi, nếu tỷ tỷ ruột của ngươi trở về, phụ mẫu chắc chắn sẽ bù đắp cho nàng ta gấp đôi."

"Đến lúc đó, sự nuông chiều mà ngươi nhận được cũng sẽ giảm đi một nửa."

Ta nghiêng đầu, thắc mắc: "Vậy ta nên làm gì đây?"

Liễu Mi Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay ta, giọng nói như có chút thôi miên: "Ta sẽ giúp ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta là được."

Ta gật đầu.

Trong ánh mắt vui mừng vừa hiện lên của Liễu Mi Nguyệt, ta đã tát nàng ta một cái.

"Ai cho ngươi lá gan, lại dám ra lệnh cho ta?"

"Ôi, gà rừng mà vọng tưởng biến thành phượng hoàng."

Liễu Mi Nguyệt không thể tin nổi.

Nàng ta hiểu ta, biết tính tình của ta không tốt, đối nhân xử thế cũng ích kỷ lạnh lùng.

Hôm nay nàng ta nói như vậy, lẽ ra ta nên đứng về phía nàng ta mới đúng.

Quả thật, hiện tại ta mới mười tuổi, vẫn còn nhỏ.

Ở kiếp trước, sau khi bị nàng ta xúi giục, ta đã nghĩ rằng tỷ tỷ trở về thì phụ mẫu sẽ không yêu thương ta nữa.

Vì vậy ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn Liễu Mi Nguyệt hãm hại tỷ tỷ.

Tỷ tỷ được nông hộ nuôi lớn, tâm tư thuần khiết.

Nhưng dưới sự hãm hại có chủ ý của Liễu Mi Nguyệt, sự áy náy của phụ mẫu đối với tỷ ấy nhanh chóng tan biến.

Thay vào đó là sự ghét bỏ.

...

Đến tiền viện, ta ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Tỷ tỷ của ta, Liễu Song Tuyết.

Tỷ ấy mặc bộ đồ cũ kỹ vá víu, do làm ruộng lâu ngày, da dẻ cũng trở nên đen nhẻm.

Nhưng điều thu hút hơn cả, là thân hình của tỷ ấy.

Nhóm quý nữ ở kinh đô, ai cũng trắng trẻo mảnh mai, béo như Liễu Song Tuyết vậy, chưa từng thấy qua.

Liễu Mi Nguyệt thấy Liễu Song Tuyết, ánh mắt sáng lên.

Nàng ta không ngờ diện mạo Liễu Song Tuyết lại xấu xí như thế.

Có vẻ chỉ cần dùng chút mưu kế nhỏ, nàng ta có thể ngồi vững vị trí trưởng nữ của phủ.

Nghĩ vậy, nàng ta lao vào lòng Liễu mẫu.

Với vẻ mặt vô hại nói: "Mẫu thân, nàng ta là ai vậy?"

Liễu mẫu thở dài, vẻ mặt có phần không nỡ: "Nguyệt nhi, nàng ấy là tỷ tỷ của con."

"Nàng ấy ở bên ngoài đã chịu nhiều khổ cực, chúng ta phải đối xử tốt với nàng ấy."

Liễu Mi Nguyệt lại giả vờ sợ hãi: "Mẫu thân, bộ dáng của nàng ta trông thật kỳ quái, giống như mã nô vậy."

Những mã nô trong phủ, thân hình cao lớn vạm vỡ, mặt mũi hung tợn.

Người khác thấy đều sinh ra sợ hãi.

Dừng một chút, nàng ta lại bịt mũi nói: "Cái gì vậy, hôi quá đi."

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Hành động này của nàng ta, khiến Liễu Song Tuyết hơi tự ti lùi lại vài bước.

Nhưng thực tế, trên người Liễu Song Tuyết không có mùi gì, mà ngược lại còn có mùi xà phòng nhè nhẹ.

Liễu phụ nghe vậy chỉ khẽ trách cứ: "Im miệng."

Liễu Mi Nguyệt càng thêm đắc ý.

Ta xoa xoa tay, ngay sau đó đến trước mặt Liễu Mi Nguyệt.

Một cái tát rơi xuống.

Tiện nhân, chỉ cần vài cái tát là sẽ có nề nếp hơn...
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 2: Chương 2



Liễu Mi Nguyệt phản ứng lại, ngay lập tức khóc như hoa lê trong mưa.

"Mẫu thân, muội muội sau lưng ức h.i.ế.p con cũng thôi, giờ lại ngay trước mặt mọi người..."

Nước mắt của nàng ta muốn rơi mà chưa rơi, vẻ mặt đáng thương.

Khiến người khác thấy cũng mềm lòng.

Nhiều năm sống cùng nhau như thế, Liễu mẫu cũng có chút tình cảm với nàng ta.

Nhưng đối diện với tiểu nữ nhi ruột, đương nhiên trong lòng bà sẽ nghiêng về phía ta.

Vì vậy bà trách móc nhìn ta một cái: "Ninh nhi, đừng ức h.i.ế.p tỷ tỷ của con."

Ta bĩu môi, chẳng thèm để tâm.

Liễu Song Tuyết lại ngạc nhiên vì ta sẽ đứng ra bảo vệ tỷ ấy, nhìn ta thất thần rất lâu.

"Mẫu thân, nếu tỷ tỷ đã trở về, vậy những thứ gì đó trong phủ, không phải nên trả về cho chủ cũ sao?"

Ta cố tình kêu lớn.

Liễu Mi Nguyệt nghe vậy, ánh mắt lộ ra sát khí.

"Mẫu thân, nếu Song Tuyết tỷ tỷ đã trở về, thì con cũng nên đi rồi."

"Chỉ là không nỡ rời xa người và phụ thân."

Nàng ta dựa vào lòng Liễu mẫu, thấp thỏm khóc lóc nức nở.

Liễu mẫu lại không chút do dự nói: "Con mãi mãi là nữ nhi của Liễu gia, rời khỏi phủ, con còn có thể đi đâu?"

"Nhưng con không muốn Song Tuyết tỷ tỷ phải chịu uất ức vì con, con đã chiếm hết mọi thứ của tỷ ấy."

Liễu Song Tuyết bên cạnh ảm đạm cúi đầu.

Ta nhếch môi, một cú đẩy khiến Liễu Mi Nguyệt ngã ra.

"Mẫu thân, không bằng như vậy, hãy để tỷ tỷ ở lại trong viện của Liễu Mi Nguyệt cũng được."

"Liễu Mi Nguyệt thích yên tĩnh, để nàng ta ở viện Thanh Trúc đi."

Liễu Mi Nguyệt trừng to mắt, khi nào nàng ta nói rằng mình thích yên tĩnh?

Hơn nữa viện Thanh Trúc, xa xôi hẻo lánh lại nhỏ bé, bảo nàng ta đến đó ở, chẳng phải là đạp lên mặt nàng ta sao?

Liễu mẫu lắc đầu, mặc dù bà có chút áy náy với Liễu Song Tuyết, nhưng bà càng không muốn Liễu Mi Nguyệt đang được cưng chiều phải chịu thiệt thòi.

"Viện Thanh Trúc kia, sao có thể cho người ở?"

Trong lòng ta cảm thấy có chút khó chịu.

Ở kiếp trước, dưới sự xúi giục của Liễu Mi Nguyệt, mẫu thân đã để Liễu Song Tuyết ở viện Thanh Trúc.

Sớm biết mẫu thân thiên vị, nhưng không biết lại thiên vị đến mức này.

Ta thở dài, hỏi: "Vậy mẫu thân định sắp xếp như thế nào?"

Liễu mẫu dường như bị ta hỏi dồn, nhíu mày.

Liễu Mi Nguyệt trừng mắt nhìn ta, không biết hôm nay tiểu tiện nhân này ăn nhầm thuốc gì, sao lại nhắm vào nàng ta như vậy!

Đừng nói gì về tỷ muội tình thâm, tiểu tiện nhân này ích kỷ vô cùng, chắc chắn có mục đích khác.

Liễu Song Tuyết không muốn mẫu thân khó xử, tỷ ấy kiềm chế sự uất ức trong lòng: "Mẫu thân, con ở viện Thanh Trúc cũng được rồi."

Liễu mẫu thở phào: "Cũng không cần đi viện Thanh Trúc, trong phủ còn nhiều viện khác."

Liễu Mi Nguyệt nghe vậy, trong lòng đắc ý.

Ta đứng dậy: "Không được!"

Ánh mắt hướng về phụ thân: "Phụ thân, tỷ tỷ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, giờ chỉ là vật về nguyên chủ, mà hai người cũng không chịu!"

Nếu mẫu thân không nỡ rời xa Liễu Mi Nguyệt, thì ta sẽ từ chỗ phụ thân mà ra tay.

Quả nhiên, Liễu phụ nghe vậy gật đầu đồng ý: "Những gì Ninh nhi nói rất đúng, vậy cứ sắp xếp như vậy đi."

Khác với mẫu thân, phụ thân không có tình cảm sâu sắc với Liễu Mi Nguyệt.

Ông rất thương ta, gần như có cầu tất ứng.

Liễu Mi Nguyệt không cam lòng, nàng ta nước mắt ngắn dài nhìn Liễu mẫu.

Nhưng Liễu mẫu cũng bất lực, dù sao ở trong phủ, Liễu phụ từ trước đến nay luôn là người nói một không hai.

Đáy mắt Liễu Song Tuyết hiện lên sự cảm kích, tỷ ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Muội muội, cảm ơn muội."

Cảm nhận được bàn tay thô ráp của tỷ ấy, ta chợt thấy chua xót: "Cảm ơn gì chứ? Tỷ là tỷ tỷ của muội, không cần phải nói cảm ơn."
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 3: Chương 3



Liễu Mi Nguyệt không ở viện Thanh Trúc.

Liễu mẫu đã sắp xếp cho nàng ta ở tại viện Noãn Khê.

Căn viện này tuy không bằng căn viện cũ của nàng ta, nhưng cũng được coi là khá tốt.

Để Liễu Mi Nguyệt phải chịu thiệt, những ngày này tâm trạng ta rất tốt.

"Ninh nhi, Hoàng hậu nương nương sẽ tổ chức tiệc thưởng xuân, có vài xấp tơ lụa, con chọn xem."

Liễu mẫu chỉ vào những xấp lụa đủ màu sắc.

Ta chỉ tay một cái, chọn lụa màu vàng nhạt.

Thông thường sau khi ta chọn xong, mẫu thân mới cho Liễu Mi Nguyệt chọn.

Lúc này bà cũng quen thói, vẫy tay gọi Liễu Mi Nguyệt: "Nguyệt nhi, con cũng lại đây chọn đi."

Liễu Mi Nguyệt vui vẻ phấn chấn đi tới.

Ta nhìn Liễu Song Tuyết đang im lặng: "Tỷ tỷ, mau lại đây chọn đi."

Liễu Song Tuyết nghe thấy phải vào cung có chút do dự, tỷ ấy chưa từng học qua lễ nghi, sợ làm mất mặt Liễu gia.

"Muội muội, tỷ, tỷ sẽ không đi đâu."

Những ngày này, tuy ta đã dẫn dắt Liễu Song Tuyết giảm béo, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, tự nhiên chưa thấy hiệu quả.

Ta cũng cố ý để tỷ ấy gầy một chút rồi mới xuất hiện trước mọi người, nhưng Hoàng đế đã ra lệnh, tất cả các nữ tử nhà quan từ mười tuổi trở lên đều phải tham gia.

Dù nói thân phận của Liễu Song Tuyết ở kinh thành không ai biết đến, nhưng vị đế vương một tay che trời kia chắc chắn đã biết.

Ta an ủi tỷ ấy: "Đừng sợ, đến lúc đó chỉ cần tỷ không chạy lung tung là được."

Liễu Song Tuyết gật đầu.

"Màu xanh lam."

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Liễu Song Tuyết thấy Liễu Mi Nguyệt và mình cùng chọn lụa màu lam, vội vàng xua tay.

"Vậy ta chọn màu xanh."

Sự nhút nhát của Liễu Song Tuyết, đã làm hài lòng Liễu Mi Nguyệt.

Nàng ta cong môi cười: "Nếu tỷ tỷ thích thì cứ lấy đi."

"Da của muội trắng, mặc màu tím cũng được."

Câu nói này không chỉ châm chọc Liễu Song Tuyết da đen, mà còn thể hiện phẩm cách khiêm nhường của nàng ta trước mặt Liễu mẫu.

Quả nhiên, trong mắt Liễu mẫu tràn đầy sự hài lòng.

Liễu phụ không có nạp thiếp, không có những chuyện lục đục tranh đấu, Liễu mẫu tự nhiên tâm tư đơn giản.

Ta không thể nhìn nổi nữa: "Mẫu thân, tỷ tỷ mới về phủ không lâu, quần áo không có nhiều, những chất liệu này đều cho tỷ tỷ đi."

Tranh thủ trước khi mẫu thân mở miệng, ta lại nói: "Không phải mẫu thân đã nói, tỷ tỷ ở ngoài chịu nhiều khổ cực, phải đối xử tốt với tỷ ấy hay sao?"

Liễu mẫu lập tức cứng họng.

Không cho Liễu Song Tuyết cơ hội từ chối, ta kéo tỷ ấy đi.

Thấy Liễu Mi Nguyệt chắn ở phía trước, ta lập tức tìm được chỗ để phát tiết.

Ta nhanh chóng đi qua, đẩy mạnh nàng ta, nàng ta lập tức ngã ngồi xuống đất.

"Ôi, không cẩn thận đụng phải ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"

Người sáng mắt đều biết ta cố ý.

Liễu mẫu đỡ Liễu Mi Nguyệt dậy, nhìn ta bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này, suốt ngày hấp ta hấp tấp, cũng không biết giống ai."

"Tỷ tỷ tất nhiên sẽ không trách con."

Nhìn thấy Liễu mẫu vẫn thiên vị ta như thường lệ, ánh mắt Liễu Mi Nguyệt lóe lên sự âm u lạnh lùng.

Đừng để nàng ta tìm được cơ hội...

---

Ngày tiệc thưởng xuân.

Liễu Song Tuyết theo sát ta, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối.

Tỷ ấy chưa từng học qua lễ nghi, thấy động tác của ta thì vội vàng bắt chước.

Ban đầu ánh mắt của mọi người đều dồn vào tỷ ấy mà đánh giá, khi thấy những hành động không đúng mực, lập tức cười ầm lên.

"Ở đâu ra thôn cô này vậy?"

"Không không không, đó chính là thiên kim lưu lạc bên ngoài của Tướng phủ."

"Chậc, nói là một con heo béo cũng không quá."

Nhóm quý nữ quây quần lại với nhau, thì thầm to nhỏ.

Nghe vậy, đầu Liễu Song Tuyết càng cúi thấp hơn.

Lúc này, Liễu Mi Nguyệt dẫn theo mấy qúy nữ đi tới, ánh mắt lóe lên sự đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại đổi sang vẻ mặt thương xót.

"Tỷ tỷ, những lời đó tỷ đừng để trong lòng."

"Tuy tỷ được nông hộ nuôi lớn, lại thường xuyên ngủ cùng heo, nhưng tin rằng không lâu nữa, tỷ sẽ có thoát thai hoán cốt."

Nói xong, không ít phu nhân tiểu thư đều không nhịn được mà bịt mũi, lùi lại phía sau vài bước.

Như thể Liễu Song Tuyết là một thứ bẩn thỉu vậy.
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 4: Chương 4



Thân hình Liễu Song Tuyết hơi run rẩy, vành mắt của tỷ ấy đỏ hoe: "Mỗi ngày ta đều tắm rửa rất sạch sẽ."

Ta nắm tay tỷ ấy, an ủi: "Đừng để ý đến mấy nàng ta, dù mấy nàng ta có chế giễu thế nào, thân phận Đại tiểu thư của tỷ ở Tướng phủ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

"Nhưng..."

Liễu Song Tuyết nhéo nhéo mỡ béo trên người mình, muốn nói lại thôi.

"Yên tâm đi, sau này muội sẽ dẫn dắt tỷ giảm béo, người Tướng phủ chúng ta, không ai là không đẹp cả."

Liễu Song Tuyết gật đầu thật mạnh.

Liễu Mi Nguyệt thấy vậy, hung tợn trừng ta vài cái rồi bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng của nàng ta, cười cười.

Tiết mục chính hôm nay, còn chưa đến đâu.

Rất nhanh, bữa tiệc bắt đầu.

Hoàng hậu nhìn bên ngoài muôn màu sắc mùa xuân, bèn đề nghị ngâm thơ đối câu.

Các tiểu thư khuê các bình thường, việc làm thơ vẽ tranh tự nhiên không có gì khó.

Nhưng Liễu Song Tuyết từ nhỏ bị thất lạc, đừng nói là những thứ như cầm kỳ thi họa này, ngay cả chữ lớn tỷ ấy cũng không biết mấy.

Tỷ ấy cúi thấp đầu, sợ mọi người chú ý đến mình.

Nhưng nếu có cơ hội để làm nhục tỷ ấy, Liễu Mi Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Quả nhiên, Liễu Mi Nguyệt đứng dậy làm một bài thơ, sau đó nhìn về phía Liễu Song Tuyết.

"Tỷ tỷ, nghe nói tỷ vừa làm việc đồng áng, vừa không quên học hành, muội muội thật sự kính phục, hôm nay sao tỷ tỷ không thể hiện tài năng một chút?"

Liễu Song Tuyết lộ vẻ khó xử, khăn tay trong tay tỷ ấy gần như bị vò nát.

"Ta..."

Âm thanh của tỷ ấy yếu ớt như muỗi, khóe miệng hơi run rẩy.

"Này, đừng làm khó dễ Liễu cô nương..."

Lúc này, một giọng nam sang sảng đột ngột vang lên.

Nhưng chưa kịp nói xong, ngay sau đó đã nghe Liễu Song Tuyết đọc hai câu thơ.

Dù không quá xuất sắc, nhưng cũng được tính là không tồi.

Ta nắm tay tỷ ấy đang ươn ướt vì lo lắng: "Đừng sợ."

Liễu Song Tuyết cảm kích nắm lại tay ta: "Vừa rồi suýt nữa tỷ quên, phù, nếu không phải muội nhắc ta thuộc hai câu đó trước, có lẽ tỷ, tỷ sẽ không có mặt mũi gặp người nữa."

Ta mỉm cười, ở kiếp trước vào ngày này, Liễu Mi Nguyệt cũng đã làm khó Liễu Song Tuyết.

Nhìn thấy Liễu Song Tuyết thật lâu không có phản ứng, mọi người đều cười nhạo, nhưng Ngũ hoàng tử Dịch Mộ lại đứng ra.

Hắn ta không chỉ giúp Liễu Song Tuyết giải vây, sau đó còn thường xuyên mời tỷ ấy đi du ngoạn.

Đối diện với một nam nhân dịu dàng khôi ngô thế kia, Liễu Song Tuyết không thể tránh khỏi bị say mê.

Sau đó, trong tiệc thọ của Quý phi, hai người vui vẻ bị mọi người chứng kiến.

Vì thế, Liễu Song Tuyết liền thuận lý thành chương gả cho Dịch Mộ.

Thế nhưng sau đó nửa năm, Dịch Mộ đột nhiên tạo phản.

Nhưng lại không thành công, Tướng phủ lại bị tìm thấy thư xúi giục Dịch Mộ tạo phản, Hoàng đế thấy vậy, dưới cơn giận dữ, đã kê biên tài sản cùng xử trảm cả nhà Tướng phủ.

Dịch Mộ bị giam giữ suốt đời.

Liễu Song Tuyết lúc đó mang thai, Hoàng đế mềm lòng, miễn tội cho Liễu Song Tuyết.

Còn Liễu Mi Nguyệt, lại gả được cho Tam hoàng tử mà may mắn thoát nạn.

Hơn nữa, vì loại bỏ được một đối thủ mạnh như Dịch Mộ, Tam hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, Liễu Mi Nguyệt cũng trở thành Hoàng hậu tôn quý vô cùng.

Còn ta chỉ sau khi c.h.ế.t mới hiểu, cái gọi là tạo phản, hết thảy chẳng qua đều là mưu tính của phu thê Liễu Mi Nguyệt mà thôi.

Nhưng Liễu Song Tuyết biết cả nhà Tướng phủ bị kê biên và trảm hết, hổ thẹn đến cực điểm

Tỷ ấy cho rằng mọi thứ đều là lỗi của mình, nếu không phải tỷ ấy gả cho Ngũ hoàng tử, sao lại hại c.h.ế.t gia đình.

Mang theo hổ thẹn, từ đó tỷ ấy liền bước vào con đường báo thù không quay lại.

Ánh mắt Dịch Mộ không thể tin nhìn về phía Liễu Mi Nguyệt, chẳng phải nói rằng người quê mùa cục mịch này không biết làm thơ sao?

Vậy đây là thế nào?

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Dịch Mộ vỗ tay trước: "Bài thơ này, rất tốt."

Liễu Mi Nguyệt kinh ngạc, ả quê mùa cục mịch này làm sao có thể học được thơ, chẳng lẽ có ai đó giúp?

Nghĩ đến đây, nàng ta nhìn về phía ta.

Nhưng ngay sau đó nàng ta lại lắc đầu, đừng nói hiện giờ ta chỉ mới mười tuổi, ngay cả người thông minh cũng không thể biết trước hôm nay sẽ làm thơ về "Mẫu Đơn".
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 5: Chương 5



Sau khi bữa tiệc kết thúc, mặt Liễu Song Tuyết vẫn đỏ như trước.

Ta thầm lo lắng, không lẽ một đời này, tỷ ấy lại yêu Dịch Mộ?

Những ngày sau, Dịch Mộ vẫn giống như kiếp trước, bắt đầu mời Liễu Song Tuyết ra ngoài du ngoạn.

Nhưng dưới sự khuyên can ba phiên bốn bận của ta, Liễu Song Tuyết vẫn chưa đồng ý.

Một tháng sau, ta như thường lệ gọi Liễu Song Tuyết thức dậy đi vận động.

Nhưng không thấy tỷ ấy ở trong viện.

Đợi khi tìm thấy tỷ ấy, lại thấy tỷ ấy ngẩn ngơ nhìn con diều trên bầu trời.

Trong lúc nhất thời, ta có chút bối rối.

Hình như, trong lúc vô tình, ta đã giam cầm tỷ ấy.

Nếu nói tỷ ấy trước đây là một chú chim tự do bay lượn trên bầu trời, thì giờ đây chính là cá trong chậu chim trong lồng, bị giam cầm trong một mảnh đất trời nhỏ hẹp.

"Muội muội, sao vậy?"

Liễu Song Tuyết thấy ta, đi lại ôm lấy tay ta, thân thiết hỏi.

Ta lắc đầu: "Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta lén ra ngoài thả diều nhé?"

Liễu Song Tuyết nghe vậy, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Sau khi giảm béo, mặc dù dáng người của tỷ ấy vẫn chưa mảnh mai bằng nhóm quý nữ ở kinh thành, nhưng so với trước đây, đã gầy đi không ít.

Giờ đây, khi tỷ ấy nở nụ cười, lúm đồng điếu hiện ra, dáng dấp mũm mĩm rất xinh đẹp đáng yêu.

Sau khi quyết tâm, bọn ta đã tránh được tai mắt của Liễu Mi Nguyệt, ra ngoài.

Nhưng không ngờ, vừa ra ngoài đã gặp phải Dịch Mộ.

Thấy gương mặt xinh xắn của Liễu Song Tuyết, đáy mắt Dịch Mộ lóe lên sự ngạc nhiên.

Tựa như không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Liễu Song Tuyết đã có sự thay đổi long trời lỡ đất như thế.

Sau khi ngẩn người, hắn ta vội vàng kéo theo một cậu bé phấn điêu ngọc mài đi tới.

"Liễu cô nương, thật trùng hợp."

Cậu bé đứng sau hắn ta liếc ta một cái, rồi hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Ta nghĩ nghĩ, có vẻ như đây là Cửu hoàng tử Dịch Hoàn.

Nhưng, hình như ta đâu có chọc giận cậu ta đâu nhỉ?

Liễu Song Tuyết cười cười, không nói gì.

Nhưng không ngờ Dịch Mộ lại có da mặt cực dày, thái độ lạnh nhạt của bọn ta như thế, vậy mà hắn ta vẫn cố chấp đi theo sau bọn ta.

Sau khi thả diều cả buổi chiều, ta và Liễu Song Tuyết định trở về phủ.

Nhưng Dịch Mộ lại chặn trước mặt bọn ta, chỉ vào chiếc thuyền hoa ở phía trước: "Liễu cô nương, không bằng lên thuyền uống một ly nhé?"

Hiện nay dân phong của vương triều rất thoáng, không ít quý nữ công tử ra ngoài vui chơi, chỗ nào cũng có.

"Trời đã tối rồi, ta và tỷ tỷ không đi đâu."

Ta uyển chuyển từ chối.

Nhưng Dịch Mộ không chịu từ bỏ: "Liễu cô nương, trên thuyền hoa đó, ta còn mời nhiều công tử tiểu thư, các người không cần lo ta sẽ làm gì."

"Chỉ coi như cho ta một chút mặt mũi, được không?"

Liễu Song Tuyết lộ vẻ do dự, đối phương là một hoàng tử, lại mời với thái độ khiêm nhường như vậy, nếu từ chối nữa, chẳng phải làm hắn ta khó xử hay sao?

Ta thở dài, là phúc hay họa, tránh không khỏi.

"Ngũ hoàng tử đã nhiệt tình mời như vậy, tỷ muội bọn ta đi cũng được."

...

Màn đêm buông xuống, ánh nến trên thuyền hoa sáng lên.

Mọi người quây quần bên bếp lò đun trà, thưởng thức cảnh đẹp bên hồ.

Ta và Liễu Song Tuyết vừa ngồi xuống, thì thấy Liễu Mi Nguyệt xuất hiện trước mắt bọn ta.

"Các ngươi cũng ở đây à, thật trùng hợp."

Nàng ta cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại chứa đầy ác ý chói lọi.

Ta lập tức cảnh giác.

Chưa kịp suy nghĩ xem nàng ta sẽ giở trò gì, thì thân thuyền bắt đầu rung lắc mạnh.

Mọi người lập tức rối loạn.

Ta lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Song Tuyết, lùi vào trong góc, quan sát sắc mặt mọi người.

Sau khi thuyền rung lắc xong, mọi thứ đã dần bình tĩnh trở lại.
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 6: Chương 6



Khi sắp cập bến, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ngờ, Liễu Mi Nguyệt đột ngột chạy tới, một cú đẩy mạnh, suýt nữa đẩy Liễu Song Tuyết xuống sông.

Ta nhanh chóng chắn trước mặt Liễu Song Tuyết.

Không ngờ, thuyền lại bắt đầu lắc mạnh lần nữa.

Ta không đứng vững, bổ nhào vào bên cạnh Liễu Mi Nguyệt.

Bên cạnh nàng ta có một nha hoàn bất ngờ đẩy ta một cái, khi sắp rơi xuống sông, ta đã túm lấy tay Liễu Mi Nguyệt.

Kéo nàng ta cùng rơi xuống.

"Muội muội!"

Liễu Song Tuyết đã chạy tới, nhưng không còn kịp nữa.

Nước sông lạnh như băng ào ạt tràn vào mũi ta.

Khi ý thức mơ hồ, ta thấy một bóng dáng nhanh chóng bơi tới.

Cậu bé mặt mũi non nớt giữ chặt lấy cơ thể đang chìm của ta, thấy ta không có phản ứng gì, liền lo lắng bơi về phía bờ.

"Liễu Tư Ninh, tỉnh lại!"

Nghe thấy có người gọi tên mình, ta chậm rãi mở hai mắt.

Dịch Hoàn ôm ta, vẻ mặt lo lắng.

Tại sao cậu ta lại có biểu cảm như vậy, cùng lắm thì ta chỉ mới quen cậu ta một ngày thôi mà.

"Ngươi, đây là đâu?"

Ta nhìn xung quanh, còn Liễu Song Tuyết đâu?

Dịch Hoàn thấy ta tỉnh lại, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang vui mừng.

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, đây là trên bờ."

"Sao ngươi lại rơi xuống nước nữa? Trước đó không phải đã bảo ngươi chuẩn bị thêm vài nha hoàn biết bơi ở bên cạnh sao?"

Vẻ mặt ta mê mang: "Trước đó chúng ta đã từng quen biết sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Dịch Hoàn lập tức tối sầm.

"Ngươi không nhớ ra ta sao? Vậy ngươi có nhớ Đại Cam Tử không?"

Ta lắc đầu, Đại Cam Tử là ai?

Dịch Hoàn tức giận đứng dậy: "Hai năm trước, ngươi đã nhảy xuống sông để cứu một con mèo nhỏ bị rơi xuống sông."

"Nhưng ngươi hoàn toàn không biết bơi, nếu không có ta cứu ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn sống được sao?"

"Tính cả lần này, tổng cộng ta đã cứu ngươi hai lần rồi, ngươi định báo đáp ta thế nào?"

Nhìn gương mặt non nớt của Dịch Hoàn, ta xoa xoa cái trán nhức nhối.

Hình như, là có chuyện như vậy.

Chỉ là xa lắc xa lơ, ta nhất thời không nhớ ra.

Ngày ấy, ta như thường lệ vứt bỏ nha hoàn, lén ra ngoài chơi.

Nhưng thấy một con mèo nhỏ màu cam bên bờ sông.

Nó kêu meo meo, khi ta đến bờ sông, tiếng kêu của nó đã yếu đi rất nhiều.

Ta nhìn mặt nước, ước chừng nước không sâu.

Sốt ruột muốn cứu con mèo, ta không nghĩ nhiều, liền nhảy xuống sông.

Không ngờ, nước sông trong vắt lại sâu không thấy đáy.

Ta ôm mèo, lớn tiếng kêu cứu.

Nhưng sau vài lần vùng vẫy, ta đã kiệt sức.

Khi ta nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t ở đây, ta đã được cứu.

Cậu bé đứng bên bờ, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống ta.

Phía sau hắn, còn có vài thị vệ.

"Ngươi thích con mèo này hả?"

Ta gật đầu.

Dịch Hoàn nghe vậy có chút đắc ý: "Ngươi thật tinh mắt, mèo của ta tự nhiên là tốt nhất thiên hạ."

Ta nhìn con mèo ướt sũng hỏi: "Nó là của ngươi nuôi à?"

"Trước đó không phải, nhưng giờ thì phải rồi."

Ta có chút ngơ ngác, nhưng Dịch Hoàn bỗng nhíu mày: "Sao, ngươi cũng muốn mang nó về sao?"

"Nó là do ngươi cứu, nếu ngươi muốn, thì cứ lấy đi."

Nói xong, cậu ta đưa con mèo tới trước mặt ta.

Ta v**t v* con mèo, lắc đầu.

Mang về phủ, nói không chừng sẽ bị Liễu Mi Nguyệt hạ độc thủ.

"Ta không nuôi nổi, nhưng ta có thể giúp ngươi đặt tên cho nó."

Thấy Dịch Hoàn đầy mong đợi, ta ngượng ngùng ho vài tiếng: "Vậy, gọi là Đại Cam Tử nhé, nghe có hay không?"

Khóe miệng Dịch Hoàn khẽ co rút: "Ừ, nghe hay."

"Đúng rồi, tháng sau có lễ hội đèn lồng, nếu muốn gặp Đại Cam Tử, thì hãy ở đây đợi bọn ta."

Ta lưu luyến nhìn Đại Cam Tử: "Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở đây."

"Vậy, không gặp không về."

Khi ý thức trở lại, ta gãi đầu có chút ngại ngùng: "Ngươi nói đi, ta có thể làm được, sẽ không từ chối."

Ta nói rất nghiêm túc.

Dịch Hoàn suy nghĩ một lát, ngẩng cao đầu nói: "Mấy ngày này ta không có thời gian, ngươi giúp ta chăm sóc Đại Cam Tử nhé."

"Tháng sau nhớ trả lại cho ta."

Ta gật đầu, không ngờ yêu cầu lại dễ dàng như vậy.

"Đi thôi, ta đưa ngươi về phủ, nếu không về, chỉ sợ cả kinh thành này sẽ bị lật tung mất."
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 7: Chương 7



Sau sự cố trên thuyền, Liễu Mi Nguyệt hiếm khi yên tĩnh được vài ngày.

Thời gian trôi qua từng ngày, nhanh chóng đến ngày tiệc mừng thọ của Quý phi.

Hôm nay, Liễu Song Tuyết sau khi gầy đi đã mặc bộ đồ màu làm nhạt, thành công gây kinh diễm toàn trường.

Mọi người dụi mắt, không thể tin rằng người một tháng trước còn mập như heo, giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy.

Tiếng khen ngợi vang lên bên tai Liễu Song Tuyết, tỷ ấy không tự giác được mà thẳng lưng hơn một chút.

Ta cảm thấy vui mừng, những lời khen này, vốn nên là của tỷ ấy.

Nếu không phải lúc nhỏ bị thất lạc, chắc hẳn tỷ ấy sẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ.

Liễu Mi Nguyệt đứng bên cạnh, trên mặt nỏ nụ cười.

"Tỷ tỷ, nếu ngày tỷ trở về phủ mà như vậy, muội cũng không cảm thấy tỷ giống mã nô trong phủ."

Liễu Song Tuyết sờ sờ hai má: "Ngươi có từng thấy ai đẹp như ta mà lại mã nô chưa?"

Ta cười thành tiếng, chưa từng nghĩ Liễu Song Tuyết lại khôi hài như vậy.

Giờ đây, tỷ ấy xem như thoát thai hoán cốt.

Liễu Mi Nguyệt ôm ngực, lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn bọn ta, không nói gì thêm.

Những ngày này, nàng ta luôn cảm thấy tim mình không khỏe.

Gọi thái y đến xem, cũng chỉ nói nàng ta suy nghĩ quá nhiều, kê cho ít thuốc rồi đi.

Mọi người lần lượt gửi quà mừng, tiệc mừng thọ đã qua hơn nửa.

Bạch Đào lặng lẽ rót cho chúng ta một ít rượu.

Liễu Mi Nguyệt âm thầm nhìn bọn ta uống mà không phòng bị, khóe miệng nhếch lên cười.

Tầm mắt của ta lại vào trên người Dịch Hoàn cách đó không xa.

Cậu ta vào trong lúc Hoàng đế bệnh nặng, đã bị Tam hoàng tử Dịch Lâm phái tử sĩ đi giết.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của cậu ta ở kiếp trước, ta không khỏi cảm thấy thương xót.

Khi đang mơ màng suy nghĩ, Dịch Hoàn bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào ta.

Hai người cứ thế mà mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lúc lâu, cậu ta không được tự nhiên quay đi, nhưng gương mặt như ngọc của cậu ta, lại nhanh chóng đỏ bừng.

Nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, ta chợt nhớ đến Đại Cam Tử.

Cũng có chút kiêu ngạo như vậy.

Dịch Hoàn ở dưới bàn siết chặt hai tay, trong lòng thầm đặt câu hỏi.

Nàng đang lén nhìn ta? Có phải thích ta rồi hay không?

Phải làm sao, ta có nên cầu phụ hoàng cưới nàng hay không?

"Muội muội, muội đang nhìn gì vậy?"

Liễu Song Tuyết chọc chọc cánh tay của ta, nhìn theo ánh mắt ta.

Nhưng không phát hiện được gì.

Ta nhấp một ngụm rượu trái cây: "Không có gì."

Sau khi uống xong, Bạch Đào lại cầm bình rượu đi tới.

Ta không để ý, nhưng bỗng nghe Bạch Đào sợ hãi kêu lên một tiếng.

Nàng ta ngã xuống, rượu văng lên người Liễu Mi Nguyệt và Liễu Song Tuyết.

"Tiểu thư, nô tỳ không cố ý."

Bạch Đào quỳ trên đất, mặt mày tái mét.

Liễu Mi Nguyệt nhìn thấy váy ướt sũng, không khỏi lạnh mặt.

"Rót một ly rượu mà cũng không xong."

Nàng ta tức giận nghiến răng, nhưng vì e ngại hoàn cảnh, không dám phát tác.

Liễu Song Tuyết hoảng loạn luống cuống, tỷ ấy gấp đến độ dùng khăn tay lau rượu trên người.

"Muội muội, phải làm sao đây, áo của tỷ đều ướt hết rồi."

Bạch Đào quỳ trên đất nghe vậy, lập tức nói: "Đại tiểu thư, bên thiên điện có áo dự phòng, nô tỳ dẫn ngài qua thay nhé."

Ta cũng lên tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ đi với Bạch Đào đi, nàng ta đã theo muội vào cung nhiều lần, biết đường đi."

Nói xong, ta nhìn về phía Liễu Mi Nguyệt đang sửa sang lại váy áo, nhướng mày: "Ngươi không đi sao? Nếu bởi vậy mà bị cảm, cũng đừng nói với mẫu thân là nô tỳ của ta ức h.i.ế.p ngươi."

Liễu Mi Nguyệt rối rắm một lúc, cuối cùng cũng ra ngoài.

Khi bóng dáng nàng ta biến mất ở cửa điện, ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười.

Sau khi Liễu Song Tuyết rời khỏi đây, chỗ ngồi của Dịch Mộ cũng đang để trống.
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 8: Chương 8



Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Quý phi đột nhiên nói rằng trâm cài trên đầu bà ta đã mất.

Bà ta kêu la muốn ra ngoài tìm, đây là tín vật đính ước giữa bà ta và Hoàng đế.

Ngay lập tức, các nha hoàn nô tài đều cầm đèn lồng, bắt đầu tìm kiếm.

Nhóm quý nữ công tử cũng lần lượt theo bước của Quý phi, nhìn quanh bốn phía.

Ta đi sau đám đông, nhìn bọn họ tiến vào thiên điện.

Chưa kịp lại gần, ta đã nghe thấy những giọng nữ thì thào như có như không.

Mọi người đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng bên trong đều khiếp sợ trừng to mắt.

Trong màn lụa, có một đôi nam nữ đang nằm.

Hoàng đế nhíu mày.

Quý phi thấy vậy, lập tức tức giận không thể kiềm chế.

Việc mất trâm cài đã rất phiền phức, mà mấy nha hoàn thị vệ lại còn thông đồng với nhau, hôm nay thật sự chạm phải vận xui của bà ta.

"Người đâu, bắt hai kẻ không biết xấu hổ đó lại!"

Các nha hoàn tiến lại, thấy được gương mặt của hai người đó thì mặt mày trắng bệch.

"Nương nương, là, là Ngũ hoàng tử."

Quý phi không thể tin, nhanh chóng bước lên trước.

Khi thấy gương mặt Dịch Mộ, bà ta cảm thấy m.á.u toàn thân như đông cứng lại.

Sao lại là Mộ nhi...

Tiếng bàn tán thưa thớt khiến người trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại.

Liễu Mi Nguyệt mở mắt nhìn, thấy mình nằm trên giường, bên cạnh còn có Ngũ hoàng tử, lập tức hoảng sợ không thôi.

Nhìn xung quanh, vô số ánh mắt đang tìm kiếm hướng về phía nàng ta.

Nàng ta cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.

Nằm ở đây, không phải là Liễu Song Tuyết sao?

Sao lại là chính nàng ta?

"Nguyệt nhi, sao nàng lại ở đây?"

Dịch Mộ xoa đầu đau nhức, mơ màng hỏi.

Hắn ta cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ.

Tại bữa tiệc, có một nha hoàn nói Nguyệt nhi muốn gặp hắn ta, hắn ta không nghi ngờ gì liền đi ra.

Dù sao thì hắn ta và Nguyệt nhi, cũng thường xuyên gặp nhau như vậy.

Nhưng khi hắn ta đến thiên điện, nha hoàn lại bảo hắn ta chờ một chút.

Hắn ta chờ mãi, rồi không còn ý thức nữa.

"Có người hại chúng ta, Mục ca ca, huynh mau làm cho Quý phi và mọi người ra ngoài, nếu không sau này ta làm sao sống nổi nữa."

Liễu Mi Nguyệt che mặt, chỉ cần mặt nàng ta không bị ai nhìn thấy, nàng ta vẫn còn cơ hội gả cho Tam hoàng tử.

Dịch Mộ lấy lại tinh thần, chỉnh sửa lại quần áo rồi xuống giường.

Mọi người thấy là Ngũ hoàng tử, không khỏi càng thêm kinh ngạc.

Lúc này, bọn họ càng tò mò không biết nữ tử bên trong là ai.

Dịch Mộ quỳ trước mặt Quý phi: "Phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần, nhi thần uống nhiều rượu, vô tình lâm hạnh một nha hoàn, cầu xin phụ hoàng tha tội."

Nếu là bình thường, việc lâm hạnh nha hoàn không phải chuyện gì lớn.

Nhưng tại tiệc mừng thọ của Quý phi mà làm ra chuyện này, sắc mặt Hoàng đế không được tốt cho lắm.

"Mộ nhi, con thật ngốc, có phải nha hoàn kia quyến rũ con hay không?"

Quý phi nháy mắt Dịch Mộ.

Chỉ cần một câu khẳng định là nha hoàn quyến rũ, thì Mộ nhi có thể thoát thân.

Còn sống c.h.ế.t của nha hoàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của quý nhân như bọn họ.

Tránh ở trong màn, Liễu Mi Nguyệt nghe thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người hận không thể chui xuống đất.

Cùng lúc đó, sự căm ghét đối với Liễu Song Tuyết đạt tới đỉnh điểm, chắc chắn là ả tiện nhân đó đã thiết kế hại nàng ta.

Sao ả tiện nhân đó sao không c.h.ế.t bên ngoài luôn đi, lại còn phải trở về phủ để tranh giành với nàng ta!
 
Tuyết Trên Đầu Mày - Zhihu
Chương 9: Chương 9



Dịch Mộ lắc đầu, hắn ta tự nhiên biết ý định của Quý phi.

Nhưng nếu thật sự là nha hoàn thì cũng thôi, nhưng người trong màn, chính là nữ nhân hắn ta yêu thương đã lâu.

"Mẫu phi, là con ép nàng ấy, không liên quan đến nàng ấy."

Vừa dứt lời, đồng tử của Quý phi chấn đông.

Bà ta thật muốn xem là loại yêu tinh gì, mà khiến nhi tử mình tình nguyện mang tiếng xấu!

Nghĩ đến đây, Quý phi lao tới giường, một tay kéo chăn lên.

Tốc độ nhanh đến mức Dịch Mộ còn chưa kịp phản ứng.

"Là ngươi, thiên kim nhà Thừa tướng!"

Liễu Mi Nguyệt nước mắt rơi ào ào, nàng ta quỳ trước mặt Hoàng đế, không ngừng dập đầu.

"Hoàng thượng, nương nương, chẳng qua thần nữ đến đây là để thay quần áo, không ngờ Ngũ hoàng tử lại xuất hiện ở đây, chắc chắn là có người hãm hại Ngũ hoàng tử và thần nữ!"

Mắt Liễu Mi Nguyệt đỏ hoe, thân hình gầy guộc hơi run rẩy, gương mặt thanh tú đầy nước mắt.

Thật đáng thương.

Dịch Mộ vội vàng kêu lên: "Cầu xin phụ hoàng minh xét, trả lại sự trong sạch cho con và Liễu tiểu thư."

Ta cười lạnh, ở kiếp trước sao hắn ta lại không kêu oan?

Nếu đã muốn hại người, thì phải chuẩn bị sẵn sẽ bị người hại lại.

"Muội muội, nếu như vừa rồi là tỷ đi vào nơi này, vậy thì không phải tỷ..."

Liễu Song Tuyết ở một điện khác thay xong quần áo trở về, không ngờ lại thấy cảnh tượng này.

Tỷ ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, vẻ mặt sợ hãi hiện rõ.

Ánh mắt ta phức tạp, nhớ lại cảnh tượng ở kiếp trước tỷ ấy sau khi bị người phát hiện, tuyệt vọng muốn đ.â.m đầu vào cột tự vẫn.

Lúc đó, ta lạnh nhạt thờ ơ đứng nhìn, xem bọn họ chó cắn chó, chỉ thấy vui sướng.

Giờ đây, trong lòng ta cảm thấy hối lỗi.

Khi tỷ ấy bị lạc, không biết sợ hãi biết bao nhiêu, nhưng vẫn kiên cường sống sót.

Sau khi lớn lên trăm đắng nghìn cay tìm được về, lại nhận hết châm chọc khiêu khích của người thân.

Thậm chí còn bị hãm hại, mất đi danh dự.

Thời điểm đó, tỷ ấy phải tuyệt vọng đến mức nào.

Ta không dám nghĩ.

"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ bảo vệ tỷ.."

Từ một khắc tỷ ấy báo thù cho bọn ta, ta đã coi tỷ ấy thành người nhà.

Liễu phụ và Liễu mẫu đồng loạt quỳ xuống, lau nước mắt: "Hoàng thượng, Nguyệt nhi con bé rất ngoan ngoãn, chắc chắn là bị người hãm hại."

Hoàng đế xoa trán, chỉ thấy đau đầu.

"Gạo đã thành cơm, trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi."

"Còn về phần bị người hãm hại, trẫm sẽ cho người điều tra."

Hoàng đế nói xong, Liễu Mi Nguyệt đau đớn trong lòng, nàng ta ngây người nhìn về phía Tam hoàng tử đang im lặng trong đám đông.

Dù nàng ta không thất thân, nhưng việc có da thịt thân mật với Ngũ hoàng tử là sự thật.

Không gả cho Ngũ hoàng tử, cũng sẽ không ai muốn cưới nàng ta nữa.

Khác với sự hồn xiêu phách lạc của Liễu Mi Nguyệt, Dịch Mộ quả thực mừng rỡ như điên.

Mặc dù hắn ta không hiểu tại sao Liễu Mi Nguyệt muốn hắn ta mời Liễu Song Tuyết đi ra ngoài du ngoạn, nhưng để khiến nàng ta vui, hắn ta vẫn làm theo.

Hắn ta cũng biết Liễu Mi Nguyệt không thích mình, nhưng khi nghe được có thể kết làm phu thê với nàng ta, hắn ta vẫn vui mừng khôn xiết.

Sau khi về phủ, Liễu Mi Nguyệt suốt ngày lấy lệ rửa mặt.

Nàng ta không thể nào ngờ được, mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

Suy đi tính lại, nàng ta cuối cùng cũng tìm ra điểm không thích hợp.

Đúng rồi, Bạch Đào, từ khi Bạch Đào đổ rượu lên người nàng ta, kế hoạch mà nàng ta sớm định ra đã bắt đầu thay đổi.

Con tiện tì này, dám phản bội mình.

Liễu Mi Nguyệt sai người lén lút gọi Bạch Đào đến.

Nhưng không ngờ rằng, Bạch Đào từ khi trở về phủ, đã thắt cổ tự sát.
 
Back
Top Bottom