Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ

Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 40: Chương 40



Đó là Thượng Nguyên đầu tiên và cũng là duy nhất mà nàng và Bạch Thiếu An đi bên nhau.

Năm sau, đúng dịp Thượng Nguyên, nàng vui vẻ đính hôn cùng chàng vì thế mà bỏ lỡ hội hoa đăng.

Đến năm thứ ba, Thượng Nguyên lại đến đúng hẹn nhưng người tặng nàng đèn thỏ năm nào, đã không còn nữa.

Còn nàng cũng theo tỷ tỷ vào cung, chưa từng trở lại chợ đêm Trường An lần nào.

Mất đi Bạch Thiếu An, nàng mất hết ý chí. Dù tỷ tỷ nhiều lần khuyên nhủ, hết lòng mai mối, nàng đều từ chối không chút do dự.

Nàng nói với tỷ tỷ, nàng không muốn lấy chồng nữa, chỉ muốn ở lại bên tỷ tỷ, cho dù làm cung nữ cũng được, chỉ cần được theo hầu tỷ tỷ là đủ mãn nguyện rồi.

Tỷ tỷ không lay chuyển được nàng, cũng không muốn nàng quay về phủ Yến Quốc Công, đành để nàng làm nữ quan thân cận bên mình.

Nhan Tịch Lam nhờ vậy mới có thể an tâm ở lại cung, sống trong điện Tiêu Phòng.

Năm ấy, đông đến dài lạ thường, lạnh hơn mọi năm.

Trong cung, kẻ đổ bệnh nhiều hơn hẳn. Ngay cả tiểu hoàng tử—con đầu lòng của tỷ tỷ—cũng không may mắc bệnh phong hàn.

Đứa bé ấy tên là Xung Nhi, rất ngoan ngoãn, lanh lợi, ai gặp cũng yêu mến.

Suốt mùa đông năm đó, bệnh tình của Xung Nhi lúc nặng lúc nhẹ. Tỷ tỷ lo lắng đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên.

Sau Thượng Nguyên, bệnh tình của Xung Nhi bỗng chuyển biến xấu đi.

Nhan Tịch Lam vẫn còn nhớ rõ mấy đêm liền, tỷ tỷ không rời nửa bước khỏi bên giường con, khóc đến mắt sưng vù, ngay cả khi Tạ Quân đến, nàng cũng chẳng buồn đứng dậy.

Giữa đêm tối, ngoài cửa sổ đen kịt, bên ngoài, nàng đang trông lò than sắc thuốc.

Cung nhân từ ngoài vào nói, kinh thành lại bắt đầu có tuyết, tuyết rơi rất lớn, chỉ chốc lát đã ngập đến mắt cá chân.

Nàng không ngẩng đầu, chỉ chau mày nhìn chằm chằm nồi thuốc trước mặt.

Những lời thì thầm từ các ngự y ra vào cứ vang vẳng bên tai, khiến lòng nàng mỗi lúc một phiền muộn, bồn chồn.

Người ta đều nói—Xung Nhi sợ là không qua khỏi đêm nay.

Đến giờ Ngọ ba khắc, toàn bộ ngự y đều quỳ xuống, thuốc trong nồi cũng đã đưa vào nội điện.

Nhan Tịch Lam đứng bên giường Xung Nhi, nhìn tỷ tỷ ôm chặt lấy đứa trẻ nhỏ xíu vào lòng, vừa dỗ dành vừa khe khẽ hát ru.

Nhưng tiếng ru vỡ vụn, chẳng thành câu chữ, nước mắt rơi lã chã, chỉ lặng lẽ trượt xuống gương mặt tiều tụy.

Giây phút đó, Nhan Tịch Lam rất muốn thay Xung Nhi bệnh, thay đứa bé chịu khổ.

Ngoài tỷ tỷ ra, nàng chẳng còn ai thân thuộc để bận lòng. Nếu có thể dùng mạng mình đổi lấy mạng sống của Xung Nhi, nàng sẽ không hề do dự.

Chỉ tiếc... trời cao chẳng bao giờ cho người ta cơ hội như thế.

Gần sáng, Xung Nhi khẽ rên một tiếng, rồi tắt thở trong vòng tay của mẹ.

Trong tiếng gào khóc của tỷ tỷ, mặt trời đỏ từ phía đông dần lên, Trường An phủ trong tuyết trắng, lạnh lẽo và chói lòa.

Tạ Quân ôm lấy tỷ tỷ, lớn tiếng ra lệnh cho cung nhân đưa Xung Nhi đi.

Tỷ tỷ giãy giụa ngăn cản, nhưng cuối cùng, chỉ đành trơ mắt nhìn con bị bế đi.

Nàng bị Tạ Quân giữ chặt, vừa khóc vừa hét về phía Nhan Tịch Lam:

“Tiểu Lam, ngăn họ lại! Đừng để họ mang Xung Nhi đi! Tỷ cầu muội đấy! Tỷ cầu xin muội!”

Nhan Tịch Lam thấy tỷ tỷ tuyệt vọng đến thế, chẳng rõ sức mạnh từ đâu kéo nàng bật dậy, lao ra khỏi điện Tiêu Phòng, chạy giữa trời tuyết trắng muốn chặn lấy người đang ôm Xung Nhi. Nhưng trong lúc giằng co, nàng bị xô ngã mạnh xuống đất.

Tuyết trắng lấp kín mặt, chui vào cổ áo, khiến nàng bỗng chốc bừng tỉnh.

Thì ra, tuyệt vọng cũng có thể truyền nhiễm.

Đứa bé ấy—Xung Nhi—đã không còn nữa.

Người được bế đi, chỉ là một t.h.i t.h.ể không còn hơi ấm.

Nàng từ từ lật người, nằm trên tuyết, trước mắt là bầu trời Trường An trong vắt sau tuyết.

Bất giác, Nhan Tịch Lam rất nhớ Bạch Thiếu An... rất nhớ....

Nàng muốn gào to gọi cái tên “Thiếu An ca ca”, nhưng trong tim lại có một giọng nói ngăn nàng lại. Không thể — tuyệt đối không thể thốt ra bốn chữ ấy.

Nàng nhắm mắt, cảm thấy thân mình như chìm vào tuyết, rơi sâu xuống lòng đất.

Một cơn đau từ bụng dưới trào lên, lan khắp toàn thân, khiến nàng bật ra một tiếng r*n r*.

Nhan Tịch Lam choàng tỉnh, mở mắt ra ... trước mặt là màn lụa và rèm che của điện Hợp Hoan.

Giấc mộng đã tàn.

Nàng vẫn đang ở mùa hạ năm Nguyên Khang thứ bảy.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 41: Chương 41



22.

Nhan Tịch Lam vừa tỉnh dậy mới biết, nàng đã hôn mê suốt hai ngày.

Hai ngày qua, Tạ Quân vẫn luôn ở bên nàng, đích thân bón thuốc, hầu nước, không rời nửa bước.

Vì nàng mà hắn còn bỏ cả triều một buổi.

Sáng nay, mãi đến khi bị nội thị khuyên can tha thiết, hắn mới lưu luyến rời khỏi điện Hợp Hoan để lên triều.

Nào ngờ hắn vừa rời bước, Nhan Tịch Lam liền tỉnh lại.

Nàng không khỏi cảm thán, thời điểm nàng tỉnh dậy, quả thực quá vừa vặn.

Dù trong lòng đã sớm có mưu tính vẹn toàn, nhưng suy cho cùng, sau cơn hôn mê kéo dài, nàng vẫn cần một chút thời gian để hiểu rõ tình thế hiện tại.

Ván cờ này, nàng đã đặt cược cả tính mạng của mình.

Nếu không thể nhân cơ hội mà khiến nhà họ Bạch sụp đổ, thì tất cả cũng chẳng thể gọi là thắng lợi.

Nghĩ đến đây, vết thương trên người lại nhói đau.

Nhan Tịch Lam nằm bất động trên giường, nhưng trong đầu lại không ngừng tính toán, lúc gặp lại Tạ Quân, nên khóc hay nên nổi giận, nên tỏ vẻ yếu đuối hay là cầu xin tha thứ.

Từng việc từng việc, nàng đều suy xét kỹ càng.

Dù là nàng, lần này cũng cảm thấy mỏi mệt vô cùng.

Nàng khẽ gọi tên Tô Ngọc.

Vừa cất tiếng, đã thấy Tô Ngọc từ phía sau màn bước đến bên giường.

Nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của nàng ta, Nhan Tịch Lam chợt nhớ tới cái tát hôm đó, lòng cũng âm thầm xót xa.

“Hoàng thượng không trách phạt các ngươi chứ?”

Nghe thấy nàng hỏi, Tô Ngọc lập tức ứa nước mắt, vừa lắc đầu vừa khẽ đáp:

“Nương nương yên tâm, Hoàng thượng chỉ lo lắng cho người, đâu còn nhớ đến chuyện trách phạt cung nhân điện Hợp Hoan.

Huống hồ đêm đó nô tỳ cũng không có mặt bên người, người còn lo lắng gì nữa.

Ngay cả Thục phi… đến giờ cũng chỉ bị giam trong tịnh điện, vẫn chưa kịp xử trí.”

Nghe vậy, Nhan Tịch Lam càng vững dạ, lại hỏi tiếp: “Ninh Ninh vẫn ổn chứ?”

“Công chúa rất khỏe ạ. Mấy hôm nay đều do nhũ mẫu chăm sóc, sinh hoạt bình thường.

Lời dặn trước đó của nương nương, nô tỳ không dám quên, chưa để công chúa hay biết.”

Nhan Tịch Lam nghe vậy mới thực sự thở phào. Nàng nghiêng đầu nhìn Tô Ngọc, giọng dịu đi:

“Mặt của em còn đau không? Có sao không?”

Tô Ngọc nghe nàng hỏi vậy, càng thấy lòng quặn thắt. Nàng ta nắm lấy tay Nhan Tịch Lam, vừa khóc vừa nói:

“Nương nương, nô tỳ hiểu lòng người. Đừng nói là một cái tát, dù là trăm tát, ngàn tát, nô tỳ cũng chịu được.

Nương nương xót cho nô tỳ, thế nhưng người vì sao lại chẳng biết xót chính mình?

Đêm đó viện phán ngự y đã tới rồi, cả Trương Mậu Nhiễm cũng đến, các thái y đều dốc hết y thuật cả đời… thế mà…”

Thế mà vẫn không thể giữ được đứa bé trong bụng nàng.

Biết tin thai nhi không giữ được, lòng Nhan Tịch Lam lại nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, tựa như có một luồng khí đọng trong ngực, rốt cuộc đã được phóng thích.

Không còn cũng tốt.

Nàng hận Tạ Quân đến thế. Đứa trẻ ấy nếu được sinh ra, chẳng biết sẽ phát sinh bao nhiêu biến cố.

Tỷ tỷ nàng năm xưa chẳng phải cũng vì con mà từ yêu thành hận sao?

Năm ấy, Xung Nhi mất, Nhan Sơ Tịch đau khôn xiết, ngày nào cũng khóc cạn nước mắt.

Dù có Nhan Tịch Lam ở bên an ủi, lại thêm Tạ Quân dùng lời ngọt ngào vỗ về, nàng vẫn tiều tụy đến tột độ, như bông hoa úa tàn.

Điện Tiêu Phòng trôi qua một mùa xuân, rồi một mùa hạ trong tiếng thở dài và những giọt nước mắt.

Ngoài cửa sổ hoa đỏ hóa liễu xanh, trong điện lại vắng tiếng cười, chỉ còn nỗi u sầu kéo dài.

Tạ Quân thường nói với Nhan Sơ Tịch, họ có thể có thêm con, chỉ cần nàng bình tâm, hắn sẽ mỗi đêm ở lại điện Tiêu Phòng với nàng.

Nhưng hắn chẳng bao giờ hiểu, thời gian đó, Nhan Sơ Tịch sợ nhìn thấy trẻ con đến mức nào.

Ngay cả bức tượng đồng tử hiền lành bên cạnh tượng Quan Âm, nàng cũng không dám nhìn thẳng, chỉ sợ nhìn rồi sẽ lại nhớ đến Xung Nhi.

Cái c.h.ế.t của Xung Nhi, như một lưỡi d.a.o cắm thẳng vào tim nàng, nếu rút ra thì sẽ là một bãi m.á.u, là một lỗ hổng không cách nào vá nổi.

Nhan Sơ Tịch chẳng thể nào quên đi được, mặc cho lưỡi d.a.o sắc bén cắm ở trong lòng của nàng, mỗi ngày một đau đớn, chỉ mong một ngày, trái tim mình có thể tê liệt.

Nửa năm ấy, Tạ Quân vẫn thường tới thăm, nhưng mỗi lần muốn lưu lại, đều bị Nhan Sơ Tịch từ chối khéo.

Dần dà, mỗi lần rời điện, sắc mặt hắn càng u ám hơn.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 42: Chương 42



Tết Trung Thu năm đó, Nhan Sơ Tịch lấy cớ bệnh, không tham dự yến tiệc trong cung, đi nghỉ sớm.

Sau tiệc, Tạ Quân mang theo men say đến thẳng điện Tiêu Phòng, chẳng chờ truyền báo, tự mình xông vào phòng nàng.

Tối ấy, Nhan Tịch Lam đang ở trong phòng cùng tỷ tỷ.

Nàng tận mắt chứng kiến Tạ Quân bước vào, mặc cho tỷ tỷ phản kháng, hắn mượn men say cưỡng ép lột áo ngủ của Nhan Sơ Tịch.

Màn xuân nồng nàn, một đêm hoa mãn nguyệt viên, nhưng quân vương miệng nói yêu thương, lại chẳng hề nhìn thấy ánh lệ trong mắt nàng.

Nước mắt Nhan Sơ Tịch đêm đó đã cạn.

Sáng hôm sau, nàng dậy sớm, ánh mắt trống rỗng, không còn lưu luyến, chỉ còn lạnh như mặt hồ chết.

Từ đó, nàng không phản kháng nữa, thuận theo để sủng, rồi đến cuối năm, mang thai Chi Ninh.

Mấy năm vào cung, Nhan Sơ Tịch cuối cùng cũng buông xuôi tất cả, buông tự tôn, buông tình cảm, để lại một cái xác sống, mặc cho quân vương yêu hay ghét.

Nàng từng nói, có lẽ đây chính là vận mệnh của nữ tử chốn hậu cung. Nàng đã nhận mệnh rồi. Từ nay sinh lão bệnh tử, đều do trời định. Dùng tháng năm thanh xuân, để đổi lấy một tòa mộ phần uy nghi ở Phượng Lăng.

Thế nhưng nỗi bi thương ai oán đó, Tạ Quân chưa bao giờ chịu lắng nghe, càng chẳng chịu thấu hiểu.

Mãi đến lúc nàng trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn cố lừa mình dối người, ngỡ rằng giữa họ vẫn là một mối duyên tình như thuở tân hôn.

Hồi ức dài dằng dặc, cuối cùng cũng kéo Nhan Tịch Lam trở lại hiện tại.

Giờ triều sắp tan, nàng không thể để mình tiều tụy quá mức.

Từ xưa đến nay, sắc phai thì tình cũng nhạt.

Dù Tạ Quân luôn tự nhận mình si tình, nhưng thiên hạ này, ai dám khác?

“Tố Ngọc, lấy cho ta chút đinh hương ngậm miệng, miệng đắng lắm rồi.”

Tô Ngọc vội lấy đinh hương, rồi giúp nàng rửa mặt, chải tóc.

Nhan Tịch Lam nhìn gương, vẫn thấy mình quá tái nhợt, đành phải lấy thêm chút phấn hồng, tỉ mỉ tô lên môi.

Tạ Quân vội vã trở lại điện Hợp Hoan. Vào đến nơi đã thấy Nhan Tịch Lam nằm nghiêng bên gối, sắc mặt yếu ớt mà phong tình, càng khiến người thương tiếc.

Tạ Quân ngồi xuống bên giường, nghìn lời dỗ dành, trăm câu thề thốt. Hắn nói, hắn và nàng nhất định sẽ lại có con.

Lời này rơi vào tai Nhan Tịch Lam, giống như kim châm từng mũi vào tim. Nhưng nàng chỉ cười dịu dàng, nắm lấy tay hắn, yếu ớt đáp:

“Lời bệ hạ nói, Tịch Lam ghi khắc trong lòng.

Chờ khi thần thiếp khỏe lại, nhất định sẽ sinh cho bệ hạ một hoàng tử, để Ninh Ninh có người che chở.”

Một câu nói đúng ngay tâm ý Tạ Quân, khiến hắn lại càng yêu thương nàng.

Suốt cả buổi chiều, hắn chẳng rời nửa bước.

Nhan Tịch Lam cố nén cơn đau, cả người đẫm mồ hôi lạnh, nhưng gương mặt vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn nghe Tạ Quân rót hết lời yêu.

Mãi đến khi trời xế chiều, nàng mới nhẹ cau mày, nhỏ giọng tiễn hắn:

“Bệ hạ đã chăm sóc thiếp mấy hôm liền. Đêm nay nếu lại nghỉ lại đây, thiếp thật không yên lòng.

Không nói đến các tỷ muội trong cung vốn đã dễ ghen tuông, bệ hạ mà ngủ không ngon, khó giữ tinh thần xử lý triều chính. Thiên hạ còn cần bệ hạ mà.”

Tạ Quân nghe nàng nói vậy, không khỏi thất vọng. Hắn khẽ thở dài, đưa tay vuốt gò má nàng, lặng lẽ hỏi:

“Tịch Lam, trẫm đi rồi… nàng có nhớ trẫm không?”

Nhan Tịch Lam mỉm cười, dịu dàng đáp lại, giọng nhẹ như gió xuân:

“Không được gặp bệ hạ, đương nhiên sẽ nhớ.

Nhưng thiếp bằng lòng chờ, càng chờ lâu, lúc gặp lại càng vui hơn.”

Nói rồi, nàng đưa tay lên, chạm khẽ vào mặt hắn, mắt long lanh hơi nước.

“Tịch Lam từ nhỏ đã không hiểu chuyện, vì thế mà chịu nhiều uất ức. Nhưng may thay, gặp được bệ hạ.

Những ngày bên bệ hạ, giống như một giấc mộng đẹp. Dẫu chỉ là mộng thì khi tỉnh lại… thiếp cũng mãn nguyện rồi.”

Nói xong, một giọt nước mắt trong suốt, rơi đúng vào mu bàn tay Tạ Quân.

Hắn siết lấy tay nàng, cảm động thốt lên:

“Có trẫm đây, trên đời này, không ai còn dám bắt nạt nàng.”

Nhan Tịch Lam nghe vậy, cười rạng rỡ.

Giọng nàng vẫn dịu dàng, mà độc ý trong lòng đã hóa thành lưỡi d.a.o mềm mại:

“Tịch Lam biết... biết bệ hạ nhất định sẽ bảo vệ thiếp, vì thiếp mà chủ trì công đạo.”

Nàng cũng biết, chỉ một câu nhẹ tênh ấy thôi đã đủ để khiến Tạ Quân hạ quyết tâm tận diệt nhà họ Bạch.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 43: Chương 43



23

Chớp mắt đã qua hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, Nhan Tịch Lam chỉ chuyên tâm nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Thuốc thang và các loại bổ phẩm không ngừng đưa vào điện Hợp Hoan, đến nỗi khiến Tô Ngọc cau mày, không nhịn được mà lẩm bẩm than phiền, nói rằng Hoàng thượng chẳng hiểu dược lý, bồi bổ khí huyết phải từ từ, sao có thể ngày nào cũng uống, bữa nào cũng dùng? Sớm muộn gì cũng ăn đến hỏng người.

Lời của Tố Ngọc vốn là vô tâm, nhưng lại khiến lòng Nhan Tịch Lam như bị ai đè nặng, đột nhiên trầm xuống.

Có một đoạn ký ức cũ kỹ trong nàng, bỗng chốc bị những lời kia đánh thức.

Một nghi vấn mà trước nay nàng mãi không thể lý giải, vào giờ khắc ấy, tựa như nhờ lời dẫn dắt vô ý của Tô Ngọc mà dần dần sáng tỏ.

Về cái c.h.ế.t của Xung Nhi, trong lòng nàng bỗng sinh ra một suy đoán vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng bây giờ, vẫn chưa phải lúc để điều tra rõ ràng. Dù trong lòng như có lửa đốt, nàng vẫn buộc bản thân phải nhẫn nhịn.

Con đường nàng đi mới chỉ được một nửa, nếu giờ lỡ tay để lộ sơ hở, nàng nhất định sẽ hối hận suốt đời.

May mắn thay, dường như nàng chẳng cần phải nhẫn thêm bao lâu nữa.

Nhà họ Bạch đã như trứng chọi đá, bại vong chỉ còn là chuyện trong nháy mắt.

Tạ Quân vẫn đều đặn tới thăm nàng mỗi ngày, mỗi lần đến đều là vẻ mặt dịu dàng, lời nói ân cần.

Nhan Tịch Lam tự nhiên cũng có thể kiên nhẫn đối đãi, ngày ngày lặp lại những câu ngọt ngào, nói nàng tin tưởng bệ hạ, biết rằng ngài nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

Nhưng, nàng chưa từng để Tạ Quân lưu lại điện Hợp Hoan qua đêm.

Bất luận Tạ Quân dỗ dành đến đâu, Nhan Tịch Lam cũng luôn lấy cớ thân thể chưa lành, lời nhỏ nhẹ mà tiễn hắn đi.

Thân thể nàng đúng là không như trước, nhưng việc cự tuyệt ấy, phần nhiều là để cố ý khiến hắn vấp phải vách tường mềm.

Tạ Quân xưa nay không chịu được cứng rắn, lại đặc biệt yêu thích nữ tử ôn nhu dịu dàng.

Hiện tại, Nhan Tịch Lam như một chiếc xích đu đong đưa ngay nơi tâm khảm hắn, sớm đã làm rối loạn lòng dạ quân vương.

Hắn càng không chạm được, càng thêm khao khát, sẽ lại càng đối với nàng ân cần yêu chiều gấp bội.

Mà một khi sự kiên nhẫn và quan tâm của hắn đều dồn hết cho điện Hợp Hoan, với người khác… e rằng sẽ chẳng còn bao dung gì nữa.

Vị Thục phi khiến Nhan Tịch Lam suýt nữa mất mạng kia và cả nhà họ Bạch mà hắn từ lâu đã muốn trừ khử đều khó thoát kiếp nạn.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Tạ Quân lấy cớ Bạch phu nhân thi hành tà thuật trong cung để trị tội nhà họ Bạch.

Một dòng tộc hiển hách từng đứng trên đỉnh vinh quang, chỉ sau một đêm, liền tan thành tro bụi.

Bạch Lĩnh Vũ bị bãi miễn quan chức, tước bỏ danh vị, bị giam vào ngục.

Toàn bộ nam đinh trong phủ cũng bị áp giải, đợi ngày xét xử.

Nữ quyến bị sung nhập làm nô tỳ trong cung, đưa tới dịch đình làm việc.

Các quan viên trong triều, bất luận trước đây thân cận hay thù địch với nhà họ Bạch, giờ đều thi nhau dâng tấu vạch tội Bạch Lĩnh Vũ, cứ như thể từng có thâm cừu đại hận.

Lúc tòa thành sắp đổ, ai không tranh thủ đạp thêm một cước, ắt cũng khó toàn thân. Lòng người là thế, thế đạo cũng vậy.

Tạ Quân nhìn tình thế như vậy, càng không còn lý do để dung thứ cho Bạch phủ.

Hắn hạ chỉ, lệnh cho bộ Hình nhanh chóng điều tra xét xử, tuyên án dứt khoát, nhưng trong tối lại âm thầm căn dặn Thượng thư bộ Hình, chỉ xử phạt nhà họ Bạch, không được mở rộng liên lụy, tránh gây hoang mang trong triều.

Ngày các nữ quyến nhà họ Bạch bị áp giải vào cung, trời xanh không gợn mây, nắng cũng rực rỡ.

Nhan Tịch Lam ngồi trước cửa sổ, trong lòng lại chẳng có lấy một chút nhẹ nhõm.

Mày nàng khẽ nhíu, ánh mắt nhìn đăm đăm ra ngoài, mãi cho đến khi thấy bóng Tô Ngọc từ xa trở lại, nàng mới thu tầm mắt về, u uẩn thở dài.

Chẳng bao lâu, Tô Ngọc đưa một cô gái nhếch nhác bước vào điện Hợp Hoan.

Nhan Tịch Lam phẩy tay, ra hiệu cho cung nhân xung quanh lui hết ra ngoài.

Đợi đến khi mọi người đều đã lui, Tố Ngọc mới đưa thiếu nữ kia đến trước mặt Nhan Tịch Lam.

Người nọ quỳ xuống, gọi một tiếng “Thần phi nương nương”, rồi ngẩng đầu, không chút né tránh mà nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nhan Tịch Lam khẽ giật mình, lập tức buột miệng nói

“Lâu rồi, không còn ai dám nhìn thẳng vào bản cung như vậy nữa.

Cô nương vào Bạch phủ bao năm, vẫn giữ được cốt cách năm xưa, quả thật không hổ danh—Trường An đệ nhất hoa khôi, Mặc Trâm cô nương.”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 44: Chương 44



Nói rồi, nàng khẽ cười với Mặc Trâm, còn Mặc Trâm cũng mỉm cười đáp lại, môi hồng khẽ mở, giọng vui vẻ mà bình thản:

“Nương nương quá lời.

Mặc Trâm khi ấy chẳng có mắt nhìn người, bị kẻ gian lừa gạt, mới giao thân cho một kẻ hạ lưu th* t*c như Bạch Thiếu Khang.

Mậc Trâm từ lâu đã chẳng còn xứng đáng với hai chữ ‘hoa khôi’.”

Dứt lời, nàng nhẹ thở dài, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu:

“Ngày Bạch Thiếu Khang bị bắt đi, ta sung sướng đến mức cả đêm không ngủ được.”

Một lọn tóc xuôi theo mang tai rơi xuống gò má nàng.

Lúc này đây, áo quần Mặc Trâm xộc xệch, tóc tai tán loạn, có lẽ vừa mới bị vội vã áp giải vào cung.

Nhưng dẫu rơi vào tình cảnh ấy, dung nhan nàng vẫn khiến người không thể dời mắt, không trang điểm phấn son càng hiện ra vẻ da trắng như tuyết, vẻ đẹp trời phú.

Chính vẻ đẹp này đã khiến nàng bị lợi dụng, vùi lấp cả đời.

Năm xưa, nàng là hoa khôi danh chấn Trường An, biết bao công tử quý tộc dốc bạc chỉ mong một lần được diện kiến, nhưng Mặc Trâm lại chán ghét phú quý tầm thường, chỉ nguyện giao du với bậc nho nhã, tự cho mình thanh cao.

Bạch Thiếu Khang văn dốt võ nát, nhưng từ lâu đã mê mẩn nàng. Hắn biết nếu đường đột xuất hiện, ắt bị nàng xem thường, liền bày mưu, dùng thủ đoạn lừa nàng lọt bẫy.

Hắn nghe ngóng được rằng Mặc Trâm rất trọng tài năng, liền sai người lấy thơ từ mà Bạch Thiếu An từng chắp bút, sau đó chia mấy phần rồi gửi đến dâng nàng thưởng lãm.

Mỗi lần gửi thơ, còn tặng thêm lễ vật quý giá: hoặc đàn cổ, hoặc sáo ngọc, món nào cũng đáng giá thiên kim.

Mặc Trâm cảm động bởi những lời văn đầy phong nhã ấy. Nàng chưa từng thấy mặt Bạch Thiếu Khang, cứ ngỡ hắn là bậc tài sĩ, liền chủ động gửi thư hẹn gặp.

Nhưng Bạch Thiếu Khang lại làm ra vẻ cao ngạo từ chối, còn giả bộ than thở rằng gia phong nghiêm khắc, không cho phép giao du với kỹ nữ.

Mặc Trâm đọc thư, tin là thật, đau buồn đến đổ bệnh.

Bạch Thiếu Khang nhân cơ hội, sai người mang sính lễ chuộc nàng về.

Mặc Trâm đang nằm bệnh trên giường, nghe nói hắn dám chống lại cả gia tộc để cứu nàng, mừng đến rơi lệ.

Bà chủ thanh lâu thấy tiền nhiều, liền vui vẻ đáp ứng, cho nàng lên kiệu hoa, gả cho Bạch Thiếu Khang làm thiếp thất.

Mặc Trâm cứ ngỡ mình lấy được người trong mộng, không ngờ đêm tân hôn, bước vào phòng lại là một tên háo sắc béo lùn, miệng đầy lời tục.

Đến lúc ấy, nàng mới hiểu mình đã bị lừa. Một nữ nhân yếu ớt như nàng, sao có thể thoát khỏi nanh vuốt hắn?

Sau đêm đó, cuộc đời nàng đã không còn lối lui.

Bạch Thiếu Khang đắc ý vô cùng, thường dẫn nàng ra mặt, bắt đi tiếp đón bằng hữu lưu manh.

Mặc Trâm đôi khi phản kháng, liền bị đánh đập dã man, không chút nể tình.

Dần dà, hắn thường ở lại chỗ nàng, khiến Bạch phu nhân khó chịu.

Bà liền bắt hắn dọn về chính viện, đồng thời buộc hắn đưa Mặc Trâm vào phủ.

Bạch phu nhân vốn ghét thân phận kỹ nữ của nàng, nhưng bị hắn dỗ dành vài câu cũng xuôi lòng.

Từ đó, Mặc Trâm sống trong đại tướng quân phủ, bị ngược đãi đủ đường, sống không bằng c.h.ế.t.

Nay, Bạch Thiếu Khang đã bị phán tử tội, Bạch phủ cũng bị tịch biên, dù bản thân phải nhập cung làm nô, Mặc Trâm vẫn thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.

Nhan Tịch Lam sớm nhận ra nỗi hận sâu đậm của nàng, khẽ bật cười hai tiếng, cúi đầu nhìn Mặc Trâm nói:

“Bản cung mời cô nương tới đây, là muốn nhờ một việc.

Ta biết, cô hận Bạch Thiếu Khang đến tận xương tủy.

Nếu lần này cô giúp bản cung, ta hứa sẽ cho cô tận mắt chứng kiến cảnh đầu hắn rơi xuống đất, t.h.i t.h.ể vứt giữa đường.”

Lời vừa dứt, mắt Mặc Trâm liền xao động.

Nhan Tịch Lam thấy vậy, nụ cười càng sâu, giọng càng chắc:

“Cô không cần nghi ngờ, bổn cung cũng hận nhà họ Bạch thấu tận tim gan.”

Mặc Trâm nghe đến đây, đôi mắt như bừng sáng, thẳng thắn gật đầu, hỏi ngay Nhan Tịch Lam muốn nàng làm gì.

Nhan Tịch Lam khẽ cong môi, ánh mắt thâm sâu, bình thản nói:

“Ta muốn biết một bí mật của nhà họ Bạch.”

Mặc Trâm thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn đáp: “Chỉ cần thần biết, nhất định sẽ không giấu nửa câu.”

Nhan Tịch Lam nghe vậy, phải cố hết sức giữ bình tĩnh, siết chặt lấy lồ ng n.g.ự.c đang quặn đau, nhìn chằm chằm vào Mặc Trâm, giọng khẽ run:

“Bản cung muốn biết, Thiếu An ca ca, năm đó… rốt cuộc đã c.h.ế.t vì điều gì.”

Mặc Trâm ngẩn người, sững lặng trong chốc lát, ánh mắt chớp động, rồi cuối cùng chậm rãi gật đầu.

Chỉ một cái gật đầu ấy, cơn đau như vỡ òa trong lòng Nhan Tịch Lam.

Ngay cả khi ngã lăn xuống bậc đá nàng cũng không thấy đau, nhưng giờ khắc này, nỗi đau này lại khiến nước mắt nàng suýt nữa không kìm nổi mà rơi xuống.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 45: Chương 45



24.

“Nương nương, người còn nhớ đầu năm Nguyên Khang năm thứ hai, thương nhân vùng Giang Nam là Nhậm Thế Kiệt vì mua quan tước mà bị bệ hạ đích thân ban lệnh tịch thu gia sản, lưu đày biên ải không?”

Nhan Tịch Lam chau mày hồi tưởng một lát, rồi chậm rãi gật đầu.

Mặc Trâm thấy vậy, liền hít sâu một hơi, từng chữ từng lời hỏi:

“Vậy nương nương có biết, sản nghiệp của Nhậm Thế Kiệt cuối cùng đã rơi vào tay ai?”

Nhà họ Nhậm ba đời làm thương buôn, giàu nứt đố đổ vách, thế nhưng số bạc trắng thực sự nộp vào quốc khố chỉ chưa tới vài nghìn lượng.

Tài sản chính của Nhậm Thế Kiệt, từ trước khi triều đình ra tay, đã âm thầm được chuyển hết về kinh, kẻ thu nhận số của cải khổng lồ ấy, dĩ nhiên chính là người đã bí mật thông báo trước cho hắn.

Trong thành Trường An năm ấy, người có gan tiết lộ thiên cơ, lại có thế lực khuynh đảo triều đình, nuốt trọn tài sản nhà họ Nhậm, ngoài Bạch Lĩnh Vũ ra, không còn ai khác.

Theo lời Mặc Trâm, trước khi triều đình hạ chỉ, Nhậm Thế Kiệt đã cho chia mấy chục vạn lượng bạc trắng, chở bằng thuyền, lén đưa từng đợt về Trường An.

Con cái hắn đều bị lưu đày, chỉ có một nam một nữ do tiểu thiếp sinh ra được đưa đến kinh thành, giao phó cho Bạch Lĩnh Vũ chăm lo.

Bạch Lĩnh Vũ sai quản gia trong phủ nuôi dưỡng hai đứa bé, còn mình thì thản nhiên hưởng dụng cả đống bạc trắng, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Có điều, hắn quá tự phụ, chuyện trắng trợn như thế lại làm một cách lộ liễu, đến mức Bạch Thiếu An cũng chẳng buồn giấu.

Năm ấy, phía Tây Bắc gặp tuyết lở, mùa xuân bị chậm, bệ hạ muốn xuất bạc cứu nạn, nhưng quốc khố cạn kiệt.

Bạch Thiếu An cùng bệ hạ ngày đêm lo liệu, vẫn không sao gom đủ bạc phát chẩn.

Một hôm, Bạch Thiếu An về phủ sớm, vừa bước vào đại tướng quân phủ thì thấy quản gia đang dẫn một đoàn nữ nhân bước vào.

Chàng dừng bước hỏi thăm, mới biết đây là đám kỹ nữ mà phụ thân vừa mới mua từ Dương Châu về, có người xuất thân danh giá, có người là đầu bảng kỹ viện, người nào người nấy đều trẻ trung diễm lệ, giá mỗi người đều không dưới năm trăm lượng.

Trời vừa sang xuân, thành Trường An còn chưa tan hết giá rét, mà đại tướng quân phủ lại ngập tràn hương sắc.

Bạch Thiếu An nhìn cảnh ấy, trong lòng lửa giận bùng lên, lập tức xông vào thư phòng phụ thân, chỉ trích ông ta lộng quyền, làm hại xã tắc.

Bạch Lĩnh Vũ nổi trận lôi đình, nhưng Bạch Thiếu An không hề nhượng bộ, ép ông ta trong mười ngày phải giao nộp toàn bộ sản nghiệp của Nhậm Thế Kiệt về quốc khố.

Nếu không, chàng sẽ lấy danh nghĩa vì dân, tố cáo ông ta nhận hối lộ, xâm phạm công quỹ.

Bạch Thiếu An nói, Tây Bắc giá rét chưa tan, ruộng đồng chưa cày, nạn đói sắp ập đến.

Vậy mà phụ thân lại dửng dưng thê thiếp đầy nhà, chẳng màng trăm họ.

Một lời nói ra, khí phách lẫm liệt, không chừa một chút mặt mũi nào cho Bạch Lĩnh Vũ, nói xong liền phủ tay áo bỏ đi.

Bạch Lĩnh Vũ mặt lạnh như băng, ra lệnh đóng cửa viện, bắt Bạch Thiếu An lại, đè xuống đất mà đánh.

Chính tay ông ta đạp lên mặt con trai, giày xéo từng cú một, mồm mắng miệng chửi.

Ông ta nói, Bạch Tam Lang to gan, dám đe dọa ông ta, nhưng Bạch Tam Lang quên rồi sao, nếu không mang họ Bạch, nếu không phải ông ta là đại tướng quân, thì Bạch Thiếu An còn có chỗ đứng ở Trường An này sao?

Gương mặt Bạch Thiếu An bị đá nát, m.á.u chảy lênh láng, nhưng Bạch Lĩnh Vũ vẫn chưa chịu dừng tay, còn bắt người phạt thêm ba mươi trượng.

Đánh xong, ông ta sai người kéo Thiếu An về phòng giam, không cho gọi thái y, bắt hắn phải nếm trải đau đớn, để hiểu thân phận, để biết nghe lời.

Mấy năm qua, danh tiếng Bạch Thiếu An ngày càng lớn, đường quan lộ cũng thênh thang, càng ngày càng không thuận theo Bạch Lĩnh Vũ.

Từ chuyện ngăn cản Bạch Ức Tiêu nhập cung, đến việc cố chấp cưới tiểu thư phủ Yến Quốc công, gần đây lại hay trái lời phụ thân trên triều, hôm nay còn dám công khai chống đối, Bạch Lĩnh Vũ không nhịn được nữa.

Ông ta nói, ông ta còn tám người con trai, thiếu Bạch Tam Lang cũng chẳng sao.

Trong mắt ông ta, con cái là phải biết nghe lời.

Tài năng hay phẩm hạnh chẳng có nghĩa lý gì nếu không biết phục tùng.

Một đứa con bất hiếu, thì chẳng khác gì chó hoang ngoài phố.

Bạch Thiếu An nằm trong phòng giam suốt một đêm, thân thể nóng như lửa đốt, mê sảng liên miên, cứ gọi tên Nhan Tịch Lam và bệ hạ.

Ai cũng tưởng hắn không qua nổi đêm ấy, vậy mà hắn vẫn gắng gượng tới hừng đông.

Chính vì hắn cứng cỏi như thế, nên mới khiến Bạch Thiếu Khang sợ hãi.

Tên này vốn hồ đồ, hành xử bốc đồng. Vừa nghe Bạch Thiếu An dọa sẽ tố cáo, trong lòng đã loạn.

Hắn những năm qua hoang phí vô độ, sổ sách trong phủ bị hắn lấy bừa, không còn đồng dư nào nữa, vừa khéo, nhờ đống tiền của Nhậm Thế Kiệt, hắn mới lấp được chỗ thiếu.

Nếu Bạch Thiếu An ép giao nộp, chẳng những hắn bị bại lộ, mà cả chuyện ăn tiêu hoang phí cũng bị phụ thân phát hiện.

Bạch Lĩnh Vũ vốn chẳng ưa gì hắn, nếu lại bị vạch mặt, e rằng kết cục chẳng khá hơn Bạch Thiếu An là bao.

Trong cơn hoảng loạn, Bạch Thiếu Khang quyết định ra tay trước, cho Bạch Thiếu An “đổ bệnh” mà chết.

Ngày hôm sau, hắn lên phố tìm đại phu lang băm, mua về vài thứ thuốc tạp nham, lại lén mua thêm hai lượng thạch tín, đưa cho gia nhân sắc thuốc, bỏ độc vào.

Gia nhân không dám làm, bị hắn đánh một trận. Nhưng hắn cũng chẳng dám tự tay, cuối cùng chỉ còn cách đi cầu xin Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân lúc đầu kinh hãi, kiên quyết từ chối, nhưng vì thương con trai, lại ghét Thiếu An, bị hắn năn nỉ mãi cũng mềm lòng, đành tự mình mang thuốc độc đến cho Thiếu An uống.

Bạch Thiếu Khang cùng Bạch phu nhân lôi kéo lâu như vậy, đã sớm không che giấu được bí mật gì.

Những người trong phủ thấy Bạch phu nhân ôm bát thuốc qua hành lang, đều đoán được phần nào nhưng không một ai đứng ra ngăn cản, kể cả Bạch Lĩnh Vũ nghe tin cũng không có động thái nào.

Thế là, vào một đêm xuân lạnh lẽo năm Nguyên Khang thứ hai, trong căn phòng hẻo lánh nơi đại tướng quân phủ, một bát thuốc đen đặc, lạnh ngắt, đã tiễn đưa một thiếu niên dịu dàng như ngọc của Trường An về nơi cát bụi.

Chỉ vì lòng hắn quá trong, và m.á.u. hắn quá nóng.

Cái c.h.ế.t của Bạch Thiếu An luôn bị phủ đại tướng quân bưng bít, chỉ nói với ngoài là đột bệnh.

Mặc Tư nói, nàng biết được chuyện này, là do Bạch Thiếu Khang sau một lần say rượu, đã đem ra khoe khoang, để được đám bè bạn ca tụng.

Mà hôm đó, nàng lại là người được gọi đến để tiếp khách.

Nhan Tịch Lam không nhớ nổi Mặc Tư kể xong lúc nào, cũng không rõ nàng ta rời đi từ bao giờ.

Nàng như rơi vào một giấc mộng mơ hồ, nhưng mở mắt ra lại phát hiện mình vẫn trừng trừng nhìn trần nhà điện Hợp Hoan.

Tố Ngọc vẫn ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt nàng khẽ động, mới khẽ thở phào, tiến lên đắp áo cho nàng, khẽ hỏi:

“Nương nương, người không sao chứ?”

Nhan Tịch Lam chớp mắt, cảm thấy toàn thân cứng đờ đến vô cảm, nàng chỉ dựa vào bản năng mà quay đầu, thẫn thờ nói:

“Tôn Thái giám hôm nay không trực, đi gọi hắn đến. Còn nhà họ Bạch nữa, gọi người nhà họ Bạch đến cho ta.”

Tố Ngọc sửng sốt, hỏi lại:

“Ý nương nương là ai trong nhà họ Bạch?”

Nhan Tịch Lam đứng bật dậy, ánh mắt mờ mịt, thì thầm:

“Bạch Ức Vân.

Muội ruột cùng mẹ của Bạch Ức Tiêu — Bạch Ức Vân.

Hôm qua ta đã tra, trong danh sách tội nô được đưa vào cung hôm nay, có nàng ta.”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 46: Chương 46



25.

Sau khi Bạch Lĩnh Vũ bị tống giam, Tạ Quân lập tức phế bỏ vị phận của Bạch Ức Tiêu, giáng nàng xuống làm thứ nhân.

Có điều, nghĩ đến việc nàng đang mang long thai, hắn vẫn cho phép nàng tạm ở lại điện Phi Hương, và lưu lại hai cung nữ thân cận hầu hạ.

Tòa điện Phi Hương từng khiến lục cung e dè, nay đã tiêu điều vắng vẻ, ngay cả thị vệ cũng chẳng thấy đâu.

Có lẽ, đây chính là chủ ý của Tạ Quân, nếu trong cung còn người hữu tâm, chịu tiễn Bạch Ức Tiêu một đoạn đường, thì cũng bớt cho hắn phải tự bẩn tay.

Đứa trẻ trong bụng nàng, nếu thật sự chào đời, mới là chuyện phiền toái với Tạ Quân.

Đêm đã khuya, cung nữ trực đêm ở điện Phi Hương lười biếng chẳng biết đã trốn đi ngủ từ bao giờ.

Đứa bé trong bụng đá mạnh khiến Bạch Ức Tiêu choàng tỉnh, nàng đưa tay vỗ vỗ bụng, định trở mình, gọi mấy tiếng mà chẳng ai đáp lại.

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong vắt, soi sáng nửa gian phòng trống trải, bóng tối chồng chất khiến người ta lạnh sống lưng.

Bạch Ức Tiêu hốt hoảng, vội trùm chăn kín đầu.

Cánh cửa bỗng kêu kẹt một tiếng. Bạch Ức Tiêu ngỡ là cung nữ quay lại, vừa ló đầu ra đã thấy một đoàn người cầm đèn bước vào.

Tim nàng lập tức nhảy thót lên cổ họng.

“Các ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào điện Phi Hương?”

Giữa đoàn người, vang lên một tiếng nức nở. Một bóng người lao vọt đến, vài bước đã nhào lên giường nàng.

Bạch Ức Tiêu thất thanh kêu lên, nhìn kỹ mới thấy đó là một cô gái ăn mặc chỉnh tề, đang túm lấy áo ngủ nàng mà nức nở:

“Tỷ tỷ, là muội, muội là Vân nhi đây.”

Ánh đèn rọi sáng gương mặt người ấy — đúng là muội muội ruột của nàng, Bạch Ức Vân.

“Vân nhi, thật sự là muội? Sao muội lại ở đây?

Ai cho muội ra khỏi Dịch đình? Còn... bộ y phục đỏ này là sao?”

“Muội muội Vân nhi nhập cung vội vàng, quần áo đơn sơ, sợ tỷ tỷ nhìn thấy lại đau lòng.

Trước khi đưa nàng đến điện Phi Hương, bổn cung đã cho người đưa nàng đến điện Hợp Hoan tắm rửa sửa soạn.

Bộ y phục đỏ này, là bản cung ban tặng.”

Một giọng nữ lạnh lùng cất lên, chẳng cho Bạch Ức Vân cơ hội mở miệng.

Bạch Ức Tiêu nhìn thấy nàng thì vội vàng kéo Bạch Ức Vân vào lòng.

Nhưng vô ích, đám cung nhân theo sau Nhan Tịch Lam lập tức bước tới, kéo hai tỷ muội ra.

“Bạch tỷ tỷ, bổn cung biết giờ ngươi thân bất do kỷ, nhưng nhất định vẫn lo cho muội muội của mình.

Xét tình tỷ muội giữa chúng ta, bổn cung đã chủ động thay ngươi sắp xếp cho muội muội một chỗ dựa.

Sau này ở trong cung, nàng tuyệt đối sẽ không bị ai bắt nạt.”

Nhan Tịch Lam khẽ nâng tay, một nội thị cao lớn bước ra từ bóng tối. Nàng nhìn y, rồi lại nhìn Bạch Ức Tiêu, mỉm cười rạng rỡ.

“Bạch tỷ tỷ nhận ra Tôn công công chứ?

Hắn hầu hạ bên cạnh bệ hạ nhiều năm, rất được tin dùng, trong cung ai cũng kiêng dè.

Bổn cung định ban muội muội Vân nhi cho Tôn công công đối thực, tỷ tỷ thấy thế nào?”

Bạch Ức Tiêu trừng mắt nhìn Nhan Tịch Lam, vùng vẫy đứng dậy, mặc cho chăn mỏng rơi xuống.

Tôn công công tuy rất được Tạ Quân sủng tín, nhưng suy cho cùng vẫn là thái giám.

Trong cung ai cũng biết hắn tính tình hung bạo, háo sắc dâm tà, lại bẩn thỉu lôi thôi, không ít cung nữ từng bị hắn đe dọa làm nhục.

Khi còn là phi tử, Bạch Ức Tiêu vốn coi thường hắn, từng đắc tội không ít.

Nay muốn đem Bạch Ức Vân làm đối thực cho hắn, chẳng cần nghĩ cũng biết nàng ta sẽ sống không bằng chết.

Nhìn khuôn mặt lem nhem nước mắt của Bạch Ức Vân, lòng Bạch Ức Tiêu trào dâng tức giận, hét lên:

“Thần phi, ngươi giỏi thì nhằm vào ta, những oán hận này có liên quan gì đến Vân nhi? Tha cho muội ấy đi!”

Nhan Tịch Lam nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt lắc đầu, chẳng hiểu nàng ta lấy đâu ra dũng khí để nói những lời đó.

Nàng vẫy tay, cung nhân phía sau lập tức lui ra.

Bạch Ức Tiêu trơ mắt nhìn Tôn công công trước khi rời đi còn s* s**ng Bạch Ức Vân một cái.

Vân nhi từ nhỏ được nuông chiều, nào từng chịu nhục như vậy, lập tức khóc òa, bò đến sau lưng tỷ tỷ trốn.

Bạch Ức Tiêu vịn eo, khó nhọc đứng vững, vừa an ủi muội muội vừa gườm gườm nhìn Nhan Tịch Lam.

Nhan Tịch Lam chẳng mảy may d.a.o động, bình thản đứng đối diện, vừa nghịch cây đèn lồ ng trong tay, vừa lười biếng nói:

“Ta biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thiếu An ca ca rồi.

Ngươi đừng mong ta sẽ tha cho nhà họ Bạch.

Giờ thì nghĩ đi, nên làm sao để giữ mạng cho muội muội ngươi.”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 47: Chương 47



Bạch Ức Tiêu nghẹn họng như bị ai bóp cổ.

Lúc Bạch Thiếu An qua đời, nàng đã vào cung, nhưng chuyện này nàng biết, bởi Bạch phu nhân không giấu nổi.

“Ngươi không được đụng tới Vân nhi!

Nếu dám tổn thương muội ấy, ta sẽ nói với bệ hạ rằng ngươi vẫn còn vương vấn Bạch Thiếu An!”

Nàng vẫn cứng giọng, nhưng khí thế đã yếu đi.

Nhan Tịch Lam bật cười, chỉ một câu liền chặn họng nàng:

“Ngươi nghĩ, Tạ Quân không muốn biết vì sao Bạch Thiếu An lại c.h.ế.t đột ngột sao?

Ngươi đoán xem, nếu biết được sự thật, hắn sẽ hận ta hay hận nhà họ Bạch?”

Bạch Ức Tiêu toàn thân mềm nhũn, chống tay mới không ngã quỵ.

Nhan Tịch Lam bước tới, vươn móng tay cào lên mặt nàng, để lại một vết m.á.u đỏ tươi.

Bạch Ức Tiêu đau buốt, nhưng không dám phản kháng, chỉ căm hận nhìn nàng.

Nhan Tịch Lam lạnh lùng hỏi:

“Khi tỷ tỷ ta sinh Chi Ninh, vì sao lại khó sinh?

Đừng nói những lời ngụy biện, trong cung Vị Ương, ngoài ngươi ra, không ai muốn lấy mạng nàng cả.”

Bạch Ức Tiêu nhìn nàng chằm chằm, thấy nét mặt nàng nghiêm túc, bèn khẽ run môi, phải mấy lần mới cất được giọng khàn khàn:

“Là ta… Ta sai đại ca đi thông đồng với Yến quốc công, ép ông ta gả ngươi cho nhị ca ta — Bạch Thiếu Toàn.

Lúc ấy hắn đã mắc lao, chẳng sống được bao lâu, nếu ngươi gả vào để xung hỉ, chẳng mấy mà thành quả phụ.

Nhà họ Bạch chỉ cần giữ được ngươi bên mình, thì tỷ tỷ ngươi sẽ mặc cho ta thao túng.”

Nói đến đây, Bạch Ức Tiêu ngẩng đầu, như phát điên mà gào lên:

“Ngươi không hiểu được ta căm hận tỷ tỷ ngươi đến thế nào đâu!

Ta quen biết bệ hạ từ năm bảy tuổi, khi ngài còn là Tam hoàng tử, mỗi lần ta vào cung, ngài đều chơi cùng ta.

Ngài từng hứa, lớn lên sẽ lấy ta làm vợ! Ta đợi, đợi đến năm mười sáu tuổi, nhưng rồi — tỷ tỷ ngươi xuất hiện, cướp mất tất cả!

Ta hận nàng! Ta hận đến muốn xé xác nàng!”

Câu nói còn chưa dứt, đã bị Nhan Tịch Lam tát một cái lật mặt.

Dưới ánh trăng, Bạch Ức Tiêu thấy m.á.u nhỏ trên mu bàn tay mình, thế nhưng nàng ta chẳng thấy đau.

Bao nhiêu ấm ức đã chịu, bao nhiêu thứ đánh đổi — nàng đã chẳng còn đường lui.

Thôi thì, nếu đã đến nước này, sao không xả ra hết một lần?

Bạch Ức Tiêu vừa ôm bụng vừa cười như kẻ điên, vừa chỉ vào mặt Nhan Tịch Lam mà nói:

“Chỉ tiếc là, Nhan Chu không ép được tỷ tỷ ngươi thả người. Nhưng vậy là đủ rồi.

Vì giữ ngươi lại, tỷ tỷ ngươi khi mang thai đã tự mình đến điện Tuyên Chính cầu xin bệ hạ đừng ban hôn.

Khi đó bệ hạ đang giận nàng ta, phải đi ba bốn lần mới được gặp.

Đi đường sóc nảy khiến thai bị lệch vị trí, nàng lại quá lo âu, cuối cùng quả thật đã khó sinh.

Mệnh nàng lớn, không chết, nhưng bị tổn thương, chẳng thể sinh nữa. Cố gắng sinh ra cũng chỉ là một công chúa vô dụng.

Ha ha ha, nàng ta biết rõ mình không còn giá trị, nên mới sớm sinh lòng tuyệt vọng mà chết!

Ngươi hận ta, bệ hạ cũng hận ta, thì sao chứ?

Dù có g.i.ế.c ta, xé xác ta, cũng không đổi lại được mạng của Nhan Sơ Tịch! Chỉ nghĩ đến đó thôi, ta cũng thấy hả hê!”

Bạch Ức Tiêu gào xong, ánh mắt đầy thách thức nhìn Nhan Tịch Lam.

Nàng ngỡ Nhan Tịch Lam sẽ xông tới đánh mình, nhưng không — nàng chỉ đứng đó, lạnh lùng như băng sương ngàn năm.

Bạch Ức Tiêu còn định nói nữa, nhưng bỗng bị một cú va mạnh hất văng xuống đất, bụng đập mạnh xuống nền lạnh băng.

Bạch Ức Vân như phát điên, nhào lên người tỷ tỷ mình, vừa túm tóc vừa tát lia lịa:

“Bạch Ức Tiêu ngươi điên rồi! Ngươi là đồ điên! Sao ngươi lại dám chọc giận Thần phi!

Ngươi định gả ta cho tên thái giám thối tha ấy thật sao? Ngươi còn là tỷ tỷ của ta không? Ngươi định ép ta vào chỗ c.h.ế.t à!”

Bạch Ức Tiêu cuống cuồng giơ tay chắn đỡ, nhưng đúng lúc ấy, bụng nàng đau dữ dội, một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ra từ g*** h** ch*n.

Động thai rồi.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 48: Chương 48



26.

Cơn đau nơi bụng dưới của Bạch Ức Tiêu càng lúc càng rõ rệt, cuối cùng cũng khiến nàng ta hoảng loạn.

Nàng ta vừa liều mạng đẩy Bạch Ức Vân đang đè lên người mình, vừa khản giọng cầu xin:

“Vân nhi, đi gọi ngự y đi! Tỷ sắp sinh rồi, mau đi đi, tỷ cầu muội đấy!”

Bạch Ức Vân hai mắt đỏ hoe, căn bản không nghe nổi lời nàng.

Mãi đến khi Bạch Ức Tiêu vươn tay túm chặt cổ tay muội muội, gào lên, nàng mới bừng tỉnh, vội vàng buông tay, bò lồm cồm về phía cửa.

Nhưng nàng chưa kịp bò đến một nửa thì Tôn công công chẳng biết từ đâu bước ra, chắn ngay trước mặt.

Bạch Ức Vân vừa thấy hắn, lập tức hét lên một tiếng, hoảng hốt quay trở lại, trốn sát vào mép giường.

Bạch Ức Tiêu đau đến phát run, cố gắng đứng dậy trở về giường, nhưng thân thể nặng nề, bao nhiêu lần vùng vẫy đều chỉ là vô ích, cuối cùng lại ngã oạch xuống sàn.

Nhan Tịch Lam cầm đèn lồ ng, lặng lẽ nhìn nàng, trong đầu là hình ảnh ba năm trước, khi tỷ tỷ nàng sinh khó.

Năm ấy, Nhan Sơ Tịch vật lộn suốt hai ngày hai đêm.

Trong quãng thời gian ấy, nàng liên tục ngất đi rồi lại bị đau đớn giày vò mà tỉnh lại.

Đến khi Chi Ninh chào đời, Nhan Sơ Tịch đã bị hành hạ đến mức thân thể chẳng còn ra dáng người, sắc mặt trắng bệch, môi không chút huyết sắc.

Lần sinh nở ấy khiến nàng tổn thương nguyên khí, lưu lại vô số bệnh tật, từ đó nằm liệt trên giường, chẳng bao giờ trở lại dáng vẻ tươi tắn năm xưa.

Có lẽ, với Nhan Sơ Tịch mà nói, việc có sinh nở được hay không đã không còn quan trọng.

Nàng không muốn tiếp tục sống trong chốn thâm cung lạnh lẽo này nữa, không muốn ngày ngày lấy lòng quân thượng, càng chán ghét việc lúc nào cũng bị người ta bày mưu tính kế.

Cả đời Nhan Sơ Tịch đều cố gắng sưởi ấm cho người khác, nhưng cuối cùng lại đốt cạn ánh sáng trong tim mình.

Năm Nguyên Khang thứ sáu, vào một đêm tuyết rơi, nàng trút hơi thở cuối cùng.

Quan tài của nàng được để trong cung đến rằm tháng Giêng – đó là tiết Thượng Nguyên cuối cùng Nhan Sơ Tịch được trải qua cùng Tịch Lam.

Ca ca Thiếu An, phụ thân, rồi đến tỷ tỷ, tất cả đều lần lượt rời xa nàng.

Từ đó về sau, Thượng Nguyên chẳng còn là ngày vui, và suốt đời này, Nhan Tịch Lam cũng không thể nào nuốt nổi một xiên kẹo hồ lô nữa.

Tiếng k** r*n thê lương dưới đất của Bạch Ức Tiêu kéo Nhan Tịch Lam về thực tại.

Bạch Ức Tiêu khổ sở ngẩng đầu lên, tiếp tục cầu xin muội muội giúp mình đi gọi ngự y, nhưng Bạch Ức Vân chỉ biết rúc vào mép giường, ánh mắt hoảng sợ, chẳng dám động đậy.

Thì ra, trên đời này, cũng có những mối huyết thống lạnh lẽo đến vậy, có những người gọi là tỷ muội, mà lòng dạ lại vô tình.

Nhan Tịch Lam thu mắt, khẽ thở dài một tiếng.

Bạch Ức Tiêu hoảng hốt đến mức chẳng màng thể diện, vươn tay về phía nàng, nước mắt đầy mặt, nức nở van nài:

“Nương nương, xin người, xin người cứu lấy ta, cứu lấy đứa nhỏ trong bụng ta.”

Nhan Tịch Lam giơ đèn lên, cúi người nhìn nàng, trong mắt phản chiếu nỗi sợ hãi tràn ngập.

Đôi mắt tuyệt vọng ấy, thực sự rất đẹp, khiến nàng chỉ muốn ngắm nhìn mãi không thôi.

Mọi thứ xảy ra đêm nay, đều là quả báo mà Bạch Ức Tiêu tự gieo, là báo ứng, không thể trốn tránh.

“Bổn cung còn một chuyện muốn hỏi ngươi.”

Nhan Tịch Lam vừa nói, vừa dùng ánh đèn rọi thẳng vào mắt Bạch Ức Tiêu, ép nàng lùi dần về phía giường.

“Cái c.h.ế.t của Xung nhi, có liên quan đến ngươi không?”

Bạch Ức Tiêu nghe vậy thì thoáng sững sờ, nghĩ một lát mới nhớ ra Xung nhi là ai, lập tức lắc đầu nói:

“Không phải ta! Ta chưa từng hại tiểu hoàng tử, thật sự không phải ta!”

Nhan Tịch Lam nghe xong, như thể chẳng bất ngờ, chỉ trầm lặng gật đầu, lẩm bẩm:

“Ta đoán cũng không phải ngươi. Nếu không phải ngươi, vậy chỉ có thể là hắn rồi.”

Nàng vừa nói vừa xoay người chậm rãi rời đi.

Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, nàng quay sang Tôn công công, khẽ mỉm cười:

“Đêm nay phiền công công vất vả theo bổn cung một chuyến.

Nhìn xem, tiểu thư Ức Vân nhà họ Bạch hình như vẫn chưa hiểu chuyện lắm. Chi bằng để nàng ở lại điện Phi Hương đêm nay.

Công công yên tâm, nàng ta còn có bảy người muội cùng cha khác mẹ, nếu công công thích, đều có thể thu về.

Cứ để Ức Vân cô nương từ từ suy nghĩ cho thông suốt.”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 49: Chương 49



Tôn công công vừa nghe nương nương sẵn sàng đem cả bảy cô nương họ Bạch còn lại tặng mình, lập tức vui đến nở hoa trong bụng, miệng không ngớt vâng dạ, vội vàng dìu Nhan Tịch Lam rời khỏi điện.

Nhưng hắn vẫn chưa quên Bạch Ức Vân, lúc bước ra còn không quên ngoái lại, nhếch miệng cười nham hiểm:

“Ức Vân cô nương, nô gia sẽ đợi nàng. Trong lòng nô gia có nàng, nàng đừng quên đấy nhé.”

Nói rồi, hắn để lại một tràng cười the thé, thân hình cao lớn khuất dần sau ngưỡng cửa, bóng đổ trải dài, phủ kín cả đôi mắt đầy kinh hãi của Bạch Ức Vân.

Bạch Ức Vân vốn là đích nữ của phủ Đại tướng quân, từ nhỏ được nuông chiều như ngọc như ngà.

Khi xưa, biết bao công tử danh môn trong Trường An, nàng ta cũng không thèm để mắt, giờ đây rơi vào cảnh tù tội, nàng ta tuyệt đối không thể chịu nổi việc bị thái giám làm nhục.

Nhưng không chịu nổi thì sao chứ?

Bạch Ức Vân đã bước vào ngõ cụt. Đừng nói là dịch đình, cả hậu cung giờ đây cũng nằm gọn trong tay Nhan Tịch Lam, nàng ta thực sự không còn đường nào để trốn.

Giữa cơn hoảng loạn, nỗi sợ hãi trong lòng Bạch Ức Vân hóa thành cơn hận ngút trời — hận tỷ tỷ Bạch Ức Tiêu của mình.

Trước mắt, Bạch Ức Tiêu vẫn đang nằm r*n r* dưới đất, cầu cứu nàng trong tuyệt vọng.

Nhưng lòng Bạch Ức Vân đã nguội lạnh. Nàng ta bò tới bên cạnh, giáng thẳng một bạt tai vào mặt tỷ tỷ.

Bạch Ức Tiêu đã chẳng còn sức kháng cự, chỉ biết rơi nước mắt nhìn muội muội, ánh mắt tuyệt vọng càng thêm thê lương.

“Tất cả là do tỷ! Do tỷ mà Bạch gia mới ra nông nỗi này!”

Nói rồi, nàng ta lại vung tay tát thêm mấy cái.

Bạch Ức Tiêu định mở miệng kêu cứu, nhưng đã bị nàng bịt chặt miệng lại.

“Tỷ tranh sủng thì cứ tranh đi, cớ gì lại chơi trò yểm bùa nguyền rủa?! Còn kéo cả mẫu thân vào cuộc!

Tỷ không biết đó là trọng tội có thể chu di cửu tộc sao?!

Trong bụng tỷ có long thai thì muốn làm gì cũng được à?!

Tỷ có từng nghĩ tới muội không?! Nghĩ tới cả nhà không?!”

Nước mắt Bạch Ức Tiêu tuôn trào, cố sức giãy giụa, điên cuồng lắc đầu, như thể đang tuyệt vọng thanh minh.

Nàng ta khao khát muội muội hiểu rằng, mình vô tội, mình bị oan.

Nhưng có lẽ, giờ đây chẳng còn ai quan tâm, nàng có oan hay không.

“Tỷ từ nhỏ đã bướng bỉnh, ỷ vào được mẫu thân yêu thương, làm gì cũng chẳng nghĩ đến hậu quả.

Nếu không phải tỷ đẩy Thần phi nương nương ngã, khiến người sảy thai, thì nương nương đâu căm hận Bạch gia đến thế? Đâu đến nỗi trút giận lên muội?

Tất cả là lỗi của tỷ! Lỗi của tỷ!”

Hai mắt Bạch Ức Vân đỏ rực, động tác càng lúc càng mạnh.

Không biết vô tình hay cố ý, tay nàng trượt xuống, bóp chặt lấy cổ Bạch Ức Tiêu.

Bạch Ức Tiêu nghẹt thở, vùng vẫy dữ dội.

Nhưng càng vùng vẫy, ngọn lửa thù hận trong lòng Bạch Ức Vân càng rực cháy.

Nàng không buông tay, chỉ muốn tỷ tỷ đau thêm một chút nữa.

“Tỷ đúng là một vị tỷ tỷ tốt nhỉ?

Trước kia làm Thục phi thì cấm tụi muội phô trương, sợ tụi muội cướp hào quang của tỷ.

Còn tỷ? Việc ác nào cũng dám làm. Một khi thất thế, lại kéo cả nhà chôn cùng!”

Mỗi chữ như từng nhát d.a.o đ.â.m vào tim.

Đôi mắt Bạch Ức Tiêu dần mờ nhòe, nhưng vẫn căm lặng nhìn muội muội, khẩn cầu nàng buông tay, cho nàng một con đường sống.

Nhưng Bạch Ức Vân đã bị hận thù làm mờ lý trí.

Càng thấy ánh mắt tỷ tỷ bất lực, nàng ta lại càng hận sâu hơn.

Nàng ta không hiểu nổi, sao mình lại có sức mạnh đến thế, cứ thế đè tỷ tỷ đến khi tỷ không còn cựa quậy, ánh mắt dần vô định, không còn sinh khí.

Đôi tay Bạch Ức Vân buông thõng, cả người ngã vật ra sàn, như thể hồn phách đã bay mất.

Sáng hôm sau, cung nữ trực ban của điện Phi Hương đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong phòng ngổn ngang hỗn loạn.

Bạch Ức Tiêu nằm lặng trên nền đất, cổ đầy vết bầm tím, hai mắt trợn trừng, không còn sinh khí.

Bụng nàng vẫn nhô cao, nhưng thân thể đã cứng lạnh như đá.

Phía trên t.h.i t.h.ể của Bạch Ức Tiêu, lay động một dáng hình đỏ rực, chẳng ai biết cung nữ mặc hồng y kia là ai, càng chẳng ai biết nàng ta đến điện Phi Hương làm gì.

Tội nữ của dịch đình quá nhiều, con gái nhà họ Bạch cũng nhiều lắm, thừa thiếu một người, chẳng ai phát hiện.

Khi tin Bạch Ức Tiêu qua đời truyền đến điện Tuyên Chính, Tạ Quân chỉ hơi cau mày, dặn Tôn công công sớm đem t.h.i t.h.ể nhập liệm, đừng để xảy ra thêm rắc rối.

Chiều hôm đó, một chiếc quan tài mỏng, cùng một tấm chiếu cỏ, lặng lẽ rời khỏi cung Vị Ương.

Ngoài thành Trường An, lại có thêm hai oan hồn cô quạnh, lấy đồng hoang cỏ dại làm bạn.
 
Back
Top Bottom