Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ

Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 30: Chương 30



16.

Sau khi tiễn Trương Mậu Nhiễm rời đi, Nhan Tịch Lam lập tức sai người mang Tông Sử đến, đích thân tính lại ngày tháng cho Bạch Ức Tiêu, phát hiện đứa trẻ trong bụng nàng ta, đúng là hoài thai vào đêm sinh nhật ấy.

Chẳng trách khi nhà họ Bạch gặp nạn, nàng ta vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, không khóc không náo, thì ra là dồn hết hy vọng vào long thai trong bụng, mong lấy đó xoay chuyển cục diện cho nhà họ Bạch.

Tạ Quân ít con, dưới gối chỉ có mình Công chúa Khang Lạc.

Trước khi có Khang Lạc, Nhan Sơ Tịch từng sinh một vị hoàng tử nhỏ, đáng tiếc không giữ được, mất vào năm Nguyên Khang thứ ba.

Nếu đứa bé trong bụng Bạch Ức Tiêu là con trai, một khi ra đời, sẽ là trưởng tử của hoàng thượng.

Mẫu dĩ tử quý - mẹ quý nhờ con, Bạch Lĩnh Vũ tất sẽ dâng sớ thỉnh lập Thục phi làm hậu, thậm chí mượn cớ đại xá thiên hạ, để cứu sống cả Bạch Thiếu Khang đang chịu án trong ngục.

Nhan Tịch Lam chau mày, vừa vân vê chiếc vòng ngọc trên cổ tay, vừa trầm tư đối sách, càng nghĩ càng thấy: lần này chỉ có thể đánh một canh bạc lớn.

Hôm sau, nàng lại triệu Trương Mậu Nhiễm tới, bảo hắn kê một đơn thuốc trợ thai, từ đó mỗi ngày ba lần uống đều đặn.

Loại thuốc này mùi vị vô cùng đắng, có lần còn khiến mắt Tô Ngọc cay xè rớm lệ, nhưng Nhan Tịch Lam vẫn bình thản uống cạn, chưa một lần ngừng lại.

Nàng cần có một đứa trẻ để phá thế cục này.

Nhưng trước mặt Tạ Quân, nàng không muốn tỏ ra quá lộ liễu, chỉ lặng lẽ dụng tâm từng chi tiết nhỏ.

Mỗi khi Tạ Quân đến, nàng càng dịu dàng hơn ngày thường, ánh mắt luôn đong đầy lưu luyến, chẳng rời khỏi hắn.

Sáng sớm Tạ Quân chuẩn bị rời đi, Nhan Tịch Lam sẽ mơ màng nắm lấy tay áo hắn, làm nũng không cho đi, cho đến khi Tạ Quân hứa tối sẽ quay lại thăm nàng.

Mềm mỏng đến tận xương, tự khắc giữ chân đế vương — đêm nào cũng triền miên gối loan chăn phượng.

Nhan Tịch Lam vốn là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, nay chỉ khẽ vận vài tiểu xảo, lại càng được lòng thánh thượng.

Mười đêm thì có đến bảy tám đêm, Tạ Quân đều nghỉ tại điện Hợp Hoan.

Đến tháng Tư, Bạch Lĩnh Vũ đã ở nhà an dưỡng hơn một tháng, thấy mình bị Tạ Quân lãng quên, rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Không lâu sau, cung nữ thân cận của điện Phi Hương liền đến bẩm báo rằng Thục phi đã mang thai được bốn tháng.

Phản ứng của Tạ Quân sau khi nghe tin ấy quả thật khiến người ta khó đoán.

Sau khi cung nữ lui về, hắn lập tức ban thưởng hậu hĩnh cho điện Phi Hương, còn đưa cả viện phán ngự y viện đến, nói là để điều dưỡng thân thể cho Thục phi.

Tai mắt bên cạnh Tạ Quân báo lại rằng, vị viện phán ấy vừa chẩn mạch xong đã vào điện Tuyên Chính phục mệnh, xác nhận Thục phi thực sự hoài thai.

Tạ Quân nghe xong, sắc mặt thoáng khó coi. Dù điện Phi Hương đã nhiều lần mời hắn tới, nhưng Tạ Quân vẫn luôn trì hoãn đến tận đêm khuya mới ghé qua một lát.

Xem ra, dù hoàng tự khó cầu, nhưng cái thai này lại khiến Tạ Quân phiền lòng — bởi nó phá vỡ kế hoạch thanh trừng nhà họ Bạch mà hắn đã kỳ công sắp đặt.

Nhan Tịch Lam dò được lòng hoàng đế, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Ngược lại, bên điện Phi Hương, Bạch Ức Tiêu lại thất vọng thê lương.

Nàng vốn cho rằng chỉ cần có long chủng trong bụng, Tạ Quân ắt sẽ hồi tâm chuyển ý, cùng nàng khôi phục tình xưa. Nào ngờ, khoảng cách một khi đã sinh, đâu dễ lấp đầy.

Dẫu Tạ Quân đã phục hồi tiền cấp, lại thưởng nhiều vật quý, nhưng vẫn rất ít ghé thăm.

Ngay cả khi nàng muốn tới điện Tuyên Chính thỉnh an, cũng bị Tạ Quân trách mắng, bảo phải an tâm dưỡng thai, không được đi lại tùy tiện.

Phụ nữ mang thai vốn đã nhạy cảm, huống hồ Bạch Ức Tiêu xưa nay kiêu căng, giờ lại sầu não đa cảm, suốt ngày ngồi bên cửa sổ, hoặc ngẩn người, hoặc khóc thầm, ai cũng khuyên không nổi.

Mà nhà họ Bạch, cũng không vì long tôn trong bụng nàng ta mà được trọng đãi bao nhiêu.

Tạ Quân tuy có phái người sang đại tướng quân phủ báo hỉ, nhưng lại không phục chức cho Bạch Lĩnh Vũ, chỉ ban chút dược liệu, bảo ông ta an dưỡng cho tốt, đừng để Thục phi phải bận lòng.

Về phần Bạch Thiếu Khang trong ngục, càng chẳng ai đả động một câu.

Thấy thế cuộc như vậy, Bạch Lĩnh Vũ đành cụp đuôi quay lại triều đình.

Tuy đã mất binh phù, nhưng ông ta vẫn không chịu hạ mình, lên triều còn sai gia tướng mặc giáp hộ vệ, thanh thế oai phong, cực kỳ hống hách.

Dọc đường gặp dân hay quan, đều chẳng nhường nhịn, nếu ai không xuống ngựa nhường đường, lập tức sai người kéo ngã, ấn xuống đất, chờ ông ta đi qua mới thôi.

Hành vi kiêu ngạo như thế, tất nhiên khiến lòng người phẫn nộ.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 31: Chương 31



Thấy Bạch Lĩnh Vũ cứ cố chấp không tỉnh ngộ, Nhan Tịch Lam không khỏi thở dài — thiên hạ sao lại có kẻ u mê đến vậy.

Người đời thường nói: làm nịnh thần dễ, làm trung thần khó, nhưng so với trung thần, thì làm công thần còn khó hơn gấp bội.

Từ xưa đến nay, chưa từng có công thần nào dám dựa vào công lao trong một thời mà mưu quyền cả đời với thiên tử.

Huống chi nhà họ Bạch nhờ công phò tá lập quốc mà lên, muốn giữ được vinh quang, chỉ có thể biết tiến biết lùi, thuận thời thế mà an phận.

Còn như Bạch Lĩnh Vũ — tự phụ công cao, không biết tiết chế — e là khó có kết cục tốt đẹp.

Những điều ấy, Nhan Tịch Lam đã nhìn rõ, Tạ Quân tất nhiên cũng không thể không thấy.

Hai tháng qua, không ít triều thần dâng tấu hạch tội Bạch Lĩnh Vũ chuyên quyền lộng hành, nhưng Tạ Quân luôn viện cớ Thục phi có thai mà không xử trí, thậm chí còn dung túng ông ta ngang nhiên công kích các đại thần, đàn áp dị kiến.

Thế nhưng, binh phù vẫn không trả lại, điều đó khiến Nhan Tịch Lam càng tin chắc, Tạ Quân chỉ muốn mượn tay thiên hạ mà dồn Bạch Lĩnh Vũ vào đường cùng, rồi một đòn hạ sát.

Chớp mắt đã đến hè, thành Trường An lại bước vào một mùa nắng mới.

Thai kỳ của Bạch Ức Tiêu cũng hơn sáu tháng, mà lần mang thai này cực kỳ vất vả, cả người gầy sọp đi.

Tạ Quân thấy vậy, cuối cùng cũng mềm lòng, đặc cách cho Bạch phu nhân sớm được vào cung hầu cận.

Trong điện Hợp Hoan, Trương Mậu Nhiễm lại đến bắt mạch cho Nhan Tịch Lam.

Lần này, hắn quỳ chẩn mạch rất lâu, đến mức khiến Nhan Tịch Lam bắt đầu mất kiên nhẫn.

Trương Mạo Nhiễm lúc ấy mới lau mồ hôi trên trán, nét mặt tràn đầy vui mừng:

“Chúc mừng nương nương, quả thực đã có hỷ mạch.

Tuy thai kỳ còn sớm, nhưng vi thần dám chắc, chính là mạch hỉ.”

Nhan Tịch Lam nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười khổ nói:

“Cuối cùng cũng không cần uống thang thuốc an thai của ngươi nữa, lưỡi bản cung bây giờ uống nước thôi cũng thấy đắng.”

Lời vừa dứt, mọi người trong điện bật cười.

Trương Mậu Nhiễm cũng không dám lưu lại lâu, vội vã đứng dậy, vào điện Tuyên Chính hồi bẩm.

Chưa đầy nửa canh giờ, Tạ Quân đã vội vã tới điện Hợp Hoan.

Hắn bước vào, thấy Nhan Tịch Lam đang nửa nằm trên ghế quý phi, lập tức bước đến gần.

Nhan Tịch Lam đưa tay che lấy bụng, mỉm cười dịu dàng.

Khoảnh khắc ấy khiến Tạ Quân bỗng ngây người.

Hắn bước chậm lại, ngồi xuống bên nàng, nắm tay nàng khẽ hỏi:

“Là thật sao? Chúng ta lại có con rồi?”

Nhan Tịch Lam không chần chừ, tựa đầu vào vai Tạ Quân, ánh mắt ánh lên niềm vui khôn tả:

“Thật đấy. Ninh Ninh rốt cuộc cũng có bạn rồi, bệ hạ vui không?”

Tạ Quân cười lớn, ôm chặt nàng vào lòng.

Giây phút ấy, hắn dường như quên mất — người trong vòng tay không phải là Nhan Sơ Tịch.

Có lẽ, những ngày tháng kề cận quá lâu, đã khiến hắn chẳng còn phân biệt rõ ràng.

Hắn muốn bù đắp những điều đã bỏ lỡ với Nhan Sơ Tịch, muốn tìm lại vị tiểu hoàng tử đã mất trong vòng tay nàng năm xưa.

Với Tạ Quân mà nói, đứa trẻ ấy... đã quay lại.

Điện Hợp Hoan tưng bừng náo nhiệt cả ngày đến tận đêm khuya.

Nhan Tịch Lam phải hết lời khuyên nhủ, Tạ Quân mới đồng ý không ở lại qua đêm.

Trước khi đi, hắn còn quyến luyến không rời, dặn đi dặn lại rằng sáng mai sẽ đến cùng nàng dùng bữa sớm.

Tiễn Tạ Quân rời đi, nụ cười giả tạo Nhan Tịch Lam đã cố gắng gồng giữ suốt cả ngày mới có thể được tháo xuống khỏi gương mặt.

Nàng dựa vào tay Tô Ngọc, chậm rãi quay vào phòng, nằm lên giường mà cảm thấy chưa bao giờ mỏi mệt và chán ghét đến thế — chán ghét Tạ Quân, chán ghét cả hoàng cung này, chỉ mong có thể cùng tất cả chôn vùi một lần cho xong.

Lời Tạ Quân nói vẫn còn vang vọng trong đầu nàng — “Chúng ta lại có con rồi” — mà nàng, chưa từng cùng hắn có bất kỳ đứa con nào.

Nghĩ đến một đời của tỷ tỷ bị phụ bạc đến thế, trái tim nàng lại đau quặn như bị ai cào xé.

Nhan Tịch Lam vừa trở mình, chợt nghe thấy tiếng của Chi Ninh từ ngoài màn vọng vào.

Nàng lập tức ngồi dậy, vén rèm nhìn ra, chỉ thấy Chi Ninh đang đứng đó, chân trần lặng lẽ.

Nhan Tịch Lam xót xa không nguôi, vội bế bé con lên giường, để đôi chân lạnh của Chi Ninh áp vào lồ ng n.g.ự.c mình cho ấm.

Chi Ninh ngoan ngoãn rúc trong lòng nàng, mãi mới thì thầm hỏi nhỏ:

“Mẫu phi, nhũ mẫu nói người mang đệ đệ, sẽ rất mệt... có phải sau này không thể chơi với Ninh Ninh nhiều nữa không ạ?”

Nhan Tịch Lam cúi đầu hôn lên trán Chi Ninh, ôm con thật chặt, rồi ghé tai bé, khẽ khàng thì thầm:

“Ninh Ninh ngoan, đừng lo. Suốt đời này, mẫu phi... chỉ có mình con là con gái.”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 32: Chương 32



17.

Sáng hôm sau, tin tức Nhan Tịch Lam mang thai đã lan khắp hoàng thành, không chỉ khiến lục cung chấn động, các phi tần sinh lòng ghen tỵ, mà ngay cả triều đình cũng có phần xôn xao.

Bạch Lĩnh Vũ vốn định dâng tấu xin Hoàng thượng vì dòng dõi mà lập Thục phi làm hoàng hậu, nay Thần phi lại bất ngờ có thai, cái cớ ấy lập tức trở nên yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Trong điện Phi Hương, lại một lần nữa sàn nhà đầy những mảnh sứ vỡ.

Tiếng khóc của Bạch Ức Tiêu vang vọng cả ngoài điện, đám cung nhân đi lại đều nghe thấy nàng ta vừa khóc vừa mắng, từng câu từng chữ đều độc địa: mắng Nhan Tịch Lam là hồ ly mê hoặc quân vương, nịnh hót để tranh sủng, không từ thủ đoạn nào.

Bọn cung nữ trong điện sợ tới mức hồn vía lên mây, quỳ đầy đất, mãi tới khi được Bạch phu nhân vỗ về an ủi, mới khiến Bạch Ức Tiêu chịu ngưng miệng.

Chúng phi tần trong cung từ lâu đã quen thấy Thục phi ngang tàng, nhưng lần này, lại có phần bất bình, đặc biệt là Dương Tiệp Dư – người từng bị nàng ta chèn ép – càng hả hê châm chọc: Thục phi kiêu căng đến mức bụng người ta cũng muốn quản.

Một câu đùa như vậy, rơi vào tai Nhan Tịch Lam, lại trở thành trò tiêu khiển thú vị.

Nàng liền giở chút thủ đoạn nho nhỏ, để câu nói ấy truyền đến điện Tuyên Chính.

Quả nhiên đêm đó, Tạ Quân nghỉ lại điện Lan Lâm của Dương Tiệp Dư.

Có lẽ đến cả Tạ Quân cũng không tự nhận ra rằng, dần dần, hắn đã hoàn toàn thiên vị Nhan Tịch Lam.

Hắn bằng lòng ngủ lại điện Lan Lâm, chỉ là muốn làm Thục phi mất mặt, cũng để Thần phi hả giận.

Mỗi lần thử thăm dò, Nhan Tịch Lam đều không thất vọng.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, vị đế vương sâu không thấy đáy kia, cũng sẽ trở thành con rối trong lòng bàn tay nàng.

Hiện tại, Nhan Tịch Lam đang mang thai, không thể thị tẩm, đám phi tần trong cung đương nhiên đều muốn nhân cơ hội này tiến thân.

Nhưng rốt cuộc, Dương Tiệp Dư vẫn là kẻ nhanh tay, chỉ một đêm đã bám chặt lấy Tạ Quân, ngày đêm được sủng hạnh, thế lực dần lớn mạnh.

Dương Tiệp Dư vẫn còn nhớ nỗi nhục năm xưa bị chèn ép, nay vừa được sủng, liền nhân lúc kể lể với Tạ Quân rằng trước kia bị Thục phi cố ý làm khó, đày người hầu hồi môn của nàng ta vào dịch đình, đến giờ bên cạnh không còn ai thân cận.

Tạ Quân nghe vậy, không cần suy nghĩ, lập tức ra lệnh đưa người hầu kia trở về điện Lan Lâm, tiếp tục hầu hạ Dương Tiệp Dư.

Người hầu ấy vừa trở lại, Dương Tiệp Dư liền vội vàng dẫn nàng ta đi khắp nơi trong hậu cung khoe khoang.

Kẻ trong cung vốn luôn thích chuyện thị phi, thấy vậy bèn lan truyền: Dương Tiệp Dư chỉ cần làm nũng một câu, Hoàng thượng đã bác bỏ lệnh của Thục phi.

Bạch phu nhân ban đầu còn định giấu nhẹm chuyện này không để Bạch Ức Tiêu biết, nào ngờ trong cung làm gì có vách tường nào kín gió, Bạch Ức Tiêu vừa nghe tin Hoàng thượng đích thân hạ chỉ đón người hầu của Dương Tiệp Dư, lập tức tức giận đến suýt ngất xỉu, từ đó xem Dương Tiệp Dư như cái gai trong mắt.

Mỗi lần Tạ Quân đến điện của Dương Tiệp Dư, nàng ta đều tìm mọi cách ngăn cản, thành ra hai người càng thêm thù hằn, căng thẳng như nước với lửa.

Thấy hai cung đối đầu, Nhan Tịch Lam lại ở ngoài cục diện, ngược lại không quan tâm, một mình một khu, vui vẻ thanh tĩnh.

Chiêu "mượn d.a.o g.i.ế.c người" này, đến cả Tố Ngọc cũng phải tấm tắc khen cao tay.

Năm nay Trường An nóng bức bất thường, mới vào hè mà ban ngày đã oi ả đến mức không thể ngồi trong phòng, ngày nào Chi Ninh cũng được nhũ mẫu dẫn ra Ngự Uyển chơi đùa tránh nóng, tối mới về.

Nhan Tịch Lam dù mang thai nhưng thân thể vẫn còn nhẹ nhàng, nếu không có việc gì, nàng vẫn cùng Chi Ninh ra ngoài dạo chơi.

Hôm ấy, hai mẹ con đang dạo bước trong Ngự Uyển, mới đi được nửa đường, thì có cung nhân đến truyền lời xin chỉ thị, Nhan Tịch Lam đành dừng lại nghe người bẩm báo. Còn Chi Ninh không chịu được sự trì hoãn, cứ nằng nặc đòi đi hồ Thương Trì xem cá chép.

Nhan Tịch Lam bị con bé làm phiền đến dở khóc dở cười, đành bảo nhũ mẫu và vài thị vệ hộ tống Chi Ninh đi trước, chỉ để lại Tố Ngọc theo hầu bên mình.

Sau khi phân phó xong, nhìn quanh không thấy bóng dáng Chi Ninh đâu nữa, nàng liền dặn Tố Ngọc dẫn mình đi theo lối tắt qua giả sơn đến hồ, tránh tụt lại quá xa.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 33: Chương 33



Lối mòn ấy uốn khúc quanh co, băng qua giả sơn trong Ngự Uyển, cảnh sắc yên tĩnh.

Nhan Tịch Lam vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với Tố Ngọc, chủ tớ cười nói rôm rả, bước lên từng bậc đá, không ngờ lại bất ngờ gặp Bạch phu nhân và Bạch Ức Tiêu từ phía đối diện, đúng ngay khúc quanh hẹp, không còn chỗ tránh.

Bạch Ức Tiêu thấy Nhan Tịch Lam, sắc mặt liền tối sầm lại.

Bạch phu nhân thấy vậy, vội nắm lấy tay nàng ta, ra hiệu đừng kích động.

Nhan Tịch Lam khẽ cười hai tiếng, rồi ung dung bước lên hai bậc, đứng đối mặt với Bạch Ức Tiêu.

Bạch Ức Tiêu theo bản năng che bụng, định lùi lại, nhưng bị Bạch phu nhân kéo giữ lại.

“Tiêu nhi cẩn thận, giờ con đang nặng bụng, phải cẩn thận dưới chân.”

Nhan Tịch Lam ghé sát lại, mắt nhìn từ đầu đến chân Bạch Ức Tiêu.

Tuy nàng ta đã cố tô điểm kỹ lưỡng, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy nơi đáy mắt.

Dáng vẻ cố gắng gượng gạo ấy, lọt vào mắt Nhan Tịch Lam, thật khiến người ta khoan khoái.

“Thục phi tỷ tỷ, lối nhỏ này chật hẹp, vẫn là để tỷ đi trước. Muội nhường đường.”

Nàng vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, nghiêng người nhường lối.

Bạch Ức Tiêu thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu bước đi.

Nhan Tịch Lam đứng nguyên không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn hai mẹ con họ rảo bước rời đi.

Lúc lướt qua Bạch phu nhân, nàng lặng lẽ nhét một mảnh giấy vào tay áo bà ta.

Bạch phu nhân hơi khựng lại, không dừng chân, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y áo, rồi nhanh chóng đuổi theo Bạch Ức Tiêu.

Tối hôm ấy, quả nhiên Bạch phu nhân cắn câu, vào giờ Tý, lặng lẽ một mình đến điện Hợp Hoan.

Nhan Tịch Lam đã chờ rất lâu, sắc mặt đầy mỏi mệt, không buồn ngồi dậy, chỉ nghiêng mình tựa vào giường, lười biếng ngáp dài.

Ngược lại, Bạch phu nhân vừa vào cửa đã quỳ sụp xuống đất, vừa bò tới trước giường vừa khóc nức nở:

“Thần phi nương nương! Thần phi nương nương!

Trong giấy người viết rằng có thể cứu được Khang nhi một mạng, chuyện này… chuyện này có thật không?

Thiếp thân cầu xin người! Cầu xin người cứu lấy Khang nhi của thiếp!

Thiếp thân đã ngoài năm mươi, chỉ có một đứa con trai này thôi mà!”

Nhan Tịch Lam chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn người phụ nữ đầy nước mắt nước mũi kia, đáy mắt lạnh như sương.

Nàng không ngờ, vị phu nhân nhà tướng quân ngày nào còn cao ngạo, kiêu căng, hôm nay lại có dáng vẻ thấp hèn, nhếch nhác đến thế.

Bạch Lĩnh Vũ ham mê nữ sắc, trong phủ thê thiếp vô số, sinh được bảy trai chín gái.

Chính thất Bạch phu nhân sinh ba đứa con là trưởng tử Bạch Thiếu Khang, trưởng nữ Bạch Ức Tiêu và thứ nữ Bạch Ức Vân, sau đó hơn mười năm không còn sinh nở.

Bà ta tâm cơ hẹp hòi, coi ba đứa con ruột như bảo bối, còn với lũ con riêng thì hà khắc cực đoan. Lại thêm ghen tuông với tình nhân khắp phủ, khiến bọn hầu thiếp sống chẳng bằng chết.

Nhan Tịch Lam còn nhớ, năm đó Bạch Thiếu An từng cười khổ kể với nàng, con nhà khác đọc sách là để lập thân, báo quốc, còn hắn cắm đầu học chỉ mong thi đỗ vào cung, làm thị vệ thân cận, để trốn khỏi đòn roi của Bạch phu nhân.

Lúc ấy nàng giận run người, suýt nữa chạy đến đại tướng quân phủ thay hắn xả giận. Nhưng Bạch Thiếu An chỉ dịu dàng ôm nàng vào lòng, nói chỉ cần nàng có lòng là đủ rồi. Còn về Bạch phu nhân, hắn tin ông trời có mắt, rồi sẽ báo ứng.

Bạch Thiếu An không chờ được ngày ấy, nhưng Nhan Tịch Lam thì có thể ép trời cao đòi một lời công đạo.

Chỉ không biết, nếu hắn thấy cảnh Bạch phu nhân lạy lục nhục nhã thế này, liệu có thấy lòng được an ủi?

Tiếng khóc của Bạch phu nhân kéo Nhan Tịch Lam ra khỏi dòng hồi tưởng.

Nàng nhìn xuống người đàn bà kia, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Bạch thị, mảnh giấy bản cung đưa ngươi, đâu rồi?”

Bạch phu nhân sững lại, vội vàng lấy từ tay áo ra, vẻ mặt thành khẩn:

“Nương nương! Thiếp thân luôn giữ kỹ trong người, chưa từng để ai khác nhìn thấy!”

Tô Ngọc bước tới, nhận lấy mảnh giấy, dâng lên cho Nhan Tịch Lam.

Nàng xem qua một lượt, mới lạnh nhạt ném trả xuống đất, giọng lạnh như băng:

“Coi như ngươi còn biết điều.

Bản cung lệnh cho ngươi, giờ hãy ăn mảnh giấy này đi, ngay trước mặt ta, miễn cho người khác có cớ sinh nghi.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Bạch phu nhân đã tái xanh, nhưng không hề chần chừ, lập tức nhào đến mảnh giấy, nhặt lên mà nuốt vào bụng.

Dáng vẻ ấy — chẳng khác gì một con ch.ó đói nhào vào miếng mồi cuối cùng.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 34: Chương 34



18.

Nhan Tịch Lam nhìn cảnh tượng Bạch phu nhân nuốt trọn tờ giấy, trên gương mặt không nén nổi nụ cười khinh miệt.

Ấy vậy mà Bạch thị dường như chẳng nhìn thấu vẻ mặt ấy, vẫn cúi rạp người, dốc lòng cầu xin, chỉ mong giữ lại được tính mạng cho Bạch Thiếu Khang.

Tiếng khóc lóc nức nở khiến nàng nhức đầu, Nhan Tịch Lam đành quay người sang một bên.

Tố Ngọc thấy thế mới bước lên, đưa cho Bạch phu nhân một hộp gấm.

Bạch thị vừa nhận lấy đã hớn hở mở ra, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là một con búp bê gỗ, tứ chi cắm kim bạc, cổ quấn dây đỏ, thân khắc bằng chu sa một cái tên cùng ngày sinh tháng đẻ.

“Con gái của Thái thú Lang Gia, họ Dương, sinh tháng năm năm Vĩnh Chính ba mươi chín…”

Chưa đọc hết hàng chữ, Bạch phu nhân đã giật mình nhận ra trong tay mình là tà vật yểm bùa, nhất thời hoảng hốt đến mức đánh rơi cả búp bê.

“Nương nương, ngài, ngài, đây là…”

Nhan Tịch Lam xoay người lại, gương mặt thoáng không vui, nhàn nhạt nói:

“Có gì phải sợ? Tên trên búp bê là Dương Tiệp dư, chẳng liên quan gì đến Thục phi cả.”

“Bổn cung có thể cứu được Bạch Thiếu Khang, nhưng đừng tưởng bổn cung ra tay là vì lòng tốt.

Nghe cho kỹ, nếu muốn giữ cái đầu quý tử nhà ngươi, thì ngay canh đầu giờ Ngọ đêm nay, đem con búp bê này chôn dưới gốc liễu thứ ba sau điện Lan Lâm.

Nếu chậm trễ, thì đừng trách bổn cung trở mặt vô tình.”

Bạch phu nhân trừng lớn mắt, nghe thấy ba chữ “điện Lan Lâm” liền lập tức mềm nhũn cả người ngồi sụp xuống đất.

Ánh mắt bà ta nhìn Nhan Tịch Lam lúc sáng lúc tối, như đang vật lộn giữa tuyệt vọng và hy vọng.

Cuối cùng, hồi lâu sau, mới run rẩy mở miệng:

“Nương… nương nương, chuyện này… là trọng tội…”

Chưa kịp nói hết, ánh mắt sắc lẹm của Tô Ngọc đã b.ắ.n tới, ép Bạch phu nhân nuốt trọn những lời còn lại.

“Nhưng… nhưng tại sao nương nương lại hận Dương Tiệp dư đến vậy?”

Nghe thế, Nhan Tịch Lam bật cười lạnh:

“Năm xưa, Dương thị dùng yến tiệc hoa hải đường gài bẫy bổn cung, tội ấy, bổn cung chưa từng quên.

Chỉ là thấy nàng ta chẳng ra gì, nên lười ra tay.

Giờ nàng ta lại dám nhân lúc bổn cung mang thai mà mưu đoạt thánh sủng, vậy thì phải cho một bài học nhớ đời, để nàng biết trong cung này, có những người nàng ta vĩnh viễn không nên đắc tội.”

Dứt lời, nàng khẽ bĩu môi, chậm rãi ngồi dậy.

Mái tóc dài xõa xuống phủ lên người nàng, chỉ để lộ khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp đến ma mị.

“Án của Bạch Thiếu Khang là Hoàng thượng đích thân thẩm lý, đến cả phu quân cao ngạo của ngươi cũng không thể cầu xin thay.

Ngày hành hình cũng gần kề. Nếu không muốn tới điện Lan Lâm, thì về đi, chờ ngày bổn cung đưa cho ngươi một cái túi, để ngươi đem ra pháp trường mà đựng thủ cấp quý tử nhà mình.”

Bạch phu nhân nghe đến đó, lập tức phát cuồng, gào thét đến chói tai.

Tô Ngọc chau mày, lập tức ra hiệu cho vài cung nữ bịt miệng bà ta lại, mãi đến khi bà ta chịu yên mới thả ra.

Bạch thị ngồi bệt trên sàn, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm Nhan Tịch Lam, nghiến răng hỏi:

“Xin hỏi nương nương… có cách gì thật sự cứu được Khang nhi?”

Nhan Tịch Lam cúi xuống, khẽ vuốt bụng mình, nhếch môi giễu cợt:

“Bổn cung đang mang long thai, Hoàng thượng không gì là không thuận.

Chỉ cần bổn cung nói thai tượng bất ổn, không muốn vướng thêm sát nghiệp, thì ắt có thể khiến Hoàng thượng ân xá.

Đừng quên, bổn cung là người của phủ Yến Quốc công, muốn giữ cái đầu của Đại công tử nhà Bạch thị, không ai ngoài bổn cung có thể mở lời.”

Bạch phu nhân nghe xong, ngồi bệt đó thật lâu, đến mức Nhan Tịch Lam định gọi người đuổi ra khỏi điện Hợp Hoan.

Đám cung nữ vừa định kéo bà ta dậy, bà ta bỗng bật dậy, ôm lấy con búp bê như cứu mạng.

“Nương nương, thiếp thân đồng ý. Nhưng xin nương nương ghi nhớ lời hứa.

Nếu mai sau có phản bội, phủ Đại tướng quân và Thục phi nhất định sẽ đòi lại công đạo cho thiếp thân!”

Lời lẽ của Bạch phu nhân quả quyết, nhưng Nhan Tịch Lam chỉ lười biếng phất tay, lại ngáp dài.

Tô Ngọc lấy từ tay áo ra một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc đặt vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói:

“Mời phu nhân dùng viên thuốc này. Trước canh ba quay lại điện Hợp Hoan sẽ có giải dược.

Nếu không quay lại… thì cũng đỡ phải liên lụy đến nương nương và Thục phi.”

Mắt Bạch phu nhân đỏ rực như muốn rỉ m.á.u, hai lần định vươn tay nhưng đều rụt về.

Tô Ngọc mất kiên nhẫn, dứt khoát nhét viên thuốc vào miệng bà ta.

Bạch phu nhân run rẩy dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn cứng cổ nuốt xuống.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 35: Chương 35



Nhan Tịch Lam thấy thế mới ngồi thẳng dậy, nhoẻn cười nói:

“Phu nhân quả là gan dạ. Để giúp phu nhân vững lòng, bổn cung không ngại tiết lộ một bí mật.

Vài hôm trước, bổn cung cho y quan của ngự y viện kiểm lại mạch tượng của Thục phi.

Kết quả, tất cả đều khẳng định… trong bụng Thục phi, là một công chúa.”

Bạch phu nhân ngồi bệt dưới đất, không nói nên lời, chỉ ôm chặt lấy con búp bê, hoàn toàn không nhận ra những chiếc kim bạc đã đ.â.m thủng ngón tay mình, làm m.á.u chảy đầm đìa.

Nhan Tịch Lam khẽ cười, nhẹ nhàng vén tóc mai, dịu giọng nói:

“Đáng tiếc thay. Phu nhân có biết, hành động đêm nay của ngươi không những chẳng hại được Thục phi, mà còn là nước cờ giúp nàng ta đi xa hơn?

Tương lai, nếu Bạch tướng quân mất, phu nhân cũng không còn, nàng ta chỉ còn lại một công chúa trong tay. Không có ca ca ruột bên cạnh, trong cái nhà họ Bạch đầy rẫy thứ tử thứ nữ kia, ai lại chẳng muốn lột da nàng ta?”

Nói rồi, Nhan Tịch Lam phá lên cười.

Đợi cười xong, nàng quay sang Bạch phu nhân, lạnh lùng bảo: “Còn không đi đi?”

Mấy cung nữ tiến tới, lôi Bạch phu nhân đang như một vũng bùn nhão ra khỏi điện Hợp Hoan.

Bóng dáng bà ta lảo đảo, giống như một cái xác sống chỉ còn sót lại chút hơi thở cuối cùng.

Nhan Tịch Lam dõi mắt nhìn theo cho đến khi bà ta khuất dạng, vẫn chưa chịu nằm xuống. Tô Ngọc tiến tới đầu giường, nhẹ giọng nói:

“Nương nương, việc người dặn đã sớm xử lý sạch sẽ ở điện Phi Hương, nhất định không làm lỡ chuyện tối nay đâu ạ.

Người đã thức suốt nửa đêm rồi, nên nghỉ sớm đi, người đang mang thai cơ mà.”

Nhan Tịch Lam khẽ gật đầu, vẫn không nhịn được hỏi thêm:

“Người ngươi sắp xếp có đáng tin không?”

“Xin nương nương yên tâm.

Gã thợ làm vườn ấy vốn là tội nô của dịch đình, sau khi xong việc đã được ngụy c.h.ế.t trốn đi, toàn bộ sắp đặt ngoài cung đều do Yến Quốc công tự mình lo liệu.

Hắn giờ đã được đưa về quê, canh phòng nghiêm ngặt.”

Nhan Tịch Lam mỉm cười, nhắm mắt lại, khẽ nói:

“Cũng coi như có chút bản lĩnh. Nhưng muốn thưởng thì chắc phải để sau một thời gian nữa.

Còn Trương ngự y, viên thuốc kia… cũng đành đợi sau này mới cảm tạ được.”

Tô Ngọc vừa hạ màn xuống, vừa dịu dàng an ủi:

“Nương nương đừng nghĩ ngợi nữa. Yến Quốc công là người hiểu chuyện, sẽ không để bụng đâu ạ.

Còn Trương Mậu Nhiễm, viên thuốc lần này cũng là loại ngài ấy từng đưa cho Nhan Chu lúc trước, điều tra thế nào cũng không lần ra dấu vết.

Trương ngự y luôn làm việc cẩn trọng, nương nương cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Nhan Tịch Lam nghe xong lại ngáp dài, mơ màng nói:

“Vậy thì tốt. Đêm nay, chắc chắn ta sẽ mộng đẹp.”

Nàng quả thật đã mơ một giấc thật đẹp.

Chỉ là khi tỉnh lại, chẳng nhớ mình đã mơ thấy gì, chỉ biết mình ngủ rất say, rất bình yên, không còn chút mỏi mệt.

Trong khi nàng ngủ, cung Vị Ương đã loạn đến long trời lở đất.

Canh đầu giờ Ngọ, thị vệ tuần đêm đi ngang điện Lan Lâm, đúng lúc bắt quả tang Bạch phu nhân đang chôn búp bê yểm chú.

Bạch Ức Tiêu vốn đã bất hòa với Dương Tiệp dư, nay búp bê còn vương m.á.u của Bạch phu nhân, tang chứng đầy đủ, bà ta không thể biện bạch, bị bắt giam chờ sáng giao cho Thánh thượng xử lý.

Hôm sau, Tạ Quân vừa mở mắt đã thấy con búp bê ghi ngày sinh Dương Tiệp dư, lửa giận lập tức bốc lên, truyền chỉ lập tức thẩm vấn Bạch thị.

Nhưng khi lính canh mở ngục, chỉ thấy Bạch phu nhân đã c.h.ế.t gục nơi góc tường, đành phải run rẩy tâu lại: Bạch thị tự vẫn trong ngục vì hổ thẹn sợ tội.

Tạ Quân nghe xong giận dữ vô cùng, chẳng màng đến việc Thục phi đang mang thai, lập tức hạ lệnh khám xét toàn bộ điện Phi Hương, không sót một góc.

Chỉ trong một canh giờ, trong các chậu cảnh và vườn hoa của điện Phi Hương, liên tiếp phát hiện dị vật phù chú, hình thức giống hệt con búp bê trong tay Bạch phu nhân.

Thục phi Bạch Ức Tiêu lập tức bị giam lỏng trong điện Phi Hương, cấm tất cả người ngoài lui tới.

Trước lúc chết, Bạch phu nhân từng gào khóc trong ngục rằng mình bị Nhan Tịch Lam xúi giục.

Dù lời ấy bị nhiều lính canh nghe thấy, song không một ai dám bẩm báo.

Ai ai trong cung cũng biết, gần đây Thục phi và Dương Tiệp dư tranh sủng kịch liệt, còn Nhan Tịch Lam dù không thân với Dương thị, nhưng cũng chưa từng đối đầu.

Bạch phu nhân có gào đến rách cổ, cũng chẳng ai tin.

Huống hồ bà ta đã chết, chẳng còn ai muốn lôi lời của một kẻ điên xuống mồ ra làm bằng chứng nữa.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 36: Chương 36



19.

Nhan Tịch Lam rời giường, thay một bộ y phục mùa hè màu trúc non, lại bảo Tố Ngọc vấn tóc thành kiểu đuôi ngựa rủ, thoáng lộ vẻ phong lưu.

Trên người không đeo một món trang sức nào, chỉ có cổ tay là đeo đôi vòng ngọc phỉ thúy.

Nhan Sơ Tịch vốn luôn ăn vận nhã nhặn, nàng sớm chiều gần gũi với tỷ tỷ, nay bắt chước y hệt, từ phong thái đến dáng vẻ đều đã có đến chín phần tương tự.

Một lớp mặt nạ được sao chép đến mức hoàn hảo, sớm đã khiến người ta khó lòng phân biệt thật giả.

Hôm nay nàng phải đích thân bày mưu trước mặt Tạ Quân, là nước cờ hiểm, cần khoác lên mình dáng vẻ giống tỷ tỷ nhất, để bản thân có thêm dũng khí.

Ra khỏi điện Hợp Hoan, dựa vào lưng kiệu, Nhan Tịch Lam ngẩng nhìn về phía trước, từ xa đã thấy hoa lựu đỏ rực trước điện Tiêu Phòng, rực rỡ như lửa, khiến lòng nàng bất giác loạn nhịp.

Đến chính nàng cũng suýt quên mất, năm xưa nàng yêu thích nhất là sắc đỏ như lửa của hoa lựu ấy.

Nhưng từ sau khi tiến cung, sắc đỏ chói lọi kia, nàng chưa từng khoác lên người lần nào nữa.

Chỉ là, nàng đã chẳng còn bận tâm—vì nàng từng thấy thứ đỏ rực còn khiến người ta chấn động hơn cả hoa lựu...

Chính là màu của m.á.u.

Kiệu dừng lại trước đại môn điện Tuyên Chính, Nhan Tịch Lam vịn tay Tố Ngọc đứng dậy, bước vài bước rồi vén váy quỳ gối nơi bậc thềm trước cửa chính điện.

Nàng vừa quỳ xuống, đám nội thị trong điện liền hồn bay phách lạc, lập tức cũng quỳ rạp cả xuống, tên tổng quản giọng run run sắp khóc, cố nặn ra giọng the thé mà cầu xin:

“Thưa nương nương, người đang làm gì thế này…

Nếu bệ hạ biết người quỳ ở đây… chẳng khác nào g.i.ế.c c.h.ế.t nô tài bọn này rồi!

Xin người thương tình mà đứng dậy, nương nương ơi!”

Nhan Tịch Lam lặng lẽ nghe tiếng van nài của nội thị mà không nhúc nhích, chỉ cúi mặt, nhỏ nhẹ nói:

“Không cần khuyên nữa. Nhờ được bệ hạ ưu ái, bổn cung đã thay bệ hạ tiếp quản Lục cung một thời gian. Cầm phượng ấn trong tay, bản cung chưa từng dám lơ là một ngày.

Tưởng rằng các tỷ muội trong cung đã thuận hòa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện chuyện vu cổ, bản cung khó tránh khỏi chịu trách nhiệm.”

Nói xong, nàng từ trong tay áo lấy ra phượng ấn, hai tay nâng lên cao, nước mắt lưng tròng, giọng cứng rắn:

“Thần thiếp tự biết đã phụ sự ủy thác của bệ hạ, xin công công giúp bản cung truyền lời, xin bệ hạ thu hồi phượng ấn, tuyển chọn người khác xứng đáng hơn.”

Lời nàng vừa dứt, giọng Tạ Quân từ xa vang đến.

“Vớ vẩn!”

Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy thân ảnh màu vàng rực giận dữ lao đến.

Mấy nội thị né không kịp, bị hắn đá văng xuống bậc ngọc, lăn lộn bò dậy thảm hại.

“Đứng lên! Mau đứng dậy cho trẫm! Trẫm không cho nàng quỳ!”

Tạ Quân vừa nói vừa siết lấy hai tay nàng.

Nhan Tịch Lam run rẩy cắn môi, chỉ dâng cao phượng ấn, nức nở cầu xin hoàng thượng thu hồi sắc lệnh.

Tạ Quân thấy nàng quật cường như thế, mắt như bốc lửa, nhất thời m.á.u dồn lên não, chẳng màng ánh nhìn xung quanh, cúi người bế bổng nàng vào lòng, ôm thẳng vào điện Tuyên Chính.

Nàng vừa giãy dụa vừa gọi tên hắn, nhưng đến khi Tạ Quân định đặt nàng xuống, nàng lại đột ngột im lặng, ngoan ngoãn tựa vào n.g.ự.c hắn, tay vòng qua cổ hắn mà ôm thật chặt.

Trái tim Tạ Quân chợt mềm nhũn, không nỡ rời ra, cứ thế ôm nàng ngồi xuống trường kỷ.

Nhan Tịch Lam vẫn không nói gì, chỉ càng siết vòng tay, tựa sâu hơn vào n.g.ự.c hắn, mãi đến khi Tạ Quân cúi đầu chạm nhẹ lên trán nàng, Nhan Tịch Lam mới khẽ run lên, đôi mắt lập tức trào ra từng giọt nước mắt to như hạt ngọc.

“Bệ hạ, thiếp sợ lắm… thật sự rất sợ… luôn nghĩ nếu một ngày có kẻ mang lòng bất chính với bệ hạ, dùng thứ bẩn thỉu như vậy hãm hại… thiếp thật sự, thật sự rất sợ…”

Tạ Quân ôm nàng vào lòng, dịu dàng hôn lên trán nàng, vừa hôn vừa khẽ dỗ:

“Đừng sợ, có trẫm đây rồi, còn gì phải sợ nữa?”

Nhan Tịch Lam hơi ngẩng đầu, một tay vuốt v3 gương mặt hắn, đôi mắt chan chứa nước ngắm nhìn hắn không rời, trong con ngươi tròn xoe phản chiếu trọn vẹn hình bóng hắn.

Tạ Quân sao có thể cưỡng lại ánh mắt ấy, lập tức không kiềm chế nổi mà hôn lên môi nàng.

Môi lưỡi quấn quýt, ôm lấy mỹ nhân trong lòng, Tạ Quân tâm ngứa khó nhịn. Nếu không phải nàng đang mang thai, e rằng hắn đã không nhịn nổi mà cùng nàng đắm chìm tại chính điện.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 37: Chương 37



Từ trước đến nay, hắn chưa từng như vậy với Nhan Sơ Tịch. Nhưng đối diện sự yếu đuối và bất lực của Nhan Tịch Lam, hắn ngày càng lún sâu, không thể tự thoát.

“Bệ hạ... tối nay, người có thể ở lại với thiếp một đêm được không?”

Tạ Quân nghe nàng thì thầm cầu xin, hơi thở lập tức rối loạn, siết chặt lấy nàng, cúi đầu đáp khẽ bên tai:

“Cả ngày hôm nay , trẫm đều ở bên nàng.”

Nghe được câu ấy, Nhan Tịch Lam cuối cùng cũng mỉm cười, khẽ nghiêng đầu tựa lên vai Tạ Quân.

Tạ Quân quả không thất hứa, cả một ngày đều ở bên nàng.

Đế phi cùng nhau dùng bữa trưa trong điện Tuyên Chính, đến xế chiều thì về điện Hợp Hoan, cùng chơi đùa với Chi Ninh suốt buổi.

Bên ngoài điện Hợp Hoan, điện Phi Hương và phủ Đại tướng quân thay nhau phái người đến cầu kiến, nhưng chẳng cung nhân nào dám truyền lời với Tạ Quân.

Bạch Ức Tiêu và Bạch Lĩnh Võ chỉ đành cắn răng chịu đựng, thấp thỏm trong chờ đợi suốt một ngày dài.

Cảm giác đó, chẳng khác nào bị thiêu đốt giữa địa ngục vô biên, khổ sở đến cùng cực.

Trời tối, Nhan Tịch Lam và Tạ Quân cùng nhau dỗ Chi Ninh ngủ.

Những ngày gần đây, Chi Ninh hiếm khi được gặp phụ hoàng, nên càng lưu luyến, cứ níu lấy áo hắn không chịu buông.

Tạ Quân vừa dỗ vừa trách yêu, nhưng nét mặt thì tràn đầy yêu thương.

Chi Ninh thuở nhỏ nhút nhát, rất ít khi làm nũng với hắn.

Nhưng từ khi được Nhan Tịch Lam chăm sóc, con bé ngày càng hoạt bát lanh lợi, tình cảm với phụ hoàng cũng thân thiết hơn, khiến hắn càng thêm thương yêu không nỡ rời xa.

Nhan Tịch Lam mỉm cười nhìn cha con bọn họ vui đùa, nhưng ánh mắt lại luôn dõi về phía cửa.

Một lát sau, Tố Ngọc vội vã bước đến, lặng lẽ đưa nàng một ánh mắt. Nhan Tịch Lam khẽ cười, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

“Nương nương, Thục phi vừa trốn khỏi điện Phi Hương.

Nghe nói đêm nay bệ hạ ở lại điện Hợp Hoan, nàng ta liền chạy đến, đang ầm ĩ đòi gặp bệ hạ.”

Ý cười trên gương mặt Nhan Tịch Lam dần phai, nàng siết lấy tay Tố Ngọc, giọng lạnh lẽo, thoáng châm chọc:

“Tính ra cũng có gan đấy. Ta còn lo vì đứa bé trong bụng, nàng ta sẽ nhịn hết mọi chuyện, chẳng kêu chẳng khóc cơ.

Mà đã nhịn không được rồi thì... cũng đáng đời, hôm nay lại phải chịu thêm một kiếp nạn nữa.”

Tố Ngọc nhìn sắc mặt chủ tử, lòng thoáng run lên, như chợt hiểu ra điều gì. Nàng chưa kịp nghĩ sâu, đã vội cản bước Nhan Tịch Lam.

“Nhị tiểu thư, người định làm gì vậy?”

Nhan Tịch Lam nhìn nàng, không nói một lời.

Nhưng Tố Ngọc là người hiểu nàng nhất. Chính bởi nàng im lặng, Tố Ngọc lại càng chắc chắn—việc nàng sắp làm, có thể sẽ khiến bản thân tổn thương.

Nghĩ đến đây, Tố Ngọc mềm nhũn chân, quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân nàng, khẽ khàng khẩn cầu:

“Nương nương, đừng làm vậy...

Tố Ngọc xin người, cầu xin người đừng làm tổn thương chính mình. Không đáng đâu.

Thục phi nhất định sẽ chịu quả báo, không đáng để người lấy thân ra dàn trận.”

Giọng Tố Ngọc rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều khẩn thiết. Nhan Tịch Lam phải quay đi, không dám đối diện nàng.

Hai người cứ giằng co như vậy, bỗng dưng, Nhan Tịch Lam quay người lại, ngay trước mặt bao cung nhân, tát Tố Ngọc một cái như trời giáng.

Tố Ngọc không kịp tránh, ngã lăn ra đất, má lập tức sưng đỏ.

Nhan Tịch Lam giơ tay chỉ thẳng vào nàng, giận dữ quát:

“Giờ đến ngươi cũng dám trái lời bổn cung sao?

Là bổn cung nuông chiều ngươi quá mức, mới để ngươi hỗn xược đến thế.

Đêm nay, bổn cung sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời.

Người đâu, lôi Tố Ngọc vào phòng tai vách mỏng mà giam lại, bắt nàng ta quỳ suốt đêm tỉnh ngộ. Trời sáng mới được thả.”

Các cung nữ xung quanh không dám trái lệnh, đành cắn răng tiến lên, kéo Tố Ngọc đi.

Nhan Tịch Lam hít sâu một hơi, bước tới trước cửa điện.

Hai hàng nội thị đứng hai bên mở rộng cửa, nàng vừa ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt sắc như d.a.o của Bạch Ức Tiêu.

Đêm nay, điện Hợp Hoan sẽ dậy sóng.

Nàng không muốn để Tố Ngọc cuốn vào nữa.

Có thể bảo vệ được người nào thì hay người đó.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 38: Chương 38



20.

“Tránh ra! Đừng chạm vào bổn cung! Bổn cung phải gặp bệ hạ!”

Bạch Ức Tiêu gào lên, vừa xô đẩy đám cung nhân đang ngăn cản, vừa liều lĩnh lao vào trong điện Hợp Hoan. Nhưng người của điện này đã sớm vây chặt lấy nàng, chẳng để nàng tiến thêm lấy một bước.

Nhan Tịch Lam đứng lặng bên trong, yên tĩnh quan sát Bạch Ức Tiêu. Chỉ thấy nàng kia đầu tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt, áo váy xộc xệch, chân trần không tất. Trên đôi bàn chân vốn trắng ngần đã chi chít vết xước, nhìn đến xót xa.

“Nhan Tịch Lam, đồ yêu nghiệt mê hoặc lòng người, để bổn cung vào! Bổn cung phải gặp bệ hạ!”

Giọng nói của Bạch Ức Tiêu đầy dữ tợn, sắc mặt méo mó.

Nhan Tịch Lam hiểu rõ — nàng ta đã bị dồn đến đường cùng, muốn trốn khỏi điện Phi Hương e đã tốn rất nhiều công sức, đến được đây trong bộ dạng như thế, là đã đánh cược tất cả.

Vu cổ là đại kỵ trong hậu cung.

Một khi chuyện bị vạch trần, đủ khiến nhà họ Bạch bị tru di.

Bạch Ức Tiêu sao có thể cam tâm chịu chết? Dẫu là kháng chỉ, nàng ta cũng muốn tự mình đối chất với Tạ Quân.

Nhưng Nhan Tịch Lam lại không định để nàng ta có cơ hội đó.

“Yêu nữ! Ngươi cả ngày quấn lấy bệ hạ, rốt cuộc có mưu đồ gì? Bản cung nhất định sẽ khiến người đuổi ngươi khỏi cung!”

Lời nói như d.a.o cắt tai, nhưng Nhan Tịch Lam chỉ quay đầu, nhàn nhạt dặn dò một tiểu cung nữ:

“Không nghe thấy sao? Thục phi tỷ tỷ muốn gặp bệ hạ, mau đi thỉnh người đến đây.”

Cung nữ được lệnh vội vã chạy đi.

Bạch Ức Tiêu nghe thấy vậy thì im lặng giây lát, ánh mắt như muốn xuyên thấu nội điện, dán chặt vào nơi nàng nghĩ rằng Tạ Quân đang ở đó.

Nhan Tịch Lam khẽ nhấc tà váy, ung dung bước ra, dừng lại bên cạnh Bạch Ức Tiêu.

Khóe môi nàng khẽ cong, nụ cười dịu dàng mà lạnh lẽo:

“Tỷ tỷ, chẳng phải xưa nay tỷ luôn tin tưởng bệ hạ nhất sao? Cớ sao hôm nay lại hoảng loạn đến thế?

Bộ dạng đầu tóc rối bời thế kia, chẳng hợp quy củ diện thánh đâu.”

Bạch Ức Tiêu không đáp, chỉ hừ lạnh, ánh mắt không rời nội điện.

Nhan Tịch Lam cười càng rạng rỡ, rồi lại tiến thêm một bước:

“Tỷ có biết vì sao hôm nay bệ hạ chẳng gặp ai, suốt một ngày ở bên muội không?

Không phải vì muội quyến rũ gì, mà vì chuyện của Bạch phu nhân quá bất ngờ.

Bệ hạ còn chưa nghĩ ra nên xử lý tỷ ra sao... xử lý Bạch gia thế nào.”

Lời vừa dứt, Bạch Ức Tiêu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn nàng.

Đám cung nhân xung quanh kinh hãi, muốn ngăn lại nhưng chưa kịp hành động, đã bị Nhan Tịch Lam quát lớn:

“Dừng tay! Nàng ấy vẫn là Thục phi được ban tước, các ngươi dám động thủ? Không sợ lát nữa bệ hạ nổi giận, liên lụy tới các ngươi sao?”

Cung nhân đành thu tay lùi xuống.

Bạch Ức Tiêu liền xô mấy người chắn trước, lao tới, vươn tay túm lấy vạt áo của Nhan Tịch Lam.

Nhan Tịch Lam không ngờ nàng ta mạnh đến thế, bị kéo đến lảo đảo.

Đám người xung quanh kinh hô, nhưng không ai dám tiến lên cản. Nào ngờ hành động ấy lại rơi trúng bẫy của nàng.

Nhan Tịch Lam vờ vùng vẫy vài cái, rồi từ từ buông xuôi, mặc cho Bạch Ức Tiêu kéo giật.

Trong lúc ấy, nàng khéo léo dẫn Thục phi từng bước từng bước tới sát bậc thềm dài trước điện Hợp Hoan.

Chỉ cách mép thềm một bước, nàng bất ngờ ngẩng đầu, nụ cười lặng lẽ hóa lạnh lùng. Giọng nàng rất khẽ, chỉ để hai người nghe thấy:

“Bệ hạ chẳng cần nói gì, ta vẫn biết ngài nghĩ gì.

Chính vì chưa quyết được cách xử lý ngươi nên đêm nay, ta cố ý đưa ngươi đến đây.

Ngươi đã đến rồi, ngài sẽ không còn do dự gì nữa.

Bạch gia, từ nay tuyệt đường sống.”

Lời dứt, Nhan Tịch Lam không cho Bạch Ức Tiêu thời gian phản ứng. Nàng lùi mạnh một bước, thân hình đột ngột đổ nhào, lăn xuống từng bậc thềm đá lạnh lẽo.

Phía sau, tiếng hét kinh hoàng vang lên.

Bạch Ức Tiêu đứng c.h.ế.t lặng, trơ mắt nhìn Nhan Tịch Lam ngã ngay trước mặt.

Trong màn đêm, vang lên âm thanh như vải lụa bị xé toạc, sắc lạnh đến chói tai.

Một mảnh lụa xanh lục rơi khỏi tay Bạch Ức Tiêu, cánh tay nàng vẫn còn đưa ra phía trước nhưng chẳng nắm lấy được gì.

Mệnh nàng, mệnh của cả nhà họ Bạch... dường như đã tuột khỏi tay trong khoảnh khắc ấy.

Từng bậc đá đập mạnh vào thân thể Nhan Tịch Lam. Nàng biết cú ngã này sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức ấy.

Khi lăn tới chân thềm, toàn thân nàng đã rã rời, chẳng còn cử động được nữa.

Trong tiếng ong ong bên tai, nàng cố mở mắt. Mùi m.á.u tanh xộc lên nồng nặc. Thế nhưng—trong lòng nàng lại thầm dâng lên một nỗi khoái trá, đến mức muốn bật cười thành tiếng.

Trên trời, một vầng trăng tròn xuyên mây hiện ra, ánh trăng như nước đổ xuống mặt đất.

Nhan Tịch Lam muốn ngẩng đầu nhìn thêm chút nữa, nhưng bóng tối đã phủ lấy tầm mắt nàng.

Tạ Quân cuối cùng cũng đến.

Hắn gầm lên, đẩy mạnh đám người ra, chạy đến bậc thềm.

Thứ hắn thấy—chỉ là thân ảnh trong bộ áo màu trúc non, lặng lẽ nằm đó như ngủ quên dưới ánh trăng.

Hắn vịn tay nội thị, từng bước run rẩy đi xuống bậc thềm, chưa bao giờ thấy những bậc đá này lại dài đến thế.

“Thần phi, tỉnh lại đi... thần phi…”

Tạ Quân cố nén sợ hãi, quỳ xuống, ôm lấy nàng vào lòng. Cơ thể nàng vẫn còn ấm, nhưng nặng nề lạ thường.

Hắn càng muốn bình tĩnh, mồ hôi lại càng tuôn ào ạt.

“Thần phi, trẫm ra lệnh cho nàng tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

Hắn vươn tay muốn vén tóc nàng, nhưng chạm vào lại là cả bàn tay dính đầy m.á.u.

Máu từ đầu ngón tay rơi xuống gò má tái nhợt, như tạo nên một lớp trang điểm, đẹp đến rợn người.

Ký ức bất ngờ trào về — về Sơ Tịch, về Tịch Lam.

Mọi hình ảnh, mọi lời nói đan xen, rối loạn. Hắn không còn phân biệt được ai là ai.

Tạ Quân bế nàng lên, bước từng bước nặng nề lên bậc thềm.

Dưới chân, những vệt m.á.u loang như hoa sen đỏ, từng đóa từng đóa yêu dị trải dài khắp nền đá.

“Lam nhi... nàng mở mắt ra nhìn trẫm một lần thôi. Chỉ một lần, trẫm cầu nàng...”

Hắn cúi đầu thì thầm, tựa như nói với chính mình, hoàn toàn quên mất xung quanh còn rất nhiều người.

Nhưng dường như, chẳng còn điều gì quan trọng nữa, hắn chỉ muốn ôm nàng, ôm đến khi nàng tỉnh dậy.

Nội thị thân cận mặt tái đi, lập tức hạ lệnh truyền ngự y đến ngay, dù cửa cung đã đóng cũng không được phép chậm trễ.

Ông ta lại đích thân bắt giữ Bạch Ức Tiêu, giam vào tịnh điện chờ bệ hạ xử trí.

Ánh mắt Bạch Ức Tiêu vẫn dõi theo Tạ Quân, tuyệt vọng đến cùng cực. Nhưng... Tạ Quân chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần.

Khi bị dẫn đi, nàng ta lại rất ngoan ngoãn, không kháng cự, chỉ lặng lẽ nói:

“Công công... có thể giúp ta nói với bệ hạ một câu không?

Ức Tiêu bị oan... là thần phi vô ý bước hụt, mới ngã xuống thềm.”

Nội thị nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở bụng đang nhô lên. Một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp:

“Thục phi nương nương... đến nước này rồi, oan hay không cũng chẳng còn quan trọng.

Điện Hợp Hoan có mười mấy cặp mắt chứng kiến. Người khó thoát khỏi bị liên lụy.

Tình hình đã không thể cứu vãn. Nghe lão nô khuyên một câu... nương nương sớm liệu tính đường lui.”

Bạch Ức Tiêu cúi đầu, hai tay ôm lấy bụng. Một luồng khí lạnh lẽo từ tim tràn ra khắp cơ thể.

“Công công... ta còn có thể tính gì nữa? Ta chỉ là... thấy có lỗi với đứa nhỏ trong bụng thôi.”

Gió đêm lùa qua, cuốn đi giọng nàng.

Chiếc đầu từng ngẩng cao kiêu ngạo ... Giờ... đã cúi xuống.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 39: Chương 39



21.

Trước khi nhập cung, ngày mà Nhan Tịch Lam mong chờ nhất mỗi năm—chính là Thượng Nguyên.

Mỗi dịp Thượng Nguyên, phụ thân đều dắt nàng và tỷ tỷ đi xem hội hoa đăng.

Phụ thân đi giữa, tay trái nắm lấy nàng, tay phải nắm lấy tỷ tỷ. Ba cha con vừa đi vừa dừng, cùng nhau dạo khắp Trường An phồn hoa rực rỡ.

Phụ thân từng kể với hai chị em rằng, khi mẫu thân còn tại thế, mỗi năm đến dịp này, bà cũng sẽ cùng người ra chợ đêm, thưởng đèn ngắm cảnh.

Khi ấy nàng còn nhỏ, mỗi lần phụ thân nhắc đến mẫu thân, nàng lại nằng nặc đòi ăn thêm một xâu hồ lô đường.

Khi đó, nàng không hề nhận ra, trong mắt phụ thân là nỗi cô đơn khôn tả.

Giờ ngoảnh đầu nhìn lại, nàng đã hiểu được tâm tình phụ thân năm ấy, chỉ là... đã chẳng còn nhớ nổi hương vị của hồ lô đường nữa rồi.

Năm đầu tỷ tỷ nhập cung, đúng vào dịp Thượng Nguyên.

Phụ thân phải vào cung dự yến, không thể cùng nàng đi xem hội.

Nàng tức giận đóng cửa ở lì trong phòng, giận dỗi cả một ngày, mặc kệ phụ thân dỗ dành cách nào cũng không chịu mở cửa.

Chạng vạng, Nhan Tịch Lam đứng bên cửa sổ, trông ra phố phường Trường An, thấy từng dòng đèn rực rỡ lần lượt thắp sáng như dòng sông ánh sáng.

Mắt nàng cay xè, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Thượng Nguyên từng là ngày chỉ dành riêng cho hai tỷ muội—không cần tiếp khách, không phải hành lễ. Phụ thân sẽ gác lại mọi công việc, đưa các nàng vui chơi suốt một đêm.

Thế mà nay, tỷ tỷ và phụ thân đều không ở bên, cho dù có ăn bao nhiêu hồ lô đường, ngắm bao nhiêu đèn hoa, cũng chẳng còn ai vỗ về nàng nữa.

Nghĩ đến đó, ánh đèn trước mắt lại càng mờ nhòe. Nàng vừa định đưa tay lau nước mắt thì chợt nghe dưới lầu vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Nhan bá bá nói muội trốn lên lầu, chắc là đang lau nước mắt.

Ta còn không tin, bây giờ xem ra, quả nhiên là cha hiểu con gái nhất.”

Nhan Tịch Lam cúi đầu nhìn xuống, thấy Bạch Thiếu An đứng dưới lầu, một thân áo trắng, tay xách một chiếc đèn thỏ, đang ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt ánh lên nụ cười—tựa hồ nước xuân vỗ bờ dưới ánh trăng.

“Tiểu Lam chẳng phải thích nhất là Thượng Nguyên sao?

Vừa nghe Nhan bá bá nói tối nay vào cung dự yến, ta liền vội vã chạy đến.

Mau xuống đây, chúng ta cùng đi xem hội đèn. Nhan bá bá đã đồng ý rồi.”

Nhan Tịch Lam chạy xuống, đứng ngây người trước mặt Bạch Thiếu An, lại nhìn chiếc đèn thỏ tinh xảo đáng yêu trong tay chàng.

Bất chợt, nàng nhào vào lòng chàng, òa lên khóc nức nở, mà đó là những giọt nước mắt vì vui mừng, vì quá đỗi hân hoan.

Tối ấy, nàng thay một bộ y phục nam trang, cầm chiếc đèn thỏ mà chàng tặng, hớn hở bước ra khỏi cửa nhà.

Nàng hơi ngượng, không dám nắm tay chàng, chỉ dám kéo nhẹ ống tay áo.

Mỗi lần len lén ngước mắt nhìn chàng, hai má nàng lại đỏ hồng như hoa đào tháng ba.

Đi ngang qua một quầy bán hồ lô đường, Nhan Tịch Lam hơi do dự, không biết có nên mua một xâu hay không.

Còn chưa quyết định, Bạch Thiếu An đã dừng lại, thản nhiên trả tiền rồi đưa hẳn một xâu hồ lô đến trước mặt nàng.

Nàng đỏ mặt, xua tay đẩy tay chàng, miệng trách yêu:

“Ca ca, sao không hỏi muội trước đã? Muội có nói muốn ăn hồ lô đâu—muội không còn là trẻ con nữa!”

Bạch Thiếu An chẳng hề giận, chỉ mỉm cười cúi người, cầm xâu hồ lô lắc lắc trước chiếc đèn thỏ trong tay nàng, nói giọng chọc ghẹo:

“Tiểu thỏ con, muốn ăn hồ lô không? Nếu muốn thì phải mở miệng xin tiểu Lam cô nương đấy, xin nàng nhận lấy, cho ngươi nếm một miếng.”

Vừa nói, chàng vừa nháy mắt với Tịch Lam, lại lần nữa đưa hồ lô đến gần tay nàng.

“Nhận lấy đi, thỏ con còn nhỏ, nó muốn ăn đấy.”

Nhan Tịch Lam bị chàng chọc cười, mặt đỏ rần như ráng chiều. Nàng chẳng rõ là vì cười quá nhiều, hay vì lòng quá vui.

Cuối cùng, nàng vẫn thẹn thùng nhận lấy hồ lô đường, vừa ăn vừa nhoẻn miệng mỉm cười thỏa mãn.

Có lẽ, chính là giây phút nàng cúi đầu cắn lấy viên kẹo đầu tiên, nàng lờ mờ nghe thấy Bạch Thiếu An nói gì đó.

Tiếng người trên phố ồn ào, nàng chẳng nghe rõ ràng, nhưng tim nàng khi ấy đã lạc mất một nhịp.

Chàng khẽ khàng nói:

“Ăn hồ lô rồi, muội chính là tiểu thỏ của ta.”

Nói xong, gương mặt chàng đỏ bừng, vành tai cũng đỏ ửng, không dám nhìn nàng, cúi đầu, đến đầu ngón tay cũng nhuộm màu hồng nhạt.
 
Back
Top Bottom