Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ

Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 10: Chương 10



6.

Từ khi Chi Ninh chuyển vào ở tại điện Hợp Hoan, Nhan Tịch Lam cảm thấy thời gian như trôi nhanh hơn hẳn.

Nàng suốt ngày từ sáng đến tối ở bên Chi Ninh, cho bé ăn, dỗ bé ngủ, chỉ cần có Chi Ninh bên cạnh, lòng nàng liền thấy yên ổn.

Chi Ninh dường như chẳng chút vương vấn gì với điện Tiêu Phòng, sống ở điện Hợp Hoan thì càng thêm vui vẻ, gọi “mẫu phi” cũng ngày càng tự nhiên hơn.

Nghe giọng nói non nớt mà vui tươi của Chi Ninh, trong lòng Nhan Tịch Lam lại dâng lên một nỗi xót xa âm ỉ.

Suy cho cùng, là nàng đã lừa dối Chi Ninh.

Ban đầu, chỉ là để dụ con bé uống thuốc hạ sốt, nàng không nghĩ quá nhiều.

Nhưng bây giờ, lòng nàng lại dấy lên lo âu, sợ rằng Chi Ninh sẽ thực sự quên mất tỷ tỷ của mình, để mặc nàng thay thế hoàn toàn.

Chỉ là, Tạ Quân đã hạ lệnh, trong toàn cung không ai được nhắc đến tiên hoàng hậu trước mặt Công chúa Khang Lạc.

Trận bệnh nặng ấy của Chi Ninh đã khiến Tạ Quân kinh hãi, hắn không giữ được Nhan Sơ Tịch, nhưng đứa con gái của hai người, hắn nhất định phải bảo vệ bằng mọi giá.

Tạ Quân thường lui tới điện Hợp Hoan thăm con gái, cũng có khi ngủ lại, nhưng luôn nghỉ tại điện phụ, chưa từng bước chân vào phòng của Nhan Tịch Lam.

Người trong điện Hợp Hoan đều đã được hắn dặn dò, chuyện vụn vặt thế này sẽ chẳng truyền ra ngoài.

Trong mắt các phi tần hậu cung, Nhan Tịch Lam – vị Thần phi nương nương này – đã trở thành tân sủng được bệ hạ yêu quý nhất.

Từ cung nữ một bước lên làm Thần phi, được ban cho ở Hợp Hoan điện, lại còn chăm sóc Công chúa Khang Lạc – người được hoàng thượng cưng chiều nhất – đến giờ vẫn không thất sủng, cảnh tượng này e là chọc giận không ít phi tần trong cung.

Năm đó, Nhan Tịch Lam vào cung làm cung nữ chưa lâu, nhưng cũng có không ít người biết rõ thân thế nàng.

Một sớm thành phi, tránh sao khỏi bị người đời đem ra đàm tiếu, ngày này sang ngày khác bị xào xáo trên đầu lưỡi kẻ khác, như thể sợ mùi giấm trong cung chưa đủ nồng.

Thi thoảng, cũng có đôi ba lời bẩn thỉu lọt đến tai Nhan Tịch Lam, nhưng nàng chưa từng để tâm, chẳng qua cũng chỉ là mấy câu thị phi nhảm nhí, mắng nàng không biết liêm sỉ, nhân lúc tỷ tỷ qua đời, thừa dịp tang kỳ trèo lên long sàng; lại có người vừa ghen tị vừa xuýt xoa, rằng nàng mang một gương mặt giống hệt tiên hoàng hậu, chẳng tốn chút sức cũng khiến hoàng thượng phải động lòng.

Nhan Tịch Lam nghe thì nghe, nhưng chẳng buồn giải thích hay để ý, nàng hiểu, trong hậu cung này ai cũng có cái miệng sắc như dao, những chiếc miệng ấy không cắn nát nàng thì sẽ không dừng lại.

Huống hồ, đây mới chỉ là khởi đầu, những chuyện cũ kinh tâm động phách của nàng vẫn chưa bị phơi bày ra ánh sáng, chỉ là sớm muộn mà thôi, nàng chỉ việc nhẫn nại chờ đợi.

Có Thục phi ở đó, nàng sẽ không dễ dàng tha cho Nhan Tịch Lam.

Miệng đời đáng sợ, nhưng Nhan Tịch Lam buộc phải vượt qua cửa ải này.

Nếu ngay chỗ này nàng đã thất bại, còn nói gì đến báo thù? Khi ấy, chi bằng sớm cho mình một cái kết, xuống dưới kia làm bạn với tỷ tỷ.

Mùa xuân sắp trôi qua một nửa, mà bên Thục phi vẫn chưa có động tĩnh gì, Nhan Tịch Lam cũng không vội, thừa dịp còn yên ổn, nàng sai Tố Ngọc chuẩn bị sẵn nhiều thứ trong điện Hợp Hoan, phòng khi bất trắc.

Nàng đã tính kỹ, ngày nàng thất thế sẽ chẳng còn xa nữa.

Cuối tháng tư, có người đến Hợp Hoan điện trao thiệp mời.

Cung nữ đưa thiệp nói rằng, mấy hôm trước là sinh nhật của Dương Tiệp dư, bệ hạ đặc biệt ban cho một cây hải đường Tây phủ, giờ hoa nở rộ rực rỡ, Dương Tiệp dư không dám độc chiếm vẻ đẹp của loài hoa ấy, nên mời các phi tần hậu cung cùng đến ngắm hoa uống rượu, vui vẻ cả ngày.

Từ sau khi được phong Thần phi, những thiệp mời không đầu không đuôi kiểu này Nhan Tịch Lam đã gặp không ít, nàng vẫn luôn không để tâm.

Nhưng lần này, nàng lại hỏi thêm cung nữ một câu:

“Chắc Dương Tiệp dư cũng đã gửi thiệp đến điện Phi Hương rồi chứ?”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 11: Chương 11



Cung nữ bị hỏi thì ngẩn ra một chút, rồi vội vàng đáp:

“Hồi bẩm Thần phi nương nương, đúng là Dương Tiệp dư cũng có mời Thục phi nương nương, chỉ là Thục phi hiện đang phụ trách lục cung, công vụ bận rộn, e là không có thời gian.”

Nghe vậy, Nhan Tịch Lam khẽ cười, dịu giọng bảo:

“Thục phi đã không rảnh, bản cung đương nhiên phải thay mặt đến góp vui. Nghĩ đến cây hải đường mà bệ hạ ban tặng, hẳn là quốc sắc thiên hương.”

Cung nữ kia có vẻ không ngờ Nhan Tịch Lam sẽ đồng ý tham dự, nghe được câu trả lời của nàng thì sửng sốt, rồi lắp bắp đáp ứng, vội vàng rời đi.

Chờ cung nữ rời khỏi, Tố Ngọc liền nhíu mày, không hiểu hỏi:

“Nương nương, Dương Tiệp dư và Thục phi vốn thân thiết, người trước giờ đâu có qua lại gì với nàng ta.

Nhìn dáng vẻ cung nữ ấy, tám phần chẳng phải thật lòng mời người, chỉ là không tiện bỏ qua người thôi.

Bằng không, nào có chuyện chỉ gửi thiệp trước một ngày?

Nếu người muốn ngắm hải đường, trong cung chỗ nào chẳng có, cần chi phải chen chúc với mấy người ấy?”

Nhan Tịch Lam nghe vậy thì chỉ cười khẽ, thản nhiên đáp:

“Chính vì Dương Tiệp dư thân thiết với Thục phi, nên ta mới muốn đi một chuyến.

Ta trốn trong điện Hợp Hoan đủ lâu rồi, cũng phải đúng lúc để lộ chút sơ hở, mới có thể dẫn rắn ra khỏi hang.

Huống hồ, ngày này được chọn cũng thật đúng lúc…”

Tố Ngọc nghe xong vẫn ngơ ngác, đếm ngón tay một hồi vẫn không hiểu rốt cuộc ngày gì mà gọi là “đúng lúc”.

Hôm sau, Nhan Tịch Lam không dậy sớm chải chuốt, chỉ mặc một bộ xiêm y thường ngày, chơi với Chi Ninh một lúc, đến khi sắp đến giờ mới qua loa cài vài cây trâm, rồi cứ thế mặt mộc mà lên đường.

Đi dự tiệc Hồng Môn, nếu ăn mặc quá chỉn chu, cuối cùng lại hóa thành vướng víu.

Khi đến điện Lan Lâm – nơi Dương Tiệp dư ở – vừa bước xuống bộ liễn, đã nghe trong điện vang lên những tràng cười rôm rả.

Nhan Tịch Lam vịn tay Tố Ngọc, bước chậm rãi vào trong.

Điện ngủ của Dương Tiệp dư vốn chẳng nhỏ, nhưng hôm nay phi tần hậu cung tụ họp đông đủ, chen chúc đến nỗi suýt nữa chẳng còn chỗ để đặt chậu hải đường Tây phủ.

Các phi tần đang vui chuyện, nghe báo Thần phi giá lâm, đành bỏ ly đặt đũa, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Nhan Tịch Lam nhìn cảnh ấy, trong lòng không khỏi bật cười thầm.

Cả điện đầy phi tần, duy chỉ có một người vẫn ung dung ngồi tại chỗ — chính là vị Thục phi nương nương “e là không rảnh” ấy.

Hôm nay nàng ta ăn vận lộng lẫy, khoác y phục đỏ thẫm, đầu cài đầy trâm vàng ngọc biếc, vốn là tiệc do Dương Tiệp dư làm chủ, mà lại hóa thành khách át chủ, độc chiếm vị trí bên cạnh chậu hải đường.

Nhan Tịch Lam liếc nhìn Bạch Ức Tiêu, cười thầm trong bụng — con rắn ngốc này rốt cuộc cũng ngoan ngoãn chui ra khỏi hang.

Có lẽ đã uống mấy chén, mặt Bạch Ức Tiêu đỏ hây hây.

Nhan Tịch Lam đi ngang qua nàng ta rồi ngồi xuống, không hề hành lễ, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Thị nữ bên cạnh Bạch Ức Tiêu có vẻ không vui, nhưng nàng ta chẳng để tâm, lại còn cười tươi sai người rót rượu cho Nhan Tịch Lam, nhìn qua có vẻ rất nhiệt tình.

Lại thêm vài chén rượu vào bụng, sắc xuân trên mặt Bạch Ức Tiêu càng đậm, ánh mắt mơ màng, bước chân loạng choạng đến gần, kéo tay Nhan Tịch Lam, giọng líu ríu mà cao vút:

“Thần phi muội muội , cuối cùng muội cũng chịu ra ngoài rồi.

Từ ngày được phong phi đến giờ, ngày nào cũng trốn trong điện Hợp Hoan, khiến các tỷ tỷ như bọn ta lo lắng không yên.

Người không biết còn tưởng chúng ta đã đắc tội gì với muội đấy.”

Nhan Tịch Lam chỉ khẽ cười lấy lệ, lặng lẽ rút tay về.

Bạch Ức Tiêu lại sán tới, nhìn nàng, nửa cười nửa không:

“Nãy các tỷ muội còn đang nói về muội đấy, ai cũng bảo Thần phi muội muội xuất thân danh môn, là tiểu thư dòng chính của phủ Yến Quốc công, lại là muội muội ruột của tiên hoàng hậu, được phong Thần phi thật chẳng có gì sai.

Lúc mới nhập cung chỉ làm cung nữ bên cạnh tiên hoàng hậu, thật đúng là ấm ức cho muội rồi.

Nghĩ lại, chẳng phải do Bạch gia chúng ta mà muội phải chịu thiệt sao?”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 12: Chương 12



7.

Sau một tràng dài lời lẽ từ Bạch Ức Tiêu, bầu không khí náo nhiệt trong tẩm điện đã sớm tản đi không dấu vết.

Các phi tần đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, vẻ mặt lộ rõ vẻ lúng túng.

Chỉ có Dương Tiệp Dư là vẫn ung dung mỉm cười, phụ họa bằng giọng điệu nhẹ nhàng:

“Thật là chuyện hiếm thấy, ai cũng biết Thần phi nương nương là muội muội ruột của Tiên hoàng hậu, nhưng không ngờ, Thục phi nương nương và Thần phi nương nương lại có giao tình từ trước.”

Bạch Ức Tiêu nghe vậy chỉ lấp lửng đáp một câu:

“Ôi, toàn là chuyện cũ giữa hai nhà thôi, nhắc lại cũng chẳng ích gì.”

Nói xong, nàng lại tiếp tục cụng chén mời rượu, nhưng những lời vừa rồi đã gợi lên lòng hiếu kỳ của chúng phi, khiến ai nấy đều vây lấy Thục phi hỏi cho rõ.

Thục phi ngửa cổ uống cạn một chén rượu, rồi cúi đầu thở dài, trong tiếng thở dài còn mang theo một tia oán trách, nàng cất lời chậm rãi:

“Khi tam ca nhà ta còn sống, từng có hôn ước với Nhan muội muội, đáng tiếc huynh ấy đoản mệnh, trời không cho thành đôi, để lại một đoạn tình dang dở khiến người ta tiếc nuối khôn nguôi..”

Một câu nói rơi xuống, tựa hồ khơi lên sóng lớn trong điện. Tiếng xì xào nổi lên tứ phía.

Dương Tiệp Dư giả vờ kinh ngạc hít mạnh một hơi, cao giọng hỏi:

“Thục phi nương nương, người vừa nhắc tới tam ca... chẳng phải là tam công tử Bạch Thiếu An của Đại tướng quân phủ sao?”

Nhan Tịch Lam lặng lẽ nhìn khắp điện, tim như bị ai đó bóp chặt.

Đã lâu rồi nàng không nghe thấy cái tên “Bạch Thiếu An”, vậy mà hôm nay, chỉ một tiếng gọi ấy thôi, cũng khiến nàng đau đớn như thể bị xé toạc lồ ng ngực, từ trước n.g.ự.c xuyên thẳng ra sau lưng, để lại một lỗ hổng rớm m.á.u.

Năm xưa ở Trường An, văn nhân như mây, tuấn tú như gấm, nhưng nhắc đến phong tư nhã nhặn, tài hoa rực rỡ, chẳng ai có thể sánh bằng tam công tử nhà họ Bạch - Bạch Thiếu An

Bạch tam lang tuổi trẻ nổi danh, văn chương xuất chúng, một bài thơ có thể khiến giấy ở Lạc Dương cháy hàng, một lời bình cũng đáng giá nghìn vàng.

Chỉ tiếc trời xanh ghen tị anh tài, Bạch tam lang nằm mắc nặng, nằm liệt giường, chưa đầy ba tháng thì qua đời, để lại Trường An tràn ngập bi ai, người người tiếc nuối.

Người đã khuất, nhưng kẻ còn sống vẫn chưa buông tha cho ký ức về chàng.

Nhan Tịch Lam ngồi yên, mặc cho mọi lời bàn tán ồn ào, đến khi cảm nhận được một giọt nước rơi lạnh trên mu bàn tay, nàng mới bừng tỉnh.

Nhưng cảnh tượng đó đã lọt trọn vào mắt Bạch Ức Tiêu. Nàng ta cười đắc ý, giả vờ chếnh choáng say, nâng giọng phối hợp cùng Dương Tiệp Dư diễn tiếp:

“Dương muội nói không sai, đúng là tam ca ta – Bạch Thiếu An.”

Nói rồi, nàng ta ngửa cổ uống cạn chén nữa, hai mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào:

“Năm ấy, vì thể diện phủ Quốc công, phụ thân ta mới cho phép tam ca đính ước với Yến phủ.

Vậy mà sau khi Hoàng thượng đăng cơ, phủ Yến Quốc Công có Tiên hoàng hậu làm chỗ dựa, liền khinh thường tam ca ta chỉ là con thứ, sợ liên lụy muội muội mình, bèn kéo nhau đến nhà ta, đòi hủy hôn cho bằng được.”

Câu này vừa dứt, tất cả chúng phi đều quay đầu nhìn Nhan Tịch Lam.

Những ánh mắt đó, có người sắc bén như dao, có người lạnh lẽo như băng, như muốn xé toạc nàng ra để nhìn rõ tim gan.

“Bạch công tử văn chương xuất chúng, danh tiếng lẫy lừng, thế mà vẫn có người sợ bị liên lụy, đúng là không biết tốt xấu.

Bảo sao phủ Tướng quân trước giờ luôn tránh nhắc đến mối hôn sự này, có lẽ là cảm thấy mất mặt vì Nhan thị.”

“Đúng là vô liêm sỉ. Bạch công tử nhân phẩm thế nào ai chẳng biết – tao nhã như gió sớm, ấm áp tựa ngọc.

Cho dù người đã mất, cũng đáng được giữ tiết trọn đời.

Tiên hoàng hậu mà để muội muội mình nhập cung, có khi nào vốn đã toan tính từ trước, muốn nàng ta quyến rũ quân vương?

Yến quốc công phủ thật sự không biết dạy con.”

“Bạch Thiếu An xuất thân phủ Đại tướng quân , còn Yến quốc công thì sao?

Hậu duệ bất tài, dòng dõi cũng gần như tuyệt diệt, được một người làm Hoàng hậu thì lên mặt, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 13: Chương 13



Lời lẽ độc địa cứ thế tuôn ra, Tố Ngọc không chịu nổi nữa, toan lên tiếng ngăn lại thì bị Nhan Tịch Lam liếc mắt ngăn cản.

Nàng mỉm cười nâng chén rượu, khẽ nhấp một ngụm.

Rượu cay xộc thẳng vào cổ họng, thiêu đốt dạ dày, nàng đặt chén xuống, quay sang Thục phi cười dịu dàng:

“Bạch tỷ tỷ thật thích ôn chuyện cũ, trách sao Hoàng thượng không ưa. Bao nhiêu năm rồi mà tỷ vẫn không chịu buông.”

Bạch Ức Tiêu nghe xong, mắt càng đỏ hơn, tay run lên rồi ném mạnh chén rượu xuống đất, vỡ tan tành.

Nàng đưa ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Nhan Tịch Lam, nghiến răng ken két:

“Buông sao được! Năm đó nếu không phải Yến phủ làm loạn, làm nhục nhà họ Bạch ta, tam ca ta đâu đến nỗi bị đả kích mà bệnh nặng không dậy nổi, cuối cùng yểu mệnh!”

Dương Tiệp Dư giả vờ hốt hoảng đưa khăn che miệng, như thể sợ chính mình bật ra tiếng thét.

Nhan Tịch Lam cười lạnh, cúi đầu nghịch chén rượu trong tay, giọng lặng lẽ:

“Thục phi nương nương nên cẩn trọng lời nói, đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu phủ Yến quốc công.

Năm đó chính là nhà họ Bạch thất lễ trước, phụ thân ta mới tức giận buột miệng nói vài câu, nào ngờ đến tai tỷ lại biến thành chuyện phủ Yến quốc công sỉ nhục Bạch công tử?

Tỷ chưa từng nghe sao? - là Bạch tướng quân ép công tử làm việc riêng, công tử không theo, khó vẹn hiếu trung, mới bị dồn đến mức.....”

Chưa nói hết câu, Bạch Ức Tiêu đã giật lấy bình rượu trên bàn, không nói không rằng dốc thẳng lên đầu Nhan Tịch Lam.

Từng dòng rượu chảy ướt đẫm tóc tai, xiêm y.

Trong điện lập tức im phăng phắc.

Bạch Ức Tiêu cười khẩy, ném bình rượu xuống đất, mảnh sứ vỡ tung tóe.

Dương Tiệp Dư cũng không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.

“Nhan Tịch Lam, người nên cẩn thận lời nói là ngươi, đừng tưởng có được ân sủng của Hoàng thượng là có thể lộng hành.

Bình rượu hôm nay, coi như bổn cung cảnh cáo ngươi.

Từ nay về sau, nếu ngươi dám nhắc đến phủ Tướng quân, dám vu khống phụ thân ta, bổn cung sẽ khiến ngươi và cả phủ Yến quốc công trả giá.”

Nhan Tịch Lam cắn chặt môi, nuốt nhục vào lòng, đôi mắt đỏ rực.

Bạch Ức Tiêu liếc nhìn nàng, cười nhạt đứng dậy, tà váy đỏ quét ngang mặt Nhan Tịch Lam, như một cái tát giáng xuống giữa hội yến.

Sau khi Bạch Ức Tiêu rời đi, Dương Tiệp Dư lại làm bộ làm tịch tiến lên, tỏ vẻ ân cần đưa khăn lau mặt cho nàng, chẳng hề kiêng kỵ móng tay dài cào rát cả da mặt người khác.

“Thần phi nương nương, người bên Hợp Hoan điện tới đón rồi.

Nương nương cũng mệt rồi, hôm nay chơi vui cũng đủ, thần thiếp không dám giữ lại nữa.”

Giọng nàng mềm như lụa, nhưng nghe vào tai Nhan Tịch Lam lại buồn nôn.

Nàng hất tay ra, Dương Tiệp Dư kinh hãi kêu một tiếng, khăn tay rơi xuống đất, vội vàng quỳ xuống cầu xin.

Người ngoài không hiểu, chỉ nghĩ Thần phi giận cá c.h.é.m thớt, xôn xao bàn tán.

Tố Ngọc không chịu được nữa, vội đỡ chủ tử rời khỏi, vừa ra đến điện đã phát hiện – không có ai từ Hợp Hoan điện tới đón. Ngay cả bộ liễn cũng không thấy bóng dáng.

Tố Ngọc luống cuống định đi tìm thì bị Nhan Tịch Lam giữ lại:

“Không sao, đi bộ về cũng được.”

Tố Ngọc nghẹn ngào không chịu, nhất quyết muốn đi tìm kiệu, nhưng tìm khắp nơi không thấy. Cuối cùng, nàng bật khóc.

Nhan Tịch Lam kéo tay nàng, lắc đầu:

“Đồ ngốc, đừng khóc. Chúng ta đi thôi, ở đây thêm nữa, chẳng qua để người ta chế giễu.”

Tố Ngọc gật đầu, nâng thẳng lưng, không để lộ chút yếu thế nào.

Nhan Tịch Lam thấy vậy, lòng dịu lại, cũng ngẩng cao đầu, cùng nàng rảo bước trở về.

“Ngươi không hiểu, đúng không? Tại sao hôm nay ta nhất định phải đi dự yến, để rồi chuốc lấy nỗi nhục này?”

Tố Ngọc khựng lại, liếc nhìn nàng, rồi gật đầu.

Nhan Tịch Lam khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mây bay xa xa:

“Trong cung, không có bí mật nào là vĩnh viễn.

Ta và ca ca Thiếu An từng có hôn ước, chuyện đó sớm muộn cũng bị lộ. Thay vì để người khác lợi dụng, chi bằng ta tự tay vạch trần.

Sau cơn giông, ta sẽ không còn nhược điểm để bị bóp chặt nữa.”

“Nhưng... nương nương, giông bão này, thật sự sẽ qua sao?”

Nhan Tịch Lam quay lại nhìn nàng, ánh mắt vững chãi, khóe môi khẽ cong:

“Sẽ qua, Tố Ngọc. Chỉ cần ta vẫn còn là Nhan Tịch Lam, thì sẽ không ai dìm được ta.”

Vì tỷ tỷ.

Vì Chi Ninh.

Vì người mà nàng từng khắc cốt ghi tâm – Thiếu An ca ca.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 14: Chương 14



8.

Từ sau buổi tiệc hải đường, hậu cung dường như vẫn yên bình như cũ.

Nhưng ai cũng biết, trong cung cấm này, những cơn sóng ngầm chưa bao giờ nghỉ ngơi, chúng chỉ đang ẩn mình dưới mặt nước, chờ thời trồi lên.

Danh phận của nàng vẫn là Thần phi, nơi ở vẫn là điện Hợp Hoan, chỉ là giờ đây, quá khứ của nàng đã bị lôi ra bàn tán khắp cung, lời đồn cứ thế loan truyền, một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng khiến hậu cung dậy sóng.

Không nhớ bắt đầu từ khi nào, Tạ Quân cũng dần vắng bóng nơi điện Hợp Hoan.

Có lần hiếm hoi định ở lại, lại trùng hợp gặp chuyện Dương Tiệp dư phát bệnh tim, khiến hắn vội vã rời đi trong đêm.

Từ đó về sau, nếu muốn gặp Chi Ninh, hắn chỉ sai người đến đón công chúa, không còn tự mình đến nữa.

Những chuyện này, Yên Tịch Lam hiểu rất rõ.

Nàng biết, từ lâu đám phi tần đã đỏ mắt với sủng ái mà nàng nhận được.

Một khi quá khứ bị đào bới ra trong buổi yến tiệc, thì sẽ chẳng ai bỏ qua cơ hội đạp nàng xuống bùn.

Giờ đây, từng lời đồn, từng lời gièm pha, đang từng ngày len vào tai Tạ Quân.

Mà một khi hắn đã nghe vào lòng, thì sẽ chẳng còn ai đứng về phía nàng nữa.

Chỉ là, điều này lại hợp ý nàng.

Nếu hắn không đến, nàng liền cho Tố Ngọc lấy ra những thứ đã chuẩn bị từ trước.

Chẳng bao lâu, trong tẩm điện của Yên Tịch Lam liền xuất hiện một cây đàn không hầu (loại đàn thời cổ, ít nhất có 5 dây, nhiều nhất có 25 dây), một khung thêu, thêm cả một phòng sách nhỏ.

Khi nhàn rỗi, nàng nghiền mực luyện chữ, đọc kỳ phổ tĩnh tâm. Mỗi lần ngồi xuống là đến tận khuya.

Người khác không rõ, nhưng Tố Ngọc thì biết quá rõ.

Nàng là tỳ nữ theo hầu tỷ muội Nhan thị từ nhỏ, quá hiểu tính cách Nhan Tịch Lam.

Giờ thấy nàng vừa chăm lo cho Chi Ninh, lại vừa khổ luyện cầm, kỳ, thư, họa, lòng Tố Ngọc càng thêm chua xót.

Những lúc không có ai, nàng luôn nhịn không được mà khuyên:

“Thần phi nương nương, không hầu, thêu thùa, kỳ nghệ... năm xưa ở phủ Quốc công, cả khi bị lão gia đánh mắng người cũng chẳng học nổi, giờ người đã là phi tử rồi, không ai ép được người nữa, sao còn tự làm khổ mình?”

Yên Tịch Lam nghe xong liền bật cười, tựa đầu xuống bàn, chỉ vào nàng mà nói:

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, ta làm đến Thần phi rồi, mà ngươi vẫn chẳng biết lớn nhỏ.”

Tố Ngọc mím môi, đi đến bóp vai cho nàng.

Yên Tịch Lam cũng không ngăn, cứ để nàng tiếp tục, hồi lâu mới khe khẽ nói:

“Cầm kỳ thư họa, vì sao tỷ tỷ học cái gì cũng dễ như trở bàn tay, mà đến lượt ta, cái gì cũng khổ cực, cũng khó nhọc như thế?”

Tố Ngọc đáp không suy nghĩ:

“Hoàng hậu nương nương cũng từng luyện rất cực khổ mà.

Người vẫn thường nói, phu nhân mất sớm, lão phu nhân và lão gia lại tuổi cao, người phải làm gương cho nương nương.

Trong nhà không có huynh trưởng, chỉ có hai vị tiểu thư, chẳng thể để lão gia lo lắng cho cả hai.”

Nhan Tịch Lam nghe vậy, lặng lẽ buông cuốn kỳ phổ, khẽ thì thầm:

“Phải rồi... Tỷ tỷ từ nhỏ đã khiến cha yên tâm, không giống ta, chỉ khiến mọi người bực bội.

Cha đánh mắng, tỷ sẽ che chở ta. Ta mỗi lần lười biếng, tỷ sẽ giận, nhưng lại chẳng bao giờ cứng lòng mà mặc kệ ta.

Chỉ là, ta lại chưa từng hiểu thấu tấm lòng ấy của tỷ... Luôn cho rằng, mình chỉ cần xin lỗi, nũng nịu một chút là tỷ sẽ tha thứ như chưa từng giận ta.”

Nàng nói rồi, khẽ thở dài, đôi mắt ươn ướt phủ mờ sương khói ký ức.

Nàng—Nhan Tịch Lam, con gái thứ hai của phủ Quốc công—từ bé đã được nuông chiều đến quen.

Tuổi nhỏ được cha và tỷ cưng nựng, lớn lên lại gặp được một người như Bạch Thiếu An.

Hai người tâm đầu ý hợp, thề hẹn tương phùng.

Nàng chẳng mong vinh hoa, chẳng ước quyền thế, chỉ mong được sống cuộc đời bình dị bên người mình yêu.

Mùa Thượng Nguyên năm Nguyên Khang thứ hai, chính là ngày đính ước của nàng và Bạch Thiếu An.

Khi ấy nàng tràn đầy mong chờ, nghĩ rằng chỉ cần qua thêm một năm, nàng sẽ có thể cùng chàng tay nắm tay dạo hội đèn hoa đăng.

Thế mà cuối cùng, nàng lại chẳng đợi được người đến rước mình.

Tin dữ truyền về, khi áo cưới mới vừa may được một nửa, thành Trường An đang độ xuân thì, mưa nhẹ giăng hoa hạnh...

Sau cái c.h.ế.t của Bạch Thiếu An, cha nàng cũng bệnh nặng không dậy nổi, cuối cùng cũng không qua được mùa xuân năm sau.

Trước khi qua đời, ông vẫn không yên lòng về đứa con gái nhỏ, gắng gượng từng đêm, hơi tàn như đèn trước gió, mãi không chịu nhắm mắt.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 15: Chương 15



Mùa hè năm Nguyên Khang thứ ba, phủ Quốc công đổi chủ.

Dòng dõi họ Nhan suy sụp, tước vị truyền đến tay một người họ hàng xa tên là Nhan Chu — kẻ hoang dâm vô độ, được nối tước liền trụy lạc không thôi.

Hắn chê Nhan Tịch Lam ở lại phủ chẳng khác gì quả phụ, không thuận mắt cũng chẳng mang lại vận may, nên tìm mọi cách đuổi nàng ra khỏi cửa.

Khi ấy, nàng gần như tuyệt vọng, không nơi nương tựa, chỉ còn mỗi tỷ tỷ là vẫn luôn nhớ đến nàng, nghĩ cách đưa nàng nhập cung, cùng nhau vượt qua cơn giông tố.

Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn được tỷ tỷ bảo vệ. Dù là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần có Nhan Sơ Tịch ở đó, nàng liền có thể yên tâm mà sống như một đứa trẻ.

Lúc đó, nàng nghĩ mình sẽ mãi mãi được cùng tỷ tỷ nuôi dạy Chi Ninh khôn lớn, nào ngờ... tỷ cũng sẽ có ngày buông tay rời đi.

Gương mặt của Nhan Sơ Tịch lại hiện lên trong ký ức nàng, là lúc người nằm trên giường bệnh, thần sắc bình thản mà vô lực.

Nàng nắm tay Tịch Lam, trong ánh mắt đầy mỏi mệt và buông xuôi, thốt ra câu nói khiến tim người ta như vỡ vụn:

“Tiểu Lam, cả đời tỷ bị nhốt trong hoàng cung, sớm muộn cũng thế này. Sớm một chút, cũng coi như được giải thoát, muội đừng buồn...”

Nhưng trái tim của nàng đã bị xé toạc làm hai mảnh—sao có thể không đau?

Nhan Tịch Lam hít sâu, ép mình tiếp tục đọc kỳ phổ.

Tố Ngọc khuyên mấy câu, thấy nàng không đáp, đành thôi, chỉ lặng lẽ thêm cho nàng một ngọn đèn.

Ánh nến chập chờn, soi sáng những ký ức xưa cũ.

Khổ cực nào nàng cũng chịu được, bởi chẳng gì đau bằng vết thương trong lòng.

Những người nàng trân trọng, từng người, từng người một... đều đã rời xa.

Ngoảnh đầu nhìn lại, nhân gian rộng lớn, mà chỉ còn mình nàng lặng lẽ tồn tại.

Nàng—thứ thân xác này—đã không còn gì để quý giá.

Dù phải mang trên mình trăm ngàn lời mắng nhiếc, dù bị coi là kẻ hiểm độc, lòng dạ rắn rết—chỉ cần có thể, nàng sẽ tự tay kéo họ xuống địa ngục: nhà họ Bạch, Thục phi... và cả vị đế vương cao cao tại thượng kia.

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã vào hạ.

Điện Hợp Hoan bề ngoài vẫn bình yên, nhưng cuộc sống thì mỗi ngày một thêm chật vật.

Giờ mọi việc trong lục cung đều nằm trong tay Thục phi, mà Tạ Quân đã lâu không đoái hoài đến Nhan Tịch Lam, nên nàng ta cũng chẳng còn cố kỵ gì nữa, bắt đầu ra mặt làm khó.

Y phục từ Ty phục viện gửi đến ngày càng cẩu thả, đường kim mũi chỉ thô ráp, mặc không vừa người, gửi trả lại thì bị đợi thêm cả tháng trời.

Không còn cách nào khác, Nhan Tịch Lam cùng Tố Ngọc đành phải tự tay sửa lại, miễn cưỡng có đồ mà diện ra ngoài.

Phấn son cũng ngày một tệ, thậm chí đã mấy lần Nhan Tịch Lam phải cho cung nữ thử trước, quả nhiên có lần thử xong liền nổi mẩn đỏ khắp mặt, vài ngày mới hết.

Những chuyện ấy, nàng đều nhẫn nhịn không nói. Nhưng Bạch Ức Tiêu càng thấy nàng im lặng lại càng lấn tới.

Nàng ta viện cớ tiết kiệm ngân khố, cắt luôn một nửa phần bổng lộc phi vị.

Trong cung hiện giờ, chỉ có hai người mang tước vị “phi”, mà quyền lực lại nằm hết trong tay Bạch Ức Tiêu.

Đối với chính cung của mình, nàng ta vẫn có cách xoay sở đầy đủ, phần giảm kia, chẳng qua chỉ nhằm thẳng vào Nhan Tịch Lam.

Tố Ngọc phẫn nộ, không nhịn nổi nữa, định chạy đi cầu kiến Tạ Quân để cáo trạng nhưng Nhan Tịch Lam lập tức gọi nàng lại, không cho.

Tố Ngọc tức giận quay đầu lại, vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Nương nương sao lại không cho Tố Ngọc đi gặp bệ hạ?

Bệ hạ biết rõ nô tỳ, sẽ chịu gặp nô tỳ mà!

Nô tỳ thật sự không chịu nổi khi thấy người bị ức h.i.ế.p như vậy...”

Nhan Tịch Lam chỉ khẽ lắc đầu, nói với Tố Ngọc:

“Không được đi. Không những ngươi không được đi, mà cả điện Hợp Hoan này, không ai được đến quấy rầy bệ hạ.

Ngốc à, Bạch Ức Tiêu chính là đang đợi chúng ta kêu oan đấy. Nàng ta cao tay ở chỗ đó... chỉ tiếc, lần này nàng ta không được như ý rồi.”

Nói xong, môi nàng khẽ nhếch, nụ cười ngạo nghễ, như thể chẳng hề bị ai áp bức.

“Đa tạ Thục phi nương nương, đã tốn công thay ta bày trò.”

Bạch Ức Tiêu đã ra tay trước, giờ nàng cũng muốn biết—trong trận đấu âm thầm này, đến cuối cùng, ai mới là kẻ thắng cuộc?

Nàng không nghĩ, người đó sẽ là Bạch Ức Tiêu.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 16: Chương 16



9.

Ngày mười tháng Tám là sinh thần của Chi Ninh, vậy mà Tạ Quân vẫn không tới Hợp Hoan điện thăm hỏi, chỉ sai người mang rất nhiều lễ vật tới, lại truyền lời nói rằng lát nữa sẽ có người đưa Công chúa Khang Lạc tới gặp hắn.

Chi Ninh nay đã tròn ba tuổi, đang ở cái tuổi ngây thơ hồn nhiên nhất.

Sau khi tạ ơn, nàng liền mải mê đùa giỡn với chú vẹt cánh lục phụ hoàng ban tặng, cười đến đỏ bừng cả gò má.

Nhan Tịch Lam cũng ngồi chơi với Chi Ninh, lòng nàng hiểu rõ Tạ Quân đang cố ý xa cách, nhưng nàng vẫn giả vờ ngây ngô, một lòng một dạ dồn hết vào Chi Ninh, như thể hoàn toàn chẳng hay biết bản thân đã rơi vào thế hiểm.

Buổi trưa, một thái giám bên cạnh Tạ Quân đến Hợp Hoan điện đón Chi Ninh.

Tiểu công chúa vừa tỉnh giấc trưa, Nhan Tịch Lam vừa dịu dàng gọi nàng dậy, vừa tự tay thay cho nàng một bộ váy áo mới tinh.

Tà váy xanh lợt thêu một đôi cá chép đỏ thắm, nơi tay áo viền hoa sen hồng nhạt, Chi Ninh khoác lên người bộ y phục mùa hạ này càng thêm linh hoạt đáng yêu, xứng đáng là ái nữ của thiên tử.

Từng đường kim mũi chỉ đều do tay Nhan Tịch Lam tự mình khâu vá, tuy chưa đến mức tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng vẫn đủ thấy nàng đã dốc hết tâm huyết.

Nàng muốn để Tạ Quân tận mắt nhìn thấy — tấm lòng của nàng, không hề hời hợt.

Nhan Tịch Lam rửa mặt cho Chi Ninh xong, lại thong thả tết tóc, rồi nhét vào tay bé con hổ bông yêu thích nhất, lúc ấy mới giao bé con cho thái giám kia dẫn đi.

Nàng biết, lần đi này, có lẽ sẽ rất lâu sau mới được gặp lại. Trong lòng nàng tràn đầy lưu luyến.

Nhưng Chi Ninh lại chẳng hay biết gì, chỉ ngọt ngào chào từ biệt, nói là đi gặp phụ hoàng rồi sẽ về ngay.

Dứt lời, bé con ngoan ngoãn đi theo thái giám rời đi.

Nhan Tịch Lam mỉm cười tiễn con, nhưng hai bàn tay lại âm thầm siết chặt đến mức móng tay gần như đ.â.m nát da thịt.

Nàng đã sai người mai phục bên ngoài Tuyên Chính điện từ sớm.

Trước khi thái giám đến, người của nàng đã về báo: Sau khi hạ triều, Tạ Quân liền đến thẳng Phỉ Hương điện của Thục phi nghỉ ngơi dùng bữa, hoàn toàn chưa có dấu hiệu rời đi.

Chi Ninh đi gặp phụ hoàng, tất nhiên, là phải đến Phỉ Hương điện.

Nàng đại khái đoán được Bạch Ức Tiêu định giở trò gì, nhưng liên quan đến Chi Ninh, lòng nàng vẫn không thể yên.

Quả nhiên đêm đó, Chi Ninh không trở về.

Nàng phái người đi hỏi thì bị cung nhân Phỉ Hương điện lạnh lùng chặn lại, nói rằng có thánh chỉ: Công chúa Khang Lạc đêm nay sẽ nghỉ lại ở Phi Hương điện.

Nghe báo xong, Nhan Tịch Lam không nhịn được cười lạnh — rốt cuộc thì Bạch Ức Tiêu cũng đã mất kiên nhẫn, nhịn không nổi mà ra tay rồi.

Tại yến tiệc hải đường, Bạch Ức Tiêu đã công khai bêu xấu nàng là yêu phi mưu đồ trèo cao, muốn nàng mang tiếng bất đức.

Một phi tần thất đức, dù có sủng ái cũng không đủ tư cách nuôi dưỡng công chúa dòng chính mà tiên hoàng hậu để lại.

Chúng phi trong lục cung đều tin là thật, lời ra tiếng vào không ngớt, gió thổi bên gối cũng chẳng thiếu, khiến Tạ Quân ngày một xa cách Nhan Tịch Lam, càng giống như nàng đã thất sủng.

Bạch Ức Tiêu nhân cơ hội chèn ép Hợp Hoan điện, là muốn ép nàng tìm đến Tạ Quân mà khóc lóc van xin.

Đến lúc ấy, Bạch Ức Tiêu chỉ cần đóng vai chính nghĩa mà hạch tội nàng ăn nói lộng ngôn, vậy là có thể khép nàng tội thất lễ, thật sự định đoạt việc tước quyền nuôi dạy Chi Ninh.

Chỉ cần một lời hô hoán “nàng không xứng”, là có thể danh chính ngôn thuận mà đoạt lấy công chúa Khang Lạc khỏi tay nàng.

Nhưng Nhan Tịch Lam biết rõ: Tạ Quân chưa từng thật lòng sủng ái nàng.

Hắn chịu diễn vở kịch ấy, chẳng qua là vì lo lắng Chi Ninh theo một mẫu phi không được sủng ái sẽ chịu ấm ức.

Chắc chắn Bạch Ức Tiêu đã gài người bên cạnh Tạ Quân, đã sớm biết chàng chưa từng ngủ lại chính điện của Hợp Hoan điện, nên mới dám ra đòn chí mạng như thế — đánh thẳng vào gốc rễ.

Nếu mất đi Chi Ninh, nàng - Nhan Tịch Lam, sẽ chẳng còn là gì nữa.

Nhưng nàng sẽ không để Bạch Ức Tiêu toại nguyện.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 17: Chương 17



Nhan Tịch Lam ở trong cung chưa lâu, nhưng cả đời ngắn ngủi này nàng đã từng trải qua đủ loại mưu mô độc kế.

Có lẽ chính bản thân nàng còn chưa hiểu rõ mình, nhưng với Bạch Ức Tiêu — kẻ nàng hận đến tận xương — thì từng hành vi, từng ánh mắt, từng suy nghĩ, nàng đều nắm bắt rõ ràng.

Không những muốn giành lại Chi Ninh, nàng còn thật lòng, muốn Bạch Ức Tiêu... đền mạng.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, Nhan Tịch Lam đã thức dậy, đích thân vào bếp làm vài món mà Chi Ninh thường thích ăn, lại thêm mấy loại bánh ngọt, đích thân mang đến Phi Hương điện.

Cửa cung đóng chặt, người gác cửa thấy là nàng đến cũng không nể nang, chỉ miễn cưỡng nhận lấy hộp đồ ăn, rồi lập tức đóng sập cửa điện lại.

Chuyến này, ngay cả ngưỡng cửa Phi Hương điện nàng cũng không đặt chân vào, càng đừng nói tới việc gặp được Chi Ninh.

Trong lòng nàng tất nhiên lo lắng, nhưng chỉ có thể không ngừng tự nhủ — đã tới nước này, nàng tuyệt đối không thể loạn trận, nếu bây giờ thất thố, nàng và Chi Ninh... thật sự sẽ không thể gặp lại.

Thoáng chốc, đã qua sáu bảy ngày, Chi Ninh vẫn bị giữ lại Phi Hương điện.

Nhan Tịch Lam ngày nào cũng mang thức ăn, mang lễ vật tới, nhưng vẫn chẳng được gặp con một lần.

Chỉ có một điều khiến nàng yên tâm phần nào — đó là sáu bảy ngày qua, Tạ Quân đều nghỉ lại ở Phi Hương điện, có lẽ hắn cũng lo cho Chi Ninh, nên vẫn luôn ở bên con bé.

Tới ngày thứ tám, Nhan Tịch Lam không dậy sớm nữa, chỉ sai Tố Ngọc đi mời ngự y tới, nói mình lâm bệnh nằm liệt giường.

Chẳng bao lâu, Thái y viện sai tới một vị ngự y họ Trương, tuổi còn trẻ, bắt mạch khám bệnh một hồi, thấy rõ nàng giả bệnh nhưng cũng không dám vạch trần, chỉ nói: “Nương nương ưu tư quá độ, tích tụ trong lòng, khí huyết không thông, cần bồi bổ điều dưỡng” sau đó kê vài đơn thuốc dưỡng khí.

Nhan Tịch Lam thấy vị Trương ngự y này là người lanh lợi, liền ra hiệu cho Tố Ngọc. Một túi bạc nặng trịch âm thầm rơi vào tay áo y.

Trương ngự y hiểu ý, nhận lấy phần thưởng, hành lễ nói:

“Nương nương yên tâm tĩnh dưỡng. Nếu có chỗ nào không ổn, cứ cho người triệu vi thần đến, vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Trương ngự y vừa rời đi, Nhan Tịch Lam liền cho người sắc thuốc. Mới uống chưa đầy ba ngày, nàng lại gọi Trương ngự y tới khám.

Y cũng rất phối hợp, hễ gọi là đến, không chút than phiền.

Cứ tới lui vài lượt, đã làm không ít người chú ý — đồn đại rằng: “Nghe nói Thần phi bệnh nặng khó qua khỏi.”

Chúng phi tần nghe xong đều vui mừng, lời đồn lan nhanh như có cánh, chẳng mấy chốc tin “Thần Phi lâm bệnh” đã truyền khắp cả cung — tất nhiên cũng lọt vào tai Thục phi ở Phi Hương điện.

Chi Ninh đã bị đưa đi gần nửa tháng, bé con tuy không muốn rời mẹ, nhưng biết phải nghe lời phụ hoàng, nên vẫn ngoan ngoãn không khóc nháo.

Song, bé con dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mới tròn ba tuổi, trong lòng đối với mẫu thân vô cùng quyến luyến, mặc dù ngoan ngoãn ở lại Phi hương điện, nhưng lại không có tâm tư ăn cơm, càng không có hứng thú chơi đùa, mỗi ngày cũng chỉ là ngơ ngác ngồi nhìn xung quanh.

Những ngày đầu còn có thức ăn mẫu thân làm gửi đến, đến khi Nhan Tịch Lam bị bệnh, ngay cả bữa sáng của mẫu thân làm cũng không còn được ăn, bé con càng mất hết hy vọng, mỗi đêm đều rúc vào lòng nhũ mẫu mà khóc thầm.

Tới khi Chi Ninh nghe được tin mẫu phi lâm bệnh, trái tim bé nhỏ cuối cùng cũng chịu không nổi, mặc kệ mọi lời dặn dò, òa lên khóc lớn.

Bạch Ức Tiêu vội vàng dỗ dành, nhưng càng dỗ nàng càng khóc dữ hơn.

Bạch Ức Tiêu chưa từng sinh con, đâu hiểu nỗi khổ làm mẹ, dỗ cả nửa ngày vẫn không khiến nàng nín được, cuối cùng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tạ Quân hạ triều trở về, vừa bước vào cửa đã thấy Chi Ninh khóc đến sưng cả mắt, còn Bạch Ức Tiêu thì mệt mỏi nhợt nhạt, vừa nhìn đã thấy khóc, nhất thời lại là đau lòng, lại là tự trách, liền vội vàng đem Chi Ninh ôm vào trong ngực.

Chi Ninh vừa thấy phụ hoàng, càng khóc rống to hơn, nghẹn ngào nức nở nói:

“Mẫu phi… Mẫu phi bệnh rồi…

Thục phi nương nương không chịu cho… cho Chi Ninh về… Chi Ninh không thích Thục phi… Chi Ninh muốn… muốn mẫu phi của mình…”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 18: Chương 18



10.

Lời Chi Ninh còn chưa dứt, Bạch Ức Tiêu đã òa lên khóc, vừa khóc vừa quỳ xuống xin Tạ Quân thứ tội.

Thế nhưng nàng ta chỉ lặp đi lặp lại rằng bản thân dạo này đã một lòng một dạ chăm sóc công chúa, từ ăn mặc đến sinh hoạt đều đích thân để tâm, chỉ là công chúa còn nhỏ, chưa hiểu thấu tấm lòng khổ tâm của nàng.

Bạch Ức Tiêu vừa dứt lời, Tạ Quân còn chưa kịp mở miệng, thì Chi Ninh đã không nhịn được, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, vừa nức nở vừa oán trách với phụ hoàng:

“Thục nương nương ngày nào cũng sai người giám sát con, mặc gì, ăn gì, đều phải được bà ấy gật đầu mới được tính.

Con thích ăn cháo sen do mẫu phi tự tay nấu, khó khăn lắm mẫu phi mới mang tới, con ăn chưa được ba miếng, Thục nương nương đã không cho ăn nữa rồi.”

Chi Ninh lại như dâng bảo vật, vén tay áo và váy lên cho Tạ Quân xem, vừa chỉ vừa kể:

“Ngày trước ở bên mẫu phi, con muốn mặc gì thì mặc nấy, thích cá chép nhỏ, hoa sen nhỏ, mẫu phi đều tự tay thêu cho con. Phụ hoàng xem đi, đều là mẫu phi thêu đó.

Còn Thục nương nương chỉ biết bắt con mặc thêm áo, nóng lắm, sau gáy con nổi đầy rôm rồi.”

Lời trẻ thơ không kiêng nể, câu nào câu nấy của Chi Ninh đều không chừa lại chút thể diện nào cho Bạch Ức Tiêu.

Nhũ mẫu của Chi Ninh thấy thế, sợ bị liên lụy, bèn vội vàng quỳ xuống, thưa rằng mấy ngày gần đây công chúa ăn uống không ngon miệng, cũng chẳng buồn chơi đùa.

Tuy Thục phi nương nương có gì cũng đáp ứng, nhưng còn phải quản sự hậu cung, không có thời gian ở bên công chúa, khiến công chúa nhớ mẹ, đêm nào cũng lặng lẽ rơi nước mắt, ngủ chẳng yên giấc, chỉ mấy hôm mà đã gầy đi không ít.

“Bệ hạ, nô tỳ biết trong cung có quy củ, một món không được ăn quá ba phần.

Nhưng công chúa còn nhỏ, tỳ vị yếu, ăn được vốn đã chẳng nhiều, lại mới dời chỗ ở, càng kén ăn hơn. Khó khăn lắm mới chịu ăn mấy thìa cháo sen, nhưng Thục phi nương nương chỉ khăng khăng giữ lễ cũ, chỉ cho ăn đúng ba thìa.

Nô tỳ đã mấy lần cầu xin, nói thêm một ít cũng chẳng sao, dù Thục phi không yên tâm, có thể cho mời ngự y đến hỏi một tiếng cũng được, nhưng nương nương lại chẳng hề bận tâm.”

Lời của nhũ mẫu nghe thì tha thiết, nhưng ngẫm kỹ lại, kỳ thực cũng chỉ đang tìm đường rút cho bản thân.

Trước khi rời điện Hợp Hoan, Nhan Tịch Lam từng dặn dò nhũ mẫu rằng, Công chúa Khang Lạc tuổi còn nhỏ, lại là tâm can bảo bối của Hoàng đế.

Nếu có điều gì sơ suất, không phi tần nào trong cung chịu đứng ra gánh trách nhiệm, cuối cùng người bị đẩy ra chịu tội, nhất định sẽ là nhũ mẫu.

Nhũ mẫu Chi Ninh không phải kẻ ngốc. Thấy cục diện hôm nay, lập tức hiểu ra thâm ý trong lời Nhan Tịch Lam từng dặn.

Giờ thấy Chi Ninh mở miệng tố cáo với phụ hoàng, bà ta cũng lập tức thuận nước đẩy thuyền, chỉ trích Thục phi không chăm sóc chu toàn.

Dù biết làm vậy thể nào cũng đắc tội với Thục phi, nhưng để giữ mình, đành phải mạo hiểm một phen. Nếu may mắn, chưa biết chừng Hoàng đế còn cảm kích lòng trung thành của bà.

Ai cũng nói tương lai còn dài, nhưng trước hết, phải vượt qua cửa ải trước mắt mới mong nói chuyện ngày mai.

Từ lúc Chi Ninh bắt đầu khóc lóc, sắc mặt Tạ Quân đã rất là khó coi, giờ lại nghe nhũ mẫu tố cáo, ánh mắt hắn càng thêm u ám.

Bạch Ức Tiêu thấy sắc mặt Tạ Quân không tốt, trong lòng càng thấy oan ức, liền quỳ gối bò tới bên hắn, hai tay trắng ngần như củ sen ôm chặt lấy eo hắn, ngẩng đầu, nơi khóe mắt còn vương nước mắt, trông đến là đáng thương:

“Bệ hạ, ngài biết rõ nhất tấm lòng của thần thiếp, Ức Tiêu làm mọi chuyện đều vì bệ hạ, cho tới bây giờ thiếp chưa từng có bất kỳ tư tâm không chính đáng nào.

Ngài giao Chi Ninh cho thiếp, sao thiếp nỡ để công chúa chịu ủy khuất.

Chỉ là thiếp chưa từng làm mẹ, nhất thời để người dưới làm sai, bệ hạ phải tin thiếp…”

Chi Ninh nghe thấy vậy, liền vội vàng đưa tay ôm chặt lấy cổ phụ hoàng, cả người rút lại trong lòng hắn, như thể sợ bị buông xuống.

Một công chúa nhỏ ôm cổ, một Thục phi ôm eo, khiến Tạ Quân đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Nếu định mở miệng khuyên giải, hai người kia lại đồng thanh bật khóc, một lớn một nhỏ - vang vọng trong tẩm điện, khiến đầu hắn như muốn nổ tung.

Chi Ninh đã quyết ý không trở về điện Phi Hương, còn Bạch Ức Tiêu thì cắn răng không chịu thả người, Tạ Quân đành phải đưa Chi Ninh về điện Tuyên Chính nghỉ ngơi trước.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 19: Chương 19



Chi Ninh thấy không được về điện Hợp Hoan, nét mặt lộ rõ thất vọng. Dù trước mặt Tạ Quân vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lúc nào cũng mang vẻ buồn bã ủ ê.

Đến bữa tối, Tạ Quân thấy nhũ mẫu dỗ dành đủ đường, cười đến cứng mặt, mà Chi Ninh chỉ ăn được hai miếng cháo yến, lòng xót xa không nỡ, bèn tự tay đút từng muỗng.

Vậy mà con bé cũng chỉ miễn cưỡng ăn được nửa bát, dùng xong liền bảo mệt, đòi nhũ mẫu đưa đi ngủ.

Tạ Quân cứ tưởng cuối cùng cũng được yên thân, ai ngờ chưa đến nửa canh giờ sau, cung nữ đã hoảng hốt chạy vào báo rằng công chúa khó chịu, nôn sạch mấy thìa cháo yến vừa ăn.

Tạ Quân nghe vậy liền lập tức truyền ngự y, trong điện một phen náo loạn, mãi mới dỗ được Chi Ninh uống thuốc ngủ yên.

Ngự y lau mồ hôi trên trán, chỉ nói công chúa khí huyết không thông, tâm hỏa quá mạnh, khiến tỳ vị không yên. Ngoài uống thuốc, điều quan trọng hơn là phải tĩnh tâm an thần, không thể tiếp tục kinh hoảng lo âu như vậy nữa.

Bốn chữ “kinh hoảng lo âu” quả thực như d.a.o đ.â.m vào tim Tạ Quân.

Hắn không quên, khi xưa đã từng đứng trước linh cữu thê tử, thề rằng đời này sẽ bảo vệ ái nữ chu toàn, để bé con cả đời bình an vui vẻ.

Thế mà giờ đây, hắn lại ép con gái rời xa người nó lệ thuộc nhất, mỗi ngày sống trong kinh sợ và u uất.

Lúc này, hắn mới bừng tỉnh: mình không phải người cha tốt.

Phải đợi đến khi Chi Ninh phát bệnh, rơi nước mắt, hắn mới như choàng tỉnh khỏi cơn mê, nhận ra nữ nhi đã trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu nơi hậu cung.

Mà tất cả, chỉ bắt nguồn từ vài câu đồn đãi không rõ thật giả trong cung, cùng với lòng oán niệm của Thục phi với chuyện cũ năm xưa.

Tạ Quân chắp tay sau lưng, ngón tay không ngừng vuốt v3 chiếc nhẫn ngọc trắng trên tay, ánh mắt lại xa xăm nhìn về phía trước.

Giờ phút này, hắn không nhớ tới Nhan Sơ Tịch, mà lại nghĩ đến Bạch Thiếu An.

Trên đời này, có lẽ chẳng ai hiểu Bạch Thiếu An hơn hắn.

Từ ngày Tạ Quân vào thư phòng học vỡ lòng, Bạch Thiếu An đã là thư đồng, là tri kỷ của hắn.

Tình huynh đệ giữa hai người, cho đến khi Bạch Thiếu An đột ngột qua đời, vẫn chưa từng thay đổi.

Khi Bạch Thiếu An qua đời, Tạ Quân vừa đăng cơ chưa tròn hai năm, quan hệ với họ Bạch vô cùng thân thiết.

Năm xưa, chính cả nhà họ Bạch hết lòng phò trợ Tạ Quân lên ngôi, một bước lên mây.

Phụ thân của Bạch Thiếu An là Bạch Lĩnh Vũ, quyền khuynh triều dã, danh vọng lẫy lừng.

Lẽ ra Tạ Quân và nhà họ Bạch phải là quân thần đồng lòng, nhưng Bạch Lĩnh Vũ ngày càng kiêu ngạo, nhiều lần vượt quyền, triều đình trong ngoài đều chỉ nhìn theo ý đại tướng quân.

Tạ Quân khi ấy bị áp chế khắp nơi, khó mà động đậy.

Người duy nhất dám công khai phản bác Bạch Lĩnh Vũ, chính là Bạch Thiếu An.

Nhờ có Bạch Thiếu An dám dâng tấu can gián, Bạch Lĩnh Vũ mới không thể một tay che trời, giúp Tạ Quân từng bước đứng vững.

Tạ Quân từng nhiều lần muốn ban tước cho Bạch Thiếu An, nhưng hắn lần nào cũng cự tuyệt.

Cả đời chỉ mở miệng xin một lần, là xin Tạ Quân đích thân tới phủ Đại tướng quân làm chứng, dự lễ thành thân của hắn và vị thứ nữ dòng chính phủ Yến Quốc công — Nhan Tịch Lam.

Tạ Quân đã lập tức gật đầu.

Hắn nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ khiến ai nấy đều vui lòng, nhưng không ngờ tất cả lại kết thúc quá đỗi đột ngột.

Khi Bạch Thiếu An ra đi, đến một lời trăn trối cũng không để lại.

Tạ Quân từng muốn vì cố hữu mà ngừng triều một ngày, khóc cho thỏa lòng, nhưng vừa mở mắt đã là sự thúc ép từng bước của Bạch Lĩnh Vũ, là chính sự và quyền thế cuốn hắn lao về phía trước, không cho hắn thời gian đau thương.

Nỗi đau ấy, hắn đã chôn giấu trong lòng thật lâu, không dám chạm vào, không dám nhắc tới, chỉ biết cố quên đi, chỉ sợ một tia gợn sóng trong hồi ức sẽ biến thành cơn sóng dữ cuốn trôi cả hắn.

Lúc này, gương mặt Nhan Tịch Lam bỗng thoáng hiện trong tâm trí hắn.

Hắn không muốn đối diện với nàng, nhưng nghĩ lại, có lẽ người duy nhất từng nếm trải nỗi đau xé gan xé ruột giống hắn… chính là nàng.

Mất đi Bạch Thiếu An, mất đi Nhan Sơ Tịch, nàng cũng chẳng khác nào đã c.h.ế.t đi một nửa trái tim rồi.

“Thì ra nàng cũng giống trẫm, đều là những kẻ đáng thương giữa cõi đời này.”

Trái tim Tạ Quân khẽ run lên. Hắn xoay người lại, lạnh giọng phân phó với nội thị phía sau:

“Khởi giá, đến điện Hợp Hoan.”
 
Back
Top Bottom