Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ

Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 20: Chương 20



11.

Nhan Tịch Lam đã nhiều ngày không bước chân ra khỏi cửa phòng, nhưng mọi chuyện trong cung, chẳng điều gì thoát khỏi tai mắt của nàng.

Dù thân là Thần phi, sống những ngày tháng chẳng dễ dàng gì, nàng vẫn chưa từng khắt khe với người trong điện.

Nhờ vậy, các cung nữ được nàng đối đãi tử tế đều rất lanh mắt thính tai, không bỏ sót bất kỳ gợn sóng nào trong làn nước tĩnh lặng của hậu cung.

Nghe tin Chi Ninh đã được đưa về điện Tuyên Chính, Nhan Tịch Lam mới yên lòng.

Nàng biết, Bạch Ức Tiêu đã chạm gần bờ thất bại, nhưng nàng chưa thể buông lỏng, bởi rất có thể đêm nay Tạ Quân sẽ đến thăm nàng — cơ hội này, nàng nhất định phải nắm lấy.

Giữa trưa, nàng sai Tố Ngọc hầu hạ tắm rửa bằng khăn ấm tẩm hương lộ, gội chải tóc thật sạch, không dám dùng hương liệu quá nồng, chỉ nhẹ điểm chút phấn hương hoa nhài ở đuôi tóc.

Uống thuốc xong buổi tối, nàng súc miệng thật kỹ, còn ngậm một viên đinh hương cho thơm miệng, chẳng bao lâu, hơi thở đã trở nên thanh khiết như lan.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Nhan Tịch Lam ngồi trước gương nhìn lại bản thân, khuôn mặt tái nhợt của người trong gương lại mang vẻ tiều tụy đáng thương, một mỹ nhân bệnh tật khiến ai thấy cũng không nỡ rời mắt.

Lúc này nàng mới nở một nụ cười mãn nguyện, sau đó sai Tố Ngọc tắt đèn, đi nghỉ sớm.

Tạ Quân đêm ấy đến rất muộn.

Nhan Tịch Lam đã chờ đến có chút buồn ngủ, giữa mê và tỉnh, nàng mơ hồ nghe thấy màn trướng lay động, một luồng gió đêm ùa vào, xua tan mùi thuốc đậm đặc trong phòng.

Tố Ngọc canh đêm đứng dậy rất nhanh, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, chỉ chốc lát sau liền lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Dù chỉ ngủ chập chờn, Nhan Tịch Lam cũng lập tức tỉnh táo. Không cần mở mắt nàng cũng biết — người đến chính là Tạ Quân.

Nàng cố ý trở mình, nghiêng mặt về phía ánh nến, miệng khẽ lẩm bẩm vài tiếng, tỏ vẻ ngủ không yên.

Quả nhiên, Tạ Quân đứng bên giường nàng một lúc rồi ngồi xuống, cúi người, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng.

Mi mắt Nhan Tịch Lam khẽ run, rồi từ từ hé mở.

Tạ Quân không ngờ nàng tỉnh lại, ánh mắt khẽ d.a.o động, rụt tay về, định đứng lên rời đi.

Nhưng vừa xoay người, hắn đã bị Nhan Tịch Lam từ phía sau ôm chặt lấy.

Một lọn tóc mềm khẽ chạm vào vai Tạ Quân, hương nhài thoang thoảng quyện trong gió đêm.

Nhan Tịch Lam tựa người vào lưng hắn, hơi thở ấm nóng phả nơi tai, dịu dàng mà như có ma lực mê hoặc lòng người.

“Bệ hạ… là thần thiếp đã làm sai điều gì sao?”

Giọng nàng run rẩy khác thường, khiến lòng Tạ Quân thắt lại. Hắn khựng lại, cuối cùng vẫn không rời đi.

Nhan Tịch Lam đưa bàn tay thon nhỏ nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay hắn, từng chút một, thận trọng như một chú mèo con đang thăm dò.

Thấy Tạ Quân không tránh né, thân thể hắn cũng không còn căng cứng như ban nãy, nàng liền đưa tay vòng qua vai hắn, khẽ dùng lực, quả nhiên hắn liền xoay người lại.

Đập vào mắt Tạ Quân, là một khuôn mặt đẫm nước mắt.

Chỉ một cái nhìn ấy thôi, tim hắn như bị xé toạc, đau đến mức quên cả nhịp đập.

Tạ Quân không kìm được mà kéo Nhan Tịch Lam vào lòng, chỉ thấy thân thể nàng gầy yếu mềm mại như một dải lụa, dường như chỉ cần hắn buông tay, nàng sẽ lập tức trượt khỏi vòng tay hắn mà biến mất.

“Đừng khóc nữa… trẫm không chịu được khi thấy nàng khóc.”

Giọng hắn khàn đục đến gần như khô cạn, chính hắn cũng chẳng rõ Nhan Tịch Lam có nghe rõ không.

Nàng tựa vào lòng Tạ Quân, tay nhẹ vòng lên cổ hắn, hồi lâu mới mở miệng, run rẩy nói: “Nhưng thần thiếp… tủi thân quá.”

Tạ Quân chấn động, khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã bị nàng kéo ngã xuống giường.

Gấm vóc rối loạn, hương thơm tỏa khắp phòng, nữ tử dưới thân hắn da thịt ngọc ngà, mềm mại vô lực, ánh mắt chan chứa lệ quang khiến hắn không thể rời mắt.

Khi Nhan Sơ Tịch còn sống, hắn chưa từng thấy nàng lộ vẻ thất thố.

Dù khi mất con, nàng cũng chỉ lặng lẽ khóc một mình trong phòng.

Nhưng đêm nay, hắn mới thấy — thì ra gương mặt ấy khi rơi lệ, lại khiến hắn đau lòng đến thế.

Như hải đường dưới mưa, như sương sớm long lanh, khiến hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nâng niu trân trọng.

Dù biết người trước mắt không phải là nàng, nhưng Tạ Quân cũng nữa không muốn nhìn thấy Nhan Tịch Lam khóc.

Trên giường loan gối phượng, có hai người quấn quýt triền miên.

Đêm ấy, điện Hợp Hoan cuối cùng cũng đón một đêm mặn nồng.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 21: Chương 21



11.

Nhan Tịch Lam đã nhiều ngày không bước chân ra khỏi cửa phòng, nhưng mọi chuyện trong cung, chẳng điều gì thoát khỏi tai mắt của nàng.

Dù thân là Thần phi, sống những ngày tháng chẳng dễ dàng gì, nàng vẫn chưa từng khắt khe với người trong điện.

Nhờ vậy, các cung nữ được nàng đối đãi tử tế đều rất lanh mắt thính tai, không bỏ sót bất kỳ gợn sóng nào trong làn nước tĩnh lặng của hậu cung.

Nghe tin Chi Ninh đã được đưa về điện Tuyên Chính, Nhan Tịch Lam mới yên lòng.

Nàng biết, Bạch Ức Tiêu đã chạm gần bờ thất bại, nhưng nàng chưa thể buông lỏng, bởi rất có thể đêm nay Tạ Quân sẽ đến thăm nàng — cơ hội này, nàng nhất định phải nắm lấy.

Giữa trưa, nàng sai Tố Ngọc hầu hạ tắm rửa bằng khăn ấm tẩm hương lộ, gội chải tóc thật sạch, không dám dùng hương liệu quá nồng, chỉ nhẹ điểm chút phấn hương hoa nhài ở đuôi tóc.

Uống thuốc xong buổi tối, nàng súc miệng thật kỹ, còn ngậm một viên đinh hương cho thơm miệng, chẳng bao lâu, hơi thở đã trở nên thanh khiết như lan.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Nhan Tịch Lam ngồi trước gương nhìn lại bản thân, khuôn mặt tái nhợt của người trong gương lại mang vẻ tiều tụy đáng thương, một mỹ nhân bệnh tật khiến ai thấy cũng không nỡ rời mắt.

Lúc này nàng mới nở một nụ cười mãn nguyện, sau đó sai Tố Ngọc tắt đèn, đi nghỉ sớm.

Tạ Quân đêm ấy đến rất muộn.

Nhan Tịch Lam đã chờ đến có chút buồn ngủ, giữa mê và tỉnh, nàng mơ hồ nghe thấy màn trướng lay động, một luồng gió đêm ùa vào, xua tan mùi thuốc đậm đặc trong phòng.

Tố Ngọc canh đêm đứng dậy rất nhanh, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, chỉ chốc lát sau liền lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Dù chỉ ngủ chập chờn, Nhan Tịch Lam cũng lập tức tỉnh táo. Không cần mở mắt nàng cũng biết — người đến chính là Tạ Quân.

Nàng cố ý trở mình, nghiêng mặt về phía ánh nến, miệng khẽ lẩm bẩm vài tiếng, tỏ vẻ ngủ không yên.

Quả nhiên, Tạ Quân đứng bên giường nàng một lúc rồi ngồi xuống, cúi người, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng.

Mi mắt Nhan Tịch Lam khẽ run, rồi từ từ hé mở.

Tạ Quân không ngờ nàng tỉnh lại, ánh mắt khẽ d.a.o động, rụt tay về, định đứng lên rời đi.

Nhưng vừa xoay người, hắn đã bị Nhan Tịch Lam từ phía sau ôm chặt lấy.

Một lọn tóc mềm khẽ chạm vào vai Tạ Quân, hương nhài thoang thoảng quyện trong gió đêm.

Nhan Tịch Lam tựa người vào lưng hắn, hơi thở ấm nóng phả nơi tai, dịu dàng mà như có ma lực mê hoặc lòng người.

“Bệ hạ… là thần thiếp đã làm sai điều gì sao?”

Giọng nàng run rẩy khác thường, khiến lòng Tạ Quân thắt lại. Hắn khựng lại, cuối cùng vẫn không rời đi.

Nhan Tịch Lam đưa bàn tay thon nhỏ nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay hắn, từng chút một, thận trọng như một chú mèo con đang thăm dò.

Thấy Tạ Quân không tránh né, thân thể hắn cũng không còn căng cứng như ban nãy, nàng liền đưa tay vòng qua vai hắn, khẽ dùng lực, quả nhiên hắn liền xoay người lại.

Đập vào mắt Tạ Quân, là một khuôn mặt đẫm nước mắt.

Chỉ một cái nhìn ấy thôi, tim hắn như bị xé toạc, đau đến mức quên cả nhịp đập.

Tạ Quân không kìm được mà kéo Nhan Tịch Lam vào lòng, chỉ thấy thân thể nàng gầy yếu mềm mại như một dải lụa, dường như chỉ cần hắn buông tay, nàng sẽ lập tức trượt khỏi vòng tay hắn mà biến mất.

“Đừng khóc nữa… trẫm không chịu được khi thấy nàng khóc.”

Giọng hắn khàn đục đến gần như khô cạn, chính hắn cũng chẳng rõ Nhan Tịch Lam có nghe rõ không.

Nàng tựa vào lòng Tạ Quân, tay nhẹ vòng lên cổ hắn, hồi lâu mới mở miệng, run rẩy nói: “Nhưng thần thiếp… tủi thân quá.”

Tạ Quân chấn động, khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã bị nàng kéo ngã xuống giường.

Gấm vóc rối loạn, hương thơm tỏa khắp phòng, nữ tử dưới thân hắn da thịt ngọc ngà, mềm mại vô lực, ánh mắt chan chứa lệ quang khiến hắn không thể rời mắt.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 22: Chương 22



Khi Nhan Sơ Tịch còn sống, hắn chưa từng thấy nàng lộ vẻ thất thố.

Dù khi mất con, nàng cũng chỉ lặng lẽ khóc một mình trong phòng.

Nhưng đêm nay, hắn mới thấy — thì ra gương mặt ấy khi rơi lệ, lại khiến hắn đau lòng đến thế.

Như hải đường dưới mưa, như sương sớm long lanh, khiến hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nâng niu trân trọng.

Dù biết người trước mắt không phải là nàng, nhưng Tạ Quân cũng nữa không muốn nhìn thấy Nhan Tịch Lam khóc.

Trên giường loan gối phượng, có hai người quấn quýt triền miên.

Đêm ấy, điện Hợp Hoan cuối cùng cũng đón một đêm mặn nồng.

Sáng hôm sau, Nhan Tịch Lam cố ý làm bộ ngái ngủ, quả nhiên Tạ Quân liền ân chuẩn để nàng không cần dậy hầu hạ.

Nàng liền ngoan ngoãn nằm im, tiếp tục yên giấc.

Tạ Quân gọi nội thị tới thay y phục, rửa mặt, trước khi rời đi còn ngồi bên giường một lát, dùng mu bàn tay khẽ vuốt v3 má nàng.

Nhan Tịch Lam vờ ngủ rất giống, nhưng trong lòng lại hết sức tỉnh táo — ván cờ đêm qua, nàng là người thắng.

Bạch Ức Tiêu có lẽ không thể ngờ rằng, nàng ta lấy cái c.h.ế.t của Bạch Thiếu An làm mồi để khiến Nhan Tịch Lam thân bại danh liệt, rốt cuộc lại khơi dậy sự đồng cảm của Tạ Quân, khiến hắn đêm khuya ghé đến Hợp Hoan điện.

Tạ Quân là đế vương, suốt đời mang trong lòng nỗi hận không thể bảo vệ được Nhan Sơ Tịch. Mà Nhan Tịch Lam hiểu rõ điều đó, nên cố tình để hắn nhìn thấy, lòng nàng tràn đầy ủy khuất trong bóng hình của người cũ.

Gương mặt này rơi lệ, cũng như Nhan Sơ Tịch trong lòng hắn đang khóc.

Mà một khi Nhan Sơ Tịch rơi lệ, mọi người… đều sẽ thua.

Nghĩ đến đây, Nhan Tịch Lam uể oải trở mình, gọi Tố Ngọc vào hầu trang điểm.

Tố Ngọc vừa vào đã mừng rỡ báo tin:

“Nương nương, tin vui!

Trước khi rời đi, bệ hạ nói sẽ đưa công chúa Chi Ninh trở về Hợp Hoan điện.

Người dậy rồi thì nhớ chuẩn bị lại điện để đón công chúa nhé!”

Nhan Tịch Lam khẽ cúi mắt, dịu dàng gật đầu, giọng nhẹ như mây trôi:

“Ngốc ạ, mấy hôm trước ta đã bảo em dọn dẹp xong từ lâu rồi. Chi Ninh lúc nào muốn về cũng có thể về.”

Tố Ngọc nghe vậy thì kinh ngạc, vội vàng khen nương nương chu đáo.

“Nô tỳ còn tưởng… hoàng thượng đã thật sự bị Thục phi làm cho mờ mắt, muốn lạnh nhạt với nương nương rồi.

Không ngờ người vẫn luôn nhớ thương nương nương, chẳng những ở lại một đêm, sáng nay còn không nỡ để người dậy sớm nữa!”

Nhan Tịch Lam lắng nghe Tố Ngọc lải nhải, chỉ nhàn nhã vuốt v3 móng tay, trong lòng lại cười khổ.

Sáng nay nàng cố ý không dậy — Tạ Quân là người cẩn trọng, đêm qua nhìn thấy nàng rơi lệ, nhất thời động lòng, mới sinh ra một đêm mê loạn.

Nhưng nếu để hắn tỉnh táo lại, sự thương xót trong lòng lạnh đi, thì nàng chẳng khác nào thất bại. Chi bằng cứ giả vờ ngủ, gạt cho qua chuyện, ít nhất cũng phải giành lại được Chi Ninh đã rồi tính tiếp.

Chính bản thân nàng cũng không rõ, vì sao mình lại có thể nắm bắt tâm tư Tạ Quân tường tận đến thế.

Có lẽ… bởi vì nàng đối với hắn, chưa từng có chút chân tình nào.

Kẻ trong cuộc mê muội, người ngoài mới sáng suốt.

Ngay cả lúc đêm qua quấn quýt bên Tạ Quân, trong đầu nàng cũng chỉ nghĩ đến sáng mai phải nói gì, làm thế nào mới hợp tình hợp lý.

Tố Ngọc vẫn tiếp tục ríu rít bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Tới lúc nàng định thần lại, chỉ nghe Tố Ngọc nói:

“Nô tỳ thấy, trong lòng hoàng thượng, đã có bóng hình của nương nương rồi.”

Nhan Tịch Lam nghe vậy, mỉm cười dịu dàng, rồi nhìn vào gương, khẽ lẩm bẩm:

“Nhưng ta cần trái tim của hắn để làm gì…

Ta chỉ cần, thánh sủng của hắn thôi.”
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 23: Chương 23



12.

Ngày Chi Ninh được đưa trở lại điện Hợp Hoan, Bạch Ức Tiêu đã nổi cơn thịnh nộ trong điện Phi Hương, đập vỡ không ít đồ quý cùng ngọc khí trân bảo.

Tin tức truyền đến tai Nhan Tịch Lam, nàng thậm chí đến cười cũng thấy lười, chỉ có Tố Ngọc là vui mừng lộ rõ trên mặt suốt cả ngày.

Tối đến, khi Chi Ninh đã yên giấc, Tố Ngọc ghé sát bên tai nàng, nhỏ giọng bàn bạc: nhân lúc hoàng thượng đang đoái hoài đến điện Hợp Hoan, có nên thừa thế tố cáo một phen, để người biết mấy ngày qua Thục phi đã gây khó dễ thế nào?

Nhan Tịch Lam chỉ lắc đầu, dặn nàng phải giữ kín mọi chuyện trong điện, tuyệt đối không được ai hé răng than thở trước mặt hoàng thượng.

Nàng nhẫn nhịn bao lâu nay, há lại để mất hết vào phút cuối cùng.

Thấy nàng đã có chủ ý, Tố Ngọc không hỏi thêm, liền thay nàng đi răn dạy đám cung nữ một lượt. Mà những người ở bên Nhan Tịch Lam cũng chẳng ngu dại gì, ai nấy đều nhìn ra nương nương nhà mình đang trên đà phục sủng, vào thời khắc mấu chốt thế này, càng thêm cẩn trọng, chẳng ai dám sơ suất nửa phần.

Chi Ninh dọn về Hợp Hoan điện, Tạ Quân vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Mỗi ngày sau khi xử lý chính sự, dù đêm có khuya đến đâu, cũng sẽ ghé qua một lần, chỉ để trông thấy con gái ngủ mới yên lòng.

Mỗi lần Tạ Quân đến, Nhan Tịch Lam vẫn luôn ôn hòa, không cố tình lấy lòng, chỉ cung kính vấn an, rồi lại cùng Chi Ninh chơi đùa.

Khi đã chơi mệt, nàng sẽ ngồi xuống, gảy một khúc không hầu, hoặc cùng con chọn mẫu thêu cho chiếc váy mới.

Nhan Tịch Lam hiểu rất rõ, càng bình thường, càng đơn giản, lại càng trở nên hiếm hoi trong chốn hậu cung hiểm độc này.

Nàng như một thợ săn giỏi, nhẫn nại đặt bẫy, khoan thai chờ con mồi tự bước vào chiếc lưới lụa mềm mại của mình.

Không lâu sau, một hôm Tạ Quân đến thăm Chi Ninh, đúng lúc công chúa vừa mới ngủ trưa, Tạ Quân không nỡ đánh thức, liền lưu lại trong điện.

Thấy cơ hội đã đến, Nhan Tịch Lam sai người mang bàn cờ đến, nhẹ giọng mời hoàng thượng cùng chơi một ván.

Nắng chiều ấm áp len qua song cửa, rọi vàng góc bàn cờ.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Tạ Quân chuyên tâm suy tính từng nước cờ, nhưng ánh mắt không khỏi thỉnh thoảng lướt qua dung nhan người trước mặt.

Còn Nhan Tịch Lam thì chăm chú nhìn bàn cờ như thể đang mải tính toán, nhưng thực ra tâm trí đều đặt cả vào người đối diện.

Ván cờ ấy, chẳng rõ bắt đầu từ lúc nào, đã khiến Tạ Quân từng bước từng bước sa vào.

Từ chiều đến trước bữa tối, rồi từ sau khi ăn xong, dỗ Chi Ninh ngủ yên, hai người lại tiếp tục tỉ thí.

Mãi đến tận khuya mới phân thắng bại.

Đã lâu lắm rồi Tạ Quân mới được đánh một ván sảng khoái đến vậy.

Hắn còn muốn chơi thêm một ván nữa, vừa định mở lời, thì bàn tay thon dài của Nhan Tịch Lam đã nhẹ đặt lên mu bàn tay hắn. Tạ Quân ngước nhìn, chỉ thấy nàng mỉm cười nói:

“Đêm đã khuya, bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Suốt cả ngày ngồi đánh cờ, đôi mắt nàng đã hơi ửng đỏ.

Tạ Quân ngây ngẩn nhìn nàng — gương mặt xinh đẹp mang chút mỏi mệt, lại càng thêm phần quyến rũ.

Tim hắn bỗng nóng lên, không kìm được mà đưa tay ôm nàng vào lòng.

“Đêm nay trẫm không về nữa.”

Nhan Tịch Lam nghe vậy, liền e thẹn đỏ mặt, dịu dàng nép vào n.g.ự.c hắn, để mặc Tạ Quân ôm nàng trở về phòng ngủ.

Từ đêm ấy trở đi, Tạ Quân không còn ghé nghỉ ở điện nào khác nữa.

Mỗi lần đến thăm Công chúa Khang Lạc, hắn đều ở lại điện Hợp Hoan qua đêm.

Càng ở bên nhau lâu, Tạ Quân lại càng khó đoán được rốt cuộc Nhan Tịch Lam là người thế nào.

Trong lòng hắn, nàng và Nhan Sơ Tịch vô cùng giống nhau — từng cử chỉ, nụ cười, dáng vẻ ngồi gảy đàn, thậm chí cả lối đi cờ, đều như bóng dáng của người đã khuất.

Nhưng Nhan Tịch Lam… vẫn là Nhan Tịch Lam.

Nàng không cứng cỏi như Nhan Sơ Tịch, không kiêu hãnh ngẩng đầu khi bị trách phạt, mà luôn nhẫn nhịn lặng lẽ. Bao nhiêu ấm ức, chỉ đợi lúc gặp Tạ Quân, mới hóa thành những giọt nước mắt yếu đuối.

Tạ Quân càng lúc càng khó quên dáng vẻ nàng khi khóc — khuôn mặt chan chứa lệ ngọc ấy, khiến lòng hắn nghẹn lại.

Hắn không nên để nàng khóc.

Hắn đã mất Bạch Thiếu An, đã không thể giữ được Nhan Sơ Tịch.

Người duy nhất hắn còn có thể nắm giữ… chỉ còn lại Nhan Tịch Lam.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 24: Chương 24



Hậu cung mỹ nhân vô số, ai cũng ra sức làm hắn vui, nhưng chỉ có buổi chiều hôm ấy cùng nàng ngồi đánh cờ, mới khiến lòng hắn thực sự yên ổn, tĩnh lặng.

Huống hồ, Chi Ninh cũng càng lúc càng không thể rời xa Tịch Lam. Tạ Quân thậm chí nghĩ, nếu mọi chuyện cứ như vậy, giấu mãi không nói, cũng không phải điều gì quá tệ.

Vì nàng thật lòng thương yêu Chi Ninh, lo cho con bé còn chu đáo hơn bất kỳ ai, mà Chi Ninh, cũng chỉ nhận nàng là mẫu thân.

Tạ Quân tự tìm cho mình rất nhiều lý do, nhưng kỳ thực… hắn chẳng cần thuyết phục ai.

Hắn là đế vương, là quân chủ, đã có thiên hạ trong tay — yêu thương một nữ nhân, cần gì biện giải với bất kỳ ai?

Có lẽ, điều hắn cố gắng lý giải, cũng chỉ là để xoa dịu chính bản thân mình.

Không ai biết được, cuối cùng Tạ Quân có thật sự thuyết phục nổi lòng mình hay không.

Chỉ thấy, từ đêm ấy trở đi, xuân sắc phủ đầy điện Hợp Hoan, trong chốn hậu cung chẳng ai còn dám tranh đoạt với Thần phi.

Chúng phi tần thấy Thần phi được sủng ái, liền im bặt, không ai còn dám đàm tiếu về “tội thất đức” của nàng.

Duy chỉ có Thục phi chưa cam lòng, sai một vị mỹ nhân không biết điều đến trước mặt hoàng thượng gièm pha.

Ai ngờ Tạ Quân nổi giận, đập nát chén rượu, lập tức giáng nàng ta làm nô tỳ, kéo đi dịch đình.

Từ đó về sau, không ai còn dám nhắc đến chuyện cũ giữa Thần phi và Bạch tam lang.

Ngay cả Dương Tiệp dư cũng bước ra chối bỏ trách nhiệm, nói rằng hôm yến tiệc hải đường nọ, Thục phi uống hơi nhiều nên chỉ buông lời trêu ghẹo Thần phi, thật ra chẳng có gì to tát, chỉ là đám cung nữ nhiều chuyện, cố ý làm lớn mọi chuyện mà thôi.

Bạch Ức Tiêu toan tính một phen, chẳng những không giành được Chi Ninh, còn bị phản tác dụng — để Thần phi càng được sủng ái, đến nỗi lòng người cũng mất.

Trong lòng hận đến mất ngủ, đêm nằm trằn trọc không yên.

Gió thổi tới điện Hợp Hoan, Nhan Tịch Lam nghe xong, chỉ khẽ mỉm cười.

Bởi vì — mọi thứ, mới chỉ là bắt đầu.

Một ngày nào đó, nàng sẽ khiến Bạch Ức Tiêu đến cả đôi mắt cũng chẳng thể khép lại.

Thần phi được sủng ái như xưa, hậu cung lại có người ganh ghét.

Có kẻ thầm chua xót bảo nàng nhờ công chúa mà đoạt lại thánh sủng, cũng có kẻ cười lạnh, rằng nếu không có Hoàng hậu năm xưa, Thần phi nào có được ngày hôm nay.

Những lời ấy, Nhan Tịch Lam nghe rồi, cũng như gió bụi lướt qua tai.

Ai cũng nghĩ nàng là cái bóng của tiên hoàng hậu, chỉ có nàng hiểu — nàng đang mô phỏng tỷ tỷ, nhưng không phải mô phỏng người tỷ tỷ thật sự đã sống trên đời này.

Bởi người tỷ tỷ ấy, Nhan Sơ Tịch, là nữ tử hiền lương kiên cường nhất thiên hạ. Suốt đời không khuất phục, không cúi đầu, chỉ mong sống một đời thanh bạch, xứng đáng với ái tình phu quân, xứng đáng với trách nhiệm giang sơn.

Thế nhưng, Nhan Sơ Tịch làm hoàng hậu sáu năm, chịu đủ mưu hại, con trai duy nhất cũng không giữ được.

Mất con xong, nàng đắm chìm trong bi thương, không thể tự cứu mình, mà Tạ Quân thì không cho nàng thời gian để lành vết thương, lại ép nàng mang thai Chi Ninh.

Lần sinh ấy, Nhan Sơ Tịch bị người ta ám toán, khó sinh đến suýt mất mạng.

Mặc dù giữ được tính mạng hai mẹ con nhưng cơ thể nàng đã tổn thương đến vĩnh viễn không thể sinh thêm.

Đêm dài trong cung, lạnh lẽo buốt lòng, người từng hứa bảo hộ nàng trọn đời, chưa từng đưa tay cứu nàng khỏi rét mướt ấy.

Hắn chỉ muốn thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của nàng, còn bao nhiêu thương tổn, đều vờ như không thấy.

Cuộc đời của Nhan Sơ Tịch, bên ngoài rực rỡ huy hoàng, nhưng trong mắt Nhan Tịch Lam, lại là một người từng chút một bị tước đoạt tất cả hy vọng, cuối cùng chỉ còn lại một trái tim tan nát đã bị dồn đến đường cùng, chất đầy bi thương.

Vậy nên, nàng muốn trả thù, muốn nắm lấy đế vương, sao có thể bắt chước cốt cách cứng cỏi của tỷ tỷ?

Nàng vẽ lại một Nhan Sơ Tịch không thật — chỉ mô phỏng những vệt ký ức mà Tạ Quân lưu luyến nhất là đủ.

Quân vương thích bảo vệ, nàng liền nhẫn nhịn mềm yếu để hắn thương xót.

Quân vương sợ thấy dung nhan ấy đẫm lệ, nàng liền rơi nước mắt như mưa để hắn đau lòng.

Quân vương nhớ nhung sự dịu dàng của tỷ tỷ, tình ý khuê phòng, nàng liền lấy lòng, học cầm kỳ thi họa....

Chỉ cần Tạ Quân thích.

Còn về chuyện, Nhan Sơ Tịch thật sự có làm những điều đó hay không… nàng không quan tâm.

Bởi vì Tạ Quân — chắc chắn, cũng sẽ không bận tâm.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 25: Chương 25



13.

Năm Nguyên Khang thứ sáu, ngày mùng chín tháng Chạp, chính là ngày sinh của Thục phi Bạch Ức Tiêu.

Năm nay, trong cung vừa có quốc tang vì Hoàng hậu băng hà, nên sinh nhật của các phi tần đều không thể tổ chức linh đình, cùng lắm chỉ được ban thưởng đôi chút làm an ủi.

Thế nhưng Bạch Ức Tiêu xưa nay vốn quen cao ngạo. Gần đây nàng ta lại bị Nhan Tịch Lam đè đầu cưỡi cổ, trong lòng ôm một bụng tức nghẹn, chỉ chờ tới sinh nhật để xoay chuyển thế cờ, lấy lại thể diện.

Mấy tháng gần đây, Tố Ngọc đã sớm thấu hiểu tâm tính chủ tử, không cần dặn dò, nàng vẫn luôn âm thầm để mắt tới động tĩnh ở điện Phi Hương.

Vừa nghe nói Thục phi đang toan tính mưu đồ gì đó cho ngày sinh thần, liền vội vàng tới bẩm báo:

“Thưa nương nương, Thục phi thật quá phận. Mới được yên mấy ngày đã lại bắt đầu giở trò.

Nô tỳ nghe nói nàng ta đã hối lộ không ít thái giám bên cạnh hoàng thượng, nhất định muốn dụ người đến điện Phi Hương vào đêm sinh nhật.”

Vừa nói, mắt Tố Ngọc đã đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống ướt cả mũi giày.

“Năm nay sinh nhật của nương nương, điện Hợp Hoan vắng lặng đến đáng thương... chỉ có... chỉ có bát mì trường thọ do nô tỳ nấu...”

Nghe giọng Tố Ngọc nghẹn lại, Nhan Tịch Lam chỉ khẽ thở dài, đặt lược xuống, dịu giọng an ủi:

“Ngốc à, sinh nhật của ta, chẳng phải cũng là ngày giỗ của tỷ tỷ sao? Dù ta có được thiết yến linh đình, lòng cũng chẳng thể nào vui nổi.”

Tố Ngọc nghe nàng còn ngược lại đi dỗ dành mình, càng không kìm nổi nước mắt.

Nhan Tịch Lam biết nàng cũng có tình cảm sâu đậm với Nhan Sơ Tịch, bèn để nàng khóc một trận cho hả.

Đợi Tố Ngọc lau xong nước mắt, Nhan Tịch Lam như có suy tính, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng căn dặn:

“Bị em thuyết phục rồi đấy, tối nay lại làm thêm một bát mì nước nữa, nhưng là để Chi Ninh nếm thử. Còn ta, chẳng cần chuẩn bị gì đâu.”

Tố Ngọc nghe xong liền vội vàng lui xuống nấu mì.

Đến giờ cơm tối, trên bàn quả nhiên có một bát mì nước do Tố Ngọc tự tay làm.

Nhan Tịch Lam đút cho Chi Ninh vài miếng, nhưng công chúa nhỏ chẳng mấy thích, lập tức quay đầu đòi ăn canh sò điệp.

Nhan Tịch Lam cười khẽ, để bát xuống.

Tố Ngọc định tiến lên dọn đi, lại bị nàng ngăn bằng một ánh mắt.

Một lát sau, Chi Ninh ăn xong được nhũ mẫu dẫn ra ngoài tản bộ tiêu thực.

Nhan Tịch Lam ngồi lại một mình bên bàn, nâng bát mì đã nguội lên, thong thả ăn từng miếng.

Tố Ngọc đứng bên không hiểu ý tứ của nàng, còn đang nghi hoặc thì chợt nghe bên ngoài truyền báo — hoàng thượng giá lâm.

Tạ Quân bước vào, thấy nàng vẫn đang dùng bữa, liền liếc qua bàn ăn. Ánh mắt hắn sắc bén, chỉ thoáng nhìn đã thấy được bát mì ăn dở kia. Nhan Tịch Lam khẽ đỏ mặt, làm như thẹn thùng nói:

“Là Tố Ngọc nấu cho Chi Ninh, công chúa chỉ ăn vài miếng là chán, thần thiếp nhất thời thèm ăn, liền ăn mấy thìa.”

Tạ Quân nghe thế, liền cười cười, trêu ghẹo rằng nàng đến thức ăn của con cũng không chừa.

Hai người lại một đêm gắn bó mặn nồng, chẳng khác những đêm trước là bao.

Hai hôm sau chính là sinh nhật Thục phi.

Từ sáng sớm, điện Phi Hương đã nhiều lần cho người tới mời Tạ Quân, khiến hắn bực bội không thôi.

Ban đầu còn định từ chối dứt khoát, nhưng nghĩ đến tính nết Bạch Ức Tiêu, sợ nàng làm ầm lên, rốt cuộc chỉ đành nén giận, đến tận lúc chạng vạng mới vội vã tới Phi Hương điện.

Bạch Ức Tiêu đã lâu không gặp hoàng thượng, đêm đó liền ra sức lấy lòng, dốc hết thủ đoạn, cuối cùng cũng được thỏa nguyện một đêm ân sủng dưới màn trướng hoa.

Sáng hôm sau, Tạ Quân rời đi, tiện tay thưởng cho nàng một đấu ngọc trai làm lễ mừng sinh nhật, càng khiến Bạch Ức Tiêu mừng rỡ như điên, đắc ý vô cùng.

Từ đó, chuyện giận dỗi giữa đế phi vì Chi Ninh coi như cũng được hóa giải.

Bạch Ức Tiêu được sủng ái trở lại, liền ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu căng thấy rõ.

Những phi tần từng xa lánh nàng nay cũng mặt dày kéo đến thân cận.

Nhưng Bạch Ức Tiêu vốn chẳng phải người dễ chịu, thấy có kẻ trở mặt đến nịnh nọt, trong lòng khinh miệt, liền không tiếc lời châm chọc, khiến người ta mất mặt mới thấy hả dạ.

Đặc biệt là Dương Tiệp dư, bị nàng ta chỉnh cho một trận ra trò, không chỉ bị cắt bổng lộc cả tháng, còn bị kiếm cớ đuổi cả thị nữ hồi môn đi làm nô tỳ trong ở dịch đình.

Ngay cả cây hải đường Tây Phủ do hoàng thượng ban tặng, cũng bị Bạch Ức Tiêu trắng trợn cướp đoạt.

Dương Tiệp dư thế yếu, chẳng dám đắc tội với Bạch Ức Tiêu, càng không dám động đến phủ Đại tướng quân sau lưng nàng ta, chỉ đành cúi đầu nhẫn nhịn.

Không ngờ, chưa đầy nửa tháng sau, hậu cung liền biến động.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 26: Chương 26



Một buổi sáng, mấy nội thị thân cận bên hoàng thượng bất ngờ xông vào điện Phi Hương, ôm đi một đống sổ sách kế toán.

Bạch Ức Tiêu khóc lóc chạy theo van xin, vẫn không ngăn nổi.

Hôm sau, Tạ Quân liền hạ thánh chỉ — phế bỏ quyền chưởng quản hậu cung của Thục phi, thu hồi Phượng ấn, cấm túc một tháng, phạt lương cả năm.

Tin vừa truyền, lục cung chấn động.

Nhan Tịch Lam từ trước đã có sắp đặt, nên khi các phi tần còn chưa hay biết đầu đuôi, nàng đã nhận được toàn bộ nội tình từ người của mình bên cạnh Tạ Quân.

Bên ấy nói — Bạch Ức Tiêu tốn không ít tâm tư để giữ chân hoàng thượng, bởi đang trong thời kỳ để tang Hoàng hậu, nên chẳng dám phô trương, chỉ dồn tâm sức vào tiệc tối.

Dù món ăn không thể vượt lễ chế, nhưng mâm bàn vẫn vô cùng thịnh soạn, toàn là sơn hào hải vị, rồng can phượng tủy, ngay cả đầu bếp cũng là nàng ta bỏ tiền riêng ra mời về từ ngoài cung.

Nhưng nàng ta không ngờ, chính bàn tiệc khiến hoàng thượng hài lòng đêm ấy, lại trở thành gốc rễ tai họa sau này.

Hôm đó, khi đang xử lý chính sự ở điện Tuyên Chính, Tạ Quân bất chợt nhớ tới món canh vi cá đêm đó, liền thuận miệng bảo Thượng thiện giám làm lại.

Ai ngờ bên Thượng thiện giám nghe xong đều bối rối.

Một hồi lâu mới có người run rẩy bẩm báo — món canh vi cá kia, từ ninh nước cho đến chế biến, phải mất đến năm ngày công phu, dù dốc toàn lực, cũng không thể trong nửa canh giờ mà dâng được.

Tạ Quân nghe thế, mặt lập tức sa sầm.

Không phải vì món canh kia, mà vì hắn chợt nhận ra — một món canh mà tốn ngần ấy sức người và của cải, thật sự quá xa xỉ.

Từ ngày lên ngôi đến nay, hắn luôn đề cao tiết kiệm, hậu cung càng phải kiêng kị xa hoa.

Khi xưa Nhan Sơ Tịch còn sống, luôn tuân thủ quy củ, chưa từng vượt lễ.

Sau này Bạch Ức Tiêu tiếp quản Phượng ấn, ngoài mặt càng khắt khe, tài chính năm nào cũng có dư.

Nếu thật sự như vậy — thì món canh vi cá kia, từ đâu mà có?

Tạ Quân sinh nghi, lập tức hạ lệnh mang toàn bộ sổ sách trong điện Phi Hương đến kiểm tra.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Bạch Ức Tiêu không kịp che đậy.

Sổ vừa vào cung Tuyên Chính, chưa đến một ngày đã bị tra ra sơ hở.

Thì ra, nửa năm qua, lục cung đều phải thắt lưng buộc bụng, mà số tiền tiết kiệm được lại chẳng hề nhập kho quốc khố, mà âm thầm đổ cả về điện Phi Hương, để một mình Thục phi tiêu xài. Đặc biệt là điện Hợp Hoan — từng chịu lệnh giảm phân nửa lương bổng theo đề nghị của Thục phi, nhưng từ sổ sách lại thấy, ngay cả phần còn lại cũng bị âm thầm bòn rút.

Tạ Quân nhìn sổ sách, mắt đỏ rực, hai tay run lên. Hắn thật muốn đem cả sổ mà ném vào mặt Bạch Ức Tiêu, cho nàng thấy hết tội lỗi của mình.

Sinh nhật Thục phi, trên bàn là canh vi cá giá nghìn vàng, còn đến lượt Nhan Tịch Lam — cả điện Hợp Hoan chỉ được ban thêm một cân bột mì trắng.

Tạ Quân nhắm mắt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh: bát mì nhỏ nhỏ ấy, là phần Chi Ninh ăn dở, còn nàng thì ôm bát, gương mặt ánh lên vẻ mãn nguyện dịu dàng.

Nhan Tịch Lam sinh cùng ngày cùng giờ với tỷ tỷ, nhưng ngày sinh của người sống, còn thê lương hơn cả ngày giỗ của người đã khuất.

“Nếu không phải trẫm đột nhiên muốn ăn canh vi cá… nàng còn định nhẫn nhịn đến bao giờ đây.”

Lồ ng n.g.ự.c Tạ Quân nhói lên, chẳng thể nghĩ thêm được nữa.

Tới chiều, Phượng ấn tinh xảo nhỏ nhắn kia đã được nội thị thân cận của hoàng thượng đích thân mang tới điện Hợp Hoan.

Nhan Tịch Lam lãnh chỉ tạ ơn, sắc mặt bình thản, không lộ mừng lộ giận.

Đợi mọi người lui hết, nàng mới mở hộp gấm, cầm lấy khối ngọc tinh mỹ trong tay, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, môi khẽ nhếch.

Tạ Quân sao biết được — nàng đã sớm ngấm ngầm sắp xếp với Thượng thiện giám.

Lưỡi của hoàng thượng quý giá vô ngần.

Nàng đoán, sớm muộn hắn cũng sẽ nhắc lại món ăn ở điện Phi Hương.

Dù là canh vi cá hay lưỡi phượng xào, chỉ cần hắn mở miệng, Thượng thiện giám ắt sẽ bó tay chịu thua.

Thay vì để Tố Ngọc đi cáo trạng, chi bằng để chính hoàng thượng tự phát hiện ra sự xa hoa của điện Phi Hương, như vậy mới khiến việc xử lý Thục phi danh chính ngôn thuận, nàng nắm Phượng ấn cũng đường đường chính chính, không ai dám dị nghị.

Mấy tháng ẩn nhẫn chịu đựng của nàng, cuối cùng cũng khơi dậy sự áy náy và đền bù nơi Tạ Quân.

Phượng ấn này — vốn là vật nàng quyết phải đoạt được cho bằng được.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 27: Chương 27



14.

Nhan Tịch Lam từng nghĩ rằng khi nàng tiếp quản việc chưởng quản lục cung, thể nào cũng có người nhảy ra chỉ trích. Nhưng có lẽ vì Bạch Ức Tiêu xưa nay quả thực hà khắc với các phi tần, nên tuy có người ghen tị chuyện Thánh thượng sủng ái nàng, lại chẳng ai công khai phản đối, ngược lại còn giúp nàng tiết kiệm không ít công sức.

Sau khi tiếp nhận Phượng ấn, việc đầu tiên Nhan Tịch Lam phải lo liệu chính là cửa ải cuối năm.

Năm xưa vừa nhập cung, nàng đã tận mắt thấy tỷ tỷ xử lý những chuyện này thế nào, giờ đến tay mình, nàng cũng làm đâu ra đó, chu toàn thỏa đáng.

Kẻ trong cung đều khôn khéo, thấy được trọng dụng thì liền xoay chiều gió, ra sức nịnh bợ điện Hợp Hoan.

Nhan Tịch Lam trong chốn hậu cung bấy giờ, danh vọng lên cao như nhật nguyệt giữa trời, trái lại, Bạch Ức Tiêu thì ngày một thất sủng.

Dù đã giải xong lệnh cấm túc, nàng ta mấy lần đến điện Tuyên Chính cầu kiến cũng chẳng được Thánh thượng triệu vào.

Ngày mười sáu tháng Giêng năm Nguyên Khang thứ bảy, Nhan Tịch Lam tự mình chủ trì lễ tế cho tỷ tỷ.

Đông này Trường An không có tuyết, nhưng đứng trước linh vị, nàng vẫn không nhịn được mà run rẩy..

Trong điện Tiêu Phòng, bài trí vẫn như xưa, chỉ là không còn nhân khí.

Nàng quỳ trước linh vị, mở rộng vòng tay như muốn ôm ai, cuối cùng, lại chỉ ôm lấy chính mình.

Muốn cười, muốn khóc, muốn nhìn người không thể nào gặp nữa.

Từ điện Tiêu Phòng đi ra, gió Bắc gào thét, mây mù giăng kín, tuyết rốt cuộc cũng rơi xuống Trường An.

Nhan Tịch Lam đội tuyết trở về điện Hợp Hoan, chưa kịp ngồi yên, liền nghe cung nhân báo tin: phu nhân Yến Quốc công cầu kiến.

Nàng ngẩn người, hồi lâu mới nhớ ra, đó là tân nương của biểu ca nàng – Nhan Chu.

Đã nhiều năm nàng đoạn tuyệt với Nhan Chu, giờ chẳng muốn dính dáng gì đến Yến phủ, liền bảo Tố Ngọc ra ngoài đuổi khéo.

Tố Ngọc ra ngoài một lúc lâu mới quay lại, bẩm rằng:

“Biểu thiếu gia gặp chuyện rồi, nghe phu nhân kể, biểu thiếu gia đang cưỡi ngựa ngoài phố thì đụng phải đoàn xe ngựa của phủ Đại tướng quân Bạch gia.

Tuy rõ ràng đã nhường đường, nhưng công tử Bạch Thiếu Khang lại cố chấp nói biểu thiếu gia va vào kiệu các vị nữ quyến trong phủ, ép phải xuống ngựa nhận lỗi.

Biểu thiếu gia chỉ phản bác đôi câu, liền bị Bạch Thiếu Khang đánh giữa phố, thương tích rất nặng, phải có người khiêng về.

Đệ đơn lên phủ doãn thì bị làm ngơ, nên mới đến đây mong nương nương đứng ra đòi lại công bằng.”

Nghe xong, Nhan Tịch Lam vừa day trán vừa trách:

“Tố Ngọc , em quay lại mà mặt mũi tươi rói thế kia, không sợ người ta trông thấy à?”

Tố Ngọc bị hỏi thì đỏ mặt, vội bụm miệng:

“Nô tỳ đáng tội, chỉ là nhất thời không kìm được, ai bảo hắn trước kia ức h.i.ế.p nương nương. Quả báo mà!”

Nhan Tịch Lam nghe vậy cũng bật cười, Tố Ngọc thừa thế tiến lên giúp nàng xoa trán, hỏi nhỏ:

“Nương nương định giúp họ à?”

Nhan Tịch Lam ngẫm nghĩ rồi dặn:

“Bảo nàng ta về thu thập lời khai, chứng cứ, bản cáo trạng, viết lại một bản đem đến cho ta. Nhớ mời các nhân chứng đến Yến phủ, tiếp đãi cẩn thận.

Còn nữa, mời ngự y Trương đến khám bệnh cho hắn, trước khi đi, bảo Trương ngự y tới gặp ta, biểu ca ta tính tình hồ đồ, cần dặn dò vài điều.”

Tố Ngọc đi sắp xếp xong xuôi, rồi quay về nói: thương thế của biểu thiếu gia đúng là rất nặng, người lại bướng bỉnh, cứ giận dữ suốt ngày, cơm nước không kiêng khem, khiến Trương ngự y lắc đầu liên tục.

Thông tin đó khiến Nhan Tịch Lam động tâm, liền có kế mới.

Chứng cứ và cáo trạng được đưa vào cung, nàng chỉ liếc một cái rồi ném xuống đáy rương.

Những thứ này chẳng qua để lấy lệ, kéo dài thời gian, vốn không định dâng lên Thánh thượng.

Nhưng biểu ca nàng làm sao đoán được tâm tư ấy, tưởng thật, lập tức kiêu căng trở lại, sai người rêu rao khắp nơi, nói rằng muốn dạy dỗ Bạch Thiếu Khang.

Chẳng mấy chốc, Trường An xôn xao, phủ doãn Kinh Triệu cũng không ém nổi, đành nhảy vào can thiệp.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Trường An vừa gặp đợt rét cuối xuân, Nhan Chu vốn là người mang trọng thương, không chịu nghe lời dặn của ngự ý, vết thương chưa lành lại dính phong hàn, bệnh tình trầm trọng, chỉ vài ngày sau liền qua đời.

Phu nhân Yến Quốc công vốn là gái phố chợ, trẻ đẹp, vì tham tiền mà gả làm kế thất.

Còn chưa hưởng được mấy ngày vinh hoa, chồng đã bị đánh chết, đương nhiên không chịu yên.

Đã không còn mặt mũi gì nữa, nàng ta liền dứt khoát mặc đồ tang, ôm linh cữu chồng đến phủ doãn khóc lóc om sòm, đòi công đạo.

Việc đến nước này, chẳng cần Nhan Tịch Lam mở miệng, tin tức cũng tự khắc truyền vào điện Tuyên Chính.

Quả nhiên đêm đó, Thánh thượng tới điện Hợp Hoan.

Nhan Tịch Lam biết hắn tới là muốn thăm dò, nhưng nàng vẫn điềm nhiên như không, dẫn Chi Ninh cùng dùng bữa, suốt buổi không nhắc đến chuyện Yến phủ.

Ăn xong, Chi Ninh được nhũ mẫu đưa đi nghỉ, nàng vẫn giả bộ vô tri, cứ ngọt ngào nũng nịu bên cạnh Thánh thượng.

Khi cả hai đang quấn quýt bên giường, Tạ Quân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, chỉnh lại xiêm y, giúp nàng buông vạt áo rồi thấp giọng nói rằng phu nhân Yến Quốc công đang làm loạn.

Nhan Tịch Lam nghe vậy liền áp sát vào người, tay vân vê d** tai Thánh thượng, thì thầm:

“Nếu lời thần thiếp có ích, sớm đã khuyên được chị dâu về rồi.

Nhưng chị dâu thiếp không hiểu lẽ phải, thần thiếp khuyên thế nào nàng cũng chẳng nghe.

Thần thiếp thật sự bất lực.”

Thánh thượng nghe xong, giữa chân mày liền nhíu chặt, nắm lấy tay nàng, xoay người nhìn vào mắt:

“Chuyện này đôi bên đều có lý, nhưng rõ ràng là Bạch Thiếu Khang sai trước, Bạch Lĩnh Vũ cố ý bao che,

Nhan Chu c.h.ế.t oan, chẳng lẽ nàng không hận sao?”

Nụ cười của Nhan Tịch Lam khựng lại, giây phút đó không qua được mắt Thánh thượng.

Nàng chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng đáp:

“Bệ hạ không hận, thần thiếp nào dám.”

Một câu nói nhẹ như gió thoảng, lại khiến tim Thánh thượng lạnh buốt.

Bạch Lĩnh Vũ là chiếc gai cắm sâu trong lòng hắn, đau đến tê liệt.

Nhiều năm qua, hắn vẫn để y tại vị, phần vì tình xưa nghĩa cũ, phần vì y là phụ thân của Bạch Thiếu An.

Nhưng Bạch gia không hề biết điều, ngày càng lộng quyền, ngay cả Bạch Ức Tiêu cũng dám đục khoét tiền tài trong hậu cung.

“Nhan Chu tuy l* m*ng, nhưng dù gì cũng là quốc công có phong tước.

Bạch Thiếu Khang chỉ là kẻ vô chức vô quyền, dám đánh quốc công giữa phố mà vẫn bình yên thoát thân, vậy thiên hạ này chẳng phải nên đổi sang họ Bạch sao.”

Trong lời nói của Tạ Quân mang không ít sự tức giận, Nhan Tịch Lam dịu giọng dỗ dành.

Ngoài điện Hợp Hoan, đêm lặng như nước. Nhưng khi mặt trời mọc, e rằng, triều đình sẽ nổi sóng...
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 28: Chương 28



15.

Hôm sau, hoàng thượng quả nhiên hạ chỉ, lệnh Hình bộ tiếp nhận vụ án Bạch Thiếu Khang đánh c.h.ế.t Yên quốc công, tra rõ xét minh, xử lý ngay tại chỗ, đồng thời khiển trách phủ Kinh Triệu, giáng chức lưu đày quan Kinh Triệu do xử án tắc trách.

Hành động lần này của Tạ Quân khiến Bạch Lĩnh Vũ trở tay không kịp.

Y còn toan mở miệng biện hộ cho trưởng tử, nhưng lại bị đám ngự sử phản bác ngay tại triều, mất hết thể diện.

Tạ Quân của hôm nay, đã chẳng còn là vị tân đế nhũn nhặn, dè dặt thuở bảy năm về trước.

Chỉ là Bạch Lĩnh Vũ cùng họ Bạch vẫn mải mê say ngủ trong ánh hào quang xưa cũ, cậy sủng mà kiêu, hành xử phách lối, chẳng mảy may nhận ra rằng Tạ Quân đã sớm có ý định diệt trừ tận gốc nhà họ Bạch.

Chỉ một câu nói nhẹ như gió thoảng của Nhan Tịch Lam đêm trước, lại chạm vào tận sâu trong lòng kiêu hãnh của bậc đế vương.

Tạ Quân biết, đã đến lúc chỉnh đốn triều cương.

Bạch Thiếu Khang dâng đến tận miệng một cái cớ tuyệt hảo như thế, nếu hắn còn không hành động, thì còn đợi đến bao giờ?

Hình bộ tiếp chỉ, không dám chậm trễ, lập tức đến phủ Đại tướng quân bắt người.

Bạch Thiếu Khang là trưởng tử đích truyền của Bạch phủ, là huynh ruột của Thục phi, nhưng từ nhỏ được Bạch phu nhân nuông chiều thái quá, lớn lên lại trở thành công tử ăn chơi nổi danh kinh thành.

Bạch Lĩnh Vũ vốn đã chán ngán đứa con trai này, từng nhiều lần nghiêm khắc quở trách, nhưng phu nhân lại một mực bênh vực, dần dà ông ta cũng buông tay không quản.

Đến tuổi ba mươi, Bạch Thiếu Khang vẫn vô chức vô quyền, cả ngày lêu lổng nơi tửu quán kỹ viện, kết giao toàn bọn đầu đường xó chợ.

Hắn đã quen được tâng bốc, đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, hoàn toàn không ra dáng người kế thừa của đại trạch danh môn.

Khi Hình bộ đến phủ bắt người, Bạch Thiếu Khang sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.

Bạch phu nhân vừa hay tin con trai yêu quý sắp bị giải vào đại lao, thì như phát điên, lao vào tiền sảnh, ôm chặt lấy hắn, khóc lóc vật vã, sống c.h.ế.t cũng không buông tay.

Đám nha sai không dám động vào mệnh phụ, giằng co hồi lâu không xong, đành rút lui trong bất lực.

Bạch phu nhân thấy kế hoãn binh có hiệu quả, hả hê ra mặt.

Nào ngờ chưa được nửa canh giờ, Thượng thư Hình bộ đích thân tới cửa, mang theo nữ quan trong cung cùng nhóm cấm quân, ép buộc áp giải.

Bạch Lĩnh Vũ không còn cách nào khác, đành phải ra mặt, tự mình giao Bạch Thiếu Khang cho Hình bộ giải về đại lao.

Bạch phu nhân còn định gây rối, nhưng ông ta đã quát lớn mắng bà là mẫu thân bất tài, nuôi con hư hỏng, làm mất hết thanh danh nhà họ Bạch.

Bạch Lĩnh Vũ làm quan nhiều năm, chưa từng chịu nhục đến vậy, hôm sau liền cáo bệnh không lên triều.

Tạ Quân thấy y vẫn chưa biết điều, cũng chẳng ép, cứ để y nằm nhà mà gặm nhấm cơn giận.

Nửa tháng sau, Bạch Lĩnh Vũ vẫn đóng cửa không ra, Tạ Quân liền sai nội thị thân cận mang theo trọng lễ, cùng đoàn cấm quân rầm rộ đến phủ Đại tướng quân thăm bệnh.

Nội thị đến bên giường, tỏ vẻ cung kính, bưng trà dâng thuốc, miệng không ngớt ngợi khen đại tướng quân công lao hiển hách, thật vất vả vì xã tắc.

Bạch Lĩnh Vũ nghe những lời đó, ngỡ là Thánh thượng bắt đầu xuống nước, lập tức buông lỏng cảnh giác, nào ngờ toàn phủ sớm đã bị cấm quân bao vây kín mít, chẳng một con chim nào có thể bay ra.

Đợi lúc thích hợp, nội thị liền cười nói thánh chỉ đã tới, muốn đại tướng quân giao lại binh phù.

Bạch Lĩnh Vũ sững người, lúc này mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy, nhưng thế cuộc đã định, giằng co nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải giao ra binh phù.

Nội thị vui vẻ nhận lấy, cúi mình hành lễ, điềm đạm an ủi:

"Tướng quân từ nay có thể an tâm tĩnh dưỡng."

Mất binh phù, chức tước đại tướng quân kia, chẳng qua chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi.

Mà một cái vỏ rỗng, muốn đổ xuống, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đủ.

Nhan Tịch Lam lặng lẽ quan sát, thấy Tạ Quân vẫn chưa định ra tay kết thúc, thì biết cơ hội chưa tới.

Nàng cũng cảm thấy, muốn nhổ tận gốc họ Bạch, vẫn còn thiếu một chút lửa.

Vậy thì… để Thục phi châm lửa giúp nàng cũng không muộn.
 
Tuyết Phủ Cung Tâm - Thẩm Lục Vũ
Chương 29: Chương 29



Tháng Ba năm Nguyên Khang thứ bảy, Hình bộ kết án vụ Bạch Thiếu Khang, phán xử c.h.é.m đầu, chờ mùa thu hành hình.

Khi sự việc xảy ra giữa phố lớn ngõ nhỏ, nhân chứng đầy đủ, thương thế của Yên quốc công lại có Thái y giám chứng thực, bằng chứng vô cùng rõ ràng, không ai còn có thể chối cãi.

Triều thần cũng mỗi người một tính toán.

Có kẻ tấu xin truy cứu tội Bạch Lĩnh Vũ dung túng bao che, có người lại khẩn cầu Thánh thượng niệm tình phụ tử, xin cho ông một đường lui.

Những tấu chương ấy, Tạ Quân đều gạt sang một bên, chỉ lạnh nhạt đáp: “Đợi Bạch Lĩnh Vũ khỏi bệnh rồi hẵng bàn.”

Vậy là không ai đoán được tâm ý của Thánh thượng.

Bạch Lĩnh Vũ bị động hoàn toàn, chỉ đành tiếp tục co mình, im hơi lặng tiếng.

Lúc còn sống, Yến quốc công không kịp lưu lại con nối dõi, sau khi chết, tước vị được truyền cho một chi thứ trong họ.

Vị tân Yến quốc công tính tình ôn hòa nhu nhược, ít giao du với thế tộc quyền quý, nhưng đối với Nhan Tịch Lam lại rất mực cung kính, phu nhân của ông ta hầu như mỗi tháng đều vào cung vấn an.

Tố Ngọc vốn nghĩ, chủ tử của mình chắc sẽ khinh thường đôi phu phụ ấy nịnh bợ, ai ngờ Nhan Tịch Lam lại rất hòa nhã, mỗi lần phu nhân vào cung, nàng đều chịu khó trò chuyện, còn tặng vài món đồ chơi quý hiếm.

Tố Ngọc không hiểu, bèn chọn lúc vắng người, lén hỏi vì sao nương nương lại thay đổi thái độ như thế.

Nhan Tịch Lam cười đáp, tân Yến quốc công tuy không xuất sắc, nhưng lại hợp ý nàng.

Nàng không cần hắn phấn đấu thăng tiến, chỉ cần hắn biết yên phận giữ mình, sống những ngày tháng bình an là đủ.

Chỉ cần hắn mãi mãi biết điều, nàng có thể cưng chiều hắn cả đời.

Cần tiền cho tiền, cần người cho người.

Dẫu sao nàng cũng là con cháu nhà họ Nhan, m.á.u mủ vẫn còn đó, vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục.

Nhưng nếu Yến quốc công phủ dám làm nàng mất mặt, thì nàng cũng sẽ không ngại… đổi thêm một vị quốc công nữa.

Dù gì, bọn họ cũng chỉ là người họ hàng xa lắc, ai làm quốc công cũng không quan trọng.

Quan trọng là… biết nghe lời.

Hai người còn đang trò chuyện, thì có cung nhân vào bẩm:

“Trương ngự y tới rồi.”

Nhan Tịch Lam nghe thế liền bảo mời vào, rồi quay sang Tố Ngọc, nửa cười nửa trách:

“Mải nói chuyện với em, suýt nữa quên mất việc chính.

À, ngự y đó tên gì nhỉ?

Hai chữ khó nhớ quá, ta mãi không thuộc được.”

Tố Ngọc không nghĩ ngợi gì, buột miệng thốt lên:

“Mậu Nhiễm.

Họ Trương, tên là Mậu Nhiễm.

Mậu trong mậu học, Nhiễm trong thảo nhiễm.”

Lời vừa dứt, nàng mới nhận ra không ổn, vội cúi gằm mặt, đôi má ửng đỏ như quả lựu chín.

Nhan Tịch Lam trông nàng lúng túng như thế, liền hiểu ra mọi chuyện, nhưng cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười bình thản, ngồi xuống bên cửa sổ.

Chẳng mấy chốc, Trương Mậu Nhiễm tiến vào, trước tiên hành lễ vấn an, rồi chẩn mạch cho Nhan Tịch Lam. Bắt mạch xong, hắn cung kính bẩm báo:

“Thưa nương nương, thân thể nương nương hoàn toàn bình ổn, không có gì đáng ngại.

Chỉ là khí huyết hơi yếu, thần y xin kê một bài thuốc bổ khí huyết, nếu sau này mệt mỏi vì việc công, nương nương có thể dùng thêm một viên để bồi dưỡng.”

Nhan Tịch Lam nghe xong liền mỉm cười gật đầu, nói với giọng dịu dàng:

“Đa tạ Trương ngự y đã vất vả. Thân thể bản cung đều nhờ ngươi chăm nom điều trị.

Trước đó còn phiền ngươi đến Yến quốc công phủ khám bệnh, bản cung trong lòng rất áy náy, hôm qua có chút lễ mọn gửi tới phủ, chỉ là chút lòng thành, mong ngươi đừng từ chối.”

Trương Mậu Nhiễm lại thi lễ, chậm rãi đáp:

“Nương nương quá khách sáo. Lễ vật tuy quý, nhưng vi thần cảm thấy hổ thẹn.

Quốc công gia vốn đã bị thương nặng, lại gặp khí hậu khắc nghiệt, vi thần đã cố gắng hết sức, nhưng y thuật có hạn, không thể cứu vãn.”

Nhan Tịch Lam biết hắn đang muốn trấn an mình, liền dịu giọng đáp:

“Đó là do đường huynh bạc phúc, không liên quan đến Trương ngự y . Ngươi làm việc cẩn trọng, bổn cung rất yên tâm.

Tuổi còn trẻ mà y thuật đã tinh thông như vậy, bổn cung nhất định sẽ tiến cử lên Thánh thượng, để ngươi không bị mai một tài năng.”

Nghe vậy, Trương Mậu Nhiễm mới hơi nở nụ cười, lại khom mình hành lễ, nhân lúc đứng dậy, thấp giọng ghé sát tai Nhan Tịch Lam, nói:

“Nương nương, Thục phi… đã mang thai, ước chừng đã được ba tháng.”
 
Back
Top Bottom