Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 20: Chương 20



Phòng bếp có sữa chua ướp lạnh, ta cắt ít hoa quả làm thành món sữa chua trộn, cùng với vài món khai vị đưa đến cho Thái tử.

Nhị cô nương đi đầu, ta và Xuân Hạnh xách hộp đồ ăn theo sau, đi đến bên ngoài lều lớn nơi Thái tử tiếp khách, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

"Gia huynh đang ở trong lều, e là không tiện, để ta đi là được, ngươi về trước đi." Nhị cô nương và Thuý Lan tiếp nhận hộp đồ ăn, đuổi ta đi.

"Vậy nô tỳ xin cáo lui trước." Ta thi lễ, dẫn Xuân Hạnh đang lộ vẻ bất mãn rời đi.

"Chủ tử, nàng ta thật quá đáng, là tiểu thư Quốc công phủ thì đã sao, chủ tử chính là Lương đệ được thánh chỉ sắc phong, sao có thể để nàng ta leo lên đầu lên cổ như vậy chứ?" Xuân Hạnh vô cùng phẫn nộ, bất bình thay ta.

"Cẩn thận lời nói, nhị cô nương là họ hàng của Điện hạ, huống chi. . ." Ta chưa nói hết câu, mang vẻ mặt thất vọng rời đi.

Bên ngoài lều toàn là người của Thái tử, tình cảnh này tất nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của hắn.

Ta trở về lều của mình, ăn ít điểm tâm qua loa, rồi bảo người dọn đồ ăn đi để nghỉ ngơi một chút.

Khoảng một khắc sau, màn cửa bị vén lên, tiếp theo là tiếng bước chân của Thái tử, nhưng ta giả vờ không nhận ra: "Ngươi đi nghỉ đi, ta không cần người hầu hạ."

"Là cô." Thái tử ngồi bên giường ta.

"Điện, Điện hạ. . ." Ta hơi luống cuống đứng dậy, khóe mắt còn vệt nước mắt chưa lau khô, trong giọng nói mang theo vài phần tủi thân.

"Chuyện lần này là cô sắp xếp không tốt. Lần sau tìm cơ hội, lại dẫn nàng ra ngoài tiếp." Thái tử lau vệt nước mắt cho ta, ôm ta vào lòng, ta thuận tay ôm lấy eo hắn.

"Điện hạ công vụ bận rộn, không cần vì ta. . . vì nô tỳ mà phiền lòng. Có được ngày hôm nay, nô tỳ đã thấy rất đủ rồi." Ta gượng cười, không đợi Thái tử nói, tiếp tục: "Nhị cô nương vẫn luôn đối xử rất tốt với nô tỳ. Trước kia Thuý Hỷ đánh nô tỳ, cũng là nhị cô nương mời thái y đến khám cho nô tỳ."

"Nàng đã là thân tự do, không còn là nô tỳ của ai nữa. Thuý Hỷ là ai? Tại sao đánh nàng?" Trong giọng nói của Thái tử ẩn chứa sự tức giận.

"Vâng, nô. . . thiếp nhớ rồi. Thuý Hỷ là người hầu của nhị cô nương. Trước kia thiếp làm việc trong bếp, nhất thời bận rộn không kịp làm xong bánh ngàn lớp, nàng ta mới động tay."

Thấy nét mặt Thái tử khó che giấu cơn giận, ta vội vàng bổ sung: "Nhị cô nương đã phạt Thuý Hỷ, thiếp nhờ họa được phúc mới được hầu hạ bên cạnh nhị cô nương. Nhị cô nương là chủ tử rất tốt, mỗi lần thiếp và Thuý Hỷ có xích mích đều giúp thiếp nói chuyện."

"Cô nương ngốc, đây là thủ đoạn khống chế người thấp kém nhất. Nàng trúng kế của nàng ta mà còn biện hộ cho nàng ta?"

"Ý điện hạ là. . . nhị cô nương cố ý sao?" Ta như không dám tin.

"Thế gia đại tộc đều dạy dỗ nữ tử như vậy." Thái tử nắm tay ta. "Nên ta mới thích nàng, không bị quá nhiều quy củ ràng buộc, tâm tính thuần khiết, thẳng thắn đáng yêu."

"Điện hạ. . ." Ta vòng tay quanh cổ Thái tử. "Được Điện hạ nói vậy là đủ rồi. Sau này nhị cô nương vào cửa, bất kể nàng ta đối xử với thiếp thế nào, thiếp đều sẽ an phận, không để Điện hạ phiền lòng."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nàng nói gì vậy? Lời này nghe từ ai?" Thái tử nhíu mày, không còn giấu được sự bất mãn.

"Chỉ là là mấy tên hạ nhân xì xào, thiếp tình cờ nghe được thôi, Điện hạ đừng giận mà." Ta vội vàng giải thích.

"Ngay cả hạ nhân Thành Quốc công phủ cũng dám bàn tán chuyện chung thân đại sự của cô, hay thật, đúng là một lũ nô tài tốt." Đây là lần đầu tiên Thái tử bày tỏ sự tức giận rõ ràng trước mặt ta.

Ta vội xuống giường, không kịp đi giày, quỳ xuống dập đầu: "Đều là nô tỳ không tốt, nói bậy làm Điện hạ tức giận. Điện hạ trách phạt nô tỳ thế nào cũng được, đừng làm tổn hại thân thể."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 21: Chương 21



Thái tử không đáp lại ngay, một lúc lâu sau mới đỡ ta dậy: "Không liên quan đến nàng. Đất lạnh, đừng quỳ hỏng thân thể. Đã không còn hứng thú vui chơi nữa, vậy về sớm thôi."

"Vâng." Ta thở phào nhẹ nhõm, hôm nay coi như đã vượt qua ải này.

Nhị cô nương đến quá đột ngột, ta không kịp tính toán trước, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, đành phải liều một phen.

Kết quả tệ nhất không ngoài việc chọc giận Thái tử, hoàn toàn mất đi sủng ái của hắn, nhưng chỉ cần có thể ngăn chặn khả năng cô nương của Thành Quốc công phủ trở thành Thái tử phi, những hy sinh này đều đáng giá.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sủng ái của hắn sớm muộn gì cũng sẽ phai nhạt, sẽ chuyển sang người khác. Ta đã có được thứ để yên thân gửi phận rồi.

Có thánh chỉ của Hoàng đế, bất kể ai làm Thái tử phi cũng sẽ không làm khó ta, trừ các cô nương của Thành Quốc công phủ. Họ có Thái hậu chống lưng, trước kia ta lại là nô tỳ của Thành Quốc công phủ, sinh ra đã thấp một bậc.

Sau khi về Đông cung, Thái tử liên tiếp mấy ngày không đặt chân đến Ký Xuân viện, cũng không triệu ta đến thư phòng hầu hạ. Ta ngoài việc gửi ít đồ ăn điểm tâm, không dám có động thái gì lớn.

Xuân Đào và những người khác rất lo lắng, nhưng biết tính ta, cũng không dám xúi giục ta làm gì, chỉ có thể đặt tâm tư vào chỗ khác.

Chẳng bao lâu sau, nàng ấy báo cho ta biết Thái tử đã đưa hai tỳ nữ Thái hậu gửi đến cho người khác.

Vài ngày sau nữa, nghe nói Thành Quốc công phủ đánh c.h.ế.t một nha hoàn nhất đẳng bên cạnh cô nương nào đó.

Thái tử cuối cùng cũng chịu gặp ta, cùng ta dùng bữa, cũng nghỉ lại chỗ ta, chỉ là không thân mật như trước. Ở trước mặt hắn ta cũng có thêm vài phần câu nệ.

Hơn một tháng sau, ta nhận được ý chỉ của Thái hậu, triệu ta vào cung thỉnh an.

11

Thái hậu là dưỡng mẫu của đương kim Hoàng thượng, có ân nuôi dưỡng nâng đỡ đối với Hoàng thượng, cũng đã gả chất nữ nhà mình cho Hoàng thượng khi còn là Thái tử.

Nếu không có sự giúp đỡ của Thái hậu, Hoàng thượng tuyệt đối không thể kế thừa ngôi vị. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, Thái hậu vẫn nắm giữ triều chính nhiều năm, có uy vọng rất lớn trước các đại thần tiền triều.

Hoàng thượng không có nhiều con nối dõi, chỉ có một trai ba gái. Thái tử là nhi tử duy nhất sống đến tuổi trưởng thành. Sau khi Hoàng hậu mất vì bệnh, Thái tử vẫn luôn được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Thái hậu, đến khi trưởng thành mới dời đến Đông cung.

Những điều này đều do Thái tử nói cho ta. Khi biết Thái hậu triệu ta vào cung, hắn cũng tỏ vẻ bất an rõ ràng, dặn dò ta nhiều lần. Quan hệ của ta với hắn cũng dịu đi không ít.

"Mấy ngày trước cô. . . chắc Hoàng tổ mẫu sẽ giận cá c.h.é.m thớt lên nàng." Thái tử có chút hối hận, không phải hối hận việc mình đã làm, mà là hối hận đáng lẽ có thể làm tốt hơn, lại vì nhất thời xúc động để lại nhược điểm.

"Điện hạ đối xử với thiếp thế nào, thiếp đều hiểu rõ trong lòng. Nếu có thể giải một phần phiền não cho Điện hạ, thiếp làm gì cũng cam lòng."

"Nàng được phụ hoàng đích thân sắc phong, nên dù Hoàng tổ mẫu có ý gây khó dễ cũng sẽ không quá mức đâu. Cứ kính cẩn ngoan ngoãn một chút, về ta sẽ bù đắp cho nàng."

Ta gật đầu đáp ứng, không thấy việc gánh tội thay cho Thái tử có gì không ổn.

Thời phong kiến chẳng phải đều như vậy sao? Quân vương không thể có lỗi, lỗi là ở gian thần mê hoặc thánh thượng, là ở hoạn quan nịnh bợ vô sỉ, là ở mỹ nhân họa thủy nhiễu loạn triều cương.

Giờ ta chính là hồng nhan họa thủy đó, may là chỉ là chuyện hậu cung, nhiều nhất là phạt quỳ hoặc đánh gậy, không đến mức đòi lấy mạng ta giống như Dương Quý phi treo cổ tự vẫn ở Mã Ngôi Pha.

Nếu có thể đổi lấy thêm nhiều thương tiếc và sủng ái của Thái tử, chịu một trận khổ này cũng đáng.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 22: Chương 22



Thái tử có tình với ta, dù có sơ suất đôi chút cũng có thể bù đắp, nhưng Thái hậu thì lại xem ta như con sâu cái kiến.

Có thánh chỉ của Hoàng đế che chở, Thái hậu chắc không vì trút giận mà đối nghịch với con cháu, cưỡng ép lấy mạng ta, nhưng cũng chỉ đến thế, có rất nhiều cách hành hạ người.

Nếu ta nghe theo sắp xếp của Thái hậu, hoặc không tranh sủng làm một kẻ vô danh, có lẽ có thể tránh được kiếp nạn này, nhưng vẫn còn những cực khổ khác đang chờ ta.

Trốn tránh là vô dụng, một bước đi nhàn rỗi của kẻ trên cao cũng có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của ta. Đã nhập cuộc, thì không còn cơ hội trốn tránh nữa.

Thái hậu thì sao chứ, bà ta già rồi, lại vì giữ vinh hoa cho Quốc công phủ mà gần như ép buộc Thái tử cúi đầu trước mình, điều này là không thể.

Dù Thái tử từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thái hậu, cũng không phải con rối để Thái hậu điều khiển. Càng ép buộc, ngược lại càng đẩy hắn đi xa hơn.

Ngày Thái hậu định ra là nửa tháng sau. Ta biết Thái hậu tin Phật, vì vậy bắt đầu ăn chay từ sớm, cũng không cùng phòng với Thái tử.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Đông cung có tai mắt của Thái hậu, nếu có tâm đều có thể dò la được. Ta không sợ liếc mắt đưa tình với người mù, chỉ sợ một lúc sơ suất gây ra sai lầm lớn.

Thái tử không có ý kiến đối với quyết định của ta, thậm chí thấy dáng vẻ như lâm đại địch của ta mà sinh ra mấy phần áy náy. Đáng lẽ đây phải là trách nhiệm của hắn, giờ lại để ta gánh chịu.

Đến ngày hẹn, ta thay áo quần giản dị kín đáo, trâm cài đầu cũng đổi thành đồ bạc.

"Đừng quá lo lắng, cô cùng nàng vào cung, nhất định sẽ bình an đưa nàng về."

"Thiếp tin điện hạ." Bất kể có thực hiện được hay không, ít nhất đó là lời hứa của hắn với ta.

Thái tử một mình ngồi xe ngựa tám con, ta đi theo sau, ngồi kiệu hai người khiêng, tiễn hắn vào cung từ thiên môn, đi vòng một đoạn, từ cửa hông vào trong cung.

Hắn không thể thể hiện rõ sự thiên vị với ta trước mặt Thái hậu, đi trước ta một bước đến thỉnh an Thái hậu. Nếu Thái hậu làm khó ta, hắn cũng tiện xin cho ta.

Trên đường còn có thể vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, sau khi vào cung thời khắc nào cũng phải giữ quy củ, tuyệt đối không được làm vậy.

Xung quanh yên tĩnh như khu vực không người, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Trong kiệu ánh sáng mờ mờ, lại bị đưa đến nơi không biết, trong lòng ta dấy lên nỗi sợ khó tả, còn sợ hơn cả lần đầu vào cung.

Xuống kiệu, ta vịn tay Xuân Đào bước ra, trước mắt là cánh cửa lớn sơn đỏ thẫm đóng chặt, trước cửa có thị vệ canh gác.

Kiệu phu nói vài câu với thị vệ, thị vệ vào hỏi, cửa kẽo kẹt mở ra, chốc lát đóng lại, không lâu sau lại mở.

"Ma ma nói, chỉ cho phép một mình Lương đệ đi vào."

"Ta đã biết, ngươi cứ đợi ở bên ngoài đi." Ta dặn dò Xuân Đào đang lo lắng, rồi một mình bước vào Từ Ninh cung.

Lần này Thái hậu cố tình để ta một mình đối mặt với tất cả. Dù Xuân Đào không giúp được gì nhiều, nhưng có người bên cạnh vẫn khiến ta an tâm hơn. Bà ta muốn ta không nơi nương tựa.

Ta đến thế giới này vốn đã không nơi nương tựa, không sợ thủ đoạn nhỏ nhặt này. Huống chi Thái tử cũng có mặt, hắn sẽ giúp ta.

Sau cánh cửa là một vị ma ma tóc đã hoa râm, đỡ tay ta cười từ ái: "Thái hậu nương nương đang tiếp khách quý, không tiện gặp Lương đệ, Lương đệ cứ thỉnh an ở ngoài điện trước đi."

Ta quỳ xuống nền đá trước điện, dập đầu về phía chính điện: "Nô tỳ Lý thị cung thỉnh Thái hậu nương nương thánh an, nguyện Thái hậu nương nương vạn phúc vạn thọ, tường khang kim an."

Ta cố gắng hết sức hô lên câu này mà không để mất thể diện, nhưng người trong điện không có phản ứng gì, không cho ta đứng dậy, cũng không bảo ta lui.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 23: Chương 23



Xuân Đào từng nói muốn may đệm đầu gối vào áo lót cho ta, nhưng ta sợ bị người khác phát hiện nên từ chối, dù sao quỳ một lần cũng không sao.

Nhỡ đâu bị bắt được, trị ta tội đại bất kính, dù có thánh chỉ che chở cũng không thể bảo vệ ta chu toàn.

Ta quỳ trên nền đá cứng, không biết đã quỳ bao lâu, đầu gối đau nhức, đầu dập đến sung huyết, thái dương đập thình thịch.

"Thái tử sẽ đến cứu ta." Ta nghĩ, rồi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Là Thái tử đến rồi, tuy không thể ngẩng đầu nhưng ta vẫn nhận ra hắn, hắn sẽ đến cứu ta.

Nhưng không phải vậy, hắn đi ngang qua người ta, rất nhanh đã đi xa, thậm chí không dừng lại một khắc nào.

Trước mắt ta bỗng nhiên mờ đi, vài giọt nước mắt thấm ướt nền đá, rồi nhanh chóng biến mất.

Không được khóc, không thể thất thố trước mặt Thái hậu. . .

Gần đến giờ ngọ, nền đá bị nắng thiêu nóng bỏng, lưng ta cũng đau rát, mồ hôi từ trán thấm xuống nền đá, cốt nhục ta cũng cứng đờ như nền đá vậy.

Hai chân như không phải của mình, hoàn toàn không còn cảm giác, trong dạ dày cuộn trào chua xót, lúc này dù có thể đứng dậy cũng không còn sức nữa.

Như sắp ngất đi. . . có lẽ ngất đi còn tốt hơn. . .

Suy nghĩ của ta bắt đầu không còn kiểm soát được, lúc thì oán hận Thái tử không giúp đỡ, lúc thì tức giận vì sự sỉ nhục của Thái hậu, thậm chí nghĩ có cơ hội sẽ đ.â.m c.h.ế.t mụ già này cho xong.

Tiếng mở cửa cắt đứt dòng suy nghĩ điên cuồng của ta, giọng nói quen thuộc khiến ta lấy lại lý trí.

"Nha đầu kia phạm lỗi gì vậy? Nếu không phải chuyện lớn, cô cô để nàng ta đứng dậy đi."

"Ôi chao, đều tại lão nô sơ suất, sau khi gặp Thái tử, Thái hậu nương nương cảm thấy không khỏe, uống thuốc xong đã ngủ rồi. Lão nô bận hầu hạ Thái hậu nương nương, lại quên mất Lý Lương đệ còn quỳ ở đây. Lương đệ mau đứng dậy đi."

Khi đang nói chuyện, một bàn tay khô quắt nắm chặt cánh tay ta, gần như kéo ta đứng dậy. Bên kia cũng có người đỡ ta, liếc mắt thấy là Thúy Lan.

"Hôm nay ta đến thỉnh an Thái hậu nương nương, không ngờ lại trùng hợp vậy, Lương đệ cũng ở đây." Nhị cô nương y phục lộng lẫy, cười nói động lòng người, tạo thành sự tương phản rõ rệt với bộ dạng chật vật của ta.

"Vâng, nô tỳ cũng không ngờ. Nếu Thái hậu nương nương nghỉ ngơi rồi, nô tỳ không tiện quấy rầy nữa, xin cáo lui trước." Ta quay người nhìn về phía lão ma ma.

"Hôm nay thật không phải lúc, phiền Lương đệ mấy ngày nữa lại đến thỉnh an Thái hậu nương nương." Giọng điệu của ma ma từ ái, nhưng trong mắt lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.

"Nô tỳ tuân mệnh." Ta cung kính đáp lại, trong lòng tính toán lần sau vào cung nên giấu vũ khí gì để ám sát lão yêu bà này.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Giờ nắng độc lắm, cẩn thận say nắng. Ở chỗ Thái hậu nương nương có không ít y phục của ta, vẫn nên thay đồ rồi hãy về." Nhị cô nương tỏ vẻ quan tâm.

"Đa tạ cô nương quan tâm, chỉ là nô tỳ thân phận thấp hèn, sao dám làm phiền Thái hậu nương nương, lại càng không xứng mặc y phục của cô nương."

"Ngươi cũng từng hầu hạ bên cạnh ta, ta coi ngươi như muội muội, không cần đa lễ, theo ta đi." Nhị cô nương không đợi ta từ chối, kéo ta đến một thiên điện.

Thúy Lan bưng chiếc váy hoa rực rỡ đi ra sau bình phong, kiên quyết muốn hầu hạ ta trang điểm. Ta đành chấp nhận, may mà trong áo lót không có may đệm đầu gối, nếu không lại bị nắm thóp.

Sau khi trang điểm xong, ta mặc chiếc váy áo màu đỏ thêu hoa với bươm bướm, nhưng trên búi tóc chỉ có đồ trang sức bằng bạc đơn giản, trông rất không hợp, như nha hoàn trộm mặc đồ của tiểu thư vậy.

Có lẽ đây là lời cảnh cáo của Nhị cô nương dành cho ta, nhưng nàng ta không nói rõ, ta cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

"Nô tỳ tạ ơn cô nương thương xót, đại ân của cô nương, nô tỳ suốt đời không quên."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 24: Chương 24



"Chúng ta là người quen cũ, sao phải khách sáo thế, ngươi chắc cũng đói rồi, dùng chút điểm tâm đi."

"Nô tỳ tuân mệnh." Ta ngồi bên cạnh Nhị cô nương, trên bàn là vài món điểm tâm nhạt miệng, không xa đặt một núi băng cao nửa mét, một tiểu nha hoàn đang quạt gió sau núi băng.

Không lâu sau, hai nha hoàn bưng ấm trà lớn và vài chén trà vào phòng: "Cô nương, trà lạnh mà người dặn dò đã nấu xong rồi ạ."

"Đặt xuống đi. Ngươi hôm nay phơi nắng lâu thế, uống chút trà lạnh để giải nhiệt."

"Nô tỳ tạ ơn cô nương quan tâm." Ta nhận lấy chén trà nha hoàn đưa tới uống một hơi cạn sạch.

Vị hơi đắng, ta không biết ý đồ của Nhị cô nương khi chuẩn bị trà lạnh là gì, có thể là mua chuộc lòng người, có thể trong đó có thuốc tuyệt tự, bất kể là khả năng nào, ta đều không có quyền từ chối.

Ta đã nhìn ra rồi, Thái hậu và Nhị cô nương một người đóng vai hiền lành, một người đóng vai độc ác, chính là vì để ta trở thành nô tài trung thành của Nhị cô nương. Trước khi đạt được mục đích, họ sẽ không tha cho ta.

Nếu ta không chịu, Thái hậu sẽ lại triệu ta vào cung, nghĩ đủ cách ngược đãi ta.

Vừa đặt chén trà xuống, nha hoàn lập tức rót đầy, Nhị cô nương mỉm cười nhìn ta, ta cúi đầu uống cạn lần nữa.

Ép người uống trà chỉ là là huấn luyện tính phục tùng, ta sẽ thể hiện bộ dạng mà nàng ta muốn thấy.

Một ấm trà lạnh uống hết sạch, trong dạ dày cuộn trào, ẩn ẩn có cảm giác buồn nôn. Ta không thể ở lại đây, tuy không được gặp Thái hậu, nhưng thất thố trong cung của Thái hậu vẫn là đại bất kính.

"Xin cô nương nhận đại lễ của nô tỳ." Ta quỳ gối, dập đầu với Nhị cô nương, "Nếu không có cô nương, hôm nay nô tỳ không biết phải làm sao. . ."

"Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo." Nhị cô nương tự tay đỡ ta dậy, thấy ta ngấn lệ, đôi mắt đầy vẻ kính phục, nụ cười càng thêm dịu dàng.

"Thái tử biểu ca sủng ái ngươi như vậy, chắc sau này dù Thái tử phi có khó dễ với ngươi, cũng sẽ bảo vệ ngươi thôi."

Liệu có không? Dù hắn muốn cũng chưa chắc làm được, giống như hôm nay vậy, huống chi sau này hắn có thể không còn muốn nữa.

"Nô tỳ chỉ mong Thái tử phi nương nương có thể nhân hậu như cô nương, dù làm trâu làm ngựa cũng cam tâm." Hừ, chính vì Thái tử sẽ không luôn bảo vệ ta, nên ngươi càng không thể làm Thái tử phi.

"Ngươi có suy nghĩ như vậy, tự nhiên là rất tốt." Nhị cô nương tháo một cây trâm vàng trên đầu, cài lên đầu ta, "Y phục đẹp cũng phải có trang sức đẹp phối hợp, như vậy mới xứng đôi vừa lứa."

"Nô tỳ thụ giáo."

Thấy ta hiểu chuyện, Nhị cô nương tỏ vẻ hài lòng, lại kéo ta nói chuyện phiếm một hồi lâu, ngầm dò hỏi tin tức về Thái tử. Ta đối phó qua loa, ánh mắt mơ hồ, sự mệt mỏi hiện rõ.

"Thôi được rồi, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, khi nào có cơ hội, ta sẽ xin chỉ đến Đông cung thăm ngươi."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cuối cùng Nhị cô nương cũng từ bi thả cho ta về, ta tạ ơn không ngớt rồi lui ra.

12

Trên đầu gối ta nổi một mảng bầm tím, dù đã nghỉ ngơi một lúc lâu, nhưng vừa đứng lên, hai chân vẫn không khỏi run rẩy. Thúy Lan đỡ ta đi ra khỏi Từ Ninh cung.

Ngoài cửa cung trừ Xuân Đào và kiệu phu, còn có Mậu Minh - người bên cạnh Thái tử.

"Sao ngươi lại ở đây, có phải là ý của điện hạ không?" Đợi Thúy Lan rời đi, ta mới hỏi.

"Bẩm Lương đệ, đúng vậy. Trước mặt Thái hậu nương nương, Điện hạ không tiện nói nhiều, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng, đặc biệt sai nô tài đợi ở đây, nếu có tin tức gì sẽ lập tức bẩm báo."

Đương nhiên ta hiểu rõ lúc trước Thái tử không tiện lên tiếng, chỉ là khi đó vẫn không nhịn được sinh lòng oán hận. Đến khi tỉnh táo lại, cũng có thể hiểu được cho hắn.

Dù hắn có yêu thích ta, cũng sẽ không vì ta mà mang tiếng ngỗ nghịch với Hoàng thượng, ngỗ nghịch với Thái hậu, mang danh bất hiếu trên lưng.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 25: Chương 25



Nếu ta so đo những chuyện này, chỉ càng đẩy Thái tử ra xa hơn mà thôi. Có lẽ, đối với hắn ta chẳng là gì cả, nhưng hắn cũng là người duy nhất trên đời này quan tâm đến ta. Nghĩ như vậy, tia oán hận cuối cùng trong lòng ta cũng tiêu tan.

"Ta không sao, cứ bảo điện hạ yên tâm. Chỉ là Nhị cô nương Thành Quốc công phủ giữ ta ở lại thay đồ với uống trà nên về muộn. Ngươi cứ thế mà bẩm báo với điện hạ. Ta một thân một mình trong cung rất bất tiện, về trước đây." Nói xong ta bước vào kiệu, Xuân Đào sai kiệu phu khởi hành.

Rèm kiệu buông xuống, ngăn cách ta với thế giới bên ngoài. Không gian vốn khiến ta bồn chồn bất an này giờ lại vô cùng an tâm.

Đường về dường như dài hơn lúc đi, kiệu lên xuống xóc nảy, đầu ta đau âm ỉ, trong dạ dày không ngừng cuộn trào.

Ta cố nhịn cơn khó chịu, không dám phát tác trong cung, chỉ có thể bảo Xuân Đào sai kiệu phu đi nhanh hơn, nhưng như vậy lại càng xóc hơn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cuối cùng cũng về đến Đông cung, sắc mặt ta đã tái nhợt, toát mồ hôi lạnh khắp người.

"Lương đệ, hay là. . ."

"Về Ký Xuân viện." Đã kiên trì được đến lúc này, không thể công cốc.

Vào phòng đóng cửa, ta không cần phải cố nén buồn nôn nữa, không kịp chuẩn bị ống nôn, ta vội vã lao đến chậu đồng rửa mặt nôn hết những thứ trong dạ dày ra.

"Ọe. . . ọe. . ." Đến mật xanh cũng nôn ra.

Xuân Hạnh đưa trà cho ta súc miệng, xua tan vị chua đắng trong miệng.

"Lương đệ nghỉ ngơi trước đã, nô tỳ lập tức sai người đi mời Thái y." Xuân Đào đỡ ta đứng dậy, ta bỗng thấy mặt mày tối sầm, toàn thân mất hết sức lực, đứng cũng không vững.

Ta thấy gương mặt hoảng hốt của Xuân Đào và Xuân Hạnh, nghe thấy họ gọi ta, rồi không biết gì nữa. . .

"Mau đi bẩm báo điện hạ, Lương đệ ngất rồi!"

Khi mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt lo lắng của Thái tử.

Hắn vẫn luôn túc trực bên giường ta sao? Xem ra lần này hắn rất áy náy, có thể bù đắp cho sự xúc phạm mấy ngày trước, có lẽ còn sẽ bồi thường cho ta.

Dù đầu đau dữ dội, suy nghĩ cũng không tỉnh táo, ta vẫn nhanh chóng nghĩ cách phải diễn thế nào.

"Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến. . ." Ta nắm lấy tay Thái tử, đôi mắt ngấn lệ, giọng yếu ớt mang theo tiếng khóc nói.

"Là cô không bảo vệ được nàng, đều tại cô. . ."

"Là thiếp vô phúc, không được Thái hậu nương nương yêu thích, Điện hạ đừng đau lòng, nếu làm tổn thương đến thân thể, chỉ khiến thiếp càng đau lòng hơn." Ta giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng bị Thái tử giữ lại.

"Nàng cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe, truyền Thái y, bắt mạch thêm lần nữa."

Màn giường buông xuống, ta đưa cổ tay phải ra, một chiếc khăn phủ lên cổ tay, Thái y cách khăn bắt mạch cho ta.

"Lương đệ bị say nắng nên mới như vậy, thêm vào đó gần đây lo nghĩ quá độ, khó tránh tổn thương thân thể. Vi thần sẽ kê vài thang thuốc sơ can giải uất, lại uống thêm thuốc giải nhiệt, sẽ không sao."

"Kê thêm ít thuốc bôi ngoài trị thương, đừng để quỳ mà tạo thành tật."

"Vi thần tuân mệnh."

"Trong những thứ nôn ra có vật gì hại thân không?"

"Không có, chỉ là dùng quá nhiều đồ lạnh dễ tổn thương tỳ vị, nhưng đã nôn ra rồi, hẳn là không sao. Ồ?" Ta nhận thấy Thái y ấn mạnh tay hơn.

"Cái này. . ."

"Có gì không ổn?"

"Mạch như châu lăn ngọc chuyển, Lương đệ. . . dường như có thai tượng, chỉ là còn ít tháng, vi thần không dám khẳng định."

"Nguyệt tín của chủ tử đã trễ hơn mười ngày rồi." Đó là giọng của Xuân Đào.

"Ngươi kê vài thang thuốc bổ thai dưỡng thân, cứ ba ngày đến bắt mạch một lần, trước khi xác định có thai đừng rêu rao. Các ngươi phải canh giữ Ký Xuân viện cho tốt, cô sẽ điều thêm người đáng tin đến, đừng để kẻ khác chui chỗ trống."

Ta tất nhiên cũng nghe thấy lời Thái y, một tay v**t v* bụng, không dám tin mình có thể có thai.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 26: Chương 26



Nếu thật sự có thai, thai kỳ đầu đã quỳ lâu như vậy, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?

Sau khi được sủng ái, ta đã chấp nhận khả năng sẽ sinh con trong thời đại lạc hậu này, nhưng không ngờ lại bất ngờ đến vậy.

Ta tính toán lợi ích lẫn bất cập của việc có thai lúc này, thấy Thái tử vén màn giường, ta lập tức đổi sang vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

"Điện hạ, ta thật sự. . . thật sự. . ."

"Thái y vẫn chưa thể xác định, nhưng cũng phải chuẩn bị rồi. Nếu là thật, đây sẽ là đứa con đầu tiên của cô. Đợi nàng sinh xong, bất kể trai gái, cô sẽ xin thánh chỉ phong nàng làm Trắc phi, sau này sẽ không để ai bắt nạt nàng nữa."

Ta chưa kịp mở miệng, Thái tử đã ban cho một đặc ân lớn, hôm nay cũng coi như nhờ họa được phúc.

Trắc phi xem như bình thê, được vào ngọc điệp tông thất. Khi địa vị Thái tử vững vàng, ngay cả nữ nhi quan văn võ nhị tam phẩm cũng có thể làm Trắc phi, vậy mà hắn lại chịu ban cho ta.

Nếu được làm Trắc phi, ngay cả Thái hậu cũng không thể công khai ngược đãi ta, chuyện hôm nay sẽ không tái diễn.

Ta nghĩ Thái tử sẽ bồi thường cho ta, nhưng không ngờ lại cho ta nhiều đến vậy.

"Điện hạ ưu ái, thiếp không dám nhận. Thiếp xuất thân thấp hèn, không tài không đức, sao dám đảm đương vị trí Trắc phi?"

"Cô nói nàng xứng, thì nàng xứng. Thái y nói nàng lo nghĩ quá độ, đừng nghĩ nhiều nữa."

"Nếu thiếp không có thai, chẳng phải phụ lòng tốt của Điện hạ sao?"

"Sẽ có thôi, nàng chỉ cần dưỡng tốt thân thể là được." Thái tử tháo trâm trên đầu ta, lại phát hiện một cây trâm vàng chưa từng thấy.

"Trâm này là do Nhị cô nương thưởng cho thiếp. Thiếp quỳ ngoài điện rất lâu, không biết Thái hậu nương nương đã nghỉ, may có Nhị cô nương nhắc nhở ma ma mới cho thiếp đứng dậy, còn giúp thiếp thay đồ, trang điểm lại." Lúc Thái tử về Xuân Đào đã giúp ta cởi áo ngoài, hắn không biết ta đã thay đồ.

Ta liếc mắt ra hiệu cho Xuân Đào, đợi nàng ấy bưng y phục đến mới mở miệng: "Điện hạ, bộ y phục này vẫn là của Nhị cô nương, thiếp có nên trả lại không?"

Thái tử ngoảnh đầu thấy chiếc váy lòe loẹt, cau mày: "Không cần, mang đi đốt đi, cả trâm vàng này cũng xử lý luôn. Còn y phục nàng mặc đi đâu rồi?"

"Thiếp không biết, có lẽ ở Từ Ninh cung, hoặc là trong tay Nhị cô nương. Điện hạ, thiếp có cần đi đòi lại không?"

"Nàng cũng quá bất cẩn, đồ bên người mà để rơi vào tay người khác." Thái tử có ý trách móc, ta lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn tủi thân.

"Thiếp một thân một mình trong Từ Ninh cung, không dám trái ý của Nhị cô nương. Nhị cô nương chắc không hại thiếp đâu, thiếp vẫn luôn rất cung kính với nàng ấy."

"Nàng là Lương đệ có phẩm cấp, nàng ta chỉ là là một thường dân, sao phải cung kính với nàng ta. Phòng người là không thể thiếu, sau này vạn sự phải cẩn thận. Chuyện y phục cô sẽ xử lý, đừng lo lắng."

"Vâng, thiếp thụ giáo."

Mấy ngày sau đó, ta như chú nai con bị kinh sợ, vô cùng phụ thuộc vào Thái tử. Hắn áy náy trong lòng, cũng chiều theo ý ta, ngày ngày ở bên cạnh.

Nhưng vì ta tạm thời được chẩn đoán là có thai, cộng thêm trước đó đã trai giới, đã hơn nửa tháng không thân cận với hắn.

Ta thấy Thái tử cố nhịn rất khó chịu, đề nghị dùng cách khác giúp hắn giải tỏa, đều bị hắn từ chối. Hắn thương ta thân thể không khỏe nên không muốn ta mệt nhọc.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trải qua một nạn này, Thái tử lại thêm mấy phần chân tình với ta.

Nhị cô nương gửi thiếp đến thăm, bị Thái tử lấy cớ ta thân thể không khỏe từ chối. Sau đó Thái hậu truyền triệu cũng bị từ chối, Thái tử đã quyết tâm không để ta chịu uất ức.

Một ngày nọ, nhân lúc Thái tử không có mặt, lão ma ma bên cạnh Thái hậu đích thân đến mời, ta không thể từ chối được nữa.

"Lương đệ, hay là nói rằng đã có thai đi, chắc là Thái hậu nương nương cũng không làm khó dễ hoàng tôn đâu." Xuân Đào vẫn còn sợ hãi về lần trước ta vào cung thỉnh an, không muốn ta mạo hiểm nữa.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 27: Chương 27



"Thái y còn chưa chẩn đoán chính xác, chỉ cần sơ sẩy một chút là thành tội khi quân, cẩn thận lời nói. Giúp ta trang điểm đi, rồi sai người báo cho Điện hạ."

Thái tử gần như công khai bày tỏ sự bất mãn với Thái hậu và Thành Quốc công phủ, có cơ hội nhất định sẽ đàn áp thế lực của Thái hậu.

Ta lại ngồi kiệu nhỏ vào cung, ôm bụng dưới, thế công thủ đã thay đổi. Lần này vừa hay cho Thái hậu một điều bất ngờ, cũng tặng cho Thái tử một món quà lớn.

13

"Thiếp Lương đệ Lý thị, bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương an khang tường thái, vạn phúc kim an."

"Miễn lễ, ban tọa."

"Thiếp tạ ơn Thái hậu nương nương." Ta hơi khom người chỉ đặt nửa m.ô.n.g lên ghế gỗ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Thái hậu.

Có lẽ do lần trước đã quy phục với Nhị cô nương, hôm nay vào cung thỉnh an, chỉ đợi ở ngoài điện nửa canh giờ đã được diện kiến Thái hậu.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nghe Châu tỷ nhi nói ngươi bị bệnh, ai gia triệu ngươi vào cung xem thử, thân thể đã khá hơn chưa?"

"Tạ Thái hậu nương nương quan tâm, thiếp uống thuốc mấy ngày đã khỏi rồi."

"Nói ra cũng là lỗi của ai gia, lại quên mất là ngươi vẫn còn đang quỳ, già rồi, khó tránh hay quên."

"Lời Thái hậu nương nương nói, thiếp sao dám nhận." Ta lập tức đứng dậy quỳ xuống, "Thiếp thân phận thấp hèn, được cầu phúc chúc tụng cho Thái hậu nương nương là phúc khí của thiếp, người khác mấy đời cũng không tu được."

"Chỉ mới nói vài câu, việc gì phải như thế, ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem." Ta hơi run rẩy, làm ra vẻ cố gắng kìm nén sự hoảng sợ nhưng vẫn khó che giấu vẻ e ngại, rụt rè ngẩng đầu.

"Dung mạo cũng khá dễ nhìn, khó trách Thái tử sủng ái ngươi."

"Thiếp may mắn được Thái hậu nương nương triệu kiến, mới có phúc vào cung hầu hạ, nếu không có Thái hậu nương nương, thiếp tuyệt không có phúc được như ngày hôm nay, xin Thái hậu nương nương nhận đại lễ của thiếp." Ta cung kính dập đầu với Thái hậu, đợi nghe thấy bà ta lên tiếng mới dừng lại.

"Ngươi đứa nhỏ này, biết ơn lại hiểu tiến thoái, ai gia cũng thích. Trong cung của Hoàng đế không nhiều người, mấy vị công chúa đều đã thành thân, bên cạnh ai gia không còn ai làm bạn, sau này ngươi thường xuyên vào cung bầu bạn với ai gia đi."

Đây là muốn điều ta đi, tìm cơ hội đưa người mới vào bên cạnh Thái tử?

Thái tử đã hứa sinh con xong sẽ xin thánh chỉ phong ta làm Trắc phi, dù có thêm người mới cũng không sao, thường xuyên hầu hạ Thái hậu còn có thể kéo cho mình một tấm da hổ, chỉ là Thái hậu thực sự không dễ đối phó.

"Được hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương là phúc phận của thiếp." Trong lòng ta hiểu rõ mình không có quyền từ chối Thái hậu, chỉ có thể đồng ý.

Sau này chắc sẽ dần xa cách Thái tử, khi có thêm nhiều người mới, có lẽ cả tháng cũng chẳng gặp được một lần.

Trong lòng ta có chút buồn bã, nhưng cũng chỉ đến thế, sớm đã biết sẽ có kết cục như vậy, cũng sớm đã chấp nhận. Chỉ cần thuận lợi sinh được hài tử, Thái tử giữ lời hứa phong ta làm Trắc phi, cuộc đời này cũng đã viên mãn.

Như vậy càng phải tranh thủ được lòng Thái hậu, để nhận được sự che chở của bà ta.

Thái hậu không phải người hiền lành, nếu không, làm sao Hoàng đế chỉ có mỗi Thái tử là nhi tử, mà Quý phi được sủng ái tột đỉnh lại nhiều năm không có con.

"Chỉ cần ngươi hầu hạ tốt, ai gia sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Nếu sau này sinh được một hai đứa con, ai gia cũng được hưởng niềm vui ngậm kẹo đùa cháu."

Đang trò chuyện với Thái hậu, cung nữ vào báo Thái tử xin cầu kiến.

"Tôn nhi tham kiến Hoàng tổ mẫu."

"Thiếp bái kiến Thái tử điện hạ."

"Nhanh đứng lên, ngươi bận rộn công vụ, sao hôm nay lại rảnh đến thăm ai gia?"

Thái tử đỡ ta dậy trước, rồi mới nói: "Tôn nhi đã mấy ngày chưa đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu, nghe nói Tĩnh Thù cũng ở đây nên đến xem thử. Thân thể nàng vốn yếu ớt, sợ là hầu hạ không chu toàn."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 28: Chương 28



"Ngươi đối với nàng thật là tận tâm." Thái hậu dường như có ý trách móc, ta lập tức quỳ xuống thỉnh tội, lại bị Thái tử cương quyết đỡ dậy.

"Lý thị hầu hạ luôn luôn cần mẫn, cô tự nhiên phải để tâm, phụ hoàng cũng không có ý kiến gì, xin Hoàng tổ mẫu thông cảm."

Sắc mặt Thái hậu không vui, không khí lập tức trở nên căng thẳng, may có ma ma bên cạnh giải vây: "Thái hậu nương nương, đã đến giờ dùng cơm trưa, không biết có truyền bày cơm lên không ạ?"

"Từ khi ngươi dọn đến Đông cung, đã lâu không ăn cơm cùng Hoàng tổ mẫu, hôm nay hãy ở lại dùng cơm trưa đi."

"Đúng vậy, Thái tử điện hạ, Lưu tổng quản ở phòng bếp biết ngài đến, đặc biệt chuẩn bị bánh sữa bò hoa quế mà ngài thích nhất."

"Thịnh tình của Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không dám từ chối."

Đợi cung nữ bày xong cơm, Thái hậu và Thái tử mới ngồi xuống, bàn tròn đặt hai chiếc ghế đối diện nhau, không có chỗ của ta.

Ta là thiếp, đương nhiên phải hầu hạ chủ gia, ở Đông cung Thái tử không câu nệ lễ nghi tầm thường, nhưng trước mặt Thái hậu, không dám phóng túng. Đây cũng là Thái hậu răn dạy ta, ngay cả Thái tử cũng không thể bắt bẻ được.

Chỉ là đứng hầu hạ bậc trưởng bối, đừng nói ta chỉ là Lương đệ, ngay cả Thái tử phi cũng không thể trái lệnh.

Chia thức ăn rót rượu, chỉ một cái liếc mắt của Thái tử, ta đã biết phải làm gì, Thái hậu thấy ta cẩn thận từng li từng tí, cũng mở lời khen ngợi vài câu.

Bụng dưới đột nhiên đau thắt, âm ỉ cảm giác có gì đó chảy xuống, ta cố gắng chịu đựng không để người khác nhận ra điều bất thường, đợi hai vị quý nhân dùng xong cơm, lại hầu hạ Thái hậu rửa tay súc miệng.

Phía dưới trào ra một dòng ấm, cơ hội đã đến!

"Keng" một tiếng, chậu vàng từ tay ta rơi xuống, nước văng tung tóe khắp nơi, ngay cả áo Thái hậu cũng bị ướt.

Ta ôm bụng dưới thuận thế ngã xuống, nhíu mày, mắt trợn ngược, như sắp ngất.

"Nô tỳ không cố ý, xin Thái hậu nương nương tha tội!" Ta gắng gượng quỳ xuống, dập đầu xin Thái hậu tha tội.

"Ai gia vừa mới khen ngươi, ngươi lại không ra thể thống thế này, làm sao hầu hạ Thái tử được?"

"Tĩnh Thù thân thể không khỏe, xin Hoàng tổ mẫu thông cảm." Thái tử tự mình đỡ ta dậy, thấy mặt ta tái nhợt, lập tức giật mình.

"Ôi! Váy của Lương đệ sao lại có máu!" Một cung nữ đứng sau ta kinh hãi hô.

Trong điện lập tức náo loạn, ngay cả Thái hậu cũng có chút hoảng: "Nhanh, cầm thẻ bài của ai gia đi mời Viện phán, đỡ Lương đệ đến thiên điện nghỉ ngơi."

"Lương đệ đã có thai hai tháng, ở lại trong cung e nhiều bất tiện, tôn nhi xin đưa nàng về Đông cung trước, mong Hoàng tổ mẫu thông cảm." Thái tử trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.

"Cái gì? Có thai rồi? Sao con không nói sớm, còn để nàng vất vả hầu hạ ai gia. A di đà Phật, lúc này di chuyển e làm tổn thai khí, vẫn nên ở lại Từ Ninh cung đi, ai gia sẽ sai người chăm sóc nàng chu đáo."

"Chuyện vặt của tiểu bối, sao dám làm phiền Hoàng tổ mẫu thanh tu, hầu hạ Hoàng tổ mẫu vốn là trách nhiệm, đương nhiên phải tận tâm tận lực. Nếu vì thế mà có sơ sót, cũng là tôn nhi vô phúc, Hoàng tổ mẫu không cần bận tâm, bảo trọng thân thể mới là quan trọng." Thái tử bế ngang người ta lên, nhanh chóng rời khỏi Từ Ninh cung.

"Thân thể không khỏe sao không nói một tiếng, dù là trước mặt Hoàng tổ mẫu, cô cũng có thể bảo vệ nàng." Lên xe ngựa, Thái tử dịu dàng nói.

"Thái hậu nương nương là tổ mẫu của điện hạ, hơn nữa còn là mẫu nghi thiên hạ, nếu điện hạ vì thiếp mà khởi xung đột với Thái hậu, người ngoài nhất định sẽ chê trách điện hạ. Thiếp tuy học vấn không nhiều, nhưng cũng hiểu đạo lý này, không muốn để điện hạ khó xử. Nếu thật sự không giữ được đứa bé, cũng là do thiếp vô phúc..."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nói bậy, có cô sủng ái, sao nàng lại vô phúc được, những lời vừa rồi chỉ là trước mặt Hoàng tổ mẫu không tiện nổi giận, trong lòng cô rất để ý đến nàng, cũng để ý đến con của chúng ta."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 29: Chương 29



"Thiếp biết, điện hạ là trữ quân cao quý, trong lòng có thiên hạ vạn dân, đối với thiếp và đứa bé tự nhiên sẽ càng tốt hơn." Ta cẩn thận giữ khoảng cách với Thái tử, sợ vết m.á.u trên váy làm bẩn áo bào của hắn.

Thái tử nhận ra cử chỉ nhỏ của ta, cương quyết ôm ta vào lòng: "Cô đã nói sẽ bảo vệ nàng chu toàn, lần này nếu là..."

Trên đường vẻ mặt Thái tử khó hiểu, lâu không nói gì, ta đại khái đoán được hắn đang nghĩ gì, cũng không cử động nữa, tránh để hắn phiền lòng.

Vừa xuống xe ngựa lại lên nhuyễn kiệu, một đường khiêng đến cửa chính Ký Xuân viện, Thái tử vừa bế ta vào phòng vừa sai bảo Mậu Minh: "Đi mời Thường Thái y."

Thường Thái y là Thái y gần đây bắt mạch cho ta, cũng chính ông ta chẩn đoán ta dường như có thai tượng, nhưng chưa xác định chắc chắn.

Thường Thái y xách hòm thuốc vội vàng chạy đến, hành lễ xong bắt mạch qua khăn, vừa định mở miệng đã bị Thái tử ngắt lời: "Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu đều rất coi trọng thai nhi của Lương đệ, cái thai này nhất định phải giữ được, hiểu ý cô chứ?"

"Cái này... cái này... vi thần học thức nông cạn, điện hạ không bằng mời thêm đồng liêu chuyên về phụ sản thiên kim cùng vi thần chẩn đoán."

"Tất nhiên là sẽ mời, nhưng bây giờ, cô muốn xem đơn thuốc ngươi kê trước."

"... Vâng, vi thần tuân mệnh."

Qua lớp khăn, ta có thể cảm nhận được bàn tay run rẩy của Thái y, một lúc lâu sau mới bắt mạch xong.

"Bẩm điện hạ, Lương đệ đã có thai hơn hai tháng, gần đây tâm thần bất an ảnh hưởng đến thai nhi, khiến cơ thể người mẹ tổn thương, mới có triệu chứng xuất huyết. Chỉ là vi thần học thức nông cạn, xin điện hạ triệu đồng liêu ở Thái y viện đến cùng chẩn trị thì hơn."

"Cô tự khắc sẽ mời, ngươi cứ kê đơn thuốc trước đã."

Thường Thái y không thể từ chối, kê cho ta đơn thuốc an thai an thai. Trong một ngày, lần lượt có nhiều Thái y đến chẩn trị cho ta, trong đó có cả Viện phán, tất cả đều đồng một giọng.

Trong cung, Hoàng đế, Thái hậu, Quý phi đều sai người hỏi thăm, gửi tới đồ bổ dược liệu. Thái tử lấy cớ ta động thai cần tĩnh dưỡng để từ chối thăm nom, Ký Xuân viện canh phòng nghiêm ngặt như thùng sắt, mấy ngày liền toàn mùi thuốc.

Trong phòng đốt ngải cứu, ta nằm nghiêng trên giường, một chiếc gối mềm kê cao eo bụng, thuốc an thai cứ như không tốn tiền, liên tục uống từng bát một, nhưng m.á.u vẫn không ngừng chảy.

Ba ngày sau, Viện phán đích thân bắt mạch cho ta, đau lòng tuyên bố không giữ được đứa bé, đồng thời lấy cớ tuổi già vô năng xin từ quan, Thái tử và Hoàng đế giữ lại không được đành phải đồng ý.

Đứa bé mất rồi, nhưng thuốc của ta vẫn không ngừng, liên tục uống bảy ngày, cho đến khi "bình phục".

14

Nếu không phải ta đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, học về kiến thức liên quan từ môn sinh học lớp tám, thật sự đã bị một đám Thái y lừa mất, họ gượng ép nói kinh nguyệt là sảy thai thật khó cho họ quá.

Mấy ngày trước khi vào cung thỉnh an, ta đã thấy âm ỉ đau bụng dưới, lúc đó đã nghĩ chắc mình không có thai, Thái y nói "dường như có thai tượng" có thể là chẩn đoán nhầm, bởi vì trong thời kỳ rụng trứng cũng có thể bắt được mạch hoạt.

Ta còn trẻ, trước đó lại trai giới nửa tháng, dinh dưỡng không đủ, kinh nguyệt trễ hơn nửa tháng cũng là bình thường.

Vì vậy ta muốn đánh cược một phen, đánh cược Hoàng đế, Thái tử muốn tìm cơ hội làm suy yếu thế lực của Thái hậu, một đứa trẻ vốn không tồn tại chính là quân cờ quan trọng nhất.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nếu ta vì hầu hạ Thái hậu quá mức lao lực mà sảy thai thì sao?

Kết quả còn tốt hơn ta dự đoán, thật trùng hợp làm sao, ta đã "sảy thai" ngay tại Từ Ninh cung, trước mặt mọi người.

Thái tử mong ta sảy thai, vậy thì ta sẽ sảy thai, đã đóng kịch thì phải diễn cho trọn.

Mấy ngày nay ăn uống đạm bạc, ta trông gầy đi đôi chút, có lẽ trong thuốc bổ có thêm thứ gì đó, ta thường xuyên mệt mỏi uể oải, ban ngày cũng ngủ thiếp đi.
 
Back
Top Bottom