Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư

Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 20: Chương 20



Mẹ tôi là người cứng đầu, không chịu làm phẫu thuật, muốn giữ lại đứa bé trong bụng—

Nhưng.

Với tính cách của lão gia, làm sao có thể để bà giữ lại đứa trẻ trong bụng để sau này gây phiền phức?

Vì vậy, ông dàn xếp một vụ tai nạn.

Khiến mẹ tôi "vô tình" gặp tai nạn xe hơi, mất đứa bé.

Nhưng tai nạn vốn khó kiểm soát, mẹ tôi bị thương nặng, phải cắt bỏ t* c*ng, suốt đời không thể sinh con.

Hơn nữa.

Lão gia chỉ lướt qua chuyện ông ta tệ bạc với mẹ tôi, nhưng không nhắc đến việc mẹ tôi đã báo thù ra sao.

Chuyện ông không kể, con trai ông đã kể thay.

Mẹ tôi là người rất cứng rắn.

Sau lần đó, bà suy sụp một thời gian dài, ngày ngày khóc lóc, thậm chí vài lần tự tử.

Sau khi được cứu, dường như bà thực sự tìm lại cuộc sống mới, không còn u sầu, ngược lại—

Bà chủ động tìm đến lão gia.

Không màng quá khứ, khóc lóc nức nở, cùng ông ta dây dưa không dứt.

Mẹ tôi vốn là người phụ nữ quyến rũ, nếu không sao có thể khiến một người phong lưu như lão gia dừng chân lâu như vậy.

Dù ông đã trải qua nhiều chuyện, thâm sâu, cũng bị hạ gục bởi sự quyến rũ đó.

Nhưng.

Khi hai người gần gũi, mẹ tôi không biết từ đâu lấy ra chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn và ra tay với ông ta.

Từ đó, lão gia nhà họ Phó phong lưu nửa đời, không còn có thể phong lưu nữa.

May thay, vợ ông vẫn sinh cho ông một đứa con.

Coi như còn sót lại một giọt máu.

Đáng tiếc, đứa con đó được cưng chiều quá mức, năm mười bảy tuổi khi về vùng quê chơi đã bất cẩn rơi xuống nước chết, lão gia từ trước đến nay không khóc trước bất kỳ nỗi đau nào, cũng đã bật khóc nức nở.

Sau đó, lão gia nhận nuôi Phó Thời Trinh, đồng thời sai người tìm kiếm khắp nơi Phó Hàn—

Đứa con rơi rớt trong những năm tháng phong lưu của ông.

Cuối cùng Phó Hàn được tìm thấy và đưa về Phó gia.

Nhưng Phó Hàn ghét bỏ thân phận con ngoài giá thú, không cho phép lão gia công khai, chỉ cho ông nói rằng mình là con nuôi.

Khi con người về già, sự kiêu ngạo năm xưa đã tan biến, trước mặt người ngoài, lão gia vẫn oai phong như xưa, nhưng sau lưng—

Tìm được giọt m.á.u duy nhất này, ông coi như báu vật, Phó Hàn nói gì ông cũng đồng ý.

Kể cả khi anh đề nghị cưới tôi.

Với cách thức của lão gia, từ lâu đã có thể điều tra ra thân phận của tôi, nhưng ông vẫn không cưỡng lại được ý muốn của con trai.

Không tham dự lễ cưới, vì…

Phó Hàn không cho phép.

28

Chuyện kể xong, tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.

Thật… k*ch th*ch.

Tôi uống một ngụm lớn bia lạnh, cảm giác mát lạnh lan khắp cổ họng, chỉ muốn thốt lên:

Mẹ tôi thật sự quá đỉnh!

Làm gục cả vị đại lão giới thương trường với tiếng tăm sắt đá, đúng là phong cách của bà.

Chẳng trách, vừa rồi khi nhắc đến mẹ tôi, dù đã mấy chục năm, lão gia Phó Tri Thành vẫn xúc động mạnh như vậy.

Nếu đổi lại là tôi, chắc cũng chẳng giữ nổi bình tĩnh.

Ăn uống no nê, Phó Hàn thanh toán, rồi đưa tôi về nhà.

Tôi đi sau lưng, đẩy xe lăn cho anh, muốn hỏi anh điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Cả đoạn đường chìm trong tĩnh lặng.

Về đến nhà, lên lầu.

Chúng tôi như có sự ăn ý, cùng nhau vào phòng ngủ.

Tôi giúp anh lên giường, sau đó ngồi bên cạnh, im lặng hồi lâu rồi cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Vậy nên, ngay từ đầu anh đã biết thân phận của tôi rồi đúng không?"

Phó Hàn quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm không đáy.

Anh gật đầu: "Đúng."

"Anh cố ý kết hôn với tôi?"

"Phải."

Tôi cắn môi, khẽ hỏi: "Vì muốn trả thù cho cha anh sao?"

Không khó nhận ra, Phó Hàn rất hận Phó Tri Thành.

Dù hiện tại, lão gia coi anh như báu vật và cố gắng lấy lòng anh bằng mọi cách.

Bất ngờ thay, Phó Hàn lắc đầu.

"Không phải."

Anh nhìn vào mắt tôi: "Đúng là cố ý dùng hôn nhân hợp đồng, nhưng không phải để chọc tức ông ta."

"Vậy là vì gì?"
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 21: Chương 21



Tôi không hiểu, ngoài lý do đó, còn điều gì khiến Phó Hàn chủ động kết hôn với tôi theo hợp đồng.

Dù đôi chân anh có vấn đề, nhưng với gương mặt và thân thế của mình, có không ít cô gái tự nguyện tiếp cận anh.

Chỉ cần anh vẫy tay, bao nhiêu người đẹp hơn tôi sẽ đến với anh.

Vậy tại sao lại là tôi?

Phó Hàn cúi xuống nhìn tôi.

Anh đưa ra câu trả lời, nhưng như thể lại chẳng phải câu trả lời.

Anh nói—

"Bởi vì muốn cưới em, nhưng lại sợ làm em hoảng sợ, nên lấy lý do hôn nhân hợp đồng."

29

Tôi sững sờ vì câu trả lời ấy, mãi vẫn không thể định thần lại.

"Ngày cưới… không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?"

Phó Hàn nhìn tôi thật lâu, rồi khẽ nhíu mày, thở dài bất lực.

"Vậy nên, em thực sự không nhận ra anh sao?"

Tôi bối rối.

Tôi đáng lẽ phải nhận ra anh điều gì?

Anh là con trai thứ của nhà họ Phó, còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi.

Nếu không phải vì hợp đồng hôn nhân này, chúng tôi vốn thuộc hai thế giới khác nhau, như mây và bùn, làm sao có thể gặp nhau được.

Phó Hàn vẫy tay gọi tôi lại gần.

Anh di chuyển khó khăn, tôi liền ngoan ngoãn ngồi cạnh bên.

Phó Hàn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi.

"Em biết anh là con riêng của Phó Tri Thành."

"Vậy em có biết anh lớn lên ở đâu không?"

Tôi lắc đầu.

Anh chậm rãi nói: "Tại cô nhi viện."

"Cô nhi viện Cẩm Tâm."

Cơ thể tôi cứng đờ, ánh mắt dõi theo từng đường nét khuôn mặt Phó Hàn, cố gắng khơi lại ký ức sâu thẳm để tìm điểm trùng hợp nào đó.

Có vẻ… hơi giống…

Nhưng tôi không dám tin.

Tôi lắp bắp, chỉ vào anh rồi lại chỉ vào mình, muốn nói nhưng cổ họng bỗng nghẹn ngào, không thốt nên lời.

Phó Hàn vẫn vuốt nhẹ mái tóc tôi.

Giọng anh cũng khàn đi: "Xem ra, em vẫn còn nhớ."

Nước mắt tôi chợt tuôn rơi.

Tất nhiên tôi nhớ.

Khi đó, anh không gọi là Phó Hàn mà là Chu Niệm Thành.

Chu là họ mẹ anh, còn Thành là từ Phó Tri Thành.

Khi ấy, tôi không phải là Tư Diêu, mà là Quan Hân, đứa trẻ bị bỏ rơi không họ, được viện trưởng đặt cho cái tên ấy.

Tôi lớn lên tại cô nhi viện, còn anh là cậu bé bị mẹ ruột vứt bỏ.

Năm anh được đưa đến cô nhi viện, anh vừa tròn 6 tuổi.

Trong ký ức của tôi, cậu bé ấy có gương mặt thanh tú nhưng gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, dù trước đó sống cùng mẹ ruột nhưng cơ thể lại thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Anh lúc ấy yếu đuối, nhút nhát, gầy còm và sợ sệt.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của anh, cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tan biến.

Là thành viên mới của cô nhi viện, anh thường xuyên bị các đứa trẻ khác bắt nạt, cuối cùng chính tôi đã ra tay cứu anh.

Tôi từ nhỏ đã là "đầu gấu" trong viện, nhưng để bảo vệ anh, tôi đã không ít lần đánh nhau với bọn nhóc đó.

Vài trận chiến "lưỡng bại câu thương" sau, chúng mới chịu từ bỏ việc bắt nạt anh.

Từ đó, anh trở thành "cái đuôi nhỏ" của tôi.

Ngay cả khi tôi đi vệ sinh, anh cũng ngồi canh ngoài cửa.

Khi ngủ, anh phải nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi thì mới ngủ yên giấc.

Anh là một đứa trẻ vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Ít nhất, khi đó là vậy.

Dưới sự che chở của tôi, cậu bé yếu đuối ấy dần thay đổi, trở thành một con sói nhỏ.

Anh cao lớn hơn, cơ thể có chút da thịt, khuôn mặt trẻ con cũng trở nên ưa nhìn.

Hơn thế nữa, không biết từ lúc nào, cậu bé nhút nhát đã trở thành một "cao thủ đánh nhau" trong cô nhi viện.

Chỉ cần ai dám nói xấu tôi, anh sẽ lao vào đánh, không khác gì một con sói nhỏ hung dữ.

Dần dần—

Chúng tôi trở thành những đứa trẻ không ai dám động vào.

Tôi đôi khi thấy cô đơn, nhưng anh lại rất mãn nguyện.

Dường như, chỉ cần ở cạnh tôi là đủ.

Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài mãi.

Một ngày nọ, tôi nhận ra anh thay đổi, trở nên hay hoảng sợ, tránh né cả tôi.

Ban đầu, tôi rất giận, nhưng sau đó vô tình phát hiện—

Là viện trưởng.

Người phụ nữ bề ngoài hiền từ đó lại là một kẻ ấu d@m.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 22: Chương 22



Với vẻ ngoài thanh tú của anh, đương nhiên trở thành mục tiêu.

Đêm ấy, anh trốn khỏi cô nhi viện, chúng tôi thậm chí không kịp nói lời chia tay.

Từ đó, tôi không gặp lại anh.

Sau này, tôi luôn nghĩ về anh.

Tôi từng cho rằng anh đã không còn trên đời.

Trong thời buổi khốn khó đó, một cậu bé nhạy cảm, cực đoan và chỉ mới 6 tuổi, làm sao sống sót khi rời khỏi cô nhi viện?

Tôi hay nghĩ, có lẽ nơi nào đó, vẫn còn những cậu bé giống như anh ngày xưa—

Nhưng rồi lại nghĩ, chắc không có ai đẹp như anh.

Vẻ đẹp ấy, dù qua bao nhiêu năm tháng, tôi vẫn nhớ mãi.

Có lẽ vì thế, khi trưởng thành, tôi yêu tiền đến mức cực đoan.

Toàn bộ số tiền tôi kiếm được đều gửi cho cô nhi viện, nhưng không phải viện cũ.

Bà viện trưởng đã bị bắt sau khi g.i.ế.c hại một cậu bé.

Đó là câu chuyện sau khi tôi rời cô nhi viện.

30

Thoát khỏi dòng hồi tưởng, tôi tựa vào đầu giường, lặng lẽ nghe Phó Hàn kể về cuộc sống của anh sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi.

Anh nói, sau khi chạy trốn khỏi nơi đó, anh lưu lạc trên đường phố.

Nhưng anh lại không dám đi xa quá.

Anh sợ nếu đi quá xa, sẽ không thể gặp lại tôi.

Anh thường lén lút quay lại để nhìn tôi.

Trước cổng trại, trong đêm tối.

Nhưng anh không dám gặp mặt, sợ bị phát hiện sẽ liên lụy đến tôi, và cũng sợ rằng—

Chỉ cần gặp lại tôi, anh sẽ không nỡ rời đi.

Cho đến khi tôi được nhận nuôi.

Người nhận nuôi tôi chính là mẹ tôi bây giờ.

Sau khi tôi được nhận nuôi, Phó Hàn lặng lẽ theo dõi một thời gian. Nhưng khi thấy mẹ đối xử rất tốt với tôi, dồn hết tình cảm và tâm trí cho tôi, anh mới yên tâm rời đi.

Còn tôi, năm đó khi rời khỏi trại là 7 tuổi, được mẹ đưa về nhà và từ đó lớn lên trong tình yêu thương.

Mẹ tôi là một người sống rất mãnh liệt.

Bà yêu ghét rõ ràng, yêu tiền và thích khoe mẽ, nhưng dù chỉ còn 5 đồng, vẫn sẵn sàng chi 3 đồng để mua bánh mì cho tôi, 1 đồng mua nước cho tôi, và 1 đồng còn lại để quyên góp cho người ăn xin đáng thương bên đường.

Mẹ rất xinh đẹp, thích mặc màu đỏ rực rỡ khó ai có thể kiểm soát được.

Cuộc đời bà giống như một đóa hồng đỏ rực cháy sáng.

Đỏ đến chói mắt.

Giờ đây, tôi biết rằng có lẽ khi xưa bà gả tôi cho Phó Hàn là có mục đích khác, nhưng tôi vẫn không thể ghét bà.

Thật sự.

Nếu không có bà, sẽ không có Tư Diêu của ngày hôm nay.

Trong màn đêm yên tĩnh, giọng Phó Hàn trầm thấp và dễ nghe, anh tiếp tục kể câu chuyện của mình, nhưng phần sau lại được kể lướt qua chỉ trong vài câu ngắn gọn.

Anh không muốn khơi lại những điều đau khổ và xấu hổ, và tôi cũng không muốn hỏi nhiều.

Anh nói.

Sau khi rời trại, anh phiêu bạt, mẹ anh đã tìm thấy anh.

Lâu lắm rồi không khóc, anh bật khóc vì xúc động, tưởng rằng mẹ đến để đón anh về nhà.

Nhưng.

Bà dẫn anh đi mua quần áo mới, đi ăn ngon.

Rồi bà dẫn anh đến nhà họ Phó, đòi hỏi một danh phận từ cha anh – ông Phó.

Nói là đòi danh phận, nhưng bà biết rõ điều đó là không thể, chỉ là dẫn Phó Hàn đến để lấy tiền.

Tuy nhiên, bà đã đánh giá cao vị trí của Phó Hàn trong lòng ông Phó, và xem nhẹ sự nhẫn tâm của ông.

Ông ta không phải loại người dễ dàng bị dẫn dắt, giống như khi ra lệnh gây ra "tai nạn" cho mẹ tôi. Sau khi đuổi hai mẹ con họ đi, ông đã bỏ tiền thuê người dàn xếp một "tai nạn" cho mẹ của Phó Hàn.

Chính Phó Hàn đã cứu bà.

Nhưng cũng vì vậy, anh bị tật ở đôi chân, để lại khuyết tật suốt đời.

Dù vậy, anh vẫn không thể cứu được bà.

Anh chưa kịp cảm nhận tình mẹ được tìm thấy đã phải mất đi vĩnh viễn.

Anh hận mẹ, càng hận cha mình.

Dù sao, ông Phó cũng là cha ruột của anh, ông đưa anh vào bệnh viện tư, chăm sóc kỹ lưỡng, và gửi vào tài khoản anh một khoản tiền lớn, đủ để anh sống sung túc cả đời.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 23: Chương 23



Nhưng ngay cả khi giàu có như ông ta, vẫn không thể chữa lành đôi chân cho Phó Hàn.

Sau này, anh rời khỏi đó, và với số tiền vốn đó, anh – một người ngồi xe lăn – đã từng bước gây dựng chỗ đứng trong giới kinh doanh ngầm.

Khi kể lại những chuyện này, lông mày anh hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như ngày còn bé, khi anh còn là một con sói con yếu ớt.

Vài giây sau, Phó Hàn nhanh chóng kìm nén cảm xúc, kể tiếp câu chuyện.

Anh nói.

Vài năm trước, khi con trai duy nhất của ông Phó và người vợ quá cố qua đời, ông ta khóc lóc thảm thiết và nhận ra mình đã tuyệt hậu.

Trong nỗi đau, ông nhớ ra mình còn một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài.

Vậy là ông dùng mọi mối quan hệ để tìm Phó Hàn.

Đáng tiếc.

Phó Hàn không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho ông ta công khai quan hệ giữa hai người.

Ông Phó đành chấp nhận, biết rằng Phó Hàn hận mình, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng và bù đắp.

Tuy nhiên, những năm tháng lang bạt, sự thờ ơ nhiều năm trời, và việc ông biết rõ anh ở bên mẹ mình mà vẫn thuê người gây ra vụ tai nạn năm xưa...

Thật lòng mà nói.

Năm xưa ông Phó không quan tâm đến sống c.h.ế.t của Phó Hàn—

Dù ông có ý định g.i.ế.c anh, nhưng nếu anh c.h.ế.t trong "tai nạn" đó, ông cũng sẽ không buồn phiền.

...

Câu chuyện đến đây, khi ông Phó muốn chọn vợ cho anh, mẹ tôi đã chủ động tìm đến.

Bà cười và nói sẽ giới thiệu cho ông một cuộc hôn nhân.

Đối tượng là tôi.

Phó Hàn đồng ý ngay lập tức.

Sính lễ mẹ tôi yêu cầu là mười triệu, và anh không chút do dự.

Sau đó, mười phút trước lễ cưới, cuộc gặp gỡ của chúng tôi lại chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau nhiều năm.

Khi biết được mọi chuyện, với tâm trạng hiện tại, nhìn lại mọi thứ.

Tôi chợt hiểu ra sự "dịu dàng" của Phó Hàn ngày trước.

Chẳng hạn như.

Trong buổi tiệc gia đình nhà họ Phó, tôi vô tình nhắc đến món bánh ngọt yêu thích, khi rời đi anh thực sự gói lại cho tôi.

Khi tôi xuống lầu trốn nghe trộm, anh không trách mắng, mà kéo tôi ngồi lên chân mình, sợ tôi lạnh chân.

Khi Phó Thời Trinh cố tình "thân mật" với tôi, ánh mắt anh tràn đầy giận dữ như muốn g.i.ế.c người.

...

Hóa ra, tất cả đều không phải giả vờ.

31

Tối đó, Phó Hàn lại cầm rượu.

Chúng tôi uống rất nhiều, cũng trò chuyện rất lâu.

Sau đó, cả hai chúng tôi đều say.

Đêm vắng lặng, rượu say lòng, hai người mở lòng với nhau, dễ dàng dẫn đến những chuyện gì đó.

Ví dụ như,

Anh ấy hôn lên môi tôi.

Và tôi, run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đáp lại.

...

Tin đồn là sai.

Phó Hàn không phải là người không thể, nhưng cũng có những tin đồn nói rằng bệnh tật của anh ấy chỉ là giả.

Thật tiếc, tin đồn này cũng sai.

Phó Hàn thật sự có bệnh ở chân.

Nhưng,

Khi âu yếm, anh ấy thì thầm bên tai tôi: "Yên tâm, chân tôi còn có thể chữa được."

Anh ấy nói, nếu không chắc chắn chân mình sẽ chữa được, anh ấy cũng sẽ không lấy tôi.

Tôi muốn lắc đầu nói không sao, dù thế nào tôi cũng có thể chấp nhận.

Nhưng,

Môi tôi bị anh ấy chặn lại, không thể nói ra lời.

Ánh trăng đêm nay thật dịu dàng, Phó Hàn cũng vậy.

Quá khứ được hé mở, tôi và Phó Hàn từ cuộc hôn nhân “hợp đồng" trở thành vợ chồng thật sự.

Đám cưới đã tổ chức, giấy tờ cũng đã ký.

Giờ đây, chúng tôi đã trở thành vợ chồng thực sự.

Sau đêm đó, Phó Hàn như đã thay đổi, trước mặt người ngoài, anh ấy vẫn lạnh nhạt và xa cách, nhưng chỉ khi có hai chúng tôi, anh ấy lại giống như một cậu em trai bé nhỏ.

Vài ngày sau, đúng vào dịp sinh nhật của lão gia Phó.

Lần này, buổi tiệc không thể sánh với tiệc gia đình lần trước.

Hai ngày trước tiệc, ông Phó đã gọi điện cho Phó Hàn, dè dặt hỏi anh ấy có muốn đến không.

Phó Hàn không mấy quan tâm, quay sang nhìn tôi, thấy tôi gật đầu mới đồng ý.

Vào ngày sinh nhật, Phó Hàn nắm tay tôi cùng tham dự.

Tiệc được tổ chức tại một khách sạn dưới quyền Phó gia, phòng tiệc rộng lớn, có thể chứa cả nghìn người.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 24: Chương 24



Khi Phó Hàn vừa xuất hiện ở cửa phòng tiệc, lão gia Phó lập tức tiến lại đón.

Tuy nhiên,

Đi được nửa chừng, ông ấy bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Hàn khiến phải dừng lại, ngừng bước, cười ngượng và không tiếp tục tiến lại.

Mọi người xung quanh nhìn thấy có chút thắc mắc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao, trong mắt mọi người, Phó Hàn chỉ là một người con nuôi tàn tật, không được cưng chiều.

Phó Uyển lại một lần nữa tiến lại gần.

Cô ta mỉm cười chào Phó Hàn, nhưng trong mắt chứa đầy sự uất hận và thích thú.

Cô ta thật kỳ quặc.

Yêu Phó Hàn một cách nồng nhiệt, nhưng lại cố tình tỏ ra kiêu căng, cười nhạo anh ấy.

Dường như chỉ như thế, cô ta mới không phải là một người con gái yêu mà không được đáp lại.

Phó Uyển châm biếm, Phó Hàn thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cho đến khi—

Cô ta chỉ trích tôi về chiếc váy dạ hội hôm nay, dùng lời lẽ mỉa mai nói rằng tôi không có gu.

Tôi không để tâm lắm, nhưng xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Quay lại nhìn,

Quả nhiên,

Khuôn mặt Phó Hàn đã lạnh lùng.

Trước mặt đông đảo khách mời, anh ấy đã thẳng thừng đáp trả lại Phó Uyển, liếc mắt nhìn cô ta, Phó Hàn nhẹ nhàng an ủi tôi,

"Không sao đâu, mỗi người có tiêu chuẩn riêng của họ, trong mắt cô ta, có lẽ eo to cổ ngắn là tiêu chuẩn của gu thẩm mỹ."

Phó Uyển đưa tay lên sờ cổ mình, vừa tức giận vừa ngượng ngùng, suýt nữa đã bật khóc.

Cô ta không dám làm loạn nữa, Phó Thời Trinh kịp thời tiến lại, đứng về phía cô ta với lý do "vì đại cục", dùng ánh mắt và lời nói ẩn ý giúp đỡ.

Anh ta vẻ mặt nghiêm nghị, lấy thân phận anh cả để mắng mỏ, cũng chỉ nói một vài câu kiểu như hôm nay là sinh nhật của lão gia Phó, Phó Hàn và Phó Uyển gặp nhau mà làm mọi người khó xử, không phải để người khác cười nhạo sao.

Nói được một nửa, Phó Hàn nhíu mày, rõ ràng không muốn nghe thêm.

"Nói xong chưa?"

Nói xong, Phó Hàn nắm tay tôi, thẳng thừng đi vào trung tâm phòng tiệc.

Giữa căn phòng lớn, lão gia Phó được bao quanh bởi đám đông, ánh mắt ông ấy vẫn dõi theo Phó Hàn không rời.

Nghĩ lại cũng thấy đáng thương.

Phó Tri Thanh khi trẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, đối với người ngoài là thế, với người trong gia đình cũng chẳng khác gì.

Dù lúc trẻ ông ấy lạnh lùng thế nào, nhưng khi già đi, lòng ông cũng mềm mại hơn. Sau khi trải qua tất cả quyền lực và tiền bạc, giờ ông chỉ muốn có tình thân, sống cuộc đời an nhàn như một người già bình thường, muốn thấy con cái bên cạnh.

Thật tiếc.

Vợ ông đã mất, chính ông cũng bị thương, "đích trưởng tử" ngày xưa cũng c.h.ế.t trong một tai nạn.

Và đứa con duy nhất của ông vì không nhận tổ tiên, lại bị chính ông hại thành tàn tật.

Với ông bây giờ, chuyện này chắc chắn còn đau đớn hơn cả việc bị phá sản.

Tuy nhiên,

Ai mà không nói "đáng đời" nhỉ?

32

Phó Hàn vẫn giữ thói quen, đưa tôi đến một chỗ yên tĩnh, ít người qua lại.

Nhìn Ôn Tố ở không xa, tôi bỗng dưng thấy có chút ghen tị. Bèn kéo tay áo của Phó Hàn, khẽ hỏi anh có phải từng thích Ôn Tố không.

Phó Hàn ngây người. Anh quay lại nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn: "Ai nói với em vậy?"

"Không ai nói, em tự đoán thôi."

Tôi liền kể lại cảnh lần trước ở tiệc gia đình, tôi thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Tố. Phó Hàn bật cười.

"Không phải."

Anh cầm ly rượu nhấp một ngụm: "Cô ấy với anh, giống như chị gái không cùng huyết thống. Khi anh lang bạt bên ngoài, cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Sau đó, cũng vì anh mà cô ấy quen Phó Thời Trinh."

Nói đến đây, Phó Hàn thở dài một hơi: "Lần trước anh chỉ nhìn thấy cô ấy đi theo bên cạnh Phó Thời Trinh, cảm thấy xót xa cho cô ấy. Anh vẫn luôn cảm thấy áy náy, Phó Thời Trinh không có tình cảm với cô ấy, lúc nào cũng nghĩ là anh đã đẩy cô ấy vào vũng lầy."

"Nhưng mà—"
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 25: Chương 25



Tôi ngừng một chút, liệt kê từng ánh mắt nồng nhiệt của Phó Hàn khi nhìn về phía Ôn Tố ngày xưa.

Phó Hàn bị tôi làm cho bật cười. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, giọng điệu yêu chiều: "Nồng nhiệt cái gì, em suy diễn nhiều quá rồi."

"Chỉ là nhìn người đã có ơn với mình, giống như chị gái bị mình kéo vào cảnh khổ, đi theo Phó Thời Trinh chịu ấm ức, nên thấy hối hận thôi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu được tâm trạng của Phó Hàn. Do liên quan đến trải nghiệm thuở nhỏ, Phó Hàn thực ra là người ngoài lạnh trong nóng. Những ai đã giúp anh, anh sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Tất nhiên, những người hại anh, anh cũng sẽ nhớ mãi.

Nhưng tôi vẫn có chút nghi hoặc: "Chỉ cần anh công khai thân phận thật sự của mình, rồi cảnh cáo Phó Thời Trinh đối xử tốt với Ôn Tố, chắc chắn hắn sẽ không dám làm trái."

Phó Hàn lắc đầu.

"Chuyện tình cảm, đâu thể dùng vũ lực để áp chế, phải xem hai bên có tình cảm với nhau hay không nữa."

"Chỉ là thấy cô ấy chọn sai người, nhưng những quyết định sau này đều là lựa chọn của cô ấy, anh sẽ không can thiệp."

Tôi chăm chú lắng nghe, rồi gật đầu theo. Phó Hàn quả thật là người rất sáng suốt.

Khi tôi đang im lặng, Phó Hàn bỗng kéo tay áo tôi. Tôi cúi xuống nhìn, thì bị anh nắm lấy cổ tay. Anh hơi dùng lực, khiến tôi phải cúi người xuống.

Phó Hàn ngẩng mặt nhìn tôi, ánh mắt cháy bỏng. Chỉ trong vòng ba giây, yết hầu của anh khẽ chuyển động, rồi anh hôn nhẹ lên môi tôi.

Cảm giác ấm áp. Ngay sau đó, anh thả tay ra, còn tôi thì ngây ngẩn đứng dậy, thậm chí không hiểu tại sao anh lại bất ngờ hôn tôi.

"Nhớ kỹ."

Anh thản nhiên nói, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ý cười.

"Ánh mắt anh vừa nhìn em, mới gọi là nồng nhiệt."

"Những ánh mắt nhìn người khác, đều không phải."

Mặt tôi đỏ bừng, không ngờ anh lại để tâm đến chuyện này.

Khi bầu không khí đang ngập tràn cảm xúc, ở bên kia, ông cụ Phó lại nhân cơ hội tiệc sinh nhật, công bố một chuyện——

Phó Hàn, đứa con nuôi, thực ra là con ruột của ông.

Tiệc sinh nhật chìm trong yên lặng vài giây, rồi lập tức bùng nổ. Ai ai trong thành phố này đều biết, Phó Tri Thành không có con trai, đứa con trai duy nhất của ông đã mất vì tai nạn, Phó gia chỉ còn ba người con nuôi được nhận sau đó.

Vậy mà Phó Hàn, người bị khuyết tật và cũng là đứa con ít được sủng ái nhất, lại trở thành con trai ruột của ông cụ. Những người luôn tin tưởng rằng Phó Thời Trinh sẽ là người thừa kế Phó gia giờ đây đều đứng ngồi không yên.

Tưởng rằng đó là đỉnh cao của buổi tiệc sinh nhật, nhưng không ngờ, khi bầu không khí đang nóng bỏng, mẹ tôi lại xuất hiện một cách bất ngờ.

Bà ăn mặc rất cầu kỳ. Bộ váy đỏ rực, màu đỏ chói mắt. Tóc xoăn gợn sóng, môi son đỏ rực. Màu đỏ rực rỡ ấy không hề tạo cảm giác lòe loẹt, ngược lại còn tôn lên sự quyến rũ của bà. Dù đã gần 50 tuổi, thời gian có để lại dấu vết trên gương mặt bà, nhưng lại càng thêm vài phần phong tình.

Bà bước đến trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua bàn tay đan vào nhau của tôi và Phó Hàn, nụ cười càng thêm sâu. Không nói với tôi câu nào, bà đi thẳng đến chỗ Phó Tri Thành.

Hai người đối diện nhau. Tôi cứ nghĩ rằng Phó Tri Thành sẽ nổi giận, nhưng ông không hề. Ông chỉ lặng lẽ nhìn bà, nói một câu: "Bà đến rồi."

Dường như, sự xuất hiện của bà nằm trong dự liệu của ông.

Buổi tiệc sinh nhật của các đại gia thương giới kết thúc vội vàng vì sự xuất hiện của mẹ tôi. Ông cụ Phó lên lầu cùng bà.

Hai người họ đã nói gì, không ai biết. Tôi và Phó Hàn cũng không rõ.

Cho đến ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, mẹ tôi đã bị bắt.

Bà tự thú. Theo lời khai của bà, năm xưa bà đã g.i.ế.c người——

Người đó, chính là con trai ruột của Phó Tri Thành.

Năm đó, thiếu gia nhà họ Phó khi ấy mới 17 tuổi, sống cuộc đời được nuông chiều như ngôi sao giữa bầu trời, kiêu căng hống hách. Phó Tri Thành đã mất khả năng sinh con, nên dồn hết yêu thương cho đứa con trai duy nhất này, hầu như có gì cũng chiều chuộng, quần áo ăn mặc đều xa xỉ.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 26: Chương 26



Vào năm cậu thiếu gia tròn 17 tuổi, cậu lén lút rời xa Phó Tri Thành để đi chơi ở vùng quê. Cậu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy cảnh nông thôn, nên phấn khích vô cùng. Rồi cậu gặp một cô bé ở đó vào một đêm tối.

Không thể dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ, cậu ta liền dùng đá đánh ngất cô bé. Nhưng không ngờ, mẹ của cô bé kịp thời đến nơi, trong lúc xô xát đã vô tình đẩy cậu xuống sông.

Và cô bé đó, chính là tôi.

Đêm đó tôi bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã thấy mình ở nhà trong thành phố. Mẹ tôi với gương mặt bình thản, nói rằng bà đã kịp thời đến, đuổi được tên khốn kia đi.

Với tôi, chuyện đó coi như đã kết thúc.

Nhưng tôi không hề biết rằng, đêm đó mẹ tôi đã g.i.ế.c người, và càng không biết rằng người bị g.i.ế.c lại chính là cậu thiếu gia nhà họ Phó – đứa con trai khiến người ta nghe tên đã phải khiếp sợ.

Nói đi cũng phải nói lại, đây đúng là một mối ‘nghiệt duyên’

Ông ta lừa dối mẹ tôi, khiến bà tuyệt vọng với tình yêu cả đời, làm bà mất con, rồi bị cắt bỏ t* c*ng, vĩnh viễn không thể có con.

Còn bà, bà đã hủy hoại ông, và cũng vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của ông.

Vòng đi vòng lại, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ "nghiệt duyên" để hình dung.

Tôi vội vã đến sở cảnh sát, mong muốn được gặp mẹ. Nhưng cảnh sát lại nói với tôi rằng--

Mẹ tôi, bà không muốn gặp tôi.

Nhiều lần cố gắng đều không thành, tôi đành phải trở về nhà.

Tôi nhờ Phó Hàn giúp tìm một luật sư giỏi nhất, nhưng mẹ tôi lại không đợi đến ngày đó. Bà thậm chí còn chưa bị kết án, đã qua đời trong trại giam.

Bà không tự tử. Quản lý trại giam rất nghiêm ngặt, bà không có cơ hội tự sát. Bà là...

Chết vì bệnh ung thư bộc phát.

Lúc này tôi mới biết, bà đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Giai đoạn muộn đến nỗi hầu như không còn cách nào chữa trị được.

Tôi vừa mới biết được bí mật của bà, thậm chí còn chưa kịp hỏi bà một câu nào, thì đã bị một loạt biến cố này quật ngã.

Nếu không có Phó Hàn, có lẽ tôi đã rất khó để vượt qua.

Phó Hàn với tư cách là con rể, đã đích thân lo liệu mọi việc từ đầu đến cuối.

Trong tang lễ, tôi đứng lặng nhìn bức di ảnh đen trắng của mẹ. Tấm ảnh rõ ràng là không màu, nhưng khi nhìn gương mặt ấy, tôi không thể không liên tưởng đến chiếc váy đỏ.

Dường như sự tồn tại của bà vốn dĩ là rực rỡ như thế, một người sống động như vậy, giờ đây chỉ còn là màu xám trắng.

Sau khi tang lễ kết thúc, tôi trở về nhà. Tôi định vào phòng của mẹ để xem, nhưng lại tình cờ tìm thấy lá thư bà để lại cho tôi.

Hóa ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bà.

Trước khi chết, bà muốn nhìn thấy tôi kết hôn, gả cho người đàn ông phù hợp người đã quen tôi từ những ngày khó khăn nhất, nhiều năm không gặp, nhưng lại luôn âm thầm nhớ đến tôi.

Người đàn ông tuy đôi chân có tật, nhưng năng lực xuất chúng, có thể bảo vệ tôi an toàn.

Trước khi chết, bà muốn gặp lại Phó Tri Thành một lần cuối, nhìn lại người đàn ông mà bà đã yêu cả đời, cũng là người bà hận cả đời.

Trong thư, mẹ tôi kể về chuyện xảy ra ở vùng quê năm đó.

Bà nói.

Khi bà đến nơi, quần áo của tôi đã bị kẻ đó cởi gần một nửa, nếu bà đến trễ một chút thôi, tôi có lẽ đã mất đi sự trong sạch.

Trong cơn giận dữ, bà lao lên giằng co với kẻ đó, vô tình đẩy hắn rơi xuống sông.

Hắn không biết bơi, lúc vùng vẫy trong nước, mẹ tôi định xuống sông cứu hắn. Nhưng dưới ánh trăng, bà nhìn rõ gương mặt của kẻ đó--

Tên khốn đang định làm nhục con gái bà, lại chính là con trai của Phó Tri Thành.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Đêm hôm đó, mẹ tôi đứng rất lâu bên bờ sông, bà đã có do dự, đã có giằng co trong lòng, nhưng cuối cùng bà vẫn không xuống nước.
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 27: Chương 27



Bà để mặc cậu thiếu gia dâm loạn đó chìm dần xuống đáy sông.

Phần sau của bức thư, bà nói về việc gả tôi cho Phó Hàn.

Bà nói bà đã điều tra, biết rằng Phó Hàn và tôi từng ở cùng một trại trẻ mồ côi, và mối quan hệ rất tốt.

Bà cũng biết được rằng nhiều năm qua Phó Hàn luôn âm thầm dõi theo và bảo vệ tôi.

Chính vì vậy, bà mới yên tâm giao tôi cho anh.

Còn chuyện lợi dụng tôi để trả thù Phó Tri Thành, bà chưa bao giờ nghĩ đến.

Mẹ tôi viết như chính con người bà, phóng khoáng tự tại, viết dài đến vài trang giấy, tôi thậm chí có thể cảm nhận được giọng điệu của bà qua từng câu chữ.

Bà viết rằng, cuộc đời bà và Phó Tri Thành đầy những ân oán tình thù, đến mức bà cũng không thể phân định được ai nợ ai nhiều hơn, nên bà không cần phải dùng tôi để trả thù.

Bà chỉ mong tôi được hạnh phúc.

Dù cho người mang lại hạnh phúc cho tôi, là con trai của Phó Tri Thành, bà cũng không quan tâm.

Bà nói, ân oán là chuyện của thế hệ họ, không liên quan đến tôi và Phó Hàn.

Trang cuối cùng của bức thư, bỏ trống hơn nửa, chỉ viết đúng một câu.

Chính câu này đã khiến tôi, người vẫn luôn gồng mình chịu đựng, ngay lập tức vỡ òa.

Chữ viết của bà nguệch ngoạc, nhưng dòng này lại rõ ràng từng nét.

Bà viết:

"Cả đời này mẹ đã không thể sinh con, cảm ơn con, vì đã đến làm con của mẹ."

Tôi nắm chặt lá thư, nước mắt rơi lã chã.

Người nên nói lời cảm ơn là tôi.

Tôi sinh ra đã bị bỏ rơi, cảm ơn bà, dù biết rõ không có quan hệ huyết thống, vẫn nuôi nấng tôi nên người.

Trước khi sinh ra, tôi ở trên trời chọn mẹ.

Chọn nhầm người, nên bị bỏ rơi oan uống.

Chính bà là người đã mang tôi về nhà sau 7 năm, sửa chữa sai lầm trong lựa chọn của tôi năm ấy.

Cùng với lá thư, bà còn để lại cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, mật mã chính là ngày sinh của tôi.

Bên trong là toàn bộ số tiền bà tích cóp bao năm qua, cùng với số "tiền sính lễ" mà Phó Hàn đã đưa khi cưới tôi.

Bà vẫn giữ nguyên vẹn, tích lũy lại cho tôi.

33

Nói ra cũng trùng hợp.

Vào ngày thất (bảy ngày) của mẹ tôi, lão gia tử Phó qua đời. Ông qua đời trong giấc ngủ, khi người giúp việc trong nhà phát hiện, ông đã ra đi.

Khi nhận được tin này, Phó Hàn rất bình thản. Anh im lặng cúp điện thoại, im lặng đến gặp lão gia tử lần cuối, và cuối cùng, im lặng tổ chức tang lễ.

Lão gia tử Phó đã có sự chuẩn bị từ trước, từ lâu ông đã để lại di chúc tại văn phòng luật sư, và toàn bộ tài sản của ông sẽ được chuyển cho Phó Hàn. Còn Phó Thời Trinh và Phó Uyển, ngoài danh phận con nuôi, không nhận được một xu nào.

Cách làm này quả thật rất phù hợp với phong cách làm việc của Phó Tri Thành suốt đời. Một thương nhân, xem trọng lợi ích hơn mọi thứ khác, chẳng những chẳng quan tâm đến tình cảm mà còn cực kỳ tàn nhẫn. Ông là một người theo chủ nghĩa cá nhân cực đoan, luôn ích kỷ, ngay cả khi chết, tài sản của ông cũng sẽ không để lại cho con nuôi dù chỉ là một phần nhỏ.

Vì vậy, trong tang lễ, Phó Thời Trinh và Phó Uyển không xuất hiện.

Sau khi hoàn tất lễ tang và tiễn khách, chiếc xe lăn của Phó Hàn dừng lại trước bia mộ, anh cúi đầu, im lặng nhìn bức ảnh đen trắng trên đó. Còn tôi đứng bên cạnh, ngoài im lặng, thật sự không biết phải nói gì.

Thời gian trôi qua một lúc.

Gió thổi qua.

Phó Hàn đột nhiên lên tiếng, anh cười khẽ, giọng có chút mỉa mai: "Biết không, tại sao mấy năm cuối đời của ông ấy lại phải gắng sức làm vừa lòng tôi?"

"Vì muốn bù đắp cho anh?"

Phó Hàn lắc đầu.

"Là để bù đắp cho chính ông ấy. Ông ấy chưa bao giờ yêu tôi, dù sau này ông ấy có cố gắng làm vừa lòng tôi, tìm mọi cách để bù đắp, thực ra tất cả đều là vì chính ông ấy."
 
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược Dư
Chương 28: Chương 28 (Hết)



"Suốt đời ông ấy đã có quyền lực và địa vị, duy chỉ có một thiếu sót lớn nhất là con cái. Ông ấy đã mất khả năng sinh và đứa con ông yêu nhất lại c.h.ế.t trong một tai nạn. Lẽ ra ông ấy phải sống cô đơn suốt đời, nhưng may mắn là tôi, đứa con ngoài giá thú này, đã giúp ông ấy có một chút an ủi, thế nên ông ấy cố gắng hết sức để làm vừa lòng tôi, chỉ là muốn bù đắp cho thiếu sót của mình, để tuổi già của ông ấy bớt đi sự cô đơn mà thôi."

Phó Hàn nhếch môi, nụ cười có chút châm chọc.

Nhưng đôi mắt anh lại có chút đỏ hoe.

"Ông ấy chưa bao giờ yêu ai ngoài bản thân mình."

"Nhưng dù có cố gắng làm vừa lòng tôi thế nào, cuối cùng ông ấy vẫn rất đáng thương."

"Suốt đời ông ấy, bên cạnh không có một ai thật lòng yêu ông ấy. Vợ ông trung thành, nhưng lại bị sự lạnh nhạt và ngoại tình của ông ấy khiến bà rơi vào trầm cảm và qua đời. Mẹ anh yêu ông ấy, nhưng lại bị ông ấy hại suốt đời. Nếu ông ấy phá sản, không ai sẽ muốn ở lại bên ông ấy, ông ấy sẽ bị mọi người bỏ rơi."

Phó Hàn cười một cách trào phúng, "Thật đáng thương."

Nhưng ngày hôm đó, Phó Hàn vẫn rơi một giọt nước mắt trước bia mộ của Phó Tri Thành.

Anh nói.

Giọt nước mắt đó, dù sao cũng là tiễn ông ấy đi.

Giọt nước mắt đó cũng là để anh cắt đứt hoàn toàn quá khứ đầy đau khổ.

Những ân oán, thù hận, tất cả đều tan biến theo cái chết.

Chúng tôi, sẽ có một tương lai hoàn toàn mới.

Kế hoạch tiếp theo của chúng tôi là điều trị cho Phó Hàn.

Điều trị diễn ra khá suôn sẻ, nhưng giữa chừng vẫn có một chút bất ngờ—

Trong nhà vệ sinh của tôi, bỗng xuất hiện hai vạch.

Của tôi.

Tôi mang thai.

Sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ làm xáo trộn kế hoạch của chúng tôi, nhưng cũng mang lại hy vọng mới.

Dường như, những khổ đau đã qua, và tất cả bắt đầu lại từ đầu.

Giống như sự sống mới đang hình thành trong bụng tôi.

Từ đó trở đi, điều Phó Hàn thích làm nhất chính là ôm một cuốn từ điển để tìm tên cho con.

Nhờ anh ấy, tôi mỗi tối đều mơ mộng về những cái tên.

Cuối cùng, vì cảm thấy phiền phức, tôi giữ tay Phó Hàn lại, "Đừng nghĩ nữa, tên em đã quyết rồi."

Phó Hàn nghiêm túc nhìn tôi, "Tên là gì?"

Tôi uống nước ấm, rồi thuận miệng nói: "Nếu là con trai thì gọi là Phó Quý, nếu là con gái thì gọi là Phó Quý Hoa, sao hả?"

Tôi tự tin nói: "Tên Phó Quý Hoa rất có ý nghĩa."

Phó Hàn im lặng một lúc, rồi đột ngột kéo tôi vào lòng, giọng nói ấm áp vang bên tai, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy khó tả.

"Vậy, chúng ta sinh thêm một đứa nữa, một đứa tên Phó Quý, một đứa Phó Quý Hoa, đứa cuối gọi là Phó Khả Địch Quốc, thế nào?"

Tôi ôm chặt lấy eo anh, cười nói.

"Hay là thêm đứa thứ tư? Gọi là Phó Lý Đường Hoàng."

Tiếng cười thấp của Phó Hàn vang lên bên tai tôi.

"Được."

Anh xiết c.h.ặ.t t.a.y tôi một chút, rồi nghiêm túc nói: "Nếu là con gái, gọi là Phó Hân đi."

Ánh trăng sáng ngời.

Giọng anh dịu dàng hơn cả ánh trăng.

"Muốn có một cô con gái giống như cô bé tên Quan Hân hồi đó ở viện mồ côi, thích mặc váy trắng, có đôi mắt sáng long lanh, cười lên như trăng khuyết."

"Được không?"

"Được, nếu là con trai, thì giống cậu bé hồi đó ở viện mồ côi, tuấn tú, đánh nhau có khí chất của một con sói nhỏ."

Tôi ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, vừa lúc nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ.

Nhiều năm đã trôi qua kể từ khi tôi và Phó Hàn còn là những đứa trẻ, nhưng trên bầu trời đêm này, ánh trăng vẫn như ngày nào.

(Hết)
 
Back
Top Bottom