Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 10: Chương 10



Suy nghĩ của ta vẫn như trước đây, sống một ngày tính một ngày, không nghĩ đến đời sau, cũng không nghĩ đến chuyện sau khi chết.

Tuy nhiên, hai tháng trôi qua, Thái tử như quên mất mình còn có một thị thiếp, ta một lần cũng chưa gặp được mặt hắn.

"Cô nương, người nhà bếp nói bây giờ đá lạnh ít, một cục giá hai lượng bạc, nô tỳ chỉ mua được chừng này."

Khi ta mới đến, hạ nhân trong nhà bếp đều nịnh nọt, đừng nói là một cục đá, ngay cả cao lương mỹ vị cũng đều đưa đến cho ta.

Sau đó thấy ta không được Thái tử sủng ái, bọn họ bắt đầu qua loa, ta muốn gì đều phải tự bỏ tiền mua, về sau ngay cả giá cả cũng tăng lên.

"Không sao, ta cũng không cAn Ca Nhiều đến thế, cứ để đó đi, ngươi gọi Xuân Đào đến một lúc."

Đợi Xuân Đào vào, ta đưa cho nàng xem vài bản vẽ thiết kế trang sức: "Bông hoa lụa này phải làm màu hồng cánh sen; cây trâm ngọc nhớ dùng bạch ngọc, không cần trong suốt, nhưng nhất định phải trắng tinh, rồi dùng ngọc trai làm một bông hoa."

"Còn nữa, mua cho ta một tấm lụa màu vàng nhạt, rồi mua thêm ít da vụn màu trắng, để làm viền."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lần đầu tiên gặp Thái tử, ta mặc áo vải màu vàng nhạt, đeo hoa lụa màu sen, hắn không nhất định nhớ, nhưng chuẩn bị đầy đủ chắc chắn không có hại.

"Cô nương, hoa lụa, da vụn, lụa thì còn được, trâm bạch ngọc và ngọc trai đều là vật quý, thế nào cũng phải hai mươi mấy lượng bạc. Những ngày này bọn ta đã tiêu không ít, nếu lần này không thành, thì sau này. . ."

"Đi đi, nếu lần này không thành, chỉ sợ chúng ta cũng không có sau này nữa."

Thái tử không đến thăm ta có lẽ là không hài lòng với sự sắp xếp của Thái hậu, nếu không thì dù chỉ vì thể diện của Thái hậu, cũng sẽ ưu ái ta vài phần.

Khởi đầu không thuận, nhưng cũng không hẳn là điều xấu.

Đợi Thái tử phát hiện kẻ mà hắn cho là "tai mắt của Thái hậu" gửi đến, thực ra một lòng yêu mến hắn, tốn hết tâm tư chỉ muốn làm hắn vui, liệu có sinh ra một chút áy náy không?

Một chút áy náy đó, chính là điều ta muốn.

6

Sinh nhật Thái tử, là thị thiếp của hắn, tất nhiên ta phải chuẩn bị lễ vật.

Trời còn tối, ta đã dậy, lấy bột từ thùng đá ra, nhồi bột, cắt bột, làm thành hình dáng ta dự định.

Quy trình tương tự ta đã làm nhiều lần, nhưng hôm nay vẫn không khỏi có chút căng thẳng, may mà quen tay hay việc, cuối cùng đã làm thành công.

Ta cầm hộp thức ăn vội vã đến chính viện, nhét cho tiểu thái giám đứng gác cổng một con cá vàng nhỏ, nhờ bọn họ dâng hộp thức ăn lên.

Con cá vàng nhỏ là Thái tử ban thưởng cho ta, bọn họ hẳn đã từng thấy những thứ tương tự, đây là mượn thế của Thái tử, hy vọng bọn họ đừng bằng mặt không bằng lòng, lấy tiền không làm việc.

Hộp thức ăn cũng là ta nhờ người đặc biệt làm, hộp có hoa văn có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật bên trong mà không cần mở ra, hoa văn là cá đùa hoa sen. Ta không biết khi Thái hậu gửi ta đến có nhắc đến lần gặp gỡ duy nhất đó không, nhưng để Thái tử nhớ lại một chút cũng không có hại.

Đông cung có người của Thái hậu, nếu ta cầu bọn họ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ giúp một tay, thực tế là, trong thời gian ta bị lạnh nhạt đã có người đến muốn sắp xếp cho ta được sủng ái, đều bị ta từ chối.

Bao nhiêu nỗ lực chỉ để vạch rõ ranh giới với Thái hậu, làm sao có thể chủ động đầu hàng?

Ta không bị cấm vào chính viện, cũng không bị cấm đi dạo bên ngoài, gửi hộp thức ăn xong phải về tiểu viện, đợi Thái tử triệu kiến, nếu hắn muốn gặp ta.

"Cô nương dụng tâm như vậy, điện hạ ắt sẽ nghĩ đến, nhất định sẽ triệu kiến cô nương." Xuân Đào thấy ta tâm trí không yên nên lên tiếng an ủi.

"Hy vọng vậy." Nếu lần này không thành, ta cũng không có cách nào khác, đây là Đông cung, mọi việc đều phải thận trọng, thà không được sủng ái, cũng tuyệt đối không thể mạo hiểm.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 11: Chương 11



Khó có dịp ra ngoài một lần, ta cố tình chậm rãi trên đường, chưa về đến tiểu viện đã có thái giám mời ta đến chính viện, nói là Thái tử triệu kiến.

"Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ." Ta quỳ trước mặt Thái tử hành đại lễ.

"Đứng dậy đi, ngồi xuống, đây cũng là nàng làm sao? Nàng còn thông thạo thi thư?"

Ta khùy người một cái, ngồi xuống vị trí bên cạnh Thái tử, cúi đầu không nhìn hắn, khóe mắt liếc nhìn đĩa trước mặt hắn.

Trong đó là sơn quân tô ta làm theo mẫu tỉnh sư tô (bánh hình sư tử), lông tóc rõ ràng từng sợi, ánh mắt cũng rất linh động. Bên cạnh sư tử là chữ viết bằng bánh sơn tra: "gầm vang sinh gió", với dáng vẻ gầm thét của sư tử rất hài hòa.

Thái tử tuổi hổ, món quà này vừa thể hiện tâm ý, lại có sự mới lạ.

"Lúc nô tỳ ở nhà, ca ca dạy cho, chỉ mong điện hạ đừng chê nô tỳ vụng về."

"Nàng đã đọc những sách gì?"

"Nô tỳ không đọc được nhiều sách." Ta cúi đầu thấp hơn, trong giọng nói cũng mang vài phần ấm ức.

"Nô tỳ thuở nhỏ nhà nghèo, chỉ có thể cho nhị ca đi học tư thục, mỗi tháng nhị ca về nhà nghỉ đều mang theo những bài tVăn gia đã chép, năm chín tuổi cha bệnh nặng, bất đắc dĩ phải bán nô tỳ đi, đến nay cũng chỉ nhớ được vài câu."

"Vậy nàng vào Thành quốc công phủ khi nào?"

"Năm mười ba tuổi."

"Chín tuổi. . . mười ba tuổi. . ." Thái tử im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì: "Nàng có tên không?"

"Nô tỳ vốn họ Lý, cha mẹ gọi nô tỳ là Tam Nương, nhị ca đặt cho nô tỳ một cái tên, gọi là Tĩnh Thù."

"Tĩnh nữ kỳ thù, huynh trưởng của nàng chắc rất thương yêu ngươi."

Ta gật đầu, rồi mắt ngấn lệ, giọng nói cũng mang theo khóc lóc: "Nô tỳ cũng rất nhớ gia đình, không biết bọn họ sống thế nào, nhị ca có thi đỗ tú tài không."

"Nhà nàng ở đâu, để ta sai người giúp ngươi tìm."

Ta nói cho Thái tử địa điểm quê nhà trong ký ức, không lo lời nói dối bị vạch trần, vì ta biết cả nhà đó đều đã chết, vào năm thứ ba sau khi ta bị bán đi, từ miệng những người buôn người nghe nói nơi đó xảy ra dịch bệnh rất nghiêm trọng, trong phạm vi trăm dặm gần như tuyệt diệt.

Thái tử cũng biết điều này, nghe ta nói địa điểm thì nhíu mày, nhưng vẫn nhận lời.

Ta không phải là nô tỳ sinh ra trong quốc công phủ, thậm chí không phải là người được nuôi dưỡng từ nhỏ trong phủ, lòng trung thành với quốc công phủ và Thái hậu có hạn.

Nếu Thái tử chịu để tâm điều tra sẽ biết rằng từ khi ta vào Đông Cung đến nay chưa từng có bất kỳ liên hệ nào với thế lực của Thái hậu. Tuy ta là người được Thái hậu đưa đến, nhưng không phải người của bà ta.

Thêm vào đó với hoàn cảnh bi thảm như vậy, bản thân còn chưa biết người thân đều đã qua đời, chỉ cần hắn có chút áy náy và thương xót là sẽ sủng ái ta.

"Sau này nếu nàng muốn đọc sách có thể đến thư phòng, thường ngày ta cũng ở đó."

"Thật ạ? Ta. . . nô tỳ cũng được đọc sách sao?" Ta vô cùng vui mừng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt của Thái tử, hắn mỉm cười dịu dàng, còn ta thì năm phần kinh ngạc bốn phần biết ơn, còn một phần cảm xúc khó nói thành lời.

"Nô. . . nô tỳ thất lễ. . ." Ta nhanh chóng cúi đầu xuống, tay vân vê chiếc khăn tay, giọng nói rụt rè, không dám nhìn hắn nữa.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Dùng bữa trước đi, ta đã nếm qua Ngư Hý Phù Cừ, còn chưa biết Trường Khiếu Tự Sinh Phong này có vị gì."

Vị của bánh ngọt không có gì khác biệt lớn, điểm đặc biệt nhất của sơn quân tô là hình dáng đẹp mắt. Tuy nhiên Thái tử vẫn rất nể mặt, ăn hết cả chiếc bánh sơn quân tô.

Dùng bữa xong, Thái tử dẫn ta đi dạo vườn tiêu thực, ta đi sau hắn nửa bước, bàn tay gần phía hắn khẽ đung đưa, thỉnh thoảng chạm vào tay hắn.

Trong tháng Chạp, tay Thái tử vẫn ấm áp, nhận thấy hắn không phản cảm những cử chỉ nhỏ của ta, ta lại mạnh dạn thêm vài phần.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 12: Chương 12



Ngón út khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn một cách tinh tế, chạm vào ngón út của hắn, rồi lại như bị điện giật mà rụt về, cúi đầu nhìn xuống mũi giày, bước chân cũng chậm lại.

"Sao thế?" Thái tử dừng lại, quay đầu nhìn ta.

"Nô. . . nô tỳ nhất thời bất cẩn, mạo phạm đến điện hạ."

"Mạo phạm?" Thái tử như nghe thấy điều gì đó buồn cười: "Nàng mạo phạm ta chỗ nào?"

"Ta. . . nô tỳ. . ." Ta vừa xấu hổ vừa gấp gáp, không nói rõ được điều gì, mặt đỏ bừng lên.

Thái tử cười càng to hơn, tiến lại gần nắm lấy tay ta, dù sáng sớm ta đã bôi một lớp mỡ cừu dày, nhưng vẫn có thể sờ thấy dấu vết của vết nứt da.

"Có ai cắt xén than củi của nàng sao?" Giọng hắn không vui.

"Không, không ai cắt xén cả, đều. . . đều sắp khỏi rồi." Ánh mắt ta hơi né tránh, như đang giấu giếm điều gì đó.

"Nói đi, chuyện gì vậy?" Thái tử nhìn về phía Xuân Đào.

Xuân Đào nhìn về phía ta trước, thấy ta khẽ lắc đầu: "Bẩm điện hạ, không có ai cắt xén than củi của cô nương cả."

"Nói thật." Thái tử nhận ra cử chỉ nhỏ của ta, giọng điệu càng nghiêm khắc thêm vài phần.

Xuân Đào lập tức quỳ xuống, không dám che giấu nữa: "Cô nương bị nứt tay là do cầm nắm nước đá trong thời gian dài, sơn quân tô không dễ làm, nếu dính hơi nóng dễ chảy thành một đống, nên cô nương mới. . ."

"Lại để ngươi phải dụng tâm như vậy, chỉ là đồ ăn thôi, sai người trong bếp làm là được." Thái tử ôm lấy hai tay ta, mắt đầy thương tiếc.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nô tỳ vẫn nhớ lần đầu gặp điện hạ, nếu không phải điện hạ khoan dung, chỉ sợ mạng cũng không còn, làm gì có phúc hầu hạ điện hạ, Ngư Hý Phù Cừ may mắn được điện hạ để mắt tới, nô tỳ nghĩ điện hạ cũng sẽ thích sơn quân tô." Ta ngẩng đầu nhìn Thái tử, trong mắt là tình cảm không giấu được, rồi lại như nghĩ đến điều gì, e thẹn cúi đầu xuống.

"Chỉ là lúc đầu chưa quen làm mới phải cầm nước đá, nô tỳ đã học được từ mùa thu rồi, đây là tấm lòng của nô tỳ, vốn là muốn làm điện hạ vui, không ngờ lại làm điện hạ phiền lòng." Ta khẽ c*n m** d***, chân mày hơi nhíu lại, lén nhìn Thái tử một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, vội vàng dời ánh mắt đi.

"Tấm lòng của nàng ta đã hiểu, chỉ là không muốn nàng vất vả, mùa thu cũng không thể dùng nước đá, nếu hàn khí nhập thể thì làm sao? Nhanh, truyền Thái y, khám kỹ càng cho Lý chủ tử."

Ta cũng từng khám Thái y ở trong quốc công phủ, nhưng đó chỉ là làm cho có lệ, Thái y cũng không khám kỹ, chỉ để lại cho ta một hộp thuốc đã phối sẵn, lần này ta mới thực sự là nhân vật chính.

Thái tử đích thân đưa ta về tiểu viện, phía sau có hơn mười tiểu thái giám theo sau, bưng đủ loại phần thưởng, dược liệu, gấm vóc, trang sức, sách vở đầy đủ cả.

Sau khi Thái y khám, ông ấy nói thân thể ta khỏe mạnh, chỉ là gần đây mệt mỏi, tâm tư tích tụ, kê cho ta một phương thuốc an thần.

Các nha hoàn đi đến phòng bên cạnh nấu thuốc trên lò, Thái tử dạy ta đọc sách, hắn phát hiện ta học rất nhanh, nét cười trên mặt càng đậm, cho phép ta sau này vào thư phòng hầu hạ.

Ta tưởng Thái tử sẽ ở lại qua đêm, nào ngờ sau khi dùng cơm tối xong thì rời đi.

Không phải chứ, thế này mà còn không bắt được ngươi sao?

7

Cuộc sống bỗng nhiên trở nên tốt hơn, người trong bếp trả lại ta số bạc ta đã đưa bọn họ trước đó, ngoài ra còn biếu không ít.

Ta có thể ra vào nội viện các nơi, bao gồm cả thư phòng ở ngoại viện, nhưng ta không vì "nghèo đột ngột giàu" mà kiêu căng, ngược lại càng thêm thận trọng.

Trong thời gian này, không ít nha hoàn ma ma đến tìm ta để gửi gắm, kể cả người của Thái hậu, nhưng ta vẫn giữ thái độ khiêm tốn, bên cạnh vẫn chỉ có Xuân Đào Xuân Hạnh, ngoại trừ khi Thái tử triệu kiến, cơ bản không ra khỏi viện, khắc sâu bốn chữ "cẩn thận dè dặt vào tận đáy lòng.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 13: Chương 13



"Lý cô nương, điện hạ triệu kiến, người thu xếp một chút, theo nô tài đi thôi." Mậu Minh bên cạnh Thái tử đến truyền lời của Thái tử.

"Phiền công công đợi chút." Xuân Hạnh dẫn Mậu Minh đến giác phòng dùng trà, Xuân Đào ở trong phòng hầu hạ ta trang điểm.

Áo váy màu tuyết thanh, áo choàng màu nguyệt bạch, viền lông cáo trắng, tai đeo hạt san hô đỏ, trâm cài tóc cũng là vàng khảm san hô đỏ, khéo léo tinh xảo.

Nam sinh ở độ tuổi này phần lớn thích phong cách trong sáng, nhưng quá trong sáng lại trở nên nhạt nhẽo, gần đến cuối năm, mặc toàn màu trắng chỉ khiến người ta thấy không may mắn, trang điểm tươi tắn nhưng không phô trương dễ được Thái tử ưa thích nhất.

Trang điểm xong xuôi, ta ôm lò sưởi tay ngồi kiệu mềm đi đến thư phòng.

Đến đây vài lần, ta đã quen mặt với hạ nhân trong thư phòng, lại có Mậu công công đích thân dẫn vào, không cần thông báo có thể trực tiếp vào phòng.

Thái tử đang viết chữ, ta không dám lên tiếng quấy rầy, nhón chân cố gắng không phát ra tiếng động, đi đến bên bàn giúp hắn mài mực.

Qua mấy ngày ở chung, ta có thể thấy Thái tử không muốn ta quá cung kính bên cạnh hắn, ta cũng không thích làm nô tỳ cho người khác, tuy miệng vẫn tự xưng nô tỳ, nhưng cách thức ở chung giống như cặp tình nhân mới yêu nhau hơn.

"Vốn tưởng nàng sẽ đến muộn hơn, không ngờ nhanh như vậy." Thái tử viết xong một trang mới ngẩng đầu nhìn ta.

"Nô tỳ muốn sớm được gặp điện hạ. . ." Ta buột miệng nói ra, sau đó mới nhận ra lời này quá đường đột, vội vàng cúi đầu, gượng gạo chuyển chủ đề: "Chữ của điện hạ viết đẹp thật."

Thái tử rất hài lòng với lời thổ lộ thẳng thắn của ta, thấy ta ngượng ngùng cũng không truy cứu, rút ra một quyển tập viết chữ từ bên cạnh án thư: "Đây là tập chữ cô dùng khi mới học, nàng cầm về luyện tập trước đi."

"Tạ điện hạ." Ta vui mừng nhận lấy tập chữ: "Nô tỳ nhất định sẽ viết chữ thật tốt, không phụ lòng mong đợi của điện hạ."

Hôm qua ta "vô tình" nhắc đến việc mình rất ngưỡng mộ huynh trưởng được đọc sách, ở nhà làm xong việc đều dùng than cháy đen viết chữ trên đá.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Tiện thể còn dẫm đạp quốc công phủ một chân, nói sau khi vào phủ dùng số bạc còn dư hàng tháng mua giấy bút muốn học viết chữ, nhưng bị người cùng phòng chế giễu. Nói ta là hạ nhân, biết rót trà đổ nước hầu hạ chủ tử là đủ rồi, đọc sách là việc của công tử tiểu thư, đừng quên thân phận của mình.

Những lời này ta nghe Thúy Hỷ nói qua, nhưng không phải nói về ta, mà là nói về nha hoàn trong phòng Tam thiếu gia, lén lút học chữ chỉ để quyến rũ Tam thiếu gia, sau khi bị thái thái phát hiện thì bị đuổi.

Tuy là chuyện phiếm của người khác, nhưng điều này không ngăn cản việc ta áp dụng vào mình để thu được sự đồng cảm của Thái tử, cũng ly gián mối quan hệ giữa hắn và quốc công phủ một chút.

Từ biểu hiện trước đây của Thái tử mà xem, rõ ràng hắn không hài lòng với việc Thái hậu tùy ý sắp đặt người, quốc công phủ muốn Nhị cô nương làm Thái tử phi chỉ là mong muốn đơn phương, chưa chắc đã thành.

Đương nhiên ta hy vọng Thái tử phi xuất thân từ nhà khác, bởi vì trước đây từng hầu hạ Nhị cô nương, nếu nàng ta vào cửa, ta sinh ra đã thấp một bậc, nói không chừng con cái ta sinh ra đều bị nàng ta bế đi nuôi, chẳng phải tiểu thuyết phim truyền hình đều như vậy sao?

Chỉ khi Thái tử cưới người khác, ta trở thành hy vọng duy nhất của Thái hậu và quốc công phủ trong Đông Cung, thêm vào đó là tình cảm tuổi trẻ của Thái tử, địa vị của ta mới càng vững chắc hơn.

"Nếu nàng có thể học được cả quyển trong nửa năm, ta sẽ đi tìm tác phẩm của danh gia để nàng luyện tập."

Nửa năm chép một quyển tập chữ? Thế này cũng quá coi thường người được đào tạo mười sáu năm giáo dục rồi, chỉ cần cho ta một cây bút bi, một đêm là có thể chép xong.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 14: Chương 14



Trong lòng châm biếm không ngăn cản ta nhân cơ hội thổ lộ: "Nô tỳ chỉ thấy chữ của điện hạ là đẹp nhất thiên hạ, không muốn luyện tập tác phẩm của danh gia, chỉ muốn luyện tập tác phẩm của điện hạ."

Thái tử mỉm cười gật đầu, Mậu Minh rất có nhãn lực khiêng một chiếc bàn dài vào, phía sau có mấy tiểu thái giám bưng lên bút mực giấy nghiên.

Mặc dù trong tập chữ đều là chữ thường dùng, mặc dù kiếp trước đã học thư pháp, ta vẫn lấy ra tâm thái ôn tập cuối kỳ đại học để nghiêm túc viết chữ, rất nghiêm túc giả vờ mình là người mới, viết một trang chữ gà bới.

Không biết từ lúc nào Thái tử đã đi đến bên cạnh ta, từ phía sau ôm lấy ta tay cầm tay dạy ta viết chữ.

Ta cũng thừa cơ hành động, thể hiện một phần nhỏ trình độ của mình, để Thái tử thấy sự chỉ dạy của hắn có hiệu quả rõ rệt, tuy vẫn là người mới viết chữ, nhưng đã có thêm vài phần quy củ.

"Không tệ, nàng rất có thiên phú." Không có người thầy nào không thích học trò thông minh, huống chi còn là một nữ tử có thân thế phiêu linh, dễ khiến người thương tiếc, một lòng yêu mến hắn.

"Đều là do điện hạ dạy tốt." Câu nói này của ta dường như đã k*ch th*ch lòng nhiệt huyết làm thầy của Thái tử, hắn không còn tâm trí đọc sách mà chỉ chuyên tâm dạy ta.

Trong thư phòng cứ cách vài mét lại đặt một lò than, hiệu quả còn tốt hơn cả máy sưởi kiếp trước, Thái tử đã cởi bỏ áo ngoài chỉ mặc áo kép, cách mấy lớp vải vóc vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.

Ta dựa vào lồng n.g.ự.c hắn, bên tai vẫn còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn.

Hôm nay chắc hẳn sẽ cho ta hầu hạ, à không, hãy để ta ở lại hầu hạ đi.

Kể từ ngày sinh thần của Thái tử, sau khi ta xuất hiện trước mặt hắn, những ngày qua hắn đối xử với ta rất tốt, cơm áo đầy đủ, thỉnh thoảng còn giữ ta lại dùng bữa, cử chỉ thân mật, không hề né tránh, nhưng chưa từng xảy ra chuyện phu thê với ta.

Xuân Đào và những người khác rất lo lắng, lén cho ta ý kiến, bảo ta cố gắng quyến rũ Thái tử, nắm chắc trong tay, nhưng ta không vội vàng hành động.

Ngay từ khi Thái tử nắm tay dạy ta viết chữ, bọn hạ nhân đều đã rời đi, trong phòng chỉ còn ta và hắn, không khí càng thêm mập mờ.

Tai hắn bắt đầu ửng đỏ, lòng bàn tay cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng, hôm nay thời cơ vừa đúng lúc, chắc sẽ để ta ở lại thôi.

Tuy nhiên không phải vậy, Thái tử thậm chí còn không giữ ta lại dùng bữa tối, những ngày sau đó cũng không truyền gọi nữa.

"Chủ tử, người phải nghĩ cách chứ, nô tỳ nghe nói hôm qua Thái hậu nương nương lại đưa hai tỳ nữ tới, nhỡ may Thái tử bị bọn họ quyến rũ mất. . ." Xuân Đào tự coi mình là nô bộc trung thành của ta, hết lòng hết sức dò la tin tức cho ta.

"Đông cung nhiều người như vậy, thêm hai người thì có hề gì, Thái tử bận rộn, ta không có việc gì thì tốt nhất không nên quấy rầy hắn." Nấu đồ ăn cũng được, thêu túi thơm cũng được, làm nhiều chỉ khiến người ta chán ghét.

Thái tử có tình ý với ta, điểm này ta rất rõ, việc chần chừ không hành động có thể là do có bệnh tật không muốn nói ra, có thể là muốn chơi trò yêu đương thuần khiết, hoặc có thể còn những khả năng khác.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Bất kể là trường hợp nào, quá chủ động đều không phải là lựa chọn tốt, lúc mới đến thế giới này tuyệt vọng đến nhường nào, ta đều vượt qua được hết, không đến nỗi không có chút kiên nhẫn đó.

Thế nào mới gọi là định lực chiến lược?

8

Nửa tháng sau, cuối cùng ta cũng đợi được kết quả.

Vừa sáng sớm đã có công công đến truyền lời, nói trong cung có thánh chỉ, bảo ta chuẩn bị nhận chỉ.

Ta vội đi tắm rửa thay y phục, trong viện cũng bày bàn hương án, gần đến giờ Ngọ, thái giám tuyên chỉ cuối cùng cũng đến.

"Lý thị tiếp chỉ."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 15: Chương 15



Ta quỳ trên đệm cói, bọn hạ nhân trong viện cũng lần lượt quỳ xuống, hành đại lễ khấu đầu.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết, Lý thị hữu nữ, dịu dàng thục đức, cần cẩn phụng thượng, đặc biệt phong làm Lương đệ của Thái tử, khâm thử."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hoàng đế hạ chỉ phong ta làm Lương đệ của Thái tử? Tuy Lương đệ là phẩm cấp cao nhất trong các thị thiếp của Thái tử, nhưng cũng không đủ tư cách được thánh chỉ sách phong, ý chỉ này là do Thái tử cầu xin cho ta.

Có thánh chỉ của Hoàng đế che chở, tương lai Thái tử phi và Trắc phi đều không thể gây khó dễ cho ta, đây là một tấm bùa hộ thân vạn năng.

Hoàng đế nói ta dịu dàng thục đức, cần cẩn phụng thượng, còn ai dám phản đối?

Cho thái giám tuyên chỉ tiền trà nước xong, cung kính tiễn đi, không lâu sau, Mậu Minh dẫn theo một đám đông cung nữ bưng các hộp lễ vật đến, cuối đoàn có hai thái giám khiêng một cỗ kiệu hoa màu đỏ tươi.

"Lý Lương đệ, điện hạ đang đợi, người mau trang điểm qua đi."

"Ta sẽ đi đâu?"

"Ký Xuân viện, sớm hôm nay Thái tử đã sai người thu dọn Ký Xuân viện rồi, vì hôm nay song hỷ lâm môn nên mới chưa nói rõ, Lương đệ chịu khổ rồi."

"Điện hạ đối đãi với ta chu đáo như vậy, có gì mà khổ sở, còn phải phiền công công đợi chút."

"Không dám, không dám, Lương đệ quý nhân tự có thiên tướng, được phục vụ Lương đệ là phúc khí của nô tài." Thái độ của Mậu Minh chưa từng cung kính như vậy, cũng có thể thấy được Thái tử rất coi trọng ta.

Cung nhân đưa đến trang sức y phục cho ta, là một bộ trâm cài đầu bằng vàng nạm hồng ngọc, còn có váy áo màu đỏ tươi, ngoại trừ màu sắc thì giống hệt giá y.

Ta đã là thị thiếp của Thái tử, không có lễ cưới hỏi, ngay cả kiệu hoa cũng chỉ có thể xuất phát vào buổi chiều.

Ta không để ý đến nghi thức hôn lễ, nhưng Thái tử bằng lòng đối đãi với ta như vậy, cũng thực sự khiến người ta cảm động.

Sau khi đến thế giới này, tất cả mọi người đều coi ta như một món đồ, có thể tùy ý mua bán tặng người, Thái tử không thể coi ta như một người ngang hàng, nhưng ít nhất bằng lòng bỏ tâm tư dỗ ta vui vẻ, đã là rất khó có được rồi.

Hắn là người duy nhất thật lòng đối tốt với ta, cho dù tấm chân tình này là do ta mưu cầu mà có.

"Chúc mừng Lương đệ, cuối cùng cũng hết khổ rồi." Xuân Đào kìm nén kích động nói bên tai ta.

Ta cười không đáp lời, mặc cho nha hoàn và bà tử hầu hạ tắm rửa, bôi phấn son, trang điểm, lên kiệu đi thực hiện trách nhiệm.

Cái gì mà hết khổ, mới chỉ là bắt đầu thôi.

Chân tình mưu cầu tới thì đã sao? Ta còn muốn nhiều hơn nữa.

Trong Ký Xuân viện có mấy chục cây mai đỏ, ta là thiếp thất, không được mặc màu đỏ thuần, nhưng cả viện mai đỏ vừa nở rộ, vẫn thêm được không ít không khí hỉ sự.

Thái tử thật có tâm, hắn quả nhiên rất thích ta.

"Thiếp bái kiến Điện hạ." Ta nghiêng người dựa gần Thái tử, thi lễ một nửa đã rơi vào một vòng ôm đỏ thẫm.

"Có đói không? Dùng chút điểm tâm trước đã." Hắn dắt ta ngồi xuống, trên bàn có tám cái đĩa sứ màu hồng phấn khắc hoa mẫu đơn, bên trong là các loại điểm tâm, tinh xảo nhỏ nhắn, tiện lợi dễ ăn.

Lúc mới vào cung, ma ma từng dạy, trước khi diện kiến quý nhân không được ăn uống quá nhiều, phòng ngừa mất mặt. Ta từ sáng sớm nhận được thái giám truyền lời phải chuẩn bị tiếp chỉ, sau đó tắm rửa trang điểm vội vã qua đây, còn chưa ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Ta đói đến mức có thể ăn hết cả thùng gà rán, nhưng chỉ có thể ăn vài miếng điểm tâm lót dạ, tránh ảnh hưởng đến trải nghiệm của Thái tử điện hạ.

Hai chén rượu vào bụng, gương mặt ta nhuốm một tầng ửng hồng, ánh mắt cũng có chút mơ màng, đắm đuối nhìn Thái tử.

Lại rót đầy rượu cho mình và Thái tử, nâng chén kính hắn, sơ ý làm ướt y bào của hắn.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 16: Chương 16



Ta hoảng hốt đứng dậy lấy khăn lau, vết nước lại càng lan rộng, trong lúc hốt hoảng, ta không chịu nổi men rượu ngã vào lòng Thái tử, hai tay thuận thế vòng qua cổ hắn.

"Điện hạ. . ." Giọng ta có chút quyến rũ, hơi thở nóng hổi nhuộm đỏ tai hắn.

Thái tử bế ngang ta lên, xoay người nhanh chóng đặt lên giường, nha hoàn hầu hạ bên cạnh rất có ánh mắt hạ rèm lui xuống.

Nến đỏ chiếu rọi, xuyên qua rèm the, bóng người chồng chéo ẩn hiện, bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Ma ma đã dạy ta quy củ hầu hạ: không được nhìn thẳng, tránh xúc phạm quý nhân; không được lên tiếng, tránh quấy rầy quý nhân; không được lả lơi, làm hỏng đức hạnh của quý nhân.

Tóm lại, ta chỉ là một người hầu kiêm chức sinh đẻ, đối với Thái tử đừng nói đến tình yêu, ngay cả d*c v*ng cũng không thể có, nếu không chính là quyến rũ Thái tử phạm sai lầm.

Ta đương nhiên sẽ không nghe theo, lúc này người duy nhất ta có thể dựa vào chính là Thái tử, dựa vào sự sủng ái nhất thời này của hắn với ta, nhất định phải cho khách hàng trải nghiệm hoàn hảo nhất, có bảo hiểm hưu trí hay không, phải xem mấy ngày này.

Từ trong mắt hắn, ta thấy được gương mặt của mình đang kìm nén ái dục, ta ôm chặt lấy hắn, bên tai gọi Điện hạ, cũng chịu đựng ái dục của hắn.

"Tĩnh Thù. . . Tĩnh Thù. . ." Thái tử dường như hoàn toàn sa vào, giáo dưỡng từ nhỏ khiến hắn không nói ra được những lời th* t*c, chỉ lặp đi lặp lại cái tên giả ta bịa ra, động tác cũng càng thêm mãnh liệt.

Rèm the buông xuống, mây mưa vừa tạnh, ta thấy trong kẽ móng tay mình có những vệt m.á.u đỏ.

"Điện hạ, ta, ta làm ngài bị thương rồi. . ." Giọng ta mang theo tiếng khóc, đuôi mắt còn có vệt lệ chưa khô, càng thêm đáng thương.

"Không sao, ta rất thích." Hắn cầm tay ta đặt lên một nụ hôn.

Ta vùi mặt đầy thẹn thùng vào n.g.ự.c hắn, ngập ngừng nói: "Điện hạ kim chi ngọc diệp, nếu bị thương thì sao được, thiếp đi lấy chút thuốc tới." Lúc này ta như đầu óc không tỉnh táo, quên mất Xuân Đào và cung nhân đều đang đợi sai sử bên ngoài, đứng dậy định tự mình đi lấy thuốc.

Không đợi Thái tử trả lời, ta tự ý khoác áo ngủ xuống giường, trong lòng đếm ngược xem khi nào hắn sẽ ôm ta trở lại.

Quy củ trong cung, lúc hầu hạ không được cởi áo ngủ và áo lót, ta tất nhiên cũng không nghe theo, thậm chí khi Thái tử đ*ng t*nh, luống cuống cởi y phục còn giúp hắn một tay.

Trên người ta chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh.

Có nam nhân nào chịu được sự cám dỗ như vậy?

Thái tử không thể, trong phút chốc, hắn có phần thô bạo kéo eo ta vào lòng.

"Điện hạ. . ." Ta như thẹn như giận, vùng vẫy không chút sức lực, lúc cử động áo ngủ tuột xuống, để lộ xuân sắc đầy phòng.

"Có khanh như vậy, chính là thuốc hay."

. . .

9

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Từ khi xảy ra chuyện phu thê, mối quan hệ giữa ta và Thái tử có thể nói là tình nồng ý mật, như đôi tình nhân đang yêu say đắm, hận không thể lúc nào cũng ở bên nhau.

Thái tử còn chưa vào triều, ban ngày hoặc là theo tiên sinh đọc sách, hoặc là ôn tập trong thư phòng, ta cũng thường đến thư phòng hầu hạ.

Danh nghĩa là hầu hạ, thực ra không cần ta làm gì, chỉ cần bày thêm một bàn trong phòng để luyện chữ. Chưa chép xong tập chữ, hắn đã bắt đầu chuẩn bị mẫu tô cho ta.

Đây chính là điều ta muốn, hắn càng đầu tư nhiều cho ta, chi phí bỏ ra cho ta càng nhiều, càng coi trọng ta.

Lúc nhàn rỗi, Thái tử cũng đọc thơ, gặp được bài hay thì phải thưởng thức một phen, cao hứng còn làm một bài.

Ta luôn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại lấy góc nhìn của người mới học nói vài câu, tuy lời lẽ đơn giản thô thiển, nhưng thường có đôi phần đạo lý.

Thái tử thấy được mục tiêu, không quản ta mới biết được mấy chữ, kéo ta lấy mai đỏ trong viện làm đề làm thơ.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 17: Chương 17



Trong sách giáo khoa ngữ văn giáo dục bắt buộc chín năm, bất kỳ bài nào trích ra cũng là tác phẩm truyền đời, nhưng ta không định đạo văn trí tuệ của người xưa, tự đánh bóng cho mình, huống hồ điều này cũng không phù hợp với nhân cách của ta.

Sau khi đau đầu suy nghĩ, ta viết nửa khúc: "Băng tuyết tiễn đông hàn, phấn son ký xuân ý." Sau đó thì bí luôn.

Nhưng Thái tử rất ngạc nhiên, đối với người mới học, làm được câu đối tạm ổn đã rất khó rồi.

Hắn bổ sung cho ta nửa khúc sau, tài văn chương của Thái tử không tính là xuất chúng, dù sao hắn phải học chính sách trị quốc, thơ văn chẳng qua là môn phụ.

"Điện hạ dạy thiếp làm thơ, thiếp phải gọi Điện hạ một tiếng phu tử mới phải." Xưng hô riêng có lợi cho mối quan hệ thân mật.

Thái tử không phản cảm với cách xưng hô "phu tử", có thể nói là thích, không chỉ ở bên bàn học, trên giường càng thích.

Hắn là Thái tử tôn quý, từng lời từng việc đều bị vô số con mắt dòm ngó, mỗi ngày tuân theo khuôn phép, không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.

Nhưng trong thâm tâm con người chắc chắn sẽ có ý nghĩ tùy tâm sở dục, phản kháng và phát tiết, điều ta cần làm chính là cùng hắn "làm chuyện xấu", bí mật chung có thể khiến hai người quan hệ thân mật hơn.

Hắn quả nhiên cũng vậy, mỗi khi ta th* d*c gọi hắn phu tử, động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, thậm chí có chút thô lỗ, đây là điều trước đây chưa từng có.

Sau đó, hắn càng thêm nâng niu ta, ban thưởng cũng nhiều hơn.

Ta thêu cho hắn một chiếc khăn tay, trên đó thêu mai đỏ và bài thơ này.

Trong một hai năm nữa, Thái tử sẽ đại hôn, sau đó là vào triều xử lý chính sự, thời gian nhàn rỗi vốn đã không nhiều còn phải dành cho Thái tử phi tôn quý hơn, Trắc phi, còn có những thiếp thất mới đến.

Ta chỉ là chiếm được tiên cơ, đợi khi Thái tử hết mới mẻ sẽ bị lãng quên.

May mắn là, ta cũng coi như là mối tình đầu của Thái tử, hiện giờ hắn có thể thường xuyên ở bên ta, thừa dịp này, lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp, đợi sau này có người mới bên cạnh, cũng không hoàn toàn quên ta.

Hai tỳ nữ Thái hậu đưa vào vẫn chưa có cơ hội đến gần Thái tử, bèn đánh chủ ý lên đầu ta, chủ động tìm ta quy phục, hy vọng được hầu hạ bên cạnh ta, tai mắt Thái hậu cài cắm cũng mềm cứng đủ đường, cảnh cáo ta đừng quên ơn.

Sau đó Thái tử triệu ta đến thư phòng, ta bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề, đang ngẩn người ngơ ngẩn, trên giấy tuyên nhiễm một mảng mực đen cũng không hay biết.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Sao thế? Có phải thân thể không khỏe không?" Thái tử ngẩng mặt lên chú ý thấy vẻ bất thường của ta.

"Thiếp không sao, chỉ là. . ." Ta khẽ nhíu mày, nói không có việc gì nhưng biểu hiện có vẻ rất khó xử, "Điện hạ sẽ mãi đối tốt với thiếp chứ? Cho dù là. . . cho dù là có người mới. . ."

"Người mới? Gần đây có ai đến tìm chủ tử nhà ngươi không?" Thái tử hỏi Xuân Đào đang hầu hạ bên cạnh.

"Bẩm Điện hạ, mấy ngày trước Thái Vũ, Thái Hà chuẩn bị lễ vật đến cửa, quản sự Tiền ma ma cũng đến mấy lần, sau đó chủ tử bắt đầu trở nên bất thường."

"Chỉ là là mấy kẻ hạ nhân, tùy ý đuổi đi là được, cũng đáng để nàng như vậy sao." Thái tử không có ấn tượng gì với hai tỳ nữ kia, nhưng Tiền ma ma là người Thái hậu chỉ định đến hầu hạ hắn trước đây, dựa vào thâm niên mà làm mình làm mẩy, chắc là đã nói những lời khó nghe.

Hạ nhân dù có thâm niên đến mấy cũng là hạ nhân, không có đạo lý leo lên đầu lên cổ chủ tử.

"Bẩm Điện hạ, Thái Vũ, Thái Hà là do Thái hậu nương nương ban cho." Mậu Minh kịp thời bổ sung.

"Nô tỳ chịu đại ân của Thái hậu nương nương, mới may mắn được hầu hạ Điện hạ, nếu có kiếp sau, nguyện làm nô tỳ để báo ân đức của Thái hậu nương nương, chỉ là. . ." Giọng ta mang theo tiếng khóc, trong mắt ngấn lệ, "Thiếp không muốn tiến cử người khác cho Điện hạ. . ."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 18: Chương 18



Ân tình của Thái hậu kiếp sau mới báo, kiếp này chỉ yêu mình chàng thôi!

Thái tử nghe ra được ẩn ý của ta, tâm trạng rất tốt: "Cô còn chưa gặp bọn họ, đã ghen thành như vậy?"

"Ghen tị ảnh hưởng tới đức hạnh của nữ tử, thiếp không dám." Ta vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, nặn ra một câu.

"Cô lại không biết nàng có tấm lòng như vậy đấy." Thái tử ôm lấy ta, Xuân Đào Mậu Minh rất có mắt nhìn lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.

"Thiếp biết mình xuất thân thấp kém, tài mạo phẩm hạnh đều không xuất chúng, đời này có thể hầu hạ bên cạnh Điện hạ, được Điện hạ sủng ái, đã là may mắn ba đời, cho dù c.h.ế.t đi, cũng đáng giá." Ta nhìn chăm chú vào Thái tử, trong mắt là tình yêu tràn ngập.

"Nói bậy gì thế, cô tự nhiên sẽ che chở cho nàng." Thái tử dường như nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc.

Ta lập tức thấy tốt thì dừng, ra sức nịnh nọt để Thái tử vui vẻ, tối đến lại thực hành cho hắn cảm nhận được "sẵn sàng dâng hiến toàn bộ tình yêu" là như thế nào.

Như vậy dấu ấn của Thái hậu trên người ta chắc cũng phai đi không ít, sau này cho dù Thái tử có nạp tỳ nữ nào làm thiếp, cũng không ảnh hưởng đến địa vị của ta.

Vài ngày sau, Thái tử lại cho ta một niềm vui bất ngờ, hắn mang tờ khế thân của ta đến.

Ta được đưa vào Đông cung, nhưng tờ khế thân vẫn nằm trong tay Thành Quốc công phủ, danh nghĩa vừa là nô tỳ của Thái tử, cũng là nô tỳ của Thành Quốc công phủ.

Giờ có được tờ khế thân trong tay, không còn liên quan gì đến Quốc công phủ nữa.

Ta được Thái tử sủng ái, Quốc công phủ không dễ dàng gì buông tha ta, chắc chắn là Thái tử đã lên tiếng, những người này mới dâng tờ khế thân lên.

Thái tử đã coi ta là người của mình, đích thân ra tay cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa ta với Thái hậu, Thành Quốc công phủ, không uổng công ta những ngày qua.

"Đây là quà sinh thần điện hạ tặng thiếp sao? Thiếp rất thích." Vài ngày nữa là sinh thần của ta, kiếp này, ta cũng chỉ khi nhìn thấy tờ khế thân mới biết sinh thần của thân thể này.

"Đây là sinh thần đầu tiên của nàng kể từ khi vào phủ, không thể qua loa được. Nàng muốn cái gì?"

"Thiếp. . . muốn ra ngoài xem một chút." Là một thiếp thất trong nội viện, theo quy định không được ra khỏi cửa. Ta nói vậy một là để dò xét mức độ bao dung của Thái tử với ta, hai là thật lòng muốn ra ngoài một chuyến.

"Chuyện này có gì khó đâu, cô sẽ sắp xếp cho nàng."

Thái tử gần như không chút do dự đã đồng ý. Quả nhiên hắn rất thích ta.

10

Một cỗ xe ngựa bốn con kín đáo rời khỏi Đông cung, hướng về phía bãi cưỡi ngựa ở ngoại ô kinh thành.

Bãi cưỡi ngựa này là tài sản riêng của Thái tử. Ta là thiếp thất trong hậu viện, không thể gặp người ngoài.

Trong bãi cưỡi ngựa nuôi hơn mười con tuấn mã từ ngoại quốc tiến cống, nhưng những con ngựa này tính khí quá hung hãn, không phù hợp với ta. Theo lệnh của Thái tử, người hầu đặc biệt dắt một con ngựa cái tính tình hiền lành đến.

Người hầu nắm dây cương, con bạch mã thong thả bước đi.

Kiếp trước ta từng cưỡi ngựa, nhưng không thể để lộ điều đó. Ta nắm chặt bờm ngựa, làm ra vẻ bối rối, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Thái tử với ánh mắt cầu xin.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Các ngươi lui xuống đi." Thái tử đón lấy dây cương, phóng lên ngựa, ôm ta vào lòng.

"Đi!" Bạch mã chạy chậm rồi tăng tốc. Ngựa trong hoàng gia không có con nào tệ, dù là ngựa cái hiền lành cũng là giống tốt.

Gió mạnh đập vào mặt, trâm cài va vào nhau kêu leng keng. Ta tựa sát vào lòng Thái tử, bên tai vang lên tiếng cười khẽ của hắn: "Thế nào, có thích không?"

"Thiếp rất thích." Giọng ta hơi run, nhìn Thái tử, trong mắt thoáng chút sợ hãi nhưng nhiều hơn là sự phấn khích và vui sướng.

Sáu năm rồi, đến thế giới này đã sáu năm. Ta từ căn nhà đất của đám môi giới, vào Quốc công phủ, rồi vào Đông cung, chưa bao giờ được vui vẻ như thế này.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 19: Chương 19



Dù khi dọn vào Ký Xuân viện, đắm chìm trong tình ý ngọt ngào với Thái tử, ta vẫn biết mình chẳng qua chỉ là con chim trong lồng son. Chỉ có hôm nay, ta mới thực sự cảm nhận được mùi vị của tự do, dù chỉ là tạm thời.

Hơn nửa canh giờ sau, ta xuống ngựa nghỉ ngơi. Xuân Đào và những người khác mang đến không ít điểm tâm, người hầu trong bãi cưỡi ngựa cũng chuẩn bị trà sữa và lẩu thịt dê.

Trong bãi cưỡi ngựa có một cái lều lớn giống như lều Mông Cổ. Đang định vào dùng bữa thì Mậu Minh ghé tai Thái tử thì thầm vài câu. Thái tử có vẻ không vui, dặn ta cứ ăn trước rồi đứng dậy rời đi.

Ta vừa uống trà sữa vừa ăn điểm tâm. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lều truyền đến tiếng nói chuyện, một nha hoàn vào báo: "Bẩm Lương đệ, Nhị cô nương của Thành Quốc công phủ cầu kiến."

Nhị cô nương? Sao nàng ta lại ở đây? Còn. . . xin gặp ta?

Trong đầu ta lướt qua vài câu hỏi, rồi chợt nhận ra bản thân đã là Lương đệ có phẩm cấp. Tuy chỉ là thất phẩm, nhưng nhị cô nương cũng không phải là cáo mệnh phu nhân. Gạt bỏ thân phận không nói, địa vị của nàng ta quả thật thấp hơn ta.

Nhưng xuất thân là điều không thể gạt bỏ, ta cũng không dám thực sự để nhị cô nương đợi, dù khả năng nàng ta trở thành Thái tử phi không cao, nhưng cũng không phải là không có.

"Mau mời vào." Ta vội vàng đứng dậy. Nhị cô nương vừa vào lều lớn, ta đã vươn tay đỡ lấy nàng ta, mặt tươi cười: "Nhị cô nương làm giảm thọ nô tỳ rồi, sao nô tỳ dám nhận đãi ngộ như vậy."

"Lương đệ không cần khách sáo như thế, ta chỉ là dân thường, đáng lẽ phải hành lễ với Lương đệ mới phải." Nói xong, nàng ta bất chấp sự ngăn cản của ta, cúi người thi lễ.

Tuyệt đối không thể để nàng ta làm chủ Đông cung. Thời gian ta hầu hạ bên cạnh nàng ta cũng không ngắn, hiểu rõ nhất tính cách của nàng ta. Hiện giờ nàng ta chịu hạ mình hành lễ với ta thế nào, đợi khi nàng ta leo lên được, chắc chắn sẽ báo thù.

Thậm chí không cần nàng ta ra tay, chỉ riêng Thuý Hỷ đã đủ làm ta khổ sở.

"Hôm đó khi tổ mẫu phái người gọi ngươi vào cung, ta đã biết ngươi có phúc lớn. Quả nhiên đã trở thành Lương đệ, còn được chính Điện hạ đích thân xin bệ hạ ban thánh chỉ, ân sủng này chưa ai từng có."

"Nếu không được Thái hậu nương nương nâng đỡ, nô tỳ đâu có ngày hôm nay. Chỉ mong có ngày may mắn được đích thân dập đầu thỉnh an lão nhân gia."

"Khế thân của ngươi đã không còn trong tay ta, sao còn tự xưng nô tỳ? Giờ ngươi được Điện hạ sủng ái, ngay cả ta cũng phải nương nhờ nữa là."

"Không dám, cô nương có sai bảo gì, cứ việc dặn dò. . ."

Ta với nhị cô nương đánh một trận thái cực quyền qua lại. Lần này ta cố tình tỏ ra yếu thế, ta biết nàng ta có ý lợi dụng ta, cũng để nàng ta tưởng ta vẫn trung thành với nàng ta.

Ta vẫn là tiểu nha hoàn không quá thông minh đó, chỉ vài câu của nàng ta đã lôi kéo được rồi, chỉ là là nhờ vào tay nghề mà tạm thời được Thái tử điện hạ sủng ái, không đáng để ý.

Đang ôn lại chuyện xưa với nhị cô nương, Mậu Minh đến báo Thái tử muốn ăn khoai lang kén, bảo ta vào bếp chuẩn bị.

"Tiểu Mãn, ta cùng đi với ngươi." Ta vừa đáp ứng, nhị cô nương đã lên tiếng.

"Nơi như nhà bếp sao xứng để cô nương đặt chân, để nô tỳ đi là được."

"Thái tử điện hạ là biểu ca của ta, tận tâm vì huynh ấy cũng là lẽ thường." Không để ta từ chối, nhị cô nương đứng dậy sai Xuân Hạnh dẫn đường.

Sao lại lộ đuôi nhanh thế, quả thật chẳng chịu nổi lời khen. Ta cung kính đi sau nhị cô nương, Mậu Minh vốn là tâm phúc của Thái tử, tình hình hôm nay Thái tử nhất định sẽ biết.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trong bếp, ta cũng không dám giành phần nổi bật của nhị cô nương, như một nha hoàn bình thường mặc nàng ta sai khiến.
 
Back
Top Bottom