Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP2Gd8fhpfkBGJy7iEFuOsiMg3KP5uuocZlCZl_ThnxY1KpZi8o7SVy1xVOUmlZAghBSWoxzcdaaF9qC0i2am88PAlE5pY90N0wO4P0eDfAkbVnDie57gGfpwT7jAmHJsXSh3p2_XyP01FSr_Ve5yjm=w215-h322-s-no-gm

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Tác giả: Trăng Sáng Sao Thưa
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Cung Đấu, Nữ Cường, Đông Phương, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trăng Sáng Sao Thưa

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Sủng, Cung Đấu, Chữa Lành, Xuyên Không, Phương Đông, Cưới Trước Yêu Sau, Dưỡng Thê

Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa

Giới thiệu

Đêm trước khi Thánh thượng ban hôn, ta nằm trong vòng tay Thái tử: "Điện hạ sủng ái nô tỳ như vậy, sau này khi tỷ tỷ vào cửa, không biết có tức giận không? Người ngoài đều ghen tị vì điện hạ được Thánh thượng ân sủng, được tổ chức hôn lễ trong cung, nhưng nô tỳ chỉ thương điện hạ, chắc hẳn sẽ mệt lắm."

Ta chỉ muốn trêu đùa Thái tử, nào ngờ hắn lại thật lòng với ta.​
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 1: Chương 1



1

Năm thứ hai sau khi xuyên không đến đây, ta chuyển đến căn phòng tập thể tám người. Căn phòng ẩm thấp tối tăm, tám tiểu cô nương mười mấy tuổi chen chúc trên một cái giường đất, từ nay về sau chỉ có thể ăn trấu nuốt rau, giặt giũ chẻ củi.

Trước đây ta ở phòng hai người, có giường riêng, không phải làm việc nặng, trong bữa ăn còn thấy thịt cá. Qua nỗ lực không ngừng của ta, cuối cùng đã "thụt lùi" thành công.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Bởi vì ta đang ở trong tay bọn buôn người, những cô nương xinh đẹp được nuôi dưỡng cẩn thận sẽ bị bán đi đâu?

Khi vừa xuyên không đến, ta đã tự nhủ, nếu phải bị bán đến những nơi như thế, ta thà đập đầu c.h.ế.t còn hơn. Dù phải làm việc nặng nhọc cho người khác cũng còn hơn là phải cho người khác tìm niềm vui.

Ta đã thành công. Tên buôn người tiếp đón nhiều người mua, không ai chịu mua ta. bọn họ muốn những mỹ nhân yếu ớt như liễu trong gió, còn ta không đáp ứng được kỳ vọng của họ.

Huống hồ ta còn hát lệch nhịp, múa thì cứng nhắc, nhạc cụ thì dốt đặc cán mai, giảm giá mấy cũng không bán được.

Tên buôn người rất tức giận, muốn đánh ta nhưng lại sợ đánh hỏng sẽ càng không bán được giá. Tuy khế ước bán thân của ta nằm trong tay bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không thể tùy tiện đánh giết. Tuy nhiên vẫn phải phạt ta để hả giận, vậy nên ta bị chuyển đến căn phòng tồi tàn nhất.

Không lâu sau, tên buôn người bảo ta tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, dẫn ta đến trước mặt một phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng.

"Khách quý, nàng ta là nha đầu xinh đẹp nhất ở đây, răng miệng cũng tốt." Bà ta banh miệng ta ra, như đang trưng bày con lừa nhà mình.

"Cũng không tệ, trông cũng khiến người khác yêu thích. Nhà như bọn ta, dù là nha đầu nhóm lửa ở ngoại viện cũng phải có dáng vẻ đẹp, nếu không chẳng phải sẽ làm ô uế mắt quý nhân sao?"

Ta không biết cha mẹ ruột của thân xác này đã bán nữ nhi bọn họ bao nhiêu tiền, nhưng ta biết giá trị hiện tại của mình - năm mươi lượng bạc, khiến tên buôn người mừng rơn.

Ta cũng không biết mình bị bán đến phủ nào, hạ nhân như ta không được phép đi cửa chính, chỉ có thể vào bằng cửa hông hẻo lánh nhất.

Phụ nhân trung niên mua ta về là quản sự ngoại viện. Bà ta mua tổng cộng mười hai đứa nha đầu, bà ta hỏi bọn ta biết làm những việc gì. Ta không dám nói mình biết chữ, chỉ bảo biết làm việc trong bếp.

Rất ít nô bộc biết chữ. Ta sợ bà ta sẽ sắp xếp ta đi hầu hạ bên cạnh chủ tử nào đó. Tuy có thể dễ thăng tiến nhưng rủi ro cũng lớn.

Chi bằng xuống bếp còn hơn. Bình thường không phải gặp chủ tử, béo bở cũng không ít, ít nhất không phải lo đói.

Ta được phân về dưới quyền Triệu ma ma ở nhà bếp, nhưng không đủ tư cách vào trong đó. Người mới đến chỉ được làm những việc người khác gạt ra, phải đun nước ở phòng trà, suốt mười hai canh giờ không được để nước nguội.

Có hai người phụ trách đun nước, người còn lại cùng vào một đợt với ta. Bọn ta cũng được đặt tên cùng lúc, nàng ấy tên Lập Hạ, ta tên Tiểu Mãn.

Ta và Lập Hạ ở chung một chỗ, trong căn phòng góc cạnh phòng trà, còn là giường chung, hai người nằm không chật, ở sát phòng trà nên cũng ấm áp.

Lương tháng của ta là năm trăm văn, người ở phòng trà không có thưởng, may mà được ăn cơm thừa, nửa năm sau ta đã cao tới một mét năm, lại béo lên một chút.

Kinh nguyệt đầu tiên của ta cuối cùng cũng đến, vào lúc mười lăm tuổi. Sau khi cảm thấy đau bụng mơ hồ, ta liền tự nấu cho mình một ấm nước đường đỏ gừng táo, còn thả vào hai quả trứng gà, trông coi phòng trà, đây là món hời hiếm có.

"Ngươi đúng là biết ăn thật đấy, chia cho ta một ít đi." Lập Hạ bưng bát đi tới, mang theo mùi phấn son, trên đầu cài hoa lụa tinh xảo.

"Có lần nào ta bỏ qua phần của ngươi đâu." Có một quả trứng là ta chuẩn bị đặc biệt cho nàng ấy, ta đang lấy lòng nàng ấy.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 2: Chương 2



Nàng ấy và ta đều là nha hoàn phòng trà, nhưng khéo léo hơn ta, nói chính xác là khéo léo hơn vẻ ngoài ta đang thể hiện, cũng biết cách ăn mặc, thường xuyên qua lại đã câu được tiểu nhi tử của Triệu ma ma.

Tiểu nhi tử của Triệu ma ma đã có vợ, cưới nữ nhi của một quản sự ngoại viện, Lập Hạ muốn làm thiếp cho hắn ta.

Triệu ma ma nắm quyền nhà bếp, thu nhập một năm ít nhất cũng có vài trăm lượng bạc, đây mới chỉ là ngoại viện, nơi nấu cơm cho hạ nhân và một số chủ tử không quan trọng.

"Ngươi xem ngươi kìa, tuổi cũng không nhỏ nữa, nên suy tính cho bản thân một chút chứ, chẳng lẽ muốn cả đời đun nước ở phòng trà sao?"

"Không phải ta để ngươi thử tài nấu nướng của ta sao? Tỷ tỷ tốt ơi, thương xót cho ta với, để ta vào bếp làm việc đi, dù chỉ là đốt lửa cũng được." Ta không có mục tiêu rõ ràng như Lập Hạ, đến thế giới xa lạ này còn có thể có mục tiêu gì chứ.

Điều duy nhất được coi là mục tiêu, có lẽ là tích góp đủ tiền chuộc thân, khôi phục thân phận tự do, nhưng sau khi khôi phục tự do thì có thể làm gì đây?

Ta không biết ý nghĩa sống của mình là gì, nhưng ít nhất, ta muốn sống tiếp, còn muốn sống tốt hơn một chút, sống được ngày nào hay ngày đó, qua được tháng nào hay tháng đó.

"Xem chút tiền đồ đó của ngươi kìa, vào bếp đốt lửa có gì khác với đốt lửa ở đây chứ?"

"Ta đâu có phúc phận tốt như tỷ tỷ, nghe nói Triệu ma ma có nhà riêng bên ngoài, còn là đại trạch tam tiến tam xuất, tỷ tỷ gả vào đó chẳng phải là làm chủ tử sao?"

Nghe ta nói vậy, Lập Hạ mặt mày hớn hở, ta lại móc túi tiền nhét vào tay nàng ấy: "Tỷ tỷ tốt ơi, chỉ cần một lời của tỷ thôi, cả đời này ta đều cảm kích tỷ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trong túi tiền có hai khối bạc vụn, cộng lại được một khoảng nhỏ, ta đã đặc biệt đổi đồng thành bạc để khơi thông quan hệ vào bếp.

Tiểu nhi tử của Triệu ma ma đang mặn nồng với Lập Hạ, Lập Hạ cũng muốn tích góp ít bạc làm của riêng. Số tiền này tuy không nhiều nhưng đã là toàn bộ tích lũy của ta, Lập Hạ có cùng mức lương tháng với ta, nàng ấy rất rõ điều này.

"Ngươi tích góp không ít đấy, yên tâm đi, chỉ riêng tình nghĩa cùng ở một phòng, ta cũng sẽ không đối xử tệ với ngươi đâu."

Lập Hạ được kiệu nhỏ khiêng vào Triệu trạch, ta cũng như nguyện vào được phòng bếp, theo phụ việc cho sư phụ làm điểm tâm.

2

Ta đặt bánh khoai lang vừa chiên xong vào hộp thức ăn gỗ tử đàn chạm rỗng, giao cho Hồng Tụ đang đứng đợi bên cạnh, không quên nhét cho nàng ta một gói bánh củ năn.

Hồng Tụ là nha hoàn bên cạnh Tôn di nương - ái thiếp của Nhị gia trong phủ, thiếp thất không được coi là chủ tử chính thức, chỉ có thể lấy thức ăn từ phòng bếp ngoại viện.

Sau khi vào phòng bếp, ta theo sư phụ làm điểm tâm, lúc không bận có thể tự tay làm, bánh khoai lang làm đơn giản mà ngon miệng, Tôn di nương ăn một lần đã thích, thường xuyên chỉ đích danh muốn ăn.

Ở phòng bếp lấy món ăn không phải miễn phí, một đĩa bánh khoai lang đáng giá một trăm đồng tiền, nhưng số tiền này không thể rơi hết vào tay ta, Triệu ma ma lấy bảy phần, sư phụ ta lại lấy ba phần của phần còn lại, ta chỉ có thể được hơn mười đồng tiền.

Nhưng đây đã là một khoản thu nhập không nhỏ, sau khi vào phòng bếp, lương tháng của ta tăng lên một nghìn văn, cộng với tiền thưởng, mỗi tháng có thể tích góp ba bốn lượng bạc.

"Đừng nói ta đối xử tệ với ngươi, mấy ngày nữa là sinh nhật di nương, lão gia và các cô nương đều đến, nếu được lòng bọn họ, ngươi sẽ không thiệt thòi đâu, thậm chí có thể được điều vào nội viện."

Ta lại lén lút nhét cho Hồng Tụ hai miếng bạc vụn: "Những món thô thiển này làm sao lọt vào mắt lão gia và các cô nương, phiền tỷ tỷ chỉ bảo cho."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 3: Chương 3



Ta vào phủ cũng gần một năm rồi, biết nhà chủ là quốc công phủ, đã có hai đời Hoàng hậu xuất thân từ đây, Thái hậu đương triều chính là tỷ tỷ ruột của lão Quốc công gia đã mất, Hoàng hậu đã mất là nữ nhi ruột của lão thái thái trong phủ.

Đại hộ như vậy coi trọng quy củ nhất, thức ăn của ngoại viện không thể tùy tiện gửi cho chủ tử ở nội viện, sợ có người sinh lòng bám víu.

Ta hy vọng mình có thể vào được phòng bếp nội viện, một là lương tháng cao hơn, dù bị các ma ma bòn rút, mỗi tháng vẫn có thể tích góp được một lượng bạc. Hai là quản sự nội viện có thể nói được vài câu trước mặt nhà chủ, tuy ta là do quản sự ngoại viện mua về, nhưng khế bán thân lại ở trong tay nhà chủ.

Tôn di nương chỉ là nửa chủ tử chính là mục tiêu của ta, ta đã tốn không ít tiền bạc chỉ để bấu víu quan hệ với bà ta, giờ cuối cùng cũng có hồi báo.

"Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, thức ăn tự nhiên cũng vậy, Nhị gia thích hoa sen, Tam cô nương thích nhất đến Thiên Lý trì, ngươi tự xem đó mà làm."

Ta biết ơn khôn xiết tiễn Hồng Tụ đi, suy nghĩ cả một ngày, nhân lúc đêm khuya phòng bếp vắng người, cho mỗi gã sai vặt canh cửa một xâu tiền đồng, lén lút vào phòng bếp.

Kiếp trước ta vốn thích làm các loại điểm tâm bánh ngọt, Trung Quốc hay phương Tây đều biết, tay nghề tuy không bằng các sư phụ thời đại này, nhưng thắng ở chỗ kiến thức rộng, cũng có ưu thế riêng.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Liên tục mấy đêm, cuối cùng ta cũng thử nghiệm thành công trước sinh nhật Tôn di nương, ngày hôm đó đưa thành phẩm cho Hồng Tụ.

"Ngươi vậy mà có bản lĩnh này, ta đúng là đã đánh giá thấp ngươi, Tam cô nương thấy chắc chắn sẽ thích, nói không chừng ngay tại chỗ đã muốn đòi ngươi qua." Bánh khoai lang được làm thành hình cá vàng tròn lẵn, lại có lá sen hoa sen làm từ bột chiên, đây không chỉ là một món ăn, mà còn là tác phẩm nghệ thuật đầy tính trẻ thơ.

"Nếu ta có thể được hầu hạ các cô nương chủ tử, nhất định không quên ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ là người được tin cậy nhất bên cạnh di nương, trước mặt cô nương cũng có vài phần thể diện, còn phiền tỷ tỷ nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt cô nương." Ta nhét cho Hồng Tụ một túi tiền căng phồng, bên trong có mấy miếng bạc vụn cộng lại được một lượng.

"Ta cũng coi ngươi như muội muội, chẳng qua là vài câu nói thôi, cần gì khách sáo thế, ta sẽ nói giúp ngươi." Hồng Tụ không nhận tiền của ta, chỉ cẩn thận bưng hộp thức ăn rời đi.

Hơn một canh giờ sau, ta nhận được hồi âm, Nhị gia ban tên cho món điểm tâm là "Ngư Hý Phù Cừ", Tam cô nương chỉ định muốn ta vào nội viện hầu hạ, còn là vào bếp nhỏ trong viện các cô nương chuyên làm điểm tâm.

Những người dưới bếp đều đến chúc mừng ta, ngay cả Triệu ma ma cũng cười nói vài câu dịu dàng, bà ta và sư phụ làm điểm tâm của ta cũng trả lại số tiền đã giữ lại trước đó, còn chủ động đổi tiền đồng thành bạc.

Ta đút túi năm sáu lượng bạc chuyển đến nội viện, lần đầu tiên cảm thấy mục tiêu chuộc thân gần đến thế, nhưng lại không muốn chuộc thân cho lắm.

Dù ra ngoài thì có thể làm gì chứ? Ta ở đây không thân không thích, lại là nữ tử, chẳng phải sẽ mặc cho người ta bắt nạt à.

Nếu có thể tiếp tục làm việc trong phòng bếp nội viện, cũng có thể xem là một nơi để đi. Làm công cho ai chẳng là làm, ký khế bán thân thì sao, dù sao người ta trả tiền nhiều.

Hơn nữa, ký khế bán thân thì là tài sản riêng của nhà chủ, nếu bệnh, nhà chủ còn tìm đại phu, c.h.ế.t cũng cho tiền phúng điếu, chẳng phải tốt hơn kiếp trước ta đi làm sao?

Triệu ma ma là quản sự phòng bếp ngoại viện, ngày tháng còn sống sung túc như vậy, nếu ta có thể làm quản sự bếp nhỏ của các cô nương, chẳng phải là cấp quản lý của doanh nghiệp top 10 thế giới sao?
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 4: Chương 4



Đến thế giới này càng lâu, ta càng hòa nhập với môi trường của thế giới này, dường như một tờ khế bán thân cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần cuộc sống tốt hơn một chút, sống được ngày nào hay ngày đó.

Sau khi vào nội viện, Ngư Hý Phù Cừ đã nổi danh giữa các công tử cô nương, không lâu sau gặp dịp lão thái thái thọ yến mời khách, món này cũng trở thành một trong sáu món điểm tâm trên bàn của các vị tiểu chủ tử.

Tiệc tàn, ta cầm những phần thừa góc cạnh lén lút đến ngoại viện.

Sau khi tiểu tôn tử nhà Triệu ma ma nghe nói về món này luôn muốn nếm thử, nhưng ta ở nội viện không thể tùy tiện ra ngoài, người khác lại không có tay nghề này, chỉ có lúc thọ yến đông người náo nhiệt, ta mới có cơ hội lén chạy tới.

Ta không muốn buông tha đường dây Triệu ma ma này, bà ta ở ngoại viện có thể thường xuyên ra phủ, giữ liên lạc với bà ta không có gì xấu.

Đi qua hành lang, ta vừa rẽ góc đã đụng phải mấy vị công tử dẫn theo một đám người đông đúc, có người của phủ ta, cũng có người của phủ khác, ta vội vàng né sang một bên, trong lòng cầu nguyện đừng bị trông thấy.

"Kẻ nào, dám trộm đồ bỏ trốn, người đâu, bắt lấy!" Không biết ai nói câu đó, lập tức có mấy gã sai vặt xông lên đè ta xuống đất.

Làm gì vậy, thật sự ra tay à!

Quy củ là quy củ, nhưng ta biết hạ nhân trong phủ đều là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù bị bắt cũng chỉ cần đưa ít tiền, vậy nên mới dám mạo hiểm ra ngoài.

"Ngươi trộm những thứ ăn này để làm gì?" Hộp thức ăn của ta bị giật đi, mở ra trước mặt mấy vị công tử, không có vàng bạc châu báu, chỉ có mấy con cá vàng bị đứt đuôi, hoa sen lá sen không đẹp.

"Những điểm tâm này là do nô tỳ làm hỏng, không xứng vào mắt các vị chủ tử, nhưng lại tiếc không nỡ vứt bỏ, vậy nên tự tiện giữ lại, xin chủ tử tha tội." Món điểm tâm này chỉ có ta làm được, nhà chủ chắc sẽ không trách phạt ta quá đáng.

"Ngư Hý Phù Cừ là ngươi làm à? Không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ đã có tài nghệ này, chỉ là vì sao ngươi phải mang ra ngoài?" Giọng nói này khác với giọng lúc nãy, tuy có vẻ chất vấn, nhưng thật ra là cho ta cơ hội giải thích.

"Bẩm chủ tử, lúc nô tỳ mới vào phủ được một vị tỷ tỷ chăm sóc, tỷ tỷ gả cho nhi tử của Triệu ma ma ở phòng bếp, hiện đang mang thai thai tượng không ổn định. Nô tỳ to gan, nghĩ lão thái thái phúc thọ song toàn, nếu có thể dính chút phúc khí, cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ và hài tử trong bụng bình an, vậy nên mới tự tiện lấy mấy phần thừa ra ngoài, nô tỳ nhận tội, xin chủ tử khai ân."

"Ngươi lanh lợi thông minh, lại không quên ơn, thưởng, đứng dậy đi."

"Tạ ơn chủ tử."

"Đây không phải chủ tử của ngươi đâu." Gã sai vặt có giọng hơi the thé nhét cho ta một túi tiền, ta không dám nhìn kỹ, vội vàng đứng dậy cung kính cáo lui.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thật đáng sợ, may mà ta vốn thận trọng, không lấy thứ gì khác, nếu không thật không dễ giải thích. Nếu bị phát hiện trộm cắp trước mặt nhiều người như vậy, ít nhất cũng bị đánh gần chết.

Sau khi vào phủ tuy phải để dành tiền đưa người khơi thông quan hệ, chịu đựng sự bóc lột của các cấp lãnh đạo, nhưng cuộc sống của ta vẫn không tệ, vào phòng bếp rồi ngày nào cũng được ăn thịt, khác xa với lúc ở chỗ người buôn người một trời một vực.

Hơn nữa, những việc ta muốn làm cơ bản đều có thể làm được, chưa đầy một năm đã từ tầng đáy của chi nhánh vào được tổng công ty, cũng có chút danh tiếng trước mặt người thừa kế công ty, tuy không muốn thừa nhận nhưng ta thật sự có hơi kiêu ngạo.

Nếu là hồi mới đến, ta tuyệt đối không dám lén lút đến ngoại viện vào ngày thọ yến của lão thái thái, dù có lợi ích to lớn đến đâu.

Vẫn nên cố gắng chuộc thân thôi, ta không muốn tính mạng mình nằm trong tay người khác, lần này thoát được là may mắn, lần sau chưa chắc, ta cũng không thể đảm bảo mình cả đời không phạm sai lầm.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 5: Chương 5



Ta đưa điểm tâm vụn cho Triệu ma ma, lại cùng bà ta thống nhất câu chuyện, về chỗ ở mới mới dám lấy túi tiền ra xem.

Đây là túi tiền tinh xảo nhất ta từng thấy, các cô nương trong nhà chưa chắc đã dùng được. Đồ tốt, đưa cho đại nha hoàn bên cạnh phu nhân chắc có thể lấy được ân huệ.

Trong túi tiền có sáu con cá vàng nhỏ dài bằng đốt ngón tay, vàng óng ánh, rất bắt mắt, mỗi con nặng một lượng, sáu lượng vàng, chuộc thân thừa sức.

Đến cuối năm quý phủ đều sẽ thả một số hạ nhân ra ngoài, cũng coi như tích đức làm thiện, ta phải chuẩn bị cho tốt, cuối năm nay rời khỏi quốc công phủ.

Trong thời gian này, ta sẽ xây dựng quan hệ với quản sự trong phủ, những quản sự có thể ra ngoài mua sắm, ít nhất sau này cầu người che chở hoặc giúp đỡ cũng có chỗ.

3

Đương gia phu nhân đột nhiên sai người gọi ta qua, ta lo lắng chuyện ngày đó đụng độ khách nhân đã bị bà ta biết, trong lòng bất an, sợ bị tính sổ.

Nào ngờ thái độ của bà ta với ta rất hòa nhã, còn cho ta hai lượng bạc thưởng, khen ngợi món Ngư Hý Phù Cừ ta làm được khách quý yêu thích, lại hỏi ta ở trong phủ thế nào, có thiếu thốn gì không.

"Nô tỳ tạ ơn phu nhân ban thưởng, trên dưới phủ đều đối đãi với nô tỳ rất tốt, chỉ là xa nhà nhiều năm, nhớ người thân trong nhà." Ta tiêm một mũi phòng ngừa trước, thăm dò xem mình có khả năng chuộc thân không.

"Nhà ngươi ở đâu, nếu ở kinh thành, ta sẽ cho ngươi vài ngày nghỉ, để ngươi về thăm người thân."

"Nô tỳ không có phúc, không ở kinh thành." Ta nghĩ cơ hội chuộc thân của mình có lẽ khá mong manh, làm ra món được khách quý yêu thích, được ban thưởng hậu hĩnh như vậy, không thể dễ dàng để ta đi được.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nếu ta cứ ở phòng trà đun nước, mười năm cũng không góp đủ tiền chuộc thân, muốn kiếm nhiều tiền, chỉ có thể cố gắng nổi bật mới được nhà chủ coi trọng.

Hạ nhân được nhà chủ coi trọng là không thể dễ dàng chuộc thân, đây chính là một vòng luẩn quẩn, khi ta bị đưa vào phủ, số phận của ta đã không còn do mình nắm giữ.

Chỉ là trước đây ta vẫn còn ảo tưởng, tưởng rằng mình có lựa chọn, tưởng rằng dựa vào sự thông minh tài trí của mình là có thể đạt được điều mình muốn.

Chiếc giày còn lại đã rơi xuống đất, trong lòng ta không buồn không vui, dù thân bất do kỷ, ta cũng phải trong lồng giam này, cố gắng hết sức để sống tốt hơn.

Ta vẫn làm việc trong bếp nhỏ của các cô nương, chỉ là mấy ngày nay có điều kỳ lạ, mỗi lần Tam cô nương chỉ định muốn món gì, không lâu sau, nha hoàn bên cạnh Nhị cô nương liền đến truyền lời, cũng muốn gọi món.

Trong phòng bếp nhỏ không chỉ có mình ta là đầu bếp nữ, riêng người phụ trách làm điểm tâm đã có bốn người.

Ta chỉ là người mới đến, biết làm không nhiều món, tay nghề lại không bằng mấy ma ma khác, dù các cô nương thích ăn đồ mới lạ cũng không đến nỗi bữa nào cũng đụng nhau chứ.

"Ồ, ngay cả cô nương cũng không sai khiến được ngươi nữa à, chỉ là một phần điểm tâm, đợi một canh giờ vẫn chưa mang đến, cô nương sai ta đến thúc giục, ngay cả người cũng không gặp được." Ta vừa mang điểm tâm đến chỗ Tam cô nương về, vừa về đến phòng bếp đã gặp Thúy Hỷ bên cạnh Nhị cô nương chống nạnh mắng người.

"Thật sự xin lỗi, ta đã nhận việc bên Tam cô nương trước, giờ sẽ chuẩn bị cho Nhị cô nương ngay." Trước đó Thúy Hỷ nói Nhị cô nương muốn ăn bánh hoa sen ngàn lớp, nhưng ta vừa nhận việc của Tam cô nương, việc nào đến trước làm trước.

Hơn nữa, cũng chưa tới một canh giờ, ngay cả nửa canh giờ cũng không đến, nàng ta như vậy là cố ý làm khó ta.

Trong tiểu viện có ba vị cô nương, chỉ có Nhị cô nương là con ruột của phu nhân, thân phận cao quý hơn, bản thân cô nương trông hiền hòa, nhưng Thúy Hỷ bên cạnh nói chuyện thật không dễ nghe.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 6: Chương 6



"Phì, đồ hạ đẳng, tự mình lười biếng tránh việc, còn dám kéo chủ tử cô nương vào, gan chó ở đâu ra!" Thúy Hỷ một bước xông lên, nắm tóc ta, giơ tay tát một cái.

Ta bị đánh choáng váng, chưa kịp nói lời nào, lại bị tát thêm một cái.

Đây không phải lần đầu ta bị đánh, trước đây ở chỗ người buôn người từng bị đánh dữ hơn, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi vào quốc công phủ, còn là trong tình huống ta không phạm lỗi mà bị bới móc.

Sự việc khác thường ắt có chỗ kỳ lạ, trước đây Thúy Hỷ chỉ châm chọc ta vài câu, hôm nay lại bắt bẻ lung tung, còn ra tay đánh người, chỉ vì không thích ta, cố ý gây chuyện sao?

Ta không đánh trả, gần như là để mặc Thúy Hỷ đánh mắng, sợ đánh lại một cái, chuyện này sẽ từ "Thúy Hỷ ỷ thế bắt nạt Tiểu Mãn ở bếp" biến thành "Thúy Hỷ Tiểu Mãn đánh nhau trong phòng bếp".

Phòng bếp bị Thúy Hỷ đập phá một trận, phải đến khi vài ma ma kéo nàng ta ra ngoài mới thôi. Trên mặt ta còn lưu lại vài dấu tay đỏ máu, người thì bị đánh đ.ấ.m véo bấu, tóc tai cũng bị xổ tung, trông thật thê thảm.

Ta khoanh tay trước ngực, co ro ngồi xổm ở góc bếp, đôi mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nức nở, dáng vẻ ấm ức nhưng không dám khóc.

Sau khi các ma ma đưa Thúy Hỷ đi, thấy bộ dạng đáng thương của ta thì sinh lòng thương xót. Mọi người đều làm việc trong bếp, dù là nha hoàn bên cạnh các cô nương có được cưng chiều đến đâu cũng không thể ức h.i.ế.p người khác như vậy.

"Hôm nay ngươi cứ về nghỉ ngơi đi, ta sẽ nhờ người ra ngoài mua ít thuốc dán về. Mấy ngày tới không cần đến đây nữa, nếu các cô nương có hỏi, ta sẽ nói giúp ngươi."

"Đa tạ Lý ma ma, ta cũng không biết mua thuốc cần bao nhiêu tiền, hiện giờ trong người chỉ có từng này thôi." Ta khó nhọc móc từ trong n.g.ự.c ra một túi tiền, đưa cho Lý ma ma tốt bụng đã giúp ta nói chuyện, lúc nãy cũng chính bà ấy là người đầu tiên ra tay giúp ta ngăn Thúy Hỷ lại.

"Con bé này, thật đáng thương, hôm nay không biết đắc tội với vị thần tiên nào, lát nữa nhớ đến chùa lễ Phật, cầu Bồ Tát phù hộ."

"Lý ma ma, có phải Nhị cô nương thấy ta hầu hạ không tốt nên mới. . ."

"Không được nói bậy." Một ma ma khác vội vàng ngắt lời ta: "Chuyện của các cô nương, chúng ta không dám nói bừa."

"Phải đấy, phải đấy, Nhị cô nương là người hiền lành nhất, làm sao có thể để nha hoàn bên cạnh ra tay với ngươi được, ta thấy là Thúy Hỷ mắt mọc trên trán nên mới trút giận lên người ngươi đấy."

"Tuy Thúy Hỷ là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh các cô nương, nhưng dù được sủng ái thế nào thì cũng chỉ là nha hoàn, ta thấy chúng ta nên đi tố cáo với Nhị cô nương, nếu không sau này còn không phải mặc bọn họ bắt nạt."

"Đúng đúng đúng, đi tố cáo với Nhị cô nương. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Mấy ma ma đưa ta về phòng rồi tức giận đi tố cáo, ta nằm trên giường vẫn vô cùng tỉnh táo.

Vết thương của ta không nặng lắm, đều chỉ là thương tích ngoài da, chỉ là giả vờ nghiêm trọng hơn để làm nổi bật việc Thúy Hỷ đơn phương bắt nạt ta.

Ta có thể cảm nhận được, hôm nay Thúy Hỷ không chỉ muốn đánh ta, mà còn muốn chọc giận ta, kích ta đánh trả.

Một khi ta ra tay với Thúy Hỷ, rất có thể sẽ bị đánh rồi đuổi ra khỏi phủ. Tuy ta hy vọng có thể được tự do, nhưng tuyệt đối không muốn bị đánh một trận rồi đuổi đi.

Thật sự đến bước đó, bị đánh c.h.ế.t tại chỗ cũng là điều có thể.

Chỉ là tại sao nha hoàn bên cạnh Nhị cô nương lại phải đuổi ta đi một cách kín đáo như vậy?

Ta cẩn thận nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, những thông tin mà bản thân biết được.

Vị khách quý khiến phu nhân gọi ta đến khen ngợi chắc chắn không phải người bình thường. Hoàng hậu hiện tại xuất thân từ phủ này, nếu Hoàng hậu có con, chắc chắn sẽ thân thiết với phủ.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 7: Chương 7



Gã sai vặt đó giọng the thé, không giống nam nhân bình thường, nếu hắn ta là thái giám, thì vị khách quý nói chuyện với ta ngày đó. . .

Nếu không phải là Thái tử, thì cũng chắc chắn là Hoàng tử!

Nhị cô nương đố kỵ khi thấy quý nhân nói chuyện với ta nên sai nha hoàn đến hành hạ ta, muốn đuổi ta đi?

Phải rồi, Nhị cô nương là trưởng nữ của chính thất, nếu phủ này còn muốn sinh ra thêm một vị Hoàng hậu nữa thì chỉ có thể là Nhị cô nương - người có thân phận cao quý nhất.

Trong lòng ta rối như tơ vò, thậm chí có chút hối hận vì đã tốn công sức vào nội viện, ở yên trong phòng bếp ngoại viện cũng có thể sống tốt, đâu đến nỗi như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.

Đang lo lắng thì có người gõ cửa, còn tưởng là ma ma tốt bụng đến đưa thuốc, nhưng người đẩy cửa vào lại là Thúy Hỷ và một cô nương toàn thân khí chất cao quý.

"Ngươi mau nằm xuống, chuyện hôm nay ta đều đã nghe nói rồi, là nha hoàn này của ta quá nóng giận, ta đã phạt nó rồi, đánh hai mươi bạt tai."

"Nô tỳ sao dám làm phiền cô nương, là nô tỳ trễ nãi thời gian."

"Ngươi là nha hoàn tốt, làm việc nhanh nhẹn, ngay cả Thái tử biểu ca cũng khen ngươi, ta biết điều đó. Hôm nay gặp tai ương này, ta sai người mời Thái y trong cung đến khám cho ngươi."

"Nô tỳ sao dám phiền đến Thái y trong cung."

"Không sao đâu, Thái y vẫn thường đến bắt mạch, chẳng qua là xem thêm cho ngươi thôi. Dù sao cũng là người bên cạnh ta khiến ngươi mất mặt ở nhà bếp, nghĩ là ngươi cũng không muốn quay lại đó nữa. Đợi khi vết thương lành thì đến bên cạnh ta hầu hạ đi, làm nha hoàn nhất đẳng, giống như mấy người Thúy Hỷ vậy."

"Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương, ta. . . nô tỳ. . ." Ta xúc động đến rơi nước mắt, nghẹn ngào không thành tiếng.

"Thôi được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ vết thương lành rồi đến phòng ta hầu hạ." Nụ cười của cô nương như dòng nước xuân, đặc biệt là khi đặt cạnh bộ mặt xấu xí của Thúy Hỷ, như tiên nữ giáng trần vậy.

Bất kỳ hạ nhân nào sau khi chịu ấm ức, lại được chủ tử quan tâm yêu thương và ban thưởng như vậy, còn được thăng chức tăng lương, lòng trung thành đều sẽ tăng lên.

Nhưng ta không phải là người có thể thuần phục bằng cách vừa đánh vừa cho kẹo, ta ghét bị người khác sắp đặt, cũng ghét những kẻ coi ta là đồ ngốc.

Nếu Nhị cô nương thật sự nhân từ, sao lại dung túng người dưới trướng bắt nạt kẻ yếu, còn bắt ta cùng làm việc với kẻ đã bắt nạt ta.

Còn về lý do nàng ta làm một vòng lớn để thu phục ta. . . Thái tử biểu ca. . . hừ hừ.

4

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta trở thành nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Nhị cô nương, là loại có thể vào phòng hầu hạ sát bên người, so với trước đây tương đương với việc được thăng hai cấp. Những ma ma từng làm việc chung ở nhà bếp đều đến chúc mừng ta.

Nha hoàn nhất định phải theo cô nương gả về nhà chồng, ít nhất cũng được làm quản sự, nếu có phúc khí, làm nửa chủ tử cũng là chuyện có thể.

Đã đến thì cứ ở, ta không nghĩ nhiều về việc mình có thể sẽ làm thiếp của người khác hay không. Dù thật sự đến ngày đó, ta cũng không có sức phản kháng, bây giờ nghĩ chỉ thêm phiền não.

Từ khi đến thế giới này, ta luôn vô thức tránh né vấn đề hôn nhân, bởi vì không có lựa chọn nào tốt, dù là vợ người nghèo hay thiếp nhà giàu, đều có nỗi khổ riêng.

Ta chuyển đến viện của Nhị cô nương, ở cùng phòng với Thúy Hỷ. Thúy Hỷ không còn ra tay với ta nữa, nhưng miệng lưỡi vẫn không tha. Ngay cả trước mặt Nhị cô nương cũng không ngoại lệ, không phải chê ta tay chân vụng về thì cũng là chê ta không hiểu ý chủ tử.

Nói nhảm, ta đâu giống như nàng ta và Thúy Lan cùng lớn lên với Nhị cô nương, lại có tính nô tài ăn sâu vào não, chỉ cần chủ tử liếc mắt một cái là biết phải làm gì.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 8: Chương 8



Mỗi lần như vậy, Nhị cô nương đều trách mắng Thúy Hỷ vài câu, bắt nàng ta xin lỗi ta. Sau khi Thúy Hỷ miễn cưỡng xin lỗi xong, Nhị cô nương lại an ủi ta.

Màn kịch chủ tử từ bi tôi tớ hiếu thuận này ta thật sự chán ngấy, nhưng vẫn phải diễn cùng Nhị cô nương. Đôi khi ta còn tự thêm diễn, cãi lại với Thúy Hỷ vài câu, rồi để Nhị cô nương đến phân xử.

Ở chung với người thông minh rất đơn giản, chỉ cần để bọn họ có cơ hội phô diễn trí tuệ của mình, chăm chú lắng nghe, vào thời điểm thích hợp thể hiện "Ồ! Ngươi thật là thông minh", bọn họ sẽ cảm thấy ngươi hiểu bọn họ.

Nhị cô nương đối với ta ngày càng tốt hơn, trang sức quần áo thưởng không ngừng, còn bắt ta mặc cho nàng ta xem.

Ở trong bếp làm việc không thiếu gì đồ ăn, ta cũng có ý muốn mập lên một chút, không kiêng khem, khuôn mặt tròn trĩnh chồng thêm một lớp cằm đôi, quần áo của cô nương mặc trên người ta cũng hơi chật.

"Nếu ngươi còn ăn nữa, quần áo này sẽ không mặc vừa đâu." Nhị cô nương rất hài lòng với hình tượng ham ăn của ta, loại nha hoàn này dù có trở thành di nương cũng không tranh đoạt danh tiếng, gây rắc rối.

"Cô nương tha cho nô tỳ đi, nô tỳ chỉ thích ăn thôi, nếu không có thì chắc sẽ khóc mất." Ta làm ra vẻ ấm ức, khiến Nhị cô nương và mấy nha hoàn khác đều bật cười.

"Cũng không biết là con quỷ đói từ đâu tới, sau này theo cô nương vào cung, đừng có làm mất mặt quốc công phủ chúng ta nhà ta." Thúy Hỷ vẫn độc miệng như vậy, lúc nào cũng không quên dẫm ta một cái.

"Ngươi đừng nói bậy, vào cung gì chứ."

"Đương nhiên là vào Đông cung của Thái tử điện hạ rồi, sau này nô tỳ không dám gọi cô nương nữa, phải gọi là Thái tử phi nương nương."

"Thôi đi, chuyện của quý nhân trong cung đâu phải là thứ chúng ta có thể bàn luận, cô nương đã hẹn với Tam cô nương đánh cờ, các ngươi mau đi chuẩn bị đi." Thấy Thúy Hỷ nói năng không đúng mực, Thúy Lan thẳng thừng chấm dứt cuộc nói chuyện. Nàng ta làm việc ổn thỏa, Thúy Hỷ cũng nghe lời nàng ta.

Đông cung đúng là nơi không tồi, nếu địa vị của Thái tử vững vàng, sau này thuận lợi kế thừa ngôi vị, ta dựa vào thâm niên hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, cũng có thể làm một quản sự ma ma, ma ma quản sự trong cung có thể cả đời không cần kết hôn.

Hơn nữa, tính cách giả nhân giả nghĩa của Nhị cô nương cũng thích hợp làm Hoàng hậu, mau gả đi, ta đã nóng lòng muốn làm ma ma già không cần kết hôn rồi.

Nào ngờ Nhị cô nương còn chưa vào cung, ta đã vào cung trước.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thái hậu phái ma ma bên cạnh triệu ta vào cung, ta không dám chậm trễ, vội vàng tắm rửa thay y phục, đi theo ma ma vào cung. Dọc đường ta vẫn đang khổ sở suy nghĩ gặp Thái hậu nên nói gì.

Tuy nhiên, ta không có cơ hội diện kiến Thái hậu, ma ma vừa dẫn ta vào cung đã giao ta cho hai vị giáo dưỡng ma ma học quy củ. Khi ta mới vào quốc công phủ cũng đã học qua, nhưng quy củ trong cung nghiêm hơn bên ngoài rất nhiều.

Ta học quy củ hai tháng, vừa đói vừa mệt giảm mất hơn mười cân.

Trong cung mỗi bữa đều ăn không no, thịt cá hiếm khi được thấy, món ăn này so với món ăn kia càng đạm bạc hơn. Kiếp trước tập thể hình cũng chưa từng chịu ấm ức như vậy, đồ ăn tập thể hình còn có ức gà nữa.

Hiệu quả tất nhiên là rõ rệt, hiện giờ ta có thể đứng tấn được một khắc.

Trong thời gian đó, ta nhiều lần ngấm ngầm dò hỏi ý định của Thái hậu khi triệu ta vào cung. Nếu được gửi đến Đông cung thì cũng được, dù sao đó cũng là một doanh nghiệp mới thành lập, có thể kiếm được chút cổ phần ban đầu.

Chỉ mong đừng gửi ta cho Hoàng đế, Hoàng đế đã già rồi!

Cuối cùng, vào một ngày nắng chói chang, ta được trang điểm thanh tao diễm lệ c đưa vào Đông cung với tư cách thị thiếp.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 9: Chương 9



Giấc mộng ma ma già không gả chồng đã tan vỡ tại chỗ.

5

Lần tiếp xúc duy nhất giữa ta và Thái tử có lẽ là vào ngày mừng thọ lão thái thái của quốc công phủ, Thái tử đã hỏi ta hai câu, còn ban thưởng cho ta không ít bạc.

Có lẽ cũng vì thế mà Nhị cô nương đòi ta đến bên cạnh hầu hạ, rồi dùng thủ đoạn ban ân cho ta, muốn đổi lấy lòng trung thành của ta với nàng ta.

Trước khi Thái hậu triệu ta vào cung, Nhị cô nương và phu nhân còn gọi ta đến nói chuyện, còn sắm sửa quần áo trang sức cho ta, bề ngoài làm rất chu đáo, không hề tỏ ra chút bất mãn nào.

Nhưng chỉ vì nói chuyện với Thái tử một lần mà Thái hậu và quốc công phủ phải tốn công như vậy, đưa ta vào Đông cung làm thị thiếp cho Thái tử sao?

Có lẽ đối với Thái hậu, việc này chẳng tốn công gì cả, chỉ cần căn dặn một câu, hạ nhân sẽ xử lý tất cả mọi việc cho ổn thỏa.

Không đợi ta suy nghĩ cẩn thận thì đã đến Đông cung, người của Thái hậu gửi đến cũng có chút thể diện, một tiểu thái giám đang đợi ở cửa bên.

Ta không xuống kiệu, được khiêng thẳng đến một tiểu viện.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Cô nương, đây là viện của người, để nô tỳ đỡ người xuống."

Ta thận trọng tuân theo quy tắc đã học trong cung, cúi thấp đầu, tay vịn vào cánh tay của nha hoàn, bước những bước nhỏ nhẹ nhàng vào phòng, không dám hỏi nhiều, càng không dám nhìn nhiều.

Tiểu viện này chỉ có mình ta ở, nhưng không có nghĩa là viện thuộc về ta, chỉ vì Thái tử chỉ có mình ta là thị thiếp, những hạ nhân làm việc trong viện cũng không thuộc quyền quản lý của ta.

Bên cạnh ta được phân công hai nha hoàn hầu h* th*n cận, người lớn tuổi hơn tên là Xuân Đào, người trẻ hơn tên là Xuân Hạnh.

"Xuân Đào tỷ tỷ, ta mới đến Đông cung không hiểu quy củ, hôm nay có phải đi thỉnh an Thái tử điện hạ không?" Thân phận của thị thiếp và hạ nhân cũng không khác nhau là mấy, ta không dám ra oai với cung nữ.

"Cô nương khách sáo quá, điện hạ bận rộn, nếu không có căn dặn thì tốt nhất đừng đến quấy rầy."

"Vậy ta có thể đi xem xung quanh viện không?"

"Tất nhiên là được, chỉ là trong cung người đông, cô nương không có việc gì thì tốt nhất đừng ra khỏi tiểu viện."

Tiểu viện được phân cho ta cũng lớn bằng viện của Nhị cô nương, có chính phòng và đông tây phòng phụ, ta ở chính phòng, trong sân trồng một số hoa cỏ.

"Nếu ta muốn làm đồ ăn thì phải đến đâu?" Ta để ý thấy trong viện không có nhà bếp nhỏ.

"Nội viện có nhà bếp, cô nương có gì cứ sai người đi làm là được, sao phải tự mình động tay? Nô tỳ nói một câu không phải, bên cạnh điện hạ có rất nhiều đầu bếp giỏi, cô nương phí tâm về việc này e cũng vô ích, chi bằng thêu vài chiếc khăn tay túi thơm, để thể hiện tình ý của một nữ nhi gia thì tốt hơn."

"Ta hiểu rồi, chúng ta về thôi."

Ta đã trở thành thị thiếp của Thái tử, nếu Thái tử không thích, ta chỉ có thể ở trong tiểu viện chật hẹp này, còn không bằng làm nha hoàn ở quốc công phủ tự do.

Ta cần sự sủng ái của Thái tử, cũng phải tranh thủ sự sủng ái của hắn, nhưng không được quá gấp gáp, thứ tự dâng lên thường không được trân trọng.

May mắn là hiện tại Đông cung chỉ có mình ta là thị thiếp, Thái tử còn trẻ như vậy, chắc không qua mấy ngày sẽ tìm đến ta, đến lúc đó hãy từ từ tính.

Thái tử tuổi không lớn, dù có sớm chín chắn thì cũng có vài phAn Ca Nhiệt tình của thiếu niên, chỉ cần có thể làm hắn rung động, để tâm đến ta một chút, dù chỉ là thích như một món đồ cũng đủ rồi.

Qua mười hai mươi năm nữa, bên cạnh Thái tử sẽ có rất nhiều nữ nhân, ta dựa vào việc hầu hạ sớm nhất và một chút rung động thuở thiếu thời đó, cũng có thể có vài phần thể diện, bảo đảm an toàn cả đời.

Có lẽ đây là kết cục tốt nhất của ta rồi, ta không kỳ vọng tình yêu của thời đại này, cũng không muốn cùng phu quân cử án tề mi, ngay cả việc sinh con ta cũng không quá cố chấp, dù một đứa con có thể làm địa vị của ta vững chắc hơn.
 
Back
Top Bottom