Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 130: Chương 130



Chương 130:

Giang Bác không nói nhiều, nghiêm túc nói. "Không hỏng là không có khả năng, nhiều nhất chỉ là giúp giảm tỷ lệ hỏng xuống.”

Nghe hai đứa nhỏ nghiêm túc thảo luận chuyện động cơ, Hứa Nguyên Kiều chỉ cảm thấy mình như lâm vào ảo cảng. Bài viết của đứa con trai nhà anh rể Ba anh ấy cũng đã xem qua, đối với tư cách một nhà văn, anh ấy cảm thấy bài viết này được viết rất nghiêm ngặt, có tính học thuật cao, nhưng trong lòng của anh ấy vẫn luôn cảm thấy đây có thể chỉ là một đứa trẻ thông minh, đọc nhiều sách, sau đó tóm tắt kiến thức với nhau. Trên thực tế, cậu nhóc trước mặt lại giống như các nhà nghiên cứu tìm kiếm tài liệu, sau đó xây dựng lên.

Nhưng hiện tại con cái người ta đều vận dụng lý luận cùng thực tiễn, đây cũng không phải là tìm tài liệu gì, đây là có bản lĩnh thật sự .

Lại nhìn qua đứa nhỏ này, tuổi tác...

Anh ấy không khỏi buột miệng hỏi hiệu trưởng Tô. "Cha, thằng bé nghiêm túc thật ư?"

Hiệu trưởng Tô "khụ" một tiếng. "Hẳn là vậy." Có lẽ Tiểu Bác đã học được một phương hướng nghiên cứu.

Sau khi được khẳng định, Hứa Nguyên Kiều thật sự nói không nên lời nữa.

Bởi vì danh tiếng đều bị cả nhà Mã Lan cướp đi, lúc ăn cơm, Tô Văn Lệ liền nói đến công việc xuất bản của mình, nói gần đây lại xuất hiện sách gì.

Những người khác đều cảm thấy không có hứng thú gì, dù sao cũng nghe không hiểu.

Ngược lại Tống Sở cảm thấy hứng thú. "Cô Út, xuất bản sách có không khó, chúng ta có thể tự mình xuất bản sách không?”

Tô Văn Lệ nghe được có người cổ vũ, tuy chỉ là một cô nhóc nhỏ, nhưng cũng coi như khó có được, vì thế trả lời. "Đương nhiên là không được, nhất định phải là người có tài hoa, ví dụ như chú Út của cháu.”

Mặt của chú Út - Hứa Nguyên Kiều dần đỏ lên.

Tống Sở nói. "Như thế nào mới được coi là có tài hoa, cháu cũng muốn được xuất bản sách.”

Tô Văn Lệ: "..." Đứa trẻ nhà chị dâu Ba nuôi, lá gan cũng thật lớn.

Bà nội Tô rất cổ vũ hỏi. "Sở Sở, cháu ngoan, cháu muốn xuất bản sách gì nha?”

"Cháu muốn xuất bản những cuốn sách cho trẻ em đọc." Kỳ thật đây cũng không phải là ý nghĩ đột nhiên Tống Sở mới có, trước kia lúc ở trong phòng thí nghiệm nhàn rỗi nhàm chán, cô cũng muốn viết sách, nhưng trong mạt thế không có cơ hội này. Sau khi đến đây, cũng không có mạng, mặc dù có thể được xuất bản, nhưng dường như rất khó khăn.

Bây giờ cô Út nhà mình là nhà xuất bản, vậy liền thuận nước đẩy thuyền.

Thời đại này trẻ em thậm chí không xem phim hoạt hình, câu chuyện của trẻ em cũng rất ít, một cuốn truyện tranh đơn giản cũng đã khiến cả lớp tranh nhau xem.

Bà nội Tô nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tống Sở, đặc biệt không đành lòng để cháu gái thất vọng, liền nói. "Vậy cháu cứ viết thử xem, sau khi viết xong, để cho cô Út của cháu nhìn một chút.”

TBC

Tô Văn Lệ: "..." Đọc tác phẩm của một đứa trẻ sáu tuổi viết, đây là cho rằng cô ấy nhàn rỗi đến không phân thật ảo rồi sao?

Tống Sở cao hứng nói. "Vậy thì quá tốt rồi ạ, có cô Út hỗ trợ, cháu khẳng định có thể viết tốt, bởi vì bà nội từng nói, cô Út là người giỏi nhất.”

Tô Văn Lệ: "..." Cái gì cũng không muốn nói nữa.

Bà nội Tô trong lòng đặc biệt kiêu ngạo, miệng dặn dò. "Văn Lệ, con chính là cô Út của con bé, nhớ chỉ điểm cho cháu gái mình một chút đấy.”

"Vâng." Tô Văn Lệ không tình nguyện đồng ý, chỉ cảm thấy lần này mình trở về, thật sự là quá sai lầm.

Đám nhóc Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh rất hưng phấn, sau khi xuống bàn, liền vây quanh hỏi Tống Sở viết như thế nào.

Tống Sở nghiêm túc nói. "Em còn đang suy nghĩ, nếu không đến lúc đó chúng ta cùng nhau thương lượng?”

Đừng thấy bọn nhỏ đặc biệt thích chơi đùa, loại chuyện ra sách này, mọi người cũng cảm thấy rất mới lạ.

Tô Bảo Phương nói. "Được, chị sẽ cùng thảo luận với em.”

Tô Bảo Cương nói. "Anh là anh cả, anh có nhiều ý nghĩ nhất.”

Tô Bảo Lượng nói. "Anh cũng có trình độ học vấn cao. ”

Tô Bảo Minh không nể mặt nói. "Không phải chỉ mới tiểu học sao?”

Tô Bảo Lượng liếc mắt nhìn. "Vậy cũng mạnh hơn em học lớp một. ”

Tô Bảo Minh nhất thời không chịu thua, gào thét: "Chị Sở Sở, rốt cuộc chị chọn ai? ”

Tống Sở"... Sao lại phải lựa chọn, đương nhiên là chọn tất cả.”

“.....”

Giang Bác nhìn đám nhóc củ cải một cái, trong lòng có chút phiền não, nhưng nghĩ đến gần đây mình phải vội vàng kiếm phiếu nên liền nhịn xuống, dù sao cũng chỉ là mấy đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu.

......
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 131: Chương 131



Chương 131:

Ngày Quốc khánh, trẻ em được nghỉ ba ngày, nhưng công nhân chỉ nghỉ ngơi một ngày là phải tiếp tục bận rộn, vì quốc gia xây dựng đổ mồ hôi.

Mấy đứa nhỏ được nghỉ liền chạy đến nhà Tống Sở thương lượng chuyện viết sách.

Giang Bác thì từ sớm đã bị hiệu trưởng Tô dẫn đi.

Ra khỏi cửa, hiệu trưởng Tô nói. "Tiểu Bác à, cháu chuẩn bị làm gì vậy? ”

"Đi tìm Huyện trưởng Lữ ạ."

Một khi đã tìm người thì đương nhiên phải tìm người có thể nói chuyện, Giang Bác cảm thấy Huyện trưởng Lữ kia là người thích hợp nhất.

Hiệu trưởng Tô: "..." Lần này đi tìm liền tìm người đứng thứ hai ở tỉnh, có phải lần này náo loạn có chút lớn hay không.

"Không thích hợp lắm, nếu không chúng ta đi tìm chú Hai của cháu trước đi, chú cháu hiện đang làm ở cục giao thông."

"Chú ấy không làm chủ được." Vấn đề chính là không thể đưa được phiếu.

Hiệu trưởng Tô không còn gì để nói, cháu trai quá có chủ ý, nói đi tìm Huyện trưởng Lữ liền thật sự một đường chạy tới Huyện ủy.

Hiệu trưởng Tô tốt xấu gì cũng là thân phận cựu hiệu trưởng, thân phận này giúp cho ông cụ vào bên trong khá dễ dàng.

Sau đó khẩn trương đi tìm Huyện trưởng Lữ.

Hiệu trưởng Tô cảm thấy có thể ngay cả mặt mũi cũng khó gặp được, dù sao huyện trưởng cũng rất bận rộn, chuyện lớn nhỏ trong huyện đều do huyện trưởng quản.

Nếu là những người khác, có lẽ thật đúng là không có cơ hội gặp được.

Gần đây trong huyện đặc biệt bận rộn, lương thực cứu tế rốt cục cũng sắp xuống, còn phải chuẩn bị làm mưa nhân tạo ở huyện, huyện trưởng Lã gần đây bận rộn vô cùng nhưng lại rất vui vẻ.

Làm sao có thời gian nhàn rỗi gặp người chứ.

Nhưng Giang Bác thì khác, ông ta đã biết, nghiên cứu của Giang Bác chính là mưa nhân tạo .

Lần mưa nhân tạo này có thể đến phiên huyện Bình An, cũng ít nhiều có quan hệ với Giang Bác. Dù sao cũng ra một phần lực, người phía trên liền chiếu cố đến một chút, lúc xếp lượt huyện Bình An cũng có một phần.

Huyện trưởng Lữ thậm chí còn suy nghĩ hơn thế, cảm thấy lương thực cứu tế cũng có thể do dính líu chút quan hệ, bởi vì Giang Bác xuất thân từ huyện Bình An nên bên trên có chuyện tốt cũng nghĩ đến huyện Bình An, thành ra trong lòng đối với Giang Bác rất quý mến.

Khi nghe được Thư ký Lý nói Giang Bác tới, Huyện trưởng Lữ dù có bận rộn cũng dành thời gian mời người vào văn phòng.

Hiệu trưởng đang mang tâm trạng lo lắng, cứ như vậy đi theo Giang Bác vào văn phòng huyện trưởng.

Thật sự thấy được huyện trưởng...

Huyện trưởng Lữ vô cùng khách khí nói. "Xin chào, ngài đây là Hiệu trưởng Tô phải không, ngài đã giáo dục cho huyện Bình An chúng ta không ít nhân tài .”

Hiệu trưởng Tô khiêm tốn cười cười. "Đó là chuyện tôi nên làm, giảng dạy và giáo dục con người là điều không nên kể công.”

TBC

Huyện trưởng Lữ nói. "Quả nhiên là gia đình tốt mới có thể sinh ra nhân tài như đồng chí Tô Giang Bác ." Ông ta lại nhìn Giang Bác, thân thiết nói. "Tiểu Bác à, lần này tới là có việc gì cần giúp đỡ sao?" Lần trước ông ta từng nói Giang Bác có khó khăn gì, có thể tìm bọn họ hỗ trợ.

Giang Bác khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói. "Không có, cháu muốn nói về chuyện cải tiến động cơ. ”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Bác giống như một người lớn, Huyện trưởng Lữ trong lòng cười cười, lại nghe thấy cải tiến động cơ liền tò mò nói. "Cháu còn có thể sửa đổi động cơ ư?”

Giang Bác gật đầu. "Cháu đã xem qua, cấu tạo động cơ trong huyện đều rất đơn giản, việc cải tiến cũng xem như không quá khó khăn.”

Cải tiến không khó sao?

Huyện trưởng Lữ tuy rằng không phải là sinh viên khoa học, cũng không hiểu quá nhiều về động cơ, nhưng những thứ liên quan đến chiếc xe này ông ta luôn cảm thấy rất khó.

Ông ta còn nghe nói đất nước còn thành lập hẳn một phòng nghiên cứu chuyên về các dự án động cơ.

Huyện trưởng Lữ cũng không biết mình có nên tín nhiệm năng lực của Giang Bác hay không, nhưng nghĩ đến mưa nhân tạo lúc trước... Ông ta nghĩ rằng mình có thể cho cậu nhóc trước mặt một cơ hội. "Cháu thật sự cải tiến được sao?"

"Vâng."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 132: Chương 132



Chương 132:

"Được rồi, trước tiên cứ cho cháu một cơ hội đi." Ông ta lại nhìn Thư ký Lý nói tiếp. "Trong huyện chúng ta hẳng là có không ít động cơ cũ, sắp không thể sử dụng nữa nhỉ.”

Thư ký Lý trả lời. "Có, nhưng hẳng là phải đi công xã tìm.”

Loại xe sắp thành phế phẩm, đa số đều bị các công xã cướp đoạt.

Huyện trưởng Lữ ho khan. "Vậy, vậy thì tìm cho Tiểu Bác một cái thử nghiệm đi.”

TBC

Tốt xấu gì cũng là thần đồng mình tuyên truyền ra, vẫn nên ủng hộ một chút. Hơn nữa, đứa nhỏ này đã có tâm phát triển huyện như vậy, ông ta vẫn nên ủng hộ thì hơn, đúng là một cậu bé ngoan.

Ngay sau đó đứa trẻ ngoan Giang Bác bỗng hỏi. "Sau khi cải tiến xong, có thể thưởng phiếu không?”

Huyện trưởng Lữ: "..."

Hiệu trưởng Tô còn sửng sốt hơn, không nghĩ tới cháu trai nhỏ của mình lại tự tin và thành thật như vậy, bất thình lình nghe được những lời này, thiếu chút nữa nhịn không được che đi khuôn mặt già nua.

Giang Bác một chút cũng không ngượng ngùng, trong ký ức của anh, đây là một mô hình sinh tồn công bằng. Anh xuất lực, người khác xuất vật tư, không mang loại tinh thần này, ở trong tận thế sẽ không thể tồn tại.

Những người không cầu lợi, không thể sống sót.

Hơn nữa, bình thường không phải cái gì anh cũng muốn làm, phần thưởng là thứ anh thật sự cần anh mới có thể tận tâm tận lực làm, nếu là thứ anh không cần, anh sẽ không thể xuất hết lực. Vì vậy, để có thể làm việc tốt nhất, anh sẽ chủ động hỏi trước thù lao của mình.

Cả phòng làm việc chìm vào trong sự yên tĩnh khoảng năm giây mới xuất hiện giọng ho khan của Huyện trưởng Lữ.

Hiệu trưởng Tô lúng túng nói. "Huyện trưởng Lữ, đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong ngài đừng để trong lòng.”

Giang Bác lập tức phản bác. "Không, cháu rất nghiêm túc, cháu cần phiếu.”

Hiệu trưởng Tô nói. "Cháu cần phiếu để làm gì? Ông nội cho cháu được không?”

"Không tốt, cháu muốn tự mình kiếm, cháu muốn mua đồ ăn và quần áo mới cho Sở Sở.”

Huyện trưởng Lữ lúc này mới lên tiếng. "Nếu tôi nhớ không lầm thì Sở Sở là em gái của đứa nhỏ này phải không.”

Hiệu trưởng Tô gật đầu. "Quan hệ của anh em chúng nó rất tốt.”

Huyện trưởng Lữ cảm thấy chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao cũng là đứa trẻ còn nhỏ, lại làm anh, nhất định là muốn trở thành nam tử hán trước mặt em gái.

"Tiểu Bác à, nếu cháu có thể cải tiến động cơ thành công, vậy thì, chú sẽ thuê cháu làm cố vấn kỹ thuật của huyện chúng ta, trở thành một tư vấn kỹ thuật liền có thể nhận được trợ cấp và phiếu.”

Giang Bác nói. "Giống như quyền lợi của cha mẹ sao ạ?”

Huyện trưởng Lữ cười nói. "Đãi ngộ so với bọn họ tốt hơn." Vị trí kỹ thuật này không phải ai cũng so sánh được.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Giang Bác có thể cải tiến thành công.

Nói thật, kỳ vọng của ông ta đối với đứa nhỏ Giang Bác này không quá lớn, cho dù là thần đồng, nhưng tuổi tác vẫn còn khá nhỏ. Nghiên cứu trước đó, cũng có thể là trùng hợp, cũng có thể là có thiên phú phương diện đó, nhưng không thể điều gì cũng có thiên phú.

Nhưng mà Giang Bác còn có chút không vui. "Cháu rất bận rộn, còn phải cùng em phải đi học, không thể tham gia làm việc.”

Không có anh bên cạnh, Sở Sở sẽ không thể tập trung học tập.

Lỡ như bị Tô Bảo Cương dạy hư thì sao?

Huyện trưởng Lữ không nghĩ tới một công việc chính thức lại bị người ghét bỏ như vậy.

“..... Thế thì, khi cần cháu cố vấn cháu mới đến làm việc, bình thường cứ đi học như hiện tại, hoàn thành xong sẽ thưởng cho cháu… 'phiếu' làm phần thưởng." Ông ta cảm thấy có lẽ mình đã bị chuyện lương thực cứu trợ và mưa nhân tạo làm cho phát điên rồi, vậy mà lại cùng một đứa trẻ học tiểu học thảo luận chuyện cố vấn kỹ thuật.

Giang Bác lúc này mới vui vẻ trả lời. "Đồng ý.

Giang Bác là phái hành động tích cực, chỉ cần trả thù lao hợp lý thì thái độ làm việc của anh sẽ khá tốt.

Vừa nói chuyện xong, Giang Bác đã đề nghị muốn đi xem trước tình hình xe cộ ở huyện một chút để làm tốt công tác điều tra.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 133: Chương 133



Chương 133:

Còn nói thêm, tốt nhất là nên có xe đạp đưa đón vì anh đi bộ sẽ rất mệt mỏi.

Không có cách nào khác, cơ thể anh đã nhỏ lại, chân ngắn nên đi bộ rất tốn sức.

Trong lòng Giang Bác đã dự định lần này sau khi có phiếu, anh sẽ tìm cách thử xem có thể lấy được một ít vật liệu ở bên này không, để tự mình lắp ráp một chiếc xe nhỏ mà trẻ em có thể lái. Chiếc xe đó giống như chiếc xe đồ chơi, sau này đi ra ngoài còn có xe mà không cần phải đi bộ.

Huyện trưởng Lữ bảo Thư ký Lý dùng xe đạp đèo Giang Bác đến xem công ty vận tải trong huyện, nhân tiện chào hỏi người bên kia rồi gặp mặt Giang Bác, sau này để Giang Bác trực tiếp đi tham quan bên công ty vận tải kia là được, cũng đỡ phải chạy tới chạy lui.

Thư ký Lý nhìn một cái, bất đắc dĩ gật đầu. Ông ta thầm nghĩ dẫn theo một đứa trẻ tám tuổi đi tham quan công ty vận tải thì hơi... Quên đi, loại chuyện bị người ta chê cười này đương nhiên bản thân bí thư phải làm, cũng không thể để Huyện trưởng làm những chuyện có khả năng bị người ta chê cười.

Một chiếc xe đạp, Giang Bác ngồi phía trước, hiệu trưởng Tô im lặng ngồi ở yên phía sau.

Trên đường, Thư ký Lý còn khuyên Giang Bác: "Bạn học Tô Giang Bác, tôi cảm thấy rằng cậu mới tám tuổi, cho nên bây giờ chuyện quan trọng nên là học tập."

Giang Bác nghiêm túc nói: "Chín tuổi, hôm qua vừa sinh nhật."

Thư ký Lý: “...”

Tám tuổi và chín tuổi có độ chênh lệch rất lớn sao? Đây cũng không phải là trọng điểm có được hay không.

"Dù sao tôi cảm thấy cậu vẫn tương đối thích hợp với việc học hơn."

Giang Bác nói: "Cho nên các ông phải nhanh chóng lấy động cơ về, nếu không muốn trì hoãn việc học của tôi thì hãy nhanh để cho tôi hoàn thành công việc."

“...”

Hiệu trưởng Tô ở phía sau im lặng nhìn lên bầu trời, cũng không biết hôm nay mình quyết định dẫn theo cháu trai đến đây liệu có đúng không.

Đến công ty vận tải, Thư ký Lý dẫn Giang Bác đi gặp quản lý Trần bên công ty vận tải.

Quản lý công ty vận tải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ta đeo kính, dáng người nhìn qua trông còn khỏe mạnh hơn nhiều so với người bình thường.

TBC

Thư ký Lý nói chuyện với quản lý Trần một cách xấu hổ.

Quản lý Trần cúi đầu nhìn Giang Bác một cái, lại nhìn Thư ký Lý một cái, cuối cùng cũng đưa ra kết luận, không phải mình điên, mà là Huyện trưởng Lữ điên thật rồi.

Thư ký Lý cũng cảm thấy thật sự ngượng ngùng, ho khan một tiếng: "Chuyện này, dù sao cũng tùy tiện xem một chút. Bây giờ tôi c*̃ng không thể thay đổi, chỉ là tìm hiểu tình hình."

Quản lý Trần xua tay: "Đi xem đi, cứ đi xem tùy thích." Dù sao chỉ cần không động vào xe của họ là được, ai động thì mới sốt ruột. Để một đứa nhỏ động vào cái bát cơm của họ, đây là liều mạng đó. Đây cũng không phải là đồ chơi, đây là xe!”

Giang Bác nghiêm túc đi xem những chiếc xe bên trong công ty, bề ngoài không cần nhìn, vì tất cả đều là sắt vụn đồng nát trong mắt Giang Bác, anh trực tiếp đi xem tình trạng động cơ của mỗi chiếc xe, trong lòng yên lặng ghi nhớ.

Sau khi xem xong, trong đầu cũng tổng kết phân tích xong, chín mươi phần trăm xe trong mắt anh đều có thể đã bị hỏng.

Còn mười phần trăm kia là gần như bị hỏng.

Đương nhiên, lấy tiêu chuẩn của Giang Bác, đó là nếu xác suất trục trặc đạt đến bảy ngày một lần, trên cơ bản có thể bị hỏng. Nhưng trong mắt những người lái xe này, trục trặc cũng có thể sửa. Bọn họ đều là thợ có chứng chỉ, sửa xe không thành vấn đề, chỉ cần có thể hoạt động thì đó chính là xe tốt.

Lúc rời khỏi công ty vận tải, Thư ký Lý nói: "Bạn học Tô Giang Bác, cậu nhìn có hiểu không?"

Dù sao chính ông ta cũng nhìn không hiểu. Cảm giác mỗi động cơ đều giống như nhau, không biết cái nào là tốt, cái nào là hỏng.

Giang Bác gật đầu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 134: Chương 134



Thư ký Lý tò mò nói: "Vậy cậu có suy nghĩ gì?"

Giang Bác nhìn ông ta, ánh mắt có chút một lời khó nói hết. Anh không biết dùng từ gì để miêu tả những thứ sắt vụn đồng nát sắt kia, thậm chí cảm thấy tự mình phải ra tay cải tiến mấy thứ này, không nhịn được có chút ghét bỏ.

"Tôi sẽ vẽ, các người tìm người ra tay." Anh nhất quyết sẽ không động vào.

Thư ký Lý kinh ngạc, đứa nhỏ này đúng là định làm thật.

Lúc rời khỏi công ty vận tải, không cần Thư ký Lý đưa về, Giang Bác và hiệu trưởng Tô tự mình về nhà.

Từ lúc nãy đến bây giờ, hiệu trưởng Tô vẫn chưa có cơ hội nói mấy câu.

Lúc này chỉ còn lại hai ông cháu, hiệu trưởng Tô mới sờ lên mái tóc hoa râm của mình, dùng giọng điệu thương lượng nói với Giang Bác: "Tiểu Bác, sau này chúng ta không thể như vậy, trong lòng chúng ta muốn cống hiến cho đất nước, đất nước cho chúng ta cái gì, chúng ta có thể nhận, đất nước không cho, chúng ta cũng không nên đòi hỏi."

Giang Bác nói: "Vì sao?"

"Chúng ta phải cống hiến cho đất nước"

Giang Bác hỏi: "Lý do là gì ạ?"

Hiệu trưởng Tô cảm thấy có quá nhiều lý do: "Dù sao chúng ta là người dân Trung Hoa, đất nước lớn mạnh thì chúng ta mới có thể sống một cuộc sống tốt, tất cả phải lấy ích lợi của đất nước làm trọng tâm."

"Không có thù lao thì sẽ không có những ngày tốt lành."

“...”

Hiệu trưởng Tô cảm thấy nghẹn lại, dường như nói không thể giảng đạo lý cho đứa trẻ này, ông cụ chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Vậy coi như nhận, cũng không nên trực tiếp đòi hỏi như thế, hãy uyển chuyển một chút. Trung Hoa chúng ta là lễ nghi chi bang, mở miệng đòi hỏi nhiều thật không có ý tứ.”

Giang Bác nghiêm túc nói: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."

“...” Hiệu trưởng Tô đỏ mặt, cảm thấy mình đang bị đứa nhỏ dạy dỗ.

Thật sự, cuối cùng không hiểu là ai đang giảng đạo lý cho ai, dù sao cả đời ông cụ cũng giáo dục con người, vậy mà ngay cả một đứa nhỏ cũng không dạy được, thật sự là càng sống càng thụt lùi.

Hiệu trưởng Tô đột nhiên hơi nhớ mấy đứa nhỏ không quá thông minh nhưng lại thích đọc sách khác, đặc biệt là áo bông nhỏ Sở Sở của thằng Ba nhà ông cụ.

TBC

Khu ký túc xá công nhân viên chức ở trường trung học bên này, mấy đứa nhỏ còn đang líu ríu thảo luận chuyện viết sách.

Tống Sở rất nghiêm túc với chuyện này, cô cầm bút chì và quyển sách nhỏ để ghi chép.

Còn mấy đứa nhỏ lại đề ra rất nhiều ý kiến, Tô Bảo Cương vừa nói muốn viết truyện Tôn Ngộ Không đại chiến với Trư Bát Giới, Tô Bảo Phương lại nói muốn viết truyện cô tiên nhỏ, Tô Bảo Lượng đề nghị viết truyện có ý nghĩa giáo dục, Tô Bảo Minh nói mẹ không cho đọc truyện ngắn, chỉ cho học tập, tốt nhất là viết một cuốn sách mà mẹ cho đọc.

Mặc dù những ý kiến này rất lộn xộn, nhưng Tống Sở đều ghi chép lại, trong đầu cũng phân tích ra một ý tưởng.

Cô cảm thấy anh hai và Tiểu Minh nói cũng có lý, bây giờ bọn trẻ cũng rất ít truyện tranh, khả năng nhà xuất bản c*̃ng không thích bọn trẻ đọc loại sách này, vì thế vẫn nên có ý nghĩa giáo dục. Nhưng ý kiến của anh cả và Tiểu Phương cũng không tệ, con gái sẽ thích đọc truyện cô tiên nhỏ, con trai thì thích đọc truyện đánh nhau.

Tống Sở chuẩn bị viết tiểu thuyết dung hợp ý kiến của mọi người.

Cô còn chuẩn bị viết tất cả những ý tưởng của mấy đứa nhỏ vào.

Nhân vật chính của câu chuyện thì lấy anh em họ của cô làm nhân vật chính, tên cuốn sách gọi là hành trình kỳ diệu của học sinh tiểu học.

Lấy đám Tô Bảo Cương làm nguyên mẫu để viết về mấy học sinh tiểu học, trốn học, chui qua lỗ chó ở trong trường, lại vô tình tiến vào một thế giới kỳ lạ.

Trong thế giới này, sẽ có hoa cắn người, con kiến lớn hơn rất nhiều so với người. Mấy đứa nhỏ trong thế giới này bị dọa đến chạy trốn khắp xung quanh, sau đó một vị trí giả thiên tài nhỏ xuất hiện, nói cho họ rằng chỉ có vượt qua cửa ải mới có thể rời khỏi cái thế giới nguy hiểm này và trở lại thế giới hiện thực.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 135: Chương 135



Mà muốn vượt qua cửa ải thì bọn họ cần phải đi tìm rương hiếm, sau khi tìm được rương hiếm sẽ lấy được một ít đề khó mà trí giả ra đề, chỉ cần biết giải những đề khó này thì có thể vượt qua cửa ải. Sẽ có chim sẻ nhỏ dẫn họ bay đến vị trí cửa ải tiếp theo cần vượt qua, nếu như trả lời sai thì sẽ tiếp nhận trừng phạt, bị hoa cắn người vây quanh.

Mấy học sinh tiểu học hư hỏng, thành tích cũng chẳng ra sao cả, tất nhiên là liên tục mạo hiểm, chúng đều nhao nhao hối hận vì lúc trước không học tập chăm chỉ.

Lúc này trí giả thiên tài nhỏ lại xuất hiện, nói với những học sinh tiểu học hư hỏng này, có thể truyền thụ kiến thức cho họ, chỉ cần họ nghiêm túc học xong kiến thức, thì có thể thành công vượt qua cửa ải.

Những đứa trẻ này không thể không nghiêm túc đi theo trí giả kia học tập, chỉ cần họ không chăm chú học, bông hoa cắn người lập tức sẽ cắn họ, con kiến sẽ truy đuổi họ. Họ hối hận vì lúc đầu ở trên lớp không theo giáo viên học tập, chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà học tập.

Cuối cùng, bọn trẻ cũng học xong kiến thức, thông qua cố gắng của mình, thành công vượt qua cửa ải. Chúng chui qua lỗ chó của trường học, về đến sân trường.

Chẳng qua họ vừa trở lại sân trường, mới phát hiện mình chỉ là vừa trải qua một giấc mơ ở trên lớp, hơn nữa cảnh trong mơ kia chỉ là giống thật mà thôi.

Từ đó, họ đều trở thành những học sinh yêu thích học tập, sau khi lớn lên sẽ trở thành nhân tài có ích cho đất nước.

Sau khi mấy người nghe Tống Sở nói sơ qua câu chuyện, lập tức từng con mắt đều sáng lấp lánh.

Họ đã xem qua cuốn sách thiếu nhi đặc sắc nhất, cũng chính là một số chuyện thần thoại trước kia, sao chưa từng nghe đến thế giới nào khác.

Còn có bông hoa cắn người, con kiến lớn hơn rất nhiều so với người, chim sẻ nhỏ mang theo con người bay lượn trên bầu trời.

Nghe quá thần kỳ.

Hơn nữa còn lấy họ làm nhân vật chính, thật tuyệt. Họ đua nhau vỗ tay nói: "Được được được, viết cái này đi, anh muốn chui lỗ chó để đi vào thế giới khác."

Tô Bảo Cương thì có chút không vui: "Nhưng anh không muốn bị hoa cắn, anh phải làm người giỏi nhất kia."

Tống Sở nói: "Mọi người xuất hiện đều có màu sắc riêng, trong hiện thực như thế nào vào trong tiểu thuyết c*̃ng như thế."

Tô Bảo Lượng rất đắc ý, là người có trình độ cao nhất ở đây nên cậu bé tỏ vẻ không sợ.

Tống Sở cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt, thiết lập nhân vật cũng không cần cô tự sắp xếp, cứ dựa theo tính cách của họ trong hiện thực mà viết, rất đơn giản, hơn nữa còn có cảm giác rất nhập tâm.

Tô Bảo Cương nói: "Trí giả thiên tài nhỏ kia là ai, anh phải làm thiên tài nhỏ đó."

Tống Sở nói: "Không được, đây là vị trí của anh Tiểu Bác, anh muốn quyết đấu với anh Tiểu Bác sao?"

TBC

“...”

Sau khi thiết lập nhân vật và cốt truyện của câu chuyện xong, Tống Sở sắp xếp mọi người học tập chăm chỉ, đến lúc đó để Tiểu Bác ra đề bài cho họ, kết quả bài làm của họ sẽ quyết định biểu hiện của họ trong câu chuyện vượt qua cửa ải.

Mấy đứa nhỏ run lẩy bẩy nhưng lại không nhịn được mà tham gia, ai mà không muốn trở thành nhân vật chính trong câu chuyện chứ, mặc dù hơi sợ nhưng dù sao đó cũng là nhân vật chính.

Thế là giữa trưa khi cha mẹ đến đón bọn trẻ, mấy đứa nhỏ đều rất tích cực đi theo về nhà, cũng không vui chơi mà về nhà học tập cho thật tốt, nhanh chóng vượt qua cửa ải mới có thể trở nên giỏi giang.

Mấy đứa nhỏ vừa đi, hiệu trưởng Tô c*̃ng dẫn theo Giang Bác trở về.

Mã Lan Hoa và Tô Chí Phong chỉ biết hôm nay đứa nhỏ và ông cụ cùng đi ra ngoài làm việc, nhưng cụ thể làm chuyện gì thì lại không hỏi.

Nghe thấy hiệu trưởng Tô nói hôm nay con của họ đi gặp Huyện trưởng Lữ, sau khi nghe thấy đã đàm phán thành công công việc với Huyện trưởng Lữ, hai người đều mở to mắt nhìn Giang Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 136: Chương 136



Tống Sở với vẻ mặt hâm mộ, nói: "Anh Tiểu Bác thật giỏi!"

Mã Lan Hoa nuốt nước bọt: "Con trai, con có nắm chắc không?"

Lá gan này có phải là quá lớn không, lại dám trực tiếp đàm phán cùng Huyện trưởng. Hơn nữa còn đánh cược với người ta, nếu như không làm được chuyện này... Không làm được hình như c*̃ng không sao, ai bảo người ta là trẻ con chứ.

Giang Bác thở dài: "Đều quá cũ nát, thành quả cải tạo sẽ không quá tốt, nhiều lắm chỉ là động cơ mạnh hơn một chút, ít trục trặc hơn, tăng thêm mấy năm tuổi thọ."

“...”

Nếu không phải hiểu rõ con trai nhà mình là người quá thật thà, Mã Lan Hoa còn cảm thấy mình đã gặp được một vị vua cầm cây đinh ba.

Hiệu trưởng Tô nói: "Thằng bé còn mở miệng đòi phiếu."

Mã Lan Hoa và Tô Chí Phong chột dạ liếc nhìn nhau, cảm thấy chuyện này bọn họ cũng không phải không thể tiếp nhận, dù sao hộ khẩu của Mã Lan Hoa cũng là Giang Bác mở miệng đòi.

"Cha, điều này chứng tỏ Giang Bác nhà chúng ta rất trung thực, không che giấu chuyện gì." Mã Lan Hoa giải thích.

Tô Chí Phong nói: "Đây là suy nghĩ trẻ thơ."

Hiệu trưởng Tô: “...”

Lúc ăn cơm, Tống Sở c*̃ng chia sẻ thành quả lao động ngày hôm nay của mình cho Mã Lan và mọi người.

Mã Lan nghe xong cảm thấy con gái mình quả thực là một thiên tài, vậy mà có thể viết ra truyện có ý nghĩa giáo dục như thế, mà đề tài câu chuyện thiếu nhi lại vượt mức quy định.

Nếu không phải đầu óc con gái bà thực sự... Đơn thuần, bà cũng nghi ngờ có phải đồng hương hay không.

"Sao con lại nghĩ đến cái đề tài này?"

Tống Sở nói: "Đây đều là may mắn, lỗ chó trong trường học của cha đã cho con cảm hứng. Lần trước con chui vào một lần, cảm thấy vô cùng thần kỳ."

Hiệu trưởng Tô lập tức nghiêm túc hỏi: "Trường trung học có lỗ chó, không bị chắn sao?"

Tô Chí Phong tỏ vẻ ngăn không nổi, con nhà người ta tự đào hang. Chắn một lần lại đào một cái mới, bờ tường cũng có thể đào hết.

Hiệu trưởng Tô cười lạnh lùng: "Sở Sở, cháu viết cẩn thận, để cho những đứa nhỏ thích chui lỗ chó kia biết thế giới bên ngoài lỗ chó cũng không hoàn hảo, câu chuyện này của cháu rất có ý nghĩa giáo dục."

Tống Sở lập tức cảm thấy có một loại tinh thần trách nhiệm, nghiêm túc bảo đảm nói: "Ông nội, ông yên tâm đi, cháu sẽ để cho mỗi một đứa nhỏ chui vào lỗ chó đều lấy đó mà làm gương, từ nay về sau làm một nhân tài có ích cho xã hội, cho đất nước."

Mã Lan cho con gái nhà mình một tràng vỗ tay: "Nói hay quá, cái tư tưởng nhận thức này rất cao."

Tô Chí Phong giơ ngón tay cái lên, cảm thấy kiêu ngạo vì chính con gái của mình. Hiệu trưởng Tô cũng hài lòng gật đầu, lại nhìn cháu trai nhà mình vẫn bất động, nhất thời đau đầu.

Đứa nhỏ này có bộ não của một thiên tài, nhưng tư tưởng nhận thức lại không được, sau này chuyện cống hiến cho đất nước làm sao đây.

…..

Ngày nghỉ kết thúc, Giang Bác và Tống Sở lại càng thêm bận rộn.

Khi đi học, họ sẽ nghiêm túc nghe giảng, tan học thì xây dựng cốt truyện trên vở. Bên cạnh đó, Giang Bác thì tô tô vẽ vẽ ở trên sách bài tập, vẽ sơ đồ mẫu cải tạo động cơ.

TBC

Mặc dù Giang Bác chủ yếu nghiên cứu không gian, nhưng kiến thức dự trữ trong bộ não lại cực kỳ phong phú. Từ nhỏ não bộ của anh đã phát triển cực nhanh, đến mức còn có dị năng. Chẳng qua anh lười ra ngoài đánh Zombie, cho nên dùng dị năng để thăng cấp bộ não.

Bởi vì không biết một ngày nào đó sẽ đưa Sở Sở rời khỏi nơi kia nên anh rất tích cực nạp thêm kiến thức, bây giờ kiến thức nạp vào trong đầu anh ngay cả chính anh cũng không biết đã được bao nhiêu.

Cho nên đối với việc cải tiến động cơ lỗi thời này, thì tương tự để một bậc thầy về máy tính đến học gõ bàn phím, thực sự quá đơn giản.

Thời gian chỉ là một tiết học, anh đã vẽ xong một phương án cải tiến.

Sau khi tan học, anh sẽ xây dựng phương án tiếp theo.

Tống Sở viết xong một phần nhỏ chi tiết, nói với Giang Bác bên cạnh: "Anh Tiểu Bác, anh nói thử câu thoại đi cho em lĩnh hội một chút."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 137: Chương 137



Cô miêu tả một chút hoàn cảnh khi Giang Bác lần đầu tiên lấy thân phận trí giả xuất hiện ở trước mặt mọi người, để Giang Bác nghĩ một câu thoại.

Giang Bác nói: "Anh vì sao phải quan tâm họ, họ không phải nên bị cắn sao?" Không thèm để ý.

Tống Sở cảm thấy mình chỉ nghĩ đến trí tuệ thông minh, mà không để ý đến thái độ lạnh lùng của anh: “... Bởi vì em là tác giả, em sắp xếp cốt truyện này, anh nhất định phải quan tâm.”

Thế là Giang Bác bất đắc dĩ nói một câu thoại: "Người ngu dốt, mau trả lời bài thi rồi cút đi, không trả lời thì tiếp tục ở đây để bị cắn."

Sau khi Tống Sở nghe xong, nghĩ: "Bỏ đi, lời thoại em nói thay anh, anh chỉ cần đóng góp trí tuệ của anh là được rồi. Anh Tiểu Bác, anh tranh thủ lúc rảnh rỗi thì giúp em ra ít đề khó."

Giang Bác rất vui vẻ: "Được, em nói thay anh, anh ra đề thay em."

Sau khi tan học, mấy đứa nhỏ nhà ông cụ Tô lập tức chạy đến tìm Tống Sở, hỏi thăm xem câu chuyện viết như thế nào rồi.

Tống Sở nói sơ qua tiến độ tình tiết, sau đó hẹn bọn họ cuối tuần đến nhà cùng nhau viết truyện.

Cô cảm thấy lời thoại vẫn cần thể hiện màu sắc riêng.

"Chúng ta cũng có thể viết câu chuyện sao?" Tô Bảo Phương có chút lo lắng, dù sao cô gái nhỏ cũng mới hơn bảy tuổi, chữ Hán cũng chỉ biết viết được một chút mà thôi. Hiến kế thì được, viết chữ chắc chắn không được.

Tô Bảo Cương giơ ngón tay: "Anh không muốn viết chữ." Chữ viết của cậu bé rất xấu!

Tống Sở nói: "Mọi người nói, em viết."

Giang Bác liếc nhìn bàn tay nhỏ của cô: "Không cho em viết, nếu không sẽ không hỗ trợ."

TBC

Tô Bảo Minh hô lên: "Để anh Tiểu Lượng viết, trình độ anh Tiểu Lượng cao."

Tô Bảo Lượng: “...”

Tống Sở không cần viết chi tiết câu chuyện, nhưng Tống Sở có thể làm tốt chi tiết cốt truyện.

Cái này không có nhiều chữ, thế là Giang Bác không ngăn cản. Mỗi ngày, hai người, một người vẽ, một người thì xây dựng cốt truyện.

Mỗi ngày đi làm về, Mã Lan Hoa nhìn con gái và con trai nhà mình sau khi hoàn thành bài tập xong, còn làm nghề phụ, bà lập tức cảm thấy mình là mẹ còn chưa đủ cố gắng, chưa chịu đủ cực khổ. Bà cũng chuẩn bị làm vài nghề phụ, bây giờ bà chạy vặt theo Từ Mỹ Lệ, việc ở chỗ làm sắp xếp cơ bản đã quen, Mã Lan cảm thấy mình cũng có thể học theo con trai và con gái, c*̃ng gửi bản thảo.

Trước tiên bà đọc thêm sách báo, học tập một chút. Sau đó ở trong xưởng gửi bản thảo, báo cáo lên xưởng.

Về phần thầy giáo Tô Chí Phong thì càng không cần phải nói, mỗi ngày đều ở nhà ra đề thi.

Thế là một nhà bốn người đều bận rộn, người trong khu ký túc xá công nhân viên chức đều không thấy một nhà bốn người đi ra ngoài chơi.

Cuối tuần, mấy đứa nhỏ lại được đưa tới nhà Tống Sở viết truyện.

Đối với việc những đứa trẻ đến bên này, Từ Mỹ Lệ và Phùng San đều ủng hộ, họ cảm thấy có cơ hội tiếp xúc với Giang Bác và Sở Sở nhiều hơn thì có thể lây được chút thông minh. Hơn nữa hai người cảm thấy đúng là có chút công dụng, từ lễ Quốc Khánh lần trước, mấy đứa nhỏ sang bên này chơi, trở về đã rất thích học tập. Ngay cả ông tướng nhỏ Tô Bảo Cương này cũng không còn ra ngoài gây chuyện nữa, đi theo Tiểu Minh cùng giở sách học tập. Mấy ngày trước Từ Mỹ Lệ đọc không hiểu đề bài còn Tô Bảo Cương lại làm được. Từ Mỹ Lệ kích động suýt chút nữa đã khóc, bà ta cảm thấy quả nhiên là gần người thì sáng hay đen gì đó, thật sự rất có đạo lý.

Về phần chuyện viết sách này, họ tỏ vẻ chỉ muốn một chút, cũng không trông cậy vào việc bọn nhỏ có thể viết ra cái gì.

Khi bọn trẻ vội vàng viết truyện, Giang Bác c*̃ng bắt đầu làm việc.

Huyện trưởng Lữ cho người đưa một cái động cơ xe bị hỏng từ bên công xã đến đây.

Chuyện này còn tốn không ít sức lực, đồng chí công xã nhất quyết không đồng ý, khóc rồi náo loạn. Cuối cùng vẫn là Huyện trưởng Lữ hứa hẹn, nếu làm hỏng sẽ điều một cái xe tốt hơn từ trong huyện cho họ, lúc này đồng chí công xã mới đồng ý.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 138: Chương 138



Thư ký Lý cố ý nói chuyện này cho Giang Bác, chính là muốn Giang Bác phải cẩn thận.

Cũng đừng làm chuyện này với tâm thế đùa giỡn của đứa trẻ, dù sao Huyện trưởng Lữ thật sự đã vì anh nỗ lực rất nhiều, không thể phụ kỳ vọng lãnh đạo.

Hiệu trưởng Tô nghe xong cũng cảm thấy áp lực như núi đè, Giang Bác là người trong cuộc lại không có một chút áp lực nào.

Sau khi nhìn thấy động cơ gần như đã hỏng, sự ghét bỏ trong mắt anh ta thậm chí còn sâu sắc hơn.

Giang Bác chọn một bản vẽ mình đã chuẩn bị, sau đó đưa cho Thư ký Lý.

"Để cho người bên kia dựa theo phía trên bản vẽ sửa đổi thử xem."

Thư ký Lý cầm lấy, bức vẽ phía trên rất tỉ mỉ, ngay cả linh kiện cũng vẽ ra.

Cái gọi là người có tài hay không, chỉ ra tay là biết.

Chưa cần biết Giang Bác rốt cuộc có thể cải tạo tốt động cơ này hay không, chỉ nhìn bản vẽ này, liền biết cậu nhóc trước mặt này thật đúng là có tài năng.

"Tôi sẽ an bài thợ sửa xe tốt nhất trong huyện chúng ta làm."

Thợ sửa xe được sắp xếp đúng là người tốt nhất, có nhiều năm kinh nghiệm phong phú. Nhưng người thợ thâm niên này… nhìn không hiểu bản vẽ.

Giang Bác: " ..." Anh kiên quyết cự tuyệt việc tự mình chỉ đạo, sau này phải cải tiến nhiều xe như vậy, sẽ mệt chết.

Lúc này tác dụng của hiệu trưởng Tô đã được bộc lộ ra.

Ông cụ tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, người có học thức. Ngay cả khi không phải là một người chuyên nghiệp, nhưng năm đó cũng đã học được không ít.

Dưới sự chỉ điểm của Giang Bác, hiệu trưởng Tô liền hiểu được bản đồ, sau đó xắn tay áo lên tự mình chỉ điểm thợ sửa xe thâm niên sửa động cơ.

Việc cải tạo động cơ so với Giang Bác nghĩ khó hơn một chút, dụng cụ và thiết bị ở đây quá kém, làm việc không được hiệu quả như mong muốn.

Cũng may Giang Bác Đồ đã vẽ xong, cũng dạy ông cụ Tô xem hiểu, anh vung tay áo nhỏ lên, không quản xong hay chưa đã trực tiếp rời đi. Chỉ chờ sau này cải tạo xong, đạt được thành công liền tới lĩnh phiếu là được.

"Ông nội, cháu về nhà trước đây." Anh còn muốn nhanh chóng trở về, ra đề bài trợ giúp câu chuyện của Sở Sở.

Hiệu trưởng Tô lúc này đã tiến vào trạng thái làm việc nghiêm túc, tìm được niềm vui cải tạo động cơ, cảm nhận được ý thức trách nhiệm của nhân viên kỹ thuật, khoát khoát tay. "Được, được, cháu về trước đi.”

Giang Bác được Thư ký Lý đạp xe đưa về sân lớn ký túc xá của giáo viên.

Lúc Thư ký Lý đi, Giang Bác còn dặn dò. "Có kết quả nhớ thông báo ngay cho cháu." Để anh còn đi lĩnh phiếu ngay.

Thư ký Lý cảm thấy đứa nhỏ này quá chuyên nghiệp, kính nể nói: "Yên tâm, sẽ thông báo cho cậu đầu tiên, không cần quá lo lắng.”

TBC

Giang Bác liền yên tâm, cảm thấy thái độ làm việc của Thư ký Lý này không tồi.

Một tuần kế tiếp, Giang Bác vô cùng rảnh rỗi, chỉ cần trợ giúp Tống Sở lên đề bài trong câu chuyện, lại thỉnh thoảng lại giúp Sở Sở vượt qua vấn đề nan giải là được. Nhân tiện, giảng dạy xen kẽ một số kiến thức bên trong, như là một nhà thiên tài dạy cho học sinh của mình những gì họ biết được.

Là một người thầy nhỏ tự mình dạy Tống Sở học tập, Giang Bác đối với việc dạy dỗ trẻ em, đặc biệt là dạy những đứa trẻ có giá trị trí tuệ bình thường, vẫn rất thuận lợi, không mất quá lâu anh đã giúp cô viết hết kiến thức tiểu học thành một bản tóm tắt ngắn gọn.

Tống Sở vô cùng cảm kích. "Anh Tiểu Bác, thật tốt quá, quyển sách này về sau chính là do sáu người chúng ta cùng nhau hoàn thành, em sẽ viết tên của cả sáu người lên phía trên.”

Một loại cảm giác vinh dự tập thể kích động trong lòng Tống Sở.

Giang Bác nói. "Không cần viết tên anh vào, thật ngây thơ.”

Tên của mình xuất hiện trên sách thiếu nhi, đặc biệt là trong câu chuyện ngây thơ này làm Giang Bác không thể chịu đựng được.

"Phải viết, tên của chúng ta đều phải viết."

Giang Bác suy nghĩ một chút, nói. "Vậy viết tên anh đứng thứ hai.”

"Không thành vấn đề, đứng ở đầu tiên cũng được."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 139: Chương 139



Quyển sách của Tống Sở không dài, hơn nữa còn là nhiều người viết, cho nên chỉ mất thời gian hai tuần trên cơ bản đã hoàn thành.

Ngoài văn bản, còn kết hợp thêm ít hình ảnh, Tống Sở phụ trách vẽ tranh, mấy đứa nhỏ cùng nhau gom góp tiền mua bút màu tô.

TBC

Khi Tống Sở tuyên bố bản thảo hoàn thành, trong căn nhà nhỏ nhà Mã Lan không ngừng phát ra tiếng kêu hưng phấn của bọn nhỏ.

"Chúng ta quá giỏi, chúng ta đã hoàn thành một câu chuyện."

Tô Bảo Phương cao hứng hét lên.

Tô Bảo Cương hưng phấn đến muốn lật bàn, nhưng nhà chú Ba quá nhỏ, không có cách nào lật, chỉ có thể đập đập bàn. "Anh thật lợi hại, lúc anh vượt qua cửa ải còn có thể trả lời nhiều đề tài như vậy.”

Tô Bảo Lượng nói. "Em mới lợi hại nhất, em đã viết rất nhiều chữ! ”

Tô Bảo Minh vỗ m.ô.n.g ngựa nói: "Không ai sánh bằng chị Sở Sở nhà chúng ta, chuyện xưa này đều là do chị ấy nghĩ ra! Chị Sở Sở lợi hại nhất.”

Tống Sở ho khan, khiêm tốn nói: "Chị cũng không lợi hại gì đâu, lợi hại nhất vẫn là anh Tiểu Bác, những nội dung anh ấy viết rất quan trọng.”

Sau khi khiêm tốn xong, cô lại tuyên bố. "Chờ sau khi để cho cha của em đọc qua và chấm điểm, chúng ta liền gửi cho cô Út ở tỉnh thành xem.”

Đám nhóc lại hoan hô thêm một lần nữa.

Giang Bác nhàm chán nhìn đám củ cải.

Không thể hiểu rõ đám nhóc đang hạnh phúc vì cái gì, hơn nữa anh phát hiện, Sở Sở cùng những đứa nhỏ này ở cùng một chỗ thời gian dài, tựa hồ cũng càng ngày càng giống đứa nhỏ thật.

Giang Bác thở dài, trong lòng phát sầu.

Cũng không biết có nên hối hận vì để Sở Sở đi học tiểu học hay không.

Lúc Giang Bác phát sầu, công ty vận tải trong huyện rốt cục cũng cải tạo xong động cơ.

Tính ra, đã mất hết bảy ngày, hơn nữa trong bảy ngày này có thể nói ngoại trừ ăn cơm, bọn họ một chút cũng không nghỉ ngơi mà liên tục làm việc.

Người sửa xe thâm niên càng làm càng hăng hái, cảm giác cách trước kia mình sửa xe không giống như sửa xe.

Sửa xe là cái gì , là phải cải tiến động cơ, nâng cấp lên được mới xem là có bản lĩnh lớn.

Hiệu trưởng Tô cũng tìm thấy niềm vui của cuộc sống, trước kia dạy dỗ con người, bây giờ sau khi nghỉ hưu còn có thể làm nghề, cảm thấy cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa. Mỗi ngày đều đến công ty vận tải theo dõi, hướng dẫn người sửa xe thâm niên xem cách cải tiến như thế nào.

Vì thế sau khi cải tiến xong, hai người so với những người khác đều hưng phấn hơn.

Lúc kiểm tra xe đợt cuối, thợ sửa xe không khỏi khẩn cấp lên xe, khởi động động cơ, hiệu trưởng Tô cũng ngồi lên ghi lại dữ liệu.

Chờ xe khởi động, sau khi lái ra đi một đoạn, hai người già lớn tuổi không khỏi hưng phấn như trẻ ra mười mấy tuổi.

"Thành công rồi! Động cơ này không những dễ cải tạo, mà thay đổi xong mã lực cũng nâng lên rất lớn, không quá tốn sức như trước.”

Lúc trước động cơ này mã lực chỉ chừng bảy mươi, nhưng hiện tại có khi còn hơn một trăm.

Tuy rằng vẫn như cũng không tính là quá nhanh, nhưng cải thiện được như vậy, có thể xem như là một bước tiến lớn.

Thật ra, đây cũng không tín là cải tiến mà hệt như là đổi động cơ .

Hiệu trưởng Tô cũng kích động không thôi. "Tiểu Bác nhà chúng tôi thật đúng là có bản lĩnh. ”

Hai người lái xe đến cổng Huyện ủy, hiệu trưởng Tô xuống xe liền bước nhanh như bay tìm Thư ký Lý.

Thư ký Lý đang chuẩn bị đi công tác hội nghị trong huyện, nghe hiệu trưởng Tô nói kết quả cải tạo đã thành công, kinh ngạc hỏi. "Thật sao?”

Hiệu trưởng Tô lúc này đặc biệt tự tin, kiêu ngạo nói. "Xe ở ngay dưới lầu.”

Thư ký Lý lập tức chạy xuống dưới lầu.

Trong lòng còn đang kinh hãi, cảm giác có chút đầu nặng chân nhẹ.

Trước mắt vẫn là một chiếc xe buýt có ngoại hình tệ đến không nỡ nhìn, nhưng Thư ký Lý vẫn lên xe trải nghiệm một phen.

Tốc độ này quả thật cũng không tệ lắm, nhưng đặc biệt là không còn âm thanh kinh thiên động địa như trước kia.
 
Back
Top Bottom