Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 120: Chương 120



Chương 120:

Đầu tiên là tới công xã bên kia làm thủ tục chuyển hộ khẩu, họ cầm chắc tài liệu, thuận tiện mua một cân thịt heo ở Cung Tiêu Xã, một nhà bốn người lại lái xe về phía đại đội Mã gia bên kia.

Đối với việc đi thăm người thân, Tống Sở cũng rất thích, cô còn đem kẹo mạch nha đến, chuẩn bị cả một đống quà cho bọn họ ăn.

Một nhà bốn người tiến đến đại đội, quả nhiên lại trở thành tiêu điểm bị mọi người chăm chú nhìn.

"Ôi Mã Lan, sao cả nhà lại trở về rồi?"

Còn chưa đến một tháng, trước kia đều là mấy tháng mới trở về một lần.

Mã Lan cười nói: "Trở về làm thủ tục chuyển hộ khẩu."

"Lại chuyển hộ khẩu cái gì vậy?"

"Chuyển đến thành thị."

“…?!!"

Chuyện Mã Lan muốn chuyển hộ khẩu thành phố khiến cả nhà nhà họ Mã sôi nổi.

Toàn bộ nhà Mã Tam Căn đang ở ngoài đồng biết tin, vội bỏ công việc đang làm chạy về nhà, lần này cùng lần trước không giống nhau, lần này bước chân hưng phấn đều nhẹ đi rất nhiều.

Thời điểm trở về nhà, vẫn là cả nhà ở trong sân chờ, Mã Tam Căn cũng không kịp chào hỏi con rể trí thức, liền hỏi Mã Lan: "Mã Lan Hoa, con chuyển hộ khẩu thành phố sao?"

Mã Lan cười gật đầu: "Đúng vậy, lần này trở về là để xử lý việc chuyển hộ khẩu, hơn nữa sau này con cũng là công nhân chính thức làm việc trong công đoàn."

Lý Tứ Hỷ kích động, mắt nóng dần lên, Mã Lan Hoa nhà bà cụ rốt cuộc cũng đường đường chính chính là người thành thị.

Nhà họ Mã bọn họ c*̃ng hưng phấn không thôi.

Đối với ông cụ Mã mà nói, Mã Lan là niềm tự hào của nhà bọn họ, là tất cả vốn liếng của bọn họ, vốn càng mạnh thì bọn họ càng tự tin mà khoe khoang.

TBC

Thế là từng người một hớn hở ra mặt.

Mã Lan lại mang về lương thực và thịt đưa cho Lý Tứ Hỷ, để người trong nhà hôm nay ăn một chút chất béo, cũng coi là chúc mừng bà một chút.

Lý Tứ Hỷ lau nước mắt: "Chúc mừng, Mã Lan Hoa nhà ta thật là có tiền đồ."

Mã Lan cười nói: "Con làm sao có tiền đồ, vẫn là dựa vào Tiểu Bác nhà chúng ta, thằng bé đã viết một bài báo, viết tốt nên được lãnh đạo khen thưởng."

Đối với ông cụ Mã nhà bên này, Mã Lan c*̃ng không giải thích rõ ràng, dù sao bọn họ có rất nhiều thứ không hiểu, bà cũng không cách nào giải thích về chuyện nghiên cứu khoa học.

Nghe được chuyện như vậy, cả nhà ông cụ Mã đều nhìn người đang ngây ngẩn nhìn con kiến bên cạnh túi trứng ngỗng, Giang Bác.

Mã Tam Căn ngay cả t.h.u.ố.c lá con rể đưa cho cũng không rút, trợn mắt nói: "Có chuyện như vậy?"

Tô Chí Phong cười nói: "Thật sự có chuyện như vậy, đứa bé rất thông minh."

Người nhà ông cụ Mã: “..." Cái này cần thông minh đến trình độ nào mới có thể để cho lãnh đạo khen thưởng công việc với hộ khẩu.

Lý Tứ Hỷ trực tiếp kích động mấy bước chạy tới, ôm lấy hai đứa trẻ: "Ôi, đây chính là cháu ngoại nhà họ Mã chúng ta, giống nhà họ Mã chúng ta, lúc trước Mã Lan Hoa nhà ta đọc sách không phải cũng rất thông minh sao, mỗi năm đều đứng nhất, đám lão già kia không đề cử cho Mã Lan Hoa nhà ta đi học cấp hai, bằng không Mã Lan Hoa nhà chúng ta cũng là sinh viên đại học."

Lúc trước, đồng chí Lý Tứ Hỷ bị Mã Lan tẩy não thành công, nhưng mà các cán bộ trong lữ đoàn không thể bị tẩy não.

Hiện tại Lý Tứ Hỷ quả thực có ý kiến rất lớn với bọn người đó, cảm thấy thật đáng tiếc vì nhà bọn họ đã mất đi một sinh viên đại học.

Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ c*̃ng mười phần đồng ý lời của bà cụ, lúc trước chị bọn họ đọc sách xác thực là thông minh, khiến bọn họ biến thành kẻ ngu ngốc.

Cháu trai giống chị gái bọn họ.

Không sai, ở trong mắt hai người cậu, cậu cháu trai này chính là người thân, nếu ai nói bọn họ không phải ruột thịt thì bọn họ sẽ tính sổ với người đó.

Giữa trưa, nhà ông cụ Mã tự mình nấu ăn, bây giờ nhà ăn c*̃ng tạm thời ngừng phục vụ, thay thành phát lương thực cho các hộ yêu cầu bọn họ tạm thời tự túc ở nhà mình, khống chế khẩu phần lương thực hợp lý.

Trước đó nhà ông cụ Mã cũng chưa từng ăn một bữa cơm no, hiện tại Mã Lan nhà bọn họ mang lương thực và thịt về, cuối cùng cũng ăn no được tám phần.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 121: Chương 121



Chương 121:

Sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhà buông bát xuống liền vội vã ra cửa.

Đồng chí Lý Tứ Hỷ c*̃ng đi ra ngoài.

Tống Sở tò mò hỏi: "Mẹ, bà ngoại và mọi người ra ngoài làm gì, đi làm việc sao?"

"Khụ khụ, ra ngoài đi dạo một lát ấy mà." Mã Lan sờ lên trán của mình.

Bên ngoài, người nhà họ Mã chia ra mấy đường, đem việc vui của nhà mình thêm mắm thêm muối truyền bá ra bên ngoài.

Nói chung là nhà Mã Lan có đứa con trai có tiền đồ, hiện tại đã chuyển hộ khẩu thành phố, ăn lương thực thương phẩm, ngồi trong phòng làm việc ở xưởng công nhân.

Lý Tứ Hỷ còn cố ý nói: "Ai nói Mã Lan Hoa nhà chúng tôi thu dưỡng đứa trẻ là sai? Đây chính là phúc của đứa nhỏ, Mã Lan Hoa nhà tôi nếu không nuôi bọn trẻ, đó mới là đồ đần, cái gì mà sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, đứa trẻ này đối với Mã Lan Hoa nhà chúng ta ân tình rất lớn, để Mã Lan Hoa của chúng tôi ăn được lương thực thương phẩm."

Đừng trách người nhà ông cụ Mã kích động như vậy, lúc trước khi Mã Lan thu dưỡng Giang Bác và Tống Sở mà không thu dưỡng người trong đội, rất nhiều người không nuôi nổi đứa nhỏ đã ở sau lưng nói xấu vài câu, nói họ vong ân phụ nghĩa, sói mắt trắng, ăn cây táo rào cây sung, được lên thành phố liền quên mất quê quán.

Nếu không phải nhà bọn họ hiểu rõ nội tình, hai cô con dâu nhà ông cụ Mã đã sớm phân rõ quan hệ với người chị chồng Mã Lan này rồi.

Lý Tứ Hỷ với Mã Tam Căn thì tức chết, nhưng lại không thể nói ra bên ngoài là con gái nhà mình không thể sinh, đứa trẻ là người nhà ông cụ Tô đem về, về sau con gái mình trở về làm sao ngẩng cao đầu trong đại đội được?

Bây giờ cuối cùng cũng nở mày mở mặt rồi.

Những người kia ngày trước châm chọc người khác, bây giờ nghe nhà họ Mã chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đều cảm thấy thẹn đến luống cuống, không ai có thể thu hồi câu nói của mình.

Ngay cả anh em trứng ngỗng nhà bọn họ, còn có Đại Nha, Nhị Nha đều cảm thấy vô cùng có mặt mũi, trong miệng bọn họ như có đường, còn khoe khoang về Tống Sở và Giang Bác.

Cái gì anh tôi chị tôi, em gái em trai có ngoại hình dễ nhìn, có nhiều bản lĩnh, rất thông minh... Cuối cùng tổng kết một câu: "Cũng giống như cô Mã Lan, đều có tiền đồ."

Thế là chờ đến lúc một nhà bốn người Mã Lan rời khỏi đại đội, trên đường đi luôn nhận lấy ánh mắt thán phục của mọi người.

Đặc biệt là hai đứa trẻ, mọi người đặc biệt muốn nhìn một chút, đứa nhỏ có tiền đồ như thế rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.

Trước đây họ vẫn không nhìn kỹ, bây giờ sau khi nhìn mới phát hiện, đứa trẻ có tiền đồ này hình như có gì không giống, toàn thân phát ra khí chất không bình thường, khó trách lúc trước Mã Lan muốn nuôi hai đứa trẻ, Mã Lan mới là người thông minh, đúng là người có thể ăn lương thực thương phẩm trong thành thị có khác.

Đương nhiên, trong tâm bọn họ nghĩ như nào, Mã Lan cũng không biết, nếu biết sẽ chỉ nói một câu, tất cả mọi chuyện cũng đã muộn.

Trở về huyện thành, bọn họ liền trực tiếp tới cục công an làm thủ tục chuyển hộ khẩu.

Tiếp đãi bọn họ vẫn là công an Điền.

Trong cục công an, các đồng chí đã sớm biết chuyện của bọn họ, lúc ấy khi nghe được tin tức còn rất kiêu ngạo, dù sao hai đứa nhỏ cũng đi ra từ cục công an này, cho nên tất cả đều cảm thấy cũng có chung vinh dự, đặc biệt là công an Điền.

Lúc trước công an Điền hy vọng hai đứa trẻ này có thể sống tốt là được.

Chỉ là không nghĩ tới hai đứa trẻ này cho bọn họ niềm vui lớn như thế, lớn đến mức khiến một lần nữa nhìn lại nhà bốn người này, chỉ cảm thấy thoáng như đã qua một đời.

TBC

Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ở trong cục công an nghe được những tin tức kia, đều khiến anh ấy không thể tin được hai đứa bé kia từng ở cục công an.

c*̃ng không thể tin được đó là hai đứa bé lang thang.

Những đồng chí công an khác cũng cảm thấy chính mình quả thực đã nhìn sai rồi, đứa trẻ thông minh như vậy mà bọn họ đều không nhìn ra.

Công an Điền cùng Mã Lan bọn họ chào hỏi, lại ngồi xổm xuống nói với Tống Sở: "Chuyện của hai đứa, bọn chú đều nghe nói, thật sự là có tiền đồ."

Tống Sở nói: "Chú Điền, đây đều là bản lĩnh của anh Tiểu Bác, anh Tiểu Bác rất thông minh."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 122: Chương 122



Chương 122:

Công an Điền nhìn người một mực không lên tiếng là Giang Bác, thầm nghĩ lúc trước anh ấy còn lo rằng đứa nhỏ này thân thể có vấn đề gì cho nên không thích nói chuyện, hiện tại xem ra thiên tài với người bình thường, quả nhiên là không giống nhau.

Sau khi làm hộ khẩu mới cho bọn họ, công an Điền cười nói: "Người hiền gặp lành, chúc mừng."

Lúc trước hai vợ chồng chỉ muốn thu dưỡng Sở Sở, về sau không đành lòng tách hai đứa trẻ ra, lúc này mới đồng ý nhận nuôi thêm Tiểu Bác, Tiểu Bác vẫn là bị dư ra, bây giờ cũng coi là đạt được nhân quả tốt.

Mã Lan và Tô Chí Phong cười cười, bọn họ ngược lại không nghĩ đến nhân quả tốt, dù sao làm gì không thẹn với lương tâm là được rồi.

Một chuyện trọng đại như vậy, buổi tối người một nhà bọn họ khó được một lần ra tiệm ăn.

Đây là lần đầu tiên Tống Sở ăn ở tiệm cơm quốc dân.

Những lần trước đều là Tô Chí Phong tới tiệm cơm mua về nhà ăn.

Nhìn xem, trên tường viết một đống tên món ăn, Tống Sở nuốt nước miếng, thừa dịp lúc Mã Lan và Tô Chí Phong tại cửa gọi món, Tống Sở kéo tay áo Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, đồ ăn phía trên này nhìn rất ngon, nhưng mà đắt quá đi mất."

Giang Bác nói: "Về sau anh đưa em đến tiệm ăn, hiện tại anh có tiền."

Ngày mai anh lại gửi bản thảo cho toà báo.

Tống Sở đã am hiểu quy tắc cuộc sống ở nơi này: "Chỉ có tiền thì không được, còn phải có phiếu, anh Tiểu Bác, anh có phiếu sao?"

Giang Bác: “..." Toà báo chỉ đưa tiền, không cho phiếu.

Không biết làm nghiên cứu khoa học, ngoại trừ cho tiền thưởng thì có cho phiếu không, nếu như không cho, anh phải đi làm mới được? Hình như cũng không có cơ quan nào tiếp nhận công nhân ở độ tuổi này như anh.

...

Ngày tiếp theo, đối với Mã Lan mà nói là một ngày hoàn toàn mới.

TBC

Mã Lan rốt cuộc cũng hoàn thành cột mốc lần thứ hai trong đời.

Trên đường đi làm còn nghĩ các cột mốc tựa hồ luôn dựa vào người khác, lần đầu tiên là thông qua người đàn ông của bà, đồng chí Tô Chí Phong, lần này là thông qua con trai của bà, đồng chí Tô Giang Bác.

Bà quyết định cột mốc tiếp theo nhất định phải dựa vào chính mình.

Chuyện của Mã Lan quá mức truyền kỳ cho nên ngày đầu tiên đến công đoàn liền được công đoàn nhiệt liệt hoan nghênh.

Đặc biệt là Từ Mỹ Lệ, bà ta nhiệt tình giới thiệu Mã Lan cho mọi người, xong lại để Mã Lan giới thiệu những người khác.

Cuối cùng còn bảo đảm nói với Mã Lan: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt đối không ai khinh rẻ thím, trong công việc có cái gì không hiểu, thím cứ hỏi tôi."

Mã Lan cảm kích không thôi, cảm thấy đồng chí Từ Mỹ Lệ chỉ cần không gây sự, biểu hiện sắc mặt tốt thì cũng không tệ lắm, cái gọi là trong triều có người quen thì được nhờ quả không sai, trong công đoàn có người quen chiếu cố một chút, đối với những ngày sau, bà thực hiện công việc sẽ rất thuận lợi, giai đoạn đầu không cần lo lắng không có ai chỉ dẫn.

Xưởng thép là công xưởng lớn gồm mười ngàn người, bên trong xưởng bao gồm cả khu mỏ, cũng có rất nhiều người.

Cho nên công việc của công đoàn rất nặng, chỉ riêng công đoàn đã có mười cán bộ, mặt khác mỗi bộ phận còn có công nhân đại diện thuộc công đoàn, tất cả đều do công đoàn quản lý.

Ngoại trừ trưởng công đoàn bên ngoài, còn có hai quản lý.

Bởi vì Mã Lan chỉ có trình độ sơ trung, cho nên được phân phối công việc phụ trách tổ chức hội nghị thường ngày, không có chuyện gì thì tìm công nhân đại biểu giải bày một chút khó khăn của công nhân, nói thẳng ra chính là một cái chân chạy.

Ngoại trừ Mã Lan ra, Từ Mỹ Lệ cũng làm chuyện này.

Trước đây Mã Lan không biết công việc công tác trong nội bộ, vẫn cho rằng Từ Mỹ Lệ có chức vụ rất cao ở bên trên, sau khi hiểu khoảng cách mới phát hiện, đồng chí Từ Mỹ Lệ ở công đoàn này làm một công việc địa vị cũng không ra sao.

Sau khi an bài tốt công việc, Từ Mỹ Lệ liền đưa Mã Lan đi tìm hiểu công việc.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Mã Lan lại hỏi: "Chị dâu cả..."

"Thư ký Mã, hãy gọi tôi là thư ký Từ."

Mã Lan: “… Thư ký Từ, chị luôn muốn làm cái này sao, có nghĩ tới chuyện nghỉ việc chưa?

Từ Mỹ Lệ nói: "Vì sao muốn nghỉ việc, công việc này tốt bao nhiêu, không cần tô tô vẽ vẽ, thím không biết, công việc của những người khác rất vất vả, Thiên Thiên cầm bút gục xuống bàn viết, còn muốn xuất xưởng báo, ra bài viết, viết sai một chữ đã bị lãnh đạo phê bình, công việc này tốt bao nhiêu, không có chuyện gì liền đi khắp nơi."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 123: Chương 123



Chương 123:

Mã Lan che mặt, người ta làm những công việc đó mới là nòng cốt của công đoàn.

Bà không thể trông cậy vào đồng chí Từ Mỹ Lệ được, bằng không bà còn phải đợi ở trong xưởng mười năm nữa mới có thể lên chức.

Mã Lan quyết định phải dựa vào bản thân mới tiến lên được, cho nên ôm một trăm hai mươi ngàn nhiệt huyết đối với công việc của mình.

Ban đêm về đến nhà còn cùng người trong nhà nói ra những hoài bão của bản thân.

"Làm người phải có mục tiêu, trong vòng năm năm thăng làm quản lý, trong vòng mười năm thăng làm trưởng công đoàn."

Người trong nhà rất có mặt mũi vỗ tay ủng hộ, Tống Sở nói: "Con cũng muốn đứng đầu toàn trường, con còn muốn tranh thủ sang năm nhảy lớp."

Tô Chí Phong ho khan một cái: "Cha tranh thủ trong ba năm lên làm chủ nhiệm trưởng."

Bọn họ đều nhìn Giang Bác.

Giang Bác: “... Kiếm tem phiếu."

"..."

Không quan tâm mục tiêu là cái gì, dù sao bốn người nhà họ Tô trước nay cũng chưa từng bận rộn như vậy.

Tô Chí Phong bây giờ đảm nhiệm ba lớp, mỗi ngày về nhà soạn bài, vẫn luôn bề bộn nhiều việc.

Về phần Tống Sở và Giang Bác, phải học hành nên cũng hoàn toàn không có nhàn rỗi.

Tống Sở còn phấn đấu vì hạng nhất toàn trường, cô quyết tâm muốn thi thử, còn muốn sau khi hoàn thành chương trình học, tranh thủ lần sau báo danh có thể nhảy lớp, cùng Tiểu Bác tốt nghiệp sớm một chút.

Giang Bác không viết bài gửi đến tòa soạn báo nữa.

Từ khi Tống Sở nói không có phiếu thì không thể tới tiệm cơm, anh liền mất đi một chút nhiệt tình với công việc viết bài, với lại trước đó còn lưu bản thảo, có thể kiếm thêm một chút tiền, cho nên Giang Bác không vội viết thêm.

Mà là suy nghĩ xem như thế nào kiếm cái tem phiếu kia.

Một nhà bốn người bận bịu, chẳng mấy chốc sắp đến lễ quốc khánh.

Tống Sở c*̃ng hoàn thành việc thi đứng nhất toàn trường, trải qua bao cố gắng học tập từ trước đến nay, cô rốt cuộc cũng vượt qua bài kiểm tra với tất cả học sinh lớp ba, vinh dự lấy vị trí đứng nhất toàn trường.

Lần trước Giang Bác gửi bài viết ra ngoài, c*̃ng lại một lần nữa được đăng báo.

Có cơ sở chuyện lúc trước, lần này thành tựu của Giang Bác ngược lại là chỉ hơn một điểm nhỏ như bọt nước mà thôi, chút chấn động nhỏ này là do hiệu trưởng khiến các học sinh phải chép bài báo của Giang Bác khiến các học sinh liên tục phẫn nộ.

Ngược lại, thành tích Tống Sở được hạng nhất, được bà nội Tô và hiệu trưởng Tô khen thưởng, bà nội Tô còn nói đưa bọn trẻ tới nhà ăn cơm, sẽ cho bọn trẻ ăn trứng gà luộc.

Hiệu trưởng Tô c*̃ng động viên đứa trẻ: "Sở Sở là một đứa bé có tiền đồ, về sau không ngừng cố gắng, sau này cũng sẽ là một nhân tài có ích cho quốc gia."

Hiệu trưởng Tô cho rằng, đầu óc của Giang Bác là trăm năm khó gặp, đầu óc Tống Sở dạng này, cũng là hạt giống học tập tốt, về sau vững vàng, cũng có thể có được rất nhiều thành tựu.

Tống Sở sau khi nghe xong, đặc biệt kiêu ngạo: "Ông nội, về sau cháu nhất định là một nhân tài."

Hiệu trưởng Tô: “..."

Bà nội Tô ở bên cạnh cười ra tiếng, sau đó nói với Mã Lan bọn họ: "Lễ quốc khánh em gái các con muốn trở về, đến lúc đó các con nên đưa bọn trẻ trở về họp gặp."

Bà nội Tô đời này sinh ba con trai một con gái, vô cùng yêu thương con gái, con gái cũng là một người có tiền đồ, thi vào đại học.

Bởi vì là con gái nên không cần phải phụng dưỡng, liền ở lại tỉnh thành.

Nhưng mà cơ hội trở về cũng không nhiều.

Lần này trở về, vẫn là vì nghe nói Tô Chí Phong bọn họ nhận nuôi bọn trẻ, đứa trẻ c*̃ng vô cùng có tiền đồ, cho nên chuẩn bị đưa người trong nhà trở về họp gặp.

Nghe được cô em chồng muốn trở về, Mã Lan cười thầm.

Đối người em gái của Tô Chí Phong này, bà không có bình luận gì, đây cũng là một nhân tài, nhưng là trình độ thanh cao so với Phùng San chỉ có hơn chứ không kém.

Ngược lại Tống Sở cái gì cũng không biết, chỉ biết là có người cô muốn trở về, vui vẻ nói: "Bà nội, cô cháu là người như thế nào?"

TBC

Nói đến con gái, bà nội Tô thật tự hào vô cùng, cảm thấy còn có tiền đồ hơn so với mấy người con trai.

"Cô cháu là người có văn hóa, làm việc ở nhà xuất bản."

"Nhà xuất bản chính là làm ra sách sao? Cô cháu thật là lợi hại." Tống Sở nói.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 124: Chương 124



Chương 124:

Bà nội Tô trong bụng nở hoa: "Đúng là cực kỳ lợi hại, về sau cháu có muốn có tiền đồ giống như cô của cháu không?"

Tống Sở gật gật đầu, trong lòng thầm buồn bực, sao ai cũng muốn giống như người cô nhỏ kia, bà ngoại Mã trong nhà cũng muốn cô giống cô nhỏ, cha Tô ở nhà cũng muốn cô giống cô nhỏ, cho nên bọn trẻ đều phải giống người cô nhỏ đó sao?

Không lẽ, sau này con của anh Tiểu Bác, cũng muốn giống như cô à?

Cô nghĩ như vậy, còn chạy tới nhỏ giọng nói với Giang Bác.

TBC

Mặt Giang Bác đầu tiên là đỏ lên, về sau kịp phản ứng liền biến thành đen.

Anh không khách sáo lộ ra một ánh mắt ghét bỏ, hừ một tiếng, quay người nhìn tường trong phòng.

Tống Sở: “... Ghét bỏ cái gì, em về sau c*̃ng sẽ rất lợi hại đó."

Hôm nay là ngày Quốc Khánh, đơn vị của Mã Lan và Tô Chí Phong được nghỉ một ngày, trường học của Tống Sở và Giang Bác cũng được nghỉ.

Từ sáng sớm, Mã Lan đã giúp hai đứa trẻ chỉnh trang lại quần áo mới rồi cùng Tô Chí Phong ra ngoài.

"Chúng ta sang nhà bà sao ạ?" Tống Sở hỏi.

"Không, tối sang đó ăn là được, hôm nay cha mẹ dẫn các con ra ngoài chơi." Mã Lan ôm con gái, Tô Chí Phong nắm tay con trai ra khỏi cửa.

Tống Sở nghe được đi chơi thì cực kỳ vui vẻ.

Vì là ngày Quốc Khánh nên trên đường phố cực kỳ đông vui, còn có những người biểu diễn, Mã Lan và Tô Chí Phong ôm bọn trẻ ngồi trên xe khách.

"Mẹ, chúng ta sẽ đi xa nhà sao?" Tống Sở đã ngồi loại xe này hai lần nên cô biết lần này cũng sẽ đi xa nhà.

Giang Bác không quan tâm, anh ngồi trong lòng Tô Chí Phong không nhúc nhích. Khi nào mới lớn được, khi nào thì mới trở thành người trưởng thành đây.

Trong lòng Giang Bác rất mệt mỏi vì bị biến thành trẻ con.

Mã Lan cười nói: "Cha mẹ dắt các con tới tỉnh thành chơi, hai đứa chưa từng tới đó chơi, hôm nay cha mẹ đưa hai đứa đi chơi cho vui, tiện thể ăn mừng sinh nhật hai đứa."

Hai mắt Tống Sở mở to: "Sinh nhật?"

"Đúng thế, sau này vào ngày Quốc Khánh, cũng là ngày sinh nhật của con và Giang Bác, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn sinh nhật."

Hai đứa bé là trẻ mồ côi, bọn họ cũng không biết ngày mình sinh ra là ngày nào. Nhưng mà dù thế cũng không thể không có ngày sinh nhật được, cho nên lúc Mã Lan đăng ký hộ khẩu cũng đăng ký ngày mùng một tháng mười. Hai đứa trẻ được sinh ra trong ngày Quốc Khánh, được hưởng sự vui mừng từ cả nước, dù như thế nào cũng là hai đứa trẻ may mắn.

Tống Sở cực kỳ vui: "Em có sinh nhật!" Cô vui mừng hét lên với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, hôm nay là sinh nhật của chúng ta! Sinh nhật vui vẻ!"

Tống Sở rất vui, ở tận thế, trẻ con sinh ra làm gì có sinh nhật, lúc sinh ra chỉ được nhận một mã số để đánh dấu là một đứa trẻ mà thôi.

Từ trước đến giờ, cô chưa từng được ăn sinh nhật, cũng không được chúc mừng sinh nhật ở tận thế. Nhưng trong tiểu thuyết cũng từng nói, trước khi tận thế tới ai cũng có sinh nhật, người thân bạn bè cùng nhau ăn mừng, ăn ngon chơi vui.

"Mẹ ơi, con hạnh phúc quá." Tống Sở ôm Mã Lan.

Mã Lan mỉm cười ôm chặt lấy cô, trong lòng nhói đau, trước kia đứa nhỏ này đã chịu khổ như nào chứ.

Giang Bác suy tư nhìn Tống Sở tươi cười hạnh phúc nhưng trong lòng chua xót.

Một nhà bốn người đến nơi đã là mười giờ sáng, bọn họ đi thẳng đến trung tâm thương mại.

Hôm nay là Quốc Khánh nên trong trung tâm thương mại đông hơn ngày thường, còn tổ chức rất nhiều còn có hoạt động riêng. Một lúc sau có một đám người đến giành đồ.

Hoàn cảnh bây giờ không khác gì lúc người ta tranh giành đồ đại hạ giá, nhưng mà muốn giành cũng phải có một đống các loại phiếu chứng nhận này nọ.

Nhưng mà Tống Sở lại rất ngạc nhiên, hưng phấn nhìn ngó khắp nơi: "Anh Tiểu Bác nhìn kìa, đông vui quá."

Giang Bác chỉ cảm thấy ầm ĩ quá, Tô Chí Phong cũng cảm thấy đau hết cả đầu.

Mã Lan cũng muốn giành mấy bộ quần áo, vén tay áo vào bên trong chuẩn bị chiến đấu, còn nói với Tô Chí Phong: "Ông trong bọn trẻ nhé, tôi đi đây."

Tống Sở cũng gọi với theo: "Mẹ, con đi với."

"Được, để mẹ dạy con chút." Mã Lan bế Tống Sở lên phi vào trong đám đông.

Tô Chí Phong: "... Hai người bình tĩnh chút."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 125: Chương 125



Chương 125:

Nhìn hai người xông vào, Tô Chí Phong và Giang Bác chỉ còn cách đứng chờ bên ngoài.

Nhìn con trai mình không biểu cảm gì, ông cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có một người bạn nhỏ: "Phụ nữ thích mua sắm, còn thích tranh giành với nhau nữa, con làm quen là được."

Giang Bác không để ý đến ông.

Tô Chí Phong nói: "Đương nhiên, cha là đàn ông cũng không rảnh rỗi, phải kiếm tiền cho họ mua sắm."

Giang Bác cảm thấy cũng đúng.

Hai người đang nói chuyện thì Tống Sở được bế lên cao, Mã Lan hô to: "Tô Chí Phong, ôm con đi."

Thì ra Mã Lan bế Tống Sở lên nhờ người bên cạnh giúp đỡ, Tô Chí Phong nhanh chân đi tới ôm Tống Sở. Đầu cô như ổ gà trông hơi lộn xộn nhưng trên mặt cô tràn ngập niềm vui, trong tay cô đang ôm tấm vải mới mua được: "Mẹ để con ra đưa đồ trước sợ người khác bảo chúng ta mua nhiều quá."

Tô Chí Phong vụng về sửa lại đầu tóc cho con gái: "Con giỏi quá."

Lần này Tô Chí Phong không để cho con gái tiếp tục đi vào nữa, ra dễ vào khó lại không có người lớn trông lỡ bị thương thì sao.

Ông dẫn theo hai đứa trẻ đến bên cạnh quầy hàng có ít người nhìn.

Quầy hàng ít người chỉ có hàng ngoại thương, những quầy này yêu cầu phiếu ngoại nhập nên người bình thường không mua được.

Tống Sở mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mặt hàng trên kệ, rồi nhìn đống đồ kẹp tóc, son môi, búp bê xinh đẹp, Tống Sở trong lòng yêu thích: "Anh Tiểu Bác nhìn này, đẹp quá đi."

Tận thế không có nhiều những thứ đồ như này, Tống Sở ở trong phòng thí nghiệm lại càng không được tiếp xúc với chúng.

Giang Bác nhìn chúng rồi sờ tiền trong túi.

Tô Chí Phong nói: "Sở Sở thích nó sao, sau này cha sẽ nghĩ cách kiếm một phiếu rồi mua một cái cho con được không?"

Giang Bác hỏi: "Phiếu gì vậy ạ?"

"Phiếu ngoại nhập."

Giang Bác nhíu mày, đây là cái loại phiếu gì nữa đây, sao nghe lạ hoắc thế này!?

Tô Chí Phong nghĩ lúc gặp em gái sẽ hỏi thăm một chút vì ở tỉnh lớn kiếm phiếu ngoại nhập chắc chắn sẽ dễ hơn một chút.

Ba cha con đứng đợi một lúc thì Mã Lan từ trong đám người cũng chui ra, cầm theo đống quần áo mới mua cho Tống Sở và Giang Bác.

Quần áo từ thành phố S nhập về cực kỳ tốn phiếu, hơn nữa giá cả cũng không hề rẻ.

Nhưng Mã Lan không tiếc chút nào, bà cảm thấy để cho hai đứa trẻ nhà mình thì đắt mấy cũng không thấy tiếc. Nhưng mà bà lại tiết kiệm đồ của mình hơn, trước đây tháng nào bà cũng phải mua quần áo mới mà giờ đã hai tháng rồi bà chưa mua.

Tống Sở thử mặc chiếc áo khoác đỏ rực, trên đầu còn có hai cái sừng dê trông giống dê con, trông cực kỳ đáng yêu.

Giang Bác thì lại có một chiếc áo khoác màu trắng gạo, khi mặc lên người kết hợp với biểu cảm lạnh lùng trông rất ngầu.

Tống Sở vui sướng lắc lắc người: "Mẹ ơi đẹp không?"

"Đẹp lắm." Mã Lan cười tủm tỉm nói, bà thấy con mình mặc gì cũng đẹp

"Mẹ không mua quần áo mới sao?" Tống Sở thấy trong tay bà trống không thì hỏi lại.

Mã Lan lừa cô nói: "Hôm nay là sinh nhật hai đứa nên đây là quà mẹ mua cho các con. Mẹ vừa mua vải rồi đó, sau khi về mẹ sẽ may quần áo mặc."

TBC

Tống Sở vẫn biết quần áo với vải vóc khác nhau, lắc đầu nói: "Mẹ, con không cần tiền tiêu vặt đâu, mẹ mua quần áo mới mặc đi, con đủ quần áo rồi, mẹ không cần mua cho con nữa đâu."

Mã Lan lại lừa trẻ con: "Được, sau này mẹ sẽ mua nhiều quần áo cho mình hơn."

Tô Chí Phong và Giang Bác thở dài.

Sau khi mua xong quần áo thì cả nhà lại dắt nhau đi dạo quanh trung tâm mua sắm rồi mua cho hai đứa trẻ một ít bánh quy, đồ khác cũng chưa mua gì, dù sao trong túi cũng không dư giả nhiều, trong nhà tuy có tiền nhưng mà tiền này cần để làm việc lớn hơn nữa, kể cả có tiền nhưng không có phiếu thì cũng không tính là dư giả.

Nhưng mà Tống Sở cũng rất thỏa mãn, cảm thấy dù có không mua đồ thì cũng vẫn rất vui.

Bây giờ còn chưa có công viên trò chơi, chỉ có vườn hoa và rạp chiếu phim.

Tô Chí Phong với Mã Lan nghĩ, hai đứa trẻ chưa từng xem phim chiếu rạp nên dẫn hai đứa trẻ đi xem phim mới ra.

Vừa ra khỏi trung tâm thương mại cả nhà liền mua vé xem phim, một nhà bốn người mua hai vé, hai đứa trẻ không cần vé nên được người lớn ôm trong ngực.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 126: Chương 126



Chương 126:

Tống Sở đã xem phim điện ảnh trước tận thế nhưng chỉ xem qua một lần, nhìn thấy hai người trong đó hôn môi thì tiến sĩ không cho cô xem nữa, sau lại bù cho cô xem mấy bộ phim hoạt hình. Tống Sở trưởng thành thì không thấy hứng thú mà ham mê đọc tiểu thuyết, tuy rằng mấy quyển tiểu thuyết đó đã được tiến sĩ chỉnh sửa lại.

Lần này cả nhà cùng xem đề tài điện ảnh quân đội.

Nội dung là quân đội dùng vũ khí thô sơ chiến đấu trong suốt cuộc đấu tranh và cuối cùng giành được chiến thắng.

Tống Sở đã được học giáo dục tiểu học, hiện giờ chính cô cũng được coi là một người Trung Hoa đúng nghĩa, cho nên khi xem các anh hùng hy sinh anh dũng khi chiến đấu thì Tống Sở cực kỳ cảm động, nước mắt lưng tròng.

Sau khi xem xong cô còn nói cảm nhận của mình với Mã Lan: "Mẹ, những người anh hùng đó vất vả quá."

"Đúng thế, nếu không có họ thì sẽ không có cuộc sống hạnh phúc của chúng ta ngày hôm nay." Mã Lan cũng cảm khái, bà cũng đã trải qua hoàn cảnh như thế này nên càng thấy những người liệt sĩ hy sinh cho những thế hệ sau nhiều như nào.

Tô Chí Phong dạy dỗ nói: "Cho nên chúng ta không thể quên sự hy sinh của ông cha ta, phải cố gắng hết sức làm Tổ quốc ngày càng thịnh vượng."

Ba người nói xong nhìn Giang Bác, lại nghe Giang Bác nói: "Đồ họa kém, âm thanh cũng không được tốt, lực sát thương của vũ khí quá kém."

"..."

TBC

Buổi trưa cả nhà cùng nhau ăn cơm ở Tiệm cơm Quốc Doanh.

Tống Sở phát hiện, Tiệm cơm Quốc Doanh ở tỉnh thành có nhiều món hơn so với ở huyện nhỏ, hơn nữa cái gì cũng ngon hơn.

Sau khi ăn xong, cô sờ bụng mình rồi nói với Giang Bác. "Anh Tiểu Bác, em càng ngày càng phát hiện, thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp.”

Giang Bác gật gật đầu, anh cũng cảm thấy gánh nặng trên người mình càng ngày càng nhiều.

Trở về sẽ bắt đầu viết thêm luận án, nhưng không có ý định viết nhiều, tùy tiện viết một chút xem có thể đổi ít phiếu hay không.

Không thể mãi nghèo như hiện tại, làm cho Sở Sở mua một bộ quần áo mới cũng phải tranh giành, còn mẹ phải tiết kiệm chi tiêu.

Trong lúc gia đình đang chờ xe buýt, Tô Chí Phong bỗng muốn đi vệ sinh, nên chỉ có Mã Lan cùng hai đứa nhỏ chờ ở bến.

Nửa tiếng sau, trên đầu ông đổ đầy mồ hôi chạy trở về.

"Sao lại đi lâu như vậy?" Mã Lan hỏi.

Tô Chí Phong đưa túi giấy trong tay cho bà. "Đi mua chút đồ.”

Cũng may mượn được xe đạp của một đồng chí nhà ở gần trạm xe mới đi nhanh như vậy.

Mã Lan nhận lấy, là một bộ quần áo kiểu Lenin.

Bà ngẩng đầu nhìn Tô Chí Phong. "Ông mua cái này làm gì?"

"Bà làm việc ở công đoàn, sau này sẽ có cơ hội thường xuyên phải mặc." Tô Chí Phong hơi mỉm cười, không cảm thấy mua đồ cho vợ mình có gì sai.

Mã Lan trong lòng cảm động, nhưng rất nhanh ý thức được một vấn đề. "Đồng chí Tô Chí Phong, ông lấy đâu ra tiền mua cái này?”

Đồng chí Tô Chí Phong là người đàn ông luôn nộp tiền lương và phiếu cho vợ .

Tô Chí Phong: "..."

......

Trên đường trở về huyện, Tô Chí Phong cùng Mã Lan còn tính toán trở về nhà trước sau đó mới đến nhà họ Tô ăn cơm, dù sao thời gian cũng còn sớm.

Nhưng kế hoạch không thể hoàn thành vì bỗng xảy ra tình huống đặc biệt.

Chiếc xe bỗng bị hỏng giữa đường.

“.....”

Tống Sở đặc biệt sốt ruột, lo lắng không kịp trở về ăn cơm sẽ làm bà nội thất vọng.

Tô Chí Phong nói. "An tâm, tài xế đã đi sửa xe rồi.”

Tống Sở nhìn quanh, người trong xe đều ngồi rất an tĩnh, đến cả tài xế cũng bình tĩnh mà thong dong xuống xe xem thử. Sau khi nhìn một chút, liền cùng người trên xe nói. "Động cơ có vấn đề, mọi người ở trên xe chờ một chút.”

Vừa nghe động cơ có vấn đề, người trên xe mới bắt đầu sốt ruột, nếu động cơ thật sự bị hỏng sẽ mất rất nhiều thời gian để sửa chữa.

Nhất thời cả một đám người buồn bực không thôi, cảm thấy mình lên nhầm xe rồi, hẳn là lên chiếc xe trước đó sẽ tốt hơn.

Có người nói. "Chuyến xe trước là xe mới chuyển về không lâu, động cơ còn chưa dùng tới mười năm.”

"Chiếc xe này đã dùng hai mươi năm rồi, có thể không hỏng sao?"

"..." Giang Bác suy nghĩ một chút, liền từ trên người Tô Chí Phong lẻn xuống. "Con đi xem bọn họ sửa xe. ”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 127: Chương 127



Chương 127:

Tô Chí Phong lo lắng, dứt khoát ôm đứa nhỏ cùng nhau xuống xe hóng gió.

Giang Bác tiến lại gần nhìn động cơ mà mình nghe nói đã được dùng hai mươi năm, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua liền không nhìn nữa. Xấu đến mức làm cho anh một chút hứng thú sửa chữa cũng không có, động cơ tệ hại đến như vậy mà vẫn sử dụng.

Xe không hỏng mới là lạ.

Càng hiểu rõ, anh càng cảm thấy quốc gia này thật sự lạc hậu, so với những quyển sách chuyên ngành anh đọc ở thời đại này còn lạc hậu hơn.

Giang Bác vốn còn muốn viết thêm luận án để thử đổi phiếu, nhưng lại lo lắng mình viết quá cao người ở đây sẽ làm không được, dù sao thì kinh động quá nhiều người cũng rất phiền toái. Vì vậy, gần đây vẫn đang tìm kiếm các dự án phù hợp để viết.

Bây giờ xem ra không cần phải tìm nữa rồi.

Chiếc xe được sửa chữa gần một tiếng cuối cùng cũng bắt đầu khởi động lại được, nhưng rõ ràng tốc độ xe không còn như trước nữa.

Cũng may trong họa có may, trên đường không gặp trục trặc thêm lần nào nữa, lúc xe đến huyện thành mặt trời đều lặn, Tô Chí Phong cùng Mã Lan thương lượng trực tiếp đi đến nhà họ Tô ăn cơm tối mà không cần về nhà.

Mã Lan ừ một tiếng, ngược lại không có phản đối. Dù sao hôm nay Tô Chí Phong cũng đã làm cho bà rất cảm động, tuy là có hành vi giấu tiền riêng. Cho nên đối với vị em chồng lỗ mũi hướng lên trời kia, Mã Lan cũng tỏ vẻ mình vẫn có thể nhẫn nại một hôm.

Tống Sở rất cao hứng. "Cô nhỏ của con có đẹp không ạ?”

"Xinh đẹp." Tô Chí Phong nói.

Tống Sở cười nói. "Con biết ngay mà, cha dễ nhìn như vậy, cô nhỏ khẳng định cũng đẹp. ”

Mã Lan: "..."



Tô Văn Lệ - cô em chồng được Tô Chí Phong khen là xinh đẹp, lúc này cô đang ngồi trong sân nhà họ Tô, không nói gì, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc.

Ông cụ Tô có ba đứa con trai cùng một cô cô gái, nhưng chỉ có một người lớn lên xinh đẹp như hoa giống bà cụ Tô, đáng tiếc người này không phải em gái út nhà họ Tô, mà là đồng chí Tô Chí Phong.

Cho nên Tô Chí Phong là người đẹp nhất trong ba anh em nhà họ Tô, là người tuấn tú nhất. Nếu không trước kia đã không trở thành nam thần của ngành giáo viên, là người các đồng chí nữ muốn gả nhất.

TBC

Đáng tiếc cô em gái út Tô Văn Lệ không được như vậy, dáng vẻ đặc biệt giống hiệu trưởng Tô.

Hiệu trưởng Tô cũng không phải người xấu xí, hơn nữa còn đặc biệt mang hình dáng người đàn ông chín chắn. Trong số các đồng chí nam vẫn luôn nằm trong nhóm có ngoại hình tốt, cô em út nhà họ Tô lớn lên rất giống Hiệu trưởng Tô, ngay cả thần sắc cũng rất giống, thường xuyên mang vẻ mặt nghiêm túc, không giận cũng tự uy.

Cái gọi là nữ sinh nam tướng, chính là như vậy.

Nhưng bà nội Tô ngược lại cảm thấy rất tốt, cảm thấy đặc biệt có phúc khí.

Nhưng có phúc khí hay không, tự trong lòng Tô Văn Lệ rõ ràng nhất! Là con gái ai không muốn lớn lên dịu dàng, xinh đẹp. Để che giấu khuyết điểm của mình, cô nhỏ Tô chỉ có thể cố gắng hết sức để học tập, đeo lên người cái khiên tài giỏi.

Cũng may gien nhà họ Tô không tệ, cô nhỏ Tô học hành rất tốt, sau khi đậu vào đại học ở trên tỉnh thành, có thành tích xuất sắc nên đã được giữ lại ở lại đấy.

Không bao lâu sau đã lấy chồng, là một nhà văn, cả hai vợ chồng đều có một thân trí thức cao.

Cho nên Tô Văn Lệ thật sự chướng mắt mấy chị dâu nhà mình.

Đặc biệt là chị Ba, bà Mã Lan, người chỉ tốt nghiệp trung học, gia đình không có nhiều người văn hóa, chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp để vào đời, đối với Tô Văn Lệ những người như vậy đều là người không biết xấu hổ.

Những năm gần đây, mỗi lần chị em dâu gặp mặt đều cảm thấy chướng mắt nhau, cũng may hai người không phải loại người thích cãi nhau, gặp mặt chỉ liếc mắt một cái, sau đó không để ý tới nhau lần nào nữa.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 128: Chương 128



Chương 128:

"Cả nhà anh Ba có phải không muốn đến gặp mặt con hay không, sao lâu như vậy vẫn chưa thấy người đâu?"

Bà nội Tô vội nói: "Không có chuyện đấy xảy ra đâu, anh Ba con đã cùng cha mẹ nói qua rồi, hôm nay là sinh nhật hai đứa nhỏ, chúng nó mang hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, trễ một chút mới sang đây.”

Từ Mỹ Lệ cũng nói tiếp lời: "Đúng vậy, em Út, thím Ba của cô không phải người như vậy đâu! Phùng San, thím nói xem có đúng không?”

Phùng San không muốn để ý tới, nhưng hiện tại cũng không muốn đắc tội Mã Lan nên liền "ừ" một tiếng tỏ vẻ tán thành.

Tô Văn Lệ: "..." Quan hệ ba chị dâu từ khi nào tốt như vậy?

Từ Mỹ Lệ tiếp tục yên lặng đọc sách giáo khoa, thay vì đối mặt với gương mặt của cô em chồng còn không bằng đọc sách giáo khoa học nhiều kiến thức, đem con trai bà ta nuôi thông minh lanh lợi, sau này làm chỗ dựa cho người mẹ như bà ta sống tốt.

Tô Văn Lệ thấy bà ta vẫn luôn đọc sách giáo khoa, liền nói. "Chị dâu, chị xem cái này làm gì?”

Từ Mỹ Lệ đắc ý nói. "Cái này, chắc là cô cũng không biết đâu. Không có gì đâu, tôi tự mình xem." Vất vả lắm bà ta mới học được bí quyết, sẽ không dạy cho người khác đâu.

Phùng San nói. "Còn có thể cái gì , nhất định là chút bí quyết Mã Lan đã dạy.”

Từ Mỹ Lệ kinh ngạc. "Làm sao thím biết? ”

Phùng San cười cười. "Đoán lung tung.”

"......"

Tô Văn Lệ nhíu mày nói. "Chị Ba dạy chị xem sách giáo khoa tiểu học làm gì?”

Từ Mỹ Lệ trong lòng hừ lạnh không thôi với Phùng San, trên mặt vẫn kiêu ngạo nói. "Chuyện này có lẽ em không hiểu đâu, chúng ta giáo dục đứa nhỏ nhà mình cũng cần phải có phương pháp. Dù chúng ta là người lớn cũng phải hiểu sách giáo khoa của trẻ em, để khi đứa nhỏ hỏi những câu không biết, chúng ta liền có thể trả lời nó, có như vậy mới có thể giáo dục con cái tốt. ”

Tô Văn Lệ nghe xong liền cười nhạo một tiếng. "Nói bậy, nhà xuất bản chúng tôi cũng cho ra một ít sách giáo dục rồi, nhưng chưa từng có phương pháp nào như vậy.”

Từ Mỹ Lệ trả lời lại. "Cho nên, những cuốn sách đấy không thể dạy ra một đứa trẻ thiên tài.”

Tô Văn Lệ: "..."

Bà nội Tô nói: "Con đừng nói như thế, chị dâu Ba của con nói như vậy cũng có chút đúng nha. Dù sao hai đứa nhỏ do nó nuôi cũng đều có tiền đồ, Tiểu Bác thì không nói, ngay cả Sở Sở cũng là thi đứng đầu toàn trường, đứa bé mới sáu tuổi đã nhảy cấp. À không, sau ngày hôm nay là bảy tuổi rồi.”

"..." Tô Văn Lệ cảm thấy mình hình như có chút choáng, mới mấy tháng không trở về, sao lại thay đổi lớn như vậy.

Cả nhà đang nói chuyện, gia đình Tô Chí Phong cũng vừa lúc tới.

TBC

Tống Sở còn chưa tới cửa, đã la to. "Ông bà nội, chúng cháu đến thăm ông bà đây ạ!”

Nghe được thanh âm náo nhiệt, bà nội Tô liền cao hứng đứng lên đi về phía cửa viện.

Ngay cả hiệu trưởng Tô trong phòng cũng nghe được thanh âm của Tống Sở, biết Giang Bác nhất định đã tới, cũng đi ra ngoài.

Quả nhiên, ông cụ vừa mới đến trong viện đã nhìn thấy hai vợ chồng thằng Ba nhà mình mang theo cháu trai cháu gái đến.

Lúc này cháu gái đang kéo tay người bạn già của ông cụ, khoe quần áo mới.

Hiệu trưởng Tô vội vàng gọi Giang Bác. "Tiểu Bác, đến chỗ ông nội này.”

Giang Bác không quá tình nguyện đi qua.

Tô Văn Lệ nhìn một màn như vậy, nghĩ đến hôm nay mình từ tỉnh khác trở về hai người lớn cũng chưa từng nôn nóng như vậy, nhất thời cảm thấy trong lòng chua xót, cha mẹ cô ấy hình như không thương cô ấy nửa rồi.

Chuyện này thật sự không thể trách bà nội Tô và hiệu trưởng Tô, ai bảo đứa nhỏ nhà người ta một người biết làm nũng, một người đầu óc thông minh chứ.

Bà nội Tô bị dỗ vui vẻ đến cười ha hả, lại hỏi Tống Sở xem gia đình đã đi những nơi nào.

Bà nội Tô dẫn Tống Sở tới cho Tô Văn Lệ xem. "Văn Lệ, còn nhìn này, đây là cháu gái của con, Sở Sở.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 129: Chương 129



Chương 129:

Tống Sở nhìn cô nhỏ, cảm thấy hệt như ông nội của mình. "Cháu chào cô nhỏ, cháu là Sở Sở, rất vui được gặp cô nhỏ ạ.”

Tô Văn Lệ trưng ra vẻ nghiêm túc gật đầu, xem như đáp lời. Nói như thế nào đi nữa đây cũng là hài tử của Mã Lan, hơn nữa còn không phải là con ruột của anh Ba nhà cô ấy, nên không thân thiết nổi.

Cái nhìn này, giống hệt như bà nội Tô đã nói cùng Tống Sở: "Bà nội, cô Út vừa nhìn một cái, hệt như một người cấp cao đang nhìn luôn á.”

Bà nội Tô nhất thời vui vẻ.

Ngay cả Tô Văn Lệ cũng chịu không nổi, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Bà nội Tô cười nói. "Giống người cấp cao nào ấy nhỉ?”

"Giống như ông nội của cháu, ông nội là hiệu trưởng, là một người cấp bậc rất rất cao trong trường luôn đấy ạ." Đối với học sinh tiểu học mà nói, hiệu trưởng chính là người cấp bậc cao, còn lợi hại hơn cả giáo viên.

Bà nội Tô rất cao hứng, cảm thấy đứa nhỏ rất biết nói chuyện, vừa khen là liền khen một lúc hai người, bà cụ vuốt cái đầu nhỏ của Tống Sở nói. "Đúng vậy, không sai, cô nhỏ của các cháu giống ông nội các cháu nhất.”

TBC

Tô Văn Lệ: "..."

Mã Lan bên cạnh vụng trộm vui vẻ, sau đó chia sẻ quần áo mới mua với Từ Mỹ Lệ.

Từ Mỹ Lệ vừa nhìn, quả nhiên mở to hai mắt. "Ôi chao, cái này thật đẹp, là kiểu mới đây. Nhất định là từ thành phố S mới chuyển tới đây, sớm biết vậy tôi cũng đi tỉnh thành rồi, hôm nay vì tới bên này tôi mới không đi tỉnh thành, chắc chắn ngày mai sẽ không có rồi.”

Phùng San cũng trông mong nhìn, dù có thanh cao đến đâu vẫn có tình yêu cái đẹp.

Ba người phụ nữ ngồi cùng nhau v**t v* quần áo mới, trò chuyện vui vẻ.

Bên này, Giang Bác cũng bị Tống Sở gọi tới chào hỏi cô nhỏ.

Giang Bác không lạnh không nhạt gọi một tiếng "cô Út", Tô Văn Lệ cũng không mặn không nhạt "ừ" một tiếng. Chỉ cảm thấy quả nhiên là hài tử thím Ba nuôi, nhìn như thế nào cũng không khiến người khác yêu thích.

Ngược lại, chồng của Tô Văn Lệ là Hứa Nguyên Kiều đã lì xì cho hai đứa nhỏ.

Anh ấy và Tô Văn Lệ cũng vừa sinh con không lâu, là con trai, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ nên lần này không mang về.

Biết hai đứa trẻ là thông minh anh ấy không khỏi quan tâm, đặc biệt là Giang Bác, những bài viết được đăng trên báo anh ấy đều đã đọc qua. Hiện tại nhìn thấy tác giả trước mặt, trong lòng không khỏi rung động.

Anh ấy cười nói chuyện phiếm với Giang Bác. "Nghe nói gần đây cháu vẫn viết bản thảo gửi đến tòa soạn? Có thể cho chú cơ hội trao đổi hay không.”

Dù sao cũng đã cầm bao lì xì của người ta, Giang Bác liền mở miệng nói. "Gần đây không có ý định viết thêm, cháu có kế hoạch khác." Hiện tại vẫn còn bản thảo viết trước đó, lâu lâu gửi một lần là được.

Hiệu trưởng Tô vừa nghe cháu trai lại có kế hoạch, lập tức tiến lại gần. "Tiểu Bác a, nói cho ông nội nghe với, lại có kế hoạch gì rồi? Có muốn cùng ông nội thương lượng hay không, lần trước con viết cái kia, ông nội một chữ cũng chưa được xem qua, trong lòng rất tiếc nuối nha.”

Giang Bác trả lời. "Có thể sẽ không cho ông tham gia được, lần này có chút vất vả hơn trước đó.”

"Không có việc gì, ông nội không sợ vất vả nhất." Hiệu trưởng Tô cam đoan.

Giang Bác suy nghĩ một chút, nếu ông nội Sở Sở cảm thấy hứng thú như vậy, cũng không thể làm cho ông cụ thất vọng. "Cháu chuẩn bị trợ giúp huyện cải tiến động cơ xe một chút, đến lúc đó phải đi khảo sát tình hình động cơ trong huyện, chuyện đấy sẽ rất vất vả.”

Hiệu trưởng Tô"... Sao đột nhiên lại có động cơ nữa? ”

Mặc dù ông cụ biết rằng mưa nhân tạo và động cơ đều thuộc về vật lý, nhưng dường như nó vẫn khác nhau rất xa. Ông cụ không phải là nhà nghiên cứu, nhưng cũng biết làm nghiên cứu tựa hồ đều nên chú ý vào một phương hướng.

Ví dụ như chuyên về vật liệu, máy móc, thiên văn học...

Giang Bác nói. "Hôm nay khi nhà cháu trở về, xe bỗng bị hỏng giữa chừng, rất phiền phức, huyện rất cần phải nhanh chóng sửa đổi động cơ.”

Tống Sở cũng gật đầu. "Đúng vậy, chúng cháu phải đợi đến gần một tiếng đồng hồ đấy ạ! Nếu anh Tiểu Bác có thể làm cho xe không hỏng thì tốt rồi.”
 
Back
Top Bottom