Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 140: Chương 140



Tuy Thư ký Lý không biết nhiều về xe, nhưng vẫn cảm thấy chiếc xe này rất tốt, nhất thời hưng phấn nói. "Điều đó chứng tỏ những chiếc xe khác cũng có thể được cải tiến.”

Thợ sửa xe thâm niên trả lời. "Chúng ta còn phải thí nghiệm thêm một thời gian, xem thử lái xe khoảng bao lâu thì hỏng hóc, vẫn nên thử nghiệm thêm vài hôm nữa.”

Cải tiến xe chính là chuyện lớn, bất thình lình thay đổi toàn bộ, nếu sau này xảy ra vấn đề sẽ dễ có chuyện.

Thư ký Lý vội vàng nói. "Tôi đi báo chuyện tốt với Huyện trưởng Lữ trước đây.”

.....

Sau khi tiểu thuyết của Tống Sở được gửi đi, mấy đứa trẻ liền tràn ngập mong mỏi chờ thư hồi đáp của cô út Tô Văn Lệ.

Bọn nhóc còn tính toán ngày, giống như lần trước Giang Bác gửi bài viết đăng báo, chậm nhất phải đợi tới ngày mốt mới có thể nhận được thư trả lời.

Giang Bác không giống mấy đứa nhỏ, lúc này tâm tình anh không tốt lắm, phải nói là đối với huyện không hài lòng lắm.

TBC

Hiệu sức làm việc quá kém, cải tiến động cơ cũng mất thời gian quá dài rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy thông báo cho anh đi lĩnh thưởng.

May mắn hiện tại không cần dựa vào đấy sống qua ngày, bằng không anh cùng Sở Sở đã phải chịu đói.

Nếu như nơi này là một căn cứ mạt thế như trước kia, anh nhất định đã dẫn Sở Sở rời đi, kiên quyết không phục vụ căn cứ như vậy.

Tống Sở cảm nhận được tâm tình không kiên nhẫn của Giang Bác, liền an ủi anh. "Anh Tiểu Bác, chúng ta phải kiên nhẫn, cơm ngon không sợ muộn, nóng lòng không thể ăn đậu phụ ngon. Không sao đâu, khi sách của em được xuất bản, em cũng sẽ có tiền, em sẽ cho anh tiền tiêu vặt.”

Giang Bác: "..." Không cần, anh còn có tiền đăng bản thảo trước đó. Không thiếu tiền!"

Ngay khi Giang Bác sắp hết kiên nhẫn, thí nghiệm cải tiến động cơ trong huyện rốt cục cũng hoàn thành.

Chỉ dùng thời gian ba ngày tiến hành kiểm tra, an bài mấy thợ lái không ngừng lái xe, chạy rất nhiều lộ trình, chiếc xe vẫn không xuất hiện tình huống hỏng hóc.

Mức tiêu thụ nhiên liệu cũng giảm đi một chút so với trước đây.

Tuy rằng số lượng giảm này không tính là đặc biệt lớn, nhưng đối với thời đại thiếu thốn tài nguyên mà nói, tiết kiệm nhiên liệu chính là tiết kiệm tiền .

Huyện trưởng Lữ nghe được kết quả, ngay cả hội nghị cũng không đi, vội vàng đi xem chiếc xe đã cải tiến kia.

Huyện trưởng Lữ không hiểu về xe, chỉ hỏi mấy tài xế. "Xe thế nào?”

Các tài xế đồng loạt giơ ngón tay cái lên. "Chiếc xe này quả thật rất dễ lái, còn dùng rất tốt.”

"Lực xe trước kia không quá tốt, còn chiếc xe hiện tại mã lực rất lớn."

"Hơn nữa, chạy lâu như vậy cũng không hư hỏng gì."

Huyện trưởng Lữ cao hứng nói. "Nói như vậy, sau khi cải tạo động cơ xong, hiệu suất của xe quả thật đã được nâng cao sao?”

Các tài xế tham gia kiểm tra xe trả lời. "Mọi thứ trước mắt đều rất tốt, chiếc xe này được cải tạo vô cùng thành công.”

Huyện trưởng Lữ kích động, tim cũng đập nhanh hơn mấy cái.

Là một nhà lãnh đạo, ông ta có thể nhìn xa hơn rất nhiều. Ngoại trừ xe của huyện An Bình, các huyện khác, khu vực khác, còn có tỉnh lớn vẫn còn có rất nhiều xe cũ. Nếu có thể thay đổi hết, không phải tất cả các xe đều có thể tăng hiệu suất sao?

Huyện trưởng Lữ nhất thời cao hứng không khép miệng lại được. "Tiến hành sửa đi, những chiếc xe khác của chúng ta cũng bắt đầu cho cải tạo."

Thư ký Lý nhắc nhở. "Bên đồng chí Tô Giang Bác, có phải nên thông báo cho cậu bé một tiếng hay không.”

Huyện trưởng Lữ lúc này mới nhớ tới thiên tài này. "Đúng đúng đúng, phải tìm đồng chí Tô Giang Bác, những chiếc xe khác thay đổi như thế nào, còn phải nhờ cậu nhóc đấy chỉ điểm.”

Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau Thư ký Lý đã chạy đến cửa nhà họ Tô, thừa dịp Giang Bác và Tống Sở còn chưa ra ngoài đi học, liền chạy tới hưng phấn tìm Giang Bác.

"Đồng chí Tô Giang Bác, thí nghiệm cải tiến động cơ đã hoàn tất vô cùng thành công. Hiệu suất không những được cải thiện mà còn đặc biệt dễ sử dụng, Huyện trưởng Lữ bảo tôi tới đón cậu đi huyện nói chuyện chi tiết.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 141: Chương 141



Trong giọng nói của Thư ký Lý không khỏi lộ ra kích động.

Mã Lan và Tô Chí Phong nghe được kết quả, cũng đều khiếp sợ nhìn Giang Bác.

Nhiều ngày như vậy, bọn họ gần như sắp quên chuyện này, kết quả thí nghiệm đứa nhỏ đề ra lại thành công vượt bậc.

Hơn nữa nhìn thái độ của bí thư, động cơ này có vẻ được cải tạo đặc biệt tốt nha.

Ai nha, bản lĩnh của con trai thật sự quá lớn rồi.

Giang Bác giản dị nói. "Hôm nay thứ tư, cháu phải đi học, không rảnh, gửi phiếu đến là được.”

"Không phải, chúng ta phải thương lượng một chút vấn đề cải tạo xe khác. Sau đó, mới nói về các phần thưởng khác, ngoài phiếu có lẽ còn có thêm những phần thưởng khác nữa."Thư ký Lý mang theo chút ý tứ dỗ dành nói.

Giang Bác nhớ tới mình còn muốn tìm nguyên liệu tự lắp ráp xe trẻ em, vì thế miễn cưỡng gật đầu. "Vậy cháu cùng chú đi một chuyến vậy.”

Mã Lan lo lắng việc con trai phải đi một mình. "Mẹ đi cùng con.”

Giang Bác bình tĩnh huơ tay. "Không cần đâu ạ." Ngược lại dặn dò Tống Sở. "Tự mình học thật tốt, khi trở về anh sẽ kiểm tra bài tập của em.”

Tống Sở nhu thuận gật đầu. "Anh yên tâm đi, anh Tiểu Bác cứ làm việc thật tốt đi, không cần lo lắng cho em đâu.”

Lúc này Giang Bác mới đi theo Thư ký Lý.

Nhìn khí thế kia, nếu không phải trên người anh còn đeo cặp sách nhỏ, thật đúng là giống như một nhân vật lớn.

Mã Lan cảm khái nói. "Tôi cảm giác con trai Tiểu Bác của chúng ta sau này sẽ là một nhân vật lớn đấy.”

Tô Chí Phong cũng cười nói. "Ta thấy hiện tại thằng bé đã là một nhân vật lớn rồi, muốn gặp huyện trưởng liền gặp huyện trưởng ngay.”

Mã Lan lắc đầu không nói, bà cảm thấy con trai mình sau này còn có thể là một nhân vật lớn đến mức có thể gặp cả các lãnh đạo quốc gia.

A nha, không thể nghĩ nữa, nghĩ đến hình ảnh kia bà lại nhịn không được muốn nhảy cẫng lên.

Có một đứa con trai như vậy, đúng là vượt mức chịu đựng của con người rồi, không cần phấn đấu, chỉ cần nuôi con trai lớn là có thể leo l*n đ*nh cao của cuộc đời.

Giang Bác đến huyện, Huyện trưởng Lữ liền nhiệt tình đón tiếp anh, còn cố ý chuẩn bị một ít bánh quy trẻ em thích ăn, hạt dưa khô, kẹo các loại.

Giang Bác nhìn thấy những thứ này cảm thấy hẳn là nên mang Sở Sở tới đây.

Huyện trưởng Lữ uống một ngụm trà, vừa định cùng anh thảo luận một chút về việc cải tạo phương tiện trong huyện sẽ mang lại tiến bộ cho sự nghiệp vận tải như thế nào, chợt nghe Giang Bác nghiêm túc nói. "Cháu chủ yếu muốn phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải. Nếu có thêm phiếu công nghiệp cũng được, nhất là phiếu ngoại nhập.”

Trà trong miệng Huyện trưởng Lữ thiếu chút nữa phun ra.

Ông ta im lặng và từ bỏ ý tưởng chia sẻ niềm tự hào của mình, chỉ cảm thán bản thân tại sao lại muốn cùng một đứa nhỏ nói chuyện tư tưởng, đó quả thực chính là suy nghĩ quá nhiều. "Những thứ đấy không thành vấn đề, tôi sẽ phê duyệt cho cháu ngay. ”

Với tư cách là huyện trưởng, chút quyền lợi đấy ông ta vẫn có thể phê duyệt, hơn nữa, nếu các phương tiện trong huyện đều được cải tạo thành công, ông ta càng có lợi hơn. Bản thân ăn ít một miếng, cũng không thể bạc đãi công thần nhỏ này.

Giang Bác rất hài lòng. "Vâng, vậy chúng ta bắt đầu nói về phương án sửa đổi những xe khác một chút. ”

Thật ra phương án Giang Bác đều đã nghĩ đến, bản đồ cải tạo cũng đã vẽ xong.

Cho nên trên cơ bản không cần nói nhiều, mới nói vài câu, Giang Bác liền lấy ra quyển sách bài tập từ trong balo ra, có một bản vẽ ở trong đấy.

Huyện trưởng Lữ nhìn bản vẽ quý giá lại được vẽ trên quyển sách bài tập như vậy, tâm tình không khỏi phức tạp.

TBC

Nghĩ lại huyện trưởng mình đây cũng quá hà khắc rồi, ngay cả bản vẽ cũng không cho bạn học Tô Giang Bác một cái.

Nghĩ lại, lúc trước đối với chuyện này thật sự là không quá để ý.

So với thái độ nghiêm túc của bạn học Tô Giang Bác trong việc này, Huyện trưởng Lữ tự mình nghiêm túc suy nghĩ lại.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 142: Chương 142



Hơn nữa đối với hành vi chủ động mở miệng muốn khen thưởng của bạn tô Giang Bác càng thêm hiểu rõ, thái độ làm việc của người ta tốt như vậy, nên mới có bản lĩnh như thế.

Vì thế chờ Giang Bác rời khỏi văn phòng huyện trưởng, trong balo đã có thêm một xấp phiếu dày. Ngoài ra còn có một số tiền thưởng, tiền cũng không quá nhiều, chỉ chừng ba mươi đồng. Nhưng mà Huyện trưởng Lữ đã cam đoan, chờ các phương tiện khác trong huyện đều lắp ráp xong, ông ta sẽ xin thêm khen thưởng từ phía trên, đến lúc đó khẳng định sẽ có thêm phần thưởng.

Giang Bác tỏ vẻ không sao cả, hiện tại tạm thời đủ dùng là được. "Cháu muốn xin một số vật liệu phế phẩm, có được không? Có thể dùng sự trợ giúp xem như phần thưởng bù trước.”

Huyện trưởng Lữ trả lời. "Không thành vấn đề, cháu cứ xem cần gì trước đi rồi tự mình đi nói chuyện với Tiểu Lý." Đây chính là bảo bối, phải hào phóng một chút.

Giang Bác nghe vậy càng hài lòng, cảm thấy sau này có thể hợp tác nhiều hơn.

Lúc trở về thời gian đã muộn, Giang Bác được đưa thẳng đến sân lớn khu nhà giáo viên, cả nhà anh cũng đều đã trở về.

Giang Bác trở về nhà, liền lấy phiếu từ trong túi ra.

Sau đó dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Mã Lan và Tô Chí Phong, bắt đầu phân chia.

Tiền đều đưa cho đồng chí Mã Lan, lần trước mua quần áo mới cho anh và Sở Sở đã tiêu rất nhiều tiền nên phải bổ sung lại cho mẹ, hơn nữa lương thực cùng đồ tiêu dùng cũng phải bỏ tiền ra mua, không thể ăn không công trong nhà.

Phần lớn phiếu lương thực cũng giao ra, dù sao ăn ở đều ở nhà, chỉ cần giữ lại một ít sau này dẫn Sở Sở đi ăn là được, ngoài ra phiếu thịt cũng được chia làm hai, phiếu vải cũng để lại một phần, những phiếu khác còn lại đều đưa Mã Lan.

Mã Lan chưa bao giờ được giữ nhiều vé như vậy cùng một lúc, bà kích động đến đỏ cả mặt, quay đầu nói với Tô Chí Phong. "Cha tụi nhỏ, tôi được sống cuộc sống dưỡng lão để con trai nuôi rồi phải không?”

Tô Chí Phong không trả lời mà im lặng, ông đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Giang Bác không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đem mớ đồ còn lại của mình nhét cho Sở Sở, để cho cô thu giữ giúp.

Tống Sở không cảm thấy có gì kỳ lạ, trước kia ở mạt thế đều là như vậy, đều là cô quản vật tư. Lúc không liên kết được không gian, hai người sẽ cùng nhau đói bụng, cho nên hiện tại không đặt vào không gian nữa, tất cả đều nhét vào trong túi nhỏ của cô. Tống sở cao hứng đến không khép miệng lại được. "Anh Tiểu Bác, anh quá tuyệt vời luôn!"

—--

Mã Lan không từ chối phiếu và tiền, tiền có thể giúp đứa nhỏ tiết kiệm, nhưng phiếu thì không thể tiết kiệm được, phải tiêu hết trong tháng đó.

Sắc mặt Mã Lan khi cầm những tờ phiếu không khỏi phấn khởi đến ửng hồng, trưng cầu ý kiến mọi người trong nhà xem phải tiêu hết như thế nào.

TBC

Hỏi xem có ai muốn thứ gì hay không, nhưng chủ yếu là hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ.

Giang Bác nói: "Ông nội đóng góp không ít, chúng ta nên cho ông một chút thù lao."

Tô Chí Phong: “... Con muốn nói đến việc hiếu thuận với ông nội sao?”

Giang Bác cảm thấy không có gì khác biệt, vì vậy đã gật đầu.

Mã Lan cười nói: "Được, vậy chúng ta sẽ mua một ít thuốc bổ cho ông bà nội, Sở Sở, con muốn thứ gì?”

Tống Sở lắc đầu: "Con không muốn gì cả, mọi người tự mình mua đi, nhưng nếu đã mua cho ông bà nội thì có thể mua thêm một ít cho ông bà ngoại không ạ."

Tô Chí Phong đồng ý: "Đúng, nên mua."

Mã Lan cười nói: "Nếu để cho ông bà ngoại các con biết chuyện các con hiếu thuận, không biết sẽ vui mừng thế nào đâu."

Tống Sở cười vỗ vai Giang Bác: "Đều là công lao của anh Tiểu Bác."

Buổi chiều, Mã Lan đã đi mua đủ đồ cho người già hai bên gia đình để lấy lòng, thứ nhà Mã Tam Căn thiếu nhất không phải là thuốc bổ mà là lương thực, vì vậy Mã Lan lập tức đổi một ít lương thực thô với người ta, hạt ngô, khoai lang sấy các loại, tổng cộng mười cân.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 143: Chương 143



Bà còn viết một tờ giấy đặt vào trong túi, nói cho họ đây đều là cháu ngoại Tiểu Bác và Sở Sở của họ biếu tặng, bà mua xong lập tức giao cho lái xe mang về công xã.

Đối với bên gia đình ông bà nội Tô thì sẽ mua bột Phú Cường, khoảng chừng năm cân, đồ này chính là đồ tốt nhất. Ngoài ra còn mua chút đường đỏ cho bà cụ Tô, trong lòng bà hiểu rõ, lần này là ông nội Tô đóng góp không ít, mà ông cụ Mã nhà mình lại không có đóng góp, cho nên đồ vật đem biếu cũng không giống nhau.

Thứ mua cho bên gia đình ông nội Tô, buổi tối đã được đưa tới.

Bà nội Tô thấy họ xách túi lớn túi bé đến thì nói: "Đến thì đến, còn xách theo nhiều đồ như vậy làm gì?" Cho dù cuộc sống hiện tại khá giả hơn, cũng không nên tốn kém như vậy.

Mã Lan nói: "Mẹ, mấy thứ này cũng không phải chúng con mua, là một chút tấm lòng của bọn nhỏ." Ngay sau đó bà nói ra chuyện Giang Bác đã có phiếu thông qua cải tiến động cơ, nói rằng hiệu trưởng Tô đã đóng góp sức lực trong đó như thế nào với bà nội Tô.

Dĩ nhiên bà nội Tô rất vui mừng: "Chuyện này mẹ đã biết, ông nó cũng nhắc đến rồi. Hơn nữa người ta còn muốn mời thằng bé tới làm cố vấn kỹ thuật, thằng bé còn phải đi làm việc."

Ngược lại Mã Lan và Tô Chí Phong không biết chuyện này, Giang Bác cũng không biết.

Vẫn là hiệu trưởng Tô đi ra từ trong phòng sách, tự hào nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng những bản vẽ mà Tiểu Bác vẽ kia vẫn phải có người hiểu. Chuyện này cũng không có gì quá mất công, người nhàn rỗi như cha chỉ góp chút sức lực cho huyện."

Tống Sở nghĩ rằng ở trong lòng ông nội lúc này nhất định là rất vui sướng và cũng hy vọng được khen, ví dụ như cô vẫn luôn nói mình chỉ giỏi một chút, thật ra trong nội tâm vẫn rất hy vọng người khác khen cô tài giỏi như nào.

Thế là miệng nhỏ không ngừng nịnh nọt: "Ông nội, không phải ông rảnh rỗi, ông nội là gươm quý không bao giờ cùn, cao thủ trong cao thủ, đất nước cần nhân tài như ông."

Hiệu trưởng Tô cười híp mắt: "c*̃ng không tài giỏi như cháu nói, ông chỉ là vì phục vụ đất nước mà thôi."

Bà nội Tô nhìn bộ dạng cười tít mắt kia của ông cụ, cười trộm trong lòng.

Tất nhiên là buổi tối cả nhà Tô Chí Phong đều bị giữ lại ăn cơm, hiệu trưởng Tô hỏi Giang Bác sắp tới có sắp xếp công việc gì không.

Giang Bác trả lời: "Không còn nữa, sơ đồ đều đã vẽ xong, dựa theo trên đó cải tiến là được."

Hiệu trưởng Tô nói: "Không có ý tưởng khác? Ngoại trừ động cơ, còn những cái khác thì sao, cháu còn có ý tưởng gì nữa không?"

Phải nói rằng trước đây hiệu trưởng Tô còn lo lắng Giang Bác sẽ làm bậy, bây giờ ngay cả động cơ cũng cải tiến thành công, tâm trạng của ông cụ giờ đã thay đổi, từ lo lắng sang hy vọng, bây giờ còn ước gì Giang Bác có nhiều ý tưởng một chút, dù sao cũng tốt hơn so với việc học ở tiểu học.

Giang Bác lắc đầu: "Phiếu đủ dùng rồi, tạm thời cháu không nghĩ thêm gì."

Chờ tiêu hết rồi nói tiếp.

Hiệu trưởng Tô: “...”

Nhìn Giang Bác bên này không thoải mái, hiệu trưởng Tô lập tức chuyển mục tiêu quan tâm Tống Sở.

Lại hỏi một chút về vấn đề học tập của Tống Sở, biết cô nhóc vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu nên ông cụ vô cùng hài lòng, động viên cô tiếp tục phát huy.

Tống Sở nói: "Chắc chắn không thành vấn đề, vì luôn có anh Tiểu Bác giúp cháu học bù."

Hiệu trưởng Tô nói: "Đúng rồi, nghe nói trước đó các cháu vẫn bận viết truyện, giờ đã viết xong chưa?" Mấy tuần trước, bọn nhỏ đều không đến đây chơi, hỏi một chút mới biết được là ở trong nhà con trai thứ ba đang viết truyện.

Vẻ mặt Tống Sở tràn đầy tự tin nói: "Truyện đã viết xong, cháu gửi cho cô Út rồi, chỉ cần đợi cô Út hồi âm thôi, cũng không biết cô Út nhận được chưa."

TBC

Bà nội Tô cười nói: "Nếu như cháu sốt ruột như vậy, ngày mai bà nội gọi đến đơn vị của cô nhỏ cháu hỏi một chút."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 144: Chương 144



Tống Sở nghe xong lập tức vui vẻ: "Vậy quá tốt rồi, cảm ơn bà nội."

Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: "Sở Sở cũng không thể luôn nghĩ tới chuyện này, trước hết vẫn phải chú tâm chăm chỉ học tập, ở cái tuổi này các cháu vẫn nên chú trọng việc học hơn."

Tống Sở vỗ n.g.ự.c nói: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ không trì hoãn việc học, chúng cháu viết sách còn tiến bộ đấy, cháu muốn trở thành nhân tài của đất nước."

Hiệu trưởng Tô cảm thấy vẫn là cháu gái tri kỷ, tư tưởng nhận thức cao còn hiểu chuyện, trong lòng ông lúc này cuối cùng cũng thoải mái.

Ngày hôm sau, bà nội Tô thật sự gọi điện thoại tới tỉnh thành.

Tô Văn Lệ cảm thấy rất lạ, bình thường bà cụ là người rất tiết kiệm, sao lại nỡ gọi điện thoại. Trước nay cũng chưa từng gọi điện đến đơn vị của cô ấy vì lo lắng sẽ làm gián đoạn công việc.

Bà nội Tô hỏi: "Sở Sở nói đã gửi cho con bản thảo, con có thấy không? Nhanh chóng trả lời thư đi, con bé vẫn đang chờ đấy."

Tô Văn Lệ trong lòng chua xót.

Chua xót không thôi!

Hiếm khi có lần được bà cụ gọi điện thoại đến nhưng lại là vì chuyện của đứa nhỏ, đây thật sự là mẹ ruột của cô ấy sao: "Mẹ, công việc của con bận rộn, còn chưa có thời gian để xem."

"Sao có thể bận rộn như vậy, buổi tối về nhà chắc phải có thời gian chứ. Con làm cô thì phải để tâm cháu mình một chút, ngày hôm qua Sở Sở còn hỏi đấy, mẹ cũng đã nói sẽ hỏi giúp con bé, con nói mẹ phải trả lời con bé thế nào đây, nếu để con bé biết con vẫn chưa xem sẽ đau lòng biết bao."

"Con xem, con xem ngay." Tô Văn Lệ nhận thua, trái tim mẹ ruột đã nghiêng, cô ấy cũng không còn là chiếc áo bông nhỏ số một trong lòng mẹ ruột nữa rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Văn Lệ bắt đầu tìm kiếm bản thảo hôm qua để ở trên bàn.

TBC

Ngày hôm qua, sau khi ở bưu phẩm ra, cô ấy lập tức nhìn thấy chữ viết phía trên có chút non nớt, lại nhìn tên, thì biết là cháu gái nhà mình gửi tới. Tô Văn Lệ tiện tay đặt sang một bên, định sau này có thời gian sẽ xem lại, cũng không thể vì chuyện mấy đứa nhỏ làm loạn mà làm trễ nải công việc, kết quả vừa để xuống là quên mất.

Nếu không phải nhờ cuộc điện thoại của bà nội Tô, cô ấy đúng là không biết lúc nào mới có thể nhớ đến.

Sau khi tìm được bản thảo từ trong ngăn kéo, Tô Văn Lệ tự pha cho mình một chén trà, vừa uống trà vừa xem bản thảo.

Chữ viết phía trên cũng không thống nhất, tổng cộng có chữ viết của ba người, có hai chữ viết coi như ổn, một chữ viết còn lại thật sự trông không được đẹp lắm, nói trắng ra là giống như gà bới.

Trình độ học vấn cao nhất Tô Bảo Lượng: ...

Tô Văn Lệ cảm thấy nếu bản thảo này không phải do cháu gái cô ấy gửi tới, đổi lại là bất kỳ tác giả nào viết, thì dù viết hay đến đâu, cô ấy cũng sẽ không nhận bản thảo này.

Nhân lúc còn có chút thời gian buổi sáng, Tô Văn Lệ rút ra xem qua.

Kết quả ngay chương một đã khiến cô ta đọc say mê.

Chui qua lỗ chó, đến một cái thế giới kỳ diệu khác?

Đề tài này rất mới lạ.

Ở thời đại còn chưa biết đến chữ xuyên không, thì loại đề tài xuyên qua thế giới khác này lập tức khiến cho người khác nổi hứng thú, ngay cả là cuốn sách thiếu nhi c*̃ng có sức hấp dẫn nhất định.

Tiếp theo chính là câu chuyện về bọn nhỏ trải qua những cuộc phiêu lưu kỳ lạ, nói thật ra thì cái cách hành văn này thật chẳng ra sao cả, so với những tác giả khác thì không đáng nhắc tới. Nhưng lại rất kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy trẻ em suy nghĩ thế nào thì viết ra như thế, Tô Văn Lệ cảm thấy nếu đổi lại là cô ta thì c*̃ng không viết ra được những suy nghĩ và ngôn ngữ thực sự mang tính trẻ con này.

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa tác giả trưởng thành và tác giả trẻ con?

Xem đến phần sau, Tô Văn Lệ lại phát hiện điểm sáng.

Cuốn sách này cũng không phải là một cuốn sách thiếu nhi đơn thuần, mà là một cuốn sách bổ trợ thêm kiến thức.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 145: Chương 145



Bên trong vậy mà lại hàm chứa rất nhiều kiến thức.

Bao gồm cả ngữ văn, toán học của tiểu học, thậm chí còn chèn thêm một số kiến thức thường ngày về thiên văn học và địa lý.

Bình thường nhà xuất bản của Tô Văn Lệ cũng phụ trách xuất bản một số tài liệu giảng dạy, sách hướng dẫn, c*̃ng từng xuất bản sách giáo khoa tiểu học trong tỉnh, đối với một số kiến thức của tiểu học cũng hiểu biết một chút. Sau khi đọc xong thì phát hiện kiến thức trong cuốn sách này nắm bắt rất chuẩn, đều là cốt lõi bắt buộc phải học.

Hơn nữa, nguyên một cuốn sách như vậy cứ thế đọc hết từ lúc nào không hay.

Sau khi đọc xong, Tô Văn Lệ nhìn đồng hồ, phát hiện buổi sáng đã qua rồi.

Khi Tô Văn Lệ cúi đầu nhìn bản thảo trên mặt bàn lần nữa, sắc mặt đã trở nên phức tạp, cô ấy thế mà lại đọc một cuốn sách được viết bởi học sinh tiểu học, còn đọc tới tận trưa...

Loại chuyện này khiến Tô Văn Lệ cảm thấy bản thân có chút khó có thể chấp nhận.

Đứa nhỏ kia, cô ấy cũng từng gặp qua, là một cô bé nhỏ, nhìn qua chưa chắc có thể cầm được bút nói chi đến chuyện viết sách. Ai có thể tin được, kết quả lại thật sự viết được?

Nhìn bút danh phía trên một lần nữa cô ấy mới phát hiện ra còn có thêm mấy cái tên, tất cả đều là tên cháu trai cháu gái nhà cô ấy, đều là một đám học sinh tiểu học. Hơn nữa nghe cha cô ấy nói, chúng học hành còn không ra sao.

Muốn Tô Văn Lệ tin bọn nhỏ có trình độ này, thật sự có chút châm chọc người khác.

Nếu không phải biết anh ba nhà mình là người thế nào, cô ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ sách này có phải là do anh ba của cô ấy viết rồi để bọn nhỏ chép hay không.

Nếu là người khác viết, Tô Văn Lệ thật sự sẽ trực tiếp thông qua. Nhưng vừa nghĩ đây lại là một đám trẻ con, cô ấy lập tức nghi ngờ có phải là trong lòng mình thiên vị với bọn nhỏ, cho nên mới phóng đại rằng cuốn sách này rất tốt, vì vậy vẫn không thể tự đưa ra quyết định.

Buổi chiều, Tô Văn Lệ đưa bản thảo này cho một tổng biên tập cũ chuyên phụ trách mảng sách giáo khoa để đọc thử.

Tổng biên tập cũ không có hứng thú với sách dành cho thiếu nhi, nhưng rất hứng thú với một số kiến thức được nhắc tới trong cuốn sách này, lại đặc biệt hài lòng với cách chèn loại kiến thức nhàm chán này vào trong câu chuyện sinh động. Tương đương với khi bọn nhỏ xem hết một cuốn sách, sẽ không phát hiện ra đã học được một chút kiến thức mới

"Ý tưởng tuyệt vời, ai đã viết cuốn sách này?"

Tô Văn Lệ: “... Cháu gái tôi."

"Cháu gái cô bao nhiêu tuổi, có thể viết ra loại sách này thì trình độ phải rất khá."

Tô Văn Lệ không có ý nói ra tuổi của đứa nhỏ, thế nên thăm dò trước: "Ngài nói loại sách này có thể được thông qua hay không?"

Tổng biên tập cũ chân thành nói: "Nội dung sách này không nhiều, chiếm không được bao nhiêu tài nguyên. Nhưng nếu xuất bản ra, ngược lại có thể thu lợi nhuận. Tôi cảm thấy tổng biên tập bên kia chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cuốn sách này dù sao vẫn có chút ý nghĩa giáo dục, cô vẫn chưa nói tác giả này bao nhiêu tuổi."

Tô Văn Lệ suy nghĩ, loại chuyện tuổi tác này cũng không thể gạt được. Dù sao nếu như sau này xuất bản, cũng phải gặp mặt tác giả nói chuyện: "Bảy tuổi, có điều không phải một mình con bé viết, là con bé chủ đạo, mấy đứa cháu trai cháu gái cùng nhau viết."

Lúc này tổng biên tập cũ mới thở phào nhẹ nhõm, mấy người cùng viết, vậy thì không thành vấn đề, có thể là một tác giả thành thục mang theo mấy người mới cùng viết, về phần đứa nhỏ bảy tuổi kia, có thể gộp lại cùng một chỗ.

Không quan tâm tổng biên tập cũ nghĩ thế nào, ông ấy nói sách này có thể xuất bản, Tô Văn Lệ liền hạ quyết tâm cho thông qua, sau đó chỉ cần biên tập lại một chút là được.

Đến lúc đó nếu như phía trên không thông qua, vậy thì coi như lấy cuốn sách này mở mang kiến thức.

Kết quả không đến hai ngày, Tô Văn Lệ đã được gọi lên phòng làm việc của tổng biên tập.

TBC

"Văn Lệ, bản thảo này chắc cô c*̃ng xem qua rồi. Tôi nghe ông Cao nói, đây là người nhà cô?"

Ông Cao chính là vị tổng biên tập cũ soạn sách giáo khoa trước đó.

Tô Văn Lệ không ngờ ông Cao lại trực tiếp khai cô ấy ra, lập tức nói: "Mặc dù là họ hàng, nhưng bản thảo này là do cả tôi và ông Cao cùng xét duyệt."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 146: Chương 146



"Được, bản thảo này xét duyệt rất tốt." Vẻ mặt tổng biên tập tươi cười.

Tô Văn Lệ: “... Không biết ngài đang nói thật hay đùa?”

Nhưng tổng biên tập cười rất thật lòng, đặt bản thảo trước mặt Tô Văn Lệ: "Cô xem lại đi, bản thảo này viết xem như không tệ, cho tôi rất nhiều cảm hứng."

“...”

"Điều gì quan trọng nhất ở đất nước chúng ta bây giờ là gì? Đó chính là bồi dưỡng nhân tài, mà nhân tài thì cần tích luỹ nhiều đời. Nhà xuất bản chúng ta không phải vì bồi dưỡng nhân tài mới cung cấp kiến thức cho con người sao? Mặc dù đứa nhỏ chỉ là con nít, suy nghĩ cũng chênh lệch khá nhiều so với người lớn, nhưng tư tưởng nhận thức của đứa nhỏ nếu được củng cố cũng có thể so ngang với người trưởng thành."

Tô Văn Lệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó yên lặng nghe tổng biên tập kích động nói chuyện.

Ánh mắt tổng biên tập nóng rực nói: "Cho nên chúng ta cần để bọn nhỏ nâng cao nhận thức, chủ động học tập. Ý tưởng cuốn sách này rất hay, không học tập, sẽ bị cắn, điều này không phải là tuyên dương đất nước chúng ta không cường mạnh thì sẽ bị quật ngã sao?"

Tô Văn Lệ không nghĩ đến, còn có thể hiểu như vậy.

Cô ấy khiêm tốn nói: "Cũng không đến mức như ngài nói..."

"Có, nhất định sẽ thành công!" Tổng biên tập kiên định nói: "Hôm qua tôi cầm bản thảo này về nhà, con trai tôi cả đêm không ngủ, lén đọc hết."

“...”

"Xưa nay thằng nhóc bướng bỉnh nhà tôi rất không thích đọc sách, vậy mà thằng bé lại có thể nhớ đến bảy tám phần kiến thức trong cuốn sách này. Đồng chí Văn Lệ, điều này có nghĩa gì? Điều này có nghĩa là cuốn sách này đã thành công!"

Tô Văn Lệ sững sờ nói: "Cho nên..."

"Cho nên chúng ta phải xuất bản, với lại tôi còn chuẩn bị nói chuyện cùng tác giả này, để người này xuất bản một loạt sách, tiếp tục sử dụng ý tưởng này, lần tiếp theo cho thêm một số tư tưởng ở phương diện văn hoá giáo dục, phát huy tinh thần yêu nước, nâng cao nhận thức trẻ em."

Nghe đến đó, Tô Văn Lệ biết việc hỏng rồi, nếu lúc đấy cô ấy gọi một đám trẻ con đến, không biết tổng biên tập có chịu nổi hay không.

Vì vậy, cô ấy cũng không dám giấu diếm: "Không biết, ngài đã biết về tình hình tác giả này hay chưa?"

"Không phải nói là mấy người cùng viết? Chuyện này cũng không sao, c*̃ng thường xuyên có kiểu trường hợp như vậy."

Tô Văn Lệ mím môi một cái, nghiêm túc nói: "Tôi thành thật nói với ngài, cuốn sách này là do mấy đứa nhỏ viết, đều là học sinh tiểu học, trình độ học vấn cao nhất là học sinh lớp bốn, nhỏ tuổi nhất chỉ mới hơn năm tuổi."

Tổng biên tập: “...”

...

Tống Sở và đám Tô Bảo Cương vẫn luôn chờ tin tức, mỗi ngày đều đếm thời gian bằng đầu ngón tay.

Bọn nhỏ cũng không hiểu rõ quy trình của nhà xuất bản, chỉ cho rằng giống như anh Tiểu Bác gửi bản thảo cho toà soạn, rất nhanh sẽ có thể có kết quả.

TBC

Sách của bọn họ nhiều hơn bản thảo của anh Tiểu Bác, cho nên thời gian đọc cũng cần nhiều hơn một ngày.

Nhưng cho dù đã cộng thêm một ngày, bọn nhỏ vẫn chưa nhận được hồi âm.

Mấy đứa nhỏ vô cùng đau lòng, Tống Sở c*̃ng rất khó chịu, lần đầu viết sách, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy mà không thành công. Nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười cổ vũ những đứa nhỏ khác, ai bảo họ đều là những đứa nhỏ thật sự, không giống như cô là một đứa nhỏ giả mạo, tốt xấu gì cũng phải chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần của bọn nhỏ.

Sau khi tan học, cô cúi đầu cùng Giang Bác đi ra khỏi cổng trường. "Anh Tiểu Bác, có phải em rất vô dụng hay không?”

Tiến sĩ làm gì cũng thành công, mà cô làm gì cũng thất bại. Giống như trước đây, khi là một dị năng không gian, trong khi không gian của người khác rất lớn còn rất hữu dụng, thì không gian của cô lại rất nhỏ, còn thường xuyên mất liên kết.

Nghe nói không gian dị năng khác còn có thể dùng không gian g.i.ế.c Zombie, còn không gian của cô ngược lại suýt chút nữa khiến cô c.h.ế.t đói.

Hiện tại cũng giống vậy, tiến sĩ viết bản thảo thì lên báo, còn cô viết bản thảo gửi đi lại không có tin tức gì.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 147: Chương 147



Giang Bác nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô, nắm bàn tay nhỏ của cô: "Không phải em đã nói sao, cơm ngon không sợ muộn. Với lại, anh có tiền, có thể cho em tiền tiêu vặt."

Tống Sở: “...” Đây là lời trước đây cô dùng để an ủi anh Tiểu Bác, bây giờ anh lại trả lại cho cô: "Thế nhưng em muốn tự mình kiếm tiền, vả lại em cũng không phải vì tiền, em muốn làm vì lý do khác."

Giang Bác mím môi, không biết nên nói cái gì.

Trước đây, khi Sở Sở nói chuyện với anh như thế, vẫn đang ở mạt thế. Nghe nói ở mạt thế có người là dị năng không gian sau khi bị k*ch th*ch trên chiến trường liền thăng cấp, từ đó có thể sử dụng không gian g.i.ế.c Zombie.

Sở Sở nghe nói như vậy, tôn thờ người kia làm thần tượng, muốn học người ta đi g.i.ế.c Zombie để thăng cấp.

Khi đó anh không đồng ý, không gian kia của cô và người ta không giống nhau, tinh hạch dị năng của cô không hoàn chỉnh. Nếu như so sánh tinh hạch với bộ não, nó gần như là loại bộ não phát triển không được toàn diện, g.i.ế.c nhiều Zombie hơn nữa cũng không được.

Lúc ấy mỗi ngày Sở Sở nhớ đến đều có chút ảo não.

"Chúng ta đi ăn bánh bao thịt đi." Giang Bác đề nghị.

Tống Sở sững sờ, sau đó nuốt một ngụm nước bọt. Nghĩ đến bánh bao lớn thơm ngào ngạt, hương vị thịt dai ngon, cô lập tức có chút không nhịn được: "Em còn muốn mua về cho cha mẹ."

Giang Bác cười: "Được."

Sở Sở luôn đơn giản và dễ dỗ dành như vậy.

Hôm nay Mã Lan và Tô Chí Phong về nhà sớm bởi vì Tô Chí Phong ở đơn vị nhận được điện thoại của em gái nhà mình từ tỉnh thành gọi đến, sau khi nghe được tin tức tốt, Tô Chí Phong vô cùng kích động, còn gọi điện thoại nói một tiếng cho Mã Lan.

TBC

Hai người cố ý đi làm về sớm, chuẩn bị đưa đứa nhỏ cùng đi chúc mừng.

Kết quả thế mà bọn nhỏ vẫn chưa trở về.

Ở nhà đợi một lúc, Mã Lan đang định ra ngoài tìm, thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đang gặm bánh bao thịt trở về. Đặc biệt là con gái của bà, miệng còn gặm đến dính đầy mỡ, ăn rất ngon miệng.

Tống Sở nhìn thấy Tô Chí Phong và Mã Lan, mơ hồ hét một tiếng: “Cha mẹ, ăn bánh bao.”

Giang Bác lập tức đưa túi giấy tới.

Mã Lan nhận lấy, hỏi: "Các con biết tin tức rồi à, đây là ra ngoài chúc mừng sao?"

Tống Sở cắn một miếng làm cho khuôn mặt nhỏ phồng lên, nói: "Chúc mừng cái gì ạ?”

Mã Lan cười nói: "Đương nhiên là chúc mừng cho nhà văn nhỏ nhà ta, sau này Sở Sở nhà chúng ta là nhà văn xuất bản rồi đấy. Cô của con điện thoại tới, nói để cho con đi tỉnh thành một chuyến, nói chuyện xuất bản đấy."

"Bộp!" Tống Sở trực tiếp nghẹn lại, vỗ mạnh n.g.ự.c của mình.

Sắc mặt Giang Bác thay đổi, vỗ lưng giúp cô.

"Uống nước uống nước, mau uống nước rồi nuốt xuống." Mã Lan bưng cốc nước cho cô uống.

Một phen gà bay chó chạy, rốt cuộc Tống Sở cũng nuốt được miếng bánh bao xuống, cô mở to hai mắt nói: "Mẹ, mẹ vừa nói… nói truyện của con được xuất bản? Thật sao?" Có phải là con đang nằm mơ hay không?

Mã Lan nói: "Đương nhiên là thật, không tin hỏi cha con đi."

Tô Chí Phong cười gật đầu, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, truyện của con gái cha sắp được xuất bản thành sách rồi. Sau này áp lực của cha càng lớn, con gái và con trai đều giỏi hơn cha."

Tống Sở sướng đến phát điên, ôm chặt lấy Giang Bác bên cạnh: "Anh Tiểu Bác, nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, truyện của em được xuất bản rồi, em làm được rồi! Em là nhân tài có ích."

Cô gái nhỏ mừng rỡ đỏ ngầu cả mắt, nước mắt cũng tràn ra, rơi vào trong cổ Giang Bác.

Giang Bác im lặng xoa đầu của cô.

Tống Sở kích động xong, lại ôm lấy Mã Lan và Tô Chí Phong, khí phách tràn đầy tự tin nói: "Cha đừng có áp lực, sau này cha không làm việc c*̃ng không sao, con và anh Tiểu Bác có thể nuôi gia đình."

Tô Chí Phong cảm thấy trái tim trong lồng n.g.ự.c đều muốn tan ra, con gái thật là ngoan.

Tống Sở cũng không muốn để tin tốt qua đêm, buổi tối phải đi thông báo cho các bạn nhỏ của mình, cùng mọi người chia sẻ niềm vui.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 148: Chương 148



Tô Chí Phong lập tức đạp xe, đưa con gái đi thông báo với từng nhà.

Đầu tiên đến nhà bác cả.

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh gần đây giống như cà tím gặp sương giá, không ra ngoài gây chuyện, cũng không đọc sách, chỉ than thở.

Từ Mỹ Lệ gấp gáp trong miệng thở dài, cũng không ép hai đứa nhỏ học tập, Tô Chí Cường cũng không có ý tứ phê bình hai đứa nhỏ.

Nhìn thấy Tô Chí Phong và Tống Sở tới cửa, Từ Mỹ Lệ còn dự định để Tống Sở khuyên nhủ hai đứa nhỏ ngốc nhà mình, sau này cũng đừng viết sách gì nữa, viết nữa không chừng sẽ thành đứa nhỏ ngốc.

"Anh cả, Tiểu Minh, sách của chúng ta được xuất bản rồi!"

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh lập tức sống lại, hai đứa nhỏ xông tới trước mặt Tống Sở: "Thật hay giả? Không phải lừa bọn anh chứ?"

Tống Sở kích động nói: "Từ trước tới nay em chưa lừa người khác, chuyện đúng là như vậy. Không tin hỏi cha em, cô Út đã gọi điện thoại đến đơn vị của cha em đấy."

Hai đứa nhỏ sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chí Phong.

Ngay cả Từ Mỹ Lệ và Tô Chí Cường c*̃ng giương mắt nhìn Tô Chí Phong chỉ sợ ông lắc đầu.

Cũng may Tô Chí Phong gật đầu: "Đúng vậy, cô Út các cháu nói chuyện này đã quyết rồi, họ còn muốn các con đi bàn chuyện xuất bản."

"Quá tốt rồi!" Tô Bảo Cương lập tức nhảy cẫng lên, Tô Bảo Minh c*̃ng theo sau thét lên: "Xuất bản rồi, xuất bản rồi! Chị Sở Sở quá tuyệt."

Từ Mỹ Lệ không dám tin nói: "Thật hay giả, những thứ các con viết có thể xuất bản thật sao?" Con trai bà ta ngốc đến trình độ nào, bà ta biết rõ.

Tống Sở nói: "Bác gái cả, đây là thật."

Đôi mắt Từ Mỹ Lệ lập tức đỏ lên, thực sự vui đến phát khóc, vui mừng đến không biết nói gì.

Khóe miệng Tô Chí Cường nhếch lên, muốn giả vờ bình tĩnh nhưng thế nào cũng không đè nén được.

Tô Chí Phong ho khan một cái: "Anh, anh muốn cười thì cười đi."

Lúc này Tô Chí Cường mới không nhịn được nở nụ cười, không ôm lấy con trai, ngược lại ôm lấy Tống Sở nâng lên cao: "Sở Sở nhà ta thật đúng là phúc tinh nhỏ." Sau đó nhét tiền vào trong túi Tống Sở: "Đi mua kẹo ăn đi."

Tống Sở toét miệng cười.

Rời khỏi nhà Tô Bảo Cường, lại vội vàng đến nhà Tô Bảo Lượng.

So với Tô Bảo Cường bên kia, Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương bên này càng thêm ảm đạm, tâm trạng hai đứa nhỏ vốn không tốt, mẹ bọn trẻ - Phùng San vẫn vô cùng nghiêm khắc với bọn nhỏ. Dù có vui hay không, đều phải chăm chỉ học tập, cái gì mà xuất bản sách, đừng có nằm mơ!

Khi Tống Sở đến, mắt hai đứa nhỏ đều chan chứa nước mắt.

Chờ sau khi Tống Sở nói tin tức tốt, nước mắt trong mắt hai đứa nhỏ đều chảy xuống, trơ mắt nhìn mẹ nhà mình: "Mẹ, mẹ nghe thấy không, truyện của chúng con xuất bản rồi, chúng con không nằm mơ!"

Phùng San: “...”

Tô Chí Quốc vui vẻ nói: "Lúc nào xuất bản, đến lúc đó bác đi mua mấy cuốn đưa cho đồng nghiệp trong bộ phận, nhà bọn họ đều có trẻ nhỏ."

Tống Sở nghiêm túc trả lời: "Nhanh thôi, qua mấy ngày nữa chúng con đi tỉnh thành nói chuyện."

"Nhìn xem, Sở Sở nhà ta thật có phong cách của Đại tướng." Tô Chí Quốc xoa đầu của cô, lấy tiền từ trong túi ra rồi nhét vào túi Tống Sở: "Đi mua đồ dùng học tập đi."

Tống Sở sờ lên miệng túi nhỏ của mình, trên mặt nở nụ cười.

Trong sách nói, người lớn tuổi ban thưởng không thể từ chối.

Thời gian đi nói chuyện xuất bản ấn định vào cuối tuần, cũng không thể trì hoãn học tập của bọn nhỏ. Bọn nhỏ lại bắt đầu đếm từng ngày trên đầu ngón tay, hơn nữa sách còn chưa xuất bản đã bị mấy đứa nhỏ công khai, toàn trường đều biết.

Thầy giáo Ngô còn tìm Tống Sở nói chuyện, hỏi có phải thật như vậy hay không. Tống Sở vốn còn muốn khiêm tốn, lúc này cũng không thể không thừa nhận.

Thầy giáo Ngô ngay lập tức báo cáo cho hiệu trưởng.

TBC

Hiệu trưởng nói: "Sách viết như thế nào?"

"Không biết, tôi c*̃ng chưa thấy bản thảo, nhưng nghe nói là viết không tệ, đồng chí Giang Bác c*̃ng tham gia.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 149: Chương 149



Nghe thấy tên Giang Bác, hiệu trưởng lập tức có lòng tin. Bây giờ bản thảo của Giang Bác cách một tuần sẽ được lên báo, quả thực chính là khách quen của báo chí. Ở trong lòng hiệu trưởng, sản phẩm của Giang Bác, tất nhiên là sản phẩm tốt. Hơn nữa đây còn là học sinh của trường họ viết, đương nhiên phải ủng hộ. "Chờ sách xuất bản, học sinh toàn trường chúng ta đều phải đọc, còn phải viết cảm nhận."

Thầy giáo Ngô: “...”

...

Trong mấy ngày Tống Sở chờ đợi đi tỉnh nói chuyện xuất bản, huyện Bình An đã liên tục đưa ra mấy cái thông báo. Một là cứu tế lương thực xuống, để dân chúng giám sát. Hai là huyện sẽ diễn ra mưa nhân tạo, gần đây cả nhà chú ý không được phơi đồ, nông thôn cũng phải làm tốt công tác bảo vệ hoa màu. Ba là xe của toàn huyện gần đây đang tiến hành cải tiến, số lượng sử dụng xe buýt đã giảm so với trước đây.

Ba chuyện này hầu như đều liên quan đến gia đình Mã Lan.

TBC

Cứu tế lương thực xuống, điều này nói rõ trên thị trường và chợ đen sẽ cung cấp lương thực dồi dào một thời gian, họ chuẩn bị dự trữ nhiều lương thực thương phẩm, để tránh cho lương thực lại không đủ ăn.

Hơn nữa mưa nhân tạo và cải tiến xe trong huyện, trên cơ bản đều liên quan đến Giang Bác.

Mã Lan và Tô Chí Phong dẫn hai đứa nhỏ, cầm theo phiếu lương thực đến nơi cung ứng lương thực của xã tranh nhau mua. Một nhà bốn người đều ra tay, Tống Sở và Giang Bác cũng mang theo cái túi nhỏ xếp hàng.

Người dân xung quanh cũng đang bàn luận chuyện mưa nhân tạo.

"Chuyện mưa nhân tạo kia, thật sự có thể mưa sao, chuyện này trước kia vẫn không thành công vậy mà bây giờ quốc gia ta lại có thể thành công, đất nước ta thật sự lớn mạnh rồi, sau này chúng ta cũng không sợ khô hạn nữa."

"Đúng vậy, nghe nói sau khi xe trong huyện cải tiến, sau này sẽ chạy càng nhanh hơn."

Mặc dù đói bụng hai năm, nhưng dân chúng đều rất dễ dàng thỏa mãn, hơi có một chút chuyện tốt cũng có thể làm cho bọn họ tiếp tục sinh ra lòng tin để chống lại hoàn cảnh sinh hoạt khốc liệt.

Một nhà bốn người, ngoại trừ Giang Bác ra, những người khác nghe xong đều cảm thấy vinh dự. Mã Lan xoa đầu con trai thông minh của mình, Tống Sở thì hào hứng nói: "Anh Tiểu Bác, nghe thấy chưa, vui không? Tất cả mọi người đều khen ngợi anh."

Giang Bác nói: "Không có gì vui, anh cũng không phải vì bọn họ."

Tống Sở nói: "Anh vì đất nước mà cống hiến."

Giang Bác nhìn cô một cái: "Anh cũng không phải vì người khác mà cống hiến."

Tống Sở cảm thấy mỗi lần nói chuyện phiếm cùng tiến sĩ, cuộc nói chuyện đều dừng lại rất nhanh.

Tư tưởng nhận thức của tiến sĩ như vậy là không được rồi, không dung nhập tập thể, như vậy rất khó có được bạn bè. Cô thầm quyết định, cuốn sách xuất bản ra lần tiếp theo sẽ là một bản tư tưởng về phương diện giáo dục, nâng cao tư tưởng nhận thức của tiến sĩ, để tiến sĩ trở thành một người Trung Hoa điển hình.

Cuối tuần khi Tống Sở làm đại diện đi lên tỉnh thành nói chuyện hợp tác, một nhà bốn người lại đi tỉnh thành một lần nữa.

Đến nhà xuất bản, Tô Văn Lệ tới đón ở ngay cổng.

Nhìn thấy cô út nhà mình, Tống Sở vui mừng chạy đến, vẻ mặt cười xán lạn: "Cô Út!"

Tâm trang Tô Văn Lệ phức tạp, ai có thể hiểu được, lần trước cô ấy nhìn cô gái nhỏ này chỗ nào cũng không vừa mắt, vậy mà người ta thật sự đã viết ra một cuốn sách, còn hết lần này tới lần khác lọt vào mắt tổng biên tập bọn họ, khiến ông ấy nhất định phải nói chuyện cùng tác giả, còn muốn xuất bản một bộ sách. Xong lại nói cái gì mà sách này chắc chắn có thị trường, có ý nghĩa.

Hơn nữa, chuyện này còn để cô ấy ra mặt nói chuyện, cho nên lúc này nhìn thấy Tống Sở mặt cô ấy có chút nóng, cảm thấy trước đó mình xem nhẹ người khác, luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Cô ấy cảm thấy sách này mặc dù do trẻ con viết, nhưng chắc chắn nói chuyện là vẫn nói với anh trai mình, vì thế nói với Tô Chí Phong: "Anh, ngoại trừ nói chuyện xuất bản, tổng biên tập còn muốn hỏi thêm, có thể xuất bản một loạt sách hay không."
 
Back
Top Bottom