Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 110: Chương 110



Chương 110:

"Không hề sót, tất cả đều đúng là như vậy."

"..."

Thư ký Lý đã đưa bài báo trước đây của Giang Bác cho Huyện trưởng Lữ xem.

Huyện trưởng Lữ cũng đã đọc bài viết này, chẳng qua là lúc ấy đọc xong liền để qua một bên, chỉ biết rằng mình lúc đó rất vui, cảm thấy huyện Bình An có người nổi tiếng, lại còn được đăng lên báo.

Khó trách sau này khi nhìn thấy tên của Giang Bác, ông ta liền cảm thấy có chút quen thuộc, khi đó ông ta còn tưởng rằng là do mình có cảm tình đối với người này.

Thì ra là thế.

Nhưng mà để ông ta tin rằng người này mới có 8 tuổi thì điều này cũng quá huyền ảo rồi.

TBC

"Cậu chắc chắn là người này?"

"Hoàn toàn là sự thật, tôi đã xác nhận rất nhiều lần, tất cả đều đúng. Tôi cũng từng ghé qua văn phòng của ký túc xá kia để hỏi thăm, người nhà họ Tô khá nổi tiếng, họ đều nói đứa trẻ này rất thông minh." Luận văn của nó cũng đã lên báo rồi.

Huyện trưởng Lữ: "..." Ông ta phải làm sao bây giờ?

Thư ký Lý vẫn thong dong nói: “Thật ra thì, huyện trưởng, tôi nghĩ dù sao bên trên cũng đã có sắp xếp rồi, chúng ta cứ làm theo đi. Người này bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, ngài không thấy như vậy sao? Chúng ta chỉ phụ trách thi hành là được.”

Huyện trưởng Lữ còn có thể làm gì? Các lãnh đạo ở trên cũng không nói rõ ràng, lúc nhắc đến cũng chỉ nói mơ hồ, chỉ nhắc đến địa chỉ và một vài cái tên, còn lại thì không cho biết thêm điều gì khác, ông ta nghĩ rằng chính lãnh đạo cũng không hiểu rõ được tình hình.

Không có đủ thông tin thật bất tiện, chỉ sau một sự kiện mà thông tin đều đã thay đổi.

"Chờ đã, đây có thể là một chuyện tốt." Huyện trưởng Lữ thông suốt: "Mới tám tuổi cũng tốt, tám tuổi đã có thể đạt được thành tích như vậy, có nghĩa đây chính là một đứa trẻ thần đồng, hiện tại cả nước đã xuất hiện thần đồng nào chưa?”

Thư ký Lý lắc đầu: “Chưa có, tôi chưa từng nghe qua." Cũng có thể là có, nhưng thông tin cũng không quá xác thực.

Huyện trưởng Lữ nói: "Đúng vậy, huyện Bình An xuất hiện một thần đồng. Tốt lắm, mọi chuyện cứ như vậy đi."

"..."

Huyện trưởng Lữ lại kích động nói: "Sau này chúng ta còn có thể tiến hành tuyên truyền thông tin một cách công khai, có thể công bố về những thành tích của thần đồng. Chúng ta không tiện nói về nghiên cứu khoa học, nhưng chẳng phải đứa trẻ ấy đã viết được bài luận đăng trên báo sao? Chúng ta có thể đem chuyện này truyền bá cũng được, để cho người bên ngoài đều biết rằng huyện Bình An có người ưu tú, có nhân tài, nói chúng ta dựa vào khai thác mỏ để làm giàu hoàn toàn là bịa đặt."

Thư ký Lý hiểu rõ sự oán giận của Huyện trưởng Lữ, huyện Bình An có quặng mỏ nên không có nhiều công xưởng, nhưng lại nuôi sống rất nhiều người, điều này khiến một số lãnh đạo huyện ở khu vực khác ghen tị, thường ở sau lưng nói rằng huyện Bình An dựa vào mỏ để làm giàu, giống như những địa chủ giàu có trước đây.

Chẳng trách hiện tại ông ấy lại coi trọng chuyện này như vậy, còn phải đến tận cửa để trao phần thưởng động viên.

...

Sáng hôm sau, cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều rất lo lắng, khi làm việc đều có chút không tập chung.

Tô Chí Phong dứt khoát nhờ một giáo viên khác giúp dạy thay lớp, sau đó tự mình đón hai đứa trẻ về nhà. Mã Lan xin phép lãnh đạo quặng mỏ về sớm, nói rằng ở nhà có việc gấp. Bà thường hoàn thành tốt công việc, xin về sớm hai giờ là chuyện nhỏ, lãnh đạo còn nói bà có việc gấp thì cứ về.

Thời điểm trở về nhà, công nhân viên chức trong khu vực có người hỏi sao họ lại về sớm như vậy, Tô Chí Phong và Mã Lan đều đáp lại qua loa, không muốn nói với họ nguyên nhân là có lãnh đạo đến gặp, lo rằng ngộ nhỡ mọi việc đột ngột thay đổi thì lại bẽ mặt.

Khó trách bọn họ cẩn thận như vậy, đây thật sự là một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, giống như một giấc mộng vậy.

Một bài luận của Giang Bác đã kinh động đến cả Huyện trưởng Lữ, còn đổi được cả hộ khẩu cho bọn họ, điều này nghĩ thế nào cũng thấy không thực tế.

Đêm qua họ còn mải nghĩ đến điều này cho nên không ngủ được.

Ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Mã Lan và Tô Chí Phong vẫn ở trong phòng dọn dẹp, còn chuẩn bị lá trà cùng với nước ấm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 111: Chương 111



Chương 111:

Tống Sở mang một chiếc ghế dài nhỏ ngồi ở trong phòng chờ đợi khách tới, trên mặt tràn đầy vẻ phấn khích.

Người duy nhất bình tĩnh là Giang Bác, anh cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, lại cảm thấy mấy người này đều phiền phức, trực tiếp chuyển hộ khẩu cho anh là được rồi, còn đến nhà họ để làm gì? Đây chẳng phải là gây thêm phiền phức cho họ sao?

Tống Sở nhìn ra được vẻ mặt mất hứng của Giang Bác, liền nói: "Anh Giang Bác phải cười lên, đây chính là chuyện tốt, chúng ta phải vui vẻ để đón chào những vị khách đến."

Giang Bác: "..."

"Mẹ nói đây là một vinh dự, người khác sẽ phải ghen tị với nhà chúng ta." Tống Sở đã dần hòa nhập với xã hội hiện tại, cô cố gắng thể hiện sự lo lắng cho giống với thời đại này.

"Nào, cười lên một cái, giống như em vậy, lộ ra sáu cái răng."

Tiểu Bác giật giật khóe miệng, thấy Tống Sở vui vẻ như vậy, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Anh không cảm thấy có gì vinh dự, nhưng Sở Sở vui là được rồi.

Đến mười một giờ, trên hành lang cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân.

Tô Chí Phong và Mã Lan vểnh lỗ tai lên lắng nghe, cảm thấy tiếng bước chân rất khác biệt.

Cả hai nhanh chóng đứng dậy mở cửa ra đón khách.

Vừa mở cửa ra liền nhìn một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính mắt, trên đầu rẽ ngôi giữa, đi sau là hai người đàn ông trung niên khác, ngoài ra còn thêm vài người trẻ tuổi hơn một chút. Trong những thanh niên trẻ đó còn có Thư ký Lý, người đã đến ngày hôm qua.

Thật đúng là đã đến đây.

Mã Lan xoa tay cho bớt hồi hộp.

Huyện trưởng Lữ đã được Thư ký Lý nhỏ giọng nhắc nhở, cho nên vừa thấy liền biết người phía trước là ai, cười nói: "Xin hỏi, đây có phải là nhà của đồng chí Mã Lan và đồng chí Tô Chí Phong không?"

Tô Chí Phong và Mã Lan cười nói: "Vâng, là chúng tôi."

Thư ký Lý bước ra giới thiệu: "Đây là Huyện trưởng Lữ, bên cạnh là cục trưởng Tôn của cục nông nghiệp và cục trưởng Tô của cục tuyên truyền, những người còn lại đều đến từ các phòng ban khác nhau của chúng tôi."

TBC

Tô Chí Phong và Mã Lan tiến đến chào hỏi từng người một rồi sau đó mời họ vào trong.

Căn nhà thực sự rất nhỏ, chỉ có một gian phòng duy nhất. Sau khi bước vào nhà, mọi người gần như không thể xoay người được bởi vì quá chật.

Cũng may Tống Sở đã tích cực chủ động đến giúp di dời các băng ghế nhỏ.

Huyện trưởng Lữ nhìn hai đứa trẻ, cười nói: “Bọn trẻ được ông Tô dạy dỗ thật chu đáo, nghe nói hai đứa trẻ này rất thông minh, luận văn của đồng chí Giang Bác còn được đăng báo. Tôi cũng đã đọc được nó, nhưng tôi thậm chí còn không biết hóa ra nó được viết bởi thần đồng nhỏ trong huyện chúng ta.”

Chỉ trong câu nói đầu tiên, Huyện trưởng Lữ đã trực tiếp đặt Giang Bác ở vị trí thần đồng.

Mã Lan khiêm tốn mỉm cười: "Điều này cũng không thể không kể đến sự cố gắng học tập của thằng bé, bình thường nó cũng rất yêu thích việc học."

Huyện trưởng Lữ nhìn vào Giang Bác, đôi mắt sáng lên và tràn ngập sự yêu thích: "Lần này chúng tôi đến đây vì đồng chí Giang Bác đã mang lại vinh quang cho huyện Bình An chúng ta và đã cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của đất nước, phía trên đã ra chỉ thị cho chúng tôi nhất định phải thưởng cho đồng chí Giang Bác."

Cuối cùng cũng nói đến chuyện chính rồi.

Cả Mã lan và Tô Chí Phong đều im lặng chờ đợi.

Huyện trưởng Lữ cười nói: “Chúng tôi đã xem xét hoàn cảnh thực tế của gia đình ông và cảm thấy việc thưởng tiền thực sự không thực tế, vì vậy lãnh đạo cấp trên đã chỉ đạo chúng tôi giúp mọi người chuyển hộ khẩu đến thành thị.”

Thư ký Lý cảm thấy lãnh đạo cũng chỉ đến vậy, rõ ràng đây là phần thưởng do người ta yêu cầu mà lại phải trở thành đây là phần thưởng do cấp trên cân nhắc.

Mã Lan không để ý đến cách nói của họ, bà chỉ có một suy nghĩ rằng chuyện này đã ổn thỏa, trái tim bà đang đập rộn ràng vì sung sướng.

Tống Sở nói: "Chú à, sau này chúng cháu có thể ăn lương thực thương phẩm đúng không?"

"Đúng vậy, tương lai về sau các cháu có thể ăn lương thực thương phẩm."

Tống Sở cười rạng rỡ không ngừng, cô ôm Giang Bác một cái thật chặt, cuối cùng họ cũng được ăn lương thực thương phẩm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 112: Chương 112



Chương 112:

Huyện trưởng Lữ nhìn thấy được nét mặt vui mừng của cả nhà họ, trong lòng cũng đầy thỏa mãn. Khi cho người ta điều gì đó, chỉ sợ người ta không hài lòng.

Ông ta lại cười, nói: “Ngoài ra, huyện ta cũng được biết rằng bản thân đồng chí Mã Lan cũng là một công nhân lâu năm, và bà đã làm việc trong công xưởng thép được sáu năm."

Mã Lan gật đầu, cảm giác hình như mình đã cảm nhận được điều gì đó, trong lòng càng thêm hưng phấn.

Huyện trưởng Lữ nghiêm túc nói: "Là một công nhân có thâm niên sáu năm, theo lẽ thường thì phải được chuyển lên chính thức, hiện tại cũng đã có hộ khẩu thành phố, hơn nữa đồng chí Mã Lan trước đây có thành tích học tập trung học cơ sở khá tốt…”

Mã Lan cố nén kích động nói: "Năm nào tôi cũng đứng thứ nhất, nhưng vì nhà nghèo nên không thể tiếp tục đi học."

Nghĩ lại thời điểm đó, dựa vào thành tích của bản thân, bà cũng có thể học lên cấp ba và thậm chí tương lai có thể vào được đại học. Nhưng đến cuối cùng lại không có cơ hội nào cả, ở thời đại này, chuyện học cao không chỉ là về điểm số mà còn phải dựa vào cả đề cử, ở nhà họ Mã, con trai được coi trọng hơn con gái, tất cả các đề cử đều chỉ được dành cho con trai.

Huyện trưởng Lữ nói tiếp: "Khó trách lại nuôi dạy được đứa trẻ thông minh như vậy, lúc đó thật đáng tiếc cho đồng chí Mã Lan. Nhưng chỉ cần học trung học cơ sở là đủ, sau này bà có thể tiếp tục học trong đơn vị. Tôi cũng đã liên lạc với lãnh đạo công xưởng của bà, đồng chí Mã Lan, về sau bà sẽ làm việc trong công đoàn của công xưởng, bà có nhiều kinh nghiệm trong công tác cơ sở, vì vậy làm thành viên lãnh đạo trong công đoàn là phù hợp nhất.”

Mã Lan gần như đã ngất đi vì hạnh phúc.

Bà không chỉ có một công việc chính thức mà còn trở thành một viên chức.

Không còn phải vất vả xuống xưởng, cũng không phải dầm sương dãi nắng xuống quặng mỏ đẩy xe nữa.

Tô Chí Phong vui mừng nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chúng tôi." Mã Lan cố kìm nén phấn khích trong lòng nói với Huyện trưởng Lữ : "Cảm ơn lãnh đạo cấp trên, sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ và tỏa sáng trong vị trí của mình, tôi sẽ cống hiến tất cả cho công cuộc xây dựng đất nước."

Huyện trưởng Lữ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, chỉ có tư tưởng như vậy mới có thể giáo dục nên những đứa trẻ ưu tú.”

Ông ta lại nhìn Giang Bác với vẻ mặt bình tĩnh, cười nói: “Lần này chúng tôi mang đến cho cháu một món quà nhỏ.”

Thư ký Lý mang phần thưởng đến, bên trong có một chút lương thực. Ngoài ra là đồ dùng học tập, bánh kẹo và điểm tâm, còn có hai chiếc cặp sách nhỏ, có vẻ như nó được chuẩn bị cho trẻ con.

"Học sinh Giang Bác, huyện Bình An cảm ơn cháu vì đã cống hiến cho đất nước, chúng tôi có mang cho cháu chút quà, hy vọng là cháu thích."

TBC

Tống Sở đứng bên cạnh lén kéo quần áo của Giang Bác.

Giang Bác gật đầu: “Cháu rất thích nó, cảm ơn mọi người.”

Huyện trưởng Lữ ân cần nói: "Cháu thích là tốt rồi, tôi cũng đã xem qua bài báo cháu viết, cháu viết rất tốt, tôi cảm thấy nó rất phù hợp cho học tập, sau này cháu có thể viết nhiều hơn, nếu gặp phải bất kỳ khó khăn nào cháu có thể nói với tôi, bất kì bộ sách gì mà cháu cần ở trong huyện đều có thể cung cấp.

Mã Lan nói: “Huyện cho chúng tôi nhiều quyền lợi như vậy, làm sao chúng tôi có thể gây thêm phiền toái cho huyện chứ?”

Bà cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đã trọn vẹn.

Cục trưởng Tô mỉm cười nói: "Nhân tài cần phải bồi dưỡng, Giang Bác cũng là một nhân tài, huyện Bình An chúng ta phải đảm bảo cho cháu nó phát triển."

Cục trưởng Tôn cục nông nghiệp cũng mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng hy vọng rằng sau này khi học sinh Giang Bác trưởng thành có thể cống hiến cho nền nông nghiệp nước nhà."

Huyện trưởng Lữ lại nhìn Tống Sở: "Đây là em gái của Giang Bác phải không? Tên cháu nó là Tống Sở đúng không? Đây cũng là một đứa trẻ thông minh, sau này hãy cùng anh trai chăm chỉ học tập."

Tống Sở gật đầu: "Cháu sẽ giống như anh Giang Bác, sau này cống hiến cho đất nước."

"Được, đứa nhỏ này được dạy bảo rất tốt."

Sau khi mọi người ngồi trong nhà một lúc, ở ngoài hành lang càng lúc càng nhiều người, đó đều là những người sau khi tan làm trở về.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 113: Chương 113



Chương 113:

Họ nhìn thấy trong nhà họ Tô có nhiều người như vậy, mà khí chất lại không giống người thường, giống như lãnh đạo của đơn vị, nên nhiều người đều đứng ở cửa muốn xem thử xem chuyện gì xảy ra.

Có người còn gọi điện cho Mã Lan vì muốn biết chuyện đang diễn ra ở trong nhà.

Mã Lan cảm thấy xấu hổ khi phải giải thích trước mặt các vị lãnh đạo, cuối cùng vẫn phải để cho vị cán bộ đi cùng Huyện trưởng Lữ giải tỏa nghi vấn cho mọi người, Giang Bác - con trai của Mã Lan đã có thành tích nghiên cứu khoa học xuất sắc, vì vậy lãnh đạo huyện đã đặc biệt đến đây để trao thưởng.

Ôi trời, một đứa trẻ con như Giang Bác không những được đăng tên trên báo mà còn có thành quả nghiên cứu khoa học, thậm chí cả lãnh đạo huyện cũng tìm đến tận cửa.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thể tin được, nhưng hiện tại huyện trưởng thật sự đang ngồi ở nhà họ Tô.

Có người len lén hỏi phần thưởng là gì, trị giá bao nhiêu tiền.

Vị cán bộ liền nói: "Không có tiền gì cả, họ được cấp trên chuyển hộ khẩu. Ngoài ra, đồng chí Mã Lan đã được sắp xếp công việc."

TBC

Chuyển hộ khẩu, sắp xếp công việc?

Những người vây xem ở hành lang tức khắc như nổ tung.

Chuyện này còn giá trị hơn cả tiền, chuyển hộ khẩu sẽ có thể ăn lương thực thương phẩm, có công tác về sau liền có thể nhận được các loại phiếu trợ cấp. Đứa trẻ Giang Bác rốt cuộc đã cống hiến bao nhiêu mà có thể mang lại cho nhà họ Tô nhiều lợi ích như vậy chứ?

Trong hành lang bàn luận sôi nổi, có người còn chạy xuống tầng truyền tin tức:

"Mọi người đã biết gì chưa, lãnh đạo huyện đang ở nhà Mã Lan đó.”

"Tiểu Bác đã làm cái gì đó và họ đến đây để trao phần thưởng, mà có biết phần thưởng là cái gì không, đó là được chuyển hộ khẩu, sắp xếp cho công việc chính thức!"

"..."

Phía bên này, Huyện trưởng Lữ và mọi người đang thương lượng cùng Mã Lan, sau đó sẽ phỏng vấn Giang Bác, thu thập một ít tài liệu trực tiếp để tuyên truyền trong huyện.

Vào thời điểm gia đình Mã Lan đưa Huyện trưởng Lữ và những người khác ra khỏi khu nhà, toàn bộ nhân viên trong khu nhà đều đã biết tin.

Nhóm lãnh đạo vừa mới rời đi, một nhóm người đã bao vây cả nhà họ Tô.

"Mã Lan, thầy Tô, ban nãy là thật sao? Vị kia thật sự là Huyện trưởng sao?”

"Tôi cảm thấy đó đúng là Huyện trưởng, hình như trước đây có gặp qua ông ấy.”

"Đúng là ông ấy sao? Huyện trưởng tự mình tới cửa sao!"

"Tiểu Bác rốt cuộc đã làm gì vậy? Sao Huyện trưởng lại ở đây?"

"Nghe nói đã chuyển hộ khẩu, sắp xếp công việc, công việc gì vậy?"

Mọi người đều có chung một câu hỏi.

Mã Lan mỉm cười bình tĩnh, bây giờ bà rất tự tin và cũng rất hãnh diện.

Bà xua tay: “Đừng nóng vội, từng người một hỏi thôi, tôi không thể nói Tiểu Bác đã làm gì, dù sao nghiên cứu khoa học cũng cần phải giữ bí mật, chính tôi cũng không thể biết có được nói ra ngoài hay không, mọi người thấy có đúng không?"

Mọi người đều thấy rằng điều đó có lý, nghiên cứu khoa học là chuyện bí mật.

Nhiều người tham gia nghiên cứu khoa học còn không được ra khỏi phòng thí nghiệm.

Mã Lan lại nói: "Chuyển hổ khẩu là thật, ngày mai chúng tôi sẽ đi làm thủ tục. Công việc cũng là thật, sau này tôi sẽ làm việc trong công đoàn của công xưởng."

Các tin tức trước đó đều được xác nhận từng cái một, nhịp tim của mọi người tăng nhanh vì sốc. Ngay cả khi đó không phải là điều xảy ra ở nhà mình, mà đang xảy ra ở nhà hàng xóm. Cảm giác như một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống vậy... Có thể một ngày nào đó nó sẽ rơi lên đầu chính mình.

Mọi người nhìn hai đứa trẻ mà Tô Chí Phong bế trên tay.

Đây không phải là trẻ con, đây chính là đứa trẻ có thể đẻ trứng vàng.

Nhà họ Tô không nuôi hai đứa nhỏ, mà được hai đứa nhỏ nuôi mới đúng.

Nếu không, với hộ khẩu nông thôn, Mã Lan dù có cố gắng cả đời cũng sẽ không có được công việc chính thức.

Bây giờ có thể đắc đạo được rồi.

Khi Mã Lan và Tô Chí Phong nhận nuôi hai đứa trẻ trở về, không ít người nói bóng nói gió sau lưng họ, chê cười hai người không thể sinh con mà phải nuôi con của người khác, còn nói rằng họ thật ngu ngốc, chỉ cần một đứa là đủ rồi lại còn nhận nuôi những hai đứa.

Kết quả là không uổng công nuôi dưỡng hai đứa.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 114: Chương 114



Chương 114:

Mới nhận nuôi hai đứa nhóc không được bao lâu, ấy vậy mà cả gia đình của Tô Chí Phong đều nhận được vô số điều tốt.

Có người còn cho rằng nếu biết trước chuyện này thì đã đem Tiểu Bác về nhà mình nuôi rồi, chẳng phải chỉ là nuôi một đứa con thôi sao, chỉ cần ăn ít một miếng đi là được.

Mã Lan không quan tâm mọi người nghĩ gì, sau khi khoe khoang, bà ôm hai đứa con về nhà ăn tối.

Có người chua xót nhìn theo bóng lưng của Mã Lan: "Vì sao chuyện tốt gì cũng đến với bà ta vậy?”

Lúc đầu, bà đã kết hôn được với Tô Chí Phong, người mà các thiếu nữ trong khu này muốn kết hôn nhất, bây giờ ngay cả đứa con mà bà nhận nuôi cũng rất có triển vọng.

Mã Lan này giống như có số phận sinh ra đã được hưởng cuộc sống tốt đẹp.

Mới giữa trưa, ngay cả đang trong giờ ăn cơm vẫn có người đi đến cửa nhà họ Tô, muốn được Mã Lan kể lại chi tiết, để có thể ra ngoài khoe khoang với mọi người… Ai bảo thời đại này phương tiện giải trí rất ít, báo đài cũng rất ít khi đưa tin.

Hiện tại đây chính là một tin lớn, đủ để họ khoe khoang về nó trong một tháng.

Đặc biệt là những người hàng xóm thân thiết, còn bưng bát qua vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Buổi trưa Mã Lan làm bánh món bánh kếp nướng cho bọn trẻ, hai người ăn một cách ngon lành, trong khi Tô Chí Phong và Mã Lan đang ứng phó với một căn phòng đầy những người thích buôn chuyện.

Lần này Mã Lan nói chi tiết hơn. Ví dụ, lãnh đạo nói Tiểu Bác của bọn họ là thần đồng, về sau huyện còn muốn làm tuyên truyền về điều đó.

Nghe đến đây, mọi người lại cảm thấy chua xót trong lòng. Về sau còn được tuyên truyền, thật sự rất vẻ vang.

Mã Lan nói: "Thực ra gia đình chúng tôi cũng không muốn làm ầm ĩ như vậy, tốt hơn hết là giữ kín để đứa nhỏ không phải chịu áp lực. Tôi và cha đứa nhỏ đều cho rằng như vậy là không đúng, chỉ cần đứa trẻ hạnh phúc là tốt rồi, cũng không cần vinh dự gì cả..."

"..."

Sau khi mọi người nghe xong, họ về nhà với cái bát rỗng. Về đến nhà, nhìn đứa nhỏ nhà mình chỉ biết ăn uống, chơi bời mà không hình dung nổi, cũng là trẻ con mà sao có thể có khoảng cách lớn như vậy…

Mã Lan và Tô Chí Phong thấy bọn họ đã rời đi, vội vàng đóng cửa lại, cầm cốc nước uống, sau đó lộ ra nụ cười hưng phấn.

Nhìn hai đứa trẻ miệng đầy dầu, Mã Lan lấy khăn lau miệng, cười hôn lên trán hai đứa.

Tống Sở cười tủm tỉm hôn bà một cái.

Tiểu Bác: "..."

Mã Lan hưng phấn nói: "Mẹ thật sự rất biết ơn các con, đều nhờ vào các con mà nhà chúng ta có thể sống tốt hơn."

Tô Chí Phong cũng nghiêm túc nói: "Tiểu tử Tiểu Bác này cướp hết phần nổi bật của cha rồi."

Mã Lan cười nói: "Người trụ cột như ông không phải là đối thủ của con trai tôi rồi, ông phải thoái vị đi."

Tống Sở nói: "Cha và anh Giang Bác đều là trụ cột, con cũng sẽ là trụ cột trong tương lai, còn mẹ sẽ phụ trách hưởng phúc."

Mã Lan xoa đầu cô, cười nói: "Anh trai Tiểu Bác của con lợi hại như vậy, Sở Sở có áp lực không?”

“Anh Tiểu Bác không phải vẫn luôn tốt như vậy sao? Tại sao phải có áp lực?"

Tống Sở hỏi, Tiểu Bác luôn tuyệt vời như vậy mà, cô thậm chí còn ước rằng Tiểu Bác sẽ luôn là người mạnh nhất.

Mã Lan nghe vậy liền cảm thấy yên tâm, đôi khi bà lo lắng rằng nếu một đứa quá thông minh, đứa còn lại sẽ cảm thấy áp lực và thậm chí cảm thấy thua kém. Hiện tại xem ra Sở Sở nhà bà vẫn không để tâm đến điều đó, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Thật tốt.

"Được, chúng ta không cần áp lực, Sở Sở của chúng ta sau này chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi, sau này anh trai Tiểu Bác cũng chăm sóc cho em gái Sở Sở thật tốt nhé."

Tiểu Bác trịnh trọng gật đầu: "Con sẽ làm thế."

TBC



Huyện Bình An không lớn, vì vậy tin tức về khu nhà nhân viên đã sớm lan truyền đến tai giáo viên khác, buổi chiều, Tô Chí Phong vừa mới bước vào phòng giáo viên đã bị các giáo viên khác vây quanh, hỏi thăm về lời đồn đại.

Sau khi nhận được sự khẳng định của Tô Chí Phong, các giáo viên khác đều kích động đến mức xoa tay.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 115: Chương 115



Chương 115:

"Tô Chí Phong, lúc trước thầy nói với tôi, tôi còn không tin, bây giờ thì đã hoàn toàn tin rồi.”

"Đừng nói mấy câu khiêm tốn làm chi, về sau thầy phải mang đứa con thần đồng của thầy cho chúng tôi nhìn mặt đấy, tôi từ trước đến nay vẫn chưa được nhìn thấy thần đồng trông như thế nào.”

Tô Chí Phong bình tĩnh cười nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần con trai tôi đồng ý là được."

Trong giờ học buổi chiều, ông còn nói tin tức này với bọn trẻ, cuối cùng còn kết luận: "Cho nên, tri thức là vô giá."

Ở bên công xưởng thép, Mã Lan vừa chuẩn bị bắt đầu làm việc đã được Xưởng trưởng gọi đến.

Người nói chuyện với Mã Lan là Xưởng trưởng Cao - xưởng trưởng công xưởng thép phụ trách sản xuất, ông ta nói: "Vấn đề lớn như vậy bà nên thông báo với công xưởng sớm hơn."

Mã Lan nói: "Chuyện này quá đột ngột, tôi cũng không biết trước."

"Sau này có việc gì cứ thông báo với chúng tôi trước để chúng tôi cũng được hưởng một chút vẻ vang."

Mã Lan gật đầu lia lịa, bà thật sự không hiểu vinh dự của con trai bà có liên quan gì đến công xưởng, con trai bà cũng không phải là công nhân ở đây cơ mà.

Sau khi nói chuyện với Mã Lan, xưởng trưởng Cao tuyên bố, Mã Lan bây giờ sẽ đi làm ở công đoàn của công xưởng, buổi chiều tới quặng mỏ bàn giao công việc, ngày mai báo cáo với công đoàn.

Mã Lan nói: "Ngày mai tôi còn phải đi chuyển hộ khẩu."

Xưởng trưởng Cao cũng thoải mái: "Vậy ngày mốt báo cáo."

Khi quản lý công xưởng giải quyết các thủ tục bàn giao cho Mã Lan, ông ta cũng hỏi bà mọi việc. Buổi chiều bọn họ vừa đi làm, lãnh đạo liền yêu cầu bọn họ chuyển Mã Lan đến văn phòng.

Thủ tục chuyển một công nhân tạm thời lên vị trí nhân viên chính thức lại kinh động đến cả lãnh đạo, chuyện này không thể không khiến cho người ta nghi ngờ.

Mã Lan nói: "Cấp trên nâng đỡ tôi bởi vì con trai tôi có cống hiến cho đất nước."

"..."

Các cán bộ khác của Xưởng ủy vây quanh hỏi bà: "Mọi việc là như thế nào vậy, con trai bà có đóng góp gì thế?"

Mã Lan kể lại chuyện xảy ra buổi trưa, và cũng nói như những gì bà đã giải thích với những người hàng xóm.

Mọi người nghe xong đều nhìn Mã Lan với ánh mắt khác.

Thần đồng tuy rằng rất quen thuộc, cũng đã từng nghe qua, nhưng... một thần đồng có cống hiến, làm kinh động cấp trên, thậm chí là lãnh đạo huyện thì lại khác.

Mã Lan về sau chính là hưởng phúc.

Các cán bộ kéo tay Mã Lan: "Đồng chí Mã Lan, sau này chúng ta sẽ trao đổi kinh nghiệm nuôi dạy con cái."

Mã Lan: "..." Thật ra bà làm gì có kinh nghiệm gì đâu, sau khi rời khỏi Xưởng ủy Mã Lan đến khu mỏ để bàn giao công việc.

TBC

Bà cũng giải thích như vậy, vì những người ở khu mỏ khi biết bà sẽ rời đi đều tò mò hỏi thăm.

Một suất nhân viên chính thức khó như vậy, sao Mã Lan lại có được chứ.

Mã Lan không muốn bị hiểu lầm nên đã nói ra sự thật.

Mọi người trong khu mỏ nghe xong đều c.h.ế.t lặng.

Họ đều biết rằng con trai của gia đình Mã Lan rất có triển vọng, còn được đăng tên trên báo, nhưng chẳng ai có thể nghĩ tới được triển vọng đến mức độ này.

Các đồng nghiệp chơi thân hơn với Mã Lan, nói: "Mã Lan, trước đó tôi đã nói rồi mà, bà sẽ được hưởng phúc trong tương lai thôi, giờ thì nhìn xem, quả nhiên là như vậy. Tôi chỉ không ngờ rằng phúc lại đến sớm như thế, đứa nhỏ còn chưa lớn đã có thể nhờ vào nó để có một vị trí chính thức."

Có tri thức quả thực khác biệt. Huống chi, minh chứng ở ngay trước mắt, những người công nhân trong khu mỏ không có ý niệm giáo dục bắt đầu âm thầm nói trong lòng, sau này phải cho con đi học tử tế.

Hầm mỏ bàn tán vô cùng náo nhiệt, công đoàn trong công xưởng cũng đang thảo luận về việc có người mới đến.

Mã Lan và Từ Mỹ Lệ là chị em dâu, mọi người trong công đoàn đều biết chuyện này. Dù gì thì cả hai đã chèn ép nhau trong suốt vài năm, chẳng qua gần đây đã có phần đỡ hơn.

Bây giờ Mã Lan đến công đoàn, tất nhiên mọi người đều bàn tán xôn xao, đặc biệt là tìm đến Từ Mỹ Lệ để hỏi thăm: "Sao em dâu của bà lại đến công đoàn? Tôi nghe nói rằng đó là do lãnh đạo huyện sắp xếp, còn nghe những người trong Xưởng ủy nói rằng đó là do con trai của Mã Lan làm nên chuyện lớn và kinh động đến cả các lãnh đạo... tất cả là thật sao?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 116: Chương 116



Chương 116:

Vẻ mặt của Từ Mỹ Lệ có chút mơ hồ: “Tôi cũng chưa từng nghe đến chuyện này.”

Bà ta lúc này giống như đang nằm mơ vậy.

Từ Mỹ Lệ thật sự giống như đang mơ vậy.

Chuyện này xảy ra quá nhanh, thật ra gần đây bà ta đã đang tính toán muốn tuyệt giao với Mã Lan.

Bởi vì phương pháp Mã Lan đưa ra khiến cho bà ta cảm thấy khó khăn, ví dụ như Mã Lan nói rằng cha mẹ nên học chung với bọn trẻ, chỉ riêng một điểm này Từ Mỹ Lệ đã cảm thấy khó mà tiếp nhận được.

Hiện tại bà ta chỉ mới nhìn qua cuốn sách tiểu học đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt, bà ta là người có tuổi, để bà ta phải ngồi xem sách giáo khoa của tiểu học, đây không phải là muốn bà ta mệt đến c.h.ế.t sao?

Kiên trì không được hai ngày, bà ta không thể chịu nổi nữa, ngược lại sinh ra một cảm giác rất đồng cảm với con trai mình, học tập khó khăn như vậy, khó trách con trai của bà ta không muốn học.

Trước đây chính bà ta c*̃ng không muốn học, vẫn là bị cha bà ta ép buộc học tiếp, mỗi lần thi đều không được mấy điểm, lúc thi trung học không biết dẫm nhầm vận đen nào mà không vượt qua cả điểm số bình thường.

Học tập gian nan như vậy, bà ta làm gì còn muốn cho con trai mình trải qua, không muốn học thì không học nữa, dù sao nhà bà ta cũng có tài sản truyền lại, không sợ nó không có cơm ăn.

Nhưng bây giờ con trai Mã Lan có tiền đồ như thế, thậm chí còn đang tận hưởng niềm vui với những người công nhân tạm thời kia.

Hiện tại khắp nơi trong xưởng đều bàn tán về chuyện thần kỳ này của Mã Lan, lòng Từ Mỹ Lệ vô cùng ghen ghét buồn bực.

Bà ta yên lặng lấy quyển sách giáo khoa tiểu học trong ngăn kéo ra, muốn đọc một lần nữa, quay về thành thành thật thật chỉ dạy con trai học hành, để Tiểu Cương và Tiểu Minh nhà bà ta c*̃ng có tiền đồ, về sau người mẹ này cũng muốn dựa dẫm vào con trai để nở mày nở mặt một phen.

Bên cạnh bà ta, mấy người đồng nghiệp cũng nói: "Bà không đi tìm em dâu của bà nói mấy câu chúc mừng sao?"

Bọn họ còn muốn nghe tin tức trực tiếp, còn muốn Mã Lan đưa đứa con trai tài giỏi kia đến để chỉ bảo bọn họ một chút kiến thức, trước đây cũng chưa từng thấy qua một thiên tài như thế.

Từ Mỹ Lệ bất lực xua tay: "Đang trong thời gian làm việc, các bà làm việc cho tốt đi." Bà ta chắc chắn sẽ không đi, bởi vì bà ta sợ đến chỗ đó sẽ càng thêm khó chịu.

Hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, xem chừng buổi tối phải đến nhà ông cụ Tô bên kia mở tiệc, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp mặt, lúc này bà ta cần phải an tĩnh một chút để điều trình lại tâm tình.

Bên này, nhà ông cụ Tô đương nhiên cũng nghe được tin tức.

Hiệu trưởng Tô dù sao cũng là hiệu trưởng của một trường trung học, công nhân viên chức bên này đều biết ông cụ, rất nhiều người đi làm vào buổi trưa, lúc đi ngang qua nhà bọn họ còn thuận miệng nói vài câu chúc mừng.

Hiệu trưởng Tô và bà nội Tô đang ngồi ở trong phòng uống trà đọc sách, nghe được tin tức còn hơi hoang mang.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện vui gì sao?" Bà nội Tô hỏi.

Người trẻ tuổi chúc mừng nói: "Bà Tô, hai người còn không biết à? Chỗ cháu đã truyền đi khắp nơi, đứa con trai nhỏ nhà thầy Tô hình như lần viết một bài luận nghiên cứu khoa học gì đó, gây chấn động cả huyện, Huyện trưởng còn tự mình đi tới nhà bọn họ khen thưởng, nói là cho Mã Lan và hai đứa bé chuyển hộ khẩu, còn sắp xếp công việc cho Mã Lan."

Bà nội Tô và hiệu trưởng Tô đều kinh ngạc đứng lên từ trên ghế.

Hiệu trưởng Tô hỏi: "Là thật sao?"

"Đương nhiên là thật, mọi người đều biết, nếu ông bà không tin thì hãy đi hỏi một chút, cháu còn phải đi làm." Người trẻ tuổi liền lái xe đi, còn chuẩn bị nhanh chóng tới cơ quan buôn chuyện.

Sau khi người này đi, hiệu trưởng Tô và bà nội Tô đều không thể bình tĩnh.

Tin tức này đột nhiên đến như vậy, lại còn vô cùng chấn động.

TBC

Bà nội Tô kích động không thôi, trước đó bà cụ luôn lo lắng cho nhà con trai thứ ba, cảm thấy chúng không đủ lương thực để ăn, còn phải nuôi thêm hai đứa trẻ, gánh vác rất nặng.

Nếu tin tức kia là thật, vậy sau này nhà con trai thứ ba sẽ tốt hơn rất nhiều.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 117: Chương 117



Chương 117:

Hiệu trưởng Tô c*̃ng kích động, ông cụ kích động vì Giang Bác viết nên nghiên cứu khoa học, nhớ lại bài luận trước đây Giang Bác gửi cho giáo sư Tiêu, như vậy chắc chắn là đã thành công.

"Tôi đi gọi điện cho ông Tiêu."

Hiệu trưởng Tô nhanh chóng chạy tới bưu cục gọi điện thoại, bước đi như bay, giống như một đứa trẻ, bà nội Tô ở phía sau nói to: "Chậm một chút."

Đến bưu cục, gọi điện thoại một hồi, hiệu trưởng Tô liền tranh thủ thời gian hỏi giáo sư Tiêu, chuyện này có phải thật hay không.

Đầu bên kia điện thoại, giáo sư Tiêu nói: "Là thật, tôi còn viết thư cho ông, đoán chừng còn chưa tới đâu."

Hiệu trưởng Tô kích động chạm lên n.g.ự.c của mình, cảm thấy trái tim của ông cụ sắp không chịu nổi rồi.

Cháu trai của ông cụ mới chỉ có tám tuổi thôi.

Giáo sư Tiêu nói: "Ông Tô, bởi vì tôi không thể giữ lại cháu trai của ông mà sở nghiên cứu bên kia còn phê bình tôi nữa, hiện tại tôi vẫn muốn nói rõ, Tiểu Bác nhà ông có lựa chọn nào tốt hơn chưa?"

Hiệu trưởng Tô chột dạ không nói thêm gì.

Giáo sư Tiêu tiếp tục nói: "Những lời khác tôi cũng không nhiều lời, ông cũng là người làm trong giáo dục, muốn tốt cho Tiểu Bác thì nên để nó tiếp nhận giáo dục tốt hơn, đừng làm chậm trễ một thiên phú tốt như vậy."

Hiệu trưởng Tô trịnh trọng nói: "Tôi biết rồi, ông Tiêu, ông yên tâm đi."

Đương nhiên, sau khi nói xong vẫn là chột dạ, cháu trai nhà ông cụ hẳn là nên học đại học, vậy mà lúc này còn đang chờ học tiểu học.

Sau khi cúp điện thoại, hiệu trưởng Tô trong lòng vui vẻ, lại điện thoại cho mấy người con trai đang ở cơ quan.

Tiền điện thoại quý, bình thường ông cụ đều tiếc không bỏ ra nhưng hôm nay thì nhất định phải chi.

Chỉ thị duy nhất đối với ba người con trai chính là buổi tối hôm nay hãy về nhà ăn cơm, trọng yếu nhất chính là đưa theo bọn trẻ.

...

Lúc này bọn trẻ đang ở trong trường học c*̃ng không yên.

Buổi chiều tiết cuối là tiết sinh hoạt, học sinh toàn trường đang dọn dẹp sân, mấy đứa trẻ nhà họ Tô theo lời Tô Bảo Cương bao vây Giang Bác vào chính giữa, không cho học sinh khác nhìn.

Tống Sở nói: "Vì sao không cho bọn họ nhìn anh Tiểu Bác? Bọn họ đều rất thích anh Tiểu Bác, muốn làm bạn với chúng ta."

Tô Bảo Cương nói: "Người khác xem phim còn phải mua vé mới vào cửa được, Tiểu Bác nhà chúng ta sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn?"

Tống Sở: “..."

Tô Bảo Phương nói: "Không sai, không phải ai cũng có thể nhìn anh ba nhà chúng ta."

Tô Bảo Lượng nói: "Thật ra nhìn một chút cũng không sao."

Tô Bảo Minh nói: "Dù sao em cũng sẽ nghe lời chị Sở Sở, chị Sở Sở nói có thể nhìn thì có thể cho người khác nhìn."

Tô Bảo Cương mất hứng nói: "Phải nghe anh, anh chính là anh trai của em!"

"Nhưng chị Sở Sở hiểu em nhất." Tô Bảo Minh kiên định ủng hộ Tống Sở.

Tô Bảo Cương: “... Thì nhìn cũng được, nhưng không cho phép sờ."

Thế là mấy đứa trẻ tản ra, cho người khác nhìn Giang Bác, bọn nhỏ như ong vỡ tổ chạy tới, chúng đều là nghe thầy giáo nói rằng trường học của chúng tạo ra một nhà khoa học, đặc biệt lợi hại.

Nhà khoa học đối với bọn trẻ là một nghề nghiệp xa xôi và thần bí, cho nên mọi người đều cực kỳ hiếu kỳ xem nhà khoa học trông như thế nào, hiện tại rốt cuộc cũng thấy được dáng dấp thật là dễ nhìn!

Một nam học sinh nói: "Khó trách tớ không làm nổi nhà khoa học, mẹ tớ không sinh ra tớ đẹp mắt như vậy."

TBC

Giang Bác: "..."

Lại có bạn học nữ nhìn Tống Sở: "Sở Sở cũng xinh đẹp, Sở Sở cũng muốn làm nhà khoa học sao?"

Tống Sở kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tớ muốn làm… trợ lý nhà khoa học!"

"Trợ lý là cái gì?"

"Trợ lý là cái gì cũng đều làm, không có trợ lý, nhà khoa học cũng sẽ không ăn cơm, không đi ngủ."

Tiến sĩ chính là như vậy, lúc còn ở phòng thí nghiệm, ăn cơm đi ngủ đều phải có người dỗ, những nhà khoa học cũng như vậy, luôn luôn làm thí nghiệm đến quên ăn cơm, đi ngủ.

Không ăn cơm không đi ngủ thì làm sao sống được, trợ lý lợi hại như vậy sao? Bọn nhỏ sợ ngây người, có đứa bé nói: "Vậy về sau tớ cũng muốn làm trợ lý cho nhà khoa học."

Giang Bác ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến trước kia Tống Sở thường thức đêm đọc tiểu thuyết, cũng hầu như là không ăn cơm, vì để cho cô đúng giờ ăn cơm đi ngủ, anh không thể không yêu cầu cô dỗ mình ăn cơm đi ngủ...
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 118: Chương 118



Chương 118:

Bởi vì buổi tối phải đến nhà ông cụ Tô bên kia ăn cơm, buổi trưa Tô Chí Phong vừa dạy xong liền đi đón hai đứa trẻ tan học.

Vừa tới cổng nhỏ, liền thấy trên cổng treo một cái biểu ngữ, trên tấm biểu ngữ dán một dòng chữ đỏ: "Nhiệt liệt chúc mừng thành tích khoa học của bạn học Tô Giang Bác."

Cái tấm biểu ngữ này treo ở trường tiểu học quả thật có chút không hài hòa.

Tô Chí Phong thật sự có chút bận tâm, trường học làm như thế, con trai ở trường học có thể lộ ra nhiều điểm khác thường, liệu có bị những đứa trẻ khác bài xích không?

Người làm cha luôn luôn khó tránh khỏi việc quan tâm quá nhiều đến con mình.

Lúc này không phổ biến chuyện cha mẹ đưa đón, thời gian tan học, bọn trẻ như ong vỡ tổ chạy ra, sau đó ai về nhà nấy tìm mẹ của mình.

Tô Chí Phong nhìn ra hai đứa trẻ trong đám người, quả thực chính là hạc giữa bầy gà, quá chói mắt.

Đặc biệt là bên người bọn nhỏ còn tụ tập một đám học sinh, con gái của mình còn cười đặc biệt vui vẻ, giống giai điệu của một bài hát.

Nhìn thấy Tô Chí Phong, Tống Sở nhanh chóng chạy tới ôm bắp đùi của ông, miệng hô lên: "Cha!"

Những đứa trẻ lúc đầu còn đang vây quanh, nhìn thấy Tô Chí Phong đều chạy mất.

Tô Chí Phong nói: "Sao có nhiều người chung một chỗ với các con như vậy?"

Tống Sở thầm nghĩ: "Bọn họ nói anh Tiểu Bác thông minh, muốn ở cùng một chỗ với anh Tiểu Bác, dính lấy sự thông minh của anh ấy."

Bên cạnh, Giang Bác bất đắc dĩ thở dài.

Tô Chí Phong cuối cùng cũng yên tâm, con trai nhà mình không chỉ không bị bài xích mà còn có nhiều bạn bè: "Vậy các con có nhiều bạn như vậy thì có thấy vui vẻ không?"

"Vui lắm ạ." Tống Sở cao hứng nói, nơi này thật không giống với tận thế, trước kia khi tận thế, bọn trẻ cạnh tranh đặc biệt kịch liệt, bởi vì Tiểu Bác quá thông minh nên bị những đứa trẻ khác căm thù, cho nên cô và Tiểu Bác đều không có bạn bè, luôn lẻ loi trơ trọi.

Nơi này thật tốt, tất cả mọi người bởi vì Tiểu Bác thông minh, cho nên đều thích anh, còn đồng ý làm bạn với bọn họ.

Tống Sở muốn mình càng thêm cố gắng, cũng muốn mọi người thích cô.

TBC

Tô Chí Phong cười xoa đầu cô: "Vui vẻ là được rồi, chúng ta tới nhà ông nội bà nội ăn cơm thôi."

Buổi tối, ba nhà gần như là đến cùng một lúc.

Vừa gặp mặt, Tô Chí Quốc và Tô Chí Cường liền vây quanh, tìm Tô Chí Phong hỏi rõ mọi chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Giang Bác, cảm thấy nhìn thế nào cũng giống như một đứa trẻ thông minh.

Từ Mỹ Lệ và Phùng San c*̃ng một mực nhìn Giang Bác, con mắt hận không thể nhìn thấu đầu óc của anh, xem trong đầu anh đến cùng học được những thứ gì, hay nhiều hơn người khác thứ gì.

Ngược lại là mấy đứa trẻ tương đối vô ưu vô lo, kéo Tống Sở và Giang Bác cùng nhau chơi đùa, đối với bọn họ mà nói, Giang Bác có được thành tích vẫn không bằng việc Giang Bác viết bài được đăng lên báo, dù sao chuyện thành tích gì đó cũng không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng mà đăng bài lên báo bọn họ liền có thể nghỉ một buổi để chép bài.

Bà nội Tô cùng hiệu trưởng Tô c*̃ng nghe được chi tiết sự tình từ hai vợ chồng Mã Lan.

Biết bây giờ Mã Lan còn được sắp xếp đến công đoàn để làm việc, bà nội Tô vui mừng đến đỏ tròng mắt, cảm thấy cuối cùng nhà con trai thứ ba đã hết khổ.

Lúc trước, từ khi đứa con trai thứ ba cưới cô con dâu này, bà cụ luôn lo lắng, bây giờ rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn."

Hiệu trưởng Tô cười híp mắt, vẫy tay gọi Giang Bác qua.

Giang Bác liền kéo Tống Sở cùng đi, mấy đứa trẻ c*̃ng tham gia náo nhiệt.

Hiệu trưởng Tô khom người nói với Giang Bác: "Tiểu Bác à, bây giờ trình độ của cháu đã rất cao, cháu có suy nghĩ gì không, cháu nên học cấp ba, sau đó tham gia thi đại học, học đại học sớm một chút."

Nghe thấy thế, Giang Bác lập tức lắc đầu: "Không nghĩ đến, cháu có tính toán của mình."

Hiệu trưởng Tô sững sờ: "Vậy cháu dự định như nào?"

"Cháu định gửi bản thảo cho tòa báo tỉnh để kiếm tiền."

Hiệu trưởng Tô còn chưa lên tiếng, những đứa trẻ khác đã nháo nhào lên, Tô Bảo Cương hét lên: "Em ba à, không thể làm như vậy."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 119: Chương 119



Chương 119:

Tô Bảo Lượng c*̃ng ôm mặt: "Về sau anh sẽ đưa tiền tiêu vặt cho em, em đừng kiếm tiền, em chỉ cần học tập cho thật giỏi."

Giang Bác: "Em đã quyết định rồi."

Hiệu trưởng Tô khuyên nhủ: "Hiện tại trong nhà không cần cháu kiếm tiền, cháu à, cháu nên học tập cho tốt."

Giang Bác lắc đầu, thời đại này tri thức lạc hậu, anh thực sự không có chút hứng thú, kiến thức trong đầu anh còn nhiều hơn so với thời đại này.

TBC

Hiệu trưởng Tô nhìn Tô Chí Phong và Mã Lan, muốn hai người c*̃ng khuyên nhủ.

Tô Chí Phong nói: "Cha, chuyện này còn quá sớm, nhà chúng con sẽ không làm theo, sau này hãy nói."

Mã Lan c*̃ng gật đầu, con trai của bà mới tám tuổi, muốn thành đạt cũng phải chờ vài năm nữa lớn lên một chút, nhỏ như vậy liền gánh thì bà cảm thấy quá mệt mỏi.

"Cha, đứa bé dù thông minh đến cỡ nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ."

Hiệu trưởng Tô thở dài, cảm thấy đáng tiếc.

Càng phát hiện năng lực của đứa nhỏ này, ông cụ càng cảm thấy không thể làm trễ nải đứa trẻ này, nếu làm trễ nải, ông cụ thật có lỗi với quốc gia.

Quốc gia cần nhiều nhân tài.

Không quan tâm nữa vậy, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mã Lan bọn họ, bữa cơm này, ông cụ Tô ăn vô cùng vui vẻ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Phùng San đột nhiên đề nghị Tô Chí Phong, về sau cuối tuần có thể đến nhà bọn họ chơi, nhà bọn họ có phòng ở rộng rãi, bọn trẻ có thể qua đó ngủ.

Nhà của Tô Chí Quốc và Phùng San chia làm hai phòng ngủ, so sánh thì không gian rộng rãi hơn nhiều so với phòng đơn nhà Mã Lan.

Phùng San cười nói: "Bảo Lượng và Bảo Phương nhà bọn tôi luôn miệng nói Tiểu Bác và Sở Sở thông minh, đặc biệt muốn cùng bọn trẻ chơi với nhau, chúng nói với tôi rất nhiều lần."

Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương cũng muốn nói chúng hoàn toàn không có nói như vậy, nhưng có các em tới nhà chơi, chúng vẫn rất vui vẻ.

Từ Mỹ Lệ ở bên cạnh cười ha ha, thầm nghĩ hiện tại Phùng San không còn vẻ thanh cao, còn không phải không nhịn được cúi đầu? Phùng San có thể cúi đầu, Từ Mỹ Lệ đương nhiên cũng có thể, nếu so da mặt ai dày, Phùng San có thể so được với bà ta sao?

Lúc trước bà ta cảm thấy mình hơn Mã Lan là bởi vì bà ta có hộ khẩu thành phố, được làm việc chính thức, hiện tại Mã Lan so với bà ta cái gì cũng không khác, địa vị bình đẳng, người ta còn có một đứa con trai thiên tài, so với mình còn hơn, cho nên xem như cúi đầu cũng không thiệt chút nào: "Nhà bọn tôi c*̃ng coi như rộng rãi, có thể để bọn trẻ qua nhà bọn tôi chơi cũng được, đứa nhỏ nhà tôi cũng cùng lớp với bọn trẻ, vừa vặn làm bài tập cùng một chỗ."

Tô Bảo Cương mới nghe phải làm bài tập, sắc mặt cũng thay đổi.

Mã Lan cũng không thể đắc tội: "Cái này còn phải xem ý kiến của bọn trẻ."

Tống Sở nhìn mấy đứa trẻ một chút, trong lòng cũng rất xoắn xuýt, cuối cùng kéo Mã Lan xuống, nói thì thầm: "Mẹ, có thể mời bọn họ qua nhà của chúng ta không?"

Mã Lan nhìn cô nói: "Đương nhiên có thể."

Tống Sở liền vui vẻ: "Mọi người cũng có thể qua nhà của cháu chơi."

Đứa trẻ nói như vậy, Phùng San và Từ Mỹ Lệ đều có chút thất vọng, mục đích của bọn họ chỉ là nghĩ cách tiếp xúc gần gũi với Giang Bác.

Ngược lại, đối với chuyện này bà Tô cảm thấy rất vui mừng, trước kia mấy cô con dâu luôn tranh đấu với nhau, luôn luôn gây chuyện ồn ào, mặc dù không ảnh hưởng toàn cục nhưng c*̃ng khiến người mẹ chồng này lo lắng.

Hiện tại tốt rồi, hoà hợp êm ấm.

Từ khi Sở Sở và Tiểu Bác tới nhà ông cụ Tô, nhà họ Tô càng ngày càng tốt lên.

Trên đường trở về, Mã Lan và Tô Chí Phong liền thương lượng sáng sớm ngày mai xuất phát tới công xã bên kia xử lý thủ tục chuyển hộ khẩu, thuận tiện còn phải trở về nhà họ Mã báo tin vui.

Hai người bàn bạc, mang một ít ngũ cốc khô trong nhà trở về, ngũ cốc khô này vốn là hai vợ chồng đổi cho mình ăn, để bọn nhỏ ăn đồ ăn tinh bột, về sau đứa nhỏ không phải ăn giống bọn họ, lúc này mới còn thừa lại một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà bốn người gói ghém lên đường.

So với lần trước, lần này hăng hái hơn rất nhiều.
 
Back
Top Bottom