Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 100: Chương 100



Chương 100:

Là một học giả lâu năm, ông cụ biết rằng bất kỳ bài viết nghiên cứu nào được viết quá cầu kỳ cũng không được coi là tốt, ngược lại bài viết hay là do người viết phải có trình độ thâm sâu, nắm rõ bản chất bên trong của nó, biến nó thành thứ đơn giản, dễ hiểu.

Chỉ là ông cụ không chắc ba bản thảo này có phải do một người viết ra hay không, nếu thật sự cùng một người viết, vậy chẳng phải quá tuyệt vời hay sao? Một con người giỏi cả ba môn học khó, thật đáng ngưỡng mộ! Và cũng thật đáng tiếc cho một nhân tài lại ở chốn huyện thành xa xôi, nhỏ bé. Giáo sư Thẩm bỗng nổi lên một chút hứng thú, nếu lần sau vị Tô tiên sinh này còn gửi bản thảo hay nào khác tới đây, ông cụ nhất định sẽ tìm ra vị đó mà gặp mặt thử một lần để thử xem xem tài giỏi tới mức nào.

Ông cụ nhìn xem thêm lần nữa, cảm thấy không có chỗ nào cần sửa đổi liền chuyển thẳng cho tổng biên tập xét duyệt, mọi người trong tòa soạn thừa biết ông đã cho qua loại bản thảo chuyên môn này thì đương nhiên bên tổng biên tập sẽ dễ dàng cho qua.

Tống Sở ở nhà bẻ khớp tay mà lo lắng chờ đợi đến hôm thứ ba, hôm nay vừa may là ngày cuối tuần, không cần phải đi học. Tô Chí Phong và Mã Lan muốn đi ra ngoài tìm người mua vé lương thực, nên có ý định đưa hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội Tô, dù gì ông bà cụ cũng đã ngỏ lời cứ đến ngày nghỉ thì đem các cháu sang thăm, lâu không gặp các cháu đ.â.m ra trong lòng hai ông bà cụ không khỏi nhớ nhung.

Tống Sở nằng nặc không chịu đi: "Con muốn ở nhà cùng anh Tiểu Bác chờ thư hồi âm."

Tô Chí Phong và Mã Lan đâu thể nói gì, chẳng lẽ nói với tụi nhỏ rằng bản thảo của bọn chúng sẽ không được duyệt qua sao? Dù mỗi ngày có đem bản thảo đi gửi bưu điện thì Tiểu Bác cũng chưa chắc gì được họ kiểm duyệt qua, có khi họ chỉ chọn những bài viết của các vị học giả có tiếng tăm.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy sự mong chờ của hai đứa trẻ, hai vợ chồng thực sự không đành lòng. Thôi thì làm theo cách khác, cho tụi nhỏ đến nhà ông bà nội vào buổi tối cũng được.

Sau khi thống nhất như vậy, hai người liền rời đi để hai đứa nhỏ ở nhà. Cha mẹ vừa rời đi, Tống Sở cùng Giang Bác liền đem hai chiếc ghế nhỏ dưới sân lên ngồi để làm bài tập, hai người vừa làm vừa hướng mắt nhìn ra cổng.

Hàng xóm xung quanh đây cũng như những thầy cô khác ở trong trường đều biết đến hai đứa nhỏ nhà giáo viên Tô, nhìn con nhà người ta nghiêm túc làm bài, còn con nhà mình ngày ngày chỉ biết quậy phá khắp nơi, họ tự dưng thấy trong người bực bội hẳn.

Trước đây có người miệng lưỡi ác ý, nói xấu sau lưng vợ chồng Mã Lan không sinh được con, bây giờ hai người có con rồi, đứa nào đứa đấy không những đẹp sắc sảo thông minh làm đám người đó có chút chột dạ lẫn ghen tị.

Một thím đang bận giặt quần áo kế bên nhà hỏi vọng sang: "Sở Sở, cha mẹ có đối xử tốt với tụi con không?"

Tống Sở ngoan ngoãn đáp lời: "Có ạ, siêu tốt luôn ạ!" Bởi cô muốn cho mọi người biết cha mẹ thương hai người họ đến cỡ nào.

Thím kia nghe xong có chút cứng họng liền chuyển đổi mục tiêu: "Cha mẹ thương con nhiều hơn hay Tiểu Bác nhiều hơn?"

Giang Bác phản hồi ngay: "Đều thương tụi con như nhau ạ."

Thím kia cảm thấy hai đứa nhỏ thật không dễ chọc, nhưng vẫn tiếp tục nói thêm: "Nếu như có một ngày cha mẹ có em bé là con ruột hai người họ thì sao, hai đứa không sợ cha mẹ không thương yêu nữa à?"

TBC

Tống Sở nghiêm túc hỏi lại thêm lần nữa: "Thím nói sau này mẹ Mã Lan sẽ có em bé sao ạ?"

"Ừ, sau này mẹ Mã Lan sẽ có em bé, con sợ à?"

"Có gì phải sợ, sau này mẹ Mã Lan sinh em bé chẳng phải con sẽ được làm chị sao, anh Tiểu Bác cũng sẽ được làm anh cả trong nhà."

"Ừm… Cha mẹ hết thương hai đứa thì tính sao?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 101: Chương 101



Chương 101:

Tống Sở thầm nghĩ, tại sao cha mẹ lại muốn làm tổn thương họ được. "Vậy tụi con thương cha mẹ là được rồi."

Thím kia vừa nghe vậy liền im lặng ngay lập tức, không khỏi thầm nghĩ hai đứa trẻ nhà Mã Lan có thật là trẻ con không thế?

Sau đó bà ta lại không khỏi chạnh lòng, bèn nghĩ đến đứa con của mình ở nhà không hiểu chuyện được như vậy, thì tự hỏi tại sao con nhà người ta lại hiểu chuyện đến mức thấy thương thế?

Bà thím đau lòng đi vào nhà, ngay đúng lúc đấy người đưa thư cũng vừa đến.

Tống Sở vội vàng chạy tới. "Chú đưa thư, chú có thư của chúng cháu không ạ? Người nhận là Tô Giang Bác, từ tỉnh thành gửi tới."

Người đưa thư nhìn đứa nhỏ cười nói: "Để chú xem đã nha!"

Nói xong, chú ấy cẩn thận kiểm tra trong túi, sau đó thực sự thấy được một phong thư từ tỉnh thành gửi tới có ghi tên Tô Giang Bác và từ 'Ngài' trong ngoặc đứng ngay ngắn bên cạnh.

Thời nay mọi người thường hay gọi nhau thân mật bằng anh em, trang trọng hơn thì gọi là ông hay ngài dành cho người có bậc trí thức.

"Thư gửi tới cho cha cháu à?"

Tống Sở nghe rằng có thư, vui vẻ nhón chân nhận lấy. "Không phải, là gửi cho anh cháu, anh cháu đó, tụi cháu đều là người nhà với nhau cả."

Giang Bác cũng đi tới. "Là của cháu, cám ơn chú."

Người đưa thư lặng câm, chú ấy có cảm giác bản thân nhìn lầm hoặc xảy ra trường hợp người viết thư viết nhầm tên, nào có chuyện một bức thư như vậy lại gửi cho một cậu nhóc.

Mặc dù lá thư này chỉ cần được chuyển đến tay người nhận, nhưng ông không thể vô trách nhiệm để xảy ra trường hợp giao thư nhầm được. Nếu đó là một bức thư quan trọng mà đứa trẻ cầm lấy rồi đánh mất, thì chẳng phải việc được ghi trong thư sẽ bị trì hoãn hay sao?

"Người lớn trong nhà mấy đứa đâu, không thì mấy đứa gọi người lớn ra đây nhận thư được không?"

"Dạ không cần đâu ạ, cha mẹ tụi cháu đi có việc, chỉ có hai đứa cháu ở nhà. Chú chỉ cần đưa cho tụi cháu là được, anh cháu chính là người tên Tô Giang Bác, nếu chú không tin cháu thì chú hỏi những người khác đi!" Tống Sở quay người chạy đi hỏi, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa bà Hồ.

"Bà Hồ ơi, anh con tên là Tô Giang Bác đúng không bà?"

Bà Hồ bỗng dưng bị hỏi như thế nên không hiểu chuyện gì, cứ thế gật đầu trong vô thức.

Tống Sở quay lại nói với chú đưa thư: "Chú nghe rồi đó, là thư của anh cháu."

"Khu này còn có người trùng tên Tô Giang Bác, số nhà 2333 nữa không?" Người đưa thư cố gắng hỏi thêm lần nữa.

Tống Sở trả lời: "Số nhà 2333 chính là ở đây." Cô quay đầu gọi bà Hồ thêm lần nữa. "Bà Hồ ơi, nhà con là số nhà 2333 đúng không ạ?" Bà Hồ tiếp tục gật đầu dù không hiểu mô tê gì.

Chú đưa thư gãi gãi đầu với vẻ khó xử nên đành đưa thư cho Tống Sở, nhắc nhở trước rồi mới đi: "Đừng làm mất, nhớ đưa cho người lớn."

TBC

“Chú yên tâm.” Tống Sở vui vẻ cùng Giang Bác nhận lấy phong thư, ngồi ở trên ghế mở ra xem. Bên trong thư có một xấp tiền, tổng cộng mười nhân dân tệ (khoảng 35.000 VND ngày nay) và một lá thư hồi âm. Giang Bác thậm chí không thèm quan tâm đến nó, nên Tống Sở cầm lấy mở ra xem. Sau khi đọc xong nó một cách kỹ càng, cô nói với anh về nội dung lá thư: "Anh Tiểu Bác, họ muốn anh tiếp tục gửi bản thảo cho họ."

Giang Bác trả lời: "Bọn họ không nói, anh cũng sẽ tiếp tục gửi."

Bà Hồ tò mò đến gần hỏi: "Hai đứa đang xem gì vậy?"

Tống Sở cười trả lời: "Anh Tiểu Bác của con gửi bản thảo đến tòa soạn báo tỉnh, bọn họ trả tiền nhuận bút còn kêu anh con tiếp tục gửi bản thảo."

Bà Hồ hết sức ngạc nhiên, tựa như mình nghe lầm nghĩ bản thảo trẻ con viết có thể đăng lên báo được sao? Lại hỏi: "Thật hay giả thế?"

Tống Sở không vui khi nhận sự nghi ngờ của đối phương, bèn giơ lá thư làm minh chứng: "Trên này có ghi hết ạ."

Bà Hồ vốn dĩ là người không biết chữ, lật đật chạy sang nhà bà Lưu hỏi thăm: "Cô giáo Lưu, tôi nhờ bà qua đây xem trong thư viết gì?"

Bà Lưu đang giúp con dâu rửa rau, khi nghe thấy điều này liền ngưng tay, bà Hồ nói vọng lại với đám trẻ: “Để xem người khác tin hay không?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 102: Chương 102



Chương 102:

Bà Hồ giải thích: "Sở Sở nói thư này ở tòa soạn báo của tỉnh gửi cho Tiểu Bác, tôi nghe qua cảm thấy con bé nói láo nên đưa bà xem."

Cô giáo Lưu đọc thoáng qua, đúng là tòa soạn báo gửi tới, nội dung thư rất ngắn, chỉ mấy câu, cũng không có bí mật gì. Trong thư viết: bản thảo đã được thông qua, sẽ đăng trên báo hai số sau, mong ngài Tô Giang Bác hãy tiếp tục viết và gửi bản thảo đến tòa soạn.

Cô giáo Lưu nhìn thật kỹ tên của người ghi trong thư, xác nhận không phải Tô Chí Phong mà là Tô Giang Bác.

Bà ấy tủm tỉm cười: "Cha con lấy tên con làm bút danh phải không?"

Tống Sở bực mình nhấn mạnh: "Không phải cha viết, là anh Tiểu Bác viết."

Cô giáo Lưu lặng thinh.

Bất luận cô giáo Lưu có tin hay không thì hàng xóm xung quanh và các giáo viên trong trường đều mặc định do Tô Chí Phong viết.

TBC

Lương tháng của một giáo viên trung học chỉ hơn ba mươi nhân dân tệ, viết một bản thảo nhận được mười nhân dân tệ, xem ra rất có tiền.

Buổi trưa, vừa hay Mã Lan và Tô Chí Phong trở về nhà, bọn họ đã vây kín xung quanh hai người.

Tất cả mọi người ở đó nhốn nháo hỏi Tô Chí Phong có phải ông là người viết bản thảo và nhận được số tiền mười nhân dân tệ hay không.

Tô Chí Phong lúng túng không trả lời, thay vào đó Mã Lan: "Không phải đâu, người viết bản thảo được đăng trên báo là con trai Giang Bác nhà chúng tôi."

Tô Chí Phong dù cho có khả năng nhưng cũng không thể viết hay như thế được, cô giáo Lưu dường như vẫn chưa tin: "Thật sự là Tiểu Bác à? Tôi cứ tưởng thầy viết rồi lấy tên con trai làm bút danh."

Tô Chí Phong giải thích thêm lần nữa: "Tôi không có khả năng để viết, chính thằng bé đã viết nó."

Mọi người trong sân bất ngờ không nói nên lời, là thật sao? Hai vợ chồng không chần chừ nữa, bước vội vào trong nhà.

Lúc này, hai anh em đã làm bài tập xong và đang nghiên cứu tờ tiền ở nhà, hai người đang tò mò vì không biết tiền đã được tạo ra như thế nào.

Thấy cha mẹ trở về, Tống Sở vội vàng cầm tờ tiền chạy tới hỏi: "Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Đây là tiền anh Tiểu Bác nhà mình kiếm ra đó?"

Mã Lan cầm lên xem, đúng là một phong thư có ghi tên Tô Giang Bác và một xấp tiền tổng mười nhân dân tệ.

Đôi mắt bà đột nhiên cảm thấy cay nóng.

Niềm tự hào len lỏi trong lòng Mã Lan, cả đời bà có một tương lai không tươi sáng nhưng con trai bà có một tương lai rộng mở hơn người khác.

"Anh trai Tiểu Bác nhà chúng ta thật có tiền đồ mà!"

Tô Chí Phong khá coi trọng lá thư, nhìn trong thư khẳng định bài viết của Giang Bác sẽ xuất hiện trên trang báo, còn nhắn nhủ Giang Bác tiếp tục viết làm ông vui mừng đến bế con trai đưa lên cao. "Con trai giỏi quá, làm cho cha nở mày nở mặt!"

Hôm nay hai vợ chồng mua được một ít phiếu thực phẩm, xem như có thể chống đỡ một thời gian dài, hơn nữa đây còn là ngày vui của Giang Bác nên Mã Lan và Tô Chí Phong quyết định làm một bữa cơm thật linh đình, không những nấu một nồi cơm trắng, trên bề mặt còn xấp thêm mấy miếng thịt hun khói cắt lát.

Trong khi nấu ăn, liên tục có người đến nhà Tô Chí Phong để hỏi thăm. Chủ yếu là hỏi việc có thật là Giang Bác viết hay không, viết về cái gì? Sao lại được xuất hiện trên trang báo sớm vậy?

Họ ở đây đã lâu hiếm khi thấy có bài báo nào từ huyện Bình An được đăng lên, dù có xuất hiện đi chăng nữa thì cũng chỉ là bài báo của một số công ty lao động, công xưởng thép do nằm trong một đơn vị lớn của tỉnh nên cũng xuất hiện vài lần. Nói gì thì nói, bọn họ vẫn chưa bao giờ thấy qua việc này trước đây.

Điều đáng để tâm hơn là tại sao tên đứa trẻ này lại xuất hiện trên các mặt báo sớm như vậy?

Mã Lan khiêm tốn nói: “Viết gì tôi xem cũng không hiểu, có thể là trùng hợp người ta ấn tượng mà được coi trọng đến. Xác thật đứa nhỏ rất thông minh, viết ra những điều quả thực sâu sắc, ngay cả Chí Phong nhà tôi xem cũng không hiểu.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 103: Chương 103



Chương 103:

Tô Chí Phong chỉ im lặng không nói gì thêm.

Vì vấn đề này mà cả buổi chiều rất nhiều người tập trung ở sân nhà vợ chồng Mã Lan bàn tán xôn xao, để không bị quấy rầy, Mã Lan và Tô Chí Phong chỉ có thể đưa bọn trẻ đến nhà ông bà nội.

Trước khi đi, bà còn đưa cho hai đứa nhỏ tiền nhuận bút và tiêu vặt trong tuần.

Giang Bác nhận lấy tiền rồi chia một nửa tiền tiêu vặt lại cho Mã Lan, chỉ giữ lại một nửa nói: "Con lấy một ít để lần sau mua bìa thư cùng chút tem thôi ạ, sau này con cũng sẽ không xin tiền mẹ nữa."

Mã Lan nghe Giang Bác nói thế liền giải thích: "Chúng ta là cha mẹ của con thì cho tiền các con là lẽ đương nhiên, đã cho thì các con cứ nhận lấy mà dùng để mua bánh kẹo hay đồ dùng học tập." Bà nói xong, lại nhét tiền vào trong túi con trai mình.

Anh nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Con sẽ chăm sóc cha mẹ khi về già."

Tống Sở nghe vậy cũng nói theo: "Còn có con nữa, con cũng sẽ chăm sóc cha mẹ khi về già ạ."

Tô Chí Phong và Mã Lan nghe xong tâm tình hạnh phúc không thôi.

Họ cảm thấy hai đứa nhỏ này hệt như con ruột của họ sinh ra, luôn không ngừng tạo cho họ bất ngờ và xúc động.

Lúc một nhà bốn người đến thăm nhà ông bà nội, liền thấy được vẻ mặt trông ngóng đến đỏ cả mắt của ông bà nội Tô.

Thấy cả nhà cuối cùng cũng đến, bà nội Tô kéo Tống Sở lại gần mình: "Không uổng công sáng nay bà luộc trứng đợi mấy đứa đến ăn.”

Tống Sở nhanh nhẹn đỡ lời: "Bà nội ơi, tại chúng cháu bận chút việc, tên của anh Tiểu Bác được xuất hiện trên báo rồi bà ạ."

Bà nội Tô sửng sốt: "Có chuyện gì, sao bà chưa từng nghe ai nhắc đến cả?"

Ngay cả hiệu trưởng Tô luôn bày vẻ mặt nghiêm nghị cũng im lặng lắng nghe, Tống Sở nhanh nhảu kể chuyện bài viết của Giang Bác đã được gửi đi.

Ông bà nội Tô nghe xong cảm thấy phấn khích không thôi, hai ông bà cụ hướng mắt nhìn về Tô Chí Phong và Mã Lan.

Tô Chí Phong gật đầu: "Cha mẹ, đúng là như vậy, cháu nó còn nhận được tiền nhuận bút, tổng cộng mười tệ con đều đã đưa hết cho đứa nhỏ rồi."

Tống Sở móc túi lấy tiền ra theo lời cha nói.

Khuôn mặt bà nội Tô đỏ ửng lên không biết có phải do vui sướng quá hay không, bà cụ nghẹn ngào nói: "Đúng là làm rạng rỡ tổ tông nhà họ Tô mà." Đối với người từng sống trong chế độ cũ xa xưa như bà nội Tô, những người xuất hiện trên báo ắt hẳn là những nhà văn lớn lỗi lạc. Dù gì đi nữa, ngay cả ông nội Tô cũng chưa bao giờ có tên trên trang báo.

Hiệu trưởng Tô cũng không thể khống chế cảm xúc thật của mình mà cười một tràng to: "Không biết khi nào tôi mới có thể xem báo đây, không biết bài báo viết về gì? Mà thôi ngày mai tôi sẽ đứng chờ sẵn người bán báo ở ngoài cửa."

Tống Sở nói với ông: "Hai ngày nữa mới có ông nội ạ."

Ông nội Tô ngại ngùng sờ sờ mũi: "Nếu có sai sót thì sao, ngày mai ông vẫn phải hỏi cho chắc."

TBC

Bà nội Tô chỉ biết cười, bà biết tánh ông chồng già mình đang muốn khoe khoang đây mà.

Tối nay còn có thêm gia đình con cả và con thứ hai đến thăm, mỗi cuối tuần, bọn họ đều đến thăm ông bà nội Tô. Nhưng đã đến thăm nào ai đến tay không, thành ra bọn họ đều mang theo chút đồ ăn làm sẵn tới.

Chợt họ phát hiện một điều, đồ ăn trên bàn hôm nay làm đặc biệt nhiều, còn có cả món cá ướp để dành cho Tết Nguyên đán, thậm chí là thịt hun khói.

Mãi cho khi mọi người vào bàn ăn thì họ mới biết vì tên của Giang Bác sẽ xuất hiện trên trang báo nên hôm nay mới nấu nhiều món như vậy, Tô Chí Cường cảm thấy vô cùng tự hào, cũng như tự hào thay cho gia đình nhà họ Tô.

"Tiểu Bác, cháu giỏi lắm!"

Tô Chí Quốc vui theo: "Xuất sắc! Bác nhất định đến đơn vị cơ quan khoe một phen." Có đứa cháu làm mát mày mát mặt này phải khoe để khiến cho đám đồng nghiệp liếc cháy cả mắt.

Còn Từ Mỹ Lệ và Phùng San miệng không nói nổi một câu, hai người đều cảm thấy khoảng cách địa vị trong nhà càng lúc càng lớn…
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 104: Chương 104



Chương 104:

Từ Mỹ Lệ tính toán sau này phải hâm nóng tình cảm anh chị em nhiều hơn, bòn rút mọi bí kíp để con trai được lên báo từ Mã Lan.

Bất kể trong đầu ai suy tính cái gì thì bữa ăn vẫn diễn ra sôi nổi.

TBC

Ngay cả hiệu trưởng Tô cũng gạt bản thảo mà Giang Bác gửi cho giáo sư Tiêu sang một bên, vì ông cụ mong chờ tờ báo có tên Giang Bác hơn.

So với mấy bản thảo kia thì tờ báo này đáng để tâm hơn.

Tại Thành phố S, sau những ngày nghiên cứu và tiến hành thử nghiệm, một số lập luận mà Giang Bác đưa ra trong bài báo cuối cùng đã được xác minh là có tính hiệu quả cao.

Khuyết điểm của kỹ thuật mưa nhân tạo trước đây chính là không thể mưa thành công khi không có sự ngưng tụ hơi nước ở mây, điểm nhấn trong bài viết của Tô Giang Bác chính là công nghệ tăng cường bạc iodide có trong mây.

Sau khi viết xong, Giang Bác còn nghĩ, nếu như ý tưởng này làm không được, vậy cũng có phần làm cho anh thất vọng đôi chút. Nhưng cuối cùng anh vẫn mặc kệ chuyện đấy, nếu không được thì lần sau lại đổi chủ đề khác, đổi sang làm ý tưởng đơn giản hơn, ví dụ như đến công xưởng thép của mẹ xem thử, học cách luyện thép. Hoặc làm một máy dò tìm nguồn nước, sau đó sử dụng áp suất không khí vật lý, dẫn nước ngầm ra tưới tiêu cho ruộng đồng.

Đương nhiên đấy chỉ là ý tưởng dự phòng, thành thật mà nói Giang Bác cũng chẳng muốn thực hiện chúng bởi anh ghét phải đến nơi khác để làm này làm kia, anh không muốn dành quá nhiều thời gian cho việc suy nghĩ những chuyện sâu xa, cách giải quyết những vấn đề cấp bách về lương thực trong thời này chính là viết một vài bài luận đăng báo lấy nhuận bút.

May mắn thay, thành phố S là một thành phố lớn nhất trong cả nước và có rất nhiều tài liệu cũng như vật dụng nghiên cứu.

Với sự giúp đỡ của Giang Bác, mọi người cuối cùng đã tìm thấy những tài liệu nghiên cứu cần thiết. Sau khi những vật dụng cần thiết cho cuộc thí nghiệm đã chuẩn bị xong, họ lập tức tìm kiếm một địa điểm để tiến hành thí nghiệm, nhưng họ không được phép tiến hành thí nghiệm ở thành phố S, vì bạc iodide có độc, nếu một đống mưa độc rơi xuống thật sự sẽ có chuyện xấu xảy ra. Một nhóm người từ dự án tạo mưa nhân tạo đã đi ô tô một quãng đường dài, đến một vùng thung lũng dân cư thưa thớt, nơi đó là nơi họ chọn để tiến hành thí nghiệm tạo mưa nhân tạo.

Thời điểm giọt nước mưa đầu tiên rơi xuống, ai nấy cũng đều kích động không ngừng, ý tưởng này thật sự có lợi hơn nhiều so với ý tưởng trước đó, ví dụ như b.ắ.n phá các lớp băng lâu năm. Trời đã bắt đầu có gió và hơi nước, không lâu sau những hạt mưa liên tục nặng nề rơi xuống thấm vào đất, hạt nào hạt nấy đều to như hạt đậu nành.

Ngoài ra còn có những chuyên viên theo dõi xem các chất độc hại trong nước mưa có gây hại cho cơ thể con người và thực vật hay không?

Phải mất vài ngày để theo dõi và hoàn thành công việc, mọi thứ đều diễn ra bình thường và không có phản ứng bất lợi nào.

Nước mưa này có thể sử dụng trong sinh hoạt bình thường.

Kết luận này khiến cho tất cả mọi người đều xúc động và vui mừng không thôi.

Nếu cho mưa nhân tạo rơi vài lần ở những vùng khô hạn, việc xảy ra hiện tượng hạn hán sẽ được giảm thiểu tối kể.

Người quản lý thí nghiệm buồn bã nói: "Đừng quá vui mừng khi cuộc thử nghiệm này thành công, chúng ta có nhiều máy bay, nhiều bạc iodide như vậy sao?"

Mọi người tức khắc rơi vào trầm tư, hy vọng của họ hệt như những giọt mưa rơi xuống đất trôi sạch. Đất nước vẫn còn đang nghèo, rất nghèo!

Nhưng cũng không nên phủ nhận bao công sức sớm như thế.

Người quản lý thí nghiệm bèn khích lệ tinh thần: "Khụ khụ, nhưng cuối cùng vẫn xem như khắc phục được phần nào khó khăn, ít nhất so với trước kia khả quan hơn nhiều, còn có thể giảm bớt vấn đề hạn hán tại một số khu vực, mọi người phải có lòng tin lên!"

"Vâng vâng, có khả quan chính là một điều tốt!"

Bọn họ phải nhanh chóng báo cáo với cấp trên và xin lệnh tạo mưa xuống những vùng khô hạn càng sớm càng tốt.



Quay trở lại huyện Bình An, lúc này mỗi thành viên trong gia đình đều có trong tay một tờ báo.

Họ thậm chí không hẹn nhau trước nhưng lại đều gặp nhau lúc mua báo vào sáng sớm, sau đó đến chỗ làm khoe khoang một chút, ngay cả Từ Mỹ Lệ cũng mua một tờ mang vào trong công đoàn.

"Thấy chưa, cháu trai của tôi, cháu trai yêu quý của tôi đó. Hãy nhìn xem, nó viết rất hay." Nói thì nói vậy thôi, dù sao bà ta cũng không thể hiểu nổi nó.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 105: Chương 105



Chương 105:

Mã Lan thì mang vào trong mỏ đọc cho người khác nghe, mấy người biết chữ cũng không biết là con trai Mã Lan viết nên nghe rất chăm chú, dù sao từ đầu tới đuôi một chữ cũng nghe không hiểu gì. Họ đơn giản chỉ cảm thấy người viết đặc biệt lợi hại, đó là suy nghĩ chung của những người có học thức.

Một số chị gái và các thím đang nuôi dạy con trai đều nói: "Mã Lan, bà có được một đứa con trai thông minh như vậy, trong tương lai chắc chắn sẽ được hưởng phúc."

Hiệu trưởng Tô cũng ra ngoài đi dạo vào sáng sớm với tờ báo trong tay, khi gặp những người bạn cũ ông cụ lại nhờ họ cho lời nhận xét xem bài báo đó có được viết tốt hay không. Sau khi các cuộc thảo luận kết thúc, ông cụ mới nói với bọn họ rằng bài này là do cháu trai mình viết, khiến cho bọn họ ghen tỵ đến đỏ cả mắt rồi mới đi tìm mục tiêu khác để khoe khoang.

Cách thể hiện của Tô Chí Phong thì tương đối gọn lẹ hơn, đó là sau khi mua báo liền đặt ở trên bàn làm việc của mình, cố ý đem bài viết của con trai đặt ở trang trên cùng, tính toán trùng hợp để cho người ta phát hiện.

TBC

Ông còn bình tĩnh trả lời: "Con trai tôi viết, tôi không có việc gì nên xem. Dù sao đó cũng là do đứa nhỏ nhà mình viết, là cha mẹ chúng ta cần phải thường xuyên quan tâm đến chuyện của con nhỏ, từ bài viết của chúng có thể hiểu chúng nghĩ như thế nào." Chẳng mấy chốc, toàn bộ trường trung học đều biết bản thảo con trai thầy Tô viết được lên báo, hơn nữa còn là số báo nổi tiếng.

Loại bài viết này quả thực không giống những bài văn xuôi, đứa nhỏ nhà họ Tô thật sự là thiên tài mà!

Hơn nữa còn là một thiên tài mới có tám tuổi.

Trong huyện nhỏ này không ngờ lại xảy ra việc không tin nổi như vậy!

Sau khi thầy giáo Ngô phát hiện trên đó là tên của Tô Giang Bác liền vội vàng chạy lên lớp, hỏi Tống Sở xem đây có phải trùng tên hay không.

Tống Sở nói: "Đây thật sự là do anh Tiểu Bác viết."

Thầy Ngô đứng ngây người hồi lâu, sau đó còn đặc biệt đạp xe đi tìm Tô Chí Phong xác nhận chuyện này. Kết quả đến cuối mới phát hiện, toàn bộ trường trung học ai cũng đều biết, cuối cùng ông ta quay về trường tiểu học tìm hiệu trưởng báo cáo chuyện này.

Thầy hiệu trưởng sau khi nghe xong lập tức vung tay lên: "Mau dán lên bảng tuyên truyền, ngoài ra phóng to ba bài báo này rồi in ra cho tất cả giáo viên học tập. Buổi chiều, chừa trống một tiết để cho học sinh từ lớp ba trở lên sao chép một lần, về nhà làm gương để noi theo."

Thầy Ngô sờ cái đầu hói của mình: "Không cần phải như vậy đâu thầy, bọn nó xem cũng không hiểu gì đâu."

"Điều này nhằm động viên các em, cũng để phụ huynh của bọn trẻ biết rằng trường tiểu học của chúng ta có tài liệu thực tế, cũng như học sinh của chúng ta là những em có tài năng nổi trội."

Đối với mục tiêu cần đạt của trường, Thầy Ngô nghe xong không nói nên lời.

Thế là buổi chiều, toàn thể từ khối ba trở lên đều nhận được thông báo nghỉ một buổi, nhưng mà học sinh còn chưa kịp vui vẻ đã bị dặn chép ba bài văn ngắn.

Tô Bảo Cương mếu máo muốn khóc: "Em ba có cách nào mà học được nhiều chữ như vậy chứ, em biết không, nếu không có anh ở đây thì có lẽ em đã bị đám học sinh khác ghen tỵ mà đánh cho một trận."

Tống Sở đỡ lời: "Anh Tiểu Bác của em sẽ không bị đánh, anh trai em rất tốt, mọi người đều rất thích anh ấy, không phải chỉ có ba bài thôi sao, viết trong một buổi chiều là xong rồi."

Tô Bảo Cương nói: "Có em ba giúp đỡ, em đương nhiên sẽ có thái độ chỉ trích tụi anh."

Tống Sở không muốn đôi co thêm, tuy cô rất muốn viết như anh nhưng tuổi còn nhỏ tay mềm nên viết không được nhiều chữ như vậy, anh Tiểu Bác nói rằng nếu cô viết quá nhiều chữ, tay của cô sẽ bị tật trong tương lai.

Ngoài việc chép bài, sáng hôm sau, trường tiểu học còn tổ chức phát thưởng trước mặt toàn thể học sinh trong trường, Giang Bác đã nhận được phần thưởng cấp tiểu học đầu tiên trong đời – Giải học sinh 5 tốt.

Đây là vinh dự lớn nhất mà một học sinh có thể nhận được, không những trao giấy khen còn có một cây bút và một cuốn sổ, đó là giải thưởng riêng do hiệu trưởng tặng thêm nhằm khen thưởng Giang Bác vì đã làm rạng danh nhà trường.

Sau khi nhận thưởng, Giang Bác theo thói quen giữ chúng cho Tống Sở sử dụng, Tống Sở ghen tị vô cùng: "Anh Tiểu Bác, kỳ thi sắp đến rồi, em nhất định phải đứng nhất khối."

Giang Bác gật đầu: “Ừ.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 106: Chương 106



Chương 106:

Sau đó anh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mong chờ từng ngày, thử hỏi liệu thí nghiệm mà anh đề xuất có thực hiện thành công không và liệu những người đó có thưởng cho anh tiền hay không?

Anh từng nghe nói, khi thí nghiệm thành công họ sẽ trao trả cho người đề xuất một khoản tiền nhỏ. Một kết quả thử nghiệm thực tế ở thời đại này chỉ được thưởng chừng vài chục nhân dân tệ, họ thật sự sẽ chỉ thưởng cho anh vài chục nhân dân tệ sao?

Giang Bác thầm nghĩ, nếu thực sự có ít như vậy anh sẽ ngừng nghiên cứu và thử nghiệm trong tương lai, chỉ cần viết bản thảo kiếm tiền.

Tất nhiên, kết quả của thử nghiệm đã xuất hiện nhưng phần thưởng phải thông qua chấp thuận của phía bên trên mới có thể được trao.

Muốn có thưởng thì các nhà khoa học phải chờ đợi, bởi vì Giang Bác không phải là nhà nghiên cứu khoa học, anh chỉ là một con người bình thường của xã hội.

Tất nhiên, những người làm nghiên cứu khoa học không quan tâm đến những điều đấy, tuy anh chỉ là người bình thường của xã hội cũng không nên bắt nạt quá mức.

Cái gì nên cho thì vẫn phải cho, và nếu gia đình người nghiên cứu khó khăn thì một xu một cắc cũng không thể thiếu.

Vốn dĩ phải đưa tiền thưởng mới hợp tình hợp lí, nhưng người quản lý thí nghiệm biết gia đình Giang Bác có hoàn cảnh rất khó khăn nên đã thương lượng với cấp trên không cần tiền, chỉ cần cấp hộ khẩu ở thành phố. Mong muốn khá ít ỏi, nên rất nhanh cấp trên đã chấp thuận yêu cầu cho bà Mã Lan chuyển hộ khẩu thành phố, đồng thời cũng cho cả Giang Bác và Tống Sở nhập hộ khẩu vào huyện Bình An. Hơn nữa còn cho Giang Bác một chức vụ công tác, nhưng bởi vì tuổi tác anh còn quá nhỏ nên sẽ nhường lợi ích này cho bà Mã Lan trước.

Đây không phải là thứ các tổ chức nghiên cứu khoa học có thể sắp xếp được, mà phải được sắp xếp bởi các bộ phận liên quan, nên các thông báo cũng sẽ được đưa ra theo từng cấp.

Mỗi lần truyền xuống lại nói thêm nhà của vị Giang Bác này cực khổ ra sao, hiện giờ cơm ăn không đủ no một người nuôi sống người một nhà, thật sự khó khăn.

TBC

Vì vậy, khi tin tức này truyền đến Huyện ủy Bình An, thì đã là ngày thứ bảy kể từ khi tờ báo của Giang Bác xuất hiện.

Huyện trưởng Lữ của huyện Bình An mới sáng sớm đã nhận một cuộc gọi từ cấp trên, yêu cầu ông thông báo cho sở công an để chuyển hộ khẩu của bà Mã Lan và hai người con: con trai Tô Giang Bác và con gái Tô Tống Sở nhập vào nơi ở giáo viên của trường trung học. Ngoài ra, sắp xếp một công việc chính thức cho bà Mã lan, lý do của sự sắp xếp này là do vị Tô Giang Bác đã giúp đỡ rất nhiều cho một công trình nghiên cứu khoa học nào đó, đây là phần thưởng của chính phủ dành cho Tô Giang Bác.

Huyện trưởng Lữ sau khi cúp điện thoại, một chút cũng không có phản ứng, huyện này có nhân tài sao? Lại còn là tài năng nghiên cứu khoa học?

Phải là một nghiên cứu khoa học có ích cho nước, có lợi cho dân thì mới có thể làm cho cơ quan cấp trên sửng sốt, nếu không các lãnh đạo sẽ chẳng mấy quan tâm đến vấn đề này.

Huyện trưởng Lữ lập tức cảm thấy vô cùng vinh hạnh, huyện Bình An chỉ là một huyện nhỏ vậy mà lại có một nhà khoa học thiên tài đang ẩn nấp. Có điều làm sao một người có năng lực như vậy lại không có hộ khẩu thành phố, hơn nữa còn không có việc làm? Với khả năng như vậy sao có thể không tìm được nơi làm việc xứng đáng.

----------

Về việc sắp xếp hộ khẩu và công tác thì chỉ cần cho người bên dưới bố trí lo liệu là xong, tuy nhiên, vì Giang Bác đã làm rạng danh cả huyện Bình An nên Huyện trưởng Lữ cho rằng ông ta nên tự mình đi chúc mừng, sau đó phát phần thưởng cho anh để thể hiện tình hữu ái cũng như động viên cho Giang Bác, từ đó cho anh cảm nhận được sự quan tâm của lãnh đạo phía trên và sự công nhận của quốc gia đối với mình.

Điều đó sẽ giúp anh không ngừng cố gắng nỗ lực để đóng góp nhiều hơn cho đất nước, làm rạng danh huyện Bình An.

Vì vậy, Huyện trưởng Lữ đã lên kế hoạch mời một số lãnh đạo không bận công việc đến thăm nhà Giang Bác, khi đi còn mang theo một chút quà tới, cấp trên đã phát phần thưởng mà huyện trưởng lại đến tay không, nghe chừng có vẻ quá keo kiệt.

Ngày đến chúc mừng cũng đã chọn xong, không thể đi ban đêm mà phải đi giữa ban ngày, vừa không thể hiện sự mờ ám lại có nhiều người biết.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 107: Chương 107



Chương 107:

Tuy rằng cấp trên không nói là phải giữ bí mật, nhưng ông ta cũng sẽ không lớn miệng truyền ra khắp nơi, còn chuyện nếu như ông ta tới nhà họ Tô đúng lúc hàng xóm xung quanh nhìn thấy thì sao? Điều này ông ta cũng không thể khống chế được, dù sao cũng không thể lén lút tới, ông ta cũng không phải là ăn trộm.

Huyện Bình An nhỏ như vậy, thông tin có thể lan rộng rất nhanh. Khi đó, mọi người sẽ biết rằng có nhân tài ở nơi này, một nhân tài nghiên cứu khoa học có được thành tích cao đang sống ở huyện của họ là chuyện vinh dự biết bao.

Huyện trưởng Lữ còn tính toán, nếu Giang Bác không có đơn vị công tác thì ông ta sẽ sắp xếp để anh dạy ở trường trung học huyện, bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài cho đất nước.

Các đơn vị khác không tiếp nhận nhân tài, vậy thì để huyện Bình An bọn họ tiếp nhận!

Huyện trưởng Lữ đã xem xét mọi thứ một cách toàn diện, ngày đi và quà cáp cũng đã được chuẩn bị xong, ngay cả đoàn lãnh đạo đi theo cũng đã sẵn sàng. Bước tiếp theo là tìm người điều tra xem hoàn cảnh trong nhà Giang Bác như thế nào, Mã Lan bao nhiêu tuổi, trình độ học vấn ra sao, vị trí nào về sau sẽ thích hợp với bà hơn. Bên cạnh đó cũng phải điều tra xem đồng chí Giang Bác bao nhiêu tuổi, hiện tại đang làm gì, trình độ bằng cấp ra sao. Dù sao thì cũng không thể đến đó mà không biết gì cả, cũng phải báo trước cho người ta chuẩn bị trước, không thể đến bất ngờ, đến lúc đó lỡ không có ai ở nhà thì phải làm sao?

Tất cả những gì cần làm là sắp xếp một thư ký đến điều tra tình hình trước.

Vì vậy, vào buổi chiều, sau khi tan làm thư ký của Huyện trưởng Lữ - Tiểu Lý đã đi thẳng đến ký túc xá nhân viên trường cấp hai, đến nhà của đồng chí Giang Bác để tìm hiểu tình hình và thông báo trước cho họ chuẩn bị sẵn sàng, đảm bảo rằng họ không đi vắng vào ngày mai. Khi Thư ký Lý đến ký túc xá của nhân viên, ông ta ngay lập tức hỏi số nhà của Giang Bác.

Giang Bác đã là người nổi tiếng trong ký túc xá nhân viên, tất cả mọi người đều biết anh sống ở phòng 2333 trên tầng hai.

Thư ký Lý vội vã chạy lên lầu.

Lúc ông ta đến, Mã Lan đang nấu cơm, Tô Chí Phong đi lấy nước, còn Tống Sở và Giang Bác thì đang vùi đầu vào viết lách. Hiện tại Giang Bác cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải suy nghĩ viết bài thế nào.

TBC

Viết xong cũng không vội vàng gửi đi mà thay vào đó là chuẩn bị trước các bài luận văn, giống như lưu bản thảo. Mỗi tuần, anh đều gửi đi hai đến ba bài.

Thư ký Lý liếc nhìn số nhà, biết mình đã tìm đúng chỗ, liền hỏi Mã Lan đang nấu cơm ở cạnh cửa: "Xin lỗi, đây có phải là nhà của đồng chí Giang Bác không?"

Mã Lan cầm thìa xúc cơm không phản ứng lại, đồng chí Giang Bác?

Giang Bác bé nhỏ của họ bây giờ sao có thể được gọi là đồng chí rồi sao?

Mã Lan nói: "Nhà chúng tôi có một Giang Bác, xin hỏi ông muốn tìm làm gì?"

Thư ký Lý mỉm cười rồi cho Mã Lan xem thẻ công tác của mình.

Mã Lan nhìn vào mới biết ông ta là thư ký của huyện trưởng. Thành thật mà nói, nhà lãnh đạo lớn nhất mà bà từng thấy trong đời mình là chủ tịch nước, nhưng là thấy ở trên tivi đời trước, còn gặp mặt trực tiếp thì chỉ có vị thư ký của Huyện trưởng này, bà vội vàng đặt thìa xúc cơm xuống: "Chào Thư ký Lý.”

"Không có gì, tôi có chuyện muốn nói với đồng chí Giang Bác, anh ấy có ở nhà không?"

Người này có thể nói gì với Tiểu Bác? Mã Lan bối rối, nhưng vẫn nói: “Thằng bé ở trong nhà, mời thư ký vào trong phòng.” Bà vội vàng mời Thư ký Lý vào phòng, sau đó hét lớn: “Tiểu Bác, mau tới đây, vị Thư ký Lý này đến tìm con nói chuyện.”

Giang Bác nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn, thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề. Anh đoán rằng phần thưởng của mình đã đến, nhanh chóng đứng dậy bước tới: “Phía trên bảo chú tới đây sao? Tới quá chậm!”

Thư ký Lý cúi đầu nhìn Giang Bác đang cau mày, nhất thời không có phản ứng.

Ông ta nhìn quanh phòng: “Đây là…”

Mã Lan nói: "Con trai của tôi, Giang Bác, ông không phải muốn tìm nó sao?"

Thư ký Lý lúng túng đến muốn khóc: "Trong tòa nhà này còn đồng chí Giang Bác thứ hai không?”

"Không có."

Thư ký Lý: "... Đồng chí Mã Lan, đồng chí Tống Sở đâu?”

Mã Lan mỉm cười nói: “Tôi là Mã Lan.” Sau đó chỉ vào Tống Sở: “Đây là con gái tôi, Tống Sở.”

Tống Sở cười đứng lên, lễ phép nói: "Cháu chào chú."

Thư ký Lý: “…” Đây là đang nằm mơ hay là trùng hợp vậy, cả ba người đều trùng tên, Tô Chí Phong lúc này cũng vừa lúc trở về, tay mang theo một thùng nước, nhìn thấy có thêm một người ở trong phòng liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 108: Chương 108



Chương 108:

Thư ký Lý hưng phấn, cuối cùng cũng có một người bình thường, ông ta vội vàng nói: "Xin chào đồng chí, tôi là thư ký của Huyện trưởng Lữ, họ Lý.”

Tô Chí Phong đặt thùng nước xuống, lịch sự nói: "Thư ký Lý, xin chào, tôi là Tô Chí Phong, giáo viên trường cấp hai của huyện. Xin hỏi ông đến đây có chuyện gì vậy?"

"Tôi đang tìm đồng chí Giang Bác, anh ấy là một trí thức cấp cao rất có năng lực."

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn về phía đứa con trai mặt mũi đang tối sầm của họ.

Họ không biết trả lời như thế nào.

Tô Chí Phong ho khan: "Con trai tôi có chút tài năng thiên phú, nhưng hiện tại vẫn chưa thể đến mức tri thức cấp cao.”

Thư ký Lý bắt đầu hoài nghi nhân sinh: “Ông Tô, trong ký túc xá này không có Giang Bác, Mã Lan, Tống Sở thứ hai sao?"

“Không còn ai có tên như vậy nữa.” Tô Chí Phong nói: “Làm sao vậy, ông sợ tìm nhầm người sao?”

Thư ký Lý đương nhiên là sợ, dù sao thì chuyện này cũng quá khó tin, cấp trên không đề cập đến chuyện này khiến cho một cấp dưới như ông ta rất khó xử.

Tô Chí Phong nói: "Tôi có thể biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Thư ký Lý nhanh chóng giải thích mục đích chuyến thăm của mình: "Đồng chí Giang Bác đã có những đóng góp to lớn cho dự án nghiên cứu khoa học, cấp trên sẽ tiến hành khen thưởng cho đồng chí Giang Bác. Tôi nghĩ rằng đồng chí Giang Bác... ít nhất phải là một người trưởng thành."

Tống Sở hào hứng nói: "Ồ, bài luận mà anh Tiểu Bác viết cho giáo sư thực sự hữu ích, anh Tiểu Bác, anh nhìn xem, nó thực sự hữu ích, anh đã không làm cho họ thất vọng."

Cô cũng biết, mấy ngày hôm nay tâm trạng của Tiểu Bác không tốt bởi vì anh cảm thấy năng lực làm việc của những người này quá kém, có chút không tôn trọng đối phương.

Ngay sau đó, Tô Chí Phong và Mã Lan mới nhớ tới bài luận về mưa nhân tạo mà Giang Bác đã viết cho giáo sư Tiêu. Lúc đó bọn họ không ôm hy vọng gì, sau một khoảng thời gian dài cũng không có ai nhắc đến, sau này còn có tác phẩm của Giang Bác được đăng báo nên đã khiến cho họ quên mất chuyện này.

Ai có thể nghĩ rằng bài luận văn đó của anh lại thành công đến vậy chứ?

TBC

Tố Chí Phong nói với Thư ký Lý những gì con trai ông đã làm trước đây: "Nếu là việc này thì nó là sự thật, con trai tôi đã viết một bài luận văn và gửi nó đi."

Mã Lan và Tống Sở gật đầu xác nhận.

Giang Bác trở nên mất kiên nhẫn, cảm thấy rằng vị Thư ký Lý này làm việc lề mề chậm chạp, chẳng trách mọi người ở quốc gia này làm việc hiệu suất kém như vậy, anh nói: “Có phải phần thưởng mà các người đưa cho cháu là thứ cháu yêu cầu trong bức thư không?”

Mã Lan nói: "Tiểu Bác, con còn đòi phần thưởng ở trong thư sao?"

Giang Bác thành thật nói: "Con yêu cầu họ để nhà ta không phải ăn đồ ăn công nghiệp nữa.”

Tống Sở mừng rỡ kêu lên: "Thật tốt, bây giờ em có thể ăn lương thực thương phẩm rồi, anh Tiểu Bác, anh thật lợi hại."

Tô Chí Phong và Mã Lan: "..." Sao có cảm giác trên mặt có chút nóng.

Ngay cả Thư ký Lý cũng không biết nên nói gì.

Mã Lan đỏ mặt nói: "Ha ha, mong Thư ký Lý đừng chê trách, đứa nhỏ này rất có hiếu, trong nhà chúng tôi chỉ có chồng tôi có hộ khẩu thành phố, ba mẹ con tôi đều là hộ khẩu nông thôn, đứa nhỏ chỉ muốn giúp chúng tôi thôi."

Thư ký Lý vừa nghe tình huống trên liền biết đúng là nhà này, đây chính là Giang Bác rồi.

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, trùng họ rồi còn trùng cả tên, thậm chí còn không có hộ khẩu thành phố, lại còn muốn được khen thưởng là được sắp xếp công tác cho.

Khó trách cấp trên lại ban thưởng kỳ quái như vậy, không ngờ là do đồng chí Giang Bác... E hèm, cậu nhóc này yêu cầu.

Tô Chí Phong còn tìm thấy bài báo trước đây của Giang Bác rồi đưa nó cho Thư ký Lý: “Thư ký Lý nhìn này, đây là một bài được viết bởi con trai tôi và nó đã được đăng trên báo, con trai tôi khá đặc biệt, nó rất có thiên phú trong học tập, là một thiên tài."

Thư ký Lý nhìn cái tên được viết trên đó , là Tô Giang Bác, hình như đợt trước ông ta cũng đã đọc bài báo này ở văn phòng lãnh đạo.

Thân là thư ký, tâm lý chấp nhận mọi việc cũng rất lớn, ông ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc phức tạp của mình, cười nói: “Thật may là cuối cùng tôi cũng tìm được đúng chỗ, hôm nay tôi tới đây là để tìm hiểu thêm về tình hình của nhà đồng chí Giang Bác, để khi trở về sẽ báo cáo với lãnh đạo.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 109: Chương 109



Chương 109:

Mã Lan rót cho ông ta một ly nước, mời ông ta ngồi xuống và chậm rãi nói chuyện.

Tô Chí Phong nói với ông ta về tình hình của gia đình mình một cách chi tiết, Thư ký Lý lặng lẽ ghi chép lại.

Sau khi ghi xong, ông ta gập cuốn sổ lại, cười nói: "Còn có một việc muốn thông báo với mọi người, ngày mai sẽ có lãnh đạo đến nhà, mong mọi người thu xếp để lúc đó có thể ở nhà, sẽ không lâu đâu, có lẽ cũng chỉ chừng một giờ thôi... Đúng mười một giờ khi mọi người tan làm về nhà là chúng tôi tới, sẽ không làm chậm trễ công việc của mọi người đâu.”

Ban đầu còn muốn sắp xếp gặp mặt vào thời gian ăn trưa, nhưng đến đúng thời điểm người ta đang ăn cơm thì có chút bất tiện.

Tô Chí Phong và Mã Lan nhanh chóng gật đầu đồng ý, đối với một sự kiện lớn như vậy, chắc chắn họ phải ở nhà, thật ra hiện tại trong đầu của họ vẫn còn đang rất m.ô.n.g lung.

Cũng may, đầu óc Giang Bác vẫn còn rất tỉnh táo, lại hỏi: "Còn phần thưởng tôi yêu cầu thì sao?"

Tống Sở nói: "Đúng vậy, Thư ký Lý, chú có cho chúng cháu lương thực thương phẩm không?"

Mã Lan có suy nghĩ muốn chặn miệng con nhà mình lại, con gái, con trai à, mẹ còn muốn giữ mặt mũi, các con đừng có hỏi trực tiếp như vậy chứ. Ngộ nhỡ đối phương không cho, làm sao họ có thể để lãnh đạo của họ xuống nước chứ.

Thư ký Lý mỉm cười: "Đương nhiên là phải đáp ứng yêu cầu của đồng chí Tô Giang Bác rồi."

Mã Lan: "...!!!"

Là có ý gì, thật sự sẽ chuyển khẩu cho ba mẹ con họ sao?

Thư ký Lý mỉm cười chào tạm biệt rồi quay người ra về, bước chân của ông ta rất nhanh như thể có ai đó đang đuổi theo sau vậy. Ông ta phải đến chỗ lãnh đạo ngay trong đêm để báo cáo tình hình, nếu không ngày mai lãnh đạo sẽ phải chịu xấu mặt. May mắn thay, thân là thư ký, hôm nay ông ta đã xấu mặt thay bọn họ.

Sau khi Thư ký Lý rời đi, Tống Sở ôm Giang Bác: "Anh Giang Bác, anh thật lợi hại, chúng ta được ăn lương thực thương phẩm rồi."

Giang Bác mỉm cười.

Mã Lan sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chí Phong: "Tô Chí Phong, ông nhéo tôi một cái đi, vừa rồi có thư ký đến nhà chúng ta, tôi không nằm mơ chứ! Ông ấy nói chúng ta sẽ được ăn lương thực thương phẩm phải không?"

Tô Chí Phong hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu: “Chuyện này đúng thật là như vậy."

“Trời ạ, sao tôi lại cảm thấy không nói nên lời với vận may của mình thế chứ.” Mã Lan kích động ôm lấy con trai và Tống Sở vào lòng, cảm thấy vui đến không biết nói gì.

Bà đã làm việc chăm chỉ trong suốt nhiều năm, cuối cùng bà đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời nhờ vào các con của mình.

Bên cạnh có người nghe thấy âm thanh muốn sang xem, Tô Chí Phong liền đóng cửa lại, ông nói với Mã Lan: "Nói khẽ chút, trước mắt đừng truyền chuyện này ra ngoài, đừng nói cho ai biết trước khi mọi chuyện diễn ra, nếu có rủi ro xảy ra sẽ dễ làm cho người ta chê cười."

Mã Lan mím môi và gật đầu, bà cũng nhắc nhở Tống Sở và Giang Bác không được nói chuyện này ra ngoài.

Nhưng chuyện đã diễn ra, cả nhà đều phấn khích không biết phải làm gì trước.

TBC

Họ ăn bữa tối một cách lơ đãng, cảm thấy dạ dày như đã bị tin tốt làm cho no rồi, lần đầu tiên họ biết được cảm giác no đủ là như thế nào.

Sau khi ăn xong, cả nhà bắt đầu chọn quần áo, chuẩn bị cho ngày mai sẽ mặc đẹp hơn một chút.

Từ sau khi bán vàng được tiền, trong nhà không thiếu quần áo mới để mặc. Đầu năm nay không dễ mua phiếu thực phẩm, nhưng tiền vải vẫn dễ mua hơn nên Mã Lan đã mua rất nhiều quần áo mới cho các con để thay đổi.

Mã Lan nhớ tới trước đó, vì con gái nhặt được vàng nên trong nhà không thiếu tiền. Nay con trai lại giúp họ chuyển được hộ khẩu, sau này nhà cũng có điều kiện mua thêm thức ăn, có thể ăn no bụng, bà tức khắc cảm thấy có hai đứa con trong nhà là may mắn do trời ban đến. Ông trời thật sự rất tốt với bà, tuy không cho bà bàn tay vàng tung hoành thiên hạ nhưng lại cho bà một đôi phúc tinh.

Gia đình họ Tô bên này không khí rất phấn khởi, nhưng bầu không khí bên kia, Thư ký Lý và Huyện trưởng Lữ lại có chút kỳ quái.

Thư ký Lý đã ở nhà Huyện trưởng Lữ suốt đêm, ông ta đưa cho Huyện trưởng xem bản ghi chép về tình hình của gia đình Giang Bác.

Huyện trưởng Lữ nhìn thoáng qua, chỉ vào tuổi của Giang Bác rồi nói: "Tiểu Lý, cậu bỏ sót con số nào sao?"
 
Back
Top Bottom