Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 90: Chương 90



Chương 90:

Chờ Tô Bảo Lượng rời đi, Tống Sở đã nhét kẹo vào trong túi quần, miệng còn cực kì vui vẻ nói: "Bác gái Hai thật tốt mà, trước kia còn cho rằng bà ta ghét chúng ta chứ, xem ra bà ta đã bị nhân cách của chúng ta chinh phục."

Giang Bác không nói gì liếc cô một cái: "Làm bài."

Buổi tối Mã Lan và Tô Chí Phong trở về, Tống Sở còn nói chuyện này với Tô Chí Phong.

"Bác gái Hai cho bọn con kẹo, con và anh Tiểu Bác có cần phải tặng quà lại cho bọn họ không?"

TBC

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Mã Lan nói: "Thật sự kì quái, chị dâu cả hôm nay cứ quấn lấy tôi, buổi sáng còn tìm tôi, tôi cũng không phản ứng lại. Buổi chiều bà ta lại còn tặng cho tôi bọc hạt dưa, nói là cho tôi không có chuyện gì làm thì cắn hạt dưa. Ông nói tôi ở mỏ bận rộn muốn chết, làm gì có thời gian cắn hạt dưa, hiện tại nhà anh Hai cũng như vậy nhưng cảm giác lại không giống lắm."

Tô Chí Phong cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao mọi người ở gần cũng nên chung sống tốt với nhau."

Mã Lan nói: "Nói cho cùng thì dù sao đối với chúng ta cũng không có hại, chị dâu cả còn nói ngày mai mang cho tôi bánh bao thịt, tôi đây sẽ không khách khí đâu."

Lúc này đến ngay cả Tô Chí Phong cũng cảm thấy chị dâu cả không được bình thường.

Cơm nước xong, Tống Sở làm bài tập, Giang Bác thì ở bên khác tiếp tục loạt xoạt viết chữ.

Tống Sở nhìn thoáng qua, thấy anh vẫn dùng giấy viết thư: "Anh Tiểu Bác, anh viết thư cho người ta sao?"

"Không phải, gửi bản thảo."

Mắt Tống Sở sáng lên: "Đăng báo sao?"

"Ừ." Giang Bác gật đầu. Hôm nay xin mẹ tiền tiêu vặt khiến anh cảm thấy rất mất mặt, trong tay không có tiền là không được, về sau anh cũng không thể tìm người xin tiền, vẫn phải tự mình kiếm.

Hiện tại không đến phòng thí nghiệm nghiên cứu, anh còn có thể viết bài đăng lên báo.

Báo trong phòng sách của ông nội anh đều đã xem hết, có rất nhiều đề mục về phương diện học thuật, đề mục trên đó anh đều có thể viết, nghe nói chỉ cần bản thảo vượt qua còn có tiền nhuận bút, anh muốn thử xem.

Ngày hôm sau, cuối cùng Mã Lan và Từ Mỹ Lệ vì một cái bánh bao thịt mà thiết lập tình hữu nghị giả.

Từ Mỹ Lệ nghĩ thầm, thật sự không dễ dàng gì mà.

"Tiểu Lan, chúng ta là người một nhà, chị cùng thím cũng không phải chỗ xa lạ."

Mã Lan nghĩ thầm bà ta vẫn nên thấy xa lạ với bà thì hơn, không xa lạ làm lòng bà hoảng sợ.

Bà cười mà không nói gì.

Từ Mỹ Lệ nói: "Chị cũng không phải loại người nhiều chuyện, chỉ là muốn hỏi một chút con nhà mấy đứa thông minh như vậy, là dạy như thế nào vậy? Đều là con cháu nhà họ Tô, thím cũng không thể giấu riêng chứ đúng không?"

Lúc này Mã Lan mới hiểu tại sao Từ Mỹ Lệ lại khác lạ như vậy, hóa ra vì chuyện này.

Bản thân bà cũng phải cảm khái đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Vì con trẻ mà đồng chí Mỹ Lệ vòng vo Tam Quốc.

Mã Lan cười: "Là trời sinh, chị cũng không phải không biết, mấy đứa nó bẩm sinh đã thông minh.”

"Đầu óc là trời sinh nhưng tiếp đó cũng vẫn phải là tự giác học đúng không?" Từ Mỹ Lệ cũng không tin hai đứa trẻ lang thang bên ngoài có thể nghe lời bao nhiêu, có thể cố gắng học tập như vậy còn không phải vì có Mã Lan dạy sao?

Mã Lan nói: "Chị không phải nói trẻ con có học hay không thì tùy ý sao?"

Từ Mỹ Lệ: "... Đó là sai lầm, cha cũng nói như vậy là bậy bạ, chị đã sửa."

Mã Lan vốn muốn nói bà cũng không biết, đứa trẻ chỉ là vừa khéo thông minh, không có một đồng quan hệ nào với người mẹ như bà, nhưng nhìn bánh bao thịt trong tay, bà thấy bản thân nên nói nhiều hơn vài câu.

Tuy con bà không liên quan gì đến chuyện bà dạy dỗ ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng hơn một đời kiến thức rồi cách giáo dục trẻ con ở trên mạng nên vẫn có một ít phương pháp, dù sao cũng không thể để bánh bao thịt của Từ Mỹ Lệ thất vọng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 91: Chương 91



Chương 91:

Mã Lan sắn tay áo: "Biện pháp thì cũng có... Khụ khụ, cổ họng có hơi ngứa."

Từ Mỹ Lệ lập tức nói: "Chờ chút, chị rót nước cho thím." Lát nữa bà uống cho c.h.ế.t luôn đi!

............

Hiệu trưởng Tô nghỉ ở nhà hai ngày mới từ từ hồi phục sức khỏe, đến ngày khai giảng lại nhờ người chuyển lời cho vợ chồng Tô Chí Phong để bọn họ về nhà một chuyến.

Buổi tối, Tô Chí Phong mang theo vợ và hai con trở về.

Tống Sở vừa tới đã chạy nhào tới chỗ bà Tô, lấy kẹo từ trong ra đưa cho bà nội Tô: "Bà nội ăn kẹo ạ, rất ngọt."

Bà nội Tô cười tít mắt nói: "Bé ngoan của chúng ta mới ngọt nhất, bà nội không ăn đâu, già rồi ăn không được nữa, con ăn thay bà nội nhiều một chút là được."

Bà nội Tô gặp Tống Sở là thấy vui vẻ, cảm thấy Sở Sở giống như quả vui vẻ vậy.

Về phần hiệu trưởng Tô, thấy Giang Bác là cả người hưng phấn.

Hỏi Giang Bác mấy ngày nay như thế nào, ở trường học cảm thấy sao: "Nếu không muốn đi học thì cứ đến chỗ ông nội, ông nội tự dạy con." Tuy rằng ông cũng không dạy được cái gì tốt.

Giang Bác lắc đầu: "Không cần đâu ông nội, con và Sở Sở học ở trường tốt lắm."

Hiệu trưởng Tô biết anh đã quyết định thì cũng không khuyên nữa, hiện tại ông cụ đối với tính của đứa cháu trai này thật sự không có cách nào.

Một khi đã quyết định thì mười con trâu kéo cũng không quay đầu.

"Vậy ông sẽ viết thư từ chối bên chỗ ông Tiêu vậy, cháu có muốn nói gì với ông ấy không?"

TBC

Giang Bác nói: "Đã viết thư gửi đi vào hôm qua rồi ạ."

Hiệu trưởng Tô sửng sốt: "Con viết thư?"

"Dạ." Giang Bác gật đầu.

Tống Sở giơ tay nói: "Con làm chứng, con và anh Tiểu Bác cùng đi gửi thư."

Mã Lan và Tô Chí Phong giờ mới biết chuyện hai đứa nhỏ làm.

Hiệu trưởng Tô nói: "Con viết gì?"

"Một bài luận văn."

Hiệu trưởng Tô đau đầu, đứa bé này sao không thể nói nhiều thêm mấy chữ: "Luận văn gì?"

Tống Sở cũng tỏ vẻ tò mò: "Luận văn anh Tiểu Bác viết chắc chắn rất lợi hại." Anh chính là tiến sĩ, trong phòng thí nghiệm mọi người đều phải nghe lời anh.

Giang Bác nói: "Chỉ là viết về chủ đề mưa nhân tạo, Sở Sở nói vì trời không mưa nên hiện tại không mua được lương thực."

Cho nên cháu liền muốn làm mưa nhân tạo?

Đừng nói hiệu trưởng Tô, mà cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều khiếp sợ không thôi, không biết là nên khích lệ đứa bé này hay là nên an ủi một chút.

Mã Lan ho 'khụ' một tiếng: "Tiểu Bác à, chuyện trời mưa không phải là việc con người có thể quản. Đương nhiên, suy nghĩ của con rất tốt, mẹ rất ủng hộ con."

Tô Chí Phong cũng tỏ vẻ tán thành: "Đúng vậy, suy nghĩ lo cho dân chúng, nước nhà rất đúng đắn, nhưng chúng ta cũng không nên quá coi trọng thiệt hơn."

Giang Bác hoàn toàn không nghe ra ý an ủi và cổ vũ của họ mà còn bình tĩnh nói: "Trời sẽ mưa."

Lúc này hiệu trưởng Tô mới phản ứng lại, vẻ mặt xoắn xuýt: "Sao con không cầm tới đây cho ông xem?"

Cháu trai viết luận văn, lại còn là luận văn học thuật, vật có giá trị kỉ niệm như vậy, lấy đi cho nhóm bạn già xem thì thật tuyệt.

Giang Bác còn thật sự nói: "Muốn ăn lương thực thương phẩm sớm một chút."

Sao lại liên hệ tới lương thực thương phẩm rồi?

Vẫn là Tống Sở giải thích hộ: "Con hiểu rồi, ý của anh Tiểu Bác là anh làm cho trời mưa, người khác sẽ phải thưởng cho chúng ta lương thực thương phẩm, anh Tiểu Bác quá tuyệt vời!" Cô sùng bái nhìn Giang Bác, cảm thấy tiến sĩ thật sự là quá lợi hại, trước kia ở phòng thí nghiệm anh cũng là người nhận được vật tư nhiều nhất.

Giang Bác nhếch môi cười.

Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: "Như vậy không được, trong lòng chúng ta không được tính toán mấy cái lợi ích đó. Ước nguyện vốn có của chúng ta là vì nước nhà ....."

Thấy hiệu trưởng Tô muốn nói dài nói dai để giáo dục tư tưởng, Tô Chí Phong vội nói: "Cha, đứa nhỏ vẫn còn là trẻ con, thấy con và Mã Lan vất vả nên mới đau lòng cho bọn con, cũng chỉ là tấm lòng hiếu thuận.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 92: Chương 92



Chương 92:

Mã Lan cũng gật đầu: "Đúng đó cha, đứa nhỏ hiếu thuận như vậy, chúng ta nên khích lệ nó."

Bà nhịn không được sờ đầu Giang Bác: "Tiểu Bác nhà chúng ta rất hiếu thuận."

Đứa trẻ hiếu thuận như vậy, sao có thể giáo huấn chứ.

Suy nghĩ nhiều quá rồi.

Nhưng chuyện lương thực thương phẩm thì Mã Lan và Tô Chí Phong cũng không ôm hy vọng gì, bọn họ biết Giang Bác rất thông minh, học được nhiều tri thức, nhưng chuyện làm cho trời mưa thì thật sự không phải chuyện nhỏ.

Người ta phía trên là chuyên gia tốt nghiệp bao nhiêu năm còn làm không được đó.

Cuối cùng chỉ có mỗi Tống Sở vui tươi hớn hở chờ đợi ăn lương thực thương phẩm.

Cô tin tưởng vào năng lực của anh Tiểu Bác, anh Tiểu Bác nói trời có thể mưa, vậy chắc chắn trời sẽ mưa. Ngay cả đường không gian anh Tiểu Bác còn có thể làm được, sao có thể không làm ra mưa nhân tạo được?

Không cần biết hiệu trưởng Tô tin Giang Bác có thể làm chuyện này hay không, ông cụ vẫn quyết định gọi điện thoại cho giáo sư Tiêu.

Vốn chuyện gọi điện thoại rất mắc, một phút một đồng, ông cụ cực kì không nỡ.

Nhưng ông cụ lo sau khi giáo sư Tiêu nhận được luận văn của cháu trai mình không dùng được lại để qua một bên, đến lúc đó sao có thể tìm thấy nữa chứ?

Cho nên hiệu trưởng Tô quyết định gọi điện thoại qua, nếu ông cụ Tiêu nhận được luận văn mà vô dụng thì gửi trở về, ông cụ còn phải cất giữ làm kỉ niệm.

Không có việc gì thì lôi ra hù người cũng rất vui.

Ngày hôm sau, giáo sư Tiêu chờ đợi mãi cuối cùng cũng nhận được điện thoại của hiệu trưởng Tô.

"Ông Tô này, tôi vẫn chờ mãi. Bên ông quyết định thế nào rồi?"

Hiệu trưởng Tô nói: "Nói nội dung chính thôi, tôi tốn công phu miệng lưỡi nhưng con trai con dâu không đồng ý nha, nói đứa bé còn quá nhỏ, về sau lại thi đại học sau, chính đứa nhỏ cũng không đồng ý."

Giáo sư Tiêu như bị một chậu nước lạnh dội ngay xuống đầu, sao ông cụ lại không nghĩ đến còn có thể tham gia thi tuyển vào trường đại học chứ. Với đầu óc, thành tích kia của Tiểu Bác thì thi đại học nào mà không được chứ? Vịt đã nằm trên thớt rồi.... Không đúng, là học trò trong tay còn vụt mất.

Hiệu trưởng Tô lại nói: "Ông đừng sốt ruột, cháu trai tôi có gửi thư cho ông, trở về nhận được thư thì nhìn xem thử, sau khi xem xong thấy không được thì gửi nguyên trạng về cho tôi. Xong rồi, cứ vậy nha, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp."

Nhìn thời gian, hiệu trưởng Tô cúp điện thoại cái cạch.

Cảm thấy gọi điện rất tiện, có thể nói ngắn gọn, nếu viết thư vậy còn phải nghĩ một đống lý do thuyết phục ông Tiêu.

Áy náy sao.

Cũng không có biện pháp, ai bảo cháu trai ông cụ có tiền đồ, là cái bánh bao thơm ngát nhà nhà đều muốn tranh chứ.

Khi rời khỏi bưu cục, hiệu trưởng Tô chắp tay sau lưng, vui sướng ngâm nga.

Trên đường gặp được bạn già hay chơi cùng còn chào hỏi với ông cụ: "Ông Tô, tâm tình không tệ nha, có muốn đánh cờ không?"

TBC

Hiệu trưởng Tô xua tay: "Không đi, tôi về soạn giáo án, lát nữa còn giảng bài cho cháu trai học bù. Ông cũng biết đó, cháu trai tôi đặc biệt thông minh, tôi phải dạy dỗ cho thật tốt, bồi dưỡng nhân tài cho đất nước."

"....."

Cuộc điện thoại này làm cho giáo sư Tiêu ở thành phố S trông mòn con mắt suốt vài ngày.

Ông cụ Tiêu cứ nghĩ về bức thư này Giang Bác sẽ viết gì.

Đối với chuyện Giang Bác đi học, ông cụ đã không còn ôm kỳ vọng gì. Đại học S quả thật không phải đại học tốt nhất cả nước, cái khác không nói, ở thủ đô còn có hai đại học lớn đó.

Thành tích của Giang Bác hoàn toàn không thành vấn đề.

Mặt giáo sư Tiêu cho dù dày cũng không thể miễn cưỡng nhà người ta phải bỏ đi lựa chọn tốt hơn.

Nhưng nếu bình thường Giang Bác bằng lòng trao đổi thư từ với ông cụ, để ông chỉ điểm, ông cụ vẫn rất vui lòng, bởi vì như này cũng coi như là một nửa người thầy rồi.

Sau này Giang Bác thành tài, ông cụ cũng có thể an ủi được chút ít, tốt xấu gì cũng góp một phần sức lực.

Ba ngày trôi qua, thư của Giang Bác mới đến đại học S.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 93: Chương 93



Chương 93:

Giáo sư Tiêu nhận được thư đã mở ra xem ngay lập tức.

Ông cụ vốn tưởng Giang Bác tìm ông xin chỉ dẫn vấn đề gì.

Kết quả xem từ trên xuống dưới, giáo sư Tiêu không bình tĩnh nổi. Cái này có chỗ nào là có vấn đề cần chỉ dẫn chứ, đây là một luận văn nghiên cứu mưa nhân tạo.

Hơn nữa bên trong còn có một số thứ về mưa nhân tạo chưa từng được đề cập.

Giáo sư Tiêu là giáo sư vật lý dĩ nhiên biết mưa nhân tạo trong nước hiện nay có chỗ thiếu sót nào.

Chi phí cao vượt dự tính, hơn nữa việc áp dụng cũng có khó khăn nhất định, thậm chí gặp vùng không thích hợp còn không thể hoàn thành mục đích hạ mưa xuống.

Đây cũng là nguyên nhân một nửa đất nước bị vây trong tình trạng hạn hán lại không thuyên giảm mà vẫn như cũ.

Xem toàn bộ từ trên xuống dưới phần luận văn này của Giang Bác, có vài chỗ trong đó còn bổ sung nhất định cho kỹ thuật mưa nhân tạo hiện nay.

Giáo sư Tiêu xem đến kích động quá mức, khuôn mặt già nua cũng đỏ lên, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc gọi ra ngoài: "Ông ở nhà hay ở văn phòng, ở chỗ tôi có một bài luận văn có trợ giúp nhất định cho kỹ thuật mưa nhân tạo."

Sau khi cúp máy, giáo sư Tiêu đã gấp luận văn lại rồi đứng dậy bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Vào ban đêm, trong đại học S, bên trong sở nghiên cứu độc lập thuộc thành phố S, các chuyên gia trong phương diện mưa nhân tạo cùng nhau mở hội nghị suốt đêm.

Dựa vào luận điểm Giang Bác trình bày tiến hành chứng minh.

Buổi hội nghị này kéo dài đến sáng hôm sau mới chấm dứt.

Nếu không phải mọi người đã lớn tuổi, bọn họ còn dự định sẽ tiếp tục.

Tốt nhất là một mạch đưa luận điểm trên đó làm thành báo cáo nghiên cứu chính thức.

Trưởng ban hạng mục mưa nhân tạo của sở nghiên cứu nắm lấy cánh tay giáo sư Tiêu: "Ông Tiêu, không phải ông nên mời vị này theo sao, nếu người đó ở đây, tôi thấy sẽ tiện hơn."

Giáo sư Tiêu nói: "Tôi thật sự cũng muốn vậy, nhưng nhà người ta không động lòng không chịu đến."

Một lão chuyên gia nói: "Tôi phải nói người tài này đúng là có tài hoa nhưng tính tình này..... Mấy ông nhìn câu cuối cùng đi."

Mong rằng bên trên sẽ thưởng cho: Tô Giang Bác, Tô Tống Sở cùng với đồng chí Mã Lan lương thực thương phẩm.

Mọi người đều 囧 (nhăn mặt).

Tuy rằng phần thưởng này cũng không tính là lớn nhưng cũng quá trắng trợn.

Giáo sư Tiêu vuốt mũi: "Các ông thông cảm chút, đứa bé này mới tám tuổi, cái gì cũng không hiểu."

"Cái gì, tám tuổi? Xác định không phải tám mươi tuổi chứ?"

Mọi người nhìn về phía giáo sư Tiêu.

Giáo sư Tiêu nói: "Gì mà tám mươi tuổi chứ, mới tám tuổi, là một đứa nhỏ!"

Vẻ mặt mọi người không tin nhìn ông cụ, cảm thấy ông Tiêu vì thức đêm nghiên cứu nhiều quá nên sinh ra đầu óc có vấn đề.

Trưởng ban hang mục nói: "Ông Tiêu, ông là người ổn trọng, chúng ta nói chuyện phải thực tế. Chúng ta đều là bạn già lâu năm, phải thẳng thắn với nhau."

Giáo sư Tiêu kích động: "Lừa mấy người làm gì, đúng là tám tuổi, đứa nhỏ này không giống với mấy đứa trẻ khác."

Ông cụ lải nhải kể lại chuyện Giang Bác một lần nữa, càng nói càng kích động, càng kích động thì lòng càng đau.

"Mấy người không biết chứ, đời này tôi chưa từng gặp đứa trẻ nào thông minh như vậy. Tôi không biết chỉ số IQ của Einstein cao bao nhiêu nhưng IQ của đứa nhỏ này thật sự là lần đầu tiên gặp. Chính là mầm non tốt hợp nghiên cứu khoa học, lúc đó tôi còn đặc biệt mong muốn giữ lại."

Nói tới rơi lệ chua xót một hồi.

Tất cả mọi người đều ông nhìn tôi, tôi nhìn ông cũng không biết có nên tin hay không, dù sao cũng rất khó tưởng tượng.

TBC

Để bọn họ tin bài luận văn này đến từ một đứa nhỏ tám tuổi, bọn họ thật sự không dám tin.

Giáo sư Tiêu thấy dáng vẻ nửa tin nửa ngờ của bọn họ, dứt khoát không nhiều lời nữa, đổi lại là ông cụ, ông cụ cũng không tin. Lúc trước, khi ông cụ Tô ở trong điện thoại nói Giang Bác rất thông minh, không phải ông cụ cũng không tin sao.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 94: Chương 94



Chương 94:

"Bỏ đi, tôi cũng không muốn nhiều lời, sau này có cơ hội nhìn thấy người thật sẽ biết. Chỉ là lương thực thương phẩm này..... Sở nghiên cứu có khả năng quyết định không?"

Lúc này vẻ mặt trưởng ban hạng mục đang ngây ngốc mới khôi phục như thường: "Theo lý muốn làm nghiên cứu khoa học thì tất cả mọi người đều có chức vị, phần thưởng nhất định là tiền thưởng. Chúng ta ăn của nước nhà, ở của nước nhà, tiền thưởng cũng sẽ không nhiều. Nhưng ngài Tô này không phải người ở đây, tặng tiền thưởng dường như cũng không hợp lệ. Nếu không thì như vậy đi, sau khi thực nghiệm thành công, tôi xin phía trên cho ba người chuyển hộ khẩu lên trấn, chắc sẽ không thành vấn đề. Đúng rồi, tình hình trong nhà vị đó ổn không?"

Giáo sư Tiêu nói: "Thật sự cũng không rõ lắm, cha đứa nhỏ đang làm thầy giáo. Vị đồng chí Mã Lan kia là mẹ đứa nhỏ, đoán chừng là trong nhà chỉ có một người làm việc nuôi thêm vợ và hai đứa nhỏ, hơn nữa cả ba cũng chưa có hộ khẩu ở trấn."

"Người đó cũng có vẻ khó khăn." Khó trách muốn lương thực thương phẩm, nhưng mà chuyện này nếu thành công, những chuyện khác cũng không thành vấn đề. Ở trên trấn sắp xếp một công việc cho mẹ của đứa nhỏ cũng không phải không thể, tin chắc phía trên cũng sẽ không thể không đồng ý.

Chuyện còn chưa quyết định xong, giáo sư Tiêu cũng không vội viết thư trả lời, miễn cho công dã tràng.

Nhưng mà hiệu trưởng Tô bên này thì vẫn chờ, một mình khó chịu trong lòng.

Vẫn lo lắng bên ông Tiêu thẹn quá thành giận nên không gửi luận văn trở về cho ông cụ.

TBC

Bà nội Tô thấy ông cụ đi qua lại cả ngày, có chút không kiên nhẫn: "Cứ vội thế làm gì? Lát nữa lại nói Tiểu Bác viết cho ông một phần không phải được rồi sao?"

"Đó đâu có giống, viết lại lần nữa thì cái sau cũng biến chất rồi."

Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói.

Bà nội Tô cười, cũng không để ý đến ông cụ nữa. Chỉ cảm thấy ông cụ bây giờ đã thật sự thay đổi, trước kia luôn nề nếp gặp ai cũng nghiêm túc, hiện tại giống như đứa trẻ vậy.

Người có hy vọng sẽ khác, trong lòng càng cảm thấy Sở Sở và Tiểu Bác chính là ngôi sao may mắn của nhà họ Tô.

Từ khi hai đứa nhỏ tới nhà họ Tô, vợ chồng nhà thằng Ba cũng thấy vui vẻ lên, ông nhà cũng càng ngày càng có tinh thần.

Trong nhà còn có một bình sữa mạch nha, lát nữa lại đưa cho hai đứa nhỏ. Nhà thằng Cả và thằng Hai điều kiện cũng tốt, bà không cần phải gấp, nhưng trong nhà thằng Ba khó khăn cũng không thể để cho đứa nhỏ chịu khổ theo.

Trái với hiệu trưởng Tô, Giang Bác lại khá bình tĩnh.

Anh biết thực nghiệm khoa học không phải chỉ xem một bài luận văn là có thể quyết định có hiệu quả hay không, mà còn phải thông qua thí nghiệm không ngừng.

Nhưng muốn tiến hành thí nghiệm hay không còn phải xem xét có đáng giá hay không, nếu không chính là lãng phí chi phí nghiên cứu.

Cho nên Giang Bác hiểu sẽ phải tốn nhiều thời gian bao nhiêu nên cũng không lo lắng quá nhiều. Luận văn đã gửi đi sẽ không nghĩ đến nữa, ngược lại chỉ một lòng một dạ viết bản thảo đóng góp.

Mấy bản thảo so với luận văn thì đơn giản hơn.

Anh mua một tờ báo về, dựa vào trình độ đấy sáng tạo tránh việc phát huy vượt qua khuôn khổ.

Để kiếm nhiều tiền hơn, anh viết tổng cộng ba bài về hóa, sinh, lý mỗi cái một phần.

Nội dung cần viết đối với anh mà nói rất dễ, thích hợp cho một vài thầy cô giáo hoặc là cho học giả thường hay đọc cảm thấy hứng thú.

Sau khi viết xong sẽ gửi tới tòa soạn báo của tỉnh.

Tiền gửi thư vẫn phải tìm mẹ.

Giang Bác lại đỏ mặt xấu hổ thêm một lần nữa.

Mã Lan tốn tiền nhưng rất vui vẻ, một lần cho năm đồng: "Vẫn gửi thư cho ông Tiêu sao?"

Năm đồng cũng không phải là món tiền nhỏ nhưng Mã Lan cam tâm tình nguyện lấy ra, thứ nhất hai đứa nhỏ ở cùng nhau nên tiền cho cũng giống nhau, tiền cho Sở Sở cũng vậy, thứ hai đứa nhỏ nhà mình rất hiểu chuyện, hoàn toàn không phải loại người thích tiêu tiền linh tinh. Đây là lo chuyện đúng đắn, đương nhiên phải ủng hộ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 95: Chương 95



Chương 95:

Tuy rằng khả năng tiền sẽ như là bát nước hắt đi, nhưng cứ coi như là cho đứa nhỏ một trải nghiệm đặc biệt. Tuổi còn nhỏ đã viết luận văn gửi ra ngoài, đây là hành động tự tin cỡ nào chứ, tuyệt đối không thể ngăn cản nhóc được.

Mã Lan thấy thể xác và tinh thần đứa nhỏ khỏe mạnh quan trọng hơn mọi thứ.

Giang Bác cảm thấy đây là tiền của mẹ, cho nên phải giải thích rõ ràng với bà: "Là gửi cho tòa soạn báo."

Tống Sở ở bên cạnh nói: "Anh Tiểu Bác muốn viết bản thảo đăng báo, sau đó sẽ nhận được tiền nhuận bút."

Mã Lan: "....." Vẫn cảm thấy so với đứa con nhỏ, một người xuyên qua như bà cũng quá vô dụng rồi.

Mấy năm đọc sách hình như đã uổng phí rồi, hiển nhiên là càng đừng nói tới viết bản thảo gì đó, bà vậy mà chưa từng viết bao giờ.

Mã Lan nói: "Viết gì vậy, có thể cho mẹ nhìn thử không? Đương nhiên là nếu không tiện thì mẹ cũng sẽ không xem."

"Có thể." Giang Bác cầm bản thảo đưa cho Mã Lan đọc.

Mã Lan nhìn thì chỉ thấy một vài hình vẽ trên đó vừa có chút xa lạ lại hơi quen.

Kết hợp với chữ mới hiểu được, hóa ra là vật lý trước kia mình học.

Ái chà, còn có hóa học, ngay cả sinh học cũng có.

Nhìn thì nhìn chứ thực tế bà đọc không hiểu, tuy bà từng học ở một trường đại học bình thường, nhưng tri thức bà học được sớm đã trả cho thầy cô giáo.

Mã Lan phát hiện bản thân từng là một sinh viên thế kỉ hai mươi mốt mà hiện tại còn kém hơn một đứa trẻ tám tuổi.

Tống Sở thấy dáng vẻ chịu đả kích của bà, vội đưa tay nhỏ ra kéo áo bà: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

"Mẹ không có việc gì, mẹ đang nghĩ tới một câu châm ngôn cực kỳ có đạo lý 'Nhỏ không học già hối hận', phải học cho tốt đừng để bản thân phải hối hận."

Tống Sở còn nghiêm túc gật đầu: "Mẹ nói cực kỳ có lý." Hiện tại cô cực kỳ hối hận trước kia không học cho tốt để trình độ hiện tại quá thấp, gây cản trở cho tiến sĩ, còn khiến tiến sĩ phải học tiểu học cùng cô.

Tô Chí Phong đun nước nóng xong vào nhà đã thấy dáng vẻ chăm chú của con gái và vợ, nên liền hỏi Giang Bác: "Họ nói gì mà nghiêm túc vậy."

Thật ra Giang Bác cũng không hiểu tâm trạng của họ: "Con cũng không biết."

Tô Chí Phong: "....." Haiz, cái tính nết không quan tâm đến mọi chuyện của đứa nhóc cứ vậy thì sau này sao mà tìm người yêu được đây.

----------

Đối với chuyện Giang Bác gửi bản thảo, Mã Lan và Tô Chí Phong toàn lực ủng hộ.

Tô Chí Phong cũng nhìn bản thảo Giang Bác viết một chút, tuy lúc ông học đại học là theo khoa Văn, nhưng bởi vì các phương diện thành tích đều coi như không tệ, cho nên về mặt kiến thức khoa học tự nhiên cũng được coi là xuất sắc, sau khi xem xong bản thảo con nhà mình không khỏi cảm thán quả thực viết rất tốt. Dù ở góc độ của một độc giả bình thường, ông cũng cảm thấy cách viết này dễ hiểu giúp cho người đọc có thể dễ dàng tiếp nhận.

Ông luôn nghĩ rằng bộ não của những đứa trẻ thiên tài vô cùng phức tạp và khó hiểu, không phù hợp để trở thành một giáo viên, thật không nghĩ tới thiên tài cũng có thể đơn giản hóa những điều phức tạp.

Không giống như một số học sinh giỏi tại các trường trung học, bọn trẻ chẳng chịu trình bày thứ tự các bước khi làm, làm cho hầu hết những giáo viên chấm bài đều thắc mắc rằng không biết đáp án đó được lấy từ đâu mà ra.

Giang Bác không biết Tô Chí Phong có cảm nghĩ gì ở trong đầu, nếu biết cha thắc mắc anh cũng sẽ tận tình giải đáp ở chỗ đó, bởi vì anh cũng muốn Sở Sở hiểu thêm.

Đầu óc Sở Sở không tốt, còn không thích học hỏi nhiều, nếu quá phức tạp cô liền lười biếng tiếp thu, Giang Bác đã lo lắng về điều này từ lâu. Trước kia, việc dạy cho cô biết đọc, đếm số cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới làm được.

TBC

Lúc gửi thư, vẫn là Tống Sở và Giang Bác đi cùng nhau.

Mã Lan và Tô Chí Phong vốn đã yên tâm về việc để hai đứa trẻ tự túc đi ra ngoài từ sớm nên không hề bận tâm về vấn đề này.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 96: Chương 96



Chương 96:

Bởi vì hai người đã quen thuộc với hàng xóm, hơn nữa diện mạo quá đỗi dễ thương, xung quanh trăm dặm không có đứa trẻ nào da trắng nõn như chúng, vậy nên hàng xóm láng giềng chỉ cần nhìn sơ đều nhận ra ngay.

Lần này gửi thư, Giang Bác dứt khoát mua thêm một chồng giấy viết thư, còn có một ít tem thư.

Giao dịch viên lần này vẫn là cô nhân viên trẻ lần trước, thấy đứa nhỏ mua nhiều như vậy liền thắc mắc hỏi: "Em mua một lúc nhiều như vậy, có dùng hết không? Em đừng dùng tiền lãng phí đó nha."

"Không sao đâu ạ, anh Tiểu Bác nhà em phải viết thư gửi đến tòa soạn báo, sau này sẽ viết rất nhiều."

"Gửi đến tòa soạn báo?" Nữ nhân viên không khỏi ngạc nhiên.

Trên gương mặt non nớt của Tống Sở lộ rõ vẻ tự hào: "Anh Tiểu Bác của em tài giỏi lắm nha! Anh em đang viết một bài báo gửi cho tòa soạn đó!"

Nữ nhân viên trẻ đứng hình trong chốc lát, không khỏi tự hỏi: Đám trẻ con thời nay đã giỏi đến vậy sao?

Tống Sở lại hỏi nữ nhân viên. "Chị ơi, nơi này gửi thư đi tới tỉnh thành khác mất bao nhiêu ngày ạ?"

Thấy cô hỏi nghiêm túc, nữ nhân viên cũng nhiệt tình trả lời. "Địa chỉ trên thư cũng khá gần, chiều nay gửi đi thì muộn nhất ngày mốt có thể tới nơi."

Tống Sở vui vẻ nói: "Thế thì ngày mốt ngày mốt nữa liền có thể nhận được hồi âm rồi?"

Nữ nhân viên giao dịch cười cười, trả lời: "Không nhanh như vậy đâu, tòa soạn sau khi nhận còn phải xem xét hoàn thiện bản thảo, dù sao cũng phải mất ít nhất hai ba ngày nữa."

"Vậy phải đợi thêm hai ngày nữa." Tống Sở búng tay, nói với Giang Bác đứng bên cạnh: "Anh Tiểu Bác, khả năng lớn ngày kia chúng ta sẽ nhận được hồi âm, đến lúc đó chúng ta có thể nhận được tiền nhuận bút sao? Không biết khi nào sẽ được đăng trên các trang báo nhỉ."

Giang Bác trả lời: "Có lẽ khả năng lớn là ngày kia."

Nữ nhân viên lặng thinh nhìn hai đứa trẻ nghiêm túc thảo luận về thư hồi âm và tiền nhuận bút cảm thấy có chút hoang mang, không biết cha mẹ chúng dạy dỗ kiểu gì mà có thể khiến cho đứa trẻ tự tin thái quá đến như vậy?

Mã Lan ở chỗ làm đột nhiên hắt hơi, người ở cạnh bà – Từ Mỹ Lệ đang pha cho bà một tách trà, xích thân mình đưa tới cho bà. "Tôi vừa tan làm là liền tới gặp thím, nào uống chút nước để lát nữa còn làm việc."

Mã Lan vui vẻ nhận lấy, nhấp một ngụm trà.

Bà thầm nghĩ thật tốt khi Từ Mỹ Lệ dạo gần đây không hành xử quá quắt như trước nữa, đợi bà uống trà xong Từ Mỹ Lệ còn nán lại thêm chút thời gian để lắng nghe bà chia sẻ việc nuôi dạy con thế nào cho hiệu quả: "Chị phải nhớ kỹ, cha mẹ chính là giáo viên tốt nhất của con cái. Chị nghĩ thử xem, thường thì con nhà gia giáo có xu hướng thông minh hơn phải không?"

Từ Mỹ Lệ gật đầu đồng tình, con gái của nhà họ Phùng là Phùng San vốn đã thông minh, sinh ra hai đứa con Bảo Lượng và Bảo Phương cũng thông minh nốt.

TBC

"Cho nên chị dâu, chị nhất định phải đọc nhiều sách, nghiên cứu nhiều hơn. Ít nhất bản thân chị cũng phải đọc qua sách giáo khoa của bọn trẻ, nếu đứa nhỏ có vấn đề không hiểu tới hỏi chị, mà chị lại trả lời không được thì chẳng phải sẽ làm mất đi cái uy của bậc cha mẹ hay sao? Sau này mỗi lần bảo tụi nhỏ học bài, chúng sẽ không thích học nữa, vì ngay cả mẹ cũng không làm bài được thì chúng sao phải học làm gì."

“Không sai.” Từ Mỹ Lệ cảm thấy bà nói rất đúng, trước kia mỗi khi bà ta dạy Bảo Cương làm bài tập về nhà, bà ta gần như đều phải suy nghĩ rất lâu để giải một số bài toán khó, đợi đến khi bà ta nghĩ ra cách giải, thằng nhóc đã lẻn ra ngoài chơi từ lúc nào.

Mã Lan chủ động kết thúc cuộc trò chuyện: "Chị à, chúng ta nói tới đây thôi, hôm sau hai chị em mình nói chuyện khác." Bà vẫy tay chào tạm biệt rồi đi làm.

Nhìn theo bóng lưng đã đi xa hòa mình vào đám người lao động trong hầm của Mã Lan, Từ Mỹ Lệ bực dọc hừ một tiếng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 97: Chương 97



Chương 97:

Phương hướng trước mắt mà bà ta có thể làm chính là hỏi hết những thứ tốt đẹp mà Mã Lan đang có, đến lúc đó sẽ tuyệt giao quan hệ và không cần phải rót trà cho Mã Lan uống nữa.

Về phần Mã Lan, bà không quan tâm đến ý đồ của Từ Mỹ Lệ là gì, dù sao bà cũng chẳng chịu tổn hại gì. Trước mắt việc cần làm chính là cứ an phận hoàn thành tốt nhiệm vụ trong công việc, hơn nữa biểu hiện tốt một chút, sớm muộn gì cũng trở thành công nhân chính thức.

Tuy cơ hội đến với bà rất mỏng manh nhưng dù sao công việc hầm mỏ này vẫn tốt hơn nhiều so với ở trong xưởng.

Phân xưởng tuy rằng làm việc thoải mái, nhưng phần lớn công nhân tạm thời đều là thân thích của cấp trên đưa vào. Ngoài ra, còn có một số công nhân học việc, hộ khẩu cư trú của họ ở thành phố, dễ dàng trở thành công nhân chính thức hơn.

TBC

Làm việc ở mỏ quặng hơn ở chỗ hầu hết mọi người đều là hộ khẩu ở nông thôn, chí ít đối xử với nhau đều có sự công bằng.

Mã Lan tạm thời dẹp bỏ việc suy nghĩ bản thân trở thành nhân viên chính thức ra khỏi đầu, tập trung làm nốt công việc đang dang dở. Nhưng đến đầu giờ chiều, bà bỗng dưng gặp lại một người – Lâm Lệ Lệ – bạn làm cũ ở trong xưởng.

Bắt gặp hình bóng ai kia quen thuộc, Mã Lan vờ như không nhìn thấy bà ta. Trước kia, Lâm Lệ Lệ là công nhân học việc trong xưởng, quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp. Bà ta kết hôn với một người đàn ông cũng làm công nhân, khi biết Mã Lan tuy thuộc dân vùng quê nhưng lại được gả cho một thầy giáo trung học, vừa đẹp trai vừa có học thức khiến bà ta sinh lòng đố kỵ, vô duyên vô cớ chèn ép Mã Lan không ngừng.

"Mã Lan, sao tự dưng lại vất vả làm việc ở đây thế? Trời ạ, không phải làm việc ở công xưởng tốt hơn sao?" Lâm Lệ Lệ châm chọc.

"Tôi vẫn thấy tốt." Mã Lan không thèm ngó ngàng tới bà ta mà chỉ chú ý đến những chiếc xe chở đầy đất cát bởi những người khác đẩy đến.

Lâm Lệ Lệ mân mê b.í.m tóc của mình: "Tôi được nhận làm công nhân chính thức rồi."

Mã Lan nghe vậy liền nhìn sang mà đánh giá Lâm Lệ Lệ một lượt từ trên xuống dưới, loại người thường làm việc đã không tích cực, lại còn thích gây chuyện với người khác, vậy mà còn có thể chuyển sang thành công nhân chính thức.

Khó trách sau khi nền công nghiệp được cải cách và mở cửa, khả năng cạnh tranh giữa các công xưởng thuộc sở hữu nhà nước gặp vấn đề khá nhiều, không biết cấp lãnh đạo đã dùng những tiêu chuẩn nào mà chọn người như vậy được.

May thay, bà không cần suy nghĩ cho mệt người vì Lâm Lệ Lệ đã nhanh miệng nói ra lý do: "Mẹ chồng tôi về hưu, nhường vị trí này cho tôi làm việc.” Hóa ra là thế chỗ vào vị trí kia.

Mã Lan tiếp tục vùi đầu vào công việc, loại chuyện này chẳng đáng để ước ao làm gì.

Lâm Lệ Lệ lại nói tiếp: "Ôi, cho nên mới nói, tìm một giáo viên kết hôn để làm gì? Cái nghề đó cũng đâu cho cuộc sống của bà sung sướng hơn đâu, cha chồng hồi đấy là hiệu trưởng có tiếng tăm vậy mà ông cụ thậm chí còn không bố trí được cho bà một công việc đàng hoàng, hẳn là bởi vì con dâu xuất thân từ nông thôn nên không quá coi trọng."

Nghe thấy bà ta nói mấy lời khó nghe đến vậy, Mã Lan trừng mắt: "Tôi công bằng chính trực, không thích lợi dụng quyền hành của người khác để trục lợi cá nhân như ai kia thì sao? Đồng nghiệp Lâm Lệ Lệ, nếu bà thấy khó chịu với đám người nông thôn như chúng tôi đây, sao bà không kiến nghị với cấp trên? Thử xem việc coi thường các đồng nghiệp nông thôn có bị kiểm điểm hay không?"

Mấy thím, mấy chị tới từ các vùng nông thôn lân cận nghe nói như thế, đều nhìn thẳng vào Lâm Lệ Lệ, ánh mắt không khỏi muốn ăn tươi nuốt sống bà ta.

Bọn họ xa xứ đến huyện thành làm việc, dồn hết sức mình làm mấy công việc vất vả nhất nhưng cũng chỉ là công nhân tạm thời.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 98: Chương 98



Chương 98:

Bởi vậy bọn họ nào có cơ hội chuyển mình trở thành công nhân chính thức, ai mà chẳng điên tiết lên khi nghe được mấy lời coi thường từ bà ta.

"Mã Lan nói không sai, chúng ta đi công đoàn để phân xử đi. Coi thường người nông thôn chúng ta vậy thì chúng ta về nông thôn, để mấy người thành thị thay chúng ta đi đào mỏ!"

Lâm Lệ Lệ nhất thời bị dọa cho sợ, chỉ tay vào mặt Mã Lan nói: "Bà được lắm, còn cả đám người đằng sau chống lưng kia nữa. Chẳng trách mãi không được làm công nhân chính thức, đáng đời!" Nói xong, bà ta gấp rút bỏ đi.

Đợi bóng lưng Lâm Lệ Lệ mờ nhạt dần, một bà chị khác vẫn còn tức mà phun thẳng nước bọt xuống đất: "Loại người như thế mà cũng trở thành công nhân chính thức, bà Mã à, tôi tin chắc bà sớm muộn gì cũng có cơ hội trở thành công nhân chính thức thôi."

Mã Lan cười cười. "Ai ai ở đây cũng có cơ hội hết, đâu phải chỉ mình tôi có được. Tôi có may mắn đến đâu cũng không thể dành cho riêng mình tôi, mọi người có sự đóng góp lớn đến thế mà."

Bọn họ nghe xong trong lòng thoáng chốc dễ chịu hơn, đương nhiên họ đều có ước ao trở thành công nhân chính thức cả. Nhưng họ càng mong muốn Mã Lan là công nhân chính thức hơn, bởi vì bà xứng đáng.

Thừa dịp sắp tan tầm, Mã Lan lại đến bên Xưởng ủy một chuyến để xin học việc buổi tối.

Có rất nhiều công nhân trong một đơn vị lớn như công xưởng thép, vì vậy ở các trấn và huyện đều có các lớp học buổi tối để tạo cơ hội cho một số công nhân muốn thăng cấp trong công việc.

Tuy nhiên, do số lượng người đăng ký quá đông cho nên mỗi lần học chỗ ngồi đều có hạn, Mã Lan đã xin nhiều lần nhưng vẫn không được, cả lần này cũng vậy.

"Đồng nghiệp Mã Lan, chúng tôi rất ủng hộ tinh thần cầu tiến của bà, nhưng rất tiếc là hiện tại không còn chỗ trống nào nữa. Dù sao thì cơ hội cũng nên để lại cho các đồng nghiệp trẻ tuổi, có rất nhiều người học việc trong giai đoạn này đều đã tốt nghiệp trung học cơ sở, bọn họ thường xuyên làm việc với máy móc càng cần phải học hỏi hơn."

Mã Lan biết bà hoàn toàn không thể so sánh với những người đó.

Cán bộ của Xưởng ủy phụ trách vấn đề này nói: "Tại sao bà không đi tìm quản lý Tô, nếu bộ phận hậu cần của họ có vị trí trống, họ có thể sắp xếp cho bà vào đó."

Mã Lan lắc đầu: “Thôi ạ.”

TBC

Tìm bác cả Tô Chí Cường cũng không khả quan hơn, trước kia bà có thể làm công nhân tạm thời một phần cũng nhờ bác trai cả Tô Chí Cường giúp đỡ. Tính cách bác trai cả giống hệt cha chồng, thẳng thắn quá mức nên thường làm mất lòng mọi người khi phụ trách hậu cần trong công xưởng. Đó là lý do nhiều người tránh tiếp xúc với ông, Mã Lan tuy là em dâu cũng bị liên lụy.

Trước kia, Mã Lan đã từng nghe mọi người thì thầm vào tai nhau rằng chỉ cần bà dựa vào mối quan hệ gia đình sẽ một bước thành công nhân chính thức, nếu như bà làm được ắt hẳn người khác sẽ dễ dàng làm được giống như bà.

Thành công cũng nhờ Tiêu Hà, thất bại cũng nhờ Tiêu Hà. (Thành công hay thất bại đều do một người gây ra)

Mã Lan không đem chuyện không vui ở công xưởng kể cho mọi người trong nhà nghe, Tống Sở nào biết mẹ buồn phiền, ngay khi mẹ về nhà cô liền nói chuyện cô hỏi được từ nhân viên bưu cục, còn nói khả năng lớn sẽ có tiền nhuận bút từ bản thảo của anh Tiểu Bác, thậm chí bản thảo đó có thể được đăng lên báo.

Con gái ăn nói ngây ngô như vậy, tâm tình bà phần nào nhẹ nhõm hơn một ít, bà cười nói: "Vậy mẹ sẽ chờ Tiểu Bác của chúng ta sau này kiếm tiền nuôi gia đình." Tống Sở coi đó là thật, nghiêm túc nhìn Giang Bác. "Anh Tiểu Bác có nghe không? Anh là trụ cột tiếp theo của gia đình chúng ta đấy."

Giang Bác đỏ mặt gật đầu: "Anh nghe mẹ nói rồi."

Mã Lan hạnh phúc xoa cái đầu thông minh của Giang Bác: "Cho mẹ xin ít thông minh của Giang nào."

Bất đắc dĩ Giang Bác đứng im cho mẹ sờ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 99: Chương 99



Chương 99:

Tiếp đến bà lại xoa đầu của Tống Sở: "Còn cả sự may mắn của Sở Sở nữa nha."

Tô Chí Phong có thể hiểu thấu nội tâm của vợ mình có ẩn tình, bèn đợi hai đứa nhỏ ngủ say mới hỏi chuyện: "Sao vậy, bà có chuyện gì không vui à?"

Mã Lan thở dài đành kể hết chuyện trong lòng ra.

Tô Chí Phong im lặng hồi lâu rồi nói tiếp: "Nghe lời tôi, tháng sau quay lại xưởng làm đi, đến lúc đó chúng ta dùng tiền đi mua phiếu lương thực. Tiền do Sở Sở kiếm được vẫn còn nhiều, tạm thời đủ dùng một thời gian, không đến mức làm cho các con đói khát. Nhỡ tính đường đó không được, chúng ta đi xa hơn mua lương thực. Tôi nghe nói tại các vùng nông thôn khác có lương thực rất nhiều, có thể đến đấy gặp họ để đổi lương thực. Bây giờ có tiền rồi, nhà chúng ta còn lo c.h.ế.t đói sao?"

"Tôi không phải quá lo về chuyện này, chẳng qua tôi không cam lòng như thế." Mã Lan lại tiếp tục thở dài, cho dù bà là vai nữ chính trong phim “Nhất dạng đại sát tứ phương” đi chăng nữa thì bà cũng phải có công việc.

Những người khác xuyên không, bọn họ ai nấy đều tài giỏi, còn bà ngay cả một công việc chính thức cũng không có nổi, đã vậy còn bị người khác chế nhạo, nếu biết trước mình sẽ xuyên qua như thế này, có lẽ đây sẽ là nguyên nhân khiến bà ức đến chết.

"Không sao cả, chúng ta đâu thể gặp chuyện tốt hoài được, hơn nữa hiện tại chúng ta còn nhận nuôi được một cô con gái và một đứa con trai tốt như vậy, bà có gì mà không cam lòng?"

Đúng, đây là chuyện may mắn bà có được khi xuyên qua sau chuyện cưới được chồng mình.

Tâm trạng gần như được vực dậy, bà đứng dậy rời khỏi giường, đi vòng qua chiếc tủ được đặt chắn ngang ở giữa ngắm nhìn hai đứa nhỏ, sau đó đặt nụ hôn lên trên gương mặt từng đứa một, bà mới quay lại nằm xuống giường ngủ một giấc.

Con người vẫn nên biết thỏa mãn những điều mình đang có thì hơn.

Thời gian bản thảo của Giang Bác đến bưu điện chính phải mất một khoảng hơn một ngày, cộng thêm hai ngày nữa mới đến tòa soạn báo của tỉnh.

Kể từ khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được thành lập, nhà nước luôn cấp thiết tuyển chọn nhân tài với mong muốn thúc đẩy, xây dựng đất nước.

Vì vậy, mỗi tờ báo đều sẽ có một chuyên mục phổ cập những kiến thức đa dạng và phong phú dành do các tầng lớp trí thức soạn thảo. Ngoài việc nâng cao tư tưởng, tuyên truyền lao động là vinh quang thì việc phổ cập kiến thức phổ thông cho nhân dân cũng được chú trọng.

Hiệu trưởng Tô không bao giờ quên đọc chuyên mục này, bởi vì chuyên mục bao gồm các kiến thức đa ngành cho nên người đảm nhiệm vai trò kiểm duyệt là một vị giáo sư có tiếng đã nghỉ hưu, tòa soạn gọi ông là Giáo sư Thẩm, mỗi ngày ông cụ đều dành ra hai giờ để xem xét bản thảo, nhìn xem bài viết có thật sự hay hay không, mặc dù ông cụ chỉ đọc một đoạn ngắn không quá dài.

Bởi vì, tuổi tác của Giáo sư Thẩm cũng đã cao, mắt nhìn lâu sẽ thấy mỏi, chợt đôi mắt ông cụ lướt qua túi tài liệu có địa chỉ được gửi đến từ huyện Bình An.

Hình như ông cụ đã từng đọc một bản thảo đến từ huyện này, nội dung bên trong khá mới mẻ và ấn tượng cho nên ông cụ quyết định mở nó ra xem.

TBC

Tổng cộng trong túi có ba bản viết tay: một bản về thuyết vận động thiên thể vật lý, một bản về thuyết tiến hóa sinh học và cuối cùng là thuyết hóa học môi trường.

Giáo sư Thẩm chỉ mới lướt qua mở đầu đã lập tức đeo mắt kính lên mà chú tâm đọc cả ba bản thảo ngắn, cứ như thế mất hết nửa tiếng đồng hồ, đọc đến cuối ông cụ mới để ý đến người viết bản thảo – Tô Giang Bác, chà là một vị họ Tô.

Xem ra vị họ Tô này trình độ học vấn rất cao, có thể viết những nguyên lý sâu xa của môn vật lý một cách ngắn gọn như vậy, người không biết có thể còn tưởng rằng vị này là người viết chương trình sách giáo khoa không chừng.
 
Back
Top Bottom