Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 360: Chương 360



Không sánh được với Mã Lan mang theo thịt cá thịnh soạn.

Tống Sở vui mừng nói: "Ngon thật ạ, khó trách mẹ con nói dì hai trước kia nấu cơm ăn rất ngon.”

Mã Cúc Hoa có chút sửng sốt, hỏi: "Mẹ con nói?”

“Đúng ạ, mẹ con toàn nói nhà ta người nấu cơm ăn ngon nhất là dì hai, mỗi lần dì hai nấu cơm, mẹ còn đều có thể ăn rất nhiều.”

Mã Cúc Hoa kiêu ngạo đáp: "Đương nhiên rồi, mẹ con năm đó đến nhóm bếp cũng không biết.”

Tống Sở: "... Mẹ con còn nói khi còn nhỏ bị bắt nạt, dì hai đều bảo vệ mẹ con, đánh nhau với người ta, rất dũng cảm.”

“Còn không phải sao, mẹ con khi còn nhỏ rất nhát gan, người khác mắng bà ấy, bà ấy không dám cãi lại nửa lời.”

Tống Sở nói tiếp: "... Mẹ con nói, trước kia dì hai cùng dì cả đi kiếm sống nhiều, trong nhà ít nhiều đều nhờ cả vào hai dì.”

Mã Cúc Hoa miễn cưỡng trả lời: "Con cũng biết điều này à.”

“Đương nhiên biết ạ, cho nên ngày thường mẹ con toàn nhắc, sau này con trưởng thành đi kiếm tiền rồi phải mua đồ ăn cho dì cả và dì hai ăn.”

Mã Quế Hoa bên cạnh nghe được những lời này, cảm động không thôi: "Mẹ con thật sự nói như vậy sao?”

“Vâng.”

Mã Cúc Hoa càng miễn cưỡng: "Để con gái mua cho thì tính gì chứ?”

Mã Quế Hoa trả lời: "Cháu nó mua cho em thì sao? Em c.h.ế.t cũng cần sĩ diện à?”

Mã Cúc Hoa: "...”

Giữa ba chị em vốn không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là giữa họ vô tình có chút khó xử mà thôi.

Một mặt là vì đều là chị em, bản thân khi còn nhỏ cực khổ, em gái nói một câu là có thể khiến cha mẹ thương, trong lòng cảm thấy không công bằng. Một mặt khác là cảm thấy đối phương nếu đã không thích mình, thì dứt khoát không cần quan tâm vẻ người lạnh lùng của người khác nữa.

Sau một thời gian dài, mâu thuẫn liền càng ngày sâu hơn, hơn nữa còn có người nhà họ Mã ở giữa làm tác dụng phụ, quả thực là đến mặt cũng không muốn nhìn.

Lần này Tống Sở và Lý Tiểu Bảo lừa cả hai bên, hai người cảm thấy hóa ra trong lòng đối phương đều nghĩ tốt về mình.

Đều là chị em ruột, vốn dĩ là cùng nhau lớn lên, còn có thể thật sự không thân thiết ư?

Chờ khi Mã Lan xách theo cải trắng vào phòng bếp, Mã Cúc Hoa cũng không một mặt tức giận nữa.

Thỉnh thoảng ánh mắt của hai bên chạm vào nhau, còn khó xử quay đi chỗ khác. Trong lòng thầm nghĩ, làm ra vẻ cái gì chứ?

Mã Quế Hoa ý thức bản thân nên có chút bao dung của người làm chị cả, nếu giữa em gái với nhau đều nghĩ tốt về đối phương, làm ầm mâu thuẫn lên làm gì, hơn nữa bà ta hiện tại cũng nghĩ thông rồi, con của em Ba có tiền đồ như vậy, tạo phúc cho mọi người, trong thôn mọi người đều coi trọng, em gái của bà ta về nhà nhận được sự kính trọng, đó là điều đương nhiên. Là bản thân trước kia nghĩ không thông suốt, bây giờ cũng hy vọng mọi người hòa thuận: "Cúc Hoa, em làm món cải trắng ngâm dấm đi, Mã Lan khi còn nhỏ thích ăn món đó lắm.”

Mã Cúc Hoa hừ một tiếng: "Còn không phải vậy sao, lúc đó em ấy một bữa có thể ăn ba cái bánh ngô hấp.”

Mã Lan: "... Có thể ăn là hạnh phúc.”

Mã Cúc Hoa trả lời: "Không phải do chị làm ăn ngon à? Còn không thừa nhận.”

Mã Lan không nói chuyện, tuy rằng bây giờ không thấy vậy nữa, nhưng lúc ấy còn nhỏ không có ăn, những món mà Mã Cúc Hoa nấu thực sự ngon hơn mẹ bà - đồng chí Lý Tứ Hỷ nấu.

Chủ yếu là lúc đó Mã Cúc Hoa nấu ăn đều bỏ gia vị, không giống như mẹ bà keo kiệt bủn xỉn.”

Mã Cúc Hoa thấy Mã Lan không phản bác, nghĩ đây chính là sự thừa nhận của Mã Lan, trong lòng có chút đắc ý. Bà ta tuy rằng không văn hóa, nhưng không phải Mã Lan thích ăn đồ bà ta nấu sao?

TBC

Trước kia bà ta vẫn luôn cảm thấy Mã Lan sống rất tốt, nhất định xem thường đồ bà ta làm, cho nên cũng chưa bao giờ tặng đồ cho Mã Lan, cái này làm cho bà ta luôn cảm thấy thấp kém hơn Mã Lan, bây giờ biết Mã Lan thích ăn món bà ta làm, cuối cùng cũng tự tin rồi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 361: Chương 361



Bà ta nói: "Chị có đem cho mẹ ít dưa muối, lúc về em mang theo ít về nhà đi, tay nghề của chị vẫn khá lắm.”

Mã Lan vừa nghe Mã Cúc Hoa chủ động đưa dưa muối cho mình, cảm thấy Mã Cúc Hoa muốn dựa vào bà. Lại nghĩ đến ở sau lưng Mã Cúc Hoa rất sùng bái bà, cảm thấy Mã Cúc Hoa cũng là một người làm mình làm mẩy mà thôi, kỳ thật trong lòng vẫn là nghĩ bà là người em gái tốt.

Dù gì mình cũng sống hai đời người rồi, tội gì cùng chị ấy so đo những mâu thuẫn vặt vãnh trước kia, ai bảo bà hễ một tý quá ưu tú, khiến cho người khác đố kị ghen tị chứ, liền trả lời: "Em có mang về ít cá, chị với chị cả lúc về cũng xách một ít về đi.”

Một lát sau, Lý Tứ Hỷ tới trong phòng bếp xem cơm nấu đến đâu rồi, nhìn thấy mấy cô con gái dáng vẻ rất hòa thuận, ngay lập tức có chút kinh ngạc.

Sau đó lại nghe thấy Mã Lan bảo bà làm chút cá đưa cho hai chị đem về liền lộ ra biểu cảm tiếc nuối.

Lại thấy Mã Cúc Hoa làm cải trắng ngâm dấm còn cho rất nhiều dấm, liền sốt ruột: "Ôi chao này, dùng bông quệt một ít là được rồi, cho nhiều vậy, nhà ta lại không phải địa chủ giàu có.”

Sau đó ôm lọ dấm đi ra ngoài.

Mã Cúc Hoa nhỏ giọng nói: "Mẹ vẫn keo kiệt bủn xỉn như thế, làm cải trắng ngâm dấm cứ muốn biến thành cải trắng ngâm nước.” Sau đó mệt mỏi nói: "Em chờ lát nữa rồi đi đem lọ dấm về đây, ai bảo từ nhỏ mẹ đã thích em chứ.”

Mã Lan hoa liền cười, từ nhỏ bà đã có biện pháp đối phó với mẹ mình.

Ba chị em lại nghĩ đến mỗi lần nấu cơm khi còn nhỏ, ngày nào cũng là Mã Lan phụ trách trộm dầu trộm muối, sau đó đồ ăn làm ra sẽ ngon hơn đồ ăn mẹ nấu, mỗi lần sau khi đắc chí ăn xong bữa cơm, lại cùng nhau bị mẹ mắng, bị bà cầm chổi đánh. Sau đó Mã Lan phụ trách đi dỗ mẹ vui vẻ, lúc ấy quá nghèo, nhưng không cảm thấy khổ cực chút nào cả.

Khi ăn cơm, Tống Sở liền phát hiện không khí giữa mình mẹ và dì cả dì hai đã khác đi rồi, hai dì còn nói đến chuyện trước kia cùng mẹ lên núi giẫm nấm.

Năm ngoái không có xảy ra chuyện như vậy, trên mâm không ai mở miệng nói chuyện.

Tống Sở cảm thấy rất vui.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Tứ Hỷ liền lén hỏi Mã Lan: "Con với chị của con, có chút khác thường rồi, đúng không?”

Mã Lan trả lời: "Chúng con vốn dĩ không có mâu thuẫn gì.”

“Lừa ai chứ, đều là mẹ sinh ra, mẹ còn không biết chút chuyện vặt vãnh này của các con ư?”

Lý Tứ Hỷ tỏ vẻ mọi chuyện đều không thể giấu được đôi mắt của bà cụ.

Mã Lan cũng tự mình nghĩ lại những chuyện đã qua, thật sự chưa từng nghĩ tới cảm nhận giữa chị em: "Mẹ, sau này chúng con về nhà mẹ đẻ, cha mẹ đừng làm to như vậy nữa, dễ khiến mọi người không được tự nhiên, dù sao đều là người một nhà cả.”

Bà cũng biết, đây đều là bởi vì gia thế nhà họ Mã quá kém, mãi mới có triển vọng nên đặc biệt coi trọng. Cũng giống như nhà họ Tô các mặt đều không tính là kém, cho dù Tiểu Bác có triển vọng như thế nào, cha mẹ chồng bà coi trọng ra sao, cũng sẽ không nói ưu ái cái nào.

“Mẹ, nhà họ Mã ta về sau sẽ càng ngày càng tốt, thái độ này cần phải đồng đều.”

Lý Tứ Hỷ hừ một tiếng: "Mẹ có chỗ nào không đồng đều? Mẹ còn không phải là thiên vị sao, con hiếu thuận, mẹ thiên vị con thì sao?”

Tống Sở nói: "Cháu biết, bà ngoại là muốn dì cả dì hai nịnh nọt.”

Mã Lan và Lý Tứ Hỷ: "...”

“Bà ngoại, dì cả dì hai là người lớn rồi, các dì ấy biết ngại, bà muốn nghe gì, sau này cháu và em Tiểu Bảo cùng nhau nói cho bà nghe.”

Lý Tứ Hỷ đỏ mặt nhanh chóng rời đi.

Cái gì chứ, bà cụ chả thèm người khác nịnh nót đâu. Hơn nữa, năm đó khi con gái nói những lời tốt đẹp với bà, cũng đâu có thấy ngại. Cho dù lớn rồi, thì cũng vẫn là con gái của bà cụ.

Không sai, bà cụ chính là thích nghe lời tốt đẹp!

TBC

Lần này Mã Quế Hoa và Mã Cúc Hoa không về sớm nữa, lúc Mã Lan đi, bọn họ còn tiện đường tiễn một đoạn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 362: Chương 362



Hai người, một người xách theo một cái đầu cá lớn... đồng chí Lý Tứ Hỷ thì bày ra toàn bộ hành động keo kiệt bủn xỉn, tỏ vẻ muốn ăn thịt cá liền mang theo bọn trẻ về ăn, bảo bà bù vào cho nhà chồng của con gái, đó là điều không thể, có một nồi canh đầu cá hầm là được rồi...

Bên phía Mã Lan cũng xách theo dưa muối mà hai người đưa, Mã Cúc Hoa còn tự hào nói: "Muốn ăn thì cho người đưa thư, bây giờ điều kiện tốt rồi, nhà chị không thiếu cái này.”

Mã Lan trèo lên xe đạp: "Được, em sẽ không khách sáo với chị.”

Mã Quế Hoa nói: "Trên đường đi chậm một chút.”

“Biết rồi ạ.”

Tống Sở ngồi ở phía sau mẹ: "Dì cả dì hai, mọi người sau này muốn tới huyện chơi, thì nhớ mang cả nhà cùng nhau tới chơi nhé.”

“Được.”

Mã Quế Hoa và Mã Cúc Hoa còn chưa đồng ý, Lý Tiểu Bảo liền bắt đầu ồn ào.

Trước kia nó luôn muốn đi huyện chơi, mẹ nó chưa bao giờ dẫn nó đi. Bây giờ chị Sở Sở mời nó rồi, nó liền có thể đi rồi.

Những đứa nhỏ khác đều có vẻ mặt mong chờ.

“Đi gì chứ, trong núi lớn như vậy còn chưa đủ cho con nghịch à?” Mã Cúc Hoa nhéo lỗ tai của con trai, nhưng không dự định đi. Trong huyện cái gì cũng phải dùng tiền, đi rồi không biết sẽ ăn hết bao nhiêu đồ của nhà họ Tô nữa, người nông thôn như bọn họ không muốn đi gây thêm phiền toái đâu.

Mã Lan nhìn ra tâm tư của chị mình, thả xuống một câu: "Chết cũng cần sĩ diện!”

Sau đó leo lên xe rồi đi.

Tống Sở vẫy tay với bọn họ.

Mã Cúc Hoa vẻ mặt phẫn nộ: "Ý gì chứ, em có ý gì chứ, chị không đi gây thêm phiền toái cho em, em còn mắng chị, thật không biết tốt xấu. Lần sau chị sẽ mang cả nhà đi ăn, xem em nói sao.”

Mã Quế Hoa cười không nói lời nào.



Quan hệ chị em trong nhà tốt trở lại, tâm trạng Mã Lan thật sự tốt hơn nhiều, đến sự nhiệt tình trong công việc cũng tăng vọt.

Xưởng trưởng Cao khen bà có phong thái thủ lĩnh, sau này nhất định là trụ cột của xưởng thép.

TBC

Mã Lan cảm thấy sự nghiệp của gia đình mình đều bội thu, đã đi đến đỉnh cao của đời người.

Đột nhiên, điện thoại trong văn phòng vang lên, Xưởng trưởng Cao nghe điện thoại, là Huyện trưởng Lữ gọi tới nói vài lời.

Xưởng trưởng Cao nghe xong vài câu đó, liền kích động nói: "Thật ạ?”

“Ai lừa ông chứ .” Huyện trưởng Lữ nói: "Nhanh thông báo cho đồng chí Mã Lan qua đây, thứ này cần tận tay giao cho bà ấy.”

Xưởng trưởng Cao bỏ điện thoại xuống liền đứng dậy: "Tiểu Mã, nhanh bảo hậu cần chuẩn bị xe, chúng ta trở về huyện.”

Mã Lan hỏi: "Trong huyện có việc gấp sao?”

“Là bà có việc đó.” Xưởng trưởng Cao kích động đáp.

Mã Lan: "...”

Bên này Mã Lan vội vội vàng vàng đi theo Xưởng trưởng Cao đi về nhà mình.

Lúc bọn họ về đến nhà, Huyện trưởng Lữ cũng mang theo người qua đây, đến Tô Chí Phong cũng nghe được tin tức mà quay về.

Tống Sở vừa mở cửa, liền phát hiện cha mẹ, còn có cả bác Huyện trưởng đều tới.

“Mẹ, sao vậy?” Cô mới nãy còn đang viết sách.

Tô Chí Phong và Mã Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết bên phía Thủ đô có người tới tìm bọn họ.

Nhưng mà trên thực tế, người ta cũng không phải tìm bọn họ, mà là tìm Tô Giang Bác.

Người quân nhân cầm một cái hộp quà: "Dựa theo chỉ thị của lãnh đạo lớn, tới đây tặng quà cho Thanh niên tiêu biểu - đồng chí Tô Giang Bác, xin hỏi vị nào là đồng chí Tô Giang Bác.”

Con trai bọn họ từ lúc nào thành Thanh niên tiêu biểu rồi?

Mã Lan và Tô Chí Phong vội chỉ vào Giang Bác đang đứng sau lưng Tống Sở.

Vị nhân viên cảnh vệ từ thủ đô tới này đem chiếc hộp đặt xuống trước mặt Giang Bác.

Giang Bác không nhúc nhích, không biết đây là muốn làm gì. Có chuyện gì mà lại tới cửa thấy này?

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, có người tặng quà cho anh, nhận đi a.”

Giang Bác nhận lấy.

Người quân nhân liền cúi chào theo kiểu quân đội: "Nhiệm vụ hoàn thành, Thủ trưởng còn có chỉ thị gì không?”

Giang Bác phản ứng chậm vài giây mới biết Thủ trưởng mà người kia gọi, chính là gọi anh, anh lắc đầu.

Người quân nhân thấy vậy lập tức rời đi.

Đi một cách ngay ngắn nghiêm chỉnh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 363: Chương 363



Huyện trưởng Lữ khách sáo đi ra ngoài tiễn khách, nhóm người Mã Lan nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Giang Bác, suy đoán xem thứ đồ quan trọng kia là gì.

Mã Lan nói: "Không lẽ là tặng vàng ư.”

Xưởng trưởng Cao nói: "Các lãnh đạo lớn sao có thể tầm thường như vậy chứ?”

Mã Lan cảm thấy không tầm thường chút nào, chỉ hận không thể dùng vàng đánh mình.

Giang Bác nói: "Mở ra chẳng phải sẽ biết sao?”

Sau đó đặt lên bàn rồi mở nắp. Đương nhiên không phải vàng, mà là một cuộn giấy.

TBC

Giang Bác tiện tay mở ra.

Lập tức hiện ra một hàng chữ: "Thiếu niên mạnh, quốc gia mạnh”

Xưởng trưởng Cao nhìn vào dòng chữ, mắt rưng rưng vì kích động.

Tô Chí Phong nói: "Đây là lời khẳng định và sự kỳ vọng mà lãnh đạo lớn dành cho Tiểu Bác.”

Mã Lan ngoài thấy xúc động ra, ý nghĩ mãnh liệt nhất chính là, mau đóng khung lại treo trong nhà mình.

Cầm cái này, mọi miền Tổ quốc bà đều có thể đi.

Sau khi tiễn các đồng chí tới từ thủ đô, Huyện trưởng Lữ cũng đi đến nhà họ Tô để xem lễ vật. Trông thấy những gì được gửi đến, ông ta còn phấn khích hơn cả Xưởng trưởng Cao: "Dòng chữ này quả thực rất uy nghiêm, chữ viết này thật sự quá đẹp. Hơn nữa, ý nghĩa của nó cũng rất hay, lãnh đạo của chúng ta thật sự rất coi trọng Tiểu Bác nha. Tiểu Bác à, cháu phải luôn nhớ rằng lãnh đạo lớn kỳ vọng ở cháu rất nhiều.”

Giang Bác không hề d.a.o động chút nào.

Anh biết rằng lãnh đạo lớn là người đứng đầu tối cao nhất của đất nước, nhưng vì sao ông ấy chỉ là viết cho anh một bức tranh thư pháp, lại khiến những người này kích động như vậy.

Đối với Giang Bác mà nói, một bức tranh thư pháp, có lẽ còn không bằng cho anh chút thức ăn và thịt còn trân quý hơn, đúng, anh chính là người thực tế như vậy.

Đối với ý nghĩa của bức tranh, anh cũng không thể hiểu được.

Tống Sở cũng không thể lý giải, nhưng cô cảm thấy đây dù sao cũng là bức tranh do chính tay người khác viết, vậy nhất định là vô cùng để tâm, giống như cô tặng quà cho anh Bác, cũng thích do chính tay mình làm vậy, như vậy càng có thể biểu đạt tình cảm của mình.

Cho nên Tống Sở cảm thấy bác lãnh đạo này thật sự rất thích anh Tiểu Bác.

“Anh Tiểu Bác, ông ấy rất quan tâm đến anh, sau này chúng ta cũng tặng quà cho ông ấy nhé, em nghĩ chúng ta nên đáp lễ cho phải phép.” Cô cũng có thể cùng anh vẽ một bức tranh tặng cho bác lãnh đạo này.

Huyện trưởng Lữ cười ha ha: "Sở Sở của chúng ta cũng thật là khách khí, tuy nhiên không cần trả lại lễ đâu, lãnh đạo lớn cũng không thiếu những thứ này, hơn nữa, bức tranh thư pháp này cũng là lãnh đạo lớn cảm ơn Tiểu Bác cống hiến vì quốc gia nên mới tặng, không cần phải đáp lễ.”

Giang Bác không nghe lời ông ta, dù sao Sở Sở đã nói là muốn đáp lễ, vậy nhất định là phải đáp lễ. Căn bản, anh cũng không muốn nợ người khác, cha mẹ có vẻ rất thích món quà này, vậy không thể trả lại, anh sẽ đáp lễ bằng một lễ vật khác.

Dù sao người khác tự tay làm cho anh một bức tranh như vậy, anh cũng tự tay làm cho người ta một vật khác là được rồi.

Tình cờ anh đang muốn làm một chiếc xe điện, vậy liền làm một chiếc cho lãnh đạo lớn.

Chờ Huyện trưởng Lữ đi rồi, Mã Lan liền đem lễ vật này đặt lên, cũng không dám giấu ở chỗ để tiền, sợ bị mọt, vẫn phải khảm kính rồi treo lên tường.

Chuyện này cũng đơn giản, trong nhà đã có mặt kính ở bàn.

Ngày hôm sau, Mã Lan nhờ thầy thợ mộc trong nhà xưởng đến nhà để giúp đỡ gắn khung và khảm tranh. Thợ mộc này cũng biết một ít chữ, còn tưởng rằng mình tới đây là để khảm thư pháp và tranh vẽ bình thường, còn nói Mã Lan sao đột nhiên cũng làm một bộ tranh khảm, sau khi nhìn thấy bức tranh, ông ta liền không nói được từ nào.

“Đây là thật ư?”

Mã Lan nói: "Chúng tôi cũng không dám làm giả”

“…” Thợ mộc im lặng một hồi lâu, sau đó nói: "Sao cô không nói sớm, cô nói sớm thì ta đã mang theo mấy khối gỗ đàn hương thượng hạng rồi.”

Mã Lan lúng túng nói: "Không cần đâu”

Thợ mộc không vui: "Tại sao lại không cần, nó sẽ là vật gia truyền trong tương lai, cả nước có được mấy bức tranh thế này cơ chứ?”

Mã Lan đúng thật là không biết.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 364: Chương 364



Thầy thợ mộc vẻ mặt mất hứng, cảm thấy Mã Lan và những người khác không quan tâm đúng mức đến bức tranh. Leo lên chiếc xe đạp của Mã Lan, ông ta đi đến nhà xưởng rồi lấy ra những bảo bối quý giá của mình.

Đây là thứ ông ta vô tình nhặt được ở khu tái chế rác thải.

Những người không kinh doanh gỗ hiện nay không biết loại gỗ này quý như thế nào, những người giàu đều cất giấu những thứ này, chỉ có một số người ăn chơi phá của mới xem thứ này như phế phẩm mà bán.

Thợ mộc cẩn thận làm một bộ khung khảm, còn điêu khắc năm cánh sao lên đó.

Thành phẩm làm ra đẹp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Mã Lan.

Treo lên tường, nó thực sự trở thành một tác phẩm nghệ thuật.

Người thợ mộc hài lòng nói: "Lúc này mới xứng với bức tranh thư pháp này.”

TBC

Mã Lan cũng cảm thấy đẹp, muốn cho ông ta thêm chút tiền: "Không cần, chuyện này không thể nói đến tiền bạc, tôi đã rất vinh hạnh.”

Thầy thợ mộc khoát tay, ngay cả tiền công đã nói lúc trước cũng không cần.

Khi loại việc này được thực hiện lén lút, dù nhiều hay ít cũng phải kiếm thêm một chút, tuy nhiên, hiện tại thì điều này thật đáng xấu hổ. Bình thường thì quên đi, làm việc này trước bức tranh thư pháp của một vị lãnh tụ vĩ đại, với tư cách là một thợ mộc của giai cấp công nhân, anh ta cảm thấy rất đuối lý.

Mã Lan: "…..” Có vẻ nhận thức tư tưởng của bà vẫn chưa đủ cao. Không đạt đến được cảnh giới này.

Buổi tối, cả nhà đứng bên bức tường phòng làm việc, ngắm nhìn bức tranh.

Tô Chí Phong thở dài: "Thật đáng tiếc, anh không còn là thiếu niên nữa.”

Mã Lan nói: "Không sao, anh vẫn là một lão thiếu niên, cố gắng hết sức vì đồng nhân dân tệ.”

Tô Chí Phong: "…..”

Mã Lan: "… Khụ khụ khụ, em nói là vì người dân.”

Tống Sở che miệng cười khúc khích, sau đó nhìn Giang Bác nói: "Anh Tiểu Bác, cố lên.”

Chuyện này hai vợ chồng cũng không rêu rao khắp nơi, nhưng thợ mộc kia vừa vào trong xưởng đã lan truyền, càng truyền càng rộng, thành ra rất nhiều người biết.

Tô Chí Cường và Từ Mỹ Lệ đều là người xưởng thép, tất nhiên cũng nghe được tin tức này, Tô Chí Cường nói: "Tết Nguyên Tiêu nhà mình tụ họp ở nhà chú Ba đi, nhà chúng ta mang theo đồ ăn đến, chuyện này ba mẹ nhất định sẽ đồng ý.”

Vì thế đến ngày Tết Nguyên Tiêu, ông bà nội Tô và hai nhà còn lại đều đến nhà của Mã Lan.

Hiệu trưởng Tô kích động nhìn bức tranh thư pháp, sau đó dẫn theo cả nhà cháu trai và con trai cùng nhau ngồi xem.

Đầu tiên sử dụng ngôn ngữ chuyên ngành để khen ngợi từ này, từ này được viết tốt như thế nào hoành tráng uy nghiêm làm sao, sau đó hỏi con cháu: "Các cháu có biết từ này mang ý nghĩa gì không?”

Tô Bảo Cương hiện tại cũng được coi như một thiếu niên có học: "Cháu biết, đây là nói thiếu niên chúng ta càng mạnh mẽ, đất nước sẽ càng hưng thịnh.”

Hiệu trưởng Tô gật đầu: "Cho nên các con đã biết mình học vì cái gì chưa?”

Khuôn mặt của những đứa trẻ đỏ bừng.

Họ học để sau này khỏi phải học.

Tô Bảo Lượng ngượng ngùng hỏi: "Ông nội, thế nào mới được coi là mạnh mẽ, có giống như Tiểu Bác không?”

Tống Sở nói: "Trở thành tiến sĩ sẽ được coi là mạnh mẽ.”

Hiệu trưởng Tô cười nói: "Nói như vậy cũng không sai, tất nhiên, cũng không nhất thiết phải trở thành tiến sĩ, chỉ cần là thi đại học, vào đại học, xây dựng quê hương trở nên tốt đẹp.”

Tô Bảo Cương lập tức nói: "Vậy chúng cháu vẫn nên làm tiến sĩ thì hơn.” Làm tiến sĩ có thể làm cho đất nước phát triển, còn có thể không cần học tập, một mũi tên trúng hai đích.

Những đứa trẻ khác cũng gật đầu: "Đúng đúng, chúng ta vẫn nên làm tiến sĩ.”

Hiệu trưởng Tô rất vui khi nghe điều đó.

“Bọn nhỏ nhà họ Tô chúng ta, quả nhiên đều có ý chí, đời sau so với đời trước càng mạnh hơn, so với cha các cháu mạnh hơn nhiều.”

Đứng sau ông cụ là ba người cha.

Đặc biệt là Tô Chí Phong, quả thực một lời khó nói hết. Nghĩ đến ông nội Tô nếu biết nguyên nhân thật sự khiến đám nhóc này muốn làm tiến sĩ, còn không phải sẽ tức giận mà ngất luôn sao?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 365: Chương 365



Bởi vì chuyện vui này, Hiệu trưởng Tô ở lại bên này uống hai chén, lần này là rượu trắng chính ông cụ mang tới, chỉ sau hai chén ông cụ đã ngà ngà say, Tô Chí Phong cùng anh cả Tô Chí Cường đạp xe đưa hai cụ về nhà.

Trên đường trở về, Hiệu trưởng Tô còn say sưa nói: "Nhà họ Tô chúng ta có tiền đồ rồi, Tiểu Bác của chúng ta sau này có thể làm cho đất nước hưng thịnh, nhân dân hạnh phúc, nước Hoa của chúng ta nhất định sẽ trở thành một cường quốc trên thế giới…”

Tô Chí Phong và Tô Chí Cường: "…..” Lòng cha thật lớn.

Sau Tết Nguyên Tiêu, Tống Sở và Giang Bác bắt đầu đi học trở lại.

TBC

Hai người sau nửa học kỳ này sẽ học trung học, cho nên vừa khai giảng đã rất bận rộn.

Là một học sinh chuẩn bị thi tốt nghiệp, bạn không chỉ phải học những bài học mới mà còn phải học các bài học trước đó.

Các giáo viên chỉ mất một tháng để hoàn thành bài học mới nhanh chóng, sau đó cho học sinh bắt đầu học lại các môn học của lớp 1, thậm chí học lại cả môn học của lớp 5, lớp 6.

Điều này đối với đứa trẻ khác mà nói quả thực chính là dày vò, nhưng đối với Tống Sở ngược lại rất có lợi.

Với sự giúp đỡ của Giang Bác, kiến thức cơ bản của cô rất vững chắc. Hơn nữa, Giang Bác đã đánh dấu cho cô những điểm quan trọng.

Cho nên học kỳ này, trong lớp cô học thoải mái nhất, mỗi ngày còn có thể dành một giờ để viết sách.

Mỗi ngày sau giờ học, cô ngồi trên xe của Giang Bác, nhìn những ngôi nhà hai bên ngõ, lắng nghe tiếng nói chuyện bên trong. Nhìn bà cụ mù ngồi ở ngã tư, cụ ông què, đứa bé ba tuổi bị trói vào cửa…

Trong hẻm đá, có đủ loại người, mỗi người lại có cuộc sống riêng, câu chuyện của riêng mình.

Những người tụ tập trong hẻm đá này tạo nên một câu chuyện.

Tống Sở mỗi ngày đều dùng một giờ đồng hồ, dùng máy đánh chữ viết ra câu chuyện theo trí tưởng tượng của mình.

Giang Bác thấy cô bận rộn, lại không cần anh hỗ trợ, chỉ có thể yên lặng tìm cho mình một công việc để làm, vừa lúc còn phải đáp lễ cho vị lãnh đạo kia.

Chỉ là lần này làm ra một chiếc xe điện khá là phức tạp, nếu không phải lần trước anh đã nói với cha rằng muốn làm xe điện thì anh đã không làm chuyện phức tạp như thế này chỉ để đáp lễ.

Làm xe điện không những phải làm lại động cơ, mà còn phải làm pin, mà làm pin thì sẽ phải làm bộ sạc. Ngoài ra, còn có một vài linh kiện linh tinh khác.

Sau khi Giang Bác cắt giảm, quyết định chỉ giữ lại công nghệ cốt lõi, những kỹ thuật khác chỉ cần bỏ được liền bỏ.

Dù sao, bọn họ cũng quá nghèo, thậm chí còn không mở được nhiều công xưởng sản xuất xe đạp, loại xe điện này dù được đưa vào sử dụng cũng sẽ không quá phổ biến, không cần thiết phải có nhiều chức năng như vậy.

Bên này, Tống Sở dùng một giờ viết xong câu chuyện của bà cụ mù, cô dụi dụi mắt, chạy tới thăm Giang Bác thì phát hiện anh đang vẽ gì đó lên trên giấy trắng.

Giấy trắng và bút vẽ đều là nhà nước cung cấp, Giang Bác cuối cùng cũng không cần dùng quyển sổ của mình để vẽ.

Các bức tranh được vẽ càng thêm rõ ràng và gọn gàng.

Tống Sở vừa nhìn, liền thấy có chút giống xe đạp, nhưng so với xe đạp thì có vẻ hơi "mập”.

Cô im lặng nhìn, cũng không quấy rầy anh.

Chờ Giang Bác vẽ xong, cô liền hỏi: "Anh Tiểu Bác, đây là cái gì?”

“Lễ vật cho vị lãnh đạo lớn kia.” Giang Bác nói

Tống Sở: "À, anh vẽ cái này tặng ngài ấy sao?”

Giang Bác lắc đầu: "Đây là xe, còn cần một số ứng dụng công nghệ.”

“Công nghệ gì?”

Biết Sở Sở không thông minh, Giang Bác nói rất đơn giản: "Không cần chân giẫm, có thể tự động.”

Ánh mắt Tống Sở sáng lên: "Sau này anh Tiểu Bác có thể dẫn em đi dạo bằng chiếc xe này nha, xe của chúng ta hiện tại có chút nhỏ.”

Hai năm trôi qua, hai người cũng đã trưởng thành. Tống Sở tuy rằng dáng người nhỏ nhắn nhưng chung quy vẫn có khác biệt, đặc biệt là Giang Bác lớn rất nhanh, ngồi ở bên trong có chút không thích hợp.

Trong mắt Giang Bác mang theo ý cười: "Anh tặng món quà này cho vị lãnh đạo kia, có thể ông ấy sẽ lại đáp lễ, anh sẽ muốn một chiếc xe điện.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 366: Chương 366



Dù sao, người dân ở đây có vẻ thích gửi đồ qua lại.

Tống Sở che miệng cười, cảm thấy anh Tiểu Bác rất biết tính toán tỉ mỉ.

Buổi tối ăn cơm xong, Tống Sở liền nói với cha mẹ chuyện chiếc xe điện mà anh Tiểu Bác muốn làm.

Tô Chí Phong nhìn con trai mình, chỉ cảm thấy đứa trẻ này có phải cũng quá nghiêm túc hay không, năm mới không thể đi xe đạp, hiện tại vẫn còn nhớ thương.

Mã Lan càng ngạc nhiên hơn: "Thật sự là một chiếc xe điện sao?”

Giang Bác gật đầu: "Có thể gọi như vậy.”

Mã Lan: "…” Cho nên, xe điện, là con trai bà phát minh ra sao?

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác rất thông minh.”

Tiếp đó, cô đem chuyện Giang Bác tặng quà cho vị lãnh đạo, sau đó ông ấy sẽ đáp lễ cho anh một chiếc xe điện nói cho cha mẹ mình biết.

Mã Lan cùng Tô Chí Phong: "…..” Thật đúng là hai đứa trẻ ngốc.

Công nghệ này làm sao mà một chiếc xe điện có thể so sánh được cơ chứ.

Nhưng có lẽ trong mắt con trai họ, công nghệ này cũng chỉ đáng giá một chiếc xe điện. Người có đầu óc, chính là có thể tùy hứng như vậy.

Giang Bác nói: "Con tranh thủ làm xong trước ngày mùng 1 tháng 5, đến lúc đó liền mua một chiếc làm quà sinh nhật cho mẹ.” Anh đã đồng ý với Sở Sở, muốn thật hiếu thuận với cha mẹ.

Mã Lan ngay lập tức cảm động không nguôi.

Rưng rưng nhìn con trai, không cần biết có chiếc xe này hay không, những lời này đã làm cho Mã Lan cảm thấy đáng giá, m.ó.c t.i.m móc phổi cho đứa nhỏ này cũng thật sự đáng giá.

Tống Sở cao hứng nói: "Tốt quá, đến lúc đó anh Tiểu Bác đèo em, mẹ chở cha, nhà chúng ta cùng đi dạo một vòng.”

Tô Chí Phong: "…..”

Mã Lan nói: "Con trai, mẹ yêu con vô cùng.”

Tô Chí Phong chua xót.

Còn không phải chỉ là làm xe điện thôi sao? Ông vẫn còn sức để tự đạp, không cần xe điện.

Giang Bác lại nói: "Mẹ ơi, công việc của con cần phải có linh cảm, cho nên có thể không thay giường không ạ? Nghỉ ngơi không tốt sẽ không có cảm hứng.”

Anh còn nhớ đầu xuân mẹ nói sẽ đổi giường.

Tô Chí Phong phá lên cười.

Mã Lan: "…”

...

Vì muốn làm ra bình ắc-quy hợp lý, Giang Bác đã tìm một đống ắc-quy các loại trong huyện để hiểu rõ hơn về kỹ thuật sản xuất ắc - quy của thời đại này.

Huyện trưởng Lữ vừa nghe tin anh muốn làm ắc-quy đã kinh ngạc không thôi, chạy tới nhà họ Tô: "Tiểu Bác, cháu làm ắc-quy để làm gì chứ, cái thứ đấy chẳng dùng được đâu, nhiều nhất là làm được đèn pin chứ không có tác dụng gì lớn."

Lần đầu tiên Giang Bác nghe thấy có người nói ắc-quy vô dụng, trong tương lai, địa vị của ắc-quy trong số những nguồn năng lượng sẽ vượt qua cả tài nguyên dầu mỏ, nó có thể chứa năng lượng gió cùng năng lượng mặt trời, đây toàn là những tài nguyên vô hạn.

Đương nhiên là Huyện trưởng Lữ không có tầm nhìn xa đến thế, ông ta khuyên nhủ: "Cháu làm về vật liệu đi, vật liệu tốt lắm đấy. Cháu nhìn xưởng thép của huyện chúng ta bây giờ đang rất là rực rỡ kìa, sản xuất thép quy mô lớn cho công xưởng thép quốc gia, từ sau khi làm lò luyện thép kiểu mới, sản lượng thép mà chúng ta làm ra đã vượt qua hai mươi triệu tấn rồi, cháu có hiểu có nghĩa là gì không, nghĩa là tăng hơn mười triệu tấn so với trước đây. Trước đây, chúng ta chỉ sản xuất có sáu triệu tấn mỗi năm thôi, cháu biết không?"

Giang Bác không hé răng, anh cảm thấy với sản lượng này thì không có gì để kiêu ngạo hết. Cái lò kia sản xuất tới hiện tại chỉ được tí tẹo sắt thép vậy thôi, chỉ có thể nói là do thiết bị luyện thép quá lạc hậu.

Nhưng Tống Sở lại nghe mà thấy phấn khích: "Nhiều sắt thép như vậy, thế sau này có thể sản xuất thêm xe đạp không ạ?"

Huyện trưởng Lữ: "... Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng mà chúng ta cần phải nỗ lực hơn nữa, thế nên Tiểu Bác à, có phải chúng ta nên tập trung vào luyện thép thì thích hợp hơn đúng không?"

Huyện trưởng Lữ mặt mày đầy vẻ chờ mong, nhưng Giang Bác vẫn từ chối một cách vô tình.

"Cháu phải tặng quà, tạm thời không rảnh, đợi cháu hết bận rồi lại tính sau." Huyện trưởng Lữ sửng sốt: "Tặng quà gì thế?"

Tống Sở nói: "Tặng người đã tặng thư pháp cho anh Tiểu Bác ấy ạ."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 367: Chương 367



Huyện trưởng Lữ: "... Cậu chuẩn bị tặng một bình ắc-quy à? Không bằng đưa sắt thép kiểu mới đi, lãnh đạo ngóng trông việc theo kịp sản lượng sắt thép cả nước lắm."

Giang Bác nói: "Tôi tặng xe."

Giang Bác lấy bản vẽ kỹ càng mà anh đã vẽ ra, sau đó giảng giải về nguyên ký của chiếc xe cho Huyện trưởng Lữ nghe.

Đương nhiên Huyện trưởng Lữ không nghe hiểu những nguyên lý phức tạp trước đó, nhưng kết quả cuối cùng thì hiểu được, nói cách khác thì bình ắc-quy này, nó có thể kéo được một chiếc xe.

Để được như thế phải chứa nguồn năng lượng lớn đến thế nào chứ, lúc bấy giờ Huyện trưởng Lữ cũng đã biết được triển vọng của ắc-quy, nếu làm ra được thật thì kinh khủng đến dường nào.

Huyện trưởng Lữ rút lại những gì mình vừa nói, sau đó yên lặng vỗ vai Giang Bác, để lại ắc-quy rồi rời đi, lúc trước khi đi còn nói: "Cần gì cứ nói với bác."

Giang Bác gật đầu.

Chuyện Giang Bắc sắp tặng quà cho Lãnh đạo bị cảnh vệ Tiểu Vũ báo cáo cho Thủ trưởng Trần biết.

Thủ trưởng Trần luôn chú ý chặt chẽ đến tình huống nhà họ Tô, chú ý đến sự phát triển của Giang Bác.

Sau khi nghe được tin tức liền cười, lúc nói chuyện phiếm với lãnh đạo sau buổi họp lại nhắc đến chuyện này.

Lãnh đạo cười: "Đúng là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng đừng vì chuyện của tôi mà làm chậm trễ kế hoạch phát triển quốc gia."

Thủ trưởng Trần nói: "Tôi thấy không những không làm chậm trễ mà còn có lợi đấy, mấy thứ đồ mà cậu ấy làm ra đều sẽ không kém, tôi đang rất chờ mong đây."

Bởi vì các lãnh đạo vui vẻ nên đã để bên huyện Bình An phối hợp nhiều hơn vào công cuộc của Giang Bác, phía huyện Bình An đã nhận được vài tư liệu về ắc-quy từ viện nghiên cứu trong tỉnh.

Toàn bộ những tư liệu đó đều là do Sở trưởng Cao giúp đỡ, tìm người hỏi thăm.

Bây giờ Sở trưởng Cao của viện nghiên cứu đang ngồi c.h.ế.t lặng.

Giờ ông đã chấp nhận hiện thực rồi, không có chuyện Giang Bác sẽ đến viện nghiên cứu ở tỉnh. Lần trước Thủ trưởng Trần đến huyện Bình An cũng đã khảo sát qua viện nghiên cứu tỉnh thành, tiết lộ rằng chắc chắn sau này Giang Bác sẽ lên thủ đô một chuyến.

Vì chuyện này mà Sở trưởng Cao thở ngắn than dài cả một khoảng thời gian, cảm thán ngành điện lại mất đi một viên tướng giỏi. Nhưng nghĩ đến ngành khác lại có thêm một đại tướng, trong lòng ông ta hơi được an ủi một chút xíu.

Lần này biết Giang Bác sẽ làm bình ắc-quy, có chút liên quan đến điện đóm nên tâm trạng lại càng tốt hơn, tích cực hỗ trợ Giang Bác, còn cảm thán với Huyện trưởng Lữ: "Sau này cậu ấy sẽ làm về cái gì ấy nhỉ?" Kiểu như hầu hết các ngành sản xuất đều làm được, nhưng sau này sẽ nghiên cứu chủ yếu đến phương diện nào?

Huyện trưởng Lữ nói: "Tôi ước cậu ấy làm hết, rốt cuộc thì chúng ta cũng chẳng làm được gì to lớn."

"....."

Thật ra những tư liệu đó không giúp đỡ được quá nhiều cho Giang Bác, nhưng lại khiến anh làm thuận tiện hơn nhiều, dù gì thì lúc trước anh cũng chưa bao giờ nghiên cứu về ắc-quy.

Bây giờ cần làm thì phải cho ra dáng làm.

Bởi vì phải làm xong xe điện trước ngày một tháng năm, nên Giang Bác chỉ cho bản thân một tháng rưỡi để hoàn thành tất cả các công việc sáng tạo kỹ thuật. Nửa tháng còn lại dùng để sản xuất xe điện, không thì sẽ không kịp tặng quà cho mẹ vào ngày hai tháng năm được.

TBC

Bời vì cần quá nhiều kỹ thuật nên trông Giang Bác cũng vội vàng hơn ngày thường một ít.

Tống Sở cũng không dám làm phiền anh, ngồi viết văn một giờ xong lại ra sân tìm linh cảm, nhưng mấy thứ như linh cảm không dễ tìm. Chỉ dựa vào trí tưởng tượng thì không được, cô liền nhân lúc cha mẹ chưa về, bò lên thang để ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Giang Bác đến tìm cô, nhìn thấy cô ở trên thang liền lấy ghế dựa ngồi dưới chân thang.

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác đang làm gì vậy?"

"Làm việc."

"Thế anh ngồi dưới chân thang làm gì?"

"Sợ em ngã xuống."

Tống Sở mếu máo, đang chuẩn bị xuống dưới thì thấy bà lão cạnh nhà đang ôm Tô Tiểu Hoa nhìn cô.

Tống Sở hô một tiếng.

Bà lão Lâm lo lắng nói: "Sao cháu cứ bò lên thang suốt thế, nguy hiểm đấy, đừng làm vậy nữa."

"Không sao đâu bà ạ, cháu vẫn đứng vững lắm." Tống Sở nói tiếp: "Cháu muốn viết sách, cháu phải tìm linh cảm."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 368: Chương 368



Bà lão Lâm cười: "Tìm linh cảm gì cơ?"

"Chuyện cũ ấy ạ, cháu cần tìm linh cảm cho vài câu chuyện của những năm trước". Tống Sở nhăn mày nói, cô không được đi ra ngoài chơi một mình, không thì anh Tiểu Bác sẽ không yên tâm, sẽ đi ra ngoài cùng cô. Nhưng để viết được cuốn sách này, cô cần rất nhiều linh cảm, mỗi ngày chỉ dựa vào chút xíu thời gian lúc tan học thì hoàn toàn không đủ để cô nắm bắt được linh cảm.

Bà lão Lâm cạnh nhà cười nói: "Cháu muốn biết chuyện cũ nào?"

"Chuyện về con hẻm đá chỗ chúng ta ạ."

"Cháu muốn biết cái đó à, bà có biết này. Bà ở đây cả đời, người ở đây bà đều biết hết."

TBC

Đôi mắt Tống Sở sáng quắc, hệt như hai ngôi sao chiếu thẳng vào bà lão Lâm.

Bà lão Lâm nói: "Cháu đứng trên thang nguy hiểm quá, xuống dưới đi, bà đứng ở bờ tường cạnh sân kể cho mà nghe."

Hai nhà cách nhau mỗi một bức tường, nói chuyện cũng nghe rõ được cả tiếng.

Tống Sở ngân nga một tiếng đi xuống thang rồi lấy ghế ngồi cạnh tường, ở bên cạnh, bà lão Lâm hỏi cô muốn biết ai: "Thôi bà cứ nói về bên nhà họ Liễu trước nhé..."

Qua lời kể của bà lão Lâm, Tống Sở phát hiện sẽ ngẫu nhiên nghe được tin tức nào đấy, thật sự là không có chuyện nào có thật mà lại xuất sắc được như thế.

Qua lời kể của bà lão Lâm, Tống Sở có thêm nhận thức sâu sắc về hẻm đá nhỏ.

Cô thậm chí còn cảm nhận được một kiểu tư tưởng mới từ trong những câu chuyện đó, vận mệnh của những người này có liên quan chặt chẽ đến sự thay đổi của thời đại.

Tống Sở nghe xong một mẩu chuyện cũ, đưa Tô Tiểu Hoa quay về, sau đó đưa đồ ăn vặt của mình cho bà lão Lâm, rồi cảm ơn bà lão.

Bà lão Lâm cũng không khách sáo, đồng ý với cô là sau này mỗi ngày sẽ kể cho cô nghe một đoạn.

Buổi tối, Tống Sở liền nói chuyện cho mẹ Mã Lan: "Mẹ ơi, có được không ạ?"

Mã Lan nhìn đôi mắt trong veo của con gái nhà mình.

Ngăn cản đứa bé lui tới với hàng xóm, bản thân bà cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, bây giờ bà lại càng không nói được lời từ chối. "Đương nhiên là được.”

Có sự đồng ý của Mã Lan, Tống Sở cực kỳ vui vẻ. Sau khi tan học, cô làm bài tập về nhà trước, sau khi ôn tập xong thì đứng trong sân hét một tiếng, gọi Bà lão Lâm. Khi nghe bà lão Lâm trả lời lại, cô liền ngồi dưới bức tường trong sân nghe bà lão kể chuyện.

Thật ra Mã Lan đồng ý để mỗi ngày cô có thể đến nhà Bà lão Lâm nghe kể chuyện, dù sao cũng gần sát một bên.

Nhưng Tống Sở không muốn ảnh hưởng tới công việc của Giang Bác.

Cô vừa ra ngoài, anh Tiểu Bác cũng sẽ đi theo ra ngoài, nhưng công việc của anh Tiểu Bác bận, cô không muốn để anh Tiểu Bác phải vì cô mà vứt bỏ công việc, dù sao ngồi dưới góc tường như vậy cũng rất tiện.

Giang Bác trong mắt của Tống Sở luôn rất bận rộn vậy mà giờ đây lại ngồi ở bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô.

Ánh mắt mang theo một chút không vừa lòng.

Từ sau khi Sở Sở và bà lão Lâm cách vách giao hẹn, ngay cả đến nhìn anh một cái Sở Sở cũng không có nhìn.

Vì tiết kiệm thời gian, lúc Sở Sở đi học càng cẩn thận nghiêm túc hơn so với trước kia, tan học liền ôn tập bài học. Những kiến thức này cô đều biết, cho nên không cần hỏi anh.

Trong lòng Giang Bác càng không vừa lòng, có điều hiện giờ anh cũng học được cách coi trọng thể diện, trên mặt không biểu hiện ra. Cha đã nói, phụ nữ không thích chơi với người đàn ông có tính tình nóng nảy.

Buổi tối lúc ngủ, anh quay lưng về phía Tống Sở, giả bộ đang ngủ.

Tống Sở thì vui vẻ nhoài người về cạnh anh, kể chuyện của mình cho anh. Cái trạng thái nhập tâm này, làm Giang Bác mệt mỏi vô cùng.

Luận văn nào anh cũng biết viết, chỉ là không biết kể chuyện. Không phải chỉ là câu chuyện thôi sao, hừm, chờ anh làm ra xe điện, anh sẽ chở theo Sở Sở đi ra ngoài hóng gió đi tìm cảm hứng. Cảm hứng ở nhà làm sao so được với bên ngoài.

“Sở Sở, cô Út nói, tìm cảm hứng phải đi ra ngoài.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 369: Chương 369



Tống Sở nói: “Vâng, em biết, nhưng không phải em không tiện ra ngoài sao?”

Giang Bác lật người lại nhìn cô: “Chờ anh làm ra xe điện, anh chở em ra ngoài.”

Tống Sở vui mừng nói: “Được ạ, em còn muốn nghe những người khác kể chuyện. Bà lão Lâm nói, người lớn tuổi đều biết rất nhiều chuyện.”

Giang Bác nói: “Anh đi cùng em.”

Tống Sở cảm động trong lòng: “Anh Tiểu Bác, anh thật tốt.”

Giang Bác khẽ cười cười: “Vậy mỗi đêm em đều kể chuyện cho anh nghe đi, giống như trước đây vậy.”

“Được.” Tống Sở không chút do dự liền đồng ý.

Để sớm có thể chở Tống Sở đi ra ngoài hóng gió tìm cảm hứng, kéo lại sự chú ý của Tống Sở ở trên người Bà lão Lâm, Giang Bác thật sự đã đem mười phần sức lực của mình ra để làm việc.

Những công việc này đối với anh không tính là nhiều, tài liệu kỹ thuật anh nhận được thông qua sự tính toán của não bộ, đã sớm đạt được kết quả, chẳng qua anh lười viết ra mà thôi, mỗi ngày đều phải bắt tay vào viết quá mệt mỏi rồi.

Vốn dĩ tính từ từ viết, nhưng hiện tại không ổn rồi, phải nhanh chóng viết ra.

TBC

Bởi vì tài liệu kỹ thuật cần phải làm quá nhiều, anh dứt khoát tự mình bắt tay vào cải tiến thêm một cái máy đánh chữ, bởi vì máy đánh chữ của Tống Sở không có cách nào đánh ra phương trình hóa học và công thức vật lý. Anh để xưởng máy móc của Xưởng trưởng Cổ cải tạo máy, liền có thể dùng đánh tài liệu.

Xưởng trưởng Cổ còn nói: “Hà tất gì phải phiền phức như vậy, để Huyện trưởng Lữ sắp xếp cho cậu mấy trợ lý, muốn viết cái gì thì sắp xếp cho người khác làm, cần gì cậu phải tự mình động tay vào.”

Giang Bác vô cùng nghiêm túc từ chối.

“Không cần thiết.” Vị trí trợ lý của anh vĩnh viễn chỉ có Sở Sở.

Tuy rằng hiện tại cô bỏ khoa học tự nhiên theo đuổi văn học, cũng không có khả năng làm trợ lý cho anh nữa, nhưng tự tay làm vào những việc này, anh cũng không phải chưa từng làm qua, hoàn toàn không cần một người xa lạ nào ở trước mặt anh.

Máy đánh chữ cải tiến xong, Giang Bác liền đem đặt bên cạnh máy đánh chữ của Tống Sở, hai người mỗi ngày đều ngồi cạnh nhau cùng đánh chữ.

Tuy rằng mỗi ngày hai người không ai nói gì, nhưng ngồi ở cùng một cái bàn học, lạch cạch lạch cạch đánh chữ, cái loại cảm giác này làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Trong lòng Giang Bác có chút hối hận, trước kia chỉ vì lười biếng mà không làm như thế này?

Mã Lan đi vào đưa hoa quả cho hai đứa nhỏ, nhìn thấy cảnh hai đứa nhỏ như vậy, liền cười nói: “Đều thành chiến hữu cách mạng rồi, còn ở cùng một chiến hào làm việc.”

Tống Sở ăn lát táo mẹ vừa cắt ra, sau đó đưa một miếng đưa cho Giang Bác, hỏi: “Mẹ, chiến hữu cách mạng là gì ạ.”

“Chiến hữu cách mạng chính là…” Mã Lan vỗ vỗ đầu mình, đột nhiên nghĩ đến, cái từ này ở thời đại này hình như là dùng để miêu tả cặp tình nhân cùng chung chí hướng.

Vừa mới dùng sai từ rồi.

Bà đổi cách giải thích: “Chính là bạn bè vì mục tiêu chung mà cùng nhau nỗ lực, mối quan hệ rất cao thượng.”

Tống Sở cười nói: “Vậy con và anh Tiểu Bác chính là chiến hữu cách mạng, so với chiến hữu cách mạng còn thân thiết hơn.”

Cô hỏi Giang Bác: “Đúng không anh Tiểu Bác.”

Giang Bác đang ăn táo hai má phồng lên, sau đó gật đầu. Không sai, rất thân thiết.

Mã Lan xấu hổ cười cười, xoa đầu con gái, lại xoa cái đầu thông minh của con trai, Mã Lan cảm thấy về sau mình không thể ở trước mặt bọn nhỏ nói lung tung được.

Làm một người mẹ, bản thân phải có sự giáo dục đúng đắn với bọn nhỏ.

Chờ Mã Lan đi, hai người lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Tống Sở còn cổ vũ Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, cố lên! Ta cùng nhau hoàn thành công việc nào.”

Tâm trạng vui vẻ, công việc thuận lợi, điều kiện công việc còn đặc biệt thoải mái, hiệu suất công việc của Giang bác cũng được nâng cao.

Chỉ mất ba ngày, đã hoàn thành việc ghi chép tài liệu về ắc-quy chì-axit.

Loại ắc-quy này có tuổi thọ 70V, có thể chạy 50 km, đối với Giang Bác, tuổi thọ của pin vẫn chưa đủ tốt, nhưng xem xét nguyên vật liệu và trình độ chế tác ở đây, anh cũng không có lựa chọn khác. Sau khi viết xong tài liệu về ắc-quy, Giang Bác liền ném sang một bên bắt đầu làm mô-tơ điện cần thiết cho xe điện.
 
Back
Top