Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 370: Chương 370



Thời đại này đã xuất hiện động cơ điện, hơn nữa xuất hiện rất sớm, nhưng độ sử dụng rộng rãi lại không bằng động cơ. Giang Bác vốn dĩ còn tính xem liệu có thể tái hiện việc thay đổi về mặt kỹ thuật hay không, kết quả đến thành phẩm có thể để anh sửa đổi cũng không có.

Anh chỉ có thể tự mình bắt tay làm, sau một hồi sàng lọc ở trong đầu, cuối cùng tạo ra một kiểu định luật về dòng điện một chiều, có trục quay vĩnh cửu của nam châm, cuộn dây đa cực stator, cảm biến vị trí.

Lựa chọn kiểu này vì một phần rất đơn giản, thời đại này đã có động cơ không chổi than, tuy rằng không có tài liệu cụ thể, nhưng trong tài liệu của Huyện trưởng Lữ có nhắc tới. Giang Bác cảm thấy làm ra trên cơ sở này, hẳn là sẽ không tạo ra động tĩnh gì quá lớn đâu.

Nguyên lý của loại động cơ này rất đơn giản, nhưng cái khiến Giang Bác buồn bực chính là, vật liệu cách điện ở đây không đáp ứng yêu cầu của anh đối với động cơ này, anh còn phải làm ra tấm cách điện, ít nhất cũng là loại cách điện cấp B. Ngoài ra nơi này đến bóng bán dẫn cũng không có, không có bóng bán dẫn, vậy không có cách nào tạo ra chuyển mạch điện bóng bán dẫn…

Giang Bác cau mày gõ máy đánh chữ của mình, từng chút một đánh ra công nghệ bóng bán dẫn.

Tống Sở thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cảm thấy có lẽ anh gặp phải việc khó rồi, làm nghiên cứu đặc biệt hao tổn đầu óc, anh Tiểu Bác chắc chắn mệt rồi.

Cô vươn tay ra giúp anh xoa huyệt thái dương: “Anh Tiểu Bác, anh nghỉ chút đi, đừng lao lực quá.”

Giang Bác: “... Không mệt!” Tay gõ càng nhanh.

Tống Sở liền nói: “Vậy em đi giúp anh rửa táo, anh làm xong việc liền có thể ăn.”

Giang Bác khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục đánh chữ lạch cạch lạch cạch.

'Khắc phục' mọi khó khăn, cuối cùng vào giữa tháng tư, Giang Bác đã kịp hoàn thiện tất cả yêu cầu kỹ thuật của xe điện.

Trước kia những tài liệu đều trực tiếp ném cho người khác làm, nhưng lần này khác, dù sao cũng là dùng để tặng người khác, cần phải chú trọng chút.

Anh tìm một cái túi giấy màu nâu, đặt tài liệu ngay ngắn vào bên trong.

Tống Sở dùng sợi len màu đỏ thắt nơ con bướm lên trên túi giấy màu nâu. Viết một vài lời chúc, còn vẽ một cái mặt cười.

Mã Lan còn có chút lo lắng, rốt cuộc từ lúc bà đến đây 'người vĩ đại' kia đã cách xa so với bà, cổ ngửa ra như muốn gãy rời cũng không thể nhìn thấy người.

Vậy mà, bây giờ con trai bà lại muốn tặng quà cho người ta…

Giang Bác nói: “Nhất định phải tặng.”

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác là người rất coi trọng lễ nghĩa.”

Giang Bác nói: "Tặng thì mới có xe điện đi hóng gió.”

“Ý của anh Tiểu Bác là, tặng rồi thì mới có xe điện cho mẹ, để mẹ chở cha đi hóng gió.”

Tô Chí Phong ngoài mặt khẽ cười, trong lòng thì hả hê, thấy con của ông đúng là trưởng thành quá nhanh rồi, trước kia là một con mọt sách, hiện tại thực sự biết dỗ nữ đồng chí rồi. Rõ ràng là tặng quà cho lãnh đạo lớn, thế nhưng còn có thể kèm thêm lấy lòng vợ ông và con gái, giống như là cố ý làm cho con gái và vợ của ông vậy.

So với con trai ông, người làm cha như ông, quả thực quá thật thà rồi.

Lúc trước thế mà ông còn lo con trai không tìm được đối tượng, bây giờ xem ra ông còn phải lo con trai sau này sẽ lừa biết bao cô gái.

Gói quà xong, Giang Bác liền tìm Tiểu Vũ, để anh ta đưa đến thủ đô.

Khi cảnh vệ Tiểu Vũ nghe được phải tặng cho ai, sợ muốn chết: “Để tôi đi tặng, thế... thế không thích hợp cho lắm.”

Giang Bác nhìn Chu Đại Sơn.

Chu Đại Sơn kích động không nói nên lời, sau đó xua tay: “Không được, chú không được.”

Tiểu Vũ nói: “Tôi giúp cậu liên hệ phía bên tỉnh, sẽ có người bên chuyên gia tới lấy, nhưng nếu là trước kia, những thứ này không thể giao cho bất cứ ai.”

Một túi tài liệu dày như vậy, còn dày hơn so với bất kỳ lần nào của trước kia. Xem ra có vẻ rất lợi hại, hiện tại anh ta không thể không lo lắng.

Buổi tối hôm đó, phía bên tỉnh thành liền cho người tới lấy “quà”.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 371: Chương 371



Giang Bác vốn dĩ còn muốn thẳng thừng nói ra một câu, nếu muốn đáp lễ, hãy gửi đến một chiếc xe điện, nhưng mẹ anh đồng chí Mã Lan nói như vậy không thích hợp.

Vì thế Giang Bác cũng học được cách khéo léo, không đề ra yêu cầu, chỉ là dặn dò nói: "Trước 1/5 phải làm ra.”

Người tới lấy số tài liệu này, suốt đêm đi về phía thủ đô.

Dù sao cũng là tặng quà cho lãnh đạo lớn, ai cũng không dám xem.

Quà của Giang Bác mới gửi đi không quá hai ngày thì sách của Tống Sở cũng hoàn thành rồi.

Quyển sách này là quyển sách cô viết lâu nhất.

Cũng là tác phẩm mà cô dành nhiều tâm tư nhất.

Tống Sở cảm thấy quyển sách này của mình có công lao của Bà lão Lâm, còn tìm Bà lão Lâm hỏi xem có thể ký tên bà hay không.

Bà lão Lâm lộ rõ sự cảm động trước tấm lòng này của cô, nhưng vẫn từ chối: "Không cần đâu, bà cũng không có làm gì, chỉ là kể chuyện cho cháu mà thôi. Bản thảo kia của cháu bà cũng xem qua rồi, chi tiết giống bà kể chuyện không quá nhiều.”

Khuôn mặt nhỏ của Tống Sở đỏ bừng: "Cô Út cháu đã nói, tiểu thuyết bắt nguồn từ hiện thực, nhưng phải vượt qua hiện thực, cho nên không thể viết sự thật. Chúng ta chỉ có thể tìm cảm hứng từ chính những câu chuyện trong hiện thực, tự mình biên soạn những câu chuyện thuộc về chính mình. Chính bà đã cho cháu một sự trợ giúp lớn, cháu cảm thấy quyển sách này cũng có một phần của bà.”

“Đứa nhỏ này, đúng là rất thành thực.” Bà lão Lâm cười: "Bà lớn tuổi rồi, không cần cái đó. Bà chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, chờ sách của cháu ra, cháu tặng bà một quyển là được rồi.”

Tống Sở lập tức đồng ý: "Cháu nhất định sẽ tặng, chắc chắn sẽ tặng! Tặng bà hai quyển luôn ạ!”

Bà lão Lâm cười đến ho khan vài tiếng.

Tống Sở ở sân bên này nói: "Bà ơi, bà lại bệnh sao?”

“Bệnh cũ, không sao, bà đi nghỉ ngơi đây.”

Một lát sau, liền không nghe được âm thanh gì nữa.

Tống Sở có chút lo lắng, trèo lên cái thang nhìn nhìn, trong sân quả nhiên không có bóng dáng của bà lão Lâm nữa.

Đến Tô Tiểu Hoa cũng trèo tường trong sân trở lại bên này.

Tống Sở ôm Tô Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, ngày thường em ở bên Bà lão Lâm nhiều hơn nhé.”

Tô Tiểu Hoa meo một tiếng.

Sau khi đem bản thảo của sách gửi đến tỉnh, Tống Sở liền chờ hồi âm của cô nhỏ Tô Văn Lệ. Bởi vì dành nhiều tâm tư nhất, cũng dùng một cách viết hoàn toàn mới, cho nên trong lòng Tống Sở không yên tâm, buổi tối đều ngủ không được.

Giang Bác thấy cô cuối cùng cũng hết bận rồi, những vẫn còn tâm sự nặng nề, liền nói: "Đều viết xong rồi, đừng nghĩ nữa.”

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, anh không mong đợi hồi âm của bác lãnh đạo kia à?”

Giang Bác lắc đầu, anh chỉ mong đợi quà đáp lễ.

Quà của Giang Bác trải qua vài ngày đường dài bôn ba, cuối cùng cũng đến được phía thủ đô.

Lãnh đạo lớn vừa mới họp xong, trở lại văn phòng liền thấy phía bên văn phòng thư ký đưa tới một kiện hàng.

Trên kiện hàng có vẽ mặt cười, thắt cái nơ con bướm, trông rất trẻ con.

Bí thư liền nói: "Đây là quà đáp lễ được gửi đến từ đồng chí Tô Giang Bác huyện Bình An.”

TBC

Lãnh đạo lớn vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy buồn cười: "Còn đưa quà đáp lễ đến cho tôi, tôi phải xem xem đáp lại cái gì nào.”

Bí thư muốn giúp, ông cũng không cần. Dù sao cũng là chút tấm lòng của bọn nhỏ, vẫn nên tự tay mình mở.

Mở túi công văn ra, mặt trên chính là tạo hình của một chiếc xe, có chút giống xe máy, nhưng cũng có chút khác biệt.

“Đây là muốn tặng tôi một chiếc xe máy ư?”

Bên dưới hình vẽ chiếc xe là một loạt bản vẽ lắp ráp và linh kiện, bao gồm số liệu linh kiện, tiếp bên dưới chính là một số tài liệu viết các công thức khác nhau.

Tuy rằng lãnh đạo lớn không phải chuyên gia về phương diện này, nhưng vẫn thấy đây chắc là một số tài liệu kỹ thuật.

Nghĩ đến những thành tựu trước đây của vị đồng chí nhỏ này, ông liền để bí thư đi thông báo cho các chuyên gia bên viện nghiên cứu thủ đô tới. Mỗi một chuyên ngành đều mời một vị tới, xem xem số tài liệu này rốt cuộc là kỹ thuật gì.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 372: Chương 372



Chẳng mấy chốc, vài vị chuyên gia tóc đã hoa râm liền tới đây, trên người vẫn còn mặc áo thí nghiệm của phòng thí nghiệm. Biết tin lãnh đạo lớn nói muốn bọn họ qua đây để phân rõ một số tài liệu kỹ thuật, còn tưởng tài liệu từ đâu làm ra, nhanh chóng đi qua.

Lãnh đạo lớn cũng không nhiều lời, chỉ để cho bọn họ phân rõ trên tài liệu cụ thể là những kỹ thuật nào.

Mấy vị chuyên gia lập tức dựa theo những tài liệu mà chính bản thân tự nghiên cứu được tiến hành phân tích, sau đó từng người nghiên cứu từng lĩnh vực của mình.

Số tài liệu này quá nhiều, bọn họ tổng cộng xem hai tiếng đồng hồ, mới nhìn cái ra được sơ bộ.

Sau khi xem xong, vẻ mặt của vài vị chuyên gia đều hưng phấn kích động.

Một vị chuyên gia phụ trách nghiên cứu bóng bán dẫn nói: "Lãnh đạo, những tài liệu kỹ thuật về bóng bán dẫn này, là từ đâu có được?”

Lãnh đạo lớn nói: " Nói cho tôi biết trước, số tài liệu kỹ thuật này, rốt cuộc thế nào?”

Ngoài ra một vị chuyên gia nghiên cứu về động lực học nói: "Thoạt nhìn ban đầu, là một chiếc xe đạp sử dụng nguồn năng lượng điện làm động lực, nhưng kỹ thuật bao hàm trong đó quả thật quá phong phú. Cái động cơ điện này ở nước ngoài cũng có nghiên cứu, nhưng kỹ thuật này tuyệt đối không giống bọn họ.”

TBC

“Còn có công nghệ bóng bán dẫn, cũng khác biệt rất lớn với chất bán dẫn của chúng ta. Có thể nói thế này, nếu công nghệ bóng bán dẫn này mà thí nghiệm thành công, có thể nói là một bước nhảy lớn trên phương diện nghiên cứu bóng bán dẫn.”

Một chuyên gia khác nói: "Hiện nay tài liệu về tấm cách điện cũng không có, đối với việc sử dụng điện năng, đóng một vai trò rất lớn.”

Cuối cùng phải bỏ tài liệu nghiên cứu ắc-quy trong tay xuống, kích động không thôi: "Nếu là tôi, tác dụng của ắc-quy mới là một tiến bộ lớn về phương diện nguồn năng lượng, bình ắc-quy này thế mà lại có thể khiến cho chiếc xe chạy liên tục 50km. Các đồng chí, 50km đó.”

Chuyên gia khác nghe vậy, đều tới xem tài liệu về bình ắc-quy trong tay ông ta.

Vị chuyên gia kia kích động nói: "Đem đến xưởng kỹ thuật ắc-quy tiến hành cải tiến đi, chúng ta có rất nhiều thiết bị có thể tiến hành cải tiến.”

“Còn có mạch tích hợp, đây đúng là công nghệ mà trước kia chúng ta còn chưa khai thác.”

Lãnh đạo lớn nghe một mạch, trong lòng ngày càng vui mừng, ông ta không thể ngờ, thứ mình nhận được thế mà lại là một món quà tuyệt vời: "Công nghệ này, chênh lệch thế nào với nước ngoài?”

Một vị chuyên gia lớn tuổi nhất nói: "Thời điểm mới về nước, nhiều thứ khá phức tạp vì mới mẻ, ví dụ như cái bóng bán dẫn này, nhưng tình hình hiện tại không rõ ràng lắm…”

Nói xong, mọi người đột nhiên nhìn về phía lãnh đạo lớn, vẻ mặt chờ mong nhưng có chút lo lắng: "Lãnh đạo lớn, đây không phải đều là những kỹ thuật mà quốc gia khác cho chúng ta chứ.”

Bọn họ trong lòng chờ mong, là bởi vì có thể khiến cho đất nước bớt chút khó khăn, nhưng lại rất lo lắng, nếu thực sự là kỹ thuật nước ngoài, vậy sự chênh lệch giữa bọn họ và nước ngoài cũng quá lớn rồi. Những kỹ thuật đối với bọn họ, tuyệt đối không phải sản phẩm thế hệ đầu, mà là sản phẩm hoàn thiện.

Lãnh đạo lớn cười dập tắt điếu thuốc trong tay: "Đương nhiên không phải, đây là tài liệu kỹ thuật của chính chúng ta. Tình hình cụ thể không gấp, các ông trước tiên hãy thực nghiệm một chút tính khả thi của những kỹ thuật này.”

Nhóm chuyên gia lúc này bắt đầu hoài nghi, không phải là đất nước vẫn còn có một cái phòng chứa bí mật chứ, cũng không phải không có khả năng.

Bọn họ cũng không hỏi nhiều, bất kể là cái căn cứ nào nghiên cứu phát triển, chỉ cần biết rằng, đây là kỹ thuật được nghiên cứu và phát triển bởi chính quốc gia của bọn họ, không phải của nước ngoài, trong lòng bọn họ liền dâng lên một niềm tin to lớn.

Mấy năm nay không ngừng đuổi theo, không ngừng tiến lên ở những lĩnh vực có nền tảng yếu, chính là vì có thể sớm bắt kịp các quốc gia khác, khiến đất nước giàu mạnh lên.

Hiện tại nhìn những kỹ thuật này, bọn họ cảm thấy ngày này cuối cùng đã đến.

Đất nước bọn họ không thiếu người tài, chỉ thiếu thời gian.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 373: Chương 373



Những kỹ thuật này phải trải qua từng nghiệm chứng, đương nhiên không nhanh như vậy.

Thế nên Giang Bác ở nhà đợi nhiều ngày, chớp mắt sắp tới sinh nhật mẹ rồi, xe điện kia vẫn chưa có tin tức gì nên anh liền đi hỏi Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ tuy rằng vẫn luôn liên hệ với bên phía thủ đô, nhưng chỉ là báo cáo tình hình an toàn của anh ở huyện Bình An, đối với tình hình bên phía thủ đô không nắm rõ, càng không phải nói đến vấn đề biết cái gì mà xe điện hay không, đến cả Chu Đại Sơn càng không biết.

Giang Bác lại hỏi Huyện trưởng Lữ.

TBC

Huyện trưởng Lữ: “... Chuyện lớn của quốc gia, bác chỉ là Huyện trưởng, thật sự không biết gì hết.”

Giang Bác tức giận đến mức sắp mất bình tĩnh: "Vậy ai biết? Xe điện rốt cuộc có làm không?”

Huyện trưởng Lữ khụ khụ vài cái: " Tôi thấy thế này, nhất định là chưa làm xong, tuy rằng bác không hiểu cái gì về nghiên cứu khoa học, nhưng cháu xem, chỉ một cái động cơ thôi đã phải trải qua vô số lần kiểm nghiệm trong phòng thực nghiệm đạt chuẩn rồi mới có thể chính thức sản xuất, mà để sản xuất động cơ còn phải điều chỉnh máy công cụ, huấn luyện công nhân, đều phải cầu thời gian, huống chi là cái xe điện kia lại là vật mới, khẳng định càng phải từ từ.”

Giang Bác: “…..” Sao anh có thể quên mất hiệu suất sản xuất của thời đại này rồi a?

Biết được sự thật, Giang Bác đã từ bỏ hy vọng đối với chuyện mình sẽ nhận được món quà đáp lễ, tâm trạng vô cùng buồn bực.

Ngược lại sách mới của Tống Sở xuất bản rồi.

Lần này Tô Văn Lệ dành thời gian hai ngày để tỉ mỉ thưởng thức quyển sách này, sau khi xem hết, mãi không có cách nào lắng lại được.

Dường như cùng với người trong ngõ đá kia, giống như đã trải qua một thời kỳ biến thiên, có phiền muộn, cũng có cảm động, bao trùm lên đó chính là sự mong chờ đối với xã hội mới.

Bởi vì cảm xúc bị ảnh hưởng, Tô Văn Lệ cũng chưa liên hệ với Tống Sở, sau khi cô ấy ổn định lại, lập tức chia sẻ với Tổng biên tập bản thảo mới này: "Quyển sách này không nên xuất bản thành sách báo nhi đồng, nó là một tác phẩm văn học thật sự có thể khiến con người ta cảm động.”

Quả thật, hiệu quả dưới ngòi bút của Sở Sở chắc chắn không thể bằng những nhà văn lớn có kinh nghiệm, nhưng câu chuyện dưới ngòi bút của cô đã đủ để bù đắp vào những thứ còn thiếu.

Trước kia Tổng biên vẫn luôn cho rằng Tống Sở thích hợp viết văn học thiếu nhi, sau khi nghe Tô Văn Lệ giới thiệu cho ông ta cũng bắt đầu đọc.

Đọc cũng mất hai ngày, sau khi đọc xong, lập tức đập bàn: "Xuất bản, đầu tháng 5 xuất bản lên kệ.”

Tô Văn Lệ lập tức gọi điện thoại báo tin tức tốt này cho phía bên huyện, còn mời cả nhà Tống Sở tới tỉnh chơi, muốn cùng Tống Sở nói chuyện một chút về quyển sách này.

Tống Sở vốn dĩ không muốn đi, lo gây thêm phiền toái cho gia đình, có điều bởi vì nghỉ lễ 1/5, nên Mã Lan vẫn quyết định nghỉ ngơi một ngày, nhân dịp có cơ hội này mang con gái con trai đi tỉnh thành chơi, gia đình họ đã rất lâu không ra ngoài chơi rồi. Bà còn hỏi qua Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn, xem thử có vấn đề gì hay không. Hiện tại gián điệp trong tỉnh và huyện gần như đã xử lý xong, những gián điệp vẫn đang ẩn trốn cũng không có cách nào liên hệ được với người bên ngoài. Mất đi dây chuyền gián điệp, giống như ruồi mất đầu vậy, đến chính bản thân cũng khó giữ nổi, cho nên sẽ không có hành động gì. Nếu thật sự gặp một số tình huống nguy hiểm đến tính mạng, vậy không phải còn hai bọn họ sao? Tác dụng của nhân viên cảnh vệ chính là vì làm cho người được bảo vệ có thể tự do hoạt động.

Chu Đại Sơn còn khuyên Mã Lan: "Đồng chí Mã Lan, không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, phải biết cái ác không thể thắng chính nghĩa. Không thể bởi vì một bọn tiểu nhân xấu xa, khiến cho mình mất đi sự tự do.”

Tiểu Vũ vỗ vào vị trí đặt khẩu s.ú.n.g của mình : "Hơn nữa chúng ta còn có cái này.”

Mã Lan liền yên tâm trở về tuyên bố tin tức này.

Tống Sở vui vẻ không thôi.

Giang Bác thì có chút không vui vẻ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 374: Chương 374



Mã Lan nhéo mặt con trai nói: "Con trai, sao không vui thế, không muốn ra ngoài chơi ư?”

Giang Bác nói: "Không phải, xe điện con tặng mẹ còn chưa làm ra.”

Mã Lan cười nói: "Thì ra là vì chuyện này à, không sao, tâm ý của con sẽ thành thôi. Không phải những tài liệu kia của con hoàn thành rồi sao, mẹ nhận được tấm lòng của con rồi.”

“Nhưng con muốn tặng mẹ là xe điện.” Giang Bác buồn bực nói, anh còn muốn chở Sở Sở đi hóng gió, đều phải nuốt lời rồi.

Thời đại này đã quá gây cản trở cho anh, sớm biết vậy anh đã không làm phức tạp như vậy.

Tô Chí Phong ở bên cạnh ôn nhu cười nói: "Đúng vậy, tuy rằng không tặng được quà, nhưng mẹ con sẽ không trách con.” Trong lòng ông nghĩ, trẻ con vẫn là trẻ con, về mặt lấy lòng nữ đồng chí, vẫn là thiếu một chút.

TBC

Tống Sở an ủi anh: "Anh Tiểu Bác, nóng vội sẽ không ăn được đậu hũ nóng đâu. Đậu hũ này chúng ta phải ăn từ từ mới ngon chứ, tục ngữ nói những điều tốt đẹp vẫn luôn chờ ta.”

Mã Lan véo vào eo chồng mình một phát, như nói ông không được kích động con trai.

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ kia của Giang Bác càng đen lại.

Giang Bác nói: "Anh muốn chở em đi tìm cảm hứng.”

Tống Sở vừa nghe là vì cô, lập tức lắc đầu: "Không cần xe điện, chúng ta lái xe ô tô con đi. Đi bộ cũng được, chúng ta đều vận động quá ít, phải rèn luyện thân thể.”

Mã Lan cũng nói: "Đúng vậy, sau này con dắt em ra ngoài chơi. Mẹ đã hỏi qua bọn Tiểu Vũ rồi, họ nói các con có thể tự do đi lại, không cần ở trong nhà ngột ngạt.”

Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, thật vậy sao, con cũng có thể cùng anh Tiểu Bác lên phố đi chơi ư?”

“Có thể, đều có thể.” Mã Lan cười gật đầu.

Tống Sở vui vẻ nắm tay Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nghe thấy chưa? Cho nên anh vui lên chút đi mà, không cần xe điện cũng được.”

Tô Chí Phong nói: "Đúng vậy, cha còn có thể dạy con đi xe đạp, không sợ mất điện, rất thuận tiện.”

Giang Bác: “…..”

Được Tống Sở dỗ như vậy, tâm trạng của Giang Bác tốt lên hẳn, hôm lễ 1/5 cả nhà thay quần áo chỉnh tề, ngồi xe đi về hướng tỉnh.

Mà lúc này, phía bên thủ đô, các hạng mục tài liệu kỹ thuật cũng thông qua các kiểm tra thực nghiệm của các nhóm chuyên nghiệp thuộc các Viện nghiên cứu, xác định số kỹ thuật này là thích hợp, có thể trực tiếp sử dụng kỹ thuật.

Vì chuyện này, lãnh đạo lớn còn triệu tập hội nghị một lần, hội nghị này ngoài những người lãnh đạo ra, còn có vài chuyên gia nghiên cứu số tài liệu đó.

Chủ đề của hội nghị là mau chóng đem số kỹ thuật này đưa vào sử dụng, cùng với làm thế nào để tiến hành công tác bảo mật kỹ thuật.

Đến nỗi nguồn gốc của số tài liệu này, vẫn là bảo mật.

Suy cho cùng tình hình hiện tại trong nước xác thực chưa thể nói là yên bình thật sự, vẫn còn có gián điệp ẩn nấp.

Cho dù chỉ có một con cá lọt lưới, tin tức này cũng không thể truyền ra ngoài. Không phải là không tin tưởng những đồng chí này, mà là trong phòng thực nghiệm nhiều người, người biết quá nhiều, xác suất để lộ đi ra ngoài lại càng lớn.

Vị đồng chí kia quá nhỏ, đứa nhỏ còn cần thời gian để trưởng thành, trong thời gian đó, không thể mang lại cho đứa nhỏ bất kỳ nguy hiểm và áp lực từ mọi phía.

Sau khi hội nghị kết thúc, chỉ còn lại vài lãnh đạo nói chuyện phiếm.

Lãnh đạo lớn mặt đầy ý cười, tâm trạng vui sướng vô cùng: "Phần quà đáp lễ này, xem như là một phần quà to nhất mà tôi nhận được. Nghĩ kỹ lại, vài chữ này của tôi đổi lấy một phần quà to như vậy, thật sự xấu hổ quá.”

Lãnh đạo số 2 nói: "Vậy lại viết cho cậu ấy mấy chữ nữa đi.”

Lãnh đạo lớn nói: "Đâu chỉ mấy chữ, dù là viết một bài văn, tôi cũng nguyện ý, chỉ sợ cậu ta đáp lại một phần quà càng lớn hơn nữa cho tôi.”

Những người khác liền cười, trong lòng bọn họ, vị đồng chí nhỏ chính là một đồng chí mộc mạc như vậy.

Thủ trưởng Trần đã tiếp xúc qua với Giang Bác liền cảm thấy có chút không đúng, vị đồng chí Giang Bác kia, khả năng không giác ngộ tư tưởng cao như vậy…
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 375: Chương 375



Ừm, ông cụ cũng không muốn nghĩ xấu cho một vị đồng chí nhỏ ưu tú như vậy, nhưng, dáng vẻ biểu hiện ra ngoài của vị đồng chí nhỏ kia rõ ràng thể hiện ra không để tâm những điều này thật.

Nhưng ông cụ đã nghe được vài báo cáo từ huyện, ông cụ cảm thấy đồng chí nhỏ khả năng rất muốn có một thứ đồ gì đó nên mới nhiệt tình như vậy… Ví dụ như một chiếc xe.

Giống với động cơ trước kia, xe con, máy đánh chữ…

TBC

Vì thế ông cụ kiến nghị nói: "Ngược lại tôi cảm thấy nên cho cậu ấy cảm nhận một chút thành quả lao động của chính mình, có thể sẽ càng thêm k*ch th*ch tính tích cực lao động của cậu ấy.”

Lãnh đạo số 2 cảm thấy cái đề nghị này rất ổn: "Vậy tặng một chiếc xe điện đi.”

Lãnh đạo lớn nói: "Còn thêm một lá thư cảm ơn, cậu ấy vì quốc gia mà cống hiến rất nhiều rồi.” Tiếp đó lại hỏi: "Khi nào cậu ấy tới thủ đô?”

Thủ trưởng Trần nói: "Phải đợi tháng sáu, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

"Vẫn còn thời gian hơn một tháng, phải tăng cường công tác bảo vệ, chỗ sáng không cần thay đổi, chỗ tối phải bố trí thêm người.”

Giờ khắc này, dựa vào những thành tựu mà Giang Bác đã tạo ra này, bất luận là gì các vị lãnh đạo đều không thể phủ nhận, tương lai của đứa trẻ này tuyệt đối là báu vật quan trọng của quốc gia.

Bên phía tỉnh, cả nhà Mã Lan nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của Tô Văn Lệ.

Tô Văn Lệ lúc này đối với Tống Sở còn thân hơn so với con gái ruột, vừa gặp mặt liền bế cô vào trong lòng.

“Cô Út, qua mấy tháng nữa là cháu làm sinh nhật 10 tuổi rồi.” Cô là đứa trẻ lớn rồi, sao còn có thể bế chứ, đến cha cũng không thể bế.

“Sao vậy, cô Út cũng không cho bế à, cô Út cứ bế đấy.” Tô Văn Lệ không buông tay.

Tống Sở: “…..”

Tới nhà Hứa Nguyên Kiều, hai ông bà cụ nhà họ Hứa cũng rất là nhiệt tình. Bọn họ đối với phía nhà họ Tô vốn dĩ rất coi trọng, con dâu cũng rất tốt. Nên khi biết được bọn Tống Sở tạo ra thành tựu, còn nghe nói bọn họ muốn tới liền rất coi trọng.

Rốt cuộc tới nhà rồi mới được thả xuống đất, mặt Tống Sở đều đã đỏ lên, thật không được tự nhiên, bỗng một Tiểu Đậu Đinh bò tới ôm đùi cô.

Giang Bác thấy vậy, đi qua xách đứa nhỏ ra chỗ khác.

Hai tay của Tiểu Đậu Đinh ôm chặt lấy chân Tống Sở, như thế nào cũng không chịu buông ra.

Giang Bác: “…..”

Những người khác nhìn vậy liền cười.

Mã Lan nói: "Đây là em họ của các con Văn Văn.”

Tống Sở đôi mắt nhìn thẳng: "Em ấy nhỏ thật đấy.”

Bà cụ Hứa nói: "Mới ba tuổi thôi, gọi anh chị đi nào Văn Văn.”

“Chị.” Văn văn gọi một tiếng, sau đó lúc nhìn về phía Giang Bác lại không có ý gọi, cảm thấy cái anh này rất hung dữ.

Tống Sở quả thực bị nó làm cho bất động.

Giang Bác chỉ cảm thấy, trong những ngày này mọi chuyện đều không suôn sẻ với anh, đi chơi còn khiến Sở Sở bị người con trai khác quấn lấy.

Chờ qua một lúc, Tô Văn Lệ mới để cha c*̉a đứa nhỏ bế nó đi, còn mình thì dẫn Tống Sở đi vào thư phòng nói chuyện.

“Tác phẩm lần này c*̉a cháu khiến cô Út cảm thấy rất ngạc nhiên.” Tô Văn Lệ hơi xúc động: “Cô không hề biết rằng ở tuổi c*̉a cháu cũng có thể viết được một câu chuyện như vậy.”

Tống Sở được cô khen đến mức ngại ngùng: “Thật ra, cháu nhờ nghe bà nội Tô bên cạnh kể rất nhiều chuyện lúc trước mới viết ra được như vậy.”

“Nhưng cháu biết viết được như vậy, đã là một bước tiến lớn. Trước kia cháu chỉ viết văn học thiếu nhi, mặc dù nhận được sự đón nhận c*̉a tụi nhỏ, nhưng thể loại văn đấy rất dễ bị thay thế bởi những kiểu văn tương tự. Nhưng tác phẩm mới nhất cháu vừa viết, cái ý tưởng trọng tâm được thể hiện trong đó gần như không thể thay thế được, bởi vì nó xuất phát từ sự diễn đạt c*̉a chính bản thân cháu.”

Nhận được đánh giá cao như vậy, trái tim nhỏ bé c*̉a Tống Sở xúc động đến đập thình thịch.

“Cô Út, thật sự tốt đến như vậy sao?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 376: Chương 376



Tô Văn Lệ mỉm cười gật đầu: “Bây giờ cháu đã là một tác giả chân chính, quyển sách này c*̉a cháu sẽ được trưng bày tại hội nghị văn học c*̉a tỉnh, lúc đó còn có thể tiến hành bình chọn.”

Mắt Tống Sở sáng lên: “So sánh c*̀ng người khác?”

“Ừm, cháu có tự tin không?”

“Không có, nhưng cháu rất vui.” Tống Sở nói thẳng.

Tô Văn Lệ: “…..”

Cô ấy cười xoa đầu Tống Sở: “Cần phải có tự tin, việc sáng tác không phải cứ lớn tuổi mới đạt được thành tựu, còn phải có tài năng. Cháu là đứa trẻ có tài năng nhất mà cô Út từng gặp, cháu là một thiên tài.”

Tống Sở được khen đến mức lâng lâng.

Cô cũng là một thiên tài, cũng giống như anh Tiểu Bác nhỉ?

“Nhưng cháu không thông minh như anh Tiểu Bác.” Lợi hại như anh Tiểu Bác mới là thiên tài.

Tô Văn Lệ nói: “Không giống, Tiểu Bác giỏi ở khía cạnh khoa học tự nhiên, còn cháu là khoa học xã hội, thiên phú c*̉a mỗi người không giống nhau, Sở Sở, cháu phải có tự tin. Cô Út tin, sau này cháu sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong nền văn học. Cô sẽ đào tạo cháu thật tốt, đợi cháu tới tỉnh học đại học, cô sẽ giới thiệu một số tác giả khác cho cháu làm quen, cháu còn có thể xin gia nhập hiệp hội văn học của tỉnh, sau này sẽ quen biết được nhiều tác giả khác hơn.”

Tống Sở thử tưởng tượng cuộc sống như cô nhỏ nói, cảm thấy thật sự rất ý nghĩa và đặc sắc.

Cả nhà họ Tô dùng cơm ở nhà chồng Tô Văn Lệ, sau đó mới c*̀ng nhau đi dạo phố. Khi rời đi Văn Văn khóc như mưa, ôm chân Tống Sở không buông.

Giang Bác cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ, lần sau tới gặp tên nhóc này sẽ làm cho nó một món đồ chơi, đỡ phải lúc nào c*̃ng quấn quít lấy Sở Sở.

Còn ôm cổ chân cô nữa chứ, quá trẻ con rồi.

Trẻ con đúng là loại sinh vật phiền phức nhất.

Cuối c*̀ng vẫn là Tống Sở dùng kẹo mạch nha dỗ dành, đứa nhỏ mới nước mắt lưng tròng từ biệt cô.

Tống Sở: “…..” Đây là tình cảm keo sơn gắn bó gì đây .

Sau khi rời khỏi nhà cô Út, Tống Sở muốn c*̀ng Giang Bác đi mua quà cho mẹ.

Bởi vì quà anh Tiểu Bác muốn tặng cho mẹ trước đó chưa hoàn thành kịp, nên phải chuẩn bị lại. Dù vậy, trong lòng Giang Bác vẫn rất khó chịu, cảm thấy kế hoạch hoàn mỹ c*̉a bản thân bị làm rối tung lên. Hiếm khi anh nỗ lực làm xong sớm như vậy, nhưng lại bị người khác cản trở.

Mã Lan vì không muốn con trai thất vọng, liền đưa ra một yêu cầu, bà hy vọng có một tấm hình chụp chung, như vậy, sau này lúc nào bà c*̃ng có thể lấy ra khoe với mọi người.

Tống Sở và Giang Bác vô c*̀ng hợp tác đến tiệm chụp hình, hai người thay bộ quân phục nhỏ, còn đội mũ.

Bình thường Giang Bác đều mặc quần áo thường hoặc là mặc áo sơmi, chưa từng mặc quân phục. Lúc này mặc lên người, rất có cảm giác anh hùng, ngay cả Tống Sở c*̃ng giống như một cô chiến sĩ nhỏ.

Nhiếp ảnh gia không ngừng khen ngợi: “Hai đứa bé được nuôi dưỡng thật tốt, rất xinh đẹp. Tới đây tới đây, dựa gần một chút để thể hiện ra tình cảm anh em thân thiết.”

Giang Bác nghe nói như thế, mặt hơi không vui.

Tống Sở thì cười hì hì nhón chân lên, tay ôm cổ anh, cùng anh kề đầu nhau, cười tươi như một đóa hoa.

Giang Bác: “…..”

Ảnh không có ngay nên cả gia đình đi dạo cửa hàng bách hóa một vòng trước, lúc quay lại mới nhận ảnh.

Trong ảnh, mặt Giang Bác đỏ giống thư thoa son, ánh mắt long lanh nhìn vào ống kính, Tống Sở lại cười như một mặt trời nhỏ.

Vẻ mặt rõ ràng khác nhau, nhưng lại hài hòa đến không ngờ.

Mã Lan cười nhận xét: “Tiểu Bác nhà chúng ta giống như bị em gái quấn lấy, không còn cách nào khác chỉ có thể giống như một người anh nhỏ bất lực thỏa hiệp.”

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác đối xử với con tốt nhất.”

Giang Bác mím môi mỉm cười.

Khi quay về, là đi chuyến xe buýt cuối c*̀ng. Tống Sở đã rất mệt, nhưng vẫn muốn kể với cha mẹ về những lời cô nhỏ nói.

“Mẹ, cô Út nói con có thể tham gia Hiệp hội Văn học, trở thành tác giả chân chính. Mẹ, con rất vui.”

TBC

Mã Lan nghe vậy trong lòng c*̃ng rất vui, nhưng lo lắng theo đó mà đến. Con gái thỉnh thoảng viết sách thì được, nhưng thật sự đi vào con đường này không tốt cho lắm.

Bà nghĩ đến chuyện ba năm sau, trong lòng hơi lo lắng, làm nhà văn, con gái có bị ảnh hưởng hay không.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 377: Chương 377



Thấy Mã Lan không nói gì, Tống Sở nói: “Mẹ, có được không ạ?”

“Được, tất nhiên là được.” Mã Lan gượng cười.

Tống Sở lại hỏi Tô Chí Phong, tất nhiên Tô Chí Phong cũng cảm thấy được: “Sở Sở đúng là mang vinh quang về cho chúng ta.”

Tống Sở vỗ vỗ Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, có phải em càng ngày càng giỏi không?”

“Rất giỏi.” Giang Bác cười gật đầu.

TBC

Nhìn người nhà vô ưu vô lo như vậy, Mã Lan hơi ngưỡng mộ, không biết mới là điều vui nhất.

Bỏ đi, không lo lắng nữa, dù sao nhà bọn họ ở trong huyện c*̃ng rất tốt, lại quen biết lãnh đạo nơi này, về sau nếu thật sự có xảy ra chuyện gì c*̃ng không sao. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta còn có lãnh đạo lớn sao?

Trong lòng Mã Lan vui vẻ trở lại.

Chỉ cần ở huyện Bình An, nhất định sẽ tốt.

Giữa tháng năm, sách c*̉a Tống Sở lên kệ.

Trước ngày sách lên kệ, cô nhận được sách gửi tặng bên nhà xuất bản gửi tới.

Cô vui mừng cầm sách chạy sang nhà hàng xóm.

“Bà nội Lâm, sách c*̉a chúng ta xuất bản rồi.”

Giang Bác đi theo phía sau.

Lúc này bà lão Lâm đang ngồi trên ghế tựa, nhìn thấy Tống Sở chạy sang, trên mặt nở ra nụ cười.

“Nhanh vậy sao?”

Tống Sở tươi cười nói: “Nhà xuất bản nói cuốn sách này viết hay, nên ra sức giới thiệu. Cháu mang cho bà hai quyển, bà có thể đọc một quyển, cất một quyển.”

Bà lão Lâm vội vàng lấy kính viễn thị c*̉a mình ra, xem một cách cẩn thận.

Mặc dù bà lão là phụ nữ ở xã hội c*̃, nhưng c*̃ng biết đọc biết viết, hơn nữa còn có học thức.

Lật phần đầu c*̉a tác phẩm, mới chỉ xem vài chương, liền có một cảm giác hài lòng.

Từ sau khi sinh bệnh, sức khỏe c*̉a bà lão không như trước, cảm thấy mình như một người tàn tật, không ngờ vẫn còn làm được chuyện có ích.

“Đúng là viết rất hay.”

“Tiếc là bà nội Lâm không cho cháu viết về bà, nếu không cháu còn muốn đi sâu hơn nữa.”

“Bà không có gì để viết, bà chỉ là một người kể chuyện, sau này bà sẽ kể cho cháu nhiều chuyện hơn.”

Tống Sở vui vẻ gật đầu, cô cảm thấy làm nhà văn cần phải nghe nhiều câu chuyện hơn.

Cuộc đời c*̉a mỗi người là một quyển sách, cô muốn viết vô số cuốn sách và đời người.

Sau khi quyển sách này lên kệ, mặc dù không được yêu thích như những văn học thiếu nhi trước đó, nhưng sức hút c*̉a nó rất lớn.

Đặc biệt là một số thanh niên trí thức, sau khi xem xong, có rất nhiều người tìm đến ngõ đá này, muốn biết bà c*̣ mù trong ngõ đá, rốt cuộc có đợi được người con trai đi lính vào ba mươi năm trước hay không, muốn biết miệng giếng nước trong ngõ nhỏ có thể thực sự chiếu sáng mặt trăng, nước giếng có thật sự ngọt. Còn muốn biết cái nhà bên cạnh cây liễu, vì chiến tranh mà ly tán có đoàn tụ được với nhau không.

Vô số thăng trầm ly hợp xảy ra trong ngõ đá này, phía sau mỗi gia đình, đều có phác họa c*̉a một đoạn thời đại.

Bọn họ hoặc vì chiến tranh loạn lạc mà ly tán, hoặc là vì bảo vệ quốc gia mà rời xa cha mẹ không chút do dự, người già với mái tóc trắng xóa chờ đợi con quay về, vô số trẻ nhỏ trải qua khói lửa chiến tranh năm đó nay đã trở thành người lớn.

Từ trong cuốn sách này, từ những trải nghiệm c*̉a những con người bình thường này, mọi người mới thật sự cảm nhận được những gian khổ c*̉a thời kỳ chiến tranh loạn lạc, đồng thời c*̃ng cho mọi người cảm nhận được sự hòa bình và tĩnh lặng quý giá biết bao.

Một số bạn trẻ luôn muốn truy tìm xem ngõ đá này rốt cuộc ở đâu, muốn biết kết c*̣c cuối c*̀ng c*̉a những người trong câu chuyện này.

Tiếc là ngõ đá này, tác giả không nói là ở đâu, hơn nữa tên quận huyện đều được biên soạn lại, khiến cho họ không có cách nào tìm được nơi này.

Người dân địa phương c*̉a huyện Bình An lại biết có một con ngõ như vậy, nhưng rất ít người có thể nghĩ tác giả tới đây và viết về ngõ đá c*̉a họ, chỉ cảm thấy đây là sự trùng hợp. Dù sao khi bọn họ tới tìm kiếm, c*̃ng không tìm được bất kỳ dấu vết nào.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 378: Chương 378



Đối với việc này, Tống Sở giải thích với Mã Lan và những người khác: “Lúc con viết đã sửa đổi một chút, nếu viết quá thực tế, xoáy sâu vào cuộc đời c*̉a người khác sẽ không quá tốt, hơn nữa, như thế có thể cường điệu hơn làm cảm động lòng người.”



Đợi đến khi Mã Lan đi làm, một số đồng chí trong đơn vị đã xem qua sách lập tức tới tìm bà hỏi nội dung, nhưng bà không dám trả lời.

c*̃ng may Xưởng trưởng Cao tới kịp, đuổi những người đó đi.

Nhưng tâm trạng Xưởng trưởng Cao cũng không tốt.

Mã Lan hỏi: “Xưởng trưởng, sao vậy, chuyện luyện thép xảy ra vấn đề gì ư?”

“Ôi…” Xưởng trưởng Cao nhìn bà, thở dài một hơi.

Ông ta nhớ đến một câu nói đã từng nghe 'miếu nhỏ không chứa được Phật lớn', miếu này c*̉a ông ta thật sự quá nhỏ, cho nên không giữ được Tiểu Mã - mẹ c*̉a nhà khoa học nhỏ thiên tài.

Vẻ mặt này c*̉a ông ta làm cho Mã Lan căng thẳng, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Xưởng trưởng Cao thở dài: “Đừng lo lắng, là chuyện tốt.”

Mã Lan liền thở phào nhẹ nhõm: “Có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay bên Thủ đô liên lạc với tôi, bọn họ nói trước đây bà ở công đoàn có biểu hiện rất tốt, bên đó đang thiếu một chủ nhiệm, muốn điều động bà tới làm chủ nhiệm, thêm trọng trách cho bà.”

“...!” Mã Lan hoảng sợ, thông tin này quá đột ngột.

Bà không dám tin nói: “Khoảng cách xa như vậy, sao họ biết tôi có làm tốt được hay không, ông nói xem?”

“Thủ trưởng Trần nói, đã đến đây một lần, cảm thấy tuyên truyền văn hóa trong xưởng chúng ta làm rất tốt, trên tường còn làm một bức tường về lịch sử rất có ý tưởng, cảm thấy bà là một đồng chí có thể làm chuyện lớn, đúng lúc bên Thủ đô mặc dù có quy mô lớn nhưng ở phương diện xây dựng hơi thiếu, nên mới điều động người bên chúng ta qua đó.”

Ban đầu Mã Lan cảm thấy rất kích động, năng lực làm việc c*̉a bản thân tốt như vậy sao, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, mình không xuất sắc đến vậy… không cần phải hỏi, chắc chắn là vì con trai c*̉a bà.

“Xưởng trưởng, có thể không đi không, gia đình tôi ở đây.”

Xưởng trưởng Cao thở dài: “Bên Thủ đô còn nói, quyển sách c*̉a Sở Sở rất tuyệt vời, họ thấy rằng đây là một học sinh rất ưu tú, không chờ được kỳ thi tốt nghiệp c*̉a Sở Sở, muốn tuyển chọn trước thời hạn, tới lúc đó không cần phải xem thành tích, cứ trực tiếp đi, thêm cố vấn Tô sản xuất phân bón hóa học, vậy càng không cần phải nói rồi.”

Mã Lan: “…..”

“Bọn họ còn nói có thể dạy dỗ được con giỏi như vậy chắc chắn cha mẹ c*̃ng là một giáo viên xuất sắc, vì vậy thầy Tô c*̃ng được điều động tới Thủ đô làm giáo viên trường trung học, vấn đề gia đình c*̉a cô đều được giải quyết. Tiểu Mã à, nói thật là mặc dù tôi không nỡ, nhưng bà vẫn nên nắm lấy cơ hội tốt, đến thủ đô sẽ tốt hơn cho mọi người.”

Mã Lan thầm nghĩ nếu như đây là thế kỷ hai mươi mốt, bà chắc chắn không già mồm, trực tiếp thu dọn đồ đạc đem cả gia đình lên Bắc Kinh mua nhà.

Nhưng không phải bây giờ.

TBC

“Tiểu Mã à, tổ chức vì nhà bà lo lắng như vậy, lại còn rất chiếu cố tới bà, chúng ta phải báo đáp tổ chức thật tốt, bên kia nói nhà c*̃ng đã sắp xếp xong rồi.”

Khóe miệng Mã Lan giật giật: “Xưởng trưởng, rõ ràng ông biết nguyên nhân chính là vì cái gì.”

Xưởng trưởng Cao nói: “Có thể hồ đồ nhưng nhận được điều tốt, thì vẫn nên chớ nói ra.”

Mã Lan: “…..”

Vì thông tin điều động công tác, lòng Mã Lan rất nặng nề. Khi tan ca về nhà, thầy Tô vừa đưa đứa nhỏ trở về, Huyện trưởng Lữ c*̃ng đến.

Huyện trưởng Lữ không thở dài, vì ông ta được thăng chức.

“Nhờ phúc của mọi người, tôi được thăng chức rồi, sớm sẽ trở thành bí thư.”

“…..”

Một nhà Mã Lan bốn người ngồi vây quanh ông ta, Mã Lan nói: “Huyện trưởng Lữ, việc tôi bị điều đi ông biết chứ.”

Tô Chí Phong nói: “Còn có tôi, sao tôi lại không biết mình ưu tú như vậy.”

Huyện trưởng Lữ vỗ về nói: “Đừng xem thường mình như vậy, theo tôi thấy hai đồng chí đều rất ưu tú. Phương pháp giáo dục c*̉a thầy giáo Tô rất tiến bộ, bà Mã làm việc c*̃ng rất tốt.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 379: Chương 379



Tống Sở nói: “Đúng, cha mẹ đều rất ưu tú.”

Mã Lan nói: “Đừng nói mẹ và cha con, con và Tiểu Bác c*̃ng được nhận vào trường trung học ở Thủ đô.”

Tống Sở: “.....”

Ngược lại Giang Bác không chống cự như trước kia, dù sao Sở Sở và cha mẹ c*̃ng đều ở c*̀ng nhau, nên anh ở chỗ nào c*̃ng được.

Dĩ nhiên Tống Sở không muốn đi, mẹ nói rồi, bên đó rất lạnh, mẹ cô sợ lạnh. Nhưng công việc c*̉a cha mẹ đều điều đi, vậy chắc chắn họ phải đi, bản thân cô và anh Tiểu Bác c*̃ng như thế, không thể cản trở cha mẹ.

Trong lòng Tô Chí Phong và Mã Lan không thể bày tỏ điều trong lòng.

Không nghĩ bên trên lại có động thái như vậy, nếu họ không đồng ý, khoan nói đến vấn đề công việc c*̉a bản thân, hai người sẽ cản trở việc học hành c*̉a các con mình, dù sao con họ c*̃ng được đặc cách tuyển chọn. Hơn nữa với tư cách là một công nhân, một giáo viên, một người trưởng thành, đương nhiên hai vợ chồng không thể bốc đồng vì mục đích cá nhân mà không tuân theo sự bố trí, khắp nơi trên cả nước tìm không ra một đồng chí nào làm như vậy. Những người công nhân dầu mỏ phải đi đến biên cương khai thác, gian khổ như vậy, chẳng phải vẫn can tâm tình nguyện đi sao?

Thật ra Huyện trưởng Lữ cũng không muốn chia tay gia đình họ, Giang Bác ở huyện Bình An đem lại cho bọn họ nhiều lợi ích như vậy mà.

Cái khác không nói, chỉ riêng vật liệu thép, đã cho rất nhiều người dân ở huyện Bình An có việc làm.

Mà phân bón hóa học càng làm cho các thành viên công xã không còn đói nữa.

Nhưng người tài như Giang Bác không thể luôn đợi ở đây, thế giới sau này c*̉a Tiểu Bác rất lớn.

“Thông báo trước cho mọi người, c*̃ng là để cho mọi người có cơ hội chuẩn bị, tôi cảm thấy đây là một chuyện tốt. Tiểu Bác giỏi như vậy, không thể lãng phí, cho dù không làm việc, nhưng tiếp xúc nhiều với các chuyên gia, chắc chắn sẽ càng tiến bộ. Còn Sở Sở, ở đó có thể giao thiệp được với nhiều người có học vấn hơn, cái gì mà Hoa Đại, đại học c*̉a thủ đô, đều là những thành phần tri thức kì cựu. Mọi người c*̃ng vậy, còn trẻ, không thể ở mãi chỗ này được.”

Cả nhà không ai nói gì.

Thật ra đối với cả nhà mà nói, quan trọng nhất là không rời xa nhau. Về việc có đi khỏi huyện Bình An hay không, thật sự họ không nghĩ tới.

Dù sao trước kia cũng luôn lo lắng Tiểu Bác bị điều đi, hoặc là lo Sở Sở bị Tô Văn Lệ tìm cách đưa đi, thậm chí Tô Chí Phong còn nghĩ đến nếu các con rời khỏi đây, ông sẽ đi theo, chỉ có Mã Lan vì trong lòng sợ hãi với những chuyện ở tương lai nên mới hơi chống cự.

Trên thực tế, đối với những người trẻ tuổi như họ mà nói, ai mà không muốn có một cuộc sống tốt hơn.

Mã Lan hỏi các con: “Các con cảm thấy thế nào?”

Giang Bác nói: “Sở Sở nghĩ thế nào?”

Tống Sở nói: “Mọi người ở đâu con ở đó, con không muốn rời xa mọi người.”

Giang Bác nói: “Con c*̃ng nghĩ như vậy.” Thật ra anh vẫn còn nhớ Sở Sở muốn ăn vịt quay thủ đô và kẹo hồ lô, hơn nữa bên đó có rất nhiều đồ ăn ngon.

Huyện trưởng Lữ nói nhỏ: “Nghe nói, đây là chuyện các lãnh đạo lớn đều biết.”

Mã Lan: “…..”

Mã Lan nhỏ tiếng nói: “Không phải muốn đưa Tiểu Bác chúng tôi tới phòng thí nghiệm chứ, đứa trẻ nhỏ như vậy đã không có tự do, chúng tôi không thể nhẫn tâm như vậy.”

Huyện trưởng Lữ: “Không phải thông báo nói đi học trung học sao, không phải tới phòng thí nghiệm, lãnh đạo lớn sẽ không lừa mọi người đâu.”

Mã Lan cảm thấy cũng đúng.

Nếu đã như vậy, thì không còn gì để lo lắng nữa.

Bà quyết định rồi, lần sau nếu lãnh đạo lớn lại tặng chữ cho con trai bà, nhất định phải mời lãnh đạo lớn viết một câu – Gia đình Tô Giang Bác đều là đồng chí tốt.

Vào buổi tối, mọi người tổ chức một cuộc họp nhỏ, cuối c*̀ng quyết định nghe theo sự bố trí c*̉a phía trên, tiến về thủ đô.

Ngày hôm sau, quà c*̉a lãnh đạo lớn cũng đến rồi, hơn nữa còn đến từ sáng sớm.

Tống Sở và Giang Bác mang cặp sách trên lưng, khi chuẩn bị mở cửa ra ngoài, liền nhìn thấy đồng chí lần trước đưa tin đứng ở bên ngoài.
 
Back
Top