Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 380: Chương 380



Người đang cầm một cái hộp, nghe nói bên trong là một phong thư cảm ơn gửi cho đồng chí Tô Giang Bác, ngoài ra còn có hai cái thùng gỗ rất dày được che lại.

Tay Giang Bác cầm hộp, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào thùng gỗ.

Tô Chí Phong và Mã Lan cả đêm không ngủ, tinh thần lúc này không tốt, kết quả nhìn thấy trận chiến này liền tỉnh táo.

Hai người lính đang giúp chuyển thùng gỗ vào trong, sau đó trịnh trọng chào theo kiểu quân nhân: “Dựa theo chỉ thị c*̉a lãnh đạo phía trên, chúng tôi tới tặng quà cho Thủ trưởng Tô Giang Bác.”

Tống Sở kinh ngạc, thật sự có quà đáp lễ, cứ thế gửi đi gửi lại …

Cuối c*̀ng Giang Bác cũng nở một nụ cười nhẹ, bởi vì anh nhìn thấy trong thùng gỗ là thứ đồ mà anh cần, hơn nữa còn là hai cái.

Anh cảm thấy mẹ nói không sai, người ở đây thích khách sáo, anh càng khiêm nhường, đối phương càng chủ động. Lần này anh chưa hề mở miệng nói về cái này, họ liền gửi tới cho anh hai chiếc xe.

Đồng chí quân nhân nhanh tay giúp mở hai thùng gỗ, để Giang Bác nghiệm thu. Giang Bác nhìn chiếc xe sơn màu xanh c*̉a quân đội, hơi khác so với trong tưởng tượng c*̉a anh, nhưng tay nghề không tệ.

Mã Lan c*̃ng sửng sốt nói: “Xe máy điện a…”

Tô Chí Phong nói: “Thứ này chắc chắn chạy nhanh hơn con lừa.”

Đồng chí quân nhân bàn giao xong nhiệm vụ, hỏi Giang Bác còn có chỉ thị gì không, lúc này Giang Bác chỉ muốn nhanh chóng thử nghiệm xe mới c*̉a mình, dùng xe mới chở Sở Sở đi học cho nên lắc đầu, còn khách sáo nói cảm ơn, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Đồng chí quân nhân liền nhanh chóng rời đi.

Giang Bác muốn lập tức đi xe, nhưng Tống Sở nhắc nhở: “Đọc thư trước, chúng ta phải lịch sự.”

Giang Bác đành phải xem thư trước, chỉ cần quét mắt một cái liền biết là cảm ơn và khen ngợi anh.

Anh vừa nhìn vừa đọc.

Rất nhiều nội dung, nói rõ hiện tại không thể sản xuất xe điện với số lượng nhiều, hai chiếc này được chế tạo đầu tiên trong phòng thí nghiệm. Là một món quà tặng cho đồng chí Tô Giang Bác, sau đó là những lời khen.

Nghe thấy phần trên là những lời khen ngợi Giang Bác, c*̀ng với những lời khen Tô Chí Phong và Mã Lan đã giáo dục con cái một cách thành công, Tô Chí Phong và Mã Lan vừa cảm thấy xấu hổ vừa phấn khích.

Đặc biệt là khi nghe đại lãnh đạo nói, hy vọng đến lúc đó có thể c*̀ng với bọn họ dạo chơi ở Vạn Lý Trường Thành, hai người xúc động đến mức suýt ngất đi.

Giang Bác lễ phép nói với bức thư: “Tôi đọc xong rồi, cảm ơn ông lãnh đạo lớn, tôi rất thích món quà này.” Sau đó đem bức thư và cái hộp đặt vào tay Mã Lan, rồi ngồi lên xe điện: “Sở Sở, lên đây.”

Chiếc xe này là làm theo yêu cầu c*̉a Giang Bác, không cao, nhưng Tống Sở vẫn thấp hơn một cái đầu, phải dùng cả tay và chân để trèo lên trên. Sau khi trèo lên rồi ngồi xuống, liền ôm lấy eo c*̉a Giang Bác.

Cảm nhận được có thân hình nhỏ nhắn ôm mình, xem bản thân mình là chỗ dựa, là cả thế giới c*̉a cô. Giang Bác cảm thấy chiếc xe này nên sớm được làm ra, trước đây cứ thích rắc rối tốn nhiều thời gian làm gì, chiếc xe này tốt hơn nhiều so với ô tô nhỏ.

Thử khởi động xe, lãnh đạo lớn còn rất chu đáo, ngay cả điện c*̃ng sạc đầy, anh trực tiếp chở Tống Sở ra ngoài.

Tống Sở vẫy vẫy tay với Mã Lan: “Tạm biệt cha mẹ.”

Mã Lan đang cầm thư: “..…”

Tô Chí Phong ngưỡng mộ nhìn chiếc xe điện nhỏ c*̉a Giang Bác, sau đó nhìn thấy vẫn còn một chiếc, thì bắt đầu nghiên cứu, cảm thấy vô lý khi con trai mình có thể đi xe, còn một người cha như mình lại không thể.

Nhưng những người chưa tiếp xúc với loại xe này, thật sự sẽ không biết. Ông xem một lúc c*̃ng không biết sử dụng thế nào, ngược lại Mã Lan chậm rãi đi vào nhà cất thư, sau đó khóa cửa rồi bước lên xe: “Lên đây, tôi chở ông.” Sau khi làm quen, rất nhanh bà đã khởi động xe, hơn nữa còn rất thuần thục cầm đầu xe.

Tô Chí Phong nhìn thấy dáng vẻ thông thạo c*̉a vợ mình, nhất thời trong lòng tràn ngập xấu hổ, vì sao vợ và con trai lại biết nhanh như vậy?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 381: Chương 381



Hai chiếc xe máy điện xuất hiện trên đường chính, chúng thậm chí còn ấn tượng hơn phiên bản giới hạn c*̉a Ferrari.

Lúc này trên đường đều là người đi học đi làm, mắt thấy hai chiếc xe chưa từng thấy từ trong ngõ đi ra, tốc độ tạo hình kia đều chuẩn.

Xe phía trước hơi nhỏ, người đi nó vẫn là một cậu bé, ngồi phía sau là một cô bé. Xe đi sau lớn hơn một chút, người đi là một đồng chí nữ...

Người trên đường bàn tán sôi nổi.

“Xe gì vậy, có phải xe máy không, lần trước trên tỉnh thành có thấy qua xe máy trông như vậy, nhưng không phải chỉ có quân nhân mới đi được sao?”

“Nhìn không giống, nhỏ hơn xe máy một chút.”

TBC

“Sao cảm thấy chiếc xe này có vẻ tốt.”

“... Không quan tâm là xe gì, dù sao nó c*̃ng nhanh hơn so với xe đạp.”

Với tư cách là một người đi xe, Giang Bác có chút không thích khả năng vận hành c*̉a chiếc xe này, tốc độ khác xa so với những gì anh dự tính, anh đi một đọan đã có thể khẳng định, chiếc xe này đã bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu rồi, hoàn toàn không làm theo như yêu cầu c*̉a anh.

Suy đoán như vậy quả thật rất đúng, chiếc xe này không được làm theo tư liệu mà anh đưa ra. Suy cho c*̀ng tất cả c*̃ng chỉ vì bảo mật công nghệ, công nghệ có thể sử dụng trong dân sự không thể là công nghệ tiên tiến nhất c*̉a một quốc gia, nếu không sẽ rất dễ bị đánh cắp.

Vậy nên chiếc xe điện này c*̉a Giang Bác c*̃ng chỉ là phiên bản cắt xén mà thôi.

Hơn nữa còn cân nhắc đến tuổi tác c*̉a Giang Bác, lo lắng tốc độ nhanh sẽ rất nguy hiểm, cho nên tốc độ xe c*̉a anh được kiểm soát ở một mức độ nhất định, gần giống với chiếc xe anh lái trước đây.

Vì vậy lái không bao lâu, Mã Lan đã đuổi theo kịp, Mã Lan phải đưa thầy giáo Tô đến trường làm việc.

Ngồi trên xe, mái tóc đuôi ngựa c*̉a bà tung bay trong gió, sang trọng và tao nhã.

Tống Sở nhìn thấy, kinh ngạc kêu: “Mẹ!”

Lúc này Mã Lan đã quen thuộc với nó, hoàn toàn nhớ lại cảm giác từng đi xe máy điện eMule c*̉a mình trong dòng xe cộ đông đúc.

Lúc này vô c*̀ng suôn sẻ, còn dùng tay gửi cho Tống Sở một nụ hôn gió.

Tô Chí Phong: “.....” ông chưa bao giờ thấy khía cạnh này c*̉a vợ mình.

Mã Lan vì chờ các con, đã khống chế tốc độ, hai người chạy một trước một sau.

Ngược lại khổ cho Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn, hai người cố gắng đạp xe c*̉a mình. Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng: “Không được, vì nhiệm vụ công việc này c*̉a tôi, c*̃ng phải đổi xe.”

Chu Đại Sơn đầu đầy mồ hôi, vẫn ha ha nói: “Không phải anh cũng muốn một chiếc xe mới như cố vấn Tô à?”

“.....”

Hai chiếc xe tới trường học, lại gây ra một vụ náo động, các học sinh và giáo viên đều chạy tới xem, đặc biệt là một số giáo viên nữ khi nhìn thấy vẻ ngoài rạng ngời c*̉a Mã Lan lúc đi xe rời khỏi liền tỏ ra ghen tị.

“Thầy giáo Tô, chiếc xe này mua ở đâu vậy?”

“Sao trước đó chưa từng thấy.”

Tô Chí Phong nói: “Tôi c*̃ng không biết, là người khác tặng.”

Vừa nghe Tô Chí Phong nói, những giáo viên khác đều kinh ngạc, ai lại hào phóng tặng xe như vậy, hơn nữa không phải là tặng xe đạp, mà là một loại xe chưa từng thấy, chiếc xe này vừa thấy đã biết không hề rẻ.

Nhưng hỏi ai tặng, thì Tô Chí Phong không nói.

Ngược lại hiệu trưởng suy đoán, cảm thấy có thể liên quan tới quốc gia, nhưng chuyện này c*̃ng không dễ nói ra bên ngoài, có điều ông cụ lại mời Tô Chí Phong đến văn phòng hỏi ông suy nghĩ thế nào về việc điều đi.

Ngày hôm qua sau khi thông báo cho Tô Chí Phong, lúc đó Tô Chí Phong hoang mang trong lòng, c*̃ng chưa trả lời, chỉ nói phải về nhà nói chuyện với gia đình.

Bây giờ đã thống nhất, Tô Chí Phong đã có tự tin: “Tuân theo sự bố trí c*̉a tổ chức.”

Hiệu trưởng nghe được lời này liền cười: “Thầy giáo Tô, tôi và cựu hiệu trưởng Tô là đồng nghiệp, ông ấy xem như vừa là anh lớn vừa là thầy c*̉a tôi, tôi vẫn hy vọng thầy có thể phát triển tốt hơn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 382: Chương 382



Thầy có thể nghĩ thông là tốt, đi thủ đô c*̃ng là chuyện tốt, nhiều người muốn có cơ hội này mà không được đấy. Đừng nói là thủ đô, tỉnh thành c*̃ng không thể đi được.”

Tô Chí Phong nói: “Tôi vẫn cảm thấy, người ta nhắm vào con trai c*̉a tôi mà tới, tôi chỉ là nhân tiện được hưởng ké.”

“Cái gì mà hưởng ké? Tô Chí Phong thầy kém hơn ai? Phải làm thật tốt, để các đồng chí ở thủ đô biết được người đi ra từ huyện Bình An nhỏ bé c*̉a chúng ta c*̃ng có năng lực, không phải là đồ bất tài, càng hổ thẹn thầy càng phải nổ lực.”

Điều mà Tô Chí Phong nghĩ trong lòng là, nếu đi đến thủ đô, ông vẫn phải tìm cơ hội để học chuyên sâu. Dù sao ở thủ đô có rất nhiều trường đại học, c*̃ng không cần phải xa gia đình.

Nếu như đợi vài năm nữa, thật sự sẽ phải vào đại học c*̀ng con trai và con gái.

TBC

Hình ảnh đó không đẹp.

Bên công xưởng thép, Mã Lan nói với Xưởng trưởng Cao về chuyện mình phải đi.

Xưởng trưởng Cao đang nghiên cứu chiếc xe c*̉a bà.

Sáng sớm hôm nay, lúc Mã Lan đi tới công xưởng thép đã gây ra một trận xôn xao, Xưởng trưởng Cao nhìn thẳng vào chiếc xe không dời mắt, đã qua một lúc lâu vẫn còn nhìn chằm chằm.

Nghe Mã Lan trả lời, Xưởng trưởng Cao rất vui mừng nói: “Chính là tinh thần này, chúng ta chính là một viên gạch c*̉a tổ quốc, nơi nào cần thì chuyển tới nơi đó. Chẳng phải đất nước đang dựa vào thế hệ chúng ta để đặt nền móng sao, nếu không thế hệ sau sao có thể xây dựng được?”

Mã Lan nghĩ c*̃ng đúng, thật ra khổ nhất không phải là thế hệ bọn họ, mà là thế hệ trước. Lúc đó vừa mới xây dựng đất nước, mới thực sự có rất nhiều việc cần phải làm ngay, cái gì c*̃ng không có, chỉ có một mảnh đất hoang tàn trước mắt.

Còn vô c*̀ng loạn lạc, an ninh trật tự c*̃ng rất kém, lúc đấy đúng là phải chỉnh đốn từng chút một.

Nếu không phải vì lo lắng cho các con, bản thân bà rất vui lòng trở thành một viên gạch c*̉a tổ quốc.

Sau khi Xưởng trưởng Cao và bà nói chuyện xong, lại nhìn về hướng chiếc xe: “Làm sao mới có thể làm được một chiếc như này a?”

Mã Lan nói: “Có lẽ không bao lâu nữa thôi sẽ được sản xuất hàng loạt, đến lúc đó công xưởng thép c*̉a chúng ta cũng nên trang bị một chiếc.”

“Đúng vậy, nhất định phải trang bị chiếc xe này.” Đề nghị này c*̉a Mã Lan thật sự rất hợp với cách nghĩ c*̉a Xưởng trưởng Cao, đúng là làm người ta liếc mắt một cái liền thấy thích, người thường xuyên đi khắp nơi họp hành, thị sát như ông ta, nên đi xe như thế này. Đi xe Jeep nhiều rất chán, tốn chi phi xăng dầu lại còn phải sắp xếp tài xế, đâu giống như xe này, ông ta muốn đi đâu thì đi.

Vì Mã Lan sắp rời đi, nên Xưởng trưởng Cao bố trí người tiếp nhận công việc thay bà.

Vì vậy c*̀ng với tin Mã Lan có xe mới, còn có tin Mã Lan sắp đi.

Mã Lan phải đi thủ đô rồi!

Từ Mỹ Lệ nghe được thông tin, vội vàng chạy đến văn phòng Xưởng trưởng tìm Mã Lan hỏi: “Nghe nói thím phải đi?”

Mã Lan gật đầu: “Vẫn đang chuẩn bị, tối hôm nay sẽ tới nói với cha mẹ một tiếng.”

“Ôi trời ơi, sao lại đột ngột như vậy?” Từ Mỹ Lệ kinh ngạc, còn tưởng rằng thông tin này không đúng.

Nghĩ tới Mã Lan và những người khác phải đi, trong lòng Từ Mỹ Lệ bỗng nhiên chua xót.

Ánh mắt nhìn Mã Lan đã bắt đầu đỏ hoe.

Mã Lan: “… sao vậy?”

“Không nỡ rời xa mọi người…” Từ Mỹ Lệ bắt đầu gạt nước mắt, nghĩ đến sau này sẽ không còn gặp mặt, ít đi một người nói chuyện, thì trong lòng rất buồn.

Trong lòng bà ta rất hối hận, sao trước kia không đối xử với Mã Lan tốt hơn một chút.

Đều là người một nhà, cần gì phải chĩa mũi nhọn vào Mã Lan.

Mã Lan vỗ vai bà ta: “Không sao, sau này mọi người thường đến thủ đô thăm chúng tôi, hoặc là chúng tôi về thăm mọi người.”

“Đúng rồi.” Từ Mỹ Lệ đột nhiên sững sờ: “Mọi người đi thủ đô, vậy ở đó nhà chúng ta có người thân rồi, về sau có thể đi thủ đô thăm người thân. Tôi nghe nói ở thủ đô rất vui, còn có đồ ăn ngon.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 383: Chương 383



“…..” Mã Lan không muốn nói gì nữa.

Buổi tối phải tới nhà c*̃ họ Tô báo tin, cả nhà thông báo cho nhau, tề tựu đông đủ.

TBC

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Tống Sở và Giang Bác liền vây xung quanh khóc, thậm chí Tô Bảo Minh còn gào lên: “Chị Sở Sở, chị đừng đi…”

Tô Bảo Phương khóc đến nỗi hết cả hơi.

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng bây giờ đã lớn nên không khóc, nhưng đôi mắt đỏ hoe, rất luyến tiếc.

Từ lúc tan học về nhà, nghe cha mẹ nói đến tin này, trên đường tới nhà ông bà nội, bọn họ rất buồn.

Tống Sở c*̃ng vậy, cô không nỡ rời khỏi nơi này, luyến tiếc người thân và bạn bè ở huyện Bình An, đôi mắt to tròn nước mắt lưng tròng.

Giang Bác không chịu nổi: “Vậy không đi nữa.” Sở Sở không vui, vậy nên không đi, không đi đâu cả.

Tống Sở lắc đầu: “Không sao, anh Tiểu Bác chúng ta phải đi c*̀ng cha mẹ.”

Tô Bảo Cương nói: “Đúng vậy, chúng ta đều đã lớn rồi, không thể ngây ngô không hiểu chuyện như trước đây, chẳng phải nói trên thế gian này bữa tiệc nào rồi c*̃ng sẽ tàn sao?”

Tô Bảo Lượng: “Thật ra c*̃ng không có gì đáng buồn, chỉ là chúng ta tạm thời xa nhau, đợi hai năm nữa anh thi đại học, sẽ thi đến khu vực thủ đô, đến lúc đó có thể ở c*̀ng với các em.”

Nghe thấy lời c*̉a Tô Bảo Lượng, những đứa trẻ khác không khóc nữa, cảm thấy cách làm này rất hay.

Họ c*̃ng không phải không thể rời khỏi huyện này, chẳng phải còn có thể thi đại học sao?

Tống Sở vui mừng nói: “Quá tốt rồi, đến lúc đó mọi người có thể ở nhà em và chơi c*̀ng nhau.”

Tô Bảo Cương: “Sao anh lại không nghĩ đến chứ, cứ như vậy, cha mẹ sẽ không quản lý được anh rồi sao? Quá tốt! Anh sẽ thi vào một trường ở thủ đô.”

Tô Bảo Minh sụt sùi, tủi thân nói: “Nhưng em còn nhỏ, mọi người đều đi học đại học cả rồi, chỉ còn một mình em ở lại đây.”

Giang Bác: “Vượt cấp, trước khi đi anh sẽ đưa tất cả các trọng điểm c*̉a kỳ thi cho mọi người.”

Tô Bảo Minh: “..…”

Tô Bảo Phương khịt mũi: “Chị và mọi người không giống nhau, chị là con gái, có thể thi vào đoàn nghệ thuật, chị sẽ thi vào đoàn nghệ thuật thủ đô. Mẹ chị nói rồi, mười bốn tuổi đã có thể thi, chị mười một rồi.”

Mấy đứa con trai: “…”

Thời buổi này làm con trai thật bất lợi.

Với sự gián đoạn như vậy, nỗi buồn chia tay sẽ nguôi ngoai.

Bọn trẻ lại bắt đầu bàn bạc sẽ đi đâu chơi khi tới thủ đô, bọn họ còn lấy trộm bản đồ c*̉a ông nội, tụ tập trong sân để tìm vị trí c*̉a thủ đô, xem cách huyện Bình An bao xa. Kết quả họ chỉ tìm thấy thủ đô, không tìm thấy huyện Bình An.

“…..”

Giang Bác vẽ một chấm ở một góc nào đó trong tỉnh c*̉a họ, để đại diện chỗ đó là huyện Bình An.

“Hóa ra huyện Bình An c*̉a chúng ta nhỏ như vậy.”

Lúc này, bọn trẻ mới ý thức được, hóa ra chỗ mình sống thật nhỏ bé, còn thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao.

Cái tỉnh vốn rất lớn trong lòng họ, lại chẳng là gì so với thủ đô, quả thật không đáng nhắc tới.

Khắp nơi trên đất nước, còn có rất rất nhiều nơi khác, mà bọn họ từ trước tới giờ vẫn chưa đặt chân tới.

Bọn trẻ chợt nảy ra ý tưởng chắp cánh và bay đến mọi miền c*̉a đất nước.

Sở Sở c*̃ng nhịn không được nói: “Thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta nên đi khắp nơi nhìn một chút, trạm thứ nhất bắt đầu từ thủ đô.”

Giang Bác không tin tưởng vào những chiếc máy bay ở thời đại này, cảm thấy ý tưởng này c*̉a Sở Sở tạm thời không có cách nào thực hiện được, anh không có khả năng để Sở Sở ngồi chiếc máy bay đó.

Bọn trẻ đều đang mơ mộng đi vòng quanh thế giới, đột nhiên Tô Bảo Cương nói: “Đúng rồi, em ba, hai người đi rồi, vậy chiếc xe hơi nhỏ có phải muốn tặng cho chúng anh không?”

Những đứa trẻ khác ngay lập tức nhìn hai người họ bằng đôi mắt long lanh. Đúng đúng đúng…

Giang Bác và Tống Sở: “…”

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn thấy dáng vẻ phấn kích c*̉a tụi nhỏ, trong lòng c*̃ng yên tâm, họ là người trưởng thành, đi đâu c*̃ng không thành vấn đề. Chuyện ly biệt đối với họ mà nói c*̃ng chẳng phải là chuyện gì lớn, chỉ sợ bọn nhỏ không có cách nào chấp nhận được sẽ buồn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 384: Chương 384



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 385: Chương 385



Lúc này bà lão Lâm đang phát sốt, cả người rất nóng. Ngồi không được, Tô Chí Phong ràng bà c*̣ vào sau lưng Mã Lan. Trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải học cách đi xe, nếu không gặp phải chuyện chỉ có thể đi tìm vợ c*̉a mình.

Giang Bác thấy Tống Sở lo lắng, c*̃ng đi xe chở cô tới đó, Tô Chí Phong thì dùng xe đạp c*̉a mình chở ông lão Lâm đi theo phía sau.

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn c*̃ng đi theo, đêm khuya hôm nay trong bệnh viện bỗng có rất nhiều tiếng ồn.

May mắn trong bệnh viện có một bác sĩ già trực ban, bà lão Lâm vừa tới bệnh viện, liền được đưa vào phòng phẫu thuật để cấp cứu.

Tống Sở vô c*̀ng sợ hãi, nắm lấy tay Mã Lan: “Mẹ, sẽ có chuyện gì không?”

Mã Lan nói: “Không đâu, ở đây là bệnh viện, người đến đây sẽ không sao.”

Giang Bác thầm nghĩ mẹ lại gạt người rồi.

Trình độ điều trị ở thời kì này căn bản là vô dụng, một cơn sốt cũng dễ dàng làm hỏng não.

Nếu không phải Sở Sở có dị năng, không dễ dàng sinh bệnh, anh nhất định đã nghiên cứu y dược.

Ông lão Lâm nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, lau mặt nói với Mã Lan và những người khác: “Lần này thật sự cảm ơn các cháu, cảm ơn mọi người.”

Tô Chí Phong nói: “Không có gì đâu ạ, bà con xa không bằng láng giềng gần. Lúc đầu c*̃ng là có duyên, mới mua được nhà c*̉a ông.”

Lúc bấy giờ ông lão Lâm cảm thấy vô c*̀ng may mắn vì đã bán căn nhà cho họ.

Ông lão mạnh mẽ lau nước mắt.

Là một nhà tư bản c*̉a xã hội c*̃, ông lão tính toán rất rõ ràng, cho nên trong lòng biết, dù có nói nhiều lời cảm ơn c*̃ng đều bằng không, về phần đền ơn như thế nào trong lòng ông lão đều ghi nhớ.

Mất khá nhiều thời gian để cấp cứu, Tống Sở và Giang Bác tuổi còn nhỏ, Mã Lan c*̃ng không muốn họ chịu khổ, nên đưa về nghỉ ngơi trước.

Trong lòng Tống Sở lo lắng cho bà lão Lâm, nhưng biết ở đây sẽ gây cản trở, sẽ khiến cho cha mẹ không yên tâm, c*̃ng không giúp gì được nên gật đầu: “Vậy ngày mai khi trời sáng, con có thể vào thăm bà nội Lâm không ạ?”

“Được chứ, con tới buổi trưa, mẹ và cha con c*̃ng tới.”

Đương nhiên Mã Lan sẽ không mặc kệ hàng xóm, dù sao c*̃ng già rồi, không thể nương tựa con cháu. Những lúc thế này mà không giúp đỡ, thì lương tâm họ c*̃ng không thể yên.

Tống Sở yên tâm: “Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt.”

Trận bệnh này c*̉a bà lão Lâm đến rất nhanh, nhưng đi lại rất chậm. Mặc dù được đưa đi cấp cứu, nhưng sức khỏe c*̃ng rất yếu.

Buổi trưa ngày hôm sau, khi Tống Sở và Giang Bác tới, bà lão vẫn nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy Tống Sở tới, bà lão rất vui mừng, cười yếu ớt: “Hôm qua cảm ơn các cháu rất nhiều.”

Tống Sở nói: “Bà nội Lâm, bà vẫn còn khó chịu ạ?”

"Đã tốt rồi, không sao đâu.” Bà lão Lâm cười.

“Vậy bà phải nhanh chóng hồi phục nhé.”

Bà lão Lâm cảm thấy bản thân mình không thể nào khỏe lên được, nhưng vẫn cười gật đầu: “Sẽ khỏe lại thôi.”

Vài ngày sau Bà lão Lâm đã được xuất viện, bệnh c*̉a bà lão theo như bác sĩ nói là vô phương cứu chữa, xem như là bệnh nhà giàu, chỉ có thể bồi dưỡng. Lần này phát bệnh, cơ thể càng suy nhược, số lần bệnh tái phát càng nhiều, thì sẽ càng suy yếu, cho đến một lần nào đó sẽ yên nghỉ mãi mãi.

Người lớn đều biết điều này, chỉ có trẻ con là không.

TBC

Tống Sở thấy bà lão Lâm ra viện, thì rất vui mừng, còn dặn dò bà lão phải uống thuốc đúng giờ.

Lần này Mã Lan và Tô Chí Phong c*̃ng giúp đỡ rất nhiều.

Mã Lan mua một ít sườn và xương heo để hầm canh cho nhà hàng xóm, còn tặng một ít lương thực loại tốt.

Nghĩ đến sau này không làm hàng xóm được bao lâu nữa, có thể giúp được gì thì giúp.

Tống Sở mỗi ngày đều tới thăm bà lão Lâm, và nói chuyện với bà lão.

Ông lão Lâm thấy vậy, ghi nhớ trong lòng.

Buổi tối bà lão Lâm và ông lão nhắc tới bí mật kia.

“Ông Lâm, tôi thấy thời gian sau này c*̉a tôi không còn dài. Những thứ đó, tôi không muốn chôn dưới đất. Tôi lo sau khi chết đi, không có mặt mũi nào đi gặp thằng cả nhà chúng ta. Đó là nó dùng cả tính mạng để giữ lại, muốn giữ đồ vật cho nước chúng ta.”

Ông lão Lâm thở dài.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 386: Chương 386



“Bà muốn để lại cho nhà hàng xóm ư?”

“Nhà bọn họ rất thích hợp, Sở Sở c*̃ng là đứa trẻ ngoan.”

Ông lão Lâm trầm mặc một lúc, nhớ đến những chuyện mà cả đời mình đã trải qua, nhớ đến cái chết đầy tự hào c*̉a đứa con cả, và những đãi ngộ sau đó nhận được.

Nếu nói trong lòng không oán hận, thì đó là giả. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì có thể hận cái gì? Thời kì Trung Hoa Dân Quốc, chẳng phải những người dân bình thường đó c*̃ng có cuộc sống tồi tệ sao?

Ông lão Lâm nói: “Cho bọn họ, chắc chắn họ sẽ không tư lợi cá nhân.”

Ông lão cho rằng mình nhìn người rất chuẩn, nhà hàng xóm, đều là những người hiền lành lương thiện, c*̃ng không có dã tâm gì. Nếu không gặp gia đình này, thật sự ông lão có thể nhẫn tâm hạ quyết định mặc kệ những thứ kia, cứ thế chôn ở dưới đất.

“Vậy chờ thời điểm thích hợp đi.” Ông lão Lâm nói.

Thật sự ông lão vẫn muốn đợi. Nhưng hiện tại với sức khỏe này c*̉a vợ mình, ông lão không muốn làm khổ thêm nữa.

Tống Sở vẫn chưa nói chuyện mình phải đi với bà lão Lâm, dù sao sức khỏe bà lão Lâm c*̃ng đang không tốt, cô lo lắng bà lão sẽ đau lòng.

Đợi đến gần kỳ thi cuối kỳ, cô mới cảm thấy nhất định phải nói.

Khi cô tan học trở về, lúc đó bà lão Lâm đang nằm trên ghế dựa.

Hiện tại phần lớn thời gian c*̉a bà lão là nằm, ông lão Lâm làm xong việc sẽ quay về thăm bà lão.

Tống Sở và Giang Bác bê cái ghế dài nhỏ ngồi bên cạnh bà lão Lâm: “Bà nội Lâm, chúng cháu phải đi rồi.”

Bà lão Lâm sửng sốt: “Đi đâu?”

“Đi thủ đô, cha mẹ cháu được điều động công tác, cháu và anh Tiểu Bác c*̃ng được nhận vào trường học ở đó.”

Nghe được thông tin này, trong lòng Bà lão Lâm hơi buồn, nhưng suy cho c*̀ng c*̃ng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, c*̃ng đã trải qua rất nhiều buồn vui c*̉a cuộc đời, nên rất nhanh bà lão đã điều chỉnh được tâm trạng, bà lão cười nói: “Tốt rồi, đi tới tỉnh thành lớn mới có thể phát triển hơn nữa. Thủ đô là một nơi tốt, khi bà còn trẻ đã từng tới đó học.”

Tống Sở phấn khích nói: “Thật ạ?”

“Ừm, trường bà học là học viện nữ sinh. Khi đó chúng ta là lứa học sinh đầu tiên, mặc đồng phục, đi trên đường làm cho rất nhiều người ngưỡng mộ, lúc ấy thủ đô vẫn còn gọi là Bắc Bình.”

Bà lão Lâm nhớ lại những chuyện khi còn trẻ, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm.

Tống Sở nói: “Bà nội Lâm, sau này cháu không ở đây, bà phải uống thuốc đúng giờ.”

“Ừm bà nhớ rồi.”

TBC

“Cháu sẽ gửi kẹo hồ lô cho bà, kẹo hồ lô ở đó rất ngon.”

“Được.”

Tống Sở nói: “Cháu sẽ viết thư cho bà.”

“Đều được.” Bà lão Lâm cười nói, nhưng khóe mắt hơi đỏ.

Tống Sở cầm lấy bàn tay ốm yếu c*̉a bà lão nói: “Bà nội Lâm, cháu sẽ nhớ bà. Cháu sẽ nhớ khi chúng ta c*̀ng nhau viết sách [Câu chuyện về ngõ đá]. Đợi cháu đến kỳ nghỉ, sẽ trở về thăm bà.”

Bà lão Lâm cười gật đầu.

“Vậy đợi đến ngày cháu đi, cháu phải đến thăm bà lần nữa nhé.”

“Nhất định ạ.” Tống Sở nói ngay lập tức, cô chắc chắn phải tới nói lời từ biệt.

Ngày Tống Sở thi trung học là ngày hai mươi tháng sáu, mặc dù biết thành tích c*̉a mình như thế nào c*̃ng có thể đến thủ đô học, nhưng Tống Sở vẫn rất chăm chỉ.

Thi xong, Tống Sở chưa kịp lên kế hoạch cho cuộc sống c*̉a kỳ nghỉ hè, lệnh điều động c*̉a thủ đô đã đến.

Bên đó thật sự không chờ được, dường như đã tính toán ngày tháng kỳ nghỉ c*̉a bọn Tống Sở, mới vừa thi xong đã được thông báo sau một tuần phải đến thủ đô báo cáo.

Tính toán thời gian lên đường, bọn họ chỉ có thể ở huyện Bình An ba bốn ngày.

Mã Lan và Tô Chí Phong: “…..”

c*̃ng may là công việc đã được bàn giao xong trước thời hạn, mặc dù rất đột ngột, nhưng c*̃ng không tính là quá vội vàng.

Ngược lại bên Giang Bác và Tống Sở hơi hoảng sợ, ví dụ như đánh dấu trọng điểm kỳ thi cho bọn Tô Bảo Cương, chiếc xe hơi nhỏ c*̉a Giang Bác, dám chắc là sẽ không mang nó đến thủ đô. Anh đã không còn thích chiếc xe đó nữa, cảm thấy chiếc xe điện nhỏ dùng tốt hơn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 387: Chương 387



Nhân lúc đem chiếc xe đó tặng cho bọn Tô Bảo Cương.

Nhưng suy nghĩ đến bọn Tô Bảo Cương đúng là trẻ con, đầu óc c*̃ng không được tốt, anh rất lo lắng tặng chiếc xe này cho họ sẽ là chuyện xấu, cho nên anh đã dành thời gian đến công xưởng sản xuất máy móc, để thay và giới hạn tốc độ c*̉a xe.

“Tốc độ không vượt quá năm kilomet một giờ.”

Xưởng trưởng Cổ nói: “Vậy chẳng phải còn chậm hơn so với xe đạp rồi sao?”

Giang Bác nói: “Đưa cho một lũ trẻ làm đồ chơi, không thể để quá nhanh.”

Xưởng trưởng Cổ nhìn khuôn mặt đó c*̉a anh, nghĩ thầm nói thì hay lắm làm như anh không phải là trẻ con.

Rất nhanh xe đã được thay đổi xong, sau khi xong Giang Bác thông báo cho bọn Tô Bảo Cương tới lấy xe, còn nhân tiện đem theo những sách giáo khoa trọng điểm mà anh đã làm xong về.

Bên này Mã Lan thông báo cho Từ Mỹ Lệ, Từ Mỹ Lệ về đến nhà nói, bọn Tô Bảo Cương liền chạy tới trong đêm.

Biết bọn Tống Sở ngày mai phải đi, mấy đứa nhỏ đầu tiên là ôm lấy buồn phiền c*̉a chúng, Tống Sở vừa mới ủ được cảm tình, họ lại như ong vỡ tổ chạy lại cướp xe…

Cuối c*̀ng sau khi bàn bạc xong, Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng thay phiên nhau lái. Còn về Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh lại là thay phiên nhau ngồi, dù sao c*̃ng còn nhỏ tuổi không thể lái xe.

Tô Bảo Minh: “…..”

Đợi sau khi Tô Bảo Cương vui mừng phấn khích khởi động xe thì phát hiện vấn đề.

Chiếc xe này quá chậm rồi, còn chậm hơn xe đạp c*̉a bọn họ.

TBC

“Em ba, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Không đủ tuổi, nên giới hạn tốc độ.” Giang Bác bình thản nói.

Tống Sở c*̃ng nói: “Đúng đúng đúng, an toàn quan trọng. Cho dù không đụng trúng người, đụng trúng cây cỏ c*̃ng không tốt.”

“…..”

Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà c*̃ họ Tô đều đến, còn có Huyện trưởng Lữ, Xưởng trưởng Cao, Xưởng trưởng Cổ…

Huyện trưởng Lữ lái xe Jeep tới, đưa bọn họ tới tỉnh thành.

Tống Sở nhân lúc cha mẹ chuyển hành lý lên xe, liền đi qua nhà hàng xóm sát vách, nói lời từ biệt với bà lão Lâm.

“Bà nội Lâm, chúng cháu phải đi rồi.”

“Bà nghe rồi.” Bà nội Lâm ngồi dạy, vẫy tay gọi Tống Sở.

Tống Sở đi tới, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy luyến tiếc: “Bà nội Lâm, cháu sẽ viết thư cho bà.” Cô lấy từ trong túi ra một cây bút máy, mà lúc trước mình dùng để sáng tác đưa cho Bà lão Lâm: “Bà nội Lâm, bà c*̃ng viết cho cháu nhé.”

Bà lão Lâm cười gật đầu, nhận cây bút, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khóa bạc nhỏ: “Tặng cho cháu, cái này là con trai cả c*̉a bà đeo lúc nhỏ. Bà vẫn luôn để bên người, cho cháu làm vật kỷ niệm.”

“Hả?” Tống Sở không biết có nên nhận hay không, hình như bạc c*̃ng rất quý trọng.

“Cầm lấy đi, làm kỷ niệm.” Lại dặn dò Tống Sở: “Bà nội Lâm muốn chơi trò truy tìm kho báu với cháu, bên trong khóa này có một tấm bản đồ kho báu mà bà vẽ, món quà mà bà cho cháu được để ở bên trong. Đợi khi cháu trưởng thành, cháu phải đi lấy.”

“Không thể đi bây giờ ạ?”

“Không thể, đợi cháu trưởng thành một chút.”

Bà lão Lâm có chút tâm tư, bà lão cảm thấy vẫn nên chờ đứa trẻ này lớn hơn một chút, lúc đấy mới có thể muốn giữ lại đồ vật. Đến lưc đó cô trưởng thành rồi, muốn giao toàn bộ ra thì cứ giao ra, còn muốn giữ lại chút c*̉a hồi môn thì cứ giữ.

Nhiều đồ như vậy, cho đứa bé Sở Sở này giữ lại chút c*̉a hồi môn thì đã sao.

Làm phụ nữ thật không dễ dàng gì.

“Nhớ kỹ, đợi cháu đủ mười sáu tuổi rồi, mới đi tìm đồ vật.”

Tống Sở gật đầu: “Vâng.”

“Đi đi, đi thủ đô đi, bà vẫn còn chờ sách mới c*̉a cháu.”

“Vâng, bà nội Lâm, cháu đi đây.”

Tống Sở luyến tiếc vẫy tay chào, đem chiếc khóa bạc để vào trong balo c*̉a mình, thực tế là đặt vào không gian.

Cô sẽ giữ gìn cẩn thận.

Ngồi trên xe Jeep, Mã Lan ôm Tống Sở, Tống Sở ôm Tô Tiểu Hoa, cả nhà nhìn cái sân càng lúc càng xa.

Đột nhiên, Tô Tiểu Hoa nhảy từ bên trong cửa sổ xe ra ngoài.

Ngay nhất thời trong xe loạn cả lên, xe dừng lại, bốn người nhà họ Tô đuổi theo một con mèo. Kết quả là con mèo chạy vào sân nhà họ Lâm.

Bọn họ đứng ở cổng, nhìn Tô Tiểu Hoa ngồi bên cạnh Bà lão Lâm.

“Quan hệ c*̉a Tiểu Hoa và bà nội Lâm rất tốt.” Tống Sở nói.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 388: Chương 388



Cả nhà họ bình thường ít khi ở nhà. Cho mèo ăn, chăm sóc mèo đều là do Bà lão Lâm làm. Tô Tiểu Hoa c*̃ng vì thế mà thiết lập một tình cảm sâu sắc với Bà lão Lâm, đôi khi c*̃ng không về nhà ngủ.

Tô Chí Phong nói: “Cho nên mèo c*̃ng có tình cảm, giống như con mèo Sở Sở đã viết trong sách. Vậy để nó ở lại đây đi, sau này về đón nó.”

Tống Sở nhìn Tô Tiểu Hoa ngồi bên chân bà lão Lâm, híp mắt ngủ lim dim giống như bình thường, dụi mắt gật đầu.

“Bà nội Lâm, Tiểu Hoa nhờ cậy vào bà.”

Bà lão Lâm ngồi trên ghế dựa nhìn con mèo bên cạnh chân: “Được, bà sẽ chăm sóc nó.” Không ngờ một con mèo lại có tình người đến vậy, thế gian này vẫn còn có thứ đáng mong đợi.

Cả nhà lần nữa lên xe Jeep.

Lần này, mọi người càng cảm thấy buồn hơn.

Nhà họ Tô c*̃ng không tiễn họ đi quá xa, chỉ tiễn đến giao lộ ngoài huyện lên tỉnh.

Vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên lúc đó không khóc, ngay cả bọn trẻ c*̃ng kìm nén lại, bọn họ muốn làm cho Sở Sở và em ba/ anh ba vui vẻ đi thủ đô,

Tống Sở nói: “Đừng quên ước hẹn c*̉a chúng ta, thi đến thủ đô.”

“Nhớ rồi!”

Tô Bảo Cương muốn cho em gái một cái ôm thật chặt, kết quả Giang Bác chen vào giữa hai người, cậu bé thoáng cái ôm cả hai người.

Tô Bảo Cương được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo: “Em ba, hóa ra em thích anh ôm đến như vậy.”

Giang Bác: “.....”

Vì thế những người khác đều tới ôm Giang Bác một cái.

Ở bên cạnh, mấy anh em Tô Chí Phong, và chị em dâu Mã Lan c*̃ng nói lời từ biệt, hiệu trưởng Tô và bà nội Tô không đến, hai người tuổi đã cao, không chịu đựng được cảnh này.

Tô Chí Phong vỗ vai hai người một cái: “Sau này cha mẹ nhờ vào mọi người chăm sóc.”

“Chuyện đó không cần phải nói, đó c*̃ng là cha mẹ c*̉a chúng anh.” Anh cả Tô Chí Cường nói.

Tô Chí Quốc: “Cha nói rồi, ba người con trai c*̉a cha, đều hiếu thuận.”

Mã Lan được Từ Mỹ Lệ ôm, nghe Từ Mỹ Lệ xin lỗi: “Mã Lan à, tôi sai rồi, trước đây tôi đối xử với thím quá tệ, tôi vẫn luôn suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Nếu như được quay lại, tôi nhất định đối xử tốt với thím.”

Phùng San không vừa mắt nói: “Thím cứ mặc kệ chị ta, chị ta thích ra vẻ.”

Mã Lan: “.....”

Một lần nữa lên xe, trong xe chỉ còn lại nhà Tống Sở, nhìn huyện Bình An càng ngày càng xa, nhìn người thân đang vẫy tay chào đã không còn thấy đâu nữa, bọn họ thở dài.

Sự ly biệt thật sự rất đau khổ.

Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.

Sau khi lên xe lửa, Tống Sở lại vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, còn có thể ngủ trên xe.

“Mẹ, ngồi xe lửa thật thoải mái.”

TBC

Mã Lan nhìn cả toa xe sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn còn có hoa quả, thầm nghĩ đi xe lửa rất khó chịu, chỉ là đãi ngộ đặc biệt mới làm cho bọn họ thoải mái.

Đầu năm nay, người bình thường không mua được ghế nằm, chứ đừng nói đến bọn họ được riêng một toa ghế nằm. Còn cho cả hoa quả, và thức ăn, đúng là quan tâm chu đáo.

Vì những thứ này, bản thân Mã Lan đã có ý nghĩ xả thân vì nước.

Nhưng nhìn thấy con trai c*̉a bà... dường như không có cảm giác gì.

Mã Lan cảm thấy con trai mình vẫn còn nhỏ, có thể không biết quốc gia đối xử với họ tốt như thế nào, vì vậy bà đã nói với chúng là họ đã nhận được đãi ngộ như thế nào.

Tống Sở như bừng tỉnh: “Hóa ra đều là vì anh Tiểu Bác! Anh Tiểu Bác cảm ơn anh, dĩ nhiên, chúng ta c*̃ng phải cảm ơn tổ chức.”

Mã Lan nói: “Cho nên các con đến thủ đô, phải học tập thật tốt, báo đáp tổ quốc.”

Tống Sở kiên định gật đầu.

Ý nghĩ được cống hiến cho sự nghiệp xây dựng đất nước đã làm mờ đi nỗi sầu xa quê hương trong lòng cô.

Giang Bác nói: “Con sẽ làm việc chăm chỉ.” Tất nhiên phải làm việc chăm chỉ, vì chi tiêu ở thủ đô sẽ càng nhiều hơn.

Mã Lan cảm thấy mình thành công trong việc giáo dục con cái, vẻ mặt vui mừng. Sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bắt đầu mong chờ một cuộc sống mới.

Trải qua bốn ngày ba đêm, cuối c*̀ng c*̃ng tới thủ đô.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 389: Chương 389



Vì có Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn dẫn đường, Mã Lan và những người khác không quá lo chuyện tìm đường, đến trạm xe liền có một chiếc xe Jeep tới đón.

Mã Lan và những người khác biết đơn vị sắp xếp nhà ở cho mình, cho nên cứ nghĩ đó là khu nhà công nhân viên chức như ở công xưởng thép, cuối c*̀ng xe dừng lại trước cổng khu quân sự.

“.....”

Mã Lan và Tô Chí Phong đều không dám tin.

Mã Lan hỏi: “Đây là... phải gặp ai?”

Tiểu Vũ nói: “Phía trên sắp xếp nhà cho mọi người trong khu nhà ở quân đội, khá an toàn, đây c*̃ng là quyết định c*̉a lãnh đạo lớn.”

Có thể nói lần này lãnh đạo lớn vô c*̀ng chiếu cố Giang Bác, biết đồng chí nhỏ này tuổi còn bé, khẳng định không thích hợp sống ở một nơi khép kín như viện nghiên cứu, mà khu vực nhà ở dành cho công nhân viên chức càng chắc chắn không được, mọi người quá ồn ào và nguy hiểm.

Vẫn là khu vực nhà ở dành cho quân đội tốt, công tác an ninh không có vấn đề gì, lại không đến mức khép kín, bình thường ra vào đều thuận tiện.

Mã Lan xúc động vô cùng, không nghĩ đến một ngày bản thân mình còn có thể đi vào một nơi như khu nhà ở quân đội.

Trước đây đi ngang qua bà cảm thấy rất căng thẳng...

Vượt qua một kiếp, cảm thấy số phận mình quá khác biệt.

Sau khi đã được kiểm tra, xe đi thẳng vào bên trong, tiếp đó dừng lại trước một tòa nhà nhỏ.

Tòa nhà nhỏ có hai tầng, diện tích không lớn. Là loại tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu phương tây, nhưng được tách ra.

Tống Sở kinh ngạc: “Ngôi nhà này thật đẹp.”

Một người thanh niên mặc quân phục từ trong nhà đi ra, sau khi nhìn thấy Mã Lan và những người khác, thì tới c*́i chào: “Tôi là nhân viên cần vụ c*̉a đồng chí Giang Bác tên Tiểu Vương.”

Còn xưng là nhân viên cần vụ.

Mã Lan và Tô Chí Phong vội vàng chào hỏi với Tiểu Vương, sau đó giới thiệu con trai và con gái c*̉a mình, nói người thanh niên không cần khách khí như vậy.

Tiêu Vương nói: “Đây là việc nhân viên cần vụ nên làm.”

“.....”

Mọi người đi theo Tiểu Vương tham quan ngôi nhà, mặc dù là hai tầng, nhưng phòng rất nhỏ. Tổng cộng có ba phòng. Bên dưới là phòng khách cũng có thể là phòng cho người giúp việc, bên trên là phòng sách và phòng ngủ.

Đương nhiên, đây là do người trước kia sắp xếp, sau khi Mã Lan biết Tiểu Vương không ở c*̀ng bọn họ, liền bố trí mình và Tô Chí Phong ở dưới lầu, hai đứa con ở hai phòng trên lầu, nơi có ánh sáng tốt.

“Tại sao không giữ lại phòng sách.” Giang Bác nghiêm túc nói.

“Chẳng phải con nói không cần phòng sách sao?” Mã Lan hỏi.

“Cần, nhất định phải cần! Nếu không, không thể nào làm việc.” Vẻ mặt Giang Bác càng nghiêm túc.

Cho nên cuối c*̀ng, Giang Bác và Tống Sở vẫn ở trên lầu, nhưng ở c*̀ng một phòng, Tô Chí Phong và Mã Lan c*̃ng ở trên lầu, phòng còn lại dưới lầu là phòng sách...

Cả nhà thêm Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn, còn có Tiểu Vương giúp, bận rộn cả ngày trời, cuối c*̀ng c*̃ng thu dọn xong hành lý.

Nhìn ngôi nhà mới với đầy đủ đồ đạc, cả gia đình vô c*̀ng hài lòng.

TBC

Thậm chí Mã Lan còn trộm nhéo mình, xác nhận đây không phải là đang nằm mơ.

Bởi vì có nhân viên cần vụ Tiểu Vương, ngày đầu tiên ở nơi mới trông cũng không bận rộn lắm.

Dọn dẹp nhà xong, Tiểu Vương mang đồ ăn từ căn tin quân khu trở về.

Ăn cơm xong trời cũng tối muộn, Tiểu Vương cùng Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn rời đi, chỉ còn lại mỗi nhà họ Tô ở nhà mới nghỉ ngơi.

Tiểu Vương nói: "Tạm thời đơn vị sắp xếp cho mọi người thời gian nghỉ ngơi là hai ngày, nếu như mọi người muốn ra ngoài đi dạo, có thể nói với tôi, tôi sẽ thu xếp xe cho mọi người."

Mã Lan vội vàng nói cảm ơn, sau này không cần phiền phức như vậy, bọn họ có thể tự ra ngoài đi dạo.

Mới đến đã được quốc gia đặc biệt quan tâm như vậy, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy bất an.

Tiểu Vương khôn khéo nói: "Việc này đều là sắp xếp của lãnh đạo phía trên, nếu tôi không làm tốt sẽ phải chịu phạt, ngài không nên khiến tôi khó xử."

Mã Lan: “... Được, vậy chúng tôi sẽ nói với cậu nếu chúng tôi cần. Đồng chí Tiểu Vương, cảm ơn cậu."

"Đây là trách nhiệm và công việc của tôi."
 
Back
Top