Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 340: Chương 340



Mã Lan nghĩ lần trước chủ nhiệm Hồ có nói để một danh ngạch cho bà vào lớp bổ túc ban đêm, lần này bà đã chuẩn bị đăng ký tham gia, về sau chuyện chăm sóc mấy đứa nhỏ trong nhà phải để cho cha bọn nhỏ, người làm mẹ như bà cũng muốn tiến lên, bằng không sẽ trở thành trở ngại cho bọn nhỏ.

Xưởng trưởng Cao còn rất hăng hái, trực tiếp thương lượng chuyện này với Chủ tịch công đoàn Hứa

Điều động một công nhân mà thôi, đương nhiên Chủ tịch Hứa không có ý kiến gì.

Chuyện điều động công tác làm rất thuận lợi.

Buổi sáng Mã Lan vẫn là nòng cốt trong công đoàn, buổi chiều, bà đã thành trợ lý văn phòng của Xưởng trưởng.

Bạn bè trong công đoàn đều chúc mừng bà, chỉ có chủ nhiệm Hồ không nỡ, cảm thấy người của mình mới bị cướp đi rồi, nhưng vẫn chúc mừng bà được thu xếp tốt. Hiện tại là trợ lý Xưởng trưởng, sau này thăng chức, kém nhất cũng là chủ nhiệm.

Từ Mỹ Lệ hâm mộ: "Ôi Mã Lan, thím cũng thay đổi nhiều quá rồi. Làm trợ lý Xưởng trưởng, oai quá nha."

Mã Lan nói: "Đừng nói vậy, tôi cảm thấy chuyện này tôi không dựa vào bản thân mà là dựa vào con trai."

Từ Mỹ Lệ chỉ vào đầu bà: "Dựa vào con thì làm sao, suy nghĩ của người làm mẹ như chúng ta cuối cùng không là dựa vào con cái sao?"

TBC

Mã Lan: "....."

Từ Mỹ Lệ nói: "Người khác muốn dựa còn không có mà dựa đâu, thím cứ dựa hết sức đi. Nếu Tiểu Cương và Tiểu Minh nhà tôi mà giống Tiểu Bác nhà mấy người thì tôi có thể dựa vào bọn nó mà làm Xưởng trưởng luôn ấy chứ, về sau muốn làm thì làm, không muốn thì không làm, ai cũng không thể quản tôi."

Mã Lan nghe như thế, cảm thấy may mắn khi đồng chí Từ Mỹ Lệ không làm Xưởng trưởng, nếu không về sau sớm hay muộn công xưởng cũng đóng cửa. Nhưng phải nói, nghe Từ Mỹ Lệ nói như vậy, trong lòng bà thật sự có lòng tin hơn, tuy rằng dựa vào con, nhưng tốt xấu gì bà cũng có thể đảm nhận công việc này, sẽ không trở thành người ngáng chân trong xưởng.

Buổi chiều tan học, Giang Bác lái xe chở theo Tống Sở đi khảo sát xưởng thép.

Tống Sở và Giang Bác gặp đồng chí Mã Lan ở chỗ Xưởng trưởng Cao.

Biết mẹ mình được thăng chức, Tống Sở vui vẻ tới hai mắt lấp lánh: "Mẹ, mẹ, đây là đỉnh cao cuộc đời mà mẹ nói sao?"

Mã Lan nói: "Mẹ của con còn đang ở chân núi bò lên đây."

Tống Sở nắm tay: "Sẽ trèo lên đến đích, sau này con đưa mẹ lên."

Mã Lan lắc đầu, hiện tại bà dựa vào con trai, không muốn về sau lại dựa vào con gái.

Giang Bác cũng quan tâm chút đến công việc của mẹ: "Mẹ, mẹ làm công việc này có vất vả không?"

Ở trong lòng anh, làm trợ lý cho người ta rất vất vả, còn phải chịu mắng chửi, anh cũng không muốn mẹ chịu thiệt như vậy: "Nếu vất vả, thì đừng làm, con nuôi mẹ."

Lời này nếu là Tô Chí Phong nói, Mã Lan có thể cho ông một cái tát, nhưng lời này do con trai nói, Mã Lan chỉ có thể thầm rơi lệ: "... Không vất vả, một chút cũng không vất vả. Mẹ cảm thấy cực kì vui, rất thích công việc này, sẽ cố gắng tiếp tục làm, về sau để các con tự hào."

Tống Sở cười: "Mẹ vẫn luôn là niềm tự hào của con."

Mã Lan cảm thấy tim cũng chịu không nổi nữa, rất sảng khoái nói: "Hôm nay, lúc trở về chúng ta ghé Tiệm cơm Quốc dân ăn!"

Tống Sở vui mừng nhoẻn miệng cười, thúc giục Giang Bác: "Anh Giang Bác, anh mau đi làm việc đi, trở về chúng ta đi Tiệm cơm Quốc Dân."

Giang Bác: "....."

Xưởng trưởng Cao tự mình dẫn Giang Bác đi thị sát tình hình trong xưởng thép, Giang Bác cũng quan sát kỹ càng.

Nói thật, đã có thay đổi một chút, xây vài lò luyện thép kiểu mới, cả xưởng thép trông cũng phát triển hơn, so với lần trước anh đến khảo sát thì lớn mạnh hơn không ít.

Ngay cả Xưởng trưởng Cao cũng mặt mày hớn hở.

Xưởng trưởng Cao cười nói: "Đây đều là nhờ cố vấn Tô, hiện tại xưởng thép của nước chúng ta đều muốn làm loại lò này, khắp nơi đều xây dựng, thành tựu không hề tệ. Cố vấn Tô, chuyện này không thể không kể đến công lao vĩ đại của cậu."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 341: Chương 341



Giang Bác cảm thấy không liên quan nhiều tới anh lắm, anh chỉ là muốn chế tạo thép mà thôi.

Sau khi khảo sát xong, Giang Bác cảm thấy xưởng thép thật ra cũng đã phù hợp với yêu cầu của anh, luyện chế loại hợp kim cứng hẳn không thành vấn đề.

Xưởng trưởng Cao nói: "Cố vấn Tô, nghe nói lần này cậu muốn làm nguyên liệu cho bazooka?"

Giang Bác gật đầu.

"Tôi đây đánh liều hỏi một câu, cậu chắc chắn đến mức nào?"

Giang Bác cảm thấy lời này của ông ta không có ý nghĩa, có anh ở đây, chỉ cần muốn, chắc chắn là làm được. "Tôi sẽ làm được."

Xưởng trưởng Cao nghe giọng điệu anh khẳng định như vậy nên nói: "Tôi không có ý hoài nghi cậu, chỉ là nếu thật sự nắm chắc hơn năm phần, tôi phải thương lượng với Huyện trưởng về vấn đề an ninh trong xưởng, còn phải điều động thêm người và nơi cất giữ, dù sao các loại nguyên liệu chiến lược đều cần bảo mật."

Giang Bác nghiêm túc nói: "Vậy hiện tại ông có thể bắt đầu sắp xếp rồi."

Xưởng trưởng Cao: "....."

Đây thật sự là khẳng định có thể chế tạo ra mà.

Nếu đổi thành người khác, Xưởng trưởng Cao một chút cũng không tin, nhưng nếu là cố vấn Tiểu Tô... Vậy phải tin.

Vì nghiên cứu và phát triển hợp chất nhôm, công việc của Giang Bác lại bận bịu hơn.

Cũng không lên lớp, mà liên tục ở trong phòng thí nghiệm của trường học làm thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm trường trung học có đủ thứ đồ, còn đặt mấy khối kim loại thép nhỏ để anh tham khảo.

TBC

Huyện trưởng Lữ để giúp đỡ công tác của anh, còn cấp cho anh một cây s.ú.n.g nhỏ đã dừng sản xuất và một khẩu s.ú.n.g trường từ chỗ Bộ Lực lượng Vũ trang để anh nghiên cứu, về phần dạng s.ú.n.g mà trước đó ông ta từng cho anh xem thì có c.h.ế.t Bộ Lực lượng Vũ trang cũng không lấy ra.

Giang Bác cũng không bắt bẻ, dù sao cũng chỉ là làm bộ mà thôi.

Vì mấy thứ này mà phía phòng thí nghiệm cũng sắp xếp hai đồng chí được trang bị vũ khí bảo vệ, không cho bất cứ ai tiếp cận phòng thí nghiệm.

Chỉ có Tống Sở tan học có thể lại đây gặp Giang Bác, thấy anh ở trong làm việc thì cũng không quấy rầy anh, chỉ yên lặng nhìn ở một bên.

Tống Sở còn nhân cơ hội cầm s.ú.n.g lên thử.

Nặng trịch, nhấc không lên.

Cô cảm thấy bản thân rất vô dụng, còn nói đi làm nữ quân nhân gì chứ, ngay cả vũ khí cũng không cầm lên được. Bỏ bút tòng quân là không thể, về sau cô chỉ có thể thông qua việc viết văn để lên án kẻ thù thôi.

Nhưng kẻ thù hình như đọc không hiểu chữ Hoa, cô có nên học thêm nhiều ngoại ngữ để sau này dùng các loại ngôn ngữ khác để viết văn phê phán lương tâm bọn chúng?

"Anh Tiểu Bác, em sẽ cố gắng học ngoại ngữ, về sau chúng ta song kiếm hợp bích. Một người chế tạo vũ khí, một người viết văn chửi kẻ thù. Chúng ta đánh thắng còn chửi được, thiên hạ vô địch mà." Hai mắt Tống Sở tỏa sáng, nghĩ đến cảnh đó, cảm thấy bản thân cũng không vô dụng như vậy.

Đương nhiên Giang Bác cũng hy vọng cùng Sở Sở gắn bó thân mật như vậy, nhưng anh nhất định sẽ khiến kẻ thù không dám vặn lại.

Giang Bác sắp xếp thời gian đồng đều, nói một tháng sẽ tạo ra vũ khí, cho nên nửa tháng anh đã tạo ra nguyên liệu.

Xưởng trưởng Cao không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã làm xong, nguyên liệu lần trước hình như không nhanh như vậy. Nhưng mà lần đó là làm lò luyện thép cùng nhau, cho nên phải mất mấy tháng.

Lần này nửa tháng đã thiết kế xong, khiến cho lòng Xưởng trưởng Cao hơi lo lắng.

Nhưng biểu hiện của Giang Bác rất tự tin, đưa nguyên liệu cho ông ta: "Nửa tháng sau tôi sẽ dùng, phải nắm chắc thời gian."

Xưởng trưởng Cao nói: "Dùng để làm gì vậy, không lẽ là để làm nòng s.ú.n.g ư?"

"Đúng, bazooka của tôi nửa tháng sau cần dùng tới."

Xưởng trưởng Cao: "....."

Chờ Giang Bác rời đi, Xưởng trưởng Cao bật người dậy gọi điện thoại cho bảo vệ bên đó, để bọn họ sắp xếp thêm người bảo vệ văn phòng mình, rồi lại gọi điện thoại cho Huyện trưởng Lữ, để người trong huyện tới bảo vệ lò luyện thép và nguyên liệu, phía bên ông ấy phải bắt đầu thí nghiệm nguyên liệu mới.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 342: Chương 342



Huyện trưởng Lữ nghe nói vậy thì đứng ngồi không yên trong văn phòng, đứng dậy mang theo đồng chí được trang bị vũ khí tới, cả công xưởng thép trong chốc lát đã được canh phòng nghiêm ngặt.

Nhóm đồng chí công nhân sợ hãi, còn tưởng lại có gián điệp, vẫn là lãnh đạo trong xưởng phải đứng ra bác bỏ tin đồn mới khiến nhóm công nhân tỉnh táo lại.

Nhưng thật ra một số lãnh đạo công nhân cũng hiểu chút về chuyện này, dù sao cố vấn Tiểu Tô đã tới xưởng, vị này sẽ không dễ dàng tới đây, đoán chắc là gần đây có thành quả.

Quả nhiên, rất nhanh trong xưởng đã bắt đầu luyện nguyên liệu mới.

Chỉ là phía lò luyện thép bảo vệ nghiêm ngặt, người bình thường không thể đến gần.

Chỉ biết sau khi lô luyện thép thứ nhất xong, người trong tỉnh đã tới, đem nguyên liệu thép đó cầm đi luôn.

Đương nhiên, Giang Bác cũng không chú ý tới chuyện này.

Anh còn đang cố gắng nghiên cứu và cải tiến nòng s.ú.n.g chống giật kiểu mới.

Anh hoàn thành sớm để làm quà sinh nhật cho Sở Sở.

Ống bazooka này còn chưa làm ra, ngay cả tên anh cũng đã chọn xong, gọi là bazooka Thập Nhất.

Vốn muốn đặt là bazooka Sở Sở, nhưng nghĩ đến sau này trên chiến trường g.i.ế.c địch, một đống người kêu gào bazooka Sở Sở, trong lòng anh lại không vui. Nên dứt khoát dùng sinh nhật của Sở Sở, dù sao cũng là quà tặng cô.

Tống Sở cũng tính tự tay làm quà tặng Giang Bác.

Năm trước mua nhưng anh Tiểu Bác lại tặng cô quà tự làm, nên cô cảm thấy bản cũng nên tự mình làm.

Nhưng cô không làm được gì khác, chỉ có thể viết văn.

Cho nên dự định viết cho Giang Bác một bài văn ngắn.

Bài văn chỉ cho mình anh Tiểu Bác đọc.

Tên cũng rất rõ ràng, tên là 《Anh Tiểu Bác của em》.

Bài văn này cũng không quá khó.

Cô khen anh Tiểu Bác, thật sự có thể khen tới mấy vạn từ không trùng lặp.

Bởi vì không muốn cho Giang Bác biết trước, cho nên mỗi ngày chỉ có thể thừa dịp tan học mới viết. Vì vậy, thời gian tan học cô cũng không thể đến phòng thí nghiệm gặp Giang Bác, khiến khuôn mặt nhỏ của Giang Bác mỗi ngày đều đen.

Tống Sở còn tưởng công việc của anh gặp khó khăn, còn an ủi: "Anh Tiểu Bác, cực khổ chỉ là tạm thời, chúng ta phải trải qua khó khăn mới có thể vươn lên, em tin anh Tiểu Bác sẽ thành công."

Giang Bác vươn tay, đưa ngón tay chọt vào trán cô.

Tống Sở còn rất phối hợp, duỗi đầu tới: "Nếu chọt trán em có thể khiến anh vui vẻ, thì anh cứ tùy tiện chọt." Có thể giúp đỡ anh Tiểu Bác, cô tình nguyện hy sinh chút này.

Giang Bác: "....."

Ngày quốc khánh một tháng mười, Mã Lan ở nhà muốn làm một bữa tiệc sinh nhật trong sân nhà, để cho Tống Sở và Giang Bác mời bạn tốt tới tham gia.

Còn mời cả Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn.

Bạn cùng lớp một người cũng không tới, cũng không phải không thích anh em Sở Sở mà là cảm thấy ăn lương thực nhà người khác không tốt.

Hiện tại lương thực rất quý, người lớn trong nhà đều dạy trẻ nhỏ không được tùy tiện ăn gì của nhà người khác.

TBC

Tống Sở không mời được bạn bè tới, trong lòng hơi buồn, nhưng cô vẫn nhận được quà của các bạn học tặng. Bọn trẻ tự mình vẽ tranh, gấp thuyền, gấp máy bay, không đáng tiền nhưng Tống Sở đều rất yêu quý.

Ngay cả Giang Bác cũng nhận được con quay, ngựa gỗ làm thủ công, quà tặng linh tinh.

Hôm sinh nhật cũng chỉ có người trong nhà và Tiểu Vũ, Chu Đại Sơn cùng nhau chúc mừng.

Lần này Mã Lan bày biện rất truyền thống, làm mì trường thọ cho hai đứa nhỏ ăn, dùng cải muối bà tự muối để làm đồ ăn kèm, còn nấu một nồi lẩu lớn thơm ngào ngạt, sau đó đặt một cái bàn tròn lớn trong sân. Trên bàn còn bày một ít món ăn kèm, trung tâm của các món ăn kèm đặt một cái bánh kem hình trứng thật to, viết《Sở Sở Tiểu Bác sinh nhật vui vẻ》.

Chỉ bày như vậy cũng đã tiêu phí không ít.

Khiến những đứa trẻ khác trong nhà họ Tô hâm mộ không thôi.

Tô Bảo Cương còn tìm Từ Mỹ Lệ oán giận: "Sao con không được tổ chức sinh nhật như thế?"

Từ Mỹ Lệ mở to miệng ăn mì sợi cải muối, nói: "Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn không mau ăn đi, hâm mộ làm gì? Mấy đứa muốn ăn như vậy, mẹ con thắt lưng buộc bụng cũng không làm được một bàn như này."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 343: Chương 343



Tô Bảo Cương: "....." Eo mẹ nó vốn đã thô, thắt lưng đương nhiên chặt.

Sau khi cơm nước xong, tới phần tặng quà, bọn nhỏ đều đưa quà của mình tặng.

Tống Sở cũng lấy quà của mình ra: "Đây là bài văn em viết cho mình anh Tiểu Bác, để em đọc." Cô ho khan lấy giọng, kết quả còn chưa đọc đã bị Giang Bác lấy bản văn đi, sau đó giống như cất kho báu mà giấu trong túi áo: "Cho một mình anh."

Tống Sở: "....."

Mã Lan cười nói: "Thôi, để Tiểu Bác tự mình xem, mẹ sẽ không nghe."

TBC

Giang Bác gật đầu, sau đó đưa quà của mình cho Tống Sở, cũng là một xấp giấy, nhưng rất nặng.

Tống Sở nhận được, nhìn không hiểu gì.

Tô Bảo Cương cũng sáp lại: "Này là gì a, ôi trời, hình như là đại bác trong phim nha."

"Đây là bazooka làm cho Sở Sở." Giang Bác nói. "Có vũ khí này, có thể đi đánh kẻ địch rồi, Sở Sở, em thích không?"

Tống Sở vui vẻ gật đầu: "Cực kì thích." Đây chính là thành quả anh Tiểu Bác phải khó khăn, cực khổ mới nghiên cứu tạo ra.

Những người khác thì không vui vẻ nổi, đặc biệt là Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ.

Hai người nhìn thấy tư liệu thì mặt mày căng thẳng.

Tài liệu quan trọng như vậy, cứ vậy mà lấy ra?

Không phải nên giống như nguyên liệu vũ khí, đặt trong phòng thí nghiệm như cất báu vật sao.

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng không vui nổi.

Thứ này hình như phải giữ bảo mật, bọn họ có thể tùy tiện xem sao?

Mã Lan vội nói: "Vũ khí này phải làm ra mới có thể đánh đuổi kẻ địch, có phải chúng ta nên đưa cho bọn họ làm trước không?"

Tống Sở gật đầu: "Đúng đúng vậy."

Chu Đại Sơn vội nhận lấy, một mình ông ta không thể đưa đi nên phải để Tiểu Vũ đi cùng, miễn cho trên đường xảy ra chuyện.

Tô Chí Phong nói: "Trong nhà nhiều người như vậy, hai người cứ đi đi, đi sớm về sớm."

Hai người vội vàng rời đi.

Nhưng người khác trong nhà họ Tô, trừ hiệu trưởng Tô bề ngoài có vẻ hơi bối rối, những người khác đều không rõ tình hình.

Không biết vì sao đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, Từ Mỹ Lệ còn nói: "Sao vậy, đánh đuổi kẻ địch gì đấy?"

Tô Chí Cường biết cũng không nhiều nhưng trước mặt vợ vẫn có thể giả bộ chút: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện này phải giữ bí mật."

Từ Mỹ Lệ: "....."

Gần cuối năm, càng ngày càng nhiều tin tức về xung đột biên giới xuất hiện trên các mặt báo, người ta nói rằng có những người lính chỉ mới là sinh viên đã tham gia nhập ngũ.

Những học sinh cấp hai như Tống Sở vẫn còn được coi là những đứa trẻ mới lớn, ngoại trừ linh hồn của Tống Sở và Giang Bác, thân thể họ đều đang độ tuổi thiếu niên. Tuy nhiên nhà trường cũng chủ động thông báo về vấn đề này để học sinh biết đất nước đang khó khăn.

Những đứa trẻ cũng rất quan tâm đến sự kiện này.

Tống Sở càng ngày càng lo lắng.

Sau khi viện nghiên cứu – nơi cuối cùng cô ở - bị thây ma bao vây, trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an, điều cô sợ nhất chính là một ngày nào đó tai hoạ lại ập đến như thế.

Đặc biệt, mỗi lần cô giáo Thái kể về những tin này đều rất bi đát, khi bà ấy kể về sự hy sinh của binh lính, những người lắng nghe đều cảm thấy khó chịu.

Đôi mắt to tròn của Tống Sở lấp lánh nước mắt. “Anh Tiểu Bác không phải đã cải tiến xong vũ khí rồi sao? Sao vẫn chưa thấy bố cáo ạ.”

Giang Bác: “… Đáng lẽ đã phải xong rồi, nhưng hiệu suất ở xưởng của bọn họ rất thấp!” Đúng vậy, không phải do anh, mà là do quy trình sản xuất quá kém.

Tống Sở hỏi: “Khi nào thì hoàn thiện ạ?”

Giang Bác suy nghĩ một chút: “Chắc là… sớm thôi.”

Tống Sở lựa chọn tin lời Tiểu Bác, anh chưa bao giờ nói dối, tất cả những gì anh nói đều sẽ làm.

Trên thực tế, Giang Bác chỉ đang ước tính nhưng dự liệu của anh khá là chính xác.

Say khi viện nghiên cứu nhận được thông tin cải tiến vũ khí, tài liệu liền bị bao vây bởi một nhóm các chuyên gia nghiên cứu vũ khí.

Bởi vì khi vũ khí của anh được gửi đến viện, họ không hỏi là ai đã chế tạo nó mà chỉ cho rằng nó là một loại vũ khí mới được cải tiến.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 344: Chương 344



Các chuyên gia cho rằng đó là vũ khí mới của nước ngoài nên họ nhanh chóng phân tích dữ liệu, đưa ra kết luận rằng loại vũ khí này có sức sát thương rất lớn, ít nhất có thể phá vỡ được giáp của xe tăng.

Sau khi kết luận được đưa ra, công xưởng quân sự đã nhanh chóng cho một số đơn vị sản xuất thử nghiệm.

Bởi vì nó là một loại vũ khí mới cải tiến nên công cụ máy móc đều phải được điều chỉnh, việc này đã làm chậm trễ tiến độ một thời gian.

Nhưng kết quả cho ra của cuộc thí nghiệm này đã khiến cho các cán bộ của công xưởng quân sự bị sốc, nhanh chóng mời các lãnh đạo quân sự đến.

Các lãnh đạo quân sự của thủ đô cũng biết sự tồn tại của loại vũ khí này, nên khi biết được kết quả của cuộc thử nghiệm, họ cảm thấy đây như là một báu vật và vô cùng tự hào. “Sao lại có một loại vũ khí mạnh như thế này được chứ? Nó còn được sản xuất từ trong nước của chúng ta.”

“Sản xuất trong nước ta? Đó không phải là công nghệ mới nhất sao? Công xưởng quân sự của chúng ta không thể thực hiện cái này.”

“Đây không phải từ công xưởng quân sự ông quản lý.” Lãnh đạo nói.

“Hình như cũng không phải của công xưởng chi nhánh...” Xưởng trưởng xưởng quân sự nói.

Nhà lãnh đạo quân sự nói: “Cái này được gửi từ tỉnh thành phía dưới, họ đã làm ra nó.”

Tin tức này khiến Xưởng trưởng của công xưởng vũ khí quân sự kinh ngạc: “Bọn họ có thể cải tiến vũ khí sao?”

Việc nghiên cứu và phát triển vũ khí này đòi hỏi một bãi thử nghiệm đặc biệt, các viện nghiên cứu nói chung sẽ không làm được, và nếu không có sự hỗ trợ kỹ thuật của các công xưởng quân sự, việc chế tạo ra vũ khí lại càng không thể.

Tuy nhiên, lãnh đạo không tiết lộ thêm nữa, những gì ông ấy biết cũng không quá rõ ràng và điều này nên được giữ bí mật.

TBC

“Mau lệnh cho các công xưởng gia công và sản xuất cái này đi, lần này chúng ta hãy sử dụng vũ khí mới này để đo lường sức mạnh của quân địch thế nào.”

Thế là các quân xưởng đều vội vàng hoàn thành trước cuối năm.



Lúc này tại huyện Bình An, tống sở và mọi người đang vây quanh cô giáo Thái nghe đọc báo.

Tống Sở nói: "Cô giáo Thái, tương lai chúng ta nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, làm cho đất nước ngày càng giàu có!"

Cô giáo Thái vui mừng nói: "Các em đừng quá lo lắng, quân đội của chúng ta rất dũng cảm, cô tin không bao lâu nữa thôi đất nước sẽ hoàn toàn hòa bình rồi."

Nghe thấy vậy, Giang Bác âm thầm từ bỏ ý định thiết kế thêm một số vũ khí, dù sao với tốc độ sản xuất này thì anh có chế tạo ra cũng không thể nào dùng được nữa.



Tại biên giới.

Vũ khí mới như thúc đẩy thêm sự tự tin cho những người lính trên tiền tuyến, họ vốn là những người lính biên cương dũng cảm và không sợ hãi, nhưng bây giờ đã có hậu thuẫn mạnh mẽ từ đất nước, trận chiến này càng phải được kết thúc một cách đẹp đẽ.

Trước năm mới cuối cùng báo cũng đưa tin về sự giải hòa của hai nước, biên giới lần nữa trở về sự bình yên.

Cô giáo Thái cầm tờ báo đọc cho mọi người trong lớp nghe.

Số báo lần này còn đưa tin về vũ khí mới, đưa ra đặc tả cận cảnh sự uy vũ của nó.

Cô giáo Thái không biết rằng đây là vũ khí do Giang Bác cải tiến.

Đôi mắt bà ấy đỏ hoe: "Các em xem, đất nước ta độc lập phát triển, đã có vũ khí riêng thuộc về mình rồi. Đây là sức mạnh của đất nước cũng là sức mạnh của tri thức, các em hãy cố gắng học tập như vậy mới lập được công lớn trong tương lai."

Các học sinh đang nghe không khỏi tràn đầy nhiệt huyết, tự hào về các đồng chính anh hùng lẫn đất nước.

Tống Sở càng vui mừng hơn tất cả những người khác, cùng mọi người vỗ tay tán thưởng, sau đó ôm Giang Bác ngồi bên cạnh: "Anh thật là tuyệt vời."

Giang Bác đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng nghĩ, đây vẫn chưa phải là một điều rất tuyệt vời, anh vẫn có thể làm tốt hơn như thế...

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng đọc tin tức trên báo, biết con trai mình cũng có công lớn trong cuộc chiến này, họ cảm thấy vô cùng vinh dự.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 345: Chương 345



Thật đáng tiếc khi tất cả các thông tin đều phải giữ bí mật, không thể để cho người khác biết.

Chỉ có thể âm thầm tận hưởng một mình.

Mã Lan dự đính tối nay sẽ nấu món lẩu thịt cừu và mời mọi người đến ăn mừng.

Nhờ có con trai mà gia đình họ giờ đã dư dả, quan hệ rộng, nên phần nhiều mua được những thứ mà người khác không mua được. Ngay cả thịt bò và thịt cừu quý hiếm, Mã Lan cũng có thể tìm người giúp mang đến.

Bà mua một ít sườn cừu to về để hầm, mùi thơm phảng phất bay rất xa, ngay cả Tô Tiểu Hoa ở nhà bên cũng trở về, đi vòng quanh bếp.

So với mùi thơm nhà họ Tô, mùi thuốc bắc nồng nặc bên cạnh có chút khó chịu.

Sau khi ngửi xong, Tống Sở cảm thấy đồ ăn nhất định không ngon bèn hỏi Mã Lan: "Mẹ, ông bà Lâm ăn gì thế, nhà họ không có đồ ăn à? Chúng ta không phải đã trả hết nợ cho ông bà Lâm rồi sao? Nhiều tiền như vậy thì chắc là đủ ăn chứ nhỉ, sao lại ăn đồ ăn khó ngửi như thế?"

Mã Lan nói: "Không phải là đồ ăn đâu, đấy là thuốc bắc, người có bệnh mới phải uống."

"Vậy nhà họ có người bị ốm ạ?" Tống Sở hỏi.

Mã Lan sờ đầu cô: "Chắc là bà Lâm bị ốm, hôm nay mẹ về có nhìn thấy ông Lâm rồi, ông lão không sao."

Tống sở nhìn thấy nhà hàng xóm nuôi Tiểu Hoa mũm mĩm, cúi người bế mèo lên, đi vào trong nhà, lấy mấy viên kẹo mạch nha của mình gói lại, dùng len buộc ở trên lưng Tiểu Hoa, sau đó viết một tấm thiệp nhỏ: "Bà nội Lâm, bà phải uống thuốc đầy đủ nhé, chúc bà mau chóng khỏe lại."

Sau đó để Tiểu Hoa đi tìm bà lão Lâm.

Tô Tiểu Hoa bây giờ rất thân thiết với bà lão Lâm, một khi nó đã trèo qua sân thì có thể dễ dàng men theo bậc thang để tìm vào nhà.

Ở nhà bên kia, bà lão Lâm đang uống thuốc.

Cơ thể bà lão gầy yếu nên sức khỏe cũng không tốt, mùa đông đến là một loạt bệnh cũ lại tái phát. Tuy nhiên bà lão vẫn có thể chịu được những khó khăn, bởi vì khi còn trẻ bà lão có một cuộc sống khá tốt, đã ăn rất nhiều mật ong và kẹo chà là, còn ăn cả kẹo bơ cứng của nước ngoài, nhưng mà bây giờ bà lão chỉ có thể uống nước đường nâu mà mình không hề thích.

Đột nhiên, Tô Tiểu Hoa từ bức tường trong sân nhảy qua, chạy đến phòng của bà lão Lâm và nhảy lên bàn.

Thấy trên lưng của nó đang đeo một cái gì đó, bà lão Lâm đưa tay ra lấy. Sau khi nhìn thấy những dòng chữ trên giấy, mắt bà lão đỏ hoe.

Ông lão Lâm đang nấu nước đường cho vợ thì nhìn thấy gói đồ bà lão đang cầm trên tay.

"Gói đồ này ở đâu ra thế?"

"Tiểu Hoa mang đến, của Sở Sở nhà bên." Bà lão Lâm cười, uống một ngụm nước đường.

Nhà họ Tô cũng bắt đầu ăn tối, trùng hợp thay, hiệu trưởng Tô cũng đến ngay sau khi bữa ăn vừa được nấu xong.

Ông cụ càng ngày trông càng trẻ ra, ông cụ đội mũ và mặc chiếc áo dài có đệm đến.

Vừa mới bước vào nhà, ông cụ đã vui mừng nhìn Giang Bác, thần bí hỏi: "Có phải Tiểu Bác đã làm không?"

Tô Chí Phong và Mã Lan biết ông cụ đang hỏi gì, cả hai không nói gì, chỉ gật đầu.

Hiệu trưởng Tô vui mừng đến phát khóc, Mã Lan vội vàng nói: "Cha, cha đến đúng lúc lắm, tối nay nhà con hầm thịt cừu, cha ăn cùng chúng con, đi, lát nữa mang một phần về cho mẹ."

"Ừm, cha còn muốn uống thêm một chút rượu." Hiệu trưởng Tô yêu cầu.

Cha đã nói rồi, Tô Chí Phong còn có thể từ chối à? May mắn thay, nhà vẫn còn một ít rượu gạo, có thể cho ông cụ uống.

"Ông nội thực sự không ngờ rằng, trong cuộc đời của mình có thể nhìn thấy trụ cột của đất nước ở ngay trong chính gia đình nhà họ Tô. Tiểu Bác, ông nội rất tự hào về cháu, ngay cả bây giờ có phải nhắm mắt xuôi tay, ông nội cũng mãn nguyện rồi."

Mã Lan nói: "Cha, cha đừng nói như vậy."

Tô Chí Phong cũng không đồng ý nói: "Đúng vậy, hôm nay là ngày tốt, cha đừng nói những chuyện như thế."

Tống Sở nói to: "Ông nội sống lâu trăm tuổi."

Hiệu trưởng Tô nói: "Ông rất vui, chuyện kia mọi người không cần lo lắng. Cạn ly!"

TBC

Cả nhà cụng ly rượu gạo.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 346: Chương 346



Sau khi uống rượu xong, hiệu trưởng Tô rời đi, ông phải về nhà ăn cơm cùng với vợ mình.

Tô Chí Phong rất lo lắng, thậm chí còn nói: "Cha, đi đường buổi tối rất nguy hiểm, lần sau đợi trời sáng rồi cha hẵng đến."

Hiệu trưởng Tô ngồi ở đằng sau nói: "Vậy thì cả đêm cha sẽ bồn chồn không ngủ được." Ông cụ lại nói. “Chí Phong, con phải chuẩn bị sẵn sàng, cha nghĩ thằng bé có thể phải rời khỏi đây. Tiểu Bác vô cùng quan trọng, không thể để thằng bé mãi như này được, huyện Bình An không thể giữ thằng bé mãi được."

Tô Chí Phong cảm thấy khá áy náy. “Cha, nếu thực sự như vậy, con chỉ có cách là đi theo thằng bé, con và Mã lan đều lo lắng bọn trẻ ở bên ngoài một mình."

"Cứ đi đi, không có con thì cha cũng chẳng sao đâu! Cha có hẳn ba đứa con trai cơ mà!" hiệu trưởng Tô tự hào nói.

Nhưng tiếp đó, khi kiêu ngạo qua đi, ông cụ lại nói: "Đáng tiếc, cả ba đứa, đều không có đứa nào so được với con."

Tô Chí Phong - một trong ba người con trai. “..."

TBC

Buổi tối khi đi ngủ, Tống Sở vẫn cảm thấy hạnh phúc: "Anh Tiểu Bác, nhìn ông nội vui vẻ biết bao, anh chính là niềm tự hào của nhà họ Tô chúng ta, là niềm tự hào của tất cả mọi người."

Nhưng Giang Bác không để ý đến cô, chỉ ngồi bên cạnh giường nhìn món quà sinh nhật mà Tống Sở đã tặng mình.

Bây giờ anh sẽ đọc nó mỗi ngày trước khi đi ngủ.

Mỗi lần đọc, anh đều bỏ qua đoạn Tống Sở miêu tả cuộc sống hàng ngày, đi thẳng vào trọng tâm - những lời khen ngợi anh. Điều anh thích nhất là kết luận - Tô Giang Bác xuất sắc và cũng là anh trai Tiểu Bác đáng yêu của tôi.

Sở Sở nói rằng cô yêu anh nhất.

Khi Giang Bác đọc xong, anh cảm thấy rất vui, đóng cuốn sách lại và đặt nó ở dưới gối.

Tống Sở khá xấu hổ, cảm thấy mình viết không hay lắm nhưng không hiểu vì sao ngày nào anh Tiểu Bác cũng lấy ra đọc, điều quan trọng là anh lại đọc trước mặt cô, cho dù da mặt dày đến đâu cũng cảm thấy ngại ngùng, cô nằm nghiêng nhìn Giang Bác. “Anh Tiểu Bác, anh có thể đừng đọc cái này nữa có được không?"

Giang Bác nằm ở trên giường, theo thói quen đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt lại nói: "Được, vậy em viết cho anh một cái khác đi."

Tống Sở: "....."

Những ngày cận kề cuối năm, trên cơ bản vấn đề biên giới đã được giải quyết.

Sở trưởng Viện nghiên cứu công nghiệp quân sự thủ đô ngay lập tức tìm cách liên lạc với các nhà lãnh đạo quân đội, họ muốn biết chuyên gia cải tiến vũ khí đang ở đâu, nhân tài như vậy cần được tham gia vào ngành công nghiệp quân sự cũng như các viện nghiên cứu để có thể đóng góp lớn hơn.

Tham mưu trưởng Quân khu Thủ đô đã biết điều gì đó. “Phó thủ tướng - Thủ trưởng Trần đã xử lý xong chuyện này, hiện tại lãnh đạo cũng rất coi trọng vị chuyên gia kia, nhất định phải mời được cậu ấy vào tổ chức công nghiệp quân sự."

"Nếu cậu ấy đến, nhất định có thể làm trưởng nhóm dự án." Sở trưởng viện nghiên cứu khẳng định.

Hai người họ đều có ý tưởng tốt, nhưng bản thân Thủ trưởng Trần lại gặp khó khăn, bởi vì các lãnh ở trên đã sắp xếp cho ông cụ mời đồng chí Tô Giang Bác tham gia vào Viện nghiên cứu quốc gia.

Những hành động và tình huống đặc biệt trước đây của Giang Bác đã được các nhà lãnh đạo chú ý, chẳng hạn như mưa nhân tạo, phân bón hóa học, động cơ, lò luyện thép, vật liệu mới, thiết bị đánh chặn tín hiệu, vũ khí...

Lần này, mọi người đều đặc biệt chú ý đến Giang Bác

Mỗi lần đều ấn tượng hơn, nhất là khi tất cả thành tựu đều thuộc các lĩnh vực khác nhau mà không trùng lặp.

Các nhà lãnh đạo lớn đều thống nhất rằng, những đồng chí như thế phải được đất nước coi trọng.

Nghe nói lần trước anh còn bị gián điệp theo dõi, mặc dù đã bố trí người bảo vệ nhưng xém chút nữa đã bị gián điệp ra tay, không biết có ẩn tình gì hay không.

Và ngay cả khi không có gián điệp, vẫn có nhiều tai nạn trong thời bình. Dù sao anh cũng chỉ là một đứa trẻ, luôn khiến người ta cảm thấy lo lắng và không yên tâm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 347: Chương 347



Huyện Bình An cũng là một nơi có môi trường không thuận lợi cho công việc đào tạo và phát triển.

Dựa trên những cân nhắc này, các nhà lãnh đạo cuối cùng đã đi đến kết luận rằng anh nên được mời đến viện nghiên cứu.

Là lãnh đạo cấp cao duy nhất từng đến huyện Bình An, Thủ trưởng Trần được giao nhiệm vụ này, tình cơ ông cụ cũng phải đến công xưởng thép huyện Bình An để kiểm tra lại các sản phẩm thép mới.

Thủ trưởng Trần cảm thấy nhiệm vụ lần này rất khó xử lý.

Bởi vì đồng chí này quá ưu tú, quá nổi bật lại quá trẻ tuổi… Hơn nữa, đứa nhỏ lại là người khó nắm bắt, không thể nói lý lẽ với nó.

Thật ra, lần trước ông cụ đã muốn mời đồng chí Giang Bác về Viện nghiên cứu quốc gia, đồng thời yêu cầu các vệ binh ở đó quan tâm đến sở thích của đứa nhỏ.

Nhưng mà đám người đấy lại làm việc không tốt chút nào, bảo bọn họ quan sát sở thích của đứa nhỏ lại báo cáo lên những điều đứa nhỏ không thích.

TBC

Đặc điểm tính cách là: vui và giận không nắm bắt được, không có sở thích gì đặc biệt, không quan tâm đến những người xung quanh, không thích nói chuyện.

Những điều này là gì?

Thủ trưởng Trần không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi lại lãnh đạo của mình, lãnh đạo của ông cụ là người vô cùng khôn khéo.

Quả nhiên, sau khi nghe điều này, lãnh đạo đã lập tức bật cười: "Ông đừng suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề như thế, nếu một người không muốn rời khỏi nơi đó thì chỉ là vì ở đó có người mà cậu ấy quan tâm, hoặc là không muốn rời khỏi quê hương."

Thủ trưởng Trần nói: "Trước đây cậu ấy là một đứa trẻ vô gia cư, sau đó đã được nhận nuôi. Thật tệ nếu như cậu ấy không được nhận nuôi, tài năng sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn." Ông cụ thật sự không thể tưởng tượng được đứa nhỏ có thể sống tốt hay không, hay thậm chí có sống sót hay không.

Lãnh đạo thở dài, đất nước khó khăn quá nên những đứa trẻ đều khổ. Nếu điều kiện của đất nước tốt hơn, chúng ta có thể thành lập các tổ chức phúc lợi, để không còn trẻ em lang thang bên ngoài.

"Nếu như thế thì, không phải khó khăn khi rời bỏ quê hương mà có người quan tâm, không muốn rời xa."

Thủ trưởng Trần vội vã mang theo trọng trách đến huyện Bình An.

Tiền thưởng đã được người mang đến trước đó, Huyện trưởng Lữ đã đích thân đem qua, tổng cộng là 400, cả một chồng dày cộm.

Giang bác nhận lấy và chia làm hai, 200 tệ đưa cho mẹ, 200 đưa cho Sở Sở.

Mã Lan bối rối nhận lấy tiền. Bây giờ bà không chỉ dựa vào con trai để thăng quan tiến chức mà còn để làm giàu.

Tống Sở đã rất quen với việc cho tiền vào túi, rồi chuyển vào không gian. Đây là tài sản của anh Tiểu Bác, phải giữ gìn cẩn thận.

Tô Chí Phong thở dài.

Vị trí trụ cột của ông dường như đã bị cướp đi, vợ mình bị người đàn ông nhỏ bé khác chăm sóc.

Huyện trưởng Lữ nhìn mà chua xót, sao ông ta không có đứa con như vậy a, cầm tiền nhét vào tay ông ta.

"Hôm nay tôi đến đây còn có một tin nữa đấy, có một lãnh đạo lớn tới từ thủ đô đến, chính là Thủ trưởng Trần. Lần này ông ấy đến là muốn thị sát công xưởng thép, đồng thời muốn thay mặt cảm ơn sự đóng góp của Tiểu Bác với đất nước nên mời cả gia đình ăn cơm, mọi người thấy thế nào?"

Mã Lan lo lắng: "Ông không được để cho Tiểu Bác nhà chúng tôi rời khỏi đây."

Huyện trưởng Lữ vội vàng xua tay: "Không không không, Thủ trưởng Trần không nói như vậy. Ông ấy vô cùng tôn trọng quyết định cá nhân của Tiểu Bác, các vị lãnh đạo nói chuyện đều có lý, yên tâm đi. Hiện tại Tiểu Bác đã có nhiều cống hiến rồi, hơn nữa cậu bé còn nhỏ như vậy, ai nỡ lòng nào ép đứa nhỏ rời đi."

Mã Lan cảm thấy nhẹ nhõm, bà cũng cảm thấy Thủ trưởng Trần là một người tốt, lần trước nói chuyện cùng ông cụ, Thủ trưởng Trần đó không tỏ thái độ gì cả.

Giang Bác không thích ăn cùng người lạ, nhưng anh nghĩ rằng Tống Sở thích đồ ăn ngon, anh hỏi: "Bữa tối em thích ăn gì?"

Huyện trưởng Lữ thấy anh có hứng thú, vui vẻ hỏi: "Cháu muốn ăn gì?"

Giang Bác nhìn Tống Sở hỏi lại lần nữa: "Em ăn gì?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 348: Chương 348



Tống Sở cảm thấy nếu chọn món ăn đắt tiền thì không tốt cho người ta, vì vậy lắc đầu: "không cần, em không muốn ăn gì cả."

Giang Bác gật đầu: "Vậy chúng ta không đi nữa." Anh cũng không muốn ăn.

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn lên mái nhà, họ đã biết kết quả sẽ như thế này. Huyện trưởng Lữ lập tức nhìn về phía Tống Sở. "Sở Sở, cháu đừng khách sáo, cháu muốn ăn gì thì nói cho bác. Bác biết, cháu không phải không muốn ăn, mà là cháu đang khách khí."

Tống Sở đỏ mặt nói: "Vậy… sủi cảo được không ạ? Nhân cải chua và thịt lợn…" Nghĩ đến đã ch** n**c miếng.

Huyện trưởng Lữ khoát tay. “Được rồi, bác sẽ bảo nhà ăn để lại thịt lợn và bột mì, cho cháu ăn no thoải mái."

Tống Sở nhìn Giang Bác.

Giang Bác: "... Vậy thì ăn đi." Sở Sở cũng học được cách hai mặt rồi. Anh đã từng biết cô nghĩ gì, nhưng bây giờ thì không.

Anh nhìn Mã Lan và cảm thấy rằng bản thân nên học thêm điều này từ mẹ mình.

Anh lại nhìn Tô Chí Phong, tự hỏi bản thân có muốn học hỏi gì từ cha hay không?

Sau khi Thủ trưởng Trần đến huyện Bình An, đầu tiên ông cụ đi kiểm tra công xưởng thép, kế đó lại liên hệ các cán bộ và lãnh đạo của huyện để khen ngợi về sự phát triển hiện tại của huyện Bình An.

"Huyện Bình An hiện tại phát triển rất tốt, so với lần trước tôi đến đây đã thay đổi rất nhiều."

Huyện trưởng Lữ rất vui mừng và tự hào, huyện Bình An ngày nay đang ngày càng phát triển rất tốt, đã mở thêm hai công xưởng. Công xưởng thép cũng được mở rộng hơn rất nhiều, chế độ đãi ngộ của giai cấp công nhân cũng được tăng cao. Hơn nữa, sản lượng lương thực của huyện Bình An cũng tăng đáng kể, người dân huyện Bình An không còn đói, tinh thần cũng khá lên, không còn là huyện Bình An dựa vào khai thác để kiếm thức ăn như trước đây.

Nhưng ông ta vẫn khiêm tốn nói: "Nhờ sự chỉ đạo của lãnh đạo tổ chức, chúng tôi mới có thể phát triển tốt đến như vậy."

Thủ trưởng Trần nói: "Đó là kết quả nỗ lực chung của các đồng chí ở huyện Bình An, đặc biệt là đồng chí Tô Giang Bác."

Huyện trưởng Lữ vui mừng. “Đúng thật là công lao của đồng chí Tô Giang Bác, đóng góp của cậu ấy với huyện Bình An là rất lớn."

Thủ trưởng Trần nói: "Những đồng chí như này cần quan tâm, chăm sóc họ một chút."

Huyện trưởng Lữ: "Vâng, tôi thường xuyên đến nhà của đồng chí Giang Bác để xem cuộc sống của họ, mọi thứ đều rất ổn."

"Như vậy là ông biết rất rõ đồng chí Tô Giang Bác sao?"

Huyện trưởng Lữ nói: "Đồng chí này chắc chắn là một người tốt, có tư tưởng nhận thức cao, yêu nước và cầu tiến. Đồng chí cũng là một cậu bé ngoan, sẵn sàng giúp đỡ người khác, yêu thương anh chị em và hiếu thảo với cha mẹ."

Yêu thương gia đình?

Trong lòng Thủ trưởng Trần có manh mối, cảm thấy lãnh đạo nói không sai, xem ra đứa trẻ này không có gia đình thì không thể làm gì được.

Điều đó thì đơn giản.

Sau khi kiểm tra các công việc trong công xưởng, Thủ trưởng Trần đến nơi đã mời Giang Bác và những người khác ăn cơm.

TBC

Địa điểm được đặt tại Tiệm cơm Quốc doanh trong huyện, nơi này làm sủi cảo nhân dưa cải chua thịt lợn rất ngon.

Khi gia đình Mã Lan đến tiệm cơm, họ lập tức ngửi thấy mùi hương thơm phức, bụng Tống Sở càng kêu réo không ngừng.

Thủ trưởng Trần cuối cùng cũng đã được gặp trực tiếp Giang Bác, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ông cụ là đứa trẻ này có phải quá đẹp rồi không? Ông cụ thực sự muốn nói chuyện với đứa trẻ thiên tài này.

Tuy nhiên, đầu tiên ông ta vẫn phải bắt tay với Tô Chí Phong và Mã Lan và hỏi về con cái của họ như thông thường.

Mã Lan vội vàng giới thiệu: "Đây là con trai tôi, Tô Giang Bác và đây là con gái tôi Tô Tống Sở, nhà tôi thường gọi chúng là Tiểu Bác và Sở Sở."

Tống Sở nắm lấy tay của Thủ trưởng Trần, lễ phép nói: "Chào Thủ trưởng Trần"

Giang Bác cũng nói: "Chào Thủ trưởng Trần"

Mã Lan có chút bối rối, đây là lãnh đạo cấp cao, không biết xưng hô như vậy có được hay không.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 349: Chương 349



Thủ trưởng Trần vui vẻ đồng ý. “Chà chà, đều là những đứa trẻ ngoan, bác nghe nói rằng cả hai bạn nhỏ đều có những thành tích tuyệt vời, một người là thiên tài khoa học còn một người có tài năng nghệ thuật tự do."

Giang Bác vẫn im lặng, còn Tống Sở ngại ngùng cười cười. “Chúng cháu vẫn phải tiếp tục cố gắng chăm chỉ hơn nữa."

Sau khi trao đổi vui vẻ vài câu, Thủ trưởng Trần mời mọi người ngồi xuống và ăn cùng nhau.

Không có người ngoài, chỉ có Huyện trưởng Lữ và gia đình Mã Lan.

Họ cùng ăn sủi cảo do Huyện trưởng Lữ sắp xếp.

Thủ trưởng Trần khen ngợi: "Bác phải cảm ơn Tiểu Bác vì sự đóng góp lần này của cháu, Tiểu Bác, nếu cháu muốn điều gì có thể trực tiếp nói với bác."

Giang Bác ngẩng đầu nhìn Tống Sở.

Tống Sở ngạc nhiên một chút, nhưng cũng lắc đầu. Anh Tiểu Bác không yêu cầu bất kì điều gì, cô không cống hiến được gì nên cũng không mong được báo đáp lại điều gì.

Giang Bác nói: "Không cần đâu ạ."

Thủ trưởng Trần liếc nhìn Tống Sở, ông ta biết rằng Giang Bác và cô bé này là những đứa trẻ lang thang và có vẻ như mối quan hệ của cả hai rất tốt.

Sau đó, Thủ trưởng Trần không nói gì mà lại nói tiếp về sự phát triển của huyện Bình An và những thành tựu của công xưởng thép.

Đây là điều mà Huyện trưởng Lữ và Mã Lan có thể nói, ngay cả Tô Chí Phong cũng có thể nói một vài từ, không khí ăn uống nhất thời rất hài hòa.

Nhưng trong bữa ăn, Thủ trưởng Trần rất để ý đến Giang Bác. Ông cụ thấy rằng đứa nhỏ Giang Bác này không quan tâm đến những gì người lớn đang nói, ngược lại, cô em gái lại rất thích thú và luôn mở to mắt lắng nghe, có vẻ rất quan tâm.

Tiểu Bác thỉnh thoảng lại nhìn cô gái nhỏ, gắp sủi cảo cho cô và nhắc cô ăn.

Trong suốt bữa ăn, bản thân mình thì tùy tiện nhưng lại vô cùng quan tâm đến em gái mình. Cứ mỗi khi em gái gắp cho anh một miếng sủi cảo, khóe miệng anh sẽ vô thức cong lên. Đối với một người không thích cười, thì đây là biểu cảm lạ hiếm khi xảy ra.

Thời điểm này, Thủ trưởng Trần không biết đến từ 'Muội khống', nếu không ông cụ sẽ nghĩ luôn đến từ này.

Ông cụ cảm thấy cô gái nhỏ là một sự tồn tại đặc biệt đối với Tô Giang Bác.

Thử nghĩ xem, một người không quan tâm đến bất cứ thứ gì thì vì sao lại quan tâm đến một người nhiều như vậy?

Thủ trưởng Trần nghĩ rằng cơ hội của mình đây rồi.

Sau khi ăn xong, Mã Lan và những người khác lên xe của huyện về nhà.

Cho đến khi họ bước vào nhà của mình, Mã Lan và Tô Chí Phong mới thực sự thoải mái.

Mặc dù các lãnh đạo rất dễ gần và vô cùng khiêm tốn, nhưng sâu thẳm trong trái tim họ đều cảm thấy lo lắng.

Họ lo lắng chuyện lãnh đạo sẽ đột nhiên đề xuất chuyện Giang Bác rời khỏi huyện Bình An và đến một Viện nghiên cứu nào đó, chuyện như thế sẽ rất rắc rối.

Khi đó họ sẽ không biết làm thế nào để từ chối.

May mắn thay, lãnh đạo đã không nói bất kì điều gì, hôm nay chỉ đơn giản là mời một bữa ăn trưa.

Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, sủi cảo hôm nay ăn thật ngon!"

Mã Lan ôm lấy cô: "Sau này mẹ sẽ làm cho con" Nửa ngày nay bà còn chưa được ôm con mình.

Lúc này, Mã Lan mới phát hiện ra con gái mình không còn là một cô bé tinh nghịch như xưa nữa, cô đã trưởng thành và trở thành một đứa trẻ mười tuổi.

Sở Sở mười tuổi, Tiểu Bác mười hai tuổi, chúng đều là những đứa trẻ đã lớn.

Bà quay lại và nói với Tô Chí Phong: "Cha tụi nhỏ ơi, chiều nay chúng ta xin nghỉ một buổi đi, dọn dẹp nhà cửa một chút, mấy hôm nữa hãy lắp thêm một cái giường mới."

Tống Sở hỏi: "Mẹ, có ai đến nhà mình ạ?"

"Không, mẹ phát hiện Sở Sở nhà ta đã là con gái lớn rồi. Con gái lớn sẽ cần có phòng riêng, sau này con không ngủ chung với anh Tiểu Bác nữa. Mẹ sẽ đóng cho con một cái tủ quần áo và làm cho con một căn phòng công chúa."

Giang Bác đang nhóm lửa bằng than: "...!!!"

Tống Sở hai mắt sáng lên.

Cô ngủ không ngoan lắm, mỗi khi đi ngủ, cô sẽ ôm anh trai Tiểu Bác như một con gấu bông.

Không ngờ ở đây cô sẽ có một căn phòng công chúa của riêng mình... Chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy hạnh phúc lắm rồi.
 
Back
Top