Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 210: Chương 210



Mấy đứa nhỏ vốn đang đáng thương lập tức lại hăng hái.

"Chúng ta thật sự quá thông minh, bằng cách này là đã có hai phần tiền mừng tuổi."

Tống Sở: “...” Đột nhiên cảm thấy bọn họ đáng đời.

Cả nhà náo nhiệt ăn cơm tối xong rồi mới đi về nhà đón giao thừa.

Còn hẹn mùng một Tết đến nhà Tô Chí Phong, nhân tiện xem nhà mới của bọn họ.

Về đến nhà, Mã Lan lại dẫn bọn nhỏ cắt giấy cắt hoa trong nhà.

Những thứ này vốn phải làm từ sớm, nhưng thời đại này công nhân quá bận rộn, mãi cho ba mươi Tết mới nghỉ, chỉ có thể làm việc này vào buổi tối.

Tô Chí Phong thì trải giấy đỏ trên bàn, cầm bút lông múa bút, bắt đầu viết câu đối, vừa viết vừa chỉ đạo con trai bên cạnh: "Tiểu Bác, con cũng phải bắt đầu học viết chữ bằng bút lông đi, sau này câu đối trong nhà sẽ để cho con viết. Đây chính là kế thừa, hiểu chưa?"

Giang Bác nghiêm túc gật đầu.

Tô Chí Phong cho anh một tờ giấy báo hỏng, để anh viết chơi ở bên cạnh.

Giang Bác cẩn thận nhìn chữ viết của Tô Chí Phong một chút, sau đó cầm bút bắt đầu viết, đợi sau khi Tô Chí Phong viết xong, lại kiểm tra chữ viết của con trai nhà mình, lập tức sợ ngây người: "Tiểu Bác, sao con viết giống như cha?"

Giang Bác nói: "Con học theo những gì cha viết, hình mẫu đều như nhau, chỉ là lực viết không thể bắt chước được." Anh có chút ảo não, cơ thể quá nhỏ, không thể khống chế chuẩn xác được độ mạnh yếu như thế.

Tô Chí Phong: “...”

Giang Bác tưởng rằng mình viết không tốt, cam đoan nói: "Con sẽ nghiêm túc học."

Sau này, câu đối trong nhà đều phải do anh viết.

Bên này, Tống Sở học cắt giấy lại không nhanh như vậy, việc này đối với cô mà nói, là thứ rất phức tạp. Nhưng cô c*̃ng không nhụt chí, không học được kỹ năng cắt kiểu chữ kia như mẹ Mã Lan, cô lập tức tự cắt theo ý nghĩ của mình. Cắt ra hình của mấy con búp bê nhỏ.

"Đây là cha mẹ, anh Tiểu Bác, đây là con, một nhà bốn người chúng ta."

Chính cô tự mình tạo ra một khung ảnh thủ công, dán búp bê nhỏ vào khung hình làm ảnh chụp.

Mã Lan nhìn lập tức vui vẻ: "Mẹ ngược lại nhớ ra, cả nhà chúng ta còn chưa từng chụp ảnh gia đình. Mấy ngày nữa, chúng ta đi chụp một bức ảnh."

Trong lòng Tống Sở tràn đầy chờ mong, trước kia cô chỉ có album điện tử, không có loại đặt ở bên ngoài như vậy.

TBC

Khi nhìn thấy hình kết hôn của ông bà nội Tô, cô vô cùng ngưỡng mộ kiểu bày ảnh chụp ra bên ngoài cho người khác xem này.

Buổi tối hai đứa nhỏ nằm trong phòng, Tống Sở ngáp một cái, đặt tiền mừng tuổi ở trong gối ngủ, Giang Bác c*̃ng học theo cô, hai người cùng nhau nằm xuống.

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, mẹ nói mấy ngày nữa muốn đi chụp ảnh gia đình."

Giang Bác ừ một tiếng.

"Anh Tiểu Bác, em cảm thấy cuộc sống bây giờ thật hạnh phúc. Hy vọng chúng ta có thể mãi mãi trải qua khoảng thời gian như vậy."

"Sẽ được."

"Anh Tiểu Bác, mong ước năm mới của em là cả nhà chúng ta mãi mãi không phải tách rời."

Giang Bác hơi cong môi cười: "Ừm."

Mùng một Tết, Tống Sở chủ động nộp tiền mừng tuổi theo quy tắc.

Mã Lan kinh ngạc nói: "Đây là bà nội các con cho các con, sao lại đưa mẹ?"

Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh cả bọn họ nói người lớn đều phải thu lại."

Mã Lan bị chọc cười, trong lòng còn có chút chua xót, đấy là tịch thu tiền mừng tuổi của con cái. Hai đứa nhỏ thật tốt, càng hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, điều này khiến trong lòng càng chua xót. Gần sang năm mới, nhưng lại có chút muốn khóc, cảm thấy tại sao mình không gặp hai đứa nhỏ này sớm hơn, những ngày này trước kia, trong ngày vui của cả nhà hai đứa nhỏ đang lang thang ở chỗ nào?

Bà cười nhéo mặt Tống Sở: "Bọn nhóc lừa con, tiền mừng tuổi cho các con tự mình giữ. Không chỉ cái này đâu, đợi lúc nữa bác gái cả của con bọn họ đến, con đi chúc Tết bọn họ, nói lời may mắn, bọn họ còn phải mừng tuổi cho con lì xì."

Con mắt Tống Sở lập tức sáng như sao.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 211: Chương 211



Đợi đoàn nhà Từ Mỹ Lệ đến cửa, tham quan nhà xong, lúc còn đang tràn đầy cảm khái trong lòng, Tống Sở đã lôi kéo Giang Bác tới chúc Tết bọn họ: "Bác trai cả, bác gái cả, chúc mừng năm mới, vạn sự như ý, gia đình đầm ấm, sự nghiệp thuận lợi. Đất nước giàu mạnh, nhân dân hạnh phúc..."

Từ Mỹ Lệ sững sờ, Tô Chí Cường thì cười tủm tỉm đưa lì xì đỏ cho hai đứa nhỏ, nói: "Vì bao lì xì đỏ này, Sở Sở của chúng ta cũng rất ra sức."

Chờ đoàn nhà Phùng San đến: Tống Sở lại bắt chước làm theo một lượt.

Bác trai hai Tô Chí Quốc cười nói: "Cái khác thì không nói, chứ hướng về đất nước này giàu mạnh, nhân dân hạnh phúc, chúng ta không thể không cho lì xì."

Nói xong sảng khoái lấy bao lì xì.

Hiệu trưởng Tô cũng cho lì xì năm mới một lần nữa.

Nhận được hai đợt, Tống Sở vô cùng mừng rỡ, rồi nhét tất cả vào trong túi lớn của mình.

TBC

Nghĩ về ăn Tết thật tuyệt.

Bọn Tô Bảo Lượng trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy Sở Sở không hổ là Sở Sở, còn có thể chúc Tết người khác như vậy. Vội vàng học một chiêu này của Sở Sở, chúc Tết các bậc cha chú.

Mã Lan bọn họ đã chuẩn bị xong từ lâu, cũng phát lì xì một lượt, còn cười nghĩ đến việc nhiều năm phát lì xì như vậy, năm nay cuối cùng c*̃ng thu hồi lại được.

So với sự náo nhiệt của nhà họ Tô bên này, thì nhà họ Lâm bên sát vách lại có vẻ vắng lặng hơn nhiều.

Bà lão ngồi ở trong sân nghe động tĩnh bên cạnh, tiếng cười nói vui vẻ của bọn nhỏ, nhớ tới thời điểm nhà mình vẫn chưa suy tàn, ăn Tết, họ hàng trong nhà lui tới liên tiếp, đám người giúp việc ra ra vào vào, khắp nơi đều náo nhiệt.

Những ngày như vậy, giống như ở kiếp trước.

Ăn cơm trưa xong, những người khác trong nhà họ Tô đã rời đi. Mã Lan và Tô Chí Phong dọn bát đũa trong phòng bếp, Tống Sở và Giang Bác giúp đỡ dọn dẹp sân, quét hạt dưa và vỏ hạt dưa.

Sau khi dọn dẹp xong, Tống Sở đột nhiên nghĩ đến, sát vách hình như đến một chút âm thanh cũng không có.

Hôm nay là Tết, sao trong nhà lại không có âm thanh gì.

Tống Sở biết cơ thể bà lão không tốt, bình thường còn luôn ở nhà một mình. Nhưng hôm nay, tại sao lại không có tiếng động gì?

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Lại nghĩ đến lần trước, cơ thể bà lão không tốt còn đi ra ngoài giúp đỡ cô, cô tò mò trèo lên cái thang nhìn sang bên cạnh, thì thấy bà lão ngẩn người ngồi một mình trong sân. Đúng lúc bà lão c*̃ng nhìn sang vách tường bên này, đầu cô vừa vươn ra đã bị bà thấy được.

Cảm giác bản thân bị tóm gọn, giật nảy mình.

Cô đỏ mặt, chột dạ nói: "Bà nội Lâm, chúc mừng năm mới."

Bà lão Lâm thật ra cũng không chú ý tới cô, ánh mắt trống rỗng. Nghe được âm thanh, mới nhìn thấy cái đầu nhỏ kia của Sở Sở.

Tống Sở lần nữa nở nụ cười với bà cụ: "Bà nội Lâm, chúc bà năm mới vạn sự như ý."

Sau đó rụt đầu về, cẩn thận từ trên thang cẩn bước xuống.

Giang Bác đứng phía dưới cái thang.

"Anh Tiểu Bác, anh đừng nói chuyện em trèo lên thang với cha đấy."

Giang Bác gật đầu.

Cô nhỏ giọng nói tiếp: "Anh Tiểu Bác, sau này chúng ta phải hiếu thuận với cha mẹ, làm đứa con hiếu thảo, đừng để cha mẹ lúc tuổi già không hạnh phúc." Cô cảm thấy nếu sau này cha mẹ giống như bà nội Lâm, cô sẽ khổ sở c.h.ế.t mất.

"Được, hiếu thuận với cha mẹ."

...

Ngày mùng hai Tết là thời gian về bên nhà ngoại, Mã Lan chuẩn bị trở về đại đội nhà họ Mã bên kia.

Thế nhưng mới sáng sớm, Huyện trưởng Lữ đã tới nhà.

Người ta c*̃ng rất lịch sự, không đến tay không, mang theo một cân thịt heo béo ngậy.

Đây chính là đồ tốt, không có quan hệ với người khác, cho dù có phiếu mua thịt, cũng chưa chắc mua được loại thịt heo béo mập như vậy.

Tống Sở c*̃ng rất thích ăn cơm mỡ heo.

Cho nên Huyện trưởng Lữ được người nhà họ Tô chân thành đón tiếp.

Huyện trưởng Lữ biết tính tình Giang Bác, vì thế c*̃ng không trực tiếp nói thẳng ý đồ tới đây, nhưng trước khi uống trà, hàn huyên cùng Tô Chí Phong vài câu: "Thầy giáo Tô vất vả rồi, nghe nói kỳ nghỉ đông vẫn mở lớp xoá nạn mù chữ, cống hiến cho huyện."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 212: Chương 212



Tô Chí Phong cười nói: "Dạy học và giáo dục con người là bổn phận của giáo viên chúng tôi, chúng tôi c*̃ng hi vọng sau này có càng nhiều người biết đất nước chúng ta không còn mù chữ."

Huyện trưởng Lữ lập tức cảm khái nói: "Cũng chỉ có thầy giáo Tô là người có tư tưởng nhận thức cao như vậy, mới có thể bồi dưỡng được nhân tài như Tiểu Bác giúp ích cho đất nước và nhân dân."

Chủ đề cứ như vậy tự nhiên chuyển dời lên người Giang Bác.

Kết quả Giang Bác đến nhìn cũng không nhìn ông ta, yên lặng cúi đầu bóc hạt dưa cho Tống Sở.

Huyện trưởng Lữ ho một tiếng, cười nói: "Nói đến chuyện này thì tôi cũng có một tin tốt muốn báo cho mọi người biết, vẫn là chuyện động cơ kia, tôi và xưởng máy móc đã đi tỉnh một chuyến, mang cái động cơ kia của Tiểu Bác cho những chuyên gia trong tỉnh xem. Đó đều là những chuyên gia kỳ cựu có chuyên môn nghiên cứu động cơ, sau khi bọn họ xem đã khen không ngớt, nói kỹ thuật này của Tiểu Bác chúng ta bên nước ngoài cũng không có."

Tô Chí Phong và Mã Lan vẻ mặt kinh ngạc.

Con của bọn họ làm ra thứ tuyệt vời như vậy ư!

Mã Lan là người tương lai, đương nhiên biết thời đại này đất nước tụt lại phía sau như thế nào. Khoa học kỹ thuật chắc chắn lạc hậu hơn so với nước ngoài trong hàng chục năm, đuổi theo rất nhiều năm cũng không thể theo kịp.

Bây giờ con trai bọn họ bất ngờ tạo ra thứ tốt hơn so với nước ngoài?

Giang Bác c*̃ng rất kinh ngạc. Điều khiến anh kinh ngạc chính là một thứ như vậy, ở nước ngoài lại không có loại kỹ thuật này?

Không phải nói là khoa học kỹ thuật này ở bên nước ngoài rất phát triển sao? Cứ như vậy còn được gọi là phát triển?

Huyện trưởng Lữ rất hài lòng với hiệu quả chấn động mà mình mang đến, cười nói: "Tỉnh bên kia rất xem trọng, bọn họ chuẩn bị đưa thành quả này báo cáo lên trên, đến lúc đó, đây đều là thành quả của Tiểu Bác, sẽ được khen thưởng."

Mã Lan khách sáo nói: "Thưởng cái gì, thật ra cũng không phải rất quan trọng."

Huyện trưởng Lữ nói: "Đây là chuyện nên làm, cũng không thể để nhân viên nghiên cứu khoa học uổng công vất vả, hơn nữa đây còn là Tiểu Bác tự phát minh nghiên cứu ra."

Tô Chí Phong và Mã Lan: “...” Cái gì mà tự nghiên cứu phát minh, cũng chưa từng nhìn thấy anh nghiên cứu phát minh.

Vẫn là Tống Sở phấn khích nói: "Vậy sẽ ban thưởng anh Tiểu Bác chúng cháu cái gì?"

Huyện trưởng Lữ đáp: "Tôi c*̃ng không rõ, nhưng nếu như mọi người có nhu cầu, có thể đề cập."

Giang Bác nói thẳng: "Động cơ cho xe của cháu, thay cái động cơ khác."

Chiếc xe kia lái được một lúc lại phải thêm than, khiến anh cũng có chút mất bình tĩnh.

Huyện trưởng Lữ nói: "Chuyện này sao... Vì phải giữ bí mật kỹ thuật, bác cũng không thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ sản xuất loại động cơ này theo nguyên bản, nhưng nếu như bắt đầu sản xuất, bác hứa, nhất định xin cho cháu một cái."

Giang Bác hơi bất mãn, nhưng vẫn gật đầu. Nghĩ tới nếu như bọn họ không cho, đến lúc đó anh vẽ tiếp một sơ đồ, để cho xưởng máy móc làm giúp anh.

Không cho sản xuất loại này, anh đổi sang loại khác.

TBC

Đưa ra yêu cầu xong, Giang Bác đợi Huyện trưởng Lữ rời đi: "Chúng cháu còn phải về đại đội nhà họ Mã."

Huyện trưởng Lữ nghe xong, lập tức hiểu, cười nói: "Thật xin lỗi, trì hoãn chuyện của mọi người rồi. Nếu không thì như này đi, tôi vừa hay cũng muốn đi thị sát công việc của đội sản xuất bên kia, đến lúc đó đưa cả nhà mọi người cùng về."

Mã Lan nghe sao lại không hiểu được đây là Huyện trưởng Lữ nhất thời quyết định, cười nói: "Sao lại không biết xấu hổ chứ? Chúng tôi sẽ tự về là được."

Huyện trưởng Lữ cười nói: "Đây là tiện đường, cũng coi như tiết kiệm tài nguyên."

Thấy vẻ mặt vui vẻ của Mã Lan, Tống Sở c*̃ng phấn chấn, Huyện trưởng Lữ cảm thấy đồng chí nữ trong nhà vui vẻ, thì đề xuất tiếp: "Đúng rồi, tỉnh còn mời đồng chí Giang Bác đi một chuyến, cùng thảo luận nghiên cứu kỹ thuật một chút."

"Không đi." Giang Bác trực tiếp từ chối, không có gì để thảo luận nghiên cứu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 213: Chương 213



Huyện trưởng Lữ: “... Tiểu Bác, đây cũng là chuyện tốt. Cháu làm phát minh sáng tạo này, cũng không thể đóng cửa để chế tạo xe, có phải không?"

Giang Bác nói: "Tự cháu cũng có thể chế tạo xe."

“...”

Tô Chí Phong biết Huyện trưởng Lữ cũng không phải tuỳ tiện nhắc tới, xem chừng mục đích đến đây hôm nay là vì chuyện như này, ông hỏi: "Phải đi sao, Tiểu Bác nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, khả năng không thích ứng với trường hợp đó."

Huyện trưởng Lữ nói: "Ý của những chuyên gia kỳ cựu kia là thế này, muốn thảo luận nghiên cứu kỹ thuật một chút, hơn nữa Tiểu Bác không có đơn vị, trường hợp đặc thù, lúc báo cáo, là lấy danh nghĩa Tiểu Bác báo cáo nên bản thân thằng bé vẫn phải đi một chuyến, nếu không người ta sẽ nghi ngờ việc chúng ta tùy tiện báo một cái tên."

Giang Bác nói: "Không cần, cho các ông là của các ông." Anh không muốn liên hệ với các nhà khoa học của thời đại này .

Ngộ nhỡ bị bắt ở lại chỗ đó thì làm sao bây giờ?

Huyện trưởng Lữ kích động nói: "Tiểu Bác, cháu còn nhỏ, cháu không hiểu thành quả này lớn bao nhiêu."

"Cháu không cần."

Giang Bác nói thẳng. "Lúc trước bác đã đồng ý với cháu là sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của cháu."

Huyện trưởng Lữ: “... Đi c*̃ng sẽ không ảnh hưởng, với lại cháu không có đơn vị nên trường hợp hơi đặc thù."

Giang Bác nhíu mày, anh không có đơn vị, cơ quan đất nước này có khả năng đưa anh vào đơn vị ư.

Hơn nữa người ở đây đều một lòng vì đất nước, nếu như anh không đi, cha mẹ có thể sẽ gặp rắc rối.

TBC

Anh cau mày, nghiêm túc nói: "Ông sắp xếp cho tôi một đơn vị, ngay tại huyện Bình An này."

Huyện trưởng Lữ: “...” Đứa nhỏ này rốt cuộc là nghĩ gì vậy, viện nghiên cứu tốt ở tỉnh thành thì không đi nhất định phải dựa vào cái huyện nho nhỏ này.

Tô Chí Phong và Mã Lan cuối cùng đã biết sự khác biệt này, Tô Chí Phong hỏi: "Tiểu Bác, đây cũng là một cơ hội, con thật sự không muốn đi sao?"

"Không muốn, con không muốn đi phòng thí nghiệm, con muốn đi học."

Nghe được lời này từ một đứa nhỏ chín tuổi, Tô Chí Phong và Mã Lan khẽ giật mình.

Nếu như Tiểu Bác thật sự đến phòng thí nghiệm, sẽ phải tiếp xúc với những người không đồng trang lứa, mỗi ngày làm nghiên cứu khoa học...

Chỉ tưởng tượng thôi, trong lòng hai người đã không thoải mái.

Tống Sở c*̃ng không thích phòng thí nghiệm, trong trí nhớ của cô, sau khi đến phòng thí nghiệm thì sẽ không được rời khỏi nơi đó.

Nếu như anh Tiểu Bác lại ở lại chỗ đó, thật thảm.

"Không muốn để anh Tiểu Bác đi phòng thí nghiệm, ở nhà, người một nhà chúng ta mãi mãi cũng không xa rời nhau."

"Vậy được, chúng ta sẽ không đi." Mã Lan cười gật đầu, lại nói với Huyện trưởng Lữ: "Huyện trưởng Lữ, ông cũng biết, Tiểu Bác nhà chúng tôi dù sao vẫn là đứa nhỏ. Thằng bé đúng thật là thông minh, có năng lực, nhưng rốt cuộc cũng chỉ mới chín tuổi. Tôi vẫn hy vọng ông có thể sắp xếp phù hợp cho thằng bé, đứa nhỏ dù sao cũng còn bé, nếu tổn thương trái tim của bọn nhỏ, sau này chưa chắc có thể tiến bộ, trở nên ưu tú hơn."

Đây cũng là chỗ bất đắc dĩ nhất của Huyện trưởng Lữ, nếu như là người trưởng thành, ông ta nhất quyết không quan tâm. Nhưng Giang Bác là đứa nhỏ, nghe nói rất nhiều thần đồng đều vô cùng thông minh khi còn nhỏ, trưởng thành sẽ bởi vì nhiều nguyên nhân mà trở lại bình thường.

Chỉ cần có chút không vui, là có thể từ đứa nhỏ chăm chỉ hiếu học trở nên chán ghét học tập.

Tính tình Giang Bác như vậy, nếu thật sự không như ý anh, anh tuyệt đối có thể thân tại Tào doanh tâm tại Hán, đến một nghiên cứu c*̃ng không làm. Đến lúc đó không chỉ không bù đắp được, còn hủy đi một thiên tài.

"Được thôi, tôi sẽ cố gắng thông báo với phía trên."

Cũng không biết mình là một Huyện trưởng nho nhỏ, có thể có năng lực lớn như vậy hay không.

"Như vậy, trước tiên tôi sẽ sắp xếp một chức vị cho Giang Bác, lần trước cũng đã nói qua, để Tiểu Bác tạm giữ chức trong huyện, làm cố vấn kỹ thuật trong huyện chúng ta. Như vậy cũng coi như là người có đơn vị, Tiểu Bác thấy được hay không?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 214: Chương 214



Giang Bác gật đầu: "Chỉ cần không rời khỏi nơi này thì đều có thể."

Mặc dù mục đích không đạt được, nhưng Huyện trưởng Lữ nói lời giữ lời, ngồi xe chuyên dụng của mình đưa gia đình Mã Lan trở về công xã đại đội nhà họ Mã, bản thân ông ta c*̃ng thị sát công việc ở chỗ này, còn bảo Mã Lan bọn họ buổi chiều cùng nhau trở về huyện.

Có xe, gia đình Mã Lan đi nhanh hơn nhiều, không hề vất vả.

Mã Lan nghĩ đến, đất nước mau trở nên giàu mạnh thì tốt, sau này tư nhân bọn họ cũng có thể mua xe, cả nhà đi chỗ nào cũng thuận tiện.

Lần này trở lại đại đội nhà họ Mã, nhìn thấy quang cảnh đẹp hơn một chút so với lần trước.

Sau khi cứu tế lương thực xuống, người trong đại đội nhà họ Mã lập tức vượt qua thời gian khó khăn, tốt xấu gì cũng không ai c.h.ế.t đói, còn có thể ăn no bụng năm sáu phần. Hơn nữa mấy trận mưa rào, cũng làm cho hoa màu sinh trưởng tốt hơn so với năm trước.

Dù sao quang cảnh sau một năm này đều làm cho trên mặt mọi người mang theo một chút hy vọng.

Lý Tứ Hỷ nghe nói gia đình Mã Lan đã mua nhà, bây giờ không cần ở trong ký túc xá công nhân viên chức nữa, có đất đai của riêng mình, hơn nữa nhà ở rộng rãi có khoảng sân nhỏ, khuôn mặt lập tức vui vẻ, lén nói với Mã Lan: "Mặc dù nói bây giờ không giàu như trước kia, nhưng mẹ cảm thấy có một số việc mà mẹ không thể không tin. Hai đứa nhỏ này chính là đứa nhỏ may mắn, không chỉ khiến cuộc sống của con tốt hơn, đến cuộc sống của chúng ta cũng khá. Có lương thực cứu tế, còn có cái mưa gì đó xuống. Dù sao chuyện tốt cũng rất nhiều, đều là may mắn hai đứa nhỏ này mang đến sau khi tới huyện Bình An."

Mã Lan mỉm cười, mẹ của bà cũng là chó ngáp phải ruồi, mưa kia xuống, thật sự đúng là có liên quan đến con trai bà.

Lý Tứ Hỷ còn khuyên bảo con gái: "Con c*̃ng thoải mái tinh thần, làm mẹ ruột nuôi dạy cho tốt, việc nuôi dưỡng này không thể kém hơn so với con ruột."

Mã Lan nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, con nghe mẹ."

Bên ngoài, Tống Sở và Giang Bác đã chạy ra ngoài với mấy đứa nhỏ nhà họ Mã từ lâu.

Trong miệng bọn nhỏ ngậm kẹo mạch nha do Tống Sở mang đến, rất hào hứng chạy xuyên qua đồng ruộng, Mã Ngỗng Đản làm đại ca, dặn dò: "Tuyệt đối không được đụng vào hoa màu, đây chính là lương thực quý giá của chúng ta."

Tống Sở nhìn thấy một mảng lương thực lớn như vậy, rất kinh ngạc, vì sao lương thực nhiều như vậy mà mọi người vẫn đói nha.

Mã Ngỗng Đản một bộ dáng ông cụ non nói: "Nhìn nhiều thôi, nhưng chia ra không nhiều lắm. Hơn nữa chúng ta còn phải góp lương thực, nếu không mọi người trong tỉnh thành các em lấy đâu ra lương thực thương phẩm để ăn chứ?"

Tống Sở lúc này mới biết, vốn dĩ lương thực thương phẩm mình ăn cũng là bà ngoại bọn họ trồng ra. Cho nên những lương thực này không chỉ phải nuôi sống người dân ở nông thôn, còn phải nuôi sống người trong huyện tỉnh.

TBC

Khó trách không đủ ăn.

Mỗi lần Tống Sở trở về nhà bà ngoại, cảm giác đều sẽ có chút khổ sở.

Cảm thấy cuộc sống người dân nơi này quá khổ, mặc không đủ ấm, ăn không đủ no. Mọi người cũng đều khổ cực lao động như vậy. Cô nhớ tới mấy tiểu thuyết trước kia, c*̃ng có rất nhiều nhân vật chính sẽ trồng trọt, dạy mọi người trồng trọt, để mọi người từ nay về sau sống một cuộc sống hạnh phúc.

Cô cũng được coi là xuyên qua, nhưng cô không biết trồng trọt, không thể chỉ dẫn mọi người sống cuộc sống hạnh phúc ấm no.

"Anh Tiểu Bác, sau này em muốn thi đại học Nông Nghiệp." Tống Sở đột nhiên ra quyết định. "Em muốn học giỏi, dạy mọi người trồng trọt, để tất cả mọi người ăn cơm no. Đúng rồi, có phải trước tiên em còn phải học làm phân hóa học?"

Giang Bác biết Tống Sở là mọt sách nhỏ, thích đọc tiểu thuyết, viết tiểu thuyết, làm sao nỡ để cô từ bỏ yêu thích đi học nông nghiệp, hơn nữa còn không chắc chắn có thể học được. Dù sao đầu óc Sở Sở thật sự không thông minh, vì vậy nói: "Không cần, có anh."

...
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 215: Chương 215



Các chuyên gia tỉnh thành không biết trong lòng thiên tài động lực học Giang Bác lại cân nhắc đổi nghề, lúc này đều kích động nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.

Sau khi bọn họ báo cáo tin tức lên, lập tức đóng cửa lại chế tạo một động cơ dựa theo các thông số Giang Bác cho, lần này sau khi thông số kỹ thuật mở rộng đến tỉ lệ bình thường, mã lực đạt tới 190.

Mặc dù làm thí nghiệm, bọn họ liên tục mấy năm rồi cũng chưa được đón ba mươi Tết, nhưng kết quả thí nghiệm so với bao nhiêu đêm giao thừa đều vui vẻ hơn.

Lần này phía lãnh đạo bên trên c*̃ng rất xem trọng.

Sau khi nhận được tin tức, lập tức để người của phòng thí nghiệm niêm phong kỹ thuật này, sau đó sẽ có chuyên gia đến lấy.

Người tới rất nhanh, ngày mùng ba Tết đã đến, có thể thấy được là đi máy bay tới.

Người đến chính là quân nhân, cố ý hộ tống tư liệu đến thủ đô bên kia.

Thủ trưởng còn đến hỏi tình hình kỹ thuật này, biết được đó là thành quả cá nhân, hơn nữa còn đến từ huyện Bình An lập tức kinh hãi.

Sở trưởng Cao Trường của viện nghiên cứu đến nói: "Nghe nói chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chúng tôi đã sắp xếp người Huyện ủy bên kia liên hệ bọn họ, hy vọng cậu ấy có thể đến tỉnh gặp mặt một lần, sau khi xác nhận, chúng tôi muốn mời cậu ấy vào viện nghiên cứu của chúng tôi."

Sở trưởng nói: "Viện nghiên cứu thủ đô bên kia c*̃ng ngỏ ý mời, hy vọng nhân tài như vậy đến thủ đô phát triển. Bất kể như thế nào, nhân tài như vậy vẫn phải chiêu mộ vào đội ngũ nghiên cứu của quốc gia, không thể mai mọt."

Sở trưởng Cao cũng có ý này. Lúc này viện nghiên cứu đều là vì quốc gia, vị thiên tài nghiên cứu ra kỹ thuật động cơ này cũng chỉ có thể vào viện nghiên cứu, mới có nhiều cơ hội phát triển hơn, nhất quyết ở lại huyện Bình An như vậy rất dễ dàng bị mai mọt.

Nhưng người ở tỉnh bên này, bọn họ gần quan được ban lộc, nhất định phải tranh thủ một chút.

Hơn nữa Sở trưởng Cao c*̃ng có năng lực này để tranh thủ, mặc dù viện nghiên cứu thủ đô tài liệu đầy đủ, nhưng phần lớn đều nhằm vào nghiên cứu vũ khí hạng nặng của quốc gia với quy mô lớn. Đối với hạng mục khác, trái lại còn không coi trọng bằng bọn họ. Nếu như thiên tài động cơ này đến viện nghiên cứu bọn họ, ông ta có thể đặt trọng điểm ở trên động cơ, toàn tâm toàn ý làm cái này, thành tựu tuyệt đối không thể nhỏ hơn so bên kia.

Chiêu mộ nhân tài, sau khi sắp xếp công việc bảo vệ cho người mới về viện nghiên cứu ở tỉnh bên này, thủ đô nhanh chóng cho người mang tài liệu nghiên cứu đến, dù sao bên kia cũng chờ xem kết quả.

Các đồng chí quân nhân mang tài liệu kỹ thuật đi, còn các chuyên gia kỳ cựu mong mỏi chờ đợi Giang Bác tới.

TBC

Nghĩ đến sẽ thảo luận cùng anh về nghiên cứu kỹ thuật như thế nào, trao đổi kinh nghiệm ra sao. Làm sao giữ người lại.

Kết quả chờ đợi vài ngày, vẫn không thấy bóng dáng.

Bọn họ vội vã liên hệ với tỉnh. Trong tỉnh lại liên lạc với huyện Bình An, Huyện trưởng Lữ lập tức trả lời: "Đứa nhỏ cùng người nhà đều không đồng ý, cậu nhóc tình nguyện làm cố vấn kỹ thuật ở huyện Bình An chúng tôi, làm việc ở bên chúng tôi chứ không muốn đi tỉnh thành để phát triển."

Sở trưởng Cao của viện nghiên cứu đau lòng nhức óc: "Ông đồng chí à, ông đây là vùi dập nhân tài. Đây là nhân tài rất cần thiết cho nhu cầu đất nước, hơn nữa chúng tôi cũng đã báo cáo cậu ấy lên trên, phía trên còn muốn ban thưởng. Trường hợp của cậu ấy đặc thù, khả năng còn phải ban thưởng nhiều một chút, cậu ấy không thể đến đây sao?"

Huyện trưởng Lữ hỏi: "Có bao nhiêu?"

“... Ít nhất là hai ba trăm, có khi đến năm sáu trăm tệ." Sở trưởng Cao nói một con số lớn, trong mắt ông ta con số này rất lớn. Bình thường bọn họ làm ra cái gì cũng chỉ ban thưởng mấy chục đồng, nhưng Giang Bác không phải đoàn đội cho nên tiền thưởng đoàn đội cho cậu ấy không phải chia ra, con số này rất lớn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 216: Chương 216



Huyện trưởng Lữ sợ ngây người, cái này đối với ông ta mà nói thì đó cũng là khoản tiền lớn, ông ta tuy là Huyện trưởng nhưng còn phải nuôi sống gia đình, tổng cộng tiền tiết kiệm cũng chỉ hơn hai trăm.

"Có nhiều như vậy sao?" Huyện trưởng Lữ có chút xấu hổ.

TBC

Sở trưởng Cao lần này nhất thời hiếu kỳ hỏi: "Lúc trước huyện các ông ban thưởng cho cậu ấy thế nào?"

Huyện trưởng Lữ: “... Cho phiếu, phụ cấp than cho cậu nhóc..." Úp mở nói về một số thứ mà mình cho Giang Bác.

Sở trưởng Cao chấn động rất lâu, phiếu than cái gì, đây không phải là trợ cấp bình thường cho nhân viên nghiên cứu khoa học sao? Tuy rằng tiền thưởng bọn họ ít, nhưng sinh hoạt bình thường c*̃ng không thiếu ăn uống. Làm công việc nghiên cứu, luôn có thể ăn cơm no, các phương diện phụ cấp cũng đầy đủ để bọn họ an tâm làm nghiên cứu, cũng không cần quan tâm cái gì.

Nói cách khác, huyện Bình An này coi như cũng không ban thưởng gì cho người ta, đã nắm trong tay kỹ thuật tốt như vậy.

Ông ta nghẹn hồi lâu mới nói: "Tôi đã tin tưởng, cậu ấy thật sự có thể là một đứa nhỏ. Tôi không thể để cho các ông coi thường nhân tài như vậy, tự tôi đi tìm cậu ấy đàm phán! Tôi cũng không tin một đồng chí như ông!"

Trong mắt ông ta, bây giờ Huyện trưởng Lữ trở thành người xấu lừa gạt đứa nhỏ ngây thơ.

Huyện trưởng Lữ: “...”

Sau khi Sở trưởng Cao cúp điện thoại, một khắc c*̃ng không chậm trễ, trực tiếp sắp xếp xe mang theo trợ lý và nhân viên bảo vệ đến thẳng huyện Bình An.

Lúc này, thật ra Tống Sở và Giang Bác đang ở tỉnh thành.

Mã Lan và Tô Chí Phong nhân dịp khai giảng, đưa con cái đến tỉnh thành mua sắm ít đồ.

Mã Lan muốn chụp ảnh gia đình, Tô Chí Phong thì nghĩ đến mua búp bê cho con gái.

Vừa khéo nhà xuất bản bên Tô Văn Lệ hẹn Tống Sở ký hợp đồng xuất bản, cho nên một nhà bốn người lại tới tỉnh thành.

Lần ký kết này rất thành công, Tô Văn Lệ thấy cháu gái nhà mình viết sách mới lại ký hợp đồng, lúc này một chút khó chịu cũng không còn.

Mặc dù cháu gái cô ấy còn chưa tính là người có tài hoa, thế nhưng nói đến độ tuổi này của đứa nhỏ, tiềm năng rất lớn.

Thậm chí Tô Văn Lệ còn bắt đầu ảo tưởng, sau này gia đình ông cụ Tô sẽ xuất hiện một nhà văn lớn.

Cho nên lúc này đối với cảm quan về Tống Sở vô thức thay đổi, xem Tống Sở là người nối nghiệp của mình.

"Sở Sở, cháu có muốn ở nhà cô Út hay không? Cô Út sẽ bồi dưỡng cháu thật tốt."

Nhân tài, không thể bị chôn vùi.

Tống Sở giật nảy mình, lập tức nắm chặt lấy tay Mã Lan: "Cháu ở nhà, không đi đâu cả!"

Mã Lan hừ một tiếng: "Văn Lệ, Sở Sở nhà tôi làm cho người ta yêu thích, nhưng con bé vẫn là đứa nhỏ có mẹ."

Tô Văn Lệ thầm nghĩ, cô ấy như thế không phải vì sợ cháu gái bị bà làm chậm trễ sao?

Một đứa nhỏ giỏi như vậy, người khác nhìn ghen tỵ đến đỏ mắt mà.

Tống Sở bị cô Út nhà mình nhìn đến sợ hãi, sợ bị cô Út giữ lại, phải chia tay với cha mẹ.

Mã Lan c*̃ng không thích con nhà mình bị như thế nên hạ quyết tâm, sau khi ký kết lập tức đưa người đàn ông và đứa nhỏ nhà mình đi, muốn đi mua đồ.

Tô Văn Lệ vội vàng hỏi: "Gấp cái gì, sách mới còn chưa hẹn nói chuyện đâu."

Tống Sở khẩn trương nói: "Cô Út, chúng cháu trở về sẽ liên lạc sau."

Tô Văn Lệ: “...”

Đợi Mã Lan dẫn người đi, Tô Văn Lệ hỏi chồng mình Hứa Nguyên Kiều: "Em rất đáng sợ sao?"

"Giống một thổ phỉ." Hứa Nguyên Kiều hiếm khi nói đùa.

—-------

Hiếm khi được lên tỉnh thành một lần, cả nhà dạo quanh ở trong cửa hàng bách hoá hơn nửa ngày, nhờ có Giang Bác nên trong nhà có rất nhiều phiếu. Cộng thêm tiền bán vàng trước đó, trong nhà xem như giàu có.

Lần này Mã Lan lại mua cho Tống Sở và Giang Bác mỗi người một bộ quần áo mới, còn mua cho Tống Sở đồ trang sức.

Còn Tô Chí Phong thì mang theo phiếu ngoại nhập tới, muốn mua búp bê cho Tống Sở.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 217: Chương 217



Tống Sở kích động đỏ mặt: "Thật là đẹp!"

Cô chưa từng có loại đồ chơi này.

Trước kia tiến sĩ từng làm đồ chơi cho cô, nhưng làm toàn là người máy nhỏ. Biết nói chuyện, biết cử động, nhưng không đẹp mắt như thế này.

Giang Bác nhìn vẻ mặt vui mừng của Tống Sở, mím môi một cái.

Nhưng khi hỏi giá cả thử, Tống Sở lại tặc lưỡi, quá đắt! Chỉ là đồ vật nhỏ bé thôi mà đắt như vậy!

"Cha, không cần, con không thích."

"Sao lại không cần chứ?"

"Quá đắt, bao nhiêu đây có thể mua cho mẹ Mã Lan một bộ đồ Lenin. Con cảm thấy nó không đáng, con muốn mua cái khác."

Mã Lan cười nói: "Không sao, Sở Sở nhà chúng ta cũng là người kiếm được tiền, chúng ta sẽ dùng tiền con kiếm để mua, mỗi đứa trẻ thành công đều nên mua cho mình một món quà kỷ niệm đáng giá."

Mã Lan cảm thấy điều quan trọng trong việc chăm sóc đứa nhỏ, là cho chúng những thứ yêu thích trong điều kiện cho phép. Ký ức tuổi thơ là ký ức quý giá nhất trong cuộc đời, phải cố gắng hết sức để bọn nhỏ vui vẻ. Đặc biệt là đứa nhỏ nhà mình còn nghe lời hiểu chuyện như thế, hoàn toàn không cần lo lắng bị chiều hư.

Tống Sở nghe vậy, lên tiếng: "Nhưng anh Tiểu Bác cũng không mua quà cho riêng mình mà."

Giang Bác nói: "Anh có xe."

“...”

Tống Sở thực sự thích nó, nũng nịu bóp đầu ngón tay: "Vậy, con mua. Chỉ mua một cái này, về sau con sẽ tiết kiệm tiền."

Tô Chí Phong vui vẻ móc tiền lấy phiếu, đặt búp bê vào trong n.g.ự.c Tống Sở.

"Thật là đẹp." Tống Sở thích thú sờ lên.

Lúc cô sinh ra, đã là mạt thế. Cho nên rất nhiều đồ vật trước mạt thế, cô đều chưa từng thấy.

"Anh Tiểu Bác, chúng ta chơi chung, lúc ngủ thì đặt ở trên giường."

Giang Bác cho cô một ánh mắt ghét bỏ.

Trong lòng có chút mê mang, thứ này không thể cử động cũng không thể nói chuyện, một chút trí tuệ cũng không có. Trước đây làm những thứ kia cho Sở Sở, cũng chưa từng thấy cô thích như thế, còn muốn ôm đi ngủ.

TBC

Cô gái nhỏ rốt cuộc đang suy nghĩ gì trong lòng?

Mã Lan cũng muốn mua cho Giang Bác thứ gì đó, nhưng Giang Bác từ chối, nghiêm túc nói: "Con có thể tự mình kiếm."

Anh cũng không phải người dựa vào Sở Sở và cha mẹ nuôi dưỡng.

Mã Lan xoa đầu của anh: "Con có bản lĩnh đi nữa, cũng vẫn là con trai của chúng ta!"

Tô Chí Phong c*̃ng khẩn cầu: "Con trai, xin con cho cha một chút mặt mũi."

Giang Bác miễn cưỡng nói: "Được, mua cho con mấy cuốn sách tài liệu về phương diện hóa học sinh vật là được rồi."

Mã Lan tò mò hỏi: "Con muốn cái này làm gì, không phải con học vật lý sao?"

Giang Bác nói: "Sở Sở nói muốn làm phân hóa học, con học một chút." Thật ra hoàn toàn không cần học, nhưng anh còn phải giả vờ một tý. Thật phiền phức!

Tô Chí Phong và Mã Lan: “...”

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, em nói em học mà."

Giang Bác thành thật nói: "Chờ em học, có lẽ phải chờ rất nhiều năm sau."

Tống Sở: “...” Đầu óc thông minh thì ghê gớm lắm sao?

Tô Chí Phong ho khan một tiếng: "Con trai à, cái kia, con vẫn nên học chuyên môn thì tốt hơn, phương diện vật lý của con cũng rất tốt." Trước đó con của ông làm mấy cái hạng mục đều là phương diện vật lý, ông cảm thấy con trai có khả năng trời ban về phương diện này.

Giang Bác không phản bác, nhìn bọn họ, dùng ánh mắt kiên định của bản thân biểu đạt ra ý nghĩ kiên trì học tập của mình.

Tô Chí Phong sờ đầu của anh: "Đi, muốn thì mua. Dù sao con cũng còn nhỏ, học thêm chút kiến thức c*̃ng tốt."

Thật ra sách về phương diện này, bên hiệu trưởng Tô c*̃ng có, thế nhưng sách hiệu trưởng Tô có nhiều nhất vẫn là phương diện vật lý. Sách chuyên ngành về phương diện hóa học sinh vật khá ít, mà những kiến thức trên đấy c*̃ng rất dễ hiểu.

Cũng may ở dưới cửa hàng bách hoá có bán sách, cho nên mua rất tiện.

Đứa nhỏ muốn học tập, Tô Chí Phong và Mã Lan không tiếc, vội vàng chọn lấy một chồng sách chuyên ngành hay.

Lúc này sách cũng không rẻ. Giang Bác nhíu mày nghĩ, thật sự là bất tiện, ngay cả cái thư viện cũng không có.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 218: Chương 218



Nếu có thư viện, anh sẽ vào đọc sách, không cần bỏ tiền ra. Mua về cũng chỉ trang trí, không biết sau khi xem xong, có thể bán cho người khác hay không.

Bị Tống Sở ảnh hưởng, lúc này Giang Bác c*̃ng bắt đầu bất tri bất giác tính toán tỉ mỉ cuộc sống.

Khi đi ngang qua cửa hàng chuyên doanh, Mã Lan nhìn sang, thấy là cửa hàng đồng hồ. Trong lòng có chút rung động, chăm chú nhìn thêm.

Tống Sở nói: "Mẹ, muốn mua sao?"

"Không mua, nhà chúng ta có." Mã Lan cười, một cái đồng hồ đeo tay hai ba trăm, quá phí! Lúc này hai ba trăm, chính là hai ba mươi ngàn trong tương lai. Dùng hai ba mươi ngàn mua một cái đồng hồ đeo tay, Mã Lan tỏ ý làm không được, lúc trước khi mua xe đạp cũng đã đau lòng như vậy.

Tống Sở nhíu mày nhìn bà một cái, biết mẹ chắc chắn không nỡ.

Cô biết đồng hồ là thứ tốt, trong nhà chỉ có một cái, bởi vì cha lên lớp cần nhìn thời gian, cho nên đồng hồ đeo ở trên cổ tay của cha.

Cô nghĩ ngợi, c*̃ng không lên tiếng nữa, trong lòng suy nghĩ phải tiết kiệm tiền mua cho mẹ một cái đồng hồ đeo tay.

Bởi vì mua đồ tốn rất nhiều thời gian, ngay cả phim cũng không xem được, ăn cơm trưa xong, bọn họ phải đi trạm xe bắt xe.

Mã Lan cảm thấy vô cùng có lỗi với bọn nhỏ: "Vốn còn muốn xem phim."

Tô Chí Phong an ủi: "Trong huyện cũng có thể xem, trở về chúng ta liền mua vé, cuối tuần người một nhà chúng ta đi xem."

Mã Lan tỏ vẻ im lặng, bà thật sự ghét bỏ điều kiện cái rạp chiếu phim trong huyện kia, chất lượng hình ảnh quá kém, thà không xem thì hơn.

Giang Bác nói: "Chờ con có thời gian sẽ làm máy chiếu phim cho mọi người, chúng ta có thể mua được phim không?"

Tống Sở vui vẻ: "Chúng ta ở nhà cũng có thể xem sao?"

Tô Chí Phong và Mã Lan: “...Không mua được." Con trai, con vẫn đừng nên cố quá.

Chờ khi cả nhà trở lại trong huyện, đã hơn sáu giờ chiều, trời cũng tối mịt mờ.

Hai đứa nhỏ đều mệt mỏi, tinh thần không được tốt, Tô Chí Phong cõng Giang Bác, Mã Lan ôm Tống Sở, chuẩn bị nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

Kết quả vừa ra khỏi trạm xe, đã bị người khác ngăn lại.

Là một ông già có mái tóc hoa râm cùng hai người trẻ tuổi, còn có Huyện trưởng Lữ và thư ký Lý.

Mã Lan bị chiến trận này làm kinh sợ: "Huyện trưởng Lữ, đây là đang định làm gì nha?"

Huyện trưởng Lữ nói: "Người này là Sở trưởng Cao ở tỉnh thành đến, muốn gặp Tiểu Bác." Lại chỉ vào Tô Chí Phong, giới thiệu cho Sở trưởng Cao nói: "Đây chính là đồng chí Tô Giang Bác."

Ông già tóc hoa râm kia chăm chú nhìn chằm chằm Tô Chí Phong.

Huyện trưởng Lữ ho khan một cái: "Là người trên lưng ông ấy."

Sở trưởng Cao: “...”

Giang Bác nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, mắt nhìn người quấy rầy anh nghỉ ngơi, trên mặt có chút không vui.

"Tô Giang Bác, cậu chính là Tô Giang Bác, làm ra cái kia... Cái kia..." Sở trưởng Cao vừa giật mình vừa kích động, nhưng bởi vì thỏa thuận bảo mật nên không dám nói câu sau ở trước mặt mọi người.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Giang Bác, ông ta vẫn không nhịn được kích động.

Thật sự là đứa nhỏ, cậu nhóc còn nhỏ như vậy thật làm cho người khác quá kinh ngạc.

Bây giờ Sở trưởng Cao một bụng nghi ngờ muốn có được câu trả lời, muốn biết đứa nhỏ này tự mình làm ra động cơ kia thế nào, làm sao dưới tình huống không thông qua thí nghiệm, là có thể đạt được những cái thông số chuẩn xác kia.

Ông ta đã đợi ròng rã cả ngày, lúc này kích động nói không nên lời.

TBC

Mã Lan và Tô Chí Phong đều bị ánh mắt nhiệt tình kia của Sở trưởng Cao làm cho sợ hãi, Sở trưởng Cao này muốn làm gì đây?

Vẫn là Huyện trưởng Lữ giải vây nói: "Nếu không, chúng ta đi về trước rồi nói, chỗ này cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện."

Sở trưởng Cao kịp thời phản ứng: "Đúng đúng đúng, trở về rồi nói, lên xe của chúng tôi đi."

Tô Chí Phong và Mã Lan lập tức ôm đứa nhỏ lên xe.

Trong lòng hai người cũng có chút bất an, Sở trưởng Cao vừa nhìn thì biết là một lãnh đạo, người lái xe kia cũng không giống lái xe bình thường, giống quân nhân.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 219: Chương 219



Bọn họ hơi nghi ngờ có phải là người trong tỉnh thành đến muốn đưa Tiểu Bác đi không, trong lòng có chút lo lắng.

Dù sao trước đó đã tỏ rõ ý nguyện của Tiểu Bác, ngộ nhỡ những người này nhất định để Tiểu Bác đi tỉnh thành thì nên làm gì đây?

Vào trong xe, Sở trưởng Cao tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Sở trưởng viện nghiên cứu trong tỉnh thành, Cao Trường. Kỹ thuật động cơ lần này của đồng chí Tô Giang Bác, đã tiến vào viện nghiên cứu của chúng tôi và thông qua thử nghiệm, tính năng vô cùng tốt cho nên lần này đến là muốn tiến hành trao đổi cùng đồng chí Tô Giang Bác. Nếu như đồng chí Tô Giang Bác có ý định, chúng tôi cũng muốn mời đồng chí Tô Giang Bác gia nhập cùng chúng tôi."

Lúc này Giang Bác tỉnh lại, nhíu mày nói: "Không có ý định, không muốn đi."

Mã Lan mắt nhìn con trai nhà mình: "Sở trưởng Cao, con trai tôi mới chín tuổi, thằng bé còn đang học tiểu học, ngay cả thi đại học cũng chưa từng tham gia, chúng tôi còn dự định để thằng bé sau này thi đại học."

Sở trưởng Cao: “... Trình độ này của cậu nhóc, còn cần học tiểu học sao?"

Tô Chí Phong làm thầy giáo, rất chân thành nói: "Cần, chúng ta không thể tước đoạt quyền được giáo dục của trẻ em. Thằng bé muốn học, tôi phải cho thằng bé học."

Huyện trưởng Lữ nhìn thấy trạng thái này, có chút cảm giác nở mày nở mặt.

Sở trưởng Cao này vừa đến, đã cau mày tức giận với ông ta, bảo ông ta lừa gạt trẻ con, quả thật không thể nói lý.

Sở trưởng Cao cảm thấy chuyện này hoàn toàn không giống mình nghĩ.

Người có kiến thức, chẳng lẽ không muốn gia nhập tổ chức nghiên cứu quốc gia, làm hạng mục nghiên cứu lớn sao?

Làm cha mẹ, chẳng lẽ không hy vọng đứa nhỏ có một tương lai tươi sáng sao?

Hơn nữa bọn họ làm chuyện lớn là vì lợi ích đất nước, lợi ích người dân.

Sở trưởng Cao nói: "Đồng chí Tô Giang Bác, mặc dù tuổi cậu còn nhỏ, nhưng tài nghệ này của cậu học tiểu học thật lãng phí thiên phú của cậu. Nếu như cậu thích đọc sách, hoàn toàn có thể đọc sách ở đại học trong tỉnh, viện nghiên cứu chúng tôi c*̃ng ở bên kia, vừa hay cậu có thể học tập, lại có thể nghiên cứu. Một công đôi việc mà." Ông ta cảm thấy sắp xếp như vậy quả thực rất hợp lý.

"Không muốn đi." Giang Bác kiên định từ chối lần nữa.

Tô Chí Phong nói: "Sở trưởng Cao, thật vui khi ngài mời, nhưng con trai tôi có lẽ nó hy vọng có thể nắm chắc nền móng, đi từng bước một."

TBC

Cái gì là nắm chắc nền móng, tài nghệ này còn muốn nắm chắc nền móng? Lừa gạt ai vậy?

Sở trưởng Cao bị thái độ này của bọn họ làm cho mờ mịt, hoàn toàn không biết khuyên như thế nào.

Ông ta có chút kích động nói: "Đồng chí Tô Giang Bác…"

Tống Sở đang ngủ, sửng sốt bị âm này đánh thức, mở một mắt ra, Giang Bác đưa tay che kín mắt cô.

Mã Lan dỗ dành nói: "Ngủ thêm đi."

Huyện trưởng Lữ nhỏ giọng nói: "Nếu không trở về rồi hãy nói, đứa nhỏ người ta đang ngủ đấy."

Sở trưởng Cao nhất thời không còn cách nào khác, lời nói trong bụng nghẹn lại không nói nên lời.

Thật vất vả kìm nén đến nhà họ Tô bên này, Mã Lan đặt con gái ở phòng ngủ, Tô Chí Phong mang ấm nước nóng rót nước cho mọi người.

Giang Bác ngồi ở trên băng ghế nhỏ giở sách vừa mua về.

Sở trưởng Cao ngồi không yên, lại gần ngồi bên cạnh anh: "Đồng chí Tô Giang Bác, chúng ta nói chuyện đi, cậu có thể nói một chút khi cậu thiết kế cái động cơ kia là làm thế nào hay không? Tại sao lại muốn thiết kế như vậy? Là dựa theo nguyên lý gì? Cậu không có phòng thí nghiệm, cậu thông qua phương thức gì lấy được thông số này?"

Nói về chuyện này Huyện trưởng Lữ c*̃ng rất tò mò, ông ta vô cùng muốn biết Giang Bác tự mình đánh bại một ban hạng mục như thế nào.

Người ta nhiều năm như vậy cũng không làm ra thứ gì, anh cứ như vậy trực tiếp làm ra.

"Tiểu Bác à, nếu không cậu nói thử xem?"
 
Back
Top