Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 190: Chương 190



Người ra mở cửa vẫn là ông lão hôm qua, ông ta nhận ra Tống Sở và Giang Bác, cười nói: "Các cháu tới xem nhà sao?"

Tống Sở gật đầu.

Mã Lan vừa cười vừa nói: "Ông có muốn đi xem căn nhà với chúng tôi không?"

"Mọi người cứ tự nhiên xem đi, xem xong thì chúng ta bàn bạc chi tiết hơn."

Mã Lan đương nhiên thích đi một mình hơn cho thoải mái nên vui vẻ cùng người nhà trở lại căn nhà bên cạnh.

Tô Chí Phong nghe qua miêu tả cũng biết là căn nhà rất tốt nhưng khi tận mắt nhìn thấy cũng không khỏi gật gù.

Trong lòng Mã Lan hiểu rõ, phòng ở do huyện cấp vẫn là của đơn vị, trừ khi chính bà bỏ tiền ra mua thì nó mới thực sự thuộc về bà.

Vì vậy, trước đây, khi sống trong ký túc trái tim của bà luôn lo lắng không thôi. Dù biết ở thời đại này có được phòng ở đã tương đương với căn hộ của mình ở hiện đại, nhưng vẫn luôn thấy thiếu cái gì đấy.

Hôm nay, sau khi nhìn thấy ngôi nhà này, bà đột nhiên có cảm giác bị nó dính lấy đến không thể dứt ra được.

Cảm giác như đây mới chính là nhà của họ vậy.

Trong tương lai, những đứa trẻ sẽ lớn lên ở đây, bà và chồng mình là Tô Chí Phong cũng sẽ già đi ở nơi này.

Tô Chí Phong nhìn ngôi nhà cũng không khỏi nụ cười trên khuôn mặt: "Trong tưởng tượng của tôi, ở trong sân này chúng ta có thể làm xích đu cho bọn trẻ, còn trồng thêm một ít nho."

Mã Lan nói: "Ông cũng có thể dùng chậu hoa trồng rau, để cho nhà chúng ta ăn."

TBC

Tống Sở nói: "Chúng ta còn có thể trồng trái cây sao ạ?"

Mã Lan cười nói: "Đương nhiên có thể, đến lúc đó con cùng Tiểu Bác cùng nhau trồng một cây non đi, sau này cây non sẽ cùng hai anh em con lớn lên."

Tống Sở tưởng tượng đến cảnh tương lai mà cha mẹ nói, thầm nghĩ nó thật tuyệt vời, trong đầu cô thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến việc nên trồng loại cây ăn quả.

Giang Bác lặng lẽ nhìn mọi người tưởng tượng, chờ cả ba nghĩ xong liền nhắc nhở: "Nhưng nó vẫn chưa phải là nhà của chúng ta."

"..."

Trầm mặc một hồi lâu, Mã Lan lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu: "Nó rất nhanh sẽ thuộc về chúng ta, chúng ta đi nói chuyện với chủ nhà thôi."

Tống Sở gật đầu lia lịa.

Mã Lan thấp giọng nói: "Một chút nữa ba cha con nhớ giữ im lặng, đừng để người bên kia biết chúng ta thích căn nhà này, dựa vào đó mới có thể thương lượng giá."

Mặc dù kiếp trước Mã Lan vẫn chưa có được ngôi nhà riêng của mình, nhưng bà đã từng thấy người khác mua bán nhà, cho nên bà biết cách nói về những khuyết điểm của ngôi nhà để hạ giá nó xuống.

"Đặc biệt là ông nội Tô! Đừng nói cho ông cụ biết."

Tô Chí Phong lập tức ngậm chặt miệng, tỏ ý mình sẽ im lặng không hé nửa răng.

"Con gái, về sau con nhớ làm theo lời của mẹ, nhà chúng ta chỉ có con là đáng tin cậy, hai cha con Tiểu Bác quá thật thà, chúng ta không thể trông cậy vào được."

Tống Sở hưng phấn gật đầu.

Gia đình bốn người lại gõ cửa nhà bên cạnh.

Ông lão đang ngồi đợi trong sân. Bên cạnh còn có một bà lão đang nằm trên ghế tựa, khuôn mặt xanh xao gầy gò, trông rất tội nghiệp.

Mã Lan mỉm cười rồi nói: "Ông à, không biết cháu nên xưng hô với ông như nào đây ạ."

Ông lão nói: "Ông họ Lâm."

"Xin chào, ông Lâm, căn nhà kia cháu xem qua rồi, không biết ông có yêu cầu gì hay không ."

Ông lão Lâm liếc nhìn bức tường trong sân, giống như muốn xuyên qua nó nhìn vào căn nhà trong sân bên kia: "Căn nhà đó rất tốt, năm đó ông định để lại cho con trai lấy vợ."

Tống Sở không khỏi thắc mắc hỏi: "Căn nhà đấy không phải để cho người giúp việc ở sao ạ?"

"Đừng nói nhảm, từ lâu nhà ông bà đã không có người giúp việc rồi." Ông lão Lâm nghiêm túc nói: "Đó là con trai tôi, con nuôi."

Mã Lan cười nói: "Ai sống ở đó không quan trọng, chỉ cần nói cho cháu biết ý của ông là được."

Ông lão Lâm thở dài: "Ông hiện tại chỉ là một người cao tuổi khó tính cáu gắt, con cái trong nhà đều cắt đứt quan hệ, chỉ còn lại ông và bà nhà."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 191: Chương 191



Mã Lan nghe ông lão nói có chút mệt mỏi: "Hãy cho cháu một cái giá đi."

"Ông bà cũng không thật sự muốn tiền, tiền đối với ông bà mà nói chỉ là vật ngoài thân."

"Vậy ông muốn cái gì?"

"Lượng thực, ông bà cần lương thực để ăn. Các cháu xem thử thế này được không, nếu cháu cho chúng cho hai trăm cân lương thực thương phẩm và hai trăm cân lương thực thô, ngôi nhà kia sẽ là của các cháu."

Mã Lan mở to mắt khi nghe thấy cái giá.

Ông lão này cũng quá khôn khéo rồi!

Nhìn qua, số lương thực đấy đổi thành tiền không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thời điểm này, cho dù có tiền cũng mua không được lương thực. Chỉ với lượng lương thực thương phẩm thôi đã đủ để cả nhà bà lấp đầy dạ dày mấy tháng, huống chi còn thêm 200 cân lương thực thô, đây là nghĩ bọn họ giống như địa chủ thời xưa sao.

Tống Sở cất giọng mếu máo: "Mẹ, nhà chúng ta còn không có mà ăn."

Mã Lan trả lời: “Đúng vậy, chúng ta ngay cả cơm ăn cũng không đủ ăn.” Sau đó bà lại cau mày nói tiếp: "Từ từ đã ông Lâm, đừng nói về giá cả, cháu phải nói cho ông biết về tình hình ngôi nhà đã. Trước hết, cửa sổ của ông chỉ được dán giấy, sau này chúng cháu còn phải chi tiền lắp kính thứ đấy mua không dễ chút nào, nhưng không có kính sẽ không có ánh sáng, hơn nữa nhà cũng cũ quá rồi, rất có khả năng bị dột, nó không phải nhà hai lầu mà chỉ là nhà trệt, sau này lỡ mưa dột chẳng lẽ bắt nhà cháu phải lấy xô hứng rồi đổ liên tục ư? Còn có cái giếng, thành thật mà nói, nó rất ẩm thấp! Hướng nhà cũng không tốt, tuy quay về hướng Nam nhưng gia đình chúng cháu thích nhà hướng Bắc hơn, con cái chúng cháu cũng không thích hợp với hướng nhà như vậy.”

Tống Sở cũng nói đỡ cho bà: "Đúng vậy, chúng cháu một chút cũng không thích ngôi nhà bên kia, nó có quá nhiều khuyết điểm…" Còn 'nhiều khuyết điểm' ở đâu thì cô không biết nói.

Tô Chí Phong và Giang Bác: "..."

Bà lão nằm trên ghế ho khan lên vài tiếng.

Ông lão Lâm đi tới vỗ lưng bà lão, nói: “Cháu chờ chút, bà lão nhà ông không được khỏe.” Sau đó quay đầu lại nói: “Chà, cháu vừa nói gì nhỉ, cháu không thích hướng nhà này phải không? Vậy thì cứ đổi cửa thôi, dù sao cũng chỉ là đổi sân trước thành sân sau, sợ giếng ẩm thấp thì cứ lấp miệng lại, lỡ như nhà bị dột thì ông sẽ sang đổ nước giúp cho cháu, còn cái kính… ông cụ nhìn lại vào cửa sổ nhà mình: “Hay là cháu tháo kính nhà ông xuống dùng được không?”

Mã Lan: "..." Gặp cao thủ rồi, không hổ danh là một nhà tư bản.

Tống Sở há hốc mồm, nhớ tới lời Thư ký Lý nói trước đó, đây là một nhà tư bản thông minh.

Thật sự thông minh nha, đến cô còn không biết phải trả lời lại như thế nào.

Tống Sở thấp giọng nói: "Mẹ, cứ nói thẳng đi, chúng ta không mua nổi."

Mã Lan mím môi, nói với ông lão Lâm: "Ông Lâm, cái giá mà ông muốn cho căn nhà này quá đắt, nhà chúng cháu thực sự không mua nổi, ai có thể thu mua được lượng thức ăn như ông muốn chứ? Cháu nói thẳng nhé, nếu ông cứ khăng khăng muốn thế sẽ không ai dám mua nhà của ông đâu."

Ông lão Lâm thấp giọng nói: "Nếu không có ai mua nó, vì vậy hãy để nó cùng ông bà đây xuống đất vậy."

"..."

TBC

Mã Lan khịt mũi: "Sở Sở, đi thôi, chúng ta mua không nổi căn nhà này, đừng nhìn nữa."

Tống Sở gật đầu, kéo Giang Bác rời đi. Kết quả, khi cô lao ra tới cửa cha mẹ vẫn còn chậm rì đi chưa đến.

"Cha, mẹ, nhanh lên."

Mã Lan thấp giọng: "… Con gái, đây chỉ là đang diễn, đừng nghiêm túc như thế chứ."

“Đợi đã.” Từ phía sau cuối cùng cũng truyền đến giọng nói mà Mã Lan muốn nghe.

Bà lão vừa nãy vẫn luôn ho sặc sụa nói: "Bà hiểu rồi, đây cũng là số mệnh, căn nhà bên kia vẫn là bán cho cháu đi."

Mã Lan quay đầu nói: "Giá của căn nhà kia quá cao, cháu thật sự mua không nổi, chắc bà cũng biết rõ hiện nay làm gì có ai có thể một lần xuất ra nhiều lương thực đúng không, huống chi là hai trăm cân, ngay cả hai mươi cân cũng chưa chắc đã có đủ ngay."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 192: Chương 192



Bà lão nói: "Tuổi của hai ông bà hiện tại không thể làm được việc gì nữa rồi, bà tự làm chủ, một trăm cân lương thực tinh và một trăm cân lương thực thô là được rồi."

Mã Lan cau mày, mặc dù giá cả đã được giảm một nửa, nhưng bà vẫn không thể trả đủ ngay được.

Bà lão lại nói tiếp: "Bà không bắt cháu trả luôn trong một lần, từ nay về sau mỗi tháng chỉ cần cho ông bà một ít là được."

Nghe thấy thế trong lòng Mã Lan không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, thật may còn có thể trả góp, bà tính toán trong đầu, nếu mỗi tháng trả dần 20 cân lương thực thì chưa đầy một năm là có thể trả dứt rồi.

Suy qua tính lại, Mã Lan cũng an tâm chuyện giao dịch này có thể thực hiện được: "Lời bà nói là thật sao?"

Bà lão gật đầu.

Ông lão Lâm cũng nói: "Được rồi, nếu bà nhà ông đã nói như thế, vậy thì cứ y thế mà làm đi."

Cuối cùng, cả hai bên đều đồng ý với giá nhà và cách thức trả bà lão đề ra.

Mã Lan chuẩn bị viết giấy nợ, nhưng ông lão lại tỏ ý không cần. "Thành phần như chúng ta, không phải là nợ hay không nợ cũng như nhau ư, viết làm gì?"

Khi nói ra những lời này, giọng ông lão có chút chua xót.

Mã Lan nói: "Chúng cháu đều là những người biết rõ đúng sai, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ đâu." Cho nên bà vẫn để Tô Chí Phong viết giấy nợ.

Sau khi viết giấy xong, bà đến văn phòng quản lý nhà đất để làm thủ tục chuyển nhượng nhà.

Vấn đề này phải thông qua Thư ký Lý, nên bọn họ để ông lão Lâm đến văn phòng quản lý nhà đất đợi trước, còn mình lại đến chỗ Thư ký Lý.

Thư ký Lý nghe xong liền hỏi: "Thương lượng xong rồi sao? Giá cả thế nào?"

Mã Lan nói ra giá nhà.

Thư ký Lý sửng sốt: "Vậy chẳng phải sau này các người sẽ thường xuyên tiếp xúc với bọn họ sao?"

Lúc này Mã Lan mới nhớ ra niên đại này có những điều không giống như hiện đại, bà đã quá tập trung vào việc mua căn nhà mà bỏ qua những điều cấm kỵ ở đây. Thư ký Lý nói: "Nhà tư bản là thành phần xấu, xưa nay đều thích tính lợi người khác, căn nhà đấy nên bị lãng quên thì tốt hơn."

Nghe vậy, gia đình bốn người có chút không nỡ, tuy họ chỉ vừa xem qua căn nhà kia thôi, nhưng trong lòng đã coi nó như nhà của chính mình rồi.

TBC

Mắt thấy đến miệng rồi mà lại bỏ đi.

Tống Sở không hiểu vì sao không nên mua, hai mắt tròn xoe nhìn cha mẹ mình.

Tô Chí Phong nói: "Không sao, đến lúc đó mỗi tháng chúng tôi chỉ đưa lương thực sang, không tiếp xúc nhiều."

Mã Lan gật đầu, thành thật mà nói, là một người hiện đại bà vốn không ghét bỏ những nhà tư bản kia, đối với bà hai ông bà lão kia chỉ là một người hàng xóm bình thường, nhưng bởi vì đã xuyên qua nên không thể không nghiêng theo dòng thời gian.

"Sau này, nếu có thể gom đủ lương thực, chúng tôi sẽ tranh thủ trả cho họ trong một lần." Mã Lan nói.

Thấy gia đình bốn người đã quyết định như vậy, Thư ký Lý cũng không phản đối nữa, chỉ nhắc nhở thêm: "Ngôi nhà kia, hình như có chút tranh chấp."

Mã Lan: “…Tranh chấp cái gì?” Bà sợ nhất là nhà đang tranh chấp quyền sở hữu.

Thư ký Lý cười nói: "Không sao đâu, căn nhà đúng là của Lâm Quốc Sơn, chỉ là khi phân gia con cái của Lâm Quốc Sơn muốn tranh giành quyền sở hữu căn nhà mà thôi. Bây giờ căn nhà đó được bán cho bà, họ có thể sẽ tới tìm bà đấy."

Mã Lan nói: "Tại sao lại tới tìm chúng tôi? Chúng tôi đã mua nó rồi mà."

Thư ký Lý nói: "Cho nên tôi mới nói không sao, nếu thật sự có chuyện gì, bà chỉ cần đến gặp đồng chí công an và khai báo tên của tôi."

Mã Lan rất cảm kích Thư ký Lý: "Thư ký Lý, ông thật là tốt bụng, đều là vì dân vì nước."

Tống Sở cũng nói: "Chú Lý, chú quả thật là người tốt!"

Thư ký Lý cười nói: "Không có gì, đều là người quen của nhau, sau này tôi tới cửa chỉ cần không chán ghét tôi là được."

Vừa nói ông ta vừa liếc nhìn Giang Bác, ông ta cảm giác rằng trong tương lai sẽ còn nhiều lần gặp lại gia đình này.

Mã Lan mỉm cười: "Sao tôi có thể ghét bỏ chứ, ông luôn được chào đón."

Nói xong năm người vội vã đến văn phòng quản lý nhà đất, khi đến nơi ông lão Lâm đã đợi sẵn từ lâu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 193: Chương 193



Mã Lan ban đầu muốn nói chuyện với ông lão Lâm, nói với ông lão rằng bà hiểu những suy nghĩ của ông. Nhưng khi nghĩ tới chuyện dù có nói ra thì nhà bà cũng không thể kiếm được nhiều lương thực như vậy trong một lần, thành ra cuối cùng vẫn không nói.

Người của phòng quản lý nhà đất ban đầu không muốn giao dịch với ông lão Lâm, nhưng khi họ thấy ông lão được Thư ký Lý đưa đến để xử lý các thủ tục chuyển nhượng nhà liền vội vàng giúp đỡ và hỏi Thư ký Lý: "Người thân của ngài à?"

"Việc này do huyện sắp xếp, cậu không cần lo lắng." Nhân viên phòng quản lý nhà đất lại nói tiếp: "Tôi chỉ sợ ngài dính phiền phức thôi, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nhà tư bản này đấy."

“Vậy thì cứ để xem ai dám làm gì đi.” Thư ký Lý không chút lo lắng, dù sao Huyện trưởng Lữ đã lên tiếng. Bên cạnh đó, đồng chí Tô Giang Bác cũng sẽ hỗ trợ trong huyện sản xuất động cơ cao cấp, tương lai cậu nhóc sẽ có địa vị quan trọng cho nên ai có thể nói trước được điều gì?

Không mất quá lâu các thủ tục đã được hoàn thành, tuy chỉ có một mảnh giấy nhưng nó đại diện như giấy tờ đất đai, tên của Tống Sở và Giang Bác được viết trên dòng 'chủ sở hữu' của ngôi nhà.

Nhìn vào tên của chính mình trên đó, Tống Sở vui vẻ không thôi.

"Anh Giang Bác, anh có thấy không? Đây là ngôi nhà tương lai của chúng ta."

Giang Bác mím môi và cười một cách ngượng ngùng.

Mã Lan vẻ mặt vui mừng đem giấy chứng nhận cất đi: “Từ giờ trở đi, nó sẽ là bảo bối của nhà chúng ta.”

Tô Chí Phong mời Thư ký Lý cùng dùng bữa, coi như lời cảm ơn.

Thư ký Lý xua tay lần nữa: "Chỉ là làm việc theo yêu cầu của Huyện trưởng, bữa cơm này đâu sao tôi có thể nhận chứ. Hai người vừa mua nhà, nhanh chóng quay về dọn dẹp sạch sẽ đi, tương lai còn nhiều cơ hội mời tôi dùng bữa mà, hẹn lần sau nhé."

Tô Chí Phong cảm thấy người có thể trở thành thư ký của huyện trưởng đúng là không giống với những thư ký khác, nói chuyện làm việc đều đặc biệt chú ý.

Mã Lan vội vàng nói: "Vậy thì hôm tân gia chúng tôi sẽ mời Thư ký Lý đến ăn một bữa cơm." Bà vẫn muốn duy trì quan hệ tốt với Thư ký Lý để giúp đỡ gia đình bà trong tương lai.

Đặc biệt là trong vấn đề mua nhà, khi có và không có ông ta bên cạnh năng suất xong việc khác biệt khá lớn.

Nếu không quen biết ai trong huyện, ngay cả khi ông lão Lâm muốn bán ngôi nhà này, bà cũng không thể mua được nhanh như thế, thậm chí có khi còn gặp nhiều khó khăn trong quá trình chuyển nhượng.

Thư ký Lý đương nhiên không từ chối, ông ta cũng muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Giang Bác. Trong tương lai, khi Huyện trưởng Lữ sắp xếp cho ông ta xử lý các công việc, có thể sẽ lại hợp tác với Giang Bác.

Hai bên hẹn nhau xong, cả nhà bốn người liền nhanh chóng quay trở về dọn dẹp nhà mới.

Ông lão Lâm cũng theo họ trở về.

Mã Lan nói: "Ông à, tháng này cháu không mua lương thực, cháu sẽ đưa phiếu lương thực cùng tiền trước được không?"

Ông lão Lâm cười: "Được chứ, ông bà không quá bắt bẽ chuyện đấy đâu."

Kể từ khi các thủ tục chuyển nhượng được hoàn thành, ông lão Lâm đã nói nhiều hơn, khuôn mặt cũng hiền hậu hơn nhiều, hệt như một ông lão tốt bụng.

Nếu Mã Lan không biết rõ về ông lão, có khi bà còn nghĩ ông lão không phải là nhà tư bản kia.

Mã Lan lại hỏi: "Nghe nói ngôi nhà này còn có tranh chấp, sau này sẽ không gây phiền phức cho nhà chúng cháu chứ?"

Ông lão Lâm nói: "Bọn cháu chỉ cần cho chúng thấy mình không dễ bắt nạt, bọn chúng không dám tới cửa đâu."

Mã Lan nghe vậy cũng an tâm phần nào, không nói thêm nữa.

Lần này trở lại ngôi nhà mới, khi cánh cửa lại được mở ra, tâm trạng của cả gia đình đã khác hẳn.

Có một sự khác biệt giữa chuyện căn nhà là của mình và căn nhà không phải của mình.

TBC

Mã Lan dẫn cả nhà đi vào, trước tiên sẽ chia phòng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 194: Chương 194



Cả hai phòng đều hướng về phía Nam, nhưng phòng phía Đông rộng rãi hơn nên Mã Lan đã chọn phòng này cho anh em Tống Sở.

Tô Chí Phong nói: "Bây giờ các con còn nhỏ tạm có thể chen chúc với nhau, cha sẽ ngăn căn phòng này làm hai, để phía bên kia làm phòng đọc sách cho các con."

Tống Sở hài lòng gật đầu, sau đó quay ra hỏi Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh thấy ổn chứ?"

“Được.” Giang Bác cũng gật đầu, chỉ cần không bị tách ra khỏi Sở Sở thì cái gì cũng ổn.

Nhà mới trống rỗng, bên trong không có gì cả nên cái gì cũng cần mua, chút đồ đạc ít ỏi trong nhà cũ chắc chắn phải mang qua, nội thất vẫn dùng bàn ghế cũ.

Người trong nhà không ngừng ra vào chẳng mấy chốc đã làm cho căn nhà bị bỏ hoang có lại nhân khí.

Trong nhà bên cạnh, bà lão ngồi ở trên ghế tựa dỏng tai lắng nghe động tĩnh, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.

Ông Lâm đến, đổi cho bà lão một cái túi sưởi mới.

Bà Lâm bỗng nói: "Xem ra, sẽ khá dễ gần."

Ông Lâm nói: "Chúng ta và nhà họ có hợp nhau hay không cũng không quan trọng, sau này chúng ta có lương thực để ăn lâu dài là tốt rồi, hơn nữa trong tương lai tự nhiên sẽ có nhiều tiếp xúc qua lại kéo gần quan hệ hàng xóm mà thôi, cũng không cần lo chúng ta sẽ c.h.ế.t già trong nhà mà không ai biết nữa rồi. Quan trọng là, những tên khốn kia sẽ không thể gây sự nữa, người nhà bên kia chắc hẳn cũng có ít lợi hại nên mới có thể quen với các lãnh đạo của huyện, dù sao chúng ta cũng không chắc mình có thể giữ lại ngôi nhà kia mãi nên cứ bán nó đi cho an lòng."

Bà Lâm gật đầu, thế giới bây giờ khác với trước đây nên bà lão cũng không chắc điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, khi con người già đi, có bao nhiêu nhà cũng vô ích.

Làm ấm tay cho bà cụ xong, ông lão Lâm lại định đi ra ngoài: "Tôi đi cọ nhà vệ sinh của chúng ta đây, nếu không bọn họ sẽ tới tìm tôi mất."

(Nhà nhân vật chính mua là nhà cho người hầu thời xưa, thường được xây sau nhà chính của chủ nằm gần hoặc bên cạnh hố xí, hiện tại bán nhà nên ông lão Lâm lấp kín cái cửa thông qua hai bên thôi.)

“Đi đi.” Bà Lâm thở dài.

Trong sân nhà bên cạnh, Mã Lan và những người khác đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.

Tô Chí Phong chịu trách nhiệm lấy nước từ giếng.

Cái giếng này đã lâu không dùng, nước phía trên đã không thể dùng được nên chỉ có thể dùng dội ngoài sân.

Tống Sở đứng bên cạnh miệng giếng nhìn cái xô rơi xuống.

Tô Chí Phong thấy thế nói: "Bình thường nếu không cần sử dụng đến giếng thì tốt nhất không nên đến gần, nguy hiểm lắm."

Tống Sở còn đang tò mò muốn thò đầu vào xem bên trong giếng như thế nào, đã bị Giang Bác kéo cổ áo lại: "Đừng nhìn."

Tống Sở rụt cổ lại, cô chỉ là tò mò một chút thôi, trong tiểu thuyết trước kia cô từng đọc ghi rằng trong giếng có Long Vương.

Nhưng một cái giếng nhỏ như vậy làm sao Long Vương có thể ở , cho nên những gì trong tiểu thuyết nói cũng không phải tất cả đều là sự thật.

Chỉ mới dọn dẹp sơ qua cả gia đình đã mệt mỏi, Tô Chí Phong nhìn đồng hồ, khá muộn rồi, buổi chiều vẫn còn lớp học nên cả nhà thống nhất đến Nhà ăn Quốc Dân, sau đó hai đứa đứa nhỏ sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, còn hai người lớn thì đi làm công việc của mình.

Họ không nói với hàng xóm về việc mua nhà, dự định đến khi sắp đi mới nói một chút, tránh có quá nhiều người đến cửa, quay người lại cũng không kịp thu dọn.

Hiện tại chỉ có Giang Bác và Tống Sở trong phòng.

TBC

Cả hai thu dọn sách giáo khoa và những đồ lặt vặt của mình, Tống Sở mặt vui vẻ nói: "Anh Tiểu Bác, chúng ta không những đăng ký hộ khẩu ở nơi này, còn có nhà ở nơi này, từ nay về sau chúng ta sẽ là cư dân chính thức ở đây."

Giang Bác "ừ" một tiếng.

Tống Sở đặc biệt muốn chia sẻ những suy nghĩ phấn khích của mình với Giang Bác, hàng loạt ý tưởng nảy ra trong đầu cô.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 195: Chương 195



Trước kia hai người luôn sống trong phòng thí nghiệm, sau này lại dọn về sống trong ký túc xá, cả hai nơi đều không thuộc về họ, bây giờ cuối cùng cả hai cũng đã có nhà riêng của mình.

Cảm giác này rất thần kỳ, Tống Sở không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy.

Tống Sở lại nói: "Anh Tiểu Bác, bây giờ em cảm thấy rất vui và hạnh phúc, còn anh thì sao?"

TBC

Giang Bác gật đầu, khẽ cười nói: "Anh cũng rất hạnh phúc."

"Giang Bác, sau này anh phải luôn vui vẻ, anh hiện tại đã có gia đình, còn có nhà và có nhiều người thân rồi nha."

“Được.” Từ giờ trở đi, anh đã có một gia đình, nhất định phải để người nhà của mình sống thật tốt.

Cha mẹ không ở nhà, hai người cũng không nhàn rỗi. Trước tiên phải thu dọn đồ đạc của mình từng chút một, sau đó giúp Mã Lan và Tô Chí Phong thu dọn đồ đạc.

Tống Sở từng là trợ lý nên vẫn có thể làm những công việc nhà, chỉ là lúc này đã bị thu nhỏ nên năng suất làm việc cũng chậm hơn nhiều.

Buổi tối, Mã Lan vừa mới trở về đã bắt tay vào thu dọn đồ đạc, phòng ở này tuy nhỏ nhưng lại chứa khá nhiều đồ.

Khi chuyển đi, bà còn phải tìm một chiếc xe đẩy để kéo.

Giang Bác nói: "Con từng thấy trong xưởng máy móc có một chiếc xe, mẹ có thể sử dụng nó để chở đồ."

Mã Lan xua tay: "Con trai, đấy là tài sản chung, không thể dùng vào việc riêng."

"Chẳng phải con có thể làm mọi thứ cho mọi người sao."

"Nó khác nhau."

Mã Lan cảm thấy mình nên giải thích rõ với con trai mình: "Ngay cả khi chúng ta làm việc cho người khác, người ngoài cũng không hiểu đâu. Người khác sẽ nói sau lưng chúng ta rằng chúng ta sử dụng tài sản chung vào việc riêng, gia đình chúng ta sẽ vì vậy gặp khó khăn trong tương lai. Những việc chúng ta tự làm được, thì hãy tự làm, đừng làm phiền mọi người."

Giang Bác biểu hiện mình không hiểu, nếu chút chuyện nhỏ đấy cũng không được hưởng, vậy thì ai còn muốn làm cao.

Tống Sở nói: "Không sao, anh Tiểu Bác, chúng ta có thể tự mình đẩy xe, đúng rồi, xe của chúng ta có thể chở đồ hay không?"

Tô Chí Phong xoa đầu con gái, ôn nhu cười nói: "Chở hai đứa con là đủ rồi, cái khác không cần lo lắng."

Nhà thầy Tô đóng cửa thu dọn đồ đạc, nên hàng xóm không để ý.

Ngày 28 tháng 12 âm lịch, cả nhà bắt đầu chuyển đồ sang nhà mới, gây ra không ít tiếng động nên những người trong ký túc xá mới biết được gia đình Tô sẽ chuyển đi.

"Sao lại chuyển đi vậy, ở đây không tốt sao?"

Phải biết là, có bao nhiêu người muốn được phân một căn phòng đơn như vậy, nhưng họ vẫn còn phải xếp hàng chờ đến lượt, thầy Tô và Mã Lan nghĩ thế nào mà lại muốn chuyển ra ngoài vậy chứ?

Hơn nữa, bọn họ cũng không quá muốn nhà thầy Tô dọn ra khỏi ký túc xá, cứ như vậy mà đi, về sao sẽ không còn mấy chuyện náo nhiệt để đi khoe khoang nữa.

Mã Lan cười nói: "Chúng tôi vừa vặn tìm được một gian nhà trống, nên không muốn gây phiền toái cho đơn vị nữa, căn phòng này sẽ để lại cho một đôi vợ chồng giáo viên trẻ khác."

Điều này khiến những gia đình khác trong ký túc xá đang chờ nhà không khỏi vui mừng, nhưng đây là phòng trống của đơn vị, những người khác cũng sẽ có cơ hội được phân.

Có người hỏi thầy Tô, gia đình sẽ dọn đến sống ở đâu.

"Ở bên kia phố cổ, là một gian nhà trệt khá cũ nhưng được cái rộng rãi."

Nghe nói gian nhà không tốt lắm, người khác cũng không còn hứng thú nữa.

Trong mắt họ, nhà lầu như thế này ở rất thoải mái, đi vệ sinh cũng thuận tiện hơn nhiều, không khí không bị ẩm thấp.

Một lát sau, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đến, việc dọn nhà này nếu chỉ có một người đàn ông trưởng thành là Tô Chí Phong thì không đủ sức, lúc này chuyện có anh em trong nhà liền được phát huy tác dụng.

Tô Chí Cường nói: "Chú ba, sao chuyện chú chuyển nhà lại không có chút động tĩnh nào hết vậy?"

Tô Chí Phong cười nói: "Việc này không liên quan quá nhiều đến tôi, tôi chỉ đang hưởng hào quang từ con trai và con gái của mình thôi."

Tô Chí Quốc hỏi: "Chuyện rốt cuộc ra sao?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 196: Chương 196



Tô Chí Phong nói ngắn gọn với họ về việc gia đình mua nhà.

Hai anh em sau khi nghe xong, đều nhìn chằm chằm vào Giang Bác, đặc biệt là Tô Chí Quốc: "Tôi đã ở đây nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chỉ là một trưởng khu nhỏ, cũng không thường nói chuyện với Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý, nhưng Tiểu Bác của nhà chúng ta đều đã nói chuyện với tất cả lãnh đạo."

Tô Chí Cường nói: "Là do chú xứng đáng, ai bảo trước đây chú học nghệ thuật tự do mà không học khoa học."

Tô Chí Quốc cười nói: "Ngay cả khi bản thân tôi học khoa học, tôi cũng không có kỹ năng như của Tiểu Bác, chuyện nhận nuôi đứa con trai này của nhà em Ba chúng ta thực sự không vô ích, mới có bao lâu chứ? Gia đình chú Ba đã thay đổi rất nhiều."

Người lớn dùng xe lớn để kéo đồ đạc, trong khi Tống Sở và Giang Bác lại dùng xe nhỏ để buộc hành lý và kéo đi.

Loay hoay cả buổi sáng, cuối cùng cũng dọn được hết đồ đạc của gia đình đến nhà mới, cả Tống Sở và Giang Bác đều đổ mồ hôi vì kiệt sức. Mặt vừa bẩn vừa lem nhem, nhưng Tống Sở lại không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn có cảm giác tự hào: "Anh Tiểu Bác, nếu chúng ta có thể trưởng thành sớm hơn, chúng ta có thể làm nhiều việc hơn."

Giang Bác bĩu môi: "Anh cũng muốn trưởng thành."

Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc nhìn ngôi nhà mới, sau khi nhìn từ trong ra ngoài, họ cảm thấy nó thực sự là một ngôi nhà tốt. Tuy nhỏ hơn một chút so với nhà cũ của ông bà nội Tô, nhưng ngôi nhà gạch xanh này không tệ chút nào.

Giường đã dọn xong, lò sưởi cũng đã được bật lên, cuối cùng trong nhà cũng có chút ấm áp.

Trong sân có một phòng bếp nhỏ, Mã Lan sắp xếp xoong chảo, nhìn phòng bếp nhỏ mấy mét vuông, vô cùng hài lòng. Cuối cùng, bà không còn phải nấu ăn ở lối đi nữa. Chưa kể lối đi tối om, người qua kẻ lại, nấu cơm cũng không yên.

Đây mới chính là cuộc sống.

Buổi trưa nấu ăn ở nhà, cả nhà làm món tiểu long bao.

Sau khi ăn xong, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc vội vã đi làm. Cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều dành thời gian nghỉ để dọn dẹp nhà cửa, sau khi thu dọn xong Mã Lan không khỏi nghĩ đến việc tối nay mời Thư ký Lý đến ăn tối, dù sao lần trước cũng đã mời miệng, hơn nữa ngôi nhà này có thể mua được đều là nhờ Thư ký Lý.

Tô Chí Phong nói: "Đúng là chúng nên mời ông ấy."

Tống Sở vui vẻ chạy việc vặt: "Mẹ, con và anh Tiểu Bác đi mời, cha và mẹ ở nhà dọn dẹp nhà cửa."

Giang Bác không nói gì, trực tiếp khởi động xe.

Mã Lan cười nói: "Đúng vậy, các con đi sẽ tốt hơn, mẹ đi mời sẽ dễ gây hiểu lầm."

Hai đứa nhỏ lái xe ra ngoài.

Xe của Giang Bác khá dễ nhận ra, chắc mấy chốc đã đến huyện ủy.

Giang Bác đã lái xe chạy qua lại mấy vòng lớn, nên những người ở gần đó đều biết gia đình của anh có thể đã chuyển đến khu này, có người không khỏi tò mò còn đi nhìn ngóng thử xem là dọn đến đâu mới biết họ thực sự đã chuyển đến nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm là ai? Họ là những nhà tư bản của huyện, tất cả các cửa hàng trên một con phố đều thuộc về gia đình họ.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bây giờ anh em nhà họ Lâm đang tranh giành tài sản với nhau, tất cả tiền bạc trong nhà đều đã bị tiêu sạch, căn nhà kia là một trong những hiện vật còn sót lại đang bị tranh giành, không biết liệu hai anh em có hay đã có người dọn đến ngôi nhà này không.



TBC

Tống Sở và Giang Bác rất quen thuộc với Huyện ủy, nên một mạch lái xe vào bên trong mà không có ai ngăn cản.

Kết quả là, Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý điều vắng mặt.

Giang Bác hỏi bảo vệ và được ông Trương trả lời: "Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý đã ra ngoài, họ đã đến xưởng sản xuất máy móc, có người ở bên đấy gọi điện nói là có việc gấp. Họ vừa rời đi không lâu, ông đoán sẽ phải chờ một lúc lâu đấy."

Tống Sở hỏi: "Chúng ta có nên đợi không?"

Giang Bác không thích chờ người nhất, trực tiếp lên xe: "Đi đến xưởng máy móc tìm họ."

May mắn thay, hai người có mang đủ than theo, nếu không họ sẽ không thể lái xe về nhà.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 197: Chương 197



Tại xưởng sản xuất máy móc, Xưởng trưởng Cổ đang xem xét dữ liệu của động cơ mới cùng với Huyện trưởng Lữ một cách hào hứng.

Sau khi đọc xong, cả hai có vẻ thích thú.

Ngay khi nhận được bản vẽ động cơ, Xưởng trưởng Cổ lập tức tìm những công nhân giỏi nhất, xưởng sản xuất máy móc không ngừng hoạt động, họ gần như làm việc 24/24 để kịp làm xong kịp một chiếc máy thực nghiệm trước giao thừa.

Vốn dĩ trước đó Xưởng trưởng Cổ vẫn còn hơi căng thẳng, ông ta đã từng hỏi thăm những nhà máy sản xuất động cơ khác, ai cũng chưa thấy qua loại động cơ hình chữ Z này, cho nên khá lo về việc sẽ lãng phí thời gian, nhưng vì trước đó Giang Bác đã làm được xe ô tô nên ông ta mới nghiến răng thực hiện vụ cá cược này.

Sau khi làm xong, ông ta liền lập tức thử nghiệm và phát hiện ra chiếc máy này tốt hơn nhiều so với ông ta nghĩ. Không, phải nói rằng động cơ ô tô này tốt hơn những loại đang sử dụng trên thị trường mà ông ta biết rất nhiều.

Mã lực được cải tiến cao hơn mà mức tiêu thụ nhiên liệu lại không tăng quá nhiều.

Trước đó chỉ mang tâm thế muốn 'làm thử', nhưng Xưởng trưởng Cổ không ngờ nó lại thành công đến mức bất ngờ thế này.

Động cơ này được sản xuất tại xưởng máy móc huyện Bình An của họ, quan trọng là nó còn chưa xuất hiện trên thị trường.

Đây không phải là tự phát triển lớn mạnh sao?

Bởi vì quá kích động, Xưởng trưởng Cổ không kiềm được mà gọi điện thoại ngay đến huyện, hối thúc Huyện trưởng Lữ đến xem kết quả.

Mặc dù Huyện trưởng Lữ là người ngoài ngành, nhưng ông ta tin tưởng vào các chuyên gia. Xưởng trưởng Cổ dù sao cũng là người làm máy móc, ông ta đã nói tốt thì chắc chắn sẽ tốt.

Quang trọng là, động cơ này tốt hay không cũng không quá quan trọng, chỉ cần nó có thể sử dụng được, chứng tỏ là trong tương lai xưởng sản xuất máy móc sẽ có thể chuyển đổi thành công và trở thành nơi cung cấp động cơ.

Cả hai đều phấn khích theo cách riêng của mình, nhưng trên khuôn mặt già nua đều đỏ bừng vì phấn khích.

Nhìn vào động cơ như nhìn vào một kho báu quý giá.

Huyện trưởng Lữ nói: "Đây là chuyện tốt, chúng ta hãy sản xuất nó thật tốt."

Xưởng trưởng Cổ nói: "Đây không phải là vấn đề sản xuất nữa, thưa huyện trưởng, nó đã là một vấn đề lớn! Nước chúng ta chưa có công nghệ này, tôi không biết liệu nó đã có ở nước ngoài hay không, nhưng hiện tại chúng ta lại có! Đây là một chuyện trọng đại ."

Huyện trưởng Lữ: "... Động cơ này có liên quan đến quốc gia đại sự sao?"

TBC

Huyện trưởng đúng là không hiểu khoa học kỹ thuật, ông xuất thân từ nông thôn lên, chỉ biết quản lý địa phương.

"Nếu công nghệ này được quảng bá, nó sẽ là một sự kiện lớn! Hơn nữa, chúng ta không thể tiết lộ công nghệ này ra mà phải tìm biện pháp để giữ bí mật, không thể để những 'kẻ gián điệp' đánh cắp nó."

Khi Huyện trưởng Lữ nghe thấy Xưởng trưởng Cổ nói vậy thì ngay lập tức trở nên lo lắng.

Thời điểm gần đây, đúng là bên trên thường xuyên bắt được 'gián điệp', nhưng huyện Bình An là một huyện nhỏ, gián điệp cho dù có đến cũng sẽ không đến huyện Bình An, phải đến thành phố B lấy tin tức từ trong nước mới đúng.

Nhưng Xưởng trưởng Cổ đã nói như vậy, Huyện trưởng Lữ không khỏi lo lắng.

Nếu nó là một thứ quan trọng đến thế thì nó phải được bảo vệ.

Huyện trưởng Lữ nói: "Hãy hạ thông báo, để công nhân và các đồng chí trong xưởng giữ bí mật về chuyện này."

Xưởng trưởng Cổ nói: "Không sao, công việc trong nhà máy của chúng tôi được chia thành các bộ phận khác nhau, mỗi người đều chịu trách nhiệm cho các nhiệm vụ khác nhau. Hơn nữa, tôi đang giữ bản vẽ, họ không có đủ kỹ năng để vẽ lại toàn bộ đâu, chúng ta có nên báo cáo việc này lên lãnh đạo phía trên ngay lập tức không?"

Huyện trưởng Lữ sắc mặt nghiêm nghị nói: "Chuyện quan trọng như vậy nhất định phải truyền lời lên phía trên, nếu quốc gia thật sự cần thì càng không thể trì hoãn."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 198: Chương 198



Xưởng trưởng Cổ lại nói: "Còn đồng chí Tô Giang Bác thì sao?"

Huyện trưởng Lữ có chút lo lắng, đây cũng là vấn đề lớn: "Tôi sẽ yêu cầu các đồng chí công an chú ý hơn đến khu vực lân cận nhà của đứa nhỏ, sau đó nói chuyện với người lớn của cậu nhóc để bọn trẻ giữ bí mật."

Hiện tại cứ sắp xếp như thế.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Huyện trưởng Lữ thật sự không biết nên làm như thế nào.

Lúc hai người đang thương lượng, thì nghe được Thư ký Lý từ bên ngoài đi vào: "Huyện trưởng, đồng chí Tô Giang Bác tới rồi, hôm nay cậu ấy mới chuyển đến nhà mới nên muốn mời chúng ta ăn cơm."

Huyện trưởng Lữ vỗ tay: "Thật tốt, tôi cũng đang cần nói chuyện với cậu nhóc."

Giang Bác đã từng đến đây, nhưng cậu nhóc chỉ đi dạo xung quanh, để lại vài lời góp ý rồi bỏ lại Huyện trưởng Lữ cùng những người khác tự phát triển.

Bây giờ nhìn Giang Bác, Huyện trưởng Lữ cảm thấy cậu nhóc trước mắt như đang phát ra thứ sáng chói lóa.

Vì vậy, ông ta nở nụ cười hiền hơn bình thường và nói một cách thần bí: "Tiểu Bác, nhà máy đã hoàn thành động cơ thử nghiệm, bác vừa thử nó, động cơ đấy hoạt động rất tốt!"

Tiểu Bác nhìn ông ta: "Ồ, vậy sao."

Huyện trưởng Lữ nói: "Chúng ta sẽ báo cáo lên cấp trên, Xưởng trưởng Cổ nói đây là đại sự quốc gia."

Tống Sở đang lắng nghe, ngạc nhiên nhìn Giang Bác, không phải vừa nói anh Giang Bác giúp chế tạo động cơ thôi ư, sao giờ lại trở thành sự kiện trọng đại của quốc gia rồi?

Giang Bác cũng không hiểu, không phải anh đã kiểm tra nó trước và cố ý hạ thấp kỹ thuật xuống rồi sao.

“Chuyện đấy có ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu không?” Giang Bác cau mày hỏi.

"Không, chỉ phân bố vài đồng chí công an khu vực tăng cường kiểm tra ở khu của cháu thôi."

Giang Bác miễn cưỡng chấp nhận, suy nghĩ về việc kiểm soát kỹ thuật thấp hơn nữa trong lần cải tạo sau, trình độ công nghệ ở đất nước này thậm chí còn thấp hơn anh nghĩ.

Khi Giang Bác và Tống Sở về nhà, Huyện trưởng Lữ đã sắp xếp để Thư ký Lý đi cùng, bảo đảm hai người được đưa về nhà an toàn, sau đó để Thư ký Lý nói về chuyện 'giữ bí mật' với vợ chồng Mã Lan, ngăn chặn bọn 'gián điệp' trong nước phá hoại

Thư ký Lý: "..." Gián điệp? huyện Bình An có thứ này sao?

Nhưng lãnh đạo đã sắp xếp như vậy, Thư ký Lý vẫn tuân theo, thành thật về nhà với hai đứa trẻ.

Mã Lan và Tô Chí Phong vừa dọn dẹp nhà cửa thì phát hiện hai đứa trẻ đã về, không chỉ hai đứa trẻ mà ngay cả Thư ký Lý cũng đến sớm hơn.

Họ nghĩ còn nghĩ rằng phải đợi cho đến khi tan làm, nên vẫn chưa chuẩn bị xong.

Ngay khi Tô Chí Phong và Mã Lan chuẩn bị mỉm cười chào hỏi, Thư ký Lý đã nghiêm túc nói: "Đồng chí Mã Lan, đồng chí Tô Chí Phong, tôi có một chuyện quan trọng muốn truyền lời đến hai người."

Hai vợ chồng sững sờ trước vẻ mặt của ông ta, Mã Lan mơ hồ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thư ký Lý nhìn xung quanh: "Vào phòng nói chuyện đi."

Cả ba vào nhà.

Giang Bác, Tống Sở: "..."

Khi ba người họ nói chuyện, Mã Lan và Tô Chí Phong có chút lo lắng.

Hai vợ chồng không mong có chuyện như này xảy ra, bởi vì công nghệ Giang Bác thiết kế ra vẫn chưa có trên thị trường, Huyện trưởng Lữ hiện rất coi trọng nó, nên muốn hai người chú ý đến tình hình xung quanh và đề phòng gián điệp.

Hai người đều là người bình thường bất ngờ gặp phải chuyện này, hơn nữa còn được Thư ký Lý nói về gián điệp. Lúc này nhìn Thư ký Lý, Mã Lan thậm chí còn nghi ngờ có thể là gián điệp hay không.

TBC

Thư ký Lý nói: "Yên tâm, mấy ngày nữa các đồng chí cục công an khu vực sẽ tăng cường kiểm tra khu này, sẽ không sao đâu."

Mã Lan cảm thấy nhẹ nhõm. "Vậy, công nghệ của Tiểu Bác nhà chúng tôi thật sự lợi hại lắm sao?"

Thư ký Lý xoa đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng lãnh đạo đã nói như vậy thì nhất định là như vậy. Hiện đã báo cáo lên phía trên, chúng ta phải chờ xem lãnh đạo phía trên nói như thế nào nữa."

Mã Lan khá mâu thuẫn, một mặt hy vọng đất nước thu được công nghệ tốt, nhưng cũng lo công nghệ quá tốt sẽ gây họa.

—-------
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 199: Chương 199



‘Thuyết gián điệp’ của Thư ký Lý làm cho nhà họ Tô ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới có chút bất ổn.

Nói chính xác ra là Mã Lan và Tô Chí Phong không yên tâm, ngược lại hai đứa nhỏ lại không giống người lớn hoàn toàn không biết gián điệp là làm gì, dù sao chỉ cần không đáng sợ giống Zombie là được.

Đối với người ở mạt thế mà nói, thế giới không có Zombie mới là tốt đẹp.

Sau khi tiễn Thư ký Lý về, Mã Lan không khỏi vừa vui vừa lo đóng cổng lại, cả nhà cùng họp trong phòng.

Tống Sở nhìn thấy bộ dạng muốn nói chuyện lớn của bà, hào hứng nói: "Mẹ, mẹ muốn nói gì sao?"

Mã Lan chân thành đáp: "Sau này các con đi ra ngoài, tuyệt đối không nên nói chuyện với người lạ, nghe chưa? Cũng đừng tùy tiện chạy lung tung với người lạ."

Tống Sở nói: "Nếu người ta hỏi đường cũng không được sao?"

Mã Lan nghiêm túc nói: "Cũng không được, ngộ nhỡ là gián điệp thì sao?"

Tống Sở mở to hai mắt: "Mẹ, gián điệp là gì?"

Mã Lan suy nghĩ trong đầu một chút, rồi miêu tả nói: "Đó là người xấu, trước kia không phải có quân xâm lược chúng ta sao? Bọn chúng không thành công, đến giờ vẫn chưa hết hy vọng nên trà trộn vào trong đất nước của chúng ta, tìm cơ hội để chống phá. Bây giờ anh trai Tiểu Bác của con thông minh như vậy, làm ra đồ tốt, ngộ nhỡ gián điệp ghen ghét muốn phá hoại thì làm sao?"

Tống Sở cảm thấy những kẻ xâm lược này quá xấu xa rồi, thất bại vẫn chưa hết hy vọng, còn muốn tiếp tục đến xâm lược bọn họ. Hiện tại đất nước bọn họ nghèo như vậy, tất cả mọi người khổ cực vô cùng, ăn cơm cũng không đủ no, bọn chúng rốt cuộc là muốn cái gì.

TBC

Lại nhìn thân thể nhỏ bé kia của anh Tiểu Bác, Tống Sở rất lo lắng: "Anh Tiểu Bác, anh đừng ra ngoài."

Giang Bác tuyệt đối không sợ hãi: "Không sợ, đến thì bắt lại."

Mã Lan nói: "Không bắt được, những người kia vô cùng gian xảo, trà trộn trong đám người." Bà đã từng xem qua những bộ phim truyền hình chiến tranh tình báo, ai cũng vừa có thế đấu trí vừa đấu dũng, đều không phải là người bình thường.

Bà thần bí nói: "Bọn họ ngụy trang rất giỏi, có thể là hàng xóm của chúng ta, cũng có thể là giáo viên của các con hay bất cứ ai bên cạnh các con."

Tống Sở vô cùng lo lắng, cảm thấy có chút kinh khủng, ôm lấy tay Giang Bác.

Giang Bác nói: "Không sợ."

Tống Sở nói: "Anh phải sợ chứ, anh Tiểu Bác, bọn họ muốn nhắm vào anh đấy, sau này anh đừng làm gì nữa."

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng nghĩ như vậy, mặc dù nhìn thấy con trai có thể vì quốc gia làm những thứ tốt, trợ giúp quốc gia phát triển, bọn họ cảm thấy rất kiêu ngạo tự hào, vì đất nước mà vui mừng. Nhưng chuyện này cũng phải làm trong tình huống được bảo đảm an toàn, ngộ nhỡ con trai nhà mình thật sự bị gián điệp để mắt tới, vậy thì thật đáng sợ.

Đứa nhỏ còn bé như vật, không nên trải qua chuyện kinh khủng như thế.

Ngược lại, Giang Bác không quan tâm. Dù sao lúc nên làm đồ vật anh vẫn phải làm, cũng không đến mức bị cái gọi là 'gián điệp' dọa sợ. Ngoại trừ Sở Sở, không ai có thể khiến anh nhượng bộ.

Hơn nữa, nếu như đất nước này ngay cả chút bảo vệ an toàn ấy cũng không có, vậy thì sau này anh thật sự phải cân nhắc dẫn Sở Sở đến một nơi an toàn hơn.

So với nhà họ Tô, Huyện trưởng Lữ còn khẩn trương hơn.

Tuy ông ta không hiểu về động cơ, nhưng cảm thấy Xưởng trưởng Cổ là chuyên gia trong phương diện này. Xưởng trưởng Cổ nói nghiêm trọng như vậy, Huyện trưởng Lữ cũng không dám lơ là, ông ta còn cố ý nói chuyện này cho thư ký huyện uỷ Nghiêm.

Hai người lái xe suốt đêm bảo vệ những tài liệu này và bộ động cơ kia đi tìm lãnh đạo khu vực.

Lãnh đạo khu vực nghe bọn họ báo cáo tình hình, trên mặt đơ như gỗ. Một đứa nhỏ chưa từng trải qua giáo dục đại học, chưa trải qua nghiên cứu thí nghiệm, trực tiếp chế tạo ra được một bộ kỹ thuật động cơ mới, ông ta đang nằm mơ sao.

Là người khác đần, hay người khác coi ông ta là đồ đần.
 
Back
Top