Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 220: Chương 220



Giang Bác cảm thấy có chút bị quấy rầy khi anh đọc sách, nhưng cũng biết, không đuổi những người này đi chắc chắn không được nên trả lời đơn giản: "Cải tiến dựa theo động cơ ban đầu, sử dụng nguyên lý bốn xung, thông số là trải qua mà tính được."

Sở trưởng Cao: “... Cái bốn xung này... Lại còn, cái thông số kia… Tính toán như thế nào? Cậu cũng không thí nghiệm, làm sao mà tính được?"

Bọn họ làm thí nghiệm đúng là cần tính toán, mỗi cái đều sẽ gảy bàn tính. Thế nhưng chỉ gảy bàn tính không được, còn phải thông qua thí nghiệm để lấy số liệu.

Giang Bác chỉ đầu của mình: "Bộ não suy luận tính toán."

Sở trưởng Cao nói không nên lời.

Ý này là, không thông qua thí nghiệm, chỉ cần lợi dụng bộ não tiến hành mô phỏng suy luận, sau đó từng bước một có được kết quả?

TBC

Cái này, cái này cần tính toán nhiều thế nào, xem ra máy tính tân tiến nhất hiện nay cũng không đạt được hiệu quả này.

Phản ứng đầu tiên của Sở trưởng Cao là đứa nhỏ này đang nói hươu nói vượn, đang khoác lác! Làm sao có thể thông qua suy luận là có thể đạt được thông số thử nghiệm kia chứ?

Ông ta nghiêm túc nói: "Cậu bé, tôi rất nghiêm túc trao đổi cùng cậu, xin hãy tôn trọng khoa học một chút."

Huyện trưởng Lữ nói: "Tôi cảm thấy cậu ấy rất nghiêm túc." Tiểu Bác chưa từng nghiêm túc như vậy với ông ta.

Giang Bác cũng không muốn để ý đến ông ta, trả lời vấn đề của người này, người này còn không vui.

Tô Chí Phong nói: "Sở trưởng Cao, có lẽ con trai tôi không nói dối. Những bản vẽ kia đều là thằng bé vẽ ở nhà, hơn nữa thằng bé làm tính toán, xưa nay không cần nháp. Điều kiện này trong huyện chúng tôi, thằng bé c*̃ng không có khả năng làm thí nghiệm."

Huyện trưởng Lữ nói: "Chuyện này tôi có thể chứng minh, xưởng máy móc của chúng tôi hiện tại vẫn còn đang sản xuất ốc vít. Đúng rồi, sau này sản xuất cái động cơ kia, cần phải chọn xưởng máy móc trong huyện chúng tôi, đó dù sao cũng là kỹ thuật huyện Bình An chúng tôi."

Sở trưởng Cao: “...”

Trong đầu trống rỗng rất lâu, Sở trưởng Cao cũng không cách nào tiêu hoá nổi tin tức này.

Đáp án này càng khiến ông ta sợ hãi hơn gấp trăm lần so với khi ông ta biết tuổi của Giang Bác.

Huyện trưởng Lữ an ủi ông ta: "Thật ra chúng ta có thể đổi một cách nghĩ khác, nếu không có năng lực này, Tiểu Bác chúng ta cũng không thể có thể làm ra kỹ thuật tốt như thế ở độ tuổi này, có phải không?"

Nghĩ như thế, đúng thật là chuyện như vậy.

Sở trưởng Cao khẩn trương nói: "Cậu bé, cậu có thể biểu diễn năng lực này của mình một lần được không?"

Giang Bác cau mày, cảm thấy những người này yêu cầu quá nhiều. Một người lại một người, không dứt. Bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh đọc sách, cùng Sở Sở đi ngủ, không muốn nói chuyện phiếm.

Huyện trưởng Lữ nói: "Nhìn kìa, đứa nhỏ không vui. Hôm nay đã muộn, nếu không ngày mai lại đến nhé? Coi như hôm nay nhận được kết quả thì có thể thế nào, Sở trưởng Cao, đừng lo lắng. Sáng sớm ngày mai lại đến."

"Không, tôi còn muốn tiếp tục nói chuyện." Lúc này Sở trưởng Cao như phát hiện kho báu, cơ bản không muốn đi. Rất muốn ở lì chỗ này, muốn ông ta đi cũng được, để đứa nhỏ đi với ông ta.

Giang Bác thật sự không muốn nói chuyện cùng ông ta, ở phòng thí nghiệm anh từng gặp hai loại người, một loại chỉ muốn tự mình làm, cũng không muốn để ý đến ai, loại này giống như anh. Một loại khác chính là tên điên khoa học, thích tìm người nói chuyện phiếm, nói về suy nghĩ của mình, quan điểm của mình... Người này chính là kiểu người thứ hai, tuy không điên cuồng như vậy, nhưng cũng rất giống.

Hôm nay nếu không đuổi được người đi, buổi tối cả nhà cũng không thể ngủ. "Tám giờ sáng ngày mai, tôi biểu diễn cho ông xem."

Sở trưởng Cao vừa định nói chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn, thì nghe thấy Huyện trưởng Lữ nhỏ giọng nói: "Tôi đề nghị ông đồng ý, nếu không cậu ấy có thể sẽ không nói câu nào với ông, tính tình của thiên tài cũng không tốt lắm."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 221: Chương 221



Sở trưởng Cao bắt gặp ánh mắt bài xích kia của Giang Bác, chỉ có thể kiềm chế kích động trong lòng: "Được được được, vậy ngày mai tám giờ tôi đến, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong còn nhớ mãi không muốn đi.

Mã Lan và Tô Chí Phong: “...”

Vẫn là Huyện trưởng Lữ cười nói: "Vậy tôi và Sở trưởng Cao cùng nhau về, sáng sớm ngày mai lại đến. Đúng rồi, mọi người còn phải đi làm, nếu không ngày mai tôi đi đón đứa nhỏ nhé?"

Tô Chí Phong nói: "Ngày mai tôi và vợ tôi phải đi làm, tôi để cho cha tôi đến."

"Vậy được, sắp xếp như vậy c*̃ng tốt, hiệu trưởng Tô cũng là một vị đồng chí kỳ cựu, đã cống hiến rất nhiều cho huyện chúng ta."

Nói xong kéo cánh tay Sở trưởng Cao lôi người đi.

Sở trưởng Cao cẩn thận mỗi bước đi, lên xe còn đang thở dài: "Haizzz, tôi còn chưa nói xong chuyện này."

Huyện trưởng Lữ nói: "Chờ ông nói xong, sau này chúng ta ngay cả cửa cũng không vào được. Sở trưởng Cao, ông cũng biết khó khăn của tôi rồi đấy. Cũng không phải huyện chúng tôi không hỗ trợ công việc của ông, chúng tôi cũng phải tôn trọng mong muốn cá nhân của cậu ấy."

Sở trưởng Cao nói: "Đất nước cần chúng ta, chúng ta phải đi lên. Chúng ta chênh lệch với bên ngoài lớn bao nhiêu ông biết không, chủ nghĩa đế quốc vẫn luôn phong tỏa chúng ta, bên anh cả phía bắc kia cũng bắt đầu không thành thật với chúng ta. Còn có đảo bên kia, mấy năm trước máy bay thoải mái tới ném bom. Nếu như lực lượng nghiên cứu khoa học của chúng ta đi lên, có cảng hàng không của riêng mình, đã giải phóng đảo từ lâu, chỗ đó còn bị máy bay bọn họ ném b.o.m sao? Chúng ta đơn độc, khó khăn như thế, không nắm chặt đưa lực lượng khoa học kỹ thuật đi lên, có thể làm gì?"

Câu nói này khiến Huyện trưởng Lữ nói không nên lời.

Mặc dù chỉ là một cán bộ thấp nhất, nhưng đất nước đúng thật là rất khó khăn. Còn chưa nói, vấn đề no ấm cũng chưa giải quyết. Bên ngoài còn một đống kẻ độc ác, đất nước lớn mạnh là mong ước trong lòng của tất cả mọi người.

"Sở trưởng Cao, mục đích cuối cùng của chúng ta đều giống nhau. Nhưng có một số chuyện không phải chúng ta muốn là có thể làm được, ví dụ như chuyện đồng chí Tô Giang Bác, chúng ta phải có kế hoạch, không thể mù quáng. Cậu ấy vẫn còn nhỏ, ông nói những lời này với cậu ấy, cậu ấy cũng không hiểu! Có thể ông không biết, trước khi cậu ấy đến nhà họ Tô, vẫn luôn lang thang ở bên ngoài. Nếu không phải may mắn được người ta phát hiện, không chừng lúc nào đó sẽ c.h.ế.t rét c.h.ế.t đói, ông mong đợi một đứa nhỏ như vậy có thể có giấc mơ vĩ đại gì?"

Sở trưởng Cao đúng là không biết lai lịch này của Giang Bác, trong lòng lập tức cảm thấy nghĩ mà sợ.

"Vậy, cũng không thể cứ như vậy bị mai mọt, cậu nhóc đã có năng lực này..."

Huyện trưởng Lữ nói: "Chúng ta không phải chỉ cần cậu ấy làm nghiên cứu sao, cậu ấy không muốn đi tỉnh, chúng ta không thể để cậu ấy làm ở huyện sao? Huyện Bình An chúng tôi tốt xấu gì c*̃ng có xưởng máy móc, giường hữu cơ đấy. Cậu ấy muốn làm cái gì, chúng tôi vẫn luôn rất ủng hộ. Đến lúc đó các ông lại ủng hộ một chút, không phải tốt sao?"

Mặc dù Sở trưởng Cao là đồng chí kỳ cựu làm nghiên cứu khoa học, nhưng dù sao cũng đang là Sở trưởng, công tác quản lý làm cũng không tệ, nghe thấy Huyện trưởng Lữ nói lời này, lập tức ông ta cảm thấy cũng có thể sắp xếp như vậy, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, Huyện trưởng này chính là muốn mưu lợi cho huyện.

Đây thật là...

Ông ta bật cười: "Huyện trưởng Lữ, ông nghĩ thật là chu đáo."

Huyện trưởng Lữ sờ mũi, ha ha nói: "Tôi đây không phải một công đôi việc sao?"

Sở trưởng Cao trực tiếp không để ý tới ông ta, dù sao ngày mai còn có thể tiếp tục khuyên đồng chí Tô Giang Bác.

TBC

Nhà họ Tô bên này, Tô Chí Phong và Mã Lan c*̃ng đang nói chuyện này với Giang Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 222: Chương 222



Mã Lan nói: "Mẹ nhìn Sở trưởng Cao này rất kiên định. Chẳng qua Tiểu Bác à, mẹ và cha con đều ủng hộ con, con đừng sợ."

Giang Bác nói: "Con không sợ, con không đi, ở chỗ này."

"Đúng, ở trong nhà. Chúng ta nắm vững nền móng, học xong tiểu học, sau đó lại học sơ trung. Chúng ta đi từng bước một, cha và mẹ của con còn mong chờ các con học đại học."

TBC

Mã Lan vừa nghe học đại học, trong đầu tính toán một chút, đột nhiên hơi lo lắng, đại học này hình như không học được nữa.

Nếu như dựa theo bước đi của Sở Sở, có lẽ ngay cả thi đại học cũng không tham gia được. Thái độ này của Tiểu Bác, chắc chắn là muốn ở cùng Sở Sở, đến lúc đó chắc chắn cũng không học đại học.

Chẳng qua không sao, đứa nhỏ còn bé, chờ qua mười năm nữa, lại học đại học c*̃ng không tính là muộn.

Buổi tối tùy tiện ăn ít bún mọc. Tống Sở bị kéo từ trên giường dậy tùy tiện ăn một chút.

Sau khi ăn xong lại có tinh thần.

Sau khi rửa mặt, Tống Sở hỏi hôm nay có phải có người tới nhà không, lúc ngủ nghe thấy âm thanh.

Giang Bác nằm ở trên giường ừ một tiếng.

Mắt nhìn búp bê trong n.g.ự.c Tống Sở, có chút ghét bỏ.

"Anh Tiểu Bác, anh có phải c*̃ng không thích phòng thí nghiệm không?"

Giang Bác nói: "Không thích."

"Em c*̃ng không thích! Thật ra trước đó khi ở bên kia, em vẫn luôn có một giấc mơ, hy vọng anh Tiểu Bác chúng ta có phòng thí nghiệm của riêng mình, chúng ta có thể tự do ra vào, muốn làm việc lúc nào thì làm việc lúc đó. Muốn ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, anh Tiểu Bác, anh thích phòng thí nghiệm như vậy không?"

Giang Bác không nói chuyện, thật ra ở cùng Sở Sở, ở đâu cũng được.

Tống Sở cười tủm tỉm nói: "Anh Tiểu Bác, chờ sau này em viết sách kiếm được nhiều tiền hơn, em định làm phòng thí nghiệm cho anh. Chúng ta đặt mua dụng cụ thí nghiệm từng chút một, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có phòng thí nghiệm của riêng mình." Nói xong cô lại che miệng cười: "Anh Tiểu Bác, vậy có phải em sẽ trở thành lãnh đạo của anh không?"

Giang Bác có chút vui vẻ: "Anh sẽ cố gắng làm thí nghiệm hơn."

"Ừm, em c*̃ng sẽ không bắt anh làm việc, còn phát cho anh rất nhiều phần thưởng, để tất cả tiến sĩ đều ghen tị với anh."

Tống Sở mơ mộng đẹp, buổi tối lúc ngủ, đều mơ thấy mình có phòng thí nghiệm, sau khi tiến sĩ lớn lên làm ra rất nhiều phát minh.

Tiến sĩ phát minh ra cho cô một loại quần áo có thể bay, sau khi mặc vào, cô trở thành cô tiên nhỏ, bay khắp nơi trên thế giới. Chơi rất vui.

Thế nhưng cô còn chưa bay xa, thì phát hiện trên quần áo của mình có một sợi dây, đầu sợi dây bị tiến sĩ nắm, sau đó cô bị tiến sĩ kéo từ trên trời xuống.

“...”

Sáng sớm, Tô Chí Phong đạp xe đón hiệu trưởng Tô.

Dù sao muốn nói chuyện lớn, trong nhà cũng nên có người. Hơn nữa gần đây Tô Chí Phong vẫn luôn lo lắng cho đứa nhỏ, nếu như không phải hôm nay muốn nói chuyện, thời gian nghỉ này, ông cũng muốn đưa đứa nhỏ đến chỗ cha mẹ bên này.

Sau khi hiệu trưởng Tô nghe tình huống, còn rất hưng phấn. Nghĩ đến cháu trai muốn đi viện nghiên cứu làm chuyện lớn, cảm giác toàn thân có sức lực.

Chờ sau khi Tô Chí Phong nói rõ mong muốn của Giang Bác, hiệu trưởng Tô lập tức ỉu xìu.

Sau đó than thở.

Tô Chí Phong nói: "Cha, người vẫn luôn dạy con, sau khi lớn lên phải làm một người có ích cho xã hội. Nhưng Tiểu Bác nhà chúng ta còn chưa trưởng thành, cho thằng bé một chút thời gian, đất nước muốn phát triển còn có thế hệ chúng ta, không tới lượt thằng bé."

Hiệu trưởng Tô gật đầu: "Cha đã hiểu, chuyện này cha sẽ tôn trọng suy nghĩ của thằng bé."

Sở trưởng Cao bên kia c*̃ng rất đúng giờ, nói tám giờ là tám giờ, không nhiều hơn một phút, không ít hơn một phút.

Lúc đến, hiệu trưởng Tô đã pha trà xong, nhiệt tình tiếp đãi nhóm bọn họ.

Cái đãi ngộ này có thể tốt hơn nhiều so với hôm qua, Sở trưởng Cao vui mừng còn tưởng rằng có phải có hy vọng không.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 223: Chương 223



Kết quả chờ sau khi Giang Bác bị hiệu trưởng Tô lôi từ trong phòng sách ra, đứa nhỏ này nói thẳng: "Sau khi biểu diễn xong, mấy người sẽ về sao?"

Sở trưởng Cao: “... Cậu thật sự không muốn đến chỗ chúng tôi sao? Bên chỗ chúng tôi có rất nhiều cơ hội học tập, cam đoan không trì hoãn sự phát triển của cậu, trợ cấp đãi ngộ cũng không tệ."

Giang Bác lắc đầu.

Tống Sở nói: "Ông bác này, ông không nên ép anh Tiểu Bác của chúng cháu. Dù anh Tiểu Bác ở chỗ này, cũng sẽ làm ra thứ gì đó, anh ấy vẫn đang cống hiến, là người tư tưởng nhận thức rất cao."

Huyện trưởng Lữ nói: "Đây là em gái của cậu ấy, quan hệ anh em rất tốt."

Giang Bác lườm ông ta một cái.

Huyện trưởng Lữ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Sở trưởng Cao chỉ có thể kìm nén suy nghĩ trong lòng, nói: "Nếu không, trước tiên biểu diễn một lần, chuyện sau đó đợi lát nữa nói?"

Giang Bác nói: "Nói trước." Nhỡ may biểu diễn xong, người này lại ép buộc anh thì làm sao bây giờ?

Ý là, nếu như nói chuyện không tốt, người ta sẽ tỏ ý không biểu diễn cho ông ta.

Huyện trưởng Lữ lại buông tay: "Nhìn xem, tôi đã nói, đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, cứ dựa theo ý tôi mà làm. Hơn nữa, nếu cậu ấy thật sự có năng lực kia, cậu ấy còn cần đến chỗ của các ông sao? Một mình cậu ấy cũng làm ra kỹ thuật kia."

Sở trưởng Cao nhất thời bị nói không thể phản bác.

Nói như vậy, nếu không phải trùng hợp, mà thật sự tài giỏi như vậy, vậy đúng là không cần đến phòng thí nghiệm bọn họ.

Cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, Sở trưởng Cao nói: "Được, cậu biểu diễn xong, chúng tôi sẽ đi."

Dù sao sau này còn có thể đến.

Phương pháp biểu diễn chắc chắn không phải để Giang Bác phát minh ra một thứ ngay tại chỗ này, coi như phát minh ra, Sở trưởng Cao cũng không biết có chính xác không.

Cho nên Sở trưởng Cao dứt khoát đưa thông số của một cái động cơ bọn họ phát minh trước đó cho Giang Bác, cái động cơ này rất lạc hậu, đã đưa vào sử dụng, cho nên c*̃ng không cần giữ bí mật.

Để Giang Bác dùng cái thông số này tiến hành suy luận ngược lại, đưa ra dữ liệu ban đầu.

Sở trưởng Cao lại đưa một chồng giấy nháp, một cây bút cho Giang Bác.

Giang Bác nhìn qua những tài liệu này.

TBC

Ghi nhớ từng thông số trong đầu.

Hiệu trưởng Tô liếc mắt nhìn số liệu lít nha lít nhít kia, lập tức đau đầu, có chút lo lắng, không biết cháu trai nhà mình có thể làm được không, ông cụ luôn cảm thấy rất mơ hồ.

Ngược lại Tống Sở một chút cũng không sốt ruột, trong lòng cô, không có gì tiến sĩ không làm được. Ngay cả khi tiến sĩ nhỏ đi, đầu óc c*̃ng không thay đổi.

Suốt hai tiếng đồng hồ, Giang Bác thỉnh thoảng sẽ khép hờ con mắt, sau đó mở ra, viết mấy con số trên giấy, sau đó tiếp tục nhắm lại.

Giả vờ giả vịt.

Không sai, chính là đang giả vờ. Bộ não của anh bị sức mạnh tinh thần không ngừng khai phá, loại cấp bậc số liệu này, anh hơi đẩy vào trong đầu một chút là có thể lại đi ra.

Chẳng qua từ phản ứng ngày hôm qua khi đến xem của người này, năng lực quá cao cũng không được, cho nên anh chỉ có thể giả vờ bình thường một chút.

Làm một người bình thường trong mắt người khác không có gì lạ.

Cho nên sau hai tiếng đồng hồ, Giang Bác viết kín một trang giấy rồi đưa số liệu cho Sở trưởng Cao.

Sở trưởng Cao vội vàng nhận lấy xem.

Cũng không cần xem hết, chỉ cần nhìn mấy cái số liệu quan trọng. Sau khi xem xong vẻ mặt sợ hãi, đầu trống rỗng.

Tai nghe không bằng tận mắt mình nhìn thấy sự đáng sợ kia.

Loại năng lực tính toán này, quả thực vượt xa tưởng tượng của ông ta, có chút không khoa học.

Bộ não của con người thật sự có thể có loại khả năng tính toán này sao?

Chuyện này, nếu không phải tận mắt thấy, Sở trưởng Cao thật sự thế nào cũng không tin.

Hiệu trưởng Tô và Huyện trưởng Lữ đều khẩn trương nhìn ông ta, hiệu trưởng Tô hỏi: "Sở trưởng Cao, sao rồi, cháu của tôi tính đúng không?"

Sở trưởng Cao chăm chú nhìn chằm chằm Giang Bác, giọng nói hơi run rẩy: "Thiên tài, quả thực là thiên tài trong thiên tài."

Giang Bác: “...”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 224: Chương 224



Huyện trưởng Lữ kiêu ngạo nói: "Vậy cũng không đúng, đây chính là thần đồng nổi tiếng trong huyện chúng tôi!"

Hai mắt Sở trưởng Cao sáng lên, nói: "Đồng chí Tô Giang Bác, tôi thật sự thành tâm mời cậu gia nhập chúng tôi, tôi cam đoan với cậu, nếu cậu đến sẽ là trưởng ban hạng mục!"

Sở trưởng Cao thật sự bị thu phục bởi chiêu này của Giang Bác.

Năng lực như thế, quả thực chính là trời sinh làm nghiên cứu khoa học. Chuyện này có thể tiết kiệm ít nhiều tài nguyên.

"Không đi." Giang Bác rất ngay thẳng, cũng không quanh co lòng vòng.

“... Vì sao? Cậu là người trời sinh làm nghiên cứu khoa học, đến chỗ kia của chúng tôi chắc chắn có cơ hội phát triển lớn!"

"Không muốn đi."

Huyện trưởng Lữ nói: "Cậu ấy không muốn đi, muốn ở lại chỗ này."

"Ở đây không thể làm nghiên cứu khoa học." Sở trưởng Cao kích động nói, mặt đều đỏ, mắt cũng nóng lên.

Hiệu trưởng Tô cũng không đành lòng nhìn.

Huyện trưởng Lữ bình tĩnh nói: "Lúc trước cậu ấy không đi, không phải c*̃ng làm được sao?"

“...”

Giang Bác nhìn Huyện trưởng Lữ: "Tôi là cố vấn kỹ thuật trong huyện."

"Đúng đúng đúng, cậu ấy là cố vấn kỹ thuật trong huyện chúng tôi." Huyện trưởng Lữ vui vẻ nói. "Huyện chúng tôi sẽ ủng hộ đồng chí Giang Bác làm nghiên cứu khoa học."

"Các ông ủng hộ thế nào, dụng cụ thí nghiệm không có, chỗ thí nghiệm không có, nhân viên bảo vệ c*̃ng không có."

Huyện trưởng Lữ tỏ vẻ không phục: "Xưởng máy móc trong huyện chúng tôi chính là phòng thí nghiệm của cậu ấy, máy móc chính là dụng cụ thí nghiệm của cậu ấy. Đồng chí công an trong huyện chúng tôi, dân binh, đều là nhân viên bảo vệ của cậu ấy!"

Sở trưởng Cao: “...”

Huyện trưởng Lữ nói: "Nếu không thì như này, cũng treo cái tên cậu ấy ở chỗ các ông?"

Sở trưởng Cao gấp không chịu được, trực tiếp hỏi Giang Bác: "Đồng chí nhỏ, rốt cuộc cậu muốn gì, cậu nói với chúng tôi, có thể làm được chúng tôi nhất định sẽ làm."

"Tự do." Giang Bác nói.

Sở trưởng Cao không nói nên lời.

Bọn họ thiếu chính là tự do, vào viện nghiên cứu, chỉ cần thời điểm có hạng mục thì nhất định phải ở lại trong viện. Đặc biệt là có một số điều cần giữ bí mật, càng không có khả năng để bạn chạy khắp nơi. Thậm chí một số đàn anh vĩ đại, bây giờ một số còn đang ở trong trụ sở bí mật, nghiên cứu phát minh vũ khí hạng nặng của quốc gia, từ biệt người nhà mấy năm.

Đây chính là số phận của bọn họ khi làm nghiên cứu khoa, không thể bởi vì lý do cá nhân mà chậm trễ tiến độ hạng mục, cũng không thể bởi vì lý do cá nhân tiết lộ hạng mục bọn họ phải làm ra bên ngoài. Người như bọn họ ở viện nghiên cứu tỉnh thành còn tốt, những người kia ở trong căn cứ bí mật, người nhà thậm chí cũng không biết bọn họ ở chỗ nào.

Sở trưởng Cao nhìn gương mặt non nớt kia của Giang Bác, ánh mắt trong suốt. Đây là đứa nhỏ, vốn là người trong tương lai nên hưởng thụ thành quả lao động của thế hệ trước bọn họ.

"Được, ở lại chỗ này. Nhưng sau này cậu muốn nghiên cứu cái gì, cậu phải nói trước với chúng tôi một tiếng để chúng tôi biết cậu đang làm gì, chúng tôi có thể cung cấp hỗ trợ và bảo vệ cậu."

Giang Bác cảm thấy chuyện này vẫn có thể tiếp nhận, mặc dù anh không cần trợ giúp gì, nhưng bảo vệ vẫn cần. Tinh thần của anh không thể để lộ, nếu như gặp phải những người đập cổng lần trước, đúng là cần bảo vệ.

Thế là anh gật đầu: "Tôi có thể đồng ý."

TBC

Huyện trưởng Lữ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đây xem như tất cả đều vui vẻ: "Huyện chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ công việc của Tiểu Bác, công tác bảo vệ cũng vậy, bên huyện chúng tôi có bộ phận vũ trang, nhất định sẽ nắm chắc thời gian bắt đặc vụ, phòng thủ nghiêm ngặt, bảo đảm an toàn."

Sở trưởng Cao nhìn ông ta một cái: "Huyện trưởng Lữ, vấn đề đãi ngộ của đồng chí Tô Giang Bác, ông cũng phải đã suy nghĩ kỹ."

Mặt Huyện trưởng Lữ lập tức đỏ ửng: "Đây là chắc chắn rồi, cố vấn kỹ thuật, trợ cấp phụ cấp mỗi tháng đều phải có."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 225: Chương 225



Sở trưởng Cao lại nói với Giang Bác: "Đồng chí Tô Giang Bác, mặc dù cậu ở lại chỗ này, nhưng tôi hy vọng chúng ta cũng có thể thường xuyên giao lưu. Cậu có thời gian, cũng nên đến viện nghiên cứu của chúng tôi nhìn nhiều hơn, cùng nhau giao lưu trao đổi, cũng không xa ngay ở tỉnh thành."

Tống Sở nói: "Tỉnh thành chơi vui, hôm qua chúng cháu còn đi tỉnh thành chơi."

Giang Bác nói: "Có thời gian tôi sẽ đi."

Sở trưởng Cao cười: "Còn nữa, sau này cậu trưởng thành, gia nhập viện nghiên cứu của chúng tôi đi, hay những viện nghiên cứu khác cũng được."

Giang Bác nói: "Tôi sẽ cân nhắc." Sở Sở nói muốn kiếm tiền mở phòng thí nghiệm cho anh.

Sở trưởng Cao mang theo chút tiếc nuối rời đi.

Sau khi đi, còn thở dài. Huyện trưởng Lữ nói: "Tôi còn thực sự không ngờ ngài cứ như vậy mà từ bỏ."

Mắt Sở trưởng Cao nhìn khu nhà họ Tô: "Một đứa nhỏ nói với tôi, muốn tự do, không thể nhẫn tâm được."

Nói xong thì lên xe.

Không nóng vội, sau này có cơ hội, chắc chắn đứa nhỏ sẽ có một ngày lớn lên. Trọng trách này trước tiên bọn họ gánh vác, chờ tương lai bọn nhỏ trưởng thành sẽ có người nối tiếp.

Trong lòng Huyện trưởng Lữ rất cảm khái, cảm thấy tư tưởng nhận thức của mình còn chưa đủ cao, trong lòng của ông ta vẫn có tâm tư muốn làm cho huyện Bình An phát triển tốt.

Giữa trưa khi Mã Lan và Tô Chí Phong trở về, nghe hiệu trưởng Tô nói chuyện đã xảy ra, một mặt cảm khái năng lực con trai nhà mình thật sự nghịch thiên, quả thực không phải là người bình thường, một mặt khác cũng kinh ngạc chuyện này cứ như vậy được giải quyết.

Bọn họ còn lo lắng sẽ bị tổ chức bên trên làm công tác tư tưởng.

Nhưng còn may, kết quả này vẫn là tốt nhất với bọn họ.

Bọn họ vừa ăn cơm trưa xong, Huyện trưởng Lữ lại tới cửa.

Lần này đến ngược lại đầy thành ý, cầm văn kiện chính thức cho Giang Bác ký, sau này Giang Bác chính là cố vấn kỹ thuật có biên chế của bọn họ.

"Mỗi tháng, trợ cấp năm mươi tệ, những cung cấp khác đều đến theo quy định. Tiền thưởng tính riêng, khụ khụ, Sở trưởng Cao nói, Tiểu Bác nhà các người đại khái còn có mấy trăm đồng tiền thưởng chưa xuống tới đâu. Sau này mặc dù huyện chúng ta không có nhiều như vậy, nhưng cũng sẽ có tiền thưởng."

Mấy trăm đồng!

Cặp vợ chồng lại trầm mặc.

Thu nhập này của con trai có phải là quá cao không.

Huyện trưởng Lữ lại nói sắp xếp của huyện cho Giang Bác.

Giang Bác là nhân viên đặc thù, địa điểm làm việc của anh tạm thời ở một chỗ nhỏ. Bọn họ tranh thủ ở bên kia làm cho Giang Bác một phòng thí nghiệm, nhìn xem cần thứ gì, bọn họ sẽ cố gắng chuẩn bị.

Trong huyện sẽ bố trí một trạm gác ở bên chỗ nhỏ kia, sắp xếp hai đồng chí công an trông coi ở đó, cũng sẽ liên lạc với các đồng chí bộ phận vũ trang của huyện, để bọn họ mỗi ngày sắp xếp người tuần tra trên đường tan học.

Đối với sắp xếp này, Mã Lan và Tô Chí Phong yên tâm hơn một chút. Không phải nói, vấn đề an toàn đúng là chuyện bọn họ lo lắng nhất.

Sau khi nói xong, Huyện trưởng Lữ lại nhỏ giọng nói: "Chúng tôi còn bí mật sắp xếp một cựu quân nhân mặc quần áo thường dân bảo vệ cậu ấy. Bình thường sẽ không lộ diện, miễn cho quá rõ ràng, ngược lại thu hút sự chú ý của người khác."

TBC

Mã Lan gật đầu, c*̃ng nhỏ giọng nói: "Ngài cân nhắc rất chu đáo."

Huyện trưởng Lữ thần bí nói: "Vậy cũng không phải, gần đây tôi đều đọc một chút truyện thời kỳ chiến tranh. Phải phòng ngừa gián điệp như thế nào, cũng đã thành kỹ năng."

“...”

Huyện sắp xếp cũng rất nhanh, khi Tống Sở và Tô Giang Bác khai giảng cũng làm xong những sắp xếp này.

Tống Sở và Giang Bác đi báo danh, còn đi thăm phòng làm việc của Giang Bác, bên trong có một số bình lọ, toàn là huyện sưu tập ở khắp nơi.

Mặc dù đều không có tác dụng gì, nhưng nhìn cũng giống chỗ làm nghiên cứu thí nghiệm.

Hiệu trưởng trường tiểu học cảm thấy rất kiêu ngạo, mặc dù ông ta không biết Giang Bác lại làm cái gì, nhưng học sinh như thế ở trong trường học của bọn họ, khiến lãnh đạo huyện rất chú ý đến trường học bọn họ, danh tiếng nhỏ bé của bọn họ trong huyện cũng rất tốt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 226: Chương 226



Chương 226:

Sau đó không vui mừng được bao lâu, hiệu trưởng trường tiểu học đã không cười nổi.

Giang Bác muốn nhảy lớp.

Hơn nữa còn nhảy lên lớp năm. Chuyện này có nghĩa là đứa nhỏ này chỉ ở lại trường học của bọn họ một học kỳ.

“... Sao đột nhiên muốn nhảy lớp?"

Vẻ mặt hiệu trưởng mờ mịt nhìn đứa nhỏ này, không phải thích tiểu học sao, không phải muốn trải nghiệm cuộc sống học sinh sao? Nếu muốn nhảy, trước đó đều có thể nhảy, cũng không cần chờ bây giờ.

Tống Sở giơ tay nhỏ: "Hiệu trưởng, là em muốn nhảy lớp, anh Tiểu Bác đi cùng với em."

Giang Bác gật đầu: "Em muốn kèm cặp thêm bài tập cho em ấy."

Hiệu trưởng: “...”

—-------

Thật sự làm khó cho thầy hiệu trưởng.

Anh trai muốn vượt lớp, em gái cũng muốn nhảy lớp theo!

Mặc dù cô em gái không thu hút được sự chú ý của lãnh đạo huyện nhiều như anh trai nhưng tư chất của cô em này quả thật không tệ, có thể tự mình xuất bản sách. Đối với một học sinh tiểu học làm được điều này đúng là đã quá tài giỏi!

Tất cả học sinh tiểu học trong huyện đã đọc qua, bởi vậy thầy hiệu trưởng đi tới đâu, ắt hẳn sẽ nở mày nở mặt tới đó.

Ban đầu Giang Bác nhảy lớp đã khiến ông toát hết cả mồ hôi, bây giờ có thêm Tống Sở nữa, ông nặng nề thở hắt ra vài hơi như trút nhẹ sự bức bối trong lòng đôi chút.

Bản thân còn chưa được hãnh diện với các trường khác bao lâu!

Học sinh đã đề nghị vượt lớp nhưng ông đâu có cớ gì để không đồng ý, con cái nhà người ta đã học xong kiến thức ở khối đó, đâu thể bắt chúng học lại, đây chẳng phải làm lỡ việc học hành chúng sao?

Là một hiệu trưởng có lương tâm, ông đương nhiên lấy việc học của các em học sinh làm trọng.

Muốn nhảy lớp thì bắt buộc phải thông qua bài kiểm tra để đánh giá, thầy hiệu trưởng đích thân phát hai tờ giấy bài kiểm tra cuối kỳ của khối lớp năm cho hai đứa nhỏ.

Dĩ nhiên, nội dung của đề thi và đáp án đều được bảo mật kỹ càng. Giang Bác và Tống Sở cầm bút sẵn trên tay, nghiêm túc làm bài.

Giang Bác chỉ cần nhìn sơ qua một lượt thì đã biết chính xác đáp án là gì.

Với những bài toán đơn giản này, anh lười phải ghi rõ từng bước làm. Nhưng giả sử không làm như thế thì bài thi sẽ được coi là thiếu sót, e rằng bị trừ điểm khá nhiều và việc nhảy lớp coi như gỡ bỏ.

Về phần Tống Sở, cô chăm chú đọc kỹ đề bài rồi mới ghi đáp án, cứ sợ mình sẽ làm sai bài nào đó.

Cô biết bản thân đầu óc không thông minh lắm, có thể nhảy lớp đều dựa hết vào anh Tiểu Bác kèm cô học mỗi ngày. Bằng không, cô hoàn toàn không thể làm được mấy bài này.

Lúc trước, cô không chăm chỉ học tập, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không vững chắc, so với đám trẻ con nơi này, cũng chẳng chiếm ưu thế hơn bao nhiêu. Cho nên ngoài việc chăm chỉ ra thì không còn cách nào khác.

TBC

Mất tới trưa, hai đứa nhỏ mới thi xong hai môn kiến thức quan trọng: Ngữ văn và Toán học.

Buổi trưa hiệu trưởng tìm giáo viên chấm bài thi cho bọn họ. Tống Sở và Giang Bác thì được cho về nhà ăn cơm.

Việc nhảy lớp của các con, Mã Lan và Tô Chí Phong thật sự không xen vào. Bây giờ bọn nhỏ hiểu chuyện rồi, tự mình có chủ kiến riêng, bậc làm cha làm mẹ này cũng đành cho chúng quyết định.

Thấy bọn trẻ về, Mã Lan hỏi ngay: "Kiểm tra thế nào rồi con?" Giang Bác trả lời: "Rất đơn giản ạ."

Mã Lan cười cười: "Mẹ không hỏi con, con mà làm bài thấy khó mới là chuyện lạ, mẹ hỏi Sở Sở làm bài thế nào?"

Tống Sở xoa xoa đầu, thành thật trả lời: "Có chút khó mẹ ạ, nhưng mà con cảm thấy bài con làm ổn lắm. Có thể không đạt tuyệt đối 100 điểm, con chắc hẳn cũng đạt hơn 90."

Mã Lan khích lệ con: "Hơn 90 là tốt rồi, những đứa trẻ học đến đó chưa chắc bài kiểm tra đạt điểm cao như con đâu."

Tống Sở vui vẻ hỏi thêm: "Vậy con được nhảy lớp không?"

Tô Chí Phong nói thẳng trọng tâm: "Nếu bài kiểm tra con đạt hơn 90 điểm, khả năng cao con được nhảy lớp. Mà dù con không nhảy lớp được thì không sao cả, bởi con vẫn còn nhỏ."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 227: Chương 227



Chương 227:

"Nhưng anh Tiểu Bác đâu thể mãi học ở trường tiểu học, con cũng muốn sớm lên cấp hai, mỗi ngày con đều cùng cha đến trường."

Giang Bác nghe được câu trước rất vui, đến câu sau nghe Sở Sở muốn đến trường cùng cha thì trong lòng bỗng dưng cảm thấy chua xót, vì thế anh hừ nhẹ một tiếng.

Mã Lan thấy vậy thì gặng hỏi: "Sao Tiểu Bác khó chịu vậy con?"

TBC

Tống Sở nói luôn: "Có lẽ anh lo lắng con gây trở ngại cho anh ấy." Bởi cô biết anh Tiểu Bác vốn luôn không thích đầu óc cô chẳng mấy thông minh còn thêm lười học.

Giang Bác lặng im.

Mã Lan mỉm cười, không để tâm đến những mâu thuẫn nhỏ giữa bọn trẻ. Đến buổi chiều, Giang Bác rầu rĩ lái xe đưa Tống Sở đi học.

Tống Sở líu nhíu: "Anh Tiểu Bác, anh yên tâm đi, em nhất định có thể nhảy lớp. Nếu thật sự không được thì chúng ta cố gắng hơn nữa, dù sao anh cũng không thể trách em, em đã rất cố gắng mà. Anh xem mỗi ngày em đều nghiêm túc học biết bao, kiến thức anh chỉ dạy, em đều hiểu hết rồi."

Giang Bác không biết mình đang giận cái gì, trong lòng cứ khó chịu hoài thôi. Nghe Tống Sở nói lời như thế, anh vừa lái xe vừa đáp lại: "Trước giờ anh chưa từng thấy em cố gắng giống như vậy."

Tống Sở đáp lại: "Không hề giống nhau, nếu em không chăm chỉ học hành, em có thể làm gì? Não em không được tốt, học hành đâu như anh."

Thời tận thế, trong phòng thí nghiệm toàn người thông minh, Tống Sở nhỏ bé được bao vây quanh bởi các thiên tài, chịu không ít sự đả kích, đã bị đả kích còn thêm mất hy vọng tương lai. Là trợ lý của tiến sĩ, cô càng không thể rời khỏi phòng thí nghiệm.

Vì vậy, cô đã trở thành cá mặn (kẻ làm biếng không có đam mê, ước mơ).

"Bây giờ khác rồi, anh Tiểu Bác ơi. Ở đây, chúng ta có rất nhiều sự lựa chọn và làm những gì chúng ta muốn, em đặc biệt cảm thấy hy vọng tràn trề."

Giang Bác mím môi, anh cảm thấy trước kia mình chưa từng hiểu Sở Sở.

Anh chỉ biết cho cô thứ gì đó để ăn rồi chơi cùng, không cho cô chạm vào bất kỳ ai khác. Anh nghĩ rằng con người Tống Sở đã luôn không tim không phổi như vậy, ngốc nghếch và chỉ biết vui vẻ qua ngày.

Hóa ra cô đã có mục tiêu sống, con người cô bây giờ có vẻ đã vui vẻ hơn lúc trước.

Hai người đến trường, trực tiếp đi tới phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng thở dài thông báo với hai người rằng họ đã vượt qua kỳ thi vượt lớp, Giang Bác đạt điểm tuyệt đối môn Toán và 95 điểm Ngữ văn.

Tống Sở đạt 98 điểm môn Ngữ văn và 95 điểm môn Toán.

Tống Sở rất đỗi ngạc nhiên bởi tiếng Trung của Tiểu Bác không tốt bằng cô, anh trai Tiểu Bác toàn năng có một điểm không tốt bằng cô ư?

Cô tò mò nhìn vào kết quả thi và thấy rằng anh bị mất điểm ở phần tập làm văn, đề bài yêu cầu viết về ngày mai.

Thời điểm Tống Sở làm văn, cô sử dụng trí tưởng tượng phong phú của mình để khắc họa về một cuộc sống tươi sáng, cuối cùng kết thúc bài với những ngôn từ hoa mỹ dạt dào và rồi cô đạt điểm gần như tuyệt đối.

Phần bài viết của Giang Bác mang chủ đề không gian và thời gian, sau đó cẩn thận phân tích lý do vì sao lại có ngày mai.

Thầy cô chấm đề thi xem xong mà nhức đầu hết cả lên, lập ý trong bài văn hình như có vẻ hơi xa với đề bài. Hơn nữa, thầy hiệu trưởng đã nói cần phải chấm gắt bài thi, thế là mười điểm bài viết chỉ chấm đến năm.

Tuy vây, Giang Bác chẳng lấy đó mà buồn rầu. Bài văn gì gì đó anh không thích một tí tẹo nào, bài văn gì mà ấu trĩ.

Tống Sở che miệng cười. “Anh Tiểu Bác, sau này em chỉ cho anh làm văn.” Giang Bác gật đầu.

Hai đứa trẻ trực tiếp nhảy lớp từ lớp 3 đến lớp 5.

Thầy giáo Ngô chuyển bàn học nhỏ cho bọn họ, vẻ mặt có chút không nỡ.

Đã lâu về trước, quan hệ giữa thầy giáo Ngô và Tô Chí Phong là bạn học, lúc người bạn này gửi hai đứa nhỏ đến là ngầm muốn thầy chăm sóc chúng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 228: Chương 228



Chương 228:

Kết quả hai đứa nhỏ không để cho thầy chăm sóc mà trái lại mang đến vinh dự về cho thầy.

Không chỉ thầy giáo Ngô không nỡ mà còn có những bạn học khác trong lớp cũng chẳng muốn rời xa, bởi vì bọn họ đều rất thích Giang Bác và Tống Sở, muốn cùng hai người học tập rồi cùng nhau chơi đùa.

Tô Bảo Cương không kiềm nổi, khóc một phen: "Em ba, Sở Sở, đừng bỏ anh ở lại."

Tống Sở bèn an ủi: "Anh lớn, em chờ anh cũng nhảy lớp, thế là chúng ta lại cùng chung lớp với nhau. Chúng ta như trong cuốn sách 'Sáu đóa hoa hồng nhỏ', không gì khiến chúng ta chia lìa nhau. Sau này, chúng ta sẽ trở thành những người nối tiếp sự nghiệp tương lai của Tổ quốc."

Tô Bảo Cương lau nước mắt: "Anh tiễn các em đi, các em mau đi đi kẻo muộn." Nhóc cũng muốn như thế lắm mặc dù đầu óc nhóc không bằng Sở Sở.

Tống Sở không nói gì thêm.

Trong lớp mới, tuy Tống Sở và Giang Bác nhỏ tuổi hơn tất cả các bạn, nhưng không có bất kỳ ai trong lớp dám coi thường hai người họ.

Toàn là người nổi tiếng cả, người có tên trên báo, người viết sách, thậm chí có một chiếc xe ô tô nhỏ xinh.

Cuộc sống hai người họ có những điều mà bọn trẻ phải ao ước rất lâu.

Anh em họ chính là siêu sao thần tượng của toàn trường.

Toàn thể lớp 5-1 đối với họ vô cùng nhiệt liệt chào mừng.

Cô giáo Tôn mời hai anh em tự giới thiệu bản thân với mong muốn cho hai người sớm làm quen với các học sinh trong lớp.

Tống Sở vui vẻ, mặt ửng đỏ chào: "Chào mọi người, em tên là Tống Sở, năm nay bảy tuổi, rất vui khi được trở thành bạn học với mọi người."

Ăn nói lưu loát thế kia, bất kỳ ai trong lớp cũng có thể nhận ra đây là cô bạn học hoạt bát, đáng yêu.

Cả lớp cho một tràng pháo tay chào đón.

Đến phiên Giang Bác giới thiệu, anh đứng lên bục giảng, đưa mắt nhìn tất cả mọi người, lạnh nhạt nói một câu: "Chào mọi người, tôi tên Giang Bác."

Tiếp đó bước xuống

TBC

Cả lớp lặng im.

Cô giáo Tôn vội vã vỗ tay: "Kiến thức khoa học tự nhiên của bạn Giang Bác rất tốt, là một học sinh học khoa học tự nhiên nên có phần nghiêm túc."

Các học sinh lập tức hiểu ra, thì ra là thế.

Vì thế lúc tan học, mọi người đã vây quanh Tống Sở cùng Giang Bác nói chuyện phiếm, hỏi bọn họ sao lại nhảy lớp tới đây, bình thường học hành như thế nào?

Tống Sở ngồi nói chuyện các bạn tựa hồ quen rất lâu, Giang Bác ngồi ở một bên sắc mặt khó coi, anh nghĩ sau này cho dù muốn làm nghiên cứu cũng phải đợi đến giờ học mới có thể làm, tan học thì phải chú ý đến, tránh đám trẻ ranh ngứa ngáy tay chân đụng vào.

Vào buổi đầu tiên nhảy lớp, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Buổi tối về đến nhà, Tống Sở kể ngay chuyện vui cho mẹ Mã Lan và cha Tô Chí Phong.

Mã Lan nghe con kể vui mừng khôn xiết, bọn nhỏ dựa vào bản lĩnh của mình nhảy lớp, người làm mẹ này đương nhiên tự hào.

Tô Chí Phong ngỏ lời: "Hay cả nhà chúng ta cùng đi ăn cơm ở tiệm đi, hôm nay coi như song hỷ lâm môn. Cô Út của các con vừa gọi điện đến cơ quan làm việc của cha thông báo rằng sách của Sở Sở sẽ xuất bản vào đầu tháng ba."

Đôi mắt Tống Sợ chợt lóe sáng khi biết tin.

Hiện tại đang là giữa tháng hai, qua một thời gian nữa là có thể nhìn thấy sách mới mà cô viết rồi.

Vậy chẳng phải sắp có phí hoa hồng sao? Không biết nhận được bao nhiêu nhỉ? Đến lúc đó để dành một ít tiền, thì cô có thể mua cho mẹ Mã Lan một chiếc đồng hồ đeo tay.

Sau cùng, chuyện đi ăn ở ngoài bị bác bỏ. Thay vào đó, Mã Lan bảo Tô Chí Phong đi mua thịt kho tàu về, bản thân thì cán bột làm mì. Rẻ hơn ngoài nhiều, thậm chí mùi vị cũng ngon hơn, điều quan trọng là không cần đến nhà hàng Quốc Dân để chịu sự khinh bỉ là dân nông thôn.

"Mọi người đều chú ý đến chúng ta, ăn mỗi bữa cơm ngon thôi đã bị gièm pha, tôi không thích đến đó."

Tô Chí Phong và Mã Lan bận rộn nấu cơm, Tống Sở và Giang Bác thì làm bài tập trong sân. Lúc Tống Sở ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp, còn thỉnh thoảng hô một tiếng. "Mẹ ơi, thơm quá đi mất!"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 229: Chương 229



Chương 229:

Bà lão Lâm sát vách nhà bên cạnh, nghe giọng của Tống Sở trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Ông cụ Lâm chuẩn bị cơm nước xong xuôi từ lâu, định bụng gọi bà Lâm vào nhà ăn cơm.

Từ lúc căn nhà bên cạnh bán đi, lương thực hàng tháng phải đi mua cộng với lương thực tự cung tự cấp cũng đủ họ no cái bụng.

Thỉnh thoảng còn có đồ ăn người khác cho.

Ông Lâm thấy bà Lâm có tâm trạng tốt như vậy thì hỏi: "Bà làm sao cứ để ý tới nhà bên kia thế? Muốn qua đó nói chuyện với người ta à?"

Bà Lâm lắc đầu: "Tôi ngồi đây nghe nhà bên kia náo nhiệt lắm, ông nói xem, con cháu của chúng ta sao khác xa người ta vậy?"

Ông Lâm ngầm biết bà đang nói đến thằng con trai thứ hai, thứ ba.

Bây giờ, cháu trai, cháu gái của hai thằng con nào có tự nguyện nhận hai ông bà lão là ông bà nội.

Tất cả đều do sự dạy dỗ của cha mẹ chúng.

Ông Lâm và bà Lâm đã nghĩ thông suốt từ lâu, mấy đứa con trai không còn là con cái ông bà lão nữa, huống hồ gì là cháu trai cháu gái. Ngày xưa, gia đình không nghèo khó, ông bà lão nghĩ nhà phải có người quản hương khói, coi con cái là quan trọng nhất, nếu không thằng hai và thằng ba sẽ chẳng ích kỷ như ngày nay.

Trải qua bao thứ chuyện trong đời, họ nhận ra m.á.u mủ ruột rà như gió thoảng mây bay, cả đời này cứ thanh thản mà sống là tốt nhất.

Dạo gần đây, bà lão hay nghe tiếng trẻ con cười đùa, phút chốc trái tim có chút xao xuyến, trái tim lạnh lẽo và cô đơn đã lâu luôn bồi hồi nhớ tới khoảng thời gian tươi đẹp bị chôn vùi.

Bà Lâm cười cười: "Giá như nhà ta có cháu trai, cháu gái như đám nhóc kia, tôi sẽ mua thật nhiều quà bánh cho chúng."

"Thôi bà đừng nói nữa, toàn đào chuyện không vui đâu ra để nói không." Ông Lâm vội vàng nói.

Tâm trạng bà Lâm chốc lát buồn rầu: "Tôi chỉ tiếc thằng con trai đầu của chúng ta, bỏ mạng sống của mình nơi chiến trường ác liệt."

Ông Lâm bình tĩnh an ủi bà: "Chúng ta có tuổi rồi, thôi thì sống an phận lúc tuổi xế chiều. Những thứ đó đều chôn vùi dưới đất nước của chúng ta, và một ngày nào chúng sẽ được tìm thấy, tất nhiên chúng không thể biến mất."

Trước kia bỏ lỡ cơ hội tốt nhất mà không lấy ra, hiện tại lấy ra trong lúc này, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Quả thật ông không dám hy sinh thân mình bằng tình yêu đất nước.

…..

Giang Bác cùng Tống Sở ngồi trong lớp vài ngày mới bắt đầu nghiên cứu, anh muốn nghiên cứu về phân bón. Vốn dĩ đối với loại chuyện này, anh chỉ cần dùng công thức để tính toán. Nhưng lần nhận định sự cố động cơ hồi trước, anh thấy rằng mình phải điều chỉnh một chút, không thể không thông qua thí nghiệm mà trực tiếp sử dụng vật dụng.

TBC

Nếu như nhỡ có vị lãnh đạo lớn nào đó có hứng thú thì làm sao đây? Nhu cầu về nhân tài của thế giới này còn đòi hỏi nhiều hơn thời tận thế.

Giang Bác nhìn những chai và lon thô sơ trong văn phòng, nghĩ rằng chúng sẽ hữu ích, vì thế anh viết một danh sách nhằm xin một số vật liệu để làm thí nghiệm phân bón.

Tốt nhất là nên có một chuỗi sản xuất phân bón.

Danh sách được gửi cho một đồng chí cảnh sát gác ở cổng trường.

Đồng chí cảnh sát này là một người quen của Tống Sở, khi họ được đưa đến đồn cảnh sát, cảnh sát Lý lúc ấy cũng ở đây.

Chàng công an Lý trẻ tuổi nhìn qua biết ngay là người tốt, biểu hiện làm việc thường ngày rất tích cực. Anh ta là người anh em họ xa của người luôn bên cạnh Huyện trưởng – thư ký Lý. Vị thư ký kia đưa ra một nhiệm vụ, yêu cầu anh ta bảo vệ tốt hai nhân vật quan trọng.

Tuy rằng anh ta không biết lý do ra sao nhưng vị anh họ kia nói ra nghe chắc chắn là sự thật, vì thế mỗi ngày gánh vác trọng trách trên vai nhìn Giang Bác và Tống Sở đến trường học, còn thêm nhiệm vụ chờ đợi đứa trẻ đến tìm anh ta.

May thay, suốt mấy ngày mong mỏi rốt cuộc nhóc con cũng đến tìm gặp.
 
Back
Top