Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 200: Chương 200



Huyện trưởng Lữ nói: "Đây đều là sự thật! Ngài còn nhớ lần cải tiến xe trong huyện chúng ta chứ, chính là đứa nhỏ đó làm."

Lãnh đạo khu vực: “...”

Nghiêm Thư không quản lý nhiều, nhưng cũng đã được nghe qua: "Tôi cũng đã nghe qua chuyện này."

Huyện trưởng Lữ nói: "Ngài còn nhớ chuyện ban thưởng lần trước không, nói là làm ra thành quả nghiên cứu khoa học, cũng là đứa nhỏ này nghiên cứu được. Huyện uỷ Lý, đứa nhỏ này thật sự là một thiên tài, vô cùng tài giỏi. Cậu nhóc không cần học, chỉ thông qua việc cải tiến động cơ, đã học được chế tạo động cơ."

Điều này là tự Huyện trưởng Lữ bổ sung, cảm thấy Giang Bác chắc chắn cũng không phải không học mà có thể hiểu. Chắc chắn là vì quen tay hay làm, nhìn động cơ trong huyện nhiều còn từng vẽ sơ đồ cải tiến nên bây giờ mới chế tạo được, chuyện này cũng không có gì lạ.

Nhưng huyện uỷ Lý cảm thấy quá kỳ lạ, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Cháu trai nhà ông ta cũng mới chín tuổi, nhưng vẫn là một đứa ngốc đấy.

Con cái người ta lại có thể làm ra kỹ thuật động cơ kiểu mới? Đây chẳng phải là còn trâu bò hơn so với người trong ban hạng mục quốc gia sao.

"Chỉ là tôi báo lên, người ta cũng không tin."

Huyện trưởng Lữ nói: "Tôi đều mang tư liệu bản vẽ và động cơ đến, nếu không thì cứ đưa lên tỉnh cho những chuyên gia nhìn xem?"

Huyện uỷ Lý gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy. Mặc dù ông ta không tin, nhưng cũng không thể mặc kệ, tốt xấu gì cũng là huyện Bình An chạy suốt đêm đến báo.

"Sáng sớm ngày mai, chúng ta đi lên tỉnh."

...

Ngày hôm sau, lúc Mã Lan và Tô Chí Phong ra ngoài làm việc, vẫn dặn dò đứa nhỏ đừng ra khỏi cửa, ở trong nhà đợi.

TBC

Tống Sở rất ngoan, liên tục cam đoan sẽ trông chừng anh Tiểu Bác, không cho anh đi ra ngoài.

Mã Lan rất yên tâm với con gái, đi cùng Tô Chí Phong ra ngoài. Bây giờ hai người đi làm cũng không quá thuận tiện, cho nên phải ra ngoài sớm hơn so với bình thường, trước tiên Tô Chí Phong đạp xe đưa Mã Lan đến đơn vị, sau đó lại tự mình đi dạy học.

Ngày kia chính là ba mươi Tết, đây là ngày cuối cùng bọn họ đi làm, đến ba mươi tết có thể được nghỉ một ngày.

Cặp vợ chồng chỉ hy vọng khi mình không có ở nhà, trong nhà vẫn bình an.

Cha mẹ không ở nhà, Tống Sở c*̃ng ngoan ngoãn cùng học tập với Giang Bác.

Cô đã quyết định chuyện nhảy lớp vào học kỳ sau, nên phải tận dụng lúc nghỉ đông cố gắng học kiến thức lớp bốn và học kì một của lớp năm, sau đó củng cố thêm một chút kiến thức học kỳ sau. Vì không muốn cản trở Giang Bác, cô học rất nghiêm túc.

Hai đứa nhỏ đang học tập, thì nghe thấy từ xa tiếng gõ cửa nhà mình.

Tống Sở lạch bạch chạy ra ngoài, vừa chạy đến sân, lập tức đứng lại. c*̃ng không mở cửa, từ trong khe cửa nhìn một cái ra phía ngoài, vừa nhìn thấy không quen liền lên tiếng: "Ai vậy?"

"Mở cửa, cho chúng tôi vào."

Tống Sở cảm giác người này không nói lý lẽ, nói mở cửa là mở cửa sao, đây chính là nhà cô: "Tôi không biết chú! Không thể mở, chú có chuyện gì sao?"

"Đây là nhà của chúng tôi, mở cửa mau!" Người đàn ông bên ngoài hét lên.

Tống Sở nghe xong, quay đầu nhìn Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, làm sao đây? Bọn họ có phải người của chủ nhà không."

Giang Bác thản nhiên nói: "Đừng quan tâm đến bọn họ."

Tống Sở cũng cảm thấy không nên quan tâm, cha mẹ không ở nhà, hai đứa nhỏ bọn họ một tí sức lực cũng không có, nhỡ may bọn họ đến cãi nhau thì phải làm sao bây giờ?

"Vậy chúng ta tiếp tục học."

Hai đứa nhỏ đi vào trong nhà, kết quả còn chưa kịp vào nhà, ngoài nhà lại vang lên tiếng rầm rầm rất lớn, nghe là biết bên ngoài lại đập cổng.

Tống Sở giật nảy mình.

Giang Bác c*̃ng cau mày.

Tống Sở lại đi nằm sấp xuống khe cổng nhìn, cổng kia rung mạnh một cái dọa cô lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn an ủi Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh đừng sợ, có em." Tốt xấu gì cô cũng là dị năng giả không gian.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 201: Chương 201



Tuy thường xuyên mất liên kết, nhưng dù sao cũng mạnh hơn nhiều so với đứa nhỏ yếu ớt như anh Tiểu Bác.

Tống Sở thu cái thang ở góc tường vào trong không gian, cũng may lần này không gian không mất tác dụng, sau đó cô dựa vào bức tường ở cổng bên kia, thả cái thang ra rồi trèo lên thang nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên, một người đàn ông và hai người phụ nữ đang đập cổng nhà bọn họ, nhìn qua cực kỳ hung dữ.

Bên ngoài còn có một số kẻ không quen biết đang xem náo nhiệt.

Trong đó một người đàn ông thấp bé gầy gò hung dữ nói về phía cổng: "Nếu không mở cổng, tôi sẽ phá nát nó."

Trước khi đến bọn họ đã nghe ngóng từ lâu, chuyển đến sống chính là một cặp vợ chồng nhu nhược và hai đứa nhỏ.

Tống Sở nhìn người khác đối xử với nhà cô như thế, tức khắc tức điên lên. Xuống thang lục lọi ở trong sân, tìm được thùng gỗ đựng nước, rồi thu thùng gỗ vào trong không gian, sau đó tiếp tục trèo lên trên cái thang.

Giang Bác c*̃ng tức giận đi tới trước cổng, nhắm mắt lại...

Tống Sở hét: "Anh Tiểu Bác, anh đứng xa một chút, em dạy dỗ bọn họ."

Giang Bác: “...” Yên lặng đứng cách xa cổng lớn một chút nữa, đi đến đứng dưới cái thang.

Tống Sở trực tiếp lấy thùng nước ra, kết quả quá nặng, toàn bộ thùng nước đều rơi ra bên ngoài. Suýt chút nữa nện vào mấy người phá cổng kia.

Dọa cho người bên ngoài thét lên một tiếng.

Tống Sở khổ sở quay đầu: "Anh Tiểu Bác, thùng gỗ nhà chúng ta rơi vỡ rồi."

Giang Bác: “... Không sao, vỡ rồi thì mua cái mới."

Bên ngoài gà bay chó chạy, trời đang rất lạnh, nước lạnh kia văng ra, rơi lên trên người làm ướt quần áo khiến người ta khó chịu vô cùng.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy chỉ là một đứa nhỏ. "Nhóc con, người lớn nhà mấy nhóc đâu, nhanh chóng mở cổng ra, đây là nhà của chúng tôi!"

Tống Sở nói: "Cha mẹ của tôi đi báo đồng chí công an rồi, các người mau đi đi, nếu không đồng chí công an sẽ bắt các người!"

"Hù dọa ai đấy, đây là nhà của chúng tôi, đồng chí công an c*̃ng mặc kệ chuyện này." Ông ba Lâm tuyệt đối không sợ chuyện này, ông ta đã cắt đứt quan hệ với nhà tư bản kia, cứ cho là đồng chí công an đến, thì cũng sẽ đứng về phía người như ông ta.

"Thằng ba, các người ở đây làm gì, nhà đã bán, các người gây chuyện cũng vô dụng!"

Đột nhiên, bà lão sát vách mở cổng nói với bên ngoài.

Bà lão Lâm lúc đầu c*̃ng không muốn quan tâm những chuyện này, nhưng bà lão nghe thấy trong nhà bên cạnh hình như không có người lớn, chỉ có hai đứa nhỏ nên không muốn nhìn hai đứa nhỏ gặp nạn.

Bên ngoài là con trai thứ ba của bà lão đang gây sự.

Đời này bà cụ sinh được ba người con trai, con trai cả ưu tú nhất, còn du học nước ngoài, kết quả thời điểm chiến tranh loạn lạc đã tham gia quân đội cách mạng mà chết. Con trai thứ không bình thường, cưới một cô vợ là người chuyên kiếm chuyện trong nhà, khi trong nhà tốt còn trung thực, đến khi trong nhà suy tàn, lập tức lộ ra bản tính. Con trai thứ ba của bà cụ là một tên côn đồ, vừa bài bạc vừa hút chích đến nỗi tán gia bại sản gia.

TBC

Các con trai lại trách bọn họ làm cha mẹ thân phận không tốt, sinh bọn họ trong nhà tư bản, thân phận khó tìm được công việc. Vừa oán hận người làm cha mẹ như bọn họ, còn vừa nhìn chằm chằm vào thứ trong tay bọn họ.

Ông ba Lâm nói: "Mẹ, không phải con gây sự, nhà này mẹ bất ngờ cho người ngoài vào ở, mẹ đã hỏi qua con và anh hai chưa?"

Vợ ông hai Lâm c*̃ng phụ họa nói: "Đúng thế mẹ, hai người không để nhà cho người trong nhà như chúng con, lại đi cho người ngoài, sau này mẹ và cha không còn, ai ném bồn (*tập tục trong đám ma) cho hai người."

Bà ta và nhà ông ba đã hẹn nhau đến gây sự, tới lúc có chỗ tốt sẽ chia chát với nhau.

Bà lão Lâm tức điên lên, đến mức đứng có chút không vững.

"Bọn ta đã bán đi rồi, nhà này là nhà của người khác, các người ầm ĩ cũng vô dụng."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 202: Chương 202



"Chúng con không tin, ai dám mua nhà này, chính phủ cũng sẽ không đồng ý. Đây đều đồ mấy người bóc lột dân chúng, còn có thể đem ra để mua bán?"

Bộ dạng ông ba Lâm không còn nhận ra người thân của mình.

Vợ ông hai Lâm c*̃ng nói theo: "Nhà này là của mọi người, cũng không phải chỉ của mình cha mẹ."

Người xem náo nhiệt bên ngoài c*̃ng chẳng ai giúp đỡ bà lão Lâm, xung quanh chỗ này, ít nhiều đều không có quan hệ tốt với nhà họ Lâm. Trước kia nhà họ Lâm là nhà tư bản lớn, không có cơ hội tiếp xúc nên tự nhiên không có giao tình gì. Sau này nhà họ Lâm suy tàn, thân phận cũng không tốt, lại càng không có ai tiếp xúc với bọn họ.

Bản thân ông ba Lâm cũng là đồ khốn nạn, ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận. Vì để chứng minh mình trong sạch, lúc trước còn tự giao nộp một số chứng cứ phạm tội của cha mẹ ông ta, ngay cả anh cả ông ta đi nước ngoài, cũng bị nói thành thông đồng với địch b*n n**c.

Cho nên người xung quanh xem thường ông ta, c*̃ng không ai dám trêu chọc ông ta, ngộ nhỡ c*̃ng bị ông ta nói ra chứng cứ phạm tội gì thì làm sao?

Người thành thật chỉ sợ loại vớ vẩn không liên quan này.

Bà lão Lâm thở gấp nói: "Người lớn nhà bọn họ không có nhà, các người chờ người nhà bọn họ trở về lại đến."

Ông ba Lâm nói: "Vậy con sẽ chờ ở đây, đứa nhỏ này làm con bị ướt, hôm nay con nhất định phải tìm người nhà bọn họ tính toán rõ ràng, không thể cứ bỏ qua như vậy."

"Chắc chắn con muốn phát sốt rồi, đến đòi tiền thuốc."

Tống Sở nghe như thế, suýt nữa muốn cho bọn họ một thùng nước nữa.

Chẳng qua thùng đã bị mất, đương nhiên cũng không thể lại lấy một cái thùng khác. Tống Sở nhìn quanh một cái, cuối cùng chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu, hai tay chắp lại: "Cứu mạng, có ai không, có người xấu đến bắt trẻ em rồi!"

Ông ba Lâm: “...”

Người xem náo nhiệt: “...” Người xung quanh đều ở chỗ này, gọi ai đây.

Mấy đồng chí công an đột nhiên từ trong ngõ nhỏ chạy ra. "Tất cả không được nhúc nhích!"

Cảnh tượng lập tức yên tĩnh lại.

Công an Điền dẫn đầu ba đồng chí công an khác, đầu đầy mồ hôi chạy tới.

Bọn họ vừa tuần tra đến chỗ này, ngay khi nghe thấy âm thanh của Tống Sở, giật nảy mình.

Sáng sớm hôm nay, Thư ký Lý đã thông báo cho bọn họ, phải thường xuyên đến chỗ này tuần tra, bảo vệ cả nhà Tô Giang Bác. Nói là lo lắng có gián điệp.

Nhóm người Công an Điền vốn không hiểu rõ, gián điệp đặc biệt đến tìm nhà bọn họ làm gì? Nhưng lãnh đạo phía trên sắp xếp nhiệm vụ này, khẳng định là có nguyên nhân, cho nên mọi người kính chức kính nghiệp, tuần sát một đường đến đây.

Vốn chỉ là đi một vòng theo quy củ là được rồi, kết quả còn chưa tới đây, thì nghe thấy tiếng la của Tống Sở.

Công an Điền vẫn nghe ra giọng của Tống Sở, dù sao cũng quá đặc biệt, giọng nói giống như chim sơn ca vô cùng lảnh lót.

Nhất thời bị dọa sợ, còn tưởng rằng thật sự có gián điệp, lập tức chạy như bay về phía bên này.

Công an Điền đầu đầy mồ hôi nhìn mấy người đang chặn ở cổng, lớn tiếng nói: "Tất cả không được nhúc nhích!"

Nhìn người tới cả người mặc đồng phục công an, ai dám động chứ.

TBC

Mỗi người thở mạnh một chút cũng không dám.

Nhìn thấy công an Điền, Tống Sở sướng đến phát rồ, từ trên cái thang leo xuống nhanh chóng mở cổng: "Chú công an, có người xấu!"

Công an Điền nhìn thấy Tống Sở, lau mồ hôi trên trán: "Cháu không có chuyện gì chứ, Tiểu Bác đâu?"

"Anh Tiểu Bác vẫn ổn, có cháu bảo vệ anh ấy." Tống Sở quay người kéo Giang Bác ở trong cổng ra.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ khoẻ mạnh, công an Điền yên tâm, sau đó nhìn những người khác nói: "Ai bảo các người ở đây gây sự."

Ông ba Lâm nói lắp: "Công… đồng chí công an, đây là nhà của tôi. Tôi nghe nói hai ông bà cụ này đã bán nhà cho người ta, nên tôi không chỉ muốn đến hỏi rõ ràng thôi, ngộ nhỡ bọn họ không nhận ra người vào ở có mưu đồ gì thì sao?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 203: Chương 203



Công an Điền cũng mặc kệ nhà của ai, dù sao gây sự cũng không được.

Thư ký Lý nói, phải bảo đảm an toàn cho cả nhà Tô Giang Bác, người khả nghi đều đưa về thẩm vấn, xem có phải là đặc vụ không.

"Sở Sở, còn có ai gây sự?"

Người xem náo nhiệt vội lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với đám ông ba Lâm, sợ bị Tống Sở nhận nhầm.

Tống Sở ở trên tường thấy rõ, tay nhỏ chỉ một cái, chỉ ra hai người phụ nữ sau lưng ông ba Lâm.

"Là ba người bọn họ vẫn luôn đập cổng, cổng nhà chúng cháu đều bị bọn họ đập muốn hỏng." Tống Sở đau lòng, hôm qua mẹ còn nói cổng này là đồ tốt, chất liệu gỗ rất tốt, nếu như muốn mua cũng không dễ mua đâu.

Công an Điền không nói nhiều, để hai người công an bắt giữ người lại: "Đi về cục nói chuyện."

Mặt ông ba Lâm lập tức đau khổ: "Đồng chí công an, tôi là người tốt."

"Có phải tốt hay không, trở về rồi hãy nói." Ai biết gián điệp như thế nào chứ, dù chỉ là nghi ngờ cũng phải dẫn về hỏi một chút, nói chi là những người đập cổng này.

Mấy người công an chẳng mấy chốc đã dẫn người đi.

Công an Điền nói: "Sở Sở, đóng cửa lại, sau này chú sẽ thường xuyên đến, đừng sợ."

"Cảm ơn chú công an." Tống Sở vui vẻ nói: "Các chú đều là anh hùng."

Mấy người công an trẻ tuổi bị khen lập tức đỏ mặt.

Công an Điền vui vẻ cười cười, đứa nhỏ này miệng vẫn ngọt như vậy.

Đồng chí công an đi rồi, những người khác xem náo nhiệt c*̃ng bị doạ mau chóng về nhà, tất cả mọi người đều là người thành thật, sợ nhất chính là vào cục công an. Nếu ai vào, dù không có chuyện, lúc đi ra cũng sẽ bị người khác cười cả đời.

Chờ người đi, Tống Sở chạy qua nói với bà lão Lâm: "Bà ơi, bà đừng tức giận nữa. Lần sau bà đừng ra ngoài, bà tuổi đã lớn, nếu như bọn họ đánh bà thì làm sao bây giờ?"

Bà lão Lâm cười nói: "Không sao, nó không dám đánh bà đâu, bà là mẹ ruột nó."

Tống Sở mở to hai mắt: "Là con trai mà hung dữ với mẹ như thế sao ạ!" Mẹ là người tuyệt vời đến nhường nào, mặc dù mẹ Mã Lan không phải mẹ ruột của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mẹ Mã Lan rất tuyệt vời.

TBC

Bà lão Lâm nói: "Có một số người, còn không bằng súc vật."

Không biết vì sao, nhìn cặp mắt trong suốt của Tống Sở, bà lão Lâm không nhịn được muốn nói với cô đừng đơn thuần như thế, thế giới này không tốt như vậy.

Nhưng hiện tại lại không nói nên lời, chỉ có thể quay người đi vào trong sân, đóng cổng lại.

Tống Sở nhặt thùng gỗ rơi vỡ nhà mình về, không biết còn có thể sửa hay không, nhìn lại cổng gỗ bị đập thành vết, lại một trận đau lòng.

Đóng cổng lại, Tống Sở than thở: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem sao lại có người xấu xa như vậy chứ?"

Sau khi Tống Sở tới cái thế giới này, gặp được rất nhiều người tốt, người xấu thì chỉ có ngày đầu tiên đến suýt chút nữa bị một cặp vợ chồng ôm làm con dâu nuôi từ bé cho đứa nhỏ ngốc, hôm nay lại thêm con trai của chủ nhà.

Quả thực lần lượt thay đổi tam quan của cô.

Giang Bác lẳng lặng xoa đầu cô, người trong mạt thế, xấu xa hơn nhiều so với nơi này. Vì để cho Sở Sở luôn duy trì sự vui vẻ ngây thơ, xưa nay anh không để Sở Sở tiếp xúc với những người kia, nhưng bây giờ, anh không ngăn cản được. Nơi này không phải phòng thí nghiệm, trời đất ở đây quá rộng lớn, sau này Sở Sở sẽ càng ngày càng thấy nhiều người xấu. Trong lòng của anh không khỏi có chút lo lắng, thậm chí nghĩ đến có nên lần nữa vào phòng thí nghiệm hay không, nhưng bây giờ Sở Sở còn tình nguyện đi phòng thí nghiệm sao?

Tống Sở c*̃ng đột nhiên xoa đầu của anh: "Anh Tiểu Bác, không cần phải sợ, trên đời này vẫn có nhiều người tốt. Anh nhìn xem, chú công an chính là người tốt, hơn nữa em sẽ bảo vệ anh."

Tống Sở cảm thấy rất có cảm giác thành tựu đối với hành động vừa rồi của mình, trước kia cô luôn ảo tưởng mình biến thành nữ chiến sĩ, trở nên vô cùng tài giỏi, sau đó bảo vệ tiến sĩ.

Bây giờ cô đã làm được.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 204: Chương 204



"Anh Tiểu Bác, đều nói đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đầu em không thông minh như anh, tứ chi của em chắc chắn phát triển hơn so anh, cho nên em sẽ bảo vệ anh."

Giang Bác: “...”



Giữa trưa Mã Lan và Tô Chí Phong trở về, nhìn thấy cổng rất hỗn loạn liền bị dọa sợ đến nhanh chóng gõ cổng. Tống Sở mở cổng, hai người nhìn thấy đứa nhỏ khoẻ mạnh không có chuyện gì, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Chuyện gì đã xảy ra thế con, sao cổng lại như vậy?"

Tống Sở kể lại chuyện buổi sáng, sau đó tỏ vẻ rất tiếc nuối: "Thùng nước nhà chúng ta rơi vỡ."

Mã Lan và Tô Chí Phong dở khóc dở cười.

Tô Chí Phong cười ôn hòa, xoa đầu con gái nhà mình, dỗ dành nói: "Không sao, cha sửa cho con."

"Có thể sửa sao ạ?"

"Đương nhiên có thể, con phải tin tưởng cha chứ."

Mã Lan nói: "Thùng nước đó không phải trọng điểm, trọng điểm là con xách thùng nước trèo lên thang sao? Con có biết rất nguy hiểm không? Đúng rồi, con làm sao xách thùng nước lên được?"

Tống Sở: “...”

Giang Bác nói: "Con người dưới tình huống bị k*ch th*ch, sẽ k*ch th*ch tiềm năng của cơ thể."

"Đúng vậy!" Tống Sở nghiêm túc gật đầu: "Con bị tức giận, còn rất sợ hãi. Trong khoảnh khắc đó, con còn cảm giác mình có thể nâng một con trâu lên!"

Mã Lan và Tô Chí Phong đều bị chọc cười.

Mã Lan chân thành nói: "Con gái à, mẹ muốn nói cho con, về sau loại chuyện nguy hiểm này không được làm. Con còn nhỏ, nhỡ may từ trên thang ngã xuống thì sao?"

Giang Bác nói: "Con sẽ đỡ được em ấy."

Tô Chí Phong không dịu dàng với con trai như vậy, nghiêm túc dạy dỗ nói: "Biết là quan hệ anh em các con rất tốt, nhưng con không thể quá nuông chiều Sở Sở, vẫn phải quản. Cứ cho là con có thể đỡ được Sở Sở, bản thân con bị thương thì sao? Trẻ con phải chăm sóc tốt bản thân."

Giang Bác không nói gì.

Tống Sở nói: "Cha, cha đừng nóng giận, sau này con sẽ không thế nữa."

Đứa nhỏ cũng đã nhận lỗi, còn có thể nói gì.

Hơn nữa trong lòng hai người còn nghĩ mà sợ, ngộ nhỡ không có những đồng chí công an kia, thật sự bị người khác xông vào, hai đứa nhỏ phải làm sao?

Mã Lan thở dài nói: "Vẫn may mắn có huyện, hôm qua tôi suy nghĩ nông cạn, chỉ sợ Tiểu Bác bị gián điệp liên lụy. Không ngờ lãnh đạo bên trên lại quan tâm đến chúng ta thế, còn sắp xếp đồng chí công an đến, coi như không bắt được đặc vụ cũng có thể bảo vệ an toàn cho đứa nhỏ."

Tô Chí Phong nói: "Trong cái rủi có cái may, chúng ta không thể luôn nghĩ muốn có lợi. Giống như chuyện chúng ta chuyển đến nơi này, nếu như ở bên ký túc xá kia, ai dám gây sự? Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ thoáng một chút."

Giữa trưa khi cả nhà ăn cơm, cổng lại bị gõ, là ông lão Lâm sát vách.

Vẻ mặt ông lão Lâm áy náy: "Tôi vừa về thì nghe bà lão nhà tôi nói... Chuyện này, chúng tôi xin lỗi."

Mã Lan đã biết những chuyện bực mình này từ lâu, lúc đầu trong lòng cũng có chút phiền, nhưng nhìn dáng vẻ của ông lão trước mặt, c*̃ng không nói lời khiển trách gì.

TBC

Dù sao theo như Sở Sở nói, con trai của ông lão này cũng không nhận người thân.

Ông lão Lâm nói: "Nếu không số lương thực kia lại bớt cho mấy người một ít đi, giảm bớt mười cân cho mấy người."

Tô Chí Phong nói: "Ông Lâm, chuyện này không liên quan đến các người, nên làm gì vẫn làm thế đi."

Mã Lan c*̃ng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi không thích chiếm lợi lộc của người khác. Chẳng qua, đám con cái kia của ông bà chúng tôi sẽ không đi đồn công an bảo lãnh người ra đâu. Đồng chí công an xử lý như thế nào, chúng tôi c*̃ng mặc kệ."

Ông lão Lâm c*̃ng sảng khoái: "Mặc kệ thì mặc kệ, tôi cũng không có đứa con trai như thế."

Ông lão Lâm nói xong cũng rời đi.

Thái độ này của ông cụ ngược lại khiến cho Mã Lan và Tô Chí Phong có ấn tượng tốt hơn một chút.

Mã Lan nói: "May là người nói đạo lý, cơ thể bà lão nhà bọn họ không khoẻ vậy mà hôm nay vẫn ra giúp đỡ Sở Sở nhà chúng ta."

Bà lão Lâm sát vách vẫn luôn ở trong nhà ho khan.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 205: Chương 205



Ông lão Lâm rót nước cho bà cụ: "Vừa đi sang bên cạnh nói chuyện, ngược lại cặp vợ chồng kia rất dễ nói chuyện, không làm khó tôi."

Bà lão Lâm nói: "Vậy là tốt rồi, dù sao bây giờ chúng ta cũng muốn sống yên ổn một thời gian, không muốn gây sự với ai. Thằng ba bị bắt cũng là chuyện tốt, tránh cho lúc nào cũng không yên, gây ra chuyện lớn."

Lòng hai người bị tổn thương sâu sắc, mặc kệ là đất nước này, hay là người thân của mình, đều khiến bọn họ lạnh lòng.

Một số bí mật, bọn họ tình nguyện mang theo xuống đất, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào biết.

Trải qua lần này, hai vợ chồng Mã Lan không dám để đứa nhỏ ở trong nhà một mình nữa, ăn cơm trưa cũng đưa đến bên nhà ông cụ Tô.

Bà nội Tô đã lâu không gặp được hai đứa nhỏ, vô cùng vui mừng: "Lâu rồi cũng không đến thăm bà nội, nghe nói cả nhà chuyển tới nhà mới, c*̃ng không để cho bà đi xem một chút."

Tống Sở c*̃ng tỏ vẻ có lỗi, trước đó cô và anh Tiểu Bác vẫn bận, về sau nghỉ có thời gian rảnh, bọn họ lại vội vàng chuyển tới nhà mới, cũng không có thời gian đến thăm ông bà nội.

Chẳng qua là hiệu trưởng Tô cũng bận rộn, bận đến nỗi không thấy bóng dáng. Ông cụ bởi vì Giang Bác, bây giờ đã là chuyên gia kỹ thuật trong huyện, trở thành thầy giáo chỉ dạy cải tiến động cơ trong huyện, mấy ngày nay mới rảnh rỗi. Vài ngày trước còn bị Huyện trưởng Lữ mời đi đến xưởng làm động cơ gì đó, kết quả bây giờ xưởng máy móc không cho ông cụ đi nữa, còn nói phải giữ bí mật rồi cho ông cụ ở nhà đợi, chỗ nào cũng không được đi khiến cho hiệu trưởng Tô trong lòng hoang mang rối loạn.

Hiệu trưởng Tô nói: "Tiểu Bác à, chuyện động cơ kia rốt cuộc thế nào?"

Giang Bác nói: "Cháu c*̃ng không rõ."

Hiệu trưởng Tô rất phiền muộn, đồ vật là đứa nhỏ này làm, sao mà cái gì đứa nhỏ cũng không rõ vậy chứ.

Bên viện nghiên cứu động lực của tỉnh, huyện uỷ khu vực Vân Sơn dẫn theo Huyện trưởng Lữ, Xưởng trưởng Cổ chờ ở trong phòng tiếp khách.

Bọn họ đã đợi rất lâu rồi.

Lần này tới, bọn họ cũng xem là đến hiến đồ vật quý, thế mà những chuyên gia kỳ cựu còn chưa đi ra từ phòng thí nghiệm.

Người phụ trách tiếp đãi c*̃ng không quá nhiệt tình, chỉ quan tâm việc của mình.

Hai người Huyện trưởng Lữ rất phiền muộn, biết mình đây là bị người ta coi thường.

Vừa rồi bọn họ còn nghe được hai nghiên cứu viên trẻ tuổi thì thầm, nói là xưởng máy móc huyện Bình An hình như từng cung cấp ốc vít cho viện nghiên cứu bọn họ. Là xưởng máy móc sản xuất ốc vít, còn có thể chế tạo ra động cơ?

Nhưng cho dù là thế, vậy cũng phải đợi.

Bọn họ không thể trì hoãn chuyện lớn của đất nước.

Cứ chờ mãi như vậy, chờ đến buổi chiều, rốt cuộc mới thấy những chuyên gia kỳ cựu đang trông mong đi ra từ trong phòng thí nghiệm.

Những chuyên gia kỳ cựu này tuổi cũng lớn, đều là người hơn sáu mươi tuổi, lúc này còn chưa ăn cơm, nhưng vì tiết kiệm thời gian chỉ có thể vừa ăn cơm vừa tiếp đãi nhóm Huyện trưởng Lữ.

Huyện trưởng Lữ đưa bản vẽ và tài liệu thông số kỹ thuật cho những chuyên gia kỳ cựu xem.

TBC

Xưởng trưởng Cổ nói: "Chúng tôi đã tự thử qua động cơ lắp đặt lên xe, dùng rất tốt."

Những chuyên gia kỳ cựu vừa xem vừa ăn cơm, nhìn lên bản vẽ, trên mặt hiện ra dáng vẻ nghi ngờ: "Thì ra động cơ còn có thể thiết kế như thế, giống như động cơ chữ V ở nước ngoài, có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu .

Chuyên gia kỳ cựu bên cạnh nghe thấy lời này, lấy sang xem: "Cái này có thể so sánh với động cơ kia của người ta sao?" Không phải bọn họ không tin, mà là động cơ kia của người ta thật sự tốt.

Ngay cả tài liệu kia, đều là bọn họ bỏ ra rất nhiều công sức, lấy về một chút tin tức từ đồng chí kiều bào nước ngoài mới biết được nước ngoài có kỹ thuật động cơ ô tô mới, nhưng cụ thể là kỹ thuật gì thì bọn họ c*̃ng không rõ, nhưng có thể xác định đó là kỹ thuật động cơ kiểu mới. Hơn nữa bọn họ cũng rất khó sao chép, bởi vì đất nước bọn họ không có vật liệu tốt như vậy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 206: Chương 206



Mặc dù nhìn bản vẽ này có thể thấy được một chút cách thức, nhưng cụ thể có được hay không, đều phải thông qua khảo sát thí nghiệm.

Nói thật, lúc đầu những chuyên gia kỳ cựu cũng không phải quá xem trọng chuyện này.

Chỉ vì bên khu vực Vân Sơn tìm lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo lại chào hỏi cùng bên đại học tỉnh thành, cho nên bọn họ mới bớt chút thời gian tiếp đãi.

Nếu không, bận rộn như vậy, đúng là không rút được chút thời gian đi kiểm nghiệm kỹ thuật mà một cái huyện nhỏ cung cấp.

Loại động cơ này là sản phẩm công nghệ cao, nên phải là phòng thí nghiệm lớn mới có thể sản xuất ra, một cái xưởng máy móc nhỏ như thế không thể có loại kỹ thuật này. Hơn nữa nghe nói chỉ đạt tới 110 - 130 mã lực mà thôi, số liệu này không làm cho bọn họ tò mò chút nào.

Nhưng lúc này nhìn thấy bản vẽ, bọn họ lại có chút xem trọng.

Dựa theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn, không có trình độ nhất định, sẽ không vẽ được bản vẽ này, không cho được thông số kỹ thuật cụ thể như thế.

Tài liệu chi tiết này quả thực như là sau khi thí nghiệm vô số lần mới có được kết quả.

Cơm nước xong xuôi, những chuyên gia kỳ cựu tự mình khảo nghiệm bộ động cơ kia mà nhóm Huyện trưởng Lữ mang đến.

Trong phòng thí nghiệm có công cụ chuyên môn thử nghiệm, có thể cụ thể hơn nhiều so với bên xưởng máy móc kia, đúng là đạt đến 130 mã lực, nhưng con số 130 mã lực này không tính là kinh người, lại nhìn thông số kỹ thuật của nó.

Mã lực lớn như thế, thông số kỹ thuật chỉ mới có 150 b.ft. Nếu như tăng thông số kỹ thuật lên, mã lực hoàn toàn còn có thể cao hơn, dù sao thông số kỹ thuật của động cơ bình thường, tối đa hiện tại cũng có thể đạt tới 200 b.ft.

Chuyên gia kỳ cựu kinh ngạc hỏi Xưởng trưởng Cổ: "Các ông làm loại thông số kỹ thuật này thế nào?"

Huyện trưởng Lữ hoàn toàn không hiểu, nhìn Xưởng trưởng Cổ.

Xưởng trưởng Cổ: “..."

Nếu ông ta thật sự hiểu nhiều như vậy, ông ta còn cần đến huyện Bình An bên kia làm ốc vít sao? Cũng chỉ là ở trước mặt Huyện trưởng Lữ giả vờ tài giỏi một chút mà thôi.

"Người thiết kế, chỉ đưa cho chúng tôi như vậy."

Đây cũng là hiểu lầm nhỏ, lúc trước khi Giang Bác thiết kế, thực sự không thiết kế ra kỹ thuật thấp hơn, nghĩ đến Huyện trưởng Lữ đã nói mã lực cũng chỉ hơn một trăm, anh khống chế thông số kỹ thuật một chút, giảm bớt mã lực.

Xưởng trưởng Cổ đương nhiên không dám sửa đổi, cứ như thế chế tạo ra.

Những chuyên gia kỳ cựu đau đầu nhức óc.

Nhưng nhìn bản vẽ và bảng thông số kỹ thuật, trong lòng lại kích động nói: "Tôi dám khẳng định, kỹ thuật này tuyệt đối tốt hơn so với động cơ chữ V kia của nước ngoài."

"Xưởng các ông nghiên cứu ra như thế nào, ban hạng mục tới rồi sao? Nó được nghiên cứu trong phòng thí nghiệm nào?"

TBC

Một loạt vấn đề làm cho Huyện trưởng Lữ và Xưởng trưởng Cổ cũng không biết trả lời thế nào.

Làm gì có cái ban hạng mục nào, càng đừng nói tới phòng nghiên cứu.

"Đây là đồng chí Tô Giang Bác trong huyện chúng tôi nghiên cứu phát minh." Huyện trưởng Lữ trả lời.

"Vậy đồng chí Giang Bác tới rồi sao?"

Huyện trưởng Lữ lắc đầu: "Không có, cậu ấy cũng chỉ đưa kỹ thuật cho chúng tôi."

"Sao có thể làm ẩu như thế, người nghiên cứu phát minh sao có thể không đến chứ, cậu ấy là người viện nghiên cứu nào? Nghiên cứu lớn như vậy, sao có thể trực tiếp đưa cho xưởng, chuyện này phải thông báo lên phía trên trước." Một số kỹ thuật, bọn họ phải báo trước cho quân dụng, sau đó lại sửa đổi một chút cho dân dụng. Nếu như cứ như vậy trực tiếp đầu tư dân dụng, rất dễ khiến kỹ thuật bị người ta đánh cắp.

Huyện trưởng Lữ ho khan một tiếng: "Không có viện nghiên cứu, tự cậu ấy làm."

Những chuyên gia kỳ cựu: “…”

Lời nói này, cũng không ai dám tin.

Một chuyên gia kỳ cựu tóc bạc nói: "Một mình cậu ấy nghiên cứu? Không có phòng thí nghiệm sao? Làm sao có thể chứ! Không có phòng thí nghiệm, cậu ấy nghiên cứu thông số kỹ thuật thế nào, thí nghiệm ra sao. Cậu ấy hiểu động lực, cũng phải hiểu vật liệu, nếu không làm sao biết dùng vật liệu gì?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 207: Chương 207



Đừng nhìn bọn họ đều là nghiên cứu động cơ, nhưng bất kỳ chuyên gia gì cũng có, dù sao một cái động cơ liên quan đến rất nhiều kỹ thuật.

Huyện trưởng Lữ nói: "Chỉ một mình cậu ấy."

Xưởng trưởng Cổ gật đầu: "Đúng là như vậy."

Huyện uỷ Lý khu vực Vân Sơn hỏi: "Đồng chí này, vậy cái động cơ này, rốt cuộc nó tốt hay không tốt?"

"Đương nhiên tốt, đây cũng là mẫu động cơ mới nhất, nước ngoài cũng không có cái kỹ thuật này đâu!"

TBC

Huyện uỷ Lý bị chấn động.

Mặc dù bọn họ rất chán ghét các nước chủ nghĩa đế quốc, nhưng kỹ thuật kia của người ta thật sự rất tân tiến.

Chuyên gia kỳ cựu lại nói: "Cái kỹ thuật này thật sự cao, mới chỉ dùng vật liệu sẵn có mà đã có thể đạt tới mã lực lớn như thế." Phải biết rằng, vật liệu không tốt thì không thể nào đạt được hiệu quả này. Chỉ là động lực mang đến nhiệt lượng, đều sẽ làm cho động cơ không thể vận hành.

Huyện trưởng Lữ giải thích nói: "Chuyện này tôi hiểu, chúng tôi đã dẫn cậu ấy đi xem vật liệu trước, sau đó mới thiết kế."

“...”

Những chuyên gia kỳ cựu đều kinh ngạc không nói nên lời: "Vị đồng chí Tô Giang Bác này ở đâu, có thể mời đến đây không, nhân tài như vậy trước đó tại sao chúng tôi đều chưa từng nghe đến chứ? Tại sao lại bị mai một ở huyện Bình An?" Tất cả mọi người không thể tin được sự thật này, đồng nghiệp trâu bò như vậy kiểu gì cũng phải có chút danh tiếng trong giới.

Một người chuyên gia khác nói: "Nhất định phải mời đến đây, kỹ thuật này phải báo cáo lên, còn phải báo cáo tư liệu về bản thân của cậu ấy. Nếu như không có đơn vị và ban hạng mục, đây là thành quả cá nhân của cậu ấy."

Huyện trưởng Lữ và Xưởng trưởng Cổ không nghĩ tới còn phải làm như thế.

Huyện trưởng Lữ khổ sở nói: "Còn chưa chắc chắn mời được, cậu nhóc vẫn còn là con nít, mới chín tuổi thôi." Đứa nhỏ Tiểu Bác kia nói cậu nhóc muốn duy trì cuộc sống hiện tại, tìm đến cửa cũng ngại phiền phức, còn có thể mời đến đây?

"Là một đứa nhỏ chín tuổi?" Những chuyên gia kỳ cựu lại xôn xao.

Xưởng trưởng Cổ nói: "Đúng là đứa nhỏ, cậu ấy đưa tất cả kỹ thuật cho xưởng chúng tôi."

Chuyện này làm sao khiến người ta tin được.

Nhưng đồ vật đã đặt ở trước mắt, dường như không tin không được.

Những chuyên gia kỳ cựu lần đầu tiên cảm thấy đầu óc choáng váng, bình thường bận rộn làm nghiên cứu, cũng không có cảm giác này. Một đứa nhỏ chín tuổi, tự mình nghiên cứu ra một cái động cơ kiểu mới, không có bất kỳ phòng thí nghiệm và ban hạng mục nào giúp đỡ, đơn độc hoàn thành…

Vẫn là trưởng ban hạng mục phản ứng nhanh hơn: "Trước tiên báo cáo vấn đề này cho bên Sở trưởng, kỹ thuật này vẫn nên làm tốt công tác giữ bí mật, cũng phải sắp xếp người liên hệ với đồng chí Tô Giang Bác.

Lúc Huyện trưởng Lữ từ tỉnh thành trở về, dù có gấp gáp thì cũng đã là ba mươi Tết. Ông ta không giống với những chuyên gia kỳ cựu chỉ biết làm thí nghiệm kia, biết rằng công việc nghiên cứu khoa học tuy rất quan trọng, nhưng ba mươi Tết tìm đến cửa cũng không tốt lắm.

Đặc biệt là tính tình của Tiểu Bác kia, chọc người ta nổi nóng thật sự không vui, đến lúc đó ngay cả cửa cũng không cho vào chứ đừng nói đến là sẽ mời người ta đi tỉnh thành.

Cho nên Huyện trưởng Lữ cũng dứt khoát không tới cửa tìm người, dự định mùng hai Tết sẽ đi, thế là tìm Thư ký Lý hỏi một chút tình hình trong huyện.

Mọi chuyện trong huyện đều tốt, nhưng Thư ký Lý biết Huyện trưởng Lữ xem trọng Giang Bác, cho nên lập tức báo cáo chuyện đám ông ba Lâm gây sự cho Huyện trưởng Lữ: "May là đồng chí công an đến kịp thời nên không có chuyện gì, chỉ là đập cửa nhà họ Tô quá mạnh, có vẻ như đứa nhỏ cũng bị dọa."

"Một đám khốn nạn." Huyện trưởng Lữ tức giận.

Huyện trưởng Lữ rất chán ghét mấy con sâu bọ trong giới tư bản kia, những người thành thật còn tốt, chỉ sợ những kẻ con ông cháu cha ngu dốt còn mang theo những thói hư tật xấu vào xã hội mới.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 208: Chương 208



Huyện trưởng Lữ không thích những nhà tư bản chuyên bóc lột công nhân, nhưng lại càng chán ghét đối với loại súc vật đến cả cha mẹ ruột cũng hại.

Hơn nữa lần này còn náo loạn trước mặt Giang Bác.

Giang Bác là người nào chứ, đây chính là công thần nghiên cứu ra kỹ thuật động cơ kiểu mới cho đất nước, là nhân tài! Là niềm tự hào của huyện Bình An.

Hơn nữa ở tỉnh thành nghe được những chuyên gia kỳ cựu kia khen kỹ thuật động cơ của Giang Bác chỉ trên trời mới có còn dưới đất thì không, Huyện trưởng Lữ bây giờ càng ý thức được tầm quan trọng của Giang Bác, đối với chuyện gián điệp càng thêm coi trọng, nhìn thấy ai cũng giống như gián điệp, cỏ cây đều đánh.

Ông ta nghiêm túc nói: "Điều tra rõ chưa, là gián điệp sao?"

Thư ký Lý trả lời: "Ngược lại không phát hiện bọn họ có hành vi gì, chuyện gây sự lần này đơn thuần chỉ vì nhà ở. Xem ra là nghĩ rằng người chuyển vào ở là một cặp vợ chồng trẻ và con nhỏ, muốn đến làm loạn kiếm chút lợi lộc, bọn họ cũng không biết ngôi nhà đã thật sự bị bán."

"Đây là xã hội mới, không thể để loại sâu bọ bọn họ làm loạn, xem bình thường ông ba Lâm này còn có hành vi gì không tốt, để cho ông ta đi nông trường cải tạo mấy ngày."

Thư ký Lý gật đầu.

TBC

"Vậy bên nhà họ Tô, tôi nên sắp xếp như thế nào?"

Huyện trưởng Lữ nghiêm túc nói: "Mỗi ngày, sáng trưa chiều tối đều để đồng chí công an đi tuần tra, chủ yếu xem gần đó có đối tượng khả nghi nào không."

Thư ký Lý nghe xong, đây đúng thật là tư thế bắt gián điệp, nhất thời c*̃ng khẩn trương theo.

"Huyện trưởng, trong huyện chúng ta thật sự có gián điệp sao?"

"Đây không phải là đề phòng sao? Dù sao huyện chúng ta cũng không được sơ suất, để dân quân các khu vực tiếp theo cùng điều tra dân số vào thành phố. Tiểu Lý, chúng ta phải coi trọng đứa nhỏ Tiểu Bác này, thằng bé thật sự là một bảo bối."

Thư ký Lý: “...”

Như vậy còn chưa đủ coi trọng sao, cái gì cũng cung cấp cho họ rồi.

...

Bên nhà ông cụ Tô, toàn bộ thành viên trong gia đình đều đón giao thừa trong nhà hiệu trưởng Tô, ăn bữa cơm đoàn viên.

Mặc dù các anh em nhà họ Tô đều đã ra ở riêng, nhưng vẫn phải đoàn tụ cùng nhau vào cuối năm.

Giao thừa năm nay khá đặc biệt, dù gì trong nhà cũng có thêm hai đứa nhỏ.

Đây cũng là năm đầu tiên Tống Sở và Giang Bác ở nhà ông cụ Tô, ý nghĩa vô cùng lớn.

Đối với hai đứa nhỏ này, trong lòng người nhà ông cụ Tô đều đã tiếp nhận, c*̃ng không còn cảm thấy bọn họ không phải là người ngoài mà hoàn toàn đối xử như con cháu ruột thịt.

Dù sao hai đứa nhỏ này cũng rất được người ta yêu thích, đặc biệt là sau khi về nhà họ Tô, cặp vợ chồng Tô Chí Phong và Mã Lan quả thực thay đổi long trời lở đất.

Việc hộ khẩu đã được giải quyết, bây giờ nhà ở cũng đã xong.

Quả thực đã hoàn thành được mấy chuyện lớn trong cuộc đời.

Tống Sở còn mang theo mấy đứa nhỏ tiến bộ, cùng xuất bản một cuốn sách, cuốn sách thứ hai đầu xuân cũng sẽ xuất bản.

Đứa nhỏ như vậy, ai có thể không thích cơ chứ?

Bởi vì là Tết âm lịch, bọn nhỏ đều mặc quần áo mới nô đùa trong sân. Tống Sở mặc áo bông đỏ rực, quấn khăn quàng cổ màu vàng nhạt, được Mã Lan buộc cho một búi tóc trên đầu, đáng yêu vô cùng. Giang Bác thì mặc một bộ áo bông dáng dài màu lam, tóc đen mềm mại xoã trên trán, hai tay đút túi nhìn Tống Sở đang chơi đùa cùng mấy đứa nhỏ.

Liếc mắt nhìn qua tuy vô cùng đơn giản, nhưng lại hút ánh nhìn của người khác không thôi.

Bà nội Tô từ trong nhà đi ra nhìn hai đứa nhỏ, cũng cực kỳ yêu thích.

Bà cụ lấy bao lì xì đỏ trong túi ra: "Tất cả lại đây."

Đám Tô Bảo Cương đều là người có kinh nghiệm, thấy điệu bộ này của bà nội Tô lập tức biết bà nội muốn phát lì xì, một mạch chạy đến, tranh nhau đưa tay ra phía trước.

Tống Sở và Giang Bác chưa hiểu rõ tình hình, thế là bị tụt lại phía sau.

Bà nội Tô chụp tay đám Tô Bảo Cương lại: "Một đám khỉ nhỏ, không biết khiêm nhường?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 209: Chương 209



Tô Bảo Minh nói: "Đúng vậy, nhỏ tuổi nhận trước!"

Sau đó vươn tay ra.

TBC

Tô Bảo Lượng trực tiếp nắm cổ áo cậu bé kéo về phía sau: "Nhỏ nhất, giỏi đấy, đương nhiên phải để Sở Sở và em ba nhận trước."

Bà nội Tô vui vẻ: "Tiểu Lượng nhà ta cũng trưởng thành rồi, bắt đầu hiểu chuyện."

Sau đó vẫy gọi Tống Sở và Giang Bác: "Sở Sở, Tiểu Bác, đến đây với bà nội."

Tống Sở lập tức kéo Giang Bác đi đến phía trước, ngọt ngào nói: "Bà nội, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới, bà nội thấy mấy đứa khỉ con lập tức rất vui vẻ."

Sau đó đưa lì xì trong tay cho Tống Sở và Giang Bác.

Tống Sở đã lớn như vậy, lần đầu đón Tết âm lịch, nhận lì xì, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn bà nội!"

Giang Bác nhận lì xì, cũng nói: "Cảm ơn bà nội."

"Tốt, đều là đứa nhỏ ngoan." Vẻ mặt bà nội Tô tươi cười, lại phát lì xì cho những đứa nhỏ khác.

Tống Sở kéo Giang Bác sang một bên, giơ bao lì xì của mình ra: "Anh Tiểu Bác, em có lì xì rồi, đây là tiền mừng tuổi. Cầm tiền mừng tuổi, cả năm đều sẽ bình an, dồi dào sức khỏe."

Giang Bác đưa lì xì trong tay cho cô: "Em cất đi."

Tống Sở nói: "Không được, anh phải đặt ở trong túi, đến tối đặt ở dưới gối ngủ, đây chính là ép tuổi."

Cô nhét lì xì của Giang Bác vào trong túi áo, còn vỗ vỗ: "Đừng làm rơi, nhớ là buổi tối để ở dưới gối."

Giang Bác gật đầu.

Khác với Tống Sở bên này, đám Tô Bảo Cương cầm lì xì là chạy ra ngoài, đi cung tiêu xã mua đồ.

Tô Bảo Cương còn bảo Tống Sở đi, Tống Sở nói: "Tiền này phải giữ lại ép tuổi."

Tô Bảo Cương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đừng ngốc, giữ lại thì ngày mai cũng không phải của chúng ta."

Tô Bảo Phương đặc biệt cảm động: "Đúng, hàng năm mùng hai sẽ bị cha mẹ lấy mất, nói với chúng ta là cất đi, nhưng chị đã lớn như vậy rồi đến giờ cũng không biết tiền mừng tuổi của mình đã đi đâu."

Tô Bảo Minh nói: "Người lớn đều là kẻ lừa đảo! Chị Sở Sở, chị không nên quá ngây thơ."

Tô Bảo Minh yếu ớt nói: "Tuy rằng em cũng muốn tiết kiệm, nhưng không giữ được tiền mừng tuổi, cũng không phải tiền mừng tuổi của chúng ta, vẫn nên dùng hết đi."

Tống Sở: “...” Vẫn không nỡ dùng, tiền mừng tuổi đầu tiên. Hơn nữa cho dù ngày mai đưa tiền cho mẹ Mã Lan cũng không sao.

Thấy hai người không vui, mấy đứa nhỏ cho hai người bọn họ một ánh mắt thương hại, sau đó co cẳng chạy, sợ bị mấy người lớn thấy được, không cho bọn họ mua đồ, tiền tới tay lại không còn.

Một lát sau, mấy đứa nhỏ cầm các loại bánh kẹo và đồ ăn vặt mua được trở về, nhưng khiến Từ Mỹ Lệ và Phùng San bọn họ tức điên lên.

Từ Mỹ Lệ tức giận đuổi theo đánh Tô Bảo Cương: "Sao lại sử dụng tiền mừng tuổi, phải ép tuổi chứ!" Là ngày cuối cùng của năm, vẫn có thể đánh đứa nhỏ.

Tô Bảo Cương phồng mồm, úp mở nói: "Nếu không mẹ cho con một ít?"

Từ Mỹ Lệ: “...”

Nhìn lại dáng vẻ ngoan ngoãn của con trai con gái nhà Mã Lan kia, tức giận muốn đau tim. Làm sao so với con nhà người ta, con nhà mình quả thực là thằng nhóc thối.

Ngược lại Phùng San không đánh con, là một người mẹ nghiêm khắc, một ánh mắt của bà ta đã có thể khiến hai đứa nhỏ cúi đầu nhận lỗi.

Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương tội nghiệp nhìn mẹ mình.

Tống Sở cảm thấy bọn nhỏ thật đáng thương đành nói: "Bác gái cả, bác gái hai, mọi người đừng tức giận, cháu chia tiền mừng tuổi cho mọi người thì mọi người lại có tiền mừng tuổi." Bà nội cho không ít, mỗi người một tệ đấy.

Từ Mỹ Lệ đột nhiên muốn sinh con gái, hai đứa con trai quả thực chính là đòi nợ, nào có con gái tri kỷ như vậy.

Tim Phùng San c*̃ng mềm nhũn, thế nhưng tức giận hoảng hốt.

Trước kia bà ta luôn xem thường Mã Lan, nhưng bây giờ Mã Lan người ta chỗ nào cũng không kém bà ta, con cái cũng được giáo dục tốt như vậy.

Cuối cùng đương nhiên là không cần Tống Sở chia tiền tiêu vặt.

Hiệu trưởng Tô trực tiếp phát cho bọn nhỏ mỗi người thêm một phần, cất vào trong túi áo.
 
Back
Top