Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 200: June công chúa



Chiến trường trải dài trước mắt. Một vùng đất rộng lớn đẫm máu, khói bụi cuồn cuộn.

Năm hiệp sĩ, mỗi người đại diện cho phe phái tương ứng, cưỡi ngựa tiến lên để đối diện với số phận.

Thiên đường và địa ngục dường như nín thở, chuẩn bị cho trận chiến sinh tử.

Các hiệp sĩ lộng lẫy trong bộ giáp bạc sáng bóng, lao nhanh qua những cơn gió để gặp mặt những đối thủ hùng mạnh.

Các công chúa bám chặt vào lưng họ, mỗi người đều đội những viên miện ngọc màu khác nhau.

Tiếng gầm như sấm rền mỗi khi thân hình to lớn của họ đối kháng nhau, không ai muốn thua trong trận chiến sức mạnh.

Tiếng va chạm cơ thể và tiếng bước chân nặng nề, năm hiệp sĩ và công chúa chiến đấu anh dũng chống lại lực lượng của kẻ thù.

Bằng cách né tránh và luồn lách, họ đã thể hiện sức mạnh độc đáo của bản thân trong trận đấu.

Bên rìa là những quý ông đang hét lớn đòi cược.

"June ơi, anh xinh quá!" Akira hét lên, cười cùng các đồng đội của mình.

Các hiệp sĩ và công chúa khác cũng bật cười.

'Xinh? Không dễ thương sao?'

June lắc đầu và không để ý đến tiếng cười ngoài kia, tập trung vào mục tiêu của mình.

"Casper," anh vỗ nhẹ vào lưng thực tập sinh. "Chúng ta hãy nhắm vào C-Jay và Jisung."

Casper. "Hiểu rồi. Nhưng anh không muốn tháo mũ len ra để vương miện bám chặt hơn sao?"

"Đừng nói nữa. Cứ làm đi," June thúc giục, giữ chặt vương miện trong khi Casper chạy về phía Jisung.

Jisung và C-Jay quay lưng lại, bận chiến đấu với Zeth và Jaxon. June coi đó là cơ hội để tấn công sau lưng họ và cướp vương miện từ đầu Jisung.

Tiếng còi báo hiệu, giọng Mimi vang lên trên sân. "C-Jay và Jisung, ra ngoài!"

Đội của họ đều thốt lên thất vọng trong khi đội của June thì vui mừng. June tự cười khi ném vương miện sang một bên, đối mặt với một đối thủ khác.

Với bốn đội còn lại, Zeth đối đầu với Lâm Chí. Ngược lại, Casper và June đối mặt với Sehun và Leo.

"Đến đây nào." Leo cười khẩy, dụ dỗ June lấy vương miện của mình.

June khẽ cười, nhìn vào đôi mắt tự tin của Leo. Cơ thể này hẳn đã mất đi sức mạnh, nhưng tốc độ và bản năng cũ thì vẫn hoàn hảo.

Sehun và Leo không biết chuyện gì xảy ra. Trong một giây, họ đang đứng trước cặp đôi này.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, vương miện của Leo đã rơi khỏi đầu anh.

Đôi mắt Leo mở to vì sốc. "Cái quái gì thế này"

June mỉm cười khi xoay chiếc vương miện trên ngón tay rồi ném nó sang một bên.

"Sehun và Leo, ra ngoài!"

"Lâm Chí và Steel, ra ngoài!"

Chỉ còn lại hai đội, sự căng thẳng dường như ngày càng tăng cao.

"Zeth và Casper thực sự là đối thủ cạnh tranh. Làm sao họ có thể là 2 người đứng đầu ngay cả trong những sự kiện như thế này?"

"Mấy ông đang ủng hộ ai vậy?"

"Jaxon và Zeth có vẻ mạnh hơn."

"Không." Akira lắc đầu khi nhìn June, người trông có vẻ quyết tâm hơn bao giờ hết.

Cuối cùng thì tính cạnh tranh cũng đã bộc lộ.

June không thích chơi game, nhưng khi chơi thì...anh muốn hơn thua hơn bao giờ hết.

"Ngôi sao thực sự của trò chơi là June." Akira chỉ tay về phía anh.

Những người khác hướng mắt về phía June, và người kia thực sự đang bùng cháy. Họ chưa bao giờ thấy June quyết tâm như vậy trước đây!

Phải đến trò chơi công chúa, anh ấy mới thực sự bộc lộ bản tính hiếu thắng của mình.

Hai cặp vây quanh nhau, ánh mắt khóa chặt trong
cái nhìn không ngừng nghỉ.

Dường như có tia lửa giữa ánh mắt của họ, mặt đất bên dưới rung chuyển dưới mỗi nỗ lực tấn công.

Trong một thời gian, hai đội có vẻ ngang tài ngang sức. Những đòn đánh nhanh của June xoay quanh những cú đánh mạnh của Jaxon, và Zeth chống lại những cú đẩy mạnh của Casper.

Những người chứng kiến nín thở theo dõi khi cả hai chiến đấu với cường độ mãnh liệt như những gã khổng lồ cố gắng ăn thịt người.

Nhưng rồi, khi bụi lắng xuống và mặt trời lên cao hơn nữa, cục diện trận chiến bắt đầu thay đổi.

June chuyển động uyển chuyển và chính xác, đã tìm thấy một lỗ hổng trong hàng phòng thủ của Jaxon.

Với một đòn tấn công nhanh như chớp, anh hất tung vương miện của Jaxon lên không trung.

Vương miện dường như bay chậm, mỗi học viên đều theo dõi quỹ đạo của nó. Sau đó, nó rơi xuống đất, cùng với tiếng còi.

"Trận đấu đã kết thúc. Xin chúc mừng Casper và June! Đội của các bạn đã chính thức giành được 10 điểm."

*****

Tuy nhiên, các trận đấu còn lại không hề dễ dàng.

Đội ngũ sản xuất quyết tâm khai thác tối đa năng lượng thực tập sinh.

Trò chơi thứ hai là 'Kéo co.'

Chỉ là một trò chơi 'Kéo co' cổ điển và thú vị.

Sai rồi! Họ phải nhúng tay vào dầu trước khi tham gia cuộc thi, dẫn đến một mớ hỗn độn trơn trượt.

Cuối cùng, đội của Zeth đã giành giải nhất, trong khi đội của June chỉ đứng thứ ba.

Tuy nhiên, trò chơi thứ ba lại có lợi cho June. Đó là một cuộc đua chạy tiếp sức, nhưng họ phải đeo chân vịt lặn khi chạy.

Một trò chơi vô lý, nhưng cuối cùng đội của June đã giành chiến thắng.

Các đồng đội của anh reo hò khi June chạy hết tốc lực ở vòng đua cuối cùng.

Jangmoon. "Chết tiệt, đại ca đang bốc cháy. Anh ấy nhanh kinh khủng."

"Kiếp trước đại ca có phải là báo gêpa không?" Jangmoon nói đùa trong khi June cố gắng điều hòa hơi thở.

June sau đó tập trung ánh mắt vào sân đấu, mắt nheo lại khi thấy Zeth đang tiến gần đến vạch đích.

"Đội của Zeth đứng thứ hai!" Kiera tuyên bố.

Các đội khác nhanh chóng về đích, nhưng họ đã không còn cơ hội giành giải thưởng và quyền được lựa chọn thể loại bài hát của mình.

June nhìn thấy đội của Zeth vui mừng, anh thở dài.

"Hòa rồi." anh lẩm bẩm, đếm số điểm họ đạt được trong đầu.

Thật vậy, cả hai đều đạt được 26 điểm.

"Ôi trời," Mimi thốt lên khi nhìn vào kết quả hiện tại. "Có vẻ như chúng ta hòa rồi!"

Tất nhiên, đoàn làm phim đã chuẩn bị cho mọi tình huống.

Họ đưa cho Kiera một tấm thẻ gợi ý, và nữ thần tượng xinh đẹp nhanh chóng đề cập cho các thực tập sinh.

"Vì chỉ có chỗ cho một đội chiến thắng nên chúng tôi quyết định tiến hành trận đấu loại trực tiếp!"

Jangmoon và Daeho r*n r* khó chịu.

"Ugh," Jangmoon phàn nàn. "Tôi đói... và mệt! Tại sao chúng ta không thể chiến thắng?"

Ngược lại, Ren chỉ thở dài nặng nề. Anh đã im lặng trong hầu hết thời gian họ chơi, nhưng cậu ấy vẫn tham gia chơi cùng.

Mimi hào hứng tuyên bố. "Và vì chúng ta đã xác định được tốc độ, sức mạnh và chiến lược, giờ chúng ta hãy thử khả năng ngắm bắn của các bạn! Trò chơi phá vỡ thế bế tắc sẽ liên quan đến... phi tiêu!"

"Chọn một học viên trong đội của bạn và người nào ngắm được gần hồng tâm nhất sẽ giành chiến thắng trong Ngày hội thể thao!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 201: Xạ thủ sắc bén



"Tôi không làm được." Bo Wen thở dài khi trốn sau bức tường.

Quân Hạo lè lưỡi. "Người của chúng ta đang chờ bên ngoài để phục kích. Chỉ cần gây mê Shen thôi." Anh đang nói về tên doanh nhân th*m nh*ng nổi tiếng với việc buôn bán t*nh d*c phụ nữ trẻ.

Bo Wen hỏi. "Tại sao không thể bắn chết tên đó chứ? Cái phi tiêu chết tiệt này khó ngắm quá."

Quân Hạo thì thầm hét lên. "Không thể g**t ch*t tên đó được. Ông chủ đã ra lệnh phải bắt sống hẳn về. Cần phải moi thêm thông tin mật từ hắn nữa."

"Vậy thì anh làm đi." Bo Wen đưa cho anh ta mũi tên tẩm thuốc an thần mạnh pha với thuốc thần kinh.

Ngay cả một giọt thuốc vào máu nạn nhân cũng có thể khiến đối phương ngủ thiếp đi trong vài giây.

Quân Hạo thở dài, cẩn thận lấy phi tiêu từ tay Bo Wen. "Xong nhiệm vụ này tôi nên nhận được giấy phép tăng lương thôi."

Anh lẩm bẩm nhìn lén qua bức tường. Người đàn ông rậm lông với cái bụng bia phình ra, được bao quanh bởi những cô gái trẻ.

Anh nhắm một mắt, tập trung vào cổ của con quái vật lông lá.

"Đừng trượt," Bo Wen thì thầm, mùi thơm quyến rũ của bữa bún mắm vừa ăn thoáng thoảng trong không gian chật hẹp.

"Vậy thì đừng nói nữa." Jun Hao khẽ quát rồi quay người lại.

Quân Hạo hít một hơi thật sâu.

3...2...1...

"Anh làm được mà, June!" Jangmoon hét lớn hết cỡ ngay khi June chuẩn bị ném phi tiêu vào bảng.

Anh đối đầu với Jaeyong, và tên khốn đó đã làm rất tốt. Phi tiêu của cậu ta chỉ cách hồng tâm vài milimet.

"Cậu nghĩ anh ấy có làm được không?" Jaxon hỏi Zeth trong khi nhìn vào tấm bia bắn.

Zeth. "Không. Đại ca đã chơi rất tốt trong các trận đấu trước, nhưng Jaeyong đã làm quá tốt rồi. Có ít hơn 5% khả năng đội kia giành chiến thắng."

Akira reo lên. "Thắng chắc rồi. Giành vị trí đầu tiên và chọn thể loại mà chúng ta muốn thôi!"

Đối với những người đang theo dõi, có vẻ như người chiến thắng đã được xác định.

June chỉ mỉm cười và liếc nhìn những người bên ngoài trước khi tập trung sự chú ý trở lại vào bảng phi tiêu.

Sẽ là rất đáng tiếc nếu không bắn trúng hồng tâm.

"3...2...1....." June thì thầm trước khi ném phi tiêu vào bảng.

Phi tiêu bay trong không trung, dường như chuyển động chậm lại.

Các thực tập sinh tập trung ánh mắt vào phi tiêu và nín thở.

Tuy nhiên, ánh mắt của một người không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của June. Cô ấy hét lên trong lòng.

Mimi. 'Ngay cả khi không trang điểm June vẫn đẹp trai quá đi!. Nhưng tại sao anh ấy lại đội mũ len? Lạnh à?'

Những học viên khác vẫn tiếp tục nín thở.

Sau đó, phi tiêu đập vào bảng.

Một phi tiêu khác rơi xuống đất.

Mắt của các thực tập sinh mở to khi nhìn vào phi tiêu duy nhất trên bảng. Phi tiêu của June đã bay thẳng vào giữa, đánh bật phi tiêu của Jaeyong ra khỏi bảng.

"Chuyện đó có thể xảy ra sao?" Akira thì thầm.

C-Jay lắc đầu kinh ngạc khi nhìn qua nhìn lại giữa bảng và June. "Anh thực sự là một con quái vật. Làm sao anh ta có thể giỏi cả cái này nữa vậy?"

Kiera và Mimi cũng ngạc nhiên trước sự chính xác của June. Mimi sắp hét lên ngay lúc đó, nhưng Kiera đã giữ cô lại.

"Chúng ta đã tìm ra người chiến thắng! Đội do thực tập sinh Casper thành lập đã giành được giải thưởng và đặc quyền được chọn thể loại bài hát cho Nhiệm vụ sản xuất!"

"Và cứ như thế, Ngày hội thể thao đã chính thức kết thúc. Nhưng trước đó, chúng tôi sẽ công bố giải thưởng cho những người chiến thắng!"

Đội ngũ sản xuất đẩy một chiếc bàn phủ vải trắng vào.

Tim June bắt đầu đập loạn xạ vì phấn khích. Trong mùa đầu tiên, các cô gái được tặng loa đắt tiền.

Các chàng trai trong mùa thứ hai được tặng giày thể thao, trong khi những chàng trai trong mùa thứ ba được tặng tai nghe chất lượng cao và máy quay phim.

Có vẻ như giải thưởng ngày càng lớn hơn theo thời gian, và June chỉ hy vọng vào một điều duy nhất.

Một chiếc điện thoại mới.

Kiera và Mimi bước tới chiếc bàn có mái che, ánh mắt của Mimi vẫn hướng về June.

"Chúng ta hãy để những người chiến thắng tự công bố giải thưởng nhé." Kiera nói và thuyết phục năm thực tập sinh lên phía trước.

"May mắn thật đấy!"

"Giành giải thưởng và được đứng cạnh hai người đẹp? Quá hời rồi!"

"Tôi tự hỏi Kiera có mùi gì nhỉ."

Năm người tiến lên phía trước, June là người phấn khích nhất. Tuy nhiên, anh cố gắng hết sức để không biểu hiện ra.

"Bây giờ các bạn có thể tiết lộ giải thưởng!"

Casper nắm chặt mép tấm vải trắng và nhanh chóng lấy ra những món đồ.

Các thực tập sinh đều kinh ngạc khi nhìn thấy hàng loạt công nghệ hiện diện trước mắt.

"Một bộ sạc nhanh! Phụ kiện gắn ống kính máy ảnh! Và một skin trò chơi độc quyền cho 'Benshim Infarct' sẽ được trao cho những người chiến thắng. Xin chúc mừng!" Mimi phấn khích nói, vẫn vui mừng vì June đã giành chiến thắng trong trò chơi.

Các đồng đội nhìn vào giải thưởng với vẻ kinh ngạc.

Ngược lại, June không nói nên lời ngay khi nhìn thấy những món đồ đó.

Hầu hết những phụ kiện này không dùng được trên chiếc điện thoại cổ kia.

Mà anh cũng không chơi trò gì đó mà họ vừa nhắc đến.

'Nhưng này, ít nhất thì mình cũng thắng được một cục sạc, phải không?'

Với một nụ cười miễn cưỡng, June cầm lấy cổng sạc và c*m v** điện thoại.

Nó không vừa.

Jangmoon hào hứng sử dụng những phụ kiện mới, chiếc điện thoại của cậu ấy được trang bị công nghệ mới nhất.

"Tại sao anh không dùng sạc mới đi?" anh hỏi June.

June lè lưỡi không trả lời, thay vào đó, anh mở Navel ra để giải tỏa căng thẳng.

Tuy nhiên, có vẻ như June còn căng thẳng hơn khi nhìn thấy những cuộc thảo luận về "sự không dễ thương" của mình trên trang thịnh hành.

June lè lưỡi, chọc vào vai Jangmoon.

"Này," June nói, giọng điệu vẫn nghiêm túc như thường lệ.

Jangmoon tháo tai nghe Bluetooth ra và nhìn June với đôi lông mày nhướng lên.

"Có chuyện gì thế anh?"

Không chút do dự, June đặt câu hỏi:

"Tôi có dễ thương không?"

Jangmoon chớp mắt một cách hài hước nhìn June. "Ừm, đó có phải là một câu hỏi mẹo không?"

"Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi!" June quát. "Tôi có dễ thương không?" anh nhắc lại, siết chặt cánh tay Jangmoon.

"Á!" Jangmoon kêu lên. "Không phải thế!" anh hét lên, cố gắng gỡ tay mình ra.

June nới lỏng cổ tay. "Xin lỗi. Không sao chứ?" anh hỏi.

"Không đâu," một giọng nói khác đáp lại. June quay sang một bên và nheo mắt nhìn Daeho.

"Sao cậu lại nói vậy?" June hỏi.

Daeho nhún vai đáp. "Đó chỉ là cảm giác của em thôi. Ngoại hình của anh thì dễ thương, nhưng tính cách thì không. Cái này thì chẳng cần xác nhận."

"Yup," Jangmoon gật đầu đồng ý. "Anh rất đàn ông! Tất cả các màn trình diễn đều u ám, và anh rất hợp với concept này."

"Tôi đã hát bài Little Meow Meow," June nói một cách vô cảm.

Daeho. "Nhưng anh cũng làm nó tối nghĩa đi. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc sắp xếp một bài hát thiếu nhi như thế."

"Anh dễ thương mà." Casper đột nhiên ngắt lời, khiến cả ba người khó hiểu nhìn cậu.

"Anh làm em nhớ đến con mèo nhà em." Casper nói tiếp.

June lắc đầu và quyết định bỏ qua bình luận của cậu ta.

"Còn cậu thì sao?" June quay sang Ren nói. "Cậu nghĩ là từ trước đến giờ tôi chỉ biểu diễn những bài hát u ám thôi sao?"

"Hả?" Ren nói, trông có vẻ hơi mất trí. "Ừ, em đoán vậy. Tất cả chúng đều khác nhau, nhưng bằng cách nào đó các màn trình diễn đều...cảm xúc và...tối tăm...giống như một emo."

June thở dài, dựa vào ghế.

"Mấy cậu nghĩ là tôi có thể ... hát một bài hát sôi động không?"

Daeho cười khẽ. "Thành thật mà nói, em không biết. Anh hiếm khi cười, mà đó là điều kiện tiên quyết cho một màn trình diễn dễ thương."

"Nhưng anh không cần lo lắng, anh vẫn đang làm tốt. Màn trình diễn cho đến giờ rất tuyệt."

Đừng lo lắng?

June thực sự đang rất lo lắng.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 202: Giới thiệu thể loại



"Chào mừng các thực tập sinh trở lại!" Minho reo lên khi các thực tập sinh quay về trung tâm đào tạo.

Hầu hết mọi người đều nồng nặc mùi mồ hôi và cỏ, nhưng đoàn làm phim không muốn lãng phí thời gian.

Bone. "Mọi người chơi có vui không?"

Có những tiếng thì thầm khó hiểu trong phòng. Các thực tập sinh lúc này rất mệt mỏi, nhưng họ phải tăng tốc vì chỉ còn chưa đầy hai tuần để hoàn thành bài hát và sân khấu của mình.

"Vì nhóm đầu tiên chọn thể loại đã được xác định, bây giờ tôi sẽ giới thiệu các thể loại mà các bạn có thể lựa chọn!"

"Mọi yếu tố được các nhà sản xuất tuyển chọn kỹ lưỡng dựa trên các xu hướng mới nhất trong ngành công nghiệp K-pop." Bone thông báo.

Minho lướt tay qua tấm dán nhãn đầu tiên và nhanh chóng xé nó ra.

Bone. "Đầu tiên-Electro-Techno. Đây là một thể loại nhạc dance điện tử kết hợp các yếu tố của cả nhạc điện tử và nhạc techno. Thể loại này xuất hiện vào những năm 1980 và phát triển kể từ đó, kết hợp nhiều phong cách và ảnh hưởng khác nhau."

"Electro-Techno đặc trưng bởi nhịp điệu mạnh mẽ, âm thanh sâu tạo ra cảm giác không gian rộng lớn và mang đến nhiều cảm xúc thường có tính chất tối tăm hoặc bí ẩn."

"Một số ví dụ thuộc thể loại này là 'Naughty Boy của G-DINOSAUR và TAEOLD,' 'Lalalie của SunMeme,' và 'Play it Hot của EX MONSTA ft. STEVEN EΝΟΚΙ.'"

"Thứ hai," Minho thốt lên, một lần nữa thu hút sự chú ý của các thực tập sinh.

"Grunge Pop-Rock. Đây là sự kết hợp giữa các yếu tố nhạc grunge và nhạc pop. Nó kết hợp âm thanh thô, do guitar dẫn dắt cùng grunge với giai điệu hấp dẫn của nhạc pop. "

"Grunge Pop đại diện cho một khía cạnh nhẹ nhàng và du dương hơn của phong trào grunge, mang đến sự cân bằng giữa sự sắc sảo của nhạc alternative rock và sức hấp dẫn chính thống của nhạc pop. "

Các bài hát có phong cách này là 'Just a Loser của TNT,' 'Crossed-Eyed của DREAMRELEASER,' và 'Bird Poop on My Sweater của TREEZ.'"

Bone. "Và chúng ta còn ba thể loại."

"Thể loại tiếp theo là Trap K-Pop. Nổi bật với việc sử dụng nhịp trap, đặc trưng bởi việc sử dụng nhiều hi-hat, snare roll và 808 bassline. "

"Mặc dù chịu ảnh hưởng của trap, thể loại này lại nhấn mạnh vào giai điệu hấp dẫn."

"Phong cách này có thể được áp dụng trong các bài hát như 'Sane của 1MINUTE,' 'Cold của LOONEY,' và '1st Sense của NTC YOU."

June cau mày khi thể loại thứ ba được nhắc đến. Tính đến thời điểm hiện tại, những thể loại này có một điểm chung - tất cả đều là những khái niệm đen tối.

Nói một cách đơn giản hơn, đây là những thể loại mà June đã ít nhiều đưa vào các buổi biểu diễn trước đây của mình.

"Thể loại áp chót là Moombahton!" Minho mỉm cười.

"Cá nhân tôi thực sự thích nghe những bài hát thuộc thể loại này. Moombahton là một thể loại phụ khác của nhạc dance điện tử."

"Xuất hiện từ những năm 2010, thể loại này kết hợp các yếu tố nhịp điệu và bộ gõ của nhạc reggaeton với nhịp điệu mạnh mẽ của nhạc house."

"Ví dụ như 'lcon của BST có sự góp mặt của Micki Mijam,' 'NonoGege của MAMAMO,' và 'Talala của G-ACTIVE.'"

Vào thời điểm này, các thực tập sinh khác đang thảo luận về thể loại mà họ muốn theo đuổi.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể thực hiện Trap K-Pop rất tốt", Jaxon gợi ý với Zeth. "Thể loại này đang là xu hướng hiện nay".

"Hmm," Zeth đồng ý. "Ren cũng có thể thích thể loại này, vì vậy chúng ta cần nghĩ đến lựa chọn thứ hai. May mắn thay, hầu hết các khái niệm này đều phù hợp với chúng ta."

"Tôi yêu thích hầu hết các thể loại." C-Jay nói.

"Ừ, tớ cũng thế. Nhưng chúng ta có thể làm chúng được không?" Leo hỏi.

"Bình tĩnh nào, các thực tập sinh," Bone nói. "Chúng ta vẫn còn một thể loại nữa, đó là - Bubblegum Pop."

Chỉ cần nhắc đến thể loại này thôi là các thực tập sinh khác đã bật cười.

"Bubblegum Pop ư? Ôi, không đời nào! Tôi đã quá chán cái thứ Brown Sugar Miktea đó rồi. Tôi đã bị gọi là đồ đáng ghét trong nhiều ngày sau khi buổi biểu diễn được phát sóng." một thực tập sinh khẽ phàn nàn.

"Đúng vậy, đó chắc chắn là điều chúng ta muốn tránh."

"Bubblegum Pop được biết đến với âm thanh vui tươi, nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nó đặc trưng bởi giai điệu dễ thương và vui tươi với tông màu nhẹ nhàng."

"Bubblegum Pop được thiết kế để tạo cảm giác vui nhộn, dễ hát theo và tiếp cận rộng rãi, khiến nó trở thành một phần chính của văn hóa nhạc pop."

"Sự thật thú vị! Theo thống kê, nhạc Bubblegum Pop có thành tích tốt hơn trên các bảng xếp hạng âm nhạc so với bất kỳ thể loại nào khác!"

"Một số ví dụ bao gồm 'Geez của GIRLS' EVOLUTION,' 'Pop It' của THRICE'S NAYOWN,' và 'Shoes' của ITZME.'"

"Chúng tôi đã giới thiệu tất cả các thể loại, và các bạn có 10 phút để thảo luận. Đếm ngược bắt đầu ngay bây giờ!"

Đội của June đối mặt với nhau và tất cả đều có ý kiến riêng biệt.

"Moombahton là lựa chọn tốt nhất", Casper cố gắng thuyết phục nhóm mình.

"Anh không nghĩ Grunge Pop-Rock là hay nhất sao?" Daeho phản bác. "Chúng ta cũng có thể phục vụ những người thích nhạc rock."

"Có thể nói Trap K-Pop là thể loại nhạc phổ biến nhất hiện nay. Nhiều nhóm nhạc đã cho ra mắt những bài hát theo thể loại này trong năm qua", Ren bình tĩnh gợi ý.

Jangmoon gãi gãi sau đầu. "Nhưng Electro-Techno sẽ thực sự thú vị khi biểu diễn."

Daeho. "Có vẻ như tất cả chúng ta đều không đồng ý. Lựa chọn thậm chí còn không trùng nhau."

"Anh June vẫn chưa nói gì cả," Casper chỉ ra. "Anh muốn biểu diễn thể loại nào?"

June nhìn từng đồng đội và dường như mỗi người đều đang nói cùng một điều - 'hãy chọn thể loại mà em đã chọn'.

Cuối cùng, June chỉ nhún vai.

Jangmoon liếc nhìn đồng hồ bấm giờ và thấy chỉ còn ba phút nữa.

"Chúng ta cần phải đưa ra quyết định ngay bây giờ. Nhưng làm sao có thể kết luận được nếu tất cả chúng ta đều có ý kiến khác nhau?"

Cả đội im lặng trong vài giây.

"Thế này thì sao?" Casper đề xuất. "Thực tế vì June là người đã giành được đặc quyền chọn thể loại đầu tiên cho chúng ta, tại sao chúng ta không cho anh ấy cơ hội chọn thể loại mà mình muốn?"

Daeho thở dài. "Em không thấy có vấn đề gì cả. Tốt hơn với việc đấu tranh cho thể loại mà chúng ta muốn."

"Tôi cũng thấy ổn" Ren lẩm bẩm.

"Được thôi, em tin tưởng anh cả hết lòng nên em cũng ủng hộ." Jangmoon mỉm cười.

June nhướn mày ngạc nhiên: "Cậu thực sự cho tôi quyền hành lớn đến vậy sao?"

Casper nói. "Chính xác. Em thấy rất hợp lý. Chỉ cần chọn những gì anh muốn thực hiện thôi."

Ánh mắt June chợt lóe lên, khoé môi chậm rãi gợi lên ý cười.

"Đừng hối hận về quyết định của mình nhé?"

Casper cười khúc khích. "Không bảo giờ có chuyện đó đâu."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 203: Quan niệm sai lầm



Minho. "Hết giờ rồi! Đại diện của đội Casper, xin hãy lên sân khấu."

"Wooh, tiến lên, June!" Jangmoon reo hò. Những người khác nói chuyện với nhau khi họ nhìn June bước lên phía trước.

Steel. "Ồ, anh ấy thực sự sẽ chọn thể loại nhạc trước sao? Anh ấy luôn kém may mắn khi chọn bài hát."

"Đúng vậy," một thực tập sinh cười khúc khích. "Có vẻ như mọi thứ anh ấy thực hiện đều nằm ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ, anh ấy được lựa chọn trước."

Bin. " Tôi cảm thấy tự hào lắm. Cuối cùng đại ca cũng được biểu diễn một bài hát và thể loại mà anh thực sự thích".

Lâm Chí cố nhịn cười nhìn thấy bóng dáng của June.

Đội của họ đáng lẽ phải giành được giải thưởng và đặc quyền. Anh ta đã đánh giá thấp June khi họ chơi một thời gian trước.

Anh ta có thân hình gầy gò, nhưng làm sao có thể di chuyển với tốc độ chính xác như vậy trong suốt các trận đấu?

'Thôi kệ.' Lâm Chí nghĩ.

Chỉ cần không lấy Moombahton hay Trap K-Pop, thì Lâm Chí có thể tha thứ cho anh ta.

Lòng tự trọng của hắn vẫn chưa chấp nhận được việc June đã vượt mình về thứ hạng. Vì vậy Lâm Chí muốn vượt qua June trong nhiệm vụ này.

June đứng ở trung tâm của tất cả các lựa chọn, liếc nhìn từng bảng dán thể loại trước mắt.

Anh lướt qua từng lựa chọn một, những người khác nín thở, thầm hy vọng June sẽ không chiếm mất thể loại mà họ thích.

"Tôi nghĩ anh ấy sẽ theo đuổi thể loại Trap K-Pop. Rất nhiều nhóm ở đây muốn theo đuổi thể loại đó."

"Thế nào cũng được miễn là không phải Bubblegum Pop."

"Thật tệ cho đội của Jisung. Họ thực sự có thể sẽ bị mắc kẹt với Bubblegum Pop."

June chỉ giả vờ suy nghĩ, nhưng thực ra anh đã có một lựa chọn trong đầu.

Không chút do dự, anh bước tới lựa chọn thứ năm.

"Khoan đã... anh ấy thực sự sẽ lấy nó sao?"

"Cái quái gì thế? Anh ta muốn trượt hay sao vậy?"

Minho và Bone nhìn nhau, ngạc nhiên khi June bất ngờ chọn thể loại ít được mong muốn nhất trong số các lựa chọn.

Các đồng đội của anh cũng mở to mắt nhìn June khi anh cầm tấm biển có dòng chữ 'Bubblegum Pop' viết trên đó.

Có vẻ như bây giờ họ mới hối hận.

*****

Năm người đàn ông ngồi thành một vòng tròn trong phòng tập. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào biển dán màu hồng ở giữa.

'BUBBLEGUM POP' được viết bằng chữ in hoa và phông chữ đậm chào đón họ, và là nỗi sợ hãi dường như tràn ngập trong tim.

June thở dài vỗ tay, khiến đồng đội của anh thoát khỏi trạng thái choáng váng.

"Bubblegum Pop? Chúng ta sẽ làm một bài nhạc pop dễ thương à?" Daeho trông như thể đang mất bình tĩnh.

Jangmoon cười khúc khích một cách vô hồn. "Em thích xem các nhóm nhạc nữ làm aegyo, nhưng anh muốn em sẽ là người làm điều đó ngay bây giờ sao?"

Ren im lặng, môi mím lại tỏ vẻ không tin.

"Các cậu đã nói là tôi có quyền được chọn thể loại của mình mà." June nói một cách vô cảm.

"Đúng vậy," Daeho nói. "Nhưng chúng em không ngờ anh lại chọn thứ như thế này. Ý là, hãy nhìn bọn em này!" anh ấy thốt lên, chỉ vào bốn thực tập sinh cao lớn.

June nhìn từng người một và đột nhiên nhận ra một thực tế.

Jangmoon với vẻ ngoài "thô kệch".

Daeho với vẻ mặt "nghiêm túc".

Casper với khuôn mặt "diễn viên" và thân hình lực lưỡng.

Và Ren với vẻ ngoài ''thanh lịch'' hơn.

Đúng vậy, June chưa cân nhắc đến tính thẩm mỹ của nhóm. Tuy nhiên, anh quyết tâm làm cho sân khấu này thành công, vì vậy anh khoanh tay trước ngực.

"Ý cậu là sao?" June hỏi, hít một hơi thật sâu trước khi nói những lời tiếp theo. "Mấy người vô cùng c-c*...cut...c-c*." (ý là cute nha)

June cố tỏ ra tự tin khi gọi đồng đội của mình là đồ dễ thương, nhưng cuối cùng, anh không thể làm được.

"Thấy chưa!" Jangmoon thốt lên. "Anh thậm chí không thể nói được. Chúng em không phải là kẹo. Thành thật mà nói, bọn họ còn cứng rắn như thịt bò khô nữa."

"Này," Casper và Daeho đồng thanh nói, có chút khó chịu.

Jangmoon thở dài. "Tôi chỉ nói sự thật thôi. Sẽ khó để chúng ta trông dễ thương như thế này." anh chỉ vào mặt mình.

Daeho. "Đừng xen vào chuyện này nữa. Tôi có thể không dễ thương, nhưng khuôn mặt tôi vẫn khá ổn đó."

Jangmoon. "Ồ, mặc kệ. Cậu biết ý tôi mà."

June thở dài. "Được rồi, chúng ta không thể làm gì được. Chúng ta không thể trao đổi thể loại của mình với một đội khác được."

"Anh có muốn em hỏi C-Jay không?" Jangmoon hỏi.

June lè lưỡi và lắc đầu. "Tôi cần các cậu lắng nghe tôi một lúc. Tôi tin chúng ta giải quyết được. Hơn nữa, các cậu không nhận ra một khuôn mẫu trong tất cả các nhiệm vụ sao?"

"Mẫu nào?" Daeho hỏi.

June bắt đầu giải thích. "Thường thì có một sự khác biệt trong tất cả các bài hát - một bài hát 'gây tranh cãi'. Chúng ta có thể gọi như vậy",

"Ví dụ, các bài hát của nhóm nhạc nữ trong nhiệm vụ đầu tiên, bản ballad duy nhất trong nhiệm vụ thứ hai và bài hát gợi cảm duy nhất trong số các lựa chọn trong nhiệm vụ thứ ba."

"Có một khuôn mẫu. Luôn có một bài hát nhất định phải nổi bật".

Đồng đội lắng nghe một cách chăm chú.

"Moombahton, Trap, Grunge, Electro-Techo-những thể loại này nằm trong vùng xám. Tất nhiên, chúng vẫn là những thể loại khác nhau, nhưng nếu không được thực hiện tốt, nó có thể nghe giống hệt những thể loại còn lại."

"Nó đơn điệu. Và với những người mới vào nghề như chúng ta, rất dễ để kết hợp các yếu tố khiến bài hát trở nên chung chung."

"Bubblegum Pop là thể loại nhạc duy nhất có âm thanh đặc biệt. Vì vậy, tôi đã chọn thể loại này để làm cho nhóm của chúng ta nổi bật".

Mấy người kia sửng sốt đến mức im lặng sau khi June giải thích xong. Bây giờ khi họ nghĩ lại, June có vẻ đúng.

Và đó cũng là lý do tại sao tất cả các buổi biểu diễn của June đều mang tính biểu tượng - vì đó là buổi biểu diễn khác biệt nhất.

Jangmoon gãi gáy. "Được thôi, em đồng ý thử thách. Em chỉ không biết phải bắt đầu từ đâu thôi."

"Chúng ta lo lắng điều gì?" June hỏi.

"Chúng ta có thực tập sinh có kỹ năng sản xuất bài hát tốt nhất trong nhóm", anh liếc nhìn Ren, người đang bận vẽ những vòng tròn trên sàn.

Những người cũng nhìn Ren, khiến cho thực tập sinh này phải ngước lên.

"Khoan đã, tôi á?" Ren hỏi với đôi lông mày nhướng lên.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 204: Smile



Lâm Chí lè lưỡi nhìn đồng đội vô dụng của mình: "Vậy là không ai trong số các người có kinh nghiệm sáng tác nhạc sao? Ngay cả viết nhạc cũng không có?"

Steel gợi ý. "Không. Tuy nhiên, tôi có kinh nghiệm biên đạo. Tôi có thể giúp việc đó."

"Còn cậu thì sao?" anh ta hỏi Johnny.

"Tôi cũng không có kinh nghiệm gì về việc này. Tôi đã từng viết thơ trước đây, nhưng chưa bao giờ thực sự sáng tác một bài hát".

Những người đồng đội này thực sự vô dụng.

Lâm Chí lắc đầu thất vọng. Tuy nhiên, hắn ta cố gắng không để lộ sự thất vọng của mình.

Trận chung kết sắp đến, và nếu muốn giữ nguyên thứ hạng, anh ta phải giữ hình ảnh của mình thật sạch sẽ.

"Đừng để lộ bất kỳ nghi ngờ nào." lời nói của chỉ huy vang vọng trong tâm trí hắn.

Đúng lúc đó, Lâm Chí nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời - một điều gì đó có thể khẳng định danh tiếng của một thực tập sinh tài năng.

Steel hỏi. "Còn cậu thì sao, Lâm Chí? Cậu có biết sáng tác nhạc không?"

Sản xuất bài hát? Tất nhiên, Lâm Chí chẳng biết gì về những thứ đó cả.

Hắn ta đã là một kẻ buôn m* t** trong nửa đời người. Viết nhạc là điều Lâm Chí chưa bao giờ nghĩ đến.

Hơn nữa, ca sĩ là ca sĩ, nhà sản xuất là nhà sản xuất. Tại sao lại phải bận tâm đi tìm hiểu về công việc của người khác chứ?

"Tôi có từng làm rồi." Lâm Chí tự tin nói.

Các đồng đội của anh thở phào nhẹ nhõm. "Vậy là chúng ta được cứu rồi. Cứ ý kiến với chúng tôi khi cậu cần giúp đỡ."

"Tất nhiên rồi. Các cậu hãy tập trung vào những khía cạnh khác của buổi biểu diễn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tạo ra một bản nhạc hay."

"Cảm ơn Lâm Chí!" Steel phấn khởi, những đồng đội khác cũng chân thành cảm ơn anh.

"Tôi ra ngoài tìm nguồn cảm hứng chút nếu các cậu không phiền."

Bin. "Cứ đi đi."

Lâm Chí đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tay cầm điện thoại, nhìn vào phòng vệ sinh thì thấy một vài thực tập sinh đang nói chuyện với nhau.

Vì vậy, anh ta chọn một nơi vắng vẻ khác.

Hắn liếc nhìn xung quanh và đảm bảo rằng mình không bị máy quay chụp lại.

Sau đó, Lâm Chí gọi đến tên đầu tiên trong danh bạ. Chỉ mất vài hồi chuông thì người kia mới trả lời.

"Xin chào, Lão Hổ?"

*****

Trong phòng tập tràn ngập sự dễ thương, nhóm năm người nhìn màn hình với biểu cảm khó hiểu.

"Anh yêu em! Người yêu bé nhỏ của anh!

Em làm cho những ngày của anh không còn buồn nữa.

Hãy cùng nhau lan tỏa tình yêu, ôi, anh và em

Boo, người yêu bé nhỏ của anh, anh thích em quá!"

"Cái quái gì thế này?" Jangmoon chửi thề khiến Daeho phải che miệng.

"Đừng có vô lễ với các bậc tiền bối của chúng ta." Daeho nghiến răng nói.

Jangmoon gỡ tay Daeho ra khỏi miệng và cười ngượng ngùng.

"Đúng rồi, xin lỗi. Thật dễ thương, mới mẻ và vui nhộn! Tôi rất thích concept của họ! Mặc dù trông họ như bị thiếu Magie vì nháy mắt thường xuyên!"

June chỉ ra. "Nhưng người xem có vẻ thích nó. Chỉ cần đọc bình luận thôi".

- Kyaah! Những cái nháy mắt họ g**t ch*t tôi trong một lúc.

- À, không còn gì thỏa mãn hơn việc nhìn mấy cậu thanh niên hành động dễ thương để kiếm tiền.

- Dễ thương quá! Ước gì có nhiều nhóm nhạc nam áp dụng concept này hơn.

- Bài hát này mang tính biểu tượng! Đây cũng là bài hát phổ biến nhất của họ.

Casper lè lưỡi và lắc đầu. "Nhưng càng nghĩ, em càng thấy chúng ta nên đi theo một hướng khác trong chuyện này."

Ren. "Bubblegum pop không nhất thiết phải là thứ gì đó dễ thương một cách khó chịu. Có thể khai thác ở khía cạnh tươi mát và ngọt ngào hơn".

June. "Tôi đồng ý. Cậu có thể khai thác được không?"

Ren bĩu môi lẩm bẩm. "Em có thể thử. Nhưng em không đảm bảo rằng nó sẽ tốt."

Ren nhìn xuống đất, sự tự tin giảm sút.

Thật sự mà nói, thực tập sinh này đã gặp khó khăn vì các đội trước đây đã dựa dẫm rất nhiều vào anh ấy.

Khi Ren không đáp ứng được kỳ vọng của họ, có vẻ như đội đổ lỗi tất cả tội lỗi cho anh.

"Này, không sao đâu," June vỗ nhẹ vào lưng anh chàng thực tập sinh tội nghiệp. "Cứ làm những gì có thể đi. Dù sao thì chúng ta cũng là một đội mà."

Ren ngẩng đầu lên và nhìn June với đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

"Thật sao?"

June gật đầu thành tâm. "Không áp lực."

"Được rồi," Ren nói, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

"Em thường sáng tác nhạc khi ở một mình. Mọi người có phiền nếu tôi ra ngoài một chút không? Tôi có thể đưa cho bạn bản nháp vào tối nay."

June. "Không có dì phải áp lực cả. Bọn tôi sẽ nghĩ ý tưởng trong khi cậu đang sáng tác".

Ren khẽ mỉm cười rời rời khỏi phòng. June nhìn bóng dáng anh, cảm thấy Ren vẫn còn hơi buồn.

Daeho. "Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Ta chỉ có thể nghĩ ra ý tưởng khi thực sự có bản nháp."

June. "Được rồi. Bây giờ, các cậu có muốn ... tập cười không?"

Cả ba nhìn anh bối rối.

Jangmoon hỏi. "Cười á? Như thế này à?" anh nở một nụ cười rộng để lộ lúm đồng tiền.

June bĩu môi. Jangmoon trông cũng không tệ khi cười.

"Còn cậu thì sao?" June vỗ nhẹ vào Casper. "Cậu không thấy khó khăn khi mỉm cười sao?"

Casper mỉm cười, khoe hàm răng trắng sáng. June thậm chí còn không biết tại sao anh lại yêu cầu thực tập sinh xếp hạng 2 thể hiện nụ cười.

Rõ ràng là cậu ấy sẽ giỏi việc đó! Casper thậm chí còn đóng vai chính trong một quảng cáo kem đánh răng trước khi tham gia 'Rising Stars'.

June thở dài, cảm thấy áp lực. Tuy nhiên, anh chắc chắn rằng Daeho sẽ có nụ cười khá ngượng ngùng giống như anh.

Thực tập sinh này có vẻ không phải là người hay cười, vì vậy June hy vọng có người có thể cùng anh tập cười.

"Cậu thử xem."

Daeho tuy có chút bối rối nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của June. Cậu không để lộ răng như Jangmoon và Casper nhưng trông vẫn rất tự nhiên.

"Cậu cũng vậy!" June nói, cảm thấy thất bại.

"Anh cũng thử đi, đại ca." Jangmoon xen vào.

June cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy. Chẳng có gì phải lo lắng cả!

June có nụ cười rất đẹp. Anh thậm chí còn trông đẹp trai trong bức ảnh mà Choi Pablo chụp!

Tuy nhiên, việc mỉm cười trong khi biểu diễn là điều anh không quen.

Trong video của nhóm nhạc K-pop mà họ vừa xem cách đây không lâu, các thành viên đã mỉm cười trong suốt ba phút.

Bản thân điều đó đã là một thử thách đối với June.

Tuy nhiên, June biết rằng đây là một thử thách mà anh cần phải vượt qua rồi nghĩ về những nghỉ hoặc về tính linh hoạt của mình, quyết tâm chứng minh rằng họ đã sai.

Vì vậy, với một tiếng thở dài nặng nề, anh quay mặt về phía gương.

Môi June từ từ cong lên thành một nụ cười, rồi anh quay sang một bên để nở nụ cười với đồng đội của mình.

Cả ba người đều nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.

"Có chuyện gì vậy?" June hỏi khi họ không nói gì.

Jangmoon. "Anh bạn, kiếp trước anh có phải là Jeff the Killer không?"

Jeff the Killer là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trong văn hóa mạng, đặc biệt là trong các câu chuyện kinh dị và thể loại "creepypasta".

Nhân vật này thường được mô tả là một kẻ giết người tàn bạo với khuôn mặt trắng bệch, nụ cười rộng và đôi mắt đen sâu thẳm.

Câu chuyện về Jeff the Killer thường kể về việc anh ta tấn công và giết hại những người vô tội, mang đến sự sợ hãi và kinh hoàng.

Jeff the Killer đã trở thành một biểu tượng trong cộng đồng trực tuyến và văn hóa creepypasta, mặc dù nhân vật này không có nguồn gốc từ các câu chuyện hay tài liệu chính thức.

June quay sang Casper, người chưa bao giờ xúc phạm anh cho đến tận ngày hôm nay. "Cậu nghĩ sao?"

"Ừm, đó có phải là nụ cười không?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 205: Bác sĩ Kim



"Xong rồi." Ren bước vào phòng khoảng cuối buổi chiều.

Daeho hỏi với đôi mắt mở to. "Cậu làm xong rồi à? Thực sự là thiên tài nha!"

Jangmoon. "Cậu ấy luôn đáng tin cậy!"

Ren bĩu môi. Những lời bình luận đó hẳn sẽ khiến anh cảm thấy tự hào. Nhưng hiện tại, Ren chỉ cảm thấy áp lực. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng hết sức để mỉm cười.

Ren không muốn bị chỉ trích vì quá căng thẳng nữa.

Ren. "Đây chỉ là bản nháp thôi."

June. "Cậu đã làm đủ rồi. Chúng ta nghe thử xem sao."

Casper gật đầu, cũng ngồi xuống sàn. Ren mở máy tính xách tay và nhấp vào tệp âm thanh.

Không nghi ngờ gì nữa, nhóm đang kỳ vọng rất nhiều. Ren có rất nhiều thành tích trong việc sản xuất.

Là một thực tập sinh của Top Star Management, có tin đồn rằng cậu ấy cũng đã hát rất nhiều bản demo cho những bản hit tuyệt vời. Thật sự, Ren rất có năng khiếu về âm nhạc.

Vì vậy, khi một giai điệu mạnh mẽ phát ra từ loa máy tính xách tay, bốn thực tập sinh khác trong phòng không biết phải phản ứng thế nào.

Jangmoon, là một người rất thẳng thắn, nhìn các đồng đội của mình và tự hỏi liệu mình có phải là người duy nhất nghĩ rằng bài hát này... không đạt chuẩn hay không.

Nhịp điệu chảy qua loa không gì khác ngoài sự kỳ quặc và lạc lõng. Thay vì âm thanh nhạc pop sôi động, vui tươi mà họ hình dung, nó giống như một bài đồng dao thiếu tổ chức hơn.

June mím môi để che giấu cảm xúc. Anh không có kỹ năng sản xuất âm nhạc, nhưng với tư cách là một người nghe bình thường, nó nghe có vẻ... tệ.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên trong phòng khi tiếng đập cuối cùng cũng dừng lại.

Ren nhìn họ với đôi mắt mở to, gần như sắp khóc. "Vậy, mọi người thấy thế nào?"

Bốn người họ không nói gì trong một lúc. Tuy nhiên, khi Ren vẫn nhìn họ với vẻ đáng thương,

Jangmoon nhanh chóng lên tiếng. "Thật tuyệt vời! Thật... khác biệt... và khác biệt! Giống như chị gái tôi vậy. Chị ấy không phải là tia nắng. Thay vào đó, chị ấy là tia UV! Đó là cảm nhận của tôi về bài hát."

"Tệ quá." Daeho thẳng thừng nhận xét, khiến vai Ren chùng xuống.

"Tôi biết." Ren thở dài. "Thật tệ. Tôi thậm chí không thể nói dối."

Jangmoon thở dài. "Ồ, tạ ơn Chúa. Tôi còn tưởng cậu sẽ khăng khăng rằng đó là một nhịp điệu hay."

Casper xoa bóp sống mũi. " Cậu ổn chứ, Ren?"

Ren cố kìm nước mắt khi gật đầu. "Y-yeah," anh lắp bắp. "Chỉ là... tôi không có cảm hứng để làm ra bất cứ thứ gì. Tôi không muốn làm mọi người thất vọng, nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm được. Tôi rất xin lỗi."

Trông Ren như sắp gục ngã.

June quan sát, chắc chắn có chuyện gì đó khác đang xảy ra với cậu ấy. Tuy nhiên, anh không muốn hỏi thêm vì có vẻ như Ren sẽ bật khóc nếu June hỏi anh ấy ngay bây giờ.

"Này, không sao đâu." anh vỗ nhẹ vào lưng Ren. "Vẫn là ngày đầu tiên. Chúng ta cũng không thể chỉ trông cậy mỗi vào cậu để sáng tác được."

Ren thở dài. "Em thực sự xin lỗi..."

Casper. "Cậu không cần phải xin lỗi."

Jangmoon. "Được rồi. Cứ xin lỗi nếu cậu thấy khá hơn, tôi còn chẳng thể làm được gì! Tôi thậm chí còn không chơi giỏi trò piano đó - trò mà phải nhấp vào mấy cái ô màu đen. Tôi bị kẹt ở cấp độ người mới trong 2 năm rồi!"

Daeho. "Chúng ta có thể nghĩ ra điều gì đó. Còn ai khác có kinh nghiệm sản xuất ở đây không?

Jangmoon cười khúc khích. "Đúng đấy! Nhưng không phải tôi."

Casper. "Tôi cũng chưa thử. Sắp xếp bố cục bài thì em từng làm rồi. Nhưng sáng tác và sản xuất là một kỹ năng vẫn chưa học được".

Daeho nói thêm. "Tương tự. Tôi cũng không quá quan tâm đến công nghệ".

"Còn anh, June?" Daeho hỏi.

June vẫn im lặng.

Anh mới chỉ biết cách thay đổi tên người dùng trên Navel gần đây thôi! Làm sao anh biết được những điều cơ bản về kỹ thuật âm thanh chứ?

*****

Trong một phòng khám nhỏ ở trung tâm Gangnam, Bác sĩ Kim dựa lưng vào chiếc ghế da.

Anh ta chưa từng có bệnh nhân kể từ khi bắt đầu phát trực tiếp, nhưng vị bác sĩ này không hề phàn nàn.

Thật sự mà nói, việc phát trực tiếp mang lại cho anh ta nhiều tiền hơn là làm bác sĩ.

Nhìn vào con người "đẹp trai bằng app" trên màn hình: mái tóc được chải chuốt hoàn hảo - kết quả của sự chăm sóc tỉ mỉ và cấy tóc kín đáo, chỉnh sửa khuôn mặt được thực hiện bởi một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ lành nghề hơn.

"Xin chào, những khán giả đáng yêu của tôi," anh ta gừ gừ, giọng dẹo chảy như mật ong. "Tôi đã trở lại sau giờ nghỉ ăn nhẹ."

- Ôi trời! Bác sĩ vẫn đẹp trai như thường lệ!

- Tôi đã chờ đợi suốt thời gian đó!

- Hôm nay bác sĩ còn nhận xét gương mặt không?

"Ồ, vâng, tất nhiên rồi!" Bác sĩ Kim thốt lên. "Đó là mục đích của buổi phát trực tiếp của tôi, đúng không? Chỉ cần gửi 100 trái tim, các bạn sẽ được tôi nhận xét hình ảnh của một nghệ sĩ nào đó, và xác định những vùng mà họ đã phẫu thuật thẩm mỹ."

TowerNose: Tôi vẫn còn nghèo vì phẫu thuật mũi, nhưng tôi sẽ gửi một trăm trái tim vì tôi thực sự tò mò về Steel từ Rising Stars. Mũi anh ấy quá cao so với một người đàn ông Hàn Quốc.

Bác sĩ chỉnh lại ve áo khoác trắng tinh, liếc nhanh vào bảng điện tử hiển thị tên của những tấm lòng hảo tâm đã gửi tình yêu thương.

"TowerNose đã gửi yêu cầu! Hmm, Steel từ Rising Stars? Ờ, có vẻ như tôi đã đề cập đến khá nhiều thực tập sinh từ họ trong buổi phát trực tiếp này. Nhưng quy tắc là quy tắc!"

"Chúng ta hãy xem nào," anh ấy nói, kéo hai bức ảnh lên màn hình một là ảnh trước khi ra mắt của Steel, và bức còn lại là ảnh chụp màn hình từ tập mới nhất của Rising Stars.

"Chà, ngay từ cái nhìn đầu tiên, chúng ta có thể biết rằng có điều gì đó đã xảy ra ở đây. Steel chắc chắn đã trải qua một thủ thuật phẫu thuật mũi để cải thiện diện mạo của mình."

"Đường viền tổng thể trông khá hài hòa với sống mũi cân đối. Bác sĩ phẫu thuật đã khéo léo xử lý mọi bướu sống mũi, tạo sự chuyển tiếp mượt mà hơn từ trán xuống chóp mũi. Tôi muốn thấy vùng chóp mũi được định hình rõ hơn một chút, có lẽ là tăng nhẹ độ nhô ra và tinh chỉnh của thùy mũi."

"Nhưng đây là thông tin chính thức, các khán giả thân mến của tôi ạ. Steel cũng là nhựa!"

- Tôi biết mà! Tôi đã thấy anh ấy dùng tăm bông để vệ sinh lỗ mũi trong một tập phim. Anh ấy chắc chắn không thể vệ sinh bừa bãi như chúng ta được.

- Trời ạ, anh soi kĩ đến vậy luôn.

- TowerNose: Ghê quá! Anh ta là đồ nhựa!

- Anh chàng này không phải vừa nói là mình vừa phẫu thuật mũi sao?

"Ôi trời! Chúng ta có ai đây?" Bác sĩ Kim hỏi, mắt sáng lên khi nhìn chằm chằm vào số tim mới của mình.

"Có người vừa tặng 1.000 trái tim! Và nó đến từ người dùng 'PlasticJune.' Gửi ảnh của bạn đi ạ. Tôi sẽ mô tả thật chi tiết về sự hào phóng của bạn!"

Bác sĩ Kim nhìn những bức ảnh gửi đến tài khoản của mình, trên mặt hiện lên nụ cười tươi rói, anh ta nhe hàm răng trắng hơn cả gạch men của ông Klin.

"Chúng ta có ai đây? June của Rising Stars à?" anh ta vừa nói vừa chỉ những bức ảnh từ buổi phát trực tiếp.

- Cái quái gì thế? Đó là June sao? Tôi chưa từng thấy bức ảnh đó của anh ấy.

- Nhưng trông giống anh ấy lắm!

- Bây giờ anh ấy đẹp trai lắm. Hồi đó June thực sự trông như vậy sao?

"Chúng ta hãy nói về June nhé? June, June, June. Tôi có thể nói gì đây? Tôi có cần phải phân tích điều này không? Khuôn mặt anh ta toàn là nhựa!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 206: Ảnh thủa bé



June vẫn tiếp tục tập cười ngay cả khi họ đang ăn trưa trong căng tin. Anh vẫn ngồi cùng các đồng đội của mình.

Ren đang dạy Daeho và Casper cách điều hướng phần mềm âm thanh, nhưng cả hai trông giống như bị kẹt trong một lớp Giải tích dành cho học sinh trung cấp... trong khi thực tế, họ chỉ mới bắt đầu làm quen.

Jisung và C-Jay ngồi vào bàn, cả hai nhìn chằm chằm June đang nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên điện thoại.

"Răng anh không có gì dính đâu." Jisung ngây thơ nói.

"Cậu nói gì cơ?" June đanh đá liếc xéo.

Jisung ngạc nhiên. "Ờ, em chỉ muốn nói là nếu anh không kiểm tra răng thường xuyên thì cũng không sao. Răng anh sạch lắm mà."

June thở dài gục xuống bàn. 'Nụ cười của mình tệ đến vậy sao?'

Anh quyết định ngừng tập cười và nhét một miếng khoai tây vào miệng. Daeho định nói thì nghe thấy tiếng ồn ào ở bàn bên cạnh.

"Ổ, vị bác sĩ nổi tiếng này thực sự đã làm một video về chúng ta đấy." Bin thốt lên.

Steel. "Tôi không biết đó là điều tốt hay xấu. Bác sĩ này là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ và đánh giá khuôn mặt của mọi người."

"Cậu là người đầu tiên trong danh sách!" Bin cười và chỉ vào Steel.

Steel lè lưỡi lắc đầu. "Cũng chẳng có gì sai cả. Tôi chỉ sửa mũi thôi! Chỉ sửa mũi thôi."

Là một người hay buôn chuyện bẩm sinh, C-Jay gọi họ lại. "Này, mấy người đang nói gì thế?"

Bin và Steel nhìn về phía họ. "Ồ, là tin nổi bật về buổi phát trực tiếp mà Bác sĩ Kim đăng."

Jangmoon cau mày. "Ồ, tôi đã từng xem bác sĩ đó rồi! Ông ta vạch trần những diễn viên đầu ngành từng phẫu thuật, đúng không?"

Bin. "Đúng vậy. Ông ta làm một video về một số thực tập sinh trong Rising Stars."

"Tôi có ở đó không?" C-Jay hỏi.

Steel cười khúc khích. "Đừng hỏi nữa. Cậu không đủ nổi tiếng đâu."

C-Jay thở hổn hển. "Ồ, vậy có những ai?"

Bin. "Hmm, để xem nào. Steel, Zeth, Casper và June đều được xem tướng. Khoan đã, Leo và Yuri cũng ở trong này. Họ được gọi là anh em 'Mũi'. Bác sĩ Kim ám chỉ rằng cả hai đều có cùng một bác sĩ."

June ngừng nhai khi nghe thấy tên mình.

"Bác sĩ Kim?" June hỏi.

C-Jay. "Đừng nói với em là anh không biết ông ta đó nữa nhé."

"Tôi không biết." June thản nhiên

C-Jay thở dài lấy điện thoại ra. "Để em giới thiệu ông ta với anh nhé."

Anh mở trang cá nhân YouWatch của Bác sĩ Kim, trang này có hơn 500.000 người đăng ký.

C-Jay nhấp vào video mới nhất, là điểm nhấn của buổi phát trực tiếp ngày hôm qua.

Video có tựa đề: 'Rising Stars: Khám phá những tưởng tượng về phẫu thuật thẩm mỹ - Đắm chìm vào sự hào nhoáng!'

Video bắt đầu, có vẻ như bác sĩ quyết tâm tìm ra mọi khuyết điểm trên khuôn mặt họ. Đến lúc này, Casper, Ren và Daeho cũng chú ý đến video.

Casper. "Ông bác sĩ này nói nhảm quá. Tôi không phẫu thuật gì cả. Đó chỉ là một bức ảnh kỳ lạ trước khi ra mắt."

Jangmoon. "Đúng vậy, người xem đã gửi những bức ảnh tệ nhất để so sánh. Ô, này. Đến lượt anh đấy, June."

June đặc biệt chú ý. Anh không bận tâm khi bị cáo buộc phẫu thuật thẩm mỹ. Rõ ràng là ngoại hình của June đã được cải thiện rất nhiều trong suốt cuộc thi.

Tuy nhiên, trông anh không khác biệt nhiều lắm. Các đường nét vẫn vậy, nhưng Fu đã khiến anh trở nên đẹp trai hơn.

Tuy nhiên, June lại tò mò về bức ảnh họ dùng để so sánh. Anh đã cố tìm kiếm khắp nơi những bức ảnh trước đây của mình nhưng không tìm thấy bức nào. Ngoại trừ thẻ căn cước có lẽ được chụp cách đây không lâu, anh không có gì cả.

June mong đợi nhìn thấy một phiên bản xấu xí hơn một chút của mình, nhưng không ngờ lại là một khuôn mặt rất xa lạ.

"Cái quái gì thế?" C-Jay kêu lên. "Là anh à?"

June dừng video và nheo mắt để nhìn rõ hơn. Bức ảnh rất mờ giống như được phóng to từ một bức ảnh rộng.

Tuy nhiên, rõ ràng là anh chàng trong ảnh không hấp dẫn về mặt ngoại hình. Trông anh ta không giống June lúc này. Nhưng vóc dáng và đôi mắt của họ chắc chắn giống nhau.

"Tôi không nghĩ đó là tôi." June thành thật nói.

Casper. "Đừng nghe ông ta nói nữa. Chắc chỉ viết nội dung nhảm nhí để câu view thôi."

"Cậu nói đúng." June nhún vai.

Anh không phải là người hay xăm xoi vẻ bề ngoài của người khác. Nhưng có vẻ như vẫn còn rất nhiều người làm vậy.

Hầu hết những người theo dõi bác sĩ đều chỉ trích các thực tập sinh trong phần bình luận, hành động như thể việc xúc phạm vẻ bên ngoài của các học viên khác sẽ làm tăng thêm vẻ đẹp của họ.

Vì vậy, June không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi điều đó.

Bác sĩ Kim chỉ là một con sâu so với những con rắn mà anh từng gặp.

Jangmoon tự hào nói. "Nhưng tôi tò mò. Có ai trong số các cậu đã phẫu thuật thẩm mỹ không? Tôi đã làm mắt và mũi!"

"Có cần nói toẹt ra vậy không?" Casper hỏi.

"Tại sao không?" Jangmoon nói. "Tôi chắc rằng ít nhiều các học viên đã từng phẫu thuật. Đúng không, Daeho?"

Daeho nói. "Không hề. Tôi sợ dao."

Jangmoon lè lưỡi. "Ờ, tôi chắc là C-Jay đã từng."

"Yup!" thực tập sinh mỉm cười. "Răng của tôi cũng là răng giả! Tôi đã dán sứ và phẫu thuật mũi ở Thổ Nhĩ Kỳ."

"Khiếp! Cậu thậm chí còn sang Thổ Nhĩ Kỳ để chỉnh à?" Jisung hỏi.

C-Jay gật đầu. "Đúng đấy. Hình như lúc đó là hậu chia tay. Tôi lấy ảnh bạn trai mới của cô ấy làm mẫu."

Cả bàn im lặng một lúc nhưng cuối cùng cũng gạt phắt đi. C-Jay thật kỳ lạ.

Jangmoon hỏi. "Thế còn anh June thì sao? Anh có phẫu thuật thẩm mỹ không? C-Jay nói với em rằng các công ty giải trí lớn thường tài trợ phẫu thuật cho các thực tập sinh của họ. Anh có phẫu thuật khi còn ở Phoenix không?"

June dừng lại một lúc. Anh kín đáo lau mũi nhưng không cảm thấy có gì cấy ghép.

Anh không biết Choi Joon-ho có từng phẫu thuật trước đây hay không vì không tìm thấy ảnh cũ, nên June đã đưa ra câu trả lời an toàn nhất.

"Tôi không nghĩ vậy."

"Anh không chắc chắn à?" Daeho hỏi.

June thở dài: "Thôi không nói đến chuyện này nữa. Không phải chúng ta đã thống nhất là bác sĩ Kim là tên lăng băm rồi sao?"

Casper. "Đúng vậy. Tốt nhất là bỏ qua vấn đề này. Cuối cùng thông tin cũng lắng xuống thôi."

June gật đầu đồng ý. Có những vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết như việc sản xuất bài hát mới. Vì vậy, lờ đi sẽ là giải pháp tốt nhất.

Tuy nhiên, có vẻ sẽ không được suôn sẻ khi Fu xuất hiện ngay lúc anh đang uống sữa chuối.

[Nhiệm vụ đặc biệt! Thêm một khía cạnh khác vào bộ kĩ năng: Sản xuất âm nhạc.]

[Điểm khởi đầu sẽ là B+]

June nhướn mày ngạc nhiên. Fu thực sự hào phóng thế sao?

[Chủ nhân có chấp nhận nhiệm vụ không?]

June nhìn những người bạn đang ngồi quanh bàn và thấy họ lại tiếp tục trò đùa thường ngày.

'Tôi chấp nhận.'

[Nhiệm vụ đặc biệt đã được chấp nhận.]

[Nhiệm vụ đặc biệt là: Baby Mugshot. Tìm ảnh thời thơ ấu/thiếu niên của bạn! Hạn chót cho nhiệm vụ: 72 tiếng.

Không hoàn thành nhiệm vụ đồng nghĩa với việc xóa một khía cạnh kỹ năng.]
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 207: Center



June lè lưỡi nhìn đồng hồ bấm giờ ở góc màn hình. May mắn thay, Fu đã cho anh đủ thời gian.

Tuy nhiên, anh vẫn không biết phải hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào.

[Hạn chót nộp ảnh chụp: 70 giờ, 15 phút và 43 giây]

"Tệ đến thế sao?" Casper vặn nhỏ âm lượng.

Sau bữa sáng, cả đội trở về phòng tập và đang cố gắng đưa ra bản nháp về bài hát mới.

Tuy nhiên, ngay cả khi năm cái đầu cùng suy nghĩ về một vấn đề, có vẻ như không ai trong số họ có thể nghĩ ra được một bài hát hay... chứ đừng nói đến giai điệu.

Daeho r*n r*. "Không biết phải làm thế nào cả! Tôi đã xem mọi màn trình diễn K-pop dễ thương vào tối qua và chưa thể định hình được tí nào cả."

Casper. "Những gì chúng ta cần là một bài hát dễ thương. Nhưng hiện tại, có vẻ như không ai có ideal mới."

Ren. "Tôi xin lỗi. Tôi cảm thấy như mình đã trở lại thời kỳ mà bản thân không biết cách sản xuất bất cứ thứ gì."

Daeho. "Cậu không cần phải xin lỗi. Chúng ta là một đội, vì vậy tất cả đều chịu trách nhiệm về kết quả của mình."

"Đúng không anh June?" Daeho nói.

"Hả? À đúng rồi." June vô tình nói, vẫn còn để tâm tới nhiệm vụ mà Fu vừa giao.

Jangmoon. "Nhưng anh không có kinh nghiệm biên soạn bài hát sao?Anh là người bàn chuyện với các nhà sản xuất khi chúng ta biểu diễn Mermaid Melodies mà."

"Cuối cùng, chính anh là người đưa ra ý tưởng biến nó thành một concept đen tối hơn."

Ren. "Thật sao? Màn trình diễn của anh rất tuyệt. Anh thực sự biết cách sản xuất âm nhạc sao?"

June nhún vai, không phủ nhận hay xác nhận điều gì.

Nếu anh phủ nhận việc có kiến thức về sản xuất âm nhạc rồi đột nhiên có được kỹ năng mới thông qua nhiệm vụ của Fu, thì chắc chắn sẽ rất kỳ lạ.

Tương tự như vậy, nếu anh thừa nhận có kỹ năng sản xuất âm nhạc thì June chẳng thể trí trá nếu không hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên, June không thể để mất nhiệm vụ này.

Không chỉ kỹ năng sản xuất âm nhạc bị ảnh hưởng mà một trong những kỹ năng hiện có sẽ biến mất.

Vì vậy, June cần phải hoàn thành nó bằng mọi giá.

Nhiệm vụ nghe có vẻ rất đơn giản - tìm những bức ảnh cũ của anh.

Tuy nhiên, khi đã biết được bí mật về cuộc sống của Choi Joon-ho, đó sẽ là một nhiệm vụ rất khó khăn.

Ngoài ra, ngôi nhà của họ ở Gangwon cũng bị thiêu rụi, không để lại dấu vết gì về cuộc sống trước đây của anh cả.

Đúng lúc đó, lời nói của bà Bok-soon vang vọng trong tâm trí anh

"Thậm chí có lần cháu còn về cùng một chàng trai và một cô gái trẻ. Hình như cô gái ấy đã nổi tiếng hơn rồi. Tên là gì nhỉ? Hani? Hanbeom?"

"Hana." June lẩm bẩm.

"Cái gì?" Jangmoon hỏi, khiến June bần thần trở về thực tại.

"Anh muốn làm Center à?"

June mở to mắt ngạc nhiên. "Cái gì cơ?"

"Chúng ta đã liệt kê các vị trí rồi. Một là Center. Hai là cho vị trí Leader. Anh vừa nói 'hana', vậy nên...." Daeho nói nhỏ dần.

"Anh sẽ là center của buổi biểu diễn."

June há hốc mồm nhìn tờ giấy, trên đó quả thực có ghi dòng chữ:

1. Center - ?

2. Leader - Casper

June quá đắm chìm trong suy nghĩ đến nỗi không nhận ra rằng họ đã phân công xong nhiệm vụ rồi!

"Tôi không nói gì cả!" June kêu lên.

Casper cười khúc khích và viết tên June bên cạnh vai trò 'Center'.

"Được thôi, với tư cách là người lãnh đạo, em không cho phép anh đổi vị trí. Cấm anh đó."

June vẫn đang cố hiểu tình hình thì mọi người đều reo hò.

C-Jay. "Vậy thì ổn rồi. June sẽ là Center của chúng ta!"

***

"Vậy ngày mai sẽ là ngày nghỉ à?" C-Jay hỏi lại.

Các học viên đang tập trung tại trung tâm đào tạo để nghe thông báo về lịch trình chính thức.

Yena trả lời. "Đúng vậy! Chúng tôi đã đăng lịch trình lên bảng thông báo. Chương trình cho các bạn thời gian này để tìm cảm hứng cho bài hát mới."

"Tuy nhiên, việc sản xuất bài hát bên ngoài khuôn viên Azure bị nghiêm cấm. Các thực tập sinh bị phát hiện tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác sẽ ngay lập tức bị loại."

Lâm Chí gật đầu. "Một điều kiện tuyệt vời đấy. Công bằng và sòng phẳng là điều kiện tiên quyết cho cuộc chơi này".

June khẽ giễu nhại, liếc nhìn thực tập sinh sát thủ. Có vẻ như hắn ta đang áp dụng hình tượng 'trai ngoan' khi trận chung kết đang đến gần.

Tuy nhiên, điều đó thật chẳng phù hợp chút nào.

June có thể nhìn thấy sự độc đoán, âm hiểm ẩn sau đôi mắt kia.

Yejin nói thêm.

"Đến thứ năm, các cố vấn, cùng với một số nhà sản xuất nổi tiếng, sẽ tiến hành đánh giá tạm thời."

"Chúng tôi không yêu cầu các nhóm viết lời bài hát, nhưng nháp lời và bản nhạc nền đầy đủ sẽ được đánh giá tốt hơn."

"Hãy bung hết năng lượng mà các bạn có. Đây sẽ là phần cuối cùng trước đêm chung kết."

"Các bạn có thể về nhà tối nay nếu muốn, nhưng vui lòng quay lại trước 8h sáng ngày thứ Tư. Mọi người rõ hết rồi chứ?"

Các thực tập sinh hét lớn "Rõ ạ".

Một ngày nghỉ ngơi.

Đúng là may mắn của June. Anh cần gặp Hana để lấy những bức ảnh thủa nhỏ, cuối cùng có thể giúp nhóm sản xuất bài hát.

*****

June: Hana, anh cần gặp em.

June: Trả lời lại khi em có thời gian nhé. Anh cần sự giúp đỡ của em.

June: Hana?

June thở dài vì Hana không trả lời tin nhắn của anh. Vì vậy, anh quyết định gọi cho cô một lần. June liếc nhìn Jisung và Jaeyong và thấy họ đã ngủ say.

Anh đợi Hana trả lời cuộc gọi của mình. Tuy nhiên, sau nhiều hồi chuông, Hana vẫn không trả lời.

June lên Navel để kiểm tra. Chắc hẳn có lý do tại sao cô ấy không trả lời anh.

June thấy bài đăng gần đây nhất của cô là vào một tuần trước, điều này khá hiếm vì nữ diễn viên nổi tiếng thường đăng bài vài ngày một lần.

June đọc bài đăng cuối cùng của cô và cũng hiểu rõ.

Quay phim cổ trang - Triều đại Joseon!

Xin chào mọi người!

Tôi hy vọng bài đăng này sẽ khiến tất cả các bạn vui vẻ. Hiện tại tôi đang ở trường quay cho dự án mới nhất và rất hào hứng để mang nét diễn mới của mình đến các fan hâm mộ.

Đạo diễn muốn chúng tôi tập trung hoàn toàn vào bộ phim, vì vậy tôi sẽ cắt điện thoại trong ba tuần!

Hẹn gặp lại tất cả các bạn và hãy theo dõi hành trình sắp tới của tôi nhé.

Hana Lim.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 208: Drama Set



Minjun. "Hana Lim? Chị ấy đang quay phim ở Công viên Dae Jang Geum. Chỗ đó khởi quay hầu hết các bộ phim cổ trang đó."

Và bây giờ June đang đứng trước địa điểm quay phim lịch sử này.

Anh mặc một bộ trang phục đặc trưng thường ngày: áo len đen, khẩu trang, và giờ là mũ len để che mái tóc hồng.

Có rất nhiều người hâm mộ bên ngoài, cầm biểu ngữ và quà tặng đầy màu sắc trong khi hét lớn tên nghệ sĩ yêu thích của họ.

June vỗ vai một cô gái để hỏi thử xem mình có đến đúng nơi không.

"Cái gì?" Cô gái trẻ quát. "Tránh xa tôi ra, đồ lập dị."

June nhìn lại với vẻ ngỡ ngàng. Làm sao cô gái kia có thể phát ngôn thiếu tôn trọng như thế?

Tuy nhiên, June bỏ qua hành vi thô lỗ đó và hỏi một câu.

"Đây có phải là nơi Hana Lim đang quay phim không vậy?"

Cô gái trẻ nhìn anh đầy nghi ngờ. "Thì sao? Anh là một trong những đứa fan cuồng sẽ ăn trộm một ít tóc của cô ấy hay gì đó sao?"

June lè lưỡi. "Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi."

Cô đảo mắt. "Đúng vậy. Làm sao anh có thể tự gọi mình là người hâm mộ mà thậm chí còn không biết địa điểm quay phim của diễn viên nổi nổi tiếng vậy?"

"Cảm ơn." June nhanh chóng phớt lờ đi, để lại người kia cay đắng một mình.

Ít nhất, anh đã xác nhận được đây là nơi Hana Lim đang quay phim.

Vấn đề bây giờ là làm sao vào được.

Có tổng cộng bốn tên lính canh ở lối vào. Họ không quá vạm vỡ, vì vậy June chắc chắn có thể đánh nhau với họ nếu anh ở trong cơ thể cũ.

Tuy nhiên, thực tế không phải vậy. Anh cũng không thể để bị bắt.

"Lẻn vào liệu có được không?" anh lẩm bẩm một mình.

"Sẽ không đâu." một giọng nói vang lên phía sau.

June cau mày và liếc nhìn ra sau và thấy một khuôn mặt quen thuộc.

June đã nhìn thấy cô ấy nhiều lần trước đây, nhưng lại không thể xác định được đã gặp ở đâu.

"June phải không?" Ann hỏi.

June nhướn mày ngạc nhiên: "Cô nhận ra tôi?"

"Tôi đã quá quen với việc nhìn thấy anh đeo mặt nạ đến nỗi giờ tôi đã nhận ra luôn cả hình dáng cơ thể. Thật buồn cười, phải không?" Ann cười khúc khích.

"Ờ," June không biết phải nói gì.

Ann. "Là tôi đây. Cựu thực tập sinh ban biên tập".

June chợt nhận ra. "Ồ! Cô ở đây à? Đã lâu không gặp."

"À, tôi gặp chút rắc rối giữa chương trình nên quyết định rời đi. Nhưng nếu biết anh chàng Chris đã vào tù sau khi thực hiện trò đóng thế với Alex và Hyunwoo thì tôi vẫn sẽ ở lại đó. Hiện tôi vẫn đang thực tập tại một đài truyền hình nên mọi chuyện vẫn ổn."

"Cô làm việc ở đây à?"

"Ừ." Ann thản nhiên nói.

"Tuyệt," June nói, một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt. "Tôi muốn nhờ cô đưa tôi vào trong."

"Cái gì?" Ann hỏi với vẻ không tin. "Đưa anh vào ư? Để làm gì?"

June nhún vai. "Tôi chỉ... tò mò thôi. Hơn nữa, tôi có người để bàn chuyện bên trong."

"Anh có biết ai ở bên trong không?"

"Hana Lim," June quyết định thành thật. "Tôi cần hỏi đồ từ cô ấy."

Mắt Ann dần mở to. "O...ồ? Vậy là anh thực sự đang hẹn hò với một nữ diễn viên nổi tiếng à?"

June lè lưỡi. "Chẳng có căn cứ gì cả."

Ann thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm. "Tuyệt quá."

"Gì thế?" June hỏi.

"Hả? Không có gì! Tuyệt quá, đúng không... anh còn độc thân, tôi đoán vậy?" Ann cười khúc khích một cách lo lắng.

"Tôi không có thời gian cho một mối quan hệ mới." June nói thẳng thừng. Anh có rất nhiều việc phải làm.

Ann cố gắng che giấu niềm vui sướng, bĩu môi. "Tuy nhiên, sẽ khá khó để tôi có thể đưa anh vào trong. Là một thực tập sinh, tôi không có nhiều thẩm quyền."

"Nhưng cô vẫn có thẻ thông hành, đúng không? Tôi chỉ cần lấy đồ từ cô ấy, theo nghĩa đen. Vậy, cô có thể đưa tôi vào trong được không?" June kéo khẩu trang xuống một chút để nhìn Ann với đôi mắt như đang cầu xin.

Ann cắn môi, cố gắng giữ cho trái tim mình bình tĩnh.

'Trời ơi, trông anh ấy dễ thương quá.'

Đôi mắt cún con của June là thứ mà cô chắc chắn không thể cưỡng lại được.

*****

Hoa anh đào nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, và không khí tràn ngập bản giao hưởng của tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc.

Một ngày hoàn hảo để quay phim, và đoàn làm phim "Tình yêu thời hoàng gia" đang chuẩn bị ghi hình những cảnh quay hoàn hảo.

Seobin Park và Hana Lim, hai diễn viên chính, đứng đối diện nhau trên cây cầu trang trí công phu bắc qua một hồ nước yên tĩnh.

Ánh mắt họ khóa chặt vào khoảnh khắc phản ứng hóa học không thể phủ nhận, và khi họ nghiêng người lại gần hơn, thế giới dường như nín thở chờ đợi nụ hôn sắp tới.

Tuy nhiên, ngay khi đôi môi của họ sắp chạm vào nhau, một sự náo động đột ngột bùng nổ từ những bụi cây gần đó.

Một bóng người gầy gò xuất hiện, mặc quần áo đen và đeo mặt nạ cướp. Với một động tác kịch tính, anh ta kéo Hana vào vòng tay mình, làm gián đoạn cảnh lãng mạn.

"Cắt!" Giọng của đạo diễn Jam vang vọng khắp trường quay, bầu không khí như lớp thủy tinh vỡ tan tành.

Đạo diễn tiến về phía 'kẻ cướp' với vẻ bực bội, lông mày nhíu lại và chiếc loa phóng thanh nắm chặt trong tay.

"Tôi đã bảo các người tuyển dụng cho cẩn thận mà!" anh ta hét vào mặt nhân viên.

Họ đang trong giai đoạn quay phim cuối cùng.

Đạo diễn Jam - một đạo diễn từng đoạt giải thưởng cho phim truyền hình lịch sử ở cả Hàn Quốc và Trung Quốc, cảm thấy thất vọng hơn bình thường.

Ông đã tức giận tổng cộng bà lần trong ngày, và liều thuốc điều trị tăng huyết áp cũng không phát huy tốt tác dụng.

"Cái khỉ gì thế này?" Đạo diễn Jam mắng diễn viên quần chúng - người đóng vai tên cướp.

Chàng trai trẻ cao lêu nghêu tháo mặt nạ ra với đôi môi dưới run rẩy, anh ta cố gắng nói nhưng chỉ lắp bắp không mạch lạc.

Đạo diễn Jam tiếp tục càu nhàu, giọng nói ngày càng lớn vì bực bội.

"Anh là một tên cướp đáng sợ, chứ không phải một tên ngốc vụng về! Nhìn lại mình đi! Anh trông giống như một thằng yếu đuối vô tình đi lạc vào trường quay vậy."

Vai của diễn viên quần chúng chùng xuống, anh ta lầm bẩm lời xin lỗi, giọng gần như không thể nghe rõ vì bị tiếng quát của đạo diễn át đi.

"Thay người khác!" Jam hét vào mặt trợ lý của mình.

"N-nhưng thưa anh." Người trợ lý tội nghiệp giải thích. "Chúng ta không còn người nào khác cho vai cướp nữa. Anh đã loại hết người rồi."

Đạo diễn Jam hét lên. "Mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút!"

Đoàn làm phim tản ra, và các diễn viên đứng cách xa nhau, cố gắng nhịn cười.

Hana cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh thích thú. "Tôi đoán chúng ta sẽ phải đợi đến lúc hôn nhau."

Seobin nói. "Được rồi. Gặp lại cậu sau."

Hana gật đầu và bắt đầu đi bộ trở về lều nghỉ ngơi.

"Lấy cho tôi ít nước dừa, Vince," cô nói với trợ lý. Đồ uống lạnh được đặt trước mặt nhưng cô dừng lại khi không nhận ra bàn tay đang cầm nó.

Vince có đôi bàn tay ngắn và thô.

Hana ngước lên nhìn kẻ đột nhập, mắt cô mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai.

"June?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 209: Mọi thứ đều có cái giá của nó



Hana không thể tin vào mắt mình. Đứng trước mặt cô là June, mặc một bộ quần áo rất đơn giản nhưng không hiểu sao trông anh còn đẹp trai hơn trước nữa.

"Làn da của anh cải thiện nhiều rồi." Hana nói trước khi kịp dừng lại.

"Cảm ơn." June từ tốn nhận lời khen.

Hana thoát khỏi cơn choáng váng và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Nhưng anh đang làm gì ở đây?"

"Anh cần gặp em." June nói không chút do dự.

Hana cứng người khi nhìn vào đôi mắt chân thành của June. "Em?... Gặp em?"

Cô thậm chí không thể nói mạch lạc vì trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

June thực sự yêu cô sao? Chắc chắn, Hana đã tưởng tượng ra một câu chuyện kiểu 'bạn bè thời thơ ấu thành người yêu', nhưng cô không bao giờ tưởng tượng mình với June...

Không phải Hana đang phàn nàn.

Lúc này quá khó khăn vì sự nghiệp của cô đang trên đà thăng tiến. Tuy nhiên, có lẽ cô ấy có thể làm được?

"Anh cần em gửi lại những tấm ảnh hồi bé của anh." June hoàn toàn phá vỡ mọi mộng tưởng của Hana.

"Ở? Cái gì cơ?"

"Những bức ảnh hồi bé của anh. Em vẫn còn giữ chúng chứ? Em từng chụp khi về Gangwon rồi mà."

Hana bĩu môi xấu hổ. Đúng rồi, June cần thứ gì đó từ cô.

"Ảnh hồi nhỏ ư? Anh đến đây chỉ vì thế thôi sao? Anh có thể nhắn tin cho em mà, đúng không?" Hana nói, có vẻ hơi hờn dỗi.

"Anh có nhắn. Nhưng em nói mình không được sử dụng điện thoại trên Navel mà."

"Ồ, chỉ khi quay phim thôi. Mọi người cứ hỏi thăm em về bộ phim mới nên cố tình đăng vậy. Em cũng bị ngất đêm qua nên không xem được tin nhắn và cuộc gọi cũ".

June thở dài. Vậy là anh đến đây chẳng vì mục đích gì sao?

"Anh cần ảnh cũ làm gì? Em còn nghĩ anh ghét mấy bức ảnh cũ đó, mặc dù lúc nhỏ anh rất dễ thương."

June phấn chấn hẳn lên. "Dễ thương phải không?"

"Ừ." Hana cười khúc khích. "Hồi đó trông anh trong sáng hơn. Dễ thương thật. Em còn giữ ảnh của anh trong điện thoại để nạp năng lượng lúc rảnh."

June nheo mắt nhìn cô một cách nghi ngờ. "Em đã giữ nó trong điện thoại suốt những năm qua sao?"

Hana vội lắc đầu biện hộ. "Không phải thế đâu, đồ ngốc! Em mới chuyển dữ liệu từ điện thoại cũ khi chúng ta gặp nhau sau một thời gian dài. Chỉ là để lưu lại kỷ niệm thôi."

June nói. "Được thôi, anh có thể xem chúng không?"

Hana cười khúc khích và lấy điện thoại ra khỏi túi áo len, mở thư viện ảnh và chọn đến album có tựa đề 'Cute'.

June nghiêng đầu sang một bên khi nhìn thấy tiêu đề. Hana thực sự nghĩ anh dễ thương sao?

Hana mở một bức ảnh và quay điện thoại cho June xem.

June đã rất ngạc nhiên. Có vẻ như bức ảnh được gửi cho Bác sĩ Kim trong buổi phát trực tiếp không phải là ảnh thật vì June thực sự trông khá ổn khi còn bé.

Giờ anh đẹp trai hơn, nhưng đứa trẻ trong ảnh lại trông... dễ thương hơn? Cậu bé nở nụ cười tươi tắn chân thành, và cầm một cây kẹo que lớn.

Hana. "Thấy chưa? Anh đáng yêu quá. Đây là nụ cười dễ thương nhất, chân thành nhất mà em từng thấy nên tiện tay lưu lại."

"Hmm, chắc hồi đó anh có tuổi thơ khá đẹp." June suy luận. "Em có bức ảnh nào khác không?"

"Có chứ." Hana lướt qua các bức ảnh. Có một bức ảnh June đang ở trong hồ bơi, rồi khóc trước lớp học, và một bức ảnh có vẻ như được chụp trong phòng tập.

June cười khẩy. Anh chàng này, Choi Joon-ho, thực sự trông giống một thần tượng khi còn bé.

Nếu cậu ta chăm sóc bản thân tốt hơn thì hẳn đã lớn lên thành June hiện tại.

Bác sĩ Kim cáo buộc June phẫu thuật mũi, phẫu thuật mắt hai mí, độn cằm và thậm chí là thu nhỏ tai.

Rõ ràng là ông ta chỉ muốn thỏa mãn ảo tưởng của những người xem khốn khổ của mình.

June không phản đối phẫu thuật thẩm mỹ. Anh không quan tâm đến việc người khác muốn làm gì với khuôn mặt của họ.

Đó là cuộc sống của họ, không phải của anh. Tuy nhiên, anh không thích bị buộc tội làm điều mà mình không làm.

Trừ khi Fu thực sự đã hoàn thành giáo trình học y khoa và có giấy phép phẫu thuật thẩm mỹ hợp pháp, thì June chưa hề phẫu thuật thẩm mỹ.

"Gửi chúng cho anh nhé." June nói và rút điện thoại ra.

"Anh đang nghĩ là em sẽ dễ dàng gửi những bức ảnh này cho anh à?" Hana cười tinh nghịch.

June nheo mắt nhìn Hana. "Em muốn gì?"

"Hmm," Hana nói, đặt một ngón tay dưới cằm. Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng hét của Giám đốc Jam.

"Khoan đã." Hana bước ra khỏi lều và quan sát khung cảnh náo loạn.

Đạo diễn Jam đứng giữa trường quay, khuôn mặt nhăn nhó vì thất vọng.

Đoàn làm phim vừa đưa ba người ngoài vào, hy vọng tìm được người thay thế hoàn hảo cho diễn viên quần chúng đã phá hỏng cảnh trước.

Đứng đó là một người đàn ông cơ bắp, một người đàn ông thấp bé và một người khổng lồ cao lớn.

"Anh chàng này trông giống như một đấu sĩ vật. Cơ bắp của anh ta có thể làm rách cả đường may bộ trang phục chúng ta chuẩn bị." Đạo diễn Jam nói với ứng cử viên đầu tiên.

"Còn anh chàng này," ông bước về phía người đàn ông thấp bé. "Tôi sẽ đổi tên cậu thành Bơ Đậu Phộng nếu cậu uy h**p được Seobin. Trông cậu chẳng có vẻ gì là đe dọa cả!"

"Còn anh," Ông chỉ vào anh chàng cao lớn.

"Họ sẽ làm một phiên bản Slenderman đời thực vào năm sau. Hãy đợi đến lượt nhé. Nhưng ngay bây giờ, hãy ra khỏi trường quay của tôi! Chúng ta không còn ứng cử viên nào nữa sao?" Đạo diễn hét lên.

Trợ lý run rẩy bước lại gần. "Ờ-anh có muốn tôi tuyển vệ sĩ hoặc quay phim không, Giám đốc? Có lẽ chúng ta có thể tìm được người phù hợp."

Huyết áp của đạo diễn Jam bắt đầu tăng cao, khuôn mặt ông chuyển sang màu đỏ thẫm.

"Đấy không phải là hình mẫu tôi đang tìm kiếm!Tìm một người đàn ông có thân hình gầy gò khó đến vậy sao?"

Đúng lúc đó, Hana nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, không gì tuyệt vời hơn thế.

Cô chạy lại lều và thấy June đang kiên nhẫn đợi mình.

"Được thôi, em sẽ gửi ảnh cho anh." Hana mỉm cười, có chút hồi hộp.

"Thật sao?"

"Vâng. Nhưng anh phải giúp em một việc."

June thở dài. "Anh biết mà. Ừm, anh sẽ bị kẹt trong Azure sau ngày hôm nay, nên chắc hẳn phải có việc gì đó dễ thực hiện."

"Ồ, đừng lo lắng. Anh có thể hoàn thành việc này ngay hôm nay."

"Được thôi. Em muốn anh làm gì?"

"Làm cướp cho em."
 
Back
Top Bottom