Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 210: Tên cướp đẹp trai



"Đạo diễn!" Hana bước đến. Mấy người trợ lý vây quanh ngài đạo diễn, quạt rồi bê nước để ông hạ hỏa.

"Cái gì vậy?" Ông ấy kêu lên giận dữ nhưng hạ giọng khi thấy người gọi là Hana.

"Ồ, là Hana đấy à. Cô cứ vào nghỉ ngơi thêm đi. Chúng tôi vẫn đang tìm người thay thế tên cướp ngu ngốc đó."

"Ờm," Hana nói nhỏ. "Tôi nhìn trúng một anh chàng bên ngoài, anh ấy sẽ rất phù hợp."

Jam nhướn một bên lông mày. "Anh ta ở bên ngoài á?"

Hana cứng người. "Vince! Trợ lý của tôi. Vince đã ra ngoài, và tôi bảo anh ấy đi tìm ai đó. Tôi muốn không muốn chúng ta trì hoãn việc quay phim."

Có vẻ như có tác dụng.

"Tôi cần gặp anh chàng đó trước." Jam đã lường trước kết quả tồi tệ nhất.

"Tất nhiên rồi." Hana reo lên. Sau đó, cô vẫy gọi June lại, người đang đứng sau các nhân viên.

June thở dài và lắc đầu. Những điều anh sẵn sàng làm để hoàn thành nhiệm vụ thật nực cười.

Mọi người tập trung ánh mắt vào June khi anh lướt qua rồi thì thầm với nhau.

Đạo diễn Jam cũng nheo mắt để nhìn kỹ nam diễn viên đầy tham vọng.

"Hmm," ông ấy ngân nga khi June đứng trước mặt mình.

"Chiều cao của cậu rất ổn - hoàn hảo cho vai diễn. Cơ thể cũng là kiểu tôi đang tìm kiếm. Tuy nhiên, tôi cần kiểm tra gương mặt nữa. Cái mũ đội thấp quá nên tôi không nhìn thấy."

June quay sang Hana, khẽ huých vào hông cô.

Hana. "Ừm, anh ta khá nhút nhát! Quản lý của tôi đã dụ anh ấy tham gia với điều kiện là không được để lộ mặt."

"Hơn nữa, tên cướp đó đeo một miếng vải đen che nửa mặt mà, đúng không? Không cần phải nhìn mặt đâu."

Đạo diễn. "Được rồi, tôi không có nhiều lựa chọn. Bảo anh ta thay trang phục cướp đi."

"Vâng ạ." Hana phấn khích kêu lên, kéo June vào lều của mình trong khi một trợ lý mang quần áo diễn đến.

"Đưa cho tôi." Hana lấy quần áo từ tay người trợ lý rồi kéo khóa lều lại.

June thở dài và bắt đầu cởi áo hoodie. "Không thể tin là em bắt anh làm thế này. Anh thậm chí còn chẳng biết tí gì về diễn xuất."

Hana cười khúc khích. "Về mặt kỹ thuật thì không phải là diễn xuất. Anh không có nhiều lời thoại. Chỉ thoại đúng một câu thôi. Phần lớn là cảnh anh đánh nhau với nam chính."

June lắc đầu tháo mũ len ra. "Thôi được. Anh sẽ rời đi sau cảnh quay quay. Nhớ gửi cho anh những bức ảnh sau khi chúng ta hoàn thành, được chứ?"

Anh định mặc bộ đồ bó màu đen, nhưng Hana vẫn chưa phản ứng tiếp.

June ngẩng đầu lên để xem tại sao cô không đáp lại thì thấy Hana tròn xoe mắt nhìn anh.

"Cái gì thế?" June hỏi.

"Tóc của anh..."

June mở to mắt. Anh hoàn toàn quên mất mái tóc của mình!

"Anh nhuộm hồng hả?" cô ấy kêu lên lớn.

"Đừng nói với ai nhé."

"Chuyện quái gì thế, June?" Hana ôm chặt lấy trái tim mình.

"Anh đang cố giết người hâm mộ của mình hay sao vậy? Tại sao anh lại hợp với tóc hồng thế?"

*****

Đạo diễn Jam sốt ruột giậm chân chờ các nhân vật đến. Ông liếc nhìn đồng hồ

"Sao họ lại lâu thế?"

"Tôi đây, đạo diễn." Nam diễn viên chính Seobin khiến mọi người phải choáng ngợp bởi vẻ ngoài đẹp trai của cậu.

Các trợ lý phía sau đạo diễn đều mơ màng thở dài nhìn anh, Seobin dùng vẻ mặt tươi tắn xua tan đi sự mệt mỏi của đoàn làm phim.

"Tôi cũng có mặt ạ. Chúng tôi đã sẵn sàng quay rồi." Hana trông rất tươi tắn.

"Tên cướp đâu rồi?" Jam hỏi.

"Đây."

June xuất hiện từ phía sau đoàn làm phim. Đạo diễn Jam sững sờ một lúc khi nhìn thấy bóng dáng người mới đến.

Tên cướp này chính là hiện thân của tên cướp đáng sợ mà anh đang tìm kiếm - thân hình gầy gò, vai không quá rộng nhưng săn chắc, vòng eo thon gọn.

Anh ta tỏa ra khí thế đặc biệt khiến người ta phải chú ý.

Người mới đến này chính là hình mẫu lý tưởng mà Jam mong muốn ở tên cướp.

Bộ trang phục toàn màu đen tôn lên mọi đường nét trên cơ thể anh ta, trông thật đáng sợ và bí ẩn.

Nhưng Jam không thỏa mãn quá nhiều, vẫn cần phải quan sát thêm biểu hiện của người mới này.

Đạo diễn nghiêm nghị bắt đầu. "Được rồi, chuẩn bị đi. Khi Seobin và Hana sắp hôn nhau, anh sẽ nhảy xuống từ bức tường một cách ngoạn mục và giữ chặt cổ Hana, kề dao vào cổ cô ấy. Sau đó, đọc lời thoại của anh. Anh đã biết rồi chứ?"

June lặng lẽ gật đầu.

"Tốt. Sau đó thì cạnh tranh thật dữ dội với Seobin. Nhưng chắc chắn cậu phải thua và bỏ chạy sau một vài cuộc vật lộn."

June giơ dấu hiểu ý, đạo diễn cũng gật đầu.

"Được rồi, sẵn sàng chưa? Giữ im lặng trên trường quay và ACTION!"

June thở dài ngồi xuống sau bức tường. Có một lỗ nhỏ để anh có thể xác định khi nào mình cần phải ra ngoài.

June chưa bao giờ nghĩ đến việc diễn xuất trong suốt cuộc đời mình.

Anh là một người hâm mộ phim hành động (và một chút lãng mạn), nhưng diễn xuất là thứ June chưa bao giờ thử sức.

Nếu đây là một vai diễn nào khác, June chắc chắn sẽ gặp khó khăn.

Tuy nhiên, vai được giao cho hiện tại không quá tệ. Anh đã thực hiện một vài cuộc đột kích như thế này trước đây.

Có lần, anh thậm chí còn phải bắt giữ nghi phạm chính khi anh ta đang quan hệ t*nh d*c với người khác!

Vì vậy, việc này khá quen thuộc với June.

Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ đợi thời cơ hoàn hảo. Hai diễn viên chính vẫn đang nói chuyện, bày tỏ tình yêu với nhau.

"Họ không thể làm nhanh hơn được sao?" June hơi sốt ruột.

May mắn thay, màn tình cảm của đôi uyên ương kết thúc không lâu sau đó.

Hana và Seobin ôm chặt nhau rồi tách ra, họ dừng lại, nhìn sâu vào mắt nhau một cách đầy ẩn ý.

Đã đến lúc rồi.

Với sự thành thạo của một cựu thành viên băng đảng, June đã nhảy qua tường và đáp xuống đất một cách hoàn hảo.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 211: Anh ta là ai?



Đạo diễn Jam chuẩn bị hét "CUT" ngay khi June mới nhảy qua bức tường.

Tuy nhiên, ông vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy bóng dáng tên cướp đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng.

Bước chân của June gần như không phát ra tiếng động khi tiếp cận đến chỗ Hana.

June khéo léo vòng tay ôm lấy Hana, kẹp chặt cổ cô giữa bắp tay và con dao giả.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hana đã bị choáng ngợp bởi diễn xuất nghiêm túc của June và mùi hương ngọt ngào nhưng nam tính từ anh.

'Tại sao anh ấy thơm thế nhỉ?'

Tuy nhiên, Hana nhanh chóng nghiêm túc trở lại, đôi mắt cô phản chiếu nỗi sợ hãi khi cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.

Seobin và June cũng đang đấu mắt.

Ánh nhìn của người mới đã được thể hiện đầy đủ. Jam thở hổn hển nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt mình.

'Đôi mắt của anh ta. Chúng hoàn hảo!"

June tiếp tục nhìn chằm chặp vào Seobin, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nam chính.

Có một sự độc ác tiềm ẩn trong ánh mắt của June - một sự chân thực mà anh không thể giải thích được.

Giống như tên cướp đã khai thác vào một khía cạnh đen tối hơn, nham hiểm hơn của nhân vật, một khía cạnh không nên mong đợi ở một diễn viên quần chúng.

Ba diễn viên tiếp tục giữ nguyên vị trí, diễn xuất mạnh mẽ của họ đã tạo nên làn sóng phấn khích cho toàn bộ dàn diễn viên và đoàn làm phim.

"Ta biết ai đã cử ngươi đến," Seobin nói, giọng vang lên đầy tức giận. "Nếu tiết lộ nơi ở của Hoàng tử Yeon-woo, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

Một tiếng cười khúc khích sâu thẳm, đáng ngại phát ra từ phía sau khiến Hana rùng mình.

Cô không ngờ June lại coi trọng công việc diễn xuất này đến vậy!

Khi cảm giác ức chế lên đến đỉnh điểm, Seobin không thể kiềm chế được nữa.

Anh vung dùi cui và nhảy về phía trước, giao chiến với June. Seobin vận công khiến đao của tên cướp rơi ra.

June. 'Chết tiệt, mình không có vũ khí.'

Sự thiên vị đối với nhân vật chính là quá rõ ràng. Làm sao một tên cướp có thể mất vũ khí ngay từ đầu cuộc chiến?

June tạm thời buông Hana ra và khéo léo né tránh đòn tấn công của kẻ địch. Kỹ năng chiến đấu của Seobin chắc chắn là nghiệp dư.

June có thể nhìn thấy mọi chuyển động, vì vậy anh có thể dễ dàng đánh bật chúng.

Tuy nhiên, vì được chỉ thị phải để nam diễn viên chính chiến thẳng bằng mọi giá, June quyết định ăn đánh một vài lần.

"Họ có tập cảnh này trước không?" Một trợ lý hỏi.

Ann - người đã quan sát từ đầu, lắc đầu. Có vẻ như thực tập sinh này có tài năng hơn cô mong đợi.

"Không, Jun- ý tôi là, tên cướp này thật tuyệt vời."

Hai người đàn ông chiến đấu đồng bộ đến kỳ lạ. Cảm giác như họ đang tham gia vào một cuộc chiến thực sự, và mọi động thái dường như đều được lên kế hoạch.

Seobin không khỏi kinh ngạc trước kỹ năng của người mới đến.

Bất kể tên cướp này là ai thì có một điều chắc chắn - hắn rất tài năng.

Anh đang dẫn dắt Seobin trong chiến đấu, khiến cho nam chính dễ dàng nhập tâm vào nhân vật.

Khi trận chiến lên đến đỉnh điểm, June đã thực hiện một động thái được tính toán, hành động như thể Seobin đã giáng một đòn mạnh vào vai anh.

Anh nhăn mặt đau đớn, ôm chặt lấy cánh tay bị thương của mình.

June trừng mắt nhìn Seobin, giọng nói đau đớn nhất có thể. "Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."

Sau đó, với một sự nhanh nhẹn đột ngột, anh thoát khỏi cuộc chiến và nhanh chóng rút lui, biến mất vào bóng tối của trường quay.

Máy quay tiếp tục quay thêm vài phút nữa, những người chứng kiến vẫn còn kinh ngạc trước màn trình diễn bất ngờ của người mới đến.

"Đạo diễn, xong rồi." người trợ lý thì thầm khiến Jam xuất thần trở lại.

Cuối cùng ông hét lên "CUT!", khép lại cảnh quay.

Các diễn viên và thành viên đoàn làm phim vẫn còn bị ám ảnh bởi khoảnh khắc căng thẳng trước đó.

"Thế nào, đạo diễn?" Hana hỏi. Thực sự, cô ấy quá đắm chìm vào vai diễn của mình đến nỗi quên mất họ đang diễn.

Việc June đắm chìm vào vai diễn của mình khiến Hana vô cùng ấn tượng.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Jam cũng lên tiếng.

"Thật... hoàn hảo!" đạo diễn thốt lên, đứng dậy khỏi ghế. "Đó chính là người tôi đã tìm kiếm từ trước. Tên cướp... tên hắn là gì?"

Hana nhìn quanh tìm June, hy vọng có thể nhìn thoáng qua anh chàng thực tập sinh đẹp trai. Tuy nhiên, anh ấy đã rời đi không để lại dấu vết.

Hana lắc đầu thích thú. June đã giữ lời hứa và thực sự rời đi sau cảnh quay.

"Ừm, tôi không biết anh ta, Đạo diễn." Hana nói dối, June sẽ không thích nếu danh tính của mình bị tiết lộ.

"Anh ta chỉ là một người lạ được trợ lý của tôi tuyển dụng."

"CÁI GÌ?" Đạo diễn Jam thốt lên. "Anh ta thậm chí còn chưa được trả tiền!"

Tiền lương là điều ít quan tâm nhất đối với Đạo diễn Jam. Cuối cùng, ông chỉ muốn biết tên của diễn viên.

Diễn xuất của người mới vô danh này, đó là một trong những diễn xuất hay nhất mà ông Jam từng chứng kiến trong sự nghiệp của mình! Anh ta có vẻ như một tên cướp thực thụ!

Hana. "Tôi xin lỗi, đạo diễn. Nhưng ít nhất chúng ta đã ghi lại được cảnh đó rồi, đúng không?"

"Chúng ta đã quay xong rồi." Đạo diễn thất vọng, thở dài ngồi phịch xuống ghế. "Không thể tin là tôi lại để mất một tài năng như vậy."

*****

Trong khi đó, June đang ổn định lại hơi thở sau khi lẻn ra khỏi trường quay. Trợ lý của Hana đã ở trong lều phụ giúp June đã thoát ra ngoài mà không bị ai khác bắt gặp.

Anh cố gắng đi ra ngoài nhưng thấy nhiều người hâm mộ chặn lối vào.

Vì vậy, June trèo lên tường một mái nhà ngẫu nhiên và nhảy xuống, cuối cùng thoát khỏi khủng cảnh hỗn loạn.

Trong lúc vội vã, anh thậm chí còn không kịp thay quần áo cũ. June thực sự không muốn quay lại cảnh đó.

Mặc dù không có cảm giác như đang diễn (vì đánh nhau là chuyện bình thường với anh), nhưng việc bị đánh bằng dùi cui nhiều lần vẫn rất đau đớn.

Tên diễn viên chính khốn nạn đó chắc chắn là nghiêm túc vào phút cuối!

June lắc đầu, vào phòng vệ sinh gần đó thay đồ, bỏ bộ đồ đen vào túi. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên, anh vội vàng mở ra.

June mỉm cười khi nhìn thấy rất nhiều những tấm ảnh từ hồi trẻ con đến khi đi học của mình được Hana gửi đến.

[Chúc mừng! Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt: Tìm kiếm những bức ảnh thời thơ ấu. ]

[Một kỹ năng mới đã được thêm vào cửa sổ trạng thái của chủ nhân. Sau đây là số liệu thống kê hiện tại.]

- Vocal: A

- Dance: A-

- Visual: A-

- Rap: B-

- Leader: C+

- Sáng tác: B+
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 212: Ice Cream Man



June ngồi trên băng ghế và nhìn qua những bức ảnh mà Hana đã gửi.

Quả thực, bức ảnh mà Bác sĩ Kim sử dụng trong buổi phát trực tiếp của anh ta rất có thể là giả.

"Kem! Anh ơi, anh có muốn ăn kem không?"

Một giọng nói dễ thương cắt ngang suy nghĩ của June, và anh đã sẵn sàng mắng người ồn ào kia nhưng lại thấy đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mình.

Đó là một cô bé, không quá bảy tuổi, mái tóc xoăn rối bù và đôi mắt lấp lánh sự tò mò ngây thơ.

June mím môi, nuốt lại những lời cay nghiệt vào bụng. Được rồi, đứa trẻ này khá dễ thương.

"Nhóc nói gì cơ?" June nhẹ nhàng hỏi.

"Kem." cô bé mỉm cười, khoe nụ cười hở lợi không răng. Cô bé kéo tay áo June, giọng nói the thé đầy phấn khích.

"Anh ơi, anh có thể mua kem của ba em không? Kem ngon nhất thị trấn này đấy!"

June nhướng mày hỏi thăm.

Cô bé chỉ vào một chiếc xe bán kem màu hồng rất đẹp. Lúc đó, June mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ kem đang mời chào những vị khách qua đường với nụ cười niềm nở.

Chiếc xe tải trông có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng bên trong lại đầy những đồ trang trí nhỏ xinh.

Một âm thanh ngọt ngào, lặp đi lặp lại phát ra từ chiếc loa bị hỏng, khiến June phải che tai.

"La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường."

Có vẻ như tai của June trở nên nhạy cảm hơn sau khi có thêm được kỹ năng sản xuất âm nhạc.

"Bố em bán kem đó. Và ông ấy rất buồn vì không có ai mua kem."

June. "Bảo ông ấy cải thiện chiến lược tiếp thị đi."

Cô bé bối rối. "Cái gì cơ? Em chỉ buồn vì bố buồn thôi."

June nhìn qua nhìn lại giữa cô bé và chiếc xe tải màu hồng.

Tại sao anh lại sinh ra với bản tính yêu thích trẻ con thế nhỉ?

June hướng mắt về đứa trẻ với khuôn mặt rạng rỡ hy vọng và ngạc nhiên, anh không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ cô bé.

Trẻ em nên được vô tư, đắm chìm trong sự huy hoàng của tuổi thơ chứ không phải bán kem cho cha mình trên vỉa hè đông đúc.

Nhưng mà, ngay cả với những lo lắng đó, cô bé vẫn cố gắng mỉm cười một cách chân thành như vậy.

Mặc dù June không muốn nói ra, nhưng anh vẫn bị cô bé làm mềm lòng.

June thò tay vào túi và lấy ra một vài tờ tiền nhàu nát. "Được thôi." anh càu nhàu, đứng dậy khỏi băng ghế và đi về phía chiếc xe tải cũ nát.

"Yay!" cô bé reo lên, đôi má lúm đồng tiền nhăn lại thành một nụ cười rạng rỡ. Cô bé nắm lấy cổ tay June, khiến trái tim anh mềm mại hơn nữa.

May mắn thay June không phải là kẻ giết người hàng loạt. Nếu không, đứa trẻ này đã biến mất từ lâu.

Khi June đi đến chiếc xe tải, tai anh bắt đầu đau hơn khi tiếng nhạc ngày một to.

"La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường."

Anh xoa bóp đôi tai ù ù của. "Ừm, anh có thể vặn nhỏ tiếng xuống một chút không?"

Người đàn ông mỉm cười xin lỗi và tắt nhạc. Tuy nhiên, giai điệu vẫn tiếp tục văng vẳng trong màng nhĩ của June sau đó. May mắn thay, nó không làm tai anh ù nữa.

"Lila? Con đang làm gì ở đó thế?" bố cô bé hoảng hốt. "Tôi rất xin lỗi cậu. Quay lại đây đi, bé con của ba."

Lila bĩu môi nhưng cuối cùng cũng buông tay June ra và bước vào xe kem.

"Tôi thực sự xin lỗi. Lớp học thêm của con bé được nghỉ, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc đưa con bé đến đây".

June. "Không sao đâu."

"Được thôi, hôm nay tôi có thể làm gì cho cậu đây?" anh vui vẻ hỏi vì June là khách hàng đầu tiên.

June nhìn vào thực đơn và cau mày khi thấy những dòng chữ được viết đầy màu sắc. Cái quái gì thế này?

"Vậy... cậu thích vị gì đây?" Ông chủ hỏi với giọng đầy hy vọng.

June mím môi. Anh không thể nào ăn những vị kem trong menu.

“Cơn lốc bụng ngứa”

“Khỉ thời thượng bán kem”

“Sóng gợn của chú lùn ngớ ngẩn”

“Hội nghị hoang dã của bọn quậy phá”

( Xin lỗi mọi người đoạn này tớ dịch hơi vấp vì không hiểu nghĩa của nó lắm. )

"Anh định mua vị gì thế?" Lila hỏi và nhìn June với đôi mắt mở to.

June thở dài, nghiến răng lẩm bẩm tên món trong thực đơn: "Tôi sẽ gọi 'Vụ nổ kẹo caramel ngớ ngẩn'."

"Cái gì thế?" người đàn ông hỏi, nghiêng người lại gần hơn. "Tôi già rồi, nên thính lực hơi kém một chút ."

"Cái này." June nhanh chóng chỉ vào món kem trong menu.

"Hmm, xin lỗi cậu. Tôi không thể căn cứ vào việc chỉ tay để ra lệnh. Cậu có thể nói lại lần nữa được không?"

June lớn tiếng khó chịu. "Vụ nổ kẹo cao su ngớ ngẩn!"

"Ồ." người đàn ông hơi sửng sốt trước sự nhiệt tình của chàng trai trẻ.

"Tôi ngạc nhiên đấy. Hầu hết trẻ em đều thích hương vị đó. 'Vụ nổ kẹo caramel ngớ ngẩn' sắp diễn ra đây!" Người bán kem lùi về phía sau xe tải.

June nhún vai chờ đợi. Ai mà biết kêu một món trong thực đơn lại mệt mỏi đến thế?

Lúc này, anh lại bị bỏ lại với cô bé, người vẫn không ngừng nhìn anh chằm chằm từ nãy đến giờ.

"Trên mặt anh có gì à?"

"Không có gì." cô ấy cười rạng rỡ. "Em thực sự thích đôi mắt của anh! Anh giống như một con mèo vậy."

June lè lưỡi và lắc đầu. Hình ảnh mèo của anh giờ đã lan truyền trên toàn mạng xã hội rồi.

"Đến đây! Đến đây!" người đàn ông xuất hiện, đưa cho June một phần kem mềm màu hồng nhạt và xanh dương.

Cây kem có một trái tim màu hồng ở trên cùng và một thanh kẹo màu xanh ở bên cạnh. Nhìn chung, có vẻ khá đầy đặn đối với một cây kem 2.000 won.

"Đây." June đưa tiền cho chủ xe. Sau đó, anh tháo khẩu trang ra để nếm thử kem.

"Ồ, đúng là một soái ca nha." Người bố khen ngợi và Lila cũng gật đầu đồng ý.

June mỉm cười nhẹ tỏ lòng biết ơn.

Anh luôn thích đồ ngọt, nên không khó để gây ấn tượng với June bằng món tráng miệng.

Tuy nhiên, khi anh cắn miếng đầu tiên, vị giác bùng nổ trong một bản giao hưởng hương vị.

Kem là một cái ôm ngọt ngào, mát lạnh khiến June nhắm mắt lại.

Vào khoảnh khắc đó, June cảm thấy như mình được đưa trở về những ngày thơ ấu khi cửa hàng kẹo tuổi thơ trong khu phố cũ là nơi trú ẩn của anh.

Kem có tẩm một lớp caramel như một cỗ máy thời gian xuyên về thời điểm cũ trong quá khứ, trở lại là một đứa trẻ với đôi mắt to tròn.

Trước khi kịp nhận ra, June lại mỉm cười ngọt ngào mãn nguyện, giống như một đứa trẻ vừa phát hiện ra kho báu kẹo ngọt.

"Tôi mừng là cậu thích nó. Nhìn thấy cậu cười làm tôi vui cả ngày, chàng trai ạ."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 213: Tắc



June bước vào căn hộ của bà và Minjun, trông có vẻ hơi choáng váng sau lời khen của người bán kem.

Nụ cười của anh thực sự làm bừng sáng ngày của ai đó?

June đã thử tái tạo nụ cười vừa rồi nhưng thất bại mặc dù đã cố gắng rất nhiều lần. Một thời gian trước, nụ cười đã đến với anh một cách tự nhiên khi anh nếm thử vị kem ngọt ngào.

Ngay sau khi kết thúc, anh lại nếm thử vị đắng của cuộc sống - một vị đắng mà anh không thể thoát ra dù anh có cố gắng thế nào.

June đang nói quá, nhưng các bác hiểu ý tôi mà.

Bà ngoại thốt lên khi thấy June. "Ồ, tốt quá. Bà không phải ăn tối một mình rồi."

"Một mình ạ? Con quỷ nhỏ không có ở đây sao?"

Bà lắc đầu thích thú. "Con gọi Minjun là tiểu quỷ, nhưng ta biết con thích đứa trẻ đó."

June nhún vai. "Vâng ạ, con quỷ nhỏ dễ thương kia đâu rồi?"

"Nó ra ngoài rồi."

"Tiếc quá! Con định thằng bé giúp một việc, nhưng chắc cháu sẽ tự mình đăng nó thôi."

Một thời gian trước sau khi ăn xong kem, June đã nhanh chóng chụp một bức ảnh về chiếc xe kem.

June làm vậy vì nghĩ rằng đứa trẻ nhỏ Lila chắc chắn sẽ vui nếu bố mình có nhiều khách hàng hơn.

Tất nhiên June không làm vậy vì thương hại. Anh ấy thực sự thấy kem của họ ngon.

Giá cả cũng phải chăng.

Vì vậy, anh ấy muốn MinMin đăng bài viết độc quyền về chiếc xe tải. Tuy nhiên, vì nhóc con không ở đây, June phải đăng bài viết đó lên 'Hi_ImKittyJunexxR1s1ingSt4r5.'

Đã lâu rồi anh không sử dụng tài khoản đó. Mặc dù vẫn nhận được những lời đe dọa giết người hàng ngày, anh cũng đã có khá nhiều người theo dõi hơn.

Bà nói. "Con có thể hỏi thằng bé. Nó đang ở chỗ bố chơi một tuần rồi."

June gật đầu. "Bố của Minjun à? Nhưng không phải ông ấy đang làm việc ở nước ngoài cùng mẹ Minjun sao?"

Bà sắp xếp các món ăn ngon trên bàn. "Đúng. Nhưng bố của Minjun đi đi về về giữa Hàn Quốc và Hoa Kỳ. Con biết là bố mẹ thằng bé đã ly hôn đúng không?"

"Con có biết ạ."

"À, một phần lý do là vì công việc của họ. Cả hai đều là những người bận rộn. Nếu bố của Minjun ở Hàn Quốc, thì mẹ thằng bé sẽ ở một quốc gia khác và ngược lại. Bằng cách nào đó, họ không bao giờ ở cùng một chỗ."

"Vậy là Minjun sẽ ở với bố một tuần ạ?"

Bà mỉm cười. "Đúng rồi. Minjun và bố nó có mối quan hệ khá ngượng ngùng. Nhưng Minjun rất phấn khích mỗi khi bố mẹ nó về. Thằng bé chỉ không thích thể hiện ra thôi."

June cười khúc khích lắc đầu. "Đúng là nhóc con không làm thế."

Minjun và June rất giống nhau. Mặc dù đứa trẻ cố gắng che giấu, June vẫn biết quỷ nhỏ rất thích sự hiện diện của mình.

"Được rồi, vậy thì con sẽ ăn thay phần thằng bé vậy." June ngồi xuống và ăn ngon lành.

Bà ngoại cười, vỗ lưng June. "Con cũng có tính cách giống Minjun có biết không?"

Hai người họ ăn uống một cách bình yên - giống như một gia đình thực sự. June chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận được thứ gì đó từ một bà già và một đứa trẻ, nhưng giờ thì anh đã ở đây.

"Cháu no rồi. Bà là đầu bếp tuyệt vời nhất đó ạ."

"Bà mừng là cháu thích nó. À, ngày mai cháu có quay lại Azure không?"

"Có ạ." June r*n r*, cuối cùng cũng nhớ ra bài hát mà nhóm vẫn chưa sáng tác.

"Được rồi, đi ngủ sớm đi. Con sẽ được nghỉ ngơi vào tuần tới chứ?"

"Chắc không đâu ạ. Tuần tới sẽ là trận chung kết. Bọn con sẽ không có thêm thời gian nghỉ ngơi nào nữa cho đến lúc đó".

"Thật là đáng tiếc." bà ngoại thở dài thất vọng. "Được rồi, bà sẽ đến thăm mấy người bạn già để bảo họ bỏ phiếu cho cháu. Tốt hơn hết là cháu nên ra mắt đi, chàng trai trẻ."

June cười khúc khích. "Con cảm ơn bà, bà ngoại. Cháu sẽ trả lại bà thật nhiều khi cháu hoàn thành nhiệm vụ."

Bà ngoại mỉm cười vỗ đầu June. "Cháu sẽ làm được thôi. Chúng ta sẽ gặp lại cháu ở trận chung kết."

"Cháu chào bà ạ." June nhẹ nhàng nói, vẫy tay và rời khỏi căn hộ.

Anh ngáp ngay khi bước vào phòng. Ngày hôm nay đã trôi qua lâu hơn June mong đợi.

June muốn bắt đầu sáng tác bài hát vào tối nay sau khi có được kỹ năng sản xuất bài hát, nhưng anh đã quá mệt rồi.

"Ngủ thôi." anh lẩm bẩm sau khi đánh răng rồi thả mình xuống chiếc giường cứng.

June nhắm mắt lại và chuẩn bị tận hưởng giấc ngủ ngọt ngào.

Tuy nhiên, ngay lúc anh sắp thiếp đi, một giai điệu khó chịu vang lên trong tâm trí ...

"La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường."

*****

Trong một phòng tập rộng rãi tại tòa nhà Azure...

"Woah!" Jangmoon kêu lên ngay khi nhìn thấy June. "Đại ca, em nghĩ chúng ta đang cố gắng hết sức để trông dễ thương hơn trong những ngày này. Tại sao anh trông thô kệch hơn thế nhỉ?"

"Anh có ngủ được không?" Ren hỏi, mặc dù quầng thâm dưới mắt không khác mấy so với June.

Daeho nói. "Chết đến nơi rồi. Lấy gối ngủ một giấc đi nhỉ."

Casper bước vào. "Chúng ta không đủ thời gian để nghỉ ngơi bây giờ đâu. Nhưng ôi! Trông anh như thể đã không ngủ trong nhiều tuần vậy."

June trừng mắt nhìn tất cả bọn họ. "Mọi người có nghĩ ra được ý tưởng gì trong thời gian nghỉ không?"

Casper thở dài, dựa vào gương. "Em đã cố gắng rồi. Nhưng không biết liệu nó có hiệu quả không."

Daeho. "Em cũng có một ý tưởng. Nhưng không biết liệu nó có phù hợp với thể loại nhạc Pop Bubblegum không."

Jangmoon. "Chúng ta phải tiến hành nhanh thôi. Nghe nói nhóm Lâm Chí đã có ý tưởng bài hát ngay cả trước khi nghỉ giải lao rồi."

Ren đề xuất. "Ừm, vậy thì, các cậu có muốn sản xuất một đoạn riêng lẻ trước không?"

"Bọn em đã từng làm thế. Chúng ta sẽ đưa ra một bản phối ngắn chủ yếu là 'điệp khúc' của bài hát, sau đó sẽ tự phê bình tác phẩm của nhau. Chúng em thực hiện trong một giờ, và đã tạo ra khá nhiều bài hát hit."

Jangmoon nhún vai. "Tôi đồng ý. Tôi cũng đã xem hướng dẫn về cách sản xuất nhạc cho người mới trên YouWatch, nên đã hiểu khả khá rồi."

"Chắc chắn rồi." Casper nói. "Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay."

Daeho. "Vậy thì, chúng ta mượn một số máy tính xách tay từ đoàn làm phim nhé. May mắn thay, đoàn làm phim đã chuẩn bị trước vì họ biết các thực tập sinh sẽ phải hoàn thành trước đợt đánh giá tạm thời vào ngày mai."

Ren. "Anh cũng thử nhé."

June lặng lẽ gật đầu, cầm lấy chiếc máy tính xách tay từ tay Ren.

Sau đó, năm người ngồi ở những góc khác nhau trong phòng, mỗi người đều đeo tai nghe để có thể sáng tác âm nhạc một cách tốt nhất.

June mở phần mềm âm thanh và mỉm cười khi cảm thấy quen thuộc với đôi tay và tâm trí anh.

Fu đã làm rất tốt. June đã biết hết các chức năng của từng phần rồi.

Anh chỉ cần nghĩ ra một giai điệu hay - một nền tảng vững chắc cho bài hát nhóm.

Con trỏ lơ lửng trên các thanh công cụ. Tuy nhiên, trước khi anh kịp kéo một part vào bảng âm thanh, giai điệu khó chịu khiến anh thức trắng đêm qua lại vang vọng trong tâm trí.

"La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 214: Cats in my Bed



"Biến khỏi đầu tôi đi. Làm ơn!" June lẩm bẩm than thở mà giai điệu kì quặc vẫn tiếp tục xâm chiếm não anh.

June liếc nhìn các thành viên của mình và tất cả họ đều có vẻ tập trung. Ngay cả Jangmoon cũng rất chú tâm ngồi yên một chỗ.

Tuy nhiên, June vẫn bị mắc kẹt với bài hát về kem kinh khủng mà mình nghe được ngày hôm qua.

Nói thẳng ra thì giai điệu không đến nỗi tệ, chắc chắn là được sản xuất bởi một người nghiệp dư.

Nhịp điệu tính toán cẩu thả, âm thanh khàn khàn và sử dụng quá nhiều cộng hưởng. Nó nghe giống hệt như một bản mixtape của một 'rapper underground' tuyên bố rằng âm nhạc của anh ta là 'lửa'.

Tuy nhiên, mặc dù rất tàn ác, giai điệu vẫn không thể thoát khỏi tâm trí June.

Có lẽ nếu bài hát thực sự được sáng tác bởi một người giỏi thì nó sẽ trở thành một bài hát hit.

June dừng lại khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu anh.

Có lẽ nếu được sản xuất bởi một người hiểu biết thì đó có thể là một bài hát hay.

Ánh mắt June sáng lên, môi công lên gợi ý cười. Anh đã bắt đầu nhấp các nút và kết hợp các yếu tố lại với nhau.

*****

"Hết giờ rồi." Ren thở dài vì cảm thấy mình không làm tốt.

Jangmoon mỉm cười tự hào với sáng tạo của mình. Anh tháo tai nghe ra và mỉm cười. "Tôi nghĩ mình thực sự đã làm rất tốt đây."

"Sao chúng ta không bắt đầu với cậu nhỉ?" Casper bước ra giữa phòng, những người khác cũng ngồi xuống theo.

"Nu-uh," Jangmoon ôm chặt chiếc máy tính xách tay. "Tôi sẽ thuyết trình cuối cùng."

Ren thở dài lắc đầu, đặt máy tính xách tay của mình vào giữa vòng tròn họ ngồi. "Chúng ta bắt đầu với bản nhạc của tôi đi. Dù sao thì tôi cũng không quá tự hào về cái này."

Ren nhấn nút 'phát', và một nhịp vang lên trong phòng. June nhận ra đó là một nhịp độ vừa phải, dao động trong khoảng từ 100 đến 120 nhịp mỗi phút.

Cấu trúc nhịp điệu rất đơn giản, theo nhịp chuẩn 4/4, giúp dễ dàng hòa mình vào giai điệu. Lựa chọn nhạc cụ của Ren bao gồm các bộ tổng hợp điện tử và âm thanh trống được lấy mẫu.

Tác phẩm sử dụng một tiến trình hợp âm cơ bản khiến nó có phần chung chung.

Tuy nhiên, đây chắc chắn là một sự cải thiện so với bản nháp trước đó, thực tập sinh đang dần lấy lại sự tự tin rồi.

"Làm tốt lắm." June nói, khiến Ren cười rạng rỡ. "Nhưng tôi không nghĩ chúng ta có thể sử dụng cái này cho bài hát nhóm được. Nó sẽ không nổi bật."

Casper gật đầu. Ren cũng im lặng đồng ý.

Daeho. "Tôi không thể nói gì về khía cạnh sản xuất. Về mặt đó, tôi nghĩ sản phẩm của cậu tốt hơn của tôi nhiều. Tuy nhiên, tôi đồng ý rằng nó nghe có vẻ khá... bình thường".

"Thôi bỏ chuyện đó đi. Sao chúng ta không nghe Daeho nhỉ?" Ren hỏi.

"Được thôi." Daeho hắng giọng. "Đừng phán xét tôi, được chứ?"

Âm nhạc của Daeho có nhịp độ chậm hơn, góp phần tạo nên bầu không khí "hoa mỹ" và có phần thoải mái cho tác phẩm.

Lựa chọn nhịp độ này phù hợp hơn với thể loại nhạc pop và ballad hơn là nhạc dance sôi động.

Xét đến sự thiếu kinh nghiệm tương đối của Daeho, chất lượng chung của âm nhạc rất đáng khen ngợi.

Tuy nhiên, giống như âm nhạc của Ren, nó vẫn còn thiếu các yếu tố độc đáo giúp bài hát trở nên nổi bật như một thứ gì đó đặc biệt trong Production Mission.

"Này, cậu tiến bộ nhanh quá." Ren khen ngợi.

Daeho gãi gáy. "Cảm ơn. Thực ra thì khá thú vị."

"Chúng ta khá giống nhau đấy. Đến lúc tôi thể hiện nhỉ!" Casper phát bản nhạc mà anh đã phối. Quả thực, nó nghe khá giống với bản nhạc của Daeho.

June. "Tốt đấy. Nhưng mặt khác, nếu hai người nghĩ như thế này, bài hát sẽ khó gây ấn tượng với khán giả, khá dễ đoán đấy."

Ren. "Anh nói đúng. Khi những người cố vấn lần đầu giới thiệu 'Bubblegum Pop', đây là đường lối sản xuất tự động xuất hiện trong đầu em. Em nghĩ nó phù hợp hơn với một nhóm nhạc nữ."

"Hmm," Casper ậm ừ. "Tôi hiểu ý cậu. Vậy chúng ta có nên nghe phần tiếp theo không? Tuy nhiên, đây có thể là lựa chọn tốt nhất của chúng ta nếu không còn ý tưởng nào khác."

"Tôi sẽ đi tiếp!" Jangmoon kêu lên, thô lỗ đặt máy tính xách tay của mình vào giữa.

June nhướn mày hỏi: "Tôi còn nghĩ cậu muốn đi cuối cùng."

Jangmoon cười khúc khích. "Nhưng em rất kính trọng anh, đại ca! Anh là người giỏi nhất, nên anh sẽ đi cuối cùng."

June cười khẩy lắc đầu.

"Thiết bị Bluetooth đã được ghép nối thành công."

"Cậu làm gì thế?" Casper hỏi.

"Kiệt tác như của tôi cần phải được lắng nghe hết cỡ." Jangmoon khoe khoang, đồng thời tăng âm lượng trên máy tính xách tay và loa lên mức cao nhất.

"Ôi trời ơi!" Daeho xoa bóp thái dương.

"Xin hãy lắng nghe kiệt tác của tôi!" Jangmoon tự hào nhấn nút 'phát'.

June ngay lập tức bịt tai khi nốt nhạc đầu tiên vang lên. Những người còn lại cũng nhăn mặt, nghiêng người ra xa nguồn âm thanh.

Ngược lại, Jangmoon vẫn không để ý đến tất cả những điều này và đắm chìm vào giai điệu khủng khiếp đó.

Âm nhạc của Jangmoon có thể được mô tả tốt nhất là một hỗn hợp hoang dã của tiếng ồn và tiếng mèo kêu?

Chắc chắn có một số tiếng 'meo meo' trong đó. Tuy nhiên, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Nhịp điệu đặc trưng với những âm thanh chói tai va chạm. Nó ồn ào và hỗn loạn, với sự thiếu cân nhắc vô tình đối với 'Bubblegum Pop'.

Tuy nhiên, June vẫn phải dành lời khen cho anh ấy.

Jangmoon thậm chí còn tự do chêm vào lời bài hát và giọng hát của mình.

"Meo, Meo, tôi thích mèo con

Nhưng những con mèo đó, lông mi của chúng thậm chí còn không chớp

Vậy thì tôi sẽ dùng một con dơi thay thế

To get cats to my bed."

Ở căn phòng của nhóm Lâm Chí, một nhóm năm thực tập sinh đang dựa vào tường, lắng nghe bài hát mà họ đã cố gắng nghe từ ngày đầu tiên.

"Đó là... bài hát của họ à?" Steel vẫn còn sửng sốt. Lâm Chí cố gắng hết sức để cố gắng không cười.

"Đủ rồi," Lâm Chí nói. "Sao chúng ta không tiến hành luôn phần lời bài hát nhỉ? Chúng ta sẽ gây ấn tượng với ban giám khảo vào ngày mai."

"Đúng rồi," Johnny nói. "Nhờ có cậu mà đội chúng ta đẩy nhanh tiến độ sản xuất. Cậu đã làm rất tốt đó."

"Đúng vậy," Steel đồng ý. "Cậu chỉ ghép một vài nhịp lại với nhau, mà nghe như một bài hát được làm sẵn vậy."

Lâm Chí mỉm cười biết ơn. "Tất nhiên rồi."

"Được rồi, hết giờ rồi," Casper đóng chặt máy tính xách tay. "Chúng ta sẽ không sử dụng bản nháp này được."

Jangmoon bực bội đối mắt. "Cái gì cơ? Kiệt tác của tôi chính là thứ chúng ta đang tìm kiếm! Nó hấp dẫn, độc đáo và tôi thực sự đã viết lời rồi!"

"Ồ, nó chắc chắn là độc đáo. June lẩm bẩm.

Jangmoon liếc nhìn June. "Ổ, không tệ đến thế đâu, đại ca. Sao chúng ta không nghe thử sáng tác anh nhỉ? Xem ai làm tốt hơn."

June mỉm cười và nhẹ nhàng đặt máy tính xách tay của mình vào giữa.

"Rất vui lòng."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 215: Nhận công lao



"Chào buổi sáng, các thực tập sinh!" Kang Minho vui vẻ mở lời dẫn.

25 thực tập sinh tập trung tại trung tâm đào tạo để đánh giá tạm thời.

Các cố vấn từng người một bước vào cửa, tỏa sáng như những người nổi tiếng thực sự. Họ đều trang điểm và mặc âu phục biểu diễn trong khi các thực tập sinh chỉ mới thức dậy.

Đúng lúc đó, 3 gương mặt mới bước vào phòng, khiến các thực tập sinh phấn chấn hẳn lên.

Đối với June, họ không phải là những gương mặt quen thuộc, nhưng có vẻ Ren rất bất ngờ.

"Cậu có biết họ không?" June hỏi.

Ren thì thầm. "Anh không biết à?"

June lắc đầu.

"Họ là một trong những nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng nhất Hàn Quốc. Anh chàng kia, Sven, là cố vấn của em." Ren chỉ vào một chàng trai khá trẻ đeo dây xích nặng và kính râm tối màu.

"Vậy thì anh ta hẳn phải rất giỏi.," June suy luận.

Ren trả lời. "Chắc chắn rồi. Thầy ấy rất tài năng về các khía cạnh kỹ thuật sản xuất."

Minho hắng giọng để thu hút sự chú ý của chác thực tập sinh.

"Vâng, đã hơn ba ngày kể từ khi chúng ta bắt đầu Nhiệm vụ sản xuất. Tôi thừa nhận rằng việc sản xuất một bài hát trong thời gian đó là khá khó khăn, ngay cả những chuyên gia cũng khó mà thực hiện được. Nhưng đây là một thách thức mà các bạn cần phải vượt qua."

Jihyun. "Vì vậy, hôm nay chúng tôi đến đây để đưa ra cho các bạn một số lời khuyên. Thời gian đang tiến gần hơn đến ngày ra mắt, và chúng tôi chỉ muốn những điều tốt nhất cho các bạn."

Ánh mắt của Jihyun hướng về June. 'Em chỉ muốn điều tốt nhất cho anh thôi'.

Cô nhanh chóng lắc đầu và trở lại chế độ chuyên nghiệp.

Woo-jin. "Chính xác. Chúng tôi không muốn mất quá nhiều thời gian của mọi ngườì. Nên tại sao không bắt đầu luôn bây giờ nhỉ?"

"Hmm, ai muốn bắt đầu trước?" Gun nhìn quanh phòng.

Không chút do dự, Lâm Chí tự tin giơ tay: "Nhóm chúng em sẽ đi trước ạ."

Các thực tập sinh khác reo lên ngưỡng mộ, Gun tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

"Tôi thích sự tự tin này. Vậy thì lên đây trước đi." Gun chỉ tay về phía giữa phòng.

Lâm Chí gật đầu, đưa máy tính xách tay cho đoàn làm phim. Trong khi đó, June nhìn bóng lưng của thực tập sinh với vẻ khinh thường.

Sự thay đổi thái độ của Lâm Chí vẫn chưa qua mắt đươc June. Tên buôn m* t** này hẳn đang cố gắng hết sức để ra mắt.

Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên trong phòng, cả cố vấn lẫn nhà sản xuất đều tỏ ra ngạc nhiên thích thú.

Lâm Chí tự tin đứng ở giữa. June cảm giác có điều gì đó không ổn.

Bây giờ, anh không biết nhiều về âm nhạc của Lâm Chí. Chỉ khi chuyển sinh vào cơ thể của Choi Joon-ho, anh mới biết Lâm Chí có thể hát và nhảy theo một nhịp điệu nhất định.

Tuy nhiên, June biết rõ Lâm Chí chưa bao giờ học cách tạo ra bất kỳ bản nhạc nào.

Vì vậy, khi nghe một bản nhạc có âm thanh chuyên nghiệp với âm thanh tổng hợp phức tạp và tiếng bass được xử lý tốt, June bắt đầu nghi ngờ.

"Dưới ánh đèn neon, ta sống dậy,

Nhảy múa dưới những vì sao, âm nhạc khiến ta vui say.

Đêm nay thật hoang dã và cuồng nhiệt, không thể chối từ,

Chúng ta tiệc tùng như thể đây là ngày tận thế, cho đến khi bình minh.""

"Khoan đã, họ viết lời rồi sao?"

"Cái quái gì thế này? Làm sao họ có thể làm nhanh như vậy?"

"Tôi nghe nói Lâm Chí thực ra có năng khiếu về sản xuất."

Các học viên đang theo dõi không thể kìm nén sự kinh ngạc với một bản nhạc nền hoàn chỉnh.

Các cố vấn cũng trao đổi những cái nhìn ngạc nhiên. Các thực tập sinh không bắt buộc phải thu âm trước, nhưng nhóm này đã hoàn thành rất nhanh.

"Cuộc sống thật mờ nhạt; trong khoảnh khắc này ta tự do,

Sẽ làm những gì ta muốn trong thế giới điên rồ này.

Thời gian trôi nhanh, hãy cùng đón nhận cuộc hành trình,

Tối nay ta sẽ vươn cánh và để những giấc mơ va chạm.

Chúng ta tiệc tùng như thể đây là ngày tận thế,

Cuộc sống như một vòng đu quay; hãy để màu sắc xoáy tròn.

Với trái tim rực lửa, ta xé tan cuộc đời.

Cùng nhau, ta sẽ theo đuổi những giấc mơ điên cuồng nhất."

June nhíu mày. Lời bài hát của họ nghe cũng khá hay. Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đắc ý của Lâm Chí. Anh chàng này thực sự có năng khiếu trong sản xuất âm nhạc sao?

Buổi biểu diễn được dàn dựng công phu đã kết thúc tốt đẹp, cả cố vấn và thực tập sinh đều ngạc nhiên trước nỗ lực và chất lượng của bài hát được do dân nghiệp dư sáng tác.

"Trời ạ. Họ làm tốt quá. Lâm Chí thực sự rất nỗ lực nhỉ ?" Jangmoon thì thầm.

Ngay cả Ren, người không dễ ngạc nhiên, cũng gật đầu thừa nhận.

"Thể loại Electro-Techo đúng không?" Samba - một trong những khách mời sản xuất, hỏi.

Lâm Chí tự hào. "Vâng. Mặc dù là Electro-Techno, em đã cố gắng hết sức để đưa các yếu tố K-pop vào bài hát."

Hyerin nhíu mày. "Em? Bạn tự sáng tác bài hát này à?"

Lâm Chí khiêm tốn lắc đầu, trông có vẻ thực sự ngại ngùng. "À, không ạ. Em sáng tác nhạc và viết 90% lời bài hát, nhưng các đồng đội cũng giúp em rất nhiều."

Samba gật đầu, vẻ mặt hài lòng.

"Được rồi, bạn đã làm tốt lắm. Tôi thích cách nó nghe có vẻ hơi giống các bài hát EDM của phương Tây".

Gun nói thêm. "Thực ra Lâm Chí là một nhà sản xuất rất tài năng. Tôi tin rằng nhóm của cậu không có gì phải lo lắng cả."

"Cảm ơn các cố vấn và nhà sản xuất." Lâm Chí cúi đầu.

Lượt đánh giá đầu tiên kết thúc. Các đội khác theo sau cũng có vẻ làm khá tốt. Bây giờ họ chỉ còn 25 thực tập sinh, nên mọi người đều hy vọng hiệu suất sẽ được cải thiện nhiều hơn.

"Các âm thanh tổng hợp lấn át bài hát." Sven bình luận về nhóm của Jisung. "Nhưng ngoài điều đó ra, thì bài hát khá hay".

"Cảm ơn các cố vấn." Jisung và đồng đội cúi đầu.

Và cứ như thế, bốn đội đã được đánh giá xong.

Đội của June là đội duy nhất còn lại.

Samba. "Hmm, Bubblegum Pop? Ca này khó đây."

Jihyun hưởng ứng. "Đây là thể loại mà tôi luôn tránh trước đây."

Gun. "Dù sao thì cũng không hợp với anh. Thể loại hợp với Hyerin hơn."

Jihyun lè lưỡi và hành động như thể cô ấy sắp xử Gun. Tuy nhiên, khi cô nhìn June qua ánh mắt bên ngoài, Jihuyn nhanh chóng ngoan ngoãn, dịu hiền trở lại.

Casper đưa tập tin âm thanh có chỗ các staff.

Trong lúc chờ đợi, các thực tập sinh và cố vấn trò chuyện với nhau.

"Vẫn không thể tin June lại chọn thể loại này," C-Jay thì thầm.

"Các cậu có nghe lén được gì không?" một thực tập sinh khẽ hỏi.

Lâm Chí nghe được bọn họ thì thầm đối thoại, cười khẽ. Hắn sau khi nghe ngóng tiến trình của nhóm June hôm qua thì vô cùng thỏa mãn trong lòng.

Chắc chắn sẽ tệ lắm đây.

"Tôi rất mong chờ đội này." Hyerin thì thầm.

Jihyun. "Tôi cũng hào hứng lắm."

Tuy nhiên, trong tâm trí của hai cô gái, họ không hào hứng với bài hát. Thay vào đó, họ hào hứng khi thấy June sẽ hành động dễ thương như thế nào với concept 'Bubblegum Pop'.

Samba. "Tôi thực sự rất tò mò rồi đây."

"Ừm." Sven chỉ ngân nga.

May mắn thay, họ không phải chờ lâu. Các bài hát khác mặc dù là những thể loại khác nhau nhưng lại có cảm giác tương tự nhau.

Điều đó không hẳn là tệ, nhưng ngoài nhóm của Lâm Chí đã tự viết lời bài hát, không có bài nào ấn tượng đối với các nhà sản xuất.

Tuy nhiên, nhóm của June chắc chắn nổi bật hơn.

Đặc biệt là khi một giai điệu ngọt ngào và mơ màng phát ra từ loa.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 216: Producer June



Lâm Chí tự tin rằng đội của June sẽ tự làm xấu mặt họ. Ngoại trừ lần nhận được lời khen trong phần trình diễn 'Skateboard Ride', hầu hết các phần đánh giá khác anh ta đều không có phản hồi tốt.

"Đúng là lời nguyền thương hiệu. Chắc chắn lần này cũng chẳng có gì khác biệt đâu."

Vì vậy, khi một âm thanh thú vị phát ra từ loa.

Lâm Chí giật mình thẳng lưng lên, thành viên trong đội đó cũng tỏ vẻ kinh ngạc vì bài hát này hoàn toàn khác so với bản phối đã nghe ngày hôm qua.

Tất nhiên là sẽ khác.

June mỉm cười khi nghe sáng tác của chính mình từ loa chất lượng cao. Anh vẫn nhớ phản ứng của đồng đội khi phát bài hát lần đầu.

"Anh... anh thực sự là thiên tài sao?" Daeho hỏi, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.

Jangmoon thậm chí không thể ngậm miệng lại. "Vocal, dance, rap... và bây giờ là produce! Anh còn giấu tài năng gì nữa vậy?"

June nhún vai. Đúng là Fu đã trang bị cho anh kỹ thuật sản xuất âm nhạc. Tuy nhiên, anh không nghĩ rằng mình có tài năng âm nhạc bẩm sinh.

June biết những yếu tố nào cần kết hợp lại với nhau... anh chỉ không biết làm thế nào.

Vì vậy, với các kỹ thuật âm nhạc được Fu truyền đạt, June có thể hoàn thành bài hát mà mình nghĩ ra một cách hoàn hảo.

Ren. "Anh có học thêm bên ngoài không? Người hướng dẫn của anh là ai?"

June. "Tôi không có. Tôi chỉ nghe thấy một giai điệu khi tôi đi dạo quanh ngày hôm qua. Tôi đã xây dựng điệp khúc dựa trên giai điệu đó".

'La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường.'

Ai mà biết được rằng một bài hát về kem khó chịu lại là nguồn cảm hứng cho bài này chứ?

June phủ nhận. "Tôi không sao chép toàn bộ tiến trình, vì vậy chúng ta không phải lo lắng về đạo nhạc hay những thứ tương tự."

Jangmoon kêu lên. "Em có lo đâu. Em lo về tài năng của anh hơn, anh bạn. Chúng ta vẫn mãi là tri kỉ, đúng chứ? Em có thể ở cạnh một người toàn năng như anh sao?"

June cười khẽ: "Tốt như vậy sao?"

"Quá tốt," Casper lần đầu tiên lên tiếng sau khi June phát nhạc. "Anh là một chú mèo rất tài năng."

June lắc đầu. Casper vẫn kỳ lạ như mọi khi nhưng cậu không làm gì June cả, mọi chuyện vẫn ổn.

Qauy trở lại phần đánh giá, giai điệu hấp dẫn dường như đã quyến rũ các cố vấn và nhà sản xuất ngay từ những nốt nhạc đầu tiên.

June đã cân nhắc một số điều quan trọng cần lưu ý trước khi sản xuất bài hát.

Mặc dù bài hát này thuộc thể loại 'Bubblegum Pop', June đã tránh được cái bẫy "quá ngọt", nó sẽ không hợp với concept nhóm.

Thay vào đó, anh đưa ra một hương vị tương tự như kẹo m*t chanh chua dịu - ngọt nhưng có chút chua nhẹ làm mới lạ hương vị.

Không có lời bài hát cũng không làm giảm chất lượng tổng thể của tác phẩm. Trước khi người nghe kịp nhận ra, nhịp điệu và giai điệu tươi mới khiến mọi người trong phòng phiêu theo và gật đầu theo nhịp điệu.

Ngay cả Lâm Chí cũng không thể phủ nhận bài hát này rất hay. Tuy nhiên, họ vẫn chưa có lời bài hát, anh ta vẫn cảm thấy nhóm mình làm tốt nhất.

Đoạn điệp khúc thực sự đạt đến đỉnh cao. Giai điệu hấp dẫn, phần hòa âm giữ được năng lượng tươi sáng, khiến người ta không thể không tham gia vào cuộc vui.

Ren liếc nhìn June, mỉm cười với cậu thực tập sinh ngây thơ.

June thực sự đã tạo nên cú hit.

Phần chuyển line là một khoảnh khắc nổi bật, gần như trở nên cảm động và hoài niệm. Giống như June đã khai thác thêm khía cạnh cảm xúc và truyền chúng vào giai điệu, thêm chiều sâu cho thể loại vốn nhẹ nhàng.

Phần kết cũng thỏa mãn như phần mở đầu, khép lại mọi thứ bằng một nốt nhạc tươi mới, hay ho. Đến những nốt nhạc cuối cùng, giai điệu của điệp khúc vẫn còn đọng lại trong tâm trí người nghe: một giai điệu gây nghiện và đáng nhớ mà họ mãi ngân nga sau khi bản nhạc đã dừng lại.

Cảm giác như có một con sâu đang đào đường vào màng nhĩ của họ, phát đi phát lại giai điệu của bài hát.

June cũng không phải là ngoại lệ của giai điệu ám ảnh này. Ngay cả bây giờ, 'La la la, Kem làm tôi hét lên! La la la, Một giấc mơ ngọt ngào, đầy đường.' vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh.

"Trời đất ơi. Làm tốt quá."

"Đoạn điệp khúc đó cứ ám ảnh trong tâm trí tôi đến tận bây giờ."

"Tôi nghĩ bài hát của họ sẽ rất tệ. Nhưng rồi, Ren lại rất tài năng. Anh ấy hẳn đã tự mình sáng tác bài hát này."

Zeth nhìn bạn mình từ phía bên cạnh, vẻ mặt cau có. Sau cuộc trò chuyện cuối cùng, Ren vẫn chưa nói chuyện với cậu.

Zeth biết Ren đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn sau nhiệm vụ thứ hai. Có vẻ như Ren đã mất đi sự nhiệt huyết để sáng tác những bản nhạc mình yêu thích, nhưng hình như Ren đã vượt qua được rồi.

Minho hắng giọng, phá vỡ sự im lặng. Anh định nói gì đó thì Sven đột nhiên giơ tay lên khiến hầu hết mọi người trong phòng đều sửng sốt.

"Tôi có thể hỏi điều này trước được không?"

Các cố vấn nhìn nhau ngạc nhiên, các producer khác cũng không ngờ nhà sản xuất cấp cao lại lên tiếng trước.

Trong suốt quá trình đánh giá, Sven không nói nhiều, anh chỉ bổ sung thêm những gì các cố vấn khác đã nói. Tuy nhiên, lần này anh ấy chủ động bắt đầu đánh giá?

Sven. "Thể loại này, Bubblegum Pop, là một thể loại rất dễ làm hỏng. Vì vậy, tôi sẽ thành thật. Khi lần đầu tiên biết nhóm các bạn phụ trách nó, tôi chắc chắn rằng nhóm sẽ cần rất nhiều hướng dẫn. Tôi thậm chí còn viết một số mẹo trước để phòng trường hợp mình bỏ lỡ điều gì đó."

"Tuy nhiên," anh thở dài. "Tôi rất ngạc nhiên. Có vẻ như đây là bài hát do một người chuyên nghiệp sáng tác. Tôi tin rằng bài hát này thậm chí còn vượt qua cả kỹ năng của tôi trong thể loại Bubblegum Pop. Nó thực sự hoàn hảo."

Nhóm của June rất vui mừng khi nghe những lời khen ngợi như vậy từ một nhà sản xuất nổi tiếng. Họ đã vật lộn trong vài ngày qua. Casper thậm chí còn tự nhận định đây sẽ là màn trình diễn khiến thứ hạng của mình cũng tụt xuống.

Tuy nhiên, sau khi nghe bản sản xuất của June ngày hôm qua, cậu đã thay đổi quyết định.

Casper thực sự không hề hối hận khi tuyển dụng thực tập sinh giống mèo này vào đội của mình.

"Tôi rất ấn tượng. Và tôi cũng không khỏi cảm thấy tự hào khi biết rằng học trò của mình có thể đã sáng tác nên bài hát đó." Sven đang nói tới Ren.

Cả đội cứng người lại trong khi các thực tập sinh và cố vấn nhìn Ren với vẻ ngưỡng mộ.

"Em luôn là một học sinh giỏi, nhưng tôi không bao giờ biết em có năng khiếu này."

June bĩu môi. Thật đáng tiếc, dù sao thì bản thân cũng là người thực hiện phần lớn quá trình sản xuất. Tuy nhiên, anh không thể trách cứ các nhà sản xuất, cố vấn và thực tập sinh.

Ren luôn được biết đến là một nhà sản xuất tài năng.

Sẽ không có gì lạ khi họ cho rằng chính cậu ấy mới là người sáng tác bài hát đó.

June tạm thời bỏ qua, đặc biệt là khi anh biết Ren hiện đang gặp khó khăn. Thật hiếm khi thấy cậu ấy cười trong vài ngày qua, nhưng hôm qua Ren đã cười rất tươi khi họ cùng nhau sản xuất bài hát.

Ren đột nhiên lên tiếng.

"Không phải tôi." Ren thừa nhận, giọng run rẩy.

"June là người sáng tác bài hát này."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 217: Cơn mưa lời khen



June ngạc nhiên khi Ren thực sự thừa nhận sự thật.

Ren liếc nhìn anh và mỉm cười nhẹ. "June đã sáng tác bài hát. Đó là ý tưởng và thành quả sản xuất của anh ấy."

Sau lời thú nhận của Ren, căn phòng đột nhiên im lặng.

Cuối cùng, không ai ngờ rằng bài hát này lại được sản xuất bởi June - thực tập sinh đã hát bài Little Meow Meow tại buổi thử giọng.

Đúng là June đã chứng minh tài năng của mình hết lần này đến lần khác trong các nhiệm vụ trước.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, anh lại vướng vào các vụ bê bối. Ở một mức độ nào đó, tài năng của June bị lu mờ bởi vụ việc bắt nạt, đâm chém và gian lận.

Cũng vì June có tính cách hờ hững nên mọi người cho rằng anh không làm việc chăm chỉ như những thực tập sinh khác.

Tuy nhiên, khi tiếp thu xong hết lời nói của Ren, họ mới nhận ra June đã tiến xa đến vậy. Cậu ấy có lẽ là thực tập sinh tiến bộ nhất trong số tất cả các học viên.

Ai mà biết được một thực tập sinh thậm chí còn tụt hạng xuống không sao lại có thể tiến xa được đến vậy?

Ngay cả Gun, người luôn nghĩ đến June mỗi khi đi vệ sinh, cũng mỉm cười khi xem màn trình diễn của thực tập sinh.

June là hình mẫu của sự trưởng thành và Gun không ngại thừa nhận điều đó ngay lúc này.

Sven nhướn mày ngạc nhiên. "Không phải em sao?"

Sven chắc rằng học trò quý báu của mình sáng tác bài hát mà họ vừa nghe. Thậm chí, ngay cả những học viên và cố vấn khác cũng tin như vậy.

Tuy nhiên, Ren vẫn kiên định, gật đầu chỉ về phía June. "Tất cả là do anh June sản xuất." anh nói một cách thành thật.

"Đúng vậy không?" Bone hỏi.

June mím môi, cảm thấy mọi người đều nhìn mình. Cuối cùng anh gật đầu.

Những người cố vấn và thực tập sinh thì thầm với nhau.

"June có tài năng sản xuất âm nhạc không?" Zeth hỏi.

C-Jay trả lời. "Có, đại ca là người đã sắp xếp buổi biểu diễn của chúng tôi vào thời điểm đó. Về mặt kỹ thuật, anh ấy không tự mình sắp xếp, nhưng tôi vô cùng tin tưởng vào tầm nhìn của June."

"Cậu ấy thực sự tiến bộ hơn tôi tưởng tượng," Hyerin thì thầm với Jihyun.

Jihyun gật đầu, dường như đã phải lòng thực tập sinh quyến rũ này nhiều hơn nữa.

Ngược lại, Lâm Chí nắm tay thành quyền. June cũng có thể viết nhạc sao?

Thật là một trò đùa chết tiệt. Lâm Chí phải dàn dựng cả một hoạt cảnh chỉ để cho đoàn làm phim quan tâm hắn ta là người sản xuất chính của nhóm.

Thực tế, hắn ta phải dựa vào sự giúp đỡ từ một người có quyền lực để hoàn thành nó. Trong khi đó, 'tại sao mày dám chiếm thời lượng phát sóng của tao?'

"Thật nực cười." Lâm Chí thì thầm.

June giơ tay. "Ừm, tôi chỉ muốn làm rõ rằng không chỉ mình tôi sáng tác bài hát này. Nhóm của bọn em đã hợp tác để tạo ra tác phẩm này. Ren cũng giúp em rất nhiều vì cậu ấy có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc sản xuất âm nhạc."

Vào đầu chương trình, Ren chắc chắn rằng June là kiểu thực tập sinh lười biếng vì vẻ ngoài vô tư lự.

Tuy nhiên, khi thấy anh lên tiếng vì đội, Ren càng tôn trọng June hơn.

June thực ra là một chàng trai tốt, một người đồng đội tốt.

"Được rồi," Sven đặt tờ giấy bình luận xuống. "Tôi thực sự rất ngạc nhiên. Cậu đã sản xuất nhạc được bao lâu rồi?"

June mím môi, nghĩ ra một câu trả lời hợp lý. "Năm nay."

Các nhà sản xuất nhìn nhau không tin.

Samba. "Chỉ năm nay thôi à?"

June gật đầu, tự hỏi liệu anh có rút ngắn thời gian quá không.

"Vậy là chưa đầy một năm?" Sven lẩm bẩm. "Đứa trẻ này chắc chắn là thiên tài."

Tuy nhiên, anh giữ lời bình luận đó cho riêng mình để những người khác không nghe thấy.

Sven tiếp tục. "Như tôi đã nói, tôi dự đoán tới điều tệ nhất, nhưng tôi tin rằng các bạn đã làm tốt nhất. Đó là một bài hát được xử lý trơn tru, và điệp khúc vẫn còn in sâu trong đầu tôi."

June giấu nụ cười mỉm, cúi đầu tỏ lòng biết ơn.

Việc được ăn kem hôm đó chắc chắn là ân huệ cứu rỗi của anh. June chắc chắn sẽ đăng bài đánh giá về xe kem sau nhiệm vụ như một cách để đền đáp cặp cha con.

Woo-jin. "Tôi cũng không có gì để nói. Tôi muốn bài hát được sản xuất hoàn chỉnh và thêm nó vào danh sách phát nhạc của mình."

"Mặc dù các bạn đã tạo ra một nền tảng tốt cho bài hát, điều này không có nghĩa là mọi thứ đã được định hình. Các bạn vẫn cần các yếu tố khác để làm cho màn trình diễn trở nên ấn tượng".

Hyerin gật đầu đồng ý. "Vũ đạo cũng là một yếu tố rất quan trọng đối với màn trình diễn. Cố gắng làm cho nó phù hợp với bài hát mà không quá ngượng ngùng. Đừng quá sức."

Gun. "Vì đây là lúc để thể hiện kỹ năng của các bạn như những nghệ sĩ đa năng, các bạn cũng nên nghiêm túc hơn với ý tưởng phù hợp. Biên đạo là một cách để nâng cao màn trình diễn. Nhưng ngoài điều đó ra," anh nhìn June. "Các bạn đã làm tốt. Đó là một bài hát hay."

Gun nhanh chóng quay mặt đi, cổ đỏ lên vì xấu hổ sau khi khen June.

Cuối cùng Gun cũng chấp nhận sự thật rằng anh đã trở thành fan của thực tập sinh mà mình từng mắng chửi trong quá khứ. Tuy nhiên, Gun vẫn chưa sẵn sàng thừa nhận điều đó.

"Lời bài hát của bạn nữa," Samba nói thêm. "Sản phẩm có rất nhiều tiềm năng, vì vậy tôi muốn nhóm cũng đưa vào đó những lời bài ý nghĩa."

Casper cúi đầu. "Cảm ơn các cố vấn và nhà sản xuất. Chúng tôi sẽ ghi nhớ tất cả các ý kiến của bạn cố vấn ạ."

"Cảm ơn các vị cố vấn!" các thành viên cũng cúi đầu theo.

"Làm tốt lắm." Mọi người vỗ tay tán thưởng.

June liếc nhìn khắp phòng và bị choáng ngợp bởi bầu không khí khác lạ. Cuối cùng anh cũng cảm thấy mình được... công nhận?

June không thể diễn tả thành lời cảm giác đó, nhưng nó chắc chắn đã khơi dậy điều gì đó trong tim anh.

"Được rồi, còn một điều nữa trước khi kết thúc." Jihyun hắng giọng và thu hút sự chú ý của các thực tập sinh.

"Thể loại này và sự dễ thương luôn song hành với nhau." Đôi mắt Jihyun lấp lánh vì phấn khích.

"Các bạn đã luyện tập để lan tỏa sự đáng yêu của bản thân mình tới khán giả chưa?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 218: Khi tôi hạnh phúc



"Có ba điều chúng ta cần giải quyết hôm nay." Casper đi đi lại lại trước mặt đồng đội.

Tâm trạng của đội có phần tích cực hơn sau khi đánh giá tạm thời. Tuy nhiên, họ sẽ phải biểu diễn trong sáu ngày nữa, bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Casper. "Bây giờ chúng ta đã có một nền tảng vững chắc. Tuy nhiên, như các cố vấn đã nói, sẽ vô ích nếu đội ta không tập trung vào các khía cạnh khác."

"Vậy chúng ta cần giải quyết những vấn đề gì?" Daeho hỏi.

Casper liệt kê. "Có ba vấn đề chính. Đầu tiên là Biên đạo, đây là phần dễ thực hiện nhất trong ba phần. Tôi tự tin vào kỹ năng biên đạo của mình. Daeho đã từng thử sức với biên đạo đúng chứ?"

"Tôi có." Daeho xác nhận.

"Tốt," Casper gật đầu. "Cái thứ hai là Concept, yếu tố tiên quyết có một màn trình diễn tuyệt vời."

Jangmoon chỉ ra. "Có vẻ như đại ca đã đúng. Bốn bài hát còn lại nằm trong ranh giới xám. Chúng có cùng một cảm xúc. Các khái niệm giao thoa với nhau chỉ qua âm thanh."

"Đúng vậy." Ren đồng ý. "Những bài hát K-Pop của Moombahton và Trap chắc chắn có âm thanh tương tự nhau. Ngược lại, Grunge Pop-Rock và Electro-Techno có những rung cảm khác nhau, nhưng cả hai đều khá lạc quan. Vậy nên đội chúng ta có lợi thế hơn."

June nói thêm. "Tuy nhiên, đó cũng là con dao hai lưỡi. Nếu không làm đúng hướng thì nó sẽ phản tác dụng".

Casper thở dài gật đầu. "Đúng vậy. Điều này liên quan mật thiết tới vấn đề thứ ba - Lời bài hát. Em đã nghiên cứu một chút, và hầu như tất cả các bài hát thuộc thể loại này đều nói về sự dễ thương, tình yêu, đồ ăn và một môn thể thao ngẫu nhiên mà chưa ai từng nghe đến."

Jangmoon. "Giờ nghĩ lại thì, chúng ta có nên đi theo lối mòn cũ không? Tôi đã có chút hiểu biết về mèo con rồi-"

"Tôi nghĩ chúng ta nên đi đường khác." Daeho nhanh chóng ngắt lời, Jangmoon trừng mắt nhìn anh.

"Được rồi, cậu còn ý tưởng nào khác không?" Jangmoon tức giận.

Daeho bĩu môi. "Không biết nữa. Có lẽ là tình yêu?"

"Ai có kinh nghiệm yêu đương ở đây chứ?" Jangmoon đáp trả. "Anh kia, anh hiện có bạn gái chưa?"

"Anh bạn, anh không thể hỏi câu đó." Daeho phản bác. "Chúng ta là thần tượng đầy tham vọng. Người hâm mộ sẽ ném đá ta tơi bời vì nhắc đến bạn gái đó."

Jangmoon. "Ý cậu là sao? C-Jay cũng từng yêu đấy, nhưng anh ta có bị ghét đâu."

Ren cười khúc khích. "Tôi cá là mọi người sẽ vui mừng hơn nếu C-Jay có bạn gái."

Jangmoon mím môi trước khi gật đầu nhiệt tình. "Cậu nói đúng. Lỗi của tôi."

Casper. "Quay lại chủ đề chính - Chúng ta nên viết về điều gì? Cậu có ý tưởng nào khác không, Ren?"

Ren thở dài lắc đầu. "Viết lời thực ra là kỹ năng yếu nhất của tôi trong sản xuất âm nhạc. Tôi giỏi việc kết hợp nhịp điệu và tiết tấu hơn."

Casper lè lưỡi. "Tôi có thể rap rất hay, nhưng hầu hết những thứ tôi viết đều là thứ gì đó đen tối, ngầu hoặc điên rồ. Nó chắc chắn không phù hợp với bài hát của chúng ta."

"Tôi nghĩ chúng ta đang quên một người rất quan trọng." Cả đội nhìn Jangmoon. "June là một nhà văn giỏi".

June nhướng mày ngạc nhiên trước lời khen bất ngờ.

"Tôi không phải." anh phủ nhận.

Jangmoon. "Ý anh là sao? Anh thực sự đã viết lời cho 'Tie Me Up'. Bài hát đó là một cú hit mà."

Casper. "Khoan đã. 'Tie Me Up' là một trong những lời bài hát hay nhất mà em từng nghe trong chương trình. Các nhà sản xuất cũng rất thích nó."

"Cậu nghe ở đâu vậy?" June hỏi.

"Ừm." Casper lo lắng lẩm bẩm. "Chỉ từ một người quen thôi."

Trên thực tế, anh ấy đã lướt qua chủ đề của June trên Navel và biết được thông tin này từ đó.

June thở dài dựa vào gương. "Tôi thậm chí không biết mình đã xoay sở thế nào để viết lời bài hát đó. Tôi chỉ khá tức giận vào lúc đó đặc biệt là sau khi các cậu đuổi tôi ra khỏi đội."

Casper và Daeho cúi gằm mặt xuống.

"Vì vậy, tôi đã truyền tải cảm xúc đó và viết ra điều mình muốn nói từ trái tim."

Jangmoon nhìn June với đôi mắt mở to. "Anh nói gì cũng hợp lý quá. Thực sự rất ngầu."

June chế giễu. "Cái đó không đáng để lưu tâm. Bỏ qua đi, tôi cũng nghĩ chúng ta không nên viết lời theo những concept trước đó."

"Vậy thì chúng ta nên viết về điều gì?" Daeho hỏi.

June đặt tay dưới cằm ngân nga, rồi một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Có lẽ phương pháp trước đây của anh thực sự có ích vào lúc này.

June. "Trả lời câu hỏi này nhé. Điều gì khiến mọi người hạnh phúc?"

Cả phòng im lặng...

"Woah," Jangmoon cười khúc khích, phá vỡ sự im lặng. "Tôi không nghĩ hôm nay chúng ta sẽ nghiêm túc thế này đâu."

June thúc giục. "Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi. Đây là cách tôi viết lời cho 'Tie Me Up'. Ngay cả khi chúng ta chưa biết mình muốn viết gì, tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều muốn làm khán giả hài lòng với màn trình diễn, đúng không?"

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

"Vì vậy, chúng ta cần hướng niềm hạnh phúc của mình vào đó. Tôi biết rằng thật khó khăn khi tham gia cuộc thi, nhưng có lẽ chúng ta có thể quay lại thời điểm chúng ta thực sự cảm thấy hạnh phúc... mà không có bất kỳ lo lắng nào."

Daeho mở đầu."Ồ, em thì ... chắc là khi thắng một trận bóng đá hồi tiểu học. Đó chỉ là một trận đấu giữa các lớp."

"Giải thưởng là một chiếc cúp vàng giả, nhưng lần trao giải đầu tiên đã mang lại cho em niềm hạnh phúc vô bờ bến. Lần thưởng sôcôla ngay sau đó cũng là điều không thể nào quên."

Ren trông vui vẻ hơn bao giờ hết. "Em cũng có trải nghiệm tương tự. Em đã giành giải nhì trong một buổi độc tấu ca hát và sau đó đã có tâm trạng không tốt, nhưng dì đã ăn ủi em."

"Lúc đó em còn cảm thấy như mình là người chiến thắng trong toàn bộ sự kiện. Thật tuyệt!"

Casper mỉm cười sau câu chuyện của Ren. "Tôi cũng nhớ những lần đó. Khi tôi còn nhỏ, mẹ đã bỏ lỡ hầu hết các sự kiện của tôi. Tuy nhiên, có một lần, bà thực sự đã đến xem vở kịch ở trường tiểu học."

"Tôi đã đóng vai một cái cây- một cái cây bình thường, nhưng tôi là cái cây hạnh phúc nhất trên hành tinh này. Ai mà biết rằng sự hiện diện của cha mẹ có thể đem đến điều cho hạnh phúc đến vậy?"

Jangmoon gật đầu đồng ý. "Trời ạ, các cậu cũng khiến tôi nhớ lại nhiều điều quá. Tôi cũng nhớ lần bản thân bị thương khi chơi xích đu, còn cố gắng lộn 360 độ."

"Tôi nghĩ mẹ sẽ mắng mình sau đó, nhưng bà chỉ mua kem và bảo tôi không bao giờ thử nữa vì bà không muốn tôi bị thương."

June nhìn nhóm chàng trai, tất cả đều nở nụ cười chân thành trên môi, anh không khỏi mỉm cười nhẹ.

Không hiểu sao trong lòng anh không hề có chút ghen tị nào. Mặc dù anh hiếm khi được trải nghiệm những gì họ đã trải qua, nhưng nó vẫn đưa anh đến những ngày tháng giản dị, hạnh phúc lúc nhỏ khi được phép đến cửa hàng kẹo vì đạt điểm cao trong kỳ thi.

Có vẻ như tuổi thơ là khoảng thời gian hạnh phúc của tất cả bọn họ.

June dừng lại, lặp lại suy nghĩ trong đầu.

Sau đó, anh nhìn đồng đội của mình một lần nữa.

"Này mọi người, tại sao chúng ta không quay trở lại quá khứ nhỉ?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 219: A Good Team



"Quá khứ ư?" Casper hỏi. Các thành viên khác cũng bối rối trước lời đề nghị đột ngột của June.

Giờ June đã biết tại sao anh lại biểu diễn những bài hát u ám và đầy cảm xúc cho đến tận bây giờ.

Nó phản ánh cuộc sống mà anh từng có.

Đó cũng là lý do tại sao June phải vật lộn để kết nối với khái niệm mà họ đang cố gắng miêu tả - một người dễ thương, vui vẻ nhưng được cho là vô tư và tràn đầy niềm vui của cuộc sống.

Những lúc June cố gắng nở nụ cười trên môi và thất bại là vì anh vẫn còn gánh nặng thực tế.

Đối với hầu hết mọi người, cuộc sống đã trở nên phức tạp, và nụ cười chân thành rất khó để tạo lại, đặc biệt là khi bạn không ở trong khoảnh khắc đó.

Nhưng khi June liếc nhìn khuôn mặt của các thành viên, anh nhận ra rằng có thể khái niệm đó đã ẩn sâu trong trái tim họ từ lâu.

June nhìn lại, nhớ lại những ngày thơ ấu khi anh chạy đến một cửa hàng kẹo và mua một viên kẹo bằng một đồng xu ít ỏi.

Những lúc anh thực sự mỉm cười là khi anh hồi tưởng về tuổi thơ của mình.

Kem... kẹo... hát... và cảm giác gia đình từ bà và Minjun. Tất cả những điều đó đã khơi dậy những ký ức ngọt ngào, một cửa sổ dẫn đến hạnh phúc thực sự của June.

Và lời Hana nói cũng vang vọng trong tâm trí anh - "Anh dễ thương quá. Đây là nụ cười dễ thương nhất, chân thành nhất mà em từng thấy nên đã quyết định chụp lại bức ảnh."

Thành viên trong đội chắc cũng có những trải nghiệm tương tự. Mọi thứ họ chia sẻ đều quay trở lại thời điểm họ còn bé.

Trong những buổi tập, họ thường chia sẻ những câu chuyện trong quá khứ, những khoảnh khắc thời thơ ấu khi họ còn dễ thương và ngây thơ trước khi cuộc sống có nhiều biến động hơn.

Jangmoon than vãn. "Chúng ta không thể làm chủ đề hoài cổ được. Nó đã quá quen thuộc rồi... Mẹ em sống vào những năm 70 đấy. Em không muốn hành động giống mẹ mình tí nào".

Ren. "Đúng vậy. Nhóm biểu diễn Grunge Pop- Rock cũng đang sử dụng chủ đề hoài cổ thì phải."

June. "Không phải thế. Không phải hoài cổ... Không phải thập niên 70 80 ... mà là tuổi thơ của chúng ta. Những chia sẻ vừa rồi ... tất cả đều là tuổi thơ của các cậu. Và còn gì dễ thương hơn khi chứng kiến một đứa trẻ ngây thơ trong thế giới tàn khốc này?"

Vì đồng đội không trả lời nên June tiếp tục nói.

Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không, cảm nhận tiếng đập trong tim mình, cố gắng thuyết phục đội đây có thể là cách hiệu quả nhất để hoàn thành tốt phần trình diễn.

"Trong khu vườn kí ức, chúng ta đắm chìm trong niềm vui của sự ngây thơ. Nơi mà mỗi khoảnh khắc đều là kho báu và hạnh phúc, là người bạn đồng hành liên tục cùng ta."

"Tuy nhiên, khi chúng ta lớn lên, chúng ta thấy trái tim mình không bị đè nặng bởi sự giàu có của những gì chúng ta sở hữu, mà là bởi sự nhẹ nhõm mà chúng ta từng có".

"Chúng ta quá tập trung vào mục tiêu trước mắt đến nỗi không thấy được mục tiêu thực sự là gì ... là được hạnh phúc."

"Vì vậy, để có thể lan tỏa hạnh phúc đó, có lẽ nên đưa khán giả trở lại quá khứ. Bởi vì trong âm vang của tiếng cười thời thơ ấu, chúng ta thấy rằng, có lẽ, bản chất thực sự nhất của hạnh phúc đang nhắc nhở chúng ta: kho báu quý giá nhất không phải là những thứ ta thiếu, mà là những kỷ niệm ta lưu giữ."

Người quay phim duy nhất trong phòng bị choáng váng bởi lời nói của June. Chàng thanh niên chỉ mới ngoài 20, nhưng lại thốt lên những lời rất khôn ngoan.

Anh đã quay khá nhiều đội trong suốt chương trình, nhưng không có một thực tập sinh nào có thể sánh được với June về mặt sáng tạo ý tưởng.

Các đồng đội của anh im lặng, những lời nói của June vẫn còn vang vọng trong tâm trí họ.

"Anh... anh đã nói là anh không giỏi viết mà!" Ren kêu lên, cảm thấy bị phản bội.

"Tôi không có giỏi." June phản bác.

"Vậy tại sao anh lại giỏi ăn nói thế? Kiếp trước anh là nhà thơ à?"

June lắc đầu. Không, anh chỉ là một tên côn đồ.

Jangmoon tấn công June bằng một cái ôm chặt, anh rên lên vì đau đớn.

"Buông tôi ra." June đẩy Jangmoon ra.

Thực tập sinh cao lớn nhìn anh với đôi mắt cún con. "Anh thực sự là anh trai của em. Em không thể tin những lời đó lại thốt ra từ miệng anh một cách tự nhiên như thế. Giờ thì em được truyền cảm hứng để không viết về mèo nữa!"

Casper lắc đầu không tin sau khi nghe June nói những lời đó.

Lúc đầu, khi cậu xem June biểu diễn bài hát Little Meow Meow, anh nhớ đến chú mèo đen quý giá của mình - Luther. Và đó là lý do chính khiến anh quan tâm đến June ngay từ đầu.

Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng June sẽ là ứng cử viên cho nhóm nhạc thần tượng mới ra mắt.

Chỉ đến khi thực hiện nhiệm vụ thứ hai, Casper mới nhận ra June có lẽ tài năng hơn anh mong đợi.

Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, June đã vượt quá sự mong đợi vốn có.

Ngay từ đầu, Casper đã nghĩ Zeth là đối thủ trời sinh của mình. Ngay cả khi còn là thực tập sinh, họ vẫn luôn bị so sánh với nhau.

Họ có vóc dáng tương tự nhau; cả hai đều tự do rap và nhảy; và là bộ mặt của các thực tập sinh trong công ty.

Tuy nhiên, khi nghe June nói và thậm chí biết anh ấy là người sản xuất bài hát mà họ sẽ biểu diễn, Casper nhận ra: anh và Zeth phải dè chừng hơn với một thực tập sinh rất đáng sợ khác.

Nhìn lại những ngày June phải vật lộn để theo kịp nhịp bài hát, Casper không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Anh ấy có thể tiến bộ được bao nhiêu vậy?

Daeho ngượng ngùng thừa nhận. "Em thích ý tưởng này. Chúng ta thậm chí có thể sử dụng một số lời dẫn của anh làm lời bài hát nữa. Em cũng có một luồng cảm hứng cho vũ đạo nữa."

Casper gật đầu chân thành nói. "Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã đóng góp, June. Thành thật mà nói, em không biết phải làm gì nếu anh không có mặt trong nhóm nữa."

June chế giễu. "Ồ, chắc chắn là cậu sẽ vui hơn nếu tôi không ở trong đội. Các cậu sẽ chọn một thể loại khác và không phải vật lộn nhiều như thế này."

Ren. "Nhưng em không hối hận. Mọi người chắc đều nhận ra tâm trạng của em khá tệ trong một thời gian rồi, em chỉ mất tự tin khi cuộc thi diễn ra."

"Có một thời gian em thậm chí còn tự hỏi liệu mình có muốn trở thành một thần tượng ngay từ đầu không. Nhưng khi ở trong đội này, em lại một lần nữa cảm nhận niềm vui khi được biểu diễn cùng mọi người."

Daeho mỉm cười với Ren. "Đây cũng là lần đầu tiên tôi biểu diễn như thế này, nhưng tôi rất mong chờ."

Casper cười khúc khích. "Vậy là chúng ta đã có ý tưởng rồi. Tôi đoán chúng ta chỉ cần chia nhóm ra để một người có thể biên đạo và viết lời cùng lúc?"

"Tôi sẽ giúp June viết lời bài hát." Ren đề nghị.

"Tôi cũng vậy." Jangmoon hưởng ứng.

"Vậy thì Daeho và tôi sẽ biên đạo và lập đội hình. Như vậy có ổn không?" Casper hỏi.

"Quá tuyệt vời!" Jangmoon thốt lên, cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Anh liếc nhìn June, cảm thấy vui vẻ và thêm ngưỡng mộ người anh này hơn bao giờ hết.

Jangmoon đã ở trong đội của June tổng cộng hai lần, và trong cả hai lần đó, June là điều tuyệt vời nhất.

Jangmoon hét lên, phấn khích tột độ. "Chúng ta hãy sáng tác nào! Hãy chứng minh cho mọi người thấy rằng chúng ta - những thực tập sinh giống như thịt bò khô, cũng có thể ngọt ngào như kẹo cao su."

Daeho lắc đầu. "Chỉ có anh thôi."
 
Back
Top Bottom