Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 180: Chụp bán khỏa thân



"Rising Stars ạ?"

Tại sao biên tập 'Crawling Man' lại chuyển sang làm cho 'Rising Stars'?

"Yes," Cindy vui vẻ kêu lên.

"Con đã nghe về chương trình đó chưa? Mẹ biết con không thích thần tượng, nhưng con có thể thử xem vì mẹ đang biên tập chương trình đó."

"Vâng, chắc chắn rồi." Jia ngượng ngùng nói, với tay lấy hớp nước.

"Vậy, vừa rồi mẹ xuất phát từ trụ sở Azure à?"

"Ừ. Bọn mẹ đang bận chỉnh sửa tập loại trừ. Lý do mẹ đến muộn như vậy là vì một thực tập sinh. Anh ta đột nhiên xông vào văn phòng mẹ và yêu cầu mẹ biên tập mình đáng thương."

"Con có tin được không? Anh ta nghĩ mẹ sẽ tuân theo lệnh sao?" Cindy chế giễu.

"Là ai vậy?" Jia tò mò hỏi. Cô không hứng thú với bất kỳ thực tập sinh nào khác ngoại trừ June nhưng vẫn muốn theo kịp diễn biến chương trình.

"Mẹ nghĩ con có thể quen thuộc với cậu ta ngay cả khi không xem Rising Stars. Anh ta xuất hiện trên khắp các bản tin những ngày này. June, phải không? Thực tập sinh đó-"

Jia sặc nước, ho khan khù khụ.

"Jia!" Cindy nhanh chóng lấy khăn ăn. "Con có sao không?"

Jia không để ý đến lời mẹ nói, dùng tay lau vệt nước trên khóe môi.

"June? Mẹ nói là June à?" Jia cố gắng xác nhận.

Cindy vẫn còn bối rối không hiểu tại sao con gái mình lại hành động như vậy. Cô vừa dọn dẹp lại bàn ăn vừa giải đáp thắc mắc.

"Ừ, June. Choi Joon-ho. Tên có quen không?"

Jia cảm thấy tim mình ngừng đập, cô dựa vào ghế để tiếp nhận tin tức mà mẹ vừa chia sẻ.

June? Tình yêu đời cô. June đã đích thân đến văn phòng của mẹ cô... và mẹ từ chối anh ấy sao?

Điều này thật vô lý!

"Vậy, con có biết anh ta không?"

"Tất nhiên là biết rồi ạ!" Jia thốt lên.

Không chỉ dừng lại ở việc nhận biết. June gần như là cuộc sống của Jia rồi!

"Anh ta bảo mẹ chỉnh sửa hộ thật tốt trong tập loại trừ. Nhưng mẹ không đời nào làm vậy."

"Vậy thì mẹ có lắng nghe lý do không?" Jia hỏi.

"Vô ích thôi. Mẹ không muốn nói chuyện với những người như vậy. Anh ta nghĩ rằng mình có thể ra lệnh cho mọi người chỉ vì bố mẹ anh ta là Choi Si-woo và Choi Min-ah thôi sao?"

"Điều đó chưa được xác minh mà mẹ!" Jia nhanh chóng phản bác.

Cindy: ???

"Vẫn chưa có bằng chứng nào hết" Jia kiềm chế lại, nói chậm hơn.

"Không có bằng chứng nào trực tiếp chỉ ra June là con trai của nhà họ Choi cả!"

Cindy nghi ngờ: "Có vẻ như con tìm hiểu rất kỹ về vấn đề này."

Jia chỉ thở dài. "Hơn nữa, không có gì sai khi là con trai của những nhà đầu tư giàu có."

"Có vấn đề đấy. Đặc biệt là khi những bậc phụ huynh đó lại là người chịu trách nhiệm dàn dựng chương trình mà anh ta tham gia."

"Mẹ không biết lai lịch của anh ấy đâu." Jia bướng bỉnh nói.

"Con cũng đâu biết quá khứ của anh ta. Chờ chút, có gì không đó không đúng lắm thì phải?"

"Con hiểu anh ấy hơn cả mẹ cơ."

"Từ khi nào mà con lại trở thành fan của thần tượng thế? Trước đây con đâu có sở thích này."

"Thay đổi theo thời gian thôi ạ. Nếu mẹ liên lạc với con thường xuyên hơn thì mẹ sẽ biết về sở thích của con."

Cindy thở dài một hơi. "Đó là lý do tại sao mẹ muốn đền bù cho con."

"Mẹ muốn đền bù cho con phải không?" Jia hỏi.

Cindy gật đầu. "Đúng vậy."

Jia mỉm cười nhìn vào mắt mẹ. "Nếu mẹ thực sự muốn đền bù cho con thì hãy làm điều này vì con, mẹ nhé."

*****

June thở dài thất vọng bước ra khỏi trụ sở Azure.

Anh đột nhiên tỉnh ngộ sau cuộc đối thoại dễ thương với Minjun về bố mẹ.

June quá quan tâm đến điều mà mình không thể thay đổi. Thật ngạc nhiên khi một cuộc nói chuyện động viên với một đứa trẻ lại là điều duy nhất có thể cho bản thân thêm không gian suy nghĩ.

Tất nhiên, anh có cách làm dễ hơn. June có thể chấp nhận lời đề nghị của Minjun về việc đăng câu chuyện có thật của June để xoa dịu tình hình đôi chút.

Cách đó nhanh hơn. Tuy nhiên, phương pháp này không thực sự đảm bảo rằng mọi người sẽ tin vào bài đăng.

Trong tiềm thức của khán giả, June đã là con trai của một gia đình thượng lưu không có ý thức về nhân tính.

Cuối cùng, anh quyết định chọn con đường dài hơn và thoải mái hơn.

Trong khi quay tập loại trừ, June rất muốn nguyền rủa Robby và đã công kích mình. Tuy nhiên, anh đã kiềm chế được.

June quyết định giữ im lặng trong suốt tập loại trừ, giữ mọi chuyện càng thêm mơ hồ để mọi người được dịp đoán già đoán non.

Quyết định giữ im lặng không chỉ là sự mơ hồ, đó còn là một động thái chiến lược.

June hiểu được sức mạnh của nhận thức.

Bằng cách không nói, anh khiến mình trông đáng thương hơn. Và ngay lúc này, anh biết rằng sự đồng cảm sẽ là đồng tiền có giá trị nhất của mình.

Kế hoạch của June là yêu cầu một cuộc phỏng vấn tương tự như cuộc phỏng vấn của Ren và những người khác – một cuộc phỏng vấn mà chỉ anh và nhóm biên tập mới biết.

Tuy nhiên, kế hoạch đổ bể vì Cindy thậm chí không thèm lắng nghe lời đề nghị.

June chắc chắn rằng anh sẽ làm tan chảy trái tim của người phụ nữ lớn tuổi khi cô nghe về hoàn cảnh thực sự của mình.

May mắn cho June là anh đã có một kế hoạch dự phòng.

June lấy điện thoại ra cùng với một tấm danh thiếp trong ví.

Sau đó, anh quay số. Không mất nhiều thời gian để người đó trả lời.

"Thằng khốn nào gọi tao vào ban đêm thế?"

"Là tôi đây." June trả lời bằng tông giọng trầm ấm.

"June?"

"Ừ. Anh vẫn muốn chụp bán khỏa thân chứ?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 181: Thay đổi suy nghĩ



"Đứng nguyên! Cấm động đậy!"

June mắng Choi Pablo khi anh ta cố chạm vào làn da trần của mình.

Pablo nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp trước mắt đến độ ch** n**c miếng.

Làn da của June trong trắng và mịn màng, dường như được chính Chúa tạo nên.

Đôi mắt nhiếp ảnh lướt xuống dưới cơ thể rồi bị hút vào phần cơ bụng - nơi phô bày sự cân bằng của đường nét cơ bắp mà không bị phình ra quá mức.

Cơ bụng săn chắc giống như đá cẩm thạch được chạm khắc tinh xảo nhưng vẫn giữ được nét thanh lịch.

Sau đó, mắt anh hướng về cánh tay. Chúng không quá đồ sộ, nhưng núi cơ săn chắc dưới lớp da chứng tỏ sức mạnh và vẻ duyên dáng vốn có của chủ nhân cơ thể.

Đôi vai mở rộng, khung xương tạo thành nền tảng nâng đỡ phần còn lại của cơ thể.

Tuy nhiên, ngay cả vai có rộng thế nào thì cũng là một nét chấm phá không thể hoàn thiện hơn.

Đối với Choi Pablo, đây chính là thân hình hoàn mỹ.

Và anh không thế chờ đợi để chụp lại khoảnh khắc này bằng chính máy ảnh của mình.

"Khoan đã," June che ống kính. Pablo nhìn anh hoài nghi.

"Gì thế?"

"Anh hứa sẽ đăng sự thật lên tài khoản sau khi chuyện này kết thúc, đúng không?"

"Vâng, vâng. Chúng ta đã thảo luận các điều khoản rồi. Mình cũng ký hợp đồng rồi! Tôi sẽ không rút lại lời nói đâu."

"Tốt nhất là thế."

June đã hy sinh sự tỉnh táo của bản thân cho buổi chụp bán khỏa thân này.

"Vậy thì giải quyết nhanh đi." June bỏ tay ra khỏi ống kính và lùi lại một bước.

Ánh sáng từ cửa số chiếu vào cơ thể một cách hoàn hảo như bao bọc thân thể trong voan áo mỏng sớm hôm.

"Tôi cấm anh đăng ảnh đấy." June cảnh cáo.

"Tôi biết rồi. Cái này chỉ cần mình tôi thưởng thức là đủ."

Pablo tiếp tục nói chuyện với June khi nhận thấy những bức ảnh sẽ trở nên ngượng ngùng khi June nhận ra có máy chụp.

June ở trạng thái tự nhiên là phiên bản đẹp nhất.

"Vậy, điều gì khiến cậu thay đổi quyết định? Tôi vốn nghĩ anh không muốn chụp cơ."

"Nếu không phải vì anh thì tôi không bao giờ quay lại đây đâu. Đây là cách tốt nhất để thuyết phục anh công khai sự thật."

"Cậu nói đúng đấy. Tôi mừng vì đã từ chối lời đề nghị vài ngày trước."

June lè lưỡi. "Còn anh thì sao? Điều gì khiến anh thay đổi quyết định? Tôi nghĩ anh không muốn liên quan đến bố mẹ nữa."

Pablo ậm ừ. "Hmm. Thành thật mà nói, tôi đã suy nghĩ rất lâu và rất kỹ. Tôi không bao giờ có thể thoát khỏi cha mẹ mình cho đến khi tôi thừa nhận sự hiện diện của họ trong cuộc sống của tôi."

"Tôi luôn cảm thấy như mình đang che giấu một bí mật đen tối, và ngay lúc này, tôi chỉ muốn thành thật. Tôi biết một số người sẽ ghét tôi vì điều đó, nhưng tôi đang có một sự nghiệp ổn định, không giống như cậu."

"Bằng cách tiết lộ điều này, cuối cùng tôi cũng có thể sống một cuộc sống tự do thực sự. Hơn nữa, bố mẹ tôi hiện đang trong tù."

"Có lẽ họ sẽ trả tiền bảo lãnh và bắt đầu cuộc sống mới ở một quốc gia châu Âu xa lạ. Nhưng ít nhất thì giờ tôi sẽ được tự do khỏi họ... cả ở nơi công cộng lẫn riêng tư. Nhân tiện, tôi cũng đã chặn mẹ tôi rồi."

June thở dài một hơi: "Vậy là anh sẽ tiết lộ sự thật ngay cả khi tôi không đề xuất chụp ảnh?"

Pablo mỉm cười và gật đầu nhiệt tình. "Đúng vậy! Đây là một phần thưởng tuyệt vời."

"Mẹ kiếp." June lầm bầm. Mặc dù đã quá muộn để lùi bước.

"Tôi nghĩ thế là đủ rồi." June nhặt chiếc áo sơ mi trên sàn và nhanh chóng mặc vào.

Pablo thở dài thất vọng nhưng không cảm thấy quá tệ vì đã có được thứ mình muốn.

Việc lưu trữ những bức ảnh này đủ để Pablo sống nốt quãng đời còn lại của mình.

Anh ta nhấp từng bức ảnh với nụ cười toe toét, June nhìn lại thợ chụp dị thường.

Tuy nhiên, mạch suy nghĩ bị cắt ngang, điện thoại đi động đổ chuông.

June lấy điện thoại từ trong túi ra và nhìn vào tên người gọi.

'Không rõ.'

Anh cau mày. Ai sẽ gọi cho mình vào lúc này? June không nhớ mình đã cho ai số điện thoại.

Ngoại trừ một người...

June nhanh chóng nhấn nút trả lời và áp điện thoại vào tai.

"Xin chào?"

"Choi Joon Ho?"

June mỉm cười khi nhận ra giọng nói ở đầu dây bên kia.

"Cindy Jung, cô gọi phải không?"

"Vâng, là tôi."

Cindy thở dài. Lông mày June nhíu lại khi những lời cãi vã xen lẫn một số tiếng hét.

"Cô ổn chứ?"

Cindy hắng giọng. "Mọi thứ đều ổn."

"Vậy, tại sao cô lại gọi tôi?"

"Hôm qua," Cindy nghiến răng nói. "Tôi đã không cho anh cơ hội để giải thích tình hình. Vì vậy, tôi muốn tạo một cơ hội mới. Tôi sẽ xử lý hậu kỳ sau."

June nở nụ cười nhẹ.

"Địa điểm và thời gian thế nào?"

"Cậu đến phòng phỏng vấn tại tòa nhà Azure. Đúng 1 giờ chiều. Không được chậm trễ và đảm bảo không bị phát hiện."

"Phòng phỏng vấn, 1 giờ chiều, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gặp cô ở đó."

Đầu dây bên Cindy lại vang lên tiếng hét, nhưng trước khi June kịp hỏi chuyện gì thì Cindy đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

June mỉm cười bỏ điện thoại vào túi.

"Vậy thì, tôi sẽ đăng ảnh chân dung của cậu kèm theo lời giải thích sau, đúng không?" Pablo hỏi.

June quay lại và đối mặt với tên nhiếp ảnh gia điên rồ.

"Hử?"

"Những bức ảnh và sự thật đó?" Pablo lặp lại.

"Tôi sẽ bảo Esther sắp xếp một bài đăng trên tài khoản đêm nay. Đảm bảo tính xác thực. Đó là những gì chúng ta đã thỏa thuận, đúng không?"

"Giữ lại một lúc," June nói, đặt tay dưới cằm. "Một lưu ý nữa, anh có thể không đăng nó vào tối nay không?"

Pablo nhíu mày bối rối. "Gì? Vậy thì, cậu định chứng minh với công chúng thế nào trước khi phát sóng tập loại trừ? Chẳng phải sẽ tệ hơn nếu chúng ta trì hoãn thêm sao?"

"Tin tôi đi," June cười nhếch mép, Pablo thì cứng người. 'Thiên thần của ta đẹp trai quá!'

"Được thôi," Pablo không chút do dự. "Tôi sẽ làm theo lời cậu. Khi nào thì tôi đăng nó?"

"Anh định xem Rising Stars phải không?" June hỏi.

"Tôi sẽ không bỏ lỡ đâu!" Pablo thốt lên.

"Vậy thì tải lên khi tôi nhận vị trí ngồi mới. Đừng đăng lên cho tới lúc đó."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 182: Cô gái tàu điện ngầm



Jia hét toáng lên ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc.

"Mấy giờ rồi?" cô tự hỏi, há hốc mồm ngạc nhiên khi đồng hồ đã điểm 12 giờ 10 phút rồi.

"Con cần phải trang điểm lại." Jia vội vã chạy vào phòng tắm dặm lại lớp trang điểm.

Cindy ngơ ngác nhìn con gái mình. Jia chưa bao giờ hành động như thế này với một người đàn ông... huống hồ là một thần tượng!

Cindy thở dài lắc đầu, cô không muốn Jia hâm mộ một thực tập sinh như vậy.

Tuy nhiên, Cindy đã hứa sẽ đền bù cho con gái mình nên miễn cưỡng nghe theo yêu cầu của Jia.

Cô cảm thấy đau lòng khi phải gọi June lại và cho anh ta một cơ hôi, nhưng Jia quan trọng hơn với Cindy.

Sau vài phút, Jia bước ra khỏi phòng vệ sinh với khuôn mặt được chỉnh trang xong.

"Con đã sẵn sàng rồi."

Cindy thở dài đứng dậy khỏi chỗ. "Chúng ta đi họp thôi."

*****

June rời Itaewon để đến tòa nhà Azure. Chương trình không có lịch quay lại cho đến Chủ Nhật để thông báo về nhiệm vụ tiếp theo.

May mắn thay, không có thực tập sinh hay staff nào quanh đó.

Chỉ có chú bảo vệ răng thỏ June quen thuộc, nhưng bác lại không giỏi việc nên June có thể thâm nhập vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Anh đi qua hành lang, đảm bảo không bị camera quay lại.

June thấy vẫn còn 3 phút nữa mới đến 1 giờ chiều, anh thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đến được phòng phỏng vấn.

June không ngần ngại mở cửa bước vào.

Một nụ cười nhỏ hiện trên môi khi anh nhìn thấy bóng dáng Cindy ngồi sau máy quay. Tuy nhiên, bên cạnh cô là một cô gái trẻ mà June chưa thể nhận ra.

June đóng cửa lại, hai người phụ nữ nhìn về phía anh.

June nghiêng đầu sang một bên, khóa mắt vào cô thiếu niên bên cạnh Cindy. Ở hai người có nét tương đồng nhưng đó không phải là điều đầu tiên anh nhận thấy.

Trái tim Jia đập thình thịch, hai má nóng lên khi thực tập sinh yêu thích của cô nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Cô gái ở tàu điện ngầm à?" June hỏi.

Trái tim nhỏ bé của Jia đập nhanh hơn nữa. 'June còn nhớ mình sao?'

"Chúng ta đã gặp nhau, đúng không?" June bước lại gần lại xác nhận.

"Ừm, đúng vậy." Jia ngượng ngùng vén tóc ra sau tai.

June cười khúc khích. "Tôi hy vọng là em không bỏ bữa vì tôi."

"Em không có. Em vẫn vote cho anh và ăn cơm đúng giờ."

"Tốt lắm."

Cindy đứng một bên quan sát hai người tương tác với nhau. 'Thân thiết thế nhỉ!'

Cô hắng giọng thật to để cả hai phải dừng cuộc trò chuyện lại.

"Cậu đến đây là muốn giải thích cái gì?" Cindy hỏi.

June lùi lại một bước, nhìn thẳng vào Cindy.

"Lần này cô thật tâm muốn nghe tôi giải thích sao?"

"Không, nếu cậu cứ nói chuyện với con gái tôi- "

"Vâng," Jia nhanh chóng ngắt lời mẹ. "Tôi với mẹ sẽ nghe anh giải thích."

June gật đầu, kéo ghế ngồi xuống. "Vậy chúng ta bắt đầu nhé nhé. Tôi chắc là chị có rất nhiều câu muốn hỏi."

Ba người ngồi trong phòng phỏng vấn nhỏ, Jia nhìn June bằng đôi mắt lấp lánh và Cindy vẫn nhìn lại người kia với vẻ nghi ngờ.

"Chúng ta mở đầu bằng câu hỏi quan trọng nhất," Cindy khoanh tay trước ngực và dựa lưng ghế.

"Cậu có trả tiền cho Azure để tăng thứ hạng của mình không?" cô hỏi thẳng thừng.

June nhanh chóng phản đối lập trường. "Không."

"Cậu chắc chứ?" Cindy thúc giục.

"Cậu có thể tự bảo đảm thứ hạng của mình, nhưng cha mẹ có thể đã sử dụng tiền bạc và quyền lực để giúp cậu trụ vững trong cuộc thi mà."

"Mẹ ơi," Jia thì thầm, vỗ nhẹ vào đùi mẹ. "Mẹ đừng nghiêm khắc với anh ấy quá."

"Mẹ đâu có nghiêm khắc." Cindy lớn tiếng phản bác. "Tôi chỉ hỏi một câu hỏi thôi."

"Bố mẹ tôi sẽ không làm thế." June thở dài.

"Lại nữa, làm sao cậu chắc chắn thế? Bậc phụ huynh đã gian lận trong Rising Stars năm ngoái, khả năng cao là họ sẽ lặp lại sai lầm lần nữa."

"Làm sao họ có thể lặp lại một tội lỗi mà họ chưa từng phạm phải trước đây?"

Hai người nhìn June với vẻ bối rối.

"Bố mẹ tôi không phải là Choi Si-woo và Choi Min-ah. Bố mẹ tôi đã chết."

Hai mẹ con nói không nên lời.

Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm căn phòng. Cindy nhìn chằm chằm vào đôi mắt của chàng trai trẻ, cô không thể tìm ra phản ứng không đúng nào cả.

Tuy nhiên, Cindy chưa chắc chắn.

Cô đã gặp rất nhiều diễn viên giỏi trong suốt thời gian làm ngành.

"Còn giày MJ thì sao? Colexx? Cậu ăn ở Pierre nữa?"

June cúi đầu vân vê ngón tay. Trong lòng Jia nặng trĩu âu sầu.

'June trông...thật đáng thương.'

"Chúng không phải của tôi. Chúng là quà tặng của người khác."

"Ai mà đi tặng những thứ xa xỉ đó chứ?" Cindy hỏi.

"Chị sẽ cảm thấy khó tin, nhưng sự thật là vậy. Hiện tại tôi chưa thể tiết lộ đối phương tặng quà là ai, nhưng người đó sẽ lên tiếng vào thời điểm thích hợp. Tôi hy vong chị sẽ tin tưởng tôi trong thời gian này."

Cindy định hỏi thêm câu nữa nhưng Jia đã véo hông mẹ và cướp lời trước khi mẹ cô kịp hỏi.

Jia. "Bố mẹ anh...em có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra với họ không?"

June dừng lại một lúc, cố gắng nghĩ ra một câu chuyện đáng tin.

Thực ra, anh không biết cha mẹ của Choi Joon-ho là ai, cũng không biết chi tiết về cái chết của ho.

Tuy nhiên, dựa trên trí nhớ mà Hana đã kể cho anh nghe một chút về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

"Một vụ tai nạn xe hơi." June nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây của anh với Hana.

"Họ đã chết trong vụ tai nạn xe hơi."

"Tôi thậm chí còn không được gặp họ nữa." June nhẹ nhàng nói, nhìn xuống đùi mình.

Hơi thở của Cindy và Jia như nghẹn lại khi họ nhìn June.

"Tại sao bây giờ cậu mới nói?" Cindy hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước

"Vì dù sao cũng chẳng có ai tin tôi cả." June thành thật.

"Tôi thậm chí còn không thể nói chuyện với bạn bè của mình. Ngay cả bản thân chị lúc đầu còn không cho tôi cơ hội khi ta mới gặp nhau."

Cindy cảm thấy tội lỗi, nhanh chóng tránh né ánh mắt chàng trai trẻ.

"Nhưng tôi rất biết ơn vì chị vẫn cho tôi một cơ hội. Tôi muốn chứng minh với mọi người rằng tôi không phải là con trai của gia đình Choi".

"Tôi chỉ là Choi Joon-ho, một thần tượng đầy tham vọng."

Không gian tĩnh lặng một lúc. Cindy hắng giọng, vẫn tránh ánh nhìn trước mắt.

"Vậy, kế hoạch bây giờ là gì?" cô nhẹ nhàng hỏi.

Anh cười thầm trong lòng.

"Những cuộc phỏng vấn đáng thương mà các thực tập sinh phải bày tỏ cảm xúc khi thứ hạng của họ không như mong đợi... Chị có thể cho phép tôi thực hiện một cuộc phỏng vấn như vậy được không?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 183: Cuộc phỏng vấn ngượng ngùng



"OK, 3....2.....1..... và chúng ta bắt đầu quay!" Cindy ra hiệu ghi hình.

Vì June trông quá đáng thương khi nhờ giúp đỡ, Cindy không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo yêu cầu.

Cô đã hành động thiếu suy nghĩ khi quyết định chỉnh sửa June một cách độc ác, nhưng giờ nghĩ lại, nếu kéo June xuống thì chẳng khác nào bêu xấu chương trình.

Hơn nữa, cô cũng cảm thấy tội lỗi vì đã không lắng nghe ý kiến của anh.

"Tôi sẽ hỏi một số câu. Cậu chỉ cần trả lời một cách chân thành thôi."

June gật đầu, mặc dù hơi áp lực với máy quay trước mặt. Lời nói đầy cảm xúc tan biến khi anh nhìn chằm chằm vào thiết bị.

"Vậy, tại sao cậu lại chọn tham gia Rising Stars?" Cindy bắt đầu bằng một vài câu hỏi nhẹ nhàng.

June gãi gãi sau đầu. "Ừm, để ra mắt à?"

Cindy ra hiệu cho June tiếp tục khiến thực tập sinh nhíu mày.

"Vậy thôi."

'Phải nói thêm gì chứ? Rằng mình đến đây để trở thành người gác cổng sao?'

Cindy thở dài thất vọng trong khi June ngơ ngác nhìn cô.

"Còn gì nữa không? Đây có phải là ước mơ của cậu từ khi còn nhỏ không?"

"Ờ, không. Theo trí nhớ hồi đó thì tôi muốn trở thành một con xe cứu hỏa cơ. Đó là ước mơ đầu tiên của tôi."

"Xe cứu hỏa à?" Cindy hỏi lại một cách bực bội.

Jia thì lầm bầm: "Dễ thương quá đi."

"Vâng, không phải lính cứu hỏa. Mà là xe cứu hỏa." June ngây thơ.

Cindy thở dài lần nữa. "Được rồi, chúng ta thử một câu hỏi khác vậy. Bố mẹ có ý nghĩa gì với cậu?"

Bố mẹ của Choi Joon-ho ư? Họ chỉ là một số người mà June có quan hệ khi anh chuyển sinh vào cơ thể này.

"Họ ổn, tôi đoán vậy. Họ mất khi tôi còn nhỏ nên tôi không nhớ rõ lắm." June cứng nhắc trả lời.

"Kể từ đó, họ có thầm cổ vũ cậu trong mơ không?"

"Ừm, tôi không biết. Có lẽ họ không phản đối."

Nếu không thì tại sao Joon-ho vẫn tiếp tục làm thực tập sinh trong nhiều năm như vậy nếu họ phản đối?

"Tôi nghĩ họ đã ủng hộ." June kết luận.

"Cậu... nghĩ thế à?"

"Vâng, tôi nghĩ vậy. Đã lâu rồi tôi không gặp họ, nên...." Giọng c** nh* dần.

Lần thứ ba Cindy thở dài, thực tập sinh đáng thương nhờ giúp đỡ lúc trước đâu rồi?

"Ổn thôi. Vậy cậu cảm thấy thế nào khi bị cáo buộc những điều không đúng sự thật?" Cindy đặt câu hỏi mà cô nghĩ sẽ gợi ra điều gì đó từ thực tập sinh.

Tuy nhiên, June vẫn tiếp tục trả lời một cách cứng nhắc.

"Thật tệ. Nhiều người chỉ tin vào những gì họ muốn tin, nhưng điều đó không đúng. Tôi thậm chí còn chưa từng gặp Choi Si-woo hay Choi Min-ah. Chúng tôi cũng chẳng giống nhau".

"Được rồi, đủ rồi." Cindy kêu lên đầy bực bội và tắt máy quay.

June trông như thoải mái hơn sau khi máy tắt.

"Cậu có thể biểu đạt chân thành hơn được không?"

June chớp mắt nhìn cô. "Tôi đang rất thành thật mà. Tất cả câu trả lời tôi đều trung thực 100%"

Cindy cao giọng hơn. "Không phải thế. Công chúng sẽ không tin cậu nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này."

June mím môi. "Vậy thì tôi phải làm gì đây?"

"Cứ là chính mình thôi. Dù có vẻ sáo rỗng nhưng đó sẽ là cách tốt nhất để chiếm được trái tim khán giả. Hãy trả lời chân thành hơn, và nếu có thể thì cởi mở hơn một chút".

June thở dài. "Khó quá. Tôi cảm thấy căng thẳng khi có máy quay xung quanh."

Jia bối rối xen vào. "Nhưng anh đã làm rất tốt trên sân khấu. Anh vẫn chưa quen với máy quay sao?"

"Hoàn cảnh khác hẳn nhau mà. Biểu diễn trên sân khấu thì đã biết trước sẽ có máy ghi hình rồi . Nhưng việc bộc lộ cảm xúc trước máy quay thì... ngại ngùng. Tôi không biết phải diễn thế nào."

Cảm giác như có tia sét đánh trúng tim vậy. 'Dễ thương quá! June dễ thương quá!'

Cindy thở dài, cảm thông với chàng thực tập sinh trẻ tuổi. "Cứ ghi nhớ những gì tôi đã nói. Tưởng tượng không có máy quay và biểu đạt thật tự nhiên vào."

"Tưởng tượng không có máy quay..." June lầm bầm. "Hiểu rồi."

"Được rồi, chúng ta sẽ quay lại sau 3...2..."

*Reng reng*

Hiệu lệnh bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại. Cindy thầm chửi thề vì ghét bị làm phiền trong giờ làm.

"Cái gì?" cô quát qua điện thoại.

"À... vâng việc biên tập tập phim gần hoàn tất rồi chị ơi. Nhưng chúng em không biết cách biên tập các cuộc phỏng vấn. Chị có thể giúp chúng em một lát không?" người giám sát nhóm biên tập gọi tới.

Cindy thở dài, che loa lại rồi quay sang hai bạn trẻ. "Khoan đã,"

"Tôi sẽ xử lý nhanh thôi. Trong lúc đó thì cậu thư giãn một chút đi. Khi quay lại, tôi mong là cậu đã sẵn sàng, được chứ?"

June gật đầu trong khi Jia nhìn mẹ mình với đôi mắt cầu cứu.

'Mẹ định bỏ hai người bọn con ở đây sao?'

Jia không nghĩ trái tim cô có thể chịu đựng được!

Tuy nhiên, trước khi cô kịp bảo mẹ trả lời điện thoại ngay trong phòng này thì Cindy đã đi ra ngoài.

Jia buộc phải ngồi dựa vào ghế, ngại ngùng nhìn June.

"Vây mẹ em là biên tập viên à?" June cố gắng bắt chuyện.

"Vâng..." Jia nói, vén tóc ra sau tai.

"Ừm." June trả lời ngắn gọn.

Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo nên Jia phải tìm cách cứu vàn tình hình.

"Còn anh thì sao? Bố mẹ anh đã làm gì trước khi họ qua đời?" Jia lắp bắp.

June mím môi, đặt tay lên đùi.

Anh nhớ đến cha mẹ mình - cha mẹ thực sự của Quân Hạo.

Trần Vũ Trạch và Trần Mỹ Liên.

June không trả lời một lúc lâu, có vẻ như đang suy nghĩ sâu xa nên Jia nghĩ mình đã chạm vào vấn đề nhạy cảm.

"Anh không cần phải trả lời nếu anh không muốn." Jia kêu lên, khiến June thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Hừm..." anh ngân nga.

"Ừm, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì cứ thoải mái bỏ qua."

June lắc đầu, mỉm cười nhẹ: "Không sao đâu".

Bằng cách nào đó, khi biết rằng máy quay không hoạt động, anh muốn chia sẻ cảm xúc của mình về cha mẹ ruột.

'Nói cho cô ấy biết cũng không sao, phải không?'

Những cảm xúc này đã bị kìm nén trong lòng June kể từ khi anh còn nhỏ.

"Anh sẽ trả lời câu hỏi."

Jia vẫn im lặng.

"Bố anh là công nhân xây dựng." June mỉm cười.

"Còn mẹ thì ... Bà ấy là người đẹp nhất trên thế giới này."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 184: Người đẹp nhất thế gian



Jia vẫn yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt hồi tưởng của June.

Có vẻ như thực tập sinh đã mở khóa được điều gì đó bên trong mình - một ký ức hằng giấu sâu trong tim.

Anh khẽ mỉm cười khi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên bố mẹ. Thời gian không dài, anh cũng không nhớ chi tiết về thời gian hồi thơ bé.

Có lẽ lúc đó cũng không đẹp đẽ gì lắm... vì bố mẹ luôn cãi nhau mỗi khi họ nghĩ anh không nghe lời.

Tuy nhiên, vì thời gian quá ngắn nên June muốn giữ lại những ký ức đó, bóp méo chúng sao cho đẹp đẽ để giữ tỉnh táo cho bản thân.

June muốn kí ức cũ phải đẹp.

Đó là lần duy nhất anh cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ. Thế nên anh không còn quan tâm đến việc mẹ mình qua đời vì họ không đủ tiền đưa bà đến bệnh viện hay việc cha anh đã dùng thuốc quá liều vì đau buồn. Ông luôn chìm đắm trong rượu cồn.

"Chúng tôi không có nhiều thứ khi lớn lên." June buột miệng nói mà không hề báo trước.

"Chúng tôi là một gia đình giản dị sống ở vùng ngoại ô thành phố. Có những lúc bố tôi không kiếm đủ tiền đề nuôi gia đình, nên mẹ tôi phải giả vờ như bà không đói." June cười khúc khích.

Jia cảm thấy đau nhói ở ngực. Mặc dù June đang cười, nhưng giọng nói của anh lại nhuốm màu đau thương.

"Bố tôi không bao giờ để bà phải chịu đói. Mẹ luôn ốm yếu từ khi còn nhỏ nên bố đã dành nhiều sự quan tâm hơn cho bà."

"Trước khi tôi học được cách chăm sóc, tôi cũng bắt đầu dành nhiều sự quan tâm hơn cho mẹ tôi. Đối với tôi, bà là người mạnh mẽ nhất trên thế giới này".

"Tôi từng chứng kiến mẹ bị bà chủ nhà la mắng và khóc lóc van xin họ cho chúng tôi ở lại thêm một tháng nữa. Tôi từng chứng kiến bà một mình hứng chịu cơn nóng giận của bố mỗi khi ông không nhận đủ tiền đền bù trong công việc. Tôi từng chứng kiến bà vẫn mỉm cười trong mỗi bữa cơm tối sau khi tôi đi học về... ngay cả khi mẹ vừa phải trải qua trận hành xác."

"Thật vậy, mẹ là người tôi trân quý nhất trên đời."

"Hay tôi nên nói là là người đẹp nhất." giọng anh nhẹ nhàng hơn.

Jia nghẹn ngào.

June lại im lặng, tâm trí quay trở lại thời điểm mẹ anh mang thai Mei Ling. Đây là những lời anh không thể nói trước mặt Jia được nữa.

Mẹ đã cố gắng hết sức để chống trọi với thai kỳ khó khăn bất chấp hoàn cảnh sống và bà đã hứa với June rằng giá đình mình sẽ chăm sóc em gái bất kể thế nào.

"Chúng ta sẽ là người bảo vệ tuyệt vời nhất của Mei Mei!" Giọng nói vui vẻ của mẹ vang vọng trong tâm trí anh. "Con có hứa sẽ bảo vệ đứa em gái bé bỏng của mình không, con trai?"

Cậu bé Quân Hạo gật đầu nhiệt tình, ngoắc tay hứa với mẹ và v**t v* bụng bầu chứa cô em gái bé nhỏ bên trong.

Nhưng cuối cùng, June phải một mình bảo vệ Mei Ling.

Mẹ mất vào ngay sau đêm sinh em gái.

Họ không đủ khả năng chi trả viện phí.

Họ không đủ khả năng để cứu mẹ.

June mỉm cười và nhìn lại Jia.

Jia khẽ thở dài khi thấy con ngươi người kia long lành ngập nước. June cười khúc khích khi cảm thấy mình đang xúc động.

"À," anh vội vàng lau nước mắt trước khi chúng kịp rơi. "Tôi tôi không biết phải nói gì nữa."

"Tôi chỉ, tôi chỉ ước mọi chuyện diễn ra theo cách khác." June chân thành bày tỏ.

"Khi đó, có lẽ thế giới vẫn còn có người đẹp nhất."

Jia gật đầu, cúi xuống và hàng nước mắt cứ thế ứa ra.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới này không vận hành theo cách đó." June thất vọng.

"Chúng ta không bao giờ có thể quay ngược thời gian. Chúng ta không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra. Cuối cùng, ta phải học cách chấp nhận nó."

"N-Nhưng điều đó không công bằng," Jia đột nhiên nói, khiến June tập trung sự chú ý vào cô.

"Hử? Không công bằng?"

"Họ thật bất công với anh. Mọi người cứ ngang nhiên bình luận thiếu tôn trọng trong khi chính họ mới là người thiếu hiểu biết".

June gật đầu. "Đó cũng là thực tế của cuộc sống. Bất công... vẫn luôn tồn tại. Nhưng tôi có thể trách họ vì đã tin vào câu chuyện kia không? Tôi không biết."

"Vì vậy, ngay lúc này, tôi chỉ muốn kể câu chuyên của mình."

"Bởi vì tôi không muốn bị coi là con trai của một người có nhiều tiên."

"Tôi là con trai của mẹ tôi." Anh nói, một nụ cười nhỏ hiện lên

"Mẹ tôi, người không có nhiều thứ, nhưng đã cho tôi mọi thứ tôi mong muốn."

"Và bây giờ," anh nhìn vào mắt Jia. "Tôi đang thực hiện ước mơ của mình để có thể tiếp tục thực hiện lời hứa với mẹ."

Để bảo vệ Mei Ling.

Căn phòng trở nên im lặng khi June nói những lời cuối cùng. Không cần phải nói thêm lời nào nữa.

Jia - người có trái tim dành cho June, lại có được sự tộn trong mới dành cho thực tập sinh.

Mặc dù được miêu tả là một thực tập sinh vô tư và thẳng thắn, có nhiều nét quyến rũ kỳ lạ, nhưng anh vẫn chưa mở lòng và ẩn giấu nhiều chuyện bên trong.

Một cái gì đó đẹp đẽ.

Và ngay khi cô định mở miệng an ủi thì cánh cửa đột nhiên mở ra, mẹ cô bước vào phòng trong khi vẫn lẩm bẩm chửi thề.

"Các người có cần phải hỏi tôi mọi thứ không? Nếu hỏi tôi ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất thì tốt hơn hết là nên đào tạo thêm một khóa học edit và designer thêm đi chứ!" cô ấy bực bội ngồi xuống ghế.

Cindy r*n r* thất vọng và nhìn nheo mắt nhìn hai thanh niên kia.

"Cậu không làm gì còn bé khi tôi đi vắng phải không?"

"Mẹ!" Jia kêu lên, má cô nóng bừng. "Chúng con không làm gì cả. Chúng con chỉ nói chuyên thôi."

"Ừm." Cindy vẫn còn hơi nghi ngờ.

"Ồ, có vẻ như tôi phải biên tập lại phần lớn các cuộc phỏng vấn vì những người đó không thể biên tập những cảnh buồn được. Chúng ta cần phải hoàn thành việc này thôi."

Cindy quay sang June. "Bây giờ cậu đã sẵn sàng chưa?"

June hắng giọng, thẳng lưng lên.

"Tôi đã sẵn sàng."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 185: Gold Content



"Thế nên, tôi không hề có mối liên hệ nào với gia đình nhà Choi...vì cha mẹ ruột của tôi đã mất." June kết luận, Cindy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Như vậy có ổn không?" June hỏi.

Cindy gật đầu lặng lẽ, tháo thẻ nhớ ra khỏi máy quay.

Có một số đoạn khá ổn. Có vẻ như June đang nói thật lòng, công chúng có thể tin anh ấy khi Cindy phù phép các cảnh quay.

June vẫn trông khá cứng nhắc một số đoạn, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. Đây không phải việc mà phông xanh và nhạc piano buồn có thể khắc phục được.

"Được rồi. Bây giờ, tôi đề nghị cậu giữ im lặng trước khi tập loại trừ diễn ra. Tôi sẽ chỉnh sửa để cậu có thể giành được sự đồng cảm của khán giả. Cậu đồng ý chứ?"

Nếu là June tuần trước thì anh đã nói không rồi.

Nhưng mà, anh của hôm nay tự tin gật đầu: "Được, tôi rất mong chờ."

Cindy thở dài khi nhìn chằm chằm vào thẻ nhớ. Bây giờ, cô phải đối mặt với màn hình máy tính để chỉnh sửa toàn bộ tập phim và cảnh của June.

Cô thất vọng đối mặt với Jia. "Mẹ xin lỗi gấu con. Mẹ không thể ăn tối với con được. Mẹ phải bắt đầu chỉnh sửa tập phim ngay bây giờ trước khi gửi đến đài phát sóng."

"Không sao đâu ạ. Mẹ liên lạc với con xong việc nhé." Jia đẩy mẹ vào văn phòng làm việc.

Cindy dừng lại một lúc, nhướng mày nhìn Jia: "Chỉ là mẹ ảo tưởng, hay là con đang phấn khích muốn đuổi mẹ vậy?"

"Mẹ suy nghĩ nhiều rồi." Jia nhanh chóng trả lời rồi đóng cửa lại.

Cindy lắc đầu nhìn vào cánh cửa đóng.

Mặt khác, Jia xoay người đi theo June, người đang bận đọc gì đó trên điện thoại.

Jia liếc qua và thấy ứng dụng Navel đang mở. Cô lại cảm thấy buồn vì June hẳn đang đọc những bình luận thù ghét.

Trong khi đó, June đang xem xét chủ đề "băng đảng" - thú vui tội lỗi của anh.

Anh tặc lưỡi khi lướt qua các bức ảnh. Đây không phải là băng đảng thực sự! Tất cả các bài đăng này đều là hình ảnh học sinh trung học đăng bài trên phố với đôi bốt cao và những ký hiệu tay kỳ lạ.

Dòng trạng thái của họ đều là "Gang Gang!"

June lắc đầu thất vọng. Các băng đảng ngày nay đã thay đổi rồi!

Jia lấy hết can đảm vỗ vào vai June, anh phải tắt điện thoại và nhìn về phía cô.

"Vâng?" anh hỏi.

Jia cắn môi với hàng ngàn suy tư hỗn loạn trong lòng.

'Cứ làm đi! Khi nào thì mày mới có cơ hội khác ăn tối với thực tập sinh yêu thích chứ?"

Jia hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt June.

"Ừm, anh có cùng em ă-"

June chăm chú lắng nghe Jia, nhưng điều đó gần như không thể khi cửa số trạng thái đột nhiên hiện lên, che khuất tầm nhìn của anh.

[Chủ nhân có nhiệm vụ phụ mới! Chiến dịch Tomb Raider: Tìm kiếm cha mẹ của Joon-ho.]

[Hãy chọn chấp nhận hay từ chối nhiệm vụ?]

"Tôi chấp nhận." June thốt lên, khiến Jia mở to mắt vì ngạc nhiên.

"Thật sao? Tuyệt quá! Em biết một nơi làm Kimchi Jiggae rất ngon. Nếu anh muốn-"

"Khoan đã, cái gì cơ?" June hỏi, cuối cùng cũng trở lại thực tại.

"Anh sẽ đi ăn tối với em chứ?" cô gái hỏi với đôi mắt mở to.

June mím môi và chửi rủa trong lòng.

"Ừm, Tôi có việc quan trọng phải làm ngay bây giờ."

"Ồ." Jia không giấu được sự thất vọng.

"Xin lỗi." June xin lỗi, nhưng Jia nhanh chóng lắc đầu.

"Không, không sao đâu! Anh còn việc quan trọng hơn phải làm. Em ủng hộ anh mà "

"Cảm ơn. Anh sẽ gặp lại em sau, được chứ?"

"Ừ." Jia ngượng ngùng nói. "Gặp lại sau."

Nói xong, June rời khỏi phòng và nấp ở một khu vực không có người.

"Tôi chấp nhận." anh lặp lại.

[Chúc mừng! Chủ nhân đã chấp nhận nhiệm vụ phụ: Chiến dịch Tomb Raider. Thời hạn của nhiệm vụ: 72 giờ. Và vì Lễ Vu Lan sắp đến, Fu sẽ tử tế không đưa ra bất kỳ hậu quả nào nếu chủ nhân không hoàn thành nhiệm vụ!]

June chế giễu. "Đã quá hạn rồi. Nhiệm vụ là gì?"

Trong một lúc, Fu không trả lời. Và nếu Fu là người thật, June gần như có thể thấy đối phương đang mỉm cười rạng rỡ trước mặt mình.

[Chủ nhân biết không? Fu rất thích màu hồng!]

*****

Cindy thở dài mệt mỏi khi mới hoàn thành xong việc biên tập phỏng vấn các thực tập sinh khác.

Thật khó để quản lý vì tất cả bọn họ đều có phản ứng khác nhau.

Ren trông đờ đẫn. Jangmoon vừa phấn khích vừa xúc động. Zeth trông nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Và Yuri có vẻ rất thất vọng.

Cuối cùng, Cindy phải thiết lập tông điệu khác nhau cho mỗi cuộc phỏng vấn.

Đồng hồ điểm 10 giờ tối. Cindy tạm nghỉ một lúc, pha một tách trà, làm nóng phần cơm văn phòng rồi mới trở lại chỗ cũ.

"Xem xem những cảnh quay trước thế nào nào."

Cô ấy mở những đoạn clip đầu tiên họ, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.

"Không ổn chút nào." Cindy không chút do dự xóa clip khỏi file lưu trữ.

Sau đó, cô nhấp vào đoạn clip cuối cùng mới quay vài tiếng trước. Đó là đoạn clip đại 40 phút gồm cảnh June trả lời các câu hỏi của Cindy.

Cô lướt qua các cảnh quay, nghiêng đầu sang một bên.

Cô lẩm bẩm một mình, miệng còn đang nhai cơm. "Sẽ rất khó chỉnh sửa đây. Thôi, có còn hơn không".

Cindy định kéo clip vào phần mềm chỉnh sửa thì thấy có một clip khác ngay trước clip này.

Cô nhíu mày, không chút do dự mà nhấp vào. Đó là một đoạn clip dài 20 phút, giọng của Jia vang lên ngày khi bắt đầu.

Cindy nhíu mày sâu hơn, nghiêng người về phía màn hình.. "Cảnh này quay khi nào vậy?"

Cô còn nghĩ có sự nhầm lẫn nào đó - có thể Jia đã vô tình bật camera khi cô không có ở đấy.

Tuy nhiên, khi Cindy tiếp tục xem video, cô hết sức kinh ngạc với mỗi lời June nói.

Cindy đã tình cờ tìm thấy vàng rồi.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 186: Nhuộm



June quay lại phòng trọ trong khi vẫn đang bận rộn lướt điện thoại.

Sau khi nghe về nhiệm vụ phụ mới, anh đã ngày lập tức tìm kiếm một tiệm làm tóc nhuộm ở Seoul để nhuộm tóc theo màu hồng đã được yêu cầu.

Vâng, các bác nghe đúng rồi đấy.

Anh phải nhuộm tóc màu hồng chỉ để nhìn thấy mộ của bố mẹ Choi Joon-ho.

June muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, vì vậy đang cố gắng tìm một tiệm làm tóc có thể nhuộm tóc màu hồng trong giờ này.

Vì phải mất khá nhiều thời gian để hoàn thành việc quay phim, nên hơn 6 giờ tối thì June mới rời khỏi tòa nhà Azure.

Có vẻ như các tiệm làm đẹp đã đóng cửa gần hết, và nếu có mở cửa thì hoặc là tốn rất nhiều tiền (mà June hiện đang thiếu tiền), hoặc là phải đặt lịch hẹn.

June quyết định trở về nhà và đặt chỗ tại một tiệm nhuộm tóc với mức giá phải chăng.

June tặc lưỡi ngồi trên sàn cứng.

400.000 won

250.000 won

120.000 won

"Nhuộm tóc thôi mà có phải đắt vậy không ?"

June cân nhắc xem có nên tự nhuộm tóc không, nhưng khả năng bị fail rất cao.

Vì vậy, anh đang sắp xếp các tiệm làm tóc từ giá thấp nhất đến cao nhất và nhấp vào tùy chọn đầu tiên.

"Khách hàng nhuộm tóc ở đây à?"

5/5 sao với 21 đánh giá.

HairEater: Ôi, búi tóc của tôi! Tôi mới đến tiệm này gần đây, và để tôi nói cho mà biết, đó là một chuyến đi hoang dã từ đầu đến cuối. Tôi bước vào với tham vọng có được một mái tóc bob bóng mượt, tinh tế, nhưng tôi bước ra với vẻ ngoài giống như sự kết hợp giữa Einstein và một chú chó Poodle! Mọi người có thể đang nghĩ, "Nghe có vẻ như một thảm họa!" Nhưng hãy mạnh dạn đến đây đi ạ vì thợ làm tóc thiên tài ở tiệm này đã biến sự cố tóc của tôi thành một tác phẩm nghệ thuật. Ý tôi là, ai cần bằng tiến sĩ khi bạn có thể có "Bằng cấp về tóc Poodle"?

Curl Whisperer: Tôi mới ghé tiệm này gần đây vì mức giá thấp, và tôi không hề thất vọng! Tôi đến với một bức ảnh về kiểu tóc pixie ngắn thời thường, và rời đi với kiểu tóc chỉ có thể được mô tả là "Pixar kết hợp với Picasso". Giống như thợ làm tóc tự do và sáng tạo ra một kiệt tác 3D trên đầu tôi vậy!

Brutally Honest: Thợ làm tóc Kumo là một thiên tài. Tôi đến đây với ý định cắt bob, nhưng tôi đã ra về với một kiểu tóc chỉ có thể được mô tả là "Bob with Bob Ross". Tôi thực sự thích nó!

June bối rối lướt qua các bài đánh giá. Tất cả đều có vẻ tích cực, nhưng tại sao lại có cảm giác kỳ lạ?

June thở dài và nhìn giá tiền - 75.000 won. Sau đó, anh mở ví và thấy một tờ 100.000 cô độc bên trong.

"Dù sao đi nữa," June đặt chỗ sớm nhất vào 7 giờ tối.

June không thể xem Rising Stars, nhưng anh phải hoàn thành nhiệm vụ phụ này để kết thúc một nhiệm vụ chính khác.

'Đã xác nhận lịch hẹn! Vui lòng đến tiệm trước 30 phút.'

*****

June nhét một miếng kẹo khoai lang vào miệng và liếc nhìn đồng hồ. Đã gần 6h20, vì vậy anh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân một lượt.

June dành nhiều thời gian trong căn hộ của Minjun và bà đến nỗi họ thậm chí còn mua cho cả bàn chải đánh răng riêng cho anh! Sau đó, anh rửa mặt và dùng tạm một chiếc mũ trong tủ.

June khoác áo khoác lên người và đi tất. Minjun và bà nhìn anh với vẻ mặt bối rối.

"Cháu định đi đâu thế?" Bà hỏi.

"Ừm." June kiểm tra chìa khóa và ví của mình. "Con có một thứ... cần phải hoàn thành."

Vì một lý do nào đó, June không thể nói rằng anh đã đặt lịch nhuộm tóc hồng.

"Được thôi, anh sẽ quay lại trước khi Rising Stars phát sóng chứ?" Minjun hỏi.

"Hmm, khó mà nói được. Anh sẽ cố gắng về trước, nhưng nếu không được, hai người không cần đợi cháu đâu. Con sẽ về sớm ạ!" June mở cửa và nhẹ nhàng đóng lại.

Minjun và bà nhìn nhau với cùng một suy nghĩ.

'Có phải June không muốn xem tập phim vì có quá nhiều tin đồn không?'

Minjun thở dài thất vọng, cậu thực sự không hiểu tại sao anh trai lại không cần sự giúp đỡ của mình!

Minjun liên tục liếc nhìn đồng hồ chờ June trở về. Khi đồng hồ điểm 8:30 tối, cuối cùng cũng có người gõ cửa.

"Anh đã về chưa con?" Bà đang dọn đồng bát đĩa trong bếp gọi vọng ra.

"Có thể lịch hẹn bị hủy đấy ạ!" Minjun réo lên, gần như lao ra cửa.

Nhưng cậu nhóc nhanh chóng thay thế vẻ mặt phần khích bằng nét mặt trung tính - cậu không muốn June nhìn thấy bản thân mình phấn khích vì anh. ( Thực tế là mắc chứng sĩ diện )

Minjun đặt tay lên tay nắm cửa với vẻ mặt không quan tâm nhưng trong lòng lại rất rạo rực.

Khi nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài cửa, thì nhóc con cau mày. Tuy nhiên, những giọng nói đó nghe không giống anh.

Jangmoon nói. "Tôi nghĩ đây là một ý tưởng tồi. Tôi vẫn cảm thấy khá ngượng ngùng".

Jisung vỗ nhẹ vào sau đầu anh ta. "Đó là lý do chúng ta xin lỗi đại ca."

C-Jay thở dài. "Tôi đã hơi quá đáng. Tôi thừa nhận. Nhưng chúng ta có thể quay lại vào ngày mai không? Tôi không biết phải nói gì cả."

Jaeyong gãi gãi sau đầu. "Tôi cũng muốn xin lỗi. Tôi cảm thấy như mình đang hơi an toàn với sự im lặng. Tôi nên bảo vệ đại ca như Jisung đã làm. Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên nói chuyện với đại ca ngay bây giờ."

Akira không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm xuống nền đất với vẻ mặt tội lỗi.

Jisung lè lưỡi. "Đây là truyền thống của chúng ta kể từ tập đầu tiên. Tôi khuyên các cậu gạt bỏ lòng tự trọng của mình và xem tập phim với June thôi."

Minjun mở cửa khiến họ ngừng huyên náo.

Đứa trẻ nhìn năm anh chàng ở cửa với ánh mắt thất vọng.

"Các người đang làm gì ở đây thế?" Cậu bé quát lớn.

Jangmoon rùng mình nhìn vào mắt đứa trẻ.

"Ừm. June có ở đây không?" Jisung thận trọng hỏi. "Chúng ta có thể cùng xem Rising Stars được chứ?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 187: Màu hồng!



"Bốn tiếng?!" June hỏi với đôi mắt mở to.

Nhuộm tóc có thể mất tới bốn tiếng đồng hồ ư?

"Yes." Kumo - một chàng trai với mái tóc rực rỡ sắc cầu vồng được cắt tỉa kỳ lạ ở một số chỗ, trả lời.

Lúc đầu June còn nghi ngờ khi nhìn thấy thợ làm tóc.

Thật khó để tin tưởng tay nghề một thợ làm tóc có mái đầu kỳ lạ như này.

Anh chàng này còn nói giọng Pháp đặc sệt, thực sự rất kỳ lạ vì trông anh ta còn giống người bản xứ hơn cả những người Hàn Quốc đầu tiên sinh sống trên vùng đất này.

Kumo. "Tóc đẹp cần thời gian. Nhuộm tóc quá nhanh sẽ khiến tóc bị hư tổn. Nếu anh không muốn hói ở tuổi 30 thì cứ ngồi yên đi".

June thở dài. "Được rồi. Nhưng làm ơn, anh có thể làm màu hồng nhạt được không? Đừng nhuộm màu quá sáng."

June lấy bức ảnh chụp một chàng trai có chân tóc màu nâu rồi chuyển dần sang màu hồng nhạt, làm ví dụ.

Kumo nheo mắt khi nhìn bức ảnh. "Oui, oui! Kumo đã làm thế này nhiều lần rồi. Cậu chỉ cần tin tưởng tôi thôi."

June bĩu môi. "Nhưng tôi có thể hỏi một điều được không? Tại sao chỗ này lại không có gương?"

Kumo thở dài bực bội. "Tôi thích làm khách hàng ngạc nhiên."

Tiệm này ngày càng trở nên xập xệ hơn theo thời gian. Tuy nhiên, June không có lựa chọn nào khác vì đây là chỗ duy nhất trong khu vực nằm trong phạm vi ngân sách của anh.

"Vào việc thôi."

*****

Thật kỳ lạ.

Thông thường, các tập phim biểu diễn sẽ thu hút nhiều người xem nhất trong các mùa trước của 'Rising Stars'.

Tuy nhiên, hôm nay đánh dấu lượng người xem khủng nhất từ trước đến nay.

Yena và Yejin hiện đang ở đài phát sóng để theo dõi rating chương trình.

Hai người không tin nổi khi nhìn thấy lượng người xem theo lên tới 27% khi đoạn giới thiệu của chương trình phát sóng những phút đầu tiên.

"Điều này... vượt xa những gì tôi mong đợi." Yena nói.

Yejin. "Không biết đó là điềm tốt hay xấu đây. Gia đình Choi trở thành vấn đề quốc gia, vì vậy tôi cá là rất nhiều người thậm chí không xem Rising Stars cũng đang theo dõi."

Quả thật, cả hai người đều nói trúng.

- Ai ở đây để theo dõi đứa con họ Choi đó không?

- Tôi! Con trai của họ là ai thế? Choi Joon-ho à?

- Hắn ta là June! Sắp tới rồi kìa.

- Ồ, anh ta đẹp trai đấy chứ.

- Tiếc quá. Tôi sẽ ủng hộ nếu anh ta thực sự có tài năng.

- Là người tài đấy! Thỉnh thoảng bạn nên xem chương trình đi.

Jia cắn môi lo lắng, nhìn chằm chằm vào màn hình. Chẳng hiểu sao mẹ lại không tiết lộ gì cả, nên Jia càng lo lắng hơn bao giờ hết.

Nói thật, cô sợ June lại bị hiểu lầm lần nữa. Trên hành tinh này có rất nhiều kẻ ngu muội, cho dù có vạch trần một vấn đề thì họ vẫn sẽ tin vào những gì họ muốn tin.

Hơn nữa, những đoạn clip họ quay ngày hôm qua không hề phản ánh đúng cảm xúc thực của anh.

Mặc dù Jia cảm thấy đặc biệt khi cô là người duy nhất biết về câu chuyện đằng sau, nhưng một phần bên trong vẫn muốn chia sẻ cuộc trò chuyện riêng tư đó với cả thế giới.

"Cậu ổn chứ?" Wei lặng lẽ vuốt lưng trấn ăn Jia.

Vì học kỳ sắp bắt đầu nên ba người bạn Wei, Soo-min và Na-ri đã trở về ký túc xá, cùng Jia theo dõi vòng loại chính thức thứ ba.

Na-ri. "Cậu ấy đang lo lắng. Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian bọn mình nghỉ ngơi, và June tình cờ trở thành trung tâm của tất cả những chuyện rắc rối đó!"

Soo-min thừa nhận. "Tớ cũng hơi lo lắng. Tớ tự hỏi Rising Stars sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào. Có quá nhiều người xem buổi phát trực tiếp hôm nay này!"

Mặt khác, Hoon đang cười khúc khích một mình khi phần giới thiệu vừa kết thúc.

Phòng ốc vẫn tối đen, có mùi nước tiểu và mùi khoai tây chiên phô mai.

Bên trong còn bừa bộn hơn cuộc sống của một sinh viên đại học hậu chia tay.

Bên cạnh là Xin, người đã nín thở kể từ khi vào phòng.

Mẹ anh hé cửa nhìn mặt con trai rồi thở dài thất vọng. Mặt anh ta đầy vụn snack, tóc bết dầu và bộ râu lởm chởm trông không khác gì kẻ b**n th**.

Cô chỉ lặng lẽ đóng cửa lại và lắc đầu.

Trong nhà Bà, năm cậu bé chen chúc nhau trên chiếc ghế sofa ấm cúng. Minjun vẫn trừng mắt nhìn họ, không thích bầu không khí mà mấy người kia tỏa ra.

C-Jay hắng giọng. "Ờm... Bọn anh có làm gì sai không, nhóc con?"

"Ừ," Minjun nói một cách vô cảm. "Anh sinh ra đã là một điều tệ hại rồi."

C-Jay thở hổn hển một cách khoa trương trong khi bà nhẹ nhàng bóp hông đứa trẻ.

"Minjun, nói năng cho cẩn thận."

Minjun tiếp tục nheo mắt nhìn lại. "Tôi cá là các anh cũng không tin anh June. Đó là lý do tại sao dạo này trông anh ấy cứ vất vưởng, xuống tinh thần như ma ấy."

Jisung cau mày khi anh chống khuỷu tay vào đầu gối. "Đại ca chắc là rất thất vọng."

Minjun không trả lời lại. "Được rồi, tôi không có gì để giải thích với các anh. Anh trai tôi đã nói sự thật. Anh ấy không cố lừa dối bất kỳ ai."

Jangmoon run rẩy giơ tay lên. "Anh có thể hỏi một câu không?"

"Được, được." Minjun nghiêm nghị nói. "Đặt câu hỏi dưới mười từ."

Jangmoon đếm số từ trong đầu.

"Vậy June không phải là con trai của nhà Choi sao?"

Minjun thở dài lắc đầu. "Vậy là bọn ngốc các người thực sự tin vào bài đăng đó hả?" Cậu nhóc lầm bầm nhìn xuống sàn nhà.

Sau đó, bé trai ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt họ.

"Tập trung xem tập phim đó đi." Minjun kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau đó, nhóc quay mặt về phía TV và cầu nguyện.

"Xin hãy minh oan cho anh trai. Hoặc tôi có thể tự mình làm điều gì đó."

Những người khác cũng tập trung sự chú ý vào màn hình.

Lúc này, Jihyun và Robby đã đếm ngược xong thời gian bỏ phiếu.

"Chúng ta bắt đầu với 100 thực tập sinh, và tối nay, chỉ tiêu sẽ giảm xuống còn 25! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu vòng loại thứ ba!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 188: Tập phát sóng thứ 8 (1)



- Thôi lảm nhảm đi. Khi nào họ sẽ chiếu cái gã June đó thế?

- Chết tiệt, tôi chưa bao giờ xem chương trình này trước đây, nhưng nó khá thú vị. Việc chỉnh sửa ấn tượng đến mức không thể rời mắt!

- Chào mừng đến với thế giới của Rising Stars! Một sự khởi đầu điên rồ.

Minjun tặc lưỡi khi đọc qua các bình luận. Bà nội cũng thở dài thất vọng.

"Thật buồn khi thấy mọi người lại quá khắc nghiệt vào thằng bé. Bà ước có nhiều người tin tưởng vào nó hơn. Chàng trai trẻ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để có được như ngày hôm nay."

Jisung liếc nhìn những người bạn của mình, tất cả đều tránh mặt đi chỗ khác với vẻ tội lỗi.

Anh tặc lưỡi. Jisung đã tin tưởng vào June ngay từ đầu.

"Đến lượt cậu kìa." C-Jay huých Jangmoon. Màn hình hiển thị số 24.

Jihyun. "Tuần trước, thực tập sinh này đã gây bất ngờ cho các Stars và cố vấn, và khiến mọi người đồng cảm với sự chăm chỉ và tính chuyên nghiệp của mình. Xin chúc mừng thực tập sinh Jangmoon. Bạn đã tăng 26 bậc và hiện đang xếp thứ 24!"

Một khoảnh khắc im lặng, không ai có thể tin được rằng Jangmoon đã thực sự làm được.

Bản nhạc dạo piano nghe như pha trộn giữa chiến thắng và nỗi buồn.

Jangmoon đứng dậy, máy quay tập trung vào biểu cảm không thể tin nổi của anh. Jangmoon bắt đầu bước lên sân khấu, tiếng đàn piano ngày càng to hơn khi anh ấy nhìn vào camera.

“Cậu cũng không được phỏng vấn à?" Akira hỏi. "Việc đó diễn ra như thế nào?"

Jangmoon nhún vai. "Thành thật mà nói, tôi trả lời một loạt câu hỏi. Họ đã chỉnh sửa nó như thế nào nhỉ?"

Video clip được phát đúng lúc Jangmoon vừa ngồi xuống hàng ghế thứ 24.

Jangmoon ngồi trước bức tường trắng, vai rũ xuống và đôi mắt long lanh những giọt nước mắt không rơi.

"Cậu có khóc trong phòng phỏng vấn không?" C-Jay hoài nghi hỏi.

"KHÔNG! Tôi rất lo lắng. Tôi thậm chí không nghĩ đến việc khóc."

Đội ngũ biên tập biết chính xác phải làm thế nào để lay động trái tim người xem. Đoạn phim được quay chậm, ghi lại cận cảnh từng cơn run rẩy trên môi và từng giọt mồ hôi trên trán.

"Jangmoon, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

Một tiếng thở dài nặng nề. "Tôi không thể tin rằng mình đã tiến xa đến mức này. Mới tuần trước tôi đã xếp hạng 50 và bây giờ tôi đã đứng thứ 24 rồi. Hiện thực y hệt một giấc mơ vậy."

Đội ngũ biên tập khéo léo làm nhạc nền to hơn, nâng cao tâm trạng vốn đã đầy hứng khởi.

Máy quay chuyển sang một cảnh khác, người xem thông cảm sâu sắc với thí sinh cuối bảng.

Jaeyong. "Họ đã làm rất tốt việc chỉnh sửa cái này."

"Thật đấy." C-Jay đồng ý. "Tôi gần như đã khóc."

- Hãy tiếp tục bình chọn cho cậu bé này nhé! Anh ấy đã tiến bộ rất nhiều.

- Thật muốn khóc đó. Ai đã đặt nhạc nền vậy?

Thứ hạng của các thực tập sinh khác đi theo con đường trung lập và vui vẻ hơn, tràn ngập vô vàn khoảnh khắc hạnh phúc của các thực tập sinh lọt vào top 25.

Rất nhiều khán giả tỏ ra rất vui mừng khi thấy SeHun và Akira thăng hạng.

- Tôi bầu cho SeHun! Tôi muốn cảm ơn June vì đã giới thiệu cho tôi một thực tập sinh tài năng như vậy!

- June không làm gì cả.

- Akira, cậu đã đi quá xa rồi! Tôi đã bỏ phiếu cho cậu ngay từ đầu!

- Họ là những thực tập sinh xứng đáng được xếp ở cấp bậc cao hơn. Không phải như mấy người chỉ dựa vào sự giàu có của cha mẹ.

Tuy nhiên, ngay khi công bố top 11, việc chỉnh sửa đã diễn ra gay gắt hơn.

- Yo, cuối cùng cũng đến lượt June à?

-Anh ta có giữ được thứ hạng ngay cả sau khi tin đồn lan ra không? Đúng là thằng trẻ trâu.

- Mọi người thật đáng ghét. Những tin đồn đó chưa được xác thực mà.

Đôi ngũ biên tập đã nỗ lực hết sức để tối đa hóa tác động về mặt cảm xúc của việc Yuri bị tụt hạng bất ngờ trong cuộc thi.

Máy quay lia qua khuôn mặt đầy lo lắng của các thí sinh còn lại, vẻ mặt họ phản ánh sự bàng hoàng khi chứng kiến một người liên tục đứng đầu bảng xếp hạng giờ lại tụt xuống vị trí thứ 11.

Một bản hòa tấu mạnh mẽ đã làm tăng thêm sức nóng của khoảnh khắc.

Cindy sử dụng hiệu ứng chia đôi màn hình ấn tượng, với một bên thể hiện khuôn mặt trang trọng của Yuri và bên kia là các thực tập sinh đang nhìn anh với vẻ hoài nghi.

Yuri đứng đó với nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt. Đôi mắt để lộ sự thất vọng, anh nắm chặt micro.

"Cảm ơn." giọng nói nhẹ như lông hồng, tâm trạng lạnh nhạt y hệt AI được lập trình.

Rõ ràng đây không phải là điều Yuri mong đợi, và lòng biết ơn gượng ép chỉ càng làm tăng thêm cú sốc cho cả khán phòng.

Cảnh chuyển đổi sang cuộc phỏng vấn với Yuri ở hậu trường.

Anh ngồi một mình trong căn phòng sáng sủa, đôi mắt cắm chặt xuống nền gạch trắng xóa. Yuri hầu như không nói gì, nỗi thất vọng treo lơ lửng trong bầu không khí nặng nề.

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra." cuối cùng thì Yuri cũng lí nhí vài chữ không thể nghe được.

Wei thì thầm. "Từ từ, tớ khó thở quá. Chuyện này quá sức mãnh liệt rồi."

Soo Min. "Nhưng thực sự không ngờ đó. Làm sao mà Yuri có thể tụt xuống vị trí thứ 11 được?"

"Vây điều đó có nghĩa là..." Na-ri ngắt lời, ánh mắt hướng về phía Jia.

Jia cắn môi, tập trung vào màn hình. Tuy nhiên, mắt cô ấy không theo dõi cuộc phỏng vấn của Yuri.

Thay vào đó, cô chú ý phần bình luận – nơi chứa đầy những lời lẽ căm ghét dành cho June.

Chắc chắn vẫn còn rất nhiều người hâm mộ bảo vệ anh. Tuy nhiên, vì có rất nhiều người chưa xem chương trình trước đó cũng hùa theo ghét bỏ, nói xấu khiến nỗi căm ghét chung lên đến đỉnh điểm!

Jia càng tức giận hơn.

- Cậu không mong đợi điều này sao? Tất nhiên, tên khốn đó đã thế chỗ rồi. Cha mẹ là thợ đào mỏ có khác.

- Im đi! Tôi vẫn bỏ phiếu cho June.

- Tôi cũng bỏ phiếu cho June.

- HAHAHA. Đám fan ảo tưởng này vẫn chưa tỉnh thức à. Dậy đi! Thần tượng của mấy người là một đứa trẻ theo chủ nghĩa gia đình đấy.

- Thằng bất tài.

- June chán quá.

- June đã nỗ lực để đạt đến đỉnh cao!

- Tôi sẽ không bầu cho June nữa.

Phần bình luận càng hỗn loạn hơn khi Ren được nhận vị trí thứ 9. Sở hữu một lượng fan trung thành cùng với Zeth, nhiều người không thích việc Ren tụt hang trong khi June được cho là đã thăng hạng.

Jisung thừa nhận. "Anh ấy là đối thủ nặng ký với Zeth và Casper mà. Đúng là rất khó chấp nhận."

Akira đồng ý. "Tôi tự hỏi chuyên gì đã xảy ra?"

Minjun thở dài chán nản. "Đầu óc các người chậm chạp quá. Chăm chú theo dõi chương trình thì sẽ biết câu trả lời thôi. Tên đó rõ ràng đang mất tự tin vì thứ hạng đã giảm đáng kể từ nhiệm vụ thứ hai. Anh ta thậm chí còn không lên xu hướng trong Concept Mission. "

Những chàng trai đều công nhận. Ren bị mất phong độ sau đợt loại trừ gần nhất.

Jaeyong định nói điều gì đó thì Minjun đưa tay ra và hét lên một tiếng "Suýt".

"Đừng nói." Minjun nói, ánh mắt tập trung vào màn hình.

"Học viên này nhận được nhiều sự quan tâm từ những ngày đầu tiên tham gia chương trình và luôn luôn tiến bộ trong mỗi tập phát sóng."

"Hạng 8, xin chúc mừng thực tập sinh June!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 189: Tập phát sóng thứ 8 (2)



- Thứ tám? Tại sao không phải hạng một nhỉ, chàng trai giàu có?

- Eyy, quá rõ ràng rồi. Vị trí thứ tám vừa đủ để khiến các fangirl và các bà fan của anh ta ảo tưởng!

- Ôi Chúa ơi! June đã leo lên vị trí thứ 8? Tôi rất tự hào. Anh ấy tăng hạng mỗi tuần luôn!

- Chắc hẳn cậu cũng tự hào về bố mẹ anh ta lắm nhỉ!

- Phần bình luận này buồn cười quá. Tôi cảm thấy hơi tệ cho anh chàng.

- Khoảnh khắc được chờ đợi nhất trong đêm đây rồi! Rising Stars sẽ xử lý vấn đề này như thế nào đây?

Jia cắn môi nhìn June đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Không giống như các thực tập sinh khác, mọi người ngay lập tức đứng dậy chúc mừng. June thì được chào đón bằng sự im lặng.

Nó có cảm giác 'thô' hơn, như thể đây là một chương trình trực tiếp mặc dù đã được ghi hình trước đó.

Máy quay tập trung vào June. Không khí im lăng đến chối tai, như thể cả căn phòng đều câm lặng.

Từng bước đau đớn, anh tiến về phía sân khấu. Sàn nhà thủy tinh bên dưới khuếch đại tiếng bước chân, mỗi tiếng giày vang lên như nhịp tim đập dồn trong lồng ngực.

Ánh mắt June vẫn nhìn thẳng về phía trước, máy quay tập trung ánh nhìn khó đoán của anh.

Sau lại chuyển cảnh sang các học viên khác, những người có loạt biểu cảm đa dạng từ ghen tị, oán giận và lo lắng.

Họ không ngờ anh lại có thứ hạng cao như vậy, và rõ ràng là bọn họ không thích điều đó.

Ngay cả cảnh Robby nhíu mày quan sát June cũng được thu lại.

Wei thì thầm. "Khó thở quá. Tại sao họ không đặt nhạc nền vậy?"

Soo-min gật đầu đồng ý. "Người biên tập cái này đã làm rất tốt. Tớ có cảm giác như đang xem một vở kịch truyền hình vậy."

Jia lẽ ra sẽ cười vì họ đang nhắc về mẹ cô. Nhưng hiện tại, cô gái không thể nghe thấy gì cả. Jia chỉ tập trung vào June - người dường như đang lạc lối trên sân khấu.

Khi June với tay lấy mic, tiếng ồn xung quanh trong phòng dường như chuyển thành tiếng ồn trắng nhẹ, một tiếng vo ve chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng.

Chiếc máy ảnh dưỡng như có tri giác đang phóng to đôi bàn tay run rẩy của anh.

Các học viên vẫn nheo mắt nhìn nhau, trao đổi những ánh mắt lo lắng. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài thêm sự tàn khốc cho câu chuyện.

June cầm lấy chiếc micro nhưng không có lời nào phát ra. Sự im lặng không còn căng thẳng nữa; nó đã trở nên chói tai....nghẹt thở...

Lòng nặng trìu và cảm giác chìm đắm, June từ từ hạ micro xuống, phá vỡ bầu không khí bằng một tiếng thở dài yếu ớt gần như không thể giải thích được.

Tiếp đó, June cúi gập người 90°, giữ tư thế đó trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận.

- Anh ta không định nói gì à? Đúng là một tên khốn.

- Đây là cách xin lỗi của mày à? Đồ hèn nhát.

- June:(. Trái tim em luôn hướng về anh!

- Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Họ thực sự không định cho chúng ta một lời giải thích sao?

Xin và Hoon chứng kiến cảnh tượng đó với nụ cười mãn nguyện.

"Ah, đúng là khoảnh khắc đáng nhớ mà." Hoon cười khúc khích.

Đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn kể từ khi bị loại khỏi cuộc chơi. Nhìn thấy June cúi đầu và bị sỉ nhục trước hàng nghìn, thậm chí là hàng triệu người, khiến Hoon vô cùng hài lòng.

"Hiện trường trực tiếp còn sống động hơn nhiều. Robby khiến anh ta trở thành tâm điểm chú ý và hắn ta thậm chí không thể thốt ra một lời nào."

Niềm vui càng lớn, sự chờ đợi càng cao. Hoon đang nóng lòng muốn xem June bẽ mặt hơn như thế nào đây?

Tuy nhiên, ngay khi sự căng thẳng dường như lên đến đỉnh điểm, màn hình đột nhiên chuyển sang một khung cảnh khác...

Jia cau mày bối rối vì cảnh quay chỉ cho thấy hai bàn tay của June đang lo lắng đan vào nhau. Sau đó là một tiếng thở dài nặng nề. Lúc này vẫn chưa có nhạc nền.

Cảnh quay tập trung vào đôi mắt long lanh nước của June trước khi phóng to toàn bộ khuôn mặt của cậu ấy.

"À," June mạnh mẽ lau nước mắt, trên môi tuy nở một nụ cười nhỏ nhưng lại giống như đang gánh chịu một áp lực rất lớn. "Tôi tôi không biết phải nói gì nữa,"

'Đợi đã... không phải cái đó là...?' Jia bất ngờ nhận ra khung cảnh trước mắt.

Trong đài phát sóng, Yena và Yejin nhìn nhau bối rối. Ánh mắt âm thầm giao tiếp với nhau - họ không nhớ mình đã phỏng vấn June lúc nào!

"A, thật ngốc quá!" Minjun gần như hét vào TV khi June cúi đầu một hồi lâu mà không phát biểu gì.

"Lẽ ra anh phải tiết lộ sự thật ngay lúc đó chứ!"

Đứa nhỏ tiếp tục phẫn nộ gào thét, nhưng khi khung cảnh thay đổi, nó lại im lăng.

"Cái cái gì thế này?" C-Jay hỏi.

"Có phải June cũng được phỏng vấn không?" Akira hỏi Jangmoon.

Jangmoon lắc đầu. "Không, đại ca thậm chí còn không được gọi."

"Suỵt!" Minjun giữ trật tự, chỉ tập trung vào màn hình. Những người khác bắt chước theo dõi, tự hỏi khung cảnh đó có ý nghĩa gì.

"Chúng tôi lớn lên không có nhiều thứ,"

Không giống như các cuộc phỏng vấn khác đã được cắt sửa để trở nên giàu cảm xúc và mãnh liệt hơn, cuộc phỏng vấn của June có cảm giác không bị chỉnh hình.

Đó là đoạn phim gốc ghi lại cuộc trò chuyện của anh với Jia.

Nhóm các chàng trai, cùng với Minjun và bà nội, im lặng quan sát cảnh tượng đó. Họ đã quen nhìn thấy khía cạnh khó chịu, nghiêm túc và thậm chí không biết gì của June.

Nhưng việc nhìn thấy và nghe anh nói chuyện, chia sẻ thật lòng lại mang đến những cảm xúc không thể giải thích được trong lòng họ.

- Cái gì thế này? Không có nhiều thứ khi lớn lên?

- Nhưng ngay từ đầu nhà Choi đã giàu rồi. Ba đời dòng dõi quý tộc cơ mà!

- Mọi người thật là mù quáng. Anh ấy không nhất thiết đang nói về gia đình nhà Choi mà!

- Anh bạn, nếu điều đó thực sự xảy ra thì chuyện này thật điên rồ.

"Thật đấy," June thở dài, ngay cả tiếng thở cũng nghe có vẻ đau lòng.

"Mẹ là người tôi trân quý nhất trên đời."

"Hay tôi nên nói là người đẹp nhất thế gian."

Lúc này đây, giai điệu buồn bã mới len lỏi vào trong khung cảnh, nhẹ nhàng giật dây tâm hồn.

Trong những hợp âm đầu tiên, một sự suy ngẫm yên tĩnh bao trùm lấy người xem.

Minjun thậm chí còn không khóc khi bố mẹ ly hôn, cảm thấy có gì đó đang lắp đầy hốc mắt mình, một cục nghẹn đau đớn trong cổ họng.

"Tôi chỉ, tôi chỉ ước rằng mọi chuyện sẽ khác đi," June nhìn vào ống kính với sự chân thành nhất.

"Tôi chỉ, tôi chỉ ước mọi chuyện diễn ra theo cách khác." June chân thành bày tỏ.

"Khi đó, có lẽ thế giới vẫn còn có người đẹp nhất."

Jaeyong mím môi, cảm nhận một giọt nước mắt chảy dài trên má.

Lần thứ năm. Đây là lần thứ năm June làm anh khóc.

Jisung dù tin tưởng vào June đến cuối cùng nhưng vẫn cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào mắt June.

Có một câu chuyện ẩn đằng sau ... điều mà ngay từ đầu anh đã không nhìn ra được.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới này không vận hành theo cách đó."

"Chúng ta không bao giờ có thể quay ngược thời gian. Chúng ta không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra. Cuối cùng, ta phải học cách chấp nhận nó."

Những dòng nhạc nền đẹp đến ám ảnh như vô tình phát ra một tiếng than khóc thê lương.

Với lần mỗi giai điệu thay đổi, người xem đã phần nào hiểu hơn trái tim của June.

Im lặng một lúc thì June bắt đầu nói tiếp.

"Bất công... vẫn luôn tồn tại. Nhưng tôi có thể trách họ vì đã tin vào câu chuyện kia không? Tôi không biết."

"Vì vậy, ngay lúc này, tôi chỉ muốn kể câu chuyện của mình."

"Bởi vì tôi không muốn bị coi là con trai của một người có nhiều của cải."

"Tôi là con trai của mẹ tôi." June nói, khoé môi chợt gợi lên ý cười.

Phần bình luận vốn đang bấn loạn với tốc độ không thể kiểm soát, giờ đã trở nên tĩnh lặng lạ thường...

"Mẹ tôi, người không có nhiều thứ, nhưng đã cho tôi mọi thứ tôi mong muốn."

"Và bây giờ," anh nhìn camera như muốn nói với người bên kia màn hình.

"Tôi đang thực hiện ước mơ của mình để có thể tiếp tục thực hiện lời hứa với mẹ."

Khi những nốt cuối cùng đọng lại trong không khí mang đến cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Khung cảnh mờ dần về khoảnh khắc June cúi đầu trước các học viên.

Chiếc cung mà họ hiểu sai trong thực tế méo mó giờ đã nở rộ thành chiếc cung nhẹ nhàng v**t v* trái tim họ.
 
Back
Top Bottom