Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 190: Tập phát sóng thứ 8 (3)



"Oui, oui! Hoàn hảo!" Kumo thốt lên, hôn lên ngón tay của June.

June bị đánh thức bởi giọng nói lớn của thợ làm tóc. "Xong rồi à?"

June thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nhớ mình đã ngồi xuống, gội đầu, sấy khô... sau đó, mọi thứ trở nên mờ nhạt.

"Oui! Tôi đã làm nhanh cho anh, khách hàng ạ. Tôi bị mất tập trung đôi chút vì bị vẻ đẹp trai của anh thôi thúc! Có phải anh là thực tập sinh của Rising Stars?"

"Ừ, đúng rồi," June vẫn còn hơi mất trí. "Bao nhiêu vậy? 75.000 đúng không?"

Anh đứng dậy khỏi ghế và đưa tiền cho Kumo.

"Sao vội thế? Anh vẫn chưa thấy kết quả cuối cùng mà!"

"Được thôi. Tôi sẽ hài lòng miễn là anh làm theo cảm hứng từ bức ảnh tôi đã chỉ cho anh."

Kumo chỉ mỉm cười, điều này đáng lẽ đã là một dấu hiệu cảnh báo cho June.

Kumo đi đến gương và nhanh chóng gỡ tấm vải đen che phủ bên trên.

June chưa bao giờ nhuộm tóc trước đây và may mắn thay, anh đã ngủ trong suốt quá trình nhuộm nên không cảm thấy da đầu bị bỏng như người khác wggsfdfdgddggfddgg trải nghiệm.

"Hãy chứng kiến kiệt tác của tôi đi!"

June hờ hững nhìn vào gương, mong đợi thấy mái tóc nâu và hồng nhạt.

Tuy nhiên, mắt anh mở to ngạc nhiên khi nhìn thoáng qua mái tóc của mình.

"Cậu nghĩ sao? Hoàn hảo phải không?" Kumo tự hào nói.

"Tôi sẽ giảm giá cho cậu vì tôi thực sự thích nó. 50.000 won nhé?"

50.000 won?

Nhà tạo mẫu này đáng lẽ phải trả lại tiền cho June. Bởi vì tóc của anh không hề tối màu.

Nó màu hồng tươi tắn. Giống như kẹo bông vậy.

[Yay! Đây chính là màu hồng mà Fu đang tìm kiếm. Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: Nhuộm tóc hồng. Bây giờ, chủ nhân có thể đến thăm mộ cha mẹ mình rồi!]

*****

Trong những hộ gia đình đang phát chương trình 'Rising Stars' trên tivi, có hai cảm xúc nổi bật: xấu hổ và thông cảm.

Jia khịt mũi khi màn hình chuyển sang cảnh June cúi chào trên sân khấu. Tiếng nhạc buồn vẫn phát ở phía sau, và khi June nhìn về phía trước, những người từng căm ghét anh bắt đầu khóc.

- Ừm...Tôi cảm thấy... xấu hổ?

- Mẹ kiếp, tôi khóc mất. Những cảm xúc này là gì thế?

- Bây giờ có quá muộn để nói lời xin lỗi không?

- Mẹ tôi khóc. Chị tôi khóc. Không nói dối đâu, tôi cũng khóc rồi.

- Không ai nói với tôi rằng chương trình này sẽ lấy đi nước mắt cả.

Những người khóc nhiều nhất là người ở trong khu trọ nhỏ đó.

Jangmoon lại giở thói mít ướt khi nhìn thấy June cúi đầu. C-Jay cũng ôm chặt Jangmoon hỗ trợ, nhưng còn khóc to hơn cậu trai đang thút thít trong tay.

Ngược lại, Jisung nhìn lên trần nhà để ngăn nước mắt. Akira khóc thầm bên cạnh trong khi Jaeyong nức nở như một đứa trẻ.

Minjun lè lưỡi khi quan sát năm chàng trai lớn.

"Trưởng thành lên đi." Minjun nói, mặc dù sâu thẳm trong lòng cậu nhóc cũng muốn khóc.

June đã trải qua rất nhiều chuyện, vậy mà họ lại vô cảm với đại ca như vậy.

C-Jay khịt mũi. "Tôi muốn gặp June ngay bây giờ. Tôi không thể tin là tôi đã nghi ngờ anh ấy dù chỉ một giây."

Jangmoon. "Chúng ta đã không tin tưởng đại ca. Mọi điều anh ấy nói đều là sự thật."

Akira cười xấu hổ. "Đúng vậy. Tôi không nghĩ mình có tư cách là bạn của anh ấy nữa."

"Tôi cũng vậy." Jaeyong lẩm bẩm.

"Ngay từ đầu hai người đã không phải là bạn rồi." C-Jay nói trong khi khóc, Jaeyong thì hờn dỗi như một đứa trẻ ở góc ghế sofa.

Bà ngoại thở dài và lắc đầu, lắng cuộc trò chuyện của họ. Bà lấy một hộp khăn giấy từ ngăn kéo và đưa cho những chàng trai trẻ.

"Thằng bé June nó là một đứa trẻ ngoan. Có thể không giống lắm vì tính cách nó không mấy sáng sủa, nhưng nó rất hiểu chuyện và dễ tha thứ. Thằng bé rất quan tâm đến mọi người. Thằng bé quan tâm đến Minjun và bà... Nó là một trong những cậu bé tốt bụng nhất mà bà từng gặp".

"Bà chắc chắn thằng bé sẽ ấm lòng nếu các cháu thành tâm xin lỗi."

"Nhưng để bà cảnh báo trước... Nếu các anh đây làm tổn thương Junie bé nhỏ của Bà thêm lần nữa, Bà sẽ cùng những người bạn cũ đến trước nhà các cậu chơi mạt chược cả đêm. Bà đảm bảo... cả khu phố sẽ không ngủ được trong cả tuần."

Năm người nhìn bà lão với đôi mắt kinh hãi.

"Mấy anh biết điều rồi chứ?" Bà đe dọa.

Họ nhanh chóng gật đầu. Lúc này, màn chào của June vừa kết thúc, và nhạc nền cũng dần dần tắt hẳn.

June quay lưng lại, mỗi bước chân về chỗ ngồi vẫn mang âm hưởng buồn bã.

- Em rất xin lỗi vì đã không tin tưởng June! Em sẽ tặng anh 1.000 stars để chuộc tội nhé.

- Tôi sẽ tiếp tục xem chương trình và ủng hộ anh chàng này. Cậu ấy rất chân thành.

- Ờ. Tôi đến đây để chửi anh ta, nhưng giờ lại trở thành fan của anh ta.

- Hãy để June lên xu hướng nào các bạn! #JuneOurRisingStar

- #JuneOurRisingStar

- Vẫn chưa đủ xác thực. Chúng ta chỉ tin vào lời nói của những kẻ này thôi sao?

- IM ĐI! Thằng nhóc đang than khóc. Tôi không thể tin là mọi người vẫn còn nghi ngờ sự chân thành của nó.

- Trời ơi. Nhìn trang của Choi Pablo kìa. Có vẻ như anh chàng này nói thật!

"Gì thế?" Jia thắc mắc khi phần bình luận bắt đầu tăng tốc trở lại.

Na-ri tiến lại gần TV để nhìn rõ hơn. "Choi Pablo? Họ bảo chúng ta kiểm tra Navel của Choi Pablo."

Jia mở tài khoản Navel của mình để kiểm tra. Đó là một trang rất phổ biến, với hơn 700 nghìn người theo dõi. Sau đó, cô ấy tìm tới bài đăng mới nhất của anh.

Bạn bè lượn lờ xung quanh Jia để hóng tin tức mới nhất. Các cô gái vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến ảnh chụp chân dung của June.

Trong giây lát, họ bị mất tập trung khi xem bức ảnh.

"Thật...đẹp trai." Jia ngỡ ngàng.

Soo-min cười khúc khích. "Tỉnh táo lại và đọc bài đăng đi."

"Được rồi," Jia nói, thoát khỏi cơn choáng váng. "Để tớ đọc to lên nhé."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 191: Tiếc nuối và hối hận



Jia hắng giọng đọc bài viết.

"Chào buổi tối, đây là Choi Pablo."

"Tôi hy vọng tin tức này sẽ phần nào giải quyết được một số vấn đề. Gần đây có một số tin đồn lan truyền và tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải lên tiếng."

"Các bạn có thể đã nghe nói Choi Si-woo và Choi Min-ah là cha mẹ của thực tập sinh June. Nhưng trên thực tế, họ phụ huynh của tôi."

"Tôi biết điều này có thể gây sốc cho một số người, nhưng vâng, tôi xuất thân từ một gia đình khá giả."

"Tuy nhiên, tôi muốn đính chính rằng mọi thứ tôi đã đạt được, tất cả những thành công của tôi là nhờ tôi và sự chăm chỉ và nỗ lực của chính mình. Tôi đã làm việc không mệt mỏi để xây dựng bản sắc của riêng mình."

"Tôi muốn xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để giải quyết tình trạng này. Tôi sợ phản ứng của dư luận và nỗi sợ hãi đó đã kìm hãm tôi. Nhưng hôm nay, tôi đã tìm thấy sức mạnh để lên tiếng và làm rõ sự thật."

"Tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến June. Giữa mọi hoang mang và đồn đoán, anh ấy đã vô cùng dũng cảm và thấu hiểu. Cảm ơn June, vì đã chịu đựng sự căm ghét lớn như vậy."

"Bây giờ, để làm dịu tâm trạng một chút và như một cách xin lỗi vì đã giữ sự thực trong bóng tối, đây là bức ảnh tôi chụp riêng cho June."

"June đáng yêu của tôi vừa dễ thương, vừa đẹp trai, và tôi không thể tự hào hơn khi tìm được nàng thơ mới trong cuộc đời nhiếp ảnh của mình."

"Chúng ta hãy cùng nhau tiến về phía trước, mạnh mẽ và đoàn kết hơn. Tôi chân thành cảm ơn sự thông cảm và hỗ trợ của mọi người. #FamilySucks # JunelsAwesome #JuneWhiteAbs."

"Hashtag cuối cùng là gì?" Na-ri hỏi.

"Chắc là lỗi đánh máy." Jia gạt đi.

Cô ấy đã quá tập trung vào bài đăng để nghĩ về các thẻ bắt đầu bằng #. Jia nở nụ cười chiến thắng.

June đã làm được điều đó một lần nữa.

"Anh đúng là thiên tài." Minjun lầm bầm với nụ cười tự mãn khi đọc bài đăng.

Với bài đăng của Choi Pablo, gần như toàn bộ bình luận ghét bỏ bị xóa sổ. Thay vào đó tràn ngập những lời khen ngợi dành cho June.

- Được rồi, vậy ra là Choi Pablo. Cũng có lý. Anh ta trông giống hai con mụ nhà giàu đó hơn.

- TÔI THẬT NGU NGỐC! TẠI SAO TÔI KHÔNG NHẬN RA ĐIỀU NÀY SỚM HƠN?

- Chúng ta thật ngu ngốc. Mọi người cần tìm hiểu kĩ vấn đề trước khi đăng bình luận.

- Tôi chắc chắn lần sau sẽ nảy sinh vấn đề khác.

- Cậu nói đúng. Mọi người không bao giờ học được. Ít nhất bây giờ tôi tin vào June!

- #JuneOurRisingStar! Nhưng các bác có thấy anh ấy đẹp trai như thế nào trong bức ảnh mà Choi Pablo đăng tải không?

- Vâng, chết tiệt. Tôi tưởng tôi là người duy nhất để ý.

"Đại ca thậm chí còn gặp... Choi Pablo?" Jangmoon lơ đãng nói. "Choi Pablo?"

C-Jay cười hoài nghi.

Minjun cười tự hào và chỉ vào tất cả bọn họ. "Đừng đánh giá thấp anh trai tôi! Đôi khi anh ấy có vẻ ngu ngốc, nhưng lại có thể xóa sổ các người chỉ bằng một cú nhấp chuột!"

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và ngôi sao của chương trình xuất hiện ngay trước mắt họ.

Minjun rạng rỡ ngay khi nhìn thấy June. "Anh ơi!" đứa trẻ kêu lên. "Anh đã về rồi!"

June - người đang đội một chiếc mũ lưỡi trai để che đi mái tóc màu hồng kẹo bông của mình, bối rối nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong khi vuốt tóc Minjun, anh nhíu mày nhìn nhóm chàng trai.

"Các cậu đang làm gì ở đây thế?"

June thậm chí còn không có thời gian phản ứng khi cả năm người họ đồng loạt lao về phía mình.

Đôi mắt anh mở to sợ hãi khi Jangmoon mở rộng vòng tay và đặt một nụ hôn ướt át lên trán.

"Đại ca, thật xin lỗi!" Jangmoon khóc nức nở.

C-Jay thì ngược lại, vòng tay ôm lấy chân June như con lười treo mình trên cành cây. "Em sẽ phục vụ anh cả đời nếu anh tha thứ cho em ạ. Em hứa trung thành với anh đến suốt đời!"

Jaeyong đứng bên cạnh, ngượng ngùng kéo áo. "Em, em xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho em!"

Jisung tiếp tục khóc trước mặt anh, thậm chí không thể thốt nên lời.

Akira ở phía bên kia nói lời xin lỗi với tốc độ gần như đang đọc rap.

Tóm lại, June đang trong tình trạng quá tải về giác quan... và điều đó chẳng có tác dụng gì cả.

"Được rồi! Cứ thả tôi ra đã." anh lùi lại một bước.

Tuy nhiên, June vẫn ôm lấy Minjun. Anh rất quý thằng bé.

Jangmoon nói với tất cả sự chân thành. "Chúng em thực sự xin lỗi. Em chỉ, em thật ngu ngốc. Em biết anh không chia sẻ nhiều về cuộc sống cá nhân, nhưng điều đó không cho bọn em quyền phán xét anh về điều mà chúng em không biết."

June thở dài. Anh không phải là người hay giữ mối hận thù (thực tế là vậy).

June có thể sẽ quên chuyện đó vào ngày mai (anh sẽ nhắc lại chuyên này trong những trận cãi vã nhỏ nhặt nhất).

Nhưng một lần nữa, June lại khá lạnh lùng đặc biệt là với những vấn đề như thế này.

"Được rồi! Tôi không còn thất vọng nữa. Hẹn gặp lại vào Chủ Nhật để quay phim."

Dù June không ngang nhiên nói rằng anh đã tha thứ cho họ nhưng cũng đủ để mấy cậu trai biết rằng June dự định sẽ gặp họ vào ngày quay phim tiếp theo.

June. "Giờ thì đi đi. Nghỉ ngơi cho tốt, nhé!"

Minjun lắc đầu, ngước nhìn người anh lớn tuổi hơn. 'Anh ấy thật tuyệt.'

"Umm, trước khi chúng em rời đi," Akira nói và giơ tay lên. "Em chỉ đang thắc mắc..."

June."Hử?"

"Làm thế nào anh lại có được buổi chụp hình với Choi Pablo?"

C-Jay. "Thật đấy. Anh đã hỏi bọn em về anh ấy, nhưng em không ngờ anh sẽ thực sư được Choi Pablo chụp ảnh cho ... Nhân tiện, anh trông rất đẹp trai trong những tấm ảnh đó."

"Ừ, trông anh thật quyến rũ!" Jangmoon đồng ý.

"Cái gì?" June mở to mắt hỏi.

"Hả, cái gì cơ?" Jangmoon ngơ ngác hỏi lại.

June thở dài, xoa xoa sống mũi đáp lại."Tôi không biết. Tôi vừa hỏi mà!"

Jisung."Anh vừa hỏi à?"

"Ừ, anh ta đã chụp ảnh tôi."

Năm người liếc nhìn nhau. Điều này có vẻ giống Deja Vu. Họ cũng có cảm giác như vậy khi gặp Hana Lim lần đầu tiên.

June thực sự ở một đẳng cấp khác.

*****

Cằn phòng nhỏ bừa bộn, ban đầu tràn ngập niềm vui tàn bạo, giờ lại trở nên căng thẳng.

Hoon và Xin ngồi co ro trên ghế dài, mắt họ dán chặt vào màn hình tĩnh.

Xin run rẩy. "H-Hoon? Anh ổn chứ?"

"Cậu nghĩ sao?" Kẻ thua cuộc râu ria đáp lại, giọng nói bình tĩnh khiến Xin càng thêm sợ hãi.

"Cậu đã nói với tôi rằng June sẽ bị sỉ nhục."

Xin lắp bắp. "Đ-đúng thế mà. Chính mắt em đã nhìn thấy. Em đã ở đó. Robby đã làm nhục anh ta!"

Hoon siết chặt nắm tay lại vì tức giận, khuôn mặt nhăn nhó vì cơn thịnh nộ đáng sợ.

Anh ta nhảy dựng lên, làm chiếc bàn nhỏ cùng những thứ bên trên rơi xuống sàn.

Xin thở hổn hển, đôi mắt mở to kinh hãi.

"Hoon, làm ơn bình tĩnh đi! Chỉ là diễn thôi mà!" Xin nói trước khi kịp ngăn mình lại.

Hoon quay sang nhìn lại với đôi mắt đỏ ngầu. "Chỉ là một buổi diễn thôi sao? Chỉ là một buổi diễn chết tiệt thôi à? Buổi diễn này là thời gian để tôi tỏa sáng!"

Sự tức giận của Hoon là không có giới hạn. Hắn ta bắt đầu ném bất cứ thứ gì trong tầm tay - gối, đĩa DVD, và thậm chí cả chai nước tiểu dưới máy tính của mình.

Căn phòng trở nên hỗn loạn, hắn ta đấm vào tường, các đốt ngón tay rỉ máu.

"Hoon, dừng lại đi anh! Anh đang làm em sợ đấy!"

Nhưng Hoon không để ý đến lời cầu xin của Xin. Xin lao tới và nắm lấy cánh tay của Hoon, cố gắng trấn tĩnh tên điên này.

Hoon vật lộn với Xin khiến cả hai ngã nhào về phía giường.

"Ugh! Buông ra." Hoon vùng vẫy.

"Mẹ kiếp," Xin chửi thề, cố gắng khắc chế sức mạnh của Hoon.

Mẹ của Hoon bị đánh thức bởi tiếng ồn trong phòng con trai. Cô không thể chịu đựng được nữa nên lén nhìn vào bên trong.

Cô thở hổn hển khi nhìn thấy những mảnh đồ đạc nằm rải rác khắp phòng. Tuy nhiên, đó chưa phải là phần gây sốc nhất.

Con trai cô đang nằm trên giường với một chàng trai trẻ khác, r*n r* ư ử với mái tóc và quần áo lộn xộn.

Cô nhanh chóng đóng cửa lại và lắc đầu, bước về phòng với đôi mắt kinh hãi. "Sao có thể?" Cô lẩm bẩm.

Hoon ở bên dưới dùng sức bóp cổ lại Xin.

"H-Hoon, d-dừng lại." Xin khó khăn vặn vẹo.

“Mày là thằng vô dụng." hắn ta phỉ nhổ.

Hoon thì thầm, nghiêng người lại gần mặt Xin. "Bây giờ. Hãy trở nên hữu ích một lần và đảm bảo rằng không ai phát hiện ra chuyện này... không một linh hồn chết tiệt nào."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 192: Yên nghỉ tại Gangwon



Thời điểm này, tên của June đã phủ sóng khắp mạng xã hội, với #JuneOurRisingStar chiếm vị trí số 1 danh sách xu hướng tìm kiếm Hàn Quốc trong hơn 8 giờ.

Cư dân mạng và thậm chí cả những người nổi tiếng cũng dành sự ủng hộ cho June. Thực tập sinh này lại trở nên nổi tiếng một lần nữa với những người từ các thế hệ khác nhau ca ngợi anh ấy.

Đoạn clip phỏng vấn đã lan truyền trên một số nền tảng và ngay lập tức trở thành một phần trong thể loại tổng hợp "Try Not To Cry: Phiên bản K-pop".

Tuy nhiên, June hoàn toàn không nghĩ đến điều đó. Trong lòng anh lúc này có hai ưu tiên:

1. Mái tóc màu hồng keo bông này.

2. Cha mẹ của Choi Joon-ho.

June nhìn chằm chằm vào cửa sổ trang thái và thở dài khi đọc địa chỉ.

[117 Goseung-gun, tỉnh Gangwon, Hàn Quốc.]

Anh ngồi dậy khỏi giường và quyết định nhờ Minjun giúp đỡ. Anh không thèm gõ cửa mà cứ thế bước vào căn trọ nhỏ.

"c* ơi! Anh nhờ tí!" anh gọi từ phòng khách.

"Cái gì?" Minjun bước ra khỏi phòng ngủ, vừa ngáp vừa lướt điện thoại.

"Nhóc có thể tìm địa chỉ này cho anh được không?"

Minjun tặc lưỡi gõ địa chỉ vào ứng dụng bản đồ. "Anh rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì?"

“Một ngôi mộ."

Minjun cau mày khi phóng to điện thoại của mình. "Một ngôi mộ?"

"Ừm, anh cần đi thăm họ."

"Cha mẹ anh hả?" Minjun làm rõ.

"Ừm! Địa chỉ này có phải là nghĩa trang ở tỉnh Gangwon không?"

Minjun nghiêng đầu sang một bên bối rối. "Đấy không phải là nghĩa trang."

"Là sao?"

"Đó là một ngôi nhà." Minjun cho anh xem bức ảnh một ngôi nhà gỗ cũ nằm ở nơi có vẻ là trang trại Lavender?

June cau mày bối rối khi nhìn vào bức ảnh.

Một ngôi nhà? Có phải Fu đang gây rối với anh không?

*****

"Nhóc không cần phải đến.” June đeo ba lô vào.

"Bà cho phép em đi." Minjun khoe khoang, bắt chước hành động của người đàn ông lớn tuổi.

"Em sẽ cùng anh đến tỉnh Gangwon. Hơn nữa, chuyến đi này là do bà ngoại tài trợ! Em không thể từ chối được."

June đảo mắt và đội mũ lên đầu Minjun. "Được thôi nhóc. Nhưng hãy cư xử đúng mực, biết chưa?"

"Em có bao giờ than vãn đâu?" Minjun nở nụ cười ranh mãnh. "Em sẽ giữ im lặng. Em hứa mà!"

*****

"Chúng ta đến chưa?" Minjun r*n r*, nhìn chằm chằm ra ngoài xe buýt.

Lúc này họ đang trên đường tới Gangwon để tìm bố mẹ của Joon-ho, và Minjun đã nhanh chóng thất hứa ngay khi họ lên xe buýt.

"Cảm giác như chúng ta đã ở đây hàng tháng giời vậy!"

June thở dài và xoa sống mũi. "Mới được 20 phút thôi."

Minjun chết lặng.

"Ngủ đi. Anh sẽ đánh thức em khi chúng ta đến nơi."

"Nhưng em không thể ngủ được!" Minjun kêu lên.

"Em muốn mua mấy quả cam đó!" Cậu nhóc vòi vĩnh chỉ vào chiếc xe đẩy chứa đầy đồ ăn vặt.

"Ăn xong nhóc sẽ ngồi yên chứ?"

Minjun nhiệt tình gật đầu.

June thở dài và mở ví, trong đó chỉ còn số tiền lẻ anh có được sau khi nhuộm tóc.

Anh đưa cho Minjun tờ 20.000 won. “Được rồi, đi mua đi. Nhớ trả lại tiền lẻ cho anh, được chứ?"

Câu bé hào hứng đứng dậy và đi về phía xe đẩy. June lắc đầu thích thú, nhìn chăm chăm vào hình bóng dễ thương phía kia.

Ôi trời ơi. Anh đang trở nên mềm yếu vì đứa con của quỷ.

Một lúc sau, Minjun quay lại với không chỉ cam mà còn cả túi kẹo, ngô và trứng luộc?

"Tiền lẻ của anh đâu?"

“Em tiêu hết rồi." Minjun thờ ơ.

June thở dài đầy hoài nghi. "Nhóc giàu hơn anh mà. Nhóc có thể xin bố mẹ thêm tiền tiêu vặt."

Minjun mỉm cười. “Nhưng xin tiền không vui chút nào. Hơn nữa, em đã dành hết số tiền đó để mua skill game và lâu đài ma thuật cho các blogger em yêu thích rồi."

June tặc lưỡi, đang định mắng đứa nhỏ thì Minjun đưa cho câu một quả cam đã gọt vỏ vụng về.

Haiii nha. Sự khó chịu cuối cùng vỡ vụn. Anh xoa đầu Minjun và nhét một miếng cam vào miêng.

"Được rồi, nhóc thắng rồi," June nói, cảm động trước cử chỉ của đứa trẻ (tuy nhiên, đừng mủi lòng trước Minjun).

*****

Hơn một giờ sau, cuối cùng họ cũng đến nơi.

"Anh có chắc là chúng ta đang ở đúng nơi không?" Minjun nhìn quanh.

"Chúng ta đến rồi," June nhìn vào hệ thống định vị. “Có vẻ như đây là nơi chúng ta đã thấy trên bản đồ."

"Đúng vậy." Minjun đồng ý.

Quả thực, nơi này có những khóm hoa oải hương bao phủ toàn bộ ngôi làng.

Có một vài ngôi nhà ở gần đó, ngoài ra, chỉ có giá súc và hoa oải hương tràn ngập khu phố.

"Bạn đã đến đích." ứng dụng điều hướng lên tiếng khiến June giật mình.

Minjun. "Hả?! Chúng ta tới nơi rồi."

Hai người đứng ở bãi đất trống. Thật kỳ lạ khi nó không được bao phủ bởi bất kỳ bông hoa oải hương nào mặc dù đây là một mảnh đất trồng.

Tuy nhiên, khi June nhìn quanh khu vực. anh thấy một số một ngôi nhà cũ nằm rải rác xung quanh khu đất.

"Ngôi nhà ta thấy trên mạng đâu nhỉ?" Minjun hỏi

"Nó bị cháy rồi," June trả lời, mắt anh tập trung vào khu rừng phủ đầy tro xung quanh.

"Bị cháy?" Minjun hỏi.

"Ôi chúa ơi! Joon-ho? Joon-ho, cháu đấy à?"

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi họ nghe thấy giọng nói của một bà già từ xa. Hai người quay mặt về hướng phát ra giọng nói.

June dán mắt vào một bà già trông tốt bụng đi ủng bảo hộ lao động và đội một chiếc mũ che nắng to trên đầu.

"Ôi chao, thật sự là cháu à!" bà già kêu lên. "Joon-ho!"

Điều này thật tốt. Có vẻ như bà già đã nhận ra June và có lẽ biết bố mẹ anh ấy ở đâu

"Ừm, cháu chào bà?" June thận trong nói, bước lại gần bà cụ.

Tuy nhiên, trước khi anh kịp nói chuyện, bà già đã bắt đầu hét to

"Joon-ho đến rồi. Ngôi sao nhỏ của chúng ta đang ở đây!" Bà ấy kêu lớn đến mức có thể nghe giọng vang đến tận Seoul.

Và cứ như thế, hàng chục bà già bất ngờ xuất hiện

"Joon-ho?"

"Ôi, Joon-ho của Rising Stars?"

"June à?"

"June à! Aigu, đã lâu không gặp cháu! Lúc mới nhìn thấy nó đã lớn như vậy, nhưng bây giờ nhóc đã bằng tuổi cháu gái của ta, cháu có muốn gặp nó không?"

"Im đi, Linda. Cháu gái tôi xinh gái hơn cháu bà nhiều!"

"June? Bà cũng theo dõi cháu trên sân khấu đấy!"

June sững người, nhìn chằm chằm vào đám bà già đang chạy về phía mình.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 193: Hãy hạnh phúc



June xoa xoa đôi má đau nhức, ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ. Họ đến chưa được một giờ mà đã bị một đám bà già phục kích.

Có vẻ như danh tiếng của June là không có giới hạn mà đã vươn tới cả những vùng nông thôn hẻo lánh nhất ở tỉnh Gangwon.

"Xin lỗi cháu nhá." bà già tên Bok-soon vừa nói vừa mời hai cậu bé một tách trà ngọt vừa pha.

"Mấy bà ấy rất vui khi thấy cháu trở lại. Tất cả bọn ta đều xem Rising Stars tại nhà bà vào thứ sáu. Chúng ta cũng là những người hâm mộ cuồng nhiệt của cháu."

"Bọn ta rất buồn khi cháu bị buộc tội là con trai nhà giàu trong khi thực tế thì không phải vây. Bà thực sự vui mừng vì cháu đã trở lại."

"Không sao đâu ạ." June nói mặc dù má anh đang đau nhức. "Cảm ơn các bà đã ủng hộ cháu trong chương trình."

"Tất cả chúng ta đều hy vọng vào sự ra mắt của cháu! Mặc dù đám già này không biết làm cách nào để bình chọn cả."

June khẽ cười nhẹ. "Không sao đâu ạ. Chỉ cần mọi người dõi theo cháu là đủ rồi."

"Vậy tại sao cháu lại về đây?" Bà Bok-soon hỏi.

"Đã lâu rồi chúng ta không gặp lại cháu. Hai hoặc ba năm rồi nhỉ?"

"Thậm chí có lần cháu cùng với hai người bạn một nam, một nữ về nữa. Cô gái ấy đã trở nên nổi tiếng rồi. Tên cô gái ấy là gì? Hani? Hanbeom?"

June. "Hana? Hana Lim?"

"À, đúng rồi, cô gái đấy! Lần trước cháu đến đây với họ, cô ấy cười rất nhiều rồi còn chụp những bức ảnh hồi bé của cháu nữa."

Đôi mắt Minjun mở to khi nhắc đến những bức ảnh thời thơ ấu của June.

"Cháu có thể xem những bức ảnh đó được không?" Thằng bé hào hứng hỏi.

Bok-soon mỉm cười buồn bã. "Thật không may, tất cả đã bị thiêu rụi trong đám cháy."

"Bà xin lỗi, June. Chúng ta không thể bảo vệ mái ấm của cha mẹ cháu. Chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vào năm ngoái, ngôi nhà bị thiêu rụi đã lấy đi nhiều kỷ niệm quý giá."

June gật đầu hiểu ý. "Đó là chuyện ngoài ý muốn ạ. Nhưng hiện giờ bố mẹ cháu được chôn cất ở đâu thế ạ?"

Bok-soon cười khúc khích. "Đi xa lâu rồi nên quên sao?"

"Có lẽ vậy." June nhẹ nhàng nói.

"Họ ở cạnh cây sồi gần ngôi nhà cũ. Cháu có muốn bà đi cùng tới đó không?"

June lắc đầu đứng dậy. "Không sao ạ. Cháu sẽ ghé thăm họ một chút."

"Để em đi cùng anh." Minjun nói, miệng đầy ụ đống đồ ăn mà bà Bok-soon cho.

"Bà sẽ đợi." bà già mỉm cười.

Khi hai người họ bước chân ra ngoài nhà, bà nở một nụ cười buồn.

'Là vì lễ Vu Lan sắp tới nhỉ.'

Minjun và June bước trở lại bãi đất trống, và chỉ khi đó June mới nhìn thấy cây sồi nằm ngay sau cánh đồng hoa oải hương.

"Nhóc có thể đợi ở đây một lúc được không?"

Minjun nhìn thấy sự chân thành trong mắt June và gật đầu. "Em sẽ chơi ngoan với những bông hoa xinh đẹp này."

"Nhớ đừng đi lung tung đấy." June nói. Sau đó, anh bắt đầu đi đến gốc cây sồi, nơi hai cây thánh giá màu trắng làm từ gỗ được neo trên đất.

Anh thở dài, hái một cành hoa oải hương, nhìn xuống dòng chữ viết trên cây thánh giá.

Choi Dae Hyeon và Choi Chin Mae.

Một người cha tận tụy. Một người mẹ yêu thương.

Một nỗi buồn ập đến.

Anh không biết những người này, anh cũng không thể nhớ lại bất kỳ ký ức nào về họ.

Nhưng đứng đó với cơ thể của Choi Joon-ho khiến anh cảm thấy như họ được kết nối với nhau theo một cách nào đó.

"Ừm, xin chào..." anh thận trọng nói, ngồi xuống bãi cỏ nhỏ.

"Cháu đoán là con trai chú đã đến thăm?" June cười khúc khích, quan sát bông hoa trên tay.

"Nhưng hai người chắc đã biết cháu không thực sự là cậu ta phải không?"

"Con trai cô hiện đang ở một nơi tốt hơn... Cháu hy vọng vậy."

"Cháu đến để chăm sóc cơ thể và giấc mơ của cậu ấy."

"Hai người đã gặp cậu ấy chưa?" June hỏi, tiếng gió thổi khiến lòng anh càng nặng gánh.

"Chắc mọi người đã gặp nhau rồi nhỉ? Hy vọng bây giờ cả gia đình đang ở một nơi tốt đẹp hơn."

"Con trai hai người đã làm khó cháu rất nhiều kể từ khi cháu đến đây. Cậu ta để lại rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Xin hãy răn dạy lại cháu nó thật nghiêm khắc ạ!"

Jun cười khúc khích trước sự lố bịch của bản thân.

"Nhưng nói một cách nghiêm túc, cháu cảm thấy cậu ta rất cô đơn kể từ khi cô chú qua đời. Giờ cậu ta chắc chắn đang hạnh phúc. Cháu hy vọng cậu ấy đang hạnh phúc..."

Anh thở dài. "Cậu ấy đã báo hiếu bố mẹ trong ngày lễ Vu Lan rồi."

"Ít nhất một người trong chúng ta có thể ăn mừng điều đó." anh thì thầm.

"Ừm, nếu cô chú có thời gian thì hãy đến thăm bố mẹ cháu nữa. Hai người có thể nói với họ rằng Mei Ling vẫn ổn. Cháu đoán là mình cũng ổn."

"Đôi khi thật khó khăn, nhưng lại không quá nghẹt thở nên ít nhất thì trái tim cháu cũng có chút vui mừng mỗi khi mình biểu diễn trên sân khấu. Đó là một dấu hiệu tốt đúng không ạ?"

Anh mỉm cười rồi vẽ vời lưng tung trên đất. "Cậu ấy đã chọn cháu một cách nghiêm túc. Lúc đó cháu không có cảm giác như vậy."

"Được rồi, cháu nên đi bây giờ," June cuối cùng cũng đứng dậy.

"Cháu thay mặt cậu ấy báo hiếu lại cô chú. Mong cô chú được bình an, tự tại và đừng muộn phiền điều gì ở đây nữa ạ."

Sau đó, anh đặt một cành hoa oải hương vào giữa hai cây thánh giá.

Anh nhìn nó một lúc, cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ như thể cha mẹ của Choi Joon-ho đang cảm ơn anh vì đã tiếp tục giấc mơ của con trai họ... và điều đó mang đến một cảm giác kỳ lạ trong lòng June.

"Anh xong rồi à?" Minjun hỏi, khiến June chợt thoát khỏi dòng suy nghĩ.

June hắng giọng. "Uh. Quay lại thôi!"

Minjun mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý. June nheo mắt nghi ngờ nhìn nhóc con.

"Cái gì?" đứa trẻ ngây thơ hỏi.

"Có vẻ như nhóc đã làm gì đó?"

"Em làm gì chứ? Em chỉ chơi với những bông hoa xinh đẹp này mà thôi!"

"Anh biết cái mắt đó. Tốt nhất là nhóc đừng gây rối gì cả."

"Em không có! Chúng ta quay lại thôi."

Hai người họ quay lại nhà bà Bok-soon.

"Oh, cháu về rồi à?"

"Dạ." June ậm ừ, rồi anh chợt nhìn thấy thứ gì đó ở góc phòng khách.

"Bà có phiền nếu cháu sử dụng nó không?" June chỉ vào cây đàn lớn.

"Piano? Chắc chắn rồi! Cháu biết chơi hả?"

June gật đầu, cảm giác những phím đàn trắng nhạt đang gọi tên mình.

"Cứ tự nhiên đi! Bà sang mời mấy người hàng xóm mẻ bánh gạo mới làm xong đã."

"Cháu cảm ơn ạ." June ngồi xuống chiếc ghế da cũ kỹ.

Anh lướt tay qua các phím đàn, mỉm cười cảm nhận chất liệu màu ngà lạnh lẽo quen thuộc. Đã lâu lắm rồi anh mới chơi piano.

Anh gọi Minjun lại. "Này, em có thể quay phim khi anh chơi một khúc dương cầm được không?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 194: Kitty đóng vai Debussy



"Đây." June đưa điện thoại cho Minjun.

Minjun rút điện thoại của mình ra. "Thôi thôi. Em sợ nó sẽ bốc cháy nếu quay phim lâu hơn một phút bằng chiếc điện thoại cổ đó."

June tặc lưỡi và cất điện thoại đi. Anh không thể cãi lại Minjun vì đứa trẻ nói quá đúng.

Minjun hỏi. "Anh định chơi bài gì? Little Meow Meow à?"

June nhếch mép lắc đầu, đặt tay vào tư thế quen thuộc.

Clair de Lune - Debussy.

Không rõ Fu biết về kiếp trước của anh với tư cách là Trương Quân Hạo ở mức độ nào, nhưng có vẻ như quá khứ của anh thường xuyên đan xen với hiện tại.

June rất quen thuộc với Clair de Lune. Đó là bản nhạc piano yêu thích của mẹ anh - bản nhạc mà bà sẽ chơi khi bé Quân Hạo khó ngủ.

Anh đã không nghe bài hát này một thời gian dài sau khi mẹ qua đời nhưng lại tình cờ nghe lại nó trong một quán bar sang trọng khi được giao nhiệm vụ chỉ huy một cuộc đột kích.

Bản nhạc đã gắn bó với anh kể từ đó.

Giữa tiếng súng hỗn loạn, anh nhớ đến mẹ mình và nhiệm vụ đó cũng thành công.

Tuy nhiên, anh không còn nhiều hồi tưởng về nó nữa.

"Em đang quay đây." Minjun chán nản nói, đợi June bắt đầu.

June đặt ngón tay lên những phím đàn lạnh ngắt, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu bất đầu đoạn intro quen thuộc.

Những phần đầu của bài hát không đòi hỏi nhiều kỹ năng nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của Minjun.

Làm sao một vài nốt nhạc đơn giản lại có thể nghe...cô đơn?

Căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp nhờ ánh nắng xuyên qua tấm rèm ren mỏng.

Làn gió nhẹ lướt qua rèm cửa, những nốt nhạc đầu tiên của Clair de Lune lấp đầy căn phòng,

Trong trí tưởng tượng, anh thấy mình đang ở trên đỉnh đồi, tắm trong màu xanh thanh bình của bầu trời, nơi những đám mây trắng bồng bềnh trôi như keo bộng ngọt ngào.

Ba nốt nhạc vang lên với tiếng lặng ở giữa... rồi anh thấy mình đang bay về phía trên ngọn đồi đối diện nơi hai bóng người màu trắng ở đằng xa.

Họ xa lạ, nhưng có một mối liên hệ sâu sắc, không thể giải thích được khiến trái tim anh rung động.

Cứ như thể anh đã biết họ cả đời rồi - có lẽ là cha mẹ anh. June chợt muốn chạy đến bên họ, muốn cảm nhận hơi ấm của một gia đình thậm chí không phải của mình.

Nhưng chưa kịp bước đi, anh đã nhìn thấy một người đàn ông khác đang tiến lại gần họ với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Choi Joon Ho.

Tim June đập thình thịch, anh gọi họ nhưng họ không quay lại. Thay vào đó, họ tiếp tục mỉm cười như thể lạc vào thế giới riêng mà không hề biết đến sự hiện diện của anh.

Giai điệu của tiếng đàn piano ngày càng vang hơn, phản chiếu nỗi cô đơn tràn ngập trái tim June.

Tuy nhiên, giữa lúc hỗn loạn, có một giọng nói gọi tên anh.

"Quân Hạo."

Anh sững người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc rồi từ từ quay lại.

Ở đó, anh nhìn thấy bà - mẹ ruột của anh.

Nước mắt anh trào ra khi anh nhìn vào khuôn mặt quen thuộc, đáng yêu của bà.

Cô nói dịu dàng và an ủi. "Mẹ rất tự hào vì con đã trở thành."

Giọng June run run. "Nhưng con không phải là người tốt."

Mẹ anh tiếp tục mỉm cười, June muốn bà ôm anh nhưng mẹ lại lùi lại một bước.

Bà trấn an. "Quân Hạo của mẹ, con là người tốt. Trong con vẫn luôn là một cậu bé tốt bụng."

Anh lặng người đi một khoảnh khắc rồi lại tiếp tục đánh đàn.

"Con đã bảo vệ em gái rất tốt rồi." cô mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống má. "Con luôn sống vì người khác."

June gật đầu. "Con đã giữ lời hứa với mẹ mà."

Bà thì thầm, đưa tay chạm vào má June. "Nhưng bây giờ mẹ cũng muốn con thực hiện ước mơ của mình. Hãy hạnh phúc nhé con trai của ta."

Trước khi họ được chạm vào nhau, mẹ anh dần khuất bóng như một giấc mơ thoáng qua.

Căn phòng xung quanh trở lại, tiếng đàn piano nhẹ nhàng nhỏ dần. Những ngón tay June tiếp tục nhảy múa trên phím đàn nhưng anh không khỏi suy ngẫm về lời nhắn của mẹ.

Vào những nốt cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của mình trên nền gỗ sáng bóng.

"Sống cho giấc mơ của mình?" Anh lẩm bẩm, hơi thở nghẹn lại.

"Cái quái thế? Anh thực sự là một người chơi piano cừ khôi đó!" Minjun reo lên.

"Ờ, cái gì cơ?"

Đứa trẻ kêu lên. "Anh thực sự rất tài năng, không phải là người hát bài Little Meow Meow trong buổi thử giọng nữa!"

June cười nhẹ, cảm thấy hơi hãnh diện. "Vây nhóc có nghĩ anh nên tải cái này lên tài khoản không?"

"Cái trang cá nhân đấy của anh ai mà thèm xem. Không! Loại tài năng này cần được học viện quốc gia bảo tồn đó!"

"Anh cần quái gì bảo vệ kỹ năng chơi piano của mình? Anh không phải là chủ sở hữu của một hệ thống hay ông chủ công ty."

[Tôi là chủ sở hữu của chủ nhân đây!]

Minjun tặc lưỡi. "Anh thậm chí còn không hiểu tiếng lóng hiện đại à? Sao cũng được. Em sẽ giữ cái này cho riêng mình trước."

June r*n r*. "Anh cần đăng nó lên, nhóc. Việc rất quan trọng đấy."

"Anh chỉ cần đăng thôi phải không?" Minjun tinh nghịch hỏi.

"Ừ," June nói. "Vậy gửi cho anh sau nhé."

"Chắc chắn rồi."

*****

"Đánh thức anh khi gần về đến nơi nhá." June ngáp, cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường.

Dường như mọi bi kịch cuối cùng cũng đã giải quyết xong xuôi và chỉ còn lại giấc ngủ đè nặng trong tâm trí.

"Chắc chắn rồi! Nhân tiện, tại sao anh lại đội mũ và mũ len từ tối qua đến giờ vậy?"

June sững người, nhưng lại hành động như không có chuyện gì xảy ra. "Không có lý do gì cả." anh cứng nhắc nói.

"Hình như đang bị cảm lạnh thôi."

"Ồ! Sao cũng được. Anh chú ý nghỉ ngơi nhé."

"Hmm," June ậm ừ, tìm một tư thế thoải mái. Minjun ngồi im lặng vài phút, đợi June chìm vào giấc ngủ.

"Đúng rồi. Ngủ đi, đứa trẻ ngây thơ." Đứa trẻ lẩm bẩm với một nụ cười tự mãn, còn thầm cười khúc khích, đôi vai rung lên theo từng tiếng cười.

Một ông già nhìn đứa trẻ với vẻ mặt sợ hãi. "Chắc sắp phát điên rồi. Có lẽ ta nên đến viện dưỡng lão một chuyến."

Minjun liếc nhìn June lần cuối, thậm chí còn thử búng ngón tay trước mặt anh ấy.

Xác nhận được anh trai thực sự đang ngủ, nhóc con mở điện thoại và tìm đến một ứng dụng chỉnh sửa video.

"Em sẽ khiến cho anh nổi tiếng hơn nữa." Nhóc lầm bầm, sẵn sàng thi triển pháp thuật.

*****

"Chúng ta đến rồi." Minjun lay June dậy.

June từ từ chớp mắt mở ra, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc ngoài cửa số.

"Mấy giờ rồi?" Anh lảo đảo hỏi.

"Sắp đến rồi-"

Tuy nhiên, June không thể nghe thấy câu trả lời của Minjun vì cửa số trạng thái xuất hiện làm phân tâm.

[Xin chúc mừng chủ nhân!

Chủ nhân đã hoàn thành hai nhiệm vụ của mình: Đón lễ Vu Lan cùng cha mẹ và Chơi bài 'Clair de Lune' của Debussy và đăng trực tuyến.

Bây giờ chủ nhân có thể chọn 2 khía cạnh để cải thiện!]

Đôi mắt của June mở to đầy ngạc nhiên, anh nheo mắt nhìn Minjun.

"Nhóc đã làm gì?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 195: GOATED



"Minjun, gỡ nó xuống đi," June nài nỉ khôn xiết khi vừa bước vào căn hộ của Minjun và bà.

Giữa hai người, June trông còn trẻ con hơn cả Minjun.

Bà đi ra khỏi phòng, tay cầm điện thoại, nước mắt chảy dài trên má.

June lo lắng chạy lại tìm kiếm vết thương trên cơ thể bà. "Có chuyện gì vậy ạ? Bà có sao không?"

Bà mím môi, nhẹ nhàng đánh vào vai June. "Bà mới là người hỏi con câu đó! Con có ổn không? Bà đã xem những gì Minjun đăng rồi."

"Vậy bà khóc vì cái đó ạ?" June hỏi.

Minjun tự hào khoe. "Em đã nói rồi, thực sự rất tuyệt đó! Gần đây em cũng đang học cách chỉnh sửa video. Phải nói rằng em đã làm khá tốt."

June tặc lưỡi, cuối cùng cũng mở được điện thoại. Anh vào trang MinMin và nhấp vào bài đăng mới nhất.

"Tại sao vậy? Tại sao đã có hơn 50.000 lượt thích rồi?"

"Bởi vì em là thiên tài mà. Anh xem tiếp đi."

June thở dài và ngồi xuống ghế. Đoạn mở đầu video ngay lập tức khiến anh bối rối.

Đó là trên cánh đồng hoa oải hương... không, đó là quang cảnh chỗ cây sồi nơi chôn cất cha mẹ của Choi Joon-ho.

"Em quay khi nào thế?" June nhẹ nhàng hỏi, nhìn chằm chằm vào đoạn video mà mình chỉ quay lưng lại.

Khuôn mặt không trực tiếp xuất hiện nhưng anh vẫn có thể cảm thấy một niềm khao khát sâu sắc khi chỉ nhìn từ đằng sau.

"Lúc anh nói chuyện với bố mẹ ấy." Minjun đáp lại, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Và em muốn chụp nó cho mình." Đứa nhóc ngượng ngùng thừa nhận. "Đó là một kỷ niệm Ngày lễ Vu Lan mà."

June tiếp tục xem video, cảm thấy một cảm giác thanh thản lạ kỳ khi tiếng gió thổi qua loa.

Sau đó, khi anh ngồi xuống bãi cỏ, làn gió được thay thế bằng âm thanh Clair de Lune của Debussy.

June không khỏi nở một nụ cười nhẹ. Nó thực sự... đẹp.

Kỹ năng chơi piano của anh không quá xuất sắc, nhưng dựa vào âm thanh, khán giả có thể biết người chơi đã đặt bao nhiêu cảm xúc vào đó.

Sau đó, anh kéo lên để đọc dòng trạng thái Minjun đã viết.

Người sáng tạo nội dung châm biếm, người thường đăng những vấn đề vớ vẩn và cười khúc khích một mình, lần này lại xuất hiện với lối văn trang nhã, đơn giản hơn.

"Chúc mừng Ngày lễ Vu Lan! Cầu mong tất cả các bậc cha mẹ đều cảm nhận được tình yêu thương từ con cái mình dù ở xa đến đâu."

"Người bạn đồng hành của tôi từ Rising Stars - June
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 196: Production Mission



Jisung. "Đại ca, anh định đi đâu vậy? Lúc nữa là ghi hình rồi."

"Tôi đi nhanh thôi." June chạy về phía lối ra.

Cả đám cố gắng ngăn lại nhưng June đã chạy ra khỏi cửa trước khi họ định hình câu chuyện.

Anh nhìn trái nhìn phải, thoáng thấy bóng người gác cổng rồi nhưng chợt cau mày khi không thấy cái đầu hói sáng lóang kia nữa.

June quyết định đi tới nơi mà người nọ thường có mặt nhất trong giờ giải lao.

Phòng bảo vệ.

June bước về phía căn phòng nhỏ nằm ở cánh phải tòa nhà Azure. Cánh cửa hơi hé mở.

June ngay lập tức bước vào căn phòng nhỏ nồng nặc mùi thuốc tẩy, dầu bóng và ... kim chi?

June nhìn thấy chấm đỏ nhấp nháy ở góc phòng, vẫn là nơi anh tìm thấy nó lần đầu tiên.

“Cháu biết bác ở đây."

Một âm thanh sột soạt nhẹ phát ra từ phía sau tủ ngay chỗ đặt thùng rác lớn.

Điểm này hầu như không đáng chú ý, nhưng với giác quan nhạy bén của mình, anh nhận ra ngay.

June thở dài bước tới chỗ chiếc thùng rác lớn và mỉm cười khi nhìn thấy cái đầu bóng quen thuộc bên cạnh.

"Đây rồi." June nở nụ cười tươi.

Người bảo vệ hói ngước nhìn anh với một lọ kim chi với đôi đũa trên tay.

"Cậu đang làm gì trong thánh đường của tôi đây?"

"Bác luôn ngồi cạnh thùng rác à?" June có chút ngạc nhiên hỏi.

(Bảo vệ ở đây kiêm luôn việc dọn dẹp nhá - chương 55)

Bác lao công bực bội đi ra ngoài, vẫn không buông kim chi trong tay ra.

"Chỗ này rất ấm, tôi còn có thể theo dõi mấy tên trộm đợt trước đột nhập vào. Còn tưởng mọi chuyện sẽ trở nên yên bình khi cậu trai bí mật đó bị loại, nhưng mấy đứa các cậu sao cứ phải đến đây làm điều mờ ám vậy!"

"Cậu trai bí mật? Sao cũng được, đó không phải việc của cháu. Bác đã quay phim những người đến đây phải không?"

Người gác cổng hói lùi lại một bước, nhướng một bên mày. "Làm sao cậu biết?"

June thờ ơ chỉ vào camera giấu kín, người lao công hói đầu gật đầu tán thành.

"Những cậu nhóc bí mật đó không biết đấy chứ?"

June cười khúc khích. "Vâng! Cháu có chuyện muốn nhờ. Bác cho cháu mượn đoạn phim đã quay được không ạ?"

"Cậu định làm gì?"

June thở dài. "Cháu chắc bác đã biết chuyện gì đã xảy ra. Hai người đó chịu trách nhiêm truyền bá thông tin sai lệch về cuộc sống gia đình cháu."

"Tôi biết. Nhưng cậu thấy đấy, tôi không muốn liên can vào mấy thứ rắc rối. Tôi sẽ trở thành lính canh nếu muốn tham gia vào bộ phim."

"Nhưng thực chất tôi là một người lao công! Tất cả những gì tôi đam mê là dọn dẹp và kim chi."

"Trừ khi cậu đưa tôi lợi ích nào đó, nếu không tôi sẽ từ chối cho cậu mượn đồ."

June tặc lưỡi chán nản. Sau đó, anh chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Thuốc tẩy...

Anh vẫn còn một chai thuốc tẩy chưa mở trong phòng vì không thể mang nó về nhà.

“Vậy bác có thích thuốc tẩy 'Drink' không?" June hỏi, ám chỉ nhãn hiệu thuốc tẩy đắt tiền mà anh giành được trong các nhiệm vụ Self-PR lần trước.

Người gác cổng mặc dù đã cố gắng tỏ ra không quan tâm nhưng vẫn để lộ tia vui vẻ khi nghe đến nhãn hiệu thuốc tẩy nổi tiếng.

"Cháu có một chai mới dành riêng cho bác đấy." June nói như thế đang dỗ dành một chú chó lớn. "Còn giao dịch thì sao?"

Người gác cổng do dự một lúc, còn June nhếch mép cười khi nhìn thấy vẻ bối rối của người kia.

"Chưa mở?"

"Chưa mở. Còn mới nguyên seal ạ." June tiếp tục thuyết phục.

Cuối cùng, người gác cống thở dài và rũ vai xuống. "Được thôi! Cậu có thể lấy video nhưng đừng tiết lộ với ai rằng cậu lấy nó từ tôi, biết chưa?"

June mỉm cười gật đầu. "Cháu hiểu rồi bác ạ. Cháu có thể lấy dữ liệu ngay bây giờ được không?"

"Có một sợi dây ở tủ trên. Và đừng gọi tôi là bác này bác nó nữa. Goi tên tôi đi."

"Oh, Bác tên gì ạ?" June vừa hỏi vừa chuyển dữ liệu qua điện thoại mình. Minjun sắp có một ngày thực địa nó nê rồi.

"Họ của tôi là Ing. Tên là Klin. Ing Klin."

"Ing Klin? Klin Ing?" June hỏi.

"Đúng đấy. Nhưng cậu có thể gọi tôi là ông Klin."

*****

June chạy ngay đến trung tâm đào tạo sau khi đưa thuốc tẩy cho ông Klin và gửi video cho Minjun.

Khi anh đến, tất cả các học viên đã có mặt trong phòng, xếp hàng theo thứ hạng.

Họ tập trung ánh nhìn về phía June khi anh vừa bước vào. Và khi June lại gần hơn, một số thực tập sinh bắt đầu thì thầm với nhau.

June đông cứng. 'Chết rồi, bộ tóc nhuộm có lọt qua mũ len không?'

"Chỉ có mình tôi thấy vậy hay June ngày càng đẹp trai hơn nhỉ?"

"Tôi không biết. Đó giờ anh ấy vẫn 'sai đẹp chiêu' mà. June đã lọt vào danh sách thiên vị của tôi sau tập phim tuần trước. Ôi trời, tôi cứ oang oang như một đứa trẻ vậy."

"Tương tự, tôi muốn xin lỗi, nhưng chúng ta không thân thiết đến thế, nên..."

"Anh ấy ngày càng đẹp trai hơn. Tôi có nên hỏi liệu trình chăm sóc da không?"

"Hoặc có thể là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ?"

June thở phào nhẹ nhõm khi họ chỉ nói về visual mới của mình.

Anh đoán rằng nâng cấp khía cạnh này là một ý tưởng hay, đặc biệt là khi trận chung kết sắp diễn ra.

Có vẻ như June đến rất đúng lúc vì các cố vấn cũng xuất hiện ngay sau khi anh đứng vào vị trí hạng 8.

"Chào đại ca." Jisung hào hứng.

June gật đầu xác nhận. Sau đó anh liếc nhìn sang phía bên kia và thấy Ren - người thậm chí còn trông tệ hơn tuần trước.

June cau mày. 'Đứa trẻ này đã ngủ chưa vậy?'

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt khi giọng nói của Minho truyền qua loa. Lần này, anh MC song hành cùng với Bone - người có vẻ như đã cắt tóc mới.

"Chào buổi sáng các học viên! À, tôi tưởng 50 học viên là một con số nhỏ, nhưng hình như còn nhỏ hơn tôi tưởng tượng."

Bone. “Điều đó có nghĩa là chúng ta đang tiến gần đến trận chung kết! Tuy nhiên, chúng tôi vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng dành cho các bạn trước buổi diễn trực tiếp!"

Các học viên lẩm bẩm với nhau, cố gắng đưa ra giả thuyết về nhiệm vụ mà họ sắp phải đối mặt.

Trong thời gian này, mọi người thông thường đã chuẩn bị cho đêm chung kết.

Tuy nhiên, có vẻ như Azure đã quyết định bổ sung thêm một nhiệm vụ khác biệt so với các mùa trước của Rising Stars.

"Có thể là gì nhỉ? Em thực sự không thể đoán trước được họ sẽ làm gì."

June thở dài. Anh cũng không có ý tưởng gì về nhiệm vụ tiếp theo.

“Tôi chắc chắn rằng tất cả các bạn đều tò mò về nhiệm vụ tiếp theo. Vì vậy chúng tôi sẽ không tiếp tục tỏ ra thần bí nữa." Bone hào hứng.

Hai người cố vấn nhìn nhau chằm chằm trước khi đưa ra thông báo, đồng thời nói để tăng thêm hiệu ứng kịch tính.

"Bây giờ là lúc thực hiện Nhiệm vụ Sản xuất - Production Mission !"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 197: Quả báo



Hoon đã không tắm trong 16 ngày.

16 ngày trọn ven.

Lúc này q**n l*t của anh ta có cảm giác như được nhúng vào bê tông, nhưng hắn không quan tâm.

Cơn thịnh nộ của Hoon vẫn chưa nguôi ngoai sau khi chuyện của June được minh chứng.

Người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy thương hại anh chàng này, nhưng Hoon lại không bình thường chút nào.

Nỗi căm phẫn chỉ tăng lên mỗi khi anh ấy ta mở ứng dụng Navel rồi nhìn thấy khuôn mặt, tên của June văng tung tóe trên xu hướng và các trang tin nổi bật.

Vì vậy, hắn quay sang dành thời gian cho ước mơ mới của mình - trở thành một game thủ chuyên nghiệp.

Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi và hắn ta chí còn lọt vào top 20 máy chủ sau khi chơi liên tục 76 tiếng đồng hồ.

Thành thật mà nói, bất kỳ người nào cũng có thể đạt được thứ hạng đó nếu dành nhiều thời gian để giết boss và hoàn thành những nhiệm vụ tương tự.

Kết quả là Hoon nhận được lời mời phỏng vấn với một đội ngũ chuyên nghiệp hạng ba.

Họ có lẽ là đội tệ nhất giải đấu, nhưng với Hoon, có còn hơn không.

Hôm nay là ngày ký hợp đồng với quản lý đội nên anh ta đã cố gắng rửa mặt và gội đầu.

Tuy nhiên, phần cơ thể còn lại vẫn chưa được rửa sạch.

Hoon ngồi trước máy tính chờ người gọi. Cuối cùng, nhạc chuông cũng vang lên, hắn ta hào hứng trả lời cuộc gọi.

Tuy nhiên, thay vì người quản lý đội, Xin lại xuất hiện trên màn hình.

Hoon r*n r* khó chịu. "Cái gì?" Anh ta quát vào mặt cậu bé khốn khổ.

"Anh ơi!" Xin run rẩy thì thầm. "Xong rồi. Thực sự hết rồi."

"Mày đang lảm nhảm cái gì vậy? Tao có một cuộc phỏng vấn quan trọng bây giờ đây!" Hoon cáu kỉnh, với lấy một chai soda từ tủ lạnh mini.

"Anh đã kiểm tra Navel chưa?"

"Đm, chưa. Ứng dụng đó là thứ rác rưởi. Tao đang tập trung phát triển sự nghiệp game thủ rồi."

"Em nghĩ anh nên kiểm tra đi. Họ phát hiện ra rồi... Trường học đã liên lạc với phụ huynh của em và chắc họ sẽ đuổi em ra khỏi nhà mất!" Xin điên cuồng nói.

"Cái gì?"

"Họ biết, Hoon."

"Họ phát hiện được kế hoạch của chúng ta. Có những video lan truyền trên mạng... về việc chúng ta đưa tin sải sự thật về lý lịch của June."

Hoon nhanh chóng mở ứng dụng Navel. Đôi mắt chưng hửng khi thấy tên mình đang ở trong top thịnh hành cùng với Xin.

Đây là lần đầu tiên Hoon trở thành xu hướng trên mạng xã hội trong toàn bộ sự nghiệp.

Tuy nhiên, đây không phải là xu hướng quyến rũ mà hắn mong đợi.

Đứng đầu trang tìm kiếm là một bài đăng của người dùng 'MinMin', người đã tải lên một video rõ ràng về thời điểm hắn ta cùng Xin bầy mưu tính kế nhiều lần để kéo sự nghiệp của June đi xuống.

Hoon dần chết lặng khi đọc qua hàng ngàn bình luận ghét bỏ.

"Tao đã làm gì thế này?"

Sau đó, một thông báo xuất hiện từ tài khoản cá nhân, đó là từ nhóm chơi game đã liên hệ trước.

Trong Hoon tràn ngập hy vọng. Ít nhất anh ta vẫn còn cơ hội, phải không?

Phải?

"Sim Kwang-hoon thân mến.

Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng hội Liu Sir không còn tìm kiếm thành viên mới nữa. Mong bạn thông cảm!

Trân trọng.

Quản lý nhóm, ngài Liu."

Hoon ngồi sụp xuống như một cái xác vô hồn trên chiếc ghế máy tính kêu cọt kẹt.

Kết thúc.

"Tao xong rồi." Hắn lầm bầm. Cảm thấy thất bại trước tất cả, Hoon mở chai soda lạnh và đưa lên môi.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhổ nó ra khi không nếm được vị soda ngọt ngào quen thuộc.

"Cái khỉ gì đây!" hắn kêu lên, mùi clo, pho mát và chất cặn bã còn đọng lại trên vị giác.

Hoon mở to mắt nhìn cái chai lạnh lẽo trong suốt.

Thực ra đó là chai nước tiểu của chính hắn ta.

*****

Trong tòa nhà Azure...

"Nhiệm vụ sản xuất? Không phải là điều tôi đang nghĩ tới, đúng không?"

"Ồ, tôi nghĩ chúng ta đã biết câu trả lời rồi."

June thở dài.

"Như các bạn đã biết, buổi hòa nhạc Cherry Blossom sẽ diễn ra vào thứ sáu tuần sau. Azure đã được chọn để tổ chức buổi hòa nhạc nói trên nên Rising Stars sẽ không phát sóng trong tuần này."

"Tuy nhiên, đây thực sự là một tin tốt cho các bạn! Mọi người sẽ có hai tuần để chuẩn bị cho nhiệm vụ!" Bone thông báo.

"Tôi không biết đây là điềm tốt hay xấu nữa..."

"Tôi mong họ sẽ cho chúng ta ít nhất một tháng."

"Tôi không biết gì về sản xuất âm nhạc cả."

Minho cười khúc khích. "Tôi biết các bạn đang nghĩ gì. Và tôi hy vọng mọi người sẽ không sợ nhiệm vụ này. Các học viên, hãy coi đó như bước đệm để các bạn tiến đến trận chung kết!"

Bone gật đầu. "Thần tượng ngày nay không chỉ là những người biểu diễn. Họ được kỳ vọng là idol toàn diện với những kỹ năng vượt xa sân khấu."

"Các thực tập sinh là minh chứng cho điều đó. Các bạn đã thể hiện sự linh hoạt cá nhân bằng việc hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ phức tạp trước đây."

Minho reo lên. "Đúng rồi, Bone. Đó là lý do tại sao hôm nay chúng tôi ở đây để thông báo về Production Mission - một nhiệm vụ sẽ kiểm tra không chỉ khả năng biểu diễn mà còn cả kỹ năng hậu trường."

"Trong ngành công nghiệp âm nhạc hiện đại, thần tượng không chỉ là người biểu diễn mà họ còn là tham gia vào quá trình sản xuất, viết lời và hơn thế nữa."

Bone tiếp tục, giọng đầy nhiệt huyết. "Nhiệm vụ này là cơ hội để bạn bước vào vị trí của một nghệ sĩ thực thụ. Bạn sẽ chịu trách nhiệm tạo ra một màn trình diễn hoàn chỉnh, từ ý tưởng đến việc thực hiện."

"Các bạn sẽ viết lời bài hát, sáng tác nhạc, thiết kế sân khấu của riêng mình, và biên đạo các bước nhảy."

"Đây là cơ hội để học viên thể hiện khả năng sáng tạo và chứng minh rằng bạn có thể làm được nhiều hơn chứ không chỉ một nghệ sĩ biểu diễn."

Minho nói thêm với nụ cười an ủi. "Chúng tôi tin tưởng vào từng người trong số các bạn, vì vậy chúng tôi cho phép các bạn toàn quyền tự do để thực hiện."

"Nhiệm vụ này sẽ thử thách tính linh hoạt, sáng tạo và tinh thần làm việc nhóm. Vì vậy, hãy đón nhận thử thách này và để tinh thần nghệ thuật của chúng ta được tỏa sáng."

June giễu cợt trong lòng.

Tự do? Có bao giờ Rising Stars trao quyền tự do chưa.

Minho tiếp tục. "Nhưng tất nhiên, đây là Rising Stars và chúng tôi muốn khiến mọi thứ trở nên đầy thử thách."

"Ngoài việc tạo ra màn trình diễn, mỗi đội sẽ được chỉ định một thể loại cụ thể, một khía cạnh bắt buộc phải kết hợp vào màn trình diễn."

Bone. "5 đội, 5 thể loại, mỗi đội 5 thành viên. Chúng tôi không mong đợi gì ngoài màn trình diễn 5/5. Đó chính là Production Mission!"

"Phần thưởng thế nào ạ? Lần loại trừ sẽ giữ lại bao nhiêu người?" Lâm Chí hỏi.

Bone và Minho cùng cười khúc khích. "Đó sẽ là câu hỏi mà chúng tôi sẽ giải đáp sau buổi diễn trực tiếp!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 198: Ngày hội thể thao



Bone thông báo. "Thật may mắn cho các bạn, các thực tập sinh, lần này các đội nhóm sẽ không được ấn định trước."

"Chúng tôi sẽ quay trở lại lối đi truyền thống: để thực tập sinh có thứ hạng cao nhất chọn đội của mình."

Các học viên khác, đặc biệt là những người ở cấp bậc thấp hơn, r*n r* thất bại.

"Ash, tôi muốn có Ren trong đội của mình, nhưng tôi đoán Zeth sẽ chọn anh ấy ngay bây giờ."

"Có Ren trong đội là gian lận đấy. Cậu có thể chỉ cần ngồi một chỗ và không làm gì trong khi chờ cậu ấy đưa ra thành phẩm hoàn chỉnh."

"Phải không? Đó là điều tôi muốn làm ngay từ đầu."

June tặc lưỡi liếc nhìn các học viên phía sau. Ren chắc chắn nghe thấy họ đang nói.

"Zeth, thực tập sinh luôn đứng thứ nhất trong kế từ khi bắt đầu chương trình." Minho gọi và các thực tập sinh khác hưởng ứng theo.

Không thể chạm tới. Hiện tại, Zeth hoàn toàn không thể chạm tới được.

"Bạn có thể chọn 4 học viên khác cho đội của mình." Bone hướng dẫn.

Zeth gật đầu và lấy mic từ tay MC. Anh đảo mắt quanh phòng, trông có vẻ hơi mâu thuẫn.

Việc lọt vào top 25 khiến ngay cả học viên hạng nhất cũng phải lo lắng.

Thực tế là mọi người đều lo lắng hơn bình thường.

Đêm chung kết đang ở ngay trước mắt nên dường như số tiền cược lần này sẽ cao hơn.

"Đầu tiên là Yuri." Zeth nói, khiến thực tập sinh đứng thứ 11 thở phào nhẹ nhõm.

June gật đầu xác nhận. Ngoài Ren, Yuri là thực tập sinh còn lại có nền tảng vững chắc về sáng tác và sắp xếp bài hát.

"Jaeyong."

Và vào lúc đó, June biết rằng có điều gì đó ... kỳ lạ.

June liếc nhìn học viên bên phải và cau mày. Zeth không chọn Ren à?

"Jaxon, you're in my team, bro." Cậu bạn ồn ào vui mừng chạy về phía trước.

Hai người họ ôm nhau trước khi Zeth chọn thành viên cuối cùng của mình.

"Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng..."

Các thực tập sinh khác đều nín thở. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ muốn được Zeth chọn. Nó giống như tấm vé một chiều tới đêm chung kết.

Được biểu diễn cùng Zeth có thể thu hút Zetherealists và lọt vào đội hình ra mắt cuối cùng.

"Akira."

Akira nhìn Zeth với đôi mắt mở to, chỉ vào chính mình. "Tôi?"

Những người khác cười khúc khích trước phản ứng ngạc nhiên của anh.

Akira từ từ tiến lên phía trước, trong khi những người khác thì thầm ghen tị với đội của họ.

"Akira viết hòa âm cũng rất hay. Tôi ghen tị quá."

"Jaeyong giỏi rap. Bài hát của họ sẽ rất bùng cháy cho coi."

"Nhưng tại sao cậu ấy không chọn Ren? Có chuyện gì xảy ra à?"

"Casper, đến lượt cậu đấy." Minho nói.

Cậu thực tập sinh cao ráo đẹp trai tự tin bước tới phía trước. June cau mày khi nhìn vào bờ vai rộng của cậu học viên.

À, cậu ấy có dáng người tương tự như mình khi còn là Quân Hạo.

Không... Cơ thể của Quân Hạo chắc chắn thủ hút hơn, nhưng đứa trẻ này cũng không kém cạnh.

'Chắc chắn sẽ rất tuyệt.' June nghĩ.

Thật là bực bội vì dù June có cố gắng xây dựng cơ bắp trên cơ thể này thế nào đi chăng nữa, anh vẫn trông ... gầy gò!

"Bạn chon ai là thành viên đầu tiên của mình?" Bone hỏi.

"Ren." Casper trả lời không chút do dự.

Ren bàng hoàng, ngước lên khi nghe thấy tên mình.

June."Cậu đã được gọi."

"Oh." Ren nói, giọng khàn khàn. "Cảm ơn anh."

Nói xong, anh bắt đầu đi về phía trước. June cau mày khi quan sát Ren.

Chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra với cậu ấy.

"Daeho." Casper tiếp tục.

Học viên nghiêm túc bước lên phía trước với vẻ mặt bình tĩnh, vỗ nhẹ vào vai Casper như tỏ lòng biết ơn.

"Hmm," Casper nói, đang nghĩ đến người tiếp theo để chọn.

Anh ấy muốn một giọng ca giỏi và một người phù hợp với gu thẩm mỹ của nhóm.

Casper và Daeho đều cao ráo với thân hình lực lưỡng. Ren cao hơn, khoảng 1m83 nhưng lại có thân hình gầy hơn.

Casper tiếp tục nhìn quanh phòng cho đến khi bắt gặp đối phương.

"Jangmoon."

Khán phòng đột nhiên trở nên im ắng như thể họ không thể tin được rằng Jangmoon lại được chọn vào đội của Casper.

"Cậu ấy gọi cho tôi phải không?" Jangmoon lơ đãng hỏi C-Jay.

C-Jay thở dài, vai rũ xuống. "Tên khốn may mắn. Đi về phía trước đi."

"Ừ!" Jangmoon đi về phía đội của mình.

June nhìn đội trước mặt và lắc đầu. Sẽ khá tuyệt nếu được hợp tác với Ren vì kỹ năng sản xuất vững chắc của cậu ấy.

Nhưng June biết rõ bản thân không phù hợp với gu thẩm mỹ của họ.

Trước tiên, anh cần phải dùng quá liều kẹo dẻo BenBen để đạt được ngưỡng đó.

Rồi June đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi Casper nhìn chằm chằm vào mình.

Vì lý do nào đó, ánh mắt của Casper trông như có ... tà khí, khiến tâm trí June tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Ôi không.

Sự thật mà nói, Casper đã nghĩ đến một thành viên mà anh ấy thực sự muốn biểu diễn cùng.

Một lúc trước anh đã bí mật cầu nguyện cho Zeth không lấy đi thành viên mong muốn của mình.

Casper phải kiềm chế bản thân không nhảy cẫng lên khi Zeth không làm xáo trộn kế hoạch.

Anh chọn ba thành viên còn lại một cách bất chợt vì chỉ tập trung vào người đồng đội mong muốn nhất của mình.

"Thành viên cuối cùng trong đội của tôi sẽ là... June."

*****

June mím môi khi đứng giữa bốn cây cột cao. Chắc chắn, anh kém đồng đội chỉ khoảng một chục xăng ti mét.

Nhưng anh vẫn cao hơn một chàng trai châu Á trung bình. June thậm chí còn chạm tới phần trên cổ của Jangmoon!

June không hề ngắn.

Vâng anh Sáu chỉ ngắn hơn 10 xăng ti thui 🤭

Nhưng họ có nhất thiết phải bắt anh đứng ở giữa không? Bây giờ, June trông còn thấp hơn thực tế!

"Em rất vui vì chúng ta lại được biểu diễn cùng nhau một lần nữa, đại ca." Jangmoon rúc vào June.

Anh chỉ thở dài chấp nhận số phận. June liếc sang bên cạnh và thấy Casper đang nhìn anh như muốn nói điều gì đó.

June nhướng mày dò hỏi, nhưng Casper nhanh chóng quay đi.

Thật là một đứa trẻ kỳ lạ.

"Bây giờ các bạn đã được chia thành 5 đội, giờ chúng ta sẽ quyết định xem các bạn sẽ kết hợp thể loại nào vào màn trình diễn của mình." Minho thông báo, thu hút sự chú ý của các học viên.

“Xin đừng để những thực tập sinh có thứ hạng cao hơn chọn thể loại trước nữa!” C-Jay hét lên từ góc phòng.

"Đừng lo lắng!" Bone kêu lên. "Việc lựa chọn thể loại lần này sẽ không dựa trên cấp bậc nữa."

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm tập thể vang lên trong phòng.

"Vậy thì quyết định thế nào?" Bin hỏi

Minho và Gun hào hứng nhìn nhau. "Tất nhiên, chúng tôi không thể bỏ qua một yếu tố quan trọng khác trong Rising Stars!"

"Tuy nhiên lần này, tiền cược cao hơn nhiều. Các bạn không chỉ giành được những giải thưởng hấp dẫn mà còn có cơ hội được chọn thể loại màn trình diễn của mình trước tiên!"

"Hãy mặc áo đội tương ứng và gặp lại ở phía sau tòa nhà Azure 15 phút nữa. Đã đến thời gian vui chơi cho Ngày hội thể thao rồi!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 199: Not cute not me



"Wooh!" Jangmoon reo lên khi ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt. "Tôi luôn muốn ngồi ở đây khi còn học trung học."

"Tôi cũng vậy." Casper cười khúc khích.

Jangmoon nheo mắt nhìn anh. "Tôi cá là cậu luôn ngồi phía sau xe buýt."

"Tôi được kèm học ở nhà." Casper nói, khiến Jangmoon gật đầu hiểu ý.

"Tôi luôn ngồi ở phía sau xe buýt." June nói, ngồi cạnh họ. Bốn chàng trai kia nhướng mày nhìn anh.

"Vậy, anh là một đứa trẻ nổi tiếng à?" Jangmoon thở dài thất bại. "Chắc là vui lắm."

June nhíu mày. Những đứa trẻ nổi tiếng luôn ngồi ở phía sau? Anh chỉ ngồi ở phía sau vì những đứa trẻ khác không muốn ngồi cùng mình thôi.

Daeho. "Các cậu đã xem đại hội thể thao những mùa trước chưa? Phần thưởng thực sự rất hấp dẫn đó."

Casper cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt bừng bừng hơi lửa của Daeho. "Sao? Cậu muốn giành giải à?"

"Đúng vậy." Daeho nói không chút do dự. "Và được quyền chọn thể loại trước. Cậu không nghĩ đó là một lợi thế lớn sao?"

Jangmoon trả lời. "Có chớ. Nhưng tôi hào hứng với giải thưởng hơn. Năm ngoái, họ đã tặng tai nghe thực sự rất đắt tiền."

June không để ý và lướt điện thoại. Anh lặng lẽ cười mỉm khi thấy một video các loài động vật dễ thương được hiển thị trên trang nhất.

Tuy nhiên, June nhanh chóng cuộn xuống, anh đột nhiên thấy một chủ đề mới được đề xuất bên dưới một bài đăng về 'mèo đen'.

"Có phải chỉ mình tôi thấy June đang bớt dễ thương đi không?"

Lông mày June nhíu lại khi anh nhấp vào tiêu đề. Tính đến thời điểm hiện tại, bài đăng đã có hơn 12.000 lượt thích và 2.000 bình luận. Anh đọc bài đăng gốc, cau mày sâu hơn.

Trước hết, tôi chỉ muốn đăng một tuyên bố miễn trừ trách nhiệm.

Tôi yêu June hết lòng! Tôi thậm chí còn bỏ phiếu cho anh ấy mỗi tuần.

Nhưng hãy nói về sự thay đổi hình ảnh đột ngột của anh ấy từ cậu bé đáng yêu sang người đàn ông thu hút trong chớp mắt!

Mọi người còn nhớ những trò hề đáng yêu của June trong buổi thử giọng không? Anh ấy rất dễ thương và chúng ta luôn yêu mến sự ngu ngơ đó!

Nhưng gần đây, có vẻ như June đang biểu diễn những bài hát nghiêm túc, gợi cảm với những khái niệm đen tối hơn.

Tất nhiên, tôi vẫn sẽ ủng hộ lựa chọn của June! Nhưng tôi rất nhớ thời kỳ Little Meow Meow trước kia. Còn mọi người thì sao?

- Tôi đồng ý! Từ ballad buồn Mermaid Melodies đến Tie Me Up. Tất cả đều là những concept khá nghiêm túc.

- Nhưng June thực sự xuất sắc trong hình ảnh mới. Buổi thử giọng trước đây mang tính biểu tượng, nhưng nó khá là ngượng ngùng!

- Anh ấy đã cố gắng rất nhiều để hành động dễ thương, nhưng không được tốt lắm.

- Ừm, June hợp với concept nghiêm túc hơn. Tôi hơi thắc mắc về tính đa dạng và khả năng thích ứng của anh ấy. Nhưng June thì rất tài năng!

- Ờ thì, June chưa bao giờ dễ thương cả. Cậu ấy có ngoại hình cute nhưng lại không tận dụng tốt. June đẹp trai hơn là đáng yêu! Mọi người đã xem bài đăng của Choi Pablo chưa?

"Mình không dễ thương sao?" June lẩm bẩm. Sau đó, anh nhanh chóng nhắn tin cho Minjun.

June: Này, anh có dễ thương không?

Minjun không mất nhiều thời gian để trả lời lại.

Minjun: Dễ thương? Không đời nào! Một miếng bông cải xanh nhai nát còn dễ thương hơn anh í!

June không khỏi bất ngờ trước dòng tin nhắn. Không hiểu sao, anh cảm thấy bị xúc phạm.

Chắc chắn, anh không dễ thương! June chưa bao giờ nghĩ mình dễ thương.

Nhưng việc bị so sánh với một miếng bông cải xanh nhai nát thì thật vô lý!

"Này, chúng ta đến rồi," Jangmoon nói, khẽ huých vai anh. "Anh bận gì thế?"

June thở dài và nhìn thẳng vào mắt Jangmoon.

Anh muốn hỏi Jangmoon câu hỏi tương tự như đã hỏi Minjun, nhưng cuối cùng lòng tự trọng không cho phép June làm vậy.

"Không có gì, đi thôi."

*****

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống sân cỏ hoang dã, các thực tập sinh thần tượng tụ họp cho Ngày hội thể thao Rising Stars.

Những cuộc trò chuyện sôi nổi, và hầu hết các học viên đều háo hức bắt đầu ngày lễ hội.

Mỗi lần Mei Ling bắt June xem Rising Stars, đây là phần anh thích xem nhất vì được chứng kiến các thực tập sinh làm trò hề.

Tuy nhiên, giờ đây June cảm thấy khá kỳ lạ.

Dựa trên trí nhớ của anh, Rising Stars luôn có những trận đấu oái oăm.

Có một sân khấu được trang trí rất đẹp ở giữa sân bằng những biểu ngữ đầy màu sắc và ánh đèn lấp lánh.

Hòa vui cùng không khí phấn khích, hai bóng người xinh đẹp đột nhiên xuất hiện từ phía sau sân khấu.

Các thực tập sinh nheo mắt để nhìn rõ hơn, và vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra người bí ẩn.

Mimi và Kiera, cựu thành viên của GIRLS' EVOLUTION, bước lên sân khấu tạo nên làn sóng phấn khích trong đám đông.

Cảnh tượng hai cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục cổ vũ đã ngay lập tức nâng cao tâm trạng của các thực tập sinh.

"Này, có phải tôi đang mơ không?"

"Uầy! Suýt thì vãi ra quần!"

"Làn da của họ... thật lấp lánh!"

June liếc nhìn những thực tập sinh khác với vẻ mặt ghê tởm. Ai lại tè ra quần chỉ vì nhìn thấy hai người phụ nữ chứ?

Jangmoon gần như nhảy cẫng lên vì hai cô gái trên sân khấu.

Tuy nhiên, hai cựu thực tập sinh thậm chí còn không thèm để ý đến những thực tập sinh khác.

Kiera và Mimi liếc nhìn June, người thậm chí còn không thèm để mắt đến họ khi xuất hiện.

Trong tâm trí June kiểu. 'Quá trẻ. Họ gần bằng tuổi Mei Ling.'

Kiera khẽ thúc vai Mimi, cười khúc khích. "Đừng nhìn chằm chằm nữa."

Mimi lắc đầu và tập trung vào nhiệm vụ của mình. Với nụ cười rạng rỡ và năng lượng lan tỏa, cô làm chủ micro.

"Xin chào mọi người! Mọi người đã sẵn sàng cho một ngày vui vẻ và cạnh tranh chưa ạ?"

Các thực tập sinh reo hò ầm ĩ, nghe như một đội lính khi được cổ vũ.

Kiera thông báo, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Chúng tôi có một số trò chơi tuyệt vời dành cho các bạn ngày hôm nay. Nhưng nếu không hoàn thành tốt các nhiệm vụ, đội của mọi người sẽ gặp nguy hiểm!"

Mimi gật đầu đồng ý, mắt cô quét qua đám thực tập sinh. "Đúng vậy!"

"Trong ba trò chơi mà chúng tôi đã chuẩn bị:
Đội chiến thắng sẽ nhận được 10 điểm
Đội về nhì nhận được 8 điểm
Đội về ba nhận được 6 điểm
Đội về thứ tư nhận được 4 điểm
Và đội về cuối nhận được 2 điểm không mấy vui vẻ."

"Điểm số sẽ được công bố vào cuối buổi. Đội có nhiều điểm nhất sẽ giành được một số giải thưởng thú vị và đặc quyền được chọn thể loại bài hát cho nhiệm vụ tiếp theo!"

Kiera nghiêng người gần hơn vào micro, giọng nói du dương như âm nhạc rót vào tai các thực tập sinh.

"Bây giờ, các thực tập sinh, hãy bắt đầu bữa tiệc nào! Trò chơi đầu tiên của chúng ta là..."

Mimi và Kiera nhìn nhau, cùng giới thiệu trò chơi đầu tiên. "Bảo vệ công chúa!"

Mimi lại cầm micro, đôi mắt thể hiện sự phấn khích.

"Đây là luật chơi, mọi người ạ.
Mỗi đội sẽ có hai đại diện: một hiệp sĩ và một công chúa."

"Công chúa sẽ đội một chiếc vương miện đặc biệt. Đó là chiếc vương miện mà họ phải bảo vệ bằng mọi giá, cùng với hiệp sĩ của mình."

"Công chúa sẽ cưỡi trên lưng hiệp sĩ, cùng nhau tấn công các đội khác và giành lấy vương miện của họ."

"Đội cuối cùng trụ lại sẽ trở thành người chiến thắng!"

"Việc cần làm đầu tiên...! Hãy chọn ra một công chúa ngoan xinh yêu và những hiệp sĩ dũng cảm!" Kiera reo lên.

Các đội ngay lập tức bắt đầu xây dựng chiến lược.

"Tôi sẽ là hiệp sĩ." Zeth gồng cơ ngực.

Jaxon kêu lên. "Chúng ta thắng chắc rồi. Cơ bắp của cậu có thể siết cổ tôi đến chết đấy."

"Jisung!" đội kia hét lên. "Hãy trở thành công chúa đi! Cậu là người dẻo dai nhất ở đây."

Jisung khá ngại ngùng phản đối yêu cầu của đồng đội, cuối cùng cũng gật đầu.

Mặt khác, nhóm của June lại gặp khó khăn trong việc tìm kiếm một hiệp sĩ vì ba thành viên đều có thân hình lực lưỡng.

Daeho. "Jangmoon, đi đi. Cậu có thân hình to con nhất ở đây."

Jangmoon gãi gãi sau đầu. "Nhưng tôi không mạnh đến thế. Anh June còn mạnh hơn tôi cơ."

Casper. "Vậy thì tôi sẽ làm công chúa. Tôi đã tập luyện mấy ngày nay rồi."

Daeho đáp. "Từ từ đã, tôi chắc chắn là cậu sẽ làm tốt. Nhưng đối với công chúa... chúng ta cần một người nhẹ nhàng."

June vẫn còn mải mê trò chuyện với Minjun một lúc lâu nên đã bỏ lỡ hầu hết nội dung trò chuyện của cả đội.

Tuy nhiên, khi ánh mắt của họ hướng thẳng vào mặt mình, June chợt thoáng ớn lạnh.

Sau đó, mắt June mở to kinh hãi khi anh nhận ra nhóm đang ám chỉ điều gì.

"Không! Không đời nào!"
 
Back
Top Bottom