Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 150: Tie me up (1)



Đội Aglet nhanh chóng chuẩn bị khi được gọi tên.

June nhìn đồng đội và cau mày trước nguồn năng lượng lo lắng.

So với vẻ tự tin vừa rồi, họ trông cứng nhắc. Ngay cả C-Jay thường tự tin cũng tỏ ra nghi ngờ.

Và khi Team Risers đi xuống, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Zeth, Casper và Jaeyong thực sự chúc họ may mắn, June gật đầu nhẹ. Các thành viên khác cũng rất tốt bụng mỉm cười khích lệ họ.

Tuy nhiên khi Lâm Chí đến gần, June không khỏi cảm thấy ghê tởm.

"Đáng lẽ anh nên biểu diễn trước bọn em," Hắn nói với giọng trêu chọc nhưng ấn chứa sự nghiêm túc.

"Vậy thì có lẽ sự kỳ vọng dành cho sân khấu của anh sẽ không quá lớn."

SeHun mím môi mỉm cười. "Các cậu đã làm rất tốt."

"Đương nhiên. Và tôi chắc chắn rằng các cậu sẽ làm rất tốt, nhất là anh June đấy." Lâm Chí nói, liếc nhìn cậu học viên thờ ơ.

June phớt lờ hắn và tập trung vào đồng đội của mình.

May mắn thay, Zeth đã kéo Lâm Chí trở lại khu vực dành cho học viên để lại Team Aglet một mình.

Một lần nữa, June quan sát khuôn mặt các thành viên. Sau đó, anh thở ra một hơi thật dài.

"Các cậu đang lo lắng," anh quan sát.

"Tôi không biết," Se Hun nói.

"Đây là lần đầu tiên tôi biểu diễn cuối. Trước đó thường tôi chỉ biểu diễn khúc giữa chương trình, đó là lúc khán giả chưa kỳ vọng nhiều".

"Em cũng vậy." Jakob run rẩy nói. "Em chưa từng lo lắng như thế này trước đây."

C-Jay lặng lẽ gật đầu, trông xanh xao hơn trước.

June thở dài và xoa sống mũi.

"Các cậu đã luyện tập rất chăm chỉ," June nói, giọng ôn hòa nhưng cũng nghiêm chỉnh ra lệnh.

"Đây là thời điểm để ta tỏa sáng. Aglet cần cho mọi người thấy khả năng nội tại."

"Nhưng làm thế nào để thoát khỏi mớ thần kinh lo lắng này đây? Tim em cứ đập dồn dập không yên nãy giờ." Haesoo hỏi với vẻ đau khổ.

"Hãy chuyển năng lượng lo lắng đó thành sự tức giận. Đối với tất cả những người coi thường, đối với tất cả những người nghi ngờ và ghét bỏ, hãy biến nỗi sợ hãi đó thành nhiên liệu."

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, tiếp thu lời nói của June. Vẻ mặt e ngại của SeHun dần dần chuyển sang quyết tâm.

Bàn tay siết chặt của Haesoo thả lỏng, còn bàn tay run rẩy của Jakob thì vững vàng.

"Sau đó biểu diễn với sự tức giận. Hãy để nó tiếp sức cho niềm đam mê, năng lượng và mọi bước đi của các cậu trên sân khấu đó."

Nét mặt mọi người giãn ra một chút. Sự khó chịu, bực tức, những chông gai và tất cả những người nghi ngờ đã từng đánh giá thấp mình.

Mắt mỗi người đều hừng hực ngọn lửa quyết tâm cháy rực.

June phấn khởi.

"Hãy nhớ, chúng ta không chỉ biểu diễn cho những người từng gạt bỏ chúng ta. Mà tất cả còn biểu diễn cho chính mình, cho giấc mơ. Chứng minh cho họ thấy năng lượng đó."

C-Jay cuối cùng cũng nở một nụ cười. "Anh luôn biết phải nói gì lúc quan trọng. Nhưng chờ đã," anh lo lắng nói. "Giọng của anh vẫn còn hơi khàn và trầm, chắc là do anh ngủ quá nhiều."

June nhếch mép cười. "Không, nó hoàn hảo."

*****

Bầu không khí bên trong trường quay thiếu ánh sáng thật sôi động, đầy háo hức khi khán giả tiếp tục bàn luận về buổi biểu diễn cuối cùng.

Kang Minho bước trở lại sân khẩu, nét mặt sắc sảo nổi bật dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn sân khấu.

"Zeth thật điên rồ! Làm sao anh ấy có thể tiến bộ mỗi tuần được?"

"Casper là ngôi sao của chương trình. Cậu có thấy anh ấy trên cơ Zeth ở đoạn rap đó không?"

"Lâm Chí là nhất. Anh ấy hát nốt cao đó rất tuyệt."

"Tôi nghĩ anh ấy đã hát nhép đó!"

"Im đi. Cậu không chắc gì thì đừng có phát ngôn lung tung."

"Tớ muốn mang Stell về nuôi."

"Thưa quý vị, chào mừng trở lại," Minho thông báo.

"Màn trình diễn cuối cùng đêm nay là một màn trình diễn đặc biệt."

"Nhưng trước khi thưởng thức bữa tiệc âm nhạc này, hãy nhiệt liệt bày tỏ sự cảm kích cho tất cả các đội viên đã trình diễn được không ạ?"

Đám đông vỗ tay, thể hiện sự cảm kích đối với những thực tập sinh tài năng đã thể hiện hết mình.

"Đến với đội cuối cùng, chúng tôi có một lưu ý dành cho các bạn. Một bản phối được thực hiện trong nhiều tháng, được tạo ra bởi không ai khác ngoài bộ đôi nhà sản xuất nhạc rap nổi tiếng được biết đến với cái tên 'GROOVYTUNES'!"

Khán giả rất phấn khích trước cái tên này. Bộ đôi nổi tiếng tạo ra những bản nhạc rap đứng đầu bảng xếp hạng.

Sự tham gia của họ vào chương trình này làm dấy lên sự tò mò vô hạn.

"GROOVYTUNES?" Jia hỏi. "Không phải họ chỉ sản xuất nhạc rap thôi sao?"

"Đúng rồi," Bora cau mày.

"Thật kỳ lạ vì June vẫn chưa biểu diễn. Tôi tự hỏi liệu đội ngũ sản xuất có nói dối ràng June sẽ biểu diễn vào tuần này hay không. Có lẽ anh ấy vẫn đang ở bệnh viện."

Jia cũng cau mày. "Trừ khi June rap?"

"Nói luyên thuyên gì đó." Mimi nói.

"Chúng ta chưa bao giờ nghe anh ấy rap trong suốt chương trình. Với giọng hát như vậy, rõ ràng là June tập trung rất nhiều vào khía cạnh đó."

"Ừm, June không có kĩ năng 'rap' trong hồ sơ Rising Stars của mình." Bora nói thêm.

Jia thở dài thất vọng. "Vậy, chúng ta đến đây chẳng vì mục đích gì phải không?"

"Tôi đoán vậy."

"Nhân tiện," Jia nói, thay đổi chủ đề. "Cậu không định cởi áo khoác à?"

Mimi lắc đầu. "Tôi ổn!" cô kêu lên, mặc dù bên trong chiếc áo nỉ dày đang đổ mồ hôi.

Khi tiếng reo hò lắng xuống, Minho tiếp tục:

"Bài hát này, 'Tie Me Up', là một kiệt tác nhạc rap RnB chắc chắn sẽ khiến khán giả không nói nên lời."

"Không giống như những bài khác, tác phẩm yêu cầu các thực tập sinh tham gia viết lời rap của riêng họ."

"Không cần chần chừ gì nữa, hãy chào mừng đội cuối cùng của đêm nay nào!"

Ánh đèn sân khấu thay đổi, tập trung vào nhóm bảy học viên mặc trang phục toàn màu trắng.

Mỗi thành viên đều toát lên sức hút riêng. Họ đứng ở trung tâm sân khấu, sẵn sàng làm nên lịch sử mới.

Bộ phục trang màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu dịu nhẹ, tạo nên sự tương phản thanh tao trên nền tối.

Trang phục của mỗi thành viên là sự thể hiện độc đáo cá tính riêng của họ, nhưng tất cả đều có chung chủ đề là màu trắng tinh khiết.

"June đến rồi."

"Ôi chúa ơi. June thực sự đang ở đây."

"Tôi không thể tin được. Tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy đã chết."

"June rap à?"

Jia mở to mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào học viên ở bên cạnh đội hình. "Anh ấy ở đây," cô thì thầm.

Mimi cũng nhìn anh say đắm. "June trông...gợi cảm?"

Khán giả bắt đầu thì thầm, họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào June.

June mặc một chiếc áo sơ mi polo lụa phù hợp với chủ đề, chất vải bắt sáng tinh tế. Chiếc áo sơ mi được cởi ba nút đầu để lộ ra một phần cơ ngực.

Sau đó, giữa những lời thì thầm, một dòng âm trầm dồn dập cô đọng không khí, đám đông lập túc im lặng.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 151: Tie me up (2)



Sân khấu chìm trong bóng tối quyến rũ, sự chờ đợi căng thẳng như một bí mật bị cấm đoán.

Nhịp điệu mượt mà, quyến rũ của phím đàn tổng hợp và máy đánh trống vẫy gọi như một lời mời không thể cưỡng lại vào một thế giới ma mị.

Một ánh đèn màu đỏ dịu xuyên qua bóng tối và tắm sân khấu trong thứ ánh sáng gợi cảm.

Nó để lộ một bóng người đơn độc ở bên cạnh, đĩnh đạc với vẻ mê hoặc không thể cưỡng lại.

Đám đông cùng nín thở khi họ tập trung vào June. Anh lẳng lặng bước đi vào khu vực đèn chiếu sáng, trông không có vẻ say mê gì.

Ánh mắt của June vốn từng xa cách, đã trải qua một sự biến đổi.

Dưới ánh hào quang quyến rũ của đèn sân khấu, đôi mắt anh ánh lên một vẻ mãnh liệt vừa quyến rũ bí ẩn lại vừa khó đoán.

Họ đốt lên một ngọn lửa âm ỉ khiến những người chứng kiến đều rùng mình.

Không thể phủ nhận, đen tối, lôi cuốn, đôi mắt anh vẫy gọi, thách thức khán giả làm sáng tỏ những góc khuất ẩn giấu bên trong.

Có vẻ như việc không ngủ qua đêm đã mang lại cho anh một ân huệ rất lớn.

Các cố vấn không ngờ tới sự khởi đầu mạnh mẽ như vậy cũng nín thở tự hỏi liệu đây có phải là màn trình diễn mà họ đã đánh giá chỉ một ngày trước hay không.

Giai điệu bí ẩm vang lên, các thực tập sinh bắt đầu di chuyển với sự gợi cảm bẩm sinh khiến khán giả choáng váng.

Cơ thể họ lắc lư theo nhịp điệu. Sau đó, máy quay hướng đến Se Hun.

Phụ kiên nhẫn bạc tôn lên đôi tay trắng tinh tế, anh vẽ những hoa văn vô hình trong vô thức khiến khán giả như bị hút hồn.

"Tôi bị mắc kẹt trong cái mạng này, không thể thoát ra được,

Bị trói buộc vào một quá khứ không cho phép tôi được như vậy.

Tôi như đang chìm đắm trong ký ức

Tình yêu độc hại, đó là cơn bão trong biển cả của tôi."

Jaeyong là một rapper, anh nhướng mày ngạc nhiên khi nghe SeHun rap.

Anh không chú ý nhiều đến giai đoạn đánh giá cuối cùng của họ, nhưng anh chàng này thực sự khá tốt.

Có vẻ như khán giả cũng đồng tình, tiếp tục chăm chú theo dõi sân khấu.

"Anh là m* t**, còn em nghiện.

Từng cái chạm, từng từ, thật mâu thuẫn."

C-Jay rap những câu thoại do anh tự viết và khán giả bắt đầu say mê hơn với màn trình diễn.

Đoạn điệp khúc đầu tiên, giai điệu quyến rũ trở nên sâu sắc hơn, tạo tiền đề cho một sân khấu đầy mê hoặc.

Những người biểu diễn di chuyển đồng bộ hoàn hảo, thực hiện một động tác sóng cơ thể gợi cảm, một động tác lắc lư chậm rãi và có chủ ý.

June nhếch mép cười vì C-Jay không còn giống một con đỉa được rắc muối nữa.

Tuy nhiên, nụ cười nhếch mép đó đã được camera ghi lại khiến khán giả không khỏi bàng hoàng.

"Anh ấy thật quyến rũ."

"Tôi không thể thở được."

Mimi vẫn mặc chiếc áo nỉ dày, bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa. Cô từ từ cởi từng tay áo một, mắt vẫn tập trung vào màn trình diễn.

Gun đã khen ngợi June trong màn trình diễn "Skateboard Ride" không nghĩ rằng June có thể thực hiện được một vũ đạo gợi cảm như vậy.

Nhưng cậu ấy ở đó, dẫn đầu đội với một phong thái quyến rũ mà không có một chút hoài nghi, thiếu chắc chắn trong vũ đạo.

Cơ thể June như lụa lỏng, lướt mượt mà từ đầu đến chân, sau đó uốn cong đầy gợi cảm theo hướng ngược lại.

Cử chỉ gợn sóng lăn qua hông và dọc theo chiều dài đôi chân, mọi đường nét trên cơ thể anh đều được phô bày đầy đủ.

Đám đông bị mê hoặc bởi vẻ đẹp hình thể như bị cuốn vào trạng thái thôi miên, bị quyến rũ bởi vũ đạo uyển chuyển.

Phần tiền điệp khúc hòa vào phần điệp khúc, khán giả lại ngày càng mông lung mong đợi.

Sân khấu một lần nữa được bao phủ trong bầu không khí gợi cảm, ánh sáng mờ ảo và những người biểu diễn đã mang trong mình một điều gì đó đặc biệt.

Họ dứt khoát rút ra chiếc cà vạt lụa trắng từ trong túi.

"Bị trói, chìm trong đau đớn,

Không thể thoát khỏi nó, vẫn còn trong huyết quản tôi.

Trong sự dày vò này, tôi mãi mãi bị xiềng xích,

Với mỗi nhịp đập, ký ức vẫn còn."

SeHun hiện đang đứng ở giữa, ánh mắt dán chặt vào khán giả. Khoảnh khắc những sợi dây xuất hiện, chuyển động của anh mang một chiều hướng mới.

Với vẻ duyên dáng uể oải, anh quấn chiếc cà vạt lụa quanh cổ tay, buộc lại bằng chất liệu màu trắng.

Sự bổ sung bất ngờ của những chiếc cà vạt lụa đã gây ra một làn sóng chấn động đối với những người cố vấn, những người không hề biết gì về tình tiết mạo hiểm này trong màn trình diễn.

Biểu hiện của họ từ ngạc nhiên đến kinh ngạc. Sân khấu đã biến thành một thế giới của sự gợi cảm nguyên sơ và rõ ràng là ý nghĩa của bài hát 'Tie Me Up' đã được thể hiện một cách chính xác đến tinh tế.

Hông của Se Hun lắc lư theo nhịp điệu gây nghiện khi anh tiếp tục giao lưu với khán giả, mỗi cú hất cà vạt tán tỉnh đều mang theo một lời mời gọi ngầm.

Đồng đội bắt chước chuyển động của SeHun, cơ thể thuận theo nhịp điệu.

Mặc dù không ở trung tâm nhưng nhiều người trong đám đông không thể rời mắt khỏi June, chuyển động đầy trêu ngươi của anh khiến họ bị mê hoặc.

Cuối cùng cũng đến,

Cuối cùng cũng đến lượt June đứng ở vị trí trung tâm và lời bài hát rap mà chưa ai từng nghe ngoài các thành viên của Aglet, mọi thứ quay cuồng trong tâm trí anh.

Chính là nó.

Sức nặng của tất cả những ký ức và trải nghiệm đau đớn đè nặng trở thành một sức mạnh không thể phủ nhận thúc đẩy sự quyết tâm.

Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, trước khi anh bắt đầu rap, có một nhận thức tràn qua anh như một làn sóng hung hãn.

Anh nghĩ về tất cả những khoảng thời gian mình đã hy sinh, những người đã sa thải và đánh giá thấp đội, cũng như vô số thời gian anh bỏ ra để hoàn thiện màn trình diễn.

June đã làm việc rất chăm chỉ vì điều này.

Và anh sẽ cho họ chứng kiến.

Mọi người đều dường như nín thở. Ngay cả đội ngũ sản xuất cũng theo dõi đầy mong đợi.

Làm thế nào một Main Vocal có thể trở thành Main Rapper được?

Chỉ có một cách để tìm hiểu.

Với quyết tâm không ngừng nghỉ, June đưa chiếc cà vạt lụa lên môi, cầm sợi vải trắng quàng quanh cổ.

June bắt đầu rap cùng dòng cảm xúc mãnh liệt.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 152: Tie me up (3)Our best



Zeth ngồi trên mép ghế. Casper ở ngay bên cạnh tựa khuỷu tay vào đầu gối và chăm chú lắng nghe.

Vì lý do nào đó, họ không quá hài lòng với màn thể hiện cách đây không lâu - có lẽ họ cũng nhận ra rằng màn trình diễn trước đó của họ với June tốt hơn.

Và bây giờ, chứng kiến June làm rất tốt ở một đội mới khiến họ cảm thấy thật lãng phí.

Có vẻ như Riser đã đưa ra quyết định sai lầm.

Không ai trong số các thực tập sinh từng nghe June rap. Vì vậy, một số người mong đợi June sẽ thất bại nặng nề.

"Anh chàng này chưa bao giờ rap trước đây. Tôi không thể tin được Aglet lại cho anh ấy làm Main Rapper."

"Một ca sĩ giỏi như vậy chẳng lẽ là một rapper giỏi?"

"Mặc dù vậy, June thực sự rất quyến rũ. Tất nhiên là trong màn trình diễn này! Chỉ màn trình diễn này thôi!"

Nhiều suy đoán khác nhau, nhưng có một điều kiên quyết - tất cả họ đều không chắc chắn về kỹ năng rap của June.

...

"Trói buộc, quen với nỗi đau,

Có lẽ đây là số phận của tôi, nhưng ai có lỗi?

Tôi bị trói buộc trong xiềng xích nhưng lại ngọt ngào lạ lùng

Em là chất độc mà anh khao khát, hương vị của em thật độc đáo."

Câu rap của June như dung nham nóng chảy, chất giọng khàn đã giúp ích rất nhiều cho.

Anh đã luyện tập cả đêm và nó thực sự hiệu quả. Lyrics rất rõ ràng và flow lấn át bài hát.

Thực sự, June là một rapper hạng B.

'Lũ thua cuộc! Chúng mày nhìn đi!'

Cường độ và âm thanh mạnh mẽ khiến mọi người phải kinh ngạc. Jihyun mở to mắt ngạc nhiên.

Cô chủ yếu biết đến June với tư cách là một ca sĩ, và màn thể hiện tài năng rap bất ngờ này khiến cô hoàn toàn mất cảnh giác.

Khán giả cũng bị cuốn vào trạng thái xuất thần tập thể. Những tiếng reo hò ngắt quãng đoạn điệp khúc gợi cảm giờ đây dường như đã biến mất.

Khán giả đang lắng nghe từng lời một, sợ rằng ngay cả một lời cổ vũ nhỏ nhất cũng có thể khiến họ bỏ sót một âm tiết nào trong phần rap của anh.

"Tôi biết nó vặn vẹo, nhưng tôi không thể cưỡng lại được ngọn lửa.

Khi những sợi dây thắt chặt lại, tâm hồn tôi bừng cháy niềm khao khát,

Không còn chạy trốn khỏi câu thần chú ám ảnh này.

Tôi rất thích bị trói, em có thấy không?"

Thêm một lời chửi rủa khiến mọi người đều sửng sốt.

Tuy nhiên, nó không phản cảm cũng chẳng hề vô vị; thay vào đó còn thậm chí còn tăng thêm hương vị cho màn trình diễn.

Akira mới chỉ tỉnh táo lại một chút, lắc đầu với một nụ cười tự mãn.

"Đúng là tên điên chính hiệu, việc quái gì cũng có thể làm được."

Zeth, Casper và Jaeyong - những rapper tài năng nhất trong chương trình, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, và cùng với đó là một chút ganh đua.

Cứ như thể một đối thủ mới bước vào đấu trường.

Hầu như tất cả các học viên đều ngạc nhiên trước màn thể hiện tài năng của June. Tuy nhiên, có hai thực tập sinh dấu nhẹm đi sự cay đắng trong lòng.

Lâm Chí nằm chặt nắm đấm giữa hai đùi. Thái độ coi thường trước đó dường như là một ký ức xa vời, cảm xúc tự kiêu thay thế bằng sự bất mãn với tài năng của June.

Đó là một trải nghiệm khiêm nhường và hắn ghét phải hạ mình thừa nhận.

Kỹ năng của Lâm Chí tốt hơn June khi mới tham gia chương trình. Thế quái nào bây giờ lại có cảm giác như bị bỏ lại phía sau vậy?

Xin cũng không kìm được cơn tức giận. Khuôn mặt đỏ bừng vì thất vọng khi chứng kiến phản ứng ngây ngất của đám đông trước màn trình diễn của June.

'Đáng lẽ phải là của mình!'

'Đáng lẽ mình phải là thực tập sinh tự do được mọi người cổ vũ.'

Tuy nhiên June vẫn ở đó, làm chủ sân khấu bất chấp những nghi ngờ vây quanh.

Phần tiền điệp khúc, Aglet thay đổi đội hình và có thêm động lực từ phần rap mạnh mẽ của June.

Không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của anh mang lại lợi ích rất lớn cho nhóm, và khi SeHun quay trở lại vị trí trung tâm, cậu thậm chí còn nhảy mạnh hơn trước.

"Bị trói, chìm trong đau đớn,

Không thể thoát khỏi nó, vẫn còn trong huyết quản tôi,

Trong sự dày vò này, tôi mãi mãi bị xiềng xích,

Với mỗi nhịp đập, ký ức vẫn còn."

Bone không thể nói nên lời, tiếp tục kinh ngạc theo dõi sân khấu. Thật bất ngờ - sự cải thiện này.

Anh là người duy nhất ngoài Sun-Y đã từng nghe June rap trước đây và chắc chắn rằng chàng trai trẻ này không hề có kinh nghiệm rap.

Tuy nhiên, khi Bone tập trung tiếp thu flow và lyrics của June, anh càng kinh ngạc hơn. Ai mà có thể cải thiện nhanh chóng dược như vậy?

Các vocalist đảm nhiệm phần đầu bridge, giọng của họ hòa quyện rất đẹp trong tiếng nhạc cụ du dương.

"Ừ, tôi bị trói, đó là một thực tế méo mó.

Bị nhốt trong thế giới tàn bạo đau đớn này.

Những sợi dây ràng buộc này giống như những sợi xích làm bằng ren

Trong trang web phức tạp này, tôi đã tìm thấy vị trí của mình. "

Đó là phần rap cuối cùng, June nhìn vào camera, giao tiếp với nó như thể đang nói những lời đó với những người đã coi thường anh và nhóm.

"Tôi là người mà em khinh bỉ, thật ngây thơ

Và bây giờ, em là người nhìn tôi chằm chằm với vẻ hoài nghi.

Những vết sẹo em để lại, chúng không định nghĩa ngày mai của tôi.

Trong câu chuyện cây đắng này, tôi sẽ vượt lên trên sự đau khổ."

June thực lòng với tất cả những gì anh nói và điều đó tác động mạnh đến mọi người hơn họ nghĩ. Lúc này, không phải kỹ năng rap của anh để lại dấu ấn.

Chính cảm xúc nguyên sơ đằng sau mỗi âm tiết đã khiến họ không nói nên lời.

Trong số những người theo dõi có một số người đã từng gạt anh sang một bên, thậm chí còn không thèm bàn bạc với anh khi họ đưa ra quyết định với tư cách là một đội.

Khuôn mặt của họ trở nên u ám khi lắng nghe những câu từ đầy cảm xúc.

Lời bài hát phản ánh lại những quyết định trong quá khứ của họ, một lời nhắc nhở về việc họ đã đánh giá thấp tiềm năng của anh và loại bỏ anh mà không hề đắn đo.

Chắc chắn người sốc nhất chính là Sun-Y. Tim hắn nhói đau khi chứng kiến June trút hết tâm can vào màn trình diễn.

'Vừa này là cái gì vậy?'

'Mình đang cảm thấy xấu hổ sao?'

Sun-Y thâm chí còn không có cảm nhận đó khi bị chỉ trích trên các bài hát diss!

Phần dance break, khán giả vẫn trong trạng thái bàng hoàng và kinh ngạc với đoạn rap trước đó. Tuy nhiên, June còn có nhiều điều bất ngờ hơn.

Anh với lấy chiếc cà vạt lụa trắng hiện đang được quàng một cách ngẫu nhiên quanh cổ.

Thao tác nhanh nhẹn, anh kéo chiếc cà vạt lên tận mắt và buộc nó lại như một chiếc khăn bịt mắt.

Những tiếng thở hổn hển và thì thào vang lên trong đám đông với vẻ hoài nghi.

Khiêu vũ khi bị bịt mắt là một hành động táo bạo nhưng June đã thực hiện nó với độ chính xác vượt xa mong đợi.

Cơ thể anh di chuyển một cách duyên dáng và tự tin, từng bước đi và xoay chuyển đồng bộ hoàn hảo với đồng đội.

Khán giả ngạc nhiên trước sự ăn ý liền mạch trong màn trình diễn bất chấp thử thách bịt mắt thêm vào.

Đoạn điệp khúc cuối cùng, cả đội tập trung ở giữa sân khấu, đồng thanh hát.

Sự hòa quyện hài hòa giữa họ như một minh chứng cho sự đoàn kết và cống hiến của cả nhóm.

Giọng hát của June vẫn nội lực như ngày nào, tỏa sáng rực rỡ, nhấn mạnh với mọi người rằng anh không chỉ là một rapper mà còn là một vocalist đáng chú ý.

Việc June góp sức vào đã tạo thêm chiều sâu và cảm xúc cho bài hát, nâng lên một cấp độ khác khiến người nghe rùng mình.

Anh thậm chí còn hỗ trợ Haesoo ở high note vì June cảm thấy anh hơi hụt hơi.

Âm vực sáng chói, thanh khiết vang vọng khắp chốn, khiến nốt cao hát nhép trước đó trở nên nhục nhã.

Một cảm xúc sâu sắc bao trùm toàn đội. Hành trình đầy thử thách và quyết tâm của họ được gói gọn trong màn trình diễn này.

Nó không chỉ là một bài hát và điệu nhảy; đó còn là sự thể hiện mạnh mẽ niềm đam mê chung của họ.

Lời bài hát cuối cùng, June gỡ bỏ chiếc khăn bịt mắt.

Máy ảnh tập trung vào anh, ghi lại hình ảnh mái tóc rối bù, vết son lem luốc và đôi mắt vẫn cháy bỏng mãnh liệt.

Ở đó, anh ấy đứng như hiện thân hoàn hảo, một biểu tượng cho sự cam kết kiên cường và nguồn năng lượng nguyên sơ hoang dã mà cả tập thể đổ vào mọi khoảnh khắc trên sân khấu.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 153: Chương 153



Mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Bài hát lẽ ra phải s*x* nhưng sao lại cảm động thế này?

Tiếng vỗ tay do dự sau đó là tràng pháo tay như sấm.

"Awws" cả đội bắt đầu òa khóc.

Ban đầu June bối rối trước sự thay đổi phản ứng đột ngột, nhưng khi nhìn sang bên cạnh và thấy Se Hun với những giọt nước mắt chảy dài trên má, anh ngạc nhiên.

Người đàn ông là trụ cột của đội kể từ ngày đầu tiên...

Thực tập sinh, người luôn nở nụ cười trên môi bất chấp những thử thách và lời chê bai từ người khác... đang khóc.

Anh ấy là người đầu tiên khóc trong đội, ánh mắt buồn nhưng đầy tự hào.

Nhìn thấy leader khóc, những chàng trai trẻ khác cũng nhói lòng. Trước khi kịp nhận ra điều đó, họ cũng bắt đầu khóc.

"Ôi, đừng khóc!"

"Tại sao họ lại khóc? Mọi người đã làm rất tốt!"

"Tôi cảm thấy như mình cũng sắp khóc rồi." Jangmoon nói từ hậu trường. Jaeyong, một lần nữabcố giấu đi những giọt nước mắt. Tuy nhiên, Akira đã bắt quả tang anh.

"Lần thứ tư," anh trêu chọc.

Bone biết khá rõ về tình hình của đội, thở dài thương hại. "Những đứa trẻ này phải vấp ngã rất nhiều. Aglet là nơi hội tụ nhiều thành viên bị loại nhất."

Khán giả dù không biết họ đã trải qua quá trình như thế nào để có được màn trình diễn như vậy.

Nhưng họ vẫn cảm thông cho những người đàn ông đang khóc trên sân khấu.

Trong lòng June vô cùng hoảng sợ. Anh đứng ở trung tâm sân khấu, tất cả các đồng đội khác của anh đều rơi nước mắt.

Cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của khán giả nên June đành từ mình giải thích.

Trước khi các cố vấn kịp nhận xét, June có đôi lời phát biểu.

"Umm, thật là một lũ trẻ con khóc nhè phải không?"

Khán giả và cố vấn bật cười (trừ Sun-Y vẫn đang trong trạng thái sốc). Các thành viên khác của Đôi Aglet cũng cười khúc khích trong khi đang nức nở.

Mọi người không biết điều gì đã xảy ra với đội, nhưng cảm giác nhẹ nhõm và thích thú đã lấn át cảm xúc của khi họ kết thúc màn trình diễn.

"Nhưng nói một cách nghiêm túc, các thành viên đã luyện tập vô cùng chăm chỉ."

"Hiện tại, đó là điều mà chỉ chúng tôi mới hiểu, nhưng tôi muốn tất cả các bạn biết rằng chúng tôi biết ơn đến nhường nào vì được cho phép biểu diễn trước các bạn."

June co rúm người lại trước bài phát biểu "đầy cảm hứng" của mình. Nhưng vì là người duy nhất có thể nói lúc này, anh tiếp tục.

"Những người này," anh nói, liếc nhìn đôi mắt đầy cảm xúc của đồng đội.

"Là một trong những người tốt nhất mà tôi từng làm việc cùng. Và tôi thực sự muốn thấy họ tiếp tục thực hiện ước mơ của mình."

"Vì vậy, kể từ ngày hôm nay, xin hãy nhìn họ một cách thiện cảm hơn. Se Hun, Jakob, C-Jay, Taekyung, Haesoo và Seokhwa, tất cả các bạn đã làm rất tốt."

"Tôi chỉ muốn các cậu biết điều đó và từ bây giờ, tôi hy vọng những người bạn đồng hành hiện tại của tôi không còn nghi ngờ bản thân nữa."

"Các cậu đang theo đuổi một ước mơ chính đáng."

June nói những lời đó để an ủi, mong cuối cùng các thành viên sẽ ngừng khóc.

Tuy nhiên, có vẻ như lời nói của anh chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ khi họ bắt đầu khóc nhiều hơn!

Thậm chí một vài khán giả còn sụt sịt khi anh kết thúc bài phát biểu ngắn.

"Con mèo đen của chúng ta thật tốt bụng!"

June mím môi bực bội rồi hạ micro xuống.

Có lẽ anh không nên nói gì cả!

May mắn thay, các cố vấn quyết định cắt ngang sự im lặng.

Mặc dù họ có rất nhiều điều tốt và xấu để nói về màn trình diễn của các đội khác. Nhưng phần nào cảm thấy không nói nên lời về đội đặc biệt này.

"Nó...wow," Hyerin mở đầu.

"Đó là từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này. Tôi thậm chí không thể bình luận về những lỗi kỹ thuật mà các bạn mắc phải vì tôi cảm thấy như chúng là một phần của buổi biểu diễn. Các bạn thực sự đã làm rất tốt."

"Tôi không biết phải nói gì." Jihyun tiếp tục.

"Thành thật mà nói, tôi không kỳ vọng nhiều vào đội này. Nhưng các bạn đã chứng minh tôi sai. Tôi cá rằng GROOVYTUNES sẽ tự hào về màn trình diễn này."

"June," Bone đột nhiên lên tiếng, khiến June liếc nhìn anh. "Cậu có phải là thiên tài?"

June nhướng mày.

"Tôi tôi không thể giải thích bằng lời, nhưng tôi tin bạn đã tiến bộ hơn bất kỳ ai trong chương trình này."

"Những người khác hiện tại sẽ không hiểu tôi đang nói gì, nhưng mọi thắc mắc sẽ được giải đáp khi tập phim phát sóng. Hãy xem nhé, một cách trìu mến."

Khán giả bắt đầu phàn nàn, muốn tập phim được phát sóng nhanh hơn. Những người cố vấn khác cũng trở nên tò mò hơn.

Kiera thường không bình luận nhiều về màn trình diễn của đội khác, đã cầm mic lên khiến Đội Aglet nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cô gái đứng đầu mùa đầu tiên của 'Rising Stars', người có khí chất khác biệt hoàn toàn.

Mặt khác, thành viên cũ của cô - Mimi, lại khoác lên mình chiếc áo nỉ khóng lồ.

Tuy nhiên, khuôn mặt vẫn giấu đi bởi chiếc mũ trùm đầu lớn. Jia và Bora nhìn cô một cách kỳ lạ nhưng Mimi không bận tâm mà vẫn tiếp tục liếc nhìn June.

"Trong các nhiệm vụ Concept Mission, thường có một bài hát trở thành biểu tượng. Mùa đầu tiên là 'Girls Missing Home', mùa thứ hai, là 'Ugly U.' Mùa này lại là phần trình diễn của các bạn."

Khán giả thốt lên ngạc nhiên. Các thực tập sinh ở hậu trường cũng có cảm giác như bị một chiếc xe tải cán qua đặc biệt là Team Risers.

Những lời khen ngợi liên tục đổ về. Nhóm Aglet biết rằng họ đã cố gắng hết sức.

Có vấn khác tiếp tục phát biểu. Khi Rhino kết thúc phần bình luận, hội thảo quay về phía một người chưa thốt ra lời nào.

Anh chàng rác rưởi luôn cố gắng nói trong tất cả các buổi biểu diễn.

Anh ta thậm chí còn tận dụng cơ hội để được phát ngôn mấy câu nhận xét tiêu cực trước tiên. Tuy nhiên, lần này hắn lại là người lên tiếng cuối cùng.

"Anh có gì muốn nói không, Sun-Y?" Bone hỏi.

Sun-Y lắc đầu.

June nhếch mép cười khi chạm mắt với nam rapper.

Sun-Y ngay lập tức tránh ánh mắt của anh ta và hắng giọng. Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong đầu.

" Làm sao cậu ta có thể tiến bộ vượt bậc như thế được?"

Sun-Y cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Thực tập sinh này... thật đáng sợ.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 154: I 3 June



Khi Đội Aglet rời sân khấu nhưng khán giả vẫn còn vương vấn không thôi.

Mimi cảm thấy như mình sắp phát điên. Hình như cô càng thấy tự hào về June hơn thời gian cô ấy tham gia Rising Stars?

Bora cũng cảm thấy như vị trí của Ren trong trái tim cô giờ đã có một đối thủ cạnh tranh thực sự. Điều đáng lo ngại là cô thậm chí còn không nhớ bất kỳ sân khấu nào khác sau khi Đội Aglet biểu diễn.

Jia như thường lệ cảm thấy tự hào hơn những người khác. Cô không biết June và nhóm của anh ấy đã phải trải qua những gì để đến được vị trí hiện tại, nhưng có vẻ như họ đã trải qua một khoảng thời gian không hề dễ dàng.

Cô nóng lòng muốn xem tập phim.

Kang Minho quay lại sân khấu với nụ cười tự hào.

"Starlights thân quý ơi! Cứ như thế, Concept Mission đã kết thúc. Hãy chú ý theo dõi các bài hát vì các thực tập sinh sẽ thu âm trong vài ngày tới và phát hành ra sau khi tập phát sóng!"

"Bây giờ là thời gian chạy phiếu. Như tôi đã nói, lần này, các phiếu bầu cá nhân sẽ bị bỏ qua, vì vậy tất cả những gì bạn phải làm là bỏ phiếu trên ứng dụng Azure cho nhóm mà bạn cho rằng có màn thể hiện tốt nhất."

"Thời gian là 10 phút trước khi cổng bình chọn đóng! Các cố vấn đặc biệt cũng có quyền bầu chọn cho đội mà họ thích. Sau đó, chúng tôi sẽ gọi tất cả các đội lên sân khấu và công bố kết quả."

"Số phận của mỗi đội nằm trong tay các bạn, vì vậy Stars hãy bỏ phiếu một cách khôn ngoan nhé!"

Một lần nữa, Minho rời sân khấu.

Khi Team Risers biểu diễn, đa số các stars bị thuyết phục rằng không ai có thể thắng được Team.

Tuy nhiên, khi theo dõi Đội Aglet, mọi người không khỏi cảm thấy mâu thuẩn.

Jia, Bora và Mimi không lãng phí thời gian để bỏ phiếu cho Team Aglet, nhưng vẫn có những lời thì thầm do dư từ các Stars khác.

"Chúng ta có nên bỏ phiếu cho Skateboard Ride như đã dự định không?"

"Uh, tôi không biết. Tại sao trái tim tôi lại hướng về Team Aglet?"

"Cuộc bỏ phiếu này khó quá đi."

"Nhưng Team Risers có cần lợi ích này không?"

"Đúng hơn là Team Risers có xứng đáng nhận được lợi ích không?"

"Bỏ phiếu cho Skateboard Ride đi. Dù sao thì họ cũng sẽ thắng."

Các cố vấn đặc biệt cũng bỏ phiếu.

Kiera ủng hộ Team Sweet as Sugar ngay từ đầu, lướt qua tên đội cho đến khi cô nhìn thấy Team Aglet. Sau đó, cô bấm vào tên của họ để bỏ phiếu.

"Cô sẽ bỏ phiếu cho ai?" Jaeyun hỏi. "Tôi vẫn bầu cho đội của mình vì tôi là người dạy ho."

Kiera mỉm cười. "Bí mật."

Vì bỏ phiếu khá nhanh nên Kiera có chút thời gian để quan sát đám đông.

Cô nhớ lại những ngày ở Rising Stars, nhưng cô không bỏ lỡ trải nghiệm đó. Việc tham gia chương trình... có thể nói là rất căng thẳng.

Khi Kiera tiếp tục quan sát căn phòng, cô đột nhiên chú ý tới một fan girls trông kỳ lạ ở hàng đầu.

Chiếc mũ trùm đầu chế kín khiến cô nổi bật giữa đám đông

Kiera nghiêng đầu sang một bên bối rối. Tại sao lại có cảm giác như mình biết cô gái đó nhỉ?

Trở lại phòng chờ, Team Aglet đã trở lại.

June vẫn chưa sửa lại tóc và vết lem son nên vẫn có chút dư âm đọng lại.

SeHun huých vai anh thì thầm. "Cậu nên cài nút lại."

June nhìn xuống b* ng*c trần, nhún vai trước khi cài nút lại. Anh đang cài cúc áo thì có ai đó vỗ nhẹ vào vai.

Ngẩng đầu lên, June tưởng đó là đồng đội của mình, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy Casper đang nhìn lại với vẻ mặt khó hiểu.

June thở dài. 'Lại là anh chàng này à?'

"Cậu có cần gì không?" June hỏi.

Casper định mở miệng nói gì đó thì một staff hét lên:

"Các học viên, đã đến lúc công bố người chiến thắng!"

June hất tay Casper ra và chỉ về phía Team Risers. "Họ đang đợi cậu."

Sau đó, June bước trở lại sân khấu nhưng được rất nhiều bạn bè chúc mừng.

"Anh lại phản bội em lần nữa," Akira nói.

"Sao anh không nói với em là anh biết rap? Thậm chí còn rap tốt như vậy?"

June nhún vai. "Không tốt như thế đâu."

"Anh nói dối!" Jisung kêu lên. "Có điều gì mà anh không thể làm được không?"

"Tôi không thể huýt sáo." June thú nhận khiến họ bật cười.

"Anh đột nhiên thú nhận điều đó à?" C-Jay bật cười.

"Dù sao thì, anh thực sự đã làm rất tốt ở đó, thậm chí còn giỏi hơn trong quá trình luyện tập của đội mình. Anh có lén luyện tập thêm không vậy?"

"Tôi cá anh June là tài năng thiên bẩm! Đại ca của chúng ta đương nhiên phải giỏi mọi thứ." Minx cứ như chim non líu lo bên cạnh.

June không phủ nhận hay xác nhận. Một lần nữa, thừa nhận mình chăm chỉ là điều anh chưa quen.

Đúng là hệ thống đã cho anh nền tảng nâng cấp kĩ năng rap, nhưng anh cũng đã nỗ lực rất nhiều để hoàn thiện.

Khi họ bước lên sân khấu, người hâm mộ lại một lần nữa reo hò cổ vũ.

Đây là đêm ồn ào nhất, các fandom khác nhau muốn cổ vũ nhiệt liệt cho những người họ yêu thích.

Cách đây một lúc, June quá tập trung vào buổi biểu diễn nên anh ấy không có thời gian để quan sát các biểu ngữ mà họ giơ lên.

"Những người theo chủ nghĩa Zetheal đã chiếm được trái tim Zeth!"

"Ren, tình yêu mãi mãi của chúng ta
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 155: And the Winner is?



C-Jay bật cười trêu June. "Anh có một fandom khá lớn đấy."

"Nín ngay!" June đã mong đợi một khẩu hiệu dễ thương hơn.

C-Jay tiếp tục cười, nhưng trong thâm tâm cậu chàng hơi hụt hẫng.

Cậu cố gắng tìm kiếm trong biển người nhưng chẳng có thấy có slogan nào của mình cả.

C-Jay che giấu nỗi buồn bằng nụ cười tinh nghịch, tiếp tục chọc quê June.

Kang Minho bước lên sân khấu.

Khi quan sát các đồng đội khác của mình, C-Jay cũng cảm nhận được sự lo lắng sâu sắc của cả nhóm, ngoại trừ June.

Như thường lệ, rất khó tưởng tượng đại ca đang nghĩ gì.

Đại ca không quan tâm chút nào sao?

Sài bét, tính nhỏ nhen của June đã đạt đến một tầm cao mới.

'Tốt nhất là chúng ta nên thắng.'

Đối với tất cả các nhiệm vụ trước đây, June có dự đoán khi công bố người chiến thắng.

Anh cũng luôn lý trí với những suy đoán của mình. Chiến thắng trong nhiệm vụ đầu tiên là không thể vì kỹ năng vẫn đang phát triển và đội mà họ đối đầu rất nổi tiếng ngay cả trước khi chương trình bắt đầu.

Trong nhiệm vụ thứ hai, anh dự kiến sẽ giành chiến thắng. Một lần nữa, việc thua là điều gần như không thể xảy ra.

Với thứ hạng của đồng đội, kết quả đã rõ ràng ngay từ đầu.

Tuy nhiên, hôm nay June không muốn đoán mò. Anh chỉ đơn giản là muốn giành chiến thắng.

Không, June cần phải thẳng.

Anh ta có thể nhìn thấy khuôn mặt Lâm Chí từ đây, anh không muốn gì khác ngoài việc nhìn thấy vẻ thất bại của tên khốn nạn này.

Hắn đứng ngay đầu hàng Team Risers với tư cách là leader và vô cùng tự kiêu.

Lâm Chí đứng thẳng, hai tay khoanh lại một cách ngẫu nhiên, môi cong lên hôn gió tương tác với mấy fan nữ.

Đôi mắt quét khắp hội trường mong ngóng được khắc chiến thắng của mình vào đá.

Hát nhép, phân phối m* t**, hôn hít vớ vấn.

Được rồi, có lẽ thế là hơi quá đáng.

Nhưng June không thể làm khác được. Hôm nay anh thấy khó chịu hơn!

Bầu không khí tại hiện trường ngày càng căng thẳng.

Kang Minho bước tới, hắng giọng vào mic. Căn phòng chìm vào lặng im.

"Cậu nghĩ ai sẽ thắng?"

"Tôi không biết. Tôi bầu chọn cho đội chiếm được cảm tình của bản thân."

"Ai đó có thể tắt cái nhạc này được không? Hồi hộp quá!'

June thường bình tĩnh trước những thông báo như thế này, đột nhiên lại căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Và bây giờ là khoảnh khắc mà tất cả chúng ta đang chờ đợi. Tôi đang cầm trong tay tên đội chiến thắng nhiệm vụ Concept Mission lần này."

Từng giây phút kéo dài vô tận, các thực tập sinh nín thở chờ đợi Kang Minho tiết lộ kết quả.

Căn phòng tràn ngập sự căng thẳng không thể chịu nổi khi màn hình hiển thị tên các đội thi đấu, mỗi đồi kèm theo số phiếu bầu tương ứng.

"Đôi có số phiếu bầu thấp nhất và ở vị trí thứ 7 là... Team Thunder."

Jangmoon gật đầu, mím môi. Tất nhiên, anh đã đoán trước được kết quả này, nhưng anh vẫn không khỏi thất vọng.

Tuy nhiên, anh vẫn mỉm cười và vỗ tay, chân thành cổ vũ cho chiến thắng của bạn bè mình.

Mặt khác, Xin nắm tay thành quyền phẫn nộ. Cậu ta không mong đợi sẽ giành chiến thắng.

Nhưng ... vị trí cuối cùng? Thật không thể chấp nhận được! Sau đó, Xin liếc mắt về thực tập sinh cao nhất trong đội.

'Tất cả đều là tại mày hết - Jangmoon.'

Lần lượt thứ hạng các đội còn lại được công bố, số phận đang trong thế cân bằng.

'Break My Heart' và 'Brown Sugar Milktea' đứng ở vị trí thứ 3 và thứ 4, trong đó Team Sweet as Sugar chiếm vị trí cao hơn với số phiếu bầu ít hơn một trăm.

Cuối cùng, chỉ còn lại tên hai đội trên màn hình - 'Skateboard Ride' và 'Tie Me Up'.

Mọi người đều nín thở, mắt dán chặt vào màn hình, chờ đợi thời khắc quan trọng quyết định người chiến thắng trong nhiệm vụ.

Skateboard Ride được dự đoán sẽ giành chiến thắng. Trong số tất cả các nhiệm vụ cho đến nay Zeth chưa bao giờ thua.

Và với số lương học viên đứng đầu trong đội, họ không thể nào thua được.

Hơn nữa, họ đang phải đối mặt với một đội có phần lớn thành viên ở hạng 40. Họ được dự đoán là đội xếp cuối trong thời gian đầu.

Minho chuẩn bị đưa ra phán quyết cuối cùng.

Căn phòng bị chia cắt và sự căng thẳng dày đặc đến mức không thể cắt đứt bằng dao.

Sau đó, trong một khoảnh khắc dường như đi ngược lại sự mong đợi, màn hình hiển thị đội chiến thắng cuối cùng.

Tie me up: 589

Skateboard Ride: 491

June nhìn chằm chằm vào màn hình, ban đầu anh không thể hiểu được.

Có vẻ như anh đã quên mất cả những khái niệm Toán học cơ bản nhất khi nhìn chằm chằm vào hai số phiếu.

'589 có lớn hơn 491 không?'

[589 = 491 + 98.]

Họ thắng rồi.

June còn chưa định thần lại, trước khi kịp nhận ra thì anh đã bị nhấc bổng lên không trung.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 156: Lão Hổ



June đang làm gì ở trên cao thế?

Anh thực sự không biết.

Tất cả những gì June biết là đội anh thắng.

Họ thắng rồi!

Khi liên tiếp bị ném lên không trung như một đứa trẻ, anh cũng chú ý tới Lâm Chí.

Tuy rằng rất khó chịu nhưng hắn đang cố gắng che đậy. Nét mặt gượng gạo quá đấy.

Lâm Chí có thể che giấu cảm xúc rất tốt, ngoại trừ sự tức giận.

Hai người chạm mắt nhau, June nghiêng đầu, khoé miệng không nhịn được gợi lên biên độ, cười rộ lên, đôi mắt cong cong như trăng khuyết.

Lâm Chí tự hỏi liệu June có biết anh đang nghĩ gì trong lòng hay không.

Tuy nhiên, June né tránh ánh mắt của hắn.

"Họ thực sự đã thắng."

"Tôi không thể tin Zeth lại thua lần này."

"Hình như gian lận phiếu bầu thì phải."

"Cậu mới là người đang nói lung tung đấy. Tôi bầu chọn cho June mặc dù thực tập sinh yêu thích của tôi là Akira đây này."

Jia, Bora và Mimi đều hét lên vui sướng sau khi công bố người chiến thắng.

Đối với Jia, đây dường như là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong chương trình.

Sau vô số thử thách - June bị đâm, khuôn mặt bị lộ mà không có sự đồng ý của anh, tất cả những điều khác mà Jia thâm chí không biết.

Nhìn thấy anh chiến thẳng giống như một cái kết mãn nguyện cho một bộ phim.

Sun-Y mím môi khi nhìn Team Aglet vui mừng chiến thắng.

Thật không thể tin được. Làm thế nào một nhóm người tầm thường có thể giành chiến thắng trước một đội đầy quái vật như vậy được?

Nói tới rap, Sun-Y chưa bao giờ thắng được những nhân vật đứng đầu trong giới.

Anh ta không thể đánh bại, không thể tham gia cùng và thậm chí không thể bắt chước họ.

Cuối cùng, anh quyết định chống lại. Việc chê bai những nhân vật quyền lực và tạo ra drama đã trở thành tính cách của anh.

Đó là cách duy nhất giúp Sun-Y được công chúng công nhận.

Vậy nên đây chính là lý do tại sao anh ghét cách những kẻ ngốc này giành chiến thắng.

Thực sự có khả năng một người nào đó sẽ nổi tiếng chỉ bằng cách làm việc chăm chỉ thôi sao?

Thật là một câu chuyện khôi hài.

Sun-Y đứng dậy khỏi chỗ ngồi ngay cả khi đội sản xuất chưa ra hiệu.

"Sao cũng được. Ít nhất tôi đã hoàn thành công việc." Hắn lầm bầm.

Bước ra khỏi studio, Sun-Y ngồi ở một góc khuất và nhấn vào tên liên lạc - "Lão Hổ".

Sun Y: Ông vẫn sẽ chuyển tiền cho tôi chứ?

Lão Hổ: Cậu chỉ nhận được một nửa số tiền thôi. Khách hàng tiềm năng của tôi đã không thắng.

Sun-Y thầm nguyền rủa khi nhìn thấy số tiền mình đã nhận được qua thông báo ngân hàng.

"Mẹ kiếp. Thằng chó!"

Các fan hiện đã được hộ tống ra khỏi trường quay, còn các thực tập sinh bắt đầu thay đồ và quay trở lại ký túc xá.

Team Aglet ở hậu trường, vẫn chưa tin chuyện vừa xảy ra.

Jakob sụt sịt.

"Em đã cảm thấy nghi ngờ kể từ khi tham gia chương trình. Mặc dù đã rất cố gắng để vượt qua nhưng bản thân em không thể phủ nhận rằng gần đây mình không cảm thấy vui vẻ gì."

"Tuy nhiên, được ở trong đội và thậm chí còn giành chiến thắng thì em nhận ra lý do tại sao mình vẫn luôn theo đuổi giấc mơ này."

SeHun nói:

"Tôi cũng cố gắng nở nụ cười với các cậu. Hầu hết chỉ gượng ép mà thôi."

"Nhưng đêm nay, nụ cười của tôi là thật. Tôi cảm thấy thật tuyệt khi chiến thắng như thế này."

Haesoo:

"Em cũng được cười rất sảng khoái. Nhưng thật kỳ lạ. Em chưa từng thấy anh June cười bao giờ đâu."

June nhướn mày sau khi nghe thấy tên mình. Thành thật mà nói, anh không chú ý cuộc trò chuyện của họ.

Tại sao? Bởi vì June muốn ngủ ngay lúc đó.

"Cậu vừa nói gì cơ?" June hỏi, giọng côn đồ trong cơn ngái ngủ.

SeHun.

"Cậu cười lên cái coi! Cậu có biết con người thường mỉm cười khi hạnh phúc không?"

June nhún vai. "Tôi hạnh phúc, nhưng tôi không cần phải cười."

C-Jay.

"Haesoo nói đúng thật. Ngoài lần được tặng một hộp kẹo dẻo BenBen miễn phí thì em chưa từng thấy anh cười bảo giờ."

"Nó giống một nụ cười âm ỉ thì đúng hơn? Hay cười nhếch mép?"

June.

"Cười âm ỉ? Tôi cười vậy bao giờ?"

C-Jay.

"Có mà, mấy lúc anh nghĩ ra một ý tưởng mới hoặc ăn một món gì đó ngon miệng."

"Tôi thể hiện như thế bao giờ?" June bào chữa.

C-Jay.

"Sao cũng được. Ăn mừng chiến thắng chiến thắng thôi! Em vẫn chưa thể tin được."

"Mọi người có nhìn thấy biểu cảm như dẫm phải phân của những tên khốn đó không? Những kẻ đã đuổi chúng ta ra khỏi đội! Tôi cá là họ đang vô cùng hối hận chứ gì nữa."

"Aglet là mạnh nhất! Aglet số 1! Aglet bất bạ-"

SeHun thô bạo huých vào người C-Jay. "Anh làm sao vậy? Để em nói hết câu đã chứ."

SeHun ngượng ngùng cười và chỉ vào sau lưng June.

C-Jay mở to mắt ngạc nhiên, nhanh chóng mím môi lại. "Um, thực ra em đang khá mệt. Em đi nghỉ ngơi trước đây."

Các thành viên khác cũng nhận thấy hai bóng dáng cao lớn phía sau June và nhanh chóng chuồn cùng C-Jay.

SeHun mỉm cười vỗ lưng June. "Tôi cũng đi đây."

"Đợi đã-" June gọi lại, nhưng họ đã bỏ chạy. Anh định rời đi nhưng Zeth đột nhiên giữ lấy vai anh.

June thở dài chán nản đối mặt với hai rapper phía sau.

Jaeyong và Zeth trông như những chú cún con tội lỗi, mở to mắt nhìn anh.

"Các cậu muốn gì?" June hỏi.

Zeth gãi gãi sau đầu. "Xin chúc mừng. Các em đã làm rất tốt."

June nhướng mày ngạc nhiên. Anh nghĩ Zeth sẽ buồn vì không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thực ra cậu chàng trông khá bình tĩnh?

June lầm bầm.

"Cảm ơn. Chỉ thế thôi à? Vậy thì tôi đi đây."

"Đợi đã," Jaeyong níu lại, trông càng tội lỗi hơn. "Chúng em cũng chỉ muốn xin lỗi."

June khoanh tay trước ngực. "Để làm gì?"

Zeth thú nhận.

"Uhh, vì đã đuổi cậu ra khỏi đội, ... Lúc đó chúng ta đang ở thế khó và phải lựa chọn loại bỏ một thành viên."

"Em không có ở đó, nên bọn anh nghĩ đó là quyết định hợp lý nhất."

June thở dài.

"Nghe này, tôi hiểu tại sao các cậu quyết định như thế. Không có lựa chon nào khác mà."

"Nhưng liệu có quá đáng không nếu thông báo cho tôi biết trước? Tôi cũng là một thành viên của đội mà."

Jaeyong thở dài nhìn xuống đất. "Bọn em biết. Bọn em xin lỗi. Bọn em đã không suy nghĩ thấu đáo."

June.

"Sao cũng được. Tất cả đã là quá khứ rồi."

"Có nghĩa là anh tha thứ cho chúng em phải không?" Jaeyong hỏi.

"Tôi chưa nói thế bao giờ." June nhếch mép cười, tiến lại gần hai người.

"Nhưng tôi không còn tức giận nữa," anh nói, liếc nhìn bóng người ẩn sau thiết bị lớn.

Nhóc con Lâm Chí trốn không kĩ chút nào?

June tiếp tục, cố tình nói to hơn.

"Bởi vì chúng tôi đã thắng. Còn cái nốt cao đó à? Tôi không có hát nhép đâu."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 157: Bình nước tiểu



Xin vò mái đầu nhuộm xanh, anh ta ngạc nhiên khi thấy hơn năm mươi sợi tóc bị rụng ra.

"Gì thế này?" Hắn kêu lên và chạy đến chỗ gương trong phòng tắm. Xin rẽ tóc và nhìn thấy một vết hói nhỏ.

Có vẻ như hôm nay là một ngày xui xẻo!

Anh ta đã cống hiến rất nhiều cho màn trình diễn "Thunder".

Hắn thậm chí còn đi xa đến mức nhuộm tóc cùng màu với Zeth, nhưng lại phản tác dụng.

Xin thở dài, chải tóc ra sau để che đi chỗ hói. Anh nhận ra mình vẫn chưa liên lạc với Hoon và thông báo về kết quả cuộc thi.

Anh bước ra khỏi phòng tắm và tình cờ nhìn thấy Akira trong phòng.

"Sao vừa rồi cậu lại hét lên?" Akira cau mày hỏi.

Xin né tránh. “Ờm, tôi bị tào tháo dí thôi."

Akira gật đầu. “Cậu có đi được không?"

Xin gãi gãi sau gáy. "Đừng lo. Bồn cầu không bị tắc đâu."

"Được rồi," Akira nói. "Cứ cho tôi biết nếu cậu cần bất cứ thứ gì. Tôi có thuốc bổ sung chất xơ nữa đấy."

Xin lắc đầu. “Tôi ra ngoài một lát."

NXin rời khỏi phòng và bắt đầu tìm nơi để nói chuyên với Hoon - người anh trai đáng kính nhất của mình.

Hắn lang thang khắp các hành lang và căng tin nhưng không tìm được chỗ trống. Cuối cùng, anh quyết định chọn nơi cũ mà không bị ai quấy rầy.

Phòng bảo vệ, anh khóa cửa rồi bấm số liên lạc với Hoon.

Phòng này khá sạch sẽ và có mùi dễ chịu. Sau vài hồi chuông, cuối cùng Hoon cũng bắt máy.

Hoon: Hết rồi à?

Xin: Xong rồi.

Hoon: Thế nào rồi? Skateboard Ride có thắng không? Cậu có thắng đội June không?

Hoon hiện đang bị giam trong căn phòng nhỏ, tiếng mẹ anh lải nhải về việc bà là người duy nhất làm việc nhà vang vọng trong những bức tường mỏng.

Trên bàn trải đầy khoai tây chiên, nước ngọt và gói mì ramen ăn sống.

Tất cả đèn trong phòng đều tắt ngoại trừ chiếc đèn LED màu tím trang trí cho dàn máy tính.

Dưới máy có rất nhiều chai lọ chứa đầy nước tiểu.

Bây giờ khi đã trở lại nhà, Hoon lại một lần nữa khốn khổ - chỉ chơi game và ăn vặt suốt ngày.

Mới bị loại chưa đầy một tuần nhưng anh ta đã có một vòng bụng săn chắc.

Khi thua một ván game, hắn ta chửi bới thậm tệ một tràng dài.

Hoon chỉ có thể đổ lỗi cho một người.

"Ồ," Hoon hỏi. "Người chiến thắng?"

Xin thở dài. "Họ đã thắng."

"Thắng đội của cậu?"

"Không," Xin nhẹ nhàng nói. "Họ giành chiến thắng trong Concept Mission. Họ thâm chí còn thắng cả Skateboard Ride."

Hoon dừng lại một giây, con trỏ chuột di chuyển lên nút 'Start' của game.

"Cái gì?" Một lúc sau hắn hỏi lại, giọng nói khiến Xin lạnh sống lưng.

"Ừm... Thằng June giành chiến thắng? Đội bọn chúng còn nhận được 200.000 stars."

Hoon nằm chặt chai soda bên cạnh, một ít chất lỏng rỉ ra và chảy xuống chân.

Nó ấm?

'Sao lại ấm vậy? Mình vừa lấy từ tủ lạnh ra mà.'

Hắn nhìn vào cái chai và thấy chất lỏng màu vàng bên trong thay vì màu trắng lấp lánh trong suốt.

"Chết tiệt!" Anh lớn tiếng chửi rủa. Bình nước tiểu đổ nghiêng làm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng.

Cảm thấy thất vọng vì tất cả. Hoon đứng dậy, hét lên giận dữ rồi đấm một lỗ trên tường.

Mẹ Hoon nghe thấy tiếng động từ tầng trên, lắc đầu.

"Khi nào mình mới có thể sống bình yên đây?" Bà lầm bầm, tiếp tục rửa bát.

"A-anh ổn chứ, anh trai?" Xin hỏi, cảm nhận được sự tức giận của Hoon qua điện thoại.

Hoon tiếp tục th* d*c, nỗi sợ hãi của Xin càng tăng cao.

“Những bức ảnh tôi đã gửi," Xin nói, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Hoon.

"Anh xem qua chúng chưa? Anh có tin được không? Em nghĩ June rất giàu có."

"Mấy đứa bên cạnh nói nó sống trong một căn hộ nhỏ. Em nghĩ thằng June đang lừa dối mọi người."

"Im đi," Hoon quát, Xin ngậm miệng lại.

Hoon nhắm mắt lại một giây và cố gắng bình tĩnh.

'Mình vẫn chưa thể mất bình tĩnh được. Thằng June, mày phải trả giá.'

“Tôi đã xem ảnh rồi," anh bình tĩnh nói, giọng quay ngoắt 360 độ khiến Xin càng thêm sợ hãi.

Hoon dường như không còn là chính mình nữa.

Giọng anh nghe có vẻ... tuyệt vọng.

Hoon ngừng chơi game, bình tĩnh lại. Anh ta ngồi xuống, phớt lờ tiếng chiếc ghế phát ra âm thanh kêu cọt kẹt, rồi tìm kiếm một bài post trên Navel.

Hắn ta đã rất tuyệt vọng và cố bới lông tìm vết mấy bài báo lá cải để có được chứng cứ phục thù.

Sau nhiều đêm mất ngủ, cuối cùng anh cũng đọc được bài báo...

Đó không phải là một cuộc thảo luận lớn giữa công chúng vì nó liên quan đến các cổ đông của Azure - một điều gì đó nhàm chán trong mắt người dân bình thường.

Nhưng Hoon có thể phóng đại tin đồn ra hơn thế.

Hắn ta cần một chứng cứ chặt chẽ hơn.

"Đôi giày đó." Hoon bắt đầu. "Nhìn vào hộp, tôi đoán là phiên bản giới hạn."

"Và ngày mai, Xin. Tôi cần cậu theo dõi anh ta."

“Việc đó sẽ giúp ích gì cho chúng ta?" Xin hỏi.

“Hãy tin tôi," Hoon nói, nhìn chằm chằm vào bài báo trên máy tính.

"Tôi hiện có linh cảm rất tốt."

Hoon cúp máy, nở một nụ cười khúc khích đầy hưng phấn.

Nhưng tiếng cười đó dần chuyển thành những tràng cười lớn, khiến mẹ của Hoon nghĩ rằng con trai bà bị điên.

Xin thì thầm: Choi Joon-ho. Tên khốn ranh ma, láu cá.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 158: Overloaded



June cuối cùng cũng được ngủ thoải mái sau một tuần đầy những sự kiện mệt mỏi.

Hoang đường.

Làm sao June có thể ngủ yên ở đây được?

5 giờ sáng, sau ngày biểu diễn trực tiếp, một nhóm hỗn loạn bước vào phòng phá vỡ sự bình yên vốn có của anh.

"Tôi vẫn còn buồn ngủ." Akira ngáp ngắn ngáp dài mở cửa phòng.

Lúc đó June đã dậy rồi. Anh không phải kiểu người ngủ say như Jisung mà rất nhạy cảm với âm thanh cũng như chuyển đông.

"Sao lại đánh thức bọn tôi sớm thế, C-Jay? Tự nhiên mới sáng sớm lại gọi cho tôi." Jisung cũng ngái ngủ y chang.

C-Jay ngượng ngùng nói: Xin lỗi! Đồng hồ báo thức hỏng và dừng lại đúng 8h sáng. Tôi đã tắm rửa xong rồi nhận ra mới có 5 giờ nên sáng đây làm phiền mọi người...

Cả nhóm đến bên giường June và bắt đầu lay anh dậy.

"Anh...Anh...dậy đi anh."

"Dậy đi anh ơi, muộn học rồi!"

"Anh ấy chết rồi à?"

"Im đi, Jangmoon. Đừng đùa thế."

“Nhưng anh ấy không có động tĩnh gì cả."

"Có lẽ nên để đại ca ngủ. Anh ấy đã có một tuần khó khăn."

'Đúng rồi. Để mèo đen yên và để nó ngủ đi.'

June tiếp tục diễn, mong nhóm thực tập sinh ồn ào sẽ rời đi và để anh nghỉ ngơi.

C-Jay ngoan cố: Không được. Đây là ngày cuối cùng của bọn tôi ở đây cho đến khi quay tập loại trừ rồi.

Đối với C-Jay, đó không hẳn là lý do chính. Họ sẽ quay tập phim loại trừ vào thứ Tư, có nghĩa là sau đó anh có thể sẽ không gặp lại họ nữa...

Xếp thứ 46 trong số tất cả các thực tập sinh, việc lọt vào top 25 là điều quá khó khăn.

"Rốt cuộc phải làm gì đây?" Jangmoon hỏi.

C-Jay vui vẻ đề nghi: Chạy bộ đi! Chúng ta chưa đến sân chơi gần Azure phải không? Đã hơn một tháng rồi chúng ta chuyển vào mà chưa tới đó bao giờ.

Jisung ngượng ngùng nói. "Tớ cũng muốn đi."

Akira vừa nói vừa ngáp: Vậy thì đánh thức đại ca dậy đi. Nếu anh ấy không muốn tỉnh lại tạt một gáo nước lạnh vào mặt là xong.

Mắt June giật giật trước lời đề nghị của Akira.

C-Jay: Ý tưởng không tồi.

Không đời nào.

June không muốn dậy sớm, chắc chắn cũng không muốn bị dội một gáo nước lạnh. Anh mở mắt và định ngồi dậy nhưng đã quá muộn.

June còn chưa kịp gượng dậy thì ai đó đã tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt khiến anh sôi máu.

June thực sự rất ghét cái lạnh.

Anh mở mắt ra, bắt gặp bốn ánh mắt tội lỗi. "Ối?" C-Jay kêu lên, ôm chặt chiếc cốc thủy tinh.

June nhắm mắt điều hòa nhịp thở, không muốn sáng sớm lại gây lộn với mấy "người anh em chí cốt".

"Tốt nhất là cậu nên có lý do chính đáng để đánh thức tôi dậy sớm như vậy và tạt nước vào mặt tôi."

C-Jay nói với giọng không chắc chắn: Hôm nay chắc là ngày cuối cùng bọn em ở đây rồi. Vì vậy, em quyết định chạy bộ ở công viên cạnh tòa nhà.

"Chúng ta sẽ gặp nhau vào thứ Tư.” June nói, giọng đấy sát khí.

Họ cười khúc khích một cách lo lắng. "Dù sao thì bây giờ anh cũng đã tỉnh rồi."

Jangmoon mỉm cười. "Vậy thì đi thôi! Tất cả bọn em sẽ không thể đi mà không có anh. Anh là một phần không thể thiếu trong tình bạn này mà."

June định mắng họ nhưng cảm nhận được sự chân thành của Jangmoon. Cuối cùng, anh thở dài và ngồi phịch xuống giường.

June càu nhàu: Được rồi. Tôi sẽ gặp các cậu ở công viên. Đợi tôi tắm rửa sạch sẽ cái đã."

Jisung kêu lên: Tuyệt vời! Chúng tôi sẽ chờ ở chỗ xích đu nha.

June gật đầu không lời nào và nhìn họ rời khỏi phòng anh. Sau đó, June đột nhiên nhoẻn miệng cười nhẹ.

"Tình bạn?"

Nghe có vẻ hay đấy.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 159: Overloaded



June tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng thay một chiếc áo sơ mi và quần thể thao đơn giản.

Sau đó anh đi đôi giày của mình vào - đôi giày bata đã cũ nát mà có lẽ Choi Joon-ho đã có từ rất lâu rồi.

Đế giày thì mòn đi và hai bên trông như thế đã dính vết bẩn trên khắp các nẻo đường ở Seoul. Thiết kế giả da bị tróc vảy, lớp polyester thì mỏng như tờ.

June xỏ giày vào, kéo dán chắc cũng đã lâu lắm rồi nên đế giày bị bỏng ra.

June thở dài. Chạy trốn khỏi mấy fangirl lớn tuổi rồi đi quanh Itaewon để tìm Choi Pablo; không bong đế mới lạ.

Anh lục lọi đồ đạc, hy vọng sẽ tìm được thứ gì đó để mặc.

Đúng như dự đoán, chẳng có gì cả.

Đang đùa ai vậy? June chỉ có một đôi giày thôi sao?

Lần duy nhất anh có thể mặc quần áo chất lượng tốt là khi biểu diễn.

"Đợi đã." anh lầm bầm, nhớ lại đôi giày anh nhận được từ Choi Pablo.

June mở hộp ra và cau mày khi nhìn thấy bên trong có một đôi giày bata tưởng chừng đơn giản.

Nó ... trông khá cổ điển. Đó là một đôi giày cao cổ màu trắng nhạt với một ngôi sao màu xanh đậm thêu nổi trên bề mặt.

June không quen với thương hiêu này. Ở bên hông giày có một chữ ký cũng được viết bằng màu xanh lam.

"MJ, 2002?" Jun lầm bầm.

June tiếp tục kiểm tra chiếc giày từ trong ra ngoài, anh nhận thấy một chút ánh sáng lấp lánh dưới đế nữa.

Nó chắc chắn trông đắt tiền, nhưng chỉ là giày! Có thể đắt đến mức nào chứ?

Không chút do dự, June xỏ đôi giày vào, ngạc nhiên là chân anh vừa vặn hoàn hảo.

June đặt lại hộp giày dưới chân giường.

Anh dừng lại khi nhìn thấy đồng hồ và phiếu ăn uống mà Pablo đã đưa cho anh.

C-Jay có nói qua: Xin lỗi! Đồng hồ báo thức hỏng và dừng lại đúng 8h sáng.

'Có lẽ nên đưa nó cho cậu ta.'

*****

Xin không biết mình trốn trong bụi rậm vào sáng sớm để làm gì. Nhưng sau khi Hoon gửi cho anh một bức ảnh selfie và một tin nhắn dài về việc Xin là người bạn tuyệt vời nhất mà mình từng có.

Xin biết anh phải làm cho Hoon tự hào.

Thế là anh ta ngồi đó, trốn trong bụi rậm theo dõi nhóm chàng trai ngồi bên xích đu.

"Đại ca đây rồi!" C-Jay kêu lên khi June bước về phía họ.

June ngáp dài ngồi trên một trong những chiếc xích đu, nhắm mắt lại và dựa vào sợi dây xích lạnh lẽo.

Bốn người còn lại nhìn anh phá lên cười.

"Cái gì?" June cáu kỉnh, chăm chăm nhìn họ.

"Không có gì, không có gì." Akira nói. “Em chỉ không biết là anh lại thích những chú vịt con thế đấy."

June càng nhíu mày sâu hơn. “Những chú vịt con?"

Anh cảm thấy một vết lõm kỳ lạ trên mông mình giống như một cái đầu củ hành, hay đại loại thế?

June đang ngồi trên một trong những chiếc xích đu kỳ lạ có hình dáng giống con vịt con dành cho trẻ nhỏ.

Anh nhanh chóng nhảy ra khỏi chiếc xích đu nhỏ xíu.

"Ôi chúa ơi. Ước gì tôi có thể chụp được bức ảnh đó."

Họ không phải bận tâm. Xin đã chụp rồi và anh ta lại cười cười quan sát bức ảnh.

Nó khá dễ thương.

Tất nhiên là con vịt. Con vịt nhỏ thật dễ thương.

Xin nhận ra rằng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi giày June đang mang khi quan sát. Đây có phải là đôi giày được giấu bên trong chiếc hộp danh giá?

"What the fu**!"

Xin giật mình.

C-Jay: Đôi giày anh đang mang. Anh lấy cái đó ở chỗ quái nào thế?

June thờ ơ nhìn xuống, nhún vai đáp lại: Có người cho tôi.

C-Jay hỏi, đôi mắt mở to hết cỡ: Họ cho anh? Miễn phí á?"

June nói: Ừ. Đó là một món quà.

Jangmoon hỏi: Tại sao lại có người cho miễn phí được? Đôi giày này đáng giá cả gia tài chứ không ít đâu.

C-Jay không kìm được sự tò mò, cúi xuống đất và kiểm tra đôi giày.

"Gì thế?" June kêu lên, cố đẩy C-Jay ra nhưng cậu ta vẫn quỳ dưới chân anh, nắm chặt đôi giày như thết chúng là món đồ quý giá nhất trên đời.

Akira cũng nghiêng đầu quan sát đôi giày của June. Là một người hâm mộ bóng rồ cuồng nhiệt, anh cảm thấy đôi giày này trông rất quen mắt.

C-Jay lại đột ngột đứng phắt dậy.

"Đại ca, anh có biết đôi giày này quý giá như thế nào không? Đây là đôi giày mà MJ mang đi thì đấu trong trận chung kết bóng rổ năm 2002! Thậm chí còn có chữ ký của anh ấy ở ngay đó."

"Cái gì?" Akira kêu lên với đôi mắt mở to. "MJ? Mikey Jouse? Cầu thủ bóng rổ huyền thoại nhất mọi thời đại?"

"Đúng vậy." C-Jay phản hồi.

June cau mày quan sát chữ trên mặt vải lần nữa. Có một chữ "MJ" mờ được viết bằng mực xanh. Ai mà biết đó là Mikey Jouse?

June lên tiếng: Sao thế? Có rất nhiều giày MJ được bán lẻ. Nó thậm chí không đắt đến thế.

C-Jay tặc lưỡi, lắc đầu: Chắc chắn rồi, có rất nhiều đôi giày MJ được bày bán khắp nơi. Nhưng đôi giày anh đang mang là độc bản duy nhất trên toàn thế giới! Anh thậm chí không thể mua được với số tiền lương cả năm trời đâu.

June lắc đầu vẫn không tin. Vậy tại sao Choi Pablo lại tặng anh miễn phí?

Mấy người vẫn tiếp tục ngắm nghía đôi giày, June lấy chiếc đồng hồ từ trong túi quần thể thao ra.

"Tôi nghe nói đồng hồ của cậu bị hỏng sáng nay. Cầm tạm lấy cái này." June đưa cho C-Jay một cái hộp bằng vải nhung.

C-Jay háo hức chộp lấy món đồ miễn phí. "Aww, anh quan tâm em à?" anh thủ thỉ, June lắc đầu.

Những người khác tụ tập quanh C-Jay, cũng bị thu hút bởi món đồ mới.

Sau đó, C-Jay mở hộp, họ không nói nên lời.

Colexx

C-Jay gần như không thể tin được rằng mình đang cầm trên tay một món đó quý như vậy.

C-Jay hỏi lại: Anh đang đưa cái này cho em ... miễn phí?

June thản nhiên gật đầu: Ừ, cái cũ của tôi vẫn hoạt động tốt. Tôi không thích kiểu dáng to bản lắm. Nếu cậu không thích thì có thể cho người khác.

C-Jay hung hăng lắc đầu: Không, không. Em sẽ giữ cái này.

Sau đó, C-Jay kéo mọi người sang một bên giống như một cuộc họp khẩn cấp.

June nhìn họ một cách kỳ lạ nhưng chẳng suy nghĩ gì. Anh có chút thời gian để chợp mắt trong khi họ suy đoán vô ích.

C-Jay thì thầm: Tôi không hiểu. Tại sao đại ca lại tặng tôi một chiếc đồng hồ Colexx?"

Jangmoon: Chẳng có ý gì cả. Đáng lẽ anh nên đưa nó cho tôi.

C-Jay mắng lại: Đó không phải là vẫn đề. Vấn đề là đại ca cũng đang đi đôi giày phiên bản giới hạn của MJ. Đại ca có đủ tiền trả không?

Akira cười khúc khích: Tất nhiên là không trả nổi rồi. Với những món đồ như thế, anh ấy phá sản chắc luôn.

Jisung hỏi: Giả sử đại ca có khả năng chi trả thì cớ gì anh ấy phải ở trong căn hộ nhỏ đó chứ?

Bốn người nhìn June đang ngủ gật trên chiếc xích đu. Có vẻ như anh không quản tâm xưng quanh lắm.

Jangmoon: Và tại sao đại ca lại mặc quần áo như vậy? Ông tôi trưng diện còn đẹp hơn.

C-Jay mím môi và đặt tay lên tim, hành động sến súa đầy chân thành.

“Đại ca chắc hẳn rất giàu có, nhưng anh ấy không muốn chúng ta cảm thấy tồi tệ a."

Xin nghiêng người lại gần hơn nhưng không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Đó là lý do tại sao anh ấy vẫn rất chăm chỉ ngay cả khi mình giàu có." C-Jay tiếp tục nói, gần như sắp khóc. Những người còn lại đều gật đầu đồng ý.

Đúng lúc đó, June cuối cùng cũng tỉnh dậy và thấy bốn người họ đang nhìn mình với ánh mắt đầy cảm xúc.

June nhướng mày: Làm sao?

Jisung lắc lắc đầu: Không có gì cả ạ. Chúng em chỉ... ờm chúng em chỉ đói thôi!

June nhăn mày nhìn đồng hồ: Cũng đến lúc ăn sáng rồi.

Nói xong, anh lấy phiếu giảm giá từ trong túi ra: Các cậu có muốn ăn ở nhà hàng này không?

Đôi mắt họ sáng lên.

C-Jay kêu lên: Tất nhiên rồi! Em không bao giờ từ chối đồ ăn miễn phí hết. Mà nơi này là ở đâu vậy?

June nhún vai. "Không biết. Nơi nào đó tên là Pierre?"

"Pierre?"

Không còn nghi ngờ gì nữa, đại ca là phú nhị đại giả nghèo đây mà.
 
Back
Top Bottom