Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 140: Choi Pablo



Choi Pablo?

June chưa bao giờ nghe đến cái tên đó!

Nhiệm vụ của Fu ngày càng trở nên cụ thể hơn theo thời gian. Có vẻ như anh ta không muốn June cải thiện kỹ năng cho lắm.

"Cậu đang nghĩ gì đó?" SeHun ngồi cạnh anh hỏi.

Hiện giờ họ đang nghỉ ngơi sau khi không ngừng luyện tập bài hát của mình. Hôm nay họ bắt đầu luyện tập lúc 5 giờ sáng vì không có nhiều thời gian.

Tối mai sẽ có buổi biểu diễn nên các thành viên chỉ còn một ngày nữa để hoàn thiện màn trình diễn.

Tất cả đều đã viết xong lời và có vẻ như đồng đội của anh đã lấy được sự tự tin mới sau khi concept thay đổi.

June cũng nhận thấy mọi người đang tiến bộ đáng kể. Anh không biết liệu đó có phải là do sự tuyệt vọng thuần túy hay không, nhưng ngoài kỹ năng rap của June, màn trình diễn của họ gần như đã hoàn thành.

"Cậu đã từng chụp ảnh chân dung trước đây chưa?" June hỏi.

CẢnh chân dung?" SeHun hỏi.

"Tất nhiên rồi. Đó là điều kiện tiên quyết để trở thành thần tượng. Nếu không có ảnh chân dung đẹp thì gần như không thể vào nộp hồ sơ cho các công ty giải trí."

C-Jay nhếch mép cười lấy điện thoại ra, cho họ xem những bức ảnh anh chụp trong một studio đắt tiền ở Seoul. "Nhìn này. Chẳng phải em rất đẹp trai sao?"

June nhìn những bức ảnh với vẻ mặt trống rỗng.

Hình ảnh được chỉnh sửa quá mức.

Đôi mắt quá to và cằm hơi nhọn. Nhìn thấy C-Jay ngoài đời thực có cảm giác giống như đang xem những video mukbang mà bộ lọc đột nhiên tắt khi họ đang ăn vậy.

"Ồ ô, ngon zai đấy!" Se Hun cười và giơ ngón tay cái lên.

June lắc đầu. "Trông cậu như người ngoài hành tinh vậy."

C-Jay nhướng mày ngạc nhiên. "Người ngoài hành tinh à? Anh chắc bị mù rồi à. Đây là những bức ảnh đẹp nhất mà em có. Em cá là anh không có bức ảnh nào chụp nên hồn cả."

Đôi mắt của Jakob mở to khi June không trả lời. "Anh chưa chụp ảnh gì cả à?"

June mím môi. "Tôi không rõ."

Có vẻ như Choi Joon-ho không bao giờ thích chụp ảnh. Trong điện thoại chẳng có tấm ảnh chụp mặt nào.

"Đúng vậy, anh là một thực tập sinh cá nhân," C-Jay nói.

"Nhưng chụp ảnh chân dung cũng chẳng hại gì. Giống như SeHun đã nói, thời nay thần tượng cần những kiểu ảnh đấy. Đó là thứ mà công ty giải trí gửi cho các doanh nghiệp khác để họ có thể nắm bắt được các thỏa thuận thương hiệu và những thứ tương tự."

June gật đầu. "Vây cậu có biết Choi Pablo không?"

C-Jay cau mày. "Anh không biết Choi Pablo là ai?"

"Không," Jun thành thật trả lười.

C-Jay tặc lưỡi. "Điểm này em thậm chí còn không ngạc nhiên mấy. Anh hầu như không biết tí gì về những người quan trọng thay vào đó lại để ý mấy thứ vô dụng."

"Anh ta có quan trọng không?" June hỏi.

"Quan trọng? Choi Pablo là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất dành cho những người nổi tiếng!" C-Jay kêu lên. "Anh ấy chỉ mới cuối 20 nhưng đã tạo được sức ảnh hưởng lớn trên thế giới về những bộ ảnh của những người nổi tiếng rồi."

"Có gì đặc biệt không?"

"Choi Pablo chỉ chụp ảnh cho những người mà anh ấy muốn chụp thôi," SeHun trả lời. "Tôi nghe nói các thành viên của CHAOS muốn được anh ấy chụp ảnh nhưng bị từ chối."

"Thật sao?" Haesoo hỏi với đôi mắt mở to. "Nhưng đó là CHAOS đấy - nhóm nhạc nam hot nhất hiện nay."

SeHun nhún vai. "Choi Pablo không thực sư chụp ảnh mọi người dựa trên sự nổi tiếng mà dựa trên cảm nhận sâu sắc của anh ấy. Rất nhiều người đã cố gắng đặt chỗ nhưng bị từ chối rất nhiều."

"Còn nữa," C-Jay nói thêm. "Tất cả những người anh ấy chụp ảnh thậm chí còn trở nên nổi tiếng hơn trước! Từ Bong Yoo, G-Dinosaur, Bae Sueme và Cha Eun Boo... đó chỉ là một vài cái tên thôi."

Taekyung thở dài và lắc đầu. "Được anh ấy chụp ảnh là điều không thể đối với những người như chúng ta. Em cá rằng chúng ta cần phải được sinh ra lần nữa trước khi hoàn thành được nhiệm vụ như vậy."

June đặt tay dưới cằm "Vậy cậu có biết Choi Pablo ở đâu không?"

C-Jay cười lớn. "Sao anh hỏi thế? Anh có dự định chụp ảnh à?"

June không trả lời khiến C-Jay ngừng cười.

"Đơi đã anh nghiêm túc đấy à?"

June tặc lưỡi. "Chỉ cần trả lời thôi."

"À, studio của anh ấy nằm đâu đó ở Itaewon. Nó tên là 'Pablo'. Nhưng em sẽ không lãng phí thời gian của mình vào đó đâu," C-Jay khuyên. "Anh ta chắc chắn không nhận bất kỳ khách hàng nào vào thời điểm này."

June thở dài.

Anh CẦN được gặp Choi Pablo.

Đó là cách duy nhất để nâng cấp kỹ năng rap của lên hạng B!

"Này." June nói, nhìn đồng hồ. Vẫn còn sớm kể từ khi họ bắt đầu tập luyện lúc bình minh. "Cậu có phiền nếu tôi ra ngoài một chút không? Chiều nay tôi sẽ quay lại."

"Cái gì?" Se Hun hỏi. "Tuy nhiên, tối mai là buổi biểu diễn. Chúng ta vẫn cần trau chuốt mọi thứ hơn nữa. Chúng ta vẫn chưa hoàn thiện mọi thứ với phần rap cơ mà."

"Tiếp tục luyên tập," June hướng dẫn. "Tôi sẽ bắt kịp vào buổi tối."

C-Jay cau mày. "Có vẻ như đội sản xuất sẽ không cho phép anh rời đi đâu."

"Họ chắn chắn cho phép," June nói.

"Anh rốt cuộc đi đâu vậy?"

Đến chỗ Choi Pablo.

"Đến bệnh viện. Vết mổ của tôi bị rách ra rồi."

*****

June biết rằng đồng đội và ê-kíp sản xuất sẽ không thể từ chối yêu cầu vắng mặt của anh một khi đề cập đến vết đâm cũ.

Bây giờ, anh đang lang thang trên đường phố Itaewon và tìm kiếm studio ảnh tên là "Pablo".

June đeo khẩu trang đen và đôi mũ xô vì không muốn mạo hiểm bị nhận ra. Sau lần loại trừ gần nhất, thậm chí còn có nhiều người biết đến mình hơn!

May mắn thay, June không cần phải tìm lâu vì tòa nhà màu trắng với tấm biển cũng màu trắng "Pablo" rất dễ dàng nhận ra.

Không chút do dự, anh bước vào với quyết tâm để được nhiếp ảnh gia huyền thoại chụp ảnh cho mình.

Khi mở cửa, anh được chào đón bởi một người phụ nữ thấp bé với mái tóc đen ngắn ngang vai, móng tay ngắn được sơn đen. Cô ấy nhai kẹo cao su và cũng mặc một cây đồ đen!

Mọi thứ về cô ấy dường như đều ngắn ...

Tuy nhiên, ánh mắt có thể được ví như một người khổng lồ.

Cô nhướng mày nhìn June rồi chỉ về phía cửa. "Chúng tôi không nhận tiếp khách."

"Tôi đã hẹn rồi," June nói dối.

Cô nhướng mày. "Ồ, tôi xin lỗi. Có vẻ như tôi chưa nói rõ ràng lắm."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch mép cười. "Ở đây chúng tôi không chấp nhận những khách hàng như anh."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 141: Trắng như sữa



June nhìn vào bảng tên của người phụ nữ - Esther.

Sau đó, anh nhìn quanh studio rộng rãi. Tất cả đều màu trắng - từ tường đến đồ trang trí và thậm chí cả đèn.

Esther đứng như một sự so sánh rõ ràng với nền đơn giản.

"Tại sao cậu vẫn còn đứng đấy?" Cô ấy cáu kỉnh hỏi.

"Chắc cô ghét làm việc ở đây lắm phải không?" June đột nhiên nói khiến cô ngừng nhai kẹo cao su.

Lông mày Esther nhíu lại, nhìn chằm chằm vào June.

"Anh đang nói cái gì vậy?"

"Nhưng chắc mức lương ở đây khá hậu hĩnh nhỉ?" June tiếp tục đánh giá.

Esther cau mày sâu hơn. Khi ánh mắt hai người khóa chặt trên người đối phương, cô nhận ra mình không thể đọc được ánh mắt của chàng trai kia.

Cô luôn khá giỏi trong việc đọc suy nghĩ của người khác! Và đó là cách cô ấy có thể đuổi rất nhiều nghệ sĩ đầy tham vọng ra khỏi studio của Choi Pablo trước khi họ gặp mặt người đàn ông đó.

Rõ ràng là tất cả chỉ muốn lợi dụng Choi Pablo để thăng tiến trong cuộc sống.

Tuy nhiên, cô hoàn toàn không thể đọc vị được người đàn ông này. Nếu cô ấy phải chọn ra thì chỉ có một cảm xúc duy nhất - "tuyệt vọng". Không phải loại điên rồ! Chắc chắn anh ta thèm khát điều gì đó ngoài danh tiếng.

"sao anh lại nói thế?" cô cảnh giác hỏi.

June nhún vai. "Cô đang nhai loại kẹo cao su khác," anh ấy nói và chỉ vào chiếc kẹo cao su có vị dưa hấu trên mặt quầy. "Nhưng có rất nhiều kẹo cao su vị chanh phía sau anh. Tôi cho rằng đó là thứ văn phòng cung cấp."

Esther nhìn đi chỗ khác.

"Và màn hình máy tính," June chỉ vào tấm gương lớn ở phía sau, nơi màn hình máy tính của cô được phản chiếu.

"Cô đang tìm kiếm vị trí công việc để trở thành một nhà thiết kế trong khi đang chơi bài. Chắc cô không hài lòng với công việc hiện tại lắm. Tôi đoán thế."

Esther mím môi. 'Anh ta đọc vị được mình!'

Tuy nhiên, June chưa dừng lại.

"Và chắc hẳn cô rất ghét màu trắng. Không có món đồ nào của cô có màu đó cả, văn phòng này tràn ngập màu sắc mà cô ghét. Nhưng nhìn vào những món đồ thiết kế, tôi cho rằng mức lương khá cao nên cô mới chọn ở lại."

"Tôi không cần rời đi phải không?" anh hỏi lại.

Esther không trả lời.

"Hay là cô muốn tôi tiếp tục?"

"Dừng lại!" Esther kêu lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

"Đủ rồi." cô lầm bầm.

Thông thường, cô là người sắc bén nhất ở quầy lễ tân. Chơi Pablo tin tưởng cô đến mức có thể khiến người khác rời đi hay ở lại tùy theo quyết định riêng của cô.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên có người đọc vị được cô!

"Anh tên là gì?" Esther hỏi.

"Tôi đoán là cô không cần quan tâm đâu," June nói. "Dù sao thì cô cũng chỉ cho phép những người cô muốn cho vào."

Esther chế giễu cười nhẹ.

"Được rồi, tôi sẽ đưa anh đi." cô nói.

Người đàn ông này có cảm giác như ngôi sao lớn tiếp theo.

"Vào đi," Esther chỉ vào cánh cửa lớn nhất. "Choi Pablo có lẽ đang nghỉ ngơi ở đó."

June cúi đầu, khiến Esther một lần nữa bất ngờ. Thông thường, mọi người sẽ nhảy cẫng lên hoặc reo lên vui sướng khi được phép vào.

Tuy nhiên, anh chàng này trông giống như đang bước vào một nhà hàng thức ăn nhanh vậy.

Esther lắc đầu nhìn bóng dáng anh đang lùi dần. "Pablo sẽ hứng thú lắm đây!"

Khi June bước vào cánh cửa lớn, một căn phòng màu trắng hiện ra khiến anh nhớ đến những căn phòng nơi những người mặc áo khoác bị nhốt. Ở giữa căn phòng là một chiếc máy ảnh có vẻ đắt tiền.

June nhìn quanh, thấy một người đàn ông với mái tóc vàng trắng với bộ quần áo trắng đang ngủ trên chiếc ghế dài màu trắng.

Một cuốn sách trắng che mặt anh ta, những ngón tay giật giật khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

"Cái gì?" Pablo hỏi, giọng cao hơn June mong đợi.

"Choi Pablo?" June nói, mắt khóa chặt mục tiêu.

Choi Pablo tặc lưỡi gỡ cuốn sách ra khỏi mặt ngồi dậy. Một người đàn ông có vẻ ngoài 20 tuổi đang nhìn chằm chằm vào June. Vẻ mặt khó chịu khi giặc ngủ yên bình bị gián đoạn.

Pablo nhìn June từ trên xuống dưới lắc đầu.

"Esther thực sự cho anh vào à?" Anh ta hỏi với giọng trịch thượng.

"Tôi ngạc nhiên đấy. Anh trông chẳng có phong cách gì cả." anh tiếp tục.

"Cô ấy thích màu sắc kinh khủng. Cậu muốn gì?"

"Tôi muốn anh chụp ảnh chân dung cho tôi." June thẳng thừng nói khiến Pablo bật cười.

"Ô, trời ạ. Anh có phải hơi quá thẳng thắn rồi không?"

"Và tốt nhất là chỉ sau bữa trưa thôi. Tôi có việc phải làm vào buổi chiều." June tiếp tục.

Choi Pablo nhếch mép cười. "Chỉ vì Esther cho anh vào không có nghĩa là tôi sẽ chụp ảnh anh ngay. Tôi chỉ không chụp cho ai cả thôi."

Bản nâng cấp phần rap - June rất cần nó cho đội.

"Anh tuyệt vọng đến vậy sao?" Pablo hỏi.

June nhún vai. "Tôi sẽ không rời đi cho đến khi anh chụp ảnh cho tôi."

"Hung hăng," Pablo cười khẩy. "Vậy thì cho tôi xem cậu có gì đi. Còn chưa nhìn thấy mặt mà cậu muốn tôi chụp ảnh à?"

Thao tác nhanh chóng, June cởi bỏ khẩu trang và mũ rồi chỉnh lại tóc một chút.

Trong một giây, hơi thở của Pablo nghẹn lại.

Người đàn ông trước mặt anh là sự pha trộn giữa đẹp trai và xinh đẹp. Đôi mắt của trông rất giống mèo và đôi môi nhếch lên thành một nụ cười tự nhiên.

Tuy nhiên, khí chất quá khác so với vẻ ngoài khiến Pablo trở nên bối rối.

Cứ như thể là một tay xã hội đen mắc kẹt trong cơ thể một chàng trai xinh đep.

"Đủ tiêu chuẩn chưa?" June hỏi. "Bây giờ anh có thể chụp ảnh cho tôi được không?"

Pablo chặc lưỡi. "Tôi đã thấy nhiều khuôn mặt hấp dẫn hơn nhiều," anh nói.

"Cha Eun Boo và Bae Sueme đã làm tôi choáng váng ngay lần đầu gặp nhau. G-Dinosaur cũng quyến rũ hơn. Mặt khác, anh trông giống như một ca sĩ thần tượng bình thường."

"Được rồi," June chấp nhận lời nói. "Nhưng anh chụp ảnh dựa trên sở thích cá nhân phải không? Anh không chụp ảnh dựa trên ngoại hình của đối tượng."

Pablo nheo mắt lại.

"Anh tên là gì?" Pablo hỏi.

"June." anh trả lời.

"June?" Pablo nghiêng đầu sang một bên. Cái tên đã quen thuộc. Chắc hẳn anh đã nghe thấy nó trên TV hay gì đó.

Tuy nhiên, Choi Pablo hiện đang trong quá trình cai nghiện mạng xã hội vì lý do cá nhân nên không thực sự biết rõ về những ngôi sao mới nổi.

June tặc lưỡi. "Tôi thực sự cần phải chụp ảnh ngay bây giờ. Ngày mai tôi có một buổi biểu diễn quan trọng không thể bỏ lỡ."

"Thật thiếu kiên nhẫn," Pablo nói. "Sau này cậu sẽ bị tổn thương nếu thiếu kiên nhẫn đó?"

"Tôi biết," June thừa nhận. "Sao cậu không nói ra điều cậu mong muốn ở tôi?"

"Oh?" Pablo ngạc nhiên kêu lên. "Sao anh biết tôi muốn thứ gì đó?"

"Ánh mắt nói lên tất cả," June nói. "Cậu sẽ chụp ảnh tôi sau khi dành được thứ mình muốn phải không?"

"Chỉ khi tôi thích những gì tôi thấy..." Pablo trả lời.

June thở dài. "Anh muốn gì?"

Pablo cười đểu táo bạo khi nhìn thẳng vào mắt June.

"Cởi áo ra đi."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 142: Trắng như sữa



Kỳ quái.

Nhưng không hiểu sao June lại chấp thuận.

Không chút do dự, anh kéo áo qua đầu để lộ phần cơ thể bên dưới. Đột ngột tiếp xúc với luồng không khí mát lạnh trong phòng khiến anh khẽ rùng mình.

June ghét cảm giác lạnh lẽo, nó khiến anh khó chịu tột độ.

Mặt khác, Choi Pablo sững người khi June bán khỏa thân đứng trước mặt anh.

"Ôi," Pablo vỗ tay sung sướng.

June xoa tay dọc theo cánh tay để sưởi ấm một chút. Làn da chuyển sang màu ửng đỏ do bị cọ xát mạnh, mắt Pablo sáng lên thích thú.

Trắng.

Làn da trắng sữa gần như lấp lánh dưới ánh đèn.

Và Choi Pablo yêu màu trắng.

Làn da của June trải dài như một trang giấy trắng chờ đợi những câu chuyện được viết lên đó. Dọc theo đường cong duyên dáng của bả vai xuống ngực, vết sẹo nhảy múa như những vần thơ bí ẩn, mỗi vết sẹo thì thầm những bí mật chỉ có anh mới biết.

Cơ bắp mặc dù không được đẽo gọt như những tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch nhưng lại sở hữu một chất thơ tinh tế của riêng chúng.

Chúng được định hình rõ ràng nhưng vẫn uyển chuyển như thể thiên nhiên đã dùng một cây cọ nhúng vào màu nước để vẽ những lên đường nét ấy.

Cơ thể này giống như một bài sonnet, nói về một cuộc sống đầy ân sủng, nơi sự không hoàn hảo trở thành những câu thơ và sự dịu dàng trở thành một bản ballad của riêng nó.

"Hoàn hảo!" Choi Pablo kêu lên. "Cơ thể này thật hoàn hảo,"

Lông mày của June nhíu lại khi Pablo vòng quanh nhảy múa như một kẻ săn mồi đói khát.

"Đây chính xác là thứ tôi đang tìm kiếm. Những cơ bắp này," anh nói, chọc vào bắp tay của June khiến anh nao núng.

"Loại cơ bắp có được nhờ những khó khăn trong cuộc sống - không phải từ sự xa hoa của phòng tập thể dục."

"Và mặc dù cơ thể có than vãn thì nó vẫn không mất đi hình dạng thuần khiết! Tôi đã tìm kiếm một cơ thể như thế này rất lâu kể từ khi trở thành nhiếp ảnh gia."

"Vậy anh sẽ chụp ảnh tôi chứ?" June hỏi.

"Ừm, ư! Với vài bức ảnh bán khỏa thân chỗ này chỗ kia,"

June nhếch mép lắc đầu mặc lại áo, khiến Pablo thất vọng nhiều chút.

Từ ánh mắt của Choi Pablo, June có thể biết rằng anh ta sẽ làm bất cứ điều gì cho mình vào thời điểm này.

"Không được đâu, thưa nhiếp ảnh gia," June nói. "Hôm nay chỉ là buổi đầu thôi."

Pablo đột nhiên vồ lấy June và quấn lấy anh như một con lười.

June tặc lưỡi. "Xuống đi, đừng có đu lấy tôi. Chúng ta cần phải làm việc nhanh chóng."

"Cậu không thể ở đây lâu hơn để tôi chụp lại cơ thể này sao?" Pablo hỏi.

June lắc đầu. Chỉ cách đây vài phút thôi Pablo là người muốn June rời đi thì bây giờ anh ta là người níu kéo anh lại.

"Hôm nay tôi có việc phải làm."

"Vậy trong tương lai?" Pablo mở to mắt hỏi. "Làm ơn, tôi cần cơ thể này thôi. Chỉ khi hoàn thành bộ ảnh tôi mới có thể hài lòng với sự nghiệp riêng mà."

"Chụp ảnh chân dung." June kiên quyết nói, Pablo thở dài và buông anh ra.

"Được rồi," Pablo nói. "Nhưng cậu thay bộ đồ đó ra đi, mặc set đầu tiên trên cái giá phồng thay đồ rồi quay lại đây tôi chụp ảnh cho."

June nhanh chóng làm theo chỉ dẫn. Đúng như dự đoán, quần áo bên trong đều màu trắng. June chộp lấy chiếc áo gần nhất mặc vào. Đó là một chiếc áo ba lỗ màu trắng đơn giản nhưng hơi trễ một chút. Nếu nghiêng người thì chắc chắn n*m v* hồng nhuận sẽ lộ ra ngoài.

Anh lấy thêm chiếc áo polo dài tay màu trắng trên giá và khoác lên người.

Sau khi hài lòng với bộ trang phục, June ra khỏi phòng thay đồ và thấy Choi Pablo đang căn góc.

Lúc này Choi Pablo mới là người tuyệt vọng.

"Sao lại mặc áo khoác ngoài?"

June tặc lưỡi. "Chụp nhanh đi."

June ngồi trên chiếc ghế đẩu Pablo đã chuẩn bị sẵn và nhìn chằm chằm vào máy ảnh phía trước.

Choi Pablo chụp ảnh của June nhưng bắt đầu nhận thấy không ổn trong các bức ảnh. Anh thở dài và nhìn June.

"Anh không biết cách tạo dáng chụp ảnh phải không?"

"Tôi chưa bao giờ tạo dáng trước đó," June nói. "Không phải chỉ cần nhìn chăm chăm vào camera là xong sao?"

Pablo chặc lưỡi. "Anh cần đa dạng hơn. Những bức ảnh chụp cận ghi lại nhiều cảm xúc khác nhau từ vui, buồn đến trung tính. Chúng ta cần những kiểu biểu cảm đó. Bắt đầu bằng một nụ cười nhá?"

Đó mới là vấn đề.

June nở một nụ cười ngượng ngùng.

Anh nhếch môi lên trông như một nụ cười, nhưng thực ra nó chỉ là một nụ cười nhăn nhó.

Choi Pablo cười khúc khích. "Ôi chúa ơi. Cậu dễ thương hơn tôi tưởng. Tuy nhiên, nụ cười này không được...chỉ cần cười thật lòng thôi."

"Tôi không biết," June nói.

Pablo thở dài. "Sau đó, hãy nghĩ về điều gì đó cậu thực sự thích, điều gì đó khiến bản thân hạnh phúc."

Điều gì khiến June vui vẻ?

Dĩ nhiên là Mei Ling.

Rất dễ biểu lộ tiếng cười với em ấy. Hơn nữa, dù Mei Ling khiến June vui vẻ bao nhiêu thì việc nghĩ về em gái bây giờ chỉ khiến anh...buồn.

Vì vậy, anh tự hỏi điều gì thực sự khiến anh hạnh phúc.

Lần cuối cùng anh cười thật lòng là khi nào?

Sau đó, một thứ màu đỏ, mềm mại bắt đầu hiện lên trong tâm trí June.

Kẹo dẻo BenBen?

Với suy nghĩ đó, một nụ cười nhỏ bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt anh.

Choi Pablo kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rất dễ thương! June trông như một đứa trẻ ngây thơ khi cười!

Pablo nhanh chóng ghi lại được cảnh tượng khiến June thoát khỏi mạch suy tưởng.

"Tốt, rất tốt..." Pablo kêu lên.

June gật đầu, nhẹ nhõm vì không cần phải ép mình cười nữa.

"Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang một cảm xúc khác đi. Làm bộ mặt hung dữ," Pablo hướng dẫn. "Hãy nghĩ về một người mà cậu căm ghét."

Mệnh lệnh này dễ dàng hơn.

Có rất nhiều người anh ghét Alex, Hyunwoo, Lâm Chí, Bo Wen.

Nhưng để nói về lòng căm thù sâu sắc.. thì chỉ có thể là một người,

Ông chủ của anh.

Đột ngột bị lòng căm thù chiếm hữu, anh nhìn sâu vào camera.

Choi Pablo sững sờ một lúc.

Biểu cảm này... anh chưa từng thấy bao giờ.

Trong sâu thẳm con ngươi đó - một cơn bão nổi lên, một vực thẳm cảm xúc mở ra.

Choi Pablo bị thu hút bởi sự mãnh liệt tỏa ra từ ánh mắt của người đàn ông này.

Anh đã chứng kiến vô số khuôn mặt trong sự nghiệp rồi nhưng chưa bao giờ thấy nó trước đây - dòng cảm xúc cuộn xoáy trong đôi mắt đó, không chỉ là sự tức giận mà biểu hiện của mối hận thù đã ăn sâu vào xương cốt, chôn giấu từ rất lâu.

Với đôi bàn tay run rẩy và trái tim nghệ sĩ rực lửa, Pablo nhanh chóng bấm máy. Tiếng phim chụp liên hồi giống như nét vẽ của một họa sĩ bậc thầy ghi lại được kiệt tác được khắc trong giận dữ, được vẽ trong đau đớn và được điêu khắc bởi những nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.

Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, họ đã lưu giữ một cảm xúc vượt quá mức bình thường, tạo ra một bức ảnh sẽ mãi mãi thì thầm những bí mật về ánh mắt đầy ám ảnh của người đàn ông.

"Hoàn hảo," Pablo thì thầm mãn nguyện.

[Chúc mừng! Chủ nhân đã hoàn thành Nhiệm vụ Hợp nhất: Get a headshot! Khiến Choi Pablo chụp ảnh cho mình.]
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 143: Tao sẽ cho mày biết mặt



[Rap +6. Lớp hiện tại: B-]

[Số liệu thống kê hiện tại:

- Giọng hát: A

- Khiêu vũ: B+

- Trực quan: B+

- Rap: B-

- Khả năng lãnh đạo: C+]

Vì khía cạnh 'Sức quyến rũ' của June cũng là D-, cách điểm F- thấp nhất 6 bậc, nên điểm rap hiện tại nâng tổng cộng 6 bậc.

June nhếch mép cười. Bây giờ anh được cho là một rapper giỏi với chỉ số hiện tại. Một số thực tập sinh chuyên về rap thậm chí còn có điểm kỹ năng thấp hơn.

Choi Pablo vẫn chưa nguôi ngoai trước ánh mắt căm ghét của June. Anh lại một lần nữa nhìn thấy biểu cảm mới tô điểm trên khuôn mặt của June!

Pablo nhanh chóng chụp bức ảnh một cách chân thực, yêu thích mọi thứ về June.

"Thật tự nhiên," anh lầm bầm tiếp tục chụp ảnh .

June đứng dậy khỏi ghế vì mục tiêu đã hoàn thành, Pablo kêu lên phản đối.

"Cậu đi đâu?" Pablo hỏi.

"Đủ rồi," Jun nói. "Tôi phải quay lại bây giờ."

"Cái gì?" Pablo thất vọng hỏi. "Nhưng chúng ta vẫn chưa chụp ảnh bán khỏa thân mà!"

June tặc lưỡi. "Không làm đâu. Đó không phải là một phần trong thỏa thuận."

Choi Pablo phồng má. Chàng trai trẻ này càng ngày càng khiến anh tò mò!

"Vây sau này cậu có thế hợp tác với tôi không?" Pablo mở to mắt hỏi. June lại kỳ quái nhìn anh.

'Sao lại có cảm giác như có thêm một người bám đuôi có vấn đề vậy?'

"Tôi sẽ suy nghĩ," June nói, hy vọng điều đó sẽ khiến Pablo ngừng làm phiền anh.

"Tốt!" Pablo reo lên.Tốt hơn là không có gì!

"Đây," Pablo nói và đưa cho anh một tấm danh thiếp. "Tôi không đưa số điện thoại cá nhân của mình cho nhiều người, vì vậy hãy coi mình là người đặc biệt. Hãy nhớ gọi khi rảnh nhé?"

"Được rồi." June lơ đãng nói.

Mặc dù có lẽ anh sẽ không bao giờ sử dụng chiếc thẻ điện thoại này... không bao giờ.

Pablo thở dài khi nhìn qua những bức ảnh trong máy. Nhờ June mà đã rất lâu rồi bản thân mới cảm thấy hài lòng với những gì mình chụp.

Khi nhìn vào bức ảnh với ánh mắt căm ghét của June, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Làm sao một khuôn mặt ngây thơ lại có thể mang nhiều cảm xúc căm ghét như vậy?

"Khi nào thì anh đình đưa tôi ảnh?" June hỏi.

Pablo thoát khỏi cơn choáng váng. "Tôi vẫn cần chỉnh sửa một chút, cậu có thế cho tôi email của để tôi gửi cho."

June mím môi. "Cứ gửi vào tài khoản Navel của tôi."

Dù có chút bối rối nhưng Pablo cũng đồng ý.

"Được rồi, nhập tên người dùng của cậu vào đây." Pablo nói và đưa điện thoại cho June. June đang định gõ tên vào thanh tìm kiếm Navel thì bất ngờ có người gọi đến, thay đối giao diện người dùng.

'Bố mẹ.'

Pablo nhanh chóng tắt cuộc gọi và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Chỉ cần gõ nó vào," anh thúc giục.

June nhún vai và gõ tên người dùng của mình sau đó đưa lại điện thoại cho Pablo.

Pablo hào hứng nhìn vào trang chủ nhưng nhanh chóng thất vọng khi đọc tên người dùng và bài đăng duy nhất mà anh đăng.

"Cậu đây hả?" Pablo nghiêng đầu không tin.

"Ừ," June thản nhiên nói.

"Con người thực sự không thể hoàn hảo," Pablo buồn bã nói.

"Tôi đi đây. Nhớ gửi lại qua Navel đấy?" June vừa nói vừa đi vào phòng thay đồ.

"Cậu có muốn thay đổi không?" Pablo hỏi với giọng đầy hy vọng.

Jun quay sang trừng mắt nhìn anh. "Giữ vững lập trường, kiên định."

Pablo hụt hẫng ngồi phịch xuống ghế như một đứa trẻ bị đặt thanh keo trở lại quầy mà không được ăn.

Sau khi June thay quần áo xong, nhanh chóng ra ngoài vì đã quá giờ ăn trưa.

Tuy nhiên, điều chào đón anh là một cảnh tượng đáng xem.

Choi Pablo đứng giữa phòng với nhiều món đồ khác nhau trên tay!

"Mấy cái đó là gì thế?" June cau mày.

"Quà đấy," Pablo hào hứng nói, bước tới chỗ June và đặt chúng vào tay anh.

Một đôi giày...một chiếc đồng hồ...một chiếc vòng tay...và thâm chí cả một thẻ quà tặng của một nhà hàng sang trọng?

"tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?" June hỏi. "Anh có thường đưa những thứ này cho khách hàng không?"

"Ờ... không?" Pablo thân trọng nói.

Thực ra anh rất thích June và đây cũng chỉ là cách anh thuyết phục June chụp ảnh bán khỏa thân.

"Vậy thì tôi sẽ không chấp nhân đâu." June nói. Mấy nhãn hiệu này đều là hàng thiết kế. Anh không có hứng thú với những món đồ như vậy và cũng không muốn quay lại Azure với một đống túi xách.

"Nhưng cậu cần phải lấy chúng!" Pablo nhấn mạnh.

June thở dài, đặt đồ lại vào tay Pablo. "Tôi không muốn."

Pablo bĩu môi, chán nản trước sự từ chối của June.

"Thay vào đó, anh có thể cho tôi thứ khác được không?" June vừa nói vừa liếc nhìn một vật liệu màu trắng, dài và mượt treo trên một trong những chiếc giá.

Pablo nhiệt tình gật đầu. "Bất cứ điều gì!"

"Cho tôi mượn những chiếc cà vạt lụa đằng kia được không?"

"Huh?" Pablo nghiêng đầu sang một bên bối rối. "Tôi sử dụng chúng khi chụp ảnh gợi cảm. Cậu có chắc không?"

"Cho tôi mượn." June nói.

"Được," Pablo nói. "Nhưng tôi sẽ chỉ đưa khi cậu chấp nhận tất cả những món quà khác."

***

Và thế là June trở về ký túc xá với 4 món đồ xa xỉ trên tay, một túi cà vạt lụa và một phiếu quà tặng nhà hàng 5 sao.

May mắn thay, không ai bắt gặp anh đang mang những chiếc túi đó vì mọi người đang bận ăn trưa.

June nhanh chóng đi về phòng và giấu đồ dưới gầm giường.

Có lẽ anh sẽ không sử dụng những thứ đó.

Sau đó, anh đến căng tin để lấp bụng trước khi quay trở lại phòng tập của họ.

Khi đang bước đi, anh tình cờ gặp lại đội cũ và mặc dù muốn phớt lờ họ nhưng Casper đột nhiên giữ lấy cánh tay anh.

June quay lại nhìn anh, đôi mày nhướng lên.

"Cậu đang làm gì thế?" June hỏi.

Casper chỉ nhìn chằm chằm anh mà không nói gì. Các đồng đội cũ của June, đặc biệt là Jaeyong và Zeth nhìn anh đầy tội lỗi.

"Muốn gì?" June hơi khó chịu rồi.

Lâm Chí cười khẽ, phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo. "Anh không cần quá căng thẳng đâu. Chắc đó là lý do anh bị đuổi khỏi đội!" là lời nói đùa nhưng không ai trong số họ cười ngoại trừ Lâm Chí.

June thở dài và gỡ tay Casper ra.

"Nếu không có gì quan trọng để nói thì đừng phí phạm thười gian luyện tập nhóm chúng tôi."

"Này, này," Lin Zhi trêu chọc nói. "Anh đừng luyện tập quá chăm chỉ. Em nghĩ dù sao thì cả hai chúng ta đều biết trước kết quả rồi."

June mím môi. "Ý cậu là gì?"

"Ồ, không có gì." Lâm Chí ngây thơ nói. "Chúc anh luyện tập thuận lợi, em nghe nói anh là Main Rapper cơ mà."

"Anh thực sự biết rap ạ?" Bin tò mò hỏi.

June không trả lời, Lâm Chí cười khẩy.

"Anh luôn thật dễ thương khi tham gia những thử thách mới. Chà, bọn em sẽ theo dõi sân khấu và cổ vũ cho anh! Cố lên nhé anh bạn."

Nói xong, Lâm Chí cùng đồng đội trở lại phòng tập, June cũng đi về phía nhóm mình.

Bước chân của June nặng nề hơn, và khi nghe thấy cửa phòng tập của Team Riser đóng lại, anh tức giận siết chặt tay.

'Tao sẽ cho mày biết mặt.'
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 144: Tân binh chuyên nghiệp



June là người đầu tiên quay lại phòng tập.

Cánh cửa mở ra và những thành viên còn lại bước vào với nụ cười trên môi.

C-Jay vui vẻ chào hỏi. "Anh quay lại rồi?"

"Ừ." June nói, đứng dậy khỏi sàn.

"Cậu ổn chứ?" SeHun hỏi với giọng lo lắng. "Có cần phải khâu lại vết mổ không?"

"Không cần," June nói dối. "Chỉ là hơi đau một chút thôi."

"Anh cứ bình tĩnh nghỉ ngơi đi," Haesoo nói. "Vẫn đang trong quá trình hồi phục mà."

"Hơn nữa," Jakob tiếp tục. "Chúng ta đi theo một hướng khá tốt nên anh có thể tin tưởng vào bọn em nhiều hơn một chút. Anh đã giúp đội mình rất nhiều rồi."

"Có chuyện gì đã xảy ra à?" June hỏi vì tất cả trông vui vẻ lạ thường.

"Buổi đánh giá mới kết thúc cách đây không lâu," SeHun nói, trông cũng có săc khí hơn trước.

"Mọi người đều rất buồn vì cậu không thể biểu diễn cùng, nhưng chúng ta đã làm khá tốt ngay cả khi vắng mặt cậu. Các cố vấn nhận xét khá tích cực."

"Đúng đúng!" C-Jay kêu lên. "Họ thực sự thích lời bài hát và sự concept mới."

"Các đội khác có xem màn trình diễn không?" June hỏi.

"Ừ," Jakob trả lời. "Nhưng họ không chú ý nhiều," anh chán nản nói thêm.

"Vậy cậu có xem Skateboard Ride không?"

"Hmm," C-Jay ậm ừ, đột nhiên trở nên ủ rũ.

"Màn trình diễn của chúng ta khá tốt nhưng thực sự không thể đánh bại một đội có nhiều tài năng như vậy. Thật không công bằng khi có quá nhiều người đứng đầu trong một nhóm!"

"Có vẻ như đây đã là một quyết định được nhất trí đồng thuận rồi," Taekyung thở dài.

"Ngay cả ban giám khảo cũng thích 'Skateboard Ride' nhất. Tuy nhiên, em vẫn cảm thấy khá hài lòng vì chúng ta nhận được những nhận xét tốt."

"Sân khấu chắc chắn sẽ còn trở nên tuyệt vời hơn nữa khi anh June rap!"

"Tất nhiên," Se Hun nói. "June đã luyện tập rất chăm chỉ mà." June tặc lưỡi, không quen với việc được người khác khen mình.

"Tất cả chúng ta đều đang làm việc chăm chỉ," anh lầm bầm. "Vì vậy, chúng ta phải cố gắng hết sức để giành chiến thắng."

"Mọi người sẽ cùng cố gắng hết sức để có được màn trình diễn tốt nhất," Se Hun mỉm cười.

"Sao không luyện tập lần nữa nhỉ? Tối mai là biểu diễn rồi nên hôm nay nên kết thúc sớm và nghỉ ngơi thật tốt."

"Nghe ổn đấy." C-Jay nói.

"Bắt đầu thôi," SeHun bắt đầu. Tuy nhiên, trước khi họ vào đội hình, June đã lấy thứ gì đó từ trong túi ra.

Là mấy chiếc cà vạt lụa trắng mà anh nhận từ Choi Pablo.

"Đây là gì?" C-Jay hỏi. "Tại sao anh lại đưa cho em một miếng giẻ rách?"

"Một miếng giẻ rách?" Jakob hỏi với đôi mắt mở to. "Đây không phải là một miếng giẻ rách. Cậu bị mù hay sao mà không thấy cá tag này hả? Hermit, Là Hermit đấy!"

C-Jay ??? "Hermit? Thương hiệu cao cấp Hermit?"

"Đúng này," Se Hun nói. "Đây là của Hermit. Cậu lấy cái này ở đâu vậy, June? Tôi cho rằng một chiếc cà vạt như thế này sẽ có giá ít nhất 1000 đô lận."

June nhún vai quan sát chất liệu mịn màng. Anh thậm chí còn không nhận ra rằng đây cũng là một món đồ xa xỉ.

"Tôi được nguwoif ta cho." anh mơ hồ trả lời.

"Chà, vậy anh phải đáp lễ người ta cho đàng hoàng đấy." C-Jay nói. "Đại ca vừa được cho không 100 ngàn đô lận.

June thở dài đổi chủ đề.

"Cái này sẽ đóng vai trò là chỗ dựa của chúng ta,"June giải thích: "Luyện tập với những sợi dây thô ráp khá khó nắm bắt nên từ giờ hãy sử dụng cái này nhé."

Tên bài hát là 'Tie Me Up' và có một số khoảnh khắc trong vũ đạo được dần dựng sẵn bắt chước hành động bị trói, June nghĩ rằng tốt nhất nên làm điều đó...theo nghĩa đen.

Ban đầu họ sử dụng những sợi dây thô mà June lấy từ tủ của người gác cống (người lao công vẫn đang tìm lại nó cho đến tận bây giờ), nhưng việc thực hành khá khó khăn do chất liệu quá cứng.

Tuy nhiên, đồng đội của anh không phàn nàn và tiếp tục luyện tập một cách nghiêm túc.

Đó là lý do tại sao June nghĩ đến việc sử dụng cà vạt lụa.

Tiếng nhạc nổi lên, họ vứt những sợi dây thô ráp sang một bên và sử dụng chất liệu mềm mại.

Khi nhảy theo vũ đạo, June gật đầu đồng tình nhìn bức tranh tổng thể trong gương.

Những chiếc cà vạt lụa trắng đã tạo chiều sâu cho vũ đạo của họ. Nó dường như tượng trưng cho sự cân bằng giữa đầu hàng và kiểm soát, thêm yếu tố tinh tế và gợi tình vào tổng thể bài trình bày.

Khi thực hiện các bước di chuyển, họ quấn chặt mình vào dây buộc tạo ra những khoảnh khắc quyến rũ hút hồn thị giác hơn.

"Tốt hơn nhiều rồi," C-Jay nói, lấy lại hơi thở sau buổi tập nhảy tẻ nhạt.

"Trông thực sự rất đẹp," Se Hun nói. "Màn trình diễn lại được nâng cấp một lần nữa. Tôi tin rằng bọn mình sẽ còn làm tốt hơn nữa trên sân khấu."

"Em cúng rất hy vọng." Seokhwa nói thêm. "Chỉ cần chúng ta truyền tải tốt lời bài hát, khán giả chắc chắn sẽ cảm nhận được sự liều lĩnh và tài năng của của đội".

"Vậy chúng ta hãy bắt đầu lại thôi," SeHun nói. "Chúng ta sẽ luyện tập toàn bộ cho đến tối."

June liếc nhìn những người đồng đội lạc quan của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó hiểu.

Anh không thể xác định đó là gì, nhưng nó có cảm giác tương tự như khi các cố vấn khen ngợi màn trình diễn của anh trong 'Skateboard Ride'.

Đó có phải là...niềm vui?

Dù June cố gắng phủ nhận, nhưng một nụ cười nhỏ lại xuất hiện trên khuôn mặt anh khi đồng đội đang luyện tập lại lời.

Sự tiến bộ thấy rõ và anh cảm thấy khá tự hào về những đứa trẻ này.

Họ quyết tâm thể hiện tài năng của mình đồng thời chứng minh những người đánh giá thấp họ đã sai.

Đến part của June, anh hít một hơi thật sâu.

Trước khi bắt đầu phần rap, June giao tiếp bằng mắt với các đồng đội của mình và họ có ánh mắt khích lệ như thế đang nói: "Anh có thể làm được!"

Thành thật mà nói, Se Hun và những người khác có chút lo lắng về June.

Anh ấy đã phải nhận những lời chỉ trích gay gắt nhất từ Sun-Y và rồi lại không được đánh giá cao như họ cách đây không lâu.

Hơn nữa, June được biết đến là người hát hay nhất, giọng ca vàng trong chương trình.

Kỹ năng rap của June phụ thuộc rất nhiều vào khát vọng chiến thắng của anh ấy.

Tuy nhiên, khi June tránh ánh mắt mọi người, sự tự tin dâng trào trong anh.

June đã luyện tập trên đường trở về Azure và anh có thể cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ của quá trình nâng cấp.

Flow của anh tự nhiên hơn và anh không bị hụt hơi ở cuối mỗi câu.

Khi nhịp của câu thơ thứ hai vang lên qua loa, June vẫn nhìn về phía trước.

Với một hơi thở sâu, anh bắt đầu đoạn rạp của mình, và nó trôi chảy một cách dễ dàng giống như một người mới chơi chuyên nghiệp từ đâu xuất hiện!

Giọng nói của June vốn nhẹ nhàng và du dương giờ lại ẩn chứa sự mạnh mẽ đến, nhịp nhàng đáng kinh ngạc.

Anh truyền tải lời thoại với nhịp điệu sắc như dao cạo, mỗi từ được ngắt nhịp như thể anh là người được sinh ra để rap vậy.

Đồng đội của anh nín thở, trao đổi ánh mắt sửng sốt. Họ không thể tin vào những gì họ đang nghe.

June không tầm thường, đại ca thực sự quá tốt! Anh giống như một rapper bẩm sinh, dễ dàng lồng ghép những cách chơi chữ phức tạp và ẩn dụ thông minh vào lời thơ.

Khi June kết thúc câu rap, không khí im lặng đến choáng váng. Tất cả không nói nên lời, hàm gần như rơi xuống sàn.

Họ đã mong đợi một điều gì đó tử tế, nhưng những gì nhận được thực chất là một sự điên rồ thuần túy,

C-Jay nhìn chăm chăm vào June với đôi mắt mở to, quai hàm há rộng.

'Đại ca luôn xuất sắc như vậy à?'
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 145: Không ngủ cả đêm



"Được rồi mọi người. Chúng ta nên nghỉ ngơi thôi." SeHun ngáp dài.

"Đi thôi." C-Jay nói, bị lây bởi cái ngáp của SeHun.

"Đã chốt sẽ kết thúc sớm nhưng mọi người vẫn tập luyện đến 10 giờ tối." Jakob cười khúc khích.

C-Jay nói. "Chắc chúng ta sắp từ thành chính quả rồi. Đi đây. Mắt tôi sắp rớt ra rồi."

"Chúc ngủ ngon!"

"Chúc ngủ ngon!"

Tất cả chào nhau trước khi trở về phòng. June bước trở lại phòng mình nhưng khi đứng ngoài cửa, anh cảm thấy vẫn cần phải làm gì đó.

June lấy tờ lời bài hát trong túi ra và nhìn nó với vẻ ngạc nhiên.

Ngay cả khi đã nâng cấp kỹ năng rap của mình lên B-, anh vẫn không cảm thấy hài lòng.

June cần phải tiến bộ hơn nữa nếu muốn đánh bại Team Risers.

Cách duy nhất để thành công là luyện tập.

Tập luyện giúp hoàn hảo hơn.

Chắc sẽ là một lời nói dối chết tiệt. Nếu đúng thì Choi Joon-ho trước đây đã có được tất cả điểm A rồi.

Tuy nhiên, ngay cả khi không hoàn hảo thì việc luyện tập chắc chắn sẽ tạo ra sự tiến bộ, đặc biệt là khi June đã xây dựng được nền tảng rap tốt.

Anh quyết định đi đến nơi từng là niềm an ủi của mình trong nhiệm vụ này.

Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm lời bài hát, không muốn lãng phí thời gian.

Tuy nhiên, June đang mải suy nghĩ nên đã va phải một người khác.

"Xin lỗi," anh xin lỗi người và phải.

Xin.

Xin có vẻ tự mãn khi nhìn vào mắt June.

"Thật vui khi được gặp lại anh ở đây, đồng đội cũ." Xin reo lên trong niềm vui giả tạo.

June mím môi gật đầu, không có tâm trạng nói chuyện.

Xin tặc lưỡi khó chịu. "Anh thực sự nghĩ rằng anh giỏi hơn tôi, phải không?"

June cau mày. "Tôi còn chưa nói gì cả."

"Chẳng cần phải nói rõ," Xin nói. "Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh - anh đang coi thường tôi."

"Tôi thật ngu ngốc khi từng nghĩ anh là người tốt. Hoon luôn luôn chính chắn như vậy." Xin thì thầm câu nói cuối nên June không thể nghe thấy.

"Đang nói cái gì vậy?" June hỏi.

Xin hắng giọng. "Muộn rồi anh còn đi đâu?"đột nhiên chuyển chủ đề. "Anh vẫn chưa đi ngủ à?"

June càng bối rối hơn. Tuy nhiên, anh ấy vẫn trả lời vì không muốn kéo dài cuộc trò chuyện thêm nữa.

"Không," June trả lời.

- Bây giờ nếu cậu không còn gì để nói thì tôi đi đây.

Khi Xin quay lại nhìn June đang rút lui, anh nhếch mép cười một mình.

"Thằng chó." Xin lẩm bẩm.

Xin đã tìm kiếm cơ hội hoàn hảo để đột nhập vào phòng anh sau khi Hoon dụ dỗ tìm kiếm ... bất cứ điều gì về June. Nhưng chưa bao giờ có cơ hôi vì June luôn ở trong phòng.

Tuy nhiên, bây giờ chính là cơ hội hoàn hảo của nhất.

Akira là bạn cùng phòng của Xin, thần tượng người Nhật đã ngủ rồi.

Hơn nữa, Jaeyong cùng phòng với June cũng ở trong căn phòng đó sau khi Team Risers đuổi June ra ngoài.

Rõ ràng là cậu ấy vẫn cảm thấy tội lỗi về tình hình diễn ra.

Jisung nghe nói lại là một người ngủ rất say.

Vì vậy sẽ không gặp nhiều vấn đề.

Lén lút dò dẫm, Xin đi đến phòng June và mở cửa. Đúng như dự đoán, cửa mở...

Các cánh cửa dự kiến sẽ được mở khóa trong ký túc xá vì đội ngũ sản xuất luôn cố gắng "tiếp cận" cuộc sống thần tượng hộ công chúng .

Mở cửa, Xin nhanh chóng cởi áo khoác che camera trước khi bước vào phòng.

Hắn không lãng phí thời gian và đi đến giường của June. Anh mở đèn pin điện thoại, liếc nhìn Jisung. Quả nhiên ngủ say như chết.

Khi Xin chiếu sáng giường của June, hắn dừng lại nhìn chằm chằm trong giây lát.

Chăn gối được gấp gọn gàng y như trong phòng khách sạn!

Tủ đầu giường chỉ dành chỗ cho một cuốn ấn phẩm thiết kế. Kem, đèn, phụ kiện và mặt nạ được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ!

Xin tặc lưỡi vì không tìm thấy điều gì khả nghi ở những món đồ.

Hắn ta đảm bảo đặt tất cả các món đồ trở lại vị trí ban đầu để không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.

Hơi thất vọng, Xin ngồi phịch xuống sàn và đặt điện thoại xuống.

Tuy nhiên, đèn pin điện thoại chiếu sáng đồ đạc bên dưới giường khiến hắn đó người trong chốc lát.

Xin bò bằng bốn chân nhìn xuống gầm giường và nhận thấy nhiều món đồ được giấu bên dưới!

Và đó không phải là bất kỳ vật phẩm thông thường nào!

Đây là những món đồ xa xỉ!

Xin khẽ thở dài lấy ra chiếc túi giấy đựng một chiếc giày trông đắt tiền và một chiếc đồng hồ.

Hắn cau mày khi quan sát họ.

Vì C-Jay to mõm nên Xin tình cờ biết điều kiện sống của June không tốt.

Nhớ lại những câu chuyện cũ, có vẻ như June khá nghèo.

Tuy nhiên, những món đồ này lại phản ánh nhiều hơn những gì mọi người thấy.

Không chút do dự, Xin chụp ảnh từng món đồ một.

'Thông tin hữu ích này chắc chắn phải tình báo lại cho Hoon.'

*****

"Một lần nữa," June thở dài.

"Chết tiệt! Chỉ một lần nữa thôi..."

"Được rồi, thêm một chút nữa là xong."

"Mấy câu này khó rap quá. Sao mình lại viết chúng vậy?"

"Được rồi, lần cuối cùng, làm laị nào."

June luôn là người kiên trì, và đêm nay cũng không ngoại lệ. Trong cầu thang thiếu ánh sáng, ngổn ngang giấy tờ nhàu nát, nỗi thất vọng hằn rõ trên gương mặt.

Anh đã luyện tập suốt đêm, đuổi theo yếu tố "thiếu" trong giọng nói mà dường như đang lẩn tránh.

"Nào, June. Tập trung lại!" anh lầm bầm với chính mình, đưa tay vuốt mái tóc rối bù.

Anh phát lại đoạn ghi âm mới nhất, lông mày nhíu lại lắng nghe một cách nghiêm túc.

Có thứ gì đó còn thiếu, thứ gì đó gặm nhấm anh như một vết ngứa mà không thể chạm tới được.

Không nản lòng, June tiếp tục, tua đi tua lại giai điệu, thử nghiệm nhiều chất giọng khác nhau và nâng cao giới hạn đọc rap.

Thời gian dường như hòa quyện vào nhau khi anh kiên trì suốt đêm, mỗi nỗ lực đều đưa anh đến gần hơn với sự hoàn hảo đó.

Sau hàng triệu nỗ lực, June cuối cùng cũng thở dài hài lòng.

"Chết tiệt," anh lầm bầm. "Mệt quá rồi. Về phòng ngủ thôi."

June bước về phòng, hơi loạng choạng vì mệt.

Một vài tia nắng len lỏi qua cửa sổ nhưng June không hề để ý đến chúng.

"Em trai," Zeth, người vừa bước ra khỏi phòng, chào anh bằng một nụ cười buồn.

Tuy nhiên, tất cả những gì June có thể nghe thấy là âm thanh của một bài hát ru nhẹ nhàng.

Zeth mím môi và nghẹn ngào nức nở nhìn vào thân hình đáng kinh ngạc của June.

"Chắc hẳn em đang rất buồn." anh lẩm bẩm.

June chỉ buồn ngủ thôi.

Anh về đến phòng và thấy Jisung đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Cậu dậy sớm quá," June nói, giọng khá khàn.

"Huh?" Jisung nghiêng đầu sang một bên bối rối.

Khi chuẩn bị ngã xuống giường, cảm giác kiệt sức ập đến, tiếng chuông báo thức buổi sáng vang lên khiến June tỉnh lại đôi chút. Anh nhìn đồng hồ với vẻ hoài nghi.

"Cái quái gì vậy?" Anh ấy kêu lên.

Đã sáng rồi à?

June đã luyện tập suốt đêm, quá mải mê theo đuổi sự hoàn hảo đến mức không chú ý thời gian.

Bây giờ đã là ngày hôm sau - ngày thực hiện nhiệm vụ.

June thở dài chán nản, tức giận vì không thực hiện được giấc ngủ yêu dấu của mình.

Tuy nhiên, liếc nhìn sang chiếc bàn cạnh giường ngủ, anh nhìn thấy thứ gì đó khiến mình tỉnh táo.

Trên tủ đầu giường có một chút thay đổi góc cạnh...chỉ 15 độ.

Nhưng June đã nhận ra điều đó.

"Ai động vào kem dưỡng da của tôi?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 146: Đấu vật tay



June không thể ngủ được sau đó.

Đội ngũ sản xuất đã triệu tập tất cả các đội thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.

June không quan tâm nó đặc biệt thế nào. Anh cần ngủ!

Khi gặp lại mọi người, tất cả họ đều nhìn June với ánh mắt kinh ngạc.

"Đêm qua anh có ngủ được chút nào không?" C-Jay hỏi. "Quầng thâm dưới mắt khá nghiêm trọng đấy..."

"Không," June ngắt lời. "Đừng nói gì cả. Tôi đi ngủ đây."

Ở phía bên kia căn phòng, Team Risers quan sát tất cả các đội khác.

Lâm Chí - người tự tin nhất nghĩ rằng họ sẽ giành chiến thắng trong nhiệm vụ, nhìn lại đội Aglet với ánh mắt thương hại.

"Nhìn June xem," Lâm Chí nói. "Có vẻ như anh ấy đã không ngủ được chút nào. Chắc hẳn đang lo lắng lắm đây."

Các thành viên khác của Team Risers nhìn chằm chằm vào Team Aglet.

June đang dựa vào người SeHun trông như kiệt sức.

Zeth thở dài khi nhìn em trai mình.

'Mình đuổi em ấy ra ngoài, chắc là bị ảnh hưởng nhiều lắm.'

À ní, June chỉ buồn ngủ thôi.

"Chào buổi sáng các học viên!" Woo-jin bước vào trung tâm huấn luyện khiến June giật mình tỉnh giác.

"Tôi biết mọi người không mong đợi sẽ gặp tôi vào sáng sớm, nhất là ngày biểu diễn nhưng tổ sản xuất đã cử tôi thông báo một nhiệm vụ quan trọng."

Các học viên trò chuyện với nhau.

"Các bạn có cơ hội để xác định thứ tự biểu diễn trong nhiệm vụ lần này.

"Biểu diễn đầu tiên hay cuối cùng? Tất cả tùy thuộc vào bạn! Đội chiến thắng thử thách này có thể tự do sắp xếp thứ tự các màn trình diễn!"

June mở mắt giữa sự hỗn loạn,

"Và chúng ta sẽ quyết định điều đó như thế nào? Chính là trận quyết đấu vật tay."

"Jangmoon, đi đi! Cuối cùng thì cậu cũng sẽ có ích cho đội"

"Cơ phần thân trên của tôi khá yếu," Jisung nói. Tuy nhiên, mọi người lại đề cử anh phải đi vì là vũ công nhanh nhẹn nhất.

"Tôi sẽ thực hiện thử thách." Lâm Chí tự hào nói. Là một cựu thành viên băng đảng, anh ta rất tự hào về sức mạnh của mình.

Mặt khác, June vẫn đang cố gắng thức tỉnh bản thân.

"Ai sẽ thực hiện nhiệm vụ đây?" SeHun nói.

Nếu June ở trong cơ thể cũ thì anh đương nhiên sẽ thắng - 100%.

Tuy nhiên, cơ thể hiện tại này vẫn còn hạn chế.

June đề nghị một người có thể chiến thắng thử thách này.

"C-Jay, đi đi." June vừa nói vừa ngáp.

"Cái gì? Em?" C-Jay chỉ vào mình.

June gật đầu. "Cậu có thể đánh bại những kẻ đó." anh tự tin nói.

"Wooh, đi đi, C-Jay!" đồng đội cổ vũ cho C-Jay.

June quan sát khung cảnh, anh nhếch mép cười.

Những kẻ này không có cơ hội.

Kể cả Lâm Chí cũng không.

*****

Bãi đậu xe chật kín nhiều người hâm mộ mặc áo sơ mi nhiều màu sắc và mang theo những khẩu hiệu khác nhau.

Ban đầu, rất nhiều người hâm mộ June đã không đăng ký tham gia chương trình.

Nhưng khi 'Rising Stars' thông báo rằng tất cả các thực tập sinh sẽ có mặt thì rất nhiều người muốn xem chương trình trực tiếp, thậm chí khiến trang web Azure bị sập!

So với những buổi sáng lạnh lẽo mà Jia từng phải chịu đựng, thời tiết hôm nay có chút nóng bức.

Hầu hết người hâm mộ xếp hàng chờ đều mặc áo sơ mi mỏng hoặc áo ba lỗ. Tuy nhiên, có một người tương phản rõ rệt giữa biển người hâm mộ.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo len rộng, có đeo khẩu trang và kính râm, thậm chí còn đeo găng tay!

Jia lo lắng nhìn cô gái có vẻ đang đổ mồ hôi hột.

Bora tặc lưỡi và huých vai Jia. "Đừng nhìn nữa."

Jia trợn mắt. "Tôi lo mà. Cô gái đó trông như sắp ngất đi vậy."

"Hãy để cô ta yên," Bora nói. "Cậu thực sự cần phải ngừng lo lắng mọi lúc."

"Và đôi khi nên quan tâm." Jia phản đối.

"Đó là lý do tại sao chúng ta trở thành bạn bè," Bora mỉm cười. "Một sự kết hợp bùng lổ."

Mặt khác, cô gái mặc áo nỉ không ai khác chính là Mimi của GIRLS' EVOLUTION.

Cô luôn muốn xem các buổi biểu diễn trực tiếp của Rising Stars, nhưng điều đó sẽ chỉ gây ra hỗn loạn vì cô vẫn là một nghệ sĩ solo đang hoạt động.

Vì vậy, đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra.

"Chết tiệt," Mimi lầm bầm, cảm thấy nách mình ướt đẫm.

Có lẽ mình nên mặc một chiếc áo len mỏng hơn!

Ngay lúc đó, có người đến gần cô - một cô gái trẻ và xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu.

"Umm, tôi không muốn tò mò, nhưng bạn có muốn chút nước mát không?" Cô hỏi và đưa cho cô một cái phích nước.

Mimi mỉm cười với cô gái tốt bụng. "Chắc chắn rồi. Cảm ơn vì cái này."

"Cậu có thể cởi áo len ra nếu muốn," cô gái tiếp tục. "Hôm nay trời rất nóng và ẩm."

"Không sao, tôi bị dị ứng với thời tiết buổi chiều," Mimi đưa ra một lý do khập khiễng.

Cô gái cau mày bối rối.

"Ồ, được thôi," cô nói, không muốn hỏi thêm nữa. "Nhân tiện, tôi là Jia."

"Tôi là... Mila!" Mimi đã nghĩ ra một cái tên giả.

"Mila, tên hay đấy," Jia khen ngợi. "Vậy, cô đến đây vì ai, Mila?"

Mắt Mimi sáng lên vui sướng khi Jia hỏi cô.

Cô thích câu hỏi này!

"Đó không ai khác chính là tình yêu của đời tôi - June."

*****

Ở hậu trường, các chuyên viên trang điểm đang gấp rút hoàn thiện vẻ ngoài chỉnh chu cho các thực tập sinh.

Azure chuẩn bị một nghệ sĩ trang điểm cho mỗi đội, Team Aglet đã có một thực tập sinh trang điểm tên là Lira.

Cô liên tục run rẩy khi trang điểm lên mặt các học viên, khiến một số nét bút kẻ mắt và son môi của bị lem.

"Tôi xin lỗi," cô liên tục xin lỗi nhóm con trai.

Lira thường rất giỏi trang điểm, nhưng có một thực thể đẹp trai đang ngủ trên ghế dài khiến cô bị phân tâm.

"Ừm, thực tập sinh," cô đánh thức anh. "Đến lượt cậu rồi.'

June r*n r* ngồi dậy. "Mấy giờ rồi?" giọng anh nghe trầm hơn, khàn hơn do luyện tập dai dẳng và giấc ngủ bị gián đoạn.

Bằng cách nào đó, giọng nói quyến rũ khiến Lira đỏ mặt.

Lira trả lời: "Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là đến buổi biểu diễn trực tiếp rồi."

"Được rồi." June nói, đứng dậy và ngồi lên ghế, nhắm mắt lại và nằm yên, lại tỏ ra buồn ngủ.

Lira thậm chí còn run tay hơn, bắt đầu phủ phấn lên mặt June.

Việc June có làn da đẹp cũng là một sự trợ giúp lớn.

Cô tự hỏi kem dưỡng da của anh ấy là gì.

Lira chỉ định bôi son lên môi anh để tạo vẻ đỏ bừng tự nhiên, nhưng cô đã đánh giá thấp sự lo lắng của mình khi lướt qua đường viền môi.

"Chết tiệt," cô chửi rủa, khiến June mở mắt.

Lira nhanh chóng lau vết son lem đi, lầm bầm xin lỗi.

"Đợi đã," June nói, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

"Son môi này bị nhòe phải không?" anh hỏi.

"Tôi sẽ tô lại," Lira lo lắng trả lời.

"Cứ để nguyên đi," June hướng dẫn.

"Huh?" Lira nghiêng đầu sang một bên bối rối. "Vậy thì nó sẽ bị nhòe nếu cậu vô tình lau qua đấy."

"Tôi biết," June nói.

Rồi anh nghiêng người quan sát khuôn mặt mình trong gương.

Mặc dù có quầng thâm nhưng làn da của anh trông vẫn sáng và mịn màng.

"Cũng đừng dặm phấn trên quầng thâm mắt nữa."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 147: Concept Mission bắt đầu



Những người hâm mộ bắt đầu bước vào, các cố vấn đã nhìn họ một cách trìu mến.

Trước đây, cố vấn ngồi ở hậu trường trong buổi biểu diễn, thì giờ họ ngồi cao lên phía sau chỗ khán giả đứng như những vị khách VIP.

Bên cạnh là những "cố vấn đặc biệt" hỗ trợ từng nhóm trong quá trình đánh giá tạm thời.

Người hâm mộ liếc nhìn về phía sau và không khỏi thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy những "cố vấn đặc biệt" nổi tiếng.

Những ngôi sao như Kiera trong GIRLS' EVOLUTION, Jaeyun trong BOYMYSTIC, Rhino trong SVT (Supra Ventricular Tachycardia) và nhiều ngôi sao khác đều nở nụ cười đĩnh đạc.

Họ xuất hiện ngoài đời thậm chí còn đẹp hơn so với khi xuất hiện trên TV.

Việc nhìn thấy những ngôi sao như vậy trong một studio đã nói lên ngân sách và năng lực mà Azure hiện có.

Thật khó để kiếm tiền của người hâm mộ từ việc bán phiếu nhưng họ vẫn làm được.

Tuy nhiên, ngân sách đó dường như đã cạn kiệt duy chỉ với một người - Sun-Y.

Trong số dàn diễn viên toàn năng, anh ta ngồi đó với một sự so sánh kệch cỡm.

Tuy nhiên, khuôn mặt anh ta có vẻ tự mãn nhất như thể mình là người nổi tiếng nhất trong số họ.

Khi đội ngũ sản xuất tiếp tục sắp xếp người hâm mộ, các cố vấn tranh thủ nói chuyện với nhau.

"Việc luyện tập thế nào rồi?" Kiera người phụ trách 'Brown Milk Tea' hỏi.

"Mọi chuyện diễn ra rất tốt." Jaeyun, người đứng thứ ba trong mùa hai của Rising Stars trả lời.

"Các cậu ấy thực sự tài năng. Tuy nhiên, chắc chắn có một số thực tập sinh nổi bật. Trình độ khác biệt rõ rệt."

"Chúng tôi đã tuyển được những người tài năng." Rhino nói thêm.

Anh phụ trách đội 'Skateboard Ride' và rất ngạc nhiên vì rốt cuộc không cần phải dạy nhiều. Màn trình diễn của được thực hiện rất tốt.

Tất nhiên, nó không hoàn hảo. Nhưng nó lại rất tốt so với các thực tập sinh thần tượng.

"Đội tôi phụ trách không có nhiều tài năng," Sun-Y lớn tiếng kêu lên, khiến mọi người quay đầu nhìn về phía mình.

Vẻ mặt anh ta có vẻ khó chịu và cách anh ta nói chuyện rất trịch thượng.

"Họ rap rất vớ vẫn. Đặc biệt là Main Rapper," anh tiếp tục. "June phải không? Vì vậy đừng mong đợi bất cứ điều gì."

Jihyun cau mày khi Sun-Y tiếp tục nói những điều vô nghĩa.

"Màn trình diễn của họ ngày hôm qua rất tốt," Hyerin nói. "Anh chàng này thật ổn ào."

"Nó không phải là tốt nhất nhưng cũng không quá tệ," Woo-jin nói. "Tuy nhiên, tôi thực sự cảm thấy hơi lo lắng vì đội biểu diễn cuối cùng."

"Họ biểu diễn cuối à?" Jihyun kêu lên với đôi mắt mở to.

"Như vậy có phải là quá đáng không? Màn trình diễn cuối cùng thường là màn để lại nhiều tác động nhất. Ngược lại thì chỉ càng khuếch đại sự tầm thường của nó mà thôi." cô nói thêm.

"Tôi biết," Woo-jin nói. "Đó là lý do tại sao tôi lo lắng. 'Skateboard Ride' cũng biểu diễn ngay trước họ."

Gun tặc lưỡi. "Chúc may mắn."

Jihyun mím môi lo lắng. Cô chưa xem màn trình diễn của đội với June nên không biết điều gì sẽ xảy ra.

"June có phải là rapper không?" Hyerin hỏi.

Bone mím môi. "Không," anh trả lời. Có một chút thất vọng khi anh rap trong buổi đánh giá tạm thời.

Bone biết June chỉ có thể tiến bộ rất nhiều sau vài ngày. Liệu cậu ấy có thể không?

Jihyun nhíu mày sâu hơn. Cô luôn ủng hộ June và rất tin tưởng vào tài năng của chàng trai trẻ.

Tuy nhiên, với hoàn cảnh hiện tại, rốt cuộc cô cũng không chắc chắn về thành tích của họ.

*****

Sân khấu bừng sáng với ánh đèn rực rỡ và âm thanh ầm ĩ.

"Tôi háo hức quá! Concept Mission là nhiệm vụ yêu thích của tôi trong toàn bộ chương trình."

"Tôi nghe kể có một đội gồm toàn những người hạng đầu."

"Tôi không thể tin rằng chúng ta sẽ gặp lại June sau khi anh ấy bị đâm."

"Việc anh ấy vẫn còn sống đã là một phép lạ. Hình như chân anh ấy bị cắt lìa cơ mà."

Lượng khán giả khổng lồ tiếng reo hò phấn khởi lấp đầy trường quay.

Ở trung tâm sân khấu là Kang Minho - người dẫn chương trình sống còn đầy lôi cuốn cầm chiếc micro lấp lánh với nụ cười tự tin.

"Thưa quý vị, chào mừng trở lại với chương trình sinh tồn thần tượng hấp dẫn nhất trên truyền hình! Các bạn đã sẵn sàng cho một nhiêm vụ ly kỳ khác chưa?"

Đám đông gầm lên đáp lại, vẫy những biểu ngữ đầy màu sắc ủng hộ các thực tập sinh yêu thích của họ.

"Tối nay, chúng ta có một thứ thực sự đặc biệt đang chờ đợi. Đã đến lúc thực hiện Concept Mission!"

Khán giả reo hò reo hò khi dòng chữ "Concept Mission" hiện lên trên màn hình.

"Trong nhiệm vụ này, các thực tập sinh yêu quý của chúng ta sẽ thể hiện bản chất của bảy bài hát gốc."

"Lần này tất cả đều là về tinh thần đồng đội nên sẽ không có bất kỳ cuộc bình chọn cá nhân nào. Các bạn - những vị khán giả tuyệt vời sẽ quyết định xem đội nào có màn thể hiện tốt nhất!"

"Không có phiếu bầu cá nhân?" C-Jay hỏi. "Lần đầu tiên đấy."

"Nhưng đó chưa phải là tất cả! Hãy đứng vững vì đây là bước ngoặt. Đội có nhiều phiếu bầu nhất từ các bạn - những khán giả tận tâm, sẽ nhận được được 200.000 sao phiếu bầu khổng lồ!"

Các học viên mở to mắt ngạc nhiên.

"Đúng vậy! Những phiếu bầu cá nhân đó? Bây giờ chúng đã trở thành phiếu bầu của nhóm!"

"Đây có thế là yếu tố thay đổi cuộc chơi cho người chiến thắng, vì vậy hãy bỏ phiếu một cách khôn ngoan!"

Phần thưởng bất ngờ đã tạo thêm một tầng căng thẳng mới cho cuộc thi.

Hầu hết các đội, đặc biệt là những đội có thành viên mới, đều cảm thấy như kết quả đã được định đoạt.

Team Risers có nhiều khả năng sẽ giành chiến thắng cuối cùng.

Tuy nhiên, có một tập thể không nhìn đi đâu khác mà chỉ tập trung vào đội của mình.

Đội Aglet có vẻ mặt quyết tâm. SeHun liếc nhìn đồng đội của mình với nụ cười rạng rỡ.

"Chúng ta có thể làm được." anh nói, mặc dù vẫn còn nghi vấn.

Có một thực tập sinh luôn khiến anh cảm thấy vững tâm dù đội có cấp bậc thấp nhưng họ vẫn có thể đạt được điều không thể.

SeHun quay sang nhìn June với ánh mắt cảm kích. Nhưng anh dừng lại, cười khúc khích khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của June.

'Cậu lại ngủ nữa à?'

"Em có nên đánh thức anh June dậy không?" Jakob hỏi. "Giọng sẽ khàn đi nếu anh ấy ngủ cho đến khi biểu diễn."

"Hãy để cậu ấy yên," SeHun nói. "Tôi chắc chắn June sẽ thức dậy đúng giờ."

"Không cần nói nhiều nữa," giọng của Kang Minho vang vọng khắp trường quay.

"Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu nhiệm vụ Concept Mission! Với đội đầu tiên biểu diễn 'Sweat As Suger'."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 148: Những người hâm mộ bắt đầu bước vào, các cố vấn đã nhìn họ một cách trìu mến. Trước đây, cố vấn ngồi ở h



Sân khấu đã sẵn sàng và khán giả im lặng khi nhóm đầu tiên 'Sweet as Sugar' bước vào tầm ngắm.

Akira - leader của nhóm chiếm vị trí trung tâm với nụ cười dịu dàng.

Đám đông hò reo ầm ĩ khi Akira xuất hiện trên màn ảnh. Phần đầu cuộc thi, Akira là thực tập sinh kém nổi tiếng nhất RAVEN.

Tuy nhiên theo thời gian, Akira nhanh chóng lấy lại phong độ và điều đó thể hiện rõ qua những tiếng reo hò vang dội mà anh nhận được từ đám đông.

"Cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều," Jihyun nói. "Tôi rất vui vì Akira đã tìm lại được sự tự tin của mình."

"Giống như tôi đang xem Akira quá khứ trên sân khấu vậy." Hyerin nói. "Cậu ấy trông rất hạnh phúc."

Akira bắt đầu hát, giọng anh ngọt ngào như kẹo bông. Giai điệu đáng yêu và bầu không khí trong trường quay lập tức trở nên lãng mạn.

Vũ đạo của nhóm hoàn hảo, họ di chuyển rất hòa hợp, thực hiện từng bước nhảy một cách chính xác. Khán giả không khỏi ấn tượng trước màn trình diễn đồng đều.

Tuy nhiên, khi bản tình ca mở ra, có những khoảnh khắc khiến người phải rùng mình.

Một số học viên tuy tài năng nhưng lại gặp khó khăn trong việc truyền tải cảm xúc chân thực cần thiết cho màn trình diễn thân mật như vậy.

Nỗ lực trong việc khắc họa phản ứng hóa học lãng mạn đôi khi trở nên vụng về.

Tuy nhiên, bất chấp những khoảnh khắc khó chịu này, Team Sweet As Sugar kết thúc màn trình diễn một cách ấn tượng, với Akira ending vô cùng đáng yêu.

Khán giả và cố vấn vỗ tay khi màn trình diễn kết thúc.

Lần đầu tiên trong chương trình, ban giám khảo sẽ công khai phê bình các tiết mục.

"Nó thực sự rất tuyệt," Kiera nói.

"Nó tốt hơn mong đợi và tôi rất vui vì các bạn đã làm tốt lời khuyên của tôi. Nếu có thêm thời gian thì đó sẽ là một màn trình diễn tốt hơn."

"Đó là ý tưởng được tạo ra cho Akira," Gun nói. "Lần này cậu thực sự vô cùng nổi bật."

"Tôi đồng ý." Jihyun nói.

"Anh ấy nổi bật nhất trong số tất cả các thực tập sinh - điều này vừa tốt vừa xấu."

"Một số thực tập sinh không thể hiện được bài hát nên có cảm giác khá gượng ép ở một số đoạn. Tuy nhiên, đây vẫn là một màn trình diễn tốt. "

"Tôi rùng mình," Sun-Y nói, luôn muốn chỉ trích điều gì đó.

Cả đội bước xuống sân khấu với cả niềm vui và sự thất vọng xen lẫn trong lòng.

Các màn trình diễn vẫn tiếp tục, nhiều thể loại và tài năng khác nhau của các học viên được thể hiện.

'Brown Milk Tea' và 'Heart Break' đã có phản hồi tốt nhất cho đến nay và họ nhanh chóng trở thành đội dẫn đầu.

Bây giờ là lúc đội tiếp theo biểu diễn - Đội Lightning biểu diễn 'Thunder'.

Jangmoon cảm thấy thoải mái hơn với sân khấu, bước vào với hơi thở đều đặn.

Bên cạnh anh là Xin một thực tập sinh quá tự tin đã giành được vị trí Main Vocalist dù chỉ là thành viên mới.

Jangmoon được cho là sẽ trở thành Main Vocal sau khi đồng đội của họ bị loại.

Tuy nhiên, với lý do Xin là thành viên mới, anh đã giật vị trí đó ra khỏi tay của Jangmoon.

Ở nhóm này, Xin có thứ hạng cao nhất nên tiếng reo hò của họ trầm lắng hơn so với đội trước.

Buổi biểu diễn của họ bắt đầu bằng tiếng gảy đàn guitar. 'Thunder' là một bản tình ca acoustic kể về một cô gái đến như sấm sét trong cuộc đời mỗi người.

Jangmoon, Sub-Vocal 1, hít một hơi thật sâu mở đầu bài hát.

Tiếng đàn guitar acoustic kèm theo bộ gõ nhẹ nhàng khắc hoạ dòng tâm trạng.

C-Jay nhướng mày ngạc nhiên khi nghe bạn mình hát.

Người giống như cái cây này từ khi nào lại tiến bộ nhiều như vậy?

Giọng hát của Jangmoon có chiều sâu và cảm xúc mặc dù thiếu kỹ thuật nhưng sự tiến bộ lớn đã khiến nhiều người ngạc nhiên, kể cả những vị cố vấn.

Bài hát không có nhiều vũ đạo mà chỉ có những động tác lắc lư và chuyển động đơn giản trước phần điệp khúc.

"Không quá tệ."

"Bài hát khá hay."

"Không phải đó là thực tập sinh xếp cuối sao? Anh ấy giỏi đấy."

Xin nhếch mép cười hài lòng, bước về phía trước thực hiện phần hát của mình.

"Thunder, em là tình yêu của anh, ôi kỳ quan của anh.

Một cảnh tượng tôi muốn đi lang thang trong đó.

Nói thật với em, đây không phải là một sai lầm.

Vì em là thunder của anh-"

Các cố vấn nhăn mặt khi đoạn vocal không mấy hay ho của Xin bị crack ở cuối đoạn điệp khúc.

Khán giả cũng bắt đầu phản ứng khó chịu.

"Ồ, anh ấy phá hỏng cả bài."

"Cái quái gì vậy? Thực tập sinh xếp cuối biểu diễn thậm chí còn tốt hơn Main Vocal."

Sau đoạn crack, Xin liên tục mắc lỗi.

Các thành viên khác trong đội lại vô cùng cố gắng cứu chữa.

Jangmoon nhớ lại những lời dạy của June khi họ lần đầu biểu diễn với tư cách là Team Abyss.

Bất chấp lỗi lầm của Jangmoon khi đó, June vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra và thậm chí còn giúp cậu tiếp tục.

Vì vậy, đó chính xác là những gì Jangmoon đã làm.

Giọng của Xin tiếp tục rè rè như cậu bé 13 tuổi đang bước vào giai đoạn dậy thì đầu tiên nên ở đoạn điệp khúc thứ hai Jangmoon chủ động hát to hơn để át giọng Xin.

Dù sự kết hợp nghe có vẻ không quá xuất sắc nhưng khán giả lại thấy Jangmoon đáng ngưỡng mộ khi cứu nguy cho đồng đội.

Mặt khác, Xin không thích giọng Jangmoon to hơn giọng mình.

Jangmoon xếp cuối cùng trong đội!

Hắn ta không có quyền hát to hơn Xin!

Tuy nhiên, phớt lờ cái nhìn trừng trừng của Xin, Jangmoon vẫn tiếp tục che đậy giúp bạn.

Màn trình diễn kết thúc, khán giả vẫn im lặng.

Một mặt, họ rất ấn tượng với màn trình diễn của Jangmoon. Mặt khác, họ lại muốn cười vì lỗi lầm của Xin.

"Điều đó khá... tệ. Nhưng thực tập sinh xếp cuối đó đã làm tôi ngạc nhiên."

"Xin? Không thể tin được là anh xếp hạng cao nhất trong số họ."

Rõ ràng buổi biểu diễn đã bị phá hỏng chỉ vì một người - Xin.

"Không hay chút nào," Jihyun nói.

"Việc bị vỡ giọng chắc chắn là có thể tha thứ được, nhưng việc mất bình tĩnh và thể hiện tệ trong suốt bài hát thì không."

Woo-jin tiếp tục: "Nếu không có Jangmoon thì bạn đã phá hỏng hoàn toàn buổi biểu diễn".

Xin siết chặt nắm tay, trong lòng sôi trào tức giận .

'Đây lẽ ra là thời điểm để mình tỏa sáng! Nhưng tên ngu ngốc này đã phá hỏng nó.'

'Đúng như dự đoán, những đứa ở cùng chỗ với thằng June giống y hệt nó, cũng chẳng tốt đẹp gì.'

Khi họ bước vào hậu trường, Xin muốn nói chuyện với Jangmoon nên kéo anh ta đến một khu vực hẻo lánh.

Dù là một người to cao nhưng trong lòng Jangmoon vẫn có chút bất an.

"Cậu làm gì vậy?" Xin ngắt lời.

Jangmoon gãi gãi sau đầu. "Tôi tưởng cậu cần giúp đỡ vì vocal không ở trạng thái tốt nhất."

"Giọng tôi rất ổn,," Xin trừng mắt.

"Cậu đã phá hỏng mọi thứ. Không thể tin được là cậu lại hát đè lên tôi trong khi không có bất kỳ tài năng nào."

"Cậu - thực tập sinh ở vị trí cuối cùng, nên làm đúng bổn phận của mình đi."

Jangmoon nhìn xuống đất, tự hỏi mình đã làm gì mà phải nghe những lời lăng mạ này.

Xin định chỉ trích thêm thì đột nhiên khựng lại, cảm nhận nguồn năng lượng mạnh mẽ ở phía.

Jangmoon và Xin nhìn lại thì thấy Team Risers đang khởi động.

Màn trình diễn được mong đợi nhất trong đêm - Skateboard Ride.

Lúc này giống như một thời điểm hoàn hảo, June cuối cùng cũng mở mắt ra.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 149: Skateboard Rig



Năng lượng trong trường quay lên đến đỉnh điểm khi đội được mong đợi nhất, 'Skateboard Ride', lên sân khấu. Tiếng la hét và cổ vũ chói tai hơn tất cả những đội khác.

Jia bịt tai lại khi những người hâm mộ xung quanh cô gào thét như những con gà cao su phát ra âm thanh khó chịu.

Bora nói bên tai cô. "Khác biệt thật đấy."

Jia gật đầu đồng ý và nheo mắt nhìn các thành viên trong đội.

Cô cau mày khi nhận ra June không ở cùng họ.

Đó là một sự xấu hổ. June lẽ ra đã thắng nếu anh ở cùng đội này - một cường quốc cấp cao nhất tập hợp lại với nhau!

C-Jay tặc lưỡi khi máy quay tập trung vào từng thành viên của Team Risers.

"Tôi tự hỏi sinh ra như vậy sẽ như thế nào?" anh lầm bầm.

"Cậu sẽ không bao giờ biết đâu." Jangmoon nói, bước ra từ phía sau anh.

C-Jay trừng mắt nhìn cậu học viên cao lớn rồi xoa đầu cậu ấy. "Ồ, im đi. Tôi lẽ ra sẽ đấm cậu vì nhận xét đó nhưng...

Làm tốt đó, vì vậy tôi sẽ tha thứ cho lời nói hỗn lào ban nãy. Chờ đã... ông khóc à?" Anh hỏi khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Jangmoon.

Lông mày Jangmoon nhíu lại trước, lắc đầu. "Khóc cái gì mà khóc, tôi không trẻ trâu vậy đâu..." anh biện hộ, mặc dù nghe có vẻ quá phòng thủ.

"Chắc không?" C-Jay quấy rầy.

Jangmoon chỉ gật đầu. "Tôi ổn. Về chỗ đây."

Sau khi Jangmoon ngồi vào chỗ cũ, Xin bước vào phòng với nụ cười tự mãn. June nhận thấy sự khiêu khích đó, chợt cau mày.

'Hắn ta có nói gì với Jangmoon không?'

June không có thời gian để suy nghĩ lung tung, anh tập trung vào màn hình lớn. Team Risers ở vị trí xuất phát, sẵn sàng bước lên sân khẩu.

Tiếng hét vẫn khó nghe như vậy khiến June cau mày.

Bắt đầu trình diễn...

"Đi qua phố, tim đập rộn ràng.

Tình yêu là một SkateBoard Ride, không thể đoán trước và ngọt ngào."

Nhìn thấy Lâm Chỉ hát phần lời cũ của mình, miệng June đột nhiên đắng chát.

Tuy nhiên, SeHun lại gần và thì thầm vào tai anh: "Anh hát hay hơn đấy".

Đến lượt Zeth và Casper, hai chàng trai trẻ đã chiếm được cảm tình của người xem ngay từ đầu, đứng ở trung tâm.

Họ bước về phía trước, khuôn mặt rạng rỡ tự tin. Họ trao nhau những cái nhìn thấu hiểu, đám đông bùng nổ trong tiếng reo hò.

Zeth cầm mic, giọng mượt mà và tự tin thực hiền đoạn rap tiền điệp khúc.

"Go SkateBoarding, tình yêu là một chuyến đi hoang dã,

Drop to the ride, nuốt chửng niềm tự hào của tôi."

Casper phối hợp theo vẻ nghênh ngang của Zeth.

"Boo, đồ tệ quá - một đứa trẻ hét lên.

Tuy nhiên tất cả những gì trong đầu tôi chỉ quẩn quanh một suy nghĩ - làm thế nào để mời em đi chơi."

Lời rap vui tươi trôi chảy một cách liền mạch, sự ăn ý rõ ràng khi hai người tương tác qua lại. Đám đông điên cuồng la hét và reo hò như thể mạng sống của họ phụ thuộc vào đó.

"Tôi hiểu tại sao họ lại xếp thứ nhất và thứ hai. Họ là những rapper giỏi nhất chương trình!"

"Tôi cần bỏ phiếu cho đội này! Chỉ thể là đủ rồi."

"Kết thúc rồi."

Buổi biểu diễn tiếp tục mà không có bất kỳ lỗi nào. C-Jay đang ở trong góc đội hình, thầm cầu nguyện khi quan sát cảnh tượng đó.

Thời điểm thích hợp đến...

Khi màn trình diễn gần đến đoạn điệp khúc cuối cùng, cao trào đỉnh điểm.

June biết phần này sẽ là phần quan trọng nhất trong bài hát.

HIGH NOTE

June đã thể hiện những nốt cao một cách hoàn hảo và cuối cùng Lâm Chí là người hát.

Buổi biểu diễn rất tốt và tất cả các cố vấn trên bục cao đều gật đầu đồng tình.

Thời điểm Lâm Chí thực hiện high note, dường như có điều gì đó không ổn. Anh ta do dự, môi mấp máy, nhưng lời hát lại không xuất hiện. Cứ như thể bị lỡ lời.

C-Jay ngồi trên mép ghế khi quan sát cảnh tượng trước mắt. Những thực tập sinh khác đang chú ý cũng có vẻ hơi bối rối.

"Có phải cậu ấy... đang hát nhép nốt cao không?" Se Hun hỏi.

"Đúng vậy." June nói, nhếch mép cười nhẹ.

Các cố vấn, đặc biệt là Jihyun, tỏ ra thất vọng vì màn hát nhép quá rõ ràng.

Cô ấy giao tiếp bằng mắt với Woo-jin, hai người đều ngầm đồng ý rằng June thực hiện phần này tốt hơn.

Các cố vấn thắc mắc tại sao họ lại đuổi người có thành tích tốt nhất trong nhóm.

Nó cũng khiến Jihyun cảm thấy bối rối không biết tại sao Lâm Chí lại được phép làm điều đó. Đội ngũ sản xuất chưa bao giờ cho phép một thực tập sinh hát nhép trong các buổi biểu diễn trực tiếp trước đây.

Jia chăm chú theo dõi màn trình diễn, cũng cau mày đoạn high note. Cô cũng không bỏ lỡ ánh mắt khó hiểu của Jeayong và Zeth.

"Cậu có để ý không?" Jia hỏi Bora.

"Anh ta hát nhép." Bora trả lời. Tuy nhiên, những suy đoán của họ bị át đi bởi tiếng hò hét cuồng nhiệt của người hâm mộ.

Lạc vào thế giới fangirl nhỏ bé của mình, họ thậm chí còn không nhận ra rằng Lâm Chí đã hát nhép nốt nhạc đó... hoặc có thể, họ không muốn tin rằng anh ấy sẽ hát nhép.

"Đúng như mong đợi," Mimi reo lên. "Những người mù quáng căn bản không quan tâm."

Mặc dù một số người đã ngừng cổ vũ khi nhận thấy tai nạn 'hát nhép' nhưng những người hâm mộ cuồng nhiệt của Lâm Chí vẫn tiếp tục cổ vũ như chưa hể có chuyện gì xảy ra.

Chính chủ là người đã biết rõ sự việc, cũng tiếp tục biểu diễn mà không biết xấu hổ. Đúng là thần tượng và người hâm mộ của họ giống nhau như đúc.

June lắc đầu. "Tên khốn vô liêm sỉ." anh lẩm bẩm.

Màn trình diễn kết thúc, đám đông lại reo hò một lần nữa. Tuy nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên là khán phòng không còn ồn ào như trước nữa. Tất nhiên, không khí vẫn náo nhiệt nhưng không thể so sánh với tiếng reo hò phấn khích ban đầu.

Các cố vấn lúc này sẽ đưa ra nhận xét của họ, Jihyun muốn phát biểu trước.

Cô muốn giải quyết 'sự cố hát nhép', nhưng trước khi cô kịp nói bất cứ điều gì, ekip nào đó đột nhiên nhắc nhở vào tai nghe của cô.

"Đừng nói về chuyện đó." một giọng trầm vang lên, khiến cô rùng mình. "...hoặc cái gì đó khác."

Jihyun sững người trong giây lát, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Giọng nói đó... cô chưa từng nghe thấy trước đây. Trong ba mùa Rising Stars vừa qua, đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.

Và cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Bạn có ổn không?" Hyerin ở bên cạnh hỏi. Jihyun nở một nụ cười lo lắng trước khi gật đầu.

Cuối cùng, cô không thể bỏ qua sát ý trong giọng nói vừa nghe được. Vì vậy, cô ấy chấp nhận những bình luận tích cực như thường lệ.

"Thật tốt," cô run rẩy nói. "Các bạn là một đội tuyệt vời, và tôi... tôi nghĩ các bạn đã luyện tập rất tốt," cô lắp bắp.

"Cám ơn sư phụ." Lâm Chí cười tươi nhất, một số khán giả hoan hô.

Hyerin đang định nói, cũng muốn nói về sự cố hát nhép thì Sun-Y bất ngờ cắm lấy micro.

"Lâm Chí," Sun-Y bắt đầu với một nụ cười trên khuôn mặt.

June cau mày. Vào thời điểm đó, anh đã cảm nhận được điều gì đó không ổn.

"Tối nay bạn thật tuyệt vời. Tôi không thể không chú ý đến bạn trong suốt buổi biểu diễn. Giọng hát thật tuyệt vời và vũ đạo của bạn thật hoàn hảo. Tôi phải nói rằng bạn THỰC SỰ LÀ MỘT MAIN VOCALIST CHÍNH HIỆU."

June tựa người vào ghế với nụ cười nhạt.

Chơi lô tô.

Có ai đó đang thao túng nơi này.

Sun-Y chưa bao giờ khen ngợi một đội nào trong suốt chương trình này, và thật kỳ lạ khi anh ta đột nhiên nói những lời đó.

Lâm Chí có mối quan hệ tốt hơn anh tưởng.

Nhưng trước khi có thể suy ngẫm thêm về việc này, một thành viên phi hành đoàn hét lên tên đội của họ.

"Đội Aglet! Vui lòng chuẩn bị."
 
Back
Top Bottom