Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 65: Chương 65



Mấy người đang ngồi trong phòng khách cũng nhao nhao nhặt trang giấy và ảnh chụp rơi bên chân lên.

Là một ít tư liệu, còn có một thứ giống bức thư. Có lẽ vì không muốn để lộ chữ viết nên mới đánh chữ lên mặt giấy A4.

Cố Thư Di nhìn tấm ảnh trên tay, là khuôn mặt thời trẻ của ba cô.

Cô không quen thuộc với người đàn ông này mấy, mãi đến 10 tuổi mới gặp mặt vài lần. Người đàn ông trầm mặc ít nói, bị ngục giam mài mòn hết thảy, luôn ngồi xổm trước bậc cửa không nói lời nào. Mỗi khi nhìn cô, ánh mắt ông ấy luôn tràn ngập cảm xúc phức tạp. Sau khi ra tù, ông ấy đi làm thêm mấy ngày, mua cho cô cái cặp sách mới màu đỏ rồi vĩnh biệt.

Cố Thư Di còn nhớ rõ cơn mưa nặng hạt đó.

Không có ai đau lòng quá mức, có lẽ từ mười năm trước, người này đã bị xem như biến mất, không tồn tại. Cố Thư Di đứng trong mưa, không rơi nước mắt, nhìn quan tài màu đen bị từng nắm từng nắm đất vàng vùi lấp.

Khi tỉnh lại từ trong hồi ức, Cố Thư Di thấy mọi ánh mắt đều đang tập trung trên người cô.

Cô cho rằng bản thân sắp phải đối mặt với mưa rền gió dữ, nhưng hiện thực lại là sóng yên biển lặng.

Tới thời gian ra về.

Mấy tài liệu và ảnh chụp đó bị ném sang một bên.

Mọi người làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, từng người thân thiện chào tậm biệt rồi rời đi. Cô của Bùi Cận Bạch kéo tay chồng, vẫn tươi cười vẫy tay với Cố Thư Di: “Tạm biệt Thư Di.”

Bùi Cận Bạch vẫn luôn nắm tay Cố Thư Di, cùng cô chào tạm biệt người thân.

Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay Cố Thư Di, hai người vẫn luôn không nói gì, tài xế lái xe từ biệt thự Thanh Sơn về dinh thự Cảnh Nam.

Sau khi về đến nơi, Bùi Cận Bạch ôm vai Cố Thư Di, nói anh có việc phải ra ngoài một chuyến, bảo cô đừng chờ anh, cứ đi nghỉ ngơi trước.

Cố Thư Di im lặng gật đầu.

Bùi Cận Bạch ra khỏi nhà.

Cố Thư Di xoay người nhìn bốn phía xung quanh, căn nhà trống trải, chỉ có mình cô đang đứng, trông có vẻ rất nhỏ bé giữa toàn bộ không gian này.

Cố Thư Di đi vào phòng ngủ.

Cô vẫn luôn không có quá nhiều đồ vật, có vài món quần áo, đồ dùng đều là do cô mua sau khi thực tập ở Hòa Quang, kiếm được tiền. Hôm nay, sau khi rời khỏi ký túc xá, cô mới dọn tất cả đến nơi này.

Cố Thư Di nhìn đồ đạc của chính mình, mở va li, nhìn lướt qua quần áo treo trong tủ, bắt đầu cất từng món đồ của bản thân vào trong va li.



Biệt thự Thanh Sơn.

Bùi Cận Bạch ngồi xe, lại quay lại nơi này thêm một lần nữa.

Như anh dự đoán, ba mẹ đều chưa về, bà nội cũng có mặt, đều ở lại đây.

Chỉ có người muốn xem tình huống diễn biến như thế nào là Bùi Linh Thư bị đuổi đi, cưỡng chế cô ấy ở yên trong phòng, không được xuống lầu.

Bùi Cận Bạch hít một hơi, đi đến trước mặt Bùi Viễn Phong - người vẫn luôn chắp tay sau lưng nhìn tài liệu và ảnh chụp ở trên bàn từ xa, mở miệng gọi một tiếng: “Ba.”

Thứ lao thẳng đến chính là một cú tát.

Tần Nhân đang ngồi trên sô pha lập tức bị cú tát này của chồng dọa sợ. Bùi Cận Bạch bị đánh đến mức đầu nghiêng hẳn đi, chỉ thấy trên mặt nóng rát.

“Nói chuyện tử tế, động tay động chân làm gì?” Bà cụ Hà mở miệng, không giận tự uy.

Bùi Cận Bạch ăn tát, lại cúi đầu với Bùi Viễn Phong.

Bùi Viễn Phong lạnh giọng chất vấn: “Con biết từ lâu rồi đúng hay không?”

Ông ấy nhấn mạnh với Bùi Cận Bạch không chỉ một lần rằng dù không quan tâm đến dòng dõi, xuất thân nhưng nhân phẩm bắt buộc phải tử tế, trong sạch. Gia đình như bọn họ sẽ có rất nhiều người tiếp cận mà không mang ý tốt, muốn leo lên đầu cành, vậy nên nhất định phải tìm hiểu bối cảnh thật kỹ.

Dựa trên sự tin tưởng với con trai, chính Bùi Cận Bạch cảm thấy không có vấn đề nên ông ấy cũng không hỏi nhiều.

Cho đến hôm nay.

Cho dù xuất thân như vậy không phải lỗi của Cố Thư Di, cô cũng là người bị hại, nhưng rõ ràng từ đầu cô đã dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận nhà họ Bùi, còn giả vờ ngây thơ, chưa từng biết bà cụ Hà là ai. Có điều lại rất bình tĩnh, vậy mà còn yên lặng làm bạn với bà cụ hai năm.

Hơn nữa, có người ba như vậy, thật sự sẽ khiến người khác nghi ngờ rằng loại gien thấp kém nào đó sẽ di truyền.

Bùi Cận Bạch trả lời câu hỏi vừa rồi của ba mình: “Vâng.”

Ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như cũ: “Con không để ý chuyện này.”

Bùi Viễn Phong chỉ có thể nhịn không tát anh thêm cú nữa.

“Con không để ý, chẳng lẽ chúng ta và nhà họ Bùi cũng không để ý chắc?”

“Con còn biết không thể làm ba và mẹ con biết.”

“Nó bỏ bùa con à? Trước kia ba còn thấy con rất đáng tin, giờ xem ra con điên mất rồi!”

Bùi Cận Bạch đón nhận cơn mưa chỉ trích của Bùi Viễn Phong, nhớ tới xấp tài liệu đột ngột xuất hiện kia thì cau mày, sau đó thấy khuôn mặt ba mình đỏ lên thì lại lo lắng cho sức khỏe của ông ấy.

Tần Nhân nhanh chóng tiến lên vuốt ngực cho chồng, khuyên ông ấy đừng tức giận, lại lấy thuốc giảm huyết áp luôn mang theo bên người ra cho ông ấy uống.

Bùi Cận Bạch muốn bước lên: “Ba.”

Bùi Viễn Phong xua tay từ chối.

Sau khi cảm xúc bình tĩnh hơn một chút, Bùi Viễn Phong được Tần nhân đỡ ngồi ở trên sô pha, nhìn đứa con trai sưng đỏ mặt đang đứng trước mắt.

“Không nói mấy cái khác nữa.” Bùi Viễn Phong lạnh giọng ra lệnh, tuy mấy năm nay ông ấy đã lui về sau nhưng uy nghiêm vẫn còn như cũ: “Hủy bỏ lễ đính hôn mau.”

Bùi Cận Bạch lập tức ngẩng đầu, đang định mở miệng thì Bùi Viễn Phong lại nói tiếp: “Còn cô gái kia, cho tiền để nó rời đi đi.”

Bàn tay bên người Bùi Cận Bạch siết chặt, đối mặt với sự sắp xếp dường như đã chắc chắn của ba mình, anh cụp mắt nói: “Ba, con sẽ không hủy bỏ lễ đính hôn.”

“Cô ấy không thể tự chọn xuất thân của mình, về việc cố ý tiếp cận bà nội và những tâm tư kia…” Bùi Cận Bạch nhắm mắt, trông như đã thừa nhận từ lâu: “Nếu đã thích cô ấy, vậy thì con sẽ không để bụng.”

Dù ban đầu Cố Thư Di đã biết bà nội anh là ai, cố tình tiếp cận nhà họ Bùi, tiếp cận anh, trăm phương ngàn kế muốn gả vào nhà họ, nhưng thế thì có sao?

Khi anh thích cô, khi anh đồng ý cưới cô, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Bùi Viễn Phong nghe vậy, suýt chút nữa đã ném cái điện thoại trên sô pha qua.

Tần Nhân nhanh chóng giữ lấy chồng mình - người vừa bị con trai chống đối liên tục, lại quay đầu, hiếm có mà mắng Bùi Cận Bạch một tiếng: “Cận Bạch!”

Bùi Viễn Phong chỉ vào Bùi Cận Bạch: “Con thích nó cái gì? Thích ba nó từng giết người, từng vào tù, thích nó là con gái của tội phạm giết người? Hay là thích nó còn trẻ nhưng đã lắm mưu nhiều kế, chỉ muốn đi đường tắt, gả cho người lắm tiền?”

“Nếu hôm nay con không có tiền, không phải họ Bùi, con nghĩ nó còn sẽ một lòng một dạ muốn kết hôn với con à?”

Nói tới đây, người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn đứng lặng mới sửng sốt một chút.

Mắt Bùi Viễn Phong sắc như ưng, ông ấy biết chuyện này không nằm ở chỗ Cố Thư Di mà ở chỗ Bùi Cận Bạch - người biết tất cả nhưng lại không để bụng, thậm chí còn giúp cô giấu giếm.

Bùi Viễn Phong nhìn chằm chằm Bùi Cận Bạch, cứ như muốn nhìn xuyên qua người anh. Sau đó, ông ấy lại nghe đứa con trai từ nhỏ đến lớn luôn khiến ông ấy tự hào bối rối một lúc rồi mở miệng:

“Không có nếu như.”

Sau khi Bùi Cận Bạch nói xong câu này, đến Tần Nhân cũng ngừng động tác giúp chồng điều chỉnh hơi thở của mình lại.

Ngay giây phút đó, Bùi Viễn Phong ngơ ngẩn, cảm giác mọi suy nghĩ của bản thân đều đã biến mất, thậm chí còn không thể tức giận.

Điều duy nhất trong đầu ông ấy là muốn làm quen lại một lần nữa xem rốt cuộc Cố Thư Di là ai.

Mà lại biến con trai ông ấy thành như thế này.

Bùi Cận Bạch lại cúi đầu với Bùi Viễn Phong: “Ba, con xin lỗi, ba nghỉ ngơi cẩn thận ạ”

“Con sẽ không hủy bỏ lễ đính hôn.”

Rõ ràng là Bùi Viễn Phong đã không nói được nên lời.

Bùi Cận Bạch nhớ tới Cố Thư Di đang ở dinh thự Cảnh Nam, tối nay cô vừa bị một xấp tài liệu vô danh tố giác tất cả mọi chuyện ngay trước mặt mọi người.

Dù cô không nói lời nào với anh, nhưng anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng lan tràn từ đầu đến chân cô.

Bùi Cận Bạch lại gật đầu với Bùi Viễn Phong, đang định ra về thì bà cụ Hà đã lên tiếng, từ đầu chí cuối bà ấy vẫn luôn yên lặng ngồi nghe hai ba con họ cãi nhau, nghe con trai chống đối ba, nghe ba ép buộc con trai

“Đứng lại.” Bà cụ Hà gọi Bùi Cận Bạch đang muốn rời đi lại.

Bùi Cận Bạch dừng bước, nhìn về phía bà nội vẫn luôn không nói câu gì từ nãy đến giờ.

Bà ấy là người đầu tiên quen biết Cố Thư Di, cũng là người cô dùng mọi cách để tiếp cận.

Bà cụ Hà nhìn thoáng qua người như đang không ngờ con trai đã trưởng thành đến vậy là Bùi Viễn Phong, sau đó nhìn về phía người nghe lời từ bé đến lớn, đây là lần cứng đầu duy nhất là Bùi Cận Bạch.

Bà ấy lại nhìn chồng tài liệu rõ ràng đã được chuẩn bị, tìm hiểu cẩn thận trên bàn, và cả suy nghĩ mà mọi người vẫn luôn cho là đúng, bỗng cảm thấy buồn cười.

“Ai bảo mấy đứa là Cố Thư Di trăm phương ngàn kế tiếp cận bà, một lòng một dạ muốn vào cửa nhà họ Bùi? Gả cho cháu?” Khi bà cụ Hà nói chuyện, bà ấy vẫn luôn nhìn Bùi Cận Bạch.

Bà cụ Hà vừa dứt lời, ba người kia lập tức kinh ngạc, không biết đã hiểu sai ở chỗ nào.

Bà cụ Hà lại cười một tiếng, nhớ tới chiều hôm đó, khi bà ấy hỏi kế hoạch sau khi tốt nghiệp, Cố Thư Di đỏ mặt nói với bà ấy.

“Cháu muốn vào Hòa Quang.”

Tất nhiên là bà cụ Hà không phải là không hiểu câu muốn vào Hòa Quang này là có ý gì.

Mấy người bạn già cùng trường đại học Sư phạm của bà ấy còn cảm thán rằng dạo này bọn trẻ rất khó tìm việc.

Mà đến tuổi tác và địa vị hiện giờ, bà cụ Hà cũng sẽ không không nhận ra ban đầu Cố Thư Di làm quen với bà ấy không phải là chuyện ngẫu nhiên mà đều là kế hoạch tỉ mỉ của cô gái trẻ này.

Là vì có bất công trong việc xét chọn người nhận học bổng của học viện.

Sau đó, hai người vẫn luôn hẹn cùng chơi bóng, thay vì nói Cố Thư Di dụng tâm kín đáo, không bằng nói là bà ấy cảm thấy cô rất thú vị, muốn hiểu biết nhiều hơn về cô.

Rồi càng tìm hiểu lại càng thấy mình thiếu một đứa cháu dâu.

Vậy nên bà cụ Hà cố tình hiểu sai, hiểu muốn vào Hòa Quang thành muốn vào nhà bọn họ.

Sự thật chứng minh, Cố Thư Di vẫn là người trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, sợ sửa miệng làm bà ấy không vui, không từ chối được, muốn vào Hòa Quang thì không thể từ chối.



Nghe bà nội nói mục đích thực sự của Cố Thư Di rằng ban đầu cô chỉ muốn vào Hòa Quang làm việc, biểu cảm trên mặt Bùi Cận Bạch lập tức sượng lại.

Bà cụ Hà nhìn phản ứng của Bùi Viễn Phong và Bùi Cận Bạch sau khi bản thân vừa nói hết lời.

Bùi Cận Bạch sững sờ ở tại chỗ.

Anh vẫn luôn cho rằng mục đích của Cố Thư Di là anh.

Nhưng khi một nút thắt nào đó được cởi bỏ, anh mới phát hiện những chuyện vốn còn khó hiểu trước kia đều có dấu vết cả.

Vì sao yêu cầu đầu tiên Cố Thư Di nói với anh lại là muốn vào Hòa Quang thực tập.

Vì sao Cố Thư Di rõ ràng muốn tiếp cận anh nên mới thực tập ở phòng Giám đốc, dù nhân viên thực tập có ít cơ hội nhưng mấy tháng liền cô đều không chủ động xuất hiện trước mặt anh.

Lại vì sao đã thu phục anh rồi mà cô còn vô cùng để ý đến lời mời làm việc của Hòa Quang.

“…”

Bùi Viễn Phong nghe xong cũng im lặng và hoang mang.

Rõ ràng là bà cụ Hà không cần nói đỡ Cố Thư Di, tất cả những gì bà ấy nói đều là sự thật.

Tốn công tốn sức, mặc gió mặc mưa làm bạn với bà cụ Hà hai năm chỉ vì muốn tìm việc?

Bọn họ ngồi trên vị trí cao lâu rồi, có lẽ không thể hiểu được suy nghĩ của người bình thường.

Bùi Viễn Phong nhìn về phía Bùi Cận Bạch.

Bùi Cận Bạch thì nhìn bà nội đang thong dong, thản nhiên.

Môi anh mấp máy, sau đó nhớ tới Cố Thư Di còn đang ở dinh thự Cảnh Nam, suốt buổi không nói một lời bèn lập tức xoay người rời đi.

Bùi Cận Bạch lái xe về dinh thự Cảnh Nam.

Anh nắm tay lái, sau khi biết mục đích thật sự của Cố Thư Di, anh thấy bản thân vui vẻ nhưng hình như lại không vui vẻ đến vậy.

Dường như cảm giác chua xót trong lồng ngực càng nhiều hơn.

Ban đầu Cố Thư Di không có ý với anh. Trước kia cô cũng không thích anh.

Nhưng nghĩ đến chuyện Cố Thư Di phải đối mặt tối nay, trái tim Bùi Cận Bạch lại như bị bóp nát.

Anh tăng tốc đến mức cao nhất trong giới hạn.

Quay về dinh thự Cảnh Nam.

“Cố Thư Di.” Bùi Cận Bạch vừa mở cửa đã cất tiếng gọi.

Đáp lại anh chính là căn nhà yên tĩnh.

Bùi Cận Bạch bỗng thấy lòng mình run rẩy khi nhìn căn nhà trống vắng này. Anh như đã dự cảm được điều gì, vội vàng tìm kiếm trong từng phòng một, không ngừng gọi tên Cố Thư Di nhưng không có ai trả lời.

Bùi Cận Bạch mở cửa phòng đựng quần áo ra.

Anh nhìn nơi vốn nên treo quần áo của Cố Thư Di nhưng giờ lại đang trống hơ trống hoác.

Trên mặt bàn bên cạnh là rất nhiều cái hộp đựng những món quà do bà nội tặng, do anh tặng từ lần đầu tiên gặp mặt.

Trên cùng là một chiếc thẻ ngân hàng.

Bùi Cận Bạch cúi đầu, nhìn tin nhắn Hách Như Đức gửi đến, nói cô Cố vừa đột ngột chuyển 3208 tệ vào tấm thẻ bà cụ Hà cho để chi trả phí hẹn hò với anh. Tính ra thì lâu như vậy rồi mà cô không tiêu một đồng một cắc nào trong số tiền 500 ngàn mỗi tháng cả.

Bùi Cận Bạch nhìn con số trên tin nhắn, nhớ tới lần đầu tiên Cố Thư Di chủ động mời anh ăn cơm, hai tiếng đồng hồ kết thúc, hình như cô rất mong anh tới.

Anh không đi.

Nhưng lần này,

Cố Thư Di đi rồi.
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 66: Chương 66



Hai tháng sau, thành phố S.

Sau cơn mưa to, thành phố bị hơi nóng hầm hập ‘hấp’ suốt một mùa hè cuối cùng cũng được giải thoát. Lá cây ven đường sáng bóng lên vì được cơn mưa tẩy rửa. Chạng vạng, lần đầu tiên cơn gió nhẹ thổi qua còn mang theo cả chút lạnh lẽo đầu thu.

Cố Thư Di vừa đi phỏng vấn ở một công ty quảng cáo xong. Sau khi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cô bước vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước tủ lạnh chọn tới chọn lui.

Mắt cô nhìn chăm chú vào kem ốc quế vị sữa chua chocolate mới nhất, nhưng nghĩ đến số tiền lương mà bên nhân sự đưa ra, bàn tay đã vươn ra của Cố Thư Di chỉ có thể chuyển hướng, yên lặng cầm lấy cây kem que ngon lành, giá rẻ vị blueberry bên cạnh.

Dù gì dạo này nhiệt độ cũng đã giảm, có lẽ đây là cây kem que cuối cùng của mùa hè. Hôm nay Cố Thư Di không đạp xe đạp công cộng, cô vừa ăn kem vừa chậm rãi đi về phía khu dân cư.

Điện thoại có tin nhắn mới.

Cố Thư Di thấy Lâm Dụ Dương nhắn hỏi hôm nay cô phỏng vấn thế nào.

Cô nhắn một câu ‘cũng tạm được, cảm ơn’ để trả lời rồi buông điện thoại.

Cố Thư Di nhìn về phía tán cây đang bị gió đêm thổi rung soàn soạt.

Cô đã tới thành phố S hai tháng.

Rõ ràng chưa được bao lâu nhưng mọi thứ trước đây lại như một giấc mơ.

Cô từng nghĩ rằng bản thân có thể mơ giấc mơ đó mãi, người chưa từng được số phận ưu ái cuối cùng cũng nghênh đón vận may đầu tiên. Cô đã gặp được người tốt nhất, nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải tỉnh lại.

Sự thật sau khi tỉnh giấc tr*n tr**, đầm đìa máu tươi đến vậy.

Sau đó, Cố Thư Di bỗng chỉ nghĩ đến việc rời đi.

Cũng có lẽ cô biết bản thân không còn chút can đảm và thể diện nào để ở lại nơi đó.

Cố Thư Di cắn cây kem, chậm rãi đi về phía trước, vẫn nhớ Bùi Cận Bạch như cũ.

Cho dù anh không thèm để ý đến tất cả những chuyện đó, anh nói không cần quan tâm. Nhưng lúc đó cô mới hiểu, người nhà của anh, mọi điều xung quanh anh, tất cả những gì anh gặp phải thì sao?

Chẳng lẽ đều không cần quan tâm ư?

Hai người muốn ở bên nhau, nhưng trước nay đều không phải chuyện của riêng hai người.

Bùi Cận Bạch nên là Bùi Cận Bạch như cũ, từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao nhất, có gia đình và sự nghiệp hoàn hảo nhất, sự ra đời của anh là niềm kiêu ngạo lớn hơn hết thảy.

Không nên dính vào bất kỳ vết nhơ và khuyết điểm nào.

Vậy nên đêm đó, sau khi ngồi trên xe một mình, cô đã gửi tin nhắn nói chia tay với anh.

Cô biết bản thân nên là người nói lời chia tay.

Sau đó, cô xóa đi phương thức liên lạc cuối cùng, không bao giờ quay đầu lại.

Cố Thư Di ngẩng đầu nhìn không trung ẩm ướt.

Cô phát hiện dường như sau khi nhiệt độ giảm, mức độ vui sướng mà kem qua mang lại cũng giảm xuống theo. Cô ăn một lúc lâu mới hết hơn nửa, may mà không có ánh nắng nóng bức nên kem không tan nhanh. Cố Thư Di cầm que kem còn một nửa, đi vào khu nhà cô thuê.

Đây là khu chung cư cũ rất yên tĩnh, bên trong và bên ngoài có trồng rất nhiều cây ngô đồng cao lớn. Những người sống trong này đa số đều là người địa phương. Có lẽ vì nơi này hiếm khi có nhà cho thuê, vị trí cũng không bắt mắt nên rất ít người đến đây làm việc biết đến, vậy nên tiền thuê nhà vẫn chưa tăng, so với giá thuê nhà đắt đỏ của thành phố S là vô cùng có hời.

Là Lâm Dụ Dương giúp cô tìm được nơi này.

Vừa đến thành phố S mấy ngày, Lâm Dụ Dương bỗng gửi tin nhắn trên WeChat, vốn muốn hỏi tình hình của cô sau khi tốt nghiệp. Biết Cố Thư Di tới thành phố S, nhắc tới thuê nhà, rõ ràng là tin tức của người địa phương càng rộng rãi hơn, anh ấy bèn nhắc tới khu chung cư này.

Khi vào trong, Cố Thư Di gật đầu cười với bác bảo vệ ở cửa.

Cô một tay cầm kem, một tay tìm chìa khóa trong túi, đi về phía tòa nhà. Sau khi đi qua hàng cây, cửa tòa nhà nơi vốn là chỗ đỗ xe của mấy chiếc xe điện và xe đạp kiểu cũ bỗng nhiều thêm thứ gì.

Cố Thư Di không khỏi dừng bước lại.

Hôm nay người đàn ông cao lớn, rắn rỏi mặc chiếc áo sơ mi màu đen, đang đứng ở nơi đó.

Anh vốn đang nhìn về phía cửa tòa nhà, sau đó nghe được âm thanh nên quay đầu nhìn qua.

Trong nháy mắt, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Cố Thư Di nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Cận Bạch.

Anh cũng đã nhìn thấy cô.

Đôi chân Cố Thư Di như bị rót chì, đứng nguyên tại chỗ, đối mặt với người đàn ông hai tháng không gặp, môi cô khẽ mấp máy.

Mãi đến khi cô thấy anh bắt đầu cất bước đi về phía cô.

Người cô vừa nhớ tới giờ đã càng ngày càng gần, Cố Thư Di phát hiện bản thân không biết phải xử lý ra sao, sau đó trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất…

Chạy.

Vừa nghĩ vậy, Cố Thư Di lập tức xoay người cất bước chạy. Nhưng rõ ràng là lúc này đã muộn, hơn nữa chiều dài đôi chân cũng có sự chênh lệch nhất định, Cố Thư Di còn chưa chạy được hai bước đã bị người phía sau túm chặt lấy cánh tay, sau đó là tiếng gọi ẩn chứa sự tức giận vang lên: “Cố Thư Di!”

Vì anh lôi kéo nên cô không cầm chắc cây kem trong tay, làm nó rơi bộp xuống đất.

Lúc này Cố Thư Di mới không thể không dừng lại. Cô cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn cây kem đã vỡ thành năm bảy mảnh, thảm không nỡ nhìn.

Bùi Cận Bạch đã đứng ở trước mặt cô.

Vì thế, Bùi Cận Bạch còn chưa mở miệng mà người trước mặt đã tủi thân, nghẹn ngào chỉ trích trước:

“Anh đền đi.”

“…”

Bùi Cận Bạch nhắm mắt, túm lấy cánh tay người nhắn tin nói chia tay rồi lặng lẽ biến mất mấy tháng trời, không dám buông ra, khàn giọng:

“Bao nhiêu thế? Anh đền cho em.”



Mỗi tòa nhà trong khu dân cư đều có sáu tầng, nhà Cố Thư Di thuê nằm ở tầng 4.

Vốn là một căn hai phòng ngủ, một gian lại để đựng đồ, cho thuê một phòng còn lại.

Cố Thư Di đứng trước cửa, cúi đầu lấy chìa khóa trong túi. Cô cảm nhận được Bùi Cận Bạch vẫn luôn một tấc cũng không rời mà đứng ở sau lưng cô.

Cố Thư Di mở cửa.

“Không cần đổi giày đâu.”

Bùi Cận Bạch tiến vào theo.

Anh nhìn quanh nơi Cố Thư Di sống. Bên ngoài khu dân cư lâu năm nhìn trông rất cũ nát, nhưng thật ra bên trong lại được trang hoàng khá tốt, còn có cả sự ngăn nắp, sạch sẽ của Cố Thư Di.

Cố Thư Di mím môi với người đàn ông đang đứng, người làm không gian có vẻ chật chối này, cô lại đi rót một cốc nước tới: “Anh ngồi đi.”

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di đặt cốc nước xuống trước mặt anh.

Hai tháng nhớ nhung, anh gần như đã lục tung cả thành phố B lên để tìm cô, vừa tìm vừa nghĩ sẽ làm gì với cô sau khi tìm được. Nhưng giờ thấy Cố Thư Di đang ở trước mặt, Bùi Cận Bạch lại chẳng thể tức giận nổi.

“Sao anh biết em ở đây?” Cố Thư Di cũng ngồi xuống, hỏi câu hỏi vẫn luôn mắc nghẹn trong lòng cô từ khi ở dưới sân đến khi lên nhà.

Để bảo đảm có thể hoàn toàn biến mất, cô còn không nói cho Đường Điền biết nơi cô sống.

Bùi Cận Bạch nghe thấy câu hỏi này thì lại hít vào một hơi.

Đêm đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà Cố Thư Di đã biến mất, không còn chút dấu vết nào. Không biết có phải năng lực của cô hay không mà anh không thể tìm được cô ở thành phố B. Ngay lúc không biết Cố Thư Di có thể chạy đến đâu, có lẽ phải bất đắc dĩ sử dụng một vài cách tìm kiếm không hợp quy tắc thì Bùi Cận Bạch bỗng nghe thấy Lý Mẫn - quản lý cấp cao từ thành phố S đến trụ sở chính họp - ngẫu nhiên hỏi mấy nhân viên trong phòng Giám đốc rằng nhân viên thực tập Tiểu Cố không ở lại Hòa Quang à.

Ông ấy nói hình như trước đây ông ấy đã thấy Tiểu Cố ở thành phố S của bọn họ, ngay tại khu chung cư mà mẹ vợ ông ấy ở. Lúc đó Lý Mẫn vốn đang đi thăm mẹ vợ với vợ mình, còn tưởng bản thân hoa mắt nhìn nhầm nữa.

Cố Thư Di hoàn toàn không ngờ tung tích của cô lại bị lộ vì tổng giám đốc Lý trước kia. Sao cô không nhìn thấy ông ấy trong khu dân cư chứ?

Thế giới này thật là nhỏ.

Cố Thư Di cảm thán độ rộng của thế giới trong lòng, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông xuất hiện dưới lầu hôm nay.

“Em xin lỗi.” Cô cụp mắt, nhỏ giọng mở miệng.

Bùi Cận Bạch nghe câu xin lỗi này thì cười khẩy một tiếng: “Cố Thư Di, một câu xin lỗi là xong rồi à?”

Cố Thư Di lại ngẩng đầu nhìn anh.

Bùi Cận Bạch: “Sắp đính hôn rồi mà em lại đá anh, bản thân thì trốn đi chơi trò mất tích.”

Anh cười nhưng trong lòng không cười: “Có lẽ từ khi sinh ra đến giờ anh đều không nghĩ đến chuyện đời này còn có người chạy trốn, không muốn đính hôn với anh.”

Cố Thư Di nghe được mấy chữ “chạy trốn, không muốn đính hôn ” thì há mồm th* d*c. Rõ ràng là cô không nghĩ chuyện này nghiêm trọng đến độ phải khái quát bằng mấy chữ nay. Cố Thư Di siết chặt ngón tay, lại cúi đầu: “Em đã gửi tin nhắn cho anh rồi.”

Tin nhắn chia tay kia.

Huống chi cô cũng không nghĩ rằng sau đêm đó mà lễ đính hôn còn có thể được tổ chức đúng hạn.

Ánh mắt Bùi Cận Bạch sa sầm.

“Cố Thư Di.” Lúc này giọng anh mới lạnh lùng hơn hẳn: “Em nhắn một tin là đã muốn kết thúc rồi à?”

“Ai đồng ý chia tay?”

Cố Thư Di cắn môi, né tránh ánh mắt anh: “Không cần ai đồng ý cả.”

Chia tay không giống như khi bắt đầu yêu, một người nói ra đã coi là kết thúc rồi, không cần hai người phải cùng chung suy nghĩ.

Bùi Cận Bạch nghe đến đó, lại nhìn về phía Cố Thư Di.

Cô thật sự đã gầy hơn rất nhiều, không chỉ chiếc cằm càng nhọn hơn mà ban nãy lúc anh nắm lấy cánh tay cô ở dưới lầu, thứ anh chạm đến chỉ toàn là xương cốt.

“Tối nay em muốn ăn gì?” Anh không khỏi mềm giọng, đổi đề tài khác, hỏi.

Ngón tay Cố Thư Di giật giật, cô nhìn đầu gối của bản thân: “Anh muốn ăn gì? Em mời anh.”

“Ăn xong thì…” Cô dừng lại một chút rồi nghe thấy tiếng mình cất lên: “Anh đi đi thôi.”

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Cuối cùng, bầu không khí chìm vào yên lặng.

Cố Thư Di im lặng, thầm nói với bản thân rằng cô đã quyết định sẽ không quay đầu lại.

Đừng quay đầu lại.

Cuối cùng, Bùi Cận Bạch chủ động mở miệng đánh vỡ không khí yên lặng.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di, giọng nói trở nên nghiêm túc, anh nói rõ ràng từng chữ: “Không có ai phản đối chúng ta.”

Anh nói: “Anh không dám nói rằng anh và em đã có được sự tán thành và chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng anh có thể nói là hiện tại không có ai phản đối chúng ta ở bên nhau.”

Cố Thư Di nghe đến đó, ánh mắt có vẻ hoang mang thấy rõ.

Vì sao lại không phản đối?

Bùi Cận Bạch nhớ tới lời bà nội nói hôm đó, lại nhìn về phía Cố Thư Di, người biến mất suốt cả mùa hè, trốn khỏi thành phố B, bắt đầu tìm việc ở thành phố S.

Nói đến đây, Bùi Cận Bạch vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng nhiều hơn là vẻ bất đắc dĩ và ngại ngùng: “Anh cho rằng em dùng mọi mưu kế để vào được nhà họ Bùi, dã tâm to lớn, mưu đồ gây rối với anh. Kết quả thứ em luôn mong muốn lại là vào Hòa Quang làm việc?”

“Trước kia em còn luôn miệng nói gì mà em là vị hôn thê của anh, đã có anh rồi, làm một vài hành động tưởng thật nhưng lại là giả. Lúc này mới làm anh trả giá tình cảm thật lòng của mình…”

“Và cả thân thể.” Bùi Cận Bạch nói đến đây thì nhìn Cố Thư Di chăm chú.

Sau đó, khi ánh mắt và biểu cảm của cô bắt đầu có vẻ hốt hoảng, cuối cùng Bùi Cận Bạch cũng dời mắt, cầm lấy cốc nước trên bàn:

“Em nói đi.”

“Em khiến anh phải chịu tổn thương tình cảm to lớn như vậy, em đền kiểu gì đây?”
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 67: Chương 67



Nghe hết từng câu từng chữ Bùi Cận Bạch nói ra, vẻ mặt có chút sợ hãi xen lẫn bối rối.

Chưa từng có ai phản đối hai người ở bên nhau để rồi sau này lại phải bồi thường tổn thất tinh thần nặng nề.

Sao anh lại biết mục đích cô dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận bà cụ Hà là vì để được vào Hòa Quang làm việc.

Bùi Cận Bạch đã biết chuyện cô vắt óc nghĩ cách gió mặc gió mưa mặc mưa làm bạn vong niên với bà cụ Hà suốt hai năm thật ra chỉ vì để tiền vào Hòa Quang rồi sao?

Người đàn ông vẫn thản nhiên nhìn cô.

“Em, em…” Cố Thư Di phát hiện mình không thể nói ra thành lời được.

Bùi Cận Bạch lại nhìn thẳng vào Cố Thư Di nói: “Em cho rằng bà nội không nhìn thấu suy nghĩ của em sao?”

Cố Thư Di nhớ đến bà cụ Hà luôn nở nụ cười tủm tỉm trông vô cùng hiền lành kia, khi đó cô đã hết sức ngạc nhiên khi một người là một trong những người sáng lập ra Hòa Quang, sao lại có thể mù mờ hiểu ước mơ muốn được vào Hòa Quang làm việc của một người thành muốn bước chân vào nhà họ.

Bùi Cận Bạch để cái ly trong tay xuống, tiếp tục chủ đề nói chuyện còn đang dang dở vừa nãy: “Nói đi, em nên bồi thường như thế nào đây.”

Cố Thư Di bỗng nhiên cảm thấy choáng váng xây xẩm mặt mày.

Tại sao cô phải bồi thường Bùi Cận Bạch chứ.

Bởi vì Bùi Cận Bạch vẫn luôn cho rằng cô tiếp cận bà cụ Hà là vì có ý đồ đen tối với anh, luôn mồm tự nói cô là vợ chưa cưới lại còn hay làm ra một số hành động cử chỉ khiến người khác hiểu lầm, cuối cùng mới có thể khiến anh bị cô thu hút rồi sau đó dành trọn tấm lòng thành cũng như… Cơ thể mình cho cô.

Kết quả lúc anh đã hiến dâng tất cả của mình thì cô lại nói cho anh biết là lúc trước tất cả đều là anh hiểu nhầm, cô hoàn toàn không có ý đó.

“...”

Cố Thư Di phát hiện cách hiểu này của cô dường như cũng có lý.

Chỉ có điều cô vẫn cảm thấy là lạ ở điểm nào đó.

Cô cố gắng cảm xúc trong lòng để mình bình tĩnh lại không bị cuống, giọng điệu chầm chậm như đang suy nghĩ: “Thì… Thì em cũng có ép anh đâu.”

Cô đỏ mặt nói tiếp: “Đều là chuyện anh tình tôi nguyện mà thôi.”

Hình như nghe cô nói vậy, Bùi Cận Bạch bật cười.

“Chuyện xảy ra trên cơ sở bạn biết mà như không biết mà cũng có thể xem như anh tình tôi nguyện sao?”

Cố Thư Di nghẹn lời.

Được rồi, quả thực ban đầu cô đã biết chuyện này là một hiểu lầm nhưng cô sợ làm mất lòng người ta đồng thời cũng sợ mình sẽ mất đi cơ hội này, thế nên cô cũng không dám nói rõ ra mà chỉ đành nhắm mắt làm theo chuyện đã rồi.

Sau đó, Bùi Cận Bạch nói anh không quan tâm cô tiếp cận anh và người nhà anh có mục đích gì, tất cả đều dễ dàng được bỏ qua, dường như cô không có cơ hội nào giải thích rõ ràng với anh.

Để rồi cuối cùng khi những tài liệu kia được đưa đến biệt thự Thanh Sơn, cho dù cô muốn giải thích mục đích của mình không phải như thế thì tất nhiên cũng không có ai sẽ tin cô cả.

Thế nhưng không ngờ thật ra bà cụ Hà đã sớm biết hết mọi thứ.

Cố Thư Di càng nghĩ càng thấy rối, chỉ là đối với Bùi Cận Bạch, quả thực cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy với anh.

“Vậy anh nói thử xem phải làm thế nào mới được hả.”

Bùi Cận Bạch nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Cố Thư Di lúc nói chuyện.

Về phần bồi thường cái gì.

Từ cái đêm không tìm thấy cô ở dinh thự Cảnh Nam, anh lại đi ra ngoài tìm cả đêm kết quả lại nhận được một tin nhắn chia tay không đầu không đuôi, nội dung trò chuyện và nhắn tin trên wechat suốt hai tháng nay cũng bị cô xóa bỏ hết, mà buổi đính hôn rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ nhưng vì nhân vật nữ chính không có mặt nên không thể không thông báo hoãn lại với khách khứa bên ngoài.

Cho dù hôm nay gặp lại nhau, cô vẫn bướng bỉnh nói chia tay, đặt dấu chấm hết cho mối tình giữa họ với anh.

Thế nhưng anh lại biết bản thân mình không thể nào tức giận nổi với Cố Thư Di, anh chỉ có thể tức giận với chính mình, giận tất cả những người khiến cô tổn thương, làm tổn thương cô gái anh thích như vậy.

Cố Thư Di đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời của anh, cô đành phải ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông không trả lời mình xem phải làm gì mới được.

Đối mặt với người bằng xương bằng thịt trước mặt, trong phút chốc cô không khỏi có chút hoảng hốt, sau đó cô không thể không thừa nhận rằng những ngày qua mình rất nhớ anh.

Rất nhớ rất nhớ.

Lúc cô nhìn anh, Bùi Cận Bạch vẫn không nói gì mà chỉ đứng xích lại gần một chút.

Cố Thư Di ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dễ chịu trên người người đàn ông.

Lúc trước cô vẫn cho rằng đó là mùi quần áo sau khi qua tay hộ lý nhưng sau này cô lại phát hiện, hình như mùi trên người anh cũng có chút khác biệt.

Lúc bộ gen của con người ta lựa chọn một người nào đó thì người chọn sẽ ngửi thấy mùi hương đặc biệt nhất mà người khác không ngửi thấy được.

Bùi Cận Bạch cúi đầu hôn lên môi Cố Thư Di.

Ban đầu anh chỉ hôn phớt lên môi cô nhưng cảm nhận được người trong lòng ngày càng thả lỏng, đầu lưỡi anh bắt đầu cạy mở hàm răng cô, xâm nhập vào trong khoang miệng cô.

Nụ hôn càng ngày càng sâu hơn.

Cố Thư Di hôn đáp lại anh đến nỗi thở hổn hển, vòng tay ôm lấy cổ Bùi Cận Bạch, mãi một lúc sau cuối cùng cô cũng có thể hít thở không khí trong lòng, người đàn ông hôn lên vành tai cô, đầu ngón tay di chuyển trên làn da cô không ngừng châm lên ngọn lửa trong người cô, giọng nói khàn khàn tràn ngập d*c v*ng của anh vang lên.

“Em nói xem nên bồi thường cái gì.”

Sau đó, Cố Thư Di vừa mới gật đầu ngầm thừa nhận thì lập tức cảm thấy mình được bế bổng lên theo kiểu bế công chúa.

Bùi Cận Bạch đi về phía phòng ngủ.

Cố Thư Di vùi đầu vào hõm cổ người đàn ông, có đánh chết cô cũng không ngờ thứ lần trước mình thu dọn hành lý để chung với đống đồ linh tinh kia lại có thể phát huy tác dụng vào hôm nay.



Khu chung cư cũ Cố Thư Di thuê được cái rất yên tĩnh.

Phòng cô thuê nằm ở lầu bốn, ngoài cửa sổ phòng ngủ là một gốc cây ngô đồng sinh trưởng vô cùng tươi tốt.

Những cơn gió mùa hè thổi qua khiến lá cây vang lên xào xạc, có tán cây che ánh nắng mặt trời nên trong phòng lúc nào cũng rất mát mẻ.

Lúc gió đêm thổi vào, thỉnh thoảng có một góc rèm cửa sổ bay lên phấp phới.

Cố Thư Di hơi ngửa đầu lên, lần đầu tiên thì cô nhìn thấy ánh hoàng hôn say đắm lòng người ráng chiều mờ nhạt của buổi chiều tà ngoài cửa sổ, lần tiếp theo nhìn ra ngoài cô chỉ nhìn thấy một màu tối đen, chỉ còn ánh sáng mờ tối và ảm đạm của ngọn đèn đường.

“Trận chiến giữa hai người” kết thúc vì bụng kêu gào vì đói.

Cả hai không muốn ăn đồ ăn giao hàng nhanh, mà giờ này cũng chỉ có quán ăn ven đường là còn mở cửa.

Sau khi xong việc, Cố Thư Di dẫn Bùi Cận Bạch đến một quán ăn ven đường bán hàng đến tận nửa đêm ở gần đây để ăn.

Bàn ghế của quán ăn ven đường đều thấp bé dính đầy dầu mỡ, người hơi cao một chút ngồi xuống ghế thôi cũng cảm thấy có chút gò bó.

Cố Thư Di lấy một đôi đũa dùng một lần trước, tách đũa ra rồi đưa cho anh.

Bùi Cận Bạch nhận đũa, thấy Cố Thư Di vẫn có vẻ không hào hứng cho lắm.

Lò lửa của quán ăn ven đường cháy hừng hực, hai suất cơm chiên giăm bông xào lăn chẳng mấy chốc đã làm xong.

Người làm cơm chiên chính là ông chủ, người tươi cười nhiệt tình bưng đồ ăn lên chính là bà chủ, đi kèm với hai suất cơm chiên còn có hai chai cocacola và ống hút.

Cố Thư Di cầm đũa rầu rĩ nói: “Nếu anh không muốn ăn thì bên kia có cửa hàng tiện lợi 24h, chắc là vẫn có mấy thứ như cơm nắm, bánh mì đấy.”

Bùi Cận Bạch nhướng mày: “Ai nói anh không muốn ăn?”

Cố Thư Di không nói nữa.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, dường như để chứng minh không phải mình không muốn ăn, Bùi Cận Bạch nhanh chóng ăn xong suất cơm của mình, tiện thể còn ăn nốt chỗ đồ ăn Cố Thư Di không ăn hết kia.

Sau đó hai người đi bộ về khu chung cư coi như đang vận động tiêu cơm.

Cố Thư Di bước đi chầm chậm, nhìn hai bóng người bị từng ánh từng ánh đèn đường kéo dài ra trên mặt đất.

Lúc cô không biết mình đã đếm bao nhiêu lần bóng được kéo ra thì cũng là lúc hai người sắp đi đến cổng khu chung cư, Cố Thư Di nghe thấy người bên cạnh dịu dàng nói: “Thư Di, em về thành phố B với anh đi.”

Cố Thư Di lập tức dừng bước.

Bùi Cận Bạch quay người sang, đối diện với người mà mình phải khó khăn lắm mới tìm được.

Cố Thư Di cảm nhận được sau cuộc mây mưa vừa nãy, ánh mắt người đàn ông nhìn cô càng dịu dàng, chan chứa tình cảm hơn.

Bàn tay buông thõng bên người của cô nắm chặt lại, cô khẽ lắc đầu với anh.

“Không.” Cố Thư Di nghe thấy giọng nói rất nhỏ của mình: “Em không đến thành phố B đâu.”

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay nắm chặt đến nỗi thấy đau vì móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cô nói: “Bùi Cận Bạch, chúng ta đã chia tay rồi.”

Cho dù đã hóa giải hiểu lầm nhưng vậy thì đã sao chứ.

Những sự thật kia vẫn còn tồn tại, cho dù nhà họ Bùi cũng không yêu cầu phải có xuất thân cao quý cỡ nào nhưng thậm chí để cả một xuất thân trong sạch cô cũng không có, điều đơn giản như vậy thôi mà cô cũng không làm được.

Cố Thư Di nhớ khi còn bé, trong lớp có bạn mất đồ, lúc đó người mà tất cả mọi người bao gồm cả giáo viên nghi ngờ đầu tiên chính là cô, họ bảo cô giao đồ trộm được ra.

Bởi vì cô là con gái của tội phạm giết người, trong người cô chảy dòng máu của kẻ xấu, nhân phẩm thấp kém sẽ di truyền theo gen.

Sau này lớn hơn một chút, lúc nhận được thư tình của bạn nam trong ngăn bàn, chủ nhiệm lớp yêu cầu cô đến phòng làm việc để nói chuyện, một giáo viên số học sắp về hưu không biết cách nói chuyện uyển chuyển, giáo viên đó than thở bảo cô đừng lẳng lơ quyến rũ các bạn nam.

Nội quy của ký túc xá trong trường, vào mỗi chiều cuối tuần học sinh có thể ra ngoài ăn gì đó, khi đó vẫn luôn có mấy tên côn đồ bỏ học không học nữa chặn đường cô, muốn kết bạn với cô.

Đừng có giả vờ làm học sinh ngoan, cũng đừng tưởng rằng bọn tao không biết cha mày là ai, nghe nói thực ra bản chất con người mày vô cùng lẳng lơ, ai cũng có thể cưỡi được.

Vết bẩn đã tồn tại thì sẽ không bao giờ phai màu dù thời gian có trôi qua.

Anh không nên dính bụi bẩn ô uế vì cô.

Mà phía đối diện, Bùi Cận Bạch im lặng nhìn dáng vẻ Cố Thư Di vẫn kiên trì nói chia tay với mình.

Có lẽ anh biết lý do tại sao.

Người đàn ông mở miệng nói: “Anh đã từng nói với em, anh hoàn toàn không quan tâm, đó chưa bao giờ là lỗi của em.”

“Người nhà họ Bùi cũng sẽ không nghĩ xấu về em chỉ vì xuất thân em như vậy, họ đều biết rõ em là người như thế nào.”

“Còn ngoài kia sao, cho dù người ngoài biết được thì tại sao chúng ta phải quan tâm ánh mắt của người khác chứ.”

Nói xong, anh lại nhẹ nhàng vươn tay ra lần nữa.

Dường như Bùi Cận Bạch muốn nắm chặt cổ tay Cố Thư Di, thế nhưng đầu ngón tay anh vừa chạm vào tay áo của cô thì tay cô lập tức né ra chỗ khác.

Cố Thư Di rụt tay lại, nghe những lời anh nói vừa rồi, lúc cô muốn nói gì đó thì mới chợt nhận ra ngực mình đau đến nỗi nghẹt thở, cô quay mặt đi, cố gắng để giọng nói mình không run lên: “Cho dù anh có quan tâm hay không.”

“Thì em cũng đã nói chúng ta đã chia tay rồi.”

“Thế nên anh đừng.” Cô ngập ngừng một lúc như đang kìm nén thứ gì đó trong lòng mình: “Tiếp tục đến tìm em nữa.”

“Cũng đừng… Đến đây tiếp tục làm phiền em nữa.”

Bàn tay đang vươn ra của người đàn ông buông thõng xuống như mất hết sức lực.

Nghe hết từng câu từng chữ cô nói, yết hầu Bùi Cận Bạch liên tục di chuyển lên xuống, lúc anh có thể tiếp tục nói gì đó thì giọng nói đã trở nên ngắc ngứ như đang tự trào phúng bản thân: “Cố Thư Di, vậy em thật sự…”

“Không để ý anh chút nào sao.”

Móng tay Cố Thư Di đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

Cô gần như dùng hết sức bình thân để cố ép bản thân tỉnh táo và bình tĩnh nhất có thể, nếu đã quyết định không quay đầu nhìn lại thì cũng không cần quay đầu lại làm gì.

“Ừm.” Cố Thư Di nghe thấy giọng nói rất nhỏ của mình vang lên trả lời anh: “Anh cũng đã biết rồi đấy, ban đầu khi vừa bắt đầu em đã…”

“Không thích anh nhiều như vậy.”

Trên bầu trời đêm có một vầng trăng khuyết mờ ảo.

Dường như thế giới như dừng lại ở giây phút này, chỉ còn lại sự yên tĩnh đầy cô đơn.

Cuối cùng của cuối cùng, rốt cuộc Bùi Cận Bạch cũng nghe thấy mình nói với vẻ thất bại trước nay chưa từng có.

“Được.”

Anh nhìn chằm chằm bóng lưng dần dần đi xa trong ánh đèn đường của Cố Thư Di, khoảng cách giữa hai người cũng xa ra theo từng bước chân cô, giống như bọn họ chưa từng quen biết.

Bùi Cận Bạch vẫn cứ đứng im tại chỗ.

Lúc bóng dáng kia sắp sửa biến mất tại ngã rẽ, người đàn ông nhắm mắt lại, biết mình mãi mãi là bên thua, đôi môi anh khẽ nhếch lên nở nụ cười cay đắng.

Sau đó đến lúc cuối cùng anh cũng cất bước muốn chạy về phía trước đuổi theo cô lần nữa thì anh bỗng nhìn thấy bóng dáng trước mắt dừng lại đứng sững ra đấy.

Khoảnh khắc Cố Thư Di nhìn thấy người đàn ông đáng lẽ phải ở hướng ngược lại, người đàn ông bị cô nói nặng lời như vậy, lại vẫn kiên trì tiến về phía trước cùng với cái bóng của cô, thành trì vững chắc bấy lâu nay cô vẫn cố gắng giữ vững trong lòng rốt cuộc cũng sụp đổ vào lúc này, cô bắt đầu thấy hối hận, chưa bao giờ cô thấy hối hận như lúc này.

Hối hận mình cứ luôn sợ sệt lùi bước, hối hận mình cứ khư khư cố chấp, hối hận hết lần này đến lần khác mình nói những lời trái với lòng mình làm tổn thương người khác, làm tổn thương người không nên tổn thương nhất kia.

Thế nhưng Bùi Cận Bạch vẫn hết lần này đến lần khác nói với cô rằng đó không phải lỗi của cô, anh chưa từng quan tâm đến những chuyện đó, không ai phản đối hai người ở bên nhau, vậy cô còn cố chấp điều gì chứ.

Vì những người không liên quan mà cố chấp muốn vứt bỏ người mình quan tâm nhất, có đáng không.

Cuối cùng, Cố Thư Di đã đi xa cũng quay người lại, chạy vội về phía lúc nãy mình đã rời bỏ.

Cố Thư Di lao vào lòng Bùi Cận Bạch, ôm chặt lấy eo anh, khuôn mặt lúc này đã giàn dụa nước mắt cũng áp vào lồng ngực anh: “Tiểu Bạch, em xin lỗi.”

“Không phải em cố ý nói như vậy đâu, anh tha thứ cho em đi.”

Khoảnh khắc được cô ôm, Bùi Cận Bạch choáng váng đứng ngây người ra, sau đó anh mới chầm chậm thu tay vào ôm chặt người trong lòng.

Anh nâng cằm cô lên, hôn cô thật sâu.
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 68: Chương 68



Trong lúc hôn, lưỡi của Cố Thư Di bị anh m*t đến nỗi tê rần.

Lúc cánh cửa bật mở rồi bị đóng sầm lại, Cố Thư Di cảm nhận được một cảm xúc vẫn luôn bị kìm nén nào đó của người đàn ông cuối cùng cũng được giải phóng mà không cần lo lắng điều gì, một cảm xúc có sức mạnh dời non lấp bể.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại anh bằng thành ý lớn nhất của mình.

Tiếng hít thở nặng nề của hai người hòa vào nhau.

Lúc xé bao bì ra, dường như anh mới nhớ ra điều gì đó, anh hỏi cô: “Sao em lại có cái này?”

Cố Thư Di c*n m** d***: “Lần trước thu dọn hành lý em vơ vào để chung với những đồ khác.”

Một giây sau, đầu óc cô lập tức rối bời không suy nghĩ được gì nữa.

Ánh mắt cô có phần mê mang, cô nhìn thấy bóng cây đung đưa theo gió qua khe hở rèm cửa, cũng nhìn thấy ánh sao thỉnh thoảng lóe sáng trên bầu trời đêm.

Cuối cùng là người đàn ông hôn vào trán cô, không biết mệt mỏi muốn cô nhìn anh.

Cố Thư Di nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà thốt ra tiếng r*n r* đầu tiên của đêm nay.



Hôm sau là ngày làm việc.

Cố Thư Di vẫn chưa bắt đầu đi làm, Bùi Cận Bạch thì hiếm khi xin nghỉ không đi làm.

Lúc cô thức dậy đã là quá giữa trưa.

Cố Thư Di mở mắt nhìn thấy ngay khuôn mặt đẹp trai của Bùi Cận Bạch.

Thấy cô đã tỉnh dậy, cánh tay của người đàn ông đang ôm eo cô co vào, ôm chặt cô vào trong lòng hơn.

Cảm giác trong cơ thể dường như đang nhắc nhở đêm qua hai người đã trải qua những gì, Cố Thư Di nhắm mắt lại, vùi đầu vào hõm cổ Bùi Cận Bạch, một lát sau mới rầu rĩ nói: “Anh không đi làm sao.”

“Anh xin nghỉ rồi.” Bùi Cận Bạch ôm eo Cố Thư Di trả lời.

Cố Thư Di “à” một tiếng.

Như thể cô cũng không biết phải nói gì với anh.

Bùi Cận Bạch: “Ngày mai nghỉ ngơi thêm một ngày rồi thứ sáu về thành phố B với anh nhé?”

Cố Thư Di nằm trong lòng người đàn ông khàn giọng gật đầu.

Nếu đã quyết định muốn ở bên nhau thì phải thoát ra khỏi những gông cùm xiềng xích kia, không còn quan tâm bất kỳ điều gì nữa.

“Xin lỗi.” Cố Thư Di nhớ đến chuyện trước đây, vẫn mở miệng nói: “Em không nên không nói tiếng nào đã bỏ đi như vậy.”

Bản thân biến mất rồi trốn tránh mà không nói tiếng nào, khiến buổi tiệc đính hôn đã phải chuẩn bị rất cầu kỳ đều uổng phí.

Nghe thấy cô nói vậy, Bùi Cận Bạch cười khẽ, giọng điệu dịu dàng: “Em cũng đã bồi thường rồi.”

Cố Thư Di hiểu được cụm từ đã bồi thường này có ý gì thông qua ánh mắt của người đàn ông.

Cô không khỏi bắt đầu thấy xấu hổ, khua khoắng tứ chi mỏi mệt: “Dậy thôi.”

Bùi Cận Bạch đã bảo người mang vali quần áo của anh đến đây.

Hai người đứng trước gương rửa mặt, Cố Thư Di nhìn khuôn mặt Bùi Cận Bạch trong gương, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, khóe môi không khỏi cong lên nở nụ cười.

Chiều hôm qua cô đã nhận được kết quả phỏng vấn của công ty quảng cáo kia, cô đã vượt qua vòng phỏng vấn, chỉ có điều tiền lương thấp hơn số tiền hai bên đã trao đổi lúc đó, HR hỏi cô lúc nào thì cô có thể đi làm.

Cố Thư Di trả lời HR là mình đã có dự định khác, không nhận được offer này.

Sau khi cúp điện thoại, cô thở phào một hơi.

Trước đấy cô cũng có ý định không muốn tiếp tục xuất hiện ở những nơi quen thuộc nữa nên vốn dĩ cô cũng không theo dõi thông báo nhận chức tháng tám của Hòa Quang.

Mà ở thành phố S nếu không phải sinh viên mới tốt nghiệp thì chỉ có thể đi tham gia những cuộc tuyển dụng việc làm ngành xã hội, các cuộc tuyển dụng của công ty mà không có chút xíu kinh nghiệm nào thì gần như không có cơ hội được nhận, chỉ có thể phỏng vấn ở một số công ty nhỏ tầm trung.

Bùi Cận Bạch nhìn dáng vẻ đi tới đi lui trong phòng của Cố Thư Di trong lúc gọi điện thoại với HR, không hiểu sao anh lại nhớ đến một chuyện.

“Trước khi gia nhập Liên Manh, em làm gì?”

Bùi Cận Bạch: “Chẳng phải em đã từng nộp sơ yếu lý lịch cho một công ty game tên Liên Manh, còn tham gia phỏng vấn qua video sao.”

Trước đây anh cho rằng Cố Thư Di hiểu rõ Liên Manh như vậy là vì để tiếp cận anh nhưng sau này anh lại phát hiện ra dường như sự thật không hoàn toàn như vậy.

Cố Thư Di kinh ngạc mở to hai mắt: “Sao anh biết?”

Cô nhớ năm ngoái mình có tham gia một cuộc phỏng vấn qua video nhìn như thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ của một công ty game có tên là Liên Manh, cô nói thật: “Em nghe có tin đồn nói Liên Manh và Hòa Quang có mối liên hệ mật thiết với nhau, đợt đấy Hòa Quang lại không tuyển dụng nên em bèn nộp CV.”

Nghe cô nói xong, Bùi Cận Bạch cười một tiếng, day day chỗ chân mày, cũng không biết Cố Thư Di chấp nhất với Hòa Quang như vậy thì mình nên vui vẻ hay nên phiền muộn không biết làm sao: “Liên Manh là công ty Bùi Linh Thư mở ra chơi chơi thôi.”

Gần đây vì người thành lập bị ép quay về đi học nên công ty cách lúc nộp đơn xin hủy đăng ký kinh doanh không còn xa nữa rồi.

Cố Thư Di nghe Bùi Cận Bạch nói vậy thì bỗng nhiên có cảm giác như được khai sáng, vén mây mù thấy ánh mặt trời.

Lúc phỏng vấn qua video, camera không mở, người phỏng vấn có cái tên tiếng anh Angela ngọt ngào nhưng vừa mở miệng ra lại là một giọng nam êm tai du dương, đây cũng không phải công ty lớn gì, cuộc phỏng vấn kéo dài hai mươi phút như một cuộc bão táp cường độ cao.

Sau này lúc nhìn thấy Bùi Cận Bạch ở biệt thự Thanh Sơn, cô còn từng nghĩ không hiểu sao nghe giọng nói này lại thấy rất quen tai.

Cố Thư Di chớp chớp mắt, nhìn anh với ánh mắt ba phần nghi ngờ bảy phần chắc chắn: “Anh chính là anh Angela đã phỏng vấn em sao?

Bùi Cận Bạch: “...”

“Là Bùi Linh Thư đặt tên là Angela, không phải anh.”

Cố Thư Di nghe xong quả thật không nhịn được nữa lập tức lên tiếng trêu ghẹo anh: “Nhưng mà em cảm thấy anh tên là Angela cũng rất hay.”

Cô tiến tới chân thành nói: “Có cảm giác tương phản đáng yêu biết bao, có đúng không Angela.”

Bùi Cận Bạch nhìn người trước mặt lại bắt đầu chọc ghẹo mình, anh khẽ thở dài, vươn tay ra kéo cô vào lòng mình, dứt khoát im lặng không nói thêm gì nữa.

Vốn dĩ lúc hai người thức dậy cũng đã không còn sớm nữa, sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi thì cũng đã là bốn năm giờ chiều.

Gần đây nhiệt độ đã giảm xuống, lúc chạng vạng tối đi ra ngoài đường thì có gió mát thổi hiu hiu, cơ thể cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bùi Cận Bạch đã đến thành phố S rất nhiều lần, chẳng qua đa số là đến để công tác nên anh chưa từng dạo chơi khám phá thành phố này, Cố Thư Di dẫn anh đi dạo hai con phố cổ mang nét đặc trưng của thành phố S.

Khoảng thời gian này không phải mùa du lịch nên có rất ít du khách, những cửa hàng nhỏ hot trên mạng vốn dĩ kinh doanh rất tốt thì nay cũng chỉ có người địa phương xếp hàng mua đồ.

Cố Thư Di mua một ly nước lạnh, cô hút một ngụm trước rồi mới đưa cho Bùi Cận Bạch hút một ngụm tiếp theo, sau đó hai người rời đi trong ánh mắt khinh bỉ có hàm ý hai người mà đến hai ly nước chanh cũng không mua nổi sao của bác gái đứng hóng mát ở cổng.

Quả thật có chút khắt khe.

Cơ mà chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hai người, hai người lại lang thang trên con phố cổ ít người thích hợp để đi bộ dạo chơi nhất.

“Sao em lại quen thuộc với nơi này vậy.” Nghe Cố Thư Di giới thiệu về nơi này có bài có bản, cho dù mới đến đây được hai tháng nhưng cô còn biết không ít những chuyện vặt mà rõ ràng chỉ có người địa phương mới biết, người đàn ông không khỏi hỏi cô.

“À.” Cố Thư Di hút một ngụm nước lạnh, thản nhiên trả lời: “Em có một người bạn là người địa phương thành phố S, cậu ấy nói cho em biết.”

Bùi Cận Bạch: “Bạn nam hay nữ?”

Lúc này Cố Thư Di mới cắn ống hút ngoảnh đầu sang nhìn anh.

“Bạn nam.”

“Giữa bọn em là quan hệ bạn bè trong sáng.”

Cô nhìn thẳng về phía trước nghiêm túc nói, giống như đang giải thích điều gì đó.

Bùi Cận Bạch cong môi cười.

Hai người ăn cơm ở bên ngoài, lúc quay về khu chung cư thì trời đã tối.

Khu chung cư cũ cái gì cũng tốt chỉ là lúc đỗ xe thì có chút phiền phức, bởi vì không có hầm ngầm đỗ xe nên tất cả xe đều đỗ trên mặt đất, ngoại trừ chỗ đậu xe riêng ra thì chỉ có vài chỗ đậu xe công cộng dành cho người không phải cư dân của khu chung cư, chỉ cần đến chậm một chút thôi là sẽ không còn chỗ đậu xe nào trống nữa.

Không còn cách nào khác, lái xe đến chỗ cách khu chung cư mấy trăm mét Bùi Cận Bạch mới tìm được chỗ đậu xe trống ở ven đường.

Sau khi xuống xe còn phải đi bộ quay về khu chung cư.

Cố Thư Di cảm thấy cơ thể mình đã bắt đầu kiệt sức từ hôm qua, hai chân không sao khép lại được nhưng mà buổi chiều ‘làm’ xong lại còn ra ngoài cùng anh đi dạo hai con phố cổ, bây giờ vất vả lắm mới quay về khu chung cư lại vì không tìm thấy chỗ đậu xe nên không thể không đi tiếp một quãng đường dài, cuối cùng hai cái chân cô đã mỏi đến nỗi không muốn nhấc lên.

Nhìn đoạn đường yên tĩnh phía trước dài giống như không thấy điểm cuối kia, cô đi chưa được hai bước đã dừng lại, thở dài.

“Em không đi nổi nữa đâu.”

Bùi Cận Bạch nhìn dáng vẻ thở dài không chịu đi của Cố Thư Di.

Lời cô nói giống như đang chê bai bản thân nhưng dù sao vẫn còn một người khác đang có mặt ở đây nên hàm ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Anh hiểu ý, hơi khom lưng nửa ngồi nửa quỳ trước cái người không chịu đi tiếp kia.

Cố Thư Di vẫn rụt rè nói: “Quên đi, anh cũng đi bộ lâu như vậy rồi, hai là chúng ta gọi xe đi.”

Đoạn đường có tám trăm mét mà còn muốn gọi xe, Bùi Cận Bạch cười cũng không phải, anh vẫn cứ giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ đó: “Nhanh lên.”

“Anh không mệt.”

Lúc này Cố Thư Di mới dùng cả tay cả chân leo lên người anh.

Bùi Cận Bạch cõng Cố Thư Di lên, sau đó còn xốc người cô lên để điều chỉnh tư thế: “Lần sau muốn cõng thì nói thẳng ra.”

“...”

“Ồ.” Cố Thư Di nằm ngoài trên lưng người đàn ông, cảm giác không cần tự mình bước đi thật sự quá thoải mái luôn, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên rộng lớn hơn, cô nhàn nhã đung đưa cẳng chân.

Bùi Cận Bạch cảm nhận được hành động nhỏ đầy vui vẻ này của Cố Thư Di trên lưng mình.

Cố Thư Di ngắm nhìn phong cảnh nơi cao xong lại cúi đầu xuống, không nhịn được áp sát vào mang tai người đàn ông hít một hơi.

“Anh thơm quá đi mất.” Cô vô thức cảm thán.

Dường như Bùi Cận Bạch khựng lại đôi chút.

“Cố Thư Di.” Anh cảm nhận được hơi thở khe khẽ bên tai: “Những lời như thế này quay về rồi hãy nói.”

Nghe anh nói vậy, Cố Thư Di mù mờ không hiểu tại sao phải về rồi mới được nói, bởi vì anh quả thực rất thơm nên cô cảm thán một câu thôi mà.

Sau đó vào lúc cô đang định lên tiếng hỏi anh tại sao thì điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo.

Cố Thư Di lấy điện thoại từ trong túi áo ra.

Do nguyên nhân tư thế, đồng thời cũng không có bí mật gì cần giấu diếm nên Cố Thư Di dùng một tay ôm cổ anh tay còn lại mở điện thoại xem tin nhắn, Bùi Cận Bạch liếc mắt cũng có thể nhìn thấy rõ nội dung trong màn hình điện thoại.

Cố Thư Di nhìn thấy người vừa nãy gửi tin nhắn cho cô được lưu là “Giám đốc Lý của Hòa Quang - Lý Mẫn”.

Nội dung tin nhắn nói mấy ngày trước ông ấy có đến trụ sở chính công ty ở thành phố B để công tác, lúc nói chuyện với Trần Lê có nhắc đến chuyện đã từng gặp cô nên bị tổng giám đốc Bùi hỏi vài câu.

Hỏi cô là có chuyện gì sao.

Cố Thư Di mím môi dưới nhìn tin nhắn của giám đốc Lý, cô chỉ có thể trả lời là không có chuyện gì.

Lý Mẫn: [Tiểu Cố, bây giờ cô đến thành phố S phát triển sự nghiệp sao?]

Cố Thư Di: [Đúng vậy ạ.]

Cô còn chưa kịp nói thêm là mình lại chuẩn bị quay lại thành phố B thì Lý Mẫn đã gửi tin nhắn đến: [Vậy thì tốt quá.]

[Danh sách nam thanh niên độc thân chất lượng cao của Hòa Quang tại thành phố S.pdf]

[Mấy người này đều bận rộn công việc đang âu sầu về chuyện thoát kiếp FA đây, toàn bảo tôi giới thiệu bạn gái cho thôi, Tiểu Cố cô xem cô thích ai.]

Cố Thư Di: “...”

Sau khi cô im lặng, cô cũng cảm nhận được Bùi Cận Bạch nhìn lướt qua nội dung cuộc nói chuyện này cũng im lặng theo.

Cố Thư Di cảm thấy thật ra vị giám đốc Lý này có thể phát triển nghề tay trái bằng cách mở một công ty môi giới hẹn hò.

Lúc này Bùi Cận Bạch cũng đã cõng cô đến cổng khu chung cư.

Trong lúc đi hai người không chạm mặt ai, lúc đến cổng khu chung cư, họ mới nghe thấy có tiếng người đang đi từ trong khu chung cư ra.

Có người đến mà còn được anh cõng thế này thì không hay cho lắm, thế là Cố Thư Di vỗ vai Bùi Cận Bạch, đang muốn bảo anh thả cô xuống thì lại trực tiếp chạm mặt người mới đi từ trong khu chung cư ra.

Lý Mẫn há hốc mồm, nhìn thấy Cố Thư Di mà ông ấy vừa mới gửi file pdf nam thanh niên độc thân chất lượng cao của Hòa Quang qua cho lúc này lại đang nằm trên lưng tổng giám đốc Bùi của mình.
 
Từ Chối Rung Động Với Hôn Nhân Nhà Giàu
Chương 69: Chương 69



Sau khi hai bên chạm mặt nhau, dường như không gian và thời gian dừng lại mấy giây.

Cả hai bên đều ý thức được bây giờ giả mù đã không còn kịp nữa.

Cố Thư Di nhảy xuống khỏi lưng Bùi Cận Bạch.

Cô chợt nhớ ra lúc trước Bùi Cận Bạch đã từng nói nhà mẹ vợ của vị tổng giám đốc Lý này ở trong khu chung cư này, thế nên có lẽ cô biết tại sao lại trùng hợp như vậy rồi.

Cố Thư Di có chút xấu hổ.

Lý Mẫn nhìn Cố Thư Di nhảy xuống từ trên lưng Bùi Cận Bạch trước rồi sau đó mới chậm rãi liếc mắt nhìn sang người đàn ông kia.

Người đàn ông từng sầm mặt xuất hiện sau lưng ông ấy lúc ông ấy cho Cố Thư Di xem những vị khách nam xuất sắc của Hòa Quang, hỏi ông ấy “Tại sao lại quên chuyện này”.

Dường như bây giờ ông ấy đã chợt hiểu ra tại sao lúc đó mình lại lờ mờ cảm thấy giọng điệu Bùi Cận Bạch có chút không vui.

Cho đến khi hôm nay bắt quả tang chuyện tình giữa hai người này, Lý Mẫn mới hoảng hốt nhận ra, ý định không ngừng giới thiệu khách mời nam xuất sắc cho Cố Thư Di của mình nếu hiểu theo cách khác thì có lẽ chính là không ngừng nhảy disco nhảy cha cha cha trên ranh giới mấu chốt của ông chủ.

Một niềm vui mà đến vách quan tài của tổ tiên cũng không thể chứa đựng được dâng lên trong lòng ông ấy.

Sự thật là cho dù có rút trúng buổi xem mắt do tổng giám đốc sắp xếp trong cuộc họp thường niên thì sao, mà kể cả cho dù khách mời nam ưu tú của Hòa Quang có rất nhiều đi chăng nữa thì chẳng lẽ tổng giám đốc không thể tự mình bắt đầu trước sao.

“...”

Lý Mẫn đột nhiên cảm thấy mình vẫn chưa bị sa thải vì chuyện nực cười như thế này quả! Thực! Chính! Là! Điều! Kỳ! Diệu!!

Thế nhưng rõ ràng lúc này cũng không phải là lúc để cảm thán tổng giám đốc công tư rạch ròi, Lý Mẫn nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Tổng giám đốc Bùi.”

Bùi Cận Bạch “Ừ” một tiếng.

Lý Mẫn lau mồ hôi lạnh trên trán, ban đầu ông ấy muốn chào hỏi bằng một câu nói đầy gượng gạo “Sao anh cũng ở đây thế” nhưng đối mặt với Cố Thư Di đang im lặng lúc này, ông ấy mới nhận ra lời chào hỏi này mùi giấu đầu hở đuôi không nên quá nồng.

Tất nhiên, ông chủ ở đây có một buổi hẹn hò ngọt ngào với bà chủ tương lai, người đàn ông luôn kiêu ngạo lạnh lùng không bao giờ chịu khom lưng cúi đầu dù chỉ một chút ở công ty lại chịu khom lưng cõng vợ mình.

Thế là lời ông ấy vừa định nói ra khỏi miệng lại nuốt ngược vào trong, sau đó Lý Mẫn chỉ có thể xoa tay gượng cười, dứt khoát giới thiệu lại bản thân cũng như lý do mình xuất hiện ở đây: “Tổng giám đốc Bùi, khụ, tối nay tôi sang đây thăm ba mẹ vợ tôi một chút.”

“Bọn họ cũng sống trong khu chung cư này.”

Bùi Cận Bạch gật đầu thờ ơ nói: “Tôi biết rồi.”

Giọng điệu Lý Mẫn chân thành như chỉ hận không thể lấy cái chết chuộc tội: “Không biết anh còn muốn ở thành phố S mấy ngày nữa, tôi là người địa phương ở đây, nếu như anh cần tôi có thể…”

“Không cần, cảm ơn.” Bùi Cận Bạch từ chối ý tốt của Lý Mẫn.

Anh nắm tay Cố Thư Di, lại nói với Lý Mẫn: “Tôi đi trước.”

Lý Mẫn vội vàng đứng nghiêm tiễn anh: “Tạm biệt tổng giám đốc Bùi, tạm biệt tổng giám đốc Bùi, anh đi thong thả.”

Sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người nắm tay nhau biến mất trong bóng tối, Lý Mẫn liên tục đấm đá vào trong không khí, biết bây giờ muốn thu hồi nội dung tin nhắn vừa gửi đi lúc này đã không còn kịp nữa, ông ấy khóc không ra nước mắt.

Ông ấy đã làm gì với bà chủ thế này!



Lúc lên lầu, Cố Thư Di lại xem điện thoại, cô cũng tiện tay mở file pdf nam thanh niên độc thân chất lượng cao của Hòa Quang ở thành phố S mà giám đốc Lý vừa gửi cho cô ra.

Thật ra nội dung vẫn không khác gì lần trước, chẳng qua hình ảnh và lời giới thiệu về người đó được chỉnh sửa thành ảnh và văn bản pdf mà thôi.

Không thể không nói cái file này mà được tung ra thị trường thì chắc chắn sẽ bị người người tranh cướp.

Lúc mở cửa ra, Bùi Cận Bạch liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Cố Thư Di, sau đó hai người vừa bước qua ngạch cửa vào trong nhà, lúc Cố Thư Di để điện thoại xuống cúi đầu thay giày thì phát hiện Bùi Cận Bạch đứng dựa vào trước cửa, im lặng nhìn cô như thể có chuyện gì đó.

Cố Thư Di ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt chất chứa rất nhiều suy nghĩ của người đàn ông.

Bùi Cận Bạch trêu chọc nhìn cô nói: “Giỏi lắm đấy bạn Cố.”

“Bây giờ học được cách đứng núi này trông núi nọ rồi nhỉ?”

Cố Thư Di: “...”

“Em chỉ tiện tay mở ra xem thôi.”

Bùi Cận Bạch vẫn đứng khoanh tay nói: “Thế có lướt được người nào mình thích không?”

Nghe giọng điệu cười nhạo của người đàn ông, Cố Thư Di chỉ cảm thấy buồn cười, cô tiến lên một bước áp sát anh, hai tay vòng qua cổ anh hôn anh một cái: “Thích người này.”

Lúc này Bùi Cận Bạch mới nở nụ cười hài lòng, đặt tay lên eo cô.



Thứ sáu, hai người quay về thành phố B, một đêm trước khi quay về, Cố Thư Di giao nhà ở thành phố S cho môi giới để cho thuê lại, sau đó mời Lâm Dụ Dương ăn cơm.

Sau khi Lâm Dụ Dương biết Cố Thư Di sắp về thành phố B thì có hơi kinh ngạc, chẳng qua anh ấy cũng nhanh chóng gật đầu chấp nhận, chỉ nói sau này thường xuyên liên lạc.

Vốn dĩ anh ấy cho rằng Cố Thư Di đến thành phố S thì mình có lẽ vẫn có cơ hội khác ngoài hồi còn ở trường, chỉ là Cố Thư Di vẫn luôn vạch ra ranh giới rất rõ ràng giữa hai người, ngoại trừ lúc thuê nhà nghe anh ấy giới thiệu về khu chung cư ra thì đến cả việc anh ấy muốn cùng cô đi xem nhà thì cô cũng nói không cần. Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không chịu chấp nhận sự giúp đỡ và lấy lòng chủ động ngày càng nhiều của anh ấy.

Đến ngay cả bữa cơm này, ban đầu anh ấy cũng có rằng đây là bước ngoặt cho mối quan hệ giữa hai người nhưng không ngờ rằng đây lại là bữa cơm tạm biệt.

Lâm Dụ Dương lắc đầu cười cười.

Sau khi về thành phố B, Cố Thư Di không vào sống trong dinh thự Cảnh Nam.

Hồi trước là vì sắp đính hôn nên cô mới quyết định chuyển qua đó sống, bây giờ lại chả đính hôn hay cưới xin gì, cô cũng biết trong mắt người nhà họ Bùi mình là một kẻ chuyên gây tai họa, nếu bây giờ lập tức sống chung, cho dù người nhà họ Bùi không coi thường cô thì cô cũng sẽ coi thường chính bản thân mình.

Bùi Cận Bạch có phần không biết làm sao với sự cố chấp của Cố Thư Di, đến ngay cả việc không sống cùng nhau thì sống ở lầu 18 cô cũng không chịu, cuối cùng anh đành phải đi tìm một căn hộ khác với Cố Thư Di.

Đường Điền đã chính thức đi làm, vừa bắt được Cố Thư Di là cô ấy đã liên mồm khóc lóc kể lể một phen rằng hai tháng nay cô ấy chỉ thiếu chưa bị Bùi Cận Bạch treo ngược lên nghiêm hình tra tấn để cô ấy có thể khai ra tung tích của cô nhưng cho dù có đánh chết cô ấy thì cô ấy cũng không biết thật.

Sau đó cô ấy nhìn Cố Thư Di đầy khinh bỉ, đã là thời đại gì rồi mà còn chơi cái trò cô vợ trẻ bỏ trốn của tổng giám đốc bá đạo.

Sau khi biết Bùi Cận Bạch ép hỏi Đường Điền tung tích của mình, Cố Thư Di rất áy náy, cô vừa nghĩ sau khi quay về lại nghiêm túc nói chuyện với Bùi Cận Bạch, vừa nắm tay Đường Điền mới nói một câu “Xin lỗi cậu” với cô ấy thì Đường Điền đã phóng khoáng hếch cằm: “Không cần đâu.”

“Anh ấy đã tặng quà để bù đắp cho tớ rồi.”

Đường Điền vô cùng phấn khích khoe khoang cái cặp mình đang đeo trên lưng hôm nay với Cố Thư Di: “Cậu nhìn thấy không, là đồ thật đấy.”

“Nếu không phải tớ thật sự không biết cậu đi đâu thì cậu cũng không biết tớ thật sự muốn nói với anh ấy cỡ nào đâu.”

“Sau này cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì cứ bỏ đi thêm mấy lần nữa, tớ không ngại đâu.”

Cố Thư Di: “...”

Cố Thư Di lại đến biệt thự Thanh Sơn với Bùi Cận Bạch.

Vợ chồng Bùi Viện Phong cũng có mặt ở đây, thái độ của hai người họ cũng khá hiền hòa, chỉ là Cố Thư Di biết đứng ở góc độ người lớn trong gia đình, nói là hai người chấp nhận cô thì không bằng nói hai người chỉ có thể chấp nhận lựa chọn Bùi Cận Bạch kiên trì theo đuổi.

Cô nắm tay Bùi Cận Bạch, biết mình không thể tiếp tục giải thích hay biện giải gì cho bản thân, cũng không làm sáng tỏ được điều gì, cô chỉ có thể cúi thấp đầu chào hai người họ.

Theo ý của Bùi Viện Phong, chuyện trước đây đều đã qua, dù sao hai người tuổi vẫn còn trẻ, cứ tiếp tục ở bên nhau một năm rồi đính hôn sau là được.

Bùi Cận Bạch biết như này đã là sự nhượng bộ lớn nhất để ba có thể chấp nhận Cố Thư Di rồi.

Anh biết ơn ba vẫn có thể chấp nhận Cố Thư Di kể cả khi đã biết rõ về con người cùng như xuất thân của cô.

Đối diện với anh là người ba đã một tay bồi dưỡng mình, là người ba mà anh đã từng khăng khăng chống đối ông ấy vì Cố Thư Di.

Ra khỏi biệt thự Thanh Sơn, Bùi Cận Bạch siết chặt tay Cố Thư Di, ban đầu anh sợ trong lòng cô suy nghĩ lung tung nhưng không ngờ biểu cảm của Cố Thư Di lại vô cùng thoải mái bình tĩnh.

Thật ra Cố Thư Di cũng cảm thấy trước đây đính hôn quá nhanh, đợi thêm một năm nữa lại vừa đúng ý cô, lúc đối diện với ánh mắt của Bùi Cận Bạch, cô cũng đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì: “Em biết lúc trước anh cảm thấy em không có cảm giác an toàn nên mới nói muốn đính hôn, bây giờ em cảm thấy rất an toàn, gấp gì chứ.”

Ban đầu Bùi Cận Bạch nghe đoạn trước còn thấy rất êm tai nhưng khi nghe thấy câu “Gấp gì chứ” cô thốt ra đầy nhẹ nhàng ở phần sau, anh hơi nhíu mày lại.

Anh vẫn không vui vì quyết định không muốn chuyển đến dinh thự Cảnh Nam trước khi đính hôn của Cố Thư Di, anh cắn nhẹ môi cô, mập mờ nói: “Vậy anh gấp, được không?”



Thành phố B độ tháng chín vẫn còn sót lại hơi nóng từ mùa hè.

Mỗi ngày Đường Điền đều bận đi làm, Cố Thư Di nhớ ra vì mình không đúng hẹn đến báo cáo nhận việc nên đã coi là tự động từ bỏ offer làm việc tại Hòa Quang, lúc này cô bắt đầu có chút rầu rĩ.

Ban đầu cô muốn liên lạc với bên bộ phận nhân sự xem còn cơ hội hay không nhưng lại nhận được phản ứng kinh ngạc của HR là không phải cô đã xin dời ngày lên chính thức hay sao.

Nhìn câu trả lời của HR, Cố Thư Di khựng lại mấy giây, cô nghĩ rõ ràng chỉ có một khả năng duy nhất.

Cô ôm chặt cánh tay Bùi Cận Bạch, ngửa đầu nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn ông chủ.”

Bùi Cận Bạch xoa đầu Cố Thư Di, tươi cười đáp lại cô, ánh mắt anh dường như trở nên sâu hơn.

Tất cả giống như đã quay trở lại quỹ đạo trước đây của nó, ngoại trừ việc bưu kiện chuyển phát nhanh giấu tên được gửi đến biệt thự Thanh Sơn đã châm ngòi tất cả những quả bom được giấu kín.

Người có thể nắm giữ nhiều chứng cứ như vậy, biết nhiều chuyện như vậy thì chỉ có người thân thiết gần gũi, thậm chí là người qua lại thân thiết.

Năng lực của Cố Thư Di có hạn nên không tra ra được rốt cuộc bưu kiện giấu tên này được gửi từ đâu, do ai gửi nhưng anh có thể tra được.

Bùi Cận Bạch nhớ hồi trước đã từng cùng Cố Thư Di thấy người này trong trường nhưng bây giờ anh gần như quên mất người này có dáng vẻ như thế nào.

Cố Thư Di phát hiện dường như Bùi Cận Bạch đang suy nghĩ điều gì đó.

“Sao vậy anh?” Cô không hiểu hỏi anh.

Bùi Cận Bạch kéo Cố Thư Di xuống để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay to của anh v**t v* lưng cô, sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn mở miệng hỏi trước: “Thư Di.”

“Tập tài liệu gủi đến biệt thự Thanh Sơn hồi trước kia.”

“Em muốn biết là ai gửi đến sao.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back