Dịch Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 220: C220: Từ chối sáu đại tập đoàn 2



Khương Hằng anh ta muốn có được, những người khác cũng như vậy.

Khương gia bọn họ cũng không phải mạnh nhất, mấy tập đoàn gia tộc khác đều không thua kém Khương gia bọn họ.

Diệp Tinh nhìn mấy người trước mắt, lắc đầu, nói: "Xin lỗi các vị, tôi cũng không có ý định bán."

"Diệp Tinh, cậu có thể ra giá." Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy vẻ chân thành nói: "Chúng tôi rất có thành ý muốn mua."

Lúc này khương Lâm trong lòng không biết có tư vị gì, lúc trước anh ta còn cười nhạo Diệp Tinh bỏ một trăm triệu mua một ngọn núi nhỏ, nếu sớm biết bên trong có quả màu đỏ, vô luận tiêu bao nhiêu tiền anh ta cũng phải mua.

"Tôi thật sự không bán."

Diệp Tinh lắc đầu cự tuyệt: "Quả này đối với tôi cũng hữu dụng." Bộ dáng của hắn rõ ràng là một quả cũng không bán.

"Diệp Tinh." Khương Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Quả này quả thật kỳ dị, như vậy đi, Khương gia chúng ta, Tần gia, Trịnh gia, Tiền gia, Dương gia, Trần gia liên hợp mua hai viên, giá cả liền ra một tỷ, chúng ta thật sự cảm thấy hứng thú với nó."

Đám người Tần Nhược Hi không nói gì, hiển nhiên đồng ý với lời nói của Khương Hằng.

Trái cây chỉ có ba quả, căn bản không đủ chia ra cho bọn họ, không bằng liên hợp mua như vậy, sau đó lại chậm rãi thương nghị xử lý như thế nào.

"Khương Hằng này lại nguyện ý bỏ ra một tỷ mua hai quả màu đỏ? Diệp Tinh đem Hoa Thảo Sơn bán lại liền kiếm được chín trăm triệu, tiền này cũng quá dễ kiếm đi?"

“Khương gia, Tần gia, Trịnh gia, Tiền gia, Dương gia, Trần gia sáu đại gia tộc đều là gia tộc cao cấp nhất, tập đoàn trải rộng khắp các ngành nghề, bọn họ thế mà lại liên hợp lại với nhau!”

"Quả màu đỏ này nhất định là một loại bảo vật mà chúng ta không biết."

"Không biết Diệp Tinh có bán hay không?"

Trong mắt mọi người đều lộ ra một tia khiếp sợ. Bất kỳ một gia tộc nào trong sáu đại gia tộc đều là doanh nghiệp khổng lồ, cho dù là doanh nghiệp chục tỷ ở trước mặt bọn họ cũng đều hoàn toàn bị nghiền ép. Hiện tại nhìn bộ dáng bọn họ, rõ ràng đều đang tranh đoạt, đáng tiếc bọn họ đều không biết quả này.

Đương nhiên, cho dù bọn họ có biết, cũng không dám tham dự vào việc tranh đoạt của đám người Khương Hằng.

Diệp Tinh cau mày nhìn Khương Hằng. "Chẳng lẽ đám người Khương Hằng cũng biết tác dụng của quả màu đỏ này?"

Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh dễ dàng cảm giác được Khương Hằng và những người khác đều rất muốn quả này, thậm chí Tần Nhược Hi luôn lạnh lùng cũng vậy. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================

Nhưng mà, Diệp Tinh hiển nhiên cũng sẽ không bị đả động.

"Thật ngại quá, tôi thật sự không có ý định bán."

Đùa sao! Ba quả này mỗi một quả đều ẩn chứa đại lượng linh lực, cộng lại thậm chí không thua kém địa tâm thôi nhũ tinh thạch mà Diệp Tinh lấy được lúc trước, quả này đủ để cho thực lực Diệp Tinh hắn tiến bộ một đoạn nữa.

Cách thời gian tám cây cột khổng lồ kia đến trái đất chỉ còn lại có nửa năm, tuy rằng Diệp Tinh không có bao nhiêu hy vọng đạt tới hoàng cảnh, nhưng nếu thực lực của hắn càng mạnh, vậy thì sau khi tám cây cột đen kia đến, bảo vật hắn có thể cướp đoạt được cũng sẽ càng nhiều!

Hiện tại một quả màu đỏ này thậm chí có thể tương đương với lượng lớn bảo vật nửa năm sau xuất hiện, Diệp Tinh làm sao có thể bán? Tiền? Tiền có ích lợi gì trong tận thế sao?

Hắn tùy tiện lấy một gốc cây linh thảo cấp thấp ném ra ngoài cũng đều có thể bán được lượng lớn tiền tài rồi.

Nghe vậy, Khương Lâm nhìn chằm chằm Diệp Tinh, khuôn mặt hơi âm trầm, nói: "Diệp Tinh, sáu đại gia tộc chúng ta liên hợp lại, ra giá một tỷ, chỉ cần cậu bán hai quả, chính cậu còn có thể giữ lại một quả, điểm mặt mũi này mà cậu cũng không cho sao?” Anh ta đây là chuẩn bị dùng sáu đại gia tộc gây áp lực cho Diệp Tinh.

“ Diệp Tinh, bán cho chúng ta quả này thì ảnh hưởng đối với cậu cũng không lớn, tôi nói thật, quả này có thể gia tăng thực lực cá nhân, chúng ta rất muốn có được nó.”

“Thực lực của cậu cũng đã rất mạnh, tác dụng của quả này đối với cậu phỏng chừng sẽ rất nhỏ.” Trịnh Gia Trịnh Cực Nguyên nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói.

Tin tức của bọn họ rất linh thông, biết thực lực của Diệp Tinh mạnh, thậm chí so với Hoàng Viêm còn mạnh hơn.

"Diệp Tinh, không biết có thể lấy loại quả chả có tác dụng gì với cậu đổi lấy tình hữu nghị của sáu đại gia tộc chúng ta hay không?"

Một cô gái Tiền gia cũng đứng ra nhìn chằm chằm Diệp Tinh.

Diệp Tinh nhìn thoáng qua mấy người trước mắt, sáu đại gia tộc, bất kỳ một gia tộc nào phỏng chừng đều có thể nghiền ép doanh nghiệp trước kia của hắn.

"Xin lỗi." Ở dưới tầm mắt mọi người, Diệp Tinh vẫn lắc đầu như trước.

"Chuẩn bị cho tôi một căn phòng!" Diệp Tinh nói xong trực tiếp mang theo ba quả đi tới một chỗ, không hề để ý đám người Khương Hằng, cũng không thèm để ý sắc mặt âm trầm của bọn họ.

Để tránh một phần phiền toái không cần thiết, hắn quyết định liền trực tiếp ở chỗ này luyện hóa một quả.

Sáu đại gia tộc, hiện tại có thể rất mạnh, sản nghiệp trải rộng khắp nơi, nhưng sau khi tận thế đen tối giáng xuống, giá trị của tiền giảm xuống trên phạm vi lớn, năng lực của những gia tộc này tự nhiên cũng giảm bớt rất nhiều.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 221: C221: Trung kì vương cảnh 1



Cho nên, cho dù có đắc tội với sáu đại gia tộc này Diệp Tinh hắn cũng không quan tâm.

"Mẹ kiếp! Cái gì vậy!" Nhìn bóng lưng Diệp Tinh biến mất, Khương Hằng không nói gì, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, về phần Khương Lâm thì nhịn không được mắng một tiếng.

"Em còn chưa từng thấy qua có người dám không đem sáu đại gia tộc chúng ta để vào mắt. Từ hai bàn tay trắng đến giá trị mấy chục tỷ mà thôi, Diệp Tinh này thật sự coi mình thông minh giỏi giang lắm sao?"

Sắc mặt Khương Lâm âm trầm, trong lòng tức giận khó có thể nói thành lời. Tuy rằng hiện tại tất cả mọi người đều là người thường, nhưng ai mà không muốn biến thành cao thủ võ lâm trên TV, có thể một quyền đánh vụn đá chứ, đối với khương Lâm và các công tử gia tộc lớn khác mà nói, lực hấp dẫn này có đôi khi so với sức hấp dẫn của tiền còn lớn hơn.

Ngoài ra, ăn một quả màu đỏ, anh ta có hy vọng cưới được Tần Nhược Hi, đây là giấc mơ lớn nhất của anh ta.

Cơ hội đang ở trước mắt, nhưng Diệp Tinh lại không cho bọn họ cơ hội này.

"Hừ! Diệp Tinh trên người tổng cộng cũng chỉ có hơn bốn mươi tỷ, ở buổi bán đấu giá kiếm Sinh Mệnh dùng đi ba chín tỷ, hiện tại trên người tiền nhiều nhất là mấy tỷ mà thôi mà thôi, vẻn vẹn số tiền này ngay cả mấy đại gia tộc chúng ta cũng không để vào mắt. "Trịnh Gia Trịnh Cực Nguyên trong lời nói cũng mang theo một tia tức giận.

Mấy người khác sắc mặt cũng không tốt gì.

Khương Lâm nhìn mấy người trước mắt, trầm giọng nói: "Tôi quyết định, từ giờ trở đi, tôi sẽ bắt đầu chèn ép Diệp Tinh. Hiện tại Diệp Tinh đã bán đi hai công ty, chỉ còn lại có một Đầu tư Tinh Nguyên, còn có một cửa hàng thú cưng, hai công ty này không có bất kỳ nội tình gì, thành lập cũng vẻn vẹn chỉ có hơn một năm. Tôi đảm bảo với mọi người rằng sự phát triển của hai công ty này sẽ dừng lại ở đó. Nếu Diệp Tinh tiếp tục sự nghiệp khác, vậy thì cho dù là sự nghiệp gì, tôi vẫn sẽ chèn ép!”

- Thêm cả tôi nữa! Trịnh Cực Nguyên cũng đứng ra gật đầu nói. Khóe miệng ông ta lộ ra một tia lãnh ý: "Hiện tại là xã hội tiền bạc, không đem sáu đại gia tộc chúng ta để vào mắt, xem Diệp Tinh này làm sao lại sáng tạo ra thần thoại thương nghiệp nữa? Ăn ba quả kia thì sao? Thực lực trở nên mạnh hơn thì như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có thể đánh người phạm tội sao? Ở trước mấy vũ khí nóng, hắn có thể ngăn cản mấy lần công kích?" Hy vọng muốn biến thành cao thủ võ lâm của Trịnh Cực Nguyên bị Diệp Tinh trực tiếp bỏ qua, tức giận trong lòng ông ta có thể tưởng tượng được, tuyệt đối không có khả năng quên như vậy!

- Tôi nữa!

Mấy người khác trực tiếp nói. Thân là nhân viên tập đoàn đỉnh cấp, trong lòng bọn họ kỳ thật mỗi người đều rất cao ngạo.

Ba doanh nghiệp trước kia của Diệp Tinh ở trước mặt bọn họ căn bản không tính là cái gì, càng không cần nói đến hiện tại chỉ còn lại có một Đầu tư Tinh Nguyên cùng cửa hàng thú cưng hèn kia.

Sức chiến đấu của Diệp Tinh bọn họ cũng không quan tâm, xã hội vũ lực có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì như thế nào?

Người luyện võ nhiều như vậy, phần lớn không phải là làm vệ sĩ, bảo vệ cho người có tiền sao.

Điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy phiền toái chính là y thuật của Diệp Tinh.

Nếu y thuật Diệp Tinh vẫn như cũ như vậy, cho dù lại không coi bọn họ ra gì, bọn họ cũng không dám nói cái gì, bởi vì gia tộc bọn họ tuyệt đối sẽ kiệt lực giao hảo Diệp Tinh.

Nhưng mà trước đó Diệp Tinh tuyên bố không điều trị cho người khác nữa, bởi vì không có nhân sâm tương ứng.

Hiện tại nhân sâm cao trăm năm phỏng chừng đều đã tuyệt tích, nói cách khác y thuật của Diệp Tinh cũng không phát huy được tác dụng gì.

Không có lá bài tẩy này, Diệp Tinh ở trong mắt bọn họ căn bản không tính là cái gì. Nếu không coi trọng bọn họ, vậy bọn họ muốn cho Diệp Tinh nếm thử hậu quả khi coi thường bọn họ một chút!

"Nhược Hi, còn cô thì sao?" Khương Lâm lại nhìn về phía Tần Nhược Hi.

Tần Nhược Hi yên lặng suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Việc này tôi sẽ không tham dự."

Khát vọng của cô đối với quả màu đỏ này không mạnh bằng mấy người Khương Lâm, hơn nữa lúc trước ba cô từng thu mua công ty của Diệp Tinh, xem như có một ít quan hệ.

Mặt khác, chuyện của Diệp Tinh cô cũng không muốn nhúng tay vào.

Sau khi nói xong, Tần Nhược Hi nhìn phòng mà Diệp Tinh đi tới một cái, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Khương Hằng vẫn yên lặng đứng thẳng, sắc mặt bình tĩnh, không biết nghĩ cái gì.

Đột nhiên, anh ta quay đi, không ở lại nữa.

"Anh, anh nghĩ sao?" Khương Lâm thấy thế vội vàng hỏi.

"Em tự mình chú ý chừng mực một chút là tốt rồi." Khương Hằng cũng không trả lời.

–Thật tốt quá!

Khương Lâm nghe vậy, trong mắt lại lộ ra một tia hưng phấn.

Nếu Khương Hằng đã nói như vậy, đó chính là ủng hộ chuyện anh ta muốn làm. Khương Hằng ủng hộ, Khương gia cũng sẽ không có phản đối gì!

"Hiện tại, đem tin tức truyền ra, năm người Khương Lâm, Trịnh Cực Nguyên chúng ta liên hợp chèn ép Diệp Tinh, tôi muốn Diệp Tinh trong thời gian tới không thể làm được một bộ phim, cho dù là thu mua công ty khác, tôi cũng muốn hắn ta không phát triển nổi! Tôi muốn Diệp Tinh nhận ra rằng trong xã hội này, tiền bạc là duy nhất. Cho dù có thiên phú thương nghiệp cường đại, cũng vĩnh viễn đè ép cho tôi!" Khương Lâm trầm giọng nói.

Đương nhiên, bọn họ cũng không có khả năng vận dụng bao nhiêu quyền lợi của gia tộc, chỉ là cho dù chỉ là bọn họ, cũng sẽ không có bao nhiêu người dám không nể mặt!

......
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 222: C222: Trung kì vương cảnh 2



Trong phòng, Diệp Tinh nắm một quả màu đỏ trong tay, sau đó một ngụm nuốt xuống.

Ầm ầm! Khi quả màu đỏ tiến vào trong cơ thể, cấp tốc hóa thành linh lực nồng nặc tản mát ra ở trong cơ thể Diệp Tinh.

Một phần linh lực nhanh chóng bị Diệp Tinh hấp thu, thế nhưng đại bộ phận linh lực tựa hồ muốn tràn ra ngoài.

Sau khi nuốt xuống quả màu đỏ, chỉ có một bộ phận nhỏ có thể bị thân thể tự chủ hấp thu, những phần khác đều sẽ tiêu tán.

Nếu không, thực lực của Tần Nhược Hi cũng sẽ không kém Hoàng Viêm.

"Tinh hỏa quyết!"

Diệp Tinh trực tiếp vận chuyển tinh hỏa quyết, linh lực sắp tràn ra kia nhất thời bị hắn hấp thu trở lại, hướng hạt giống linh lực nơi trái tim mà tụ lại.

Dưới những linh lực này, hỏa diễm đang dao động quanh hạt giống linh lực chậm rãi tăng cường.

Chờ sau khi đạt tới một trình độ nhất định, dao động của hỏa diễm phía trên sẽ không tăng thêm nữa. Linh lực của một quả màu đỏ khi đó đã dùng hết! Diệp Tinh không có do dự, lại lấy ra một quả thứ hai, trực tiếp nuốt vào.

Chờ sau khi linh lực hấp thu xong, Diệp Tinh lại lấy ra quả thứ ba.

Thời gian trôi qua, nhanh chóng trôi qua một giờ!

Dao động của hỏa diễm quanh hạt giống linh lực trên người Diệp Tinh đang chậm rãi gia tăng, chờ đạt tới một mức độ nhất định, bỗng nhiên dao động trong nháy mắt tăng cường rất nhiều.

Ầm ầm!

Chung quanh thân thể Diệp Tinh thậm chí hiện lên từng đạo hỏa diễm yếu ớt.

" Trung kỳ vương cảnh đã đạt tới!" Diệp Tinh nhìn những ngọn lửa này, trên mặt nhất thời lộ ra một tia tươi cười.

"Ba quả màu đỏ kia, vừa vặn làm cho mình lại tiến bộ một tiểu cảnh giới mới!"

Vương cảnh chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, giống như mấy vị cường giả vương cảnh trong Phong Diệp Cốc, trên cơ bản đều đang ở sơ kỳ.

- Nhưng mà muốn tiến bộ cần càng ngày càng nhiều linh lực! Diệp Tinh lắc đầu.

Linh lực khổng lồ như vậy mới chỉ làm cho hắn ở vương cảnh tiến bộ một đoạn ngắn, muốn đột phá đến hoàng cảnh, còn không biết cần bao lâu đây.

"Thực lực tiến bộ, lại chiếm được kiếm Sinh Mệnh, đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi!" Diệp Tinh tâm tình không tồi.

Chuyến đi Bắc Kinh lần này hắn hoàn mỹ đạt được mục tiêu, hơn nữa còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Đi ra khỏi phòng, lúc này phòng đấu giá đã không còn mấy người, Diệp Tinh trực tiếp đi tới sân bay, sau đó trở về Thượng Hải. Hắn trở về nhà của mình sau đó trực tiếp lấy ra thanh kiếm Sinh Mệnh.

Ở nhà, hắn có thể nghiên cứu mà không cần kiêng nể gì.

Diệp Tinh nắm kiếm Sinh Mệnh, đồng thời tản ra một tia linh lực tiến vào bên trong kiếm Sinh Mệnh.

"Hửm? Kiếm Sinh Mệnh này tựa như cho mình một cỗ cảm giác rất kỳ dị?" Diệp Tinh tản ra linh lực, cẩn thận dò xét mỗi một chỗ bên trong kiếm Sinh Mệnh.

Kiếm Sinh Mệnh kiếp trước có thể biến thành một thanh trường kiếm, hơn nữa là bảo vật Khương Hằng từ đầu đến cuối đều sử dụng.

Phải biết rằng, bên trong tám cây cột khổng lồ kia cũng có binh khí xuất hiện, hơn nữa so với binh khí trên trái đất còn cường đại hơn rất nhiều, cho dù là sắt ở trước mặt nó cũng yếu ớt giống như đậu hũ, dễ bị dàng cắt.

Cho nên, kiếm Sinh Mệnh này khẳng định có chỗ gì kỳ dị, cũng không phải đơn giản như lúc cùng Diệp Tinh thiết lập quan hệ.

Diệp Tinh từng tấc từng tấc dò xét, toàn bộ bên trong kiếm Sinh Mệnh tựa như cùng một vài vật phẩm bình thường không có gì khác nhau. Một mực thăm dò mười phút, Diệp Tinh cũng không có phát hiện cái gì.

"Thật sự không có chỗ nào đặc biệt sao?" Diệp Tinh cau mày.

"Hả? Nơi này hình như có chút biến hóa!"

Cuối cùng, linh lực của Diệp Tinh đi tới mũi kiếm của kiếm Sinh Mệnh, ở chỗ này tựa hồ có một dao động kỳ dị.

Linh lực thẩm thấu trong đó, linh hồn Diệp Tinh cũng đang cẩn thận dò xét, một chút dao động kia ở trước mắt Diệp Tinh không ngừng mở rộng lại mở rộng.

Trong nháy mắt, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ. Sau khi tia dao động kia phát ra, lại bỗng nhiên biến thành một tầng màng mỏng kỳ quái, dao động kia trên thực tế chính là từ trên màng mỏng tản mát ra, giống như một chấm nhỏ ở trước mắt bỗng nhiên phóng đại rất nhiều lần.

"Đây chẳng lẽ chính là chỗ ảo diệu của kiếm Sinh Mệnh sao?" Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ khiếp sợ, theo đó lại lộ ra kinh hỉ.

"Nhìn xem sau nó có cái gì nào!" Hắn khống chế linh lực, bắt đầu chậm rãi trùng kích.

Màng mỏng này tuy rằng kỳ dị, nhưng cũng không vững chắc, tấn công một chút, màng mỏng này lại kịch liệt rung động.

- Phá cho ta! Diệp Tinh hít sâu một hơi.

"Ầm ầm!" Sau khi hắn chỉ tay tấn công ba lần, màng mỏng này liền trực tiếp vỡ vụn.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt bị nghiền nát, bỗng nhiên một cỗ dao động kỳ dị trong nháy mắt đánh úp lại, đồng thời trong trí nhớ của Diệp Tinh bỗng nhiên xuất hiện một ký ức khổng lồ, ký ức này giống như biển rộng mênh mông, điên cuồng tiến vào trong thức hải của Diệp Tinh.

Chỉ trong một giây, Diệp Tinh liền cảm thấy trí nhớ của mình hoàn toàn bị những thứ này tràn ngập.

"Đây là?" Diệp Tinh đang muốn tự hỏi đây là cái gì, nhưng ý nghĩ này vừa mới sinh ra, toàn bộ đại não liền giống như đến cực hạn, căn bản không cách nào tự hỏi.

Ngay sau đó, thân thể Diệp Tinh nghiêng một cái, ngã xuống mặt đất, mà lúc này tay phải của hắn còn gắt gao nắm lấy kiếm Sinh Mệnh.

Trên kiếm Sinh Mệnh, từng cỗ dao động kỳ dị không ngừng lao tới, bao phủ thân thể Diệp Tinh.

......
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 223: C223: Sinh nguyên thuật cường đại



Thời gian trôi qua, không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Tinh trên mặt đất giật giật một chút, sau đó chậm rãi mở mắt.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Mình phá tan màng mỏng kỳ dị ở mũi kiếm Sinh Mệnh, sau đó hôn mê?" Diệp Tinh tỉnh lại, nhanh chóng nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đó.

"Mình hôn mê mười bảy giờ?"

Kiểm tra thời gian một chút, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ. Thực tế lúc trước hắn đã chuẩn bị tốt, nhưng căn bản không ngăn cản được tấn công của cỗ ký ức kia.

- Đúng rồi, ký ức!

Vẻ khiếp sợ trong Diệp Tinh mắt tiêu tán, hắn nhanh chóng nhớ ra, chỉ là vừa nghĩ tới, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện đông đảo ký ức, giống như là bị lạc trôi ở trong đầu hắn.

"Bỗng nhiên nhiều ký ức như vậy, là ký ức truyền thừa? Hay là đầu óc được khai sáng vậy?" Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.

Màng mỏng ở mũi kiếm Sinh Mệnh tựa như có một cỗ ký ức truyền lại, hơn nữa còn được hắn chiếm được!

"Xem xem những ký ức này là gì!" Diệp Tinh bắt đầu lật xem. Dần dần, hắn cũng biết trong đầu mình có cái gì.

"Không nghĩ tới ký ức khổng lồ như vậy, lại chỉ là một loại bí thuật gọi là Sinh Nguyên Thuật, hơn nữa còn không trọn vẹn!" Lúc này trong lòng Diệp t*nh h**n toàn bị chấn động.

Sinh Nguyên Thuật, một loại bí thuật vô cùng huyền ảo, kỳ dị, lúc này trong trí nhớ của hắn có hai loại bí thuật của Sinh Nguyên Thuật này.

Một là Hồi Sinh, khi nắm giữ được nó, lực khôi phục của bản thân sẽ càng ngày càng nhanh, về phần rốt cuộc nhanh bao nhiêu, Diệp Tinh liền không biết, mấy khái niệm trong đầu hắn hoàn toàn mơ hồ.

Hai là Nguyên Thôn, có thể gia tăng tốc độ hấp thu linh lực, trong cùng một khoảng thời gian với những người khác, lực hấp thu linh lực nhiều hơn rất nhiều. Rất nhiều ký ức, lại dùng phương thức kỳ dị này đem hai loại năng lực này biểu hiện ra với Diệp Tinh.

"Thử Hồi Sinh một chút xem sao!" Diệp Tinh thử một chút, hắn trực tiếp cắt bàn tay, thi triển Hồi Sinh, nhất thời trong hư không xuất hiện từng cỗ năng lượng kỳ dị, vây quanh miệng vết thương của hắn.

"Phương thức Hồi Sinh này chính là năng lượng kỳ dị trong thiên địa!" Diệp Tinh trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Lúc trước khi kiếm Sinh Mệnh nhận chủ thành công, là để cho cỗ năng lượng kia trực tiếp tích tụ trong cơ thể, nơi nào xuất hiện miệng vết thương, cỗ năng lượng kia liền đi chữa trị. Đó hiển nhiên là tác dụng rõ ràng nhất của bí thuật Hồi Sinh.

Diệp Tinh mới vừa thi triển Hồi Sinh một chút mà lực khôi phục lại kinh người như vậy.

"Nếu như mình nắm giữ hoàn toàn bí thuật Hồi Sinh mà nói thì tốc độ khôi phục có thể đạt tới trình độ nào đây?" Trong mắt Diệp Tinh chợt lộ ra một tia chờ mong.

Lúc này hai phương thức của Sinh Nguyên Thuật hắn mới chỉ là nắm giữ bộ phận dễ thấy nhất. Giống như toán học từ khi còn học tiểu học cho đến khi tiến sĩ, bí thuật của hắn bây giờ cũng giống như chỉ biết phép tính 1 cộng với 1 đơn giản nhất.

Nhưng cho dù là phép tính đơn giản nhất này, thì lực khôi phục của hắn so với tự thân khôi phục sau khi đạt tới vương cảnh cường đại gấp nhiều lần!

Nếu như thật sự nắm giữ toàn bộ, vậy hắn cho dù chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng cũng có thể trong nháy mắt khôi phục chứ?

Đây quả thực chính là bất tử chi thân! Sau đó Diệp Tinh lại thử một chút Nguyên Thôn, thi triển Nguyên Thôn, linh lực hạt giống ở trong cơ thể hắn xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ, đông đảo linh lực chung quanh bắt đầu nhanh chóng tụ tập quanh vòng xoáy.

- Tốc độ hấp thu linh lực ước chừng tăng lên gấp đôi!

Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy khiếp sợ. Bên trong tám cây cột khổng lồ màu đen ở tận thế đen tối kiếp trước cũng có một vài công pháp hấp thu linh lực, thế nhưng khi tốc độ nhiều hơn gấp đôi liền đã kết thúc, nhưng đối với Nguyên Thôn mà nói, mới chỉ là khởi đầu đã vượt qua những công pháp kia.

Hiện tại hiểu biết của Diệp Tinh đối với Sinh Nguyên Thuật rốt cuộc là bí thuật cấp độ nào cũng có một khái niệm rõ ràng.

"Cho dù đạt tới hoàng cảnh, Sinh Nguyên Thuật này cũng xem như là bí thuật cực kỳ cường đại đi!" Diệp Tinh trong lòng kinh hỉ, nhưng mà hắn lại lắc đầu.

"Tuy rằng bí thuật cường đại, đáng tiếc hiện tại vô dụng đối với mình."

Diệp Tinh hiện tại muốn gia tăng thực lực, đạt được bí thuật cường đại hơn nữa thì có ích lợi gì? Bí thuật này mặc dù mạnh, nhưng đối với việc Diệp Tinh đạt được bảo vật bên trong cây cột khổng lồ màu đen kia cũng không có tác dụng gì.

Trong lòng thở dài một tiếng, Diệp Tinh cầm lấy kiếm Sinh Mệnh, lại tản ra một tia linh lực tiến vào trong đó.

Lúc này màng mỏng kỳ dị ở mũi kiếm Sinh Mệnh đã biến mất không thấy, Diệp Tinh không hề trở ngại tiến vào một không gian kỳ dị bên trong.

Ầm ầm!

Ý thức của hắn vừa tiến vào, liền cảm thấy một cỗ linh lực khổng lồ đánh úp lại, trong toàn bộ không gian có một viên tinh thạch màu trắng cực nhỏ, chẳng qua lúc này viên tinh thạch màu trắng này đã ảm đạm, phía trên thậm chí còn xuất hiện từng khe nứt
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 224: C224: Năng lượng của kiếm sinh mệnh 1



Bốn phía tinh thạch màu trắng vỡ tan, tất cả đều là linh lực khổng lồ, thậm chí thỉnh thoảng hóa thành chất lỏng nhỏ xuống đất.

"Đây là không gian giới tử sao? Tinh thạch màu trắng chẳng lẽ chính là nơi có ký ức truyền thừa lúc trước?" Diệp Tinh thầm nghĩ. Toàn bộ mũi kiếm sinh mệnh hiển nhiên tự thành một mảnh không gian, vô cùng kỳ dị.

Kiểm tra một chút, sau đó ánh mắt Diệp Tinh nhìn chằm chằm vào những chất lỏng linh lực kia.

"Linh lực nồng đậm như vậy, không biết mình có thể hấp thu hay không đây!"

Ý thức được không gian giới tử này, Diệp Tinh thi triển tinh hỏa quyết, những linh lực kia tuy rằng có chút liên động, nhưng không có tán ra ngoài.

"Nguyên Thôn!"

Tiếp theo Diệp Tinh lại thi triển bí thuật Nguyên Thôn.

Ầm ầm!

Dưới sự thi triển của bí thuật này, những linh lực kia rốt cục cũng bị dẫn dắt, một phần bắt đầu tràn ra, linh lực nồng đậm tiến vào trong cơ thể Diệp Tinh.

Nhưng mà chỉ vẻn vẹn kiên trì trong một phút đồng hồ, Diệp Tinh liền ngừng lại. Lúc này trên trán hắn tràn đầy mồ hôi.

"Xem ra không thể thi triển Nguyên Thôn này trong thời gian dài!" Hắn chỉ thi triển giai đoạn đơn giản nhất một phút, liền cảm thấy đã đến cực hạn.

"Nhưng mà coi như là một phút đồng hồ, linh lực mình hấp thu cũng gấp tương đương năm lần so với bình thường hấp thu!"

Diệp Tinh trên mặt lại lộ ra một tia tươi cười. Chỉ một phút hấp thu này, hiệu quả tương đương với linh lực một gốc Linh Huyền Thảo!

"Cũng đúng, kiếp trước Khương Hằng tiến bộ kinh người, anh ta hẳn là cũng là thông qua bí thuật Nguyên Thôn hấp thu linh lực bên trong kiếm sinh mệnh mà tu luyện." Lúc này Diệp Tinh trong lòng rất là kinh hỉ.

"Còn có nửa năm thời gian, nửa năm này, sử dụng Nguyên Thôn tu luyện, mình không phải không có hy vọng đạt tới hoàng cảnh!"

Trên thực tế, cho dù có thời gian nửa năm, Diệp Tinh mỗi một ngày hấp thu linh lực một gốc Linh Huyền Thảo, cũng rất khó đạt tới hoàng cảnh.

Thế nhưng nửa năm nay hắn còn có thể tiến bộ, thực lực càng mạnh, linh lực hấp thu khẳng định cũng sẽ càng nhiều, hơn nữa khả năng nắm giữ bí thuật Nguyên Thôn của hắn khẳng định cũng sẽ tăng cường.

Đối với Diệp Tinh mà nói, đột phá đến hoàng cảnh không có vấn đề gì, thiếu hụt chính là đại lượng linh lực.

Giống như địa tâm thôi nhũ tinh thạch, quả màu đỏ cùng các loại bảo vật đều là không cầu mà gặp. Diệp Tinh lúc trước cũng đã không ôm hy vọng gì, nhưng hiện tại lại xuất hiện kinh hỉ thật lớn.

Chỉ cần đạt tới hoàng cảnh, là có thể đạt được tất cả bảo vật bên trong một cây cột khổng lồ màu đen, thu hoạch của Diệp Tinh hắn liền quá lớn.

Tu luyện chấm dứt, Diệp Tinh đứng dậy, một tia linh lực của hắn trong lúc vô ý đã đưa vào trong kiếm Sinh Mệnh.

Roẹt...

Một trận dao động truyền đến, sau đó hào quang trên kiếm Sinh Mệnh chớp động, nhanh chóng từ mười cm biến thành dài hơn một mét.

"Hả? Kiếm Sinh Mệnh có thể tự biến hóa?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động, hắn tiếp tục nhập linh lực, kiếm Sinh Mệnh vậy mà còn tiếp tục dài ra.

- Nguyên nhân là do màng mỏng kỳ dị trong không gian kia bị đánh nát sao?

Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ, chẳng qua lúc này trong mắt tràn đầy vui sướng.

Thu hồi linh lực, kiếm Sinh Mệnh lại biến thành chiều dài mười cm, đây quả thực chính là kiếm tiên trong truyền thuyết.

......

Tu luyện xong, Diệp Tinh đi ra khỏi nhà. Nhìn điện thoại di động một chút, lại có mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là Lâm Tiểu Ngư gọi tới.

Hắn đang muốn gọi ra ngoài, bỗng nhiên điện thoại lại vang lên, đây là Chu Kinh Thiên gọi tới.

"Chu tổng." Diệp Tinh trả lời điện thoại.

"Diệp Tinh, nói cho cậu biết một chuyện." Chu Kinh Thiên không nói nhảm gì, nhanh chóng nói:

"Khương Lâm cùng mấy người ở Bắc Kinh nói muốn chèn ép cậu, không cho chúng tôi hợp tác với cậu nữa."

"Chèn ép?" Diệp Tinh cau mày.

"Đúng." Chu Kinh Thiên nói: "Rất nhiều người ở Thượng Hải chúng ta đều đã nhận được tin tức, có phải cậu đắc tội đám người Khương Lâm hay không?"

Khương Lâm chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Khương thị, tập đoàn Chu thị bọn họ ở trước mặt tập đoàn Khương thị căn bản không đáng nhắc tới.

Có Khương Lâm, phỏng chừng những phú hào đỉnh cấp ở Thượng Hải cũng không dám đi quá gần Diệp Tinh.

"Có chút mâu thuẫn nhỏ." Diệp Tinh nói: "Lần này cảm ơn Chu tổng đã nói."

"Không có việc gì, đám người Khương Lâm kia năng lực rất lớn, Diệp Tinh cậu phải cẩn thận một chút." Chu Kinh Thiên nói.

Cúp điện thoại, trên mặt Diệp Tinh lộ ra một tia lãnh ý.

"Chèn ép mình sao? Bởi vì không có bán quả màu đỏ kia cho các ngươi?"

Mâu thuẫn của hắn cùng Khương Lâm đám người chính là quả màu đỏ kia. Chỉ là Diệp Tinh hiện tại căn bản không thèm để ý, chuyện kiếm tiền chấm dứt, hắn hiện tại cũng không cần tiếp tục kiếm tiền, chỉ cần an tâm tu luyện là được.

Nhưng mà, trừ chuyện đó ra, Diệp Tinh còn có một việc phải làm.

- Không biết hai người Giang Lam Thành, Lân Pha thế nào rồi? Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Giang Lam Thành, Lân Pha là chiến hữu tốt nhất của hắn kiếp trước, trên thực tế lúc trước hắn đã tìm được tung tích của bọn họ, thậm chí yên lặng trợ giúp bọn họ một chút, chẳng qua vẫn không đi tìm bọn họ mà thôi.

Tận thế đen tối, chỉ bằng vào lực lượng của một người là rất khó làm được cái gì, Giang Lam Thành, Lâ Pha kiếp trước đều đạt tới hoàng cảnh, đủ để nói rõ thiên phú cường đại, hắn khẳng định muốn đem bọn họ thu nạp đến bên người.

"Brừ..." Đang nghĩ ngợi, lại có điện thoại gọi tới.

"Tiểu Ngư." Nhìn số người gọi, trên mặt Diệp Tinh lộ ra một tia tươi cười, nhận điện thoại.

......
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 225: C225: Năng lượng của kiếm sinh mệnh 2



Đầu tư Tinh Nguyên, Trần Quân Nam ngồi trong văn phòng, lặng lẽ suy tư kế tiếp công ty phát triển cái gì.

Hiện tại công ty đã không còn bất kỳ hạng mục nào, bọn họ vẫn đi làm bình thường, lương Diệp Tinh cũng chiếu cố, chỉ là mỗi người đều không có việc gì làm, cũng không biết làm cái gì.

Diệp Tinh phân phó để cho bọn họ không nên gấp gáp, sau đó phát triển như thế nào hắn sẽ ở mấy ngày này nói ra.

"Reng reng reng!" Đang suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại cố định trên bàn làm việc vang lên, là lễ tân gọi tới.

"Chuyện gì?" Trần Quân Nam trực tiếp hỏi.

"Giám đốc, có một người đến từ Quốc tế Cảnh Dương muốn gặp anh."Quầy lễ tân nói.

" Quốc tế Cảnh Dương?" Sắc mặt Trần Quân Nam hơi biến hóa.

Quốc tế Cảnh Dương là một công ty đầu tư nổi tiếng, đã quay vài bộ phim bom tấn.

Cho dù hiện tại Đầu tư Tinh Nguyên đã đạt tới tình trạng này, nhưng vẫn kém Quốc tế Cảnh Dương một đoạn thật xa.

Sau tất cả, thời gian thành lập của Đầu tư Tinh Nguyên quá ngắn, nội tình không đủ.

"Để ông ta vào." Suy nghĩ vài giây, Trần Quân Nam trầm giọng nói.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc quần áo giày da bước vào.

"Giám đốc Trần." Người đàn ông nhìn Trần Quân Nam mỉm cười nói: "Làm quen một chút, tôi là Triệu Hùng của Quốc Tế Cảnh Dương, đây là danh thiếp của tôi." Triệu Hùng đưa danh thiếp của mình qua.

"Phó tổng giám đốc Quốc tế Cảnh Dương?" Trần Quân Nam nhìn danh thiếp một chút, khuôn mặt khẽ thay đổi.

Quốc Tế Cảnh Dương là một công ty lớn, số lượng công ty gấp mười lần Đầu tư Tinh Nguyên, quyền lợi của phó tổng so với anh ta còn lớn hơn.

Anh ta nhìn Triệu Hùng nói: "Không biết giám đốc Triệu đến đây là có chuyện gì sao?"

"Đối với giám đốc Trần mà nói đương nhiên là chuyện tốt." Triệu Hùng mỉm cười nói: "Tôi đặc biệt đến mời giám đốc Trần đến công ty của tôi nhậm chức, lương hàng năm ít nhất là hai triệu tệ."

Sắc mặt Trần Quân Nam khẽ biến, nói: "Tôi là người Đầu tư Tinh Nguyên, giám đốc Triệu trực tiếp tới nơi này đào người?"

"Ha ha, hiện tại Đầu tư Tinh Nguyên là tình huống gì giám đốc Trần cũng rõ ràng mà." Triệu Hùng trên mặt vẫn có nụ cười ấm áp, nói: "Tôi cùng giám đốc Trần nói rõ ràng một chút, có người muốn chèn ép Diệp Tinh, thân phận người này cho dù là Quốc tế Cảnh Dương cũng không dám đắc tội. Với năng lực của giám đốc Trần hoàn toàn có thể phát triển tốt hơn, con người đều phải sinh tồn, hướng tới công việc và cuộc sống tốt hơn người khác cũng không có gì đáng trách, cần gì phải ở lại đây theo Diệp Tinh chịu áp lực?"

"Cái gì?" Ai đó chèn ép ông chủ? Ngay là Quốc tế Cảnh Dương cũng không dám đắc tội?"

Nghe vậy, sắc mặt Trần Quân Nam càng đại biến. Quốc Tế Cảnh Dương là doanh nghiệp lớn mấy chục tỷ!

"Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, giám đốc Trần có thể suy nghĩ một chút, nếu có ý nghĩ muốn đổi công ty có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi." Triệu Hùng nói xong cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Trong phòng làm việc, chỉ còn lại một m*nh tr*n Quân Nam, trên mặt anh ta lộ ra vẻ giãy dụa.

......

Trước cổng trường đại học Thượng Hải, mấy người Lâm Tiểu Ngư đang chờ. Diệp Tinh từ xa đi tới, cười nói: "Tiểu Ngư."

- Diệp Tinh! Lâm Tiểu Ngư nhất thời chạy tới. Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trẻ trung năng động, khuôn mặt đầy nụ cười hạnh phúc.

Chu Lãnh Huyên ở phía sau nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt rõ ràng cũng lộ ra một tia vui mừng, chỉ là nhìn thấy động tác của Lâm Tiểu Ngư, cô ta lại đem sắc mặt vui mừng này thu liễm lại.

"Diệp Tinh, anh rốt cuộc cũng từ Bắc Kinh trở về." Lâm Tiểu Ngư khoác cánh tay Diệp Tinh, cười hì hì nói. Cô biết Diệp Tinh mấy ngày nay đi Bắc Kinh.

"Ừm, bận rộn xong rồi." Diệp Tinh mỉm cười nói, "Chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi." Hắn hướng đám người Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng gật gật đầu, liền lái xe dẫn Lâm Tiểu Ngư rời đi.

"Lãnh Huyên, việc làm ăn này của Diệp Tinh không biết làm được đến mức nào mà phải đến tận Bắc Kinh." Trương Mộng nhìn xe rời đi, không khỏi cảm thán nói.

Bên người không có bất kỳ động tĩnh gì, Trương Mộng nhìn về phía Chu Lãnh Huyên, lúc này Chu Lãnh Huyên tựa như cũng có chút ngẩn người.

- Lãnh Huyên, cậu làm sao vậy? Trương Mộng nghi hoặc hỏi.

"Không có việc gì." Trong nháy mắt Chu Lãnh Huyên phục hồi tinh thần lại, lập tức lắc đầu nói.

......

"Diệp Tinh, hiện tại giáo sư Cổ trong trường cũng không gọi tên cậu nữa."

Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói. Lúc này Diệp Tinh đang đeo một cái tạp dề đang nấu ăn, hắn bưng một chén canh sườn củ cải ra, cười nói: "Vậy anh cũng không cần lo lắng tín chỉ trong lớp bị trừ sạch."

"Anh còn biết lo lắng a?" Lâm Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Diệp Tinh một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ say sưa, nói: "Thơm quá."

"Ăn nhanh đi." Diệp Tinh cười nói.

Hắn để lại một đoạn nhỏ lam linh chi, trong món ăn này cũng cho vào một miếng. Dùng lam linh chi, đối với thân thể nhất định là có lợi.

"Diệp Tinh anh nấu thức ăn ngon quá." Lâm Tiểu Ngư ăn từng ngụm, vẻ mặt thỏa mãn.

Diệp Tinh mỉm cười nhìn cô, trong lòng cũng không khỏi có một loại cảm giác thỏa mãn. Hắn cứ như vậy nhìn Lâm Tiểu Ngư, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia.

Sau cái chết của Lâm Tiểu Ngư ở kiếp trước, hắn chôn Lâm Tiểu Ngư dưới gốc cây đó. Hai người đã từng cùng nhau khắc tên mình ở chỗ này lại đã có một người biến thành bia mộ lạnh như băng.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 226: C226: Từ chức



Thời gian trôi qua, đồng hồ treo phía trên tường không ngừng đong đưa, kim giờ, kim phút, kim giây từng vòng lại chuyển động, đã thuận tiện cho mọi người ở trong bóng tối không thấy ánh sáng này biết chính xác thời gian.

Tám cây cột khổng lồ màu đen vẫn sừng sững như cũ, từng vị cường giả vương cảnh mới không ngừng hiện ra, nhân loại không ngừng trở nên mạnh mẽ, dị thú không ngừng tiến hóa.

Mọi người dường như đã quen với những ngày đen tối và không còn mong đợi ánh sáng đến nữa.

Thời gian vô tình, chưa bao giờ vì ai mà lưu lại, rất nhiều người chết, thật sự không có dấu vết tồn tại.

Dần dần, bi thương trên mặt Diệp Tinh trước bia mộ chậm rãi thu liễm, không biểu hiện ra nữa, hắn trở thành một trong mấy người mạnh nhất Tô Châu, được vô số người kính sợ, hắn cùng dị thú không ngừng chiến đấu, thủ hộ thành phố này.

Sau khi chiến thắng, khuôn mặt của hắn sẽ mỉm cười.

Lúc không có việc gì hắn sẽ yên lặng ở trước bia mộ Lâm Tiểu Ngư, nhìn màn hình trên điện thoại di động. Trên màn hình là một cô gái đáng yêu với mái tóc đuôi ngựa, nụ cười đang nở trên môi.

Có đôi khi Diệp Tinh cũng sẽ rời khỏi Tô Châu đi tới đại học Thượng Hải, yên lặng một mình đi lại dọc theo đoạn đường đã mục nát kia.

Sau khi đi bộ khắp trường, cuối cùng hắn sẽ ngồi trên băng ghế dự bị.

Hai năm ở đại học Thượng Hải, không có hắn làm bạn, Lâm Tiểu Ngư thích nhất chính là ngồi ở chỗ này, trong tay ôm mấy quyển sách, yên lặng đọc, đọc mệt mỏi liền yên lặng ngẩn người.

Hắn ngồi ở chỗ này, tựa như liền có thể cảm giác được Lâm Tiểu Ngư đang ở bên cạnh.

Đại học Thượng Hải yên tĩnh, không có âm thanh gì, có đôi khi hắn có thể ngồi ở đây cả ngày, giống như Lâm Tiểu Ngư lúc trước.

Trên bàn đá đơn giản có một chút vết nứt, dùng tay chạm vào, có chút thô ráp, nhưng lại lạnh thấu xương.

Diệp Tinh trong lòng phảng phất đã không còn bi thương, nhưng lúc ngồi ở chỗ này, trong đầu lại có thể nhớ lại rõ ràng chuyện của Lâm Tiểu Ngư, tình cảnh cô một mình đi trong sân trường, tình cảnh cô ôm một quyển sách im lặng nhìn, vân vân, những thứ này giống như ảnh chụp, lưu trữ ở sâu trong trí nhớ của hắn...

- Diệp Tinh! Bên tai truyền đến một thanh âm thanh thúy. Diệp Tinh phục hồi tinh thần lại, lúc này Lâm Tiểu Ngư đang lo lắng nhìn hắn, nói: "Diệp Tinh, anh không sao chứ?"

"Không có việc gì." Diệp Tinh lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia tươi cười, nói: "Anh vừa rồi nhớ tới giấc mơ trước kia đã từng mơ."

"Là giấc mơ anh không đến đại học Thượng Hải, chúng ta hơn năm năm sau mới gặp lại sao?" Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi.

"Ừm." Diệp Tinh gật đầu. Tình cảnh kiếp trước giống như cơn ác mộng thỉnh thoảng hiện lên trong lòng, cách tận thế đen tối càng ngày càng gần, trong lòng Diệp Tinh có một cỗ áp lực vô hình.

"Sẽ không có chuyện này xảy ra nữa đâu, trừ phi anh lại bỏ lại em, nếu không em khẳng định sẽ không rời xa anh." Lâm Tiểu Ngư nhớ tới giấc mộng Diệp Tinh nói, vẻ mặt kiên định nói.

"Anh cũng vậy." Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, trong lòng lại có một cảm giác chua xót.

Kiếp này, vô luận sự tình phát triển như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm Tiểu Ngư gặp phải nguy hiểm. Coi như là chết, hắn cũng phải chết trước Lâm Tiểu Ngư.

......

Ăn cơm xong, Lâm Tiểu Ngư lập tức thu dọn bát đũa, cười nói: "Diệp Tinh, anh nấu thức ăn vất vả rồi, để em đi rửa chén."

"Được." Diệp Tinh cười cười.

"Brừ..." Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại di động của hắn vang lên. Lấy điện thoại di động ra, là Trần Quân Nam gọi tới.

- Giám đốc Trần, có chuyện gì không? Diệp Tinh trực tiếp hỏi.

"Ông chủ." Đầu dây bên kia, sắc mặt Trần Quân Nam giãy dụa một chút, sau đó nói: "Tôi có chuyện muốn nói chuyện với cậu một chút, hiện tại có thể đi ra ngoài một chút không?"

"Có chuyện?" Diệp Tinh cau mày.

"Diệp Tinh, có phải có chuyện gì không?" Lâm Tiểu Ngư nhìn bộ dáng Diệp Tinh, vội vàng nói:

"Anh đi đi, nơi này có em dọn dẹp là được rồi."

Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Tiểu Ngư, anh làm xong liền trở về."

......

Trong một phòng khách sạn, Diệp Tinh và Trần Quân Nam ngồi ở hai bên.

"Diệp tổng." Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh, muốn nói gì đó nhưng lại mạnh mẽ dừng lại.

"Giám đốc Trần có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng." Diệp Tinh nhìn bộ dáng Trần Quân Nam, trực tiếp nói.

"Được." Trần Quân Nam hít sâu một hơi, rốt cục nói ra, nói: "Diệp tổng, tôi chuẩn bị từ chức."

Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia phức tạp. Trước đây anh ta chỉ là một nhà đầu tư không có danh tiếng, mặc dù một chút năng lực, nhưng trong thị trường đầu tư cũng không phải là bất cứ cái gì.

Nhưng đi theo Diệp Tinh hơn một năm, thanh danh của anh ta đại hiển, danh tiếng trên thị trường đầu tư thậm chí còn vượt qua Trần Diễm Hồng. Thanh niên trước mắt đã đưa anh ta từ thung lũng thấp đến đỉnh cao cuộc sống.

"Từ chức?" Diệp Tinh hơi cau mày.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ xem xử lý công ty Đầu tư Tinh Nguyên như thế nào, cho dù đóng cửa công ty, hắn cũng sẽ để cho nhân viên công ty của mình có chỗ tốt.

Hơn nữa trong lòng hắn đã có ý nghĩ đại khái, nhưng Trần Quân Nam lại không kiên trì, mà là lựa chọn rời đi.

"Được, tôi đồng ý." Diệp Tinh gật đầu.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 227: C227: Tích trữ lương thực



"Đồng ý?" Diệp Tinh dứt khoát đồng ý như vậy, ngược lại khiến Trần Quân Nam sửng sốt.

"Ngày mai tôi sẽ thanh toán toàn bộ tiền lương của anh." Diệp Tinh trực tiếp nói.

Diệp Tinh dứt khoát lưu loát như vậy, trong lòng Trần Quân Nam cảm thấy có chút áy náy, anh ta nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp tổng, thật ra Quốc tế Cảnh Dương đến đào tôi, hơn nữa nói hiện tại Diệp tổng cậu bị chèn ép, tôi có vợ con cần nuôi, hiện tại công ty không có bất kỳ nghiệp vụ gì, tôi cũng sẽ không lấy được tiền thưởng..."

Tiền lương của anh ta phụ thuộc rất nhiều vào tiền thưởng, nhưng trong những tháng gần đây không có một bộ phim điện ảnh, tiền thưởng tự nhiên sẽ không có.

"Tôi hiểu." Diệp Tinh gật đầu.

Công ty không có việc gì làm, nhân viên quả thật sẽ lo lắng về cuộc sống sau này, hơn nữa Trần Quân Nam đã sắp ở tuổi trung niên, trên có già, dưới có nhỏ, không chỉ phải chịu trách nhiệm cho mình, mà còn phải chịu trách nhiệm cho người nhà.

Để có một cuộc sống tốt hơn sau này, anh ta muốn từ chức để đi đến những nơi khác làm việc.

Tất nhiên, sự hiểu biết là một chuyện, chủ động từ chức, rời khỏi công ty là một chuyện khác.

"Diệp tổng, người của Quốc tế Cảnh Dương tìm tôi, những người khác trong công ty tựa hồ cũng có người tìm." Trần Quân Nam nói một câu, liền không nói gì nữa. Không chỉ anh ta, những người khác trong công ty có lẽ sẽ bị đào đi.

"Tôi biết rồi." Diệp Tinh gật đầu. Thấy Sắc mặt Diệp Tinh vẫn rất bình thản, Trần Quân Nam cũng không biết mình nên nói cái gì, anh ta đứng lên thấp giọng nói: "Diệp tổng, tôi đi đây."

Thấy Diệp Tinh gật gật đầu, Trần Quân Nam dừng lại một chút, sau đó sải bước rời đi. Toàn bộ trong phòng riêng, chỉ có một mình Diệp Tinh ngồi ở chỗ này.

"Đào hết người của công ty mình sao? Đây là thủ đoạn của Khương Lâm à?" Khóe miệng Diệp Tinh lộ ra một tia cười lạnh.

......

Thời gian tiếp theo, nhân viên của Tinh Nguyên liên tục đưa đơn từ chức, chỉ trong một ngày, số lượng nhân viên công ty thậm chí giảm hơn phân nửa.

"Diệp tổng, người của công ty sắp đi hết rồi, hiện tại làm sao bây giờ?" Thư Lạc Y nhìn Diệp Tinh lo lắng nói.

Sau khi em gái của anh ta được Diệp Tinh chữa khỏi, đã có thể đi học bình thường, mà anh ta liền vào Đầu tư Tinh Nguyên làm việc.

"Hiện tại còn có mấy người?" Diệp Tinh hỏi.

"Chỉ còn lại có ba người cuối cùng." Thư Lạc Y nói.

Lúc trước là công ty cá sấu khổng lồ trong lĩnh vực đầu đầu tư vào ngành công nghiệp, chỉ hơn một năm đã kiếm được mấy chục tỷ, Đầu tư Tinh Nguyên trong nháy mắt chỉ còn lại hai ba con mèo con. Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Đem những người này triệu tập lại."

Rất nhanh, cộng thêm Thư Lạc Y tổng cộng bốn người đi tới trước mặt Diệp Tinh.

"Các người không rời khỏi công ty sao?" Diệp Tinh nhìn mấy người này hỏi.

- Diệp tổng, tôi đến công ty chính là hướng về phía cậu, chỉ cần cậu ở đây, tôi tuyệt đối không rời đi!

- Đúng vậy, Diệp tổng, tôi tin tưởng cậu khẳng định có thể lại sáng tạo kỳ tích

......

Vài thanh niên nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

Trong lòng bọn họ, Diệp Tinh tuyệt đối là sự tồn tại của thiên tài, bọn họ tin tưởng Diệp Tinh vẫn sẽ tiếp tục quật khởi.

Vô luận bên ngoài hấp dẫn như thế nào, bọn họ vẫn muốn kiên định đi theo phía sau Diệp Tinh.

Diệp Tinh cười cười, nói: "Sáng tạo kỳ tích không dám nói, nhưng mà hiện tại tôi có chuyện muốn phân phó các anh đi làm, Thư Lạc Y anh làm tổng phụ trách, ba người khác phụ trợ, tiền lương của các anh toàn bộ tăng gấp đôi."

Nghe vậy, trong mắt mấy người nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ. Sau đó, Diệp Tinh đem chuyện mình muốn phân phó nói cho Thư Lạc Y.

"Ông chủ, ông nói là xây dựng một số công xưởng lớn ở ngoại ô phía đông Thượng Hải?" Thư Lạc Y nghi hoặc hỏi. Diệp Tinh chẳng lẽ chuẩn bị bắt đầu ngành công nghiệp máy móc?

"Những công xưởng này lấy danh nghĩa của anh thành lập, tôi sẽ không ra mặt, chuyện đất đai anh đi tìm người có liên quan, tiền không phải là vấn đề, xem có thể lấy được bao nhiêu đất, tất cả đều xây dựng công xưởng, cần bao nhiêu tiền tôi đưa anh bấy nhiêu. Nhất định phải tìm đội công nhân tốc độ nhanh một chút, trong thời gian năm tháng nhất định phải làm xong!" Diệp Tinh phân phó nói.

"Tất cả công xưởng không cần có bất kỳ phòng nào, tôi chỉ cần đất trống, anh coi nó là nhà kho lớn để xây dựng là được. Nhiệm vụ của mấy người các anh chính là giám sát thời gian.

- Nửa năm sau, tám cây cột màu đen từ trên trời giáng xuống, một cây trong đó rơi xuống Hoa Hạ, hơn nữa còn ở ngoại ô phía đông Thượng Hải.

Mà công pháp Lâm Tiểu Ngư tu luyện chính là từ trong cây cột khổng lồ màu đen kia, không ngoài ý muốn, tinh hỏa quyết của Diệp Tinh cũng vậy. Mà Diệp Tinh cũng chỉ nhìn chằm chằm một cây này. Sau khi tận thế đen tối xuất hiện, thế giới khủng hoảng, khi đó hầu như tất cả mọi người đang điên cuồng cướp lương thực, trong một thời gian ngắn, một số người không thể tìm thấy thức ăn.

Nhiều người chết đói trước ngày tận thế. Diệp Tinh hiện tại có nhẫn không gian, hoàn toàn có thể chứa lượng lớn thức ăn bên trong. Hơn nữa ở trong cây cột cũng có tồn tại không tinh thạch.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 228: C228: Cửa hàng thú cưng đóng cửa 1



Nếu mà Diệp Tinh đạt được không tinh thạch bên trong cây cột khổng lồ đó, hoàn toàn có thể nhanh chóng luyện hóa thành nhẫn không gian, có thể có không gian lưu trữ thứ hai lưu trữ lượng lớn thực vật.

Ai biết được ngày tận thế đen tối sẽ kéo dài bao lâu? Kiếp trước khi Diệp Tinh chết thì cây cột khổng lồ kia đã tồn tại tám năm, thức ăn trong nhẫn không gian đều sẽ được bảo trì tiến vào trạng thái như trước, vĩnh viễn sẽ không lo lắng biến chất, Diệp Tinh nhất định phải trữ trữ nhiều hơn một chút.

Ở vùng ngoại ô phía đông Thượng Hải thành lập mấy nhà kho, sau đó cất giữ lương thực, đến lúc đó khi nhẫn không gian luyện chế xong hắn có thể nhanh chóng thu vào, rất đơn giản, thuận tiện.

Phải biết rằng, giá của một số loại rau xanh của ngày tận thế đen tối quả thực đắt đến thái quá, chỉ có một bộ phận rất ít người mới có thể mua ăn được.

Đương nhiên, ngoại trừ lương thực ra, Diệp Tinh còn phải mang theo những thứ khác. Với nhẫn không gian, hắn rất là thuận tiện để làm những điều này.

Còn nửa năm nữa, hắn cũng phải chuẩn bị cho ngày tận thế sắp tới. Đám người Thư Lạc Y hoàn toàn không biết ý nghĩ của Diệp Tinh, nhưng mà bọn họ đối với mệnh lệnh của Diệp Tinh cũng sẽ không đưa ra dị nghị gì, tất cả đều gật đầu nói: "Biết rồi, Diệp tổng."

Tiền lương tăng gấp đôi, thời gian giám sát lại rất dễ dàng, công việc này đương nhiên bọn họ hài lòng.

"Mau chóng đi làm đi, Lạc Y, cần bao nhiêu tiền trực tiếp nói với tôi, có thể tuyển thêm một vài đội công nữa cũng được, xây dựng công xưởng càng nhanh càng tốt." Diệp Tinh dặn dò.

Đối với Thư Lạc Y hắn rất yên tâm. Kiếp trước Thư Lạc Y vì báo ân, bảo hộ người nọ nhiều năm, nhân phẩm tuyệt đối không thành vấn đề.

"Biết rồi." Thư Lạc Y trịnh trọng gật đầu. Đây là lần đầu tiên Diệp Tinh thận trọng nói một chuyện như vậy, anh ta nhất định phải làm tốt.

"Diệp tổng, chúng tôi đều đi xây dựng công xưởng, vậy Công ty đầu tư Tinh Nguyên làm sao bây giờ?" Thư Lạc Y suy nghĩ một chút lại hỏi. Mấy người bọn họ sau khi đi, Đầu tư Tinh Nguyên cũng chỉ có một mình Diệp Tinh.

"Tôi sẽ hủy bỏ công ty." Diệp Tinh nhìn thoáng qua đại sảnh văn phòng. Đây là điểm khởi đầu cho sự phát triển nhanh chóng của sự nghiệp của mình, và bây giờ là lúc để kết thúc.

......

Rời khỏi công ty, Diệp Tinh lại nhận được điện thoại của đám người Lý Thiến. Hắn đến cửa hàng thú cưng nói chuyện.

"Ông chủ."

Bốn người Lý Thiến đứng trước mặt Diệp Tinh, mặt còn có chút xấu hổ.

- Các cô cũng muốn từ chức sao? Diệp Tinh hỏi.

"Ông chủ, cậu... cậu đều biết rồi?" Mấy người Lý Thiến, Triệu Nhã nhìn Diệp Tinh, càng có một tia xấu hổ.

"Tôi đồng ý yêu cầu của các cô, lát nữa tôi sẽ thanh toán tiền lương của các cô."

Diệp Tinh nhìn cửa hàng thú cưng này một chút. Lại nói tiếp, đây là sự nghiệp đầu tiên của hắn sau khi tái sinh, nhưng hiện tại đã phải đối mặt với sụp đổ.

Thời gian gần đây, những người mua thú cưng đến rồi đến trả lại thú cưng ở khắp mọi nơi, toàn bộ cửa hàng thú cưng gần như sụp đổ. Ngoài ra còn có nhân viên cửa hàng thú cưng khác đưa ra giá cao hơn để mời đám người Lý Thiến vào làm việc.

Dưới tình huống này, các cô ấy nhất định sẽ có lựa chọn. Sau khi đám người Lý Thiến, Triệu Nhã rời đi, cửa hàng thú cưng chỉ còn lại một mình Diệp Tinh. Hắn không có rời đi, mà là ở chỗ này chờ một hồi, rất nhanh Triệu Sơn Nham, Triệu Mạc đi tới nơi này.

"Diệp Tinh, cửa hàng thú cưng của cậu không mở nữa sao?" Triệu Sơn Nham nhìn Diệp Tinh hỏi.

"Ừm, cửa hàng này vẫn là của Triệu lão ông, hiện tại trả lại cho ông." Diệp Tinh gật đầu.

Triệu Sơn Nham nhìn Diệp Tinh, trong lòng có cảm giác khó hiểu. Ông ta biết chuyện Diệp Tinh bị đám người Khương Lâm chèn ép, Diệp Tinh lúc trước hăng hái bao nhiêu, hiện tại ngay cả cửa hàng thú cưng cũng bị ép đóng cửa.

"Diệp Tinh, tất cả thú cưng trong cửa hàng của cậu tôi đều mua, vừa lúc công ty tôi cần." Triệu Sơn Nham suy nghĩ một chút trực tiếp nói.

Trước đây ông ta đều là thuê thú cưng của Diệp Tinh, nhưng mà hiện tại Diệp Tinh không mở cửa hàng thú cưng nữa, ông ta muốn mua thú cưng cũng không có cách nào, không bằng đem những thú cưng này mua về toàn bộ.

"Được." Diệp Tinh gật đầu.

Giao dịch xong, trước cửa tiệm thú cưng cũng viết chữ không mở cửa nữa.

- Ha! Nhìn cửa hàng thú cưng trước mắt, trong lòng Diệp Tinh vẫn có cảm giác khó hiểu.

"Anh Diệp." Đợi một hồi, bỗng nhiên một đạo thanh âm truyền tới. Xa xa, một thanh niên đeo cặp sách chạy tới, là Tôn Việt.

Nhìn từng con thú cưng không ngừng được bán ra ngoài, còn có mấy chữ viết ở cửa hàng không còn kinh doanh nữa, trong mắt Tôn Việt nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc, vội vàng hỏi: "Anh Diệp, những sủng vật này không bán nữa sao?"

"Ừm, không bán nữa. Cửa hàng thú cưng biết nói đã đóng cửa rồi.” Diệp Tinh cười nói.

Trước khi khai trương cửa hàng thú cưng, Tôn Việt còn tuyên truyền cho hắn rất nhiều. Tôn Việt nhìn cửa hàng thú cưng, anh ta biết thân phận hiện tại của Diệp Tinh, lấy giá trị của Diệp Tinh, cho dù không mở cửa hàng thú cưng cũng rất bình thường.

Cùng Tôn Việt nói vài câu, Diệp Tinh liền rời khỏi nơi này. Hắn đã lên một chiếc máy bay đến thành phố Tây An.

......
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 229: C229: Cửa hàng thú cưng đóng cửa 2



Ở Bắc Kinh, Khương Lâm và Tần Nhược Hi ở cùng một chỗ. Lúc này trên mặt Khương Lâm tràn đầy vẻ đắc ý.

"Nhược Hi, cô xem hiện tại cửa hàng thú cưng còn có Đầu tư Tinh Nguyên dưới trướng Diệp Tinh toàn bộ đã đóng cửa, hắn hiện tại cái gì cũng không làm được." Khương Lâm tự đắc nói.

"Còn tưởng rằng Diệp Tinh có bản lĩnh gì, dám không đem chúng ta vào mắt sao, hiện tại căn bản không có bất kỳ lực ngăn cản nào! Lúc này mới có mấy ngày?"

Dưới sự chèn ép của bọn họ, toàn bộ nhân viên của Diệp Tinh đều bị đào đi, như vậy Diệp Tinh còn có thể điều hành công ty như thế nào? Cho dù Diệp Tinh lại thành lập công ty khác, anh ta cũng sẽ dùng phương pháp tương tự đem người khác toàn bộ đào đi.

Nếu Diệp Tinh đầu tư vào điện ảnh, anh ta có thể đào nam, nữ chính đi khi bộ phim quay được một nửa, chỉ cần trả một ít tiền phạt vi phạm hợp đồng mà thôi, hoặc là thêm trở ngại cho đoàn làm phim, vân vân, đủ loại phương pháp cản trở hắn, Diệp Tinh muốn làm một bộ phim hoàn chỉnh rất khó.

Năm tập đoàn lớn của bọn họ liên thủ, muốn đối phó một người quá dễ dàng.

"Bây giờ là xã hội tiền bạc, Diệp Tinh cho rằng bản lĩnh của mình lớn, có gì đặc biệt sao? Hắn hiện tại còn có thể xoay người sao?" Khương Lâm nhìn Tần Nhược Hi mỉm cười nói: "Cho nên, Diệp Tinh căn bản không có gì so sánh với chúng ta."

Anh ta không chỉ vì quả màu đỏ kia chèn ép Diệp Tinh, mà còn là vì chứng minh với Tần Nhược Hi biết mình mạnh hơn Diệp Tinh.

Nghe vậy, Tần Nhược Hi khẽ cau mày, nói: "Tôi và Diệp Tinh không có bất kỳ quan hệ gì, chuyện của hắn anh không cần nói với tôi."

Cô nhớ tới khuôn mặt trẻ tuổi của Diệp Tinh, sắc mặt lạnh nhạt. Khương Lâm lạnh nhạt cười, không nói gì nữa.

Hiện tại danh tiếng của Diệp Tinh còn có một ít, chờ qua vài năm, cái tên Diệp Tinh lại có mấy người biết? Bây giờ có quá nhiều thiên tài kinh doanh xuất hiện và biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

"Chờ đi, Nhược Hi, tôi sẽ cho cô thấy bộ dáng chật vật mấy năm tiếp theo của Diệp Tinh, đến lúc đó cô sẽ nhận ra, có được vũ lực ở trong xã hội này cũng không có tác dụng gì!" Khương Lâm đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố phồn hoa, khóe miệng lộ ra một tia tự tin.

......

Sân bay Tây An vô cùng khổng lồ, chiếm diện tích vô cùng lớn, người qua lại mặc dù nhiều, nhưng hiển nhiên không thể so sánh với Thượng Hải.

Luận mức độ phồn hoa, Thượng Hải tuyệt đối là vượt qua Tây An.

"Đến rồi!"

Diệp Tinh đi ra khỏi sân bay, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười. Sau khi ngày tận thế buông xuống, rất nhiều thành phố bị ảnh hưởng, nhưng Tây An trong giai đoạn đầu lại vô cùng an toàn, là nơi đầu tiên ổn định trật tự, dẫn đến rất nhiều người tụ tập về phía Tây An.

Mà hắn cùng Giang Lam Thành, Lân Pha cũng là ở chỗ này gặp được. Tất cả họ đều đến từ Tây An. Gọi một chiếc taxi, Diệp Tinh trực tiếp đi về phía đích đến.

......

Giang Lam Thành, một cựu chiến binh, luôn làm công tác an ninh. Ông ta đi xe máy trở về khu phố nhà của mình.

"Đinh!"

Chuông cửa vang lên, sau đó cửa phòng mở ra, một thiếu nữ chừng mười lăm tuổi xuất hiện, cô nhìn Giang Lam Thành lập tức cười nói: "Ba, ba đã về."

Cô gái là Giang Tiểu Lan, con gái của Giang Lam Thành.

"Lão Giang, đồ ăn đã nấu xong, mau tới đây ăn đi." Một người phụ nữ trung niên bước ra, mỉm cười. Một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, vui vẻ hòa thuận.

"Được rồi, tôi ăn xong, tôi chuẩn bị đến công ty một chút." Đợi qua hai mươi phút, Giang Lam Thành đứng lên nói.

- Lão Giang, ông chủ công ty các ông còn chưa xuất hiện sao? Người phụ nữ trung niên Tiếu Hà nhìn Giang Lam Thành hỏi.

Giang Lam Thành lắc đầu, nói: "Không có."

Trên thực tế, hơn nửa năm trước Giang Lam Thành là một người thất nghiệp, nhưng một công ty bảo vệ đột nhiên tuyển dụng ông ta, và để cho ông ta đảm nhận vị trí phó giám đốc, xử lý một số điều trong công ty.

Người quản lý công ty bảo vệ cũng nói rằng ông chủ đặc biệt bổ nhiệm ông ta. Nhưng cả công ty vẫn không thấy ông chủ xuất hiện, điều này khiến trong lòng Giang Lam Thành cảm thấy có chút không yên tâm. Nếu không phải mỗi tháng đều nhận được tiền lương rất cao, hơn nữa còn được trả tiền đúng giờ, Giang Lam Thành đều cho rằng công ty kia là công ty lừa đảo.

Rời khỏi nhà, đi tới cửa công ty, Giang Lam Thành lại đột nhiên nhìn thấy một người thanh niên đang chuẩn bị đi vào.

"Cậu đến đây có chuyện gì không?" Giang Lam Thành lập tức hô, sải bước đi vào.

Bây giờ không có nhiều người trong công ty. Diệp Tinh xoay người, nhìn khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trước mắt, trên mặt nhất thời lộ ra một tia tươi cười, nói: "Giang Lam Thành."

"Cậu biết tôi?"

Nghe Diệp Tinh trực tiếp gọi ra tên của mình, Giang Lam Thành lại sửng sốt.

Lời nói của ông ta vừa dứt, một người đàn ông diện mạo hơi mập mạp liền sải bước từ trong công ty đi ra, nhìn Diệp Tinh vẻ mặt tươi cười, nói: "Diệp tổng."

- Giám đốc Trương, người này là ai vậy? Giang Lam Thành nhìn người đàn ông mập mạp bên cạnh, nhịn không được hỏi.

Người đàn ông mập mạp kia là người giám đốc của công ty ông ta.
 
Back
Top