Dịch Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 240: C240: Cơ hội cho mỗi người



“Tiểu Ngư, truyện cười này của cậu không buồn cười chút nào.” Hạ Lâm cưới nói: “Một hai năm nay trên mạnh có rất nhiều người nói tới thế giới tận thế, mọi người điên cuồng tích trữ lương thực, cuối cùng không phải là sợ bóng sợ gió một phen à, ngày tận thế mà người Maya tiên tri còn không đến, ai lại có năng lực mạnh như vậy, có thể tiên tri ba ngày sau là ngày tận thế?”

Cô ta cho rằng Lâm Tiểu Ngư đang nói đùa, cho dù không phải nói đùa, cũng là bị ai đó lừa rồi.

Cô ta căn bản không tin có tận thế.

Thực ra điều này rất bình thường, giống như đang yên ổn ở trong kí túc xá, hoặc đang yên ổn trong nhà, bỗng nhiên một người bạn cùng phòng hoặc một người bạn nói ba ngày sau chính là ngày tận thế, mau chóng bỏ mọi chuyện trong tay xuống chạy trốn đi, đoán chừng những người khác sẽ tưởng cô ta là kẻ điên.

Giống như diễn trên phim vậy, cho dù thảm họa xảy ra, cũng sẽ có một số dấu hiệu đặc biệt, nhưng mùa hè này nắng nóng muốn chết, ai mà tin mặt trời tự dưng biến mất chứ?

Lâm Tiểu Ngư nhìn mấy người bạn cùng phòng, nghiêm túc nói: “Tôi nói các cậu có thể cho là thật, có thể cho là một trò đùa, nhưng thời gian chỉ còn lại ba ngày, ba ngày này các cậu tới Tây An, gọi điện thoại bảo mọi người trong nhà đến, nếu ba ngày sau thảm họa không xảy ra các cậu lại trở về cũng chưa muộn.”

Nhìn vẻ mặt khác nhau trên mặt năm người, trong lòng Lâm Tiểu Ngư thở dài một hơi.

Có điều, không cần biết họ có tin hay không, những gì nên nói mình cũng đã nói rồi, còn về phần làm thế nào, cô không quản được.

“Được rồi, tôi đi đây.” Nói xong, Lâm Tiểu Ngư liền rời khỏi nơi này.

Nhìn Lâm Tiểu Ngư rời đi, mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm nhìn nhau.

Trương Mộng nhìn mấy người, cẩn thận nói: “Tôi thấy Tiểu Ngư nói khá nghiêm trọng, hay là chúng ta tới Tây An một chuyến? Đợi ba ngày sau lại quay lại?”

Cô ta biết tính cách của Lâm Tiểu Ngư, Lâm Tiểu Ngư tuyệt đối không phải loại người hay đùa giỡ linh tinh đó.

“Mộng Mộng, vừa khai giảng cậu đã dám trốn tiết? Tôi nghe nói năm ba của chúng ta có một giáo viên rất nghiêm khắc, chỉ cần trốn tiết hai lần, điểm chuyên cần sẽ bị trừ hết. Trừ khi thi được điểm tối đa, nếu không môn đó sẽ không đạt.” Hạ Lâm lắc đầu nói.

“Trên mạng thường truyền ra ngày tận thế gì đó, không phải cuối cùng mặt trời vẫn mọc bình thường đó sao, cuộc sống không phải vẫn trôi qua như thường nhật à.”

Cô ta không tin lời Lâm Tiểu Ngư nói.

“Tôi cũng không tin, chắc chắn Tiểu Ngư bị lừa rồi.” Bên cạnh, Chu San cũng gật đầu.

Điều này rất bình thường, trước đây lúc Diệp Tinh nói với ba mẹ mình về ngày tận thế, cho dù Diệp Kiến An, Lưu Mai rất tin tưởng con trai mình, nhưng khi nghe thấy ngày tận thế vẫn mang theo thái độ nghi ngờ.

Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai không nói chuyện, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

...

Ngoại ô phía đông thành phố Thượng Hải, Diệp Tinh nhìn điện thoại, hắn mua một số điện thoại, sau đó bí mật gửi cho Hoàng Viêm một tin nhắn.

Còn về phần Hoàng Viêm làm thế nào hoặc là người phía sau Hoàng Viêm làm thế nào, hắn cũng không biết.

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã qua hơn hai ngày, cách thời gian tám cây cột đen giáng xuống còn lại không tới hai mươi tư tiếng.

Phía xa, ánh chiều buông xuống, khoảng trời phía đông ửng đỏ, ánh chiều tà rọi lên từng kiến trúc, từng con đường của thành phố Thượng Hải, phủ một tấm màn che kì diệu lên thành phố này.

“Diệp Tinh!” Lúc này Lâm Tiểu Ngư đứng bên cạnh Diệp Tinh, im lặng nhìn ráng chiều cùng Diệp Tinh.

“Tiểu Ngư, em lo lắng ư?” Diệp Tinh quay đầu, nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi.

“Có anh ở bên cạnh, em không sợ gì hết.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.

Diệp Tinh cũng cười, lúc này trông hắn rất ung dung, nhưng ngày tận thế đen tối lại giáng xuống một lần nữa, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh.

Thế giới xảy ra thay đổi, quy tắc xảy ra thay đổi, tất cả sẽ không ngừng thay đổi.

Kiếp trước, một thời gian rất dài trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống hắn cũng chỉ đang kéo dài hơi tần mà thôi.

...

Hai mươi tiếng... mười tám tiếng... mười sáu tiếng...

Thời gian tiếp tục trôi chảy, hắn lấy điện thoại ra kiểm tra một chút, trừ ba mẹ hắn và một số ít người khác hắn có thể nghe được, những người khác toàn bộ đều không thể liên hệ.

Những người này đều là những người trước đây có liên hệ với hắn, nhưng đối mặt với sự chèn ép của Khương Lâm, những người này đều mỗi người một ngả với hắn, nhưng trong ngày tận thế tàn khốc sắp xảy ra này, bản thân cũng lười so đo làm gì.

Mỗi người cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi.

Hiện tại, hắn đem cơ hội chia cho tất cả mọi người, chỉ xem bọn họ có thể nắm bắt hay không thôi.

...

Trong biệt thự Chu gia, Chu Kinh Thiên xem tin nhắn trong điện thoại, sắc mặt khẽ biến.

Ông ta lập tức gọi điện thoại qua, nhưng không gọi được.

Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài ngựa xe như nước, các loại ánh sáng trên các kiến trúc không ngừng lóe lên.

“Anh, sao vậy?” Chu Vĩ Thiên bước tới hỏi.

Bệnh của ông ta đã được Diệp Tinh trị khỏi hoàn toàn, trải qua thời gian dài như vậy, cơ bản đã hồi phục rất nhiều, giống hệt như một người bình thường vậy.

“Vĩ Thiên, mau chóng tập hợp mọi người trong nhà, anh có chuyện quan trọng phải nói!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.

Chu Vĩ Thiên ngây ra, đây là lần đầu tiên ông ta thấy anh trai trong nhà vẫn mang theo bộ mặt như vậy.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 241: C241: Tận thế bắt đầu 1



“Em lập tức liên hệ!” Ông ta gật đầu.

Rất nhanh, tất cả thành viên Chu gia đã tụ tập đông đủ.

Hai người Chu Lãnh Huyên và mẹ cô cũng tới đây.

“Ba, có chuyện gì vậy? Làm tới mức nghiêm trọng như vậy?” Chu Khôn Tường nhìn ba mình, không hiểu nói.

Trải qua một số việc, cậu ta đã trở nên thành thật hơn nhiều.

Chu Kinh Thiên nhìn người nhà mình, trầm giọng nói: “Vừa nãy Diệp Tinh gửi tin nhắn cho tôi, còn mười lăm tiếng nữa thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi, mặt trời biến mất, thế giới chìm vào bóng tối, Thượng Hải không an toàn, nhưng Tây An thì an toàn. Nếu muốn tránh khỏi thảm họa, có thể tới Tây An.”

“Diệp Tinh?” Chu Vĩ Thiên nghe thấy cái tên này, sắc mặt thay đổi.

Nếu như người khác gửi tin nhắn, đoán chừng Chu Vĩ Thiên sẽ mắng người đó bị điên, nhưng mạng của ông ta tìm về từ trong tay Diệp Tinh, ông ta chắc chắn sẽ không nói gì.

Hai người Chu Lãnh Huyên, Chu Vũ Huyên nghe thấy Diệp Tinh, sắc mặt cũng thay đổi.

Chu Lãnh Huyên nghĩ một chút rồi bước lên, nói: “Ba, trước đó bạn cùng phòng của con, cũng chính là bạn gái Diệp Tinh – Lâm Tiểu Ngư ba ngày trước cũng từng nói chuyện này với con.”

“Hửm?” Chu Vĩ Thiên gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.

“Anh, chúng ta làm thế nào đây? Nghe Diệp Tinh hay là?” Chu Vĩ Thiên hỏi: “Ngày mai công ty phải tiếp một vị khách quan trọng, thậm chí quy mô vượt xa tập đoàn chúng ta, cũng là người mà chúng ta phải lập kế hoạch mất mấy tháng, anh làm chủ tịch nhất định phải có mặt.”

Ông ta đợi Chu Kinh Thiên quyết định, nếu chậm trễ vị khách ngày mai, vậy thì kế hoạch mấy tháng này của bọn họ cơ bản là ngâm nước hết.

Nhìn sắc trời, Chu Kinh Thiên đi qua đi lại, nửa phút sau, cuối cùng ông ta cũng dừng lại.

Lập tức, tất cả ánh mắt nhìn về phía ông.

“Vĩ Thiê, đặt vé đi Tây An! Chỉ còn lại mười mấy tiếng, nếu không có biến cố, tối mai chúng ta lại quay về!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.

Ông ta lựa chọn tin tưởng Diệp Tinh!

“Vâng, anh!” Chu Vĩ Thiên lập tức gật đầu, nhanh chóng đi đặt vé.

Sau khi Chu Kinh Thiên quyết định xong, trong lòng lại vô thức thở phào một tiếng.

Nếu như là người khác, ông ta chắc chắn không tin, nhưng trong lòng ông Diệp Tinh đã tạo ra quá nhiều kì tích, trị ung thư, tay trắng lập nghiệp nhanh chóng lập nên mấy tập đoàn lớn, lam linh chi giá trên trời vân vân,... ông ta tin Diệp Tinh chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung.

...

Lúc này, Đổng gia cũng nhận được tin nhắn.

“Ba, Diệp Tinh nói ngày tận thế sắp đến rồi?” Mặt Đổng Nguyệt đầy vẻ nực cười, nói: “Như vậy cũng quá buồn cười đi?”

Cô ta vốn đã nhìn Diệp Tinh không thuận mắt, kết quả giờ Diệp Tinh lại nói lời khó tin như vậy.

“Tiểu Nguyệt, con thấy Diệp Tinh nói là giả?” Đổng Minh Viễn nhìn con gái mình, nhíu mày nói.

“Cái này vừa nhìn liền biết là giả.” Đổng Nguyệt tự tin nói.

“Ba, ngày mai con hẹ mấy người bạn tới khu du lịch Thượng Hải chơi.” Đổng Nguyệt vội vàng nói: “Con không đi Tây An gì đó đâu.”

Nói xong cô ta lập tức rời đi.

Trong phòng khách, chỉ còn Đổng Minh Viễn đang nhíu mày, nhìn tin nhắn trong điện thoại.

Một lúc lâu sau ông ta tắt điện thoại, không nghĩ nhiều nữa.

...

“Ông nội, không gọi được cho Diệp Tinh, có phải có người bày trò đùa dai với chúng ta không?” Triệu gia, Triệu Mạc nhìn ông nội mình hỏi.

Triệu Sơn Nham ngồi trên ghế, tay phải gõ nhẹ trên mặt bàn, khoảng chừng một phút sau mới nói: “Diệp Tinh là một người trưởng thành, ổn trọng tới mức không tưởng tượng nổi, thà rằng tin là có, chứ không tin là không, đi Tây An trước rồi nói tiếp!”

...

Có người tin tin nhắn mà hắn gửi, nhưng cũng có người hoàn toàn không tin. Đối với những việc này, Diệp Tinh cũng chẳng để ý.

Mấy tiếng sau, đúng năm giờ, phía chân trời thành phố Thượng Hải xuất hiện ánh sáng, mặt trời mọc lên, ánh nắng bắt đầu chiếu khắp cả thành phố.

Vạn vật bừng bừng phát ra sức sống, mà lần mặt trời mọc này, cũng sẽ là lần cuối cùng!

...

Mười tiếng... tám tiếng... năm tiếng... một tiếng...

Ba giờ chiều, mặt trời vẫn nóng bỏng như cũ, chói lọi khiến mội người không thể mở mắt.

Mọi người đi lại trên phố, một vài người mồ hôi ướt đẫm lưng, miệng chửi rủa thời tiết đáng chết tạo sao vẫn chưa giảm nhiệt.

Ai cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.

...

Bảy người Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, Tần Phong, Dương Thu, Vương Tam Đại, Lân Pha, Thư Lạc Y đứng ở một chỗ, im lặng chờ đợi.

Trừ Diệp Tinh ra, trên mặt những người khác đều có một chút căng thẳng.

Tất nhiên, Diệp Tinh cũng chỉ là biểu hiện bình tĩnh ngoài mặt, trong lòng hắn lúc này cũng không bình tĩnh nổi.

Kiếp trước chiều ngày hôm nay ba giờ hơn, cả trái đất sẽ chìm vào thời kỳ đen tối!

...

Cho dù có căng thẳng thế nào cũng vô dụng, thời gian vẫn không ngừng trôi chảy như cũ.

Đại học Thượng Hải, tòa 6 phòng 301, lúc này Hạ Lâm và Chu San ngồi cùng nhau.

“Hạ Lâm, người Lâm Tiểu Ngư, hôm nay Lãnh Huyên, Mộng Mộng, Giai Giai đều không đến lớp, lòng tôi có chút không vững.” Chu San nhỏ giọng nói.

Hạ Lâm trợn mắt nói: “ San San, cậu cũng tin có tận thế hả?”

“Không tin.” Chu San lắc đầu.

Ai nói mình tin có ngày tận thế, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 242: C242: Tận thế bắt đầu 2



“Nếu đã không tin vậy thì có gì mà không vững lòng?” Hạ Lâm cười nói: “Hôm qua, hôm nay giáo viên đều điểm danh, điểm chuyên cần của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư bị trừ hết, điểm chuyên cần của Lãnh Huyên, Mộng Mộng, Giai Giai cũng bị trừ một nửa, cậu muốn học phần không đạt giống bọn họ kì sau phải thi lại?”

Chu San lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi! Không sao đâu, hiện giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, không ai tin những thứ đó!” Hạ Lâm cười nói.

Nhưng lời cô ta vừa dứt, lại có một trận ồn ào vang lên.

“Bên ngoài! Nhìn xem bên ngoài sao vậy!”

“Cột đen, trời ạ, đó là thứ gì?”

“Sao trời lại tối rồi?”

...

Trong phòng học một trận ồn ào vang lên, những sinh viên ngồi cạnh cửa sổ thậm chí không nhịn được mà đứng dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Cả phòng học sáng trưng bỗng trở nên tối đen, bên ngoài trời cũng đen như vậy.

Giống như trước cơn mưa rào, phía chân trời bị mây đen bao phủ vậy.

“Đây là?” Hạ Lâm và Chu San nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy bầu trời vô cùng sáng tỏ trước kia đã biến mất, không thấy mặt trời nữa, phía xa, một cây cột đen khổng lồ trực tiếp cắm thẳng lên trời, trời nhanh chóng trở nên đen thui, hơn nữa mức độ ngày càng sâu.

“Thật sự trở nên tối đen rồi?”

Hạ Lâm và Chu San nhìn nhau, trong mát lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn họ nhớ tới lời Lâm Tiểu Ngư nói, bóng tối giáng xuống, thành phố Thượng Hải không an toàn, nơi an toàn là Tây An.

“Mau, mau gọi cho Tiểu Ngư!” Hạ Lâm hoảng sợ nói, cô ta lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Lâm Tiểu Ngư.

Nhưng lúc này điện thoại đã không gọi được nữa.

Trong một khoảng thời gian khi trụ đen khổng lồ giáng xuống, tín hiệu của trái đất hoàn toàn bị vô hiệu hóa, căn bản không gọi được, không lên mạng được.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Hạ Lâm và Chu San nháy mắt trở nên hoảng loạn, trong lòng hối hận.

Ngày tận thế này vậy mà lại là thật.

Mếu như tin lời Lâm Tiểu Ngư nói, hiện giờ bọn họ đã ở Tây An rồi.

...

Trên phố, Đổng Nguyệt đang đi dạo với bạn mình, mở chiếc ô che nắng, rất thỏa mãn.

“Uỳnh!”

Nhưng, trên trời bỗng truyền tới một tiếng vang kì lạ, sau đó từng đợt bóng đen bao phủ xuống, che mất mặt trời.

“Sao vậy?”

“Sao nháy mắt trời lại tối rồi?”

...

Những người trên phố gần như đều ngẩng đầu nhìn trời, sau đó trong mắt họ lộ ra vẻ kinh hãi.

Trên trời, một cây cột đen khổng lồ vô cùng đáng sợ, giống như từ trên trời rơi xuống, như cảnh tượng trong truyền thuyết, cực kỳ chấn động!

Mà sau khi giáng xuống, sắc trời nháy mắt tối sầm lại, trở nên đen nghịt với một tốc độ nhanh chóng.

“Mặt trời biến mất? Tận thế đen tối?” Đổng Nguyệt cảm thấy thay đổi này hoàn toàn trái với khoa học, nhớ tới tin nhắn hôm qua Diệp Tinh gửi cho ba mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Sao có thể? Ngày tận thế đen tối cậy mà lại là thật?”

Đổng Nguyệt lẩm bẩm nói, những gì xảy ra trước hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô ta.

Bỗng nhiên, trong lòng cô ta nổi lên một tia hoảng sợ!

...

Tiểu khu Thư Hương Tây An, Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn sắc trời bên ngoài thay đổi.

“Ngày tận thế mà tiểu Tinh nói xuất hiện rồi!” Diệp Kiến An, Lưu Mai nhìn tám cây cột đen khổng lồ đó.

Lúc này trong tiểu khu Thư Hương, đám người Giang Lam Thành đang phòng thủ.

“Quản lý, ngày tận thế đen tối thật sự tới rồi.” nhân viên mặc đồ bảo vệ bên cạnh ông ta kinh ngạc nói.

Giang Lam Thành cũng đang nhìn, có điều ông ta thu lại tầm mắt, nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: “Mọi người xốc lại tinh thần, người nhà chúng ta đều đang ở phía sau, đợi ông chủ trở về, chúng ta có thể học được năng lực giống như của ông chủ, chỉ có học mới có thể ứng phó với tận thế.”

“Đã biết, quản lí, nơi này tuyệt đối không có người dám xông vào.”

“Muốn vào đây, phải đạp qua xác tôi trước!”

...

Lập tức, mọi người đều nói.

Mấy ngày trước, Diệp Tinh trở lại nơi này một chuyến, hơn nữa thể hiện một chút năng lực kh*ng b* của mình.

Hắn làm như vậy một là để uy h**p những người này, để cho bọn họ thu hết những suy nghĩ trong lòng lại, hai là cho bọn họ hi vọng, để bọn họ có động lực bảo vệ nơi này thật tốt.

Bởi vì Diệp Tinh từng nói, đợi hắn từ thành phố Thượng Hải quay về, bọn họ có thể học được năng lực thần kỳ giống Diệp Tinh.

Dưới tác dụng hai mặt này, bọn họ tất nhiên sẽ tận tâm tận lực làm tốt công việc của bản thân.

Cả thế giới thay đổi chóng mặt cùng một lúc, ở chỗ của Diệp Tinh, trái tim hắn đột nhiên lâng lâng lên.

“Xuất hiện rồi!” Vương Tam Đại và những người khác nhìn vào cây cột khổng lồ màu đen.

Lúc này, cây cột khổng lồ màu đen đứng sừng sững cách đó không xa.

Tuy rằng lúc trước tin những gì Diệp Tinh nói, nhưng thực ra trong lòng họ cũng có chút nghi ngờ, mà hiện tại sự nghi ngờ này đã hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Ngư, mọi người cứ ở đây đi, nếu thấy quang đoàn (cụm ánh sáng) thì lập tức thu thập.” Diệp Tinh vội vàng nói.

Nói xong, hắn mang theo ý nghĩ, trực tiếp bay nhanh về phía cây cột khổng lồ màu đen phía xa.

Mười giây sau, hắn đã đến đây.

Cây cột khổng lồ màu đen nhìn thấy từ xa không có gì, nhưng khi nhìn từ khoảng cách gần lại hoàn toàn gây sốc.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 243: C243: Thu thập được rất nhiều bảo vật



Toàn bộ cây cột màu đen có đường kính chỉ năm mươi mét, nhưng dường như đã vượt qua giới hạn về không gian và mọi người ở bất cứ đâu trên trái đất đều có thể nhìn thấy, giống như một ảo ảnh vậy.

Đương nhiên sẽ chỉ có thể nhìn thấy cây cột khổng lồ màu đen, những thứ bên cạnh cây cột khổng lồ màu đen thì không thể nhìn thấy được.

Toàn bộ cây cột khổng lồ màu đen dày đặc những hoa văn bí ẩn kỳ lạ.

Những hoa văn bí ẩn này trông vô cùng huyền ảo, cơ bản không thể hiểu và có một dư vị cổ xưa thoang thoảng tỏa ra.

“Cuối cùng cũng xuất hiện!” Diệp Tinh hít sâu một hơi.

Hắn không quan tâm đến những thứ khác, mà nhanh chóng đến một vị trí của cây cột khổng lồ màu đen, nơi có một loạt khe hở giống như cánh cổng.

Kiếp trước có người đã từng nhìn thấy cảnh cây cột khổng lồ màu đen xuất hiện, một phút sau khi nó rơi xuống mặt đất, nhiều quang đoàn sẽ tiếp tục lan ra xung quanh.

Và diện tích khuếch tán của mỗi cây cột khổng lồ màu đen là vô cùng lớn, gần như là trải rộng toàn thế giới!

Ầm!

Với một suy nghĩ, ngọn lửa xuất hiện, lan rộng về phía xung quanh, vô số linh lực hoàn toàn bao vây nơi mà cây cột khổng lồ màu đen có một cánh cổng.

“Bùm! Bùm!”

Diệp Tinh cảm thấy tim mình đập liên hồi.

Bốn mươi giây... ba mươi giây... hai mươi giây... mười giây …

Hắn đang chờ đợi thời điểm bảo vật ra đời.

Cuối cùng, mười giây cuối cùng cũng trôi qua.

“Vù.....”

Đột nhiên, một làn sóng dao động xuất hiện trên toàn bộ cây cột khổng lồ màu đen, và sau đó dưới tầm mắt của Diệp Tinh, một quang đoàn nhanh chóng xuất hiện trước cánh cổng trên cột trụ khổng lồ màu đen.

Quả cầu ánh sáng kỳ lạ, linh lực dồi dào, hòn đá màu vàng, dược thảo bảy màu, quả màu tím...

Tất cả bảo vật trong những quang đoàn này hiện ra rõ ràng trước mặt Diệp Tinh.

“Công pháp, linh thạch, kim diệu thạch, cỏ bảy màu, tử huyền quả...”

Đôi mắt của Diệp Tinh đột nhiên đỏ lên.

Thời điểm quang đoàn xuất hiện, lập tức không ngừng bay chung quanh.

“Lấy cho ta!”

Diệp Tinh kìm nén sự kích động trong lòng, dùng hết sức thúc giục linh lực thu thập những quang đoàn này.

Trong nháy mắt, mười quang đoàn đến chỗ hắn dưới sự điều khiển của linh lực, chúng nhanh chóng được thu vào trong nhẫn không gian.

Hưu! Hưu! Hưu!

Nhưng, càng nhiều quang đoàn điên cuồng nổi hiện ra, lan tỏa về phía xung quanh, tốc độ này quá nhanh, lực va chạm mạnh đến mức Diệp Tinh không thể chống lại.

Đặc biệt là những quang đoàn dạng công pháp, Diệp Tinh thực sự cảm thấy có một vài trở ngại lớn khi thu thập chúng.

“Chết tiệt, những quang đoàn này nhanh như vậy, mình thật sự còn có thể chống lại!” Sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi.

Trên thực tế, có người ở kiếp trước đã nghiên cứu cây cột khổng lồ màu đen, nói rằng sau khi đạt tới hoàng cảnh, có thể điều khiển linh lực bao vây tất cả những nơi mà cây cột khổng lồ màu đen phát ra bảo vật, có thể thu thập tất cả bảo vật sau khi cây cột khổng lồ màu đen hạ xuống, nhưng dù sao đây chỉ là lý thuyết, chưa có ai thực sự thử qua.

Có vẻ như lý thuyết này rõ ràng là khác với thực tế.

“Đưa cho ta! Nhận lấy! Nhận lấy!”

Bất chấp điều này, Diệp Tinh vẫn tiếp tục thu thập, những quang đoàn liên tục được đưa đến trước mặt hắn bằng linh lực, sau đó được hắn thu vào trong nhẫn không gian.

Diệp Tinh không có thời gian để kiểm tra, cứ tiếp tục thu nhận!

Một phút... Hai phút...

Khoảng thời gian này kéo dài năm phút đồng hồ, sau đó tốc độ xuất hiện của bảo vật trong cây cột khổng lồ màu đen đột nhiên chậm lại rất nhiều, số lượng cũng trở nên rất ít.

Khi Diệp Tinh thu thập những bảo vật này rất thành thạo cho nên tất cả đã được hắn thu thập.

Năm phút sau, cây cột khổng lồ biến mất, không có quang đoàn nào xuất hiện trước những cánh cổng đó nữa.

“Hết rồi!” Diệp Tinh lau mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ trong vòng mười phút, hắn đã hoàn toàn kích hoạt linh lực và tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ.

“Những người đó kiếp trước đã nghiên cứu về những cây cột khổng lồ màu đen, nhưng thông tin mà họ phân tích là sai, dù ở trung kỳ hoàng cảnh hay thậm chí hậu kỳ cũng khó có thể thu thập được hết những bảo vật này!”

Diệp Tinh lắc đầu, sức chống cự của những quang đoàn này rất tốt, nhưng một số lượng lớn các quang đoàn xuất hiện trong tích tắc, khả năng chống cự là điều có thể tưởng tượng được, Diệp Tinh không thể ngăn cản được một chút nào.

“Nhưng lợi ích của ta vẫn rất lớn!” Diệp Tinh nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, ý thức chìm vào trong đó.

Lúc này, trong nhẫn không gian có những cụm sáng dày đặc nhấp nháy.

“Ba mươi tám nghìn sáu trăm mười ba quang đoàn!” Diệp Tinh bất giác kiểm tra lại, trên mặt kèm theo nụ cười.

“Nhiều quang đoàn như vậy cũng chỉ là một phần nhỏ của cây cột khổng lồ màu đen này.” Diệp Tinh thầm than.

Có nhiều báu vật trong toàn bộ quang đoàn của cây cột đen hơn hắn tưởng!

“Còn có, tám cây cột khổng lồ màu đen đã mở ra thời đại tu luyện của toàn bộ địa cầu, tuy rằng chỉ có một số ít người đạt được công pháp tu luyện, nhưng số lượng vẫn là con số vô cùng đáng sợ!”

Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng phân loại những công pháp này.

Dưới sự điều khiển của sức mạnh linh lực, các quang đoàn được sắp xếp cực kỳ nhanh chóng.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 244: C244: Thu hoạch lớn 1



“Có tổng cộng 650 đạo trong quang đoàn loại công pháp, bao gồm 67 đạo công pháp đỉnh cao, 180 đạo công pháp thông thường và 403 đạo công pháp chất lượng thấp.”

Cảm nhận được sự dao động mạnh yếu trong các công pháp, trong lòng Diệp Tinh rất vui mừng.

Các đạo công pháp của ngày tận thế đen tối cũng được chia thành các cấp độ, tốt nhất là công pháp đỉnh cao, tinh hỏa quyết mà Diệp Tinh tu luyện, băng hàn quyết mà Lâm Tiểu Ngư tu luyện đều là công pháp đỉnh cao.

Loại công pháp này cũng ít nhất, thứ hai là công pháp thông thường, số lượng nhiều hơn công pháp đỉnh cao rất nhiều.

Nhiều nhất là công pháp chất lượng nhất.

Tác dụng của loại đạo công pháp đương nhiên hoàn toàn khác nhau, kiếp trước Diệp Tinh vừa lấy được công pháp chất lượng thấp, tu luyện rất chậm, nhưng sau khi có được công pháp đỉnh cao thì tốc độ tu luyện nhanh chóng tăng lên.

“Hả? Đã tìm thấy Băng hàn quyết!” Sau khi kiểm tra một chút, Diệp Tinh tìm thấy công pháp mà Lâm Tiểu Ngư tu luyện.

“Còn có phong ảnh quyết mà Vương Tam Đại tu luyện, nhưng lại không có lôi mặc quyết mà Lân Pha tu luyện, dù vậy công pháp hệ lôi điện lại có vài loại, hắn có thể tùy ý lựa chọn.” Diệp Tinh nhìn lướt qua và đặt các công pháp tương ứng sang một bên dựa theo tình trạng tương ứng của vài người.

“Không tinh thạch còn có hai mươi bảy cái!”

Diệp Tinh nhìn một số quang đoàn có kích thước khác nhau, trên đó có đính những viên đá trắng và đen, trong lòng rất vui mừng.

Số lượng không tinh thạch lớn lắm, việc hắn thu hoạch quá nhiều có thể do một số yếu tố.

Hắn nhìn một cái, đột nhiên liếc qua linh thạch, dược thảo quý, linh quả, v.v... nhìn một quang đoàn, trong mắt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc. Bắt đầu.....

Một viên đá màu tím kỳ lạ được bao bọc trong quang đoàn, viên đá màu tím giống như một khối lập phương có cạnh 1 cm, với những đường sóng kỳ lạ toát ra.

“Năng lượng tử tinh! Đó là năng lượng tử tinh!” Diệp Tinh ngạc nhiên.

Trong ngày tận thế đen tối, năng lượng tử tinh cực kỳ hiếm thấy, nhưng chỉ cần nuốt một viên là có thể nhanh chóng đạt tới đỉnh cao của cảnh giới thức tỉnh!

Và nếu tu luyện một chút, có thể dễ dàng vượt qua nút thắt của đỉnh cao cảnh giới thức tỉnh và trở thành cường giả Vương cảnh!

Có thể nói, nếu có được năng lượng tử tinh, tương đương với việc trực tiếp trở thành cường giả vương cảnh!

Năng lượng tử tinh kiếp trước cực kỳ hiếm thấy, có thể không có nhiều trong tám cây cột khổng lồ màu đen, nhưng hiện tại Diệp Tinh đã lấy được một viên!

“Đúng lúc đưa cho Tiểu Ngư dùng!” Khuôn mặt Diệp Tinh tràn đầy nụ cười.

Tay phải nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Diệp Tinh.

Với một cái vung tay phải của hắn, thanh trường kiếm này chém ngang bầu trời, một ánh kiếm màu đỏ xuất hiện trên bầu trời.

“Binh khí cấp 3.” Diệp Tinh kiểm tra.

Ngoài ra còn có một số bảo vật binh khí trong cây cột khổng lồ màu đen, những binh khí này có thể được chia thành ba cấp độ, người dân trong ngày tận thế gọi chúng là binh khí cấp 1, binh khí cấp 2 và binh khí cấp 3.

“53 binh khí cấp 3, 390 binh khí cấp 2 và 610 binh khí cấp 3.” Diệp Tinh kiểm tra thấy nhiều loại binh khí.

Hắn nắm tay phải, một thanh trường kiếm màu trắng xuất hiện trong tay, đó là kiếm sinh mệnh.

Diệp Tinh hai tay cầm hai thanh kiếm, sau đó trực tiếp đam vào cùng một chỗ.

“Răng rắc!” Một âm thanh lanh lảnh vang lên, trên trường kiếm cấp ba xuất hiện một vết nứt nhỏ, kiếm sinh mệnh không hề phản ứng.

“Chắc chắn, cấp độ của kiếm sinh mệnh còn cao hơn binh khí cấp 3 này!” Diệp Tinh trong lòng thầm nói.

Nguồn gốc của kiếm sinh mệnh này tuyệt đối không tầm thường, ít nhất Diệp Tinh chỉ là tu luyện một phần rất nhỏ sinh nguyên thuật, nhưng cũng đủ để so sánh với một số bí thuật mạnh khác trong cây cột khổng lồ màu đen.

Hắn chưa thử, cất lại thanh trường kiếm cấp 3 có một vết nứt nhỏ và thanh kiếm sinh mệnh.

“Thu hoạch lớn! Nhất định là thu hoạch lớn!” Diệp Tinh khóe miệng tràn đầy ý cười.

Một viên năng lượng tử tinh, 27 viên không tinh thạch, hơn 600 loại công pháp, hàng ngàn binh khí, ngoài ra còn có nhiều bảo vật như dược thảo, linh quả, v.v., tổng cộng có 38.613 quang đoàn!

Ai có thể nhận được nhiều báu vật như vậy trong ngày tận thế!

Không nói đến những thứ khác, với những dược thảo và linh quả này, thực lực của Diệp Tinh có thể nhanh chóng nâng cao, nhanh hơn so với tiến độ của linh lực bên trong kiếm Sinh Mệnh!

Trong khi khám phá bảo vật của chính mình, Diệp Tinh cũng bay về phía Lâm Tiểu Ngư và những người khác, nhanh chóng đến trước mặt họ.

“Diệp Tinh!” Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tinh thì nhanh chóng chạy tới, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, nói: “Diệp Tinh, em có được hai quang đoàn. Một trong số đó là loại công pháp, còn lại là gốc dược thảo....”

“Ồ?” Diệp Tinh trên mặt cũng lộ ra một nụ cười: “Xem ra vận may của em không tồi.”

“Tôi cũng có một cụm.” Thư Lạc Y cười nói: “Đây là binh khí loại đao.”

Họ ở gần cây cột khổng lồ đen, có nhiều khả năng gặp phải các quang đoàn.

“Được rồi, bây giờ có một số công pháp ở đây, mọi người chọn đi.” Diệp Tinh khua tay phải, một số công pháp hiện ra.

Vù vù...

Sau khi những công pháp này xuất hiện, một số công pháp rung rung rõ ràng, có một số mối liên hệ với Vương Tam Đại và những người khác.

Nhiều công pháp có vẻ linh nghiệm, nếu thuộc tính của đối phương phù hợp với mình thì quang đoàn sẽ dao động, xem ra quang đoàn đang tìm kiếm một chủ nhân phù hợp.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 245: C245: Thu hoạch lớn 2



Nhìn thấy nhiều quang đoàn, Vương Tam Đại, Lân Pha và những người khác đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn trên mặt.

Họ biết rằng Diệp Tinh có thể tu luyện là nhờ những công pháp này. Và bây giờ các công pháp đang ở ngay trước mặt họ.

Diệp Tinh đặt một ít công pháp hệ băng trước mặt Lâm Tiểu Ngư, băng hàn quyết đó run lên kịch liệt rõ ràng.

“Có vẻ như Tiểu Ngư thích hợp nhất với băng hàn quyết này.” Diệp Tinh thầm nói.

“Băng hàn quyết?” Lâm Tiểu Ngư tay phải nắm lấy quang đoàn lơ lửng, trên mặt tràn đầy vui mừng.

“Tiểu Ngư, em làm quen với Băng hàn quyết, sau đó trực tiếp nuốt viên tinh thạch màu tím này.” Diệp Tinh đưa một viên tinh thạch màu tím.

“Đây là cái gì?” Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi.

Diệp Tinh cười nói, “Năng lượng tinh tử có thể làm cho sức mạnh của em được cải thiện nhanh chóng.”

“Dạ.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu.

“Ông chủ, tôi chọn xong rồi.”

“Anh Diệp, em cũng chọn xong rồi.”

...

Lúc này, Thư Lạc Y, Vương Tam Đại và những người khác tràn đầy hứng thú, nắm tay trong quang đoàn.

Họ đã kiểm tra công pháp và hoàn toàn có thể cảm nhận được sự huyền ảo của công pháp này.

“Bây giờ tất cả đều đã chọn xong, vậy bắt đầu tu luyện và xem rằng liệu có thể cảm nhận được linh lực trong không trung không. Khi cảm nhận được nó, hãy sử dụng linh thạch để bắt đầu ngưng tụ hạt giống linh lực!” Diệp Tinh cười nói.

Với một cái khua tay phải của hắn, một số viên tinh thạch đột nhiên xuất hiện, đến trước mặt Thư Lạc Y và những người khác.

“Đã rõ!” Đám người Thư Lạc Y gật đầu, không lãng phí thời gian, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện công pháp, thử cảm ứng linh lực chung quanh.

Lúc bắt đầu tu luyện phải thức sự cảm thụ được linh lực mới có thể tu luyện, nếu không, linh thạch trước mắt cũng không thể hấp thu được.

Tất nhiên, năng lượng tử tinh không nằm trong danh sách này, thuộc về một loại bảo vật rất đặc biệt.

Nhìn thấy sáu người trước mặt đều bắt đầu luyện công, Diệp Tinh khua tay phải, trên tay xuất hiện những viên đá lớn nhỏ, hiện ra hai màu đen trắng.

“Bây giờ bắt đầu tạo ra nhẫn không gian!”

Diệp Tinh vừa nghĩ, một ngọn lửa xuất hiện, ngay lập tức bao trùm lấy một viên không tinh thạch.

Dưới ngọn lửa của hắn, hình dạng của không tinh thạch thay đổi nhanh chóng, và nó nhanh chóng trở thành hình chiếc nhẫn.

Sau đó ý thức của Diệp Tinh tiến vào nhẫn không gian.

Trong khoảnh khắc, một không gian có diện tích khoảng 100 mét vuông và cao khoảng sáu mét hiện ra trước mắt Diệp Tinh.

“Không gian này cũng tốt, nhưng khác rất nhiều so với nhẫn không gian trước đây của mình.”

Diệp Tinh nghĩ trong lòng, k*ch th*ch ngọn lửa linh lực, không gian trong không tinh thạch nhanh chóng tăng lên, chỉ trong một phút đồng hồ đã mở rộng ra.

Lúc này bên trong nhẫn không gian tổng cộng là 300 mét vuông, cao mười mét, toàn bộ không gian thậm chí đạt tới 3.000 mét khối!

Đây chắc chắn không thua kém gì chiếc nhẫn không gian 20.000 mét khối của Diệp Tinh.

Nhưng đây cũng đã khá tốt rồi.

“Tiếp tục tinh luyện!” Diệp Tinh tiếp tục tinh luyện không tinh thạch thứ hai...

…....

Trong khi Diệp Tinh tinh luyện nhẫn không gian, Lâm Tiểu Ngư và những người khác đang tu luyện, toàn bộ thế giới bắt đầu thay đổi.

Bên trong cây cột khổng lồ màu đen, những luồng năng lượng kỳ lạ bay ra và lan tỏa trên toàn bộ trái đất.

“Rít rít!”

Tại một bãi cỏ ở Thượng Hải, một con rắn dài chưa đến nửa mét đang yên lặng, dường như cảm nhận được thức ăn xung quanh.

Nhưng mà, cơ thể của nó đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên một tia mê mang, dần dần dấu vết mê mang này biến mất, trong mắt lại lóe lên tia sáng nhân tính, còn có chút hung ác toát ra.

Trong ngày tận thế đen tối, một số loài động vật sẽ nhanh chóng khởi động linh trí, tài năng của những động vật có linh trí thì rất tốt, sự xấu xa ẩn trong cơ thể của chúng được k*ch th*ch hoàn toàn với sự biến hóa của linh trí.

Đây là những con dị thú!

Sử dụng linh khởi thuật khởi động chỉ là linh trí của những động vật bình thường, tài năng của chúng rất kém, sau khi được con người khởi động sẽ không thù địch với con người, nhưng sức mạnh yếu ớt, không giúp được nhiều cho chiến đấu.

Năng lượng kỳ lạ chỉ có tác dụng đối với những động vật này, không có tác dụng đối với con người, dường như cây cột khổng lồ đen này muốn làm cho động vật đủ mạnh để cạnh tranh với con người.

“Rít rít!” Con rắn nhỏ rít vài tiếng trước khi rời khỏi bãi cỏ.

“Rắn, có rắn!”

Đường phố lúc này đang có rất nhiều người hoảng sợ, đột nhiên có một người nhìn thấy con rắn nhỏ, không khỏi hét lên một tiếng.

Mặc dù hiện tại bầu trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng ánh đèn của Thượng Hải nhất thời không bị ảnh hưởng, lúc này tất cả đèn đều được bật lên.

Những ánh đèn đủ màu sắc liên tục nhấp nháy, giống như cảnh tượng vào ban đêm.

“Tôi bị rắn cắn.” Đột nhiên một thanh niên kêu lên một tiếng đau đớn, trên chân xuất hiện một vết thương.

Tuy nhiên, mọi người xung quanh rất đông. Ai có thể quan tâm đến anh ta bây giờ?

Ánh mắt của người thanh niên lộ ra vẻ tuyệt vọng, anh ta cảm thấy ý thức của mình nhanh chóng trở nên mờ mịt. . Ngôn Tình Cổ Đại

“Tôi sắp chết ở đây sao?” Người thanh niên lẩm bẩm.

Anh ta đã hẹn cô gái mình thích đi mua sắm, hôm nay anh ta còn chuẩn bị tỏ tình, nhưng chưa kịp làm gì thì những cây cột khổng lồ màu đen đổ xuống, rồi bầu trời trở nên tối sầm.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 246: C246: Thời kỳ đen tối



Cuộc sống tốt đẹp mà anh ta hằng mong ước giờ đây đã đột ngột kết thúc.

…...

Ngoài đường, một người phụ nữ trung niên ôm con husky đang nhanh chóng chạy về phía ngôi nhà.

Nhưng khi cô ta vừa chạy đã cảm thấy sợi dây trong tay đột nhiên trở nên cứng ngắc.

“Lại đây, nhanh lên, chúng ta về nhà!” Người phụ nữ trung niên lo lắng nói, đi đến bên cạnh con husky.

Nhưng khuôn mặt cô ta thay đổi ngay lập tức.

Nhờ có ánh sáng, cô ta có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của con husky, lúc này, con husky mà cô ta đã nuôi hai năm nhìn cô ta với ánh nhìn khát máu lóe lên trong mắt.

Vài giây sau, người phụ nữ trung niên ngã xuống, husky cắn sợi dây trên người, chui vào một con kênh bên cạnh, rồi biến mất ngay lập tức.

….…

Tại Đại học Thượng Hải, tất cả đèn trong phòng học đều được bật lên lúc này, nhưng bên ngoài trời tối đen như mực.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

“Chết tiệt! Điện thoại không dùng được, cũng không có tín hiệu, cái gì cũng không tìm được.”

“Cây cột khổng lồ màu đen là thứ gì? Tại sao ngay khi vừa xuất hiện bầu trời lại biến thành màu đen?”

“Tận thế đã tới rồi sao?”

…......

Nhiều tiếng bàn tán liên tục vang lên, vẻ mặt ai nấy đều hoảng hốt và sợ hãi.

Đây là nỗi sợ hãi về những điều chưa biết.

Đặc biệt là bóng tối, mọi người đều có một nỗi sợ hãi bóng tối tự nhiên trong lòng.

“Các em học sinh yên lặng, chúng tôi đang điều tra lý do của những thay đổi của thế giới bên ngoài! Điều quan trọng nhất là duy trì sự ổn định.” Các giáo viên tiếp tục duy trì trật tự trong mỗi lớp học.

Nhưng đây chỉ là số ít giáo viên, thậm chí có giáo viên đã rời khỏi trường học.

Trong thời kỳ đen tối này, họ còn có những người cần quan tâm hơn.

“Tận thế thực sự đến rồi!”

Những lời của giáo viên rõ ràng là không thể an ủi học sinh.

“Mẹ kiếp, nói cái gì vậy! Nếu mặt trời biến mất, trái đất không có lực hấp dẫn và ước tính sẽ trực tiếp bị quăng vào trong vũ trụ, hiện tại không có thay đổi gì ngoại trừ bầu trời tối đen, chứng tỏ mặt trời vẫn chưa biến mất.” Một người khác giận dữ nói.

Có thể vì sợ hãi mà anh ta nói rất to.

“Đúng vậy! Dự đoán là mặt trời vừa bị chặn lại!”

“Loại bỏ những cây cột kỳ lạ này, mặt trời sẽ xuất hiện!”

“Hiện tại binh khí nhiệt mạnh như vậy, hẳn là có thể làm được.”

…...

Những người khác dường như tìm thấy cảm giác an toàn cho bản thân, ồn ào nói chuyện.

Trong lớp học, Hạ Lâm và Chu San đầy sợ hãi.

“Sẽ tốt nếu nghe lời Tiểu Ngư.” Hạ Lâm không ngừng lẩm bẩm, trong lòng đầy tiếc nuối.

“Có người bị tấn công!”

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, bên ngoài đột nhiên náo động.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Lâm và Chu San kìm nén nỗi sợ hãi và rời khỏi lớp học.

Lúc này dưới lầu một có rất nhiều người đang di chuyển, ở vị trí của những người này, có một đôi mắt rất sáng màu lam.

“Meo!”

Một tiếng meo meo cực kỳ sắc bén vang lên, bên dưới đột nhiên vang lên một tiếng hét.

“Mọi người, cẩn thận! Bắt con mèo hoang này!”

Tiếng nói liên tục vang lên.

“Thực sự rất nguy hiểm.” Hạ Lâm và Chu San càng sợ hãi và hối hận.

“Líu lo!” Ngay khi hầu hết mọi người đang nhìn xuống, tiếng kêu của một con chim sắc bén đột nhiên vang lên, sau đó một con chim đen xuất hiện trên bầu trời.

Lúc này, con chim đen nhìn họ một cách hung dữ.

Ồ!

Nó bay với một tốc độ đáng kinh ngạc, đến trước mặt một người và trực tiếp chộp lấy bằng những móng vuốt sắc nhọn.

“Cặp mắt của tôi!”

Người đàn ông không thể tránh, khuôn mặt bị chộp lấy, ngay lập tức hét lên trong khi che mắt của mình, máu từ giữa các ngón tay của anh ta chảy ra.

“Aaaaa!!!”

Xung quanh có những tiếng la hét kinh hoàng, đặc biệt là Hạ Lâm.

Nam thanh niên bị thương chỉ cách cô ta vài mét, nam thanh niên kia cũng là bạn học trong lớp của bọn họ.

Một số bạn nam mạnh dạn bước tới và hợp sức để bắt con chim, nhưng người thanh niên rõ ràng đã bị mù.

Lúc này không thể gọi xe cấp cứu được.

“Líu lo líu lo!”

Một vài giây sau, đột nhiên có tiếng chim trong không khí, bảy tám con chim đang tấn công mọi người một lần nữa.

“Mau, mau trốn vào phòng học!” Cô giáo vội vàng nói.

Nhiều học sinh kinh hoàng chạy vào lớp sau đó đóng cửa sổ và cửa ra vào.

“Làm sao đây? Làm sao đây?”

“Những con vật này đang tấn công con người, đây có thực sự là tận thế?”

...

Nhìn những con chim cứ đập vào cửa sổ, học sinh trong lớp ai nấy đều kinh hãi.

Họ chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy?

...

Trong trường đại học còn ổn, toàn bộ đường phố Thượng Hải hoàn toàn hỗn loạn, ngoài ngân hàng đều là những người tới rút tiền, nhưng hiện tại thiết bị điện tử đã mất chức năng, hoàn toàn không rút được.

Sau đó, mọi người tràn vào những nơi khác, đặc biệt là siêu thị.

Vào thời điểm này, các siêu thị đang nhốn nháo, mọi người liên tục thu mua thức ăn.

Khi nói đến tận thế, thực phẩm chắc chắn là thứ quan trọng nhất. Có đồ ăn, lẩn trốn ở nhà chắc chắn sẽ tồn tại được một thời gian.

Lúc đầu, nhân viên siêu thị còn thu tiền, nhưng sau một thời gian, tất cả đều bắt đầu cướp đoạt.

Vào thời điểm này, ai còn muốn đi làm?

“Cái này của tôi!”

“Biến đi!”

Đôi khi, có những cuộc đánh nhau trong đám đông để giành lấy thức ăn.

...
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 247: C247: Thu thập vật tư 1



“Quang đoàn này là gì?” Một thanh niên đang trốn trong nhà, nhìn cảnh vật xa xăm qua cửa sổ, thì một quang đoàn đang run rẩy đột nhiên bay về phía anh ta.

“Đây là cái gì?” Thanh niên sửng sốt, trong lòng không giải thích được, trực tiếp bắt lấy quang đoàn.

“Lôi viêm quyết!” Đột nhiên, một công pháp hoàn chỉnh lọt vào tâm trí anh ta.

...

Một chú chó hoang đang tìm thức ăn bên cạnh một thùng rác ở một khu vực hẻo lánh ở Thượng Hải.

Đột nhiên, một quang đoàn đi đến bên cạnh con chó, bên trong quang đoàn có một tinh thạch hình khối màu tím.

Con chó hoang này nhìn thấy, trong mắt lóe lên tia h*m m**n, nuốt chửng nó một phát.

Bùm!

Trên người nó thoáng chốc có dấu vết dao động linh lực, dao động càng ngày càng lớn.

...

Những con dị thú liên tục xuất hiện, sự hung dữ trong cơ thể khiến chúng tấn công con người.

Các quang đoàn khác nhau trong cây cột khổng lồ màu đen cũng được con người hoặc dị thú thu được.

Thời kỳ đen tối đã bắt đầu!

Ở vùng ngoại ô phía đông của Thượng Hải, Diệp Tinh cấp tốc tinh luyện một viên tinh không thạch, nhanh chóng hoàn thành tất cả việc tinh luyện, tất cả không gian bên trong nó đã xuất hiện.

Hai mươi bảy nhẫn không gian, chiếc lớn nhất với 9900 mét khối không gian, vẫn chưa đạt đến một nửa của nhẫn không gian mà Diệp Tinh có được lần đầu tiên.

Còn lại có sáu chiếc 5.000-9.000 mét khối, mười hai chiếc 1.000-5.000 mét khối và số ít còn lại dưới 1.000 mét khối.

Nhìn mấy người vẫn đang tu luyện, Diệp Tinh bước vào nhà máy, khua tay phải, đột nhiên một lượng lớn thức ăn, nước uống, thuốc men và những thứ khác biến mất và bị Diệp Tinh hút vào trong nhẫn không gian.

Chỉ trong hơn hai mươi giây ngắn ngủi, tất cả chỗ đồ trong nhà máy đã được Diệp Tinh thu gom hết.

Sau đó Diệp Tinh đến khu nhà xưởng thứ hai và thu thập những thứ đã chuẩn bị từ lâu.

Một chiếc nhẫn không gian đã được lấp đầy, ngay sau đó vật tư của bảy căn xưởng có diện tích khổng lồ đều lọt vào nhẫn không gian của Diệp Tinh.

“Nhồi đủ mười tám chiếc nhẫn!” Diệp Tinh nhìn rất nhiều vật tư trong chiếc nhẫn, trong lòng vui mừng.

Thể tích của mười tám nhẫn không gian này là lớn nhất, thể tích của mười chiếc còn lại về cơ bản là dưới 1.000 mét khối.

Cất chiếc nhẫn không gian đi, Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Sau này, khi không thể tìm thấy bất kỳ thức ăn hoặc nước uống nào, những gì hắn có bây giờ có thể khiến bản thân, gia đình của mình và những người khác tồn tại vài chục năm!

Nhẫn không gian còn lại chưa đầy, Diệp Tinh cũng không định đi Thượng Hải cướp nữa, ngày tận thế cũng có đồ ăn, tới lúc đó khi bắt gặp sẽ tiếp tục thu vào nhẫn không gian.

Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Diệp Tinh nhìn lên bầu trời.

Thời gian vẫn là sau ba giờ chiều, nhưng toàn bộ bầu trời tối đen như mực, đặc biệt là vùng ngoại ô nơi đây không có đèn đường.

Ánh đèn le lói ở Thượng Hải phía xa.

Diệp Tinh biết rằng những ngọn đèn này sẽ không tồn tại được lâu, chúng sẽ ngày càng ít dần và không thể nào sáng lên không chút thương tiếc như bây giờ.

Điện sẽ trở thành một nguồn tài nguyên khan hiếm vào ngày tận thế đen tối, và nhiều phương pháp thu điện không thể sử dụng được.

“Có lẽ ở Thượng Hải bây giờ đã có nhiều dị thú lắm!” Diệp Tinh trong lòng thầm nói.

Chỉ cần những động vật có tài năng tốt hơn, sau khi cột khổng lồ màu đen xuất hiện, về cơ bản chúng sẽ nhanh chóng biến thành dị thú. Hơn nữa, những dị thú này vốn có thù địch với con người, dường như chấp niệm duy nhất trong lòng chúng chính là tấn công con người!

Điều này đã gây ra thương vong lớn cho những người chưa bao giờ gặp phải cuộc khủng hoảng như vậy, cùng với những vấn đề giữa con người với nhau, trong những ngày đầu của thời kỳ đen tối, số người chết trên toàn hành tinh đã lên đến con số đáng báo động.

Tuy nhiên, loài người dựa vào các phương pháp khác nhau của mình để vượt qua giai đoạn đầu, sau khi hoàn toàn thích ứng, dần dần hình thành một tình thế tương đồng với các dị thú.

Trong lòng nghĩ đến nhiều thứ khác nhau, Diệp Tinh lắc đầu, tâm trí ngưng tụ những suy nghĩ khác nhau.

Hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.

“Ta cũng muốn nâng cao thực lực!”

Hoàng cảnh cũng chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong, hắn vẫn đang ở giai đoạn sơ kỳ, còn khoảng cách rất lớn để tiến bộ.

Tuy nhiên, kiếp trước của Diệp Tinh chỉ ở giai đoạn sơ kỳ của hoàng cảnh, thậm chí còn chưa đạt đến giai đoạn trung kỳ.

Linh lực yêu cầu của mỗi hoàng cảnh nhỏ trong Hoàng cảnh đã đạt đến con số đáng kinh ngạc, một hoàng cảnh nhỏ vượt qua linh lực cần thiết để tu luyện trong toàn bộ Hoàng cảnh. . ngôn tình hay

Đương nhiên, cho dù bây giờ Diệp Tinh hấp thu linh lực, hắn cũng không dám hấp thu bừa bãi.

Bởi vì hắn không có kinh nghiệm, việc hấp thụ ngẫu nhiên có khả năng gây ra một số ảnh hưởng cho cơ thể.

Linh lực giống năng lượng tử tinh rất ôn hòa và không gây hại cho cơ thể con người, nhưng linh lực trong linh thạch bình thường rất hung bạo.

Với một cái khua tay phải của mình, một viên linh thạch xuất hiện trong tay Diệp Tinh, hắn ngồi khoanh chân và bắt đầu hấp thụ một cách nhanh chóng.

...

Thời gian trôi qua, vài phút qua đi nhanh chóng.

Đột nhiên, Thư Lạc Y đang ngồi khoanh chân đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn.

Thấy vậy, Diệp Tinh đứng lên, cười hỏi: “Sao rồi?”

“Ông chủ, hạt giống linh lực trong cơ thể tôi đã được ngưng tụ thành công!” Vẻ mặt Thư Lạc Y đầy kinh ngạc!

Anh ta chắc chắn cảm nhận được linh lực trong hư không và những thay đổi của chính mình.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 248: C248: Thu thập vật tư 2



Diệp Tinh nhìn Thư Lạc Y, cười gật đầu nói: “Không tệ.”

Thư Lạc Y là một trong mười cao thủ hàng đầu của Hoa Hạ trong ngày tận thế đen tối của kiếp trước, tài năng đương nhiên không cần phải nói.

Cảm nhận được linh lực là rất bình thường, cùng với linh thạch, Thư Lạc Y tự nhiên sẽ nhanh chóng ngưng tụ ra hạt giống linh lực.

Sau khi tái sinh, Diệp Tinh không có linh thạch, hấp thu linh lực trong không khí, nên chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể ngưng tụ thành công hạt giống linh lực.

“Ông chủ, tôi không biết báo đáp công lao to lớn của cậu như thế nào. Dù sau này có làm gì đi chăng nữa, cậu hãy cứ ra lệnh!” Thư Lạc Y nhìn Diệp Tinh rồi nghiêm nghị nói.

Em gái của anh ta đã được Diệp Tinh chữa khỏi và hiện cô bé đang ở Tây An. Bây giờ anh ta đang tu luyện công pháp, tài nguyên cũng do Diệp Tinh cho.

Nếu không có Diệp Tinh, chắc hẳn anh ta đang sống lay lắt trong ngày tận thế đen tối bất ngờ ập đến cùng với người em gái ngốc nghếch bây giờ, còn không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa.

“Anh Diệp, còn tôi.” Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên, và Lân Pha bước đến.

Anh ta nhìn Diệp Tinh và nói với vẻ biết ơn: “Anh Diệp, sau này anh sẽ là ông chủ của tôi, anh bảo tôi đánh ai thì tôi sẽ đánh người đó!”

Diệp Tinh cười hỏi: “Hạt giống linh lực của cậu cũng ngưng tụ thành công rồi sao?”

“Vâng!” Lân Pha gật đầu, ánh mắt đầy phấn khích.

Anh ta luôn muốn trở thành cao thủ võ lâm, hiện tại đã ngưng tụ ra hạt giống linh lực, anh ta biết rằng khi hạt giống linh lực được hấp thu, thực lực của anh ta sẽ càng ngày càng mạnh!

Chẳng bao lâu, ba người Tần Phong, Dương Thu và Vương Tam Đại cũng thành công trong việc ngưng tụ những hạt giống linh lực.

Trên thực tế, nếu người nào năng lực kém dù cố gắng một tháng cũng không nhất định sẽ ngưng tụ ra hạt giống linh lực, nhưng mấy người trước mắt đều là cường giả ở kiếp trước, đứng hàng đầu trong tu luyện, đương nhiên năng khiếu không cần phải nói rồi.

“Anh Diệp, sau này cũng sẽ gọi cậu là anh Diệp, có chuyện gì cứ phân phó!” Tần Phong cùng Dương Thu trịnh trọng nói.

Bây giờ họ có cơ hội ở đây hoàn toàn là nhờ Diệp Tinh.

“Tôi vẫn nghĩ gọi là ông chủ sẽ dễ dàng hơn.” Vương Tam Đại cười nói.

Diệp Tinh mỉm cười và nói: “Tên gọi chỉ là một cách xưng hô thôi.”

Hắn lấy ra năm chiếc nhẫn không gian và nói, “Đây là nhẫn không gian, bên trong chứa thức ăn, nước uống, v.v., cũng như một số loại dược thảo, linh thạch và một số binh khí để tu luyện.”

Đây là một chiếc nhẫn không gian có thể tích khoảng 1.000 mét khối, Diệp Tinh đã lấy một số thức ăn và linh thạch rồi đặt chúng vào đó.

So với cơ thể của Diệp Tinh bây giờ, đây chỉ là một phần nhỏ.

“Chà! Nhẫn không gian! Một bảo vật chỉ có thể thấy trong tưởng tượng!” Thư Lạc Y, Lân Pha và những người khác nhận lấy, trên mặt họ lộ rõ vẻ phấn khích.

“Hả? Còn có áo giáp?” Họ đều lấy ra một bộ áo giáp.

Diệp Tinh cười nói: “Mọi người hiện tại thực lực còn quá yếu, nhưng mặc áo giáp quá thu hút ánh nhìn của người khác, hiện tại cũng không cần mặc.”

Bây giờ đi ra ngoài mặc một bộ áo giáp kỳ dị chói mắt, đây không phải là nói cho người khác biết mình khác biệt, mau đến để ý tới mình đi.

Đây rõ ràng không phải là việc khôn ngoan.

Mặc dù Diệp Tinh không sợ phiền phức, nhưng tốt hơn hết là nên tránh những rắc rối như vậy.

Này tận thế đen tối, trầm lắng là cách để tồn tại.

Mấy người Vương Tam Đại đều gật đầu, rồi nhận lại sau khi mặc thử, họ liên tục lấy bảo vật ra rồi lấy về, vẻ mặt đầy phấn khích.

Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, không quan tâm những người khác.

Sau khi hấp thụ năng lượng tử tinh, linh lực của Lâm Tiểu Ngư dao động càng ngày càng mạnh.

Hai giờ trôi qua nhanh chóng.

Bùm!

Đột nhiên, một luồng hơi lạnh ập đến, trên mặt đất xuất hiện một vệt sương trắng xung quanh Lâm Tiểu Ngư.

“Vương cảnh?” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, hai mắt sáng lên.

Lâm Tiểu Ngư trực tiếp đột phá đến vương cảnh!

Sử dụng năng lượng tử tinh, có thể nhanh chóng đạt đến đỉnh phong của trạng thái cảnh giới thức tỉnh mà không cần ngưng tụ hạt giống linh lực, sau khi đạt đến trạng thái này chỉ cần vài giây là có thể ngưng tụ hạt giống linh lực.

Với một chút sáng suốt, có thể đột phá đến vương cảnh.

Sau khi những sương giá này xuất hiện, Lâm Tiểu Ngư cũng mở mắt ra.

Có một chút lạnh trên cơ thể cô, dường như không thể tiếp cận được.

Nhưng cô nhìn Diệp Tinh, trên khuôn mặt đột nhiên nở một nụ cười quen thuộc, nói: “Diệp Tinh, em đã đạt đến vương cảnh rồi!”

Cô nắm chặt tay phải, một băng tinh nhanh chóng ngưng tụ trong tay.

“Xin chúc mừng.” Diệp Tinh mỉm cười.

Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo quen thuộc của người con gái trước mặt, nhưng hoàn toàn khác với kiếp trước, nở nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt Diệp Tinh cũng nở một nụ cười.

“Đây là Vương cảnh sao!”

Thư Lạc Y và những người khác nhìn băng tinh trong tay Lâm Tiểu Ngư, trong mắt có chút ngưỡng mộ.

Nhưng bọn họ cũng biết chỉ có một viên năng lượng tử tinh, Diệp Tinh nhất định sẽ đưa cho Lâm Tiểu Ngư.

Cho dù không có cũng không cảm thấy ghen tị, chỉ cần tiếp tục hấp thu linh thạch để tu luyện, trong tương lai nhất định sẽ đạt tới!

Trong hai giờ trôi qua, một số người trong số họ cũng đang hấp thụ linh lực, thực lực của họ đã tăng lên đến một mức độ nhất định.

“Đi thôi! Bây giờ chúng ta tiến về Tây An!” Diệp Tinh nhìn về một hướng.

“Vâng!” Lâm Tiểu Ngư và những người khác gật đầu.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 249: C249: Tiến về tây an



Gia đình của họ hiện đang ở Tây An!

“Bảy người, tôi, Tiểu Ngư, Tần Phong, Dương Thu ngồi một chiếc xe ô tô. Ba người Lạc Y, Vương Tam Đại, Lân Pha ngồi trên một xe! Nếu có nguy hiểm, lập tức kêu cứu!” Diệp Tinh trịnh trọng nói.

“Được rồi!” Những người khác gật đầu.

Nhất định xe chạy nhanh gấp nhiều lần so với đi bộ.

Hai chiếc xe đã chuẩn bị từ lâu, xuất phát lao nhanh vào bóng tối.

...

“Bang!” Mới vừa lái xe về phía trước hơn mười phút, đột nhiên vang lên một tiếng va chạm.

Hai chiếc xe nhanh chóng dừng lại, một đôi mắt đỏ rực xuất hiện trước mặt chiếc xe của ba người Vương Tam Đại, lúc này đang va vào xe.

“Đây là một con thỏ?” Vương Tam Đại nhìn con thỏ hung tợn này, trong lòng tê dại.

Con thỏ này rõ ràng chính là dị thú mà Diệp Tinh đã nói trước đó, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi sởn tóc gáy.

“Hừ! Chỉ là một con thỏ thôi, tôi đã tu luyện rồi, còn có binh khí, không thể để ông chủ ra tay được?” Do dự một lúc, Vương Tam Đại hoàn toàn dập tắt sự rụt rè trong lòng.

Anh ta nắm tay phải của mình, và một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện trong tay.

Mở cửa xe, Vương Tam Đại trực tiếp xuống xe.

“Anh Diệp nói rằng các loài động vật trong ngày tận thế đen tối sẽ trải qua một số đột biến và rất hung dữ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chiến đấu!” Lân Pha cũng bước ra khỏi xe và hạ thấp giọng.

Thư Lạc Y không nói nhiều, cầm vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn con thỏ.

“Xèo xèo!”

Một âm thanh sắc bén vang lên, con thỏ hét lên khi có người xuất hiện.

Ồ!

Thư Lạc Y chém chiến đao trong tay, lướt qua chính xác cơ thể con thỏ, đột nhiên, cơ thể con thỏ dễ dàng bị chia thành hai nửa.

“Tiếp tục tiến lên!” Sau đó, bốn người Diệp Tinh cũng đi ra, nhìn thấy con thỏ đột biến này bị giết, trực tiếp nói.

...

Trong đêm tối, chỉ có ánh đèn xe trước mặt sáng lên, nhưng chúng cũng không ngừng thu hút một số dị thú xung quanh đến tấn công.

Đối mặt với những con dị thú này, Vương Tam Đại liên tục ra tay, kinh nghiệm chiến đấu của họ tăng lên nhanh chóng.

“Ầm ầm!”

Khi đến một khu vực, đột nhiên trên bầu trời có một tiếng sấm vang dội.

“Ồ!”

Ngay sau đó, mưa như trút nước, mưa như thác đổ, mưa to đến mức cả cần gạt nước phía trước xe cũng bị va đập mạnh không thể di chuyển được.

Xe phía trước của Lân Pha dừng lại, xe phía sau Diệp Tinh cũng dừng theo.

“Anh Diệp, trời mưa to quá, bây giờ nhìn đường rất khó khăn.” Lân Pha cầm ô bước tới.

Mưa tát vào ô và dường như có thể bóp nát chiếc ô bất cứ lúc nào.

“Bên cạnh có một căn nhà, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi đi?”

Diệp Tinh gật đầu nhìn cơn mưa nặng hạt.

Ngày tận thế đen tối ập đến, mặc dù mặt trời không biến mất nhưng bị cột khổng lồ màu đen chặn lại, nhiệt độ toàn bộ trái đất giảm xuống nhanh chóng trong thời gian ngắn, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến mưa lớn xảy ra ở nhiều nơi.

Cả bảy người xuống xe rồi đi bộ sang một bên.

Có một ngôi nhà ở đó, không biết ai đã xây một biệt thự nhỏ ở đây.

“Hả? Cửa của biệt thự này bị hỏng rồi.” Tần Phong nhìn cánh cửa rõ ràng bị hỏng, liền đẩy ra.

...

“Rào rào!”

Mưa xối xả bên ngoài không ngừng rơi, nhưng trong biệt thự lại là một cảnh tượng khác.

Trong biệt thự lúc này có mười người, cả mười người dường như đều ở độ tuổi hai mươi, trong đó rõ ràng có một người đứng đầu.

Đó là một thanh niên bình thường với chiến đao trên tay, phía sau cậu ta là một cô gái xinh đẹp đang xoa bóp vai.

Vài người ngồi bên cạnh, nhìn người thanh niên bình thường, trong mắt có một chút kính nể, một chút sợ hãi và một chút ghen tị.

Mười người rõ ràng có chút máu trong người, nhìn qua họ dường như đã trải qua một vài trận chiến.

Trương Mặc lúc này rất tự hào, cảm giác được đôi tay vô song mềm mại trên vai xoa bóp, trong lòng càng thêm sảng khoái.

Những người này đều là sinh viên năm cuối, tháng 10 sẽ có đợt thực tập trong trường nên họ chuẩn bị ra ngoài vui chơi một chút.

Bất ngờ thay, cây cột khổng lồ màu đen từ trên trời rơi xuống khi đang chơi đùa, cả trái đất trực tiếp chìm vào bóng tối.

Ngoài ra, một số con dị thú cũng bất ngờ xuất hiện và tấn công họ một cách điên cuồng.

Ban đầu, Trương Mặc và những người khác gồm hơn 20 người, nhưng dưới sự tấn công của dị thú, hơn một nửa trong số họ đã chết.

Những người còn lại nhanh chóng chạy trốn, Trương Mặc cũng đang chạy trốn, không ngờ trong một bụi cây ẩn hiện có ba quang đoàn (cụm ánh sáng), đó là công pháp, linh thạch và chiến đao.

Đây giống như một kho báu may rủi kỳ lạ xuất hiện trong thần thoại.

Với quang đoàn này, Trương Mặc cố gắng tu luyện và đột nhiên thật sự thành công, ngưng tụ hạt giống linh lực trong cơ thể, dùng linh thạch thì thực lực của cậu ta đã được nâng lên rất nhiều. Sau đó cậu ta quay lại và tìm thấy những học sinh khác đang lẩn trốn.

Dưới sự tấn công của chiến đao, những con dị thú không hề có chút phản kháng nào, cơ thể của chúng dễ dàng bị phân tách thành hai mảnh.

Mà cậu ta cũng trở thành thủ lĩnh của tất cả các bạn cùng lớp.
 
Back
Top