Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 40



Đầu tiên, cô vào mua hai cái bát sứ — loại đáy rộng, dùng để đựng thức ăn. Sau đó là năm cái thìa inox, vì Tri Ý cũng đã đến tuổi phải tập ăn cơm một mình rồi, những thứ này dùng rất hợp. Tiện thể, cô lấy thêm một cái xẻng, một cái muôi lọc, rồi hai cái lọ nhỏ để đựng dầu ăn hay gia vị — lần trước đã mua hai cái, giờ bổ sung cho đủ bộ.

Nước tương, giấm thì để khi về ghé cửa hàng thị trấn mua sau, mang từ xa về vừa bất tiện vừa dễ đổ.

Nhớ ra chuyện ánh sáng trong nhà, cô lại chọn một cái đèn dầu và một bình dầu hỏa. Mấy hôm trước, trời vừa sập tối là trong nhà đã tối như hũ nút, không có đèn thì đúng là không xong.

Suy đi tính lại, cô bấm bụng mua luôn một chiếc đèn pin. Bốn đồng rưỡi, đúng là đau lòng, nhưng nghĩ tới lỡ đêm hôm có chuyện gấp, có cái mà dùng cũng yên tâm hơn. Bình thường không bật thì cũng dùng được cả năm trời.

Sau đó, cô ghé sang quầy đồ dùng cá nhân, lấy năm cái khăn mặt, một lọ kem dưỡng da rẻ tiền cho mùa khô, bàn chải đánh răng cho từng đứa một cái, rồi một tuýp kem đánh răng loại to — cả nhà dùng chung cũng được.

Dạo này nhà chẳng ai đánh răng, mùi miệng ám đầy trong không khí, cô chịu không nổi. Dù có súc miệng bao nhiêu lần thì vẫn thấy bẩn bẩn sao đó.

Xong xuôi mấy món lặt vặt, cô bước sang quầy vải.

Quần áo của mẹ con cô đều là vá chằng vá đụp, có cái mặc từ mấy năm trước tới giờ, nhìn đến phát thương. Trước đó, ông chủ Kiều có cho không ít phiếu vải, hôm nay cô quyết định dùng luôn, mua vải về may đồ mới cho tụi nhỏ.

Dù gì cũng không biết lũ người nhà họ Hứa có còn vác mặt tới nữa không, lỡ đâu lại thó được gì thì cũng khỏi tiếc — tốt nhất là mặc hết lên người, khỏi bị trộm.

Mà dạo này khí trời cũng lạ, có vẻ sắp mưa bão, sau đó chắc sẽ lạnh đột ngột. Không chuẩn bị trước, lũ trẻ mà bị cảm thì khổ. Đời trước, chính vì sốt cao mà Hứa Tri Tình mới...

Liễu Vân Sương siết chặt tay, không thể để chuyện đó lặp lại lần nữa!

Trong tiệm vải chủ yếu là màu tối — đen, xám, xanh than. Nhưng có vài khúc vải hoa, nhìn vào đã thấy ưa mắt.

Cô tiến tới hỏi:
"Đồng chí, tôi muốn xem tấm vải hoa kia được không?"

Cô nhân viên bán hàng đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, vẻ mặt khinh khỉnh, miễn cưỡng đáp:
"Loại nào?"

"Cái có nền trắng, hoa nhỏ màu xanh nhạt ấy."

Người bán hàng miễn cưỡng rút tấm vải ra, giọng thản nhiên như thể không thèm bán cũng chẳng sao:
"Bốn hào một thước, xem kỹ rồi hãy mua."

Cái giọng y như ngầm nói: “Đừng có làm tốn thời gian của tôi nếu không định mua!”

Vải cotton, sờ vào mềm mịn, mát tay. Màu nền trắng điểm những chùm hoa li ti màu xanh dịu, nhìn mộc mạc mà vẫn xinh đẹp — rất hợp với Hứa Tri Tình.

Liễu Vân Sương không nghĩ ngợi nhiều:
"Được, lấy cho tôi ba thước."

Nghe cô thực sự muốn mua, cô nhân viên bán hàng liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi lạ lạ, như thể vừa khinh thường vừa ngạc nhiên.

Thái độ thì vẫn chua chát như cũ, nhưng dù gì cũng lôi thước ra đo vải cho cô.

Liễu Vân Sương không để bụng. Giờ là thời kỳ vật tư khan hiếm, hàng hóa chẳng lo không bán được. Cái kiểu nhân viên đứng sau quầy kênh kiệu coi trời bằng vung này, cô đã thấy nhiều.

Gần như tất cả nhân viên cửa hàng bách hóa đều có chung một cái thói: tưởng như mình cao quý hơn người, chỉ vì được đứng sau quầy phát phiếu bán hàng.

Cô vẫn ôn tồn nói:
"Đồng chí, tôi còn muốn xem vải cotton màu xanh lam đậm với cả vải xanh đen kia nữa."

Có lẽ thấy cô khách này ăn nói lễ độ, lại không làm ầm ỹ, nên thái độ cô nhân viên cũng dịu xuống một chút. Thêm một người khác lại gần giúp lấy vải.

Loại vải trơn mà Liễu Vân Sương chọn có giá ba hào một thước, so với vải hoa thì rẻ hơn. Cô lấy mười thước vải xanh đen – loại có pha thêm sợi tổng hợp, sờ vào thấy mát tay và chắc chắn.

Rồi cô chọn thêm tám thước vải cotton xanh lam đậm, cộng với ba mét vải kẻ sọc để may rèm cửa sổ. Loại này tính theo mét, giá năm hào, chất vải khá thô, may quần áo thì không hợp nhưng làm rèm là vừa vặn.

Nhà cô hiện giờ ngay cả tấm rèm che cửa sổ cũng không có, buổi tối ngủ luôn thấy bất an. Đã đến đây rồi thì tiện thể mua luôn cho đủ.

Rồi cô mua thêm một cân chỉ đen, một cân chỉ trắng. Thời buổi này, chỉ không cuộn sẵn, người ta bán theo cân, mang về nhà phải tự quấn lại từng cuộn nhỏ mới dùng được. Vải có rồi thì chỉ cũng phải đủ, tránh cho sau này phải quay lại.

Tiếp đó là mấy món lặt vặt: kim khâu đủ cỡ, đê kim, mấy thứ cơ bản cho việc may vá trong nhà.

Mua xong mấy thứ cần cho may mặc, cô lại quay sang hàng nhu yếu phẩm: nửa cân đường đỏ, hai lọ hoa quả đóng hộp, một cân bánh quy, một cân kẹo mè – toàn là thứ mấy đứa nhỏ nhà cô chưa từng nếm qua.

Cô nghĩ, cũng nên để tụi nhỏ có chút ngọt ngào trong miệng, sống thế này mãi cũng không được.

Sắp rời đi, cô thấy gian hàng bên cạnh có bán cốc tráng men. Trước giờ trong nhà chỉ dùng bát uống nước, lần này mua luôn cho đủ. Cô lấy ba cái cỡ vừa, một cái nhỏ – cái nhỏ dành cho Tri Ý.

Chuyến đi lần này, có thể nói là thu hoạch đầy tay.

Chó con trong túi lâu lâu lại cất tiếng kêu khe khẽ, chắc đói bụng rồi. Trước đó lão Ngô đã dặn, chó còn nhỏ, phải cho ăn bột ngô, vài ngày sau mới được ăn thứ khác.

Chỉ là, trong nhà cô không có bột ngô.

Nhưng nhớ lại trên đường về sẽ đi ngang kho lương thực, cô liền quyết định ghé vào mua luôn năm cân.

Hôm nay đúng là một ngày thu hoạch lớn, tâm trạng cô nhẹ nhàng đến mức buột miệng ngân nga một khúc ca cũ từ hồi còn đi học.

Chỉ có điều... giờ đã gần trưa, mà từ sáng sớm ra khỏi nhà đến giờ, bụng vẫn chưa có gì bỏ vào. Nhưng cô lại không dám ăn ngoài. Thời đại này đâu phải chỉ có tiền là đủ, không có phiếu thì cũng chẳng mua nổi cái bánh bao.

Cô bước nhanh hơn, trong lòng chỉ mong mau về đến nhà.

Cuối cùng, sau bao lần dừng nghỉ giữa đường, cô cũng về tới đội sản xuất Hồng Tinh. Quãng đường vừa xa vừa phải cõng một đống đồ, người cũng mệt rã rời – may mà cô vẫn còn trẻ, sức còn chịu được.

Từ xa đã thấy Tri Tình đang dắt tay Tri Ý, cả hai chị em ngồi xổm ở cửa.

Trái tim Liễu Vân Sương đập mạnh, vội vàng bước nhanh hơn.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 41



Nhà cô nằm gần cánh đồng, trước cửa có một khoảng đất trống khá rộng. Cỏ dại mọc cao tới đầu gối, từ khi dọn về, cô còn chưa có thời gian dọn dẹp lại.

"Tri Tình! Tri Ý!" – cô cất tiếng gọi, lòng ngổn ngang.

Nghe thấy tiếng mẹ, hai cô bé vội quay lại.

"Mẹ! Mẹ về rồi ạ?" – Hứa Tri Tình kéo tay em chạy lại, trong tay còn cầm một cái giỏ nhỏ.

"Tri Tình, sao hai đứa lại ở ngoài này? Có chuyện gì à?" – Giọng cô hơi gấp, trong lòng đầy lo lắng.

Tri Tình nhanh chóng hiểu được sự căng thẳng của mẹ, vội đáp:

"Mẹ, không có gì đâu ạ. Con thấy ngoài cửa mọc nhiều rau sam, nên dắt Tri Ý ra hái một ít. Bọn con không đi xa đâu, chỉ loanh quanh ngay đây thôi. Mẹ xem này, non lắm!"

Vừa nói, cô bé vừa giơ giỏ rau ra khoe.

Liễu Vân Sương thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao là tốt rồi. Mẹ cứ lo bọn họ lại đến quấy phá nữa. Thôi nào, vào nhà đã."

"Vâng ạ!" – Tri Tình tươi cười gật đầu, biết mẹ lo cho ba chị em nên càng thấy vui.

Vào đến nhà, cô bé còn hiểu chuyện lấy nước cho mẹ rửa tay.

May mà sáng sớm cô đã lấy đầy nước vào chum, giờ nước vẫn còn ấm, rửa tay rất vừa.

"Mẹ, cái gì đang kêu vậy ạ?" – Hứa Tri Lễ là người đầu tiên nhận ra có gì khác lạ, tò mò hỏi.

Liễu Vân Sương giật mình, suýt nữa thì quên mất.

"À... suýt chút nữa mẹ quên. Hôm nay mẹ đi đường, nhặt được một con chó nhỏ ở ven đường. Mẹ thấy tội quá nên mang về."

Cô không thể nói thật – chó con này là mua ở chợ đen. Loại chuyện đó nếu bị lộ ra thì cũng chẳng hay ho gì. Nói là nhặt được, thì dù ai có nghi ngờ cũng không thể bắt bẻ.

"Chó con á?!" – ba đứa nhỏ đồng thanh kêu lên, mắt sáng rỡ.

Không khí trong nhà thoắt cái như có sinh khí hẳn lên.

Ba chị em vây quanh con chó con, khuôn mặt đầy vẻ tò mò và vui sướng. Nhìn thấy sự háo hức của bọn trẻ, Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng mở nắp chiếc lồng đan bằng cỏ khô, cẩn thận bế con chó nhỏ ra, đặt xuống nền đất.

Có thể vì mới tới chỗ lạ, chú chó con thu mình lại, run rẩy khe khẽ, hai mắt láo liên cảnh giác.

"Mẹ ơi, là chó thật này, đáng yêu quá!" Hứa Tri Ý reo lên.

"Tri Lễ, đừng sờ vào nó vội, để nó làm quen với nơi này đã." Liễu Vân Sương nhắc nhở.

"Vâng ạ, con không đụng vào đâu. Con ngồi đây nhìn một chút thôi!" Tri Lễ ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi con vật nhỏ.

Nhân lúc ba đứa trẻ đang bận rộn với niềm vui mới, Liễu Vân Sương lặng lẽ lui vào sân sau. Ở góc tường vẫn còn một mảnh vò sành vỡ từ lâu, cô đem đi rửa sạch, sau đó đổ một ít nước Linh tuyền quý giá vào.

“Cho nó uống chút nước, đỡ sợ hơn,” cô lẩm bẩm.

Vừa mới đưa sát miệng, chú chó con như có linh tính, lập tức l**m láp liên hồi, cổ họng phát ra những tiếng ừng ực nhỏ.

Xong việc, cô quay vào bếp. Hứa Tri Tình đã chuẩn bị xong bữa tối—một nồi cháo khoai lang nấu loãng với gạo, nóng hổi, thơm mùi ngô và củ.

Không có gì để đựng thức ăn cho chó, chiếc vò sành kia cũng đã ọp ẹp chẳng giữ được bao lâu. Sau một hồi do dự, Liễu Vân Sương cắn răng lấy ra một cái bát trong nhà, múc một ít cháo trộn bột ngô cho chó con ăn.

“Trong nhà thì là người nhà, cho ăn như vậy cũng không thiệt,” cô tự an ủi mình.

Bát đặt xuống, cô gọi: "Được rồi, đừng nghịch nữa. Mau rửa tay, dọn dẹp rồi ăn cơm!"

"Vâng ạ!" Ba đứa trẻ tuy vẫn mê mẩn con chó, nhưng rất nghe lời. Hứa Tri Tình đi lấy cơm, Hứa Tri Lễ chạy đi rửa tay, không quên kéo cả em gái theo.

Liễu Vân Sương nhìn cảnh ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi. Con trai giờ cũng biết đỡ đần, học theo chị cả chăm sóc em út—cả ba đứa đang dần trưởng thành, khiến cô có thêm động lực.

Cô bế con chó nhỏ vào trong nhà chính. Nó vừa ăn vừa vẫy đuôi khe khẽ. Vì quá bé, chưa đứng vững nên cô phải giữ bát cho nó. May mà lượng cháo vừa phải, không lo đổ ra ngoài.

"Mẹ, hôm nay mẹ dậy sớm thế, chắc là mệt lắm hả mẹ?" Hứa Tri Tình vừa ăn vừa gắp cho cô một đũa rau sam đã trụng, trộn nhẹ, vị thanh và mát.

"Cũng bình thường thôi, con ở nhà cũng đâu có nhàn hạ gì." Liễu Vân Sương cười cười, ánh mắt dịu dàng.

Cô biết rõ, xe củi hôm qua là con gái dỡ hết, cành liễu chất đầy góc sân cũng do một tay con bé xếp. Còn phải lo nấu nướng, chăm em.

"Mẹ, con không thấy vất vả đâu ạ. Đây là việc con nên làm mà." Hứa Tri Tình trả lời chắc nịch.

"Mẹ, con cũng khỏi đau mông rồi! Ngày mai con giúp mẹ làm việc nha!" Hứa Tri Lễ không chịu kém cạnh, chen vào. Vết thương của cậu nhóc quả thật đã đóng vảy, không còn đau nhức nữa. Có lẽ là do sức đề kháng của trẻ con tốt, lại thêm nước Linh tuyền mỗi ngày, nên hồi phục rất nhanh.

"Ừ, con mau khỏe hẳn đi. Sau này lúc mẹ không có nhà, phải giúp chị trông Tri Ý, biết chưa?"

"Con biết rồi ạ!" Tri Lễ gật đầu như trống bỏi.

Sau bữa ăn, Liễu Vân Sương bắt đầu lôi ra từng món đồ đã mua trong chuyến đi. Ba đứa trẻ mở tròn mắt nhìn, ngỡ ngàng như thể vừa phát hiện kho báu.

"Được rồi, đừng nhìn chằm chằm nữa. Mỗi đứa một cái bánh quy, kẹo mạch nha hai cái. Răng của Tri Ý còn yếu, mẹ đổi kẹo thành bánh quy cho con nhé. Nhớ, ai ăn phần nấy, không được giành nhau."

Dù vừa ăn xong, nhưng ba đứa trẻ vẫn không cưỡng nổi sức hấp dẫn của đồ ăn vặt. Cả ba ôm khư khư phần của mình, ăn chậm rãi từng miếng như đang thưởng thức của quý.

"Mẹ ơi, bánh quy ngon thật đấy ạ! Không trách sao trước kia cô út cứ sai con xin bà nội tiền mua cho cô ấy."

Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Tình nhắc đến gia đình cũ một cách thản nhiên như vậy. Liễu Vân Sương liếc nhìn con bé, thấy nét mặt con bình lặng như nước, không chút oán hận hay đau buồn.

"Chị cả, lúc đó họ có cho chị ăn không?" Hứa Tri Lễ hỏi.

"Không. Mỗi lần chị làm việc, họ ăn trước mặt chị. Nếu chị nhìn, bà nội sẽ mắng là tham ăn, còn đánh nữa. Sau này, chị không dám nhìn nữa luôn."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 42



Giọng con bé nhẹ như không, như thể kể chuyện của ai khác. Mà con bé mới chỉ mười tuổi đầu! Liễu Vân Sương nghe mà tim quặn thắt.

"Em thì được ăn một lần. Hứa Tri Vi đang ăn bánh quy, thấy em lại gần liền bẻ cho em một nửa. Nhưng bị cô út thấy. Cô ấy kéo chị ấy vào phòng, rồi hỏi em tại sao lại giành bánh của chị."

Nghe tới đây, mắt Liễu Vân Sương đã rưng rưng. Lũ người đó đúng là chẳng có một chút lương tâm!

"Sao lúc đó các con không nói với mẹ?"

"Bà nội không cho nói. Nói ra là khỏi được ăn cơm luôn."

"Bà già ấy... thật sự là ác độc đến tận xương!" Cô nghiến răng. "Các con yên tâm, sau này chúng ta sẽ sống cho ra hồn. Kiếm được nhiều tiền, ngày nào cũng có bánh quy ăn!"

"Vâng ạ!" Ba đứa trẻ đồng thanh, mắt sáng lấp lánh như sao trời.

Hai đứa lớn nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh sùng bái, như thể mẹ chúng là một vị anh hùng vừa trở về sau trận chiến oanh liệt.

Sau bữa cơm, Liễu Vân Sương bảo con gái lớn mang cái vại cỡ vừa đặt ngoài sân vào nhà. Chỗ bột ngô cùng mấy món đồ ăn khô cô mới mua đều phải được cất giữ cẩn thận. Trước kia cô đã chia sẵn mấy cân gạo, cho vào trong tủ bếp, nhưng xem ra để trong vại vẫn an toàn hơn.

Cô nghĩ ngợi một lát, thấy nhà vẫn cần mua thêm vài cái khóa để phòng ngừa trộm cắp. Trong tay cô vẫn còn mấy phiếu công nghiệp, nếu ở cửa hàng trong xã không có thì mai mốt lên trấn xem thử.

Giờ trưa, người trong đội sản xuất đều tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng Liễu Vân Sương thì không nằm xuống. Đợi trời dịu nắng một chút, cô ngồi bên cửa sổ, tay thoăn thoắt đan giỏ. Hứa Tri Tình thấy vậy, cũng đem hai cái giỏ mà trước đó cô đã đan ra, xếp thành hàng. Cộng thêm vài cái đan sẵn, tổng cộng cũng được ba cái rồi.

"Mẹ ơi, mấy cái này cũng dùng để trồng rau à?" Hứa Tri Tình tò mò hỏi.

"Ừ, đợi thêm vài hôm nữa, rau ngoài vườn lớn lên, mình sẽ chuyển một ít sang trồng vào đây. Với lại, phiên chợ lớn tới ở trấn Thanh Dương, mẹ tính mua thêm ít hành." Cô trả lời, ánh mắt nhìn ra khoảng đất trống phía trước, nơi rau đang nhú lên những mầm xanh non mơn mởn.

Liễu Vân Sương thầm nghĩ, nếu mình tưới thêm nước Linh tuyền, rau sẽ lớn nhanh hơn. Nhưng việc này chỉ có cô mới làm được, chẳng thể để người ngoài biết được bí mật ấy.

Hứa Tri Tình cũng không chịu ngồi yên. Tay nghề cô nhóc giờ đã khá hơn nhiều, cũng có thể đan được đáy giỏ đều tay. Hai mẹ con vừa làm vừa nói chuyện rì rầm, tiếng cười khe khẽ vang lên đầy ấm cúng. Hứa Tri Lễ sau đó cũng nhập hội, đứng bên cạnh phụ mẹ và chị. Còn Hứa Tri Ý thì vẫn đang ngủ, mấy người chẳng dám nói to, sợ em bé giật mình tỉnh giấc.

Từ khi xuyên đến đây, Liễu Vân Sương chưa từng có khoảnh khắc yên bình nào như vậy. Cô bỗng cảm thấy mãn nguyện lạ thường, như thể những ngày đen tối trước kia đều tan biến theo cơn gió.

Buổi chiều, cô đan được thêm hai cái giỏ, Hứa Tri Tình cũng hoàn thành được một cái. Mỏi lưng tê vai, cô đứng dậy xoay người, giãn gân cốt cho đỡ nhức.

Hứa Tri Tình cũng không nhàn rỗi. Sau khi nghỉ ngơi, cô bé lại dắt hai em ra đồng hái rau. Vẫn còn một mảng lớn chưa kịp nhổ.

Liễu Vân Sương thì ở trong nhà, lấy vải rèm cửa mua lúc sáng ra chuẩn bị may. Loại vải này là hàng thô, chưa được viền, nên cô phải tự tay khâu viền cho gọn gàng. Trong nhà không có máy may, đành làm thủ công từng đường kim mũi chỉ.

Mọi thứ chuẩn bị xong, cô mới phát hiện ra chỉ chưa được cuộn. Cô lấy một bó chỉ đen ra, cởi nút thắt, rồi dùng hai chân căng sợi chỉ ra để tiện cuộn. Tìm được đầu chỉ, cô kiên nhẫn quấn từng vòng.

Có người thích đặt ống tròn hoặc cây gậy để quấn chỉ cho dễ, nhưng cô thì không cầu kỳ, chỉ cần cuộn thành cuộn tròn là được.

Cô mới quấn được một nửa thì ba đứa nhỏ đã hí hửng chạy về.

Hứa Tri Tình nhanh tay cầm lấy bó chỉ, dùng hai tay căng ra thay cho mẹ. Một người giữ, một người cuốn, động tác ăn ý khiến cuộn chỉ ngày càng to hơn.

"Mẹ ơi, nãy con thấy chú ba với Hứa Tri Vi đó ạ." Hứa Tri Tình vừa giữ sợi chỉ vừa nói.

"Ở đâu?" Giọng Liễu Vân Sương lập tức trở nên nghiêm túc.

"Hai người đó đi vội lắm, hình như còn mang theo xẻng, con thấy họ hướng lên núi ạ." Cô bé trả lời.

"Ừm, nhìn qua đúng là họ đi lên núi."

Liễu Vân Sương cau mày. Tự nhiên đi lên núi làm gì, lại còn kéo theo cả Hứa Lam Hải – cái người ăn no còn chẳng xách nổi cái rổ, giờ lại đòi vác xẻng? Nghĩ tới đây, cô không khỏi thấy kỳ quặc. Nhưng rồi lại thầm nghĩ, miễn là đám người đó không dính dáng gì tới nhà cô là được.

Cô nghiêm giọng: "Sau này nhìn thấy người nhà bên đó, các con phải tránh ngay, biết chưa?"

"Mẹ yên tâm, tụi con biết rồi ạ. Hôm nay vừa thấy liền chạy về luôn." Hứa Tri Tình nhanh nhảu đáp.

"Ừ, thế thì tốt."

Thái độ hợp tác của ba đứa nhỏ khiến Liễu Vân Sương rất hài lòng. Tránh xa rắc rối là cách khôn ngoan nhất, đặc biệt khi gia đình cô vừa mới ổn định, có chút tiền bạc, cuộc sống cũng đang dần tốt lên. Phiếu thì ít, nhưng chợ đen vẫn có thể mua được đồ cần thiết. Quan trọng là biết cách xoay xở.

"À đúng rồi, chó con nhà mình đặt tên gì bây giờ?" Cô quay sang hỏi bọn trẻ.

Mấy đứa nhỏ ngạc nhiên, rồi mắt sáng rỡ. Lần đầu tiên có người lớn hỏi ý kiến chúng về chuyện quan trọng như vậy.

"Mẹ ơi, hay mình đặt tên nó là Hứa Lão Nhị đi!" Hứa Tri Lễ lập tức đề xuất, mặt mũi đầy vẻ tức giận.

Câu nói khiến Liễu Vân Sương dở khóc dở cười. Cô biết con trai mình ghét Hứa Lão Nhị đến tận xương tủy.

"Tri Lễ, không được gọi vậy." Cô nghiêm giọng, giọng nói tuy dịu dàng nhưng rất dứt khoát, "Dù gì thì Hứa Lão Nhị vẫn là cha ruột của con, sự thật này không thể phủ nhận. Còn bà nội, cô út, cho dù con không ưa, cũng phải giữ lễ phép tối thiểu. Con hiểu không?"

Hứa Tri Lễ cúi đầu, giọng nhỏ hẳn đi: "Mẹ, con biết rồi ạ. Nếu sau này phải nói chuyện với họ, con sẽ không khiến mẹ mất mặt đâu."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 43



Hứa Tri Tình là người lên tiếng đầu tiên. Cô nhóc vừa quay sang nhìn Hứa Tri Lễ, vừa hạ giọng, khẽ khàng nhưng kiên quyết:

"Dù sao, con cũng không muốn nói chuyện với ông ta."

Liễu Vân Sương không phản đối, chỉ khẽ thở dài, giọng dịu đi:

"Không muốn thì không nói. Nhưng những gì nên có thì vẫn phải có. Con nghĩ mà xem, nếu bị chó cắn một cái, chẳng lẽ con cũng phải cắn lại nó à?"

Cô hiểu, thằng bé mới tám tuổi, còn quá nhỏ để thấu đáo chuyện đời. Con nít thì thích là thích, ghét là ghét, chẳng màng đến chuyện phải trái. Nhưng những thứ như cách cư xử, đạo lý, lễ nghĩa—đặc biệt là ở chốn nông thôn, nơi tình thân và chuyện hiếu kính không thể xem nhẹ—cô buộc phải dạy.

"Em trai, em cứ nghe lời mẹ đi, chúng ta cũng đâu thể vô lễ được chứ!" – Hứa Tri Tình cũng lên tiếng, khuyên nhủ em trai. Cô biết tính nó, nóng nảy, nhưng không phải đứa không biết lắng nghe.

Hứa Tri Lễ mím môi, cuối cùng cũng chịu xuống nước:

"Vậy… gọi là gì ạ?"

"Hay là gọi nó là Đại Hoàng đi. Trước kia con nhớ nhà Nhị Ny có con chó tên như vậy mà." – Hứa Tri Tình đề xuất, mắt lấp lánh ánh nhớ lại.

"Không được!" – Hứa Tri Lễ lắc đầu ngay lập tức, "Con Đại Hoàng đó nuôi được mấy bữa thì bị người ta thịt mất rồi. Nghe gở! Hay gọi là Đại Tráng đi, khỏe mạnh, tráng kiện!"

Liễu Vân Sương bật cười, cũng gật đầu đồng tình. Hai đứa lớn đều thấy được, còn bé Tiếu Tri Ý thì vẫn chưa hiểu gì, cũng chẳng phản đối.

"Được, vậy gọi là Đại Tráng. Hứa Đại Tráng!" – Cậu nhóc cuối cùng cũng chịu chấp nhận, dù trong lòng vẫn thích cái tên “Hứa Lam Tráng” hơn. Nhưng nghĩ tới mẹ, lại sợ bị mắng là “dám đặt tên chó theo người”, đành thôi vậy.

Tên con chó con được quyết định như thế. Buổi tối hôm đó, Liễu Vân Sương lấy một cái đáy giỏ, lót vào đó một bộ quần áo cũ của mình làm ổ tạm thời cho nó. Giờ nó còn nhỏ quá, lạnh lắm, nên cô để nó ngủ chung với mấy đứa trẻ trên giường đất.

Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Liễu Vân Sương đã vội vã chuẩn bị lên núi nhặt củi. Trong nhà đã gần cạn, phải lo tích trữ đủ dùng ít nhất một tháng. Hứa Tri Tình nhất định đòi đi theo, còn Hứa Tri Lễ thì cam đoan sẽ chăm lo cho em gái và Đại Tráng chu đáo, khiến cô không nói gì thêm. Dù sao có thêm một người, cũng đỡ việc hơn nhiều.

Trước khi đi, cô còn sang nhà bà Ba ở sân sau mượn một bó dây thừng. Như vậy, mỗi lần đi có thể buộc được nhiều cành hơn, đỡ phải đi đi lại lại mất sức.

Cô và con gái chỉ nhặt cành khô hoặc những nhánh sắp gãy. Những cành to thì dùng dao chẻ chặt hai nhát là xong, chủ yếu tiết kiệm thời gian. Cành to quá thì để lại sau, không cần vội.

Hai mẹ con đi từ sáng sớm đến chiều muộn, làm ròng rã hai ngày, đến khi củi trong nhà chất thành đống mới thôi. Thấy cành liễu là cô chặt mang về, định bụng sau này sẽ dùng làm chổi hoặc rào vườn.

Ngày thứ ba, buổi sáng cô tranh thủ đi hai chuyến. Chiều đến thì chủ yếu đốn vài cây thân thẳng, cỡ bằng cổ tay, chất lên xe đẩy rồi đưa về.

Mấy hôm nay, Hứa Tri Lễ hồi phục khá nhanh. Thằng bé đi lại tự nhiên hơn, cũng bắt đầu biết giúp mẹ làm việc vặt. Nó không nói ra, nhưng cô nhìn ra được—đó là tình thương dành cho chị và mẹ, một đứa trẻ tuy cứng đầu nhưng có trái tim mềm.

Trước khi trời tối, cô tranh thủ đẩy xe sang trả cho nhà Trần Sở Nga. Mượn mấy ngày như vậy mà không trả thì ngại lắm, dù người ta không hề giục. Ban đầu cô tính biếu lại chút gì gọi là có qua có lại, nhưng nhà bây giờ chẳng dư dả gì. Trong mắt hàng xóm, bọn họ vẫn là dạng không đủ ăn. Với lại, tính Trần Sở Nga thế nào, cô biết thừa—có đưa cũng không nhận. Suy cho cùng, đời còn dài, quan hệ hàng xóm không thể đứt vì mấy chuyện nhỏ.

Về đến nhà, Liễu Vân Sương liền xắn tay vào bếp. Đại Tráng cần ăn cháo ngô, mà nấu thì cũng đơn giản, nên cô nấu dư một chút cho cả nhà cùng ăn. Đám trẻ không ai phản đối, có gì ăn nấy.

Trong nhà không còn rau gì, cô đành hái ít rau sam, rửa sạch rồi trộn vội một đĩa. Để thêm hương vị, cô phi chút dầu đậu nành, bị sặc một chút, mắt cay xè. Thêm muối, xì dầu, giấm gạo—mùi vị tuy đơn sơ nhưng cũng khiến cả nhà ăn ngon miệng hơn.

Đang lúi húi bày mâm, chợt nghe tiếng nói quen quen từ ngoài sân vọng vào:

"Ôi chao, bắt đầu ăn cơm rồi à!"

Liễu Vân Sương quay đầu, không khỏi sững người—là Đỗ Nhược Hồng.

Kiếp trước, bà ta từng định nhờ vả Hứa Tri Vi để làm ăn ở quê. Nhưng Tri Thành lại không ưa nữ chính, cũng không cho Đỗ Nhược Hồng nhúng tay vào chuyện gì. Đến khi Hứa Lam Giang mất, hắn ta mới đón bà ta lên thành phố.

(Chị dâu cả Đỗ Nhược Hồng có con lớn rồi (đang đi lính) nên từ giờ Mộng đổi cách gọi thành "bà ta" nhé)

Bây giờ, nhìn thấy bà ta bất ngờ xuất hiện, trong lòng Liễu Vân Sương chẳng thấy dễ chịu gì. Nhưng cô vẫn giữ thái độ chừng mực, không đuổi khách.

"Vân Sương, sao em nhặt lắm củi thế? Mấy mẹ con em làm bao lâu mới xong chỗ này? Sao không gọi chị một tiếng?" – Giọng bà ta đầy vẻ thân thiết, nhưng trong mắt Liễu Vân Sương, đó chỉ là trò diễn kịch.

Cô biết rõ, Đỗ Nhược Hồng chưa từng có thiện cảm với người nhà họ Hứa. Lần này đến, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

"Hôm nay chị đến có chuyện gì sao?" – Liễu Vân Sương không vòng vo, cắt thẳng vào vấn đề.

Bà ta hơi khựng lại, rồi bày ra vẻ mặt đau khổ:

"Vân Sương à, trong lòng chị dâu khổ lắm. Em cũng biết đấy, mẹ chồng thì cay nghiệt, chua ngoa, chị còn có hai đứa con gái đang sống dưới tay bà ta. Lúc các em cãi nhau, chị đâu có cách nào giúp em…"

Nói thì tha thiết lắm, nhưng bản chất Đỗ Nhược Hồng, ai từng tiếp xúc đều biết—gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Mồm miệng khéo léo, nhưng rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh bản thân mình.

Tính toán, ích kỷ—đó mới là bản chất.

"Ừm, tôi biết rồi. Vậy hôm nay chị đến, chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?" – Giọng Liễu Vân Sương bình thản.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 44



"Ài, Vân Sương, là mẹ chồng bảo chị tới. Bà ấy nhờ chị nói với em một tiếng, rằng nên tìm người mai mối cho Hứa Lam Xuân. Còn nữa... chuyện giữa Hứa Lam Hà và cô ấy, thật sự không có gì đâu. Mấy lời đồn bên ngoài, toàn là do cậu ta tự bịa ra cả."

Liễu Vân Sương khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh. "Nói với tôi mấy chuyện này làm gì? Tôi không quan tâm. Chị về nói với bà ta, từ nay về sau chúng ta coi như không quen biết. Kể cả bà ta có chết, tôi cũng sẽ không đến thắp cho một nén nhang."

Lời nói sắc như dao, dứt khoát như thể muốn đoạn tuyệt quan hệ máu mủ. Nhưng ai nghe cũng hiểu – đây chẳng phải đang ngầm xác nhận chuyện kia là thật sao?

Một khi lời đồn đã lan ra, thì chẳng khác gì nước đổ lá khoai, không thể thu lại được nữa. Đã vậy, hai người đó cũng xứng đáng bị dính chặt lấy nhau cả đời.

"Chị cũng không biết nói làm sao... nhưng em à, mình cứ sống cuộc sống của mình là được rồi. Người khác nghĩ gì, mình đâu kiểm soát nổi. Em đừng giận nữa..." Đỗ Nhược Hồng vừa nói, vừa liếc nhìn sắc mặt của Liễu Vân Sương.

Thế nhưng Liễu Vân Sương lại bật cười, nụ cười nhẹ tênh nhưng lạnh hơn cả gió tháng Chạp. "Giận à? Chị dâu, chị nói đùa. Chuyện giữa Hứa Lam Hà và Hứa Lam Xuân rốt cuộc là thế nào, tôi không muốn tính toán nữa. Tôi và anh ta đã ly hôn rồi. Dù hai người họ có sinh thêm năm đứa con, cũng chẳng liên quan gì đến tôi."

Dù lời lẽ cứng cỏi là vậy, nhưng người ngoài nghe vào, lại chỉ càng tin chắc: hai người kia đúng là có chuyện mờ ám thật.

Đỗ Nhược Hồng khẽ chau mày, thấy không thể để lộ thêm sơ hở, bèn lên tiếng lấp l**m: "Chị biết em còn đang tức. Nhưng chị sống ở đây sớm hơn em mấy năm, lúc trước cô út đúng là có bạn trai thật. Còn sau này xảy ra chuyện gì, chị cũng không tiện nói đâu..."

"Vậy thì đừng nói nữa." Liễu Vân Sương ngắt lời thẳng thừng, mắt không buồn liếc. "Họ muốn sống thế nào thì sống, tôi cũng chẳng buồn quan tâm. Chị thấy đấy, mẹ con tôi giờ sống rất tốt, chẳng cần dính dáng gì đến cái nhà ấy nữa."

Ánh mắt Đỗ Nhược Hồng bắt đầu đảo quanh một vòng – nhìn thấy bữa cơm còn bốc hơi, con chó nhỏ đang nằm ngoan góc nhà, giá gỗ để chậu rửa mặt, cả cái chậu sơn còn mới, cùng cục xà phòng chưa xài hết. Thấy hết mấy thứ đó, trong lòng bà ta không khỏi thở dài.

"Vân Sương à, chị thật lòng thấy em bây giờ coi như là khổ tận cam lai rồi. Hôm trước, chuyện em đưa đồ ăn cho Tri Niệm với Tri Tâm, bị Hứa Tri Vi bắt gặp. Bà cụ giận lắm, nếu không nhờ chị đứng ra can ngăn, e là hai đứa nhỏ đã bị đánh rồi."

Liễu Vân Sương hơi khựng lại, không ngờ chuyện đó lại bị lộ ra.

"Tôi cũng không để ý có người ở đó. Không ngờ nó lại nhìn thấy." Cô thở dài, tự trách mình sơ suất.

"Thôi, ai mà biết trước được. Mà Hứa Tri Vi cũng đâu phải người tốt lành gì." Giọng Đỗ Nhược Hồng càng nói càng bức xúc. "Cô ta luôn mỉa mai rằng con gái nhà mình không xứng ăn đồ ngon, thứ tốt thì phải để cho cô ta và con cô ta dùng. Trong khi mẹ con họ cả năm không làm được gì, chỉ ăn bám, thế mà còn kêu ca đòi ăn ngon, mặc đẹp. Còn chúng ta, khổ tới mức không ngẩng nổi đầu."

Những lời oán trách đó, Liễu Vân Sương đã sớm đoán trước. Trước kia, đại phòng và nhị phòng cùng nhau làm ruộng, làm công đổi công điểm. Hai năm nay, đến lượt lão Tam cũng xuống ruộng, nhưng làm thì ba bữa một trận, năm bữa nửa ngày. Lại thêm Lâm Thanh Thanh đang mang thai, không bước chân ra khỏi cửa.

Nhà bà ta còn có hai đứa con gái đi làm, đổ sức nhiều nhất, mà chẳng được gì. Nay Liễu Vân Sương dọn ra ngoài, sống riêng, đương nhiên khiến người ở lại thấy ấm ức.

"Chị cũng biết rồi đấy, mẹ chồng là người nắm quyền trong nhà. Chị không lấy được lương thực, không lấy được tiền, thì chuyện ăn uống sao mà tranh? Người ta muốn thế nào thì thế, chị nghĩ cũng vô ích."

Nói đến đây, Đỗ Nhược Hồng càng thêm tức tối: "Em nói xem, bà cụ đó, nấu riêng cho cô út thì thôi đi. Mùa vụ bận rộn, mọi người làm quần quật mà cũng chẳng được ăn no. Ngày nào cũng chỉ có mấy cái bánh ngô khô khốc, bẻ thêm nửa cái cũng bị mắng xối xả. Cuộc sống khổ sở thế này, bao giờ mới thoát nổi?"

Liễu Vân Sương mỉm cười, giọng vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng: "Chị dâu à, chị đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi một mình nuôi ba đứa nhỏ, dĩ nhiên chẳng so được với mọi người. May mà Tri Tình, Tri Lễ đã lớn chút, tuy chưa làm được việc lớn nhưng cũng biết đi đào rau dại. Sang năm ta trồng thêm ít rau, nuôi thêm mấy con gà, dần dần rồi cũng ổn thôi. Đến cuối năm, chia được chút tiền, chút gạo, ít phiếu, ta cũng có thể mua một miếng thịt, mấy thước vải, may bộ đồ mới cho lũ nhỏ."

Những lời ấy, đúng là trúng vào tâm tư Đỗ Nhược Hồng. Bà ta thoáng hiện nét mong chờ trên mặt.

"Chị dâu, chị đang nghĩ gì thế?"

"Hả? À, không... không có gì!" Bà ta giật mình hoàn hồn, vội vàng chống chế.

"Em thấy đấy, đại phòng nhà chị quanh năm suốt tháng làm lụng vất vả, mà ăn mặc thì chẳng bằng ai. Hai đứa con gái của chị, đang tuổi đẹp nhất đời người, vậy mà ngay cả một bộ quần áo mới cũng chưa từng có. Tri Thành dành dụm gửi tiền về, định mua vải cho hai em nó, mà bà cụ cũng không cho. Thật chẳng ra làm sao..."

Nói đến đây, giọng bà ta bắt đầu run lên vì uất ức – đúng là càng nghĩ càng tức, càng nói càng đau.

"Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, sống chung trong một mái nhà, chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Có lẽ... đợi đến lúc bà cụ trăm tuổi thì sẽ dễ thở hơn chút."
Giọng Liễu Vân Sương thản nhiên như thể chẳng mấy bận tâm. Nhưng càng như vậy, trong lòng Đỗ Nhược Hồng lại càng dậy sóng, ánh mắt đầy ghen tị và giễu cợt.

"Nhưng mà... nếu Hứa Lam Xuân mãi không chịu lấy chồng thì tính sao? Còn Hứa Tri Vi nữa, chẳng lẽ lại cứ quanh quẩn ở nhà, để người khác lo cả đời?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 45



"Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều làm gì. Trong nhà còn có Hứa Lão Nhị với vợ chồng Hứa Lão Tam, đâu phải một mình chị gánh vác tất cả. Với lại, chị cũng biết rõ, chị không có quyền chia nhà đâu. Có nói nữa thì cũng chỉ thêm phiền."

Liễu Vân Sương nói như đinh đóng cột, nét mặt dửng dưng, hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của người đối diện. Nhưng Đỗ Nhược Hồng lại nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng rực, như vừa lóe lên tia tính toán.

"Vân Sương à... chị thật sự rất ngưỡng mộ em đó. Nhà họ Hứa ấy à, đúng là ổ sói, ăn thịt người không chừa lấy cái xương..."

Liễu Vân Sương lập tức giơ tay ngắt lời, giọng dứt khoát:

"Được rồi, đừng nhắc đến họ nữa, tôi nghe cũng phát chán rồi. Tri Niệm là đứa nhỏ ngoan, lại thân thiết với mấy đứa nhà tôi. Dù không chấp nhận người khác, tôi vẫn sẽ thương nó như con."

"Phải phải phải... Dù sau này chị có ly hôn với Hứa Lão Nhị, thì chị em mình vẫn là chị em tốt." – Đỗ Nhược Hồng cười lấy lòng, giọng nói không giấu được vẻ giả tạo.

Liễu Vân Sương chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm. Sau vài câu chuyện vụn vặt, Đỗ Nhược Hồng viện cớ đứng dậy cáo từ. Nhưng rõ ràng, bà ta đến đây không phải ngẫu nhiên—mà là do bà cụ Hứa sai đến. Còn chuyện phân nhà, chẳng qua là ý nghĩ chợt lóe trong đầu, chưa hẳn đã thành thật.

Bà ta nghĩ đơn giản, nếu thật sự chia tách, hai mẹ con Hứa Lam Xuân sống kiểu gì? Từ trước đến nay chưa từng động tay vào việc nặng, lại còn mơ mộng tự nuôi sống bản thân—nghe thôi đã thấy nực cười.

Cơ mà trước khi gặp được người có tiền, bị khổ sở vài năm cũng coi như trả nợ đời. Nhưng mọi việc thế nào, còn phải xem Đỗ Nhược Hồng tính bước ra sao. Ngay cả Hứa Lam Giang cũng chưa chắc đồng ý cái kiểu chia năm xẻ bảy này.

Tối hôm ấy, sau khi tiễn khách, Hứa Tri Lễ đột ngột hỏi:

"Mẹ, cô út thật sự muốn đi xem mắt hả?"

Liễu Vân Sương không nhìn con, chỉ đáp gọn:

"Tùy cô ta. Không liên quan đến chúng ta. Nào, dọn dẹp xong thì đi ngủ sớm."

Vì có khách đến, tối nay cô không đan sọt. Đợi dọn dẹp xong xuôi, cô lấy đèn dầu đặt lên bàn ở gian nhà chính. Đèn này bình thường ít khi dùng, nhưng mỗi lần dùng đến là phải mò mẫm tìm, phiền phức. Đèn pin thì để ở đầu giường, không tiện di chuyển, sau này nhất định phải đóng hai cái tủ nhỏ để sát mép giường, đựng đồ cho gọn gàng.

Trong đầu cô lại tính toán một lượt những thứ còn thiếu trong nhà.

Trong đội sản xuất có người làm thợ mộc nổi tiếng khéo tay. Anh ta không lấy tiền công, làm vì công điểm cho đội, đội trưởng sẽ tính công điểm, còn được quyền mua bán vài khúc cây dư của thôn. Đôi bên đều có lợi.

"Mẹ, mẹ nghĩ gì mà ngẩn người thế?" – Hứa Tri Tình lay nhẹ tay cô.

"Không có gì, mai mẹ tính lên đội bộ, nhờ bác thợ mộc đóng cho cái tủ bát."

"Vậy thì tốt quá. Mỗi lần con nấu cơm, lo nhất là lỡ tay làm vỡ bát."

Liễu Vân Sương cười nhẹ. Hiện tại, bát đĩa nhà cô đều chất tạm trên bếp lò, mỗi lần bưng bê là phải dè chừng.

"Mẹ, bác dâu nói... bố với cô út xảy ra chuyện gì vậy ạ?" – Hứa Tri Lễ bỗng hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cô giật mình, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Vì sức khỏe và tinh thần của bọn trẻ, có những chuyện không thể nói thật.

"Không có gì. Mấy chuyện hôm nay các con cũng đừng kể cho ai, cứ xem như chưa từng xảy ra. Hiểu chưa?"

"Vâng..." – Cả hai đứa đồng thanh, rồi ngoan ngoãn chui vào chăn. Một ngày bận rộn khiến đứa nào cũng mệt lử.

Sáng hôm sau, đợi mọi người trong đội sản xuất ra đồng hết, Liễu Vân Sương mới một mình đến đội bộ.

Trương Trường Minh thấy cô thì ngạc nhiên:

"Cô Liễu đến làm việc sớm thế?"

"Không phải, đội trưởng. Tôi tới nhờ anh Đổng thợ mộc đóng cho vài thứ trong nhà."

"Vậy thì hay quá, phía sau đội bộ còn mấy đồ lặt vặt chưa ai lấy. Cô ra đó xem thử đi."

Phía sau đội bộ là sân nhỏ cùng ba gian nhà gỗ. Chính là nơi Đổng thợ mộc thường làm việc. Những lúc còn thừa gỗ, anh ta cũng tiện tay đóng vài cái ghế nhỏ. Lâu ngày, chất đống cũng khá khá.

"Vậy thì tốt quá. Tôi muốn đóng một cái tủ bát, một cái bàn nhỏ, thêm cả tủ chè nữa. Nhưng chắc phải nói với anh Đổng trước cho phải phép."

Trương Trường Minh gật đầu, cười nhẹ.

"Nhà cô đúng thật là chẳng có gì đáng giá, giờ thêm được đồ gì thì thêm. Cũng nên có cái tủ để đồ chứ để linh tinh sao tiện."

Anh ta dừng lại một chút, rồi nói nhỏ:

"Nhưng mà... cô cũng biết, nhà cô không có cây, nếu đóng chừng ấy đồ thì tính luôn tiền vật liệu, chắc phải mất đâu khoảng mười đồng."

Trương Trường Minh biết, ngày mấy mẹ con rời khỏi nhà họ Hứa, không mang theo nổi một hạt gạo. Tiền thuốc men bồi thường thì cũng chỉ có hạn, giờ mà đem hết ra làm đồ đạc thì sau này biết sống thế nào?

Liễu Vân Sương đang định nói, thì anh ta đã giơ tay:

"Cô đừng lo, đội sản xuất ai cũng biết hoàn cảnh nhà cô. Cứ trả trước Tết là được, đừng căng thẳng quá."

Năm ngoái, đội dựa vào công điểm để chia lương thực, phần dư còn được bán cho Cung Tiêu Xã, cũng là một nguồn thu kha khá. Năm nay, nếu khéo sắp xếp, có khi còn dư được chút vốn liếng.

"Cảm ơn đại đội trưởng, anh cứ yên tâm, trước Tết tôi nhất định sẽ thanh toán đầy đủ."

Thực ra, đến cuối năm đội sản xuất cũng sẽ phát một khoản tiền. Theo quy định, mỗi đội đều phải hoàn thành chỉ tiêu nuôi lợn. Nếu nộp đủ số lượng yêu cầu cho hợp tác xã, phần còn lại có thể tự giữ lại để bán. Đội sản xuất Hồng Tinh mấy năm nay đều để lại hai ba con, số khác bán hết cho nhà máy chế biến thịt. Tiền bán được sẽ chia đều cho mọi người trong đội, coi như một khoản thưởng cuối năm.

Lúc này đang là thời gian nông nhàn, công việc đồng áng không có bao nhiêu. Liễu Vân Sương đi theo Trương Trường Minh vòng ra phía sau sân làm việc. Ở đó, Đống thợ mộc đang bào lại mấy tấm ván gỗ. Giữa sân đặt một chiếc tủ quần áo nhỏ, vừa mới sơn xong lớp đầu, màu vàng nhạt còn tươi rói, đang được hong nắng cho khô.

"Đại đội trưởng, đồng chí Liễu Vân Sương, hai người đến rồi à?" – Đổng thợ mộc ngẩng lên chào.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 46



Đổng thợ mộc năm nay hơn bốn mươi tuổi, là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đội sản xuất này, ai cũng quen biết, nên không cần nhiều lời xã giao.

"Ừ, tôi đến xem việc nhà ông Trần tiến độ ra sao rồi?" – Trương Trường Minh hỏi.

"Hôm nay tôi vừa sơn xong lớp đầu, đợi khô rồi sơn thêm lớp nữa là xong." – Đổng thợ mộc đáp.

"Vậy thì đúng lúc, đồng chí Liễu Vân Sương muốn đặt đóng vài món đồ, hai người cứ bàn bạc với nhau đi."

Nói xong, Trương Trường Minh dặn thêm mấy câu rồi rảo bước đi ra ngoài, chắc là tiếp tục đi kiểm tra công việc quanh đội.

Đổng thợ mộc lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ đưa cho Vân Sương: "Em gái Vân Sương, em định làm gì nào?"

Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng đáp: "Em cần một cái tủ bát, một cái bàn con, thêm cái tủ chè nữa. Tốt nhất là làm giúp em hai cái ghế nhỏ."

Nghe vậy, Đổng thợ mộc cười hiền: "Ghế nhỏ thì ở đây có ghế đẩu đấy, em cứ lấy hai cái về dùng tạm."

Liễu Vân Sương lập tức xua tay: "Dạ không được đâu ạ, đều là đồ công, sao em có thể tự tiện lấy dùng được. Anh Đổng, anh xem những món này cần bao nhiêu gỗ thì báo em biết với. Nhà em chẳng có cây nào, anh giúp em tìm chỗ nào có gỗ phù hợp thì tốt quá."

Cô là người rõ ràng, biết phân biệt rạch ròi chuyện công chuyện tư. Người ta đã lịch sự, cô cũng không thể mặt dày mà nhận không. Nhưng trong bụng cũng tính rồi – sau này nếu mua nhiều gỗ, có phần nào thừa thì đóng vài cái ghế đẩu nhỏ cũng chẳng ai nói gì.

"Ừ, em đến đúng lúc đấy. Gần đây anh rảnh việc, mà chỗ này còn ít gỗ tốt của lần trước chưa dùng đến. Em lại đây mà coi."

"Thế thì tốt quá ạ!"

Gỗ được chất trong gian phòng phía Đông, là loại lấy từ đầu năm, đến giờ đã khô ráo. Cô không rành mấy chuyện này, nên để Đổng thợ mộc tự chọn giùm.

Tính sơ qua, tất cả hết chín đồng năm hào.

"Đây là giá niêm yết của đội sản xuất rồi, anh không dám bớt cho em đâu."

Liễu Vân Sương liền đáp: "Dạ không sao đâu ạ, anh cứ tính đúng giá. Hai cái ghế nhỏ cũng tính vào nhé, con gái út nhà em còn nhỏ, có thêm ghế sẽ tiện hơn."

Đổng thợ mộc gật đầu: "Vậy em thêm năm hào nữa cho tròn chục. Anh sẽ chọn thêm một khúc gỗ nữa, làm thêm cho em cái hòm để đựng đồ."

Nghe vậy, Vân Sương hơi chần chừ. Trong nhà cô không thiếu hòm, nhưng ngẫm lại, làm thêm một cái tủ bát to hơn thì thiết thực hơn nhiều.

"Thế này đi, em đưa đủ mười đồng, anh làm giúp em cái tủ bát to hơn chút, sau này em còn để được nhiều thứ."

"Được rồi, làm vậy cũng hợp lý."

"À mà, anh Đổng ơi, mấy món này làm xong chắc cũng mất kha khá thời gian?"

Đổng thợ mộc gật gù, trầm ngâm suy nghĩ: "Bình thường thì hơn nửa tháng. Nhưng anh sẽ cố làm nhanh cho em, để nhà em sớm có mà dùng."

Rõ ràng, anh ta cũng hiểu hoàn cảnh của cô – một người đàn bà, đơn thân nuôi ba đứa con, lại mới dọn ra riêng, khó khăn thế nào ai cũng thấy. Giúp được phần nào, anh ta cũng chẳng ngại.

"Vâng, vậy thì cảm ơn anh nhiều lắm."

"Không cần khách sáo đâu, em gái. Đây đều là việc nên làm cả."

Sau khi thỏa thuận xong, cô đến nhờ kế toán đội sản xuất viết một tờ giấy biên nhận, tự tay ký tên vào. Việc này tuy nhỏ, nhưng rành mạch đâu ra đó, ai nhìn vào cũng không thể bắt bẻ. Cô cũng không trả tiền ngay mà làm theo lời dặn của Trương Trường Minh trước đó – chờ đến cuối năm có tiền rồi trả một lần, như vậy cũng đỡ bị soi mói.

Giải quyết xong chuyện đồ đạc, tâm trạng của Liễu Vân Sương nhẹ hẳn đi, coi như đã hoàn thành một việc lớn trong kế hoạch ổn định cuộc sống mới.

Về đến nhà, Hứa Tri Tình đang ngồi chăm chú đan đáy giỏ. Hai đứa nhỏ cũng quanh quẩn bên cạnh, chờ mẹ về.

Thấy cô vừa bước vào, ba đứa nhỏ chạy ùa tới.

"Mẹ! Mẹ về rồi! Con cũng muốn học đan giỏ với chị cả!" – Tri Lễ nhanh nhảu nói.

Cô cười dịu dàng, cúi xuống bế Hứa Tri Ý lên, vừa dỗ dành vừa khen ngợi:

"Ồ, con trai mẹ giỏi quá, thông minh giống hệt chị cả."

Kiếp này, cô đã thề với lòng – sẽ không thiên vị đứa nào. Ba đứa con, đứa nào cũng là máu thịt, đứa nào cũng đáng được yêu thương như nhau.

"Được rồi, cả nhà cùng dọn củi với mẹ nào. Làm xong mẹ sẽ nấu món ngon cho!"

"Vâng ạ!" – Cả ba đứa nhỏ đồng thanh, giọng đầy phấn khởi.

Ngay cả Hứa Tri Tình cũng buông giỏ xuống, hai mắt sáng rực, vui vẻ chạy đến phụ giúp. Với đám trẻ, được góp sức cùng mẹ chính là niềm vui giản dị nhất trên đời.

"Mẹ, mẹ định sao ạ? Chúng ta cũng chất củi ngoài cửa giống người ta à?"

Hứa Tri Lễ nhìn quanh, thấy nhiều nhà trong đội sản xuất Hồng Tinh đều có một đống củi trước sân, trong lòng liền thắc mắc.

Ở đây, dân tình có thói quen chất củi ngoài trời, vừa tiện lấy, vừa đỡ tốn chỗ trong nhà. Cứ vào mùa đông, lúc rảnh rỗi, người lớn sẽ rủ nhau lên núi chặt củi về tích trữ, mỗi nhà một đống cao, đủ đốt cả năm. Chẳng cần ai nhắc ai, đi qua mấy ngõ là thấy rõ ngay.

"Không," – Liễu Vân Sương lắc đầu, "Chúng ta sẽ dựng một cái lán nhỏ trong sân. Để hết củi vào trong đó, như vậy vừa gọn gàng, lại an toàn hơn. Các con thấy thế nào?"

Đã nói là làm. Đám thân cây to hôm qua chặt về còn nguyên, đúng lúc mang ra sử dụng.

Liễu Vân Sương chỉ huy việc dọn dẹp, trước tiên phải tỉa hết mấy cành thừa trên thân cây. Mấy hôm trước khi lên núi, cô đã cố tình chọn những cây thẳng, ít cành, dễ vận chuyển. Mấy cành nhỏ ở ngọn thì giữ lại dùng nhóm lửa, giờ chỉ cần cắt tỉa sạch sẽ là được.

Cô cầm dao chặt củi, từng nhát chắc nịch, tỉa hết cành nhánh rườm rà. Hứa Tri Tình đứng bên giúp giữ thân cây cho vững, còn Hứa Tri Lễ thì ôm mấy cành nhỏ ra phía đống củi sau nhà.

Làm xong khâu dọn thân cây, đến bước khó hơn—phải cắt cây thành từng đoạn bằng nhau để làm khung dựng lán. Nhà không có cưa, nếu dùng dao mà chặt thì cực kỳ tốn sức.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 47



"Tri Tình, con chạy nhanh sang nhà bà Ba ở sân sau, mượn giúp mẹ cái cưa nhé. Tiện thể mượn luôn cái thang về, lát nữa chắc sẽ cần dùng đến."

Hứa Tri Lễ nghe vậy lập tức đặt đồ xuống:

"Chị ơi, để em đi cùng chị. Một mình chị mang hai thứ ấy về sao nổi."

"Được, đi nhanh rồi về giúp mẹ."

Hai chị em ríu rít ra ngoài, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Nhìn cảnh đó, lòng Liễu Vân Sương dịu hẳn lại. Đây mới là không khí của một gia đình—anh em thương nhau, đùm bọc lẫn nhau, không hơn thua, không toan tính.

Cô bế tiểu Tri Ý, con gái út, rồi tiếp tục công việc dang dở. Cô định dọn dẹp góc Đông Nam sân nhà, chỗ đó hiện đang trồng ít khoai lang. Muốn dựng lán thì phải đào hết số khoai ấy lên, nếu không giẫm nát thì phí của.

Quyết rồi, cô đi vào lấy xẻng. Từ ngày dọn ra khỏi nhà họ Hứa, trong nhà dần dần cũng sắm được ít đồ, tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng.

"Mẹ ơi, bà Ba tới kìa!"

Nghe tiếng con gọi, Liễu Vân Sương vội buông tay, quay ra.

"Bác Ba, sao bác lại sang đây? Vào nhà ngồi nghỉ một lát đi ạ."

Vừa nói, cô vừa đỡ lấy cái thang từ tay bà Ba.

"Không cần vào đâu," – bà Ba xua tay, "Nghe hai đứa nhỏ nói cháu định dựng lán hả?"

"Vâng ạ, cháu tính dựng một cái lán nhỏ ở góc sân này, để hết củi vào đó. Như vậy vừa sạch sẽ, lại đỡ lo có người trộm."

Bà Ba gật đầu đồng tình, vẻ mặt hiền hậu:

"Ừ, cũng nên thế. Để hết củi trong sân thì an tâm hơn. Thời buổi bây giờ, chẳng thể lơ là được."

Trong đội sản xuất, ai cũng biết nội quy nghiêm ngặt của Trương Trường Minh. Chỉ cần bị bắt trộm vặt, thái độ còn đỡ thì phải bồi thường gấp đôi. Còn dám cãi láo, bị tống thẳng lên công xã là chuyện thường. Vì vậy mà trong thôn hầu như không có ai dám làm liều.

Tuy thế, vẫn còn vài kẻ lười biếng, có khi chỉ cần thấy một cành củi cũng tiện tay nhặt về đun. Mọi người thường cũng chẳng nói gì, coi như của chung trên núi. Nhưng Liễu Vân Sương thì không thích như vậy. Thứ mình cực khổ mang về, ai muốn lấy cũng phải xin phép đàng hoàng.

"Cháu chỉ dựng lán nhỏ thôi, đủ dùng trong nhà là được, không cần gì cầu kỳ." – cô nói.

Bà Ba chỉ vào mấy cây khoai lang chưa nhổ:
"Tiếc mấy cây khoai này quá. Hay là đợi đến lúc thu hoạch rồi làm lán?"

"Không sao đâu ạ, khoai lang cũng gần đến mùa rồi. Cháu tranh thủ dựng lán trước, ổn định nhà cửa xong thì mới yên tâm đi làm mùa vụ."

Bà Ba gật đầu, rồi lại nhíu mày:

"Nhưng mà dựng lán đâu phải dễ như cháu nghĩ. Mấy mẹ con thôi đừng làm nữa. Chiều ông nhà bác về, để ông ấy giúp cho."

"Thôi, thế thì ngại lắm ạ. Ông Ba còn phải đi làm, không thể phiền ông ấy được đâu."

"Không sao hết, sáng nay ông ấy không đi làm đâu. Vào rừng chặt chút củi, chắc cũng sắp về rồi."

Nói xong, bà Ba cũng không nán lại lâu, liền quay người về nhà.

Đến chiều, đúng như lời bà Ba nói, ông bà sang thật. Hai vợ chồng già mang theo bó cỏ tranh đã bó sẵn, vừa đến sân đã lên tiếng:

"Con gái, cháu có phúc lắm đấy. Cỏ tranh năm ngoái nhà bác còn thừa, bác đã bảo ông bó lại rồi, giờ để cho cháu dùng dựng mái lán cho tiện."

Ông Ba vừa nói, vừa đặt bó cỏ xuống nền sân. Liễu Vân Sương nhìn mà ngại đỏ mặt:

"Hai bác, cháu ngại quá. Đã phiền hai bác giúp đỡ, giờ lại còn để hai bác hao tổn cả sức lẫn của thế này, cháu thật không biết cảm ơn sao cho phải."

Bà Ba xua tay cười:

"Nói gì thế không biết! Mau sang nhà bác, còn một đống cỏ tranh nữa, bê hết về mà dùng. Đừng khách sáo với bác làm gì!"

Liễu Vân Sương vội vàng đáp lời, rồi dẫn mấy đứa nhỏ đi lo công việc. Bên kia, ông Ba cũng đã chuẩn bị xong dụng cụ của mình. Vừa nhìn thấy, cô hơi ngượng ngùng – trong nhà đến một cây đinh cũng không có, nói gì đến việc dựng lều, dựng lán. Cô chỉ biết trông cậy vào tấm lòng của người khác.

"Vân Sương, cháu san phẳng lại chỗ đất này giúp bác nhé." – ông Ba cất tiếng.

"Vâng ạ!" – cô đáp lời rồi cầm lấy cái xẻng.

Chỗ đất vừa đào khoai lang, đất còn tơi, chẳng thể nén chặt được. Cô đành vừa nén nhẹ, vừa dọn sạch từng tảng đất to. Phía bên kia, hai đứa nhỏ đang phụ ông Ba giữ mấy cây cọc gỗ. Ông chưa vội dựng, mà ghép các đoạn lại dưới đất trước. Làm vậy sẽ giảm được một nửa công việc trên cao – đỡ mệt, lại đỡ nguy hiểm.

Một lát sau, Hứa Tri Ý cũng bế chú chó con Đại Tráng đến. Con vật nhỏ này giờ đã quen hơi cả nhà, vừa thấy đông người là chạy nhảy tung tăng khắp sân.

"Nuôi chó cũng tốt đấy, nhà không có đàn ông, có nó cũng thêm phần an toàn." – bà Ba nhìn cảnh đó, thở dài xót xa.

"Bà Ba ơi, cháu là đàn ông mà! Bà đừng quên cháu chứ!" – Hứa Tri Lễ đứng cạnh nghe vậy, liền nói chen vào, làm mọi người bật cười.

"Haha, đúng rồi, Tri Lễ là trụ cột nhỏ của nhà mình, sau này mẹ và các chị còn trông vào cháu nữa đó."

Được khen, cậu bé mặt mày rạng rỡ, càng làm việc tích cực hơn.

Khi mấy thanh gỗ đã ghép xong, ông Ba bắt đầu chôn các cọc xuống đất. Thấy vậy, Liễu Vân Sương vội vã chạy tới giữ thang cho ông. Người ta đã có tuổi, lại lặn lội sang giúp, cô sao có thể lơ là cho được.

Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi dựng xong, phải lấp đất thật chắc, dẫm chân vòng quanh chân cọc cho chặt. Kế đó là lấy cỏ tranh – đã được bó gọn từ trước – đem ra chỉnh lại rồi bắt đầu lợp lên khung. Cách một đoạn, ông lại dùng dây buộc chặt để đảm bảo chắc chắn.

Liễu Vân Sương chưa từng làm việc này bao giờ, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng thấy ông làm rất tỉ mỉ. Ông còn chọn hai thanh củi to, chắc chắn để làm xà ngang ở phía Bắc – những chỗ phải chịu lực nhiều nhất.

"Này, Vân Sương," – ông Ba quay lại gọi, "hai bên Đông Tây này dựa vào tường sẵn rồi, phía Tây khỏi cần làm nữa, để không gian đó mà kê đồ cho tiện."

"Vâng ạ. Bác vất vả quá rồi, nếu cháu tự làm chắc đến Tết cũng chưa xong nổi." – cô thật lòng biết ơn.

"Nói gì vậy, thôi, xong rồi, các cháu dọn dẹp nốt đi nhé."

Dứt lời, ông chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 48



"Bác Ba, bác đừng vội đi! Ở lại ăn với mẹ con cháu bữa cơm đã. Cơm thì chẳng có gì ngon, nhưng là tấm lòng ạ." – cô vội vàng giữ lại.

"Thôi thôi, Vân Sương à, bác không ăn đâu. Nhà cháu cũng chẳng dư dả gì, giữ lấy mà ăn. Sau này khá hơn rồi, thì mời bác bữa cơm còn tốt hơn cả bây giờ." – ông gạt tay, nói xong thì bác gái cũng đến khuyên thêm. Theo lẽ thường, người giúp việc nặng nhọc như vậy, chủ nhà phải lo bữa cơm mới phải đạo.

Liễu Vân Sương cố gắng giữ họ lại nhưng hai ông bà vẫn nhất mực từ chối.

"Haiz... biết phải làm sao bây giờ..." – cô lẩm bẩm, nhìn theo bóng hai người già khuất dần mà lòng nghẹn lại.

Nhà họ Hứa là người thân ruột thịt thì tính toán từng miếng cơm manh áo. Còn đây chỉ là hàng xóm, mà lại thật thà, nghĩa tình đến vậy. Đúng là người với người, so ra chỉ thêm buồn.

"Mẹ ơi, ông bà không ở lại, thế giờ mình làm sao?" – Hứa Tri Tình nhỏ giọng hỏi, đôi mắt lộ vẻ áy náy. Cô bé cũng muốn giữ ông bà lại, chứ để họ về như thế, thật chẳng yên tâm.

"Không sao đâu con. Nhà ông bà còn khá hơn nhà mình. Thế này nhé, mẹ con mình nấu cơm, rồi đem sang biếu ông bà một ít, coi như lòng biết ơn."

Nghe mẹ nói vậy, mắt Tri Tình sáng rỡ, vội chạy vào bếp chuẩn bị.

Gạo là thứ quý, ai ở vùng này mà chẳng biết. Trồng thì có trồng, nhưng năng suất thấp, chia về tay mỗi nhà chẳng được bao nhiêu. Hầu hết người ta phải đổi lấy lương thực thô – ăn cho chắc bụng mà sống qua ngày. Dành được vài cân gạo để Tết ăn tươm tất đã là cố gắng lắm rồi. Nhiều nhà đến Tết còn chẳng có nổi bữa cơm trắng, chỉ có khoai với bắp.

Nhìn căn lán lợp cỏ tranh vừa dựng xong, lòng cô dâng lên cảm giác vừa tự hào vừa an tâm. Lương thực trong nhà tạm đủ, củi cũng đã gom được một đống. Nếu trời có mưa bão hay lũ lụt xảy ra, chắc cũng cầm cự được. Cô tự nhủ: năm nay nhất định phải trồng thêm rau, lo đủ cái ăn cho cả nhà qua mùa đông.

Sau khi cơm chín, Hứa Tri Tình múc một bát cơm trắng đầy, bỏ vào bát sứ nhỏ, mang sang nhà ông bà Ba. Còn Liễu Vân Sương thì ngồi lựa lá khoai lang non rửa sạch, chần qua nước rồi trộn với chút muối và dầu ăn.

Trước kia ở nhà họ Hứa, người lớn toàn nói: trồng rau không ra gì, chỉ trồng lúa thôi. Nhưng cô biết, nếu chịu khó chăm thì rau cũng có thể thu hoạch liên tục. Ăn không hết thì phơi khô, để dành mùa đông. Hoặc muối chua, ăn được quanh năm. Ai nói trồng rau là vô ích?

"Mẹ, mẹ ơi..." – Hứa Tri Lễ đứng trước mâm cơm, mặt xị xuống. "Chị cả đem hết cơm sang rồi, còn tí xíu này sao đủ ăn..."

Tri Tình vừa trở về thì nghe thấy em trai nói. Cô không nói gì nhiều, chỉ múc lại phần của mình rồi đẩy về phía em.

"Nhà mình đâu có nhiều gạo, em ăn thêm chút nước cơm là được rồi. Chị chia cho em một nửa phần của chị nhé."

Liễu Vân Sương nghe mà khựng lại. Trước nay, con gái lớn của cô luôn là đứa dịu dàng, nhường nhịn. Ai nói gì cũng chỉ cúi đầu "vâng ạ".

Sự thay đổi của Hứa Tri Tình, lại còn mang theo giọng điệu như đang dạy dỗ em trai, khiến Liễu Vân Sương nghe mà buồn cười.

"Không cần đâu," – Hứa Tri Lễ nhỏ giọng, cúi đầu lí nhí – "Em chỉ thấy hơi ít thôi... hôm nay ai cũng làm việc mà..."

Dáng vẻ như hiểu chuyện khiến cô càng thấy mềm lòng. Cậu nhóc rõ ràng đã nhận ra, nhà mình đâu có dư dả gì mà so đo thêm nữa.

"Em hai, chị không phải có ý trách em. Nhưng mà em nghĩ xem, ông Ba và bà Ba lớn tuổi như thế, vậy mà còn leo lên leo xuống giúp chúng ta. Cỏ tranh trên mái lều cũng là của nhà người ta. Người ta đã giúp công lại cho đồ, nếu chúng ta không thể hiện gì, chẳng lẽ để hai bác ấy mang ấm ức trong lòng?"

Giọng Hứa Tri Tình không lớn, nhưng mỗi câu đều có lý. Mười tuổi đầu mà nói chuyện đâu ra đấy, khiến Liễu Vân Sương thoáng trầm ngâm. Cô thầm nghĩ, nếu kiếp trước con bé không bị ảnh hưởng tâm lý thì rất có thể sau này sẽ là người có bản lĩnh.

Hứa Tri Lễ đứng một bên nghe xong cũng gật đầu:

"Chị cả nói đúng. Người ta giúp mình là cái tình, không giúp cũng là điều bình thường. Hai ông bà đã tốt bụng như vậy, mình không thể keo kiệt mà làm người ta lạnh lòng."

Cậu nhóc tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã hiểu được đạo lý, không còn cáu gắt như ban nãy.

"Thôi, đừng nói nữa, ăn cơm đi đã," – Liễu Vân Sương dẹp hết mọi chuyện sang một bên.

Trẻ con mà, giận đó rồi quên đó. Bữa cơm dẫu đơn sơ, chỉ là chút nước cơm chan cơm gạo trắng, nhưng với mấy mẹ con cô, vậy cũng đã là quá tốt rồi. So với những tháng ngày ở nhà họ Hứa, cả năm chẳng được ăn nổi một lần, thì bây giờ có rau trộn lá khoai lang, có thêm chút muối, chút dầu, vậy là đủ mãn nguyện.

Ngay cả phần ăn của Đại Tráng cũng không cần cầu kỳ. Liễu Vân Sương chỉ lấy ít bột ngô, hòa nước cơm sôi, rồi để nguội là đủ cho con chó con ăn no.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm, không khí yên bình, ấm áp. Hứa Tri Ý cũng đang tập ăn một mình, dù cơm rơi vãi ra áo nhưng mùa hè, phơi một lát là khô ngay. Liễu Vân Sương vừa ăn vừa lau tay cho con, cảm giác như tất cả cực nhọc đều hóa nhẹ nhàng.

Ăn xong, cả nhà lại tiếp tục công việc dang dở. Củi được dọn về chất vào lán mới dựng. Mấy ngày tới chắc còn phải nhóm lửa nấu nước, nên những bó cành liễu nhỏ được chuẩn bị từ trước giờ mang ra dùng dần.

Liễu Vân Sương còn mang ra một rổ khoai lang, định làm khoai khô dự trữ. Mấy hôm nay nắng đẹp, không tranh thủ thì phí mất.

Còn mấy củ đào để trong hầm cũng hơi héo, cô quyết định đem ra hết một lượt.

Hứa Tri Lễ ngồi dưới đất không tiện, nên cô lấy cái chậu đặt lên ghế để cậu rửa khoai. Cái chum lớn bên cạnh đựng sẵn nước ấm, vừa rửa sạch sẽ vừa không lo nước lạnh.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 49



Sau khi khoai được rửa xong, Liễu Vân Sương bắt đầu gọt vỏ, rồi chuyển cho Hứa Tri Tình cắt khoai thành bốn phần. Khoai được đưa vào bếp hấp, công đoạn tuy lỉnh kỉnh nhưng làm một lần có thể để được lâu. Dao gọt, mẹt, vỉ hấp—tất cả đều phải mượn từ nhà bà Ba phía sau, vì nhà cô hiện giờ thiếu đủ thứ.

Khi khoai chín, Liễu Vân Sương bày ra mẹt, đem ra sân phơi. Đợi nguội thì sẽ cắt nhỏ hơn, phơi nắng đến khi khô là có thể cất trữ.

Đang lúc bận rộn, thì Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm tới. Cô có thái độ khác hẳn với hai đứa cháu này, nhất là Hứa Tri Niệm—con bé luôn cư xử lễ phép, ngoan ngoãn.

"Vào nhà đi, sao hai đứa lại sang đây?" – cô gọi.

Hứa Tri Tâm xách theo một cái giỏ, mở lớp khăn phủ bên trên, bên trong là mấy quả đậu cô ve tươi rói.

"Đậu cô ve? Cháu lấy đâu ra vậy?" – Liễu Vân Sương ngạc nhiên. Thứ này trong vùng hiếm, vì ít ai trồng, nên càng quý.

"Thím hai, sáng nay bọn cháu đi làm ở ruộng phía Nam. Không biết ai gieo hướng dương mà lại lẫn vài hạt đậu cô ve. Chỗ đó có ba cây, hái được một ít, bọn cháu mang sang cho thím."

"Cho thím?" – Cô hơi sững lại. Cả khi còn ở chung nhà, cô cũng chẳng thân thiết gì với hai đứa nhỏ này.

"Vâng, mang về nhà thì cũng chẳng đến lượt bọn cháu ăn, nên bọn cháu mang qua đây cho em Tri Ý ăn."

Hứa Tri Tâm bĩu môi, thái độ bất mãn lộ rõ. Hứa Tri Niệm thì vẫn điềm đạm, nhưng trong mắt cũng ánh lên chút không vui.

"Thím không tin được. Không lẽ bà nội các cháu lại không cho ăn tí nào à?"

"Không có đâu thím," – Hứa Tri Niệm bỗng hạ giọng – "Từ lúc thím dắt chị Tri Tình đi, bà bắt cháu ở lại nấu cơm. Mẹ cháu không đồng ý, sợ cháu cũng bị đánh nên cãi nhau với bà. Sau đó không còn cách nào, bà giữ chị cháu lại. Chị cháu lại lén luộc trứng cho Tri Lễ ăn, rồi mọi chuyện thím cũng biết rồi đấy."

Liễu Vân Sương gật đầu. Hôm đó cô còn sang nhà họ làm ầm lên chuyện Tri Niệm Tri Lễ bị đánh.

"Vậy sau đó bà nội cháu không giữ ai lại nữa à?"

"Không giữ nữa. Chủ yếu là hai chị em cháu không ai chịu làm cho bà, bà cũng hết cách. Thím không biết đâu, bà chẳng làm gì, toàn sai người khác. Cô út ở nhà mà cũng không chịu nhóm lửa, đến cả đốt bếp cũng không thèm làm, cứ ngồi lải nhải."

Hứa Tri Tâm hừ lạnh, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, chẳng buồn giấu.

"Thôi, mấy chuyện đó đừng nhắc nữa. Tri Tình, lấy hai cái bánh quy cho chị hai, chị ba ăn đi." – Liễu Vân Sương dịu giọng.

Ở đây có lệ, trong họ hàng con cháu đều gọi theo thứ bậc.

Nhà bác cả có ba người con, Hứa Tri Thành là anh cả, lớn nhất trong đám cháu, nên mấy đứa nhỏ đều gọi anh là “anh cả” nghe rất kính trọng. Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm thì đương nhiên là chị hai, chị ba – thứ tự rõ ràng.

Ba đứa nhà Liễu Vân Sương cũng vậy, Tri Tình là chị cả, Tri Lễ là anh hai, Tri Ý là út – mà đã út thì cứ gọi là "bé út" hay "em út" đều được. Về sau, nhà chẳng có thêm đứa nhỏ nào nữa, cái tên ấy cứ thế giữ lại.

"Vâng ạ!" – Hứa Tri Tình vâng lời, đặt mẹt xuống rồi chạy thẳng vào trong nhà.

Một lát sau, cô bé trở ra, tay cầm theo hai cái bánh quy to tròn, thơm nức.

"Chị hai, chị ba, hai chị ăn thử đi ạ, bánh ngon lắm!"

"Không cần đâu Tri Tình, để dành cho Tri Ý ăn đi." – Hứa Tri Niệm vội từ chối, nhưng ánh mắt Hứa Tri Tâm thì vẫn cứ dán chặt vào cái bánh, trông đến tội.

Liễu Vân Sương đứng bên cười khẽ, ánh mắt lặng lẽ quan sát. Hai đứa bé kia rõ ràng là thèm, nhưng chị không ăn thì em cũng chẳng dám nhận.

"Cầm lấy đi, các em ấy ăn rồi." – cô khẽ nhắc, giọng nhẹ nhàng.

Nghe vậy, Hứa Tri Niệm mới dám nhận lấy, rồi đưa bánh cho em gái. Hứa Tri Tâm vui vẻ ôm lấy cái bánh, cắn một miếng, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.

"Ngon quá trời ơi!"

Vị béo ngọt tan đều trong miệng, khiến cô bé sung sướng đến híp cả mắt lại. Hứa Tri Niệm còn cẩn thận bẻ một nửa bánh đưa cho Hứa Tri Ý. Trẻ con mà, thấy ai cho ăn là vui, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Liễu Vân Sương không nói gì, nhưng trong lòng thì ấm áp. Hứa Tri Niệm đúng là đứa biết điều, cũng có dáng làm chị cả.

"Thím hai, thím không biết đâu. Lần trước thím cho tụi cháu bánh bao, bị Hứa Tri Vi nhìn thấy, nó về mách ngay. Bà nội la cháu cả buổi tối luôn." – Hứa Tri Tâm đột ngột kể.

"Đúng rồi đó, rõ ràng lúc đó chẳng thấy nó đâu, vậy mà không biết ở xó xỉnh nào vẫn nhìn thấy. Đúng là xui tận mạng!" – Hứa Tri Niệm tiếp lời.

"Chuyện đó hôm mẹ cháu có nói qua với thím rồi. Lúc ấy thím không để ý, sau này hai đứa nhớ tránh xa nó ra. Con bé đó không phải người đơn giản đâu." – Liễu Vân Sương vừa nói vừa nhẹ thở dài.

Hứa Tri Tâm hừ một tiếng đầy bất mãn.

"Nó như thế mà còn vênh váo, đúng là uống công thím hai trước kia còn tốt với nó."

"Tri Tâm!" – Hứa Tri Niệm khẽ vỗ em một cái, nhắc nhở đừng nói linh tinh.

Cô bé cắn môi, rõ ràng không phục nhưng cũng không dám cãi lời chị.

"Em có nói gì đâu mà..." – giọng lầm bầm, ấm ức.

"Thím hai, thím biết chưa? Hứa Tri Vi không hiểu ở đâu ra mà đào được bao nhiêu khoai lang, chú Ba cháu còn đi cùng đấy! Hai bao tải to đùng!"

"Chú Ba cháu đi đào khoai với nó á?" – Liễu Vân Sương ngạc nhiên, đôi mắt hơi nheo lại.

Thì ra hôm đó Tri Tình ra ngoài hái rau sam, vừa vặn thấy hai người kia đi lên núi. Cô còn tưởng mình nghĩ nhiều, ai dè là thật.

"Vâng, thím không biết đâu, hai bao tải nặng đến mức chú Ba vác không nổi, phải đợi bố cháu và chú Hai tới vác phụ về. Tới nửa đêm mới xong. Mẹ cháu tức điên người, lỡ mà bị bắt thì chết dở!"

Lúc này, sắc mặt Liễu Vân Sương càng thêm nặng. Thời buổi này, khoai lang, lúa gạo – tất cả đều là của tập thể. Ai mà tự ý trồng trọt, thu hoạch không qua ghi chép là coi như ăn trộm của công. Không cẩn thận là bị ghi tên lên sổ đen.
 
Back
Top Bottom