Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 30



Bọn họ đang rắp tâm nhắm đến của cải trong nhà cô. Mười đồng bà cụ Hứa vừa đưa, chắc chắn không chia phần cho mẹ con họ, nên giờ lại muốn moi thứ khác.

"Mợ, cháu biết mợ không thích cháu. Nếu vậy, cháu đi đây." Hứa Tri Vi giọng ấm ức, quay đầu bỏ đi, như thể chính cô ta mới là người bị tổn thương.

Cô ta vừa bước chân ra khỏi cửa, hệ thống đã nói tiếp:
"Bà ta mà đã bán cái vòng đi, trong nhà chắc chắn còn tiền. Không tiêu hết nhanh như vậy đâu. Có thể giấu rồi."

Hứa Tri Vi liền gật gù:
"Vậy tôi phải về hỏi mẹ tôi đã, không dính dáng gì nữa."

Nói là làm, cô ta thật sự rời đi, không buồn ngoái đầu.

Liễu Vân Sương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng kia, cơn lạnh lan dần khắp lồng ngực. Cô biết, chuyện này chưa kết thúc. Một khi đã để lộ sơ hở, đám người kia sẽ còn quay lại – có khi còn không từ thủ đoạn.

Trong đầu cô đã bắt đầu tính toán: tiền phải giấu kỹ hơn, tuyệt đối không để rơi vào tay những kẻ lòng dạ khó lường như Hứa Lam Xuân.

Trong nhà trở nên trầm mặc, ba đứa trẻ cũng không nói gì, không khí nặng nề như phủ một lớp sương lạnh.

"Thôi được rồi, đừng buồn nữa." Liễu Vân Sương dịu giọng, quay sang dỗ dành. "Ăn đi, sủi cảo để nguội thì không ngon đâu."

Cả ba cúi đầu lặng lẽ ăn, không còn hào hứng như lúc đầu. Trong lòng cô cũng buồn bực, nhưng có những việc, trốn tránh mãi cũng không giải quyết được gì. Bọn nhỏ rồi cũng phải học cách đối diện với hiện thực này.

"Tri Lễ, con nghe lời mẹ vừa nói rồi chứ?" Giọng cô trầm lắng nhưng nghiêm nghị. "Chị hai con bảo cô ta nghĩ ra cách giúp, con tin thật sao? Là Tri Tình cầm dao đứng ra. Là Tri Niệm luộc trứng cho con, rồi bị bà nội đánh. Còn cô ta, từ đầu đến cuối, chẳng làm gì, cũng chẳng hề bị thương. Có những việc, không thể chỉ nghe bằng tai, mà phải nhìn bằng tim."

Hứa Tri Lễ lặng lẽ gật đầu:
"Mẹ, con biết rồi."

Vẻ mặt nó vẫn chưa hoàn toàn vui vẻ trở lại, nhưng trong mắt đã không còn mơ hồ như trước.

"Nhà mình giờ chỉ còn bốn mẹ con mình." Liễu Vân Sương dằn từng chữ. "Tri Ý còn nhỏ, hai con đã lớn rồi, phải học cách nghĩ xa hơn. Bà nội con đưa mười đồng, trong bụng nhất định là không cam tâm. Lỡ sau này lại gây chuyện, muốn quay về như trước, thì chúng ta chẳng còn gì để ăn."

Giọng cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Ban ngày mẹ phải ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn lại ba đứa. Các con phải nhớ kỹ – đừng tin ai hết."

Nghe vậy, Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ nhìn nhau, gật đầu thật mạnh.

"Mẹ yên tâm!" Hứa Tri Tình nắm chặt tay. "Cho dù là ai đến, con cũng không mở cửa. Con sẽ bảo vệ Tri Lễ và Tri Ý, không để mẹ phải lo."

Hứa Tri Lễ cũng hăng hái tiếp lời:
"Con cũng vậy, dù ai đến nói gì, con cũng không tin. Không để ai làm mẹ buồn, không để chúng ta chết đói."

Từ khi chuyển ra riêng, tay trắng không mang theo gì, hai đứa trẻ hiểu rất rõ – nếu không tự lo, sẽ chẳng ai lo thay mình.

"Ừ, các con hiểu vậy là tốt rồi." Liễu Vân Sương nhẹ gật đầu. Cô biết, chỉ một lần dạy là chưa đủ, nhưng ít nhất, hôm nay bọn trẻ đã trưởng thành hơn một chút.

Còn về Hứa Tri Vi? Giờ chắc hận cô đến tận xương tủy.

Không sao, cô cũng đâu có ý định ở gần nữa. Mạng sống quan trọng hơn. Sau này, tránh được thì tránh, rời đi được thì rời.

Trong lòng đầy suy nghĩ, cô càng thêm bực bội. Nghĩ vậy, liền tranh thủ lúc trời còn sáng, mang chỗ cành liễu còn lại ra, tiếp tục đan nốt cái rổ lớn. Những việc tay chân như thế, lại giúp cô bình tĩnh lại.

Hứa Tri Tình vẫn luôn ở bên cạnh cô, ngoài trông em gái, còn có thể giúp một tay. Biết cô nhóc cũng muốn tự mình học, Liễu Vân Sương nói qua vài kỹ thuật. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã dậy.

Dưới bầu trời xám nhợt của một buổi sớm còn chưa kịp bừng sáng, Liễu Vân Sương đã xắn tay áo, rửa sạch rau cải trắng và cần tây mua từ hôm qua. Thịt ba chỉ còn lại từ bữa trước cũng được cô băm nhuyễn, chuẩn bị làm bánh cuốn nhân rau thịt. Lần này, cô chủ ý tăng thêm phần rau, vì trong nhà không còn nhiều thịt, mà khẩu phần thì lại phải chia cho bốn miệng ăn.

Cô làm nhanh như gió, đến khi nhào xong mẻ bột, trời cũng vừa kịp hửng sáng.

Ba đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ say, cô gọi dậy rồi liền vội ra khỏi nhà.

Tại nhà Trương Trường Minh, khói bếp đã bắt đầu tỏa ra từ phía sau. Không ngờ vừa mới bước vào sân, Trần Sở Nga đã tất bật chạy ra từ bếp.

"Vân Sương, cô đến sớm thế? Có chuyện gì gấp không?"

Liễu Vân Sương mỉm cười, dù vẻ mặt có chút mệt mỏi.

"Sở Nga, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là trong nhà hết củi rồi. Tôi muốn mượn xe đẩy nhà cô, định ra núi nhặt một ít."

Nghe vậy, Trần Sở Nga thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi hết hồn, cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Cô đợi một lát, tôi ra sau nhà kéo xe cho."

Hai người cùng đi, xe đẩy trong nhà không lớn, nhưng gọn nhẹ, đủ dùng.

"Sở Nga, bên kia không làm khó gì đâu, cô yên tâm. Tôi có thể lo được. À, mấy ngày nay nhà còn lộn xộn, chắc tôi chưa đi làm được. Nếu cô có tiện, giúp tôi nói với đại đội trưởng một tiếng, để anh ấy khỏi thắc mắc."

"Ừ, chuyện nhỏ mà, để tôi nói giúp. Cô cũng đừng cố quá, người cũng phải dưỡng, chứ không phải cái máy."

"Được rồi, hôm nào rảnh rỗi đến nhà tôi chơi, tôi làm bánh bao bằng bột mì trắng đãi cô."

Nghe thế, Trần Sở Nga bật cười: "Thôi đi cô, tôi ăn gì chẳng được. Cô sống yên ổn là tôi mừng rồi."

Hai người tạm biệt nhau, Liễu Vân Sương kéo xe đi lên núi. May sao nhà cách rừng không xa, cành khô rơi vãi khắp nơi, chẳng mấy chốc cô đã nhặt đầy một xe. Thời gian cũng không còn nhiều, mấy đứa nhỏ còn đang chờ ăn sáng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 31



Về đến nhà, cô vừa mới đặt xe xuống thì Hứa Tri Tình đã chạy ra đỡ.

"Mẹ, mẹ vừa đi nhặt củi à?"

"Ừ, giúp mẹ dỡ xuống nào."

"Vâng ạ!"

Con bé nhanh nhẹn đến giúp, còn không quên rót cho mẹ bát nước. Liễu Vân Sương vào bếp, vừa thấy bột đã ủ nở, không khỏi sửng sốt.

"Sao nở nhanh vậy chứ..."

Cô chớp mắt, nghĩ tới nước Linh tuyền. Không lẽ nó thực sự có tác dụng kỳ diệu?

Không còn thời gian suy đoán, cô lập tức thay đổi kế hoạch: không làm bánh cuốn nữa, chuyển sang hấp bánh bao.

Hứa Tri Tình nhóm lửa, lo dọn dẹp bếp núc, mọi việc đâu ra đấy. Vỉ hấp trong nhà không có, phải mượn tạm từ nhà sau.

Cô nghĩ bụng, đợi ổn định, phải vào huyện một chuyến, mua lấy vài thứ cần dùng.

Trong lúc hấp bánh, mấy đứa nhỏ loanh quanh trong bếp, không ngớt tỏ vẻ tò mò.

Hứa Tri Lễ tuy vẫn còn vết thương, nhưng sắc mặt hồng hào hơn trước. Cô thầm đoán, chắc cũng nhờ nước Linh tuyền. Rau cô vừa trồng cũng đã nhú mầm, sức sống mạnh mẽ.

Ước lượng thời gian, bánh bao đã chín tới.

Cô dùng đũa gắp từng chiếc, trắng mẩy tròn xoe, xếp ngay ngắn lên hai chiếc đĩa lớn. Nhân bánh chia làm hai loại, vì Tri Ý chưa nhai được cần tây, nên cô gói riêng.

"Thơm quá!"

Hứa Tri Lễ hít hít mũi, mắt sáng rực, không đợi mẹ nhắc đã chạy đi rửa tay, còn dẫn em gái theo.

"Nhanh lên, ăn cơm thôi!"

Cô nhẹ giọng nhắc.

"Vâng ạ!"

Bánh bao vừa mềm vừa nóng, cắn vào có mùi thịt, có hương rau, khiến người ta ăn một lần là không muốn ngừng.

"Mẹ, cái này ngon quá!"

Hứa Tri Lễ ngồi trước bàn, không sợ nóng, ăn lấy ăn để.

"Ngon thì ăn từ từ, nhiều như vậy, đâu có ai giành của con đâu."

"Đúng đó Tri Lễ, chậm thôi kẻo nghẹn."

Hứa Tri Tình vừa nói, vừa đẩy đến bát nước đun để nguội.

"Vẫn là tay nghề của mẹ giỏi nhất! Chờ con lớn, kiếm được tiền, ngày nào cũng mua bột mì trắng cho mẹ làm bánh bao!"

Liễu Vân Sương bật cười, ánh mắt thoáng dịu lại.

Đứa con trai này, chỉ cần một cái bánh bao là đã đủ để hạnh phúc. Nhưng cô hiểu rõ, cậu không phải kẻ hồ đồ.

Kiếp trước, Hứa Tri Lễ từng vì Hứa Tri Vi mà đánh nhau, dẫn tới bị thương suốt đời. Nhưng khi cô bị người ta hành hạ tàn phế, chính cậu là người duy nhất không rời bỏ.

Lúc ấy, cả người cô chẳng còn hình dáng con người, vậy mà cậu vẫn chạy khắp nơi, chỉ để xin một liều thuốc cứu mẹ.

Nghĩ đến đây, cổ họng cô nghèn nghẹn.

Đời này, dù có gian khó thế nào, cô cũng phải bảo vệ mấy đứa nhỏ thật tốt. Không để chúng lại phải chịu nỗi đau như kiếp trước.

Dưới ánh nắng buổi sáng, không khí trong nhà Liễu Vân Sương vẫn còn đượm chút ấm áp hiếm hoi. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng nói cười vang lên không ngớt, khiến người ta có cảm giác như cuộc sống rốt cuộc cũng tìm lại được chút yên bình giữa những ngày giông gió.

Nhưng trong lòng Liễu Vân Sương lại không hoàn toàn thảnh thơi. Hình ảnh của kiếp trước, cái đêm định mệnh đó, vẫn như một bóng ma đeo bám trong tim cô. Hứa Tri Vi năm xưa không chỉ cản trở cô mà còn kéo theo người khác dựng nên trùng trùng lớp lớp rào cản, cuối cùng ép cô đến đường cùng. Cô chết rồi, mà đứa con trai ngốc nghếch của mình, lại theo mẹ nhảy sông tự vẫn.

Nay cả nhà còn nguyên vẹn, sống lại một lần nữa, đó không phải là điều gì tầm thường — mà là một món quà trời cao ban xuống, là cơ hội cô không thể lãng phí.

Cơm nước xong xuôi, Liễu Vân Sương cẩn thận gói bốn cái bánh bao trắng vào lá cải tươi, phủ thêm khăn vải, đặt vào giỏ mây. Trước khi bước ra cửa, cô quay đầu dặn dò:

"Tri Lễ, Tri Tình lát nữa nhớ dọn dẹp nhà cửa. Với lại, múc thêm ít nước vào chum phơi nắng nhé."

"Vâng ạ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ đi đâu vậy ạ?"

"Đi thăm Tri Niệm một chút. Con bé bị bà nội đánh là vì con, chúng ta không thể không bày tỏ gì, như thế là vô ơn bạc nghĩa."

Thằng bé gật đầu, không nói gì thêm. Lời mẹ nói nó hiểu, mà lòng cũng thấy có lỗi với cô chị họ.

Lúc này, trong thôn không thiếu người còn dùng nước lạnh. Tranh thủ lúc mặt trời còn chói chang, chuẩn bị nước phơi sẵn, tối về rửa mặt, giặt giũ đều dễ chịu.

Liễu Vân Sương xách giỏ bước ra ngoài, men theo con đường mòn dẫn về phía chân núi. Hỏi thăm mấy người già trong thôn, cô biết hôm nay lũ trẻ được phân đi cắt cỏ ở ruộng dưới chân núi — vậy là chẳng ngại ngần gì, cô đi thẳng tới đó.

Vừa thấy bóng cô từ xa, Hứa Tri Niệm đã ngạc nhiên reo lên:

"Thím hai! Thím tới đây ạ? Tri Lễ thế nào rồi, mông còn đau không thím?"

"Đã đỡ rồi. Cũng bắt đầu khô miệng vết thương, nếu không đụng tới chắc không sao."

Cô nói, tiện tay phủi mấy chiếc lá nhỏ vướng trên tóc Hứa Tri Niệm.

"Thế thì tốt rồi. Đóng vảy là sắp khỏi hẳn."

"Ừm. Còn cháu, mấy ngày nay bà nội có gây khó dễ gì không?"

Tri Niệm lắc đầu, thở ra một hơi:

"Cũng chỉ mắng vài câu. Cháu lơ đi là được."

"Đứa nhỏ ngoan… để cháu chịu khổ rồi. Hôm nay có đi một mình không?"

Tri Niệm không hiểu vì sao thím hai lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Còn có Tri Tâm đi cùng. Chúng cháu làm cùng một tổ."

"Vậy gọi con bé lại đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Nói xong, cô chỉ tay về phía mấy bụi cây thấp bên lề ruộng. Mảnh đất này rộng, nhưng người làm cũng không ít, nếu bị bắt gặp, sợ lại rước chuyện không hay tới tai bà cụ Hứa.

"Vâng, thím hai đi trước đi, bọn cháu đến ngay."

Liễu Vân Sương gật đầu, nhanh chóng lẩn vào khu đất trũng gần rìa núi. Chỗ này râm mát, lại kín đáo, rất thích hợp để nói chuyện riêng.

"Thím hai!"

Từ xa, Hứa Tri Tâm chạy lại, miệng cười tươi, khí chất hoạt bát hơn hẳn chị gái. Cô vẫy tay, không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ ra hiệu đừng nói lớn.

Khi cả ba đã đứng sát bên nhau, Liễu Vân Sương mới mở giỏ, gỡ lớp khăn phủ và lá cải trắng ra, lộ ra mấy cái b*nh b** tr*ng n*n.

"Bánh bao trắng ạ?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 32



Về đến nhà, cô vừa mới đặt xe xuống thì Hứa Tri Tình đã chạy ra đỡ.

"Mẹ, mẹ vừa đi nhặt củi à?"

"Ừ, giúp mẹ dỡ xuống nào."

"Vâng ạ!"

Con bé nhanh nhẹn đến giúp, còn không quên rót cho mẹ bát nước. Liễu Vân Sương vào bếp, vừa thấy bột đã ủ nở, không khỏi sửng sốt.

"Sao nở nhanh vậy chứ..."

Cô chớp mắt, nghĩ tới nước Linh tuyền. Không lẽ nó thực sự có tác dụng kỳ diệu?

Không còn thời gian suy đoán, cô lập tức thay đổi kế hoạch: không làm bánh cuốn nữa, chuyển sang hấp bánh bao.

Hứa Tri Tình nhóm lửa, lo dọn dẹp bếp núc, mọi việc đâu ra đấy. Vỉ hấp trong nhà không có, phải mượn tạm từ nhà sau.

Cô nghĩ bụng, đợi ổn định, phải vào huyện một chuyến, mua lấy vài thứ cần dùng.

Trong lúc hấp bánh, mấy đứa nhỏ loanh quanh trong bếp, không ngớt tỏ vẻ tò mò.

Hứa Tri Lễ tuy vẫn còn vết thương, nhưng sắc mặt hồng hào hơn trước. Cô thầm đoán, chắc cũng nhờ nước Linh tuyền. Rau cô vừa trồng cũng đã nhú mầm, sức sống mạnh mẽ.

Ước lượng thời gian, bánh bao đã chín tới.

Cô dùng đũa gắp từng chiếc, trắng mẩy tròn xoe, xếp ngay ngắn lên hai chiếc đĩa lớn. Nhân bánh chia làm hai loại, vì Tri Ý chưa nhai được cần tây, nên cô gói riêng.

"Thơm quá!"

Hứa Tri Lễ hít hít mũi, mắt sáng rực, không đợi mẹ nhắc đã chạy đi rửa tay, còn dẫn em gái theo.

"Nhanh lên, ăn cơm thôi!"

Cô nhẹ giọng nhắc.

"Vâng ạ!"

Bánh bao vừa mềm vừa nóng, cắn vào có mùi thịt, có hương rau, khiến người ta ăn một lần là không muốn ngừng.

"Mẹ, cái này ngon quá!"

Hứa Tri Lễ ngồi trước bàn, không sợ nóng, ăn lấy ăn để.

"Ngon thì ăn từ từ, nhiều như vậy, đâu có ai giành của con đâu."

"Đúng đó Tri Lễ, chậm thôi kẻo nghẹn."

Hứa Tri Tình vừa nói, vừa đẩy đến bát nước đun để nguội.

"Vẫn là tay nghề của mẹ giỏi nhất! Chờ con lớn, kiếm được tiền, ngày nào cũng mua bột mì trắng cho mẹ làm bánh bao!"

Liễu Vân Sương bật cười, ánh mắt thoáng dịu lại.

Đứa con trai này, chỉ cần một cái bánh bao là đã đủ để hạnh phúc. Nhưng cô hiểu rõ, cậu không phải kẻ hồ đồ.

Kiếp trước, Hứa Tri Lễ từng vì Hứa Tri Vi mà đánh nhau, dẫn tới bị thương suốt đời. Nhưng khi cô bị người ta hành hạ tàn phế, chính cậu là người duy nhất không rời bỏ.

Lúc ấy, cả người cô chẳng còn hình dáng con người, vậy mà cậu vẫn chạy khắp nơi, chỉ để xin một liều thuốc cứu mẹ.

Nghĩ đến đây, cổ họng cô nghèn nghẹn.

Đời này, dù có gian khó thế nào, cô cũng phải bảo vệ mấy đứa nhỏ thật tốt. Không để chúng lại phải chịu nỗi đau như kiếp trước.

Dưới ánh nắng buổi sáng, không khí trong nhà Liễu Vân Sương vẫn còn đượm chút ấm áp hiếm hoi. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng nói cười vang lên không ngớt, khiến người ta có cảm giác như cuộc sống rốt cuộc cũng tìm lại được chút yên bình giữa những ngày giông gió.

Nhưng trong lòng Liễu Vân Sương lại không hoàn toàn thảnh thơi. Hình ảnh của kiếp trước, cái đêm định mệnh đó, vẫn như một bóng ma đeo bám trong tim cô. Hứa Tri Vi năm xưa không chỉ cản trở cô mà còn kéo theo người khác dựng nên trùng trùng lớp lớp rào cản, cuối cùng ép cô đến đường cùng. Cô chết rồi, mà đứa con trai ngốc nghếch của mình, lại theo mẹ nhảy sông tự vẫn.

Nay cả nhà còn nguyên vẹn, sống lại một lần nữa, đó không phải là điều gì tầm thường — mà là một món quà trời cao ban xuống, là cơ hội cô không thể lãng phí.

Cơm nước xong xuôi, Liễu Vân Sương cẩn thận gói bốn cái bánh bao trắng vào lá cải tươi, phủ thêm khăn vải, đặt vào giỏ mây. Trước khi bước ra cửa, cô quay đầu dặn dò:

"Tri Lễ, Tri Tình lát nữa nhớ dọn dẹp nhà cửa. Với lại, múc thêm ít nước vào chum phơi nắng nhé."

"Vâng ạ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ đi đâu vậy ạ?"

"Đi thăm Tri Niệm một chút. Con bé bị bà nội đánh là vì con, chúng ta không thể không bày tỏ gì, như thế là vô ơn bạc nghĩa."

Thằng bé gật đầu, không nói gì thêm. Lời mẹ nói nó hiểu, mà lòng cũng thấy có lỗi với cô chị họ.

Lúc này, trong thôn không thiếu người còn dùng nước lạnh. Tranh thủ lúc mặt trời còn chói chang, chuẩn bị nước phơi sẵn, tối về rửa mặt, giặt giũ đều dễ chịu.

Liễu Vân Sương xách giỏ bước ra ngoài, men theo con đường mòn dẫn về phía chân núi. Hỏi thăm mấy người già trong thôn, cô biết hôm nay lũ trẻ được phân đi cắt cỏ ở ruộng dưới chân núi — vậy là chẳng ngại ngần gì, cô đi thẳng tới đó.

Vừa thấy bóng cô từ xa, Hứa Tri Niệm đã ngạc nhiên reo lên:

"Thím hai! Thím tới đây ạ? Tri Lễ thế nào rồi, mông còn đau không thím?"

"Đã đỡ rồi. Cũng bắt đầu khô miệng vết thương, nếu không đụng tới chắc không sao."

Cô nói, tiện tay phủi mấy chiếc lá nhỏ vướng trên tóc Hứa Tri Niệm.

"Thế thì tốt rồi. Đóng vảy là sắp khỏi hẳn."

"Ừm. Còn cháu, mấy ngày nay bà nội có gây khó dễ gì không?"

Tri Niệm lắc đầu, thở ra một hơi:

"Cũng chỉ mắng vài câu. Cháu lơ đi là được."

"Đứa nhỏ ngoan… để cháu chịu khổ rồi. Hôm nay có đi một mình không?"

Tri Niệm không hiểu vì sao thím hai lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Còn có Tri Tâm đi cùng. Chúng cháu làm cùng một tổ."

"Vậy gọi con bé lại đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Nói xong, cô chỉ tay về phía mấy bụi cây thấp bên lề ruộng. Mảnh đất này rộng, nhưng người làm cũng không ít, nếu bị bắt gặp, sợ lại rước chuyện không hay tới tai bà cụ Hứa.

"Vâng, thím hai đi trước đi, bọn cháu đến ngay."

Liễu Vân Sương gật đầu, nhanh chóng lẩn vào khu đất trũng gần rìa núi. Chỗ này râm mát, lại kín đáo, rất thích hợp để nói chuyện riêng.

"Thím hai!"

Từ xa, Hứa Tri Tâm chạy lại, miệng cười tươi, khí chất hoạt bát hơn hẳn chị gái. Cô vẫy tay, không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ ra hiệu đừng nói lớn.

Khi cả ba đã đứng sát bên nhau, Liễu Vân Sương mới mở giỏ, gỡ lớp khăn phủ và lá cải trắng ra, lộ ra mấy cái b*nh b** tr*ng n*n.

"Bánh bao trắng ạ?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 33



Hai cô bé đồng thanh kinh ngạc, ánh mắt không rời khỏi đám bánh bao. Từ nhỏ đến lớn, hai chị em có mấy khi được ăn loại này?

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, ăn đi chứ!"

Hứa Tri Tâm lập tức xoa tay vào quần, định với lấy thì bị chị gái kéo lại.

"Thím hai, nhà thím mới tách ra, chắc cũng khổ cực lắm rồi. Bánh bao để phần cho Tri Lễ và Tri Ý đi ạ, chúng cháu không ăn đâu."

Cô bé cố quay đi, không nhìn mấy cái bánh bao kia nữa, nhưng cái bụng thì không nể tình, lại kêu một tiếng rõ to: "Ọc ọc..."

Gương mặt nhỏ liền đỏ bừng lên vì ngượng.

Liễu Vân Sương chẳng nói chẳng rằng, nhét một cái vào tay Tri Niệm, cái còn lại đưa cho Tri Tâm.

"Đừng khách sáo, hôm nay đến đây là vì hai đứa. Ăn đi."

Hai cô bé lúc đầu còn lưỡng lự, sau thấy cô nghiêm túc, mới từ từ cắn một miếng nhỏ. Mùi thơm mềm của bột mì, quyện với nhân thịt béo ngậy, khiến ánh mắt cả hai sáng bừng như trẻ con được quà Tết.

Liễu Vân Sương vừa thấy vừa thương, cũng vừa yên lòng. Ít ra, những đứa trẻ này vẫn còn chút chân tình.

Ngay khoảnh khắc ấy, một âm thanh chói tai như xé rách không khí vang lên trong đầu cô:

"Tôi cũng đã đến nhà bà ta rồi, lúc ăn sủi cảo bà ta cũng chẳng giữ tôi lại. Vậy mà lại chủ động mang bánh bao tới cho bọn họ, đúng là thiên vị. Dù sao tôi cũng gọi bà ta là mẹ mười năm!"

Liễu Vân Sương thoáng cứng người, mắt đảo quanh.

Giọng nói này—không thể nhầm được, chính là Hứa Tri Vi!

Ánh mắt cô dừng lại ở tảng đá lớn phía đối diện, thấp thoáng bóng dáng ẩn sau, đúng như cô đoán.

Cô siết chặt tay, ánh mắt lạnh dần. Quả nhiên, oan hồn kiếp trước vẫn chưa tan, bám riết lấy cô không buông.

"Không phải con ruột thì không được yêu thương à? Chuyện thiên vị đó là quá rõ ràng rồi!" – lại là giọng Hứa Tri Vi, lần này xen lẫn giận dữ và uất ức.

"Ký chủ," giọng hệ thống vang lên như cố trấn an, "cô không phải con gái ruột của bà ta, chuyện này quá bình thường."

"Hừ, mẹ tôi nói đúng. Bà ta từ đầu đến cuối đều có thành kiến với tôi!"

Liễu Vân Sương cười nhạt. Thì ra, tất cả những điều này là Hứa Lam Xuân đứng sau giật dây.

"Tri Niệm, Tri Tâm, đi thôi, chúng ta qua bên kia."

Hai đứa trẻ không chút do dự, ngoan ngoãn đi theo sau cô.

Kiếp trước, kể từ khi mười tuổi, Hứa Tri Vi như được trời ưu ái, vận may cứ thế đổ dồn tới. Dù có đứng yên một chỗ, cũng có thể nhặt được thứ tốt. Càng nghĩ, Liễu Vân Sương càng nhớ ra một chuyện: trước đợt mưa lũ lớn năm đó, hình như chính cô ta đã tình cờ phát hiện ra rất nhiều khoai lang trên núi. Không biết là ai trồng, sau đó bà cụ Hứa và Hứa Lam Xuân lại bày ra bộ dạng đắc ý ra mặt. Nghĩ đến thời gian, chắc chỉ trong hai ngày tới sẽ xảy ra.

"Đúng rồi, Tri Niệm, Tri Tâm, chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói cho ai biết. Kể cả bố mẹ các cháu, cũng không thể lộ ra nửa lời, hiểu chưa?"

Tri Niệm gật đầu chắc nịch: "Thím yên tâm, thím cho chúng cháu ăn ngon, chúng cháu nhất định giữ kín như bưng."

Liễu Vân Sương hài lòng gật đầu. Tri Niệm là đứa bé có ơn tất báo, lần trước cũng chính là con bé ra tay cứu giúp Tri Lễ. Còn Tri Tâm thì tình cờ gặp, không có ân tình gì, nhưng thấy hai chị em đi chung thì cũng tiện thể nhắc nhở một chút.

"Các cháu về nhà nhớ giữ miệng, đặc biệt là phải tránh xa Hứa Tri Vi. Đừng nói chuyện, đừng gây xung đột, biết không?"

Cô ta vừa rồi đã thấy hết. Nhỡ đâu quay về giở trò, người bị đổ tội đầu tiên chính là cô.

Tri Tâm xị mặt: "Thím hai yên tâm, cô ta căn bản không thèm để ý tới chúng cháu. Dì út còn nói sau này cô ta sẽ làm người cao sang, không giống như mấy đứa nhà quê chúng cháu."

Vừa nói, con bé vừa khẽ hừ một tiếng. Trong mắt rõ ràng có chút khinh thường. Được người nhà nuông chiều thì hay rồi, nhưng mở miệng là coi thường người khác, ai mà nuốt trôi cho nổi?

Liễu Vân Sương gật đầu: "Được rồi, mau về đi, đừng để ai phát hiện."

"Vâng ạ, thím hai cũng mau về nhé!"

Chia tay hai đứa trẻ, cô quay về nhà, vừa vào liền ngồi xuống tiếp tục đan giỏ bằng cành liễu hôm qua. Nhưng cái giỏ lần này không giống cái ban sáng, không có quai xách, mà phần thân được đan chồng nhiều lớp, chặt khít không dễ rách.

"Mẹ, sao cái giỏ này lại khác vậy ạ?"

Hứa Tri Tình vừa rửa xong mấy cái chum, hai cái trong đó đã được đổ đầy nước, quay đầu lại tò mò hỏi.

"Cái này mẹ dùng để trồng hành." Liễu Vân Sương vừa làm vừa trả lời.

"Sao không trồng luôn dưới đất hả mẹ?"

Cô ngẩng đầu nhìn con gái, kéo dài giọng, suy nghĩ một chút rồi bảo: "Ừm… đất trong sân nhà mình không còn chỗ nữa. Với lại trồng trong giỏ cũng tiện hơn. Con xem còn mảnh ngói vỡ nào không, lót dưới đáy một lớp, mùa đông lạnh cũng đỡ hơn."

Vùng này đến mùa đông là rét cắt da cắt thịt, rau xanh hầu như không trồng được. Ai khéo tay thì chuẩn bị từ mùa thu, ai không thì quanh năm chỉ có dưa muối với khoai khô. Nhà nào cũng cố trồng được ít hành ăn dần, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Hứa Tri Tình hiểu ra, vui vẻ đáp: "Vậy để con sửa lại mấy bó hành kia nhé!"

"Được, làm cẩn thận một chút là được."

Không hiểu sao, Liễu Vân Sương cảm thấy con gái hình như càng lúc càng dính lấy cô. Từ ngày ra riêng, Hứa Tri Tình không chỉ chăm chỉ mà còn cứ như cái đuôi nhỏ, làm gì cũng muốn sát bên mẹ. Có lẽ… con bé thực sự muốn bù đắp những năm tháng thiếu vắng tình thương.

Hứa Tri Tình bưng bó hành lại, ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu cắt bỏ rễ già, bỏ lá úa, chỉ giữ lại phần tươi non ở giữa.

Trong sân vang lên tiếng trẻ con cười đùa, Hứa Tri Lễ cũng chống tay đứng bên cạnh, vừa trông em gái vừa chuyện trò.

Lúc này, Liễu Vân Sương mới nhận ra, đây có lẽ là lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui thực sự khi sống bên con cái. Rời khỏi nhà họ Hứa, bọn trẻ như được thoát khỏi xiềng xích, cả nhà tuy nghèo nhưng ấm áp vô cùng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 34



Họ ăn sáng trễ, nên cũng chưa cần nấu cơm trưa vội. Cô tranh thủ đan xong giỏ, trồng hành vào rồi mới bảo con gái đi rửa tay.

Trong lúc không ai để ý, cô lén tưới một ít nước Linh tuyền lên phần đất trong giỏ, sau đó mới bắt tay nấu cơm.

Chiều còn nhiều việc lắm.

Lần này cô tự mình kéo xe đi nhặt củi. Hứa Tri Tình ngỏ ý muốn theo, nhưng nghĩ tới em trai còn yếu, không có ai trông nom, nên cô nhóc đành ở lại. Tuy vậy, cũng không chịu ngồi không. Nhìn mẹ đan giỏ thành thạo, cô bé cũng học theo, bắt đầu thử từ những đoạn cành liễu thừa lại.

Lần này Liễu Vân Sương phải đi xa hơn hôm trước. Củi gần nhà bị nhặt sạch từ lâu, mấy đoạn còn lại thì mục nát, không dùng được. Cô phải đi sâu vào rừng, nơi người ta ít lui tới.

Vất vả một lúc lâu, cuối cùng cũng gom được một xe đầy. Thấy trời vẫn còn sớm, cô tranh thủ kéo về, nghỉ tạm một chút, uống vài ngụm nước rồi bắt đầu chỉ dạy con gái đan giỏ.

Hứa Tri Tình tuy còn vụng về, nhưng thành quả không đến nỗi nào. Liễu Vân Sương khen ngợi vài câu, sau đó truyền lại vài mẹo nhỏ cô tự đúc kết được.

Nhìn con bé vừa nghiêm túc vừa háo hức, cô thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.

Hôm nay, cô còn định vào rừng sâu thêm một lần nữa.

Không chỉ nhặt củi – lần này, cô sẽ mang theo liềm.

Cành liễu trong nhà dùng gần hết rồi, mà cô thì vẫn còn rất nhiều việc cần tới chúng.

Dưới cái nắng hè oi ả, cây cối trên núi xanh mướt một màu, sinh khí dạt dào. Liễu Vân Sương tranh thủ chặt một đống cành liễu, gom lại thành bó rồi buộc chặt bằng chính những sợi liễu dẻo dai ấy. Xe đẩy nhỏ của cô không lớn, nhưng nhờ buộc chặt lại nên có thể chở thêm được kha khá cành khô. Nghĩ đến chuyện củi đốt đủ dùng vài ngày tới, cô cũng thấy yên tâm hơn.

"Mai mình lại lên núi thêm một chuyến nữa," cô thầm nghĩ, trong lòng tràn đầy động lực.

Thế nhưng, khi vừa kéo xe đẩy về đến sân, chưa kịp vui mừng thì cảm giác lành lạnh từ lòng bàn chân đã chạy ngược lên tận đỉnh đầu. Bầu không khí trong sân thật khác lạ—nặng nề và u ám. Cô liếc quanh, không thấy bóng dáng ba đứa nhỏ đâu cả.

"Tri Tình? Tri Lễ? Tri Ý? Các con có ở nhà không?" Cô lên tiếng gọi, giọng có chút lo lắng.

Từ trong nhà chính, Hứa Tri Tình bế em gái đi ra, mặt mày đầy căng thẳng.

"Mẹ... bố tới rồi... đang ngồi ở trong kia."

Nghe xong, tim cô như bị siết chặt. Người đàn ông đó lại mò đến đây làm gì?

Liễu Vân Sương không nói một lời, kéo xe củi vào sân, chưa vội dỡ. Rửa tay trước đã. Cô bước tới giếng nước, ra hiệu cho Tri Tình bơm nước.

Đúng lúc ấy, Hứa Lam Hà từ trong nhà bước ra.

"Anh đến làm gì?" Liễu Vân Sương lạnh giọng, mắt không thèm liếc lấy một cái.

Hứa Lam Hà cau mày, rõ ràng đang bực bội: "Anh không đến, thì các người muốn làm gì thì làm à?"

Cô khựng lại, quay sang nhìn thẳng vào anh ta. Ánh mắt cô sắc như dao.

"Chúng tôi làm gì thì có liên quan gì đến anh? Anh nghĩ anh là ai mà có quyền đến đây chỉ tay năm ngón?"

Hứa Lam Hà ngẩn người. Trước đây cô dịu dàng bao nhiêu, thì nay lại sắc sảo và lạnh lùng bấy nhiêu. Anh ta hạ giọng, ngập ngừng hỏi: "Vân Sương... em sao vậy? Em... như biến thành người khác rồi."

Cô bật cười khẩy, cười đến chua chát.

"Đúng, tôi đã khác rồi, không còn là con bé ngu ngốc ngày trước nữa. Hứa Lam Hà, anh nghe rõ đây: tôi không còn là kẻ chịu đựng để hầu hạ cả nhà các người như con sen nữa. Chúng ta đã ly hôn. Rất rõ ràng, trắng đen phân minh. Từ nay về sau, đường ai nấy đi. Đừng có tự tiện đến nhà tôi như vậy nữa!"

Hứa Lam Hà bắt đầu nổi nóng, giọng anh ta cao hơn, đầy bất mãn: "Em nói vậy mà nghe được à? Mẹ nói đúng, em không biết dạy con. Em—"

"Im ngay!" Liễu Vân Sương giơ tay ngăn lại, ánh mắt cô như ngọn lửa đang bốc cháy.

"Tôi có dạy được hay không, không đến lượt anh lên tiếng. Chúng là con tôi! Anh không cần chúng nữa thì hãy giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ. Anh còn nhớ không, là anh ấn tay ký giấy, đoạn tuyệt với mẹ con tôi!"

Hứa Tri Tình run rẩy, ôm chặt lấy Tri Ý, lùi lại sau lưng mẹ. Ánh mắt nó rưng rưng, chẳng dám nói lời nào.

Hứa Lam Hà gằn giọng, cố níu chút thể diện cuối cùng: "Nhưng tụi nhỏ vẫn mang dòng máu của anh, anh có quyền—"

"Đúng, chúng là con ruột của anh. Nhưng cũng chính anh là người đã đẩy chúng ra khỏi đời mình. Đừng ở đây nói đạo lý nửa vời. Mấy tờ giấy ly hôn kia tôi còn giữ kỹ lắm, anh không chối được đâu!"

Liễu Vân Sương nói rồi, quay vào trong nhà, dường như không thèm phí thêm hơi sức cho một kẻ đã bị vứt ra khỏi cuộc đời cô.

Hứa Lam Hà đứng chết lặng một lúc rồi gằn giọng: "Được, em giỏi lắm. Đã vậy, nuôi đi! Nhưng mà, em không đi làm thì tính sống bằng gì? Ở nhà cả ngày, ăn bám ai hả?"

Liễu Vân Sương đứng lại, từ từ quay đầu, nở nụ cười khinh bỉ.

"Anh tưởng tôi còn là con bé ngu dại năm nào hả? Tôi ở nhà hay đi làm thì liên quan gì đến anh? Hay là anh lại muốn tôi quay về, nai lưng làm cật lực, đổi lấy cơm gạo nuôi cả cái nhà vô dụng kia?"

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Hứa Lam Hà tái mét, ánh mắt trốn tránh. Một thoáng chột dạ lướt qua, không lọt khỏi mắt cô.

Cô đã nói bao nhiêu lần rồi, không còn quan hệ gì nữa thì không còn quan hệ gì nữa, sao cứ không hiểu vậy?

“Sợ làm anh thất vọng rồi, công điểm tôi làm ra, chỉ thuộc về tôi. Quỷ hút máu nhà anh có đói thì cũng tự đi mà kiếm ăn, đừng hòng nhòm ngó đến nhà tôi!”

Liễu Vân Sương vừa nói dứt lời, sắc mặt Hứa Lam Hà liền sa sầm. Bị nói đến không còn đường lui, nhưng trong lòng anh ta vẫn nghẹn một bụng tức.

“Em không đi làm thì thôi, nhưng cũng đừng có mà đào hết khoai trong sân chứ! Còn chưa đến mùa thu hoạch, em đào thế khác gì vứt tiền xuống đất?!”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 35



Liễu Vân Sương nheo mắt lại nhìn anh ta. Rốt cuộc là đến vì số khoai lang trồng sau sân, hay còn có ý đồ gì khác?

“Còn nữa, anh nghe nói mấy người ăn sủi cảo, ăn bánh bao… Em nghĩ mình giàu lắm hả? Không sợ lũ trẻ nhà khác nhìn vào mà ganh tị chắc? Em nói thật đi, có phải em bán chiếc vòng vàng đó rồi không?”

Ánh mắt cô chợt lạnh. Hứa Lam Hà biết rõ chuyện vòng vàng là của hồi môn của cô, vậy mà giờ dám mượn cớ đến chất vấn. Cô cười nhạt.

“Hóa ra là vậy, nhắm vào cái vòng hả? Nói đi, ai sai anh đến đây?”

“Cái gì mà ai sai với khiến? Là anh tự đến. Em ra khỏi nhà, không mang một xu, vậy mà chỉ mấy ngày đã dựng được nhà, đồ đạc mới tinh, ăn uống sung túc. Anh không nghi mới là lạ.”

Anh ta lúng túng chống chế, nhưng càng nói càng lòi đuôi cáo.

“Hay thật nhỉ, anh cũng biết tôi đi tay trắng? Vậy lúc tôi một mình bồng ba đứa nhỏ ra đi, anh có từng nghĩ tới tụi nó sẽ ăn gì mặc gì chưa? Bây giờ còn mặt mũi đến chất vấn tôi, anh không thấy nhục à?”

“Em có cái vòng tay, sao để con đói được? Chắc chắn là đã bán, mà cũng được bộn tiền đấy chứ.

Cho nên, chuyện lần trước em đánh Lam Xuân, anh không tính. Nhưng con bé bị bầm dập hết người, ít nhất cũng mua cho nó bộ đồ, coi như xin lỗi.

Còn Tri Vi nữa, em bỏ con bé lại, trong lòng nó cũng buồn, mua cho nó cái gì đi.”

Liễu Vân Sương trợn mắt nhìn anh ta như thể đang nghe chuyện cười. Quả nhiên là một nhà họ Hứa! Động một chút là đòi hỏi.

“Anh nghĩ tôi ngu như anh à? Bán vòng tay, lấy tiền đi mua đồ cho cái người làm con tôi bị thương? Anh nghĩ tôi bị ngớ ngẩn chắc?”

“Em đừng đánh đồng. Người đánh Tri Lễ là mẹ anh, không liên quan gì đến Lam Xuân hay Tri Vi.”

“Ha! Hứa Lam Hà, tôi sống với mấy người bao nhiêu năm, tính nết ai mà tôi không rõ? Không có Hứa Lam Xuân đứng sau giật dây, bà già nhà anh dám động tay à?

Tôi nói cho anh biết, trước kia tôi còn nhịn vì tình nghĩa vợ chồng, giờ thì không. Đừng có giở trò đòi tiền nữa, mua đồ cho đám người mặt dày nhà anh? Mơ đi! Họ là cháu gái tôi chắc? Cút đi, còn lằng nhằng tôi đánh thật đấy!”

Cô vừa nói vừa liếc xuống dưới, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Hứa Lam Hà vô thức rụt người lại.

“Cô đúng là đồ đàn bà độc miệng! Mua cho Lam Xuân và Tri Vi chút đồ thì đã sao? Vòng tay đó đáng giá cả ngàn đồng!”

“Vậy anh đi mà bán máu mà mua! Của tôi, không liên quan gì đến đám tạp chủng nhà anh!”

Cô giận đến mức vớ ngay cái gáo dừa trong thau nước hắt thẳng vào người anh ta. Chiếc gáo lăn cạch xuống đất, nước văng tung tóe.

Hứa Lam Hà lãnh trọn cú ném, tức đỏ cả mặt.

“Cô dám động thủ? Ở nhà tôi còn chưa đủ, giờ lại muốn làm càn?! Tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi!”

“Anh nhịn tôi? Tôi còn nhịn anh lâu hơn! Một kẻ bất lực, chỉ biết cúi đầu nghe mẹ, mẹ anh đánh rắm cũng khen thơm. Anh lấy cái gì ra mà nói chuyện với tôi?

Tôi nói cho anh biết, từ giờ trở đi, anh mà còn dám bén mảng đến cái sân nhà tôi, tôi cho một đá văng thẳng xuống ruộng đấy!”

“Cô…”

“Gì mà cô với chả không? Đừng tưởng tôi sợ! Mẹ nó, nếu tôi mà dễ bị bắt nạt, tôi đã sớm chết trong cái nhà đó rồi!”

Hứa Lam Hà giậm chân, vẫn chưa chịu từ bỏ.

“Tôi đi cũng được, nhưng cô đưa tiền đây! Cho tôi ít tiền, tôi sẽ đi!”

Liễu Vân Sương trố mắt, thật sự là đỉa đói bám dai đến cùng.

“Anh chắc chắn không thể không lấy tiền đúng không?”

“Mẹ!”

Hứa Tri Tình nãy giờ đứng bên, nắm lấy tay áo mẹ, lắc đầu ra hiệu. Cô bé biết rõ mẹ đang tức, nhưng lại sợ mẹ chịu thiệt.

Liễu Vân Sương dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng Hứa Tri Tình, xua tan cơn giận vừa bốc lên trong lòng. Giọng cô cương quyết:

"Tri Tình, đưa em vào nhà, khóa cửa lại, nhớ kỹ lời mẹ: dù ai đến gõ cũng không được mở."

"Mẹ… mẹ định làm gì?" Cô bé lo lắng hỏi, ánh mắt hoảng hốt.

"Đi đi!" – Vân Sương không giải thích gì thêm, chỉ hạ giọng thúc giục.

Tri Tình tuy lòng đầy bất an, vẫn biết ngoan ngoãn nghe lời. Cô bé ôm em chạy vào nhà, đóng chặt cửa như lời mẹ dặn. Trong lòng cô bé chỉ còn một suy nghĩ: nếu có chuyện gì xảy ra, mình nhất định phải chăm lo cho em thật tốt, không để mẹ phải bận lòng.

Phía sau, giọng Hứa Lam Hà vang lên đầy mỉa mai:

"Em cứ như thế này ngay từ đầu thì hay biết mấy. Chúng ta vẫn là người một nhà kia mà."

"Người một nhà với tổ tiên họ Hứa nhà anh à?!" – Liễu Vân Sương cười khẩy, ánh mắt sắc như dao – "Hôm nay tôi cho anh biết, Diêm Vương có bao nhiêu con mắt!"

"Em… em định làm gì hả?"

Vân Sương không trả lời, chỉ cười lạnh rồi quay gót, tiện tay cầm theo con dao chặt củi to bản. Cô sải bước ra khỏi sân, ánh mắt lạnh băng không chút do dự.

"Vân Sương!" – Hứa Lam Hà giật mình, vội vàng đuổi theo sau.

Nhưng Vân Sương căn bản không để anh ta kịp chạm tới. Cô vừa thấy anh đưa tay ra, lập tức vung dao cảnh cáo, ánh thép loé lên khiến người ta dựng tóc gáy. Hứa Lão Nhị đứng cạnh cũng tái mét mặt, trong lòng run sợ—vừa nãy cô ra tay không hề do dự.

Không để yên, cô bắt đầu rảo bước khắp thôn, vừa đi vừa hét lớn:

"Mọi người ơi ra mà xem! Nhà họ Hứa không biết xấu hổ, bám riết tôi không tha, chỉ mong moi nốt chút xương tủy cuối cùng thôi đấy!

Còn cái con Hứa Lam Xuân—đồ phá gia chi tử, bản thân chẳng ai thèm rước, còn dám ngửa tay xin tiền mua quần áo! Mặt dày đến thế là cùng! Muốn ăn bánh bao nhân thịt người chắc?!"

Trời đã ngả chiều, dân làng cơm nước xong xuôi, đang tụ tập hóng gió trước cửa. Nghe tiếng ồn ào, không ai không tò mò, kéo nhau đi theo xem trò vui. Nhất là mấy ngày gần đây, chuyện nhà họ Hứa đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao. Nay lại có diễn biến mới, người người kéo đến càng lúc càng đông.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 36



Hứa Lam Hà bắt đầu cảm thấy chột dạ, lúng túng nói:

"Vân Sương, thôi được rồi, anh không cần tiền nữa. Em về nhà đi, đừng gây chuyện nữa."

"Về nhà cái đầu anh!" – Cô quát lớn, mắt long sòng sọc – "Hứa Lão Nhị, thêm một lời nữa là tôi đập gãy chân anh đấy!"

Lời vừa dứt, đám đông lập tức ồ lên thích thú, bàn tán xôn xao. Ai cũng biết vài hôm trước cô đã cho anh ta một cú đá trời giáng—hôm nay xem ra lại có trò vui để coi.

Chỉ chốc lát, một đoàn người kéo nhau đến nhà họ Hứa. Gia đình này đang tụ họp dưới gốc cây dương lớn, vừa thấy cảnh ấy đã sững người.

Bà cụ Hứa đứng bật dậy, mặt mày sa sầm:

"Mày kéo lũ người đến đây làm gì hả, Liễu Vân Sương?"

"Làm gì à? Tôi đến xử lý cái mụ già không biết điều là bà đấy!" – Cô trợn mắt, giọng đanh thép – "Gọi Hứa Lam Xuân ra đây! Có gan làm mà không có gan chịu, núp như rùa rụt cổ! Mẹ con nhà bà toàn lũ mặt người dạ thú, không đứa nào ra hồn!"

Bình thường cô vốn ít mắng người. Nhưng bao năm qua, mụ ta luôn mồm rủa xả cô và con gái bằng những lời dơ bẩn nhất. Nay, cô không thể nhịn được nữa.

"Mày… mày dám?! Tao sẽ xé miệng mày ra!"

Mụ ta gào lên rồi lao thẳng về phía cô. Nhưng Vân Sương nhanh nhẹn né qua một bên, để mụ nhào thẳng vào đám đông đang đứng phía sau.

"Trời đất, bà Hứa làm cái gì vậy?!"

Dân làng xúm lại đỡ, vẻ mặt đầy khó chịu. Mụ già nhăn nhó định giở trò ăn vạ thì ngay lúc đó—

RẦM!

Một tiếng đạp vang trời khiến cánh cổng nhà họ Hứa bật tung.

"Ra đây cho tao, Hứa Lam Xuân! Cái thứ ăn hại lười chảy thây, chẳng bao giờ chịu ra đồng, lại còn đòi tao mua quần áo cho mặc! Bố thí cho cái váy liệm thì có! Cả nhà chúng mày đáng lẽ nên bị chôn sống từ kiếp trước!"

Lời lẽ phun ra như mưa tên lửa đạn, ai nghe cũng rùng mình, nhưng không thể rời mắt khỏi màn kịch.

Bên trong, Hứa Lam Xuân cuối cùng cũng chịu không nổi, lật đật chạy ra cửa, vẻ mặt oan ức:

"Liễu Vân Sương, chị muốn gì hả? Tôi đã làm gì đắc tội chị?"

Phía sau cô ta, Hứa Tri Vi cũng lấp ló đi theo.

Vân Sương liếc qua, cười khẩy:

"Giả vờ làm gì? Không phải mày xúi Hứa Lam Hà đến nhà tao đòi tiền đấy à?"

Liễu Vân Sương chống nạnh, đôi mắt sắc như dao quét qua Hứa Lam Xuân. Giọng cô lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:
"Tao thật sự không hiểu, dựa vào cái gì mà tao phải bỏ tiền mua quần áo cho mày? Mày là cái thá gì mà xứng đáng được mặc thứ tao mua chứ?!"

Hứa Lam Xuân bị câu nói chém thẳng vào mặt, lập tức đỏ bừng lên. Cô ta dậm chân, cổ áo xô lệch để lộ làn da trắng bóc, giọng uất ức như thể mình mới là người chịu khổ:
"Chị... chị nói bậy! Tôi có bảo anh ấy đến đâu!"

Liễu Vân Sương hừ lạnh, nheo mắt như đã nhìn thấu tim gan gan phổi:
"Không phải mày gọi anh ta đến? Vậy là ai? Tự dưng anh ta mò đến đây rồi bảo tao phải mua đồ cho mày, còn không thì đưa tiền. Lại còn bảo trên người mày đầy thương tích... Hửm? Mày cởi áo ra cho anh ta xem rồi hả?"

"Liễu Vân Sương! Chị đừng có vơ đũa cả nắm mà bôi nhọ tôi!" – Hứa Lam Xuân kêu to, ánh mắt phẫn uất nhưng lại không dám nhìn thẳng.

"Thế thì sao? Chuyện mày từng làm, có cái nào đáng mặt đâu! Nếu không phải mày len lén sau lưng, thì Hứa Tri Vi từ đâu ra hả?"

Một câu dằn mặt như lưỡi dao lướt ngang cổ. Phía sau, Hứa Tri Vi nãy giờ im lặng giờ mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn hận ý. Ánh nhìn ấy không còn giấu giếm gì nữa, như một người sắp cùng kẻ thù đồng quy vu tận.

Giờ phút này, trong lòng cô ta chỉ có một ý nghĩ—nếu đã không sống yên ổn được, thì chi bằng kéo tất cả xuống bùn!

"Không! Cô nói bậy! Tri Vi rõ ràng là con của tôi và Vân Sương!" – Hứa Lam Hà lo lắng xen vào, giọng run rẩy, cố gắng cứu vãn cục diện.

"Ồ? Là con của anh?" – Liễu Vân Sương nheo mắt lại, giọng điệu đầy mỉa mai, ánh mắt khinh thường như đang nhìn một thứ bẩn thỉu trên mặt đất.

Hứa Lão Nhị nghĩ cô vẫn còn giận, chỉ lầm bầm:
"Phải... Tri Vi là con gái tôi. Con gái ruột của tôi."

"Chát!"
Một tiếng bạt tai vang lên giữa trưa hè oi ả. Hứa Lão Nhị chưa kịp định thần thì mặt đã nghiêng sang một bên.

"Chị điên rồi hả?! Sao lại đánh anh tôi?" – Hứa Lam Xuân cuống cuồng lao tới, nước mắt lã chã.

Liễu Vân Sương không thèm nhìn cô ta, mà chỉ trừng trừng nhìn Hứa Lam Hà.
"Đánh? Tôi đánh là còn nhẹ! Hứa Lão Nhị! Anh dám lừa tôi suốt bao nhiêu năm trời? Còn dám chê tôi xuất thân thấp kém, suốt ngày bắt tôi phải nhẫn nhịn. Đến hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra tôi nhịn là để nhường chỗ cho mẹ con bọn nó!"

Giọng nói vang dội, xé tan cả bầu không khí oi nồng, khiến những người hàng xóm quanh đó không nhịn được mà rón rén lại gần hóng chuyện.

Cô đưa tay lau nước mắt, rồi lớn tiếng mắng tiếp:
"Không trách được mấy năm nay con gái tôi ngày nào cũng phải còng lưng làm việc, lại còn bị đánh không thương tiếc! Không trách được lúc tôi đề cập ly hôn, anh lại đồng ý nhanh như thế... Hóa ra là vì anh muốn rảnh tay rước đám người này vào nhà!"

Bầu không khí lập tức nổ tung. Người ta nhao nhao bàn tán, tiếng xì xầm rộ lên như ong vỡ tổ.

"Mày... mày nói linh tinh cái gì đấy!" – Bà cụ Hứa chen lên, cố gắng lớn giọng át đi, nhưng ánh mắt lại rõ ràng có chút hoảng loạn.

"Bà còn dám cãi? Tôi sinh Tri Tình xong, còn có bà Lý, mẹ tôi và cả đám bà thím ở sân sau làm chứng. Còn Hứa Tri Vi thì một tháng sau mới bị người nhà các người ép tôi nhận nuôi! Không phải bà bày trò thì còn ai vào đây?"

"Láo! Mày đừng có dựng chuyện!" – Bà cụ Hứa giẫm chân, nhưng ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ai.

"Bà già rồi, trí nhớ cũng xuống cấp rồi sao? Mấy năm nay người ta không nói thẳng, không có nghĩa là không ai biết chuyện! Tôi chỉ không ngờ... hóa ra Hứa Tri Vi là con của Hứa Lão Nhị và Hứa Lam Xuân!"

Một câu phán như sét đánh giữa trời quang.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 37



Khóe miệng người nghe như giật giật, có người há hốc mồm, có người trố mắt ngơ ngác. Rồi đám đông bắt đầu vỡ òa.

"Trời ơi! Là con của anh em ruột á? Vậy mà cũng dám đem về nhà nuôi!"

"Không trách gì bà cụ Hứa mồm miệng suống ngày tiểu kỹ nữ... thì ra là có chuyện mờ ám!"

"Nhà này đúng là loạn luân quá thể! Đúng là không thể tưởng tượng được..."

Hứa Lam Hà hoảng loạn xua tay:
"Không! Không phải như mọi người nghĩ! Tri Vi là con gái của tôi với Vân Sương! Không liên quan gì đến Lam Xuân hết!"

"Xí, tưởng thật à? Giả nai mãi rồi cũng đến lúc lòi đuôi!"

"Người như Hứa Lão Nhị ấy à? Còn lâu mới đáng tin!"

...

Còn Hứa Lam Xuân thì cố nặn ra giọt nước mắt, yếu ớt phân trần:
"Mọi người đừng tin lời chị ta... Anh hai tôi là anh ruột tôi mà! Làm sao có chuyện đó được!"

Tiếng quát khản đặc của Liễu Vân Sương vang lên xé toạc bầu không khí đang ngột ngạt:

"Cô còn biết đó là anh trai của mình sao, Hứa Lam Xuân?! Hai người ôm ấp nhau tình tứ lúc nào cũng được, nhưng đến lúc người ta vạch mặt thì lại giả bộ không quen biết! Huyết thống gần như thế, sinh con ra không sợ dị dạng chắc? Hai người không biết điều đó là cấm kỵ à?!"

Lời nói ấy như một tảng đá quăng thẳng vào mặt hồ yên ả. Mọi người xung quanh đều cứng đờ, ánh mắt rùng mình nhìn về phía Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà, không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Ngay cả Hứa Tri Vi, con bé vừa rồi còn hùng hổ bước ra, giờ cũng đứng ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ở thời điểm này, chuyện nam nữ cùng họ mà không ra khỏi phạm vi ngũ phục thì tuyệt đối không được kết hôn, ai ai cũng biết. Đó là điều cấm kỵ chẳng cần luật pháp ghi ra giấy, bởi đạo lý đã ăn sâu vào lòng người.

Trong đầu Hứa Tri Vi vang lên tiếng gọi yếu ớt:
"Hệ thống, tôi thực sự là con gái của Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà sao?"

Hệ thống như ngập ngừng:
"Xin lỗi, ký chủ. Việc này xảy ra trước khi tôi liên kết với cô, tôi không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng theo những gì từng được nói, Hứa Lam Xuân luôn bảo cô là con với một người đàn ông thành phố. Có lẽ, cũng không hoàn toàn là bịa."

"Chị nói bậy!" – Hứa Lam Xuân bỗng hét lên, khuôn mặt tái mét, đôi mắt đầy tức giận – "Giữa tôi và anh hai trong sạch! Sao chị có thể bịa đặt như thế được!"

Liễu Vân Sương chẳng buồn tranh cãi, chỉ khoanh tay, cười khẩy:
"Chính miệng Hứa Lão Nhị nói ra đấy, còn nói rõ Hứa Tri Vi chui ra từ bụng cô. Giờ thì cô giải thích thế nào đây?"

Hứa Lam Xuân nghẹn lời, mắt đảo liên hồi, hệt như chuột bị dồn đến góc tường. Trong đầu cô ta hiện giờ chắc chắn đang loạn như tơ vò. Làm sao biết được vì lý do gì mà Hứa Lam Hà lại buột miệng như vậy!

"Tôi không sống nổi nữa rồi! Bị chị bôi nhọ thế này, tôi còn mặt mũi nào sống ở đời!" – Cô ta gào lên, lảo đảo định lao vào cột nhà đập đầu.

"Mẹ, con chết đây! Con không sống nổi nữa rồi!" – Hứa Lam Xuân vừa khóc vừa vùng vằng.

Bà cụ Hứa cuống quýt, lập tức chạy tới: "Con ơi, đừng mà! Đừng dọa mẹ!"

Liễu Vân Sương nhướn mày, ánh mắt đầy khinh bỉ, cất cao giọng:
"Cô chết đi, tôi tin cô. Chết ngay tại đây, cho mọi người chứng kiến, nếu không thì đừng có múa mép giả vờ giả vịt. Đừng tưởng ai cũng ngu mà không nhìn ra trò diễn hạ cấp của cô!"

Cô nhấn mạnh từng chữ, như thể muốn dùng dao cứa thẳng vào mặt nạ giả tạo của đối phương. Đám đông bắt đầu xôn xao, người này liếc người kia, ai cũng hóng chuyện đến đỏ cả tai.

"Đúng rồi, giả vờ đòi chết để lấy lòng thương à? Trò này cũ rồi!" – Có người hừ lạnh.

"Tôi mà oan uổng như cô ta, tôi nhảy sông thật chứ không đứng đây gào khóc giả vờ!"

Hứa Lam Xuân tức đến run rẩy:
"Chị... chị rốt cuộc muốn gì nữa hả, Liễu Vân Sương?!"

"Muốn gì à?" – Liễu Vân Sương mỉm cười lạnh lẽo – "Muốn cô l*t s*ch lớp mặt nạ đạo đức giả ấy đi! Tôi rời khỏi nhà các người, sống yên ổn. Là cô sai Hứa Lam Hà tới đòi tiền mua quần áo cho mẹ con cô! Tôi không thể nhịn nữa nên mới phải đến đây, mọi người đều thấy rõ!"

Giọng nói vang lên rành rọt, khiến đám người vây xem ai nấy đều gật gù, nhớ lại rõ mồn một.

"Phải đó, tôi thấy tận mắt Hứa Lam Hà chạy từ nhà Liễu Vân Sương về, mặt mày cau có!"

"Đúng rồi, vừa ra khỏi cửa là cô ấy đã hét ầm lên, đâu có giả vờ gì!"

"Gia đình nhà họ Hứa thật đúng là mất mặt!" – Một bác gái đứng đầu hàng tức tối lắc đầu.

"Con dâu cũ mà còn bị ức h**p như vậy, sau này còn ai dám gả vào đây!"

Không khí lúc này như vỡ trận. Làn sóng phẫn nộ lan nhanh như lửa cháy đồng khô. Nhà họ Hứa chỉ còn biết cứng họng, chẳng ai dám ho he.

Ngay cả Hứa Lam Giang – anh cả trong nhà – cũng phải bước ra, giọng đầy nghiêm trọng:
"Lão Nhị, Lam Xuân, hai đứa làm trò gì vậy? Thật quá đáng xấu hổ! Mất hết cả danh dự nhà này!"

"Anh cả!" – Hứa Lam Xuân quay đầu, giọng lạc đi – "Anh cũng không tin em sao?"

Vẻ mặt Hứa Lam Xuân lộ rõ sự đau đớn, hai tay ôm lấy ngực, chỉ nói một câu rồi im lặng, như thể bị đâm một nhát vào lòng.

Hứa Lam Giang nghiêm giọng:

"Làm sao anh còn có thể tin em được nữa? Em hai đã chính miệng thừa nhận rồi."

Chuyện về thân phận thật sự của Hứa Tri Vi, người ngoài có thể vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng người trong nhà họ Hứa thì chẳng lạ gì. Từ đầu đến cuối, ai mà không biết đứa nhỏ đó là do Hứa Lam Xuân sinh ra?

Bây giờ thì hay rồi, Hứa Lam Hà lỡ miệng nói ra rồi. Dù có chữa cháy thế nào, lời nói cũng như nước đổ ra khỏi bát, lấy gì mà hốt lại cho sạch?

"Anh cả, em với em gái thật sự không có gì đâu, em thề đấy!"

Hứa Lam Hà quýnh quáng phân bua, nhưng lại chẳng biết phải nói từ đâu. Nói chưa được vài câu đã cúi gằm xuống, ngồi thụp bên hiên nhà, dáng vẻ đáng thương như thể sắp khóc đến nơi.

Nhìn xem, cái bộ dạng người thành thật ấy, giờ cũng bày trò giả nai.

Liễu Vân Sương hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Để một mình mình chịu thiệt đã đủ rồi, lần này nhất định phải để cả nhà họ Hứa nếm thử mùi vị bị vạch trần giữa thanh thiên bạch nhật!
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 38



"Tôi còn chưa tính chuyện với cậu đấy! Cả nhà các người đúng là mất mặt hết chỗ nói!"

Hứa Lam Giang đứng bên cạnh cũng chỉ biết thở dài, mặt mũi nhăn nhó, cảm thấy cái mớ lộn xộn trước mắt thật sự khiến anh ta đau đầu.

Trong lúc ấy, bên kia, giọng hệ thống lại vang lên trong đầu Hứa Tri Vi, có phần lo lắng:

"Không còn cách nào rồi, Liễu Vân Sương đã nói ra hết trước mặt bao nhiêu người, bí mật giữa hai người không thể giấu được nữa đâu."

"Liễu Vân Sương... Bà ta thật sự dám vạch mặt tôi như vậy?"

Hứa Tri Vi siết chặt tay, hai mắt đỏ hoe, trong lòng bừng lên một ngọn lửa căm phẫn. Ánh mắt cô ta dán chặt vào bóng dáng của Liễu Vân Sương, như thể muốn nuốt sống đối phương.

Liễu Vân Sương thấy thế chỉ cười nhạt, thầm nghĩ: Nữ chính mà chỉ có cái đầu thế này thôi à? Bị lật mặt một cái đã hận thù, thế thì quá dễ đối phó.

Cô bước ra phía trước, ngẩng đầu nhìn ba người: Hứa Lam Hà, Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi, giọng vang lên:

"Hứa Lam Hà, Hứa Lam Xuân, Hứa Tri Vi—hôm nay ba người cùng nhau tới nhà tôi đòi tiền, bắt tôi mua đồ, làm loạn cả lên! Được thôi, nhưng nhớ kỹ cho tôi—là ba người tự tìm đến gây chuyện trước!

Còn nữa, tôi biết thừa cái tính các người thế nào rồi. Nếu sau này nhà tôi có chuyện gì, người đầu tiên tôi nghi là mấy người đấy! Hôm nay bao nhiêu người có mặt, làm chứng cho tôi hết!"

Lời nói như một gáo nước lạnh hắt vào mặt ba người kia, lại như một cái tát thẳng vào mặt bà cụ Hứa đang đứng nép sau lưng cháu.

Hứa Tri Vi tức đến mức cắn răng, nhưng vẫn chưa dám mở miệng.

Lúc này, Hứa Lam Giang bước lên hòa giải:

"Vân Sương, em cũng bớt nóng lại một chút đi. Việc hôm nay, cứ để anh giải quyết. Anh đảm bảo sẽ trông chừng thằng Nhị, không để nó tới làm phiền em nữa."

Anh ta nói câu này cũng là giữ thể diện cho nhà họ Hứa. Từ ngày ông cụ Hứa qua đời, trong nhà chỉ còn mỗi anhn ta gồng gánh. Em hai thì yếu đuối vô dụng, thằng út chỉ chăm chăm vào chuyện rời làng đi thành phố. Còn bà cụ Hứa, ngoài việc ức h**p con dâu thì chẳng làm được gì ra hồn.

"Anh đã nói vậy thì tôi sẽ nể mặt anh." – Liễu Vân Sương đáp, giọng lạnh như băng – "Nhưng nói cho rõ, từ nay về sau mà còn ai trong nhà anh dám gây chuyện với tôi, đừng trách tôi không khách khí!"

Hứa Lam Giang biết rõ, lần trước Liễu Vân Sương đã làm ầm lên tận công xã. Nếu lần này mà cô lại ra mặt thật sự, mất mặt vẫn là nhà họ Hứa.

"Thôi được rồi, mọi người giải tán đi. Hai người kia, đi vào nhà với tôi!"

Anh ta quát lớn một tiếng, rồi đóng sập cánh cổng sau lưng.

...

"Vân Sương, về thôi. Đừng bận tâm tới bọn họ nữa." – Một người trong đám đông lên tiếng.

"Được."

Liễu Vân Sương quay gót rời đi. Trời đã nhá nhem tối, nhưng trong lòng cô vẫn còn một ngọn lửa chưa nguôi.

Dọc đường, cô không ngừng kể tội nhà họ Hứa, từ chuyện bị bắt nạt, đến chuyện bị lừa. Mỗi một câu đều khiến người đi bên cạnh tức sôi máu thay cô.

Cuối cùng về tới nhà, mọi thứ mới yên ổn trở lại.

"Tri Tình! Mở cửa đi con, mẹ về rồi đây!"

Nghe tiếng mẹ gọi, ba đứa nhỏ trong nhà đều đồng loạt hành động.

Chị cả chạy ra mở cửa, thằng em và đứa em út thì chen nhau nhìn qua cửa sổ.

"Là mẹ thật rồi! Mẹ về rồi!"

"Mẹ!"

Hứa Tri Tình vừa mở cửa đã nhào tới ôm chặt lấy mẹ, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Mẹ có bị sao không ạ?" – Cô bé nấc nghẹn, giọng run run.

Liễu Vân Sương xoa đầu con gái, giọng nhẹ nhàng:

"Không sao rồi, đừng lo nữa. Vào nhà đi con."

"Vâng ạ."

Cả nhà đi vào trong. Cô ngồi xuống mép giường, ba đứa nhỏ lập tức quây quanh như ba con chim non.

"Mẹ, người nhà họ Hứa có bắt nạt mẹ không?"

"Bọn họ chỉ muốn lấy tiền của nhà mình thôi. Các con nhớ cho kỹ, trong lòng bố các con chỉ có bà nội và cô út, chứ chẳng có mẹ con mình đâu. Từ nay về sau, gặp ông ấy cũng không cần để ý, đừng cho vào nhà, nghe chưa?"

"Vâng! Con không thích ông ấy! Lần trước bà nội đánh con, ông ấy đứng đó mà chẳng làm gì. Bị mắng hai câu đã cúi đầu, sau này con không cho ông ấy bén mảng đến nữa!"

Liễu Vân Sương nhìn con mà nghèn nghẹn trong lòng. Cô ôm cả ba đứa vào lòng, nhẹ nhàng nói:

"Không sao, sau này mẹ sẽ bảo vệ các con. Không ai có thể ức h**p chúng ta nữa."

Chứng kiến sự việc bị đẩy đến nước này, ai nấy đều có thể thấy rõ Hứa Lam Hà đã quá quắt đến mức nào. Thật đúng là gieo gió gặt bão.

Liễu Vân Sương lạnh nhạt nghĩ: Hứa Lam Hà bây giờ ra sức bênh vực mẹ con Hứa Lam Xuân như vậy, cứ tưởng rằng sau này Hứa Tri Vi sẽ phụng dưỡng mình lúc về già. Đúng là mơ giữa ban ngày, nằm mơ mà không biết ngượng.

Cô vuốt tóc đứa con gái nhỏ, nhẹ nhàng dặn dò:
"Con ngoan, nhớ kỹ lời mẹ dặn là được rồi. Còn nữa, mấy người đó chưa chắc đã tử tế, mẹ không có ở nhà, các con phải để ý trong ngoài cho kỹ. Đồ ăn thức uống trong nhà, chớ để bị người ta thó mất."

Cô đoán rằng, tuy họ không đến mức trắng trợn cướp bóc, nhưng chuyện ăn trộm thì chẳng phải không thể xảy ra.

Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, giống như lính canh giữ kho.

"Mẹ yên tâm, chúng con không để ai động vào đâu!"

"Đúng đó, ai cũng đừng hòng lấy thứ gì trong nhà mình!"

Liễu Vân Sương nhìn hai đứa mà phì cười. Hai đứa lớn như hai chú chó nhỏ đang bảo vệ bát cơm của mình vậy.

Chó nhỏ...

Đúng rồi!

Ánh mắt cô sáng rỡ, bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ — tại sao cô không nuôi một con chó nhỏ?

Khứu giác của chó vốn nhạy, lại có bản năng cảnh giác cao. Trong nhà có người lạ, chỉ cần chó sủa vài tiếng là cả nhà sẽ biết ngay. Một con chó vừa giữ nhà vừa trông cửa, chẳng phải quá hợp sao?

Thế nhưng, trong thôn vào thời buổi này, mấy ai nuôi chó?
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 39



Mọi người ăn còn chưa đủ no, lấy đâu lương thực mà cho chó ăn. Thức ăn là thứ quý như vàng, thêm một cái miệng là thêm một gánh nặng.

Nhưng Liễu Vân Sương lại nghĩ khác. Cô có ít tiền dành dụm, không nhiều nhưng cũng đủ xoay xở. Để giữ nhà yên ổn, chút lương thực đổi lấy an toàn cũng đáng.

Thế là cô quyết định sẽ đi một chuyến lên huyện thành. Dứt khoát mua thêm những vật dụng cần thiết một thể, về sau đỡ phải đi lại nhiều.

Nghĩ xong, cô nhanh chóng rửa mặt, giục hai đứa nhỏ đi ngủ. Trước khi lên giường, cô còn dặn dò kỹ lưỡng một lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Liễu Vân Sương đã lặng lẽ rời giường.

Đường làng lúc này vắng tanh, sương sớm lành lạnh phủ kín lối đi. Cô quấn khăn che đầu, bước đi vội vã, chân không dừng lại giây nào.

Đến huyện thành, cô đi thẳng đến chợ đen.

Chợ đen vẫn như trước, lặng lẽ hoạt động trong bóng tối. Trời mới chỉ tờ mờ sáng nhưng đã có không ít người lui tới, ánh mắt ai cũng láo liên cảnh giác.

Vừa bước vào, Liễu Vân Sương lập tức cảm thấy có người đang nhìn mình. Quả nhiên là người đàn ông lần trước — người trung gian quen thuộc trong chợ.

Cô không chủ động bắt chuyện, chỉ im lặng né sang một bên. Nhưng người kia đã nhanh chóng đi theo sau, miệng nở nụ cười nửa thật nửa giả:

"Chị gái, nhìn chị quen lắm nha. Hôm nay lại mang gì tốt tới hả?"

Nói là quen mặt, thực chất là nhận ra rồi, nhưng ai ở đây cũng biết điều, không ai nói toạc ra cả.

Liễu Vân Sương bình thản đáp:

"Em trai, hôm nay tôi không bán gì cả, tôi tới mua ít đồ thôi."

"Mua đồ? Ờ, cũng được. Chị muốn mua gì? Biết đâu em giúp được."

Cô liếc nhìn anh ta, nói thẳng:

"Tôi muốn tìm một con chó nhỏ, càng khỏe càng tốt, tốt nhất là đủ tháng rồi."

Người kia hơi ngạc nhiên:

"Chó hả? Sao chị lại muốn nuôi chó?"

Anh ta liếc mắt đánh giá một lượt. Người phụ nữ nông thôn thế này, ai cũng lo cho miệng ăn trong nhà còn chưa xong, nuôi chó chẳng phải là chuyện xa xỉ sao?

"Chuyện này tôi tự biết. Nếu cậu biết ai có chó bán, thì làm ơn dẫn tôi đi xem một chút."

Thấy cô không có ý giải thích, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, cười hề hề:

"Chị gái, chị tìm đúng người rồi đấy. Tôi quen một chỗ, vừa hay có chó con. Đi, tôi dẫn chị qua."

"Vậy thì phiền cậu rồi."

Liễu Vân Sương thầm thấy may mắn. Xem ra chợ đen quả thực đúng như lời đồn — không gì là không có.

Hai người băng qua mấy con hẻm, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà gạch xanh mái ngói. Người đàn ông gõ cửa mấy cái, lát sau mới có người ra mở.

Người mở cửa là một ông lão, dáng vẻ phúc hậu, vừa thấy có khách đã mỉm cười:

"Hôm nay nhiều người đến xem chó lắm. Nếu ưng thì chọn nhanh, đừng chần chừ."

Liễu Vân Sương không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.

Đi thêm mấy bước, cô đã thấy đàn chó con nằm chen chúc trong ổ rơm. Ông lão vừa chỉ vừa giới thiệu:

"Đây là chó ta chính gốc, vừa tròn tháng. Nhìn xem, đứa nào cũng khỏe, lông bóng mượt, miệng ăn to, chân chạy nhanh."

Ông bế hai con lên cho mọi người xem. Cả hai còn đang ngái ngủ, vừa rời tay ông đã lập tức tìm mẹ, cái bụng nhỏ căng tròn dễ thương vô cùng.

Liễu Vân Sương hỏi giá:

"Chó con này bao nhiêu vậy ạ?"

"Giá vốn là một đồng rưỡi, nhưng chị đã đến tận đây, tôi bớt cho chị, lấy tròn một đồng thôi."

Một đồng với cô không phải vấn đề, Liễu Vân Sương đang định gật đầu, thì sau lưng bỗng có giọng nam xen vào:

"Lão Ngô à, người ta mua chó để giữ nhà, đưa luôn cho họ một con chó săn của ông đi."

Cô giật mình quay lại, ánh mắt bất ngờ chạm phải gương mặt quen thuộc.

"Ông chủ Kiều? Sao cậu lại ở đây?"

Thấy Liễu Vân Sương vẫn còn nhớ tới mình, Kiều Dịch Khất chỉ hơi gật đầu, khẽ nói:
"Làm việc."

Vân Sương cũng biết điều, không hỏi thêm câu nào nữa. Người ta đã nói đang làm việc, hiển nhiên là chuyện không tiện nhiều lời, cô cũng không nên tò mò. Vừa rồi cô đã hơi thất thố, nếu trong hoàn cảnh bình thường, đến cái tên cô cũng chẳng nên nhắc tới mới phải.

Chỉ là Lão Ngô lại nghĩ khác. Ông ta vừa nghe thấy, liền cười hớn hở, hồ hởi nói:
"Hóa ra là bạn của ông chủ Kiều! Vậy thì đi đi đi, tôi còn một ổ chó săn con nữa. Khoảng chừng năm ngày nữa là đủ tháng, giờ đem về nuôi cũng không vấn đề gì đâu."

Nói rồi, ông ta sốt sắng đưa họ qua bên kia chuồng chó.

Lúc đi ngang qua Kiều Dịch Khất, Liễu Vân Sương hơi nghiêng đầu, khẽ gật một cái coi như thay lời cảm ơn. Hai người vốn chẳng thân quen gì, vậy mà anh ta lại chịu đứng ra nói một câu giúp cô, dù ít dù nhiều cũng là có ơn. Cô không phải người vô ơn, gặp chuyện thì nên cảm ơn một tiếng.

Ổ chó bên này đúng là khá hơn hẳn, mấy con chó con nhìn rất lanh lợi, lông mượt, dáng dấp chắc nịch. Rõ ràng là giống chó săn, lớn lên tuyệt đối không phải loại hiền lành. Trông nhà giữ cửa thì khỏi phải lo, chưa kể nhìn còn rất dũng mãnh — đúng là nhặt được bảo vật.

"Cô gái, để tôi lấy cho cô một cái lồng, bỏ chó vào cho tiện mang theo. Chứ ôm vậy, đi đâu làm gì cũng bất tiện. Nhưng mà tôi nói trước, chó săn không giống chó nhà, con này ba đồng đấy nhé."

"Vâng, bác, không sao đâu ạ."

Nói rồi, cô rút ba đồng trong túi ra, hai tay đưa cho ông lão.

"Được, vậy cô đợi một chút, tôi cho nó vào lồng cho cô."

Lão Ngô vui ra mặt, rõ là vừa được lời vừa được mặt mũi. Người quen của Kiều Dịch Khất, đúng là hào sảng như nhau.

Cái lồng kia nhìn như được đan từ cỏ bấc, chắc chỉ dùng được dăm bữa nửa tháng rồi bỏ. Nhưng tiện là được, chẳng ai chê. Trên lồng còn có mấy khe nhỏ để chó thở, cũng coi như chu đáo.

Có chó rồi, Liễu Vân Sương vội vã tới cửa hàng bách hóa. May mắn là còn sớm, người chưa đông, chứ để lát nữa mà con chó con thức dậy quấy khóc thì cô cũng chẳng làm ăn được gì.

Cô vừa đi vừa len lén nhìn lồng, con chó vẫn ngủ say như chết.
 
Back
Top Bottom