Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 10



Sau bữa ăn đơn sơ, cô dọn dẹp sơ rồi gọi hai đứa lên giường. Làng quê không có điện, đêm đến tối mịt, người dân cũng nghỉ sớm.

Dỗ con ngủ xong, cô lặng lẽ mở chiếc rương nhỏ dưới gầm giường. Đó là nơi cất giữ ký ức một đời – chiếc hộp gỗ màu trầm, bên trong được bọc bởi khăn tay trắng, có một đôi vòng tay vàng óng và một bức tranh cổ.

Trước lúc mẹ mất, đã dặn cô:
"Nếu không đến bước đường cùng, tuyệt đối đừng để người khác thấy thứ này."

Nhưng giờ thì sao? Đã ra ở riêng, trong tay chẳng còn gì ngoài hai đứa con nhỏ. Nếu không bán đi, cả nhà sẽ nhịn đói. Cô ngồi lặng hồi lâu, rồi trịnh trọng mở túi gấm lam ra.

Tua rua còn là chính tay cô thắt, bức tranh được cuộn lại cẩn thận. Dưới ánh trăng, hình ảnh hiện ra lờ mờ nhưng vẫn có khí chất phi phàm.

Không nỡ, nhưng không còn cách. Cô hít sâu, rồi gấp gọn lại, cất kỹ trong gói vải.

Đôi vòng vàng thì cô giấu vào khoảng hốc nhỏ ở đầu giường. Nơi này vốn là hộc tủ âm tường thời bố mẹ cô còn sống, giờ tủ bị dỡ rồi, chỉ còn khoảng trống lộ ra. Cô cạy hai viên gạch, nhét vòng vào, rồi ra cửa sổ lấy ít bùn đất trét lại, che kín như cũ.

Trời còn mờ sáng, gà chưa gáy, Liễu Vân Sương đã trở dậy. Cô rón rén mặc quần áo, chuẩn bị gói đồ.

Hứa Tri Tình tỉnh giấc, thấy mẹ tất bật, liền ngồi dậy dụi mắt hỏi:
"Mẹ, mẹ dậy sớm thế làm gì vậy ạ?"

Liễu Vân Sương vuốt tóc con, giọng dịu dàng:
"Hôm nay mẹ phải ra ngoài một chuyến. Lát nữa dậy, con mặc đồ cho Tri Ý, hôm qua còn hai củ khoai, hai chị em chia nhau ăn."

"Nhưng... mẹ đi đâu thế ạ?" – Hứa Tri Tình có chút sợ, ánh mắt ngập ngừng lo lắng.

"Mẹ lên huyện, định bán chút đồ, kiếm ít lương thực về. Tri Tình ngoan, nhớ kỹ lời mẹ: không mở cửa cho ai, kể cả người nhà họ Hứa. Chỉ riêng Tri Lễ, nếu con thấy là anh, mới được mở."

Nghe vậy, cô bé gật đầu, hiểu chuyện:
"Vâng... nếu ai hỏi, con sẽ nói mẹ lên núi hái rau rồi."

"Giỏi lắm."
Liễu Vân Sương kéo khăn trùm đầu, nhét kỹ bức tranh vào trong gói. Trước khi đi, cô hôn nhẹ hai đứa nhỏ, rồi lặng lẽ ra khỏi nhà.

Trời vẫn còn nhá nhem, sương mù phủ trên đồng ruộng.

Con đường đất gồ ghề, dẫn từ đội sản xuất Hồng Tinh tới huyện Tân Cùng, dài chừng hai mươi dặm.

Nếu cố đi nhanh thì khoảng 2 tiếng là đến nơi.

Liễu Vân Sương không dám lang thang cả ngày rồi mới về, phần vì sợ người ta dị nghị, phần vì đã hứa với con trai — để thằng bé đi đào rau dại, cô không thể nuốt lời. Chữ tín, dù nghèo đến đâu, cũng không thể mất.

Khi cô tới huyện thành, trời chỉ vừa hửng sáng, trên đường phố còn vắng hoe, chỉ lác đác vài chiếc xe đạp cũ kỹ đỗ trước các cửa hàng đóng kín. Cô dựa vào trí nhớ, men theo con đường nhỏ phía Đông, nơi có khu nhà cũ nát mà kiếp trước cô từng lui tới vài lần — chợ đen.

Chỗ này tuy không treo biển, nhưng người ra kẻ vào lại chẳng ít. Cô hòa vào dòng người, không lạc lõng cũng chẳng bị để ý nhiều.

Để tránh gây chú ý, cô không đi thẳng vào trong, mà lần theo mép đường, tìm một góc ít người rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận trải tấm khăn gói trên đùi.

Chưa đầy năm phút, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi bạc màu, đầu đội mũ cối cũ kỹ đi tới, mắt láo liên nhìn quanh rồi cúi thấp người:

"Chị, trong bọc của chị là gì vậy?"

Liễu Vân Sương điềm tĩnh đáp: "Đồ tổ tiên để lại, muốn đổi lấy chút tiền sống qua ngày."

Cô không nói thật, nhưng cũng không hoàn toàn dối trá. Người kia rõ ràng là "người môi giới", chuyên đi dò hỏi và kết nối người mua – người bán. Dù là chợ đen, nơi này vẫn có những luật ngầm riêng.

"Gì thế, cho tôi coi thử?" Gã thanh niên hỏi tiếp, tay suýt nữa đã chạm vào khăn gói.

Liễu Vân Sương hơi nghiêng người né tránh: "Một bức tranh, không tiện mở ở đây."

Gã khẽ gật đầu, mắt sáng lên: "Tranh à, cái này phải tìm ông chủ Kiều mới biết giá. Chị có rảnh không? Đi theo tôi, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện."

"Được."

Cô đồng ý rất nhanh. Dù trong lòng không tránh khỏi bất an, nhưng cô biết nơi này có quy củ, nếu không đã chẳng một mình dám mò tới.

Hai người đi vòng qua mấy ngõ nhỏ quanh co, tường gạch đổ nát lở loét, như thể chỉ cần một trận mưa lớn là sập hết. Liễu Vân Sương vừa đi vừa ngấm ngầm ghi nhớ đường lui, sẵn sàng bỏ chạy nếu thấy bất ổn.

Cuối cùng họ dừng trước một căn nhà trông chẳng khác gì đống hoang tàn.

"Chị đứng đợi ở đây."

Liễu Vân Sương gật đầu, ánh mắt liên tục quan sát khắp nơi.

Gã thanh niên gõ cửa, chỉ một lát sau có một người đàn ông khác, tầm tuổi hắn ra mở. Nhìn sơ là biết cũng không phải hạng lương thiện gì.

"Dẫn một con "phì ngưu" tới, muốn gặp ông chủ Kiều." Người kia nói xong liền nhìn về phía cô.

Từ khoảng cách đó, Liễu Vân Sương vẫn nghe rõ hai chữ “phì ngưu” — một cách gọi ẩn dụ của đám buôn chợ đen dành cho người đem đồ đáng giá đến. Cô siết chặt chiếc khăn gói trong tay, ngón tay nổi gân xanh.

Cô không phải phì ngưu. Cô là người đang liều mạng để sống tiếp.

Chỉ trong giây lát, cánh cửa lại mở ra.

"Chị, vào đi."

Liễu Vân Sương hít sâu một hơi, như thể đang nuốt cả cơn sợ hãi vào trong. Đây là cơ hội duy nhất của cô, cũng là con đường sống duy nhất của các con cô. Không thể lui được nữa.

Cô theo gã thanh niên bước vào sân nhỏ. Phòng chính có ánh đèn sáng lờ mờ. Gã chỉ tay: "Chị vào đó đi, ông chủ đang đợi."

Cô mở cửa, bước vào trong.

Phòng trong rất đơn sơ, nhưng sạch sẽ. Trên chiếc giường đất có một chiếc bàn vuông, phía sau bàn là một người đàn ông trẻ.

Anh ta chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, da trắng, mặt mũi khôi ngô, mày rậm mắt dài, thần thái lạnh nhạt.

Ánh mắt anh ta quét qua Liễu Vân Sương, hờ hững ra lệnh: "Ngồi đi."

Cô lắc đầu: "Không cần. Cậu là ông chủ Kiều?"

Anh ta không đáp, chỉ xoay xoay cặp hồ lô nhỏ trong tay, mắt liếc nhìn cô đầy ẩn ý: "Sao thế?"

Liễu Vân Sương hơi lúng túng: "Tôi cứ tưởng ông chủ Kiều là người lớn tuổi, không ngờ còn trẻ như vậy."

Người đàn ông vẫn không mảy may phản ứng, chỉ cất giọng lạnh như băng: "Đem ra xem."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 11



Liễu Vân Sương vội vàng mở khăn, lấy túi gấm màu lam bên trong ra. Tay cô hơi run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đưa tới.

Ngay khoảnh khắc ông chủ Kiều nhìn thấy chiếc túi gấm, vẻ thờ ơ trên mặt anh ta lập tức biến mất. Ngón tay chạm vào tua rua đỏ, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú rõ ràng.

Anh ta cẩn thận mở cuộn tranh ra. Mắt nhìn chằm chằm vào nội dung, hàng lông mày nhíu lại rồi dãn ra. Dù chỉ thoáng qua, nhưng Liễu Vân Sương vẫn thấy rõ — đây là ánh mắt của kẻ đang nhặt được bảo vật.

"Thứ này, lấy ở đâu ra?"

"Tổ tiên truyền lại." Cô không né tránh, nhìn thẳng vào anh ta.

Ông chủ Kiều dừng lại một nhịp, rồi bật cười khẽ: "Xuân Hoa Thu Nguyệt Đồ của Ngô Tử Sở... Không tồi. Cô muốn bao nhiêu?"

Vậy là ưng ý rồi. Câu này chính là sự thừa nhận, là khởi đầu của cuộc mặc cả.

Liễu Vân Sương không vội vàng. Cô ngồi xuống mép giường, cười nhẹ: "Cậu trả bao nhiêu?"

Ông chủ Kiều rút từ ngăn bàn ra một chiếc kính lúp, bắt đầu soi từng đường nét trên bức tranh. Một lúc sau, anh ta lạnh nhạt nói: "Cho cô một nghìn."

Cô suýt hét lên. Một nghìn đồng? Trời ơi, nhiều thế cơ à? Cô biết nó có giá trị, nhưng không ngờ lại đến mức đó!

Nhưng trong đầu nhanh chóng vang lên giọng bố: Buôn bán phải bình tĩnh. Người càng nóng vội, càng thiệt.

Cô nuốt nước bọt, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Bức tranh này, cậu có đi khắp cả Đông Bắc cũng không tìm được bức thứ hai. Một nghìn, ít quá."

Anh ta không ngẩng đầu lên, tiếp tục chăm chú nghiên cứu từng chi tiết.

"Ba nghìn."

Lần này thì tim cô đập như trống trận. Ba nghìn đồng! Trời ơi, đó là một gia tài!

Liễu Vân Sương cố gắng giữ bình tĩnh, không để ánh mắt phản bội mình. Cô biết, chỉ cần lộ ra vẻ tham lam hay vui mừng, sẽ bị ép giá ngay lập tức.

Ông chủ Kiều nhìn thấy cô im lặng, mày khẽ nhíu lại: "Không hài lòng? Vậy cô muốn bao nhiêu?"

Trong lòng cô rối như tơ vò. Thực ra, từ một nghìn đã là ngoài mong đợi. Nhưng nếu có thể thêm một chút... chỉ một chút thôi... thì ba mẹ con cô có thể sống yên ổn cả năm.

Liễu Vân Sương cắn răng: giờ là lúc đánh cược.

Cô hít một hơi thật sâu, giữ vững nét mặt bình thản, dõng dạc lên tiếng:
"Năm nghìn đồng."

Người đàn ông được gọi là "Ông chủ Kiều" chỉ khẽ liếc cô một cái, không đáp lại.
Trong lòng hắn mắng thầm một tiếng: Mẹ kiếp, đòi giá cao quá.

Cô đang định mở miệng hạ xuống một chút, theo đúng lẽ thường phải cò kè mặc cả, ai ngờ—

"Thành giao."

Lời vừa dứt, Liễu Vân Sương suýt nghẹn. Cô vốn cố tình hô giá cao, để lại đường lùi, không ngờ tên này lại chẳng thèm trả giá.

Kiều Dịch Khất nhìn thẳng cô, giọng nhàn nhạt:
"Cô muốn nói gì?"

"Ồ… không có gì. Ý tôi là, ông chủ Kiều đúng là người dứt khoát. Tôi cũng không dài dòng, bức tranh này cậu đã xem rồi. Năm nghìn đồng, ngoài ra… tôi còn muốn hai trăm cân phiếu lương thực."

Người vừa nãy vẫn lặng thinh ngoài cửa lập tức sầm mặt, bước vào, ánh mắt hằn học nhìn cô:
"Cô đừng được voi đòi tiên."

Chàng trai tên Hỉ Tử vừa nói vừa nghiến răng. Quả thật, cô có hơi được nước làm tới.

Kiều Dịch Khất không nhìn Hỉ Tử, chỉ phẩy tay một cái:
"Hỉ Tử."

Chàng trai kia lập tức im bặt, dù ánh mắt nhìn Liễu Vân Sương vẫn chẳng hề thân thiện.

Kiều Dịch Khất quay lại, ánh mắt sắc bén:
"Cô còn yêu cầu gì nữa, nói hết một lần đi."

"Đã thế thì tôi nói luôn," cô đáp. "Ngoài tiền và phiếu lương thực, tôi còn muốn thêm phiếu dầu, phiếu vải, phiếu diêm, phiếu dầu hỏa, phiếu công nghiệp, phiếu thực phẩm… nói chung là phiếu gì cũng được, càng nhiều càng tốt."

Kiều Dịch Khất nhếch môi cười lạnh, tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt đầy giễu cợt:
"Khẩu vị của cô cũng không nhỏ."

Liễu Vân Sương không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. Người này tính tình thật sự khó đoán.

"Ông chủ Kiều, tôi cũng không còn cách nào. Trong nhà hiện giờ chẳng còn gì. Tiền và phiếu lương thực là bắt buộc, những thứ còn lại cậu xem có thể cho được bao nhiêu thì cho."

Cô nói vậy cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ bị từ chối phần lớn. Nhưng Kiều Dịch Khất chỉ lạnh nhạt phất tay:

"Hỉ Tử, đi làm."

Hỉ Tử lộ vẻ ngỡ ngàng:
"Ông chủ Kiều?"

Kiều Dịch Khất không thèm trả lời, chỉ ra hiệu. Hỉ Tử thở dài rồi quay lưng đi.

Kiều Dịch Khất cầm kính lúp lên, tiếp tục quan sát bức tranh. Khi ánh mắt chạm đến một góc ở lớp lót, hắn khẽ nhíu mày:
"Vân?"

Nghe vậy, tim Liễu Vân Sương đập thình thịch. Cô vội vã giải thích:
"Hồi nhỏ tôi nghịch dại, không cẩn thận viết lên đó một chữ. Định viết tên đầy đủ nhưng bị bố phát hiện, chỉ kịp để lại chữ 'Vân'."

Thấy ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn vào đó, cô nói thêm:
"Chữ này viết trên lớp lót, không ảnh hưởng gì đến tranh cả. Với lại, rất nhỏ, nếu không thích, cậu có thể cho đóng khung lại."

Đúng lúc đó, Hỉ Tử trở lại, trên tay ôm năm xấp tiền dày cộp. Mắt Liễu Vân Sương bất giác sáng rực.

"Ông chủ Kiều."

"Ừ," hắn đáp. "Ngoài số tiền này, còn có hai trăm cân phiếu lương thực và một ít phiếu vải."

Hắn quay ra cửa gọi to:
"Khánh Tử."

Một chàng trai trẻ khác lập tức bước vào, tuổi tác xấp xỉ Hỉ Tử.

"Đem toàn bộ số phiếu lương thực đi đổi lấy lương thực tinh chế, các loại phiếu khác thì lấy mỗi loại một ít, mang đến đây cho chị này."

"Vâng ạ!"

Khánh Tử liếc nhìn Liễu Vân Sương một cái rồi đi ngay.

Kiều Dịch Khất đẩy năm xấp tiền về phía cô, vẻ mặt vẫn dửng dưng:
"Đếm đi."

"Ơ? Không cần đâu, tôi tin cậu."

Thực ra không cần đếm thật, từng xấp đều được buộc chặt chỉnh tề, nhìn qua đã biết là đủ.

"Vậy tôi cất nhé."

Liễu Vân Sương vội cất tiền vào khăn trùm đầu, gói kỹ rồi giấu vào bọc quần áo.

Chẳng mấy chốc, Khánh Tử quay lại, trên tay ôm một xấp phiếu. Phiếu lương thực nằm trên cùng.

"Ông chủ Kiều, ngài xem qua."

Kiều Dịch Khất khẽ liếc một cái, đối phương liền đưa cho cô.

"Chị, chị xem thử có vừa ý không?"

Cách xưng hô lễ phép đột ngột khiến cô hơi lúng túng. Cô gật đầu cảm ơn:
"Cảm ơn anh bạn trẻ. Tôi xin phép cáo từ."

Liễu Vân Sương cúi đầu chào Kiều Dịch Khất, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cô sợ hắn bất chợt đổi ý – một đống tiền và phiếu thế này đủ để cô và mấy đứa nhỏ sống sung túc suốt cả chục năm.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 12



Trong phòng, Hỉ Tử không giấu nổi sự bực tức:
"Ông chủ Kiều, sao ngài lại cho chị ta nhiều như vậy?"

Bên cạnh, Khánh Tử cười khẽ:
"Từ bao giờ mà ông chủ Kiều chúng ta làm ăn lỗ vốn vậy? Đừng bận tâm chuyện nhỏ nhặt, Hỉ Tử."

Kiều Dịch Khất đưa tay vuốt nhẹ lên chữ "Vân", nét mặt hiếm hoi dịu đi.

Hỉ Tử ngạc nhiên:
"Khánh Tử, ý cậu là… bức tranh này còn quý hơn nữa sao?"

"Ừm."

Kiều Dịch Khất không nói gì, chỉ mỉm cười bí hiểm.

Hỉ Tử cau mày:
"Nhưng bức tranh này bị viết thêm một chữ rồi, chẳng phải là hỏng rồi sao?"

"Chưa chắc. Thôi, không có việc gì nữa thì ra ngoài đi. Tôi tự biết."

Hai người kia không nói thêm, đành lặng lẽ lui ra.

Kiều Dịch Khất khẽ thở dài, tay vẫn mân mê chữ "Vân" kia.

Lam Kiều Dịch Khất, vợ là Vân Anh.

Hắn và người phụ nữ này, Liễu Vân Sương… xem ra cũng có duyên phận.

Tiện thể giúp một tay, coi như là chuyện nên làm.

...

Trên đường về, Liễu Vân Sương lặng lẽ rút ra ba mươi đồng, nhét vào túi quần. Cô không dám tin mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế.

Trời đã sáng rõ, đường phố bắt đầu nhộn nhịp.

Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, nhìn chừng cũng phải tám, chín giờ sáng.

Liễu Vân Sương lặng lẽ men theo con đường đất, bước chân dứt khoát mà vẫn thận trọng. Dựa theo ký ức mơ hồ từ kiếp trước, cô đi về hướng cửa hàng bách hóa trong huyện.

Huyện Tân Cùng bây giờ vẫn còn nghèo nàn, nhà cửa san sát, thấp tè, đa phần chỉ một tầng, hiếm hoi lắm mới thấy được một căn nhà hai tầng xập xệ.

Chẳng mấy nhà máy, chẳng bao nhiêu xí nghiệp, đời sống người dân phần lớn còn lắm nhọc nhằn. Nhưng cô biết, tình hình này sẽ không kéo dài lâu. Đến những năm tám mươi, nơi đây sẽ thay da đổi thịt, phất lên như diều gặp gió.

Vì huyện Tân Cùng nằm ngay vị trí giao nhau của hai tỉnh, ba thành phố – một điểm vàng trong mạng lưới giao thông trọng yếu. Về sau còn được nâng cấp thành thành phố cấp địa, rồi từ đó cuốn theo cả làn sóng đầu tư rầm rộ.

Bố của Hứa Tri Vi cũng chính là một trong những người đầu tiên nhìn trúng miếng bánh này, nhờ đó mà cô ta mới có thể quay về nhận cha giàu tận Bắc Kinh, bước vào giới quý tộc mới nổi.

Đến lúc ấy, từ buôn bán sỉ lẻ đến ngành nghề dịch vụ đều mọc lên như nấm. Ai tinh ý thì lao vào thương trường, buôn may bán đắt. Ai không lanh lẹ thì cho thuê mặt bằng, cũng kiếm được không ít.

Liễu Vân Sương từng chứng kiến cảnh ấy rồi. Kiếp trước, cô cũng từng tới huyện làm thuê theo mùa, tay chai chân sạn, từng tận mắt nhìn thấy cảnh náo nhiệt phồn hoa của nơi này. So với hiện tại, đúng là một trời một vực.

Lúc cô đến cửa hàng bách hóa thì nơi đó đã mở cửa làm việc. Trong tay cô là xấp phiếu đủ loại, phần lớn là do người khác cho, nhưng cô còn chưa kịp xem hết từng cái một.

Nhân lúc cửa hàng chưa đông, cô tranh thủ lôi ra vài tờ phiếu, sắp xếp rồi lựa lấy mấy món cần mua. Dù gì hôm nay cũng không thể vác được nhiều, về nhà mà lộ liễu thì chỉ chuốc họa vào thân.

Cô lấy phiếu công nghiệp, mua trước một cái lưỡi liềm. Ở đây chỉ bán phần lưỡi, không kèm cán, mà một cái liềm cũng tới một đồng hai hào, chẳng rẻ chút nào.

Sau đó cô mua thêm một dao chặt củi và một dao làm bếp – những món thiết yếu trong sinh hoạt.

Tiếp theo là mua diêm – mặt hàng quan trọng không thể thiếu khi phải nhóm bếp. Trong tay cô có bốn phiếu diêm, đều là phiếu quý, nên cô quyết định mua hết.

Hiện tại trong nhà chẳng có gì cả, mà gói đồ cô mang theo cũng có hạn, muốn mua gì nhiều hơn cũng không thể.

Cô chần chừ một chút rồi chọn mua thêm một chiếc thìa nhôm và mấy cái bàn chải . Sau đó, không dám mua gì thêm nữa.

Cửa hàng bách hóa tốn của cô bốn đồng. Tiếp đến cô đi qua trạm lương thực, mua năm cân gạo – giá bảy hào rưỡi một cân. Tính ra, cả buổi sáng nay cô tiêu mất bảy đồng bảy hào rưỡi.

Mang theo túi đồ nặng trĩu, Liễu Vân Sương bước vội về nhà. Trong người còn giữ tiền mặt, cô chẳng dám chần chừ.

Tuy rằng giờ trị an tốt hơn, trộm cắp bị bắt là xử nghiêm, nhưng ở những chỗ vắng vẻ, vẫn có những kẻ lắm mưu nhiều kế, cô chẳng dám lơ là dù chỉ nửa bước.

Khi về đến thôn, vừa hay đội sản xuất cũng tan làm. Đường về vắng hoe, ai nấy đều lo về ăn trưa, có người còn tranh thủ chợp mắt giữa trưa nắng.

Vừa bước vào cổng, Hứa Tri Tình đã chạy ào ra từ nhà chính, theo sau là hai đứa nhỏ, Hứa Tri Lễ và Hứa Tri Ý.

"Mẹ! Mẹ về rồi ạ?"

Giọng cô bé hớn hở vang lên, đôi chân nhỏ tí chạy tới đón.

"Không sao, mẹ cõng được, nặng lắm đấy. Đừng đụng vào," Liễu Vân Sương vừa nói vừa nhoài người giữ bọc đồ sau lưng.

"Tri Lễ, con đến đây khi nào thế? Bà nội có làm khó dễ gì không?"

Vừa đi vào nhà chính, cô vừa quay đầu hỏi con trai.

"Bà nội hôm qua mắng con ngoài sân suốt cả buổi tối, đến khản cả giọng. Bố con nói mấy hôm nữa mẹ sẽ về, có thật không ạ?"

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương bật cười lạnh trong bụng. Hứa Lam Hà hẳn vẫn nghĩ cô chỉ giận dỗi bỏ đi, rồi sẽ quay về xin tha.

Cũng đúng thôi, thời buổi này đàn bà con gái sống là phải dựa vào đàn ông.

Dù cô không cam lòng, nhưng phải thừa nhận – đàn ông có sức khỏe, một ngày làm việc được tính mười công điểm, còn phụ nữ có giỏi giang đến đâu cũng chỉ được bảy, tám điểm là cùng.

Cũng may, thời cuộc rồi sẽ thay đổi, đến lúc đó mọi chuyện sẽ khác.

"Tri Lễ, dù người ta có nói gì thì con cứ gật đầu cho xong. Nhưng con phải nhớ kỹ – mẹ đã quyết rồi, chúng ta sẽ không quay về nữa. Mẹ sẽ đón con đến sống với mẹ, không để con thiệt thòi đâu."

Hứa Tri Lễ ngoan ngoãn gật đầu. Cậu bé dậy sớm ra chân núi đào rau dại, mãi không thấy mẹ về nên lo sốt vó.

"Bọn họ nói mẹ không cần con nữa, nhưng con không tin," cậu nói, mắt hoe đỏ.

Liễu Vân Sương khựng lại, kéo con trai ôm vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Tri Lễ, hôm nay mẹ ra ngoài là vì có chuyện quan trọng. Con phải tin mẹ, đám người đó chỉ mong con buồn rầu, họ đều không tốt, đừng để lời họ làm con buồn."

Giữa lúc này, phải trấn an đứa nhỏ thật kỹ, không để những tổn thương âm thầm đọng lại trong lòng nó.

"Mẹ, mẹ uống nước đi ạ. Con vừa múc nước giếng lên đấy!"

Hứa Tri Tình bưng ra một bát nước mát lạnh. Liễu Vân Sương vừa nhận lấy đã cau mày nhìn cái bát.

"Tri Tình, cái bát này ở đâu ra thế?"

"Con mượn bà cụ Ba ở sân sau. Bà ấy còn cho mình ba quả trứng gà nữa!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 13



Vừa dứt lời, Hứa Tri Ý đã nhanh chân chạy vào phòng, một lúc sau mang ra ba quả trứng gà đã luộc chín. Rõ ràng là con bé đã giấu kỹ, chắc là tính để dành cho sau này.

Liễu Vân Sương nhìn ba quả trứng trắng bóc trong tay con gái, lòng chợt mềm nhũn. Trong thời buổi này, một quả trứng gà cũng đáng quý như vàng.

"Haiz… Bà Ba đúng thật là người tốt, sau này mẹ con mình nhất định phải trả ơn bà ấy." Cô vừa nói vừa xoa đầu con.

"Vâng ạ, con nhớ rồi mẹ."

"Con cũng nhớ!" – Hứa Tri Lễ ở bên cạnh sợ bị bỏ qua, vội chen lời.

"Mẹ biết các con đều ngoan mà. Tri Lễ, trưa nay con ăn cơm ở đây luôn nhé, khỏi phải về nữa."

"Thật ạ mẹ?"

"Thật chứ, hôm nay chúng ta nấu cháo khoai lang ăn."

Liễu Vân Sương đứng dậy, vén tay áo lên, lấy chổi rơm quét dọn sân nhà. Rồi cô bảo Hứa Tri Tình dẫn hai đứa nhỏ nhóm bếp, còn mình thì đi vào phòng phía Tây.

Trong phòng vẫn là cái bát nhỏ hồi sáng, cô đong hơn nửa bát gạo rồi cẩn thận cất phần còn lại vào trong chăn, giấu kỹ như giấu báu vật. Gạo quý như vàng, dùng hoang phí là chết đói lúc nào không biết.

Tri Tình dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, sàn đất được lau đi lau lại, ngay cả nhà chính và phòng phía Đông cũng không sót chỗ nào. Liễu Vân Sương còn cố tình đi kiểm tra bùn đất vừa bôi sáng nay – đã khô hoàn toàn, không có dấu vết bị đụng vào. Hai chiếc vòng vàng vẫn nằm yên trong lớp bùn ấy, an toàn tuyệt đối.

"Mẹ ơi! Là gạo thật ạ? Mẹ mua gạo rồi ạ?"

Hứa Tri Tình vừa định xách nước ra giếng, thấy mẹ vo gạo thì hai mắt sáng như sao.

Cơm trắng – trong mắt những đứa trẻ nghèo như chúng – chính là giấc mơ xa xỉ. Trước kia, nếu nhà có gạo, cũng chỉ Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi được ăn. Bọn trẻ con trong góc nhà này chỉ được húp cháo loãng, may ra thừa miếng cơm cháy.

"Ừ, mẹ mới mua một ít. Con lo đun nước đi, lát mẹ sẽ đào thêm vài củ khoai lang thả vào."

"Vâng ạ!"

Con bé vui đến mức chạy nhảy tung tăng. Vừa đổ gạo vào nồi, nó đã lấy cái que cũ đào đất tìm được hai củ khoai, nhỏ thôi nhưng sạch sẽ. Sau khi rửa, nó cẩn thận xắt khoai thành từng lát mỏng thả vào nồi.

"Mẹ ơi, củi cũng gần hết rồi. Ăn cơm xong con đi nhặt thêm với mẹ nhé?"

"Được."

Liễu Vân Sương thở dài. Bây giờ cái gì trong nhà cũng thiếu. Cô vừa làm chủ gia đình đã thấy gánh nặng nặng trĩu cả vai.

Lửa vừa tắt thì cháo cũng chín. Cô mang ba cái bát mượn tạm của bà Ba ra, rồi múc cháo cho Tri Tình và Tri Lễ. Còn mình thì ăn chung bát với con gái út Hứa Tri Ý. Nhà không có đũa, Tri Lễ nhanh trí chạy ra ngoài bẻ mấy nhánh cây làm đũa ăn cơm.

"Ba đứa mỗi đứa một quả trứng, ăn đi."

Cô chia đều ba quả trứng cho ba đứa nhỏ. Hứa Tri Ý còn bé, chưa biết bóc vỏ, cô liền ngồi xuống, từ tốn bóc giúp con.

"Mẹ ăn đi, mẹ vất vả lắm rồi. Con không ăn đâu…" – Tri Tình nhẹ giọng nói, đặt quả trứng vào tay cô.

"Con cũng không ăn, để mẹ ăn đi!" – Tri Lễ học theo, ánh mắt đầy chân thành.

"Mẹ không ăn đâu, các con đang tuổi ăn tuổi lớn, cần sức khỏe. Nghe lời mẹ, ăn đi!"

Cô giả bộ nghiêm mặt, giọng nửa như dỗ dành nửa như quát. Tri Tình thấy mẹ có vẻ giận, mới cắn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa lí nhí: "Mẹ cũng phải ăn chút đi mà…"

Tri Lễ thì như vừa ăn vừa nuốt nước mắt. Cậu nhóc chưa bao giờ được ăn trứng gà mà không bị giành giật.

Liễu Vân Sương nhìn con mà lòng chua xót. Trước đây, trứng trong nhà đều để dành cho Lam Xuân và Tri Vi – những “con vàng con ngọc” trong mắt cụ bà Hứa.

"Chờ sang năm, nhà mình cũng nuôi gà. Khi ấy, muốn ăn bao nhiêu trứng thì ăn!" – Cô nói như thề, nhưng trong lòng không khỏi chùng xuống vì thực tại quá đỗi khắc nghiệt.

Ba đứa nhỏ nhìn cô, ánh mắt như có ánh sáng. Trong mắt chúng, người mẹ này bỗng hóa thành anh hùng, dẫu chẳng mặc áo choàng, nhưng vẫn là người duy nhất có thể kéo cả nhà ra khỏi vũng bùn khốn khó.

Cơm nước xong, cô dỗ ba đứa đi ngủ trên giường đất. Còn mình thì âm thầm bê ghế sang phòng phía Đông. Cô mở khăn trùm đầu, lấy ra tiền và phiếu, gói gọn rồi giấu lên xà nhà. Đó là chỗ giấu đồ bí mật bố mẹ cô từng dùng, chỉ ba chị em cô biết.

Chỗ gạo còn lại, cô cất vào bếp lò ngoài trời – nơi chẳng ai ngờ tới. Cẩn thận từng chút một.

Trước khi đi, cô gọi ba đứa dặn dò kỹ lưỡng:

"Chuyện trong nhà, tuyệt đối không được kể cho ai biết, nhớ chưa?"

Hứa Tri Lễ ngơ ngác gật đầu, nhưng cô vẫn thấy lo. Thằng bé vẫn còn sống trong nhà họ Hứa, chỉ một câu hớ hênh là rước họa vào thân.

"Tri Tình, Tri Lễ, hai đứa ở nhà trông em. Mẹ lên núi một chút."

"Mẹ, đợi con thay đồ đã! Con đi với mẹ, tiện nhặt củi luôn. Nhà chẳng còn gì để đốt nữa."

"Không cần đâu. Chờ Tri Ý ngủ dậy, hai đứa đưa em ra khe suối chơi một lát. Mẹ chỉ đi chặt ít cành liễu, chỗ hôm trước tụi mình hái quả phỉ ấy."

Tri Tình gật đầu, cô bé nhớ chỗ đó – không xa, lại an toàn.

Nhà họ vốn gần núi, đi vài bước là tới khe suối. Trong thôn, trẻ con vẫn thường chơi ở đó, chẳng ai thấy lạ.

Liễu Vân Sương cầm dao chặt củi, vai đeo lưỡi liềm, rảo bước lên đường. Từ giờ tới nạn đói còn đúng một tháng.

Cô phải chạy đua với thời gian, chuẩn bị thật kỹ, không để lũ trẻ phải chịu đói chịu rét thêm một lần nào nữa.

Dưới ánh nắng chang chang, Liễu Vân Sương men theo đường mòn, nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình.

Cô không thể lơ là. Để chuẩn bị cho cuộc sống về sau, cô cần có liềm và dao phát cỏ thật chắc tay, làm gì cũng phải có công cụ, muốn trồng rau, làm đất, lấy củi, thiếu cái gì thì cũng vất vả.

Rất nhanh, ánh mắt cô dừng lại ở một cây sồi cao vừa tầm, thân cây thẳng tắp, nhìn đã biết dễ gia công. Loại này trước kia trong đội sản xuất cũng hay được dùng làm cọc giàn, trồng dưa trồng đậu đều tiện.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 14



Không do dự, cô vung dao chặt xuống. Mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng tay không hề ngừng. Sau khi đốn cây, cô đo đạc kỹ lưỡng, chọn lấy đoạn thân to vừa đủ lưỡi liềm. Phải to hơn một chút để khi lắp vào không bị lỏng. Cô bóc vỏ, gọt nhẵn đầu, cố sức cắm lưỡi liềm vào, phải chắc chắn đến mức lắc mạnh cũng không rơi, như thế khi làm việc mới thuận tay.

Đúng ra còn phải mài cho nhẵn, quét thêm dầu để dùng bền và cầm vào không bị xước. Nhưng hiện tại đâu có thời gian rảnh rỗi, tạm vậy đã.

Sau đó, cô lại tìm một cây khác to hơn để làm cán dao phát cỏ. Cái này thì rắc rối hơn hẳn, không chỉ vì dao nặng mà còn vì cán phải dài vừa tay, khi cắt cỏ không mỏi lưng.

Cô đang cặm cụi loay hoay thì ba đứa trẻ đã chạy đến. Hứa Tri Tình nhanh mắt, reo lên:

"Mẹ, dao phát cỏ này mẹ lấy đâu ra mà mới thế, trông đẹp thật."

Thời buổi này, đồ dùng cá nhân như vậy hiếm lắm. Hầu hết đều là dụng cụ công, chia nhau dùng. Có người đi làm cũng phải đợi tới lượt, không phải muốn có là có.

Liễu Vân Sương mỉm cười, không nói thật:

"Đây là đồ ông bà ngoại các con để lại, vẫn còn mới nên mẹ mang ra dùng."

Cô không thể nói là mình mua, càng không thể để bọn nhỏ vô tình lỡ miệng. Giờ chưa sao, nhưng sau này có chuyện rồi lại rắc rối.

Huống chi, trong ký ức của cô, khoảng một tháng nữa thôi, sẽ có mưa to. Đập nước gần đội sản xuất bị vỡ, lũ cuốn trôi cả ruộng lúa đang vào vụ thu hoạch. Gạo thóc thất thoát, mùa đông năm đó rét đến thấu xương, không ít người đói chết.

Kiếp trước, chính thời điểm đó, Hứa Lam Xuân thừa dịp cô vắng nhà, lấy trộm chiếc vòng vàng cô giấu kỹ, mua quần áo mới cho bản thân. Khi không còn cái ăn, dưới lời xúi giục của Hứa Tri Vi, cô ta mang đồ quý giá của Liễu Vân Sương đi đổi gạo, đổi muối.

Mà lúc đó, hai mẹ con họ đã ngang nhiên chiếm căn nhà cũ của Liễu gia.

Khi Liễu Vân Sương biết chuyện, đi đòi lại thì bị Hứa Lam Hà chặn cửa, lớn tiếng mắng mỏ, không cho bước vào nửa bước.

Hứa Tri Ý, cô con gái út của cô, chính là vì năm đó thiếu ăn mà chết đói.

Nghĩ đến đây, mắt cô trầm xuống. Cô không giết Hứa Tri Vi, nhưng cả đời này, cô cũng không thể xem như chưa từng có chuyện gì.

Kẻ khiến con gái cô mất mạng, lại còn mong cô tử tế hòa nhã với nó, đúng là hoang đường.

"Tri Tình, Tri Lễ, hai con nhặt củi ở gần đây thôi, đừng chạy xa quá."

Cô nói xong thì cúi người bế Hứa Tri Ý lên. Con bé nhỏ nhất, dắt đi cho yên tâm. Núi thì lởm chởm đất đá, nhỡ xảy chân thì khổ.

Ở một góc khác, có hai bụi liễu lớn. Cô nhanh tay cắt từng cành một. Cái liềm mới sắc ngọt, mỗi nhát đi qua là cành rơi lả tả. Cô quen tay, tốc độ không chậm chút nào.

Chỉ một lúc, đã gom được hai bó lớn, dùng dây buộc lại cẩn thận. Cùng lúc đó, hai đứa nhỏ cũng hớn hở quay về với ôm đầy củi khô.

"Toàn là cành khô thôi mẹ ạ, đốt cháy lắm!" – Tri Lễ vui vẻ khoe.

Liễu Vân Sương gật đầu, đưa mắt nhìn bó cành liễu, lại rút hai cành dài ra, bắt đầu buộc bó củi lại cho gọn.

"Mẹ, hình như chúng ta nhặt nhiều thế này thì khó kéo về lắm ạ."

"Không sao đâu, mỗi đứa kéo một bó. Mẹ quay lại chuyến nữa là xong."

Nói rồi, cô giấu một bó cành liễu kỹ trong bụi rậm, sợ ai đi qua trộm mất.

Cô vác bó còn lại lên vai, tay kia nắm tay Hứa Tri Ý, lại quay đầu nhìn hai đứa lớn:

"Đi nào, tranh thủ về sớm!"

Trẻ khỏe, đi hai chuyến cũng không mệt mấy. Chẳng mấy chốc, cô đã mang hết cành liễu về tới nhà.

Nắng đã nghiêng về tây, ước chừng ba bốn giờ chiều. Trời vẫn nóng, cô cất gọn bó củi và cành liễu vào góc râm, rồi rửa tay sơ qua bên giếng.

Hứa Tri Tình chu đáo bơm nước cho mẹ, miệng hỏi: "Mẹ uống chút nước nhé?"

Liễu Vân Sương gật đầu, sau đó bắt đầu ngồi vào một góc, chuẩn bị đan gùi.

Đúng vậy, cô định tự tay đan lấy một cái gùi to và một cái giỏ để mang theo lúc đi chợ huyện. Cái bọc vải bây giờ nhỏ quá, đi hai mươi dặm đường mà chỉ đựng được vài món thì không đáng công chút nào.

Hồi nhỏ, bố cô là người giỏi nghề đan, cô cũng học lỏm được không ít. Từ rổ rá đến gùi to, hồi đó trong nhà đều do bố con cô tự làm.

Đã lâu rồi không đan, lúc đầu có hơi vụng, nhưng khi xong phần đáy giỏ, cảm giác quen tay dần trở lại. Cô dùng hai lớp cành liễu, cẩn thận lồng chặt từng sợi một. Như vậy, dù sau này cành khô lại cũng không bị hở hay giòn gãy. Vừa bền, vừa đẹp.

Trời nhá nhem, bếp lửa đã nhóm lên. Hứa Tri Tình nấu cháo khoai lang, mùi thơm tỏa ra khắp sân.

Hai đứa nhỏ ngồi chơi bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhặt cho cô một cành liễu vừa ý. Ngay cả Tri Lễ – cậu nhóc trước giờ hay phá phách – cũng ngoan bất ngờ.

Có thể, đó là ký ức kiếp trước khiến cô nhìn con trai bằng ánh mắt nghi ngờ. Nhưng hiện giờ, nó vẫn là một đứa trẻ ngoan.

Cô không thể để quá khứ làm lệch lạc hiện tại.

Đang mải đan, bên ngoài bỗng có tiếng vọng vào, giọng nói the thé đầy tò mò:

"Ôi chao, đang làm gì thế này vậy hả?"

Cô không cần quay đầu cũng biết là ai. Gió vừa thổi qua, mùi son phấn rẻ tiền đã xộc vào mũi rồi.

Cánh cổng gỗ cũ kỹ của sân nhỏ khẽ kêu kẹt một tiếng, rồi bị đẩy ra. Đỗ Nhược Hồng và Lâm Thanh Thanh sóng bước đi vào, vẻ mặt đầy “thiện chí”.

Liễu Vân Sương liếc mắt nhìn hai người, nhưng chẳng buồn đứng dậy. Người đến không có ý tốt, cô nhìn là biết ngay. Chồn đến nhà gà chúc Tết, không cần đoán cũng biết có mưu tính gì đó.

"Hai người tới đây làm gì vậy? Có chuyện gì không?" – Cô cất giọng đều đều, không lạnh không nóng.

Đỗ Nhược Hồng lập tức làm ra vẻ thân thiết, miệng nở nụ cười, tay áo còn chưa buông đã bắt đầu dỗ dành.

"Xem em nói kìa, bọn chị đến thăm em thôi mà. Em cũng đừng chấp chuyện với Lão Nhị và bà cụ nữa. Mấy chị em dâu trong nhà, thôi thì nhịn nhau một chút, chuyện gì cũng qua."

Cô ta nói rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, giả bộ thân tình.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 15



Liễu Vân Sương ngồi trên bậc thềm cao nhất, từ trên nhìn xuống, tư thế này khiến cô như cao hơn người đối diện một cái đầu. Tự nhiên khí thế cũng hơn hẳn.

"Chị dâu, mấy lời đó nói ra cũng chẳng ích gì đâu. Tôi với Hứa Lam Hà đã ly hôn rồi. Sau này mạnh ai nấy sống, không ai phiền đến ai. Hai người tới chơi thì tôi hoan nghênh, nhưng nếu định nói chuyện nhà họ Hứa thì miễn đi."

Một câu dứt khoát, lạnh lùng, khiến không khí lập tức trầm xuống. Hai người liếc nhìn nhau, hơi khựng lại.

Đỗ Nhược Hồng đổi ngay sang bộ mặt hiền hòa như nước, giọng nói dịu như đường phèn.

"Vân Sương à, em còn giận đấy à? Bà cụ tính tình là vậy, em không nói gì thì thôi, nhưng làm gì phải quyết liệt đến mức ấy?"

Liễu Vân Sương hừ một tiếng, giọng đầy mỉa mai.

"Chị dâu à, lời này chị nói nghe lọt tai không? Người bị đánh là con gái tôi – Hứa Tri Tình, chứ không phải Tri Niệm hay Tri Tâm nhà chị. Nếu hôm đó là hai đứa con của chị bị đánh bầm dập thế, chị còn có thể đứng đây mà nhẹ nhàng như không?"

Nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt bà ta, không hề né tránh, khiến Đỗ Nhược Hồng cứng họng.

Loại người như bà ta, khôn vặt, lọc lõi, từ đầu đã tính kỹ. Biết ở nhà hầu hạ bà cụ thì sớm muộn gì cũng bị bóc lột đến xương, nên hai đứa con gái đều bị đẩy ra đồng ruộng làm công điểm, vừa được tiếng siêng năng, vừa khỏi phải rửa chén nấu cơm. Toan tính đến thế là cùng.

Chẳng qua giữ Hứa Tri Tình và Hứa Tri Vi lại nhà chính, thực chất là bắt hai đứa nhỏ làm không công, còn mình thì hưởng trọn lợi ích.

Đỗ Nhược Hồng thấy không lay được cô, liền đứng dậy, mặt mày hơi sa sầm. Lúc này Lâm Thanh Thanh mới nhẹ nhàng chen vào.

"Chị dâu hai, chị đừng giận nữa. Vợ chồng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường mà. Anh hai nhà em thật ra là người tốt, chỉ hơi yếu đuối chút thôi, chị đừng giận anh ấy nữa."

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương chỉ nhếch môi, lạnh nhạt liếc nhìn người em dâu trẻ.

Lâm Thanh Thanh là kiểu người lúc nào cũng tự treo cái mác “thanh niên trí thức” lên mặt, từng xuống nông thôn, rồi gả cho Hứa Lam Hải – thằng em thứ ba vô dụng, học hành dở dang, làm chẳng nên thân, suốt ngày chỉ biết đòi ăn ngon.

Năm ngoái thi lại đại học, hai vợ chồng rủ nhau đi thi, kết quả thi rớt cả hai. Từ đó đến giờ, cô ta cũng chẳng về lại thành phố. Nghe đâu nhà mẹ đẻ cũng không khá hơn gì.

Liễu Vân Sương chẳng thèm khách sáo.

"Không chấp nhặt à? Vậy nhà này, cô đến mà ở luôn đi."

Giọng cô lạnh như nước mùa đông, không còn chút thiện cảm nào. Lâm Thanh Thanh nhất thời nghẹn lời, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu.

"Ôi trời, chị hiểu lầm rồi. Là em út nói nhà bên đó chật quá, sau này sinh con sợ không có chỗ ở, nên mới tính hỏi thăm căn nhà này. Chứ em thì đâu có nghĩ gì..."

Liễu Vân Sương cười khẩy. Mối quan hệ của Lâm Thanh Thanh với Hứa Lam Xuân trước giờ như keo sơn, vậy mà giờ phút này đã bắt đầu đổ thừa nhau, đúng là trò hề.

"Nhưng mà... dù gì cô cũng đã nói ra rồi, phải không?"

Thấy Liễu Vân Sương chẳng những không mềm lòng mà còn sắc sảo hơn ngày trước, Lâm Thanh Thanh bắt đầu sốt ruột. Hình tượng nhu mì dịu dàng mà cô ta dày công xây dựng trong bao năm, giờ sắp bị sụp đổ hết.

Liễu Vân Sương đứng dậy, phủi tay, nhìn thẳng vào hai người.

"Thôi, cảm ơn hai người đã tới. Trời cũng không còn sớm nữa, về đi. Nhất là cô, đang mang thai, ra ngoài nhiều không tốt. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, lại đổ lên đầu tôi thì không đáng."

Đỗ Nhược Hồng giở giọng thương tình.

"Vân Sương à, chị với Thanh Thanh thật lòng đến thăm em. Nếu em vẫn còn giận thì thôi, bọn chị về trước, mấy hôm nữa lại đến."

Liễu Vân Sương cười nhạt.

"À, tiện thể hai người về nhớ nhắn với người nhà họ Hứa một tiếng. Tôi với Hứa Lam Hà ly hôn rồi, đồ đạc của tôi vẫn còn ở đó, phiền họ dọn dẹp rồi gửi lại cho tôi.

Giữa chúng tôi chẳng còn chút tình nghĩa gì nữa, giữ lại đồ của người ta không phải chuyện người tử tế nên làm đâu."

Liễu Vân Sương nở một nụ cười nhẹ, nhưng câu nói thốt ra từ miệng cô lại khiến hai chị em dâu như bị tạt một gáo nước lạnh.

Không giống trước nữa rồi.

Từ hôm qua, Liễu Vân Sương như biến thành người khác—nét mặt kiên quyết, lời lẽ sắc như dao, chẳng còn chút hiền lành cam chịu thường ngày. Ngay cả cái cách cô cúi đầu đan gùi cũng toát lên vẻ cứng cỏi, không muốn phí thêm một hơi sức nào cho người không đáng.

Thấy hai người kia đã đi xa, Hứa Tri Tình liền ôm em gái tới, nhỏ giọng nói:
"Mẹ, bác cả với thím ba về rồi, mình ăn cơm thôi."

Trời đã sụp bóng, nắng chiều cũng ngả về sau núi.

Liễu Vân Sương gật đầu, "Ừ," rồi đứng dậy duỗi lưng, xoa bóp cánh tay hơi tê dại sau một ngày vất vả.

Hai đứa lớn đã bưng bát từ bếp ra. Cơm chiều vẫn là cháo khoai lang – tuy đạm bạc nhưng nóng hổi, ngọt bùi.

Cô ngồi xuống, bế Hứa Tri Ý lên đùi, hai mẹ con ăn chung một bát. Những đứa trẻ ríu rít trò chuyện, Hứa Tri Lễ còn hào hứng kể: "Mẹ, trên núi có thỏ rừng đấy, con thấy dấu chân nó!"

Liễu Vân Sương khẽ cười, gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó nói thành lời. Bao khổ cực cũng đáng, chỉ cần ba đứa nhỏ này bình yên vui vẻ.

Chỉ là, không khí yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ—một cái bóng quen thuộc lù lù hiện ra ở cửa sân, kèm theo tiếng bước chân nặng nề.

Hứa Lam Hà đến.

Trời đã tối, cửa sân cũng chẳng đóng. Khi đi, Đỗ Nhược Hồng với Lâm Thanh Thanh chẳng buồn kéo lại, nên Hứa Lam Hà cứ thế đi thẳng vào, chẳng thèm chào hỏi.

Vừa thấy mâm cháo khoai lang trên bàn, sắc mặt anh ta liền sầm xuống, như thể nhìn thấy điều gì đó kinh thiên động địa.

"Vân Sương, em thế là sao hả? Cả ngày không làm gì, còn bày ra ăn ngon thế này! Em tưởng nhà mình là cái kho lúa à? Em tiêu xài thế này, ai chịu nổi?"

Vị khách không mời mà đến lại còn giở giọng dạy dỗ, cả bốn mẹ con chỉ thiếu điều ném bát xuống đất.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 16



Liễu Vân Sương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng:
"Hứa Lam Hà, nếu anh bị bệnh thì nên đi khám, đừng có đứng đây lên cơn điên!"

"Em...!" – Hứa Lam Hà tức nghẹn cổ họng, mặt đỏ gay. Rõ ràng anh ta định mắng tiếp, nhưng chưa kịp tìm ra lời thì đã bị chặn họng bởi vẻ thản nhiên của cô.

"Anh muốn nói gì nữa?"

Người đàn ông kia thở dài, bộ dạng mềm mỏng hơn, nhưng đôi mắt vẫn lộ vẻ bức bối.
"Anh biết em đang giận, nhưng cũng không thể vì thế mà không đi làm. Em không làm thì lấy đâu ra lương thực mà ăn?"

Nghe vậy, Liễu Vân Sương khẽ cười, ánh mắt sáng quắc:
"Hứa Lam Hà, anh còn định dùng công điểm của tôi để nuôi cái nhà anh đến bao giờ?"

Hứa Lam Hà không hề bối rối, mà còn đáp tỉnh queo như thể chuyện đó là lẽ dĩ nhiên.
"Chứ mấy năm nay không phải đều thế sao? Lương thực mọi người đổi được cũng để chung một chỗ, em cũng ăn đấy thôi."

Cô nhếch môi cười lạnh. Đúng là thứ mặt dày không biết ngượng là gì.

"Nghe cho rõ đây. Tôi và anh đã ly hôn rồi. Từ nay về sau, đường ai nấy đi. Mẹ con tôi có chết đói cũng không thèm ngó ngàng tới nhà họ Hứa của anh đâu! Nhà các người có rớt xuống giếng, tôi cũng không dính một ngón tay kéo lên. Anh không còn tư cách dạy đời tôi."

Nói rồi, cô quay sang tiếp tục đút cháo cho Hứa Tri Ý.

Hai đứa lớn cũng không dám nhúc nhích. Nhìn thấy cảnh đó, lòng cô nhói lên.

Quả nhiên, trẻ con lớn lên trong gia đình như vậy, sớm muộn gì cũng sinh ra vết thương lòng.

Nhưng Hứa Lam Hà vẫn không chịu dừng. Anh ta chỉ vào bát cháo:
"Em nhìn lại đi, còn ăn khoai lang. Gạo đâu ra? Khoai lang này chẳng phải định để đến mùa thu mới đào sao? Em định chơi sang, rồi đến mùa đông ngồi khóc à?"

Liễu Vân Sương rít một hơi thật sâu, ép mình nuốt giận xuống.

"Tri Tình, dắt em trai với em gái sang phòng phía Tây ăn cơm đi."

Hứa Tri Tình nhìn mẹ một cái, hiểu ý, rồi ôm em gái đi trước.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, ánh đèn dầu mờ mờ in bóng họ lên vách gạch loang lổ.

Cô nhìn thẳng vào anh ta, không né tránh.

"Chúng tôi đi cả ngày, anh có hỏi xem mẹ con tôi ăn gì, ngủ ở đâu chưa? Anh đến là để chửi tôi không đi làm, như thể tôi là tội đồ. Anh làm cha, làm chồng kiểu gì vậy? Cả ngày chỉ biết ăn bám nhà vợ, bị mẹ mắng thì cúi đầu, đến chỗ tôi thì vênh mặt hống hách?

Hứa Lam Hà, tôi khinh anh! Loại đàn ông như anh chỉ biết bắt nạt người nhà. Hôm nay tôi nể con, tôi không cãi nhau với anh. Nhưng từ giờ, biến đi cho khuất mắt tôi!"

Nghe đến đó, Hứa Lam Hà đờ người. Rồi như thường lệ, anh ta ngồi xuống đất, ôm đầu làm bộ đau khổ.

"Vân Sương, anh cũng khổ lắm. Em cứ làm to chuyện thế này, mẹ anh sẽ không bao giờ cho em về lại đâu. Em nhịn một chút có sao đâu..."

Lời chưa dứt, Liễu Vân Sương đã đứng bật dậy, ánh mắt lạnh như thép.

Thật buồn cười, anh ta còn tưởng cô muốn quay về cái nhà địa ngục ấy sao?

Ly hôn rồi, cô không quay đầu nữa đâu. Người như Hứa Lam Hà, cô thà sống trong túp lều tranh còn hơn phải nhìn mặt thêm một lần.

"Muốn tôi cúi đầu xin tha? Nằm mơ đi! Hứa Lam Hà, tôi nói rõ cho anh biết – tôi và anh đã ly hôn, thật sự là ly hôn rồi đấy."

Liễu Vân Sương đứng giữa sân, ánh mắt lạnh như sắt, giọng nói vang lên rõ ràng không chút do dự.

"Người nhà họ Hứa các người, từ nay về sau đừng mơ tưởng sẽ còn bất kỳ liên quan gì đến tôi. Còn cái đám người cứ nhăm nhe đồ đạc trong nhà, tôi nói thẳng – một lũ tuyệt tự tuyệt tôn!"

Câu nguyền rủa như dao đâm thẳng vào mặt mũi nhà họ Hứa. Ở nông thôn, mắng "tuyệt tự tuyệt tôn" còn nặng hơn cả việc đào mả tổ tiên người ta. Rõ ràng là Liễu Vân Sương đã giận đến cực điểm.

"Em... em nhất định phải làm căng như vậy sao? Không thể để mọi người được yên ổn một chút à?" – Hứa Lam Hà lắp bắp, không ngờ cô lại trở mặt dữ dội đến vậy.

Liễu Vân Sương liếc qua, ánh mắt khinh thường như nhìn kẻ ngu dốt:
"Đi đường nhớ mở to mắt ra, đừng có xông bừa vào sân nhà tôi. Tôi thấy xui xẻo, anh cút ngay cho tôi!"

Hứa Lam Hà sượng mặt, đứng chết trân tại chỗ, chẳng biết nên nói gì. Nhưng rồi lại cố tỏ ra yếu đuối:
"Vân Sương, em đâu cần phải ghét bỏ anh đến mức đó. Anh biết em đang giận, chờ vài hôm nữa, em nguôi đi, chúng ta lại ngồi nói chuyện. Giờ cũng muộn rồi, để Tri Lễ theo anh về đi."

Thái độ Hứa Lam Hà dịu xuống, nhưng Liễu Vân Sương chẳng hề động lòng. Cô còn quá nhiều chuyện phải lo, không hơi đâu đôi co với loại người này.

"Anh muốn đưa nó đi thì cũng phải hỏi xem con có muốn hay không."

Cô quay sang gọi Hứa Tri Lễ, cậu bé chần chừ giây lát, gương mặt không giấu được sự miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Con trai cô đã lớn, không còn là thằng nhóc ngốc nghếch dễ bị dụ dỗ như kiếp trước nữa.

"Đi đi. Vân Sương, hai hôm nữa anh lại đến thăm em."

Hứa Lam Hà vừa nói vừa kéo con trai rời đi. Liễu Vân Sương chẳng buồn đáp, chỉ cúi xuống dặn con:

"Ngày mai, buổi trưa nhớ đến đây, buổi sáng mẹ bận ra ngoài."

"Vâng ạ." – Hứa Tri Lễ gật đầu, rõ ràng rất ưng kiểu mẹ quan tâm như vậy.

Chờ hai bố con khuất bóng, Liễu Vân Sương lập tức đóng cửa lại. Cánh cửa gỗ cũ kỹ đã có hai chỗ lỏng lẻo, lát nữa phải sửa cho chắc.

Cô nhìn quanh trong nhà, việc chất đầy đầu: củi lửa phải chuẩn bị, dụng cụ cần làm, không có thời gian thở nữa rồi.

Hứa Tri Tình yên lặng dọn dẹp bát đũa, cả quá trình từ khi cha đến đến khi đi, chẳng hỏi han lấy một câu. Con bé tuy không nói gì nhưng ánh mắt đã nói hết nỗi buồn.

Liễu Vân Sương đang bận làm nốt chiếc gùi, nên không để ý đến cảm xúc của con gái lớn. Cô lấy chiếc áo khoác cũ, xé đôi hai ống tay áo, xoắn lại làm dây, buộc cố định vào khung gùi. Không có kim chỉ thì làm cách này là chắc nhất. Chỉ sợ gánh nặng quá thì cành liễu sẽ bị kéo lệch thôi.

Loay hoay đến khi xong xuôi thì trời đã sẩm tối. Ở nông thôn, trời quang trăng sáng, ánh trăng vừa đủ để cô tranh thủ rửa mặt rồi đi ngủ.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 17



Cô kéo chăn đắp lên bụng hai đứa nhỏ, dặn đi dặn lại trong lòng – ban đêm có nóng đến mấy cũng không được để lộ bụng, dễ nhiễm lạnh lắm.

Chỉ có một chiếc chăn, cô không tranh, lặng lẽ nằm trên chiếu, đắp thêm cái áo khoác cũ. Chừng đó là đủ.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng đông cô đã dậy.

Lôi hết số phiếu mua hàng hôm trước ra, đủ cả: phiếu lương thực, phiếu bách hóa, phiếu dầu... Hôm nay cô phải mua cho bằng được những thứ cần thiết, mang được bao nhiêu thì mang.

Trước khi đi, cô khẽ dặn Hứa Tri Tình vài câu, bảo con ngủ thêm, rồi lại vội vã lên đường.

Việc đầu tiên, cô đến cửa hàng lương thực, mua ngay năm mươi cân gạo. Một lần rút ra ba mươi bảy đồng năm hào – xót đến tận ruột gan.

Tiếp theo, cô chạy sang cửa hàng bách hóa, mua một cái xẻng và cái cuốc – chỉ phần đầu thôi, cán thì về tự tiện tìm gỗ làm. Như thế cũng tiện mang hơn.

Mua thêm năm cái bát và năm cái đĩa – loại to, sâu, rẻ tiền. Đĩa năm xu, bát ba xu – kiểu hàng phổ thông nhà nào cũng dùng được.

Rồi mua thêm một bánh xà phòng và ba cái bánh quai chèo, cho đám nhỏ ăn vặt coi như có tí niềm vui.

Cô còn muốn mua nhiều thứ nữa, nhưng gùi đã nặng oằn vai – năm mươi cân gạo chiếm quá nửa chỗ rồi.

Không dám nấn ná lâu, cô vội vã quay về. Đồ nặng quá, giữa đường phải nghỉ tới hai lần.

Đi được nửa đường, đột nhiên từ phía sau có xe ngựa đi tới. Một giọng nam vang lên:

"Đồng chí, cô ở đội sản xuất nào vậy?"

Cô quay lại, trả lời: "Tôi ở đội sản xuất Hồng Tinh, còn bác?"

Một thanh niên trên xe nhảy xuống: "Tụi tôi ở đội Liễu Nha. Cô lên xe đi, chúng tôi chở cô một đoạn."

Liễu Vân Sương mừng rỡ, cười tươi đáp:
"Thế thì phiền các đồng chí quá rồi, cảm ơn nhiều nhé!"

Xe ngựa của đội sản xuất Liễu Nha có dịp ghé ngang đội sản xuất Hồng Tinh, thuận đường nên Liễu Vân Sương xin đi nhờ. Việc đi nhờ xe thời buổi này cũng chẳng phải chuyện gì lạ, huống hồ bác đánh xe lại là người hay chuyện, vừa cầm cương vừa buông vài câu xã giao cho đỡ buồn.

Ban đầu, bác còn nói chuyện với cô, nhưng thấy Liễu Vân Sương không mấy nhiệt tình, ánh mắt cứ nhìn xa xăm như đang bận tâm chuyện khác, bác liền quay sang trò chuyện với chàng thanh niên ngồi bên cạnh.

Giờ đây, chuyện con gái lấy chồng xa ngày càng hiếm. Phần lớn các cô đều lập gia đình trong làng hoặc vùng lân cận, chỉ cần trò chuyện dăm ba câu là có thể lần ra mối quan hệ họ hàng. Thế nhưng nhà họ Liễu thì khác. Gia đình cô vốn ít người, lại mới chuyển đến định cư sau này, nên gần như không có quan hệ thân thích với ai trong vùng.

Khi đến nơi, cô vội cúi người cảm ơn bác đánh xe rồi mời khách vào nhà uống chén nước giải khát. Tất nhiên, họ từ chối với vài lời khách sáo, chỉ cười xua tay rồi rời đi.

Vừa vào đến sân, hai đứa con cô đã từ trong nhà ùa ra đón. Trời đứng bóng, nắng hắt xuống gay gắt như thiêu như đốt. Cái nóng oi nồng khiến mặt mày ai nấy đều đỏ gay.

"Mẹ, mẹ vào nhà ngồi nghỉ đi ạ, để con múc nước giếng lạnh cho mẹ uống."

"Ừ, được."

Dọc đường đi, may mắn là nửa chặng sau có xe ngựa nên Liễu Vân Sương cũng không mệt mỏi lắm. Cô ngồi xuống chiếc ghế mây dưới hiên nhà, lau mồ hôi, thở ra một hơi dài.

"Hôm nay Tri Lễ không tới à?"

"Đến rồi mẹ ạ, nhưng vừa mới đi thôi."

Hứa Tri Tình vừa nói vừa đưa tới một bát nước giếng mát lạnh. Liễu Vân Sương đón lấy, nhấp một ngụm. Nước giếng trong veo, mát rượi, uống vào thấy cả lòng cũng dịu lại.

"Tri Tình, Tri Ý, lại đây xem mẹ mang gì về này?"

"Bánh quai chèo... mẹ mua bánh quai chèo thật ạ?"

Hứa Tri Tình không vui mừng như mong đợi mà trái lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Mẹ mua cho ba chị em con đấy, nào, lại đây ăn đi."

"Con không ăn đâu, để dành cho Tri Ý với Tri Lễ ăn đi mẹ."

Giọng con bé nhỏ nhẹ, hàng mi dài cụp xuống, che khuất ánh mắt khiến khuôn mặt càng thêm u sầu.

"Sao vậy Tri Tình? Sao con không ăn?"

Liễu Vân Sương kiên nhẫn hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn con gái.

"Mẹ... trước đây cô út từng mua bánh quai chèo, con nhớ là rất đắt. Nhà mình không có tiền, mẹ không nên tiêu hoang."

Lời nói ngập ngừng của con gái khiến tim cô nhói lên. Hứa Tri Tình còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện quá mức, khiến cô vừa thương vừa đau.

"Con gái ngoan của mẹ, con không cần lo đâu. Trước khi mất, bà ngoại có để lại cho mẹ một ít tiền. Mẹ giấu đi rồi. Giờ chúng ta đã rời khỏi nhà họ Hứa, chuyện gì cũng cần đến tiền. Mẹ hứa sẽ tiết kiệm, lần này chỉ mua một lần thôi. Đợi đến cuối năm, khi chia tiền công điểm, mẹ sẽ lại mua tiếp, chịu không?"

Hứa Tri Tình mới mười tuổi, nhưng đầu óc đã biết lo toan. Gần đây thấy mẹ thường mang đồ về nhà, con bé chắc chắn sẽ thắc mắc. Nếu không nói rõ, nó sẽ càng thêm áy náy.

"Tiền bà ngoại để lại cho mẹ con mình ạ?"

"Ừ. Không nhiều đâu, mẹ dùng mua lương thực hết rồi. Nên con phải giữ bí mật cho mẹ, không được để ai biết, nhất là bên nhà họ Hứa."

Nhắc đến cô út tham lam hay chực cướp đồ ngon trong nhà, con bé cũng sợ, liền gật đầu lia lịa.

"Nào, ăn đi con."

Con bé chần chừ một lát mới nhận lấy, bẻ đôi cái bánh, đưa một nửa cho mẹ.

Liễu Vân Sương khẽ giật mình, ánh mắt dịu dàng nhìn con: "Con và em ăn đi, mẹ không thích ăn mấy cái ngọt ngọt này."

"Không được. Mẹ đã nói sau này chỉ còn mẹ với mấy chị em con sống với nhau thôi. Nếu mẹ không ăn, con cũng không ăn."

Ánh mắt con gái kiên định đến lạ. Lòng cô dâng trào cảm xúc. Cô đưa tay xoa đầu con bé, suýt nữa thì rơi nước mắt.

"Được rồi, mẹ ăn."

Ba mẹ con cùng chia nhau một chiếc bánh quai chèo. Cô chỉ cắn một miếng cho có lệ, phần còn lại để hai con ăn. Nhìn hai đứa nhỏ ăn ngon lành, lòng cô cũng ấm áp đôi chút.

"Tri Tình, con có buồn không khi rời khỏi nhà họ Hứa?"

Nghe mẹ hỏi, Hứa Tri Tình lắc đầu thật nhanh.

"Không buồn đâu mẹ. Con còn thấy vui ấy chứ. Con không thích bà nội với cô út. Được ra ngoài sống với mẹ, con thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."

"Sao con lại nghĩ vậy? Nhà mình nghèo, chẳng có gì cả."

Thật ra, cô muốn nghe suy nghĩ thật trong lòng con gái.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 18



Hứa Tri Tình mím môi thật chặt. Một lúc sau mới chậm rãi nói:

"Mặc dù nhà mình không có gì, nhưng con và Tri Ý đều không sao cả. Mẹ không đánh, không mắng tụi con. Mẹ còn mua bánh cho tụi con nữa.

Con cứ tưởng... lúc mẹ đi, mẹ sẽ chỉ mang theo Tri Lễ, bỏ lại con và em."

Câu nói ấy khiến lòng Liễu Vân Sương quặn thắt.

Đúng vậy, ban đầu cô thực sự có ý nghĩ như vậy. Tri Ý còn nhỏ, hay quấn lấy cô, nên cô nghĩ chỉ cần mang theo đứa nhỏ nhất. Cô chưa từng nghĩ rằng Tri Tình lại nhạy cảm đến thế, lại từng nghĩ mình sẽ bị bỏ rơi.

Tội nghiệp con bé!

Cô đưa tay vuốt lên gương mặt con gái, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống.

"Con gái ngoan, sao mẹ có thể bỏ con và em được? Còn có Tri Lễ nữa, các con đều là con ruột của mẹ, là máu thịt của mẹ. Mẹ yêu cả ba đứa. Mẹ không bao giờ rời bỏ ai hết."

"Mẹ ơi!"

Nghe mẹ nói thế, Hứa Tri Tình không nén được xúc động, nhào vào lòng mẹ khóc nức nở.

Thấy chị khóc, Hứa Tri Ý cũng rơm rớm nước mắt rồi khóc theo.

Liễu Vân Sương một tay ôm con lớn, một tay vỗ về đứa nhỏ, dỗ dành mãi mới khiến cả hai chị em nín khóc. Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa thương con vừa tự trách bản thân.

"Tri Tình, con đã mười tuổi rồi, có vài chuyện mẹ muốn nói cho con biết.

Sau này, nhà mình sẽ không còn liên quan gì đến bố con, cũng không dây dưa gì với bà nội hay cô út nữa. Mẹ con mình tự sống, tự nuôi nhau. Tuy giờ còn khó khăn, nhưng rồi cuộc sống sẽ tốt hơn, cái gì cũng sẽ có. Chỉ cần chúng ta thương yêu nhau, thì không sợ gì cả."

Hứa Tri Tình gật đầu, ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường, giọng nói vang lên không chút do dự:

"Mẹ, con tin mẹ."

Không hiểu sao, từ hôm kia trở đi, cô bé cảm thấy mẹ mình có chút gì đó thay đổi. Nhưng cái thay đổi này lại khiến con bé thấy dễ chịu, thấy gần gũi.

Người mẹ giờ đây không còn lạnh lùng khó gần như trước nữa. Mẹ sẽ nhẹ nhàng nói chuyện, sẽ dịu dàng ôm con vào lòng.

"Được rồi, con dẫn em gái đi rửa mặt đi. Mẹ đi nấu cơm."

Liễu Vân Sương vừa dứt lời đã xoay người bước vào bếp. Nhân tiện, cô cũng lấy mấy món đồ mới mua về ra—chủ yếu là mấy cái bát, cái đĩa, thứ nào cũng giản dị nhưng cần thiết.

Bữa trưa hôm nay vẫn chỉ là cháo trắng. Trong nhà chẳng còn gì ăn, đến nắm muối cô cũng chưa kịp mua. Thế nhưng, với mấy đứa trẻ, cháo trắng lại là món xa xỉ, bởi bình thường ngay cả cái đó cũng không có mà ăn. Hôm nay được ăn cháo nóng, hai chị em vui như Tết.

Cơm nước xong xuôi, cô để hai đứa nhỏ đi nghỉ trưa. Ngoài trời nắng đã dịu, tiếng chuông báo hiệu giờ làm việc của đội sản xuất từ xa vọng lại.

Liễu Vân Sương tranh thủ dọn dẹp sơ qua căn nhà rồi lập tức xách dao bổ củi, nhanh chân lên núi.

Cô cần tìm gỗ thích hợp để làm cán xẻng, cán cuốc—loại cán dài, chắc, và phải thật thẳng. Ngoài ra, cô còn tiện tay chặt thêm vài cành liễu mang về. Số cành hôm qua vẫn còn chất đống dưới cửa sổ, chưa dùng đến.

Lên núi đi cũng nhanh, về cũng nhanh, cô không dám nán lại lâu. Khi trời gần sập tối, cuối cùng cô cũng hoàn thành hai cái cán dụng cụ. Nhân lúc trời chưa tối hẳn, cô cầm ba cái bát sạch và một hộp diêm mới đến nhà bà Ba.

"Vân Sương, vào nhanh nào cháu!" – bà Ba vừa thấy bóng cô từ xa đã cười tươi rói, vội vàng ra đón.

"Ông Ba!" – Liễu Vân Sương lễ phép chào hai ông bà. Đúng giờ nghỉ nên cả hai đều có mặt ở nhà.

"Mau vào ngồi đi cháu. Vừa mới nói với ông nhà là định sang thăm cháu đấy, chỉ tại đang dọn mấy dây cà tím nên chưa kịp."

"Bà Ba không cần đến thăm đâu ạ, bọn cháu vẫn ổn. Đây là mấy cái bát với hộp diêm lần trước mượn, cháu mang trả."

"Được, được!" – bà Ba cười hài lòng, nhận lấy bát đĩa sạch bong, hộp diêm vẫn còn mới nguyên.

"Đúng rồi bà Ba, chưa đến mùa thu mà bác đã dọn dây cà tím à?"

Bà Ba thở dài, đưa tay phủi bụi trên váy.

"Năm nay cà tím không được mùa, chiếm đất mà không cho quả. Thôi thì dọn sớm, trồng cải bắp để dành ăn mùa thu còn hơn."

Lời bà nói không sai, nếu không có trận lụt lớn hôm trước thì quả là tính toán rất khôn ngoan.

"Bà Ba ơi, nhà bác còn hạt giống không ạ? Cháu muốn xin một ít, mấy loại rau ăn lá là được."

Nghe cô hỏi, bà Ba lập tức gật đầu.

"Có chứ, sao lại không có. Đợi bà đi lấy cho cháu."

"Cháu không cần nhiều đâu, chỉ cần rau cải, rau bina với xà lách thôi ạ."

Ở quê, nhà nào cũng giữ lại ít hạt giống từ mùa trước để trồng mùa sau. Chuyện xin – cho hạt giống là điều quá đỗi bình thường. Nhất là nhà bà Ba, năm nào cũng có người ghé xin, bà chưa từng nề hà.

"Cháu xem này, đây là hạt rau chân vịt, đây là xà lách, còn có cải thìa nữa. Cháu lấy mỗi thứ một ít nhé."

Liễu Vân Sương như nhặt được vàng. Rau chân vịt và xà lách thì không nói, nhưng cải thìa mới là thứ quý. Bởi cải thìa không phải rau quanh năm, ít người chịu trồng, mà lại là thứ không thể thiếu trong bữa cơm mùa đông. Thế nên, hạt cải thìa luôn hiếm.

"Cảm ơn bác Ba nhiều lắm, đợi cháu trồng rau xong sẽ mang sang biếu hai bác nếm thử."

Hai ông bà cười hiền, chẳng phải vì món quà đâu, mà vì cái tình cô gửi gắm trong từng lời nói.

"Vân Sương à, cháu là đứa bác nhìn lớn lên từ nhỏ. Chỉ cần hai đứa sống tốt, đừng cãi cọ là được rồi. Bố mẹ cháu hiền lành, chỉ tiếc sinh nhầm thời..." – ông Ba nói, vừa gõ nhẹ chiếc tẩu thuốc, nét mặt bỗng chốc đượm buồn.

"Thôi ông, đang yên lành lại lôi mấy chuyện cũ ra. Vân Sương à, lát nữa mà bác gặp Hứa Lão Nhị, bác sẽ nói với nó vài câu. Trong nhà thiếu gì thì cứ sang đây lấy."

"Đúng đấy, thiếu gì cứ bảo bác."

Liễu Vân Sương lắc đầu, giọng dứt khoát:

"Không cần đâu ạ. Hai bác, cháu với Hứa Lão Nhị coi như đã hết rồi. Hai bác cũng đừng phí công với anh ta nữa, không đáng đâu."

Ba người trò chuyện thêm vài câu, rồi cô xin phép ra về. Trời đã tối hẳn, hai đứa nhỏ ở nhà chắc đang lo.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 19



Cô vừa đến đầu ngõ đã thấy Hứa Tri Tình chạy ra mở cửa. Cô đã dặn, nếu mẹ không có nhà thì phải chốt cửa cẩn thận.

"Tri Tình, con đã cất mấy cành liễu mẹ bảo chưa?"

"Rồi ạ, con để ở phòng chính. Mẹ, mẹ đang cầm gì đấy?"

"Hạt giống rau bà Ba cho đấy. Lát nữa, chúng ta sẽ trồng rau. Mấy đứa đang tuổi lớn, không ăn rau là không được đâu."

"Vậy con phụ mẹ trồng nha!"

Tri Tình cười rạng rỡ. Nụ cười ấy như lần đầu tiên trong đời được cảm nhận hơi ấm từ người mẹ thật sự. Tình cảm ấy không phải là bổn phận, mà là sự quan tâm chân thành.

"Được rồi, Tri Ý ngủ chưa?"

"Dạ rồi ạ!"

Không muốn làm cô bé cụt hứng, Liễu Vân Sương liền kéo con gái sang phòng phía Đông bắt đầu xới đất.

Dù không biết làm gì cho đúng, Tri Tình vẫn hăng hái như người lớn. Được mẹ cho tham gia, con bé thấy vui như thể đang làm một chuyện trọng đại.

Còn Liễu Vân Sương… cô đào một cái hố sâu.

Rồi thật cẩn thận, cô lấy ra chiếc hộp gỗ cũ, trong đó là toàn bộ số tiền cô tích cóp được và chiếc vòng tay duy nhất còn sót lại từ thời chưa sa sút.

Từng thứ một, cô đặt vào hộp, rồi chôn sâu xuống đáy hố.

Dưới lớp gạch xanh xếp ở góc nhà, nếu không để ý sẽ khó phát hiện ra có thể di chuyển được. Nơi này vốn từng là cái hố dùng để giấu đồ. Sau này bị chuột đào phá, làm hư hết mấy món quý, bố mẹ Liễu Vân Sương mới quyết định lấp lại.

Giờ trong nhà chẳng còn chỗ nào đủ kín đáo để cất giấu thứ gì, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy chỗ này là ổn nhất. Sau này nếu có điều kiện thì sẽ đào lên, tìm nơi khác an toàn hơn.

Chưa xong việc, còn bao nhiêu thứ phải lo. Chẳng hạn như mấy bao gạo kia, cô vẫn chưa biết giấu đâu cho chắc ăn. Trước mắt, đành để tạm dưới cái hầm bếp. Chuyện nhà như núi, không thể làm một lần là xong được.

Sáng hôm sau, Liễu Vân Sương dậy sớm nấu bữa sáng. Tối qua Tri Lễ không về, cô lo lắng không yên, định bụng ăn xong sẽ sang nhà bên đó xem tình hình.

Thấy mẹ chuẩn bị đi, Hứa Tri Tình cũng nằng nặc đòi theo, sợ cô bị bà cụ Hứa ức h**p.

Không ngờ, vừa đến đầu ngõ đã thấy cả một đám người tụ lại, ồn ào náo nhiệt, mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Giọng quát tháo vang lên từ trong sân:

"Thằng ranh con mặt dày, suốt ngày chỉ biết ăn vụng! Cái giống y chang con mẹ mày – cái thứ đàn bà mất nết! Hôm nay tao phải đánh cho mày chừa!"

Liễu Vân Sương lập tức nhận ra giọng bà cụ Hứa, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, hình như là của Tri Niệm – con gái lớn của Hứa Lão Đại và Đỗ Nhược Hồng.

Một người phụ nữ đứng gần đó thấy cô đến liền kéo tay cô lại, khẩn trương nói:

"Vân Sương, cô qua xem đi, bà cụ đánh dữ lắm đấy!"

Cô khựng lại, lòng sinh nghi – chuyện cô bỏ nhà họ Hứa đã loan ra chưa nhỉ?

"Có chuyện gì thế?"

Người phụ nữ vội đáp: "Hình như Tri Niệm luộc trứng cho Tri Lễ ăn, bà cụ không vừa ý nên nổi đóa lên!"

Nghe đến đây, mắt Liễu Vân Sương trợn to: "Tri Lễ?"

Người phụ nữ vẫn vô tư nói tiếp: "Ừ đấy, hôm qua đánh cháu trai, nay lại quay ra đánh cháu gái. Trong cái nhà này, ngày nào cũng loạn."

Lòng cô như có lửa đốt. Nhà họ Hứa có hai đứa cháu trai – Hứa Tri Thành đi lính đã mấy năm chưa về, còn lại là Tri Lễ nhà cô.

Không nói không rằng, cô chen qua đám đông xông thẳng vào sân. Hứa Tri Tình ôm lấy Tri Ý theo sau, vẻ mặt hoang mang, rõ ràng cũng nghe rõ mọi lời vừa rồi.

Trong sân, Đỗ Nhược Hồng đang cố kéo tay bà cụ Hứa, cố gắng che chắn cho con. Nhưng chân bà cụ thì không ngừng giáng xuống, vừa giậm vừa chửi.

"Vân Sương, cứu con bé với, nó làm vậy là vì Tri Lễ đó!" – Đỗ Nhược Hồng vừa khóc vừa kêu.

Liễu Vân Sương không nói gì, lập tức lao thẳng vào nhà trong.

Cửa vừa mở ra thì Hứa Lam Hà đang từ bên trong bước ra, mặt mày có vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "Vân Sương, em về rồi à?"

Cô không buồn để tâm đến anh ta, mắt chỉ tìm con trai: "Tri Lễ!"

Thằng bé đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy cô đã òa khóc: "Mẹ ơi, mau cứu chị cả, đừng để bà nội đánh chị nữa!"

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của con trai, cô đau thắt lòng. Vội kéo chăn ra, định xem thử con có bị sao không.

Vừa lật tấm chăn, cô đã đứng sững lại.

Mông của Tri Lễ bầm dập, da tróc máu chảy – rõ ràng là vừa bị đánh rất nặng.

Nước mắt cô chảy ròng, lòng cũng nguội lạnh.

"Tri Lễ, là bà nội đánh con à?"

Thằng bé chỉ khóc mà không trả lời. Nhưng không cần nói, cô cũng đã rõ.

Bà cụ Hứa đã kéo đến cửa, miệng mắng như tát nước:

"Liễu Vân Sương, cái loại đàn bà không biết liêm sỉ, ai cho mày vác mặt đến đây? Cút khỏi nhà tao ngay! Nhà họ Hứa không chứa loại như mày nữa!"

Hứa Lam Hà thấy vậy cũng vội bước ra, định nói vài câu dàn hòa.

"Vân Sương, em nghe anh nói đã—"

"RẦM!"

Cánh cửa bị cô đạp mạnh đến mức kêu vang.

"Mày làm trò gì đấy? Tưởng về đây là làm anh hùng chắc?"

Hứa Lam Hà còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã vung tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái.

"Em..."

"Chát!"

Thêm một cái tát nữa giáng xuống, khiến anh ta quay cả mặt.

Chưa dừng lại, cô giơ chân, đá một cú thẳng vào chỗ hiểm của Hứa Lam Hà. Anh ta đau quá, ôm bụng lăn ra đất, co quắp như con tôm bị bỏng nước sôi.

"Trời đất ơi, con trai tôi!" – bà cụ Hứa thét lên rồi lao đến.

Liễu Vân Sương không để lỡ cơ hội, chụp ngay cổ áo mụ ta, giật mạnh một cái.

Bà cụ vùng vằng, chửi rủa: "Con đ* ranh, mày định làm gì? Tao đánh chết mày!"

Nhưng cô đã xoay người, nhấc bổng mụ ta như nhấc bao rơm, rồi xoay vòng một phát khiến bà cụ mất thăng bằng ngã chổng vó ra sân.

Cảnh tượng hỗn loạn khiến cả nhà họ Hứa như ong vỡ tổ.
 
Back
Top Bottom