Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 200



Vân Sương nhìn lướt qua rồi nhàn nhạt nói:
"Chúc mừng năm mới. Nhưng sau này đừng gọi tôi là mợ nữa – danh xưng ấy, không còn thích hợp nữa."

Ánh mắt cô lạnh băng, không có chút nhiệt tình nào.
"Ngày Tết, các người đến đây để gây sự sao?"

"Không đâu ạ, mợ... À không, em... Cháu... gọi quen rồi, chưa sửa được. Hôm nay bọn cháu về thăm bà ngoại, tiện thể ghé qua thăm mợ một chút."

"Không cần thiết!" – Giọng Vân Sương dứt khoát.
"Chỉ cần các người sống yên ổn là được rồi, khỏi cần giả bộ thăm hỏi. Người khác có thể không biết các người từng làm gì, nhưng tôi thì nhớ rõ từng chuyện. Tôi không nói ra, không phải vì sợ, mà là vì thấy không đáng. Nhưng đừng có lần này qua lần khác đến đây giở trò, thật sự rất phiền."

Ánh mắt cô sắc như dao, lời nói cũng không khoan nhượng.
Cô nhớ như in cái lần nửa đêm họ mò tới ăn trộm, tiếng la hét của Hứa Lam Xuân làm cả xóm đều nghe thấy.

Hứa Tri Vi cau mày, khó hiểu hỏi lại:
"Mợ, cháu thật lòng muốn qua thăm mọi người, sao mợ lại nghĩ xấu như vậy? Trước kia mẹ cháu và mợ có hiểu lầm, nhưng Tết nhất rồi, nên bỏ qua được chừng nào thì bỏ qua chừng ấy. Dù gì thì cũng là người một nhà mà, mợ nói có đúng không?"

Vân Sương cười khẩy, đầy mỉa mai.
"Người một nhà? Nghe cũng hay đấy. Các người đã bỏ qua, còn tôi thì chưa. Có những tổn thương không phải nằm trên người cháu, không thể nói quên là quên được. Cháu cũng chẳng có tư cách nói thay người khác."

Câu nói khiến sắc mặt Hứa Tri Vi tối sầm.

Trong đầu cô ta vang lên tiếng của hệ thống:
"Bà ta vẫn còn giả vờ giữ gìn đạo đức đấy."
"Tại sao không vạch trần luôn?" – Tri Vi thắc mắc.
"Vì Liễu Vân Sương không ngu. Nếu dồn bà ta đến bước đường cùng, cô ta sẽ kéo tất cả xuống địa ngục. Nhưng khi chưa đến giới hạn, cô ta sẽ chọn nhẫn nhịn."

"Vậy tức là... chúng ta không cần lo gì hết sao?"

"Hừ, lý thuyết là thế, nhưng tốt nhất đừng ép cô ta quá đáng."

"Yên tâm, tôi biết chừng mực."

Trên mặt Hứa Tri Vi nở một nụ cười đắc ý, cứ như thể nắm được điểm yếu gì đó của Vân Sương.

Nhưng trong lòng Vân Sương lại lạnh buốt – cô hiểu rõ cái kiểu giả nhân giả nghĩa ấy.
Cô giữ bình tĩnh, chỉ nói:
"Đúng vậy, cháu không có tư cách. Nếu đã như thế, sau này đừng đến đây nữa. Ai sống nấy lo."

Thái độ lạnh nhạt ấy làm Hứa Lam Xuân không thể ngồi yên. Cô ta bước nhanh đến, chắn trước mặt con gái:
"Liễu Vân Sương, chị đừng quá đáng! Hôm nay chúng tôi đến là mang theo thành ý. Chị mở cửa tiếp khách kiểu gì vậy? Tri Vi chỉ là một đứa nhỏ, chị cũng phải làm khó con bé thế sao?"

Vân Sương nghe mà muốn bật cười, nhưng cô chỉ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đầy khinh thường.
Thành ý à?
Đúng là loại người dám trộm đồ ban đêm, sáng ra lại đòi chúc Tết.
Loại thành ý này, cô không cần.

"Đầu năm đầu tháng, các người đến nhà người ta lại tay không? Làm gì có ai chúc tết kiểu như vậy! Mới bước vào đã châm chọc khiêu khích, thế là có giáo dục lắm sao? Các người không buông tha cho tôi được à? Đi rồi lại quay về sinh sự, thật chẳng khác nào ruồi nhặng vo ve, phiền phức không chịu nổi!"

Giọng Liễu Vân Sương vang lên đầy giận dữ, khiến những lời Hứa Lam Xuân vừa nói ra bị nuốt sạch. Cô ta còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì đã bị anh trai mình ngắt lời:

"Lam Xuân, đừng dây dưa với cô ta nữa, người thế này có nói cũng bằng thừa. Em đến đây chỉ tổ mất mặt, không biết điều!"

Ồ, Hứa Lam Hà hôm nay lại dám lớn tiếng như thế, chẳng ngờ cũng có lúc cứng rắn! Nhưng lời hắn vừa dứt, Vân Sương đã cười nhạt:

"Anh tưởng mình là thứ tốt đẹp lắm sao? Ở cái xó này, anh còn chẳng bằng cái rắm!"

"Họ Liễu kia, cô đừng tưởng tôi nể mặt cô là cô được đà lấn tới!"

Hứa Lam Hà gần như mất bình tĩnh, chẳng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì mà dám bước lên trước, đứng ngay trước mặt Vân Sương, trừng mắt như muốn động tay động chân.

"Anh định làm gì?" – Một giọng trầm trầm vang lên từ phía sau.

Kiều Dịch Khất chậm rãi bước ra từ nhà chính, không nói không rằng kéo Liễu Vân Sương ra sau lưng mình, chắn trước mặt cô.

Vân Sương có chút lo lắng. Dù Kiều Dịch Khất cao lớn, dáng người cao ráo tuấn tú, nhưng dù sao cũng là người sống nơi phố thị, làm sao khỏe bằng Hứa Lam Hà từng làm ruộng, quen đánh lộn ngoài chợ?

"Anh… sao anh lại ở đây?" – Hứa Lam Hà khựng lại, rõ ràng nhận ra người trước mặt.

"Có liên quan gì đến anh không?" – Kiều Dịch Khất cười khẩy, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, không thèm để vào mắt.

Gương mặt Hứa Lam Hà đỏ bừng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng bốc lên một luồng lửa không tên. Hắn bực bội như thể mình bị người ta cắm sừng ngay giữa đỉnh đầu.

Bên cạnh, Hứa Lam Xuân thoáng giật mình, lẩm bẩm: “Chẳng phải đây là người lần trước à? Sao hôm nay trông thần thái thế, còn đẹp trai hơn cả Tần Ngọc Lương…”

Cô ta nhìn chằm chằm như bị thôi miên, mãi đến khi Hứa Tri Vi bên cạnh khẽ kéo tay mới hoàn hồn. Không phải lúc để mê trai!

"Liễu Vân Sương, đầu năm đầu tháng mà giấu đàn ông trong nhà, chị không biết xấu hổ à?" – Cô ta cố gắng gắt lên, nhưng đối mặt với khuôn mặt Kiều Dịch Khất, giọng cũng yếu đi hẳn.

"Đừng nói chuyện xấu hổ ở đây! Có ai qua mặt được cô không? Chửa hoang mà còn dám lớn giọng? Con đã mười tuổi rồi, cha ruột là ai còn chưa biết, buồn cười chết đi được!"

"Chị… chị đừng quá đáng!" – Lam Xuân tái mặt, vội vàng liếc Tân Ngọc Lương, vẻ mặt đầy hoảng loạn.

Cô ta biết rõ, với bất kỳ người đàn ông nào, bị nhắc lại chuyện cũ rích như vậy đều là một nỗi nhục nhã.

Hứa Lam Hà thấy em gái bị vặn họng thì càng thêm nổi nóng, liền lao đến như muốn ra tay dạy dỗ Vân Sương. Nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm vào, thì một tiếng quát vang lên:

"Đừng có động vào cô ấy!"

Tiếng hét ấy vừa dứt, Kiều Dịch Khất đã nhanh như cắt ra tay, một cú xoay tay khéo léo khiến Hứa Lam Hà hét toáng lên vì đau, cánh tay bị vặn đến gần như trật khớp.

"Anh hai! Mau buông ra!" – Hứa Lam Xuân kinh hãi thốt lên nhưng không dám lại gần.

"Ngọc Lương, làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách đi!" – Cô ta cuống cuồng cầu cứu.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 201



Tần Ngọc Lương, nãy giờ đứng xem trò hay, lúc này mới lên tiếng, giọng lúng túng:

"Đồng chí à, có gì thì từ từ nói, đánh nhau không hay ho gì đâu… Mong anh buông tay."

Kiều Dịch Khất hừ lạnh, không buông ngay mà còn siết chặt thêm một chút, ánh mắt sắc như dao.

"Buông đi..." – Vân Sương lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ hơn thường ngày. Dù sao nếu xảy ra chuyện lớn, lại khiến bà cụ Hứa khóc lóc om sòm thì cũng rắc rối.

Nghe vậy, Kiều Dịch Khất mới chịu buông tay. Hứa Lam Hà lập tức được đỡ qua một bên, sắc mặt xám ngoét.

Lúc này, Kiều Dịch Khất nhìn thẳng vào Tần Ngọc Lương, giọng lạnh tanh:
"Anh là Tần Ngọc Lương? Giáo viên trường tiểu học trung tâm thị trấn Thanh Dương? Cánh tay hiệu trưởng Triệu các người khỏi chưa?"

Nghe nhắc đến hiệu trưởng Triệu, Tần Ngọc Lương khựng lại, ánh mắt trở nên dè chừng. Người này biết chuyện nội bộ trong trường, nhất định không phải người tầm thường.

"Xin hỏi, anh có quan hệ gì với hiệu trưởng Triệu?"

Khóe miệng Kiều Dịch Khất khẽ nhếch, vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm.

"Không cần hỏi. Muốn giữ cái ghế giáo viên thì dắt mấy kẻ rỗi hơi kia cút ngay cho khuất mắt. Nếu không, tôi để hiệu trưởng Triệu đích thân nói rõ cho anh biết tôi là ai."

Tuy giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Tần Ngọc Lương tái mặt, cúi đầu: "Xin lỗi, đã quấy rầy. Lam Xuân, mình đi thôi."

"Chúng ta còn chưa nói xong mà!" – Cô ta níu lấy tay anh ta.

"Vậy thì em ở lại mà nói!" – Tần Ngọc Lương hất tay cô ra, quay lưng bỏ đi không một lần ngoái đầu.

Hứa Lam Xuân hoảng loạn chạy theo, Hứa Tri Vi cũng lập tức rút lui. Chỉ còn Hứa Lam Hà đứng chần chừ, định bước đi.

"Khoan đã!" – Giọng Kiều Dịch Khất vang lên, dứt khoát.

"Hứa Lam Hà, nghe cho rõ. Từ nay trở đi, không được phép bước vào nơi này thêm một lần nào nữa. Nếu còn dám bén mảng, tự chịu hậu quả!"

Giọng anh từng chữ từng chữ vang lên, lạnh lẽo như gió rét đầu đông. Một tay anh đặt lên vai Hứa Lam Hà, khiến cả người hắn run lên.

Lúc này đây, Hứa Lam Hà mới thật sự thấy sợ. Người đàn ông trước mặt, không phải dạng dễ chọc. Không chỉ có bản lĩnh, mà ánh mắt còn lạnh đến rợn người.

Rõ ràng là đang cười, vậy mà ánh mắt lại như lưỡi dao lạnh lùng lướt qua, khiến ai đứng trước cũng cảm thấy đau rát.
"Đi thôi." – Vân Sương lạnh giọng nói.
"Ừm." – Kiều Dịch Khất gật đầu.

Hai người sánh bước quay vào trong, chẳng buồn để tâm đến Hứa Lam Hà vẫn còn đứng ngẩn ra phía sau. Anh ta thấy không còn gì để xen vào, đành lặng lẽ quay đầu rời đi.

Lúc này, Hứa Tri Lễ nhìn Kiều Dịch Khất với ánh mắt lấp lánh, đầy ngưỡng mộ:
"Chú Kiều, chú vừa nãy oai quá! Chú có thể dạy cháu mấy chiêu không? Cháu muốn sau này cũng có thể bảo vệ mẹ."

Kiều Dịch Khất nhìn thằng bé một hồi, rồi bật cười gật đầu:
"Được chứ, chú sẽ dạy cho cháu mấy động tác cơ bản, ít ra là để phòng thân."

Liễu Vân Sương nghe vậy, liền nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt như có chút hứng thú:
"Thế tôi có thể học không?"

"Đương nhiên là được. Nếu cô muốn học, tôi dạy." – Anh cười, lần đầu tiên nhẹ nhàng đến vậy.

Tối mùng Hai, tuyết đã ngừng rơi. Kiều Dịch Khất thu dọn đồ đạc, không báo trước mà rời đi. Anh không có lý do gì để ở lại nữa, mà nhà họ Hứa thì cũng đã được cảnh cáo một phen nhớ đời.

Hứa Lam Xuân vốn là "bảo vật" của nhà họ Hứa, giờ thì đang sống dựa vào Tần Ngọc Lương. Mọi sự yên ổn ấy đều là nhờ vào địa vị của Tần Ngọc Lương – nếu công việc của anh ta gặp rắc rối, thì Hứa Lam Xuân e rằng chẳng còn dám ngông cuồng như trước.

Ở huyện thành, Khánh Tử và Hỉ Tử đã chờ sẵn từ sớm. Họ pha trà, dâng nước, hầu hạ rửa mặt như đón một vị vương gia trở về.

"Lão đại, anh mà không về, chắc bọn em phải kéo nhau đi tìm anh rồi!" – Hỉ Tử vừa rót trà vừa lải nhải.

"Đi tìm tôi làm gì, tôi đã nói rồi, khi muốn về thì tự nhiên sẽ về." – Kiều Dịch Khất thản nhiên đáp, tay cầm chén trà, gạt nhẹ nắp để tỏa hương.

Hỉ Tử không bỏ cuộc, tiếp tục bô bô:
"Anh không có nhà, cô gái nhà họ Nam đến đây mấy bận, làm loạn suốt cả Tết!"

Nghe đến đó, Kiều Dịch Khất cau mày, mắt lạnh lẽo:
"Con bé ấy còn dám vác mặt tới nữa à?"

"Cô ta đâu biết chuyện anh trai mình làm ra. Nhưng mà, lão đại này, gái nhà họ Nam đẹp thế, anh không thấy động lòng sao?" – Hỉ Tử cười ngờ nghệch.

Kiều Dịch Khất không trả lời, chỉ đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng bỗng trở nên cứng rắn:
"Tôi chiều cậu quá rồi phải không?"

Hỉ Tử giật mình, nhưng vẫn cứng miệng:
"Em cũng là lo cho anh thôi. Chị Liễu kia làm sao xứng với anh được!"

Khánh Tử thấy tình hình căng thẳng, nhanh tay kéo Hỉ Tử ra ngoài.
"Đi! Ra hóng gió cho tỉnh đầu óc!"

Ra đến cửa, Hỉ Tử vẫn chưa chịu thôi:
"Anh làm cái gì vậy? Em đâu có nói sai!"

Khánh Tử quay sang, thẳng tay tát cho một cái vang trời.
"Anh làm gì à? Đánh cho cậu tỉnh ra! Lão đại cần cậu dạy bảo chắc?"

"Nhưng cô ta... chị Liễu ấy... chị ấy đâu xứng!"

"Xứng hay không là việc của cậu à? Cậu có biết bao nhiêu năm rồi, lão đại mới chịu để mắt đến một người phụ nữ không? Cậu lại ở đây ngáng đường, cậu muốn anh ấy cô độc cả đời à?"

Hỉ Tử ngây người, như bị gió lạnh quất thẳng vào mặt.

"Em... em chỉ là muốn anh ấy có một người vợ tốt..."

"Vợ tốt không phải là thứ để chọn trên bàn cân! Chị Liễu tuy nghèo, nhưng thẳng thắn, không lươn lẹo, biết làm việc, lại từng cứu mạng anh ấy. Chừng đó chưa đủ sao?"

Khánh Tử vỗ vai cậu ta lần nữa, rồi bỏ vào trong.

Đúng lúc Kiều Dịch Khất vừa ra đến cửa, Khánh Tử vội hỏi:
"Lão đại, anh định đi đâu vậy?"

"Ra chợ, mua hai con thỏ." – Giọng anh trầm ổn.

"Thỏ?" – Khánh Tử ngẩn người.
Đang yên đang lành, mua thỏ làm gì chứ...
"Em đi với anh!" – Dứt lời liền vội vã khoác áo chạy theo.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 202



Còn ở nhà, Liễu Vân Sương đột nhiên hắt hơi mấy cái liên tiếp.
Hứa Tri Tình thấy vậy, tưởng cô bị cảm lạnh, liền không cho cô xuống đất nữa, bắt nằm sưởi ấm trên giường đất.

Hai đứa lớn ngồi cạnh bàn, đang cắm cúi luyện chữ. Hứa Tri Ý nhỏ hơn thì rúc vào người cô, khuôn mặt ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mẹ.

Lần đầu tiên trong đời, Liễu Vân Sương mới thực sự cảm nhận được cái gọi là "niềm vui của mẹ hiền", là cảm giác hạnh phúc ấm áp khi con cái quây quần bên cạnh.

Chưa kịp tận hưởng lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng chân người.

Lý Thủy Tiên dẫn theo con gái Tiếu Nha tới. Vân Sương vội vã ra mời hai mẹ con lên giường đất sưởi, còn không quên đem ra một nắm hạt dưa đãi khách.

"Vân Sương à, lần này chị đến tìm em là có chuyện muốn nhờ."
Lý Thủy Tiên vừa nói vừa cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như đang ngại ngùng điều gì.

Liễu Vân Sương thấy dáng vẻ đó thì trong lòng cũng đoán được đôi phần, nhưng vẫn làm ra vẻ chưa hiểu:
"Chuyện gì thế chị?"

Lý Thủy Tiên ngập ngừng một lúc lâu, rồi như gom hết can đảm, khẽ đáp:
"Ngày mùng Năm này… người ta giới thiệu cho chị một mối, định đến xem mặt. Mà chị lại chẳng có bạn bè thân thiết nào để đi cùng. Em có rảnh không, đi với chị một chuyến?"

Giọng cô ấy mỗi lúc một nhỏ, như sợ bị từ chối.
Vân Sương nghe vậy thì gật đầu ngay:
"Được chứ, mùng Năm em không có việc gì cả."

Vừa nghe xong, ánh mắt Thủy Tiên sáng rực, mặt mày rạng rỡ hẳn lên:
"Thật cảm ơn em, Vân Sương. À mà, sở Nga cũng đi cùng mình nữa."

"Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà chị Thủy Tiên này, chẳng phải lần trước chị nói mấy mối người ta giới thiệu toàn là không ra gì à? Sao giờ lại đổi ý muốn gặp?"

Vân Sương hỏi cũng là để hiểu rõ tình hình. Cô biết với tính cách Thủy Tiên, không dễ gì chịu đi xem mắt.
"Không phải cùng một người đâu. Người lần này là cậu chị giới thiệu, là cháu trai bên nhà mợ, cũng chưa từng lập gia đình. Người nhà nhiệt tình lắm, chị không gặp thì ngại."

Vân Sương gật đầu, coi như hiểu rõ:
"À, thế thì yên tâm hơn rồi. Có họ hàng làm mai, ít ra còn biết được gốc gác người ta. Anh ấy chưa từng cưới vợ thật à? Có chuyện gì đặc biệt không?"

Lý Thủy Tiên mím môi, có vẻ ngượng ngùng. Nhưng rồi cũng kể:
"Anh ta nhỏ hơn chị hai tuổi, chưa từng lấy vợ. Mọi người bảo anh ấy thật thà, chăm chỉ, tính tình cũng được. Chỉ là nhà hơi đông người, anh em nhiều, anh ta lại là út nên phải lo cho gia đình."

"Nghe qua thì cũng được, nhưng chị cứ suy nghĩ kỹ. Người lớn tuổi mà chưa lấy vợ, cũng nên cẩn thận xem có ẩn tình gì không. Chuyện cưới hỏi không thể qua loa được."

"Chị cũng biết chứ. Nhưng cậu chị bảo đảm là người tốt. Cũng vì gánh nặng gia đình nên mới muộn chuyện hôn nhân."

Thủy Tiên nói rồi lại thở dài, như đang chất chứa điều gì đó trong lòng.
"Vân Sương, em nói xem… phụ nữ như chị có nhất thiết phải lấy chồng mới gọi là yên bề gia thất không? Mình có thể tự lo, có thể làm chủ gia đình mà… sao cứ phải dựa vào đàn ông?"

Vân Sương im lặng một lát, rồi dịu giọng đáp:
"Phụ nữ mình hoàn toàn có thể làm chủ, chỉ là bây giờ, ai cũng phải lao động để sống. Đàn ông có sức khỏe hơn, nên dễ giành lấy vị trí tốt. Nhưng chị đừng nản lòng. Tương lai chưa biết ra sao đâu. Mọi chuyện rồi sẽ khác."

Nói xong câu đó, chính cô cũng cảm thấy như đang tự trấn an mình. Sau khi chia đất, ai rồi cũng phải thay đổi, sống vì chính mình.

"À đúng rồi," – cô nhớ ra, "ba mẹ con chị cũng được chia đất rồi phải không? Nếu sau này chị gả đi, chuyện đất đai ở đây chắc cũng sẽ phiền toái đấy."

Lý Thủy Tiên gật đầu, ánh mắt chùng xuống:
"Phải, đó cũng là điều chị đang lo. Nếu lấy chồng xa, thì chuyện chăm sóc đất đai e là không làm xuể. Mà không phải nơi nào cũng chia đất như chỗ mình. Đội sản xuất nhà mình tích cực thì chia, nhưng chỗ khác thì chưa chắc."

Vân Sương hiểu rất rõ. Đất chia một lần, đâu thể cứ có thêm người là lại chia lại. Một nhà chia được bao nhiêu đâu? Lúc cần lại phải đi xin xỏ, chẳng dễ dàng gì.

Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện, rồi mỗi người quay về nhà lo việc riêng.

Đến ngày mùng Năm, Vân Sương dậy từ sớm. Đây là ngày quan trọng, theo tục lệ, sáng nay phải ăn sủi cảo. Cô dặn dò mấy đứa nhỏ ở nhà giữ gìn trật tự, rồi mới ra khỏi cửa. Tính ra thì đây là lần đầu tiên cô bước chân ra khỏi nhà từ sau Tết.

Trên đường làng vắng hoe, vài nhà mới bắt đầu dọn dẹp, có nơi còn dán câu đối đỏ lên cổng.

Nhà Lý Thủy Tiên nằm phía Nam thôn, đi bộ không xa. Vừa đến cổng, cô đã gặp ngay Lý Quốc Phong đang đứng chờ.
"Ô, Vân Sương đến rồi à? Vào đi, chị tôi đang ở nhà phía Đông."

Anh ta mặc một chiếc áo bông màu xám đậm, có vẻ mới, nhìn qua trông cũng khá bảnh bao.

Vân Sương được dẫn vào trong, nhà họ Lý cấu trúc giống hệt nhà cô: hai gian Đông Tây, chính giữa là gian nhà chính, nhà bếp thì nằm phía sau, xây đơn sơ nhưng sạch sẽ.

Khi đến gian nhà phía Đông, cô thấy sở Nga đã có mặt từ trước. Mấy người chào hỏi nhau mấy câu, không khí cũng ấm cúng hơn.

Lý Quốc Phong bưng vào một bát nước đường đỏ, mời từng người:
"Uống cho ấm bụng đi, trời vẫn còn lạnh mà."

Phòng này là chỗ ở của mẹ Lý, ba mẹ con Thủy Tiên tạm về ở đây từ sau khi ly hôn.

"Nhà trai bao giờ thì đến?" – Sở Nga hỏi.

"Chắc cũng sắp rồi. Có gì cần làm thì cứ bảo chúng tôi phụ một tay nhé." – Vân Sương cười nói.

"Phải đó, đều là người nhà cả, chị đừng khách sáo làm gì."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 203



Trần Sở Nga nói:

"Lát nữa nhà trai tới, chắc phải có người phụ giúp rót nước, dọn trà, chứ một mình bác gái thì xoay sao xuể."

Đúng ra, những việc thế này nên là do mấy chị em dâu trong họ làm. Nhưng Lý Quốc Phong thì vẫn chưa lấy vợ, còn mấy người chị em họ bên nhà gái thì ít qua lại, chẳng rõ hôm nay có mời được ai không.

Đã tới rồi, không thể coi như khách được – tất nhiên phải lăn vào giúp một tay.

Mẹ của Lý Thủy Tiên ngồi trên ghế, chân bà còn đau chưa khỏi, mấy hôm nay đi lại khập khiễng. Nhưng vì hôm nay là chuyện hôn nhân đại sự của con gái nên bà cứ thấp thỏm đi tới đi lui, không yên lấy một khắc.

Nghe Trần Sở Nga nói vậy, bà cười xòa, phẩy tay:
"Không cần đâu, lát nữa nhà trai đến, hai đứa cứ ngồi với Thủy Tiên là được. Coi như giúp bác xem mặt!"

Trần Sở Nga nhanh nhẹn đáp lời:
"Bác cứ yên tâm, chuyện này cháu làm quen rồi, nhất định giúp bác để ý kỹ càng."

Liễu Vân Sương cũng nhẹ nhàng cười theo:
"Vâng, cháu cũng sẽ phụ một tay."

Nói là vậy, nhưng cô tự biết thân phận mình hiện tại đã ly hôn, chẳng tiện đứng ra làm gì nổi bật. Việc lớn nhỏ trong nhà đều do Trần Sở Nga chủ động. Vân Sương chỉ đứng cạnh, phụ họa theo lời là đủ.

Hôm nay, Thủy Tiên ăn mặc rất gọn gàng tươm tất, áo bông mới, tóc tết thành hai bím to, khuôn mặt dịu dàng, nhìn lại còn có nét duyên dáng lạ kỳ.

Đúng lúc ấy, ngoài sân vang lên tiếng người phụ nữ:
"Ối trời, dọn dẹp xong hết rồi à? Nhà em bận quá, đến muộn mất!"

Giọng nói lanh lảnh, người chưa thấy mà tiếng đã vọng vào nhà.

Mẹ Lý vội bước ra đón:
"Vợ thằng cả tới rồi à? Mau vào nhà!"

Nhìn thấy người phụ nữ kia, Trần Sở Nga liếc qua đã hiểu – hẳn là người nhà trai báo trước, nên bên đó mới tới từng tốp rời rạc thế này.

"Thủy Tiên hôm nay đẹp quá trời đẹp!" – Người phụ nữ cười nói ầm ĩ – "Nhìn như con gái mười tám vậy đó, ai mà nghĩ đã có chồng!"

Lời vừa thốt ra, cả căn phòng chợt ngưng lại vài giây.
Phần đầu còn nghe được, phần sau thì đúng là kém duyên.

Lý Quốc Phong cau mày, giọng trầm xuống:
"Chị dâu, nếu không biết khen thì thôi."

Người phụ nữ kia – Ngô Xuân Mai – mặt dày cười hề hề:
"Phải phải, chị miệng mồm vụng về, mọi người đừng chấp nhé!"

Liễu Vân Sương chỉ lặng lẽ ngồi nghe, nhưng trong lòng đã ngầm đánh giá: kiểu người như Ngô Xuân Mai, ngoài mặt thì ngọt ngào, bên trong thì đầy toan tính. Nịnh nọt người ta không kiêng nể, vừa nghe đã biết là loại "gió chiều nào che chiều ấy".

Bên ngoài có tiếng gọi vọng vào:
"Chị hai ơi! Có nhà không?"

Mẹ Lý nghe được, mặt lập tức sáng rỡ:
"Nhanh lên Quốc Phong! Cậu ba con tới rồi!"

Mọi người trong nhà đều rục rịch bước ra đón khách. Chỉ trừ Thủy Tiên vẫn còn ngồi trong buồng trong, Liễu Vân Sương và Trần Sở Nga cũng không chen ra làm gì. Dù sao cũng là khách hỗ trợ, không nên quá lộ diện.

Một nhóm người bước vào sân. Ngoài cậu mợ của Thủy Tiên, còn có một người phụ nữ lớn tuổi – hẳn là trưởng bối bên nhà trai. Còn một cô gái trẻ – có lẽ là người nhà, đi theo giúp đỡ.

Và dĩ nhiên, người chính hôm nay – Trịnh Hải Sinh – cũng xuất hiện.

Anh ta có vóc dáng cao ráo, nước da ngăm ngăm, làn da ấy là kiểu của người đàn ông chịu khó làm ruộng, không phải kiểu trắng trẻo thư sinh như mấy ông cán bộ. Trong đầu Liễu Vân Sương bỗng hiện lên hình ảnh Kiều Dịch Khất – người đàn ông mà làn da còn trắng hơn cả phụ nữ.

Cô khẽ giật mình. Sao tự nhiên lại nghĩ đến anh ta vào lúc này?

Mọi người chào hỏi xong thì mời khách vào nhà. Hai đứa nhỏ của Thủy Tiên hôm nay được gửi ra ngoài chơi, trong nhà cũng yên tĩnh hơn phần nào.

Mẹ Lý tỏ ra rất hài lòng với Trịnh Hải Sinh. Chồng trước của con gái bà mất sớm, khiến bà bị người ta dị nghị không ít. Giờ thấy người này vóc dáng khỏe mạnh, hiền lành, trong lòng bà vui ra mặt.

"Chị hai, đây là Hải Sinh." – Người nhà trai giới thiệu.
"Hải Sinh, lại chào bác gái đi con."

Trịnh Hải Sinh vội vàng đứng dậy, lễ phép cúi người:
"Dạ, cháu chào bác ạ!"

Mẹ Lý vui vẻ đáp lại:
"Cháu ngoan lắm, ngồi xuống đi!"

Sau đó bà quay sang nhỏ nhẹ hỏi han mấy câu. Thấy không cần chen vào, Liễu Vân Sương và Trần Sở Nga lặng lẽ lui vào buồng. Trong ấy, Thủy Tiên đang ngồi trên giường đất, hai tay xoắn vào nhau.

"Nhìn cũng được phết đấy!" – Trần Sở Nga cười, ngồi xuống cạnh cô – "Có muốn ra nhìn thử không?"

"Thôi đi, chị đừng chọc nữa. Mặt chị ấy đỏ như gấc rồi kìa!" – Liễu Vân Sương chen vào giải vây.

"Nhưng mà nói thật, Hải Sinh này coi được. Được ăn học, lễ phép, cũng không đến nỗi nghèo túng. Lát nữa ra ngoài, chị nhớ hỏi kỹ vào đấy." – Trần Sở Nga nghiêm túc dặn.

"Ừm..." – Thủy Tiên nhỏ giọng đáp, hai má vẫn đỏ ửng.

Chồng trước của cô cũng là qua xem mắt mà cưới. Khi ấy hai người chưa hiểu nhau gì nhiều, chỉ sau hôn nhân mới dần nảy sinh tình cảm. Giờ lại bắt đầu một mối mới, trong lòng cô không khỏi có chút ngại ngùng.

Đúng lúc ấy, mẹ Lý tươi cười bước vào:
"Thủy Tiên à, đứa nhỏ kia được lắm! Con ra xem đi!"

Thủy Tiên ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Sở Nga và Liễu Vân Sương, môi mím lại.

"Đi đi, chúng em ra cùng chị." – Liễu Vân Sương nhẹ giọng trấn an.

"Được..." – Thủy Tiên gật đầu.

Ba người cùng nhau bước ra ngoài. Vừa thấy Thủy Tiên, Trịnh Hải Sinh lập tức đứng dậy, mắt sáng rỡ. Mọi người còn lại đều đã chào hỏi, chỉ còn cô là người mới xuất hiện, nên ánh nhìn đổ dồn vào cô gái góa bụa mà vẫn giữ được nét duyên thầm.

"Ôi trời, Thủy Tiên à, lại đây đi! Mợ lâu rồi chưa gặp con!" – Một người phụ nữ lớn tuổi bên nhà trai gọi với giọng thân thiết.

Căn phòng bỗng trở nên sôi nổi, tiếng cười tiếng nói vang lên, nhưng trong mắt Liễu Vân Sương, mọi thứ như thể có một tấm màn mỏng ngăn cách.

Cô im lặng nhìn, lòng không khỏi nghĩ đến những chuyện xưa – cái ngày cô cũng từng được gọi ra xem mặt như vậy…
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 204



Bà mối đến từ sớm, mặt mày tươi như hoa, vừa bước chân vào cửa đã nắm chặt tay Lý Thủy Tiên, miệng cứ ngọt như rót mật.

"Chà chà, Thủy Tiên càng ngày càng đẹp ra đấy nhé! Hôm nay mà không giữ được người ta thì uổng phí cả buổi xem mắt rồi!"

Mấy câu đầu đã khiến người trong nhà bật cười vui vẻ. Bà mối quả nhiên là người dẻo miệng, nói chuyện khéo khiến không khí trở nên dễ chịu hẳn.

"Thôi nào, hai đứa ra ngoài trò chuyện đi!" – Bà mối vỗ tay, thúc giục như thể chính mình là bà nội tương lai.

Mẹ của Thủy Tiên gật đầu đồng ý, cũng không nói thêm gì. Bà vẫn luôn là người khá thoáng, không câu nệ hình thức.

Hai người được đưa ra gian nhà phía Đông để nói chuyện riêng, người còn lại thì ở nhà chính tiếp khách. Vừa thấy vậy, Trần Sở Nga lập tức túm lấy tay Ngô Xuân Mai đang lén lút định theo sau.

"Chị làm gì thế hả?"

Ngô Xuân Mai cười xòa: "Tôi chỉ đứng ngoài nghe chút thôi mà, lỡ đâu em gái tôi bị bắt nạt thì sao?"

"Ôi trời, đúng là cái kiểu ‘con nhà lính tính nhà quan’. Đây là lúc người ta cần riêng tư, chị cũng định thò mặt vào à?"

Không đợi mẹ Thủy Tiên nói gì, Sở Nga đã dứt khoát kéo tay chị ta lại, vừa cười vừa nói: "Thôi nào, ra đây ngồi uống nước, nói chuyện cho vui."

Ngô Xuân Mai bị kéo vào ngồi, dù không vừa ý nhưng cũng không thể cãi vã gì trong tình huống này, đành ngồi xuống nói dăm ba câu chuyện vu vơ cho qua chuyện. Không khí trong nhà vẫn giữ được vẻ ôn hòa, nhưng Liễu Vân Sương nhìn là biết, có người trong bụng đã bắt đầu tính toán.

Khoảng hai mươi phút sau, Lý Thủy Tiên và chàng trai kia cùng bước ra khỏi gian nhà Đông. Mợ của Thủy Tiên đã chờ sẵn, vừa thấy hai người liền kéo tay cháu gái lại.

"Thế nào? Cảm thấy thằng bé được không?"

Thủy Tiên chỉ cúi đầu cười ngượng, không nói gì. Mợ cô ấy vỗ tay một cái, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Xem kìa, không cần nói cũng biết rồi, vừa ý quá còn gì!"

Vân Sương cũng đi vào nhà Đông, thấy cô ấy vẫn ngồi trên mép giường, sắc mặt có vẻ trầm tư. Cô hỏi:
"Sao rồi? Nhìn mặt là biết vui lắm mà, anh ta tốt phải không?"

Thủy Tiên ngẩng lên, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định:
"Chị nói với anh ấy rồi, chị không cầu gì nhiều, chỉ cần anh ấy đồng ý ở rể là được."

"Cái gì?!" – Sở Nga đứng bật dậy, mặt đầy kinh ngạc. "Chị muốn tìm chồng ở rể hả Thủy Tiên? Thế... anh ta có chịu không?"

Vân Sương cũng chau mày, trong lòng có phần lo lắng. Thời buổi này, chuyện đàn ông ở rể không dễ chấp nhận, lại càng không dễ nói ra. Cô cũng nhìn Thủy Tiên, chờ đợi câu trả lời.

Thủy Tiên bình tĩnh nói:
"Cũng chưa chắc, chỉ là chị nói rõ tình hình với anh ấy thôi. Ba mẹ con chị được chia đất, mẹ chị cũng lớn tuổi rồi. Chị thấy mình cũng nên ở lại nhà mà phụ giúp Quốc Phong nữa."

Nói thì nghe nhẹ nhàng, nhưng ai cũng hiểu, quyết định đó không dễ dàng chút nào.

"Thế... anh ta nói gì?" – Vân Sương hỏi tiếp.

"Anh ấy bảo sẽ về bàn với gia đình. Cũng không phản đối gì, chỉ bảo cần suy nghĩ thêm."

Cô ấy nói rõ ràng, không giấu giếm điều gì.

"Vân Sương, em nhớ không? Trước kia em nói đúng. Chị nghĩ rồi, nếu có thể thì chị xin một mảnh đất ra ở riêng. Nếu mai mối lần này không thành, thì chị vẫn tự sống cho đàng hoàng. Chứ cứ như vậy hoài, Quốc Phong chắc sau này cũng chẳng lấy được vợ mất."

Vân Sương gật đầu, nhẹ giọng:
"Chị nói đúng. Chỉ cần mình chăm chỉ, sống tử tế, thì sớm muộn gì cuộc sống cũng sẽ tốt lên thôi."

Sở Nga nhìn hai người phụ nữ trước mặt, bất giác lắc đầu. Cả hai đều cứng cỏi, chẳng ai chịu nhún nhường, nhưng cũng chính vì thế mà càng đáng nể.

"Thôi, chờ xem nhà trai trả lời thế nào đã."

Đúng lúc đó, mẹ Thủy Tiên đến, nói nhà trai chuẩn bị về, dặn cô ấy ra tiễn khách. Vân Sương và Sở Nga cũng đứng lên đi theo.

Chờ khách về hết, trong nhà chỉ còn người thân thì không khí lại thay đổi. Ngô Xuân Mai bắt đầu lên tiếng:

"Mẹ à, con thấy cái cậu Trịnh Hải Sinh này trầm quá, nói chẳng ra câu. Nếu Thủy Tiên mà gả sang bên đó, thể nào cũng bị người ta bắt nạt."

Vân Sương liếc qua, trong lòng cười lạnh. Cô hiểu ngay chị ta đang nghĩ gì. Nếu Thủy Tiên lấy chồng, ba phần đất của mẹ con họ chắc chắn không thể để hết lại cho Quốc Phong. Ngô Xuân Mai chắc chắn đang lo mất phần. Bình thường thì chẳng thấy mấy khi ngó ngàng, hôm nay bỗng dưng nhiệt tình như vậy, chẳng phải có ý đồ riêng sao?

Chỉ tiếc là chị ta không biết, Thủy Tiên đã có kế hoạch hết cả rồi. Nếu biết, chắc chắn không ngồi yên thế này.

Liễu Vân Sương đứng dậy:
"Thím, cháu xin phép về trước. Hôm nay đến phụ giúp vậy là được rồi."

Mẹ Thủy Tiên vội níu lại:
"Ôi, làm phiền hai đứa rồi, ở lại ăn cơm đã."

"Không cần đâu ạ." – Vân Sương mỉm cười – "Cháu với Thủy Tiên lớn lên cùng nhau, tình cảm thế nào mọi người cũng biết. Chị ấy tìm được người tốt, cháu mừng lắm. Không cần khách sáo đâu, cháu xin phép về trước."

Sở Nga cũng nói theo: "Phải đó, có việc gì cứ bảo chúng cháu."

Hai người cùng rời khỏi nhà, đi được một đoạn thì Lý Quốc Phong tiễn đến đầu ngõ mới chịu quay lại.

Trên đường về, Sở Nga ghé tai Vân Sương, thì thầm:
"Này, cậu có thấy Lý Quốc Phong hình như có ý với cậu không?"

"Chị nói gì lạ vậy, người ta chỉ là lịch sự thôi."

Sở Nga bĩu môi:
"Lịch sự cái gì? Cái cách nhìn cậu, ai tinh ý là biết ngay. Hồi còn nhỏ đã quý cậu rồi, tôi thấy chắc chắn là đang muốn nối lại duyên xưa đấy!"

"Haha…" – Vân Sương bật cười, vẻ mặt nửa đùa nửa thật.

Nối lại tiền duyên? Nếu thật có cái gọi là duyên, thì đời này đã không lắm khúc quanh như thế.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 205



"Cô đừng cười!" – Trần Sở Nga ngồi bệt xuống bên cạnh, giọng trầm hẳn xuống, có phần nghiêm túc – "Tôi thấy không sai đâu. Ánh mắt của Lý Quốc Phong khi nhìn cô, tuyệt đối không đơn giản. Không phải cái kiểu nhìn hàng xóm hay chị em quen biết gì cả, mà là cái kiểu đàn ông nhìn phụ nữ mà mình có tình ý."

Liễu Vân Sương nghe vậy chỉ cười nhạt, không nói gì.

"Thủy Tiên mà gả đi rồi, áp lực trong nhà Quốc Phong cũng sẽ nhẹ đi không ít. Anh ta lại là người biết chuyện, hiểu rõ hoàn cảnh nhà cô. Biết đâu, nếu cô cho anh ta cơ hội, hai người có thể thử tìm hiểu nhau thì sao?"

"Thôi thôi..." – Vân Sương xua tay – "Đừng nói nữa. Tôi không nghĩ đến mấy chuyện đó. Giờ có ba đứa con, chỉ mong chúng lớn lên bình yên là được rồi."

"Cô lúc nào cũng như thế!" – Trần Sở Nga nhíu mày – "Tôi nói vậy là vì muốn tốt cho cô thôi! Hứa Lam Hà suốt ngày gây sự, nếu trong nhà có một người đàn ông, cô nghĩ anh ta còn dám hống hách như thế nữa sao?"

"Biết rồi biết rồi!" – Liễu Vân Sương khẽ cười, vẻ bất đắc dĩ – "Cô mau về nấu cơm đi, sắp đến giờ ăn rồi."

"Cô không muốn nghe, tôi vẫn phải nói!" – Trần Sở Nga như nổi máu bà tám – "Năm đó lúc cô lấy Hứa Lam Hà, anh ta – Quốc Phong ấy – buồn bã mất một thời gian dài. Ai cũng nói, bố cô lúc đó chê nhà Quốc Phong không môn đăng hộ đối."

Vân Sương khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô bạn: "Cô nói thật hả?"

"Thật chứ!" – Trần Sở Nga gật đầu chắc nịch – "Trước kia nhà anh ta đông người, tôi cũng không dám nói ra. Giờ thì ổn cả rồi, mẹ già thì hiền, đất đai cũng có sẵn, chỉ là thiếu một người biết lo toan như cô thôi."

"Đừng nói linh tinh." – Vân Sương lắc đầu, lòng hơi dao động nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh – "Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Với lại, tôi không có cảm tình gì với anh ta cả."

"Thì cô cứ nghĩ thử xem." – Trần Sở Nga vỗ vai bạn, sau đó quay người rảo bước về. Dù gì cũng đến giờ nấu cơm rồi.

Vân Sương ngồi lại một mình, lòng dậy sóng. Lý Quốc Phong đúng là người tốt, nhưng cô không có cảm xúc. Cuộc sống hiện tại đã yên ổn, cô chỉ mong giữ được sự thanh thản này, nuôi con lớn khôn, còn chuyện yêu đương hay tái giá… thật sự chẳng nằm trong dự định.

Trời tháng Giêng se lạnh, nhưng nắng hanh vàng trải đầy sân. Không có gì gấp gáp, cô liền mang mấy xấp vải ra. Tấm vải hoa đỏ nhỏ đủ để may cho Hứa Tri Ý một chiếc áo. Con bé đang lớn nhanh, ăn được ngủ được, chớp mắt mà đã cần thay cả bộ đồ mới.

Hai đứa lớn cũng vậy, quần áo cũ chật cả rồi. Đầu xuân phải may mới cho chúng, ít nhất cũng phải đủ một bộ diện Tết.

Nghĩ đến việc phải đổi phiếu vải, cô nhíu mày. Không biết chợ đen giờ còn gì để đổi không. Phiếu đâu phải muốn là có. Nếu không cần, cô cũng chẳng muốn phiền đến Kiều Dịch Khất. Lần trước anh ta mang cho bao nhiêu đồ mà không lấy đồng nào, nghĩ lại vẫn thấy áy náy.

"Vân Sương! Em ở nhà không đấy?"

Ngoài sân có tiếng gọi, là giọng Đỗ Nhược Hồng. Cô vừa đi vừa cười, tay xách theo một bó củ cải trắng.

"Mau vào đi, chị dâu!" – Vân Sương mở cửa, tay kéo bạn vào nhà.

"Chị mang củ cải từ nhà mẹ đẻ hôm mùng Hai, để dành cho mấy mẹ con em nấu canh ăn ngày lập xuân."

"Chị dâu, để phần lại cho các cháu nhà chị ăn đi, nhà em không thiếu gì đâu."

"Thôi, chị mang mấy củ rồi, đừng khách sáo!" – Đỗ Nhược Hồng dúi bó cải vào tay cô – "Giữa chúng ta còn tính toán gì."

Hai người ngồi xuống giường đất, sưởi nắng. Tuyết bên ngoài đã bắt đầu tan, trời trong và nắng nhẹ, khiến người ta có cảm giác dễ chịu lạ thường.

"À, em chưa biết chuyện của Lão Tam à?" – Đỗ Nhược Hồng chợt nói nhỏ, mắt lộ ra vẻ thần bí.

"Không. Mấy hôm nay em có ra khỏi nhà đâu." – Vân Sương lắc đầu.

"Haiz…" – Đỗ Nhược Hồng thở dài, rồi kể – "Cái công việc trong thành, chỗ nhà máy thép ấy, tám chín phần là chắc rồi."

"Chị nói cái việc mua suất vào nhà máy ấy hả?"

"Ừ." – Đỗ Nhược Hồng gật – "Mấy hôm trước, Hứa Lam Xuân về nhà mẹ đẻ cùng Tần Ngọc Lương. Hắn ta thấy việc đó tốt, liền chủ động cho Lão Tam vay tiền."

"Vay tiền? Cái suất đó đâu rẻ!" – Vân Sương ngạc nhiên – "Nghe nói không có một nghìn tệ là không xong."

"Đúng thế." – Đỗ Nhược Hồng nhún vai – "Mà nhà Tần Ngọc Lương có vẻ cũng khá giả. Lâm Thanh Thanh bụng to rồi, tuyết lại dày, vốn không định về. Ấy thế mà vì chuyện này, mùng Ba đã hối hả quay lại, hôm qua mới tới nơi thôi."

"Vừa về liền gọi Hứa Lam Hà sang, nói là mọi việc đã sắp xếp xong, mấy hôm nữa thu dọn đồ rồi chuyển vào thành phố làm việc!"

Liễu Vân Sương im lặng, lặng lẽ gật đầu. Đúng là tin bất ngờ, nhưng cũng là chuyện tốt – người dọn đi, nhà sẽ yên ổn.

"Chị dâu, họ đi rồi, trong nhà sẽ thanh tĩnh hơn nhiều."

"Chị biết vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu." – Đỗ Nhược Hồng cau mày – "Em xem, lúc trước nhà chị làm bao nhiêu việc, bị lợi dụng đủ đường, giờ đến chia phần thì được gì? Một đứa gả cao, một đứa có việc chính thức, còn chị thì tay trắng!"

Vân Sương vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị dâu, không nói gì. Nỗi uất trong lòng người phụ nữ ấy – cô hiểu rất rõ.

Năm đó chỉ mong sớm thoát khỏi mớ bòng bong, ai ngờ giờ nghĩ lại vẫn nghẹn trong tim.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 206



"Chị đừng nghĩ nhiều nữa," – Liễu Vân Sương rót chén nước, giọng điềm tĩnh – "Chuyện đến nước này rồi, có lo lắng thêm cũng chẳng giải quyết được gì đâu."

Cô nhìn Đỗ Nhược Hồng đang nhíu mày lo lắng, rồi tiếp tục nói:
"Tần Ngọc Lương là giáo viên, công việc ổn định, gia đình nhà Lâm lại đang muốn bồi đắp quan hệ. Giờ Hứa Lam Hải cũng được sắp xếp vào làm trong nhà máy thép, không chừng sau này còn nhờ vả được. Mối này, đối với cậu ta mà nói, là cái phao cứu sinh đấy."

Nghe tới đây, Đỗ Nhược Hồng ngơ ngác hỏi:
"Ý em là… nhà Lâm đang cố giúp bọn họ thật à?"

"Không nói là giúp, nhưng cũng không thể coi là không. Trước đây nhà họ Lâm có bao giờ đoái hoài gì tới con gái đâu. Bây giờ đùng một cái lại tác thành cho vợ chồng Lâm Thanh Thanh, còn sắp đặt công việc tử tế thế kia. Nếu không phải vì con rể là công nhân viên chức, thì còn vì cái gì?"

Đỗ Nhược Hồng nghe mà đầu óc cứ như đang bơi trong sương mù.
"Vậy chẳng phải nhà Lão Tam sắp phát tài rồi sao?"

"Trên lý thuyết thì đúng là như vậy." – Vân Sương nheo mắt, giọng trầm xuống – "Nhưng chưa chắc mọi thứ đã suôn sẻ đâu."

Câu nói lập lờ khiến Đỗ Nhược Hồng lập tức hăng hái hẳn lên, cả người chồm về phía trước:
"Vân Sương, đầu óc em nhanh nhạy lắm, mau nói thật cho chị nghe, có chuyện gì không hay à?"

Trong ánh mắt bà ánh lên một tia hiếu kỳ, xen lẫn ganh ghét. Người xung quanh ai cũng phất lên, còn bản thân lại cứ lận đận, sao mà không tức cho được?

Liễu Vân Sương mỉm cười nhẹ, chậm rãi nói:
"Chị nghĩ mà xem, vào thành phố đâu có nghĩa là từ đó về sau sẽ sống sung sướng? Hứa Lam Hải có kinh nghiệm gì đâu, vào nhà máy thép cũng chỉ là bắt đầu từ tầng thấp nhất. Công việc vất vả, khuân vác nặng nhọc, ngày nào cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt… Người như cậu ta, liệu có chịu được không?"

Đỗ Nhược Hồng trầm ngâm, gật đầu:
"Đúng đúng! Thằng đó suốt ngày chỉ biết nói khoác, bảo nó ra đồng làm một buổi còn than trời, sao chịu nổi việc nặng."

Vân Sương tiếp lời, giọng vẫn đều đều nhưng lời lẽ thì sắc sảo:
"Đấy là chưa nói tới tiền lương. Công nhân bậc ba một tháng được hai tám đồng. Chỉ hai tám đồng mà phải nuôi vợ con, thuê nhà, lo sinh hoạt… Vừa mới vào làm, không có suất phân nhà, phải ở ký túc xá tập thể, mang theo vợ con cũng bất tiện. Muốn sống cùng thì phải thuê trọ bên ngoài. Mà thành phố đâu phải như nông thôn, cái gì cũng phải móc tiền túi ra."

Đỗ Nhược Hồng lúc này đã sáng mắt, cả người nhẹ nhõm hẳn ra:
"Ha! Nói vậy thì chưa chắc lên thành phố đã sướng gì hơn. Thanh Thanh mà lên phố thì chắc gì còn suất lương thực? Năm sau chẳng biết còn giữ được chế độ tem phiếu hay không!"

Vân Sương gật đầu, nhưng cũng không dám chắc chắn:
"Chuyện đó em không rõ. Em chỉ nhớ, vài năm nữa sẽ đổi chính sách, lúc ấy thì còn rối hơn. Nhưng mà, em dám chắc chuyện công việc của Lam Hải sẽ không đơn giản như họ tưởng."

Nói đến đây, cô nhìn Đỗ Nhược Hồng đầy ẩn ý:
"Chị dâu, nhà họ đi cả rồi, vậy ruộng đất nhà cậu ta ai sẽ làm? Chị nhiều người, nhận canh tác rồi chia cho cậu ta ít lúa, hoặc trả tiền thuê cũng được mà."

Ai ngờ vừa nhắc tới, mặt bà ta đã sa sầm:
"Em nghĩ đơn giản quá. Bà cụ nói rồi, đất đó bà ta giữ lại, giao cho Lão Nhị làm chung. Bảo là sẽ giúp nộp thuế, rồi cho thêm chút lương. Nhưng thật ra, bà ta ghét chị đến tận xương, sao có chuyện chia cho chị được!"

Vân Sương trầm ngâm một lát, rồi bất chợt nhắc đến một chuyện khác:
"Nếu vậy… sau này muốn chuyển từ hộ nông nghiệp sang phi nông nghiệp, chắc cũng rắc rối?"

"Chuyển cái gì cơ?" – Đỗ Nhược Hồng ngơ ngác.

"Hộ khẩu ấy mà. Nghe người ta nói, giờ vẫn còn khó, chưa chắc đã đổi được. Nhưng em cũng không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng thế thôi."

Cô nói qua loa cho xong, trong lòng thì đang nhớ lại kiếp trước – vợ chồng Lâm Thanh Thanh cuối cùng vẫn vào thành phố, nhưng rồi quay về xin lương thực suốt. Khi ấy chưa được phân nhà, sống chẳng ra sống, mà chị dâu cả thì vì chuyện đó cau có cả tháng trời.

"Hừm, chị chỉ cảm thấy uất ức." – Đỗ Nhược Hồng khịt mũi – "Cả đời chăm lo cho cái nhà này, mà giờ chúng nó coi chị như người ngoài. Chị không thèm tranh giành gì, nhưng cũng không thể để người ta khinh thường mãi."

Nói đến đây, bà nghiến răng:
"Thằng Lam Hải ấy, muốn lấy được một đồng từ tay chị ư? Đừng có mơ!"

Vân Sương nghiêng đầu nhìn bà ta, mắt hơi nheo lại:
"Thế… bọn họ hỏi vay tiền chị thật à?"

"Ừ!" – Bà ta gần như bật ra – "Họ bảo với Hứa Lam Giang, nhưng chị cản rồi. Giờ còn chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa kia!"

Cô mỉm cười, không nói gì thêm. Thế là rõ rồi, cạch mặt thật rồi.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi trời ngả chiều, Đỗ Nhược Hồng mới lục tục đứng dậy ra về.

Chuyện của Hứa Lão Tam nhanh chóng lan khắp đội sản xuất như gió thổi đầu đồng. Bà cụ Hứa – cái người trước giờ ít khi ló mặt ra ngoài, bây giờ thì ngày nào cũng xúng xính khăn len ra đứng đầu làng hóng chuyện. Cái kiểu đi đi lại lại, như thể bà ta mới là người vừa được nhận vào làm ở nhà máy thép chứ không phải thằng con trai.

Kể từ cái đám cưới phô trương của con gái, giờ thêm con trai có tiền đồ, bà ta coi như không biết trời đất là gì nữa. Cười nói vênh váo, khệnh khạng khắp nơi như thể cái làng này chỉ có mỗi nhà bà ta là danh giá.

Dân trong thôn vốn cũng chẳng ưa gì cái tính khoe mẽ ấy, nhưng vì ngại va chạm, ai nấy đều lựa chọn né cho lành. Nói thì nói vậy, nhưng bà ta lại rất thích đi khắp nơi rêu rao, nào là Đỗ Nhược Hồng và Liễu Vân Sương mới là cái gốc rễ khiến nhà không yên ấm trước kia. Giờ thì ly hôn rồi, chia nhà rồi, nên nhà mới "phất" lên được.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 207



"Nghe mà tức cười!" – Lý Nguyệt Lan từng đến kể lại, còn bĩu môi – "Mụ già ấy đi đâu cũng ba hoa, nói rằng trước kia là do cô và chị Nhược Hồng làm hỏng hết mọi chuyện."

Vân Sương chỉ cười, cười cho qua chuyện. Loại người như bà cụ Hứa, càng chấp chỉ càng thiệt thân. Có nói, bà ta cũng chỉ nhằm người khác mà dựng chuyện cho sướng miệng thôi.

Dù sao thì trong đống chuyện xấu, vẫn có một tin vui: chuyện của Lý Thủy Tiên và Trịnh Hải Sinh cuối cùng cũng đã định. Nhà họ Trịnh đồng ý chuyển về đội sản xuất Hồng Tinh này sinh sống. Gia đình bên kia có bốn cậu con trai, nên chuyện thêm một người dâu quả thật chẳng làm khó dễ gì. Hơn nữa, căn nhà của họ cũng không còn đủ chỗ, nên chuyện ra riêng là điều sớm muộn.

Trương Trường Minh – người phụ trách – còn nói sau này nếu định xây nhà, sẽ hỗ trợ cấp đất. Tuy nhiên, Lý Quốc Phong thì cẩn trọng hơn. Anh không vội vàng gả em gái đi ngay, mà muốn hai bên tìm hiểu thêm một thời gian. Anh từng nói, rồi chỉ tay về phía Vân Sương làm ví dụ: "Sống với nhau cả đời, không thể quyết định chỉ qua vài ba lần gặp mặt. Chị tôi từng tổn thương rồi, không thể đi vào vết xe đổ."

Vân Sương cũng đồng ý. Cô đã trải qua, hiểu rõ hôn nhân là việc hệ trọng. Dù chỉ là vài tháng tìm hiểu, cũng có thể giúp người ta thấy rõ lòng nhau. Gấp gáp làm gì, để rồi khổ cả đời.

Trời tháng Giêng bắt đầu ấm hơn, tuyết ngoài sân đã tan loang lổ thành bùn. May mà sân nhà cô có lót đá nhỏ, nên đám trẻ con cũng ít khi giẫm ra ngoài.

Sáng hôm đó, đầu đường lại rộ lên tiếng cười nói ồn ào. Là bà cụ Hứa đang dẫn người đến giới thiệu vợ mới cho Hứa Lam Hà. Cả đội sản xuất đều biết hôm nay là ngày xem mặt. Hứa Lam Hải từ huyện thành cũng mò về, cố ý dẫn theo cả đám người, náo loạn một góc – chẳng qua là muốn gây sự chú ý cho cô thấy.

Đỗ Nhược Hồng đã nói trước từ hôm qua, cả mấy đứa trẻ cũng biết chuyện.

"Mẹ, mẹ có giận không?" – Hứa Tri Lễ băn khoăn nhìn cô, ngập ngừng hỏi.

"Giận cái gì?" – Cô ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc.

"Thì... bố lại đi xem mắt ấy ạ..."

Liễu Vân Sương đặt cái áo đang khâu dở xuống, mắt nhìn cả ba đứa con.

"Mẹ không giận. Mẹ và bố các con đã ly hôn, từ lâu rồi. Giờ anh ta có quyền theo đuổi hạnh phúc mới, mẹ cũng vậy. Cho dù hôm nay anh ta cưới liền, cũng không liên quan gì tới chúng ta. Điều duy nhất cần nhớ: khóa cửa cho kỹ, đừng để ai đến gây sự là được."

Vừa dứt lời, một giọng quen thuộc vang lên ngoài sân.

"Ai nói gây sự cơ?"

Mấy đứa nhỏ quay phắt ra cửa: "Chú Kiều!"

Hứa Tri Lễ chạy ào ra, hớn hở mở cửa. Vân Sương cũng bước theo sau, lòng hơi thắc mắc – Kiều Dịch Khất lại đến nữa sao?

Vừa mở cửa, mắt cô đã thấy chiếc lồng gỗ anh xách trên tay. Làm bằng gỗ tử tế, chắc chắn hơn nhiều so với cái lồng cành liễu cô từng tết.

"Chú Kiều, trong kia có phải là thỏ không ạ?"

"Ừ, Tri Lễ đoán đúng rồi." – Anh mỉm cười, tay giơ nhẹ cái lồng.

"Không phải cháu nhìn thấy, là ngửi thấy mùi ạ!"

"Ra thế, giỏi lắm! Mũi thính quá rồi."

Vân Sương nhìn cái lồng, rồi nhìn anh: "Kiều đại ca, anh thật sự mua được thỏ cho tôi rồi sao?"

"Ừ. Vào nhà rồi nói."

Cô như sực nhớ ra, vội đập trán một cái: "Phải rồi, mau vào đi, đứng ngoài gió hoài cảm lạnh mất."

Mọi người cùng bước vào gian nhà chính. Kiều Dịch Khất đặt cái lồng xuống, mở hé ra.

"Vân Sương, cô xem kỹ đi, đây là hai con thỏ mẹ, đang mang thai."

"Thật sao?" – Mắt cô sáng lên.

"Thật. Khoảng nửa tháng nữa sẽ đẻ."

"Thật tốt quá!" – Cô mừng rỡ, tay run run đón lấy bó cải trắng từ Hứa Tri Tình, bắt đầu cho thỏ ăn.

Cô ngồi xổm xuống bên cái lồng, ánh mắt chăm chú nhìn hai con thỏ – một trắng, một xám. Mỗi con đều là bảo bối, là vốn liếng gây dựng cuộc sống sau này của mẹ con cô.

"Màu sắc khác nhau, sau này sinh ra dễ phân biệt, tránh nhầm lẫn." – Kiều Dịch Khất nói, ánh mắt vẫn không rời cô.

Dù cố tình hay vô ý, anh đã giúp cô rất nhiều. Cô nhớ lại lời cha từng dạy: "Thỏ không nên phối giống cận huyết, dễ sinh ra bệnh, có khi chết cả lứa." Người với người, đôi khi cũng vậy.

Nghĩ đến đó, cô khẽ ngẩng đầu, chạm đúng ánh mắt của anh. Ánh mắt anh giờ đây không còn lạnh lùng như trước, mà như có một ngọn lửa ấm áp cháy âm ỉ, khiến tim cô khẽ rung lên.

Thời gian trôi qua, Liễu Vân Sương dường như đã thay đổi rất nhiều. Gương mặt vốn gầy gò hốc hác, nay nhờ ăn uống đầy đủ, hai má cũng đã có chút thịt trở lại, làn da trắng hơn, thần sắc tươi tắn hơn hẳn. Ba chị em gái nhà họ Liễu trước kia ai nấy đều có ngoại hình ưa nhìn, chỉ tiếc là sau khi lấy chồng, cuộc sống vất vả khiến sắc vóc dần sa sút. Giờ đây, cô lại dần hồi sinh.

"Kiều đại ca, anh sao thế?" – Vân Sương ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Kiều Dịch Khất.

"Không có gì." – Anh đáp hờ hững, rồi cúi xuống vuốt nhẹ con thỏ trắng đang nằm ngoan ngoãn trong lòng – "Con thỏ này cô phải nuôi cẩn thận. Tôi vừa hỏi ông Ngô, nó khoảng một tháng có thể sinh một lứa. Nếu định nuôi lâu dài, phải chọn thời tiết thích hợp, quá nóng hay quá lạnh đều không tốt. Một năm tốt nhất chỉ để nó sinh khoảng bốn đến năm lứa thôi. Mấy con con, sau sáu tháng là có thể ghép giống được rồi. Nhưng nếu định bán, thì khoảng sáu tháng là xuất chuồng là vừa."

Giọng anh nghiêm túc, từng lời từng chữ đều rõ ràng, giống như đang dặn dò chuyện đại sự. Vân Sương gật đầu liên tục, trong lòng càng thêm kính trọng. Việc gì cũng vậy, không dễ dàng chút nào.

"Thật sự cảm ơn anh, đã hỏi han kỹ càng đến thế." – Cô nói bằng giọng chân thành.

"Không có gì..."

"À mà, con thỏ này hết bao nhiêu, tôi gửi tiền anh nhé." – Cô vừa nói vừa đứng dậy định vào lấy tiền.

"Không cần vội." – Anh vội xua tay – "Thỏ ấy mà, không đáng bao nhiêu. Với lại... sáng nay tôi đi sớm, còn chưa ăn gì."

"Vậy để tôi làm chút mì cho anh, được không?"

"Ừ, được."

Kiều Dịch Khất mỉm cười, ánh mắt hiền hòa. Anh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn cô bận rộn mà có phần yên lòng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 208



Trong khi Vân Sương lúi húi trong bếp, anh gọi ba đứa nhỏ lại. Từ trong túi, anh lấy ra ba món quà nhỏ – một con ếch bằng sắt cho Hứa Tri Lễ, một con lật đật đỏ hồng cho Hứa Tri Tình, và một bộ búp bê Matryoshka cho Hứa Tri Ý.

Mắt lũ trẻ sáng rực như sao, chúng ríu rít cảm ơn rồi ôm đồ chơi chạy ra phòng phía Tây chơi. Cả ba đều đã thân thiết với Kiều Dịch Khất từ lâu, nên chẳng còn chút e dè nào nữa.

Sau khi sắp xếp đồ đạc, anh đi thẳng vào bếp.

"Anh ra ngoài ngồi đi, để tôi nấu xong rồi gọi." – Vân Sương vẫn đang nhào bột, bếp đã đỏ lửa.

"Để tôi giúp cô." – Anh chẳng cần đợi đồng ý, liền ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, bắt đầu nhóm lửa. Động tác thành thạo như đã làm quen từ lâu.

Không gian bếp nhỏ ấm áp, khói bếp bốc lên mờ mờ, ánh lửa lấp ló soi rõ gò má hồng hào của Vân Sương.

"Vừa nãy tôi nghe loáng thoáng... có ai lại gây phiền toái gì sao?" – Anh hỏi khẽ, hạ giọng vì sợ lũ trẻ nghe được.

"Là Hứa Lam Hà." – Vân Sương đáp gọn – "Hôm nay hắn đi xem mắt. Tôi chỉ lo hắn gây sự nên đã dặn bọn trẻ trước."

"Ừ, cô làm vậy là đúng. Cẩn thận vẫn hơn." – Anh ngừng một lát, rồi hỏi tiếp – "Nhưng mà, hắn đã đi xem mắt rồi, còn cô? Cô không định tính chuyện riêng cho mình à?"

Vân Sương khựng lại, cục bột trên tay như đông cứng.

"Tôi thì... chỉ cần yên ổn nuôi bọn nhỏ, để chúng được ăn học tử tế là đủ rồi."

Cô không nói ra điều mình thật sự nghĩ – rằng cô còn muốn kiếm tiền, tích góp để có thể tự chủ được cuộc đời. Nhưng với người đàn ông như Kiều Dịch Khất, nói ra e rằng sẽ khiến anh cho là cô tham vọng, không biết an phận.

"Cũng được..." – Anh chỉ nói vậy, rồi lại im lặng.

Vân Sương nhanh tay thả mì vào nồi nước sôi, luộc thêm quả trứng, nhặt vài lá rau diếp để thêm phần tươm tất. Từng động tác tuy giản đơn nhưng lại có phần dịu dàng, khác hẳn vẻ khô khan ngày thường.

Vào tới phòng khách, cô thấy lũ trẻ đang cười đùa với đồ chơi, lòng vừa vui vừa áy náy.

"Kiều đại ca, lần sau anh cứ tới chơi thôi, đừng mua đồ làm gì. Thỏ kia bao nhiêu, anh nói để tôi gửi."

Cô nói xong toan quay vào phòng lấy tiền, nhưng chưa kịp bước đi thì tay đã bị anh giữ lại.

Vân Sương giật mình, cúi đầu nhìn tay anh – bàn tay rắn chắc, ngón dài, khớp xương rõ ràng.

"Đừng đi." – Anh khẽ nói – "Hai con thỏ ấy là tôi tặng cô."

Nói rồi, anh buông tay ra, ánh mắt nhìn cô dịu dàng nhưng có phần nghiêm túc.

Vân Sương hơi bối rối. Ngoài Hứa Lam Hà ra, cô chưa từng để đàn ông nào khác chạm vào người. Một cái nắm tay tuy nhẹ nhàng, nhưng khiến cô lúng túng đến đỏ mặt.

"Vậy thì càng không được. Anh đã giúp tôi rồi, sao lại để anh tốn tiền nữa?"

"Vân Sương..."

"Hả?"

"Cô thật sự muốn khách sáo với tôi đến vậy sao?"

"Không phải là khách sáo, mà là... sòng phẳng. Không thể để anh chịu thiệt mãi như vậy được."

"Nhưng tôi tự nguyện. Nếu cô cứ cố chấp thế này, thì tôi không dám tới nữa đâu."

Nói đến đây, anh đặt đũa xuống bàn.

Vân Sương tròn mắt nhìn anh – cái kiểu giận dỗi này, thật sự khiến cô không biết phải làm sao.

"Được rồi, vậy... tôi cảm ơn anh. Nhưng sau này, đừng mua gì thêm nữa."

Cô nói vậy, giọng đã mềm hẳn.

Kiều Dịch Khất nghe vậy, ánh mắt liền dịu xuống, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

"Ừ." – Anh cười, nhấc đũa ăn mì.

Liễu Vân Sương lặng lẽ quan sát. Người này… đến cả cách ăn mì cũng rất nho nhã, từ tốn, khiến người ta có cảm giác... anh không giống người thôn dã. Từng động tác, từng cử chỉ đều toát ra một vẻ trầm tĩnh, khác biệt.

Quả thật, người và người – đôi khi chỉ cần nhìn qua một bữa cơm, cũng có thể thấy được sự khác nhau.

Trong lòng Liễu Vân Sương cũng lặng lẽ nảy sinh một suy nghĩ khác — cô nhất định không để anh tốn kém vì mình. Nếu Kiều Dịch Khất vẫn cứ cố chấp từ chối nhận tiền, thì đến lúc tiễn anh về, cô sẽ lén nhét vào túi áo cho bằng được.

Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi ở phòng khách, đèn dầu leo lét trên bàn, kéo bóng hai người dài ra giữa căn phòng yên ắng. Cuộc trò chuyện cũng vì thế mà trở nên thân mật, nhẹ nhàng hơn.

"Sắp vào mùa xuân rồi, cô định trồng gì vậy?" – anh cất tiếng hỏi, giọng trầm ấm như gió xuân.

"Tôi tính trồng hướng dương, rồi bắp, thêm mấy luống rau nữa. Năm ngoái rau trồng trong giỏ đem bán chạy lắm. Năm nay, tôi định phủ kín cả sân, cái gì cũng trồng một ít, đem ra chợ bán cũng kiếm thêm đồng ra đồng vào."

Nói đến tương lai, ánh mắt Liễu Vân Sương sáng lên. Bao nhiêu buồn khổ, cực nhọc mấy năm qua dường như cũng dịu lại.

Kiều Dịch Khất lặng lẽ nhìn cô, khóe môi cong cong, nụ cười ấm áp như ánh nắng chiều tà. Không biết vì sao, dạo gần đây, trong đầu anh lúc nào cũng là hình bóng của người phụ nữ này. Rõ ràng cô không phải kiểu xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vậy mà mỗi lần nghĩ đến, tim anh lại đập rộn ràng chẳng khác gì trai trẻ mới lớn.

Trước đây, anh chỉ muốn gặp cô một lần cho biết, rồi thôi. Nhưng từ lần gặp đó đến nay, anh như người say nắng giữa trời đông. Trong lòng anh bức bối, nếu không phải vì phải chăm mấy con thỏ đang nuôi dở, thì chắc anh đã tìm đến cô từ sớm rồi.

Khánh Tử từng nói, khi một người có hứng thú với ai đó, thì sẽ không kiềm được mà cứ muốn đến gần. Giờ anh mới thấy câu nói đó chẳng sai chút nào.

Cuộc đời bao năm qua đã khiến anh trở nên trầm lặng, thận trọng, thế mà... sự xuất hiện của Liễu Vân Sương như một làn gió xuân, dịu dàng lấp đầy khoảng trống trong tim anh. Ở trong nhà cô, anh thấy tâm hồn mình được thả lỏng, tất cả mọi mệt mỏi đều tan biến.

Càng tiếp xúc, anh càng bị thu hút. Chẳng cần son phấn, chẳng cần lời mật ngọt. Chỉ cần một bữa cơm đơn giản, một câu chuyện thường ngày, cũng đủ khiến anh nhớ mãi không thôi.

"Hay đấy," anh nói, "đến lúc đó tôi sẽ đến giúp cô một tay."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 209



"Anh á?" – Liễu Vân Sương tròn mắt ngạc nhiên, rồi bật cười. Lần đầu tiên cô cười sảng khoái đến vậy, răng trắng đều tăm tắp, như băng tuyết đầu xuân đang tan chảy.

"Anh đừng đùa nữa, Kiều đại ca. Nhìn anh vậy chứ, anh đâu phải người làm ruộng!"

"Ồ? Thế trong mắt cô, tôi là người thế nào?"

Câu hỏi ấy khiến cô bật cười một lần nữa. Cô nghiêng đầu, vừa cười vừa nói:

"Anh á, chắc là người sống trong nhà lầu xe hơi, suốt ngày ngồi bàn bạc mấy hợp đồng trị giá hàng vạn đồng. Cuộc đời thì toàn là giàu sang phú quý, kiểu người ở tầng lớp thượng lưu ấy!"

"Ha ha..." – Kiều Dịch Khất bật cười thành tiếng. Người phụ nữ này... thật sự rất thú vị.

"Thượng lưu gì chứ. Giờ ai cũng như nhau cả, xã hội đang thay đổi từng ngày, làm gì còn ai trên ai dưới như hồi xưa."

"Anh đừng xem thường. Bây giờ chính sách ruộng đất nới lỏng, đời sống sắp thay đổi rồi. Người có năng lực sẽ biết xoay xở kiếm tiền, người không có thì giữ lấy mấy sào ruộng mà sống qua ngày. Khi đó, giàu nghèo tự phân định, tầng lớp khác biệt sẽ rõ ràng."

Kiều Dịch Khất chống cằm, gõ nhẹ ngón trỏ lên má, mắt nhìn về phía cô. Cử chỉ đơn giản thôi, nhưng trong mắt Liễu Vân Sương, lại giống như một bức ảnh quảng cáo sống động. Người đàn ông này... không chỉ có khí chất, mà còn tuấn tú đến lạ thường.

"Ừm, cô nói cũng có lý. Có khi sau này sẽ thay đổi thật."

Liễu Vân Sương khẽ giật mình, gương mặt thoáng ửng đỏ. Ánh mắt vừa rồi... có phải cô nhìn anh lộ liễu quá rồi không?

Cả hai đang trò chuyện vui vẻ, thì ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng đập thình thịch.

"Vân Sương! Em mau ra đây! Em không ra, anh vào đấy!"

Chưa kịp phản ứng, cánh cửa phòng khách đã bị đẩy bật ra. Người đàn ông đứng ngay ngưỡng cửa, sắc mặt hằm hằm — chính là Hứa Lam Hà.

"Hứa Lam Hà! Anh điên rồi à? Hôm nay anh đi xem mắt cơ mà, lại mò đến nhà tôi làm gì?" – Liễu Vân Sương quát lớn, mắt trợn tròn vì giận.

"Tôi nói cho anh biết, cút ngay! Đừng có kéo mẹ anh đến đây gây sự! Tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu!"

Thái độ cô gay gắt như dao cứa. Rõ ràng Hứa Lam Hà chẳng yên phận. Nếu bà cụ Hứa biết chuyện này, chắc chắn sẽ chạy đến làm ầm lên cho mà xem.

Kiều Dịch Khất đứng một bên, nhíu mày. Anh cao lớn, muốn làm ngơ cũng không được. Anh lên tiếng:

"Người này là ai vậy? Sao lại tới nhà cô?"

Hứa Lam Hà liếc nhìn anh từ đầu đến chân, giọng gắt gỏng: "Liên quan gì đến anh? Nhà anh ở biển à mà lo chuyện bao đồng?"

"Vân Sương, anh hối hận rồi, em quay về đi. Chúng ta chia nhà rồi, mẹ anh không can thiệp được nữa. Mình sống lại với nhau đi."

Liễu Vân Sương nhếch mép cười khinh, ánh mắt đầy lạnh lẽo:

"Về mà sống với bà nội anh ấy. Hay đi mà sống với cái cô gái anh vừa xem mắt ấy. Đừng đến làm phiền tôi nữa!"

Lời còn chưa dứt, Hứa Lam Hà đã bước thêm hai bước như định tiến lại gần. Kiều Dịch Khất lập tức kéo Vân Sương ra sau lưng, chắn trước mặt cô.

"Anh họ, anh đừng hiểu lầm. Em đến là thật lòng xin lỗi Vân Sương."

Anh họ? Xưng hô kiểu gì đây?

Kiều Dịch Khất nhíu mày. Xem ra... chuyện lần trước anh đến nhà Vân Sương, đã bị người ta đồn ra ngoài cả rồi.

"Không cần! Cút đi cho khuất mắt tôi!"
Giọng nói của anh ta vang lên lạnh lẽo như đá tảng, rắn rỏi đến mức không thể xuyên thủng. Thái độ xa cách ấy, tựa như một bức tường cao ngất, ngăn cách người ngoài đến cả ngàn dặm.

"Vân Sương, anh sai rồi. Đừng giận nữa, chúng ta làm hòa có được không?"

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười. Cô còn chưa mở lời, mà anh ta đã bày ra bộ dạng ăn năn hối lỗi như kẻ bị oan sai trời đất.

"Không phải hôm nay anh đi xem mắt à? Hay là quên rồi?"

"Thôi, đừng nhắc nữa. Người ta hoàn toàn không hợp. Còn phải nộp sính lễ hai trăm đồng, bảo ở riêng, không được phép quản người lớn tuổi, lại còn có con riêng… Thật sự không thể chấp nhận."

Vân Sương bật cười khẩy. Cô thừa hiểu tâm địa của hắn. Đám cưới mà còn đòi điều kiện cao hơn cả Hứa Lam Xuân ngày trước, giờ thấy không có lợi, lại quay về tìm cô, chắc tưởng cô ngu đến mức không nhìn ra trò này.

"Chậc, thấy không có lợi thì quay lại tìm tôi? Anh nghĩ tôi còn mong ngóng anh chắc? Trong mắt anh, tôi rẻ rúng đến vậy sao?"

"Anh thừa nhận, trước kia là anh không phải. Anh không chăm sóc tốt cho em, cũng không lo cho các con. Nhưng chuyện ly hôn… em là người nhắc đến trước, em biết mà. Anh chưa bao giờ muốn như vậy. Còn số tiền trăm kia, anh vừa nhận được là đem ngay đến cho em đấy."

Hứa Lam Hà tỏ ra tha thiết, vẻ mặt như thực lòng hối cải. Nhưng trong mắt Vân Sương, tất cả chỉ là một vở diễn vụng về.

"Anh nghĩ đưa tôi chút tiền là xí xóa hết sao? Anh tưởng tôi không biết hôm đó có người đến nhà tôi trộm đồ à? Trong đám người đó, có mặt anh đúng không? Giờ lại đứng đây nói tiếc nuối, nói hối hận? Tôi chỉ cần nhìn cái bộ mặt này của anh thôi đã thấy buồn nôn!"

Hứa Lam Hà khựng lại, lộ rõ vẻ chột dạ. Anh ta không ngờ cô lại biết chuyện đó.

"Em biết chúng ta đến mà không báo với đại đội trưởng… chứng tỏ trong lòng em vẫn còn anh, đúng không? Vì các con, vì tình nghĩa trước kia, cho anh thêm một cơ hội. Anh hứa, sau này sẽ không để mẹ anh ức h**p em nữa!"

"Ha!" – Vân Sương bật cười khinh miệt – "Trước kia khi tôi khóc đến khô cả nước mắt, anh ở đâu? Khi mẹ anh chửi tôi, đánh con, anh làm gì? Giờ thấy người khác không lấy anh, mới quay lại khóc lóc xin xỏ? Anh nên sống với mẹ anh cả đời là vừa!"

"Vân Sương, anh biết em giận… nhưng thời gian lâu như vậy, cũng nên nguôi giận rồi chứ?"

Vừa dứt lời, anh ta lại muốn tiến lên gần. Kiều Dịch Khất bước tới, không nói không rằng đứng chắn trước mặt Vân Sương. Ánh mắt anh sắc như dao, nhìn thẳng khiến đối phương lạnh sống lưng.
 
Back
Top Bottom