Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 310



Thế là vừa ăn xong, bà đã nôn nóng muốn về. Vân Sương đưa hai ông bà về tận nơi. Đúng lúc, họ nhìn thấy ngôi nhà phía sau, đã xây xong phần thô.

"Ngôi nhà này…?" – ông Ba ngạc nhiên.

"Nhà Thủy Tiên xây đấy ạ. Sau này sẽ là hàng xóm của chúng ta." – Vân Sương mỉm cười.

Ông bà nhìn nhau, dường như hiểu rõ ẩn ý bên trong. Đây chắc chắn là chuyện kén rể, chẳng đơn giản chút nào.

Vân Sương lại dịu dàng nói: "Hôm qua cháu đã dọn dẹp phòng ốc cho ông bà rồi, chăn màn đều đem phơi nắng. Rau trong vườn là cháu trồng, ông bà cứ thoải mái ăn. Bên ngoài còn nhiều lắm, muốn hái lúc nào cũng được, không cần hỏi cháu đâu ạ."

Thấy cô chu toàn như vậy, hai ông bà đều hài lòng. Dưới cửa sổ còn mấy khóm hoa, làm Kỳ Kỳ thích mê.

Bà Ba khẽ nắm tay cô: "Tốt lắm, Vân Sương này. Chúng ta không ở nhà, may mà có cháu."

Cô cười, đáp: "Ông bà thương cháu, cháu cũng nhớ kỹ trong lòng. Chúng ta ở gần nhau, khác gì người một nhà đâu ạ."

Nói xong, cô để hai ông bà nghỉ ngơi, còn mình thì mau chóng về nhà, lấy sổ ra tính toán số tiền hôm nay.

Đống tiền lẻ nhồi kín trong cái túi vải bên hông, nặng trĩu đến mức bước đi cũng phát ra tiếng loạt xoạt.
Làm buôn bán nhỏ thì thế, hàng giá trị thấp, mỗi ngày gom góp từng đồng xu, từng tờ hào. Thỉnh thoảng mới có tờ to lọt vào, mà cũng chẳng giữ được lâu. Đếm tiền lẻ thì phải thật cẩn thận, lơ đễnh một chút là lệch ngay.

Ban đầu Liễu Vân Sương cũng tính gom hết lại, gửi ngân hàng cho chắc. Nhưng ngồi ngẫm nghĩ, bỗng thấy chẳng cần. Mùa thu sắp đến rồi, chuyện quan trọng hơn cả là phải chuẩn bị xây nhà.

Thời buổi này, năm trăm tệ thôi là đủ dựng được bốn gian nhà. Kể cả hoàn thiện bên trong, cũng không cầu kỳ gì. Người đơn giản thì để nền đất, người khá giả hơn thì quét vôi trắng, ai kỹ tính thì lát gạch xanh. Nội thất hầu hết toàn tận dụng đồ cũ, chẳng tốn bao nhiêu.

Ý nghĩ của Vân Sương cũng rõ ràng: trong tay cô bây giờ không ít tiền, vậy thì xây to một chút. Ba đứa nhỏ, mỗi đứa phải có một phòng riêng. Phòng của Liễu Phi Tuyết cũng phải tính, bởi cô ấy sắp về rồi. Còn nữa, chuyện của Kiều Dịch Khất và mấy người khác, sớm muộn cũng phải lo.

Sau khi dựng xong căn nhà mới, cô định phá luôn nhà cũ, rồi xây liền kề, để nối thành một dãy. Nghĩ đến đây, lòng lại quặn thắt. Không biết đến bao giờ anh mới quay về. Câu hỏi anh từng buông ra lúc chia tay, đến giờ cô vẫn chưa dám chạm tới. Không phải không biết đáp án, mà là không dám đối diện.

"Mẹ, mẹ không phải đang đếm tiền sao? Sao lại ngẩn ra thế?"
Tiếng Hứa Tri Tình vang lên, cô bé đứng ngay cửa, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm.

"Không có gì đâu, mẹ nghĩ vu vơ thôi."
Vân Sương cười nhạt, rồi cúi xuống tiếp tục xếp lại những tờ tiền lẻ.

Con gái lớn cũng không ngồi không, nhanh nhẹn phụ mẹ vuốt thẳng những tờ bị quăn góc. Một lát sau, hai mẹ con cùng ngỡ ngàng khi thấy kết quả.

"Tri Tình, vậy mà được tới hai trăm ba mươi mốt tệ."
"Thật ạ? Nhiều thế sao mẹ? Tốt quá!"
Đôi mắt cô bé sáng long lanh, lộ rõ niềm vui ngây thơ.

"Đúng rồi, hai ngày nay chị cả với chị hai học hành ra sao rồi?"
Hứa Tri Tình dạy các em học toán và tập đọc đã được một thời gian.

"Cũng tạm ổn rồi mẹ ạ. Mấy phép tính cộng trừ nhân chia cơ bản đều biết làm. Lần sau đi chợ phiên, nếu được thì thử xem."

"Ừ, thế thì mấy hôm nay con đừng làm việc nhiều quá. Ngày mai, mẹ đưa con lên huyện, mua cho con hai bộ sách giáo khoa. Nếu theo kịp thì nhập học nhảy lớp luôn."

Tri Tình năm nay đã mười một tuổi, mà học lớp một thì quả thật có hơi muộn. Bình thường cô bé cũng được mẹ dạy nhiều thứ, chỉ thiếu bài bản. Giờ mà có sách giáo khoa trong tay thì khác gì cánh chim được mở rộng bầu trời.

"Mẹ, chỉ có hai mẹ con mình đi thôi hả?"
"Ừ, nhà mình phải có người ở nhà chứ."

Ban ngày, Đỗ Nhược Hồng còn đi giao hàng, không cần lo. Hứa Tri Lễ thì trông em út Tri Ý, thằng bé giờ biết nấu cơm, chăm gà, chăm thỏ, còn thi thoảng chạy ra vườn kiểm tra rau. Ông bà Ba cũng về rồi, càng yên tâm hơn. Nếu có chuyện gì, vẫn còn Đại Tráng lo được.

"Vâng ạ."
Nghe mẹ nói thế, Tri Tình chỉ cười. Trong lòng cô bé hiểu rõ, mẹ thương mình lắm. Một năm qua, tính tình cô bé thay đổi hẳn, cởi mở hơn, ăn uống đủ đầy nên trông cao ráo, da trắng trẻo, gương mặt lộ ra nét thanh tú. Người trong thôn nhìn vào đều khen con bé càng lớn càng xinh.

"Chị Vân Sương, chị đang làm gì đó?"
Đang nói chuyện thì giọng Lý Nguyệt Lan vang lên. Cô ấy bước vào, khuôn mặt rạng rỡ.

"Nguyệt Lan, vào đi. Nếu em không tới, lát nữa chị cũng định sang tìm. Đây, năm hào, em cầm lấy."
Vân Sương đưa tiền ra, dứt khoát.

Nguyệt Lan cười ha hả, vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn chị, chị đúng là ân nhân cứu mạng của em!"

"Haha, em đừng nói thế, nghe cứ lạ lùng."

"Không lạ đâu! Nếu không có chị, tụi em chẳng biết kiếm đâu ra việc. Nhờ chị, em cũng kiếm được chút đỉnh, Cường Tử nhà em mừng lắm."

Vân Sương nhìn cô ấy, trong lòng thoáng ấm áp. Thuê ai mà chẳng thế, nhưng với bạn bè thân thiết, tất nhiên cô sẽ ưu tiên.

"À, chị Vân Sương, chị nghe chuyện mới trong thôn chưa?"
"Chuyện gì cơ?"

"Thì ra chị chưa biết! Cũng đúng, ngày nào chị cũng bận, chẳng ra ngoài. Thôn mình sắp xây trường học đấy. Đội trưởng với kế toán Từ đã đi chọn chỗ rồi, ngay đầu thôn phía Tây."

Nghe xong, mắt Vân Sương bừng sáng. Cảm giác trong lồng ngực như có thứ gì đó bùng lên, vừa phấn khởi vừa chấn động.

"Thật thế sao?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 311



Nghe nói mấy đội sản xuất quy mô tương tự như chỗ mình đều phải có trường tiểu học riêng. Đội mình cũng đủ điều kiện rồi, nhiều người còn chạy đi xem xét cả." – Lý Nguyệt Lan vừa cười vừa khoe tin mới, mắt sáng rực như bắt được vàng.

Nghe vậy, trong lòng Liễu Vân Sương giật thót. Ở kiếp trước, quả thật chuyện này từng xảy ra, chỉ là vì Hứa Tri Ý rời đi sớm nên cô không để tâm. Không ngờ kiếp này lại rơi đúng vào năm nay.

"Vậy có nghĩa là, từ năm nay bọn trẻ có thể học ngay trong thôn rồi sao?" – cô hỏi lại, giọng xen lẫn ngạc nhiên và vui mừng.

"Đương nhiên rồi! Con trai lớn nhà em đến tuổi đi học rồi, nếu được học ngay tại thôn thì còn gì bằng. Không phải đưa lên thị trấn nữa, tiện hơn nhiều lắm!" – Nguyệt Lan đáp, nụ cười hớn hở như sắp trút được gánh nặng.

"Đúng rồi, chị Vân Sương, nếu chị không bận, chúng ta cũng đi xem thử đi. Nửa năm nữa, Tri Tình với mấy đứa cũng phải đến trường rồi."

"Được, đi xem một chút cũng tốt." – Vân Sương gật đầu. Trong lòng cô ngầm thở phào, nếu thật sự mở trường ở đây thì đúng là trời giúp, đám nhỏ đỡ vất vả hơn nhiều.

Cô dặn mấy đứa ở nhà trông cửa rồi cùng Nguyệt Lan đi đến nơi. Đến nơi, đã thấy Trương Trường Minh cùng mấy cán bộ đang chỉ tay bàn bạc. Xung quanh, người dân đứng vây vòng trong vòng ngoài, xì xào bàn tán không ngớt.

"Vậy thì quyết định ở chỗ này. Xây sáu gian: năm gian làm lớp học, còn lại làm văn phòng." – giọng Trương Trường Minh vang rõ mồn một.

"Đại đội trưởng, có cần xây thêm phòng ở cho giáo viên không?" – Kế toán Từ xen vào.

Trường Minh khoát tay, sớm đã tính toán kỹ: "Ban đầu học sinh ít, giáo viên cũng không nhiều. Một người có thể dạy mấy lớp, nơi khác vẫn làm thế cả. Năm gian làm lớp học, còn lại tận dụng làm chỗ ở cũng không sao. Sau này đông thì xây thêm."

Mấy người dân đứng xa xa nhìn, bàn tán rôm rả:

"Chị dâu, đại đội trưởng có nói nửa năm nữa được học không?" – Hồ Lan chen lên hỏi, lo lắng lộ rõ.

"Không nói gì cả, chị cũng sốt ruột lắm. Con trai thứ hai nhà chị cũng đến tuổi đi học rồi." – người phụ nữ đứng cạnh than vãn.

Đám đông càng lúc càng ồn ào. Nhà nào có con chuẩn bị đi học thì nôn nóng, nhà nào chưa có thì cũng hóng, ai mà chẳng nghĩ đến tương lai.

"Nghe nói xây năm gian lận, cũng không ít đâu."

"Nhưng mời được mấy giáo viên? Nếu không đủ thì lấy ai dạy?"

Câu hỏi ấy khiến nhiều người chột dạ. Thời này, trường tiểu học chỉ dạy Ngữ văn với Toán, giáo viên cũng chẳng cần học cao siêu gì. Nhiều nơi, học sinh cấp ba còn được gọi về dạy thay. Nhưng đại học thì khan hiếm, ai đỗ đều được phân công về thành phố hoặc nơi trọng yếu, vùng quê thế này chẳng bao giờ đến lượt.

Đúng lúc ấy, có người reo lên: "Đại đội trưởng đến rồi! Đến rồi!"

Cả đám lập tức chen lấn xô đẩy. Vân Sương cùng Nguyệt Lan cũng bị đẩy về phía trước.

Trương Trường Minh nhìn dân làng, giọng dõng dạc: "Trường học sẽ hoàn thành trong nửa năm tới. Về giáo viên, chúng ta sẽ tìm cách. Nhà nào có con đi học thì chuẩn bị về làng. Chi phí xây dựng lần này, tập thể lo hết, không ai phải bỏ ra một đồng."

"Ôi, thế thì còn gì bằng!"

"Đúng vậy, đại đội trưởng, anh làm việc này là tích đức cho chúng tôi rồi!"

Tiếng nịnh nọt vang dậy. Ai cũng tranh nhau nói lời hay ý đẹp, không khí náo nhiệt như hội.

Trường Minh khẽ gật, nhưng giọng nghiêm lại: "Nhưng nhớ cho kỹ, mỗi nhà mỗi hộ đều phải góp sức lao động. Không bỏ tiền, nhưng phải bỏ công. Nhà nào có con hay chưa có, đều phải nghĩ cho tương lai."

Lời này vừa dứt, đám đông lại ồn ào. Nhưng lần này là bàn bạc hưởng ứng.

"Không sao, tôi sẽ bảo chồng tôi đi làm."

"Đúng, góp công còn hơn góp tiền."

Một tin lành, như ném viên đá xuống mặt hồ, lập tức khuấy động ngàn cơn sóng. Ai nấy đều hồ hởi.

Liễu Vân Sương đứng một bên, nhìn Trương Trường Minh cao giọng hứa hẹn với dân làng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả. Người đàn ông này, đúng là cán bộ tốt, thật sự lo cho dân. Nghĩ đến kết cục thê thảm của anh ta ở kiếp trước, mắt cô hơi chùng xuống, trong lòng thoáng một tiếng thở dài.

Đợi đến khi đám đông dần tản đi, cô kéo tay Nguyệt Lan: "Đi thôi, về nhà kẻo muộn."

Trên đường, Nguyệt Lan cười bảo: "Vân Sương, con nhà chị cũng sắp đi học rồi nhỉ?"

"Ừ, định cho con bé nhập học ngay nửa cuối năm nay." – Vân Sương khẽ mỉm cười.

Trong đội sản xuất bây giờ, chẳng ai còn dám coi thường Liễu Vân Sương nữa.
Một người đàn bà vừa tháo vát, vừa có tiền, lại khéo léo trong cách đối nhân xử thế. Ai chẳng muốn lấy lòng? Lỡ ngày nào đó cô cần người làm, đó chẳng phải là cơ hội kiếm tiền trắng trợn hay sao. Đỗ Nhược Hồng với Lý Nguyệt Lan chính là ví dụ sống sờ sờ trước mắt.

"Thế thì tốt quá, đến lúc đó con cái chúng ta sẽ được học cùng trường, cùng lớp."
"Đúng rồi, trẻ con mà lớn lên với nhau, tình cảm tự nhiên sẽ khác, không so được."
"À này, mọi người nghe chưa? Tiền xây trường lần này chính là tiền cho thuê mấy ngọn núi trước kia đấy. Nghe đâu còn dư ra, đội định lấy số còn lại để sửa đường!"

Mấy người ngồi cạnh rôm rả bàn tán, Vân Sương chỉ lặng lẽ nghe. Nói nhiều thì thành phô trương, mà im lặng thì cũng đủ biết cô nắm bắt tình hình trong thôn thế nào.

"Chị dâu này, chỗ đất núi bên nhà chị cho thuê nhiều không?"
Người đối diện hỏi với giọng cẩn trọng, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự tò mò.

"Không nhiều đâu. Núi trong thôn vốn nhiều quá. Ngoài bốn ngọn nhà em, thì phía sau khe Trăng Khuyết đã có người thuê hai ngọn rồi. Khe Nam Lớn cũng thế, mấy nhà góp vốn thuê chung."
Cô ta cười khẽ, rồi hạ giọng khen: "Nói gì thì nói, vẫn là Vân Sương có phúc khí nhất. Bao nhiêu cây trồng lên, đợi ngày ra quả, tiền chắc chắn nhiều không kể xiết!"

Vân Sương chỉ cười nhạt. Có phúc khí thật không thì còn phải chờ.
"Ai biết được, năm nay hoa đã nở ít, quả chắc cũng chẳng được bao nhiêu đâu."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 312



Thực ra trong lòng cô rõ ràng: năm nay thời vụ gấp rút, bỏ lỡ thời điểm vàng, dù có trái thì cũng không nhiều. Nhưng sang năm thì khác, chắc chắn sẽ khác! Rau quả bán chạy, diện tích lại có thể mở rộng. Nếu trời cho vận may, còn có thể tính đến chuyện mở cửa hàng riêng, thậm chí dựng nhà kính trồng rau trong mùa đông. Lúc ấy, giá bán chẳng phải chỉ gấp đôi mà có khi gấp mấy lần! Tương lai, cô phải nắm trong tay, không để trượt mất.

Sáng sớm hôm sau, tiễn Đỗ Nhược Hồng đi giao hàng xong, dặn dò chu toàn việc nhà, Vân Sương nắm tay Hứa Tri Tình ra đầu đường bắt xe buýt.

Thời buổi này, xe buýt vào thôn chẳng hề khắt khe. Chỉ cần ra ngã ba đứng vẫy tay, xe sẽ dừng, lên rồi mới mua vé, tiện lợi vô cùng.

Trời đã nóng, hai mẹ con đều mặc áo ngắn tay, quần dài mộc mạc. Xe vừa tới, khách không nhiều lắm, hai mẹ con lên dễ dàng. Đây là lần đầu tiên Tri Tình được bắt xe ngay trước cửa nhà, mắt con bé sáng rực, ngồi ríu rít nói chuyện không ngừng.

Đến huyện, xe dừng ở bến.
"Tri Tình, mình đi bộ qua kia nhé."
"Vâng ạ!"

Huyện lỵ những năm bảy mươi vẫn còn lạc hậu, nhà cửa thấp lè tè, cao nhất cũng chỉ hai, ba tầng là được coi như công trình lớn. Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, có người bày bán hàng ven đường."
Vân Sương nhìn theo tay con gái, quả nhiên thấy một tấm vải trải dưới đất, trên đó bày đầy hàng hóa. Người bán nom dáng vẻ cảnh giác, chỉ cần cuộn vải là chạy ngay.

"Đi, qua xem thử."

Thấy hai mẹ con lại gần, người bán liền hạ giọng rao:
"Chị gái ơi, kẹp tóc đây, có loại cho người lớn lẫn trẻ em. Toàn hàng từ Hải Thành đưa về, rất hợp thời."

Trên tấm vải, kẹp tóc, băng đô nhiều vô kể, kiểu dáng phong phú, màu sắc rực rỡ, thậm chí còn đẹp hơn cả Cung Tiêu Xã. Người này chắc chắn từng là dân buôn lậu, giờ chính sách nới lỏng, liền nhanh nhạy ra ngoài buôn bán.

"Bao nhiêu một cái?"
Nghe hỏi giá, người kia khẽ cười:
"Chị gái, tôi cũng chỉ dám bán lén thôi, chị nhỏ giọng nhé. Băng đô này một tệ, loại trơn tám hào. Kẹp tóc một hào một đôi, bảo đảm đẹp!"

Đúng thật, không hề đắt. Đã gặp thì cũng nên mua vài cái.
"Tri Tình, con chọn đi, mua hai đôi nhé."
"Dạ!"

Ngoài ra, Vân Sương còn lấy năm cái băng đô loại một tệ, có gắn ngọc trai, bản to, và bốn cái loại tám hào, trơn, dành cho người lớn. Tri Tình vui sướng chọn cho mình hai đôi kẹp tóc, rồi lấy thêm ba đôi tặng các em nhỏ ở nhà.

Tổng cộng bốn tệ bảy hào, Vân Sương bèn mặc cả xuống bốn tệ hai hào. Người bán hàng sợ gây chú ý, gật đầu đồng ý ngay.

Hai mẹ con vui vẻ rời đi, Tri Tình cẩn thận đeo thử một đôi kẹp mới lên tóc. Nụ cười rạng rỡ của con bé như ánh mặt trời.

Trên chiếc kẹp tóc có ba hình trái tim nhỏ, xếp ngay ngắn thành một hàng. Trái tim ở giữa màu hồng đậm, hai bên màu hồng nhạt, nhìn vừa đáng yêu vừa tinh xảo, đặc biệt hợp với các bé gái. Những món đồ còn lại, Liễu Vân Sương cẩn thận bỏ vào túi vải mang theo bên mình.

Điểm đến tiếp theo chính là nhà sách Tân Hoa. Ở đây, sách giáo khoa được bày riêng một chỗ, số lượng cũng chẳng nhiều, chỉ có hai quyển cần thiết. Cô nhanh chóng mua xong, tiện tay chọn thêm một cuốn từ điển. Thứ này sớm muộn gì cũng dùng, mua trước cũng không thừa.

"Tri Tình, nhớ mua thêm vài quyển vở nữa."
"Vâng ạ."

Ngay bên cạnh còn có quầy văn phòng phẩm. Nhân tiện, cô mua thêm cho Hứa Tri Lễ bút chì, tẩy và một chiếc hộp bút nhỏ.

"Đồng chí, phiền lấy giúp tôi cái cặp kia với." – cô chỉ tay vào kệ hàng.

Nhân viên bán hàng thấy hai mẹ con mua không ít, ăn mặc cũng chỉnh tề, nên thái độ liền niềm nở: "Cái này ạ?"

"Đúng rồi. Lấy thêm cho tôi cái màu xanh bên cạnh nữa."
"Vâng."

Thời buổi này, phần lớn trẻ con đều đeo túi vải xanh bộ đội, loại ba lô thế này rất hiếm. Hứa Tri Tình nhìn trúng ngay chiếc màu đỏ sẫm có hình hai đứa nhỏ đang đọc sách, trông rất hợp. Còn chiếc màu xanh lam thì cứng cáp, trên in hàng ngôi sao năm cánh, đúng chất của Hứa Tri Lễ. Dù kiểu dáng chưa hẳn đẹp, nhưng vải dày chắc chắn, cầm lên nặng tay.

"Đồng chí, cái này bao nhiêu tiền?"
"Năm tệ. Cô lấy chiếc nào?"

Năm tệ, không phải rẻ, nhưng đúng giá trị của nó. Vân Sương còn chưa kịp trả lời thì một giọng chát chúa vang lên sau lưng:

"Hừ! Liễu Vân Sương, chị làm gì ở đây?"

Cô cau mày. Đúng là xui xẻo, bình yên được mấy ngày mà hôm nay lại đụng mặt Hứa Lam Xuân – loại người chuyên thích gây chuyện.

Hứa Tri Tình quay phắt lại, mặt lộ rõ sự chán ghét.

"Ôi trời đất ơi, không phải hai người định mua cặp sách chứ? Nực cười thật. Cơm còn chẳng có mà ăn, lại còn bày đặt cho con đi học. Người ta lo làm ăn, ai rảnh mà đứng đây nghe mấy người khoác lác." – Hứa Lam Xuân nói xong, còn cố ý liếc sang nhân viên bán hàng, giọng điệu mỉa mai.

"Này đồng chí, cô cũng nên tinh ý một chút. Đừng để người ta giễu cợt. Nhà sách Tân Hoa mà cũng để hạng mèo mả gà đồng vào mua, chẳng ra thể thống gì. Khác xa nhà sách trong thành phố!"

Nhân viên bán hàng nhíu mày. Chị ta từng gặp nhiều người khách khó chịu, nhưng kiểu vênh váo rẻ tiền thế này thì đúng là ngứa mắt. Liếc sang Liễu Vân Sương, cô bán hàng thầm so sánh: mẹ con này mua đủ sách, văn phòng phẩm, còn trả tiền đàng hoàng, nhìn rõ ràng biết điều hơn. Còn hai người kia, quần áo tuy bóng bẩy, nhưng mở miệng ra toàn lời chua ngoa.

"Đồng chí, cô muốn mua thì tự chọn đi. Đừng nói bậy về người khác. Nhà sách Tân Hoa chúng tôi bao nhiêu năm nay vẫn thế. Nếu cô thấy không vừa mắt thì có thể lên thành phố mà mua."

"Cô… cô có ý gì? Chẳng lẽ vì hai kẻ nghèo hèn này mà coi thường khách như tôi? Tôi nói cho cô biết, chồng tôi là giáo viên trường cấp hai đấy!" – Hứa Lam Xuân bắt đầu cao giọng, khoe khoang.

Nhưng người bán hàng lập tức đáp trả: "Giáo viên thì liên quan gì đến tôi? Đây là chỗ buôn bán, ai lịch sự thì tôi tiếp, ai gây chuyện thì mời đi chỗ khác."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 313



Hứa Lam Xuân sững người, không ngờ lại bị nói thẳng mặt. Liễu Vân Sương đứng cạnh chỉ lạnh lùng nhìn, trong lòng thấy buồn cười. Ở trấn Thanh Dương, công chức nhà nước còn có chút địa vị, chứ ở thành phố, loại giáo viên cấp hai đầy ra đấy, có gì mà làm như báu vật. Đúng là đầu óc thiển cận.

Cô ta vừa định cãi thì Vân Sương đã lên tiếng: "Đồng chí, hai chiếc này tôi lấy cả."

"Trời ạ, tôi vừa nghe nhầm hay sao thế? Cả hai à? Với bộ dạng nghèo kiết xác này mà dám mua cả hai chiếc? Buồn cười chết mất!" – Hứa Lam Xuân cười khẩy, hả hê.

Không nói thêm lời nào, Vân Sương rút thẳng một tờ mười tệ đưa cho nhân viên. "Được rồi."

Người bán hàng vui vẻ nhận, còn cố ý liếc sang Hứa Lam Xuân, khoé môi nhếch cười khinh bỉ.

Mặt Lam Xuân sầm lại, không tin nổi: "Không thể nào! Tiền này chị moi ở đâu ra? Chẳng lẽ… đi ăn trộm hả?"

Đến nước này, Vân Sương cũng chẳng nhịn nữa. Giọng cô vang rõ, lạnh lẽo: "Hứa Lam Xuân, tôi không chấp cô. Nhưng cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Đây là nhà sách, người ta đang yên đang lành đọc sách, mà cô đứng đây la hét, làm loạn. Cô có biết ý thức chung là gì không?"

Mấy người xung quanh nghe vậy, ánh mắt liền đổ dồn về phía Lam Xuân, đầy ghét bỏ.

"Đúng đấy, muốn gây sự thì ra ngoài, đừng làm phiền người khác."
"Cái loại này thật chẳng biết xấu hổ."

Lam Xuân mặt đỏ bừng, nhưng không cãi lại được.

"Đồng chí, làm phiền cô rồi, chúng tôi đi trước." – Liễu Vân Sương kéo tay Hứa Tri Tình, dứt khoát rời đi, để mặc Lam Xuân đứng đó tức nghẹn đến tái mặt.

Quầy hàng này lại ngay gần cửa ra vào, ra cũng thuận tiện. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Hứa Lam Xuân lại như con điên đuổi theo sau.

"Đứng lại! Liễu Vân Sương, đứng lại cho tôi!"
Giọng cô ta the thé, chẳng khác nào kẻ sắp nổ tung. Đúng là loại đàn bà không để người ta yên.

Liễu Vân Sương vừa quay đầu, đối phương đã vênh váo chắn ngay trước mặt, ánh mắt độc địa như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Nói mau, chị moi đâu ra tiền mà dám mua mấy thứ này? Còn cả cái kẹp tóc trên đầu con nhãi ranh kia nữa, chị cũng chẳng soi gương xem mình có xứng không. Mau gỡ xuống!"

Tốt thôi, lại cái kiểu "không ăn được nho thì bảo nho xanh".
Sau lưng Lam Xuân, Hứa Tri Vi cũng đứng đó, đôi mắt hằn học nhìn chằm chằm, rõ ràng cùng một giuộc với bà mẹ ghê gớm của mình.

"Qua đây, tôi nói cho cô nghe."
Vân Sương nhếch môi, giọng thản nhiên, tay ngoắc ngoắc. Tưởng đâu cô ta sợ, Lam Xuân liền hùng hổ bước tới.

Ngay khoảnh khắc ấy, chát! — một cái tát nảy lửa giáng thẳng xuống. Tay Vân Sương cũng rát lên, nhưng khoái lạc đến tận tim.

"Ái ôi! Chị dám đánh tôi à!"
"Đánh cô thì sao? Phải chọn ngày giờ chắc?"

Dứt lời, thêm một cái bạt tai nữa, khiến Lam Xuân lảo đảo, suýt ngã. Hứa Tri Vi hoảng hốt lao tới đỡ mẹ, trừng mắt gào lên:
"Liễu Vân Sương, bà điên à!"

Vân Sương cười khẩy:
"Xin lỗi nhé, tôi mắc bệnh ám ảnh, thấy mặt người nào lệch lệch là khó chịu lắm."

"Con tiện nhân! Tao liều với mày!"
Lam Xuân rống lên, mất hết lý trí lao vào.

Vân Sương vội kéo Tri Tình tránh sang một bên, rồi xoay người tung cú đá vào hông đối phương.
"Ai da!"
Lam Xuân khụy xuống, mém nữa thì đập mặt xuống đất.

Không dừng lại, cô ta lại gào: "Tao giết mày!"
Nhưng lần này, Vân Sương đã đứng sẵn, chỉ chờ thế. Khi tay cô ta vừa chạm tới, Vân Sương liền túm lấy, vặn mạnh một cái.
"Aaaa! Buông ra, buông ra!"

"Buông? Mơ đi. Cái mồm thối này hôm nay phải dạy lại mới được."
Vừa dứt lời, Vân Sương thúc một cú vào mông, khiến Lam Xuân đau thét.

"Liễu Vân Sương, đồ đàn bà đê tiện! Mày chết không nhắm mắt đâu!"
"Ồ? Vậy là vẫn chưa đủ à?"

Máu nóng đã bốc lên, Vân Sương chẳng còn do dự. Cô đạp đối phương ngã sấp xuống, rồi ngồi chễm chệ lên lưng, hai tay tát liên hồi vào mặt Lam Xuân.
"Thích chửi bậy đúng không? Tôi đánh nát cái miệng này cho im luôn!"
Chưa hả giận, cô còn tóm tóc đối phương lôi ngược lên. Đàn bà đánh nhau mà không túm tóc thì còn gì thú vị nữa!

Thấy mẹ mình bị hành cho thảm, Hứa Tri Vi lập tức xông vào. Nhưng Hứa Tri Tình đâu phải dạng dễ bắt nạt. Con bé ngày nào cũng làm việc nặng, sức lực hơn hẳn Tri Vi, thế là hai bên cũng quần nhau túi bụi.

Xung quanh, người xem bắt đầu bu lại đông nghịt. Vân Sương liếc nhanh, thầm nghĩ: "Không được, náo loạn thêm lát nữa công xã mà tới thì phiền to." Nghĩ vậy, cô kéo con gái đứng dậy, định rời đi.

"Không được chạy!"
Hứa Tri Vi gào lên, lao tới túm tay Tri Tình, rồi không nói không rằng cắn thẳng xuống.

"Tri Tình!"
Vân Sương hét lên, nhưng muộn mất. Trên cánh tay trắng nõn đã hằn rõ vết răng, máu chảy ra ròng ròng.

"Đồ điên!"
Vân Sương nghiến răng, không thể đánh thẳng vào đầu, bèn túm lấy hai tai Tri Vi mà vặn mạnh.
"Aaaa!"
Cô ta hét thảm, buông tay ra, ôm lấy hai tai.

"Con có sao không?" Vân Sương cuống quýt nhìn con gái. Vết máu đỏ rực, lòng cô tức sôi gan. Cô quay sang Tri Vi, ánh mắt lạnh lẽo:
"Hứa Tri Vi, tôi nể cô là trẻ con nên chưa bao giờ động tay. Nhưng hôm nay, cô vượt quá giới hạn rồi."

"Bà... bà muốn làm gì?"
Tri Vi run rẩy, lùi về sau.

Câu trả lời là một cái tát trời giáng.
Chát!
Răng cửa của Tri Vi văng ra, cô ta ngã dúi dụi xuống đất.

Vân Sương không buông tha. Cô nhấc bổng Tri Vi dậy như nhấc gà con, ném phịch xuống trước mặt Tri Tình.
"Xin lỗi con bé ngay!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 314



Liễu Vân Sương nói dứt câu, bàn tay không chút do dự túm lấy mái tóc rối bù của Hứa Tri VI, hung hăng ấn đầu cô ta xuống nền đất lạnh lẽo. Tiếng va đập nghe đến rợn người.

Bao nhiêu oán hận đời trước, kiếp này, cô đều nén chặt trong lòng. Nay đụng đến con gái cô, thế thì không thể nén nữa. Đã là kẻ thù, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Vậy thì để cô hả giận một phen! Trước kia, cô đã quá nhu nhược, quá nhân nhượng bọn họ rồi.

"Mẹ, thôi đi… mẹ!"
Giọng Hứa Tri Tình nghẹn lại, vừa run vừa lo.

Trán Hứa Tri Vi lúc này đã rướm máu, chảy xuống từng vệt đỏ tươi. Hứa Tri Tình sợ chuyện lớn thêm, vội vàng ngăn cản.

Liễu Vân Sương buông ra, ánh mắt lạnh như băng quét qua bọn họ:
"Coi như hôm nay tôi tha cho các người. Nhưng nếu còn dám chọc đến tôi lần nữa, sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Cùng lắm, tôi giết người thì lấy mạng tôi mà đổi. Các người đừng hòng tìm cớ đến gây chuyện. Nếu ai dám động đến tôi, tôi sẽ khiến Tần Ngọc Lương không còn đất dung thân!"

Nói rồi, cô dìu lấy Hứa Tri Tình, lạnh lùng xoay người rời đi. Không ghé đâu cả, hai mẹ con đi thẳng đến bệnh viện.

"Mẹ, thật ra chỉ trầy một chút thôi, con bôi thuốc là được rồi…"
"Đừng nói nữa, con ngồi yên cho mẹ."
"Con chỉ sợ họ báo công an, lúc đó phiền lắm."
"Chuyện đâu còn có đó, trước tiên cứ lo thuốc men đã."

Vị bác sĩ đứng bên cạnh nghe hai mẹ con nói, chẳng dám chen lời, chỉ yên lặng xử lý vết thương.

Vết thương băng bó xong, lòng Liễu Vân Sương lại nặng như đá đè. Vốn định ghé Cung Tiêu Xã lo chút việc, nhưng giờ cô chẳng còn hứng. Thay vào đó, cô đưa con gái đến sân nhà Khánh Tử và Hỉ Tử. Hai ngày nay họ rảnh rỗi, cô vốn cho về nhà nghỉ, nhưng chuyện này phải báo một tiếng.

Hỉ Tử vừa mở cửa, thấy hai mẹ con thì ngạc nhiên.
"Ơ, chị dâu? Sao mọi người lại tới giờ này?"

Liễu Vân Sương vào nhà, kể hết ngọn ngành. Hỉ Tử nghe xong thì vỗ đùi cái đét:
"Chà, chị dâu thật là nữ anh hùng! Tri Tình, tay cháu có sao không?"
"Không sao đâu ạ, chú Hỉ Tử, mẹ cháu đưa cháu băng bó rồi."

Khánh Tử thì lại nhíu mày, suy tính. Anh ta hiểu rõ, chị dâu không muốn làm ầm lên. Nhưng theo như lời kể, lần này hai mẹ con Hứa Lam Xuân bị thương cũng không nhẹ. Dù lỗi ở họ, thì đánh người vẫn là sai.

"Chị dâu, chị yên tâm. Việc này cứ để bọn em lo. Sau này mà gặp chuyện như vậy, chị đừng nóng nảy xông thẳng vào. Ở quê mình ấy mà, cứ tìm chỗ vắng vẻ, trùm bao tải lên, muốn xử thế nào chẳng được."

Liễu Vân Sương thở dài:
"Ừ, hôm nay đúng là chị hơi vội. Chỉ ngán nhất là bị lôi lên đồn công an, phiền phức thôi chứ bọn họ chị chẳng sợ."

"Chị đừng lo, em với Hỉ Tử sẽ xem xét tình hình. Để Hỉ Tử đưa mọi người về nhé?"

"Không cần đâu, chị với Tri Tình đi xe buýt là được rồi."

Biết chị dâu nói thật lòng, họ cũng không ép. Tạm biệt xong, hai mẹ con đi thẳng ra bến xe.

Đường về đội sản xuất Hồng Tinh dạo này nhiều chuyến xe, hai mẹ con chọn chuyến sớm nhất. Trên xe, cả hai lặng im, chẳng ai buồn mở lời.

Về đến nhà, Hứa Tri Lễ thấy thì tròn mắt:
"Mẹ, chị, sao về sớm thế? Không phải chiều mới về à?"
"Vào nhà rồi nói."

Trong nhà, Hứa Tri Niệm, Hứa Tri Tâm đều đang ở, Đỗ Nhược Hồng cũng bận trong bếp.
"Ơ, Vân Sương về rồi à? Vừa hay cơm chín, ngồi ăn luôn đi."
"Ừm."

Nhưng vừa nhìn thấy băng trên tay Hứa Tri Tình, Hứa Tri Tâm đã thảng thốt:
"Ôi trời, chuyện gì thế này?"

Liễu Vân Sương không giấu, kể hết mọi chuyện.

"Cái gì? Sao bọn họ quá quắt thế chứ? Đánh chết quách đi cho rồi!"
Hứa Tri Tâm tức giận, bức xúc thay.

Đỗ Nhược Hồng liếc mắt, vội nói:
"Nói năng chi mà dữ vậy, lại còn đòi đánh chết. Vân Sương à, chị dâu không trách em, nhưng em thử nghĩ xem, lần này hai mẹ con Hứa Lam Xuân bị thương nặng thế, liệu họ có đi báo công an không?"

Liễu Vân Sương cúi đầu, khẽ thở dài:
"Đúng là em có hơi vội vàng. Nếu họ thật sự báo quan, em cũng chẳng biết xoay xở ra sao."

Đỗ Nhược Hồng an ủi:
"Chị cũng hiểu mà. Thấy Tri Tình bị cắn thì ai chịu nổi. Con nhóc Tri Vi ấy, chẳng học được cái gì tử tế, sớm muộn cũng bị mẹ nó hại thôi."

Cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm. Ăn xong, ba mẹ con Liễu Vân Sương trở về.

Trong nhà vẫn yên ổn, gà thỏ đều đã được cho ăn. Hứa Tri Tình mới dám mở miệng:
"Mẹ, chuyện này… có gặp rắc rối gì không?"

Liễu Vân Sương xoa đầu con gái, giọng trấn an:
"Chuyện đã qua thì thôi, mình chỉ có thể bình tĩnh đối mặt. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Lỗi không chỉ do ta, bọn họ cũng sai. Con đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Hứa Tri Tình ngoan ngoãn nằm xuống cạnh Hứa Tri Ý. Ở quê, trưa nào cũng có thói quen nghỉ. Liễu Vân Sương cũng nằm xuống, nhưng càng nằm, đầu óc cô càng tỉnh.

Hứa Tri Vi… kiếp trước chính là nữ chính được hệ thống lựa chọn. Kiếp này, chuyện ấy vẫn không thay đổi. Nhưng, tình thế đã bắt đầu rẽ sang một hướng khác.

Hứa Lam Xuân đã yên bề gia thất, đến khi gặp lại ông lớn cha ruột của Hứa Tri Vi thì chắc chắn sẽ đi theo. Lúc đó, tình cảm vợ chồng vốn đã rạn nứt, sẽ càng giống như miếng vải cũ, vá chỗ này thì bục chỗ khác. Không cần đoán cũng biết, Hứa Tri Vi chắc chắn sẽ bám lấy cha ruột, hệ thống lại càng thừa dịp mà ra sức thúc ép, như thể muốn đẩy bằng được hai mẹ con kia bước lên mây xanh.

Liễu Vân Sương vốn nghĩ, chỉ cần mình đủ mạnh, đến lúc đó mới có thể chống lại bọn họ. Nhưng giờ nhìn lại, một con đường e là chưa đủ, phải chuẩn bị ít nhất hai bước. Một là nhổ tận gốc cái hệ thống quỷ quái kia, khiến Hứa Tri Vi mất chỗ dựa. Hai là phải nghĩ cách dứt điểm hai mẹ con Lam Xuân – Tri Vi càng sớm càng tốt. Từ nay về sau, đã bước vào cảnh nước sông không phạm nước giếng, ai muốn yên ổn, ai muốn sống sót, thì đều phải có bản lĩnh.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 315



Quyết tâm đã định, cô liền căn dặn ba đứa nhỏ, gần đây tuyệt đối không được đi lung tung. Nhất là Hứa Tri Ý, nhất định phải kè kè bên anh chị, dù chỉ một bước cũng không được đi một mình.

Đêm ấy, Khánh Tử và Hỉ Tử đến nhà.
"Chị dâu, bọn em đến báo tin cho chị biết. Quả thật bên đó có kẻ báo công an, nhưng đã bị đè xuống rồi. Mọi người tạm thời không cần lo lắng quá, chị cứ yên tâm làm việc ở nhà."
"Được rồi, lần này lại phiền đến hai người."
"Chị dâu khách khí quá, lão đại không có nhà, đừng coi bọn em như người ngoài."
"Hay là để chị nấu cơm cho hai đứa rồi hẵng về?"
"Không cần đâu chị dâu, bọn em về luôn đây."

Nói rồi, hai người quay đầu, đạp xe đi mất, tốc độ nhanh như gió. Có lẽ sợ cô lo lắng nên mới cố ý tới báo tin.

Đêm ấy, Liễu Vân Sương trằn trọc không ngủ. Những kẻ nhà họ Hứa, nhất là đám người đứng về phía Hứa Lam Xuân, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ban đầu, cô chỉ muốn mọi người bình yên, ai làm việc nấy, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng giờ, hiển nhiên là không thể nữa.

Nửa tháng sau, trong nhà vẫn yên ổn, chẳng ai đến gây chuyện, nhưng sự bình lặng ấy lại như mây mù trước cơn giông, khiến ai cũng nơm nớp lo sợ.

Một buổi sáng, cô đang tưới rau ngoài vườn thì nghe tiếng trẻ con gọi thất thanh:
"Thím hai! Thím hai ơi!"

Là Hứa Tri Tâm, mặt mày hớt hải chạy tới.
"Sao thế?"
"Thím hai, Hứa Lam Xuân với Hứa Tri Vi về rồi! Mẹ cháu sợ bọn họ đến gây sự, kêu cháu chạy sang báo cho thím biết, thím tự hiểu nhé."

Liễu Vân Sương nheo mắt. Về nhà mẹ đẻ? Giữa lúc này mà về, chẳng lẽ là để khơi chuyện? Căn cứ tính tình trước nay của hai mẹ con đó, tám chín phần là như vậy.
"Thím biết rồi. Tri Tâm, lúc thấy bọn họ về, bộ dạng ra sao?"
"Trông thì bình thường thôi, mặt Hứa Tri Vi cũng không có sẹo, chắc là lành hẳn rồi."

Liễu Vân Sương khẽ cười lạnh. Đúng là loại sĩ diện hão. Chờ cho vết thương kín miệng, bên ngoài không ai nhìn ra được nữa mới dám ló mặt về nhà.
"Ừ, thím hiểu rồi."
"À, thím hai, họ mang theo rất nhiều túi to túi nhỏ, mà cháu nhìn thì chẳng giống quà cáp cho bà nội đâu."
"Ý cháu là… họ muốn ở lại lâu dài?"
Nghe vậy, Tri Tâm lắc đầu quầy quậy.
"Cháu cũng không biết. Nhưng nghỉ hè bây giờ phải hơn một tháng rưỡi, chắc là ở nhà đến hết kỳ rồi. Nghĩ thôi mà cháu đã thấy ngột ngạt."

Liễu Vân Sương vỗ vai nó:
"Không thích ở nhà thì sang đây chơi với Tri Tình, khỏi phải nhìn mặt bọn họ."
"Vâng, cảm ơn thím hai, để cháu về nói với mẹ."

Quan hệ giữa Đỗ Nhược Hồng và Hứa Lam Giang dạo này coi như dịu lại. Chuyện ly hôn không nhắc nữa, dù chưa thật hòa thuận, nhưng cũng không còn căng như trước. Mỗi sáng bà vẫn sang nhà Liễu Vân Sương làm việc, mỗi tháng kiếm thêm sáu đồng, có hôm còn ăn cơm trưa ở đó. Cộng với hai đứa nhỏ, xem như một nguồn thu nhập ổn định. Buổi chiều bà vẫn lo việc nhà, coi như không ảnh hưởng. Trong tay có tiền, cột sống liền thẳng, tính bà vốn cứng cỏi, giờ lại càng chẳng chịu nhẫn nhịn ai.

"Ừ, mau về đi kẻo mẹ lo."

Chờ Tri Tâm đi khuất, Hứa Tri Tình mới khẽ hỏi:
"Mẹ, bọn họ đã về rồi, liệu có tới gây sự không?"

Rõ ràng, con gái lớn vẫn còn sợ hãi. Bao nhiêu năm chịu đựng, sau mới học cách phản kháng, mà cũng chỉ dám phản kháng những chuyện lặt vặt. Nay nghe tin hai mẹ con kia trở về, trong lòng nó chẳng yên.

Liễu Vân Sương liếc nhìn vạt rau xanh rì, giọng bình thản mà sắc lạnh:
"Không sao đâu Tri Tình. Cho dù bọn họ không tới tìm, mẹ cũng sẽ đi tìm bọn họ. Như thế, đỡ mất công chờ."

Đối đầu lâu năm, cô đã hiểu một đạo lý: những kẻ ấy nếu không dẹp hẳn, sẽ còn nhảy ra phá hoại hết lần này đến lần khác. Lời Khánh Tử hôm trước nói rất đúng, đã dạy thì phải dạy cho ra trò, không thể nửa vời rồi bỏ qua.

"Mẹ… mẹ định làm gì ạ?"

Liễu Vân Sương nghiêng đầu nhìn con gái lớn, đôi mắt ánh lên nét thâm trầm. Khóe môi khẽ cong, như có như không, đầy ẩn ý khó lường.

"Tri Tình, mẹ chẳng làm gì cả. Người ta ức h**p mình, thì sớm muộn cũng phải trả giá thôi. Con đừng bận tâm, cứ ngoan ngoãn dưỡng thương đi. Nói với em Tri Lễ, mấy hôm nay cũng đừng ra ngoài."

"Vâng ạ."
Tri Tình đáp nhỏ, trong mắt vẫn còn nghi hoặc, nhưng rốt cuộc không dám hỏi thêm. Cô bé hiểu, việc mẹ làm đều có lý do, tất cả đều là muốn tốt cho anh chị em và gia đình.

Không ngờ, mấy ngày liền Hứa Lam Xuân chẳng hề gây sự. Ngược lại, cứ lén lút đứng ngoài đường cái, thi thoảng lại đưa mắt dò xét về phía nhà họ Liễu. Vân Sương cũng chẳng kiêng dè, thản nhiên nhìn lại. Ánh mắt cô lạnh như nước giếng mùa đông, biết chắc người đàn bà kia đang mưu tính chuyện gì, chỉ là chưa rõ muốn giở trò thế nào.

Hôm ấy, vừa tiễn bước Đỗ Nhược Hồng xong, Vân Sương đã thấy Hứa Tri Vi đứng ở đầu đường. Con bé nói với Nhược Hồng dăm ba câu gì đó, rồi bỏ đi. Trong lòng Vân Sương thoáng bất an, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Cô lau tay, bước nhanh tới gần.

"Chị dâu, vừa rồi Tri Vi tìm chị có chuyện gì?"

"Chị cũng không rõ. Nó đến nói với chị rằng Hứa Lam Giang ra ngoài làm việc rồi."
Đỗ Nhược Hồng chau mày, bộ dạng thật sự chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Nói cái chuyện vớ vẩn ấy để làm gì chứ? Hoàn toàn dư thừa."

Nghe vậy, lòng Vân Sương khẽ siết lại.
"Chuyện bất thường thì ắt có ẩn tình. Hơn nữa, em thấy rõ ràng hai người đó bình thường lười như hủi, chẳng bao giờ dậy sớm. Nay lại tìm chị nói chuyện chẳng ra làm sao… nhất định có vấn đề."

Đỗ Nhược Hồng chợt biến sắc.
"Đúng, em nói cũng phải. Bình thường chị và Hứa Lam Giang có khi cả tháng chẳng mở miệng với nhau lấy một câu. Tri Vi lại càng không dây dưa gì với chị, sao hôm nay bỗng dưng giả bộ quan tâm? Nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quặc!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 316



Hai người càng nghĩ càng thấy rợn sống lưng. Trong khoảnh khắc im lặng, ánh mắt Vân Sương chợt dừng lại ở chiếc xe đẩy rau ngay cạnh.

"Chị dâu, nó có chạm vào rau không?"

"Không… nó chỉ đứng cạnh nói vài câu thôi. Nhưng quả thật là đứng khá sát. Tuy nhiên, chị dám chắc chắn, nó không động vào đâu."

Vân Sương nghe vậy mà trong lòng vẫn chẳng yên. Ý nghĩ u ám len lỏi, khiến nét mặt cô trở nên lạnh hẳn đi.
"Mọi khi ở nhà, nó có mở miệng nói chuyện với chị không?"

"Không hề. Hai bên coi như người dưng nước lã. Lần trước nó còn cắn Tri Tình, từ đó chị càng không ưa. Hôm nay lại làm trò khác người thế này…"
Đỗ Nhược Hồng vừa nói vừa rùng mình, rồi bỗng như ngộ ra điều gì:
"Không đúng, không đúng! Nó vốn chẳng có thói quen này, lại tự dưng đổi tính, nhất định là đang tính kế!"

Cả hai không hẹn mà cùng nhìn vào sọt rau. Vân Sương bước đến đứng đúng vị trí vừa rồi của Tri Vi, thử cúi xuống như để mô phỏng góc nhìn.

"Chính chỗ này!"

Hai người vội tiến đến, cúi đầu nhìn kỹ. Trong sọt cà tím, quả nào cũng tím bóng, nhưng trên một quả lại lấm tấm một lớp bột trắng lạ thường.

"Vân Sương, em xem, có phải thứ này không?"
Đỗ Nhược Hồng run giọng hỏi.

"Về nhà trước đã!"
Giọng Vân Sương cứng rắn, không cho phép chần chừ.

Về đến sân, cô lập tức lấy giấy, cẩn thận cạo lớp bột trắng cho vào gói lại. Quay sang chị dâu, giọng nói lạnh lẽo.
"Chị dâu, đừng đem số rau này ra chợ nữa. Hái mẻ khác đi."

"Được…"
Đỗ Nhược Hồng rùng mình, thở dài thườn thượt. Trong lòng bà vừa hoảng vừa giận. May có Vân Sương tinh mắt, bằng không… hậu quả e là trời cũng khó dung!

Đúng lúc ấy, Hỉ Tử và Khánh Tử về tới. Vân Sương trao gói bột trắng cho họ, dặn:
"Hai đứa đem tới bệnh viện xét nghiệm ngay, xem thứ quỷ gì."

Trong ánh mắt cô ánh lên sự lạnh lùng pha lẫn căm hận. Người ta không chỉ muốn cắt đường làm ăn của cô, mà còn muốn hủy cả mạng cô. Nếu số rau ấy ra chợ, một khi có người gặp chuyện, trách nhiệm đầu tiên chắc chắn sẽ đổ xuống đầu cô.

Đỗ Nhược Hồng cắn răng, bàn tay run run vì phẫn nộ.
"Vân Sương, bọn họ… rõ ràng là muốn lấy mạng chị! Nếu số rau này lọt ra ngoài, chỉ cần một người gặp chuyện, thiên hạ sẽ đổ hết lên đầu chị. Đây chính là muốn đẩy chị vào chỗ chết!"

Vân Sương bình tĩnh hơn hẳn, nhưng giọng nói càng lạnh băng.
"Chị dâu, cho dù chúng nhắm vào chị hay vào em, thì một khi chuyện này nổ ra, chúng ta đều khó mà thoát. Trước hết cứ chờ Khánh Tử mang kết quả về đã."

Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ: nếu bột trắng là độc dược, thì đây chính là tội giết người. Một khi vướng vào, nhà lao chính là đích đến.

Chẳng mấy chốc, ngoài sân vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

"Khánh Tử, vào đây!"

"Vâng ạ!"

Cậu nhanh chóng chạy vào, tay cầm tờ giấy kết quả. Mọi người hồi hộp nhìn.

"Chị dâu… là thuốc xổ!"

Cả phòng im phăng phắc, rồi cùng thở dài một hơi. Vân Sương siết chặt bàn tay, nụ cười lạnh chợt nở trên môi.

"Ra là thế…"

Âm mưu này, chẳng phải chỉ muốn hại rau của cô, mà còn muốn đẩy cô vào cảnh mất danh dự.

Không mua rau thì còn may, lỡ ra có người đau bụng phải đi mua thuốc, rồi quay sang đòi tiền thuốc men thì sao?
Chưa nói đến chuyện đó, chỉ cần tin xấu lan ra, rau của họ sẽ bị cả trấn Thanh Dương tẩy chay.
Mà cái trấn nhỏ này, tin đồn chạy nhanh hơn gió.

"Cũng may chỉ là đau bụng nhẹ, chứ nếu có người ngã ra chết thì đời chúng ta coi như chấm hết rồi!
Vân Sương, chị phải về nhà tìm nó tính sổ!
Dám phá đường sống của chị em mình, còn muốn đẩy chị ra làm bia đỡ đạn? Không có cửa đâu!"

Nói rồi, Đỗ Nhược Hồng hậm hực đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

"Chị dâu, chị đừng nóng vội," Vân Sương nghiêm giọng, "chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, Hứa Tri Vi nhất định phải trả giá."

Đỗ Nhược Hồng nghe vậy càng phừng phừng lửa giận, giậm chân:
"Đúng, chị không thể nuốt cục tức này! Vân Sương, em cứ yên tâm, chị nhất định phải đi đòi lại công bằng! Dù nó chỉ là một đứa con nít, cũng đừng mơ lấy tuổi nhỏ ra che chắn!"

Vân Sương liền đưa tay kéo chị dâu ngồi xuống, giọng dịu lại nhưng ánh mắt vẫn sắc bén:
"Chị dâu, nếu chị cứ thế chạy đến chất vấn mà nó không chịu nhận, chị có bằng chứng gì? Chưa kể quan hệ chị với mẹ con bọn họ vốn chẳng tốt đẹp gì. Đến lúc đó, không khéo lại bị họ lật ngược, đổ oan cho mình."

Lời cô như gáo nước lạnh dội xuống, hợp tình hợp lý đến mức khiến Đỗ Nhược Hồng nghẹn lại, nhưng tức giận thì càng chất chồng:
"Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại để nó nhởn nhơ ngoài kia? Chị không tin là không có cách trị con bé ranh này!"

Khánh Tử ngồi cạnh cũng nghiến răng ken két, nhớ lại cảnh vừa rồi mà nóng ruột:
"Chị dâu, chị nói một tiếng, tối nay em với Hỉ Tử qua đánh cho nó một trận! Đứa nhỏ gì mà độc mồm độc miệng, ra tay còn ác thế, không trị thì để làm gì?"

Mặc dù biết đánh một đứa con gái nhỏ chẳng vẻ vang gì, nhưng nhìn thấy những sọt rau bị hỏng, ai cũng hận đến nghiến răng.

Vân Sương lắc đầu, giọng trầm xuống:
"Không cần. Lần trước chị nóng giận giữa đường đánh người, mọi chuyện rùm beng lên, em quên rồi sao? Lần này chúng ta phải đổi cách khác. Đánh nhau chỉ làm mình mất thế, ngược lại còn giúp họ bịa đặt thêm chuyện."

Cả phòng im lặng. Đỗ Nhược Hồng và Khánh Tử nhìn cô, ánh mắt lóe lên hy vọng.

"Chị dâu," Vân Sương chậm rãi nhếch môi, nửa cười nửa lạnh, "chị có dám cùng em diễn một vở kịch không?"

"Diễn kịch?" Đỗ Nhược Hồng nhíu mày, nhưng chẳng hề do dự, "Được! Vân Sương, em nói thế nào, chị làm thế đó!"

"Đúng rồi, chỉ cần chị đồng ý, chúng ta sẽ khiến bọn họ tự chui đầu vào rọ."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 317



Nói xong, cô ghé sát tai chị dâu, thì thầm từng câu từng chữ.
Càng nghe, ánh mắt Đỗ Nhược Hồng càng sáng rực, cuối cùng còn vỗ đùi cái đét:
"Hay! Thật sự hay! Vân Sương, em cứ yên tâm, chị sẽ diễn cho thật đạt!"

Khánh Tử cũng hào hứng không kém, nỗi chán nản ban nãy bay biến hết, hắn đứng bật dậy:
"Được rồi! Vậy em với Hỉ Tử về trước chuẩn bị. Mai em sẽ quay lại!"

"Ừ, hai đứa nhớ cẩn thận."

Tiễn họ đi rồi, Liễu Vân Sương không vội vào nhà, mà đứng trước cửa, mắt nhìn thẳng sang con đường lớn.

Bên kia đường, vài người phụ nữ tụ tập buôn chuyện. Thường ngày cũng đông người qua lại, nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn – bởi Hứa Lam Xuân, người vẫn khinh khỉnh coi thường đám đàn bà nông thôn, lại đứng đó nói cười.

Lúc Đỗ Nhược Hồng đi ngang, hình như có trao đổi với nhóm đó, nhưng bà chẳng để tâm, cứ thế đi thẳng.
Vân Sương nhìn thấy hết, trong lòng lập tức hiểu ra: tám phần mười, chuyện hôm nay là trò do Hứa Lam Xuân giật dây.

Khóe môi cô nhếch lên, bật cười lạnh lẽo. Không cần nói thêm, mọi thứ đã quá rõ ràng.

Trời sắp tối, cô tranh thủ ra vườn, tay xách thùng nước tưới rau. Công việc không thể dừng lại chỉ vì vài con sâu mọt.

"Mẹ, mấy sọt rau này phải làm thế nào bây giờ?"

Cô liếc qua, quả thật rau kia cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Với cái vóc dáng nhỏ bé của Hứa Tri Vi, muốn với tới từng sọt một đâu phải chuyện dễ.

"Thôi bỏ, mai bảo chú Khánh Tử mang đi vứt."

Có hơi tiếc, nhưng rau đã nghi ngờ thì không thể để người ta ăn. Dù có lãng phí, cô cũng cắn răng bỏ đi. Cái nợ này, cô nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!

Hai ngày liền, Hứa Lam Xuân vẫn thản nhiên xuất hiện trong nhóm đàn bà nhiều chuyện ở đầu đường. Trong khi đó, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm thay phiên nhau: đứa đi cùng Đỗ Nhược Hồng ra trấn Thanh Dương giao rau, đứa ở nhà giúp việc.

Vân Sương đã lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn lấy những chiếc kẹp tóc mua được chia cho hai đứa nhỏ. Cả Kỳ Kỳ ở sân sau cũng được một đôi kẹp xinh xắn.

Năm nay ông bà Ba không trồng trọt, biết cô giao rau hằng ngày cho nhiều đơn vị trong trấn, nên sáng sớm nào cũng qua phụ giúp.

"Đẹp thật đấy, Vân Sương, nhưng lần sau đừng mua nữa, mấy thứ này đắt lắm," Đỗ Nhược Hồng ngoài miệng trách, nhưng tay lại v**t v* chiếc kẹp như bảo vật, khóe miệng nén không nổi mà cong lên.

"Chị dâu, em thương cả hai đứa nhỏ. Mua chút đồ cũng chẳng đáng gì. Còn cái này, tặng riêng chị."

Nói rồi, Vân Sương đưa ra một chiếc băng đô màu xanh trơn, nhẹ nhàng đặt vào tay bà.

"Tặng… tặng chị á?" Đỗ Nhược Hồng tròn mắt, vội vàng lau tay vào ống quần rồi mới nhận lấy, giọng run run.

"Đúng vậy, chị thử xem có hợp không?"

"Chị không cần đâu, lớn tuổi rồi, làm đẹp làm chi..."
Đỗ Nhược Hồng vừa dứt lời, đã đặt chiếc băng đô lên giường đất, nét mặt đầy do dự.

Liễu Vân Sương lập tức cầm lên, nhét lại vào tay bà:
"Đây là em mua riêng cho chị đấy. Chị dâu à, chúng ta già đi thì đã sao? Ai quy định người già thì không được làm đẹp? Con người sống cả đời, chẳng lẽ chỉ biết gói gọn mình trong ba bữa cơm và ruộng đất thôi sao?"

Trong lòng cô, những ký ức kiếp trước như sóng trào trở lại.
Cô đã từng gặp những bà cụ ngoài bảy mươi tuổi, tóc bạc nhưng vẫn váy áo tinh tươm, thần thái cao ngạo. Họ đi giữa phố xá náo nhiệt, chải tóc gọn ghẽ, dáng người vẫn được giữ gìn cẩn thận. Thái độ sống lạc quan, chẳng thua kém gì mấy cô gái trẻ. Có khi, sự trẻ trung trong họ còn khiến đám thanh niên phải xấu hổ.

"Vân Sương, chị chỉ sợ người khác chê cười thôi." Đỗ Nhược Hồng ngập ngừng, bàn tay run run siết chặt chiếc băng đô.

"Cười thì mặc họ. Chị nhìn Hứa Lam Xuân đi, tuổi đâu còn nhỏ, thế mà ngày nào cũng quần áo lộng lẫy, son phấn đỏ choe choét. Người ta có thấy cô ta đáng cười không? Không, ngược lại còn tranh nhau tâng bốc. Người cũ kỹ mới tự xấu hổ, còn người biết sống, thì cả đời này chẳng việc gì phải cúi đầu."

"Nhưng mà..."

"Đừng ‘nhưng mà’ nữa. Ngồi xuống, để em tết tóc cho chị."
Liễu Vân Sương ấn mạnh vai bà, không cho bà trốn tránh. Chỉ chốc lát, mái tóc thưa đã được cô tết lại gọn ghẽ, thêm chiếc băng đô nhạt màu, cả người Đỗ Nhược Hồng như thay đổi, khí sắc sáng hẳn ra.

Cô cũng tự tết cho mình một bím tóc đuôi sam, cài lên chiếc băng đô vàng nhạt. Hai chiếc khác cô đã tính cả rồi: một cho Lý Thủy Tiên, một cho Lý Nguyệt Lan. Riêng chiếc đính ngọc trai, cô cất kỹ, chỉ để dành những ngày thật quan trọng.

Chỉnh trang xong, cô tiễn bọn họ về trước.
Đến chập tối, Hứa Tri Vi đi ngang qua. Cô ta chỉ dám dừng lại ngoài đường cái, liếc vào mấy lần rồi đi. Chắc chắn trong bụng đã như có lửa đốt, vậy mà không tiện mở miệng. Vân Sương nhìn theo, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt. "Cái tính nóng nảy này, hệ thống kia rèn giũa kiểu gì thế không biết."

Đang nghĩ ngợi, thì Trương Trường Minh cùng kế toán Từ bước tới.

"Đồng chí Liễu Vân Sương, trường học khởi công đã mấy ngày rồi, nhà cô cũng phải cử người đi lao động, nếu không sẽ khó nói lắm." Trường Minh mở lời, giọng nghiêm nghị.

Kế toán Từ phụ họa, ánh mắt đảo mấy vòng trong sân:
"Đúng vậy. Đây là quy định chung. Chồng cô đâu rồi, sao không thấy?"

"A, anh ấy ra ngoài có việc hai hôm nay chưa về. Đội trưởng, kế toán Từ, nếu nhà tôi không đi lao động được... thì có thể nộp tiền thay được không?" Vân Sương khẽ nhíu mày, biết rõ chuyện này khó tránh.

"Nộp tiền à? Không có tiền lệ đó đâu." Kế toán Từ khoát tay. "Nếu đồng chí Kiều không ở nhà, thì cô phải tìm người đi làm thay. Đây là việc chung của cả đội, không thể ngoại lệ."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 318



Vân Sương liền đáp:
"Vậy được, tôi sẽ bỏ tiền thuê người tới làm, như vậy được chứ?"

Kế toán Từ trầm ngâm một lát rồi gật đầu:
"Được. Chỉ cần có người thay mặt lao động, là được."

Cô thở phào. May mắn, chuyện này coi như giải quyết xong. Giờ ai cũng muốn kiếm tiền bằng sức, tìm người làm thay đâu khó.

Sáng sớm hôm sau, cô tính sang nhờ Lý Quốc Phong. Chưa kịp mở miệng, Hỉ Tử đã lao tới, vỗ ngực xung phong:
"Chị dâu, để em đi! Cần gì phải thuê người ngoài."

"Không được, bên đó xây nhà vất vả lắm, em còn trẻ, để anh khác đi thì hơn."

"Chị dâu, chúng ta là người một nhà, sao lại phân biệt thế? Đúng không Khánh Tử?" Hỉ Tử quay sang lôi kéo em trai.

Khánh Tử lập tức gật đầu lia lịa:
"Đúng vậy chị dâu, để Hỉ Tử đi, em ở nhà phụ chị làm việc, còn có thể để mắt đến mấy kẻ rình mò lung tung nữa."

Liễu Vân Sương lặng lẽ nhìn bọn họ, cuối cùng mỉm cười:
"Được, vậy làm phiền em nhé, Hỉ Tử. Sau này chị sẽ gửi công cho em, không thể để em chịu thiệt."

"Chị khách sáo quá, em đi ngay đây!" Hỉ Tử cười hăng hái, hôm đó liền xách đồ tới công trường.

Đang bận rộn, cậu ta còn ghé tai Vân Sương, hạ giọng nói:
"Đúng rồi chị dâu, em có thứ này cho chị xem."
Nói rồi, Hỉ Tử lôi từ trong ngực áo ra một gói giấy nhỏ, đưa thẳng cho cô.

"Chỉ chừng này thôi à, liệu có đủ không?"

Ánh mắt Hỉ Tử lóe lên tia tinh quái:
"Chị yên tâm, dù có là cả con trâu cũng không thành vấn đề đâu..."

Đội sản xuất Hồng Tinh mấy hôm nay rộn ràng như có hội. Trường học trong đội đang xây, tiếng đục, tiếng búa, tiếng cười vang khắp nơi. Người người, nhà nhà đều hăng hái tham gia, không khí chẳng khác nào thời còn ăn cơm tập thể, ai cũng muốn góp sức một tay.

Hỉ Tử mới đến hai ngày mà đã thành “cục cưng” của cả đội, đi đến đâu cũng có người bế, có người cho quà. Chiều hôm nay, đúng một rưỡi, căn nhà mới chuẩn bị cất nóc. Thời khắc này được xem là giờ tốt, trong thôn ai cũng ngầm hiểu, chẳng ai dám nói ra nhưng đều coi là chuyện đại sự.

Chuyện lớn như vậy, đương nhiên dân cả thôn ùn ùn kéo đến xem. Trong đám đông, mẹ con Hứa Lam Xuân ăn mặc chỉn chu, phấn son lòe loẹt, nom như thể đi dự tiệc chứ không phải coi người ta dựng nhà. Người trong thôn vốn dĩ đã bàn tán về chuyện cô ta gả được chồng tốt, nay lại càng có kẻ muốn bợ đỡ, vây quanh nịnh nọt không ngớt.

Liễu Vân Sương đứng sau đám đông, đi cùng Lý Nguyệt Lan và Lý Thủy Tiên. Ánh mắt cô lặng lẽ, nhưng trong lòng thì khẽ chán ngán trước mấy màn nịnh hót ấy.

Lý Nguyệt Lan khịt mũi, giọng đầy khinh thường.
“Làm màu làm mè! Chẳng qua cũng chỉ là giày rách nhặt được thôi!”

“Nguyệt Lan, đừng nói thế. Lát nữa chúng ta cứ đứng xa xa một chút, tránh rắc rối.” Vân Sương nhỏ giọng dặn.

“Chị Vân Sương, chị sợ cô ta chắc?” Nguyệt Lan không phục, hằn học phản bác.

“Thôi nào, nghe chị Vân Sương đi, đừng kiếm chuyện. Người ta muốn khoe thì cứ cho khoe.” Lý Thủy Tiên vội chen vào khuyên nhủ.

“Em tức không chịu nổi! Người như thế, dựa vào cái gì mà được sống sung sướng hơn người khác chứ?”

Câu nói ấy, thật ra trong lòng Vân Sương cũng từng thoáng nghĩ. Nhưng cô nhanh chóng kìm lại, chỉ yên lặng quan sát. Hôm nay hai mẹ con kia ăn diện đến mức này, chẳng phải rõ ràng là muốn khoe khoang, lại còn nhân tiện cho đàn ông trong đội nhìn thấy sao?

Đang bàn tán, Lý Thủy Tiên chợt hỏi:
“Ơ, sao chị Nhược Hồng chưa thấy đâu cả nhỉ?”

Câu nói vừa dứt, bên kia liền thấy Đỗ Nhược Hồng hùng hổ xông đến, mặt đỏ bừng vì tức giận. Sau lưng bà còn có bà cụ Hứa – lâu rồi chẳng ai gặp.

“Kia, chẳng phải đến rồi sao?” Lý Nguyệt Lan lẩm bẩm.

Chỉ một thoáng, cả đám đông đã cảm nhận ngay, người tới mang theo ý xấu.

Đỗ Nhược Hồng vừa thấy Hứa Lam Xuân liền gào ầm lên:
“Hứa Lam Xuân! Con đàn bà thối tha nhà mày! Rau tao để trước cửa, có phải mày ăn trộm không?”

Tiếng bà the thé, vang khắp sân, khiến ai nấy đều quay lại nhìn.

Hứa Lam Xuân thoáng giật mình, ánh mắt lóe lên chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, cười nhạt:
“Chị nói gì vậy? Rau cỏ nào, tự chị làm mất thì đừng có đổ lên đầu tôi.”

Bà cụ Hứa từ phía sau cũng lao lên, mặt đỏ gay, toan ra tay đánh.
“Được lắm, Nhược Hồng! Làm dâu trưởng nhà này thì mày được cái quyền vu oan cho người khác chắc? Vu oan tao thì còn nhịn, giờ mày dám vu oan cho Lam Xuân, em chồng ruột của mày! Mày còn chút lương tâm nào không?”

Nhược Hồng nhanh nhảu chặn lại, túm chặt lấy tay bà ta, chẳng chút sợ hãi:
“Em chồng cái con khỉ! Nhà đã chia rồi, con trai bà tôi còn chẳng thèm, em chồng nỗi gì? Tôi nói thẳng cho bà biết, mau trả lại đồ để ở cửa cho tôi. Nếu không, tôi báo thẳng lên đồn công an, xem ai ăn trộm!”

Câu nói đanh thép khiến đám đông đồng loạt ồ lên, từng người bắt đầu lùi lại để hóng chuyện cho rõ.

Bà cụ Hứa trừng mắt, bắt đầu giở trò quen thuộc, vừa gào vừa dậm chân:
“Mày vu oan giá họa cho tao! Con mụ này, tao già cả thế này rồi, còn bị oan khuất, chẳng thà chết cho xong!”

Nói rồi, bà ta ngồi phịch xuống đất, kêu gào thảm thiết, như thể chỉ thiếu kèn trống nữa là đủ một màn tuồng.

Nhưng Nhược Hồng không hề nao núng, chỉ càng tức giận quát lớn hơn:
“Bà đừng tưởng cái trò nằm ăn vạ này tôi sợ nhé! Bà bảo không phải bà lấy, thế thì là ai? Trong nhà ngoài Lam Xuân với con Hứa Tri Vi thì còn ai? Đàn ông trong nhà bà đều đi vắng, còn lại có mỗi mấy người đàn bà các người! Nói thẳng ra, ngoài các người thì ai lấy được?

Mọi người nghe cho rõ! Cả một túi rau to, chính tay Vân Sương tốt bụng cho tôi. Tôi vội đi giao hàng nên để ngoài cửa, lúc quay lại thì chẳng còn gì! Trước đây còn chuyện con gà con của tôi nữa, nuôi chưa kịp đẻ được bao nhiêu trứng, đã bị các người làm thịt! Lần ấy tôi còn nể mặt, không làm to chuyện!”

Lời tố cáo như vết dao cắt mạnh, khiến dân làng bắt đầu ồn ào bàn tán. Gà con là tài sản quý, nuôi khéo thì cả năm có trứng ăn, đổi được muối gạo. Mà bị bắt ăn mất, quả thật quá đáng!

Thấy dư luận nghiêng về phía mình, Đỗ Nhược Hồng càng gào thảm hơn, giọng đầy uất ức:
“Ôi giời ơi, mấy ngày yên ổn chưa được bao lâu, giờ sao chổi lại quay về! Một túi rau to như thế, đủ cho ba mẹ con tôi ăn mấy bữa, thế mà cũng không tha. Hôm nay các người phải bồi thường, nếu không, tôi thề không để yên!”

Ngay lúc bà cụ Hứa chuẩn bị phản pháo, thì từ xa Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hà nghe động, hớt hải chạy tới.
“Mẹ! Mẹ làm gì thế này?”

“Lão Đại, Lão Nhị, các con đến rồi à…”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 319



"Mau nhìn vợ mấy đứa đi, nó muốn bức chết tao đây này!"
Bà cụ Hứa vỗ đùi kêu gào, bộ dáng như trời sập đến nơi.

Thực ra, vừa rồi mọi người xung quanh cũng đã nghe loáng thoáng đôi câu.
Hứa Lam Giang vốn vì chuyện con gà con mà vẫn còn áy náy trong lòng, giờ càng chẳng dám hé răng nặng lời. Mà dạo này, Đỗ Nhược Hồng hễ thấy mặt ông ta là làm ngơ, có dày mặt thế nào cũng vô dụng.

"Nhược Hồng, đừng làm loạn nữa, có chuyện gì thì về nhà rồi nói."
"Cút! Đừng có động vào tôi! Về nhà thì sao? Về nhà chẳng phải các người muốn làm gì thì làm sao. Hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!"

"Nhược Hồng, bà làm gì thế?"
Hứa Lam Giang đứng ngẩn ra, bên nào cũng không dám đắc tội, mặt mày lúng túng như con rối bị giật dây.

"Làm gì à?" Đỗ Nhược Hồng cười lạnh, đôi mắt rực lửa. "Ăn gà của tôi, ăn rau của tôi, thì phải bồi thường! Ba mươi đồng, không thiếu một xu!"

Câu này vừa buông ra, bà cụ Hứa lập tức im hẳn, không gào khóc nữa mà thẳng thừng đứng bật dậy, trợn mắt chỉ tay:
"Mày điên rồi à? Chỉ mấy thứ rau héo úa, thêm con gà cỏ rẻ rách, mà dám đòi ba mươi đồng? Nhà nào chẳng có cả rổ đậu đũa cà tím, đáng giá bao nhiêu chứ!"

Đỗ Nhược Hồng cười khẩy, giọng bén như dao:
"Mọi người nghe đấy, nghe rõ chưa? Vừa nãy mồm bà nói không phải bà lấy, thế sao bà biết trong đó là đậu đũa với cà tím? Sao không nói là dưa chuột hay cà chua?"

Lời này vừa dứt, xung quanh xôn xao.
Bà cụ Hứa chột dạ, biết mình lỡ miệng nhưng vẫn vênh mặt chối bừa:
"Tao nói bừa đấy thì sao! Dù sao cũng không phải tao lấy. Mày muốn vu oan thì cứ vu oan, hừ!"

Nhưng kiểu chống chế này chẳng khác nào tự nhận tội. Người xung quanh đều không phải ngốc, chỉ ngại mặt mũi nên không vạch trần.

"Đến nước này rồi mà còn chối à?!" Đỗ Nhược Hồng cười lạnh, đôi mắt lóe lên. "Bà có phủ nhận thế nào đi nữa cũng vô dụng, chuyện này chính do nhà bà gây ra!"

Hứa Lam Xuân nghe vậy thì nổi xung, chỉ thẳng vào mặt chị dâu, giọng the thé:
"Chị đừng có nói bừa! Chị có bằng chứng gì không? Vu khống người khác thì chị có biết là phạm pháp không hả?!"

Đúng lúc đó, đội trưởng Trương Trường Minh cùng kế toán Từ bước tới, mặt nặng như chì.
"Làm cái gì thế này? Không biết hôm nay là ngày gì à, còn đứng đây cãi lộn om sòm?"
Đỗ Nhược Hồng vội nói: "Đội trưởng, tôi cũng bất đắc dĩ mới phải làm vậy..."
"Hừ! Chuyện nhà mấy người thì lát nữa giải quyết, bây giờ sắp làm lễ rồi, ai cũng ngậm miệng lại cho tôi!"

Trong thôn, việc dựng nhà, làm lễ lên xà mái rất quan trọng. Huống hồ đây lại là trường học, tài sản của cả đội sản xuất, nên càng phải nghiêm túc.

Bà cụ Hứa thừa dịp đông người, lập tức vênh váo, giọng chua ngoa như dao cắt:
"Đồ con đ*, đợi lát nữa về nhà xem tao xử lý mày thế nào!"

Đối diện, Đỗ Nhược Hồng không thèm nổi nóng, mà chỉ liếc mắt nhìn Liễu Vân Sương. Hai người thoáng gật đầu, trong mắt lóe lên sự ăn ý ngầm.

"Đúng rồi, chị dâu, lần này chị quá đáng lắm rồi." Hứa Lam Xuân vội vàng chen vào, giọng đắc ý không che giấu được. "Chị bịa đặt, vu oan giá họa, anh cả cũng sẽ không tha cho chị đâu."

Khóe miệng Đỗ Nhược Hồng cong lên cười lạnh:
"Ha, đại đội trưởng đã nói rõ, lát nữa sẽ xử lý chuyện này. Không phải không quản đâu, mày đừng có vội đắc ý. Hôm nay nhất định phải điều tra cho ra lẽ!"

"Hừ, tao nói cho chị biết, chị sẽ… ái da…" Hứa Lam Xuân đang định cãi thì bỗng kêu thét, ôm bụng, mặt tái mét.
"Ôi, bụng tao sao đau thế này! Ái ui!"

Liễu Vân Sương đứng bên cạnh, ánh mắt lóe sáng, khẽ nháy mắt với Lý Thủy Tiên và Lý Nguyệt Lan. Trước đó cô đã bàn, lát nữa nếu có xô xát thì họ phải phụ giúp, phòng khi một mình Đỗ Nhược Hồng chống không nổi. Hai người kia lập tức hiểu ý, đi lên trước.

"Ôi trời, bụng tôi cũng đau quá, chịu không nổi rồi. Phải đi nhà vệ sinh thôi." Bà cụ Hứa vội la lên, định lủi đi.

"Đứng lại! Chưa có kết luận gì mà bà muốn chạy đi đâu?" Đỗ Nhược Hồng bước tới, túm chặt.
Bà cụ Hứa vốn nhỏ thó, sức chẳng bao nhiêu, lập tức bị giữ chặt, vùng vẫy cũng vô ích.

"Tao đau bụng mà, buông tao ra! Tao phải đi ngay!"
"Mẹ, con cũng đau bụng!" Hứa Tri Vi luống cuống đỡ lấy Hứa Lam Xuân, mặt nhăn nhó khổ sở.

Ngay bên cạnh, Hứa Tri Niệm đã chặn đường, hừ lạnh:
"Sao? Cô cũng muốn mượn cớ chạy à?"

"Mày buông ra!" Hứa Lam Xuân nổi giận, định đẩy Tri Niệm ra, nhưng chưa kịp thì Hứa Tri Tâm đã đứng sẵn, nhanh như chớp xô mạnh, làm cô ta ngã ngửa ra đất.

"Ái da! Đồ ranh con, tao đánh chết mày!"

Đúng lúc đó, phía trước tiếng pháo nổ ầm ầm, khói bay mù mịt.
Đàn ông trong thôn đều kéo cả ra ngoài xem, Hứa Lão Đại và Hứa Lão Nhị cũng không có mặt.

Ba mẹ con Đỗ Nhược Hồng dứt khoát giữ chặt bọn họ, không để nhúc nhích nửa bước.
Bà cụ Hứa mặt mày nhăn nhó, cả người run lên.
"Ôi trời ơi, không xong rồi! Mau buông ra, tao phải đi vệ sinh ngay, chịu không nổi nữa!"

Hai chân bà ta kẹp chặt lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không dám vùng vằng mạnh quá.
Đỗ Nhược Hồng cười lạnh, giọng sắc lẻm:
"Sao? Còn định chạy hả? Bà ngoan ngoãn đứng yên đây cho tôi. Đừng hòng giả vờ yếu ớt rồi thoát thân!"

Cánh tay Đỗ Nhược Hồng như kìm sắt, càng giãy càng siết chặt.
Bà cụ Hứa nóng ruột, giọng nức nở:
"Dâu cả, mẹ xin con, buông tay cho mẹ đi! Mẹ thật sự không nhịn nổi nữa rồi, cho mẹ đi nhà xí một lát!"

Nhưng mặc bà ta r*n r* cầu xin, Đỗ Nhược Hồng mặt không đổi sắc, kiên quyết giữ chặt.

"Không buông."

Bà cụ Hứa giận run, ánh mắt đỏ rực, cuối cùng dồn sức vung tay muốn hất ra.
"Phựt…"

Một tiếng nổ khẽ vang lên, ngay lập tức cả đám người xung quanh sững sờ, rồi mùi hôi thối xộc tới khiến ai nấy đồng loạt che mũi.
"Ối giời, ai thả bom thối thế này? Ăn chuột chết hả trời?"

"Phựt… phựt…"

Lời còn chưa dứt, bà cụ Hứa đã liên tiếp phát ra những "bản nhạc" ê chề, đủ loại âm thanh xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
 
Back
Top