Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 290



Nhưng Liễu Vân Sương không phải loại chỉ biết gật đầu đồng ý. Cô hiểu rõ, mối quan hệ dù có tốt tới đâu, làm ăn mà không rõ ràng thì sau này rất dễ sinh lục đục. Cô mím môi rồi khẽ nói:

"Đồng chí, thế này nhé. Rau của tôi giá có cao hơn chút, chủ yếu là vì chất lượng. Tôi biết ông với sở trưởng Trần là bạn, nhưng càng thân thì càng phải rõ ràng, tránh mất lòng về sau."

Câu nói khiến lão Nghiêm sững người. Ông ta không ngờ một cô gái trẻ lại ăn nói rạch ròi đến vậy. Lẽ ra, có sự nâng đỡ của Sở trưởng Trần, cô muốn hét giá nào cũng được, thế mà cô lại chủ động nêu ra.

"Ồ? Vậy rau của cô giá bao nhiêu? Có gì hơn rau thường?"

Nghe vậy, mắt Vân Sương sáng lên. Cô chờ câu hỏi này nãy giờ.

"Mời ông nếm thử củ cải trắng này." Cô chìa ra một miếng nhỏ, thái lát gọn gàng. Rồi lại lấy thêm chút xà lách.

Sở trưởng Trần và mấy người đi cùng cũng được chia phần.

"Ừm, tươi, mọng, vị rất đậm đà," một người trong nhóm lên tiếng.

"Ông thử thêm xà lách đi. Rau này có thể ăn sống, vị ngọt tự nhiên."

Người kia nhai kỹ, rồi gật gù đầy hài lòng. "Ngon, mềm, có vị riêng."

Lão Nghiêm cười phá lên: "Lão Trần, ông giới thiệu cho tôi một người bán hàng giỏi thật đấy! Loại rau này mà chế biến món ăn, khách ăn sẽ mê ngay."

"Người tôi giới thiệu thì sao mà kém được chứ?" Sở trưởng Trần cũng cười sảng khoái.

"Được rồi, giao hết số rau còn lại cho nhà ăn quốc doanh đi. Giá bao nhiêu cũng được, lần sau có nữa thì cứ mang tới."

"Ôi, cảm ơn anh nhiều lắm!" Liễu Vân Sương cúi đầu cảm ơn, nhưng trong lòng thì không để bụng. Mấy câu hứa hẹn nghe cho vui tai là chính. Trước đây Điền Mẫn cũng từng nói như vậy, cuối cùng có tránh khỏi ép giá đâu.

Lão Nghiêm lại nói: "Bên tôi mỗi ngày cần khá nhiều rau. Cô cứ mang tới, tôi sẽ bảo bếp trưởng để ý."

"Vâng, cảm ơn sở trưởng Trần!"

Ngay sau đó, một thanh niên trẻ tên là Tiếu Tống – làm ở đồn công an – được phân công đi cùng họ, kéo xe chở rau đến nhà ăn quốc doanh. Còn lại đúng 123 cân, cô đưa giá bốn xu một cân, tính là giá sỉ.

Họ không kỳ kèo gì, trả tiền sòng phẳng ngay tại chỗ, cũng chẳng cần ghi biên lai.

Tiếu Tống cười nói: "Chị dâu, tôi về trước nhé. Mai nếu có rau, chị cứ mang tới cho tụi tôi."

"Chắc mai chưa có kịp, hôm nay đã hái hết những chỗ có thể rồi. Đại ca, phiên chợ sắp tới tôi mang lên nhé?"

"Cũng được, cứ tìm tôi là được."

"Vâng, cảm phiền anh."

Hai bên nói thêm vài câu rồi tạm biệt. Vân Sương kéo xe trở về cùng ba đứa trẻ. Giờ đã một giờ trưa, không biết hai đứa nhỏ ở nhà đã ăn uống gì chưa.

"Thím ơi, tuyệt quá! Rau nhà mình bán hết sạch, còn có thể tiếp tục bán nữa!" Hứa Tri Tâm reo lên.

"Đúng rồi, cuối cùng cũng có người biết hàng tốt là gì!" Cô bé phổng mũi tự hào, chuyện buồn hồi sáng bị quét sạch khỏi tâm trí.

"Tri Tâm, cháu không được nói thế," Vân Sương nhẹ giọng: "Người ta từng giúp nhà mình, dù sao cũng phải biết ơn chứ."

"Nhưng mà bây giờ cô ấy không mua nữa! Mình chở cả xe rau đến, còn ưu tiên để riêng một mớ đẹp nhất cho cô ấy. Vậy mà cuối cùng, một cân cũng không lấy!" – Hứa Tri Tâm giận dỗi, miệng bĩu ra, mắt đỏ hoe, "Thím hai, thím không nên chiều người ta như thế!"

Liễu Vân Sương nghe vậy thì chỉ khẽ lắc đầu. Có lẽ đây chính là cái gọi là: "Lúc nhận một thăng gạo thì cảm động rơi nước mắt, đến khi có cả đấu gạo lại quay sang trách móc kẻ cho."

"Tri Tâm, chuyện này không thể nghĩ đơn giản như vậy được," cô dịu giọng, gọi cả ba đứa nhỏ lại gần, "Tri Niệm, Tri Tình, hai đứa cũng nghe đây cho kỹ. Người ta từng bỏ tiền mua rau của nhà mình, tức là từng là khách. Làm buôn bán, có khách là mừng, người ta mua ít hay mua nhiều, đều phải trân trọng."

"Nhưng mà rau nhà mình ngon hơn thật mà!" – Hứa Tri Tình cãi lại, má phồng lên, "Ai mua cũng khen hết! Còn nói không ngán như rau của mấy nhà khác!"

Liễu Vân Sương cười nhẹ, vuốt tóc con bé, "Con biết, mẹ biết, nhưng người ta chưa biết. Điền Mẫn chưa từng ăn rau nhà mình thì làm sao cô ấy phân biệt được rau nào ngon hơn? Có khi vì chênh nhau vài xu, người ta đành chọn rẻ hơn. Cũng là lẽ thường tình."

"Vậy nên… thím mới tặng cô ấy mớ củ cải trắng hả?" – Hứa Tri Niệm bỗng như hiểu ra, reo lên.

"Đúng rồi. Để cô ấy tự cảm nhận. Một trăm lời nói hay không bằng một lần ăn thử. Củ cải trắng ấy là lời mời khéo, rau hôm nay thơm, hương bay vào bếp, lòng người sẽ tự thấy tiếc." Liễu Vân Sương chậm rãi nói.

"Thím ơi, thím nghĩ nhiều thật đó…" – Hứa Tri Tâm cười khúc khích, “Cháu cứ tưởng thím bị lỗ!”

"Người buôn mà sợ lỗ thì khỏi làm ăn!" – cô nhướn mày.

Nói vậy nhưng trong lòng Liễu Vân Sương vẫn canh cánh. Cô còn đang nghĩ về chuyện nhà máy. Liệu bếp ăn bên đó là phát cơm miễn phí, hay công nhân phải tự bỏ tiền mua? Nếu người ăn không cần trả, thì bên cung cấp tất nhiên sẽ muốn lấy rẻ nhất. Khi ấy, dù rau nhà cô có ngon cỡ nào cũng chẳng ai quan tâm.

Chẳng ai dại gì chọn chất lượng khi tiền túi không phải của mình.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 291



Trấn Thanh Dương nhỏ bé, đơn vị lớn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu lỡ mất cơ hội hợp tác với mỏ đá thì đúng là thiệt thòi không nhỏ.

"Thôi, chuyện đâu còn đó, nước đến chân thì sẽ biết bơi," cô tự nhủ.

Cả nhà quay về, trời đã xế chiều, gần hai giờ mới tới cửa. Vừa thấy bóng họ ngoài sân, Hứa Tri Lễ đã chạy ra, mắt sáng rực.

"Mẹ! Mọi người về rồi ạ!"

Thằng bé vẫn đứng chờ từ sớm, Hứa Tri Ý thì đang ngủ say trong nhà. Hai người đàn ông, Lý Quốc Phong và Trịnh Hải Sinh, vẫn đang chặt củi rào rào, mồ hôi đẫm lưng áo. Còn thằng nhỏ tám tuổi thì cứ chạy ra chạy vào, trông em, trông nhà, lại còn ngăn mấy đứa con nít lạ mặt bén mảng tới vườn rau.

"Tri Lễ, con ăn gì chưa?"

"Ăn rồi ạ! Con hâm nóng bánh bao sáng nay rồi, trong nồi còn phần của mọi người."

"Con trai ngoan của mẹ, giỏi lắm, hôm nay mẹ bận việc quá."

Cô rửa tay sạch sẽ, ngắt hai quả mướp non ngoài giàn, xào vội một đĩa rau xanh mướt. Bữa trưa muộn được dọn ra với bánh bao, cả nhà ăn uống vui vẻ. Lũ trẻ đói lả, nhưng riêng Tri Lễ thì không đụng đũa thêm. Nó biết còn phần cho người lớn, buổi sáng ăn thừa là đủ rồi.

Nghèo sinh khôn, trẻ con trong nhà gió sương mà lớn lên.

Khi cả nhà đang ăn dở, thì Đỗ Nhược Hồng bước vào.

"Chị dâu! Mau vào nhà!" – Vân Sương gọi, đặt bát xuống.

"Vừa về à? Chị thấy lâu quá chưa thấy nên sang xem hai đứa nhỏ thế nào."

"Vâng, hôm nay chạy đi mấy nơi."

Đỗ Nhược Hồng nhìn quanh rồi nói nhỏ: "Vân Sương này… Sáng nay Tần Ngọc Lương tới. Còn dắt theo cả Hứa Tri Vi."

Nghe đến cái tên đó, Vân Sương khựng lại, sắc mặt trầm xuống.

"Hứa Tri Vi? Sao tự dưng con bé lại xuất hiện?"

"Thì đó, chị cũng không hiểu. Nhưng nghe đâu… bọn họ mang tiền đến."

"Tiền?" – Vân Sương nheo mắt.

"Phải. Nói là muốn bảo lãnh bà cụ với mấy người kia ra. Tần Ngọc Lương lo phần của Hứa Lam Xuân, còn bà cụ thì muốn nhà mình với Lão Tam góp."

"Cái gì? Ý hắn là dùng tiền chuộc về à?" – cô cau mày, không tin vào tai mình.

"Ừ, nhưng người đứng ra lo việc không phải hắn."

"Vậy là ai? Hứa Lam Hà? Hay người nào nữa?"

Đỗ Nhược Hồng nhìn quanh, ghé sát tai Vân Sương nói nhỏ, giọng đầy ẩn ý:

"Em còn nhớ Từ Phượng Kiều không? Cô gái mà Lão Nhị từng xem mắt ấy?"

Vân Sương khựng lại:

"Cô ta cũng dính dáng đến vụ này sao?"

"Đúng. Người đứng ra lo chuyện chính là cô ta. Không biết vì sao, nhưng rõ ràng cô ta có ý can thiệp."

"Chưa gì đã nói sẽ lo hết tiền bảo lãnh cho Hứa Lam Hà!"

"Hả?"

Liễu Vân Sương tròn mắt, trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi nghi ngờ sâu sắc. Thế gian này đúng là chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra.

Cô ta nhìn trúng Hứa Lam Hà chỗ nào chứ? Còn chưa cưới xin gì, đã sốt sắng bỏ tiền ra như rót nước, không lẽ là... tình yêu thật sự? Nực cười!

"Ừ, chị cũng thấy khó hiểu lắm, nhưng chính miệng người ta nói như vậy đấy. Tiện thể còn nói sẽ giúp luôn bà cụ với cô em chồng."

"Trời đất ơi..." – Vân Sương hít sâu một hơi, lòng thấy không yên – "Chuyện này đâu còn là tình nghĩa bình thường nữa, rõ ràng là có tính toán cả rồi. Cô ta muốn nắm cả gia đình này trong lòng bàn tay hay gì?"

"Chứ còn sao nữa! Nói cho cùng, sau này Hứa Lam Hà mà cưới cô ta, chắc chắn sẽ bị dắt mũi đến tận già."

"Vậy tiền chuộc bà cụ, hai nhà phải góp mỗi bên một nửa hả?"

Nghe tới đó, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng lập tức sa sầm.

"Chị làm gì có từng ấy tiền! Cả trăm tệ đấy, mỗi nhà phải góp tới năm chục! Nhà chị có bao nhiêu tài sản đâu mà mơ tưởng gánh nổi."

"Thế Thanh Thanh thì sao? Có chịu góp không?"

"Hừ! Cô ta đâu có ngu. Bề ngoài thì cười nói nhẹ nhàng, nhưng bụng thì đầy toan tính. Bảo là chờ Lão Tam về rồi bàn tiếp."

"Giỏi thật đấy!" – Vân Sương bật cười khẩy – "Thoái thác mà nghe cứ như đạo lý cao siêu lắm!"

"Chứ còn sao nữa! Nhưng chị dám chắc, Hứa Lam Hải thể nào cũng đồng ý thôi. Tiền cho cậu ta đi học nghề trước kia, chẳng phải cũng toàn do nhà họ Tân lo đấy sao?"

"Ờ, rõ ràng vậy mà. Nhưng mà nhà họ Tần đâu có thiếu tiền, nếu đã muốn ra tay nghĩa hiệp thì cứ đưa thẳng đi chứ. Còn chần chừ làm gì? Làm tốt chuyện này, biết đâu bà cụ còn cảm động mà thay đổi thái độ."

"Ha!" – Đỗ Nhược Hồng nhếch môi – "Tần Ngọc Lương giờ thất nghiệp, không có thu nhập, lo lắng cũng phải. Với lại, bà cụ còn giữ hơn hai trăm tệ riêng nữa mà! Hôm chia tài sản, chẳng phải bà ta giấu kỹ lắm à?"

"Ờ nhỉ!" – Vân Sương gật gù.

"Bố của Tri Niệm cũng đi sang trấn Thanh Dương cùng họ rồi, chắc là bàn bạc chuyện này. Tối nay chắc sẽ có kết quả. Nhưng dù thế nào chị cũng không đồng ý. Chuyện thiên hạ chị mặc kệ. Một xu cũng đừng mong!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 292



Vân Sương khẽ thở dài. Cô hiểu tính chị dâu mình, đã quyết thì chẳng ai lay chuyển nổi. Mối quan hệ với bà cụ nhà họ Hứa từ nay về sau, e là không đội trời chung.

"Thôi chị dâu, đừng nhắc nữa. Đợi tin buổi tối xem sao đã."

Nói là vậy, nhưng chuyện Từ Phượng Kiều nhìn trúng Hứa Lam Hà vẫn khiến cô không khỏi băn khoăn.

Bỏ tiền, bỏ sức, còn lo cả chuyện nhà chồng tương lai – không phải dạng vừa. Nhưng một người thông minh như cô ta, sao lại chọn Hứa Lam Hà? Không lẽ thực sự yêu đương say đắm đến mức mù quáng?

"Thật đấy, chị ghen tị với em ghê. Em bây giờ chỉ cần yên ổn sống, không phải lo nghĩ gì nữa, sướng như tiên rồi còn gì!"

Đang nói thì Hứa Tri Niệm từ đâu chạy ào tới, giơ tay chìa ra mấy đồng tiền lẻ.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn này, thím hai trả lương cho con với Tri Tâm kìa!"

Nhìn bốn hào nằm gọn trong tay con gái, lòng Đỗ Nhược Hồng lại trào lên một nỗi chua chát.

So với người ta, thật sự là tức đến nghẹn họng.

"Vân Sương, em cứ nói là cho các cháu giúp vui thôi mà. Lần nào cũng đưa tiền thế này, chị ngại lắm."

"Cầm đi chị dâu, để tụi nhỏ có tiền tiêu vặt."

"Haiz..." – Đỗ Nhược Hồng chỉ biết thở dài. Thật ra có bốn hào cũng tốt, đủ để mua ít đậu, ít đường, hay cái bánh về cho con.

Dạo này họp chợ nhiều hơn, nếu theo đi phụ thường xuyên, mỗi tháng cũng gom góp được vài đồng. Đã thế còn được bao ăn sáng với trưa, tính ra lại tiết kiệm được khoản không nhỏ.

Việc nhà, việc chợ, mọi thứ đều phải tính từng đồng từng cắc, đâu thể lơi tay.

Sáng hôm sau, Lý Quốc Phong và Trịnh Hải Sinh tới rất sớm.

Công việc hôm nay là xử lý đống củi mới chặt về – bỏ lá, cắt cành, chia khúc đều nhau.

Liễu Vân Sương muốn làm hàng rào cao hơn nhà người ta.

Bình thường, nhà dân chỉ rào cao tầm một mét, chủ yếu để chắn gà chắn chó. Nhưng nhà cô thì khác – phải chắn cả người, nên quyết làm tới hai mét, chôn sâu chân cọc dưới đất.

Tính ra phần nổi lên trên cũng tầm một mét tám.

"Chỗ củi này đủ chưa?"

"Chắc là gần đủ rồi, nhưng phải làm mới biết. Tôi thấy chỗ này chất hết được nữa nên dọn trước. Vân Sương, cô cứ làm việc của cô đi, đừng để ý bọn tôi."

"Vâng, lát nữa mấy cành nhỏ thừa cứ để ở lán nhé, phơi khô là nhóm được ngay."

"Được rồi!"

Cô rất yên tâm khi giao việc cho Lý Quốc Phong. Củi trong nhà cũng gần cạn, có thêm số này là vừa đủ nhóm bếp thêm dăm bảy tuần.

Việc của cô thì đơn giản hơn – dọn cỏ trong vườn rau.

Đám rau lớn nhanh thấy rõ, nhưng đất cũng mọc đầy cỏ dại, từ ngải cứu đến rau sam, lan đầy mặt đất.

Chắc nhờ tưới nước linh tuyền, nên cây nào cây nấy cũng mập mạp, xanh non mơn mởn.

"Mẹ ơi, cây này đừng nhổ nhé, mình chỉ ngắt lá thôi, chừa lại rễ, để sau này nó mọc thêm mầm mới."

"Không sao đâu, năm nay rau nhiều như thế, ăn không hết cũng chẳng lo." – Liễu Vân Sương vừa xới đất vừa đáp lời.

Cô cứ tưởng Hứa Tri Tình tiếc, định giữ lại cho nhà ăn dần. Ai ngờ cô nhóc bỗng nảy ra sáng kiến:
"Chúng ta đâu chỉ để ăn, mang bán lấy tiền chứ! Lần sau, con với anh Tri Lễ đi hái tiếp cho mẹ!"

Liễu Vân Sương ngẩn người ra một chút, rồi khẽ bật cười. Trong đầu con bé này bây giờ ngoài rau là tiền, ngoài tiền là rau. Toàn tiền tiền tiền.

Cô không nỡ dập tắt nhiệt huyết đó, cũng chẳng thấy có gì đáng trách. Ngược lại, càng sớm hiểu được giá trị của đồng tiền thì sau này càng bớt mơ mộng vào mấy chuyện tình cảm lãng xẹt hay bị trói buộc bởi những thứ luẩn quẩn.

Trước đó, Kiều Dịch Khất đã đưa tới một bao hạt giống đủ loại. Trong đó có cả rau mùi. Cô rắc một hàng dọc theo chân tường phía tây, cạnh con đường nhỏ dẫn ra vườn sau. Có bán hay không thì chưa rõ, nhưng ít ra nhà mình có rau mùi để ăn cũng tốt.

Ngoài ra còn có hạt giống dâu tây – thứ mà trước nay cô chưa từng gieo bao giờ. Mỗi hạt nhỏ xíu, như hạt bụi, thổi khẽ một cái là bay mất. Hồi nhỏ từng thấy người ta xin gốc dâu về trồng, để nó bò lan đầy mặt đất. Giờ có hạt giống, trong lòng thấy lạ lẫm mà cũng thấy hứng thú.

Tối qua, bác Đổng thợ mộc khi giao chiếc xe cút kít mới đóng, còn tiện tay đưa thêm hai cái chậu gỗ vuông. Gỗ thừa, không đẹp đẽ gì, nhưng chắc chắn, đựng đất trồng cây là vừa xinh.

Cô xúc đất vào đầy hai chậu, cẩn thận rắc hạt, rồi phủ lên một lớp đất mỏng. Sau cùng là tưới nước giếng linh tuyền rồi chờ cây nảy mầm.

Bên ngoài, công việc chỉnh trang hàng rào vẫn còn dang dở. Dọn cho sạch sẽ đâu vào đấy, hai người đàn ông – Lý Quốc Phong và Trịnh Hải Sinh – cũng phải mất năm ngày mới xong. Công thợ hết năm đồng, xe cút kít mất hai chục đồng, coi như toàn bộ tiền tích góp lần trước đã đổ sạch vào đây.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 293



Nhưng nhìn mảnh sân gọn gàng, chiếc xe cút kít mới tinh, hàng rào đứng thẳng tắp, Liễu Vân Sương chỉ khẽ cười. Bỏ tiền nhưng thu lại được nền móng cho cả một tương lai, như vậy là đáng.

Cô lại bảo hai người đàn ông đi đốn thêm vài cành tre nhỏ, để làm giàn cho dưa leo, đậu đũa. Đích thân cô cũng chọn mấy cây dài, dựng tạm nơi trồng bầu và mướp ngoài sân sau. Hành lá cũng cao đến gối rồi, giờ có thể cắt ăn dần. Mùa thu sắp tới, cô sẽ gieo thêm một luống, sang năm mang ra chợ bán cũng ra đồng ra bạc.

Nghĩ đến phiên chợ sắp tới, lòng Liễu Vân Sương rạo rực hẳn. Đợt rau này tươi mơn mởn, ước chừng cũng được bảy tám trăm cân. Mang hết xuống trấn Thanh Dương thì e không tiêu thụ nổi. Mà nếu mang lên tận thành phố thì lại ít quá, không đủ chi phí vận chuyển. Thật là kẹt giữa đôi đường.

Chưa rõ nhà ăn quốc doanh còn lấy rau nữa không. Nếu họ không đặt hàng thì vườn nhà cô, dù có nảy lộc sinh hoa thế nào đi nữa, cũng thành công cốc.

Đang tính toán thiệt hơn thì bỗng đâu, con Đại Tráng sủa ầm lên ngoài sân.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Ai đó?" – tiếng Hứa Tri Lễ vang lên lanh lảnh, "Tìm mẹ tôi có việc gì không?"

Liễu Vân Sương giật mình, đặt cuốc xuống, vội vàng chạy ra. Hứa Tri Tình cũng từ sau vườn đi theo, tay còn lấm tấm cám gà.

Trước cổng, có hai người đàn ông đang đứng. Cô nhận ra ngay – một người là đồng chí Nghiêm, người còn lại là đồng chí Tống.

"Đồng chí Nghiêm? Đồng chí Tống? Sao hai người lại tới tận đây?" – Cô ngạc nhiên hỏi.

"Liễu Vân Sương, hôm nay tôi đến là để tìm cô." – đồng chí Nghiêm cười hiền, nụ cười khiến người ta dễ mến, không giống đến gây chuyện.

"Mời hai anh vào nhà uống nước!"

"Không vội," đồng chí Tống nói, ánh mắt dán chặt vào khu vườn xanh rì phía sau hàng rào, "Chỗ rau này… đều do cô trồng sao?"

"Vâng, năm nay tôi trồng không ít rau."

"Ừ, tốt đấy, tốt lắm!" – Đồng chí Nghiêm gật gù. Dáng người ông ta hơi phát tướng, có phần khác biệt so với dáng vẻ gầy gò thường thấy ở thời buổi này. Người ta hay bảo, ai béo thì chắc chắn chẳng đói.

"Thật ra, lần này tôi đến là để bàn một chuyện hợp tác."

"Chuyện hợp tác?" – Liễu Vân Sương nhướng mày, trong lòng mơ hồ đoán được nhưng chưa dám chắc.

"Phải." – ông ta gật đầu, "Gần đây tôi nhận được nhiều phản hồi từ nhà ăn. Họ đều khen rau của cô ngon, nên tôi muốn đặt hàng chính thức với cô."

Quả nhiên là chuyện đó!

Liễu Vân Sương mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

"Thế thì tốt quá. Vườn nhà tôi khoảng năm, sáu mẫu nhỏ. Hiện tại có cải xanh, cải ngọt, củ cải trắng, bí xanh… Sau này còn có đậu cô ve, cà chua, dưa chuột, cà tím. Các anh muốn loại nào, cứ nói rõ, tôi sẽ gom và giao tận nơi."

Hai người nghe vậy liền gật đầu liên tục, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

"Vậy thế này nhé," đồng chí Nghiêm nói, "Cô cứ lựa rau tươi nhất, mỗi ngày giao cho tôi năm mươi cân."

"Về sau nếu có gì thay đổi, chúng tôi sẽ báo lại, tạm thời cứ làm theo như hiện tại nhé."

Lão Nghiêm vừa nói, vừa giở sổ tay ra ghi chép.

Năm mươi cân rau một ngày, tương đương hai đồng. Một tháng là sáu mươi đồng – trời ơi, gần bằng lương công nhân kỹ thuật bậc một trong nhà máy rồi đấy! Ai nghe mà chẳng ham?

"Được ạ, tôi không có vấn đề gì cả." – Liễu Vân Sương mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc. – "Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ, mong các anh cân nhắc."

"Đồng chí Liễu, cô nói đi, yêu cầu gì cũng được, miễn là hợp lý." – Lão Nghiêm đáp, thái độ vô cùng hòa nhã.

Ông ấy thật ra cũng chẳng thấy phiền hà gì. Người ta nói chuyện đàng hoàng, lại là nữ, ăn nói tử tế, ai lại đi làm khó.

Hơn nữa, lần này họ đến là do sở trưởng Trần giới thiệu. Nghe nói cô này có rau ngon, giá rẻ, lại biết điều. Vậy là đích thân ông cùng đồng chí Tiếu Tống đi một chuyến.

"Tôi không coi đây là việc làm ăn lớn gì, chỉ mong một điều: tiền rau, mong các anh thanh toán ngay sau mỗi lần giao hàng."

Lời vừa dứt, Lão Nghiêm phá lên cười.

"Ôi giời, cô đúng là nói trúng tim đen rồi đấy. Trong đơn vị, mỗi lần thanh toán mà phải qua sổ sách thì chỉ muốn bứt tóc. Tôi hiểu mà. Thôi thế này, cô yên tâm, mỗi lần giao rau, tôi trả tiền liền."

"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn đồng chí."

"Chưa hết đâu," – Lão Nghiêm quay sang Tiểu Tống – "Đồng chí Tống đây còn có chuyện muốn bàn thêm với cô."

Liễu Vân Sương nhìn chàng trai trẻ, tưởng anh ta chỉ là người dẫn đường, ai ngờ cũng có phần.

"Chị dâu, sở trưởng bên tôi bảo, sau này chị cung cấp rau cho cả đơn vị chúng tôi nữa."

"Ơ... lại thêm nữa ạ?"

"Đúng vậy, vẫn là mỗi ngày năm mươi cân. Các loại rau chị tự phối theo mùa, tùy ý."

"Trời đất! Thế thì quá tốt rồi!"

Tự dưng Thần Tài tới gõ cửa, một ngày bán trăm cân rau, mỗi tháng thu về một trăm hai mươi đồng. Đây gọi là thời tới cản không nổi!

"Không cần vội đâu," – Tiếu Tống tiếp lời – "Hiện tại chị chưa đủ sản lượng cũng không sao. Cứ giao ít một, miễn đều đặn là được."

"Và tất nhiên," – anh cười nháy mắt – "Cũng thanh toán ngay!"

Lần này, đến lượt Liễu Vân Sương cười ngượng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 294



Tuy hơi ngại nhưng cô biết rõ – điều kiện ấy không thể thiếu. Cô không thể chịu nổi kiểu ghi nợ dây dưa.

"Không thành vấn đề. Rau trong vườn sắp chín đồng loạt, mỗi bên năm mươi cân là hoàn toàn trong tầm tay."

Thậm chí nếu cần, cố chút cũng lo được ngay.

"À mà mọi người vào nhà uống miếng nước đã, tôi chưa kịp mời gì cả."

"Không cần đâu, chúng tôi phải đi liền, còn nhiều việc."

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ giao đúng hẹn."

Buổi trưa và tối là lúc nhà hàng quốc doanh bận nhất, không thể đến muộn.

"Vậy chúng tôi cáo từ!"

Lão Nghiêm khách khí, không hề có dáng vẻ quan liêu. Việc đích thân tới tận nơi bàn bạc cũng cho thấy ông ta rất coi trọng hợp tác lần này.

"Chị dâu, vậy chúng tôi đi trước nhé."

"Ừ, đi đường cẩn thận!"

Liễu Vân Sương tiễn hai người ra tận đầu ngõ. Cả hai đi xe đạp, trông cũng thuận tiện.

"Vân Sương, hai người kia là ai thế? Trông ra dáng cán bộ ghê!"

Từ trong bụi cây bên cạnh, một người đàn bà thò đầu ra hỏi.

"Không có gì đâu, chỉ là người muốn mua rau thôi, trúng dịp mai chợ phiên đấy mà." – Cô trả lời nhẹ nhàng, không để lộ quá nhiều.

Bởi cô biết rõ – ở thôn này, tai mắt nhiều hơn gà.

"Thế à? Tôi cứ tưởng họ là họ hàng nhà cô. Nhưng mà đúng rồi, vào nhà còn chẳng vào."

Nghe thế, Vân Sương chỉ mỉm cười. Không gì qua nổi con mắt dân làng.

Nhà sát vách, người sát người, có chuyện gì mà giấu được? Người tới, người lui, chỉ cần nói to một chút, cả xóm đều nghe thấy.

"Ừ, không có gì đâu, tôi vào trước đây, còn khối việc đang chờ."

Cô quay gót, không quên gọi vọng ra sau:

"Tri Tình, lát nữa bảo chị cả và chị hai con qua đây một lát, mai ta còn ra chợ sớm."

"Dạ vâng ạ!"

Lần này lượng rau hái được nhiều hơn hẳn mọi lần.

Vân Sương nghĩ thông rồi – rau nào còn non hoặc chưa tới lứa thì cứ để lại, không vội. Dù gì mỗi ngày đều có đơn hàng, bán dần cũng được.

Rau mà, sáng còn xanh tươi, chiều đã úa vàng. Phải tính toán cho kỹ.

Nhưng dù để lại nhiều, cuối cùng cô vẫn hái được gần bảy trăm cân!

Hai cái sọt lớn được xếp đầy – một cho nhà hàng quốc doanh, một cho đồn công an.

Cô chọn loại đẹp nhất, vừa giòn vừa tươi, cân đủ, còn thêm dư vài lạng. Làm ăn là phải vậy – có thừa một chút thì người ta càng dễ chịu, khỏi phải chọn lựa gì thêm.

Cũng vẫn là mấy người đi cùng cô, trước đến đồn công an, sau đến nhà hàng quốc doanh.

Mọi việc đều trơn tru, giao hàng xong là có tiền ngay.

Trên đường ra chợ, bốn người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.

"Thím hai, lần sau ba chúng cháu đi chiếm chỗ trước, thím cứ giao rau xong thì tới sau cũng được!"

"Phải đấy, Tri Tình biết tính tiền rồi, không ảnh hưởng gì đâu."

Chúng sợ đi muộn thì mất chỗ tốt.

"Được thôi, nhưng hai đứa có muốn học cách cân rau, tính tiền không? Học dần cho quen."

"Hai đứa tụi cháu á?"

Hứa Tri Tâm tròn mắt hỏi lại. Trong lòng con bé, hình ảnh Tri Tình bấm bàn tính như múa, thật đáng ngưỡng mộ.

"Đương nhiên rồi, nửa năm nữa Tri Tình sẽ đi học," Liễu Vân Sương vừa nhặt rau vừa nói với vẻ nghiêm túc nhưng đầy yêu thương. "Hai đứa cũng theo thím học thêm ít chữ, biết đọc, biết tính toán. Sau này có lấy chồng thì cũng không bị người ta coi thường."

Ở cái thời buổi này, nhất là ở vùng quê nghèo như Trấn Thanh Dương, chuyện con gái không biết chữ là điều quá đỗi bình thường. Ai mà có được cái bằng tiểu học thôi cũng đủ khiến hàng xóm trầm trồ.

"Vâng ạ! Thím hai dạy, chúng cháu nhất định học!" – Cả Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm đồng thanh, ánh mắt lấp lánh.

Chuyện Tri Tình sắp đi học, hai đứa kia cũng biết từ trước nên không quá bất ngờ. Cô bé vui vẻ nói:

"Chị cả, chị hai, hôm nay em sẽ dạy hai chị nhận biết các con số nha!"

"Được!" – Hai đứa cười tươi rói, lòng háo hức như được phát kẹo.

Ba chị em ríu rít trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến chợ. Vừa bày rau ra thì ông lão khách quen hôm trước đã xuất hiện.

"Cuối cùng cũng tới rồi! Củ cải trắng hôm trước ngon lắm. Hôm nay còn không?"

"Còn chứ ạ, ông muốn bao nhiêu cũng có!" – Liễu Vân Sương tươi cười, tay nhanh nhẹn đặt rổ rau lên giá.

"Cho tôi mười cân đi! Thêm cả bí ngòi với rau bina nữa. Tôi muốn mua đủ rau ăn trong năm ngày! Chờ đến phiên sau, tôi lại tìm cô tiếp!"

Trời ơi, khách ruột thế này có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Cô cười tươi rói:
"Vâng, bác cứ chọn đi ạ, loại nào ưng thì cháu lấy cho!"

Vừa mới bắt đầu bày hàng thì lại có vài người quen cũ tìm đến. Chỗ này gần nơi họ bán hôm trước, nên khách cũ ghé lại cũng không ít.

"Ôi trời ơi, cuối cùng cũng tìm được chị!" – Một giọng nói quen quen vang lên, Liễu Vân Sương ngẩng lên thì thấy... Điền Mẫn.

"Đồng chí Điền? Có việc gì sao?" – Vừa hỏi, tay cô vẫn không ngừng sắp rau.

"Chị gái à, tôi nghĩ đi nghĩ lại… rau của chị vẫn là ngon nhất!" – Điền Mẫn cười giả lả. "Nay chị để dành cho tôi một ít được không?"

"Ai tới trước thì mua trước chứ! Chị ta chen vào thế là sao?" – Một người phụ nữ đứng cạnh cau mày.

"Chị mua chị, tôi mua tôi. Cái xe rau kia chị mua hết được chắc?" – Điền Mẫn gằn lại.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 295



Thế là không hiểu vì sao, hai người bên cạnh bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

"Thôi, thôi, chị gái, đồng chí Điền, đừng giận nhau mà!" – Liễu Vân Sương vội vàng đứng ra hòa giải, "Rau nhiều lắm, ai cũng có phần."

Trời ơi, bán rau mà như làm cán bộ tuyên giáo, phải khéo léo, dỗ từ người một.

"Thật buồn cười!" – Điền Mẫn giận dữ hất cằm về phía người phụ nữ kia.

Liễu Vân Sương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo cô sang một bên. Hứa Tri Tình nhanh tay nhanh mắt, bắt đầu cân rau cho khách, xử lý tình huống rất gọn gàng.

"Đồng chí Điền, đừng giận. Còn nhiều rau mà. Có gì đâu ạ!" – Cô bé dịu giọng nói.

Thái độ mềm mỏng khiến Điền Mẫn nguôi ngoai ngay. Cô ta thở dài, chép miệng:
"Chị gái à, tôi không phải cố ý lớn tiếng. Mà là cái người kia nói chuyện quá đáng quá. Tôi đợi chị ở chỗ cũ nãy giờ rồi, thấy bên này đông nên mới mò qua xem thử."

"À, ra là vậy." – Vân Sương gật đầu. "Tôi đổi sang đây vì bên kia ít người qua lại quá."

"Rau lần trước ăn không ngon bằng rau của chị. Mấy người trong nhà đều khen. Tôi quay lại cũng vì vậy đấy!" – Điền Mẫn nói thật.

Liễu Vân Sương nghe xong thì khẽ cười. Cô biết trước sẽ có ngày này, nhưng không ngờ lại đến nhanh thế.

"Ôi, thế thì tốt quá rồi!"

"Vậy thế này nhé," Điền Mẫn hạ giọng, "Chị mà đảm bảo được chất lượng rau như hôm trước, thì mỗi ngày giao cho tôi một trăm cân cũng được."

"Một trăm cân á?" – Liễu Vân Sương suýt làm rơi cái rổ rau trong tay.

"Phải đó. Công nhân ở mỏ đá đông lắm, chừng đó mới đủ ăn thôi."

Trời đất ơi, nếu tính cả đơn của nhà ăn quốc doanh và bên đồn cảnh sát, thì mỗi ngày phải giao hơn hai trăm cân rau!

"Đồng chí Điền, không phải tôi không muốn, mà là… rau nhà tôi không đủ số lượng đó!" – Cô tỏ vẻ khó xử.

"Ơ nhưng… chị trồng tận năm sáu mẫu đất mà? Một trăm cân rau có gì khó?" – Điền Mẫn tròn mắt hỏi.

Liễu Vân Sương khẽ thở dài, lộ vẻ áy náy và dè chừng, như thể không muốn ai mất lòng.

"Tôi không giấu cô. Hôm qua có người tới tìm, tôi đã đồng ý giao cho họ một trăm cân mỗi ngày rồi. Số rau còn lại không nhiều lắm."

Mấy ngày nay thu hoạch chưa rộ, nếu cố quá thì lại mất uy tín với cả hai bên.

"Trời ơi! Lại bị người ta cướp trước rồi!" – Điền Mẫn giậm chân, "Chị ơi, chị cũng để dành cho tôi một ít đi. Trước đây tôi đúng là hồ đồ, chị đừng chấp nhé!"

Cô ta nói rất thật lòng, chắc chắn đã nghe không ít lời phàn nàn từ người khác. Dù sao mỏ đá là nơi lao động cực nhọc, ai chẳng muốn ăn rau ngon?

Cô đến tìm Liễu Vân Sương, có thể coi là một động thái hòa giải.

"Không có gì đâu. Chẳng qua tôi lỡ nhận lời người khác rồi, nên phải giữ chữ tín. Nhưng vài hôm nữa, chắc chắn sẽ có thêm rau. Đến lúc đó, tôi chừa phần cho cô."

"Được, vậy hôm nay… chị để dành cho tôi trước một trăm cân nha!"

"Ừ, được. Đi theo tôi, để tôi lựa rau cho!

Liễu Vân Sương không nói nhiều, kéo thẳng Điền Mẫn ra phía sau xe, chỉ vào những giỏ rau xanh mướt:
"Đồng chí Điền, cô cứ chọn đi. Chúng ta ước lượng sơ cho nhanh, khỏi cần phải cân ngay. Chỉ có một cái cân, mà phía trước đang chờ đông nghịt người, không tiện đâu."

Nói xong, cô cũng không ngờ — mới đó mà người đã bu kín cả một góc chợ.

"Mẹ ơi, con làm không nổi nữa rồi! Mẹ mau đến giúp con một tay!"

Giọng Hứa Tri Tình vang lên.

Cô bé vừa phải lo cân rau, vừa tính tiền, vừa thối tiền, đầu óc quay như chong chóng. Mấy bà cô ngoài chợ thì đâu có kiên nhẫn, người nào người nấy đều sốt ruột, giục liên hồi như đổ lửa lên đầu.

Cảnh tượng hỗn loạn đến mức Tri Tình chỉ còn biết đứng đực ra, chẳng biết xử lý đứa nào trước.

Hứa Tri Tâm và Hứa Tri Niệm thì luýnh quýnh không kém. Hai đứa cứ chuyền rau lên cân rồi lại gỡ xuống, hết lượt này đến lượt khác. Mắt phải canh chừng kẻ gian, tay phải giữ hàng. Tình hình cứ như chuẩn bị... bốc hỏa đến nơi.

Liễu Vân Sương nghe vậy thì không chần chừ, vội vàng quay lại quầy.

"Rồi rồi, mẹ đến rồi đây. Đồng chí Điền, cô cứ chọn cho kỹ, bỏ hết vào hai cái sọt này. Xong thì chúng ta cân một lượt."

"Vâng, chị đi lo việc đi, để em tự chọn."

Điền Mẫn cũng thấy rõ cái cảnh vừa rồi, ý thức cạnh tranh trong lòng nổi lên mạnh mẽ. Cô ta lập tức cúi xuống chọn lấy chọn để, cảm giác như nếu chậm tay là mấy bà xung quanh sẽ giành mất hết.

Liễu Vân Sương cầm lấy cân tay, bắt đầu điều phối từng lượt:

"Chị ơi, của chị ba cân hai lạng, tính ba cân thôi. Một hào rưỡi!"

"Được rồi!"

Người mua lập tức đưa ra hai hào.

"Tri Tình, thối lại năm xu cho chị!"

"Dạ!"

Có Liễu Vân Sương ở đây, bọn nhỏ lập tức bớt căng thẳng. Từ hỗn loạn chuyển sang trật tự rõ rệt.

Tri Tình chỉ cần tập trung nhận tiền, thối tiền, không bị rối nữa.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 296



Đúng lúc ấy, Điền Mẫn cũng đã chất đầy hai sọt rau, còn ôm thêm mấy bó nữa.

Hứa Tri Niệm vừa định lấy thêm rau thì bị giữ lại:

"Em gái, chỗ rau này chị bao hết rồi. Em cứ lấy mấy bó kia là được."

Hứa Tri Niệm vừa kinh ngạc vừa khâm phục, không ngờ cô ấy mua nhiều như vậy. Không kịp cảm thán, cô bé bắt đầu khuân rau đi chỗ khác.

"Thím hai, chỗ rau phía trước chỉ còn đúng chỗ trên sạp thôi ạ. Chị Điền Mẫn bao trọn mớ dưới đất rồi!"

Lời vừa dứt, đám người xung quanh như bị châm lửa.

"Mấy bó này tôi lấy hết!"

"Không, tôi chọn trước, của tôi!"

Bà con chen lấn, cãi cọ, thậm chí có người còn dúi tay định giật rau.

Liễu Vân Sương vội vàng đứng ra điều tiết. Cô nhanh chóng cân, thu tiền, thối lại, rồi chuyển sang người tiếp theo.

Không ngờ mới đó mà toàn bộ rau sạch nhẵn.

Nhiều người không mua được còn đứng nán lại, nhìn vào sọt trống trơn mà tiếc nuối.

Trời ơi, hôm nay đúng là ngày vàng!

Sự xuất hiện của Điền Mẫn chẳng khác gì một cú hích lớn giúp Liễu Vân Sương nổi bật hơn cả. Mắt thấy, tai nghe – hàng tốt, người mua đông, đâu cần phải quảng cáo?

Cô mỉm cười, lớn tiếng:

"Mọi người đừng lo, phiên chợ sau tôi sẽ quay lại. Lần sau ai muốn mua thì nhớ tới sớm hơn một chút nhé!"

Câu nói như trấn an, lại như lời hứa.

Người chưa mua được thì tiếc, người mua được rồi thì càng thêm mong chờ.

Mấy tiểu thương xung quanh thấy vậy liền nhanh chân chen lên, hô to chào mời:

"Rau chân vịt, rau muống, cải thảo, hai xu một cân đây, ai mua không nào!"

Cuối cùng, một số người cũng đành mua rau khác ăn tạm. Không thể để bụng đói vì chờ lần sau được!

Liễu Vân Sương tranh thủ quay ra phía sau chuẩn bị cân cho Điền Mẫn.

"Chị, chị thấy tôi giỏi không?"

Điền Mẫn mắt sáng long lanh, mặt rạng rỡ như muốn đợi được khen ngợi.

"Chị lấy hết đống rau này thật sao?" – Hứa Tri Tâm ngạc nhiên hỏi, cô bé năm nay đã mười bốn tuổi, bắt đầu có nét thiếu nữ.

"Ừ, chị lấy hết đấy. Cân giúp chị đi!"

Liễu Vân Sương hơi khựng lại trước cách xưng hô loạn cả lên, nhưng cũng chẳng phải chuyện to tát. Gọi thế nào cũng được, miễn khách hài lòng.

Cô nhanh tay đặt rau lên cân. Tổng cộng: 141 cân.

Tính theo giá cũ bốn xu, tổng là năm tệ sáu hào bốn xu.

"Chị tính tròn cho em năm đồng sáu hào nhé."

"Chị, đây là tiền. Em đưa trước cho chị. Nhờ chị giúp em chở rau về, hôm nay em đi một mình."

"Không sao đâu. Đặt hết lên xe, chị chở qua cho!"

Hàng đã bán sạch, vừa hay chở cho khách xong là có thể về nhà.

Hôm nay tan sớm, trời còn chưa nắng gắt.

Nếu tình hình này duy trì ổn định, sau này chưa chắc cô cần phải ngồi sạp bán nữa. Một tháng hơn trăm tệ, so với dân công còn có phần khấm khá hơn.

Điền Mẫn hôm nay cũng thân thiện hẳn. Trò chuyện vui vẻ, thậm chí còn chủ động dặn bảo vệ để hôm sau Liễu Vân Sương đến sẽ dễ ra vào hơn.

Rau để ở cửa, có người mang vào trong giúp.

Chờ trả lại gùi, cô mới thong thả quay về.

Người vui nhất, vẫn là ba đứa nhỏ.

"Thím hai! Hôm nay người ta giành nhau mua rau, làm cháu sợ muốn khóc luôn á!"

Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt hào hứng của cô bé lại rất rõ ràng.

"Xem ra rau nhà mình thực sự được ưa chuộng rồi!" – cô mỉm cười, ánh nhìn đầy hy vọng.

Không chỉ có bọn trẻ là phấn khởi, chính cô cũng cảm thấy một niềm vui lan tỏa trong lòng. Bước đầu tiên đã thuận lợi thế này, coi như trời không phụ lòng người có tâm. Cô tự nhủ: Mình nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền. Chỉ khi có tiền, có thực lực, mới có thể đường đường chính chính đối đầu với Hứa Tri Vi và cả cái hệ thống khốn nạn kia.

Cuộc sống dần dần khởi sắc. Mọi thứ như đang đi đúng hướng – đúng với những gì cô hằng mong ước.

Ở nhà, Lý Quốc Phong và Trịnh Hải Sinh đã tranh thủ chặt được một mớ củi nhỏ. Xem ra tối nay cũng đủ dùng. Cô tính toán: ngày mai sẽ tranh thủ dọn sạch chỗ đất bên hông nhà. Những nhánh cây thấp cần xử lý gọn gàng, còn phần trên giữ lại. Củi này để đó ba đến năm năm cũng chưa mục nát, có thể dùng được lâu dài.

Không thể để mọi việc cứ dây dưa mãi, Vân Sương quyết định nhân lúc hai người đàn ông ấy còn lên núi buổi chiều, cô liền thẳng thắn nói ra ý định của mình.

"Mai để hai anh tiếp tục dọn chỗ đó nhé. Em gọi thêm người tới dựng giàn cho dưa chuột."

Cô giải thích rõ: không thể cứ cắm đại vào đất rồi để mặc như thế được. Phải buộc hai cây lại với nhau, nhất là với những cây dưa chuột to, nếu không sau này ra trái, nặng quá sẽ gãy. Giàn dựng xong, phải dùng hai cây gậy lớn, đặt ngang ở đầu và cuối luống, như vậy toàn bộ cọc mới vững, không sợ mưa gió làm đổ.

"Được rồi, tôi sẽ về nói với Thủy Tiên, bảo sáng mai đến sớm phụ chị," Trịnh Hải Sinh nói.

"Nhưng công việc này chỉ có bốn hào một ngày thôi, anh nói trước với chị ấy nhé." – cô không quên nhắc nhở. Việc này tuy cần người, nhưng nhẹ nhàng hơn chặt củi, nên tiền công cũng ít hơn.

"Không sao cả. Chị nghiêm túc thì tôi cũng nghiêm túc."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 297



Sau đó, Vân Sương lại quay vào làng, tìm đến nhà Lý Nguyệt Lan. Khi nghe Vân Sương ngỏ lời, cô gái ấy suýt reo lên.

"Chị Vân Sương, thật sự cho em làm á? Trời ơi, có tiền công nữa, em mừng quá!"

"Chị chỉ sợ em không có thời gian thôi."

"Em rảnh lắm! Mai em tới sớm! Chị lúc nào cũng nghĩ đến em, em cảm động lắm luôn á!"

Niềm vui hiện rõ trên mặt Nguyệt Lan, đến cả chồng cô – Cường Tử – khi biết tin cũng phấn khởi ra mặt. Vân Sương chỉ mỉm cười, rồi quay về. Trên đường, cô ghé qua tìm gặp Đỗ Nhược Hồng, cũng là để hỏi thêm một tay giúp đỡ. Gọi người ngoài làm gì cho tốn kém, người quen biết vẫn hơn.

Hai chị em Hứa Tri Niệm không về nhà mà men theo lối mòn lên núi luôn. Cô đã để sẵn xẻng và giỏ ở đó từ hôm qua, lúc này cũng tính đi theo, xem bọn nhỏ có cần gì không. Nhưng khi vừa rẽ vào con đường đất quen thuộc, ánh mắt cô lập tức dừng lại.

Hai chiếc xe đạp dựng ngay trước nhà.

Nhà họ Hứa nào có xe đạp? Cô lập tức cảnh giác. Tần Ngọc Lương? Lại còn không phải một mình? Người đi cùng chắc chắn là người lớn, nếu không cũng chẳng thể đạp xe đến đây.

Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng. Cô dừng bước, không đi tiếp nữa.

Tốt nhất là quay về. Lỡ không may đụng mặt thì phiền toái. Từ nay, chắc không thể lui tới chỗ này nữa.

Những người kia đã vào trong trại tạm giam được hai tháng rồi. Nếu hôm nay ra ngoài, chẳng phải từ giờ đường này cũng không còn an toàn với cô?

Cô định bụng sẽ nhờ hai đứa nhỏ khi về thì nhắn với Đỗ Nhược Hồng giùm. Thế nhưng chưa kịp thực hiện, thì Đỗ Nhược Hồng đã cuống cuồng chạy đến. Vẻ mặt bà đầy hoảng hốt, như thể trời sập đến nơi.

"Vân Sương! Không xong rồi! Lão Nhị về rồi!"

Cô giật mình, lòng như có cái gì đè nặng.

"Gì cơ? Cậu ta... về rồi sao?"

"Vừa mới về xong! Từ Phượng Kiều đưa hắn về, còn dẫn theo cả anh trai cô ta. Nghe đâu Hứa Lam Xuân cũng ra tù rồi! Giờ đang ở nhà họ Tần!"

Cô trừng mắt: "Vậy... bà cụ cũng về rồi?"

Sắc mặt Đỗ Nhược Hồng sầm xuống, nghiến răng nói: "Không. Bà ta không về."

"Khoan đã... không thể nào. Sao bà cụ lại để hai đứa đó ra tù mà mình thì không chịu về? Không phải bà ta lúc nào cũng phải ưu tiên bản thân trước hết sao?"

"Nghe nói bà cụ bảo... không còn sống được bao lâu nữa, cứ chờ mà xem."

"Ý là... tiếc tiền?" – cô cau mày, đoán ra ngay nguyên nhân.

Đỗ Nhược Hồng thở dài, gật đầu. "Cái bà đó đúng là ki bo đến b**n th**."

Sau một lúc, cô lại hạ giọng: "Vân Sương... chị nói thật nhé, Từ Phượng Kiều kia không đơn giản đâu. Chị không biết cô ta thích Lão Nhị ở điểm nào, nhưng nhìn kiểu đó, không phải chỉ là hứng thú nhất thời."

Cô gật đầu, trong lòng cũng đồng tình. Một người như Từ Phượng Kiều, nếu đã quyết tâm thì chắc chắn không dễ lay chuyển. Điều này đối với Đỗ Nhược Hồng là mối đe dọa – không chỉ là vị trí trong nhà, mà còn là lợi ích về sau.

Nhưng với Liễu Vân Sương, chuyện này chẳng khác gì một món quà trời ban.

Nếu Hứa Lam Hà thật sự tái hôn, lại còn cưới được một người như Từ Phượng Kiều – vừa có điều kiện, vừa kiên định – thì anh ta chẳng còn lý do gì để bám lấy cô nữa.

Rất tốt. Cứ như thế đi. Càng ít dây dưa, cô càng dễ sống.

Đỗ Nhược Hồng nghiêng người, thấp giọng nói:
"Em dâu à, giờ nhà chị với nó chia hẳn rồi. Cho dù nó có bản lĩnh đến đâu, cũng không chõ mồm vào chuyện nhà chị được nữa."

Nói đến đây, bà thở dài một tiếng, ánh mắt thoáng chút lo âu.
"Chị chỉ sợ sau này anh cả lại hồ đồ, làm ra chuyện gì khiến mẹ con chị không được yên thân."

Câu này thì Vân Sương không dám chắc. Hai vợ chồng họ giờ đang chiến tranh lạnh, chẳng biết có khi nào hóa giải được không. Nhưng có một điều cô hiểu rõ: dù có làm lành đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể nào quay lại như xưa.

Tình cảm đã rạn là rạn, có gắn lại cũng không liền. Vết nứt trong lòng, không phải nói quên là quên được.

"À đúng rồi chị dâu, ngày mai nhà em dựng giàn dưa chuột, cần người phụ giúp. Một ngày bốn hào, chị có đi không?"

Nghe đến đây, mắt Đỗ Nhược Hồng sáng rỡ:
"Có chứ! Nhất định chị đến!"

"Ừm, thế này nhé. Mai em còn phải đi giao rau, chị với hai đứa nhỏ tới sớm giúp em hái rau cái đã. Xong rồi để tụi nhỏ trông nhà, chị đi cùng em. Trưa ăn cơm ở nhà em luôn. Người ngoài em không lo cơm nước đâu, nhưng Tri Tâm với Tri Niệm thì vẫn là hai hào. Chị thấy sao?"

Quá tốt rồi còn gì nữa! Được cơm, được việc, lại có tiền, sao lại không đồng ý?
"Vân Sương à, những chuyện khác đừng nhắc nữa. Em bảo sao chị nghe vậy."

Nói chuyện với Đỗ Nhược Hồng đúng là nhẹ lòng. Cái gì cần có cũng có đủ, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, lại không nói nhiều. Cô để bà đi cùng cũng vì lý do đó. Có bà kéo xe đỡ được bao nhiêu việc. Buổi sáng tới sớm giúp hái rau, trưa ăn cơm nhà cô, tính ra còn bù qua bù lại.

Mọi chuyện tạm ổn, Vân Sương quay sang lục lại đống quần áo cũ từ năm ngoái, cộng thêm đống của bọn trẻ, chất lại cũng kha khá.
"Tri Tình, mai mọi người tới rồi thì con xé mấy bộ này thành vải buộc dưa chuột nhé."

Cô con gái lớn chần chừ một chút, giọng có vẻ không nỡ:
"Mẹ ơi, dùng hết quần áo này rồi, mai mốt làm việc mặc gì ạ?"

Vân Sương cười, xoa đầu con:
"Không sao đâu. Sau này nhà mình sẽ có nhiều quần áo mới, không cần phải mặc đồ vá nữa. Bây giờ mình có thể tự kiếm tiền rồi mà. Mai con cứ ở nhà, lỡ có ai cần gì thì cũng dễ xử lý hơn."
"Vâng ạ!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 298



Sau khi dặn dò đâu vào đấy, trong lòng cô cũng nhẹ hẳn.

Hôm sau, mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch. Giao hơn một trăm cân rau cho đồn cảnh sát và nhà hàng quốc doanh, vẫn còn dư năm mươi cân, cô mang lên mỏ đá. Dù không bán hết nhanh như kỳ vọng, nhưng thu nhập cũng đủ chi tiêu hai ngày, coi như không tệ.

Đỗ Nhược Hồng được dịp theo cô đi một vòng, hai người vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Lâu rồi mới có dịp tâm tình như thế.

Về đến nhà, Vân Sương còn chưa kịp tháo nón thì đã thấy cả sân nhốn nháo. Người đứng coi đông như xem hội, mà cũng chỉ là dựng giàn dưa chuột thôi, có gì đâu mà ồn ào dữ vậy?

Đến gần mới thấy: Kiều Dịch Khất đã trở về.

Anh đứng đó, vẫn mặc bộ quần áo do chính tay cô may. Ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, như muốn nói biết bao điều. Anh vội bước ra nhận lấy chiếc xe ba gác từ tay cô, giọng nói đầy chân thành:
"Vân Sương, em vất vả rồi."

"Không sao. Mọi người về từ lúc nào vậy?"

Chưa kịp nói hết câu thì Hỉ Tử cũng chạy tới đỡ xe.
"Sáng sớm đã về rồi. Đi, tụi mình ra xem cây giống cái nào."

"Đã mang hết về rồi sao?" – cô tròn mắt ngạc nhiên, tốc độ thật không thể đùa.
"Ừ."

Dạo gần đây, Kiều Dịch Khất nhớ cô đến mất ngủ. Dù đã đi nhiều nơi, sống đủ kiểu đời, nhưng chẳng nơi đâu khiến anh có cảm giác thuộc về như ở đây. Vừa đặt chân tới huyện Tân Cùng, việc đầu tiên là tìm đường quay về bên cô.

Sân trước chất đầy cây giống, xếp ngay ngắn thành hàng. Trong hàng rào, từng bó củi đã được chuẩn bị sẵn để dựng giàn.

Lý Quốc Phong cũng đang phụ một tay, ôm cả đống củi vào sân, chặt xong lại chất lên lán.

"Trời ơi, nhiều vậy chắc cũng hơn ba nghìn cây nhỉ?"

"Ừ, đủ trồng kín mấy quả đồi luôn rồi. Nào là mơ, đào, táo tàu, lê, anh đào, mận, hải đường, cả táo tây lẫn táo ta, còn có sơn tra, óc chó, hồng nữa…"

Anh mang về gần như tất cả các loại cây ăn quả có thể trồng được ở đây.

Nếu chăm tốt, đến mùa thu thôi, cả vùng đồi sẽ ngập trong sắc quả. Chỉ nghĩ thôi đã thấy lòng rộn ràng như mở hội.

"Vân Sương, anh tính rồi." Kiều Dịch Khất ngồi xuống bên đống đất, bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ lên đầu gối, giọng nói chắc nịch. "Đất bằng phẳng kia, chúng ta trồng thêm nho, thêm dâu tây. Chờ sau này em muốn nuôi gà, nuôi thỏ… cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Cô sững sờ, trong lòng chấn động. Người đàn ông này, không ngờ lại lo toan chu toàn đến vậy, đâu chỉ nghĩ cho hôm nay, mà cả tương lai cũng tính cả rồi.

"Được," cô mỉm cười, trong mắt lấp lánh, "em nghe anh."

Hai người ngồi sát bên nhau, nói chuyện rì rầm, quên mất còn bao nhiêu ánh mắt vây quanh. Thật giống như thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Nhưng mà," cô chợt cau mày, "nhiều cây như vậy, phải trồng sớm thôi. Dịch Khất, hay là thuê thêm người đi."

"Ừ," anh gật đầu, ánh mắt sắc bén, "lát nữa anh với Khánh Tử sẽ đi xem tình hình. Chuyện còn lại tính sau."

"Vâng!"

Mọi việc trong nhà, cô vốn không cần phải lo lắng. Người làm việc đều là dân nhanh nhẹn, đến nơi là bắt tay vào ngay. Chỉ mới buổi sáng mà đã xong một nửa.

Giờ cơm trưa, mọi người vừa nấu nướng vừa bàn bạc. Đỗ Nhược Sao còn chạy lon ton đến giúp, lũ nhỏ thì đứng canh trước cổng, dòm dòm ngó ngó, sợ mất đi một cây ăn quả nào.

"Chị dâu, sáng nay đi giao rau, thấy sao? Có chịu được không?" Vân Sương vừa rửa rau vừa ngẩng đầu hỏi.

"Không có gì đâu, Vân Sương." Người chị dâu lau mồ hôi, cười nhẹ. "So với đi làm công trước kia, việc này nhẹ nhàng hơn nhiều."

Đi đường mất công thật, nhưng cộng lại cũng chưa đến hai tiếng.

"Chị dâu," Vân Sương hạ thấp giọng, "sau này, cơ bản ngày nào em cũng phải đi giao rau. Ít nhất cho đến mùa thu. Nếu chị chịu, thì theo em, giúp một tay nhé."

Lời vừa dứt, Đỗ Nhược Hồng lập tức đứng bật dậy. Trong tay còn cầm que cời lửa, mặt mày kinh ngạc, như thể có thể nuốt trôi cả một quả trứng gà sống!

"Vân Sương! Em không lừa chị đấy chứ?"

Cô bật cười, che miệng: "Lừa chị làm gì? Em nói thật. Một ngày giao nhiều nhất hai trăm cân rau thôi, chỉ cần chị kéo xe được là được."

"Trời đất! Hai trăm cân có là gì? Năm trăm cân chị cũng kéo nổi!" Bà ta xúc động đến run cả tay, cơ hội thế này, đời nào bỏ qua!

"Vậy thì từ mai, sáng chị đến sớm hái rau, rồi đi giao. Họp chợ thì chúng ta cùng đi, còn ngày thường thì chủ yếu chị tự làm, có được không?"

"Được, tất nhiên là được rồi!" Đỗ Nhược Hồng gật như bằm tỏi. Sáng đi, trưa đã về, chẳng lỡ việc gì.

"Nhưng…" Vân Sương nhìn thẳng, nói rõ ràng, "mỗi ngày chị chỉ nhận được hai hào thôi."

"Ha!" Bà ta cười:"một hào cũng được, chị còn tính toán gì. Em đã nghĩ cho chị nhiều rồi, chị còn không biết sao?"

"Ừ, chị biết là tốt rồi." Vân Sương cười nhạt, trong lòng lại thầm răn nhắc. Cô không giống bà ta, thích mượn tình cảm để nói chuyện. Tiền nong rõ ràng, sau này mới khỏi sinh tâm tư lung tung.

Hai hào một ngày, một tháng cũng thành sáu đồng. Thời gian chưa tới ba tiếng, công việc nhẹ, nếu đưa ra ngoài, người ta còn chen nhau mà làm.

Chuyện dàn xếp xong, Kiều Dịch Khất từ ngoài trở về. Anh quét mắt nhìn qua, nhanh chóng lên tiếng:
"Vân Sương, anh thấy ổn. Mai, cứ để mấy người đó lên núi trồng cây giống. Ngoài ra… phải tìm thêm mấy đồng chí trai trẻ, tay chân nhanh nhẹn."

"Không vấn đề," cô đáp, "để em nói với Lý Quốc Phong một tiếng. Anh ấy giúp được."

Quả nhiên, đến hôm sau, đã có hai mươi người được tập hợp, ai cũng tự mang theo cuốc xẻng. Tiền công năm hào, đủ để khiến người ta hăng hái.

Sáng ấy, Vân Sương còn phải đi giao rau. Dù đã giao cho Đỗ Nhược Hồng phụ trách, cô vẫn muốn đích thân theo dõi vài chuyến. Kiều Dịch Khất lo lắng, nên nhất định để Hỉ Tử đi kéo xe.

Trên đường về, mặt trời đã lên cao, gần chín giờ sáng. Cô lại vội vàng theo mọi người lên núi. Kiều Dịch Khất chỉ huy rành rẽ, mỗi người một việc, đâu ra đấy.

Thấy cô xuất hiện, anh lập tức chạy tới, trong tay cầm một bình nước, giọng đầy lo lắng:
"Vân Sương, uống chút nước đi!"

Cô không khách sáo, cầm lấy tu một hơi. Đúng là khát cháy cổ.

"Thế nào?" Anh nhìn chằm chằm, chờ câu trả lời.

"Rất tốt." Cô gật đầu, ánh mắt rạng rỡ. "Trồng từ chân núi trước. Những cây giống này không thể để lâu. Bên này toàn anh đào, ở sườn núi hướng dương, chắc sẽ chín sớm hơn."

Anh đào – một trong số ít loại quả đỏ mọng, có thể ăn vào mùa xuân. Trong lòng cô, bỗng nhiên nghĩ đến cây sơn tra.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 299



"Ừ, sau này chúng ta thử trồng thêm ít cây sơn tra xem sao."
Liễu Vân Sương vừa nói, vừa nhớ lại lần trước Lữ Hồng Mai cho mấy quả, cô đã giữ lại một nắm hạt giống.

Kiều Dịch Khất gật đầu: "Được, để mai anh bảo người đi tìm giống."

"Không cần đâu," cô khẽ cười: "trong nhà đã có hạt giống rồi, vợ bác Đổng thợ mộc cho đấy. À, đúng rồi, cái này anh đội vào đi."

Cô đưa chiếc mũ rơm còn mới nguyên cho anh.

"Không sao đâu…" anh có chút ngại ngần.

"Đội vào đi," giọng cô bất giác có phần nghiêm khắc, "anh trắng như vậy, đừng để nắng làm đen da."

Câu nói kia giống như lời quan tâm bình thường, nhưng trong mắt Kiều Dịch Khất, lại có chút dịu dàng đến mức khiến tim anh xao động. Không nói thêm một lời, anh lập tức đội mũ lên.

Anh liếc qua nương đồi trước mặt, rồi nói: "Nhìn tình hình này, chắc phải mất mười ngày nửa tháng mới xong. Mai anh thuê thêm người, nhân tiện cho đào rộng thêm cái suối kia. Có thêm nước dự trữ, sau này tưới cây cũng dễ hơn."

Con suối róc rách chảy từ sườn núi, nước trong veo, chạm tay vào mát lạnh. Mở rộng thêm một đoạn, dòng chảy cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Nước thừa vẫn theo đường cũ đổ xuống mương, cuối cùng dẫn đến ruộng lúa phía trước. Dù dòng chảy không lớn, nhưng bền bỉ, dân làng đã quen trông cậy vào nó bao đời.

Nghe anh tính toán đâu vào đấy, cô chỉ khẽ đáp: "Được, vậy cứ làm theo ý anh."

Ngay hôm sau, công việc rộn ràng bắt đầu. Người làm thuê từ hai mươi tăng lên năm mươi, từng tốp chia nhau làm ở khắp các sườn núi. Khánh Tử và Hỉ Tử thì lo chỉ huy ở chỗ khác. Tiếng cuốc xẻng, tiếng gọi nhau rộn ràng, cả ngọn núi như sống dậy.

Kiều Dịch Khất không muốn để Liễu Vân Sương vất vả, nhưng cô cứ nhất định ra đồng tưới cây. Bởi chỉ khi tự tay làm, cô mới có cơ hội lén hòa thêm vài giọt Linh tuyền thần bí. Không còn cách nào khác, anh đành gánh nước giúp cô. Một lần hai thùng nặng trĩu, mồ hôi ròng ròng nhưng vẫn chẳng kêu ca.

Ba nghìn gốc cây ăn quả, ngày đầu mới trồng, phải chăm chút từng chút một. Chỉ vài hôm, Vân Sương đã mệt rã rời, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui lạ thường.

Sau năm ngày bận rộn, cuối cùng cả đồi cây cũng đã yên vị. Cô ngồi xuống tính toán chi tiêu, sắc mặt tái mét. "Trời đất ơi, lần này hết sạch một trăm mười đồng rồi, đau lòng muốn chết."

Kiều Dịch Khất bình thản nói: "Vân Sương, tiền nong anh tính hết rồi. Để Khánh Tử chia cho mọi người, em không cần lo."

"Anh đã trả hết rồi sao?"

"Đúng vậy. Trước kia không phải đã nói rồi sao? Em bỏ tiền thuê đất, còn lại đều để anh lo."

Cô sực nhớ, mình đã nộp hai nghìn đồng rồi. Trong lòng vừa áy náy vừa hoang mang. "Nhiều cây giống với từng ấy nhân công, anh có bị lỗ không?"

Anh khẽ cười, ánh mắt như giấu điều gì khó nói: "Không đâu. Yên tâm, anh chưa bao giờ chịu thiệt cả."

Cái nhìn kia như thể có ẩn ý gì đó… khiến tim Vân Sương đập nhanh. Cô đỏ mặt, vội tìm cớ rời đi.

Trong lúc ấy, niềm vui khác lại đến. Đám thỏ trong nhà đẻ lứa mới, vừa khéo tám con. Cô mừng đến mức liên tục lẩm nhẩm: "Bát bát bát, may mắn thật." Dù trời đã ấm, cô vẫn lo, đem đặt cả lứa thỏ trong nhà chính. Kiều Dịch Khất ở bên, cùng nhìn chúng, cả hai cùng thở phào.

Ngày nối ngày, công việc càng chồng chất. Nào rau cỏ, nào gà vịt, nào đồi cây. Thỉnh thoảng cô lại lén lên núi tưới nước. Khánh Tử, Hỉ Tử bận việc đã rời đi, chỉ còn Kiều Dịch Khất ở lại, lẳng lặng kề bên.

Hai người đi đâu cũng có đôi, khiến cả đội sản xuất bàn tán rì rầm. Nhưng Vân Sương vốn bận, chẳng mấy khi để tai.

Đỗ Nhược Hồng cũng đã quen việc giao rau, cân đo đâu ra đó, lại giúp thu tiền về cho cô. Mọi việc dần vào guồng.

Một hôm, giữa lúc cô đang lúi húi với luống cà chua, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Vân Sương, uống nước đi."

Cô ngẩng lên, thấy anh đưa cốc nước ấm. "Không uống đâu, tay em dính đất, đợi lát nữa."

Cô chưa kịp dứt lời, cốc nước đã được đưa sát môi.

"Không sao, anh giúp em…"

Động tác tự nhiên đến mức khiến tim cô loạn nhịp. Uống như vậy, chẳng khác nào thân mật quá mức…

Cô khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt anh lại kiên quyết. "Uống đi."

Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, Liễu Vân Sương đành uống vài ngụm.

"Ôi trời…" Liễu Vân Sương khẽ cúi đầu, gò má nóng rần, trong lòng lại bối rối chẳng nói nên lời. Người đàn ông này, sao cứ thẳng thắn đến mức khiến người ta không biết nên trốn đi đâu cho khỏi ngượng.

"Em xem," Kiều Dịch Khất nghiêng người, đưa tay chỉ về phía luống rau, giọng điềm nhiên mà lại ẩn chứa niềm vui không giấu nổi, "cà chua đã đỏ cả rồi. Chợ phiên ngày kia, ta có thể mang ra bán."

Vân Sương cắn môi, khẽ gật đầu. Dạo gần đây, cô chẳng mấy khi đi chợ phiên, vì mỗi ngày chỉ lo giao hai trăm cân rau cho mối quen đã đủ mệt. Nhưng bây giờ, rau quả trong vườn cứ nối tiếp nhau mà chín: nào dưa chuột, đậu đũa, cà tím, ớt xanh… tất cả đều đang căng mọng. Nếu chỉ giao cho vài nhà quen, thì làm sao tiêu hết? Thế nào cũng phải mang đi chợ, thậm chí có khi phải lên tận huyện.

"Được, đến hôm đó, anh đi cùng em."

Câu nói đơn giản mà như dòng nước ấm lan vào lòng.

"Được." Cô đáp khẽ, giọng run nhẹ.

Hai người đứng gần nhau, bầu không khí tự nhiên trở nên khác lạ. Tình cảm chẳng cần nói ra, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hiểu. Ngày qua ngày, giữa họ như có một sợi dây vô hình đang siết chặt lại. Kiều Dịch Khất trong lòng ngầm đắc ý – đây chính là con đường mềm mỏng anh đã chọn: không vội vàng, không cưỡng ép, từng chút từng chút chiếm lấy trái tim người con gái kia.

Đột nhiên, tiếng gọi ầm ĩ vang lên cắt ngang không khí mập mờ:
"Mẹ! Mẹ ơi, mau đến xem này!"
 
Back
Top