Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 320



Bên cạnh, Hứa Lam Xuân cũng chẳng chịu nổi nữa. Cô ta cao hơn Hứa Tri Niệm, vùng vẫy một cái thoát ra, toan chạy đến kéo Hứa Tri Vi.
Nào ngờ vừa lao tới đã bị Hứa Tri Tâm duỗi chân ngáng cho một cú, ngã nhào ngay xuống.

"Aaaa!" – tiếng hét chói tai vang lên, hai mẹ con lăn lộn trên đất. Nhưng bi kịch chưa dừng ở đó… không kịp kiềm chế, quần áo lập tức loang lổ dấu vết.

"Ối trời đất ơi, họ… họ làm bậy ra quần rồi!"
Tiếng hét kinh hãi nổi lên từ đám đông. Người ta bịt mũi che miệng, mặt ai cũng nhăn nhó như muốn ngất.

Thứ kia một khi tuôn trào thì chẳng còn gì cản được. Ba bà cháu nhà họ Hứa lúc này coi như mất hết mặt mũi, đã đến nước này rồi còn gì tệ hơn nữa?

Bên kia, nghi lễ vừa kết thúc, đám đàn ông đi ra. Đi đầu là Hứa Lam Hà cùng Hứa Lam Giang. Cả hai vẫn chưa hiểu tình hình, vừa đến gần đã bị mùi xộc thẳng vào mặt.

"Ối chao, đây… đây là chuyện gì thế này?"
"Ha ha ha!" – Lưu Tiểu cười phá lên – "Mẹ anh với em gái anh tè ra quần cả rồi, ha ha, nhục chưa!"

Đám người nghe vậy cũng cười rộ lên, ánh mắt châm chọc lộ rõ.

Hứa Lam Giang tức tối hỏi:
"Mẹ, sao lại thành ra thế này?"

Bà cụ Hứa hung dữ gào lên, mặt đỏ bừng nhưng vẫn còn ngang ngược:
"Còn sao nữa! Con vợ khắc tinh nhà mày không cho tao đi nhà xí, nên mới ra nông nỗi này!"

Lời vừa dứt, bà ta lại "phựt" thêm một cái.
"Ối giời, thối chết mất!" – Lưu Tiểu lại kêu toáng, vừa bịt chặt mũi vừa lùi lại.

Hai anh em Lam Hà – Lam Giang đứng phía trước cũng phải che mồm che mũi, sắc mặt khó coi vô cùng.

"Các người mau dìu tao về!" – bà cụ gào lên.
"Vâng, để con đưa về…"

"Không được!" - Đỗ Nhược Hồng lập tức tiến lên, chắn ngang.

Hứa Lam Giang cau mày:
"Nhược Hồng, đã đến mức này rồi, sao cô còn gây chuyện nữa?"

"Hừ, ai là vợ ông!" – Đỗ Nhược Hồng lạnh lùng cắt lời – "Nói cho rõ, hôm nay mà không đưa tiền bồi thường, thì chẳng ai được đi đâu hết! Con gà kia ông biết rõ, giờ lại thêm túi rau. Ngày mai họ định lấy mạng tôi, ông cũng đồng ý sao?"

"Tôi… tôi không có ý đó…" – Hứa Lam Giang lắp bắp, còn chưa kịp nói hết, thì Trương Trường Minh cùng mấy người trong thôn đã bước tới.

"Ối mẹ ơi, đây là đang ầm ĩ cái gì mà thối thế này?" – họ cũng vội vàng che mũi, mặt mày nhăn nhó.

Hứa Lam Xuân với Hứa Tri Vi lúc này vẫn ngồi bệt dưới đất, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố chui xuống.

"Thôi mau về nhà thay quần áo đi, còn ngồi đó làm gì!" – đại đội trưởng hắng giọng quát.
"Vâng… vâng, về ngay đây…" – hai anh em nhà họ Hứa vội chạy qua đỡ người.

Nhưng Đỗ Nhược Hồng lập tức chắn ngang lần nữa:
"Không được! Hôm nay chưa giải quyết xong, thì ai cũng đừng hòng rời đi! Bà cụ Hứa, ba mươi đồng bồi thường, không trả thì tôi ở đây ăn vạ đến cùng!"

Nói rồi, Đỗ Nhược Hồng khoanh tay đứng giữa đường, ánh mắt kiên quyết, khí thế chẳng khác nào dao chém ngang trời.

Bà cụ Hứa nghiến răng nghiến lợi, tức điên lên vì chiêu này vốn là sở trường của mụ ta, nay bị người khác dùng lại, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt.

"Mẹ, đưa đi đi, con chịu hết nổi rồi!" – Hứa Lam Xuân gần như gào khóc, mắt đỏ hoe.

"Tao… tao không mang theo tiền! Để tao về nhà lấy rồi đưa cho mày!" – bà cụ Hứa lắp bắp.

"Không được! Muốn về thì bảo người đi lấy. Tiền không đưa, hôm nay chẳng ai đi đâu hết!" – Đỗ Nhược Hồng giậm chân, khí thế bức người.

Hứa Lam Hà nhìn quanh, thấy đám đông chỉ chỏ bàn tán, mặt nóng như lửa đốt. Hắn bất đắc dĩ đành bảo:
"Lão Đại, mau chạy về lấy!"

Rất nhanh, Hứa Lam Giang quay lại, ném thẳng ba tờ tiền vào mặt Đỗ Nhược Hồng.
"Đây, cầm lấy!"

Đỗ Nhược Hồng ung dung nhặt lên, giơ cao cho mọi người thấy, giọng vang như chuông đồng:
"Mọi người làm chứng! Đây là tiền bà cụ Hứa bồi thường cho tôi vì ăn trộm. Từ nay về sau, không ai được đòi lại dưới bất kỳ hình thức nào!"

Bà cụ Hứa sốt ruột muốn về nhà, cái gì cũng gật đầu lia lịa.
Đỗ Nhược Hồng thấy mục đích đã đạt, lập tức tránh đường cho bọn họ đi.

Tưởng như thế là xong, ai ngờ lại có một kẻ không chịu rời đi. Hứa Lam Hà, sau khi đỡ Hứa Lam Xuân đứng dậy, chẳng những không bước đi mà lại chen thẳng qua đám đông, dừng ngay trước mặt Liễu Vân Sương.

Ánh mắt hắn ta như lửa cháy, giọng thì gằn từng chữ:
"Đều tại cô! Ai cho cô lén đưa mấy thứ rau kia cho chị dâu tôi? Cô có ý gì?"

Liễu Vân Sương cười lạnh, không hề né tránh:
"Hừ, anh nói nghe buồn cười thật. Rau đó là của tôi, tôi thích cho ai thì cho, can hệ gì đến anh? Hơn nữa, chẳng phải chính miệng mẹ anh cũng phủ nhận sao? Sao bây giờ lại dựng chuyện, hay là trong lòng các người vốn đã biết rõ ràng?"

Người đàn ông kia tức giận đến nỗi nắm chặt bàn tay, khớp xương kêu răng rắc.
Đỗ Nhược Hồng lo lắng anh ta sẽ nổi điên, liền vội chạy lại khuyên giải:
"Lão Nhị, chuyện này thì liên quan gì đến Vân Sương? Cậu đừng có điên loạn, ăn nói cắn càn như chó dại nữa!"

Nhưng Hứa Lam Hà quay phắt lại, ánh mắt hung hăng trừng thẳng, làm Đỗ Nhược Hồng sợ đến run rẩy.
"Sao? Trước mặt bao nhiêu người thế này, các người làm sai mà còn không cho tôi đòi công bằng hay sao?"

Liễu Vân Sương nghe xong thì bật cười:
"Hứa Lam Hà, anh tưởng mình là anh hùng à? Anh đừng quên, Từ Phượng Kiều thích anh chẳng qua vì anh còn là đàn ông."

Nói đến đây, cô cố tình tiến lại gần từng bước, giọng nói nhỏ dần:
"Nhưng nếu một ngày nào đó, anh không còn là đàn ông nữa, anh nghĩ xem, người ta có còn muốn cái loại phế vật như anh không?"

Hứa Lam Hà chưa kịp phản ứng, Liễu Vân Sương đã giơ chân, nhắm thẳng hạ bộ mà đá.
Chiêu này, là Kiều Dịch Khất từng dạy: đối phó với đàn ông cao lớn, đây là cách hữu hiệu nhất.

Quả nhiên, chỉ một khắc sau, Hứa Lam Hà ôm bụng dưới, cả người cong gập, sắc mặt tái mét.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 321



Liễu Vân Sương vẫn chưa hả giận. Bao lâu nay, cô phải nhẫn nhịn, bởi thân là phụ nữ, sức lực không thể so với đàn ông. Nay cơ hội tốt đã tới, cô sao có thể bỏ qua.

Cô bật khóc giả vờ như uất ức, vừa đá vừa gào:
"Hứa Lam Hà, đồ mặt dày vô sỉ! Tôi đã có chồng rồi, vậy mà anh còn vu oan cho tôi. Tôi phải đánh chết anh!"

Nói đoạn, cô liên tiếp đá thêm vài cú nữa vào hạ bộ hắn. Mỗi lần hắn đưa tay ngăn, cô lại lợi dụng mà ra đòn mạnh hơn.

Chỉ trong chốc lát, Hứa Lam Hà đau đến mức ngã lăn ra đất, co quắp như con tôm.

Trương Trường Minh hoảng hốt, lập tức chạy tới can ngăn:
"Đủ rồi! Đánh nữa là cậu ta thật sự tàn phế đấy!"

Lúc này Liễu Vân Sương mới ngừng tay, nhưng vẫn rơi nước mắt, gương mặt căng đầy phẫn nộ:
"Đại đội trưởng, anh ta thật sự khinh người quá đáng! Tôi nhịn bao lâu nay rồi!"

Vở kịch bên này còn chưa hạ màn, thì bên kia Hứa Tri Vi loạng choạng lao đến, vừa khóc vừa hét:
"Liễu Vân Sương, đúng là bà! Bà cố ý đưa rau cho chúng tôi, trong đó nhất định có bỏ thuốc, nếu không sao cả nhà tôi lại tiêu chảy, mất mặt trước bàn dân thiên hạ như vậy? Bà hại chúng tôi thì được lợi gì chứ?"

Liễu Vân Sương cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại mở to mắt, ngây thơ hỏi lại:
"Cô nói gì vậy? Tôi chỉ đưa ít rau cho chị dâu, thì liên quan gì đến cô? Các người bụng dạ yếu thì bị tiêu chảy, sao lại đổ hết lên đầu tôi? Mọi người đều thấy rõ ràng, từ đầu đến giờ tôi vẫn đứng phía sau, có tiến lên chỗ các người đâu!"

Cách này quả thật hữu hiệu. Người phụ nữ thông minh, lúc cần phải biết giả vờ yếu đuối, mới có thể kéo dư luận về phía mình. Quả nhiên, tiếng bàn tán lập tức đổi hướng.

"Tri Vi, cháu nói bậy quá rồi. Vân Sương vẫn luôn đứng phía sau, chúng ta đều trông thấy."

"Đúng vậy, các người tự dưng đau bụng thì trách ai? Sao cứ đổ oan cho người ta?"

Ngay cả Lưu Tiểu, vốn không ưa gì, cũng lên tiếng bênh vực.

Mặt Hứa Tri Vi đỏ bừng, tức đến nghiến răng ken két, giọng lạc đi:
"Không! Chính bà ta! Chính bà ta giở trò!"

Trong lúc đó, trong đầu Liễu Vân Sương bỗng vang lên giọng cãi cọ kịch liệt của Hứa Tri Vi cùng hệ thống.

[Hệ thống, chẳng lẽ Liễu Vân Sương đã biết chúng ta làm gì rồi sao?]
[Có khả năng là vậy. Cảnh hiện tại không có lợi cho cô.]
[Đáng chết! Ngươi phải giúp ta hạ bà ta! Ta không nuốt nổi cục tức này!]
[Tôi đã nói bao lần, bảo cô bớt gây chuyện. Nhưng lần nào cũng vậy, cô cứ coi thường đối thủ. Người như Liễu Vân Sương, cô tưởng là kẻ ngu ngốc dễ bắt nạt sao?]
[Câm miệng! Ngươi đừng quên, không có ta thì ngươi chẳng là cái gì cả! Nếu ngươi không giúp ta trả thù, ta sẽ tự sát cho ngươi coi!]

Liễu Vân Sương nghe đến đây, tim chấn động. Trời ạ, thì ra Hứa Tri Vi và cái hệ thống kia là ràng buộc cùng nhau.

Hóa ra bấy lâu nay, hệ thống kia vốn không nắm trọn thế chủ động, mà chính hai bên đang kiềm hãm lẫn nhau.

Hệ thống bên kia không trả lời rõ ràng, nhưng đã bắt đầu chửi bậy. Hứa Tri Vi cũng không chịu thua, hai người cứ như vậy mà đấu khẩu.

Trong mắt mọi người, Liễu Vân Sương chỉ đứng đó bất động, khuôn mặt lạnh băng, trông như đang giận dữ.
"Được rồi, được rồi, mau giải tán đi, đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa!"
Vẫn là Trương Trường Minh không chịu nổi, bước lên quát một tiếng, xua đám người tản ra.

Khóe môi Liễu Vân Sương nhếch lên thành nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua Đỗ Nhược Hồng rồi xoay người đi thẳng vào trong.

Khi cô trở về nhà, Khánh Tử và Hỉ Tử đã chờ sẵn, vừa thấy cô đã vội vàng chạy lại hỏi han.
"Chị dâu, thế nào rồi? Bên ngoài ra sao?"

Liễu Vân Sương thản nhiên đáp:
"Ba người kia đều tiêu chảy tơi bời, còn Hứa Lam Hà, chị còn tặng cho hắn một trận."

Nghĩ tới nét mặt kinh hãi, bối rối của đám người nhà họ Hứa lúc đó, trong lòng cô hả hê không tả xiết.

"Trời ạ, chị dâu, chị giỏi quá đi mất! Hay để em đi kiếm loại thuốc mạnh hơn, cho bọn họ nhớ đời luôn!"
Hỉ Tử vỗ đùi, mắt sáng rực.

"Nhưng mà, chị làm sao biết chắc bọn họ sẽ đi lấy hết đồ ăn?" Khánh Tử vẫn còn chưa tin nổi.

Liễu Vân Sương cười khẽ:
"Bởi vì chị quá hiểu cái kiểu của bà cụ Hứa rồi. Thấy có lợi thì chẳng bao giờ bỏ qua. Nhà họ có cái gì ra hồn đâu, nhìn thấy rau tươi ngon thế, làm sao mà nhịn được? Nhất là đậu đũa với cà tím, hai món khoái khẩu của Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi. Bà cụ thấy là lập tức lấy về, trong đầu còn nghĩ con dâu hiếu kính mẹ chồng là lẽ đương nhiên. Chính vì điểm này, nên chị mới chắc chắn."

"Ha ha ha, lần này thật đáng đời! Ba người bọn họ mất mặt thế này, còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa!"
Hỉ Tử cười khoái chí, trong lòng vốn đã ghét cay ghét đắng Hứa Lam Xuân.

"Nhưng chị dâu à… bọn họ quay về, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nhỡ đâu họ kiếm cớ gây sự với chị thì nguy hiểm lắm."
Khánh Tử vẫn chưa yên lòng.

Liễu Vân Sương thản nhiên phẩy tay:
"Đó là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Bà cụ Hứa sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này. Nhưng các em cứ yên tâm, chị đã chuẩn bị cả rồi."

Ánh mắt cô lóe lên tia sắc bén, khóe môi nhếch lên đầy bí hiểm.

"Chị dâu, em càng ngày càng bái phục chị. Nhưng mà em lo quá, không đi xem thì trong lòng cứ cồn cào."
"Được thôi, để Tri Lễ đi cùng. Nó biết đường nào an toàn."

Hứa Tri Lễ lập tức gật đầu lia lịa. Thế là Khánh Tử cùng hai người nữa đi về phía nhà họ Hứa, còn Liễu Vân Sương thì ở lại. Trong lòng cô hiểu rõ, sóng gió này không thể tránh được, nhưng Đỗ Nhược Hồng thông minh, nhất định có thể chịu được.

Chuyện cô ra tay đánh Hứa Lam Hà hôm nay, thật ra hoàn toàn ngoài ý muốn. Nếu không phải hắn tự chuốc lấy, thì làm gì đến mức thảm hại như vậy.

Trong nhà họ Hứa, vừa mới về đến nơi, cả đám người đã vội vàng luống cuống thay quần áo bẩn.

"Anh cả, mau đun nước nóng cho mẹ rửa ráy đi!"
"Anh cả, nhanh lên, nhanh lên!"
"Không được, Lam Hà, thế này thì phải mời bác sĩ về ngay!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 322



Hứa Lam Giang đầu óc rối bời, mọi việc đều đổ lên vai ông ta.

"Bác cả, cháu muốn tắm ngay, bác đun nước cho cháu trước đi!"
Hứa Tri Vi hét toáng lên, mặt mũi đỏ gay, nhìn bộ quần áo bẩn thỉu mà cô ta gần như phát điên.

Bên kia, Hứa Lam Hà đã đau tới mức toát mồ hôi đầy trán, bỗng túm lấy vạt áo anh trai, giọng run run:
"Anh cả… cứu em…"

Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, Hứa Lam Giang thở dài:
"Được rồi, em cứ nằm đó, anh đi tìm bác sĩ."

Ông ta bước nhanh ra sân, nhưng trong nhà vẫn ầm ĩ.

Trong phòng chính, bà cụ Hứa và hai đứa con gái đang quát tháo. Ông ta biết rõ, nếu không viện cớ, bà cụ chắc chắn sẽ nổi điên, thế là cố tình căn dặn:
"Tri Tâm, Tri Niệm, mau đun nước cho bà và cô. Bố đi tìm bác sĩ, chú hai các con nguy rồi!"

Nói dối như vậy, để bà cụ khỏi làm loạn. Nhưng không ngờ, hai đứa nhỏ lập tức phản ứng:

"Ỉa ra quần thôi mà, có phải gãy tay gãy chân đâu! Đun nước cái gì, hôi chết đi!"
"Con cũng không làm! Việc hèn hạ thế để con làm à?"

Hai đứa con gái dẩu môi, quay sang cầu cứu Đỗ Nhược Hồng.

"Mẹ, bây giờ làm thế nào?"

Đỗ Nhược Hồng sớm đã tính cả, mỉm cười nhỏ giọng. Nghe xong, hai đứa con gái bừng tỉnh, mắt sáng rỡ.

Ngay sau đó, Hứa Tri Niệm chạy ra sân, giọng the thé:
"Muốn bọn con đun nước cũng được thôi, nhưng phải đưa tiền. Mỗi lần năm hào, không thiếu một xu!"

"Con ranh con, mày đúng là không biết xấu hổ! Tao vừa nói mày thế nào, thế mà dám cãi lời, lại còn nhân lúc hỗn loạn mà làm bậy à?"

Hứa Lam Xuân đỏ mặt, chỉ tay vào Đỗ Nhược Hồng mà chửi rủa.

Đỗ Nhược Hồng vốn ít khi mở miệng nói tục, nhưng đối mặt loại người này, cô cũng không nín nhịn nữa:
"Nói ít thôi! Không cần thì thôi, đồ nghèo mà còn thích sĩ diện, chẳng ai ép đâu!"

"Hừ, không cần thì không cần!"

Bà cụ Hứa nãy giờ nhịn đến mức mặt đỏ gay, cuối cùng không kìm nổi, vội vàng đổ hết nước nóng trong phích ra chậu rửa, lau qua loa rồi chạy thẳng ra nhà vệ sinh.

Còn lại Hứa Lam Xuân, thấy nước nóng đã hết, không còn cách nào khác, đành cắn răng dùng nước lạnh. May mà trời nóng, nước cũng không đến mức rét buốt.

Chờ họ tắm rửa thay quần áo xong, bà cụ Hứa cũng lê lết từ phía sau trở về. Vừa bước vào sân, mụ ta đã nghiến răng ken két, mặt mày dữ tợn.

"Đỗ Nhược Hồng, con đ* thối, hôm nay mày làm tao mất mặt trước bao nhiêu người, tao không đánh chết mày thì tao không còn là Hứa thị nữa!"

Mụ ta chưa kịp lao tới thì bỗng hét ầm lên:
"Ai da! Ôi trời ơi!"

Ngẩng chân lên xem, hóa ra đã giẫm phải một cái đinh nhỏ, mảnh khảnh, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai phát hiện.

"Mẹ, mẹ bị sao vậy?"

Hứa Lam Xuân hoảng hốt chạy tới đỡ, nhưng bản thân lại không cẩn thận, cũng bị một chiếc đinh khác đâm trúng. Cô ta đau đến mức nhảy dựng, vừa nhấc mắt nhìn, cửa phòng của họ dày đặc toàn là đinh nhọn, chẳng khác gì bẫy rập.

"Đỗ Nhược Hồng, hay lắm! Mày dám bày trò này hại tao, hôm nay tao phải bảo thằng cả đánh chết mày!"

Bà cụ Hứa ngồi phịch xuống đất, ôm chân r*n r*.

Hứa Tri Vi bấy lâu nay toàn gặp xui xẻo, đến giờ nhịn hết nổi, gào ầm lên rồi xông thẳng tới cửa Đỗ Nhược Hồng.

"Á! Tay con! Mẹ ơi cứu con!"

Nghe thấy tiếng hét, Hứa Lam Xuân lập tức bỏ mặc bà cụ, chạy lên kiểm tra. Thì ra Hứa Tri Vi vì dùng sức quá mạnh, bàn tay đã dính chặt vào cánh cửa như bị ai đó bôi keo dán.

"Tri Vi, đừng sợ, mẹ gỡ cho con!"

Cô ta ôm lấy con gái, kéo mạnh ra sau, nhưng càng kéo thì càng đau, tay vẫn dính chặt không nhúc nhích.

Đúng lúc ấy, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa bất ngờ bật mở. Hai mẹ con không kịp đề phòng, ngã bổ nhào vào trong.

"Ui da, trời đất ơi! Đỗ Nhược Hồng, mày cố ý phải không?!"

Đỗ Nhược Hồng khoanh tay đứng ngay cửa, cười khẩy:
"Ơ, hai người làm trò gì vậy? Có phải Tết nhất gì đâu, cần chi phải hành lễ lớn thế? Quỳ lạy thế này chắc tôi cũng phải bái lại thôi!"

Ánh mắt châm chọc của bà ta làm Hứa Tri Vi tức đỏ mặt, nhục nhã đến mức toàn thân run rẩy.

"Tao liều mạng với mày!"

Hứa Lam Xuân đỏ mắt, xông lên định đánh, nhưng Đỗ Nhược Hồng đâu dễ bắt nạt. Bà ta chỉ cần túm lấy, hơi dùng sức, liền ném thẳng ra sân.

"Á á á á!"

Cô ta lăn đúng chỗ có đinh, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả thôn, chẳng khác gì heo bị chọc tiết.

Trong khi đó, Đỗ Nhược Hồng khoanh tay, nhìn cảnh hỗn loạn, khóe môi khẽ nhếch.

"Tri Vi, cháu làm cái gì vậy? Cửa nhà bác được bôi keo để dán vải, cháu hùng hổ lao vào làm chi, dính tay thì trách ai được?"

Đỗ Nhược Hồng cố tình nói to:
"Tri Ni, Tri Tâm, mau lại giúp chị họ gỡ tay ra!"

"Hừ, các người muốn làm gì? Đừng động vào tôi!"

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp:
"Bọn em chỉ muốn giúp chị gỡ tay thôi, chẳng lẽ chị định dính chặt cửa nhà em cả đời à?"

"Tôi không cần, buông ra, buông ra ngay!"

Trong lòng Hứa Tri Vi sợ hãi cực độ, chỉ cảm thấy ba người đàn bà điên này đang muốn lấy mạng cô.

Đúng lúc đó, Đỗ Nhược Hồng nắm chặt lấy cánh cửa, đột nhiên mở bung ra hết cỡ.

"Rầm!"

Cửa đập thẳng vào tường, lực kéo khiến Hứa Tri Vi mất thăng bằng, lao đầu đập thẳng vào cánh cửa. Một tiếng hét rợn người nữa vang lên.

"Ở đây xảy ra chuyện gì thế này?"

Hứa Lam Giang vừa bước vào đã thấy cảnh hỗn loạn, mặt mũi biến sắc.

"Bác cả, cứu cháu với!"

Hứa Tri Vi nước mắt lã chã, bàn tay đỏ bầm, đau đến mức muốn ngất đi.

Đỗ Nhược Hồng hừ lạnh, chẳng chút thương hại:
"Ha! Đúng là đồ con hoang vô ơn. Tao sửa cửa cho ngay ngắn thì không nói, lại còn phá hỏng, giờ mắc kẹt thì than khóc cái gì. Đáng đời!"

Hứa Lam Giang cau mày, vội kéo cháu ra:
"Tri Vi, đừng lộn xộn, để bác kéo ra, trước tiên gỡ tay cho xong."

Nhưng gỡ mãi không được. Cánh cửa như dính chặt lấy da thịt.

Đỗ Nhược Hồng khoái trá, chen vào:
"Thôi, để tao giúp một tay!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 323



Bà ta chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, nắm lấy tay Hứa Tri Vi mà giật thật mạnh.

"Á—!!!"

Tiếng hét xé lòng vang lên, bàn tay cuối cùng cũng rời khỏi cửa, nhưng da thịt đã bị lột mất một mảng lớn, máu rỉ ra đỏ lòm.

"Nhược Hồng, bà... bà nỡ lòng nào!"

Hứa Lam Giang tức giận quát.

Đỗ Nhược Hồng hừ một tiếng, mặt lạnh như băng:
"Nhẹ nhàng thì gỡ được chắc?

"Ông bị ngu à? Tôi hết lòng hết dạ giúp đỡ, thế mà ông còn nói ra nói vào, đúng là chẳng biết ngượng!"
Giọng Đỗ Nhược Hồng the thé, làm cả sân náo loạn.

Hứa Lam Giang cau có, mệt mỏi như sắp ngã quỵ. Mấy ngày nay nhà cứ ầm ĩ như cái chợ.
"Đều là người một nhà cả, bà có thể bớt nói vài câu không?"

"Hừ, một nhà à? Tôi thấy toàn một lũ ăn cháo đá bát thì có!"
Đỗ Nhược Hồng chống nạnh, mặt đỏ gay.

Đúng lúc đó, Hứa Lam Xuân từ trong bước ra, trên tay cầm một cây đinh còn dính máu.
"Anh cả, chị ta cố ý rải đinh dưới đất! Chúng ta đều dẫm phải rồi!"

Xung quanh đầy người đứng hóng chuyện, cửa nhà chen chúc cả đám. Trong tình huống này, ai mà dại gì nhận bừa.

"Này, cô đừng có ăn nói bậy bạ. Đinh đó tối qua tôi làm rơi, sáng nay dậy sớm đi làm, chưa kịp dọn. Chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi thì dễ cho cô quá!"
Đỗ Nhược Hồng chỉ một câu đã phủi sạch, đẩy hết trách nhiệm ra ngoài.

Hứa Lam Giang mặt lạnh, không muốn tranh cãi thêm. Ông gọi to:
"Tri Vi, lại đây, để bác sĩ xem cho."

Đỗ Nhược Hồng cũng thôi không la hét nữa, hừ một tiếng, lôi hai đứa con gái về, sập cửa cái rầm. Trò hề nhà họ Hứa coi như tạm khép lại. Đám người hóng hớt cũng bắt đầu tản dần.

Trên đống củi, Hứa Tri Lễ vươn vai, chán nản:
"Đi thôi, về nhà. Cũng xem đủ rồi."

Khánh Tử, Hỉ Tử lập tức hí hửng thêm mắm thêm muối, ba người vừa đi vừa kể lại chuyện bên kia, hăng hái như vừa xem một vở kịch lớn.

Khi họ trở về, Liễu Vân Sương nghe xong cũng cười nhạt, trong lòng vô cùng sảng khoái. Ba con người đáng ghét bên nhà họ Hứa, cuối cùng cũng bị dạy cho một trận ra trò.

Cơm tối vừa xong, Đỗ Nhược Hồng dẫn Hứa Tri Tâm sang, trên tay cầm ba tờ tiền mới cứng.
"Vân Sương, đây là ba mươi đồng, em cầm đi."

Vốn dĩ chuyện này nằm trong dự tính của cô. Rau trong nhà không thể để phí.

Liễu Vân Sương nhìn mấy tờ tiền, rút lại một tờ đưa cho bà.
"Chị dâu, số rau đó hai mươi đồng là đủ. Còn mười đồng này, coi như tiền gà của chị."

"Nhiều thế sao? Một con gà có đáng bao nhiêu đâu."

"Chị cứ cầm đi. Hôm nay may nhờ có chị, nếu không thì làm gì có chuyện được bồi thường."
Liễu Vân Sương khẽ lắc tờ tiền trong tay.

Đỗ Nhược Hồng gật đầu, cười mỉm:
"Vậy chị nhận. Đúng là em tính xa tính rộng, đoán chắc bọn họ sẽ không để yên. Nếu không thì sao có màn kịch hôm nay."

"Đúng đấy thím hai! Thím không thấy mặt mày Hứa Tri Vi với Hứa Lam Xuân đâu, buồn cười muốn chết! Y như hai con hề ngoài chợ ấy!"
Tri Tâm reo lên, hồn nhiên kể lại thêm một lần nữa.

Liễu Vân Sương lắng nghe, gương mặt không giấu được ý cười.

"Vân Sương à, em nghĩ ra mấy trò đó thế nào vậy? Đầu óc đúng là lanh lợi."
Đỗ Nhược Hồng thở dài, vừa khen vừa ngẫm.

"Chị dâu, chị đừng nói vậy. Họ tự chuốc lấy cả thôi, liên quan gì đến chúng ta đâu."
"Ừ, đúng đúng, chị lỡ lời."

Đỗ Nhược Hồng vốn là người tinh khôn, nghe nửa câu đã hiểu mười phần. Thật ra lần này bà cũng chỉ vì lợi ích của mình bị vạ lây, mới phối hợp ăn ý như vậy. Mục đích đạt rồi, còn lại chẳng quan trọng nữa.

Liễu Vân Sương bỗng đưa cho bà cái đèn pin.
"Chị dâu, cầm lấy cái này."

"Đèn pin? Sao vậy?"

"Ba người kia sẽ không dễ gì bỏ qua. Nhà chị ban ngày còn phải đi làm, đêm đến lại ở chung một chỗ, cơ hội gây sự của họ nhiều lắm. Không phòng thì nguy to."

Nói rồi, cô ghé sát tai thì thầm một hồi, khiến Đỗ Nhược Hồng gật gù, ánh mắt lóe sáng.

"Được, chị hiểu rồi. Giờ cũng muộn, chị về thôi, không yên tâm để Tri Niệm ở nhà một mình."
"Vậy để em tiễn hai mẹ con."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều ánh lên vẻ ngầm hiểu, nụ cười khóe môi càng thêm ý vị.

Hôm sau, Hỉ Tử ăn cơm trưa xong liền phe phẩy quạt hương bồ đi hóng chuyện ở đầu thôn. Mấy bà đàn bà con gái tụ tập, tám chuyện suốt ba tiếng đồng hồ.

Chuyện không ngoài việc Hứa Lam Xuân cùng mấy người nhà đi nặng ra quần, rồi trò hề mất mặt của nhà họ Hứa. Thậm chí có tin đồn lan ra: ban đêm Hứa Lam Xuân đi vệ sinh, gặp cái bóng xanh ngoài sân, sợ quá tè dầm tại chỗ, giờ nằm liệt giường không dậy nổi.

Nghe tin, Đỗ Nhược Hồng và Liễu Vân Sương chỉ mím môi cười, chẳng nói thêm lời nào.

Chiều hôm đó, Hỉ Tử hí hửng chạy về kể lại:
"Chị dâu, bọn em vừa ghé xem, buồn cười chết đi được! Mọi người kéo đến chọc ghẹo, mặt mày Hứa Lam Xuân xanh lét, tức đến cầm chổi quét rác đuổi hết ra ngoài. Chị cứ chờ mà xem, mai mốt cả thị trấn Thanh Dương cũng biết hết chuyện này!"

Thị trấn ấy chính là nơi nhà chồng của Hứa Lam Xuân. Kỳ nghỉ hè, Tần Ngọc Lương không đi làm, nhưng cha mẹ anh ta vẫn ở đó. Chuyện xấu hổ như thế lan ra, chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt nhà chồng.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Tần Ngọc Lương đã xuất hiện, mặt đen sì, kéo thẳng Hứa Lam Xuân về nhà.

Dù cô ta còn chưa gượng nổi dậy, anh ta cũng không để ý, cứng rắn lôi đi như lôi một bao tải.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 324



Trời hãy còn sớm, sương chưa tan, cả thôn còn chìm trong yên lặng. Thế nhưng ngoài vườn rau đã có bóng người lúi húi, tay thoăn thoắt ngắt rau bỏ vào giỏ. Mọi động tĩnh trên con đường lớn đều có thể nhìn rõ mồn một.

"Vân Sương, em sao thế? Cau mày làm gì? Cô ta đi rồi chẳng phải càng tốt sao?"

Liễu Vân Sương khẽ lắc đầu, giọng trầm xuống:
"Chị dâu, Hứa Tri Vi vẫn chưa đi đâu."

Một câu nói như chậu nước lạnh dội thẳng vào. Cái kẻ đáng lo nhất, hóa ra vẫn còn ở lại.

"Chắc xe đạp không chở hết thôi. Một mình nó thì gây được sóng gió gì? Đừng quá lo lắng."

Vân Sương nhìn thoáng qua, trong lòng chỉ thấy chua chát. Đây chính là sự khinh địch chết người.
"Chị đừng xem thường nó. Nó không giống Hứa Lam Xuân đâu, đầu óc còn quỷ quyệt hơn nhiều. Thôi, mình tranh thủ giao rau trước đã, rồi về nhà còn phải trông chừng nó."

"Ừ, được."

Mấy ngày này, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm thay nhau ở lại nhà, không dám lơ là. Bà già kia thì lúc nào cũng rình rập, thêm con nhỏ Hứa Tri Vi nữa, chỉ sơ sẩy một chút thôi là có chuyện ngay.

Đến gần trưa, Hứa Tri Niệm chạy sang, thở hổn hển:
"Thím hai, cháu nói cho thím biết chuyện này. Hứa Tri Vi… bị bỏ lại rồi!"

Liễu Vân Sương nghe xong liền gật đầu, như thể đã nắm được chuyện từ trước:
"Ừ, thím đoán được. Sáng nay Tần Ngọc Lương chỉ đưa mẹ nó đi, chứ chẳng thấy nó đâu."

"Không phải như vậy!" Niệm vội xua tay, "Là bị bỏ lại hẳn, thím ạ!"

Liễu Vân Sương giật mình, không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Ý cháu là sao?"

Niệm liếc quanh rồi ghé sát lại, thì thầm:
"Mẹ cháu bảo thím thế nào cũng tò mò, nên bảo cháu sang nói cho rõ. Tần Ngọc Lương bảo thành tích học hành của Hứa Tri Vi kém quá, học ở trường huyện không theo kịp, cho nên cho nó về. Vừa hay trong thôn có trường mới mở."

"Tin này chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn ạ. Bà nội cháu chửi um nhà từ sáng đến giờ. Bố cháu đến khuyên cũng bị bà mắng như tát nước vào mặt, bảo là vô dụng, không làm chỗ dựa cho dì út, nên mới để người ta bắt nạt Hứa Tri Vi như thế."

Liễu Vân Sương nghe mà thấy rùng mình. Thì ra mọi chuyện đã được sắp đặt từ lâu. Ngay từ đầu, Tần Ngọc Lương vốn không muốn rước cái “cục nợ” này vào. Hồi ấy vì chuyện năm trăm đồng cộng thêm danh tiếng của Hứa Tri Vi cũng tạm chấp nhận được, hắn mới miễn cưỡng gật đầu. Giờ thì xem ra, tất cả chỉ là màn kịch.

Nếu kết quả thật sự là thế, thì con nhỏ ấy vòng vo một hồi, cuối cùng lại rơi tõm về đội sản xuất Hồng Tinh. Học ở trường đội thì không cách nào tránh khỏi đụng mặt Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ. Với cái đầu nhiều mưu kế như thế, không đề phòng mới là lạ.

"Hứa Tri Vi biết chưa? Nó phản ứng thế nào?"

"Khóc lóc đến trời nghiêng đất ngả, sau đó nhốt mình trong phòng, không chịu ra. Bà nội dỗ mãi, còn gọi nó là bảo bối này nọ, chắc bà ấy đau lòng thật."

Vân Sương hít sâu một hơi. Bà cụ Hứa vốn thương con bé ấy như vàng ngọc, phản ứng như thế cũng dễ hiểu. Nhưng điều lạ là—Hứa Lam Xuân thật sự chịu buông tay sao? Chẳng lẽ từ nay mặc kệ đứa con này? Quá kỳ quặc! Mai này nếu bố ruột Hứa Tri Vi tìm đến, chắc chắn sẽ nhận con gái. Đến lúc đó, cô ta còn mặt mũi nào nữa? Chẳng khác nào tự tay đào cái hố chôn mình.

"Mấy ngày tới, các cháu cẩn thận cho thím. Con bé ấy thù dai lắm, đừng để nó có cớ mà lợi dụng."

Niệm gật đầu chắc nịch:
"Thím yên tâm, giờ đi đâu chúng cháu cũng khóa cửa. Trong nhà lúc nào cũng để một người trông. Không để cho nó có cơ hội."

Đúng vậy, trước kia họ không có thói quen khóa cửa, từ khi chia nhà mới bắt đầu cẩn thận. Giờ lại càng phải nâng cảnh giác. Đỗ Nhược Hồng còn lén đổi phiếu công nghiệp đâu đó, mua về mấy ổ khóa mới tinh, tiện thể mỗi lần đi bán rau thị trấn lại sắm thêm ít đồ.

Sau vài câu dặn dò, Hứa Tri Niệm rời đi. Vân Sương nhìn lũ trẻ, trong lòng càng thêm nặng. Nếu thật sự sang học kỳ sau Hứa Tri Vi bị giữ lại học ở trường đội, nhất định phải căn dặn bọn nhỏ kỹ lưỡng.

"Mẹ, không sao đâu. Con không để ý đến nó là xong."

"Đúng đấy. Trong đội bao nhiêu đứa trẻ, đâu phải ai cũng ưa nó. Đến lúc đó bọn con không chơi cùng là xong thôi."

Hứa Tri Lễ nói dứt lời còn bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

Liễu Vân Sương nhìn con trai cả, sống mũi bỗng cay cay. Kiếp trước, thằng bé vì con nhỏ kia mà suýt mất mạng. Vậy mà bây giờ, mới tám tuổi đầu đã chán ghét Hứa Tri Vi đến tận xương tủy.

Nửa năm nay, mỗi lần cô đi chợ bán rau, thằng bé đều ở nhà trông em gái Tri Ý, lại còn chăm bầy gà con, thỏ con. Không như đám trẻ khác thích lẻn đi chơi, nó sống rất có trách nhiệm. Con chó Đại Tráng cũng được nó tắm rửa, chải lông sạch sẽ.

"Tri Lễ, con và chị con nói không sai. Nhưng con phải nhớ, Hứa Tri Vi cũng như Hứa Lam Xuân. Dù con không đụng vào nó, thì nó cũng sẽ tìm cách đụng vào con. Đi học rồi, phải biết tự bảo vệ, đừng để bị bắt nạt."

Vì trường học không đơn giản như ở nhà. Hứa Tri Vi không chỉ có một mình—sau lưng nó còn cả một “hệ thống” gây rối.

Người lớn còn chưa chắc đã chống chọi nổi, huống chi là hai đứa trẻ non nớt.
Ví như chuyện “cô lập”, “bắt nạt”, một khi đã xảy ra thì tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

"Mẹ, mẹ yên tâm, chúng con không dễ gì để bị bắt nạt đâu."
"Ừ, được rồi."

Liễu Vân Sương không muốn nói thêm, cũng chẳng cần phải dặn dò nhiều. Dù sao cũng sắp đến ngày khai giảng, chuyện gì để rồi tính sau.

Đúng lúc này, bà Ba dẫn Kỳ Kỳ đến chơi, cô liền để mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài cho khuây khỏa. Ban ngày bận rộn đủ chuyện, chẳng có lúc nào rảnh rang. Đến tối, ăn cơm xong, cũng chẳng có việc gì đáng kể nữa.

Người trong nhà vốn quen thói đi ngủ sớm. Rửa mặt xong, thắp đèn dầu một lát rồi tắt, ai nấy đều leo lên giường. Một là để tiết kiệm dầu, hai là vì sáng sớm hôm sau phải dậy từ tinh mơ.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 325



Đêm mùa hè oi nồng, ngột ngạt, không một cơn gió. Liễu Vân Sương mở cửa sổ, ngoài khung treo tấm lưới chống muỗi mới, vừa thoáng khí lại vừa ngăn được côn trùng. Ở nông thôn, nhà nào cũng thế.

Bỗng nhiên —
"Gâu! Gâu! Gâu!"

Tiếng Đại Tráng sủa vang lên giữa đêm yên tĩnh, dồn dập đầy lo lắng.

Ngay sau đó là một tiếng "bịch" cực lớn, như thể có vật nặng rơi xuống.

Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ lập tức tỉnh giấc, trong khi Hứa Tri Ý chỉ trở mình một cái, rồi lại ngủ tiếp như không có chuyện gì.

"Mẹ, có phải trộm không?"
"Mẹ ra xem, các con tuyệt đối không được phát ra tiếng."

Nói xong, Liễu Vân Sương nhanh chóng mặc áo, trong lòng chợt căng thẳng. Bây giờ trong nhà đã có ít tiền, nếu bị kẻ xấu nhòm ngó thì chẳng phải chuyện đùa.

Cô cầm đèn pin, một tay nắm chặt cây gậy to, bước ra phòng khách. Quan sát một lượt, không thấy động tĩnh gì bất thường, nhưng Đại Tráng lại càng sủa dữ, dường như còn xen lẫn tiếng gấp gáp, khẩn trương.

Không nghĩ thêm, Liễu Vân Sương hít sâu một hơi, run run mở cửa.

"Ai đó? Ai ở ngoài đó?"

Trong ánh đèn pin, cô thấy rõ dưới đất có một bóng người. Dường như là từ ngoài nhảy tường vào, chẳng may ngã xuống.

Trong nháy mắt, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tiến lại gần, thì thấy Hứa Tri Tình cũng đi theo, run rẩy cầm đèn pin soi sáng.

"Kiều... Kiều Dịch Khất?!"

Cái tên bật ra từ miệng cô, đôi tay run bắn. Trước mặt cô chính là Kiều Dịch Khất, nhưng trên vai anh, máu đỏ loang lổ, đã nhuộm thẫm cả vải áo.

Anh lại tự làm mình thành ra thế này sao?
Trong lòng cô nhói đau, như có thứ gì nghẹn ứ, vừa tức giận vừa thương xót, muốn phát điên.

"Tri Tình, mau đỡ chú ấy vào nhà!"
"Vâng!"

Hai mẹ con vội vàng dìu anh, Hứa Tri Lễ cũng nghe động chạy ra phụ một tay. Họ đặt anh lên chiếc giường gạch ở gian đông, thắp sáng đèn dầu.

Vai anh bị thương, dường như đã được băng bó qua loa, nhưng bây giờ lại bung ra, máu chảy đầm đìa. Liễu Vân Sương cắn răng, cẩn thận cắt áo, vội vàng lau rửa rồi băng lại. Trong suốt lúc đó, lông mày Kiều Dịch Khất nhíu chặt, không biết là vì đau hay vì cố kìm nén.

"Hai đứa về ngủ đi, ở đây có mẹ lo cho chú Kiều."
"Vâng ạ, nhưng mẹ có gì thì gọi con nhé!"
"Ừ, được rồi."

Máu đã được cầm, anh cũng không sốt. Nhưng cô chẳng biết phải xử lý sao hơn, đành ngồi đó canh chừng đến sáng.

"Khụ... khụ..."

Đột nhiên, anh ho khan vài tiếng.

"Anh tỉnh rồi à? Mau uống chút nước."

Cô nâng đầu anh lên, đưa cho anh uống mấy ngụm. Kiều Dịch Khất gắng sức mở mắt, trông vẫn vô cùng yếu ớt.

"Anh... tại sao lại ra nông nỗi này? Sao cứ để bản thân đầy thương tích như vậy?"

Giọng cô run rẩy, trách móc thì không nỡ, mà trong lòng lại đau thắt.

Anh cười khổ, giọng khàn đặc, yếu đến mức như sắp lìa đời:
"Phải... anh lại ngốc nghếch tự làm mình thành thế này. Vân Sương... em còn muốn anh không?"

Câu hỏi ấy như nhát dao xoáy thẳng vào tim cô. Lời anh vừa dứt, mắt đã nhắm nghiền, hơi thở như sắp tắt lịm.

"Kiều Dịch Khất!"

Liễu Vân Sương hoảng hốt, nắm chặt lấy tay anh. Ngay lúc ấy, mí mắt anh khẽ động, đôi mắt dần mở ra, ánh nhìn mơ hồ như còn đang mơ.

"Em muốn, em muốn anh... thế nào em cũng muốn! Anh đừng nghĩ ngợi nữa, chỉ là vết thương thôi, rồi sẽ ổn cả."

Trong mắt anh thoáng bừng lên tia sáng, vừa mừng vừa ngỡ ngàng.

"Em... em nói thật sao? Không lừa anh?"
"Không, em thề với trời! Nhưng bây giờ, anh còn đau ở đâu không? Nói cho em biết đi, kẻo em sơ sót."
"Không... không đâu, ngoài vết thương này thì chỗ nào cũng dễ chịu cả."

Anh ngừng một lúc, rồi thì thầm:
"Anh mệt lắm, cho anh ngủ một lát..."

Nghe vậy, tim Liễu Vân Sương thắt lại. Trong đầu chợt nhớ đến những cảnh phim từng xem, rằng người bị thương không được phép ngủ, nếu không có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại.

"Anh thật sự muốn ngủ sao?"
"Ừ... năm ngày nay, anh chưa chợp mắt."

"Năm... năm ngày?!"

Cả người cô run rẩy, vừa lo sợ, vừa đau lòng, nước mắt suýt trào ra.

Trời đất ơi, người đàn ông này rốt cuộc làm bằng sắt thép hay sao?
Không trách được, đôi mắt anh đỏ ngầu, toàn những tia máu giăng kín, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy nhói lòng.

"Anh... nghỉ ngơi đi, vết thương này còn đau không, có sao không vậy?"
"Em ngồi bên cạnh anh, anh liền không thấy đau nữa."

Nói xong, bàn tay thô ráp nhưng nóng rực ấy liền chụp lấy tay cô.
Hơi dùng lực, cả người Liễu Vân Sương liền ngã thẳng vào lồng ngực vững chãi của anh.

"A! Anh điên rồi sao? Lỡ đụng phải vết thương thì làm sao bây giờ?"
Nghe cô kêu lên, Kiều Dịch Khất lập tức chau mày, vẻ mặt đau đớn như muốn ngất đi.

"Thật sự khó chịu quá, Vân Sương... anh buồn ngủ lắm, em đừng đi đâu, cứ ở bên cạnh anh thôi."

Nhìn dáng vẻ ấy, tám phần không phải giả bộ.
Cô vừa mới giúp anh xử lý vết thương, trái tim lại càng thêm chua xót, giống như bị ai bóp chặt.

"Được rồi, được rồi, em không đi đâu hết. Anh mau ngủ đi, đừng nói linh tinh nữa."
"Ừm..."

Cuối cùng, Kiều Dịch Khất không giở trò thêm, năm ngày năm đêm không chợp mắt, quả thực đã vượt quá giới hạn con người.
Anh chỉ nắm chặt tay cô, kiên quyết không buông.
Không còn cách nào khác, Liễu Vân Sương đành phải nằm tạm bên mép giường đất, cả người nửa tỉnh nửa mơ.

Đến khi trời mới tờ mờ sáng, đồng hồ sinh học quen thuộc lại kéo cô dậy.
Mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là một gương mặt tuấn tú như được chạm khắc.
Người đàn ông này, thật sự đẹp trai đến mức không thể chê được một chữ nào.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 326



Khoan đã... tại sao anh vẫn còn ôm chặt lấy cô thế này?
Chỉ nghĩ đến cảnh tối hôm qua, chính mình dám gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ, mặt cô lập tức nóng bừng, chỉ muốn chui xuống đất.

Cẩn thận nhấc cánh tay kia ra, vừa mới gỡ được một nửa thì đôi mắt đen thẫm kia lại mở ra, giọng nói khàn khàn mà lười biếng vang lên.

"Vân Sương, em tỉnh rồi à?"
"Ừm... tỉnh rồi."

Đã bị phát hiện, cô cũng chẳng còn cách nào lén lút nữa, đành buông tay xuống.
Chỉ là, đôi má cô vẫn hồng ửng lên, may mắn là ngoài kia trời còn chưa sáng rõ.

"Anh ngủ thêm một lát đi. Em phải ra hái rau, đợi anh tỉnh rồi hãy dậy ăn cơm nhé."
"Được."

Anh quả thật đang cần nghỉ ngơi, nên không nói thêm gì.
Liễu Vân Sương vội vàng xuống giường, bước ra ngoài.
Nhưng ngay khi tay chạm vào cánh cửa, giọng nói trầm thấp kia lại vang lên phía sau lưng.

"Vân Sương—"
"Sao vậy?"
"Đêm qua em ngủ cùng anh rồi, từ nay phải chịu trách nhiệm với anh đó!"

Một câu như sét đánh ngang tai.
Ôi trời ơi, cô vừa nghe gì thế này?
Chân tay luống cuống, suýt chút nữa thì vấp ngã, cô vội hấp tấp chạy ra ngoài.
Sau lưng, tiếng cười đắc ý của Kiều Dịch Khất vang lên, rõ ràng là trêu chọc mà lại khiến người nghe vừa tức vừa thẹn.

Đáng ghét đến mức muốn cắn cho một cái!

...

Ra ngoài ruộng, Đỗ Nhược Hồng đã cúi người làm cỏ.
"Vân Sương, em dậy rồi đấy à?"
"Vâng, chị dâu cũng dậy sớm thật."
"Hôm qua Điền Mẫn nhắn chị mang nhiều rau hơn, cô ấy định vào thành thăm người thân. Chị phải tranh thủ đi sớm, không lại lỡ chuyến. À này, rau tốt quá, vài hôm nữa già hết. Ngày mai vừa hay có chợ phiên, chúng ta mang đi bán nhé?"

Chợ phiên lớn ở trấn Thanh Dương, tháng nào họ cũng đi một hai lần.
Mỗi lần gánh theo cả ngàn cân rau, đến đâu bán hết đến đó, khách quen không ngớt.

"Đi chứ, ngày mai nhất định phải đi. Lát nữa em sang mượn xe đẩy của nhà Sở Nga, chở nhiều thêm càng tốt."
"Ừ, vậy quyết định thế nhé."

Hai chị em bàn bạc xong, lại tiếp tục làm việc.

Đến khi tiễn người đi, trong bếp đã thoảng mùi cháo thơm.
Hứa Tri Tình vừa nấu xong cháo, Liễu Vân Sương lại đi luộc thêm mấy quả trứng.
Đúng lúc ấy, Kiều Dịch Khất đã thay quần áo sạch sẽ, bước ra, lại khôi phục dáng vẻ thư sinh nho nhã thường ngày.

"Thế nào rồi, có đói không?"
"Hơi hơi."
"Được rồi, em làm chút thức ăn, sắp xong rồi. Anh vào ngồi nghỉ đi."
"Ừm."

Lũ trẻ thấy anh khỏe hơn thì vui mừng ríu rít, hỏi han không ngớt.
Liễu Vân Sương tranh thủ mang cám cho gà. Vừa quay người lại thì suýt ngã ngửa—Kiều Dịch Khất không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, ánh mắt dõi theo cô, trong mắt còn thấp thoáng buồn bã.

"Ôi chao, anh đi đứng sao không có tiếng động vậy, làm em hết hồn."
"Vân Sương... sao em lại cố tình né tránh anh?"

Cô giật mình, vội lắc đầu.
"Đâu có, anh nghĩ nhiều rồi."

Anh chẳng buồn nghe, thẳng thừng tiến tới, nắm chặt lấy tay cô.
"Anh làm gì vậy, mau buông ra!"
"Đêm qua chính em đã nói sẽ không bỏ rơi anh. Em còn ngủ cùng anh... sao vừa mở mắt ra đã phủ nhận sạch trơn thế này?"
"Đừng có nói bậy! Chúng ta trong sạch, hoàn toàn không có gì hết!"

Thế nhưng Kiều Dịch Khất lại chau mày, nét mặt ấm ức như thể một người vợ nhỏ bị ức h**p.
"Anh ngủ say, không nhớ rõ, tùy em muốn nói sao cũng được..."

Trời ạ, cô đã gây ra cái nghiệp gì thế này?

"Em thề, thật sự không có chuyện gì xảy ra, không tin anh có thể..."

Lời còn chưa kịp thốt hết, môi đã bị chặn lại.
Kiều Dịch Khất cúi xuống, hôn thẳng vào môi cô.
Cả người Liễu Vân Sương cứng đờ, như bị sét đánh giữa ban ngày.

"Giờ thì đã có rồi," anh thản nhiên buông một câu, "em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh."
"Kiều Dịch Khất, anh... anh cố tình!"

Giọng Liễu Vân Sương có chút cao, nhưng Kiều Dịch Khất chẳng những không giận, mà còn ôm chặt lấy cô, giống như sợ nếu buông tay thì sẽ mất luôn.
"Anh cố tình cả đấy, vì anh sợ em sẽ bỏ rơi anh. Nếu không phải vì em, có lẽ anh đã chẳng còn sống trên đời này nữa."

Nghe những lời ấy, tim Vân Sương bỗng siết lại, bao nhiêu giận dỗi cũng tiêu tan. Cô không giãy dụa nữa, ngược lại còn thấy chua xót trong lòng.
"Anh... thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh muốn sống cùng em ư? Hoàn cảnh của em khó khăn như vậy, anh sẽ không hối hận chứ?"

Đây vốn là điều cô luôn canh cánh trong lòng, chẳng ngờ hôm nay lại có thể hỏi ra một cách bình tĩnh đến thế.

"Anh chắc chắn, chưa bao giờ chắc chắn như bây giờ."

"Nhưng mà... em thì lại không chắc. Cho em thêm chút thời gian được không? Trong lòng em lúc nào cũng bất an, cứ nghĩ anh quá xuất sắc, còn em thì... thì giống như chúng ta không thuộc về cùng một thế giới vậy."

Lời cô khiến Kiều Dịch Khất nôn nóng đến mức vội nắm chặt lấy tay cô, ép lên khuôn mặt mình.
"Nghe anh nói, Vân Sương. Chúng ta là người của cùng một thế giới. Giờ phút này, anh đang ở ngay bên cạnh em, em nhìn thấy được, chạm vào được, điều này chẳng lẽ chưa đủ chứng minh sao?"

"Em biết, chỉ là... em cần thời gian. Cho em từ từ quen với việc này."

Kiều Dịch Khất nghe vậy cũng khựng lại, trong lòng hiểu rõ bản thân quá nóng vội. Nhưng sự việc đã đến bước này, cũng chỉ có thể thẳng thắn.
"Được, anh sẽ chờ, chờ bao lâu cũng được."

"Ừm..."

Ngay khoảnh khắc ấy, tim Vân Sương bỗng như bị một luồng điện nhẹ lướt qua, vừa rung động, vừa ngọt ngào, giống như lần đầu thật sự biết thế nào là tình yêu.

"Lão đại! Lão đại..."

Tiếng gọi của Hỉ Tử vang lên ở ngoài cửa, khiến Vân Sương vội vàng đẩy anh ra, cả gương mặt nóng bừng vì ngại ngùng. Kiều Dịch Khất cũng không oán trách, chỉ khẽ mím môi, trong lòng nghĩ: cho cô thêm thời gian cũng tốt, kết cục này đã quá hoàn hảo rồi.

"Lão đại, anh thật sự trở về rồi! Sao không chịu vào nhà?" zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 327



Hỉ Tử vừa thấy anh đã mừng quýnh, còn Khánh Tử thì lập tức chen vào, khẽ huých một cái.
"Thấy chưa, tất nhiên là anh ấy phải vội vàng đi gặp chị dâu rồi!"

"Đúng đúng, em hồ đồ quá, quên mất!" Nói rồi Hỉ Tử gãi đầu, cười hề hề.

Vân Sương đứng bên cạnh, vừa buồn cười vừa xấu hổ. Người đàn ông này, vì để sớm gặp cô mà năm ngày không chợp mắt, thật sự khiến lòng người vừa cảm động vừa thấy nặng nề.
"Ừm... mọi người nói chuyện đi, em ra ngoài một lát."

Chờ bóng cô khuất dần, Hỉ Tử cười khì khì.
"Chà, chị dâu ngại ngùng rồi đấy."

Kiều Dịch Khất khẽ nhếch môi, tâm trạng tốt lên hẳn.
"Đi thôi, ra ngoài nói chuyện."

...

Ngày hôm sau, cả nhóm phải chở rau đi bán ở trấn Thanh Dương. Người nào cũng dậy từ tinh mơ, lần này chất tận hai xe rau đầy ắp. Giữa hè, hoa quả chín rộ, cũng là lúc nhu cầu rau xanh tăng cao nhất.

"Vân Sương, em biết chuyện chưa? Hôm qua Từ Phượng Kiều đến nhà, mở miệng là muốn Lão Nhị làm con rể nhà họ."

"Ở... rể?"

Vân Sương không kìm được kinh ngạc. Thời buổi này, chữ "ở rể" chẳng khác nào một vết nhơ, không hề dễ nghe.

"Đúng thế. Ban đầu bà cụ còn không chịu, nhưng thấy Lão Nhị liệt giường, bà ta liền sinh ghét bỏ. Mấy ngày qua, vừa phải chăm Hứa Tri Vi, vừa lo cơm nước cho Lão Nhị, bà ta sớm đã phát cáu rồi."

Quả nhiên, với một kẻ ích kỷ như bà cụ, chuyện hầu hạ người khác là điều không thể nào cam tâm tình nguyện.

"Rồi cuối cùng thì sao? Bà ta có chịu không?"

"Chịu chứ! Ngày cưới cũng định rồi, mùng tám tháng sau. Mà chưa hết đâu, bà ta còn mở miệng đòi nhà gái nộp một trăm đồng sính lễ, đất đai trong nhà cũng phải đứng tên bà ta."

"Trời đất, đúng là quá đáng!"

"Còn gì nữa! Em có từng thấy chuyện nào lấy chồng mà nhà gái phải nộp sính lễ chưa? Chưa hết, mỗi năm còn phải đưa tiền phụng dưỡng bà ta nữa chứ! Đúng là gian manh!"

Vân Sương cũng khó tin nổi, chuyện này đúng là trái ngược hẳn với tính cách của bà cụ Hứa.
"Thế Từ Phượng Kiều có chịu không?"

"Không đời nào. Người ta đâu có ngu! Họ bảo đưa một trăm đồng thì đưa, nhưng tuyệt đối không chấp nhận mấy yêu sách khác. Còn về chuyện thăm hỏi, lễ Tết thì tùy, chứ không hề ràng buộc."

"Vậy mà bà cụ chịu sao?"

"Chịu đấy! Vì Từ Phượng Kiều nói rồi, được thì được, không thì thôi, cô ấy có điều kiện như thế, sợ gì không tìm được mối tốt? Thực ra, nhà họ Hứa mà cưới được cô ấy, đúng là trèo cao tận trời rồi."

"Ừ, nghĩ lại cũng đúng. Dù sao thì cũng cầm ngay được một trăm đồng tiền mặt. Còn những chuyện sau này, nếu bà cụ lại giở thói, thì với tính cách nhún nhường của Lão Nhị, anh ta cũng chỉ biết cúi đầu mà thôi."

Nói thì nói vậy, nhưng tất cả bọn họ đều xem thường Từ Phượng Kiều quá rồi. Báo ứng, mới chỉ bắt đầu thôi.

Hôm nay, đi bán rau, Kiều Dịch Khất cũng nhất quyết đi theo. Vân Sương khuyên thế nào cũng chẳng lay chuyển được, đành phải để mặc anh. Thế là cả đoàn gồm năm người: Kiều Dịch Khất, Vân Sương, Đỗ Nhược Hồng, Khánh Tử và Hỉ Tử.

Còn Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm thì phải ở nhà trông coi, không thể để trống cửa được.

Đến chợ, Đỗ Nhược Hồng dỡ rau xuống trước, vội vàng mang đến ba quán ăn quen thuộc. Sau đó, cô quay lại phụ giúp. Có Khánh Tử và Hỉ Tử trông coi, cô và Kiều Dịch Khất chỉ lo việc thu tiền.

Người mua ngày càng đông, chen chúc trước sạp.

"Vai của anh thế nào rồi?" Liễu Vân Sương thấp giọng hỏi.
"Không sao." Kiều Dịch Khất mỉm cười, cố tỏ ra bình thản.
"Chị dâu, lấy cho em mớ ớt xanh!" Một người quen gọi với.
"Được ngay!"

Liễu Vân Sương vội vàng đi lấy, để Kiều Dịch Khất đứng ở chỗ thu tiền. Anh tuy còn đau nhưng vẫn gượng được. Đỗ Nhược Hồng cũng quay lại tiếp sức.

Đến gần mười giờ rưỡi, rau củ cơ bản đã bán hết.

"Chị gái, chị muốn mua gì ạ?" Khánh Tử đứng ngoài gọi khách.

Người phụ nữ phía trước không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn thẳng về phía Liễu Vân Sương.

"Tôi muốn tìm cô ấy."

Liễu Vân Sương ngẩng đầu, liền thấy Từ Phượng Kiều.

Đỗ Nhược Hồng lập tức cảnh giác, sợ cô ta đến gây chuyện, liền chắn ngang.
"Có việc gì thì cứ nói ở đây."
"Chị dâu, không sao đâu." Liễu Vân Sương khẽ trấn an, rồi ra hiệu cho Từ Phượng Kiều theo mình ra phía sau.

Khánh Tử ngẩn ngơ nhìn theo, tò mò hỏi:
"Chị dâu, người đó là ai vậy?"
"À… đối tượng xem mắt của Hứa Lam Hà."

Nghe vậy, ánh mắt Kiều Dịch Khất lập tức tối sầm, lạnh lẽo như băng.

Bên kia, Từ Phượng Kiều cùng Liễu Vân Sương rẽ vào con hẻm nhỏ vắng người, gió lùa lạnh buốt.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Liễu Vân Sương hỏi thẳng, trong lòng đã đoán tám phần, người này rõ ràng có ý chặn đường.

Từ Phượng Kiều chậm rãi lên tiếng:
"Đồng chí Liễu Vân Sương, tôi xin lỗi. Chuyện Hứa Lam Hà làm tổn thương cô, tôi biết cả. Nhưng tôi đã nói rồi, tôi sẽ kết hôn với anh ta. Trước khi cưới, anh ta còn ở đội sản xuất Hồng Tinh, tôi không quản nổi. Nhưng sau khi kết hôn, anh ta sẽ theo tôi về trấn Thanh Dương. Cô yên tâm, sẽ không quấy rầy cô nữa. Anh ta bị cô đánh một trận, cũng là đáng đời."

Nghe thế, trong lòng Liễu Vân Sương lại càng khinh thường Hứa Lam Hà. Người phụ nữ trước mặt này xem ra không tệ, vậy mà lại rơi vào tay kẻ như hắn.

"Chúc mừng hai người trước. Nhưng tôi vẫn không hiểu, điều kiện của cô tốt như vậy, sao lại chọn anh ta? Cô nói muốn tìm một người nghe lời, nhưng Hứa Lam Hà nào phải loại người ngoan ngoãn. Ngược lại, anh ta ngu hiếu, cứng đầu lắm."

Từ Phượng Kiều khẽ thở dài:
"Không chỉ cô, nhiều người cũng chẳng hiểu nổi. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi có chỗ dựa, muốn tìm người tốt hơn cũng chẳng khó. Nhưng gả cho người ta, sống phải ngửa mặt nhìn sắc mặt người khác, tôi không chịu được. Còn Hứa Lam Hà, tôi biết bà cụ Hứa đối xử tệ với anh ta, nhưng càng như thế, anh ta càng dễ nắm trong tay."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 328



Liễu Vân Sương nghe đến đây liền lạnh giọng:
"Ý cô là coi thường anh ta không có chỗ dựa, cưới về thì mặc sức sai khiến? Cô nhầm rồi. Mẹ anh ta, em gái anh ta, còn có cháu gái… chẳng ai dễ đối phó đâu. Đừng nghĩ cưới anh ta rồi là yên thân."

Từ Phượng Kiều thoáng sững lại, sau đó ánh mắt càng thêm sâu.
"Bà cụ kia kể không ít chuyện xấu về cô, nhưng hôm nay gặp mặt, tôi thấy cô chẳng giống chút nào. Có lẽ tôi đã nghĩ sai. Nhưng cô cũng yên tâm, tôi không phải quả hồng mềm để ai muốn bóp thì bóp. Họ không dám làm gì tôi đâu. Tôi đến đây là để nói một câu: từ nay tôi là vợ của anh ta, vậy con của hai người, tôi cũng sẽ nhận."

Liễu Vân Sương lập tức biến sắc, cảnh giác:
"Chuyện đó, cô không cần xen vào. Con tôi không liên quan gì đến Hứa Lam Hà nữa. Chính hắn đã bỏ mặc, bọn trẻ cũng đã cắt đứt quan hệ. Sau này tuyệt đối không dính dáng gì."

Từ Phượng Kiều kinh ngạc:
"Ý cô là… không cần anh ta nuôi dưỡng?"

"Dĩ nhiên. Tôi nuôi nổi con tôi. Chỉ cần hắn đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi là được. Hai người kết hôn hay ân ái ra sao, với mẹ con tôi chẳng hề liên quan."

Nghe vậy, Từ Phượng Kiều vẫn lưỡng lự. Cô ta cũng có con, nhận thêm con người khác chẳng qua là nặng gánh.

"Cô chắc chắn chứ?"

Liễu Vân Sương cười nhạt:
"Tôi chắc chắn. Vậy chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt."

Quay người đi được vài bước, sau lưng bỗng vang lên một câu khiến cô sững lại.

"Tôi sẽ không sinh con cho anh ta."

Liễu Vân Sương vừa xoay người định đi, phía sau vang lên giọng nói của Từ Phượng Kiều.

Câu nói kia, nghe thì tưởng như vu vơ, nhưng lại khiến không khí bỗng chốc nặng nề. Vân Sương thầm nghĩ: chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, cần gì phí lời. Thế là cô bước đi, không thèm ngoái đầu.

"Thế nào rồi? Cô ta có làm khó dễ em không?"

Kiều Dịch Khất từ xa đã đứng đợi. Đôi mắt anh dán chặt vào bóng dáng cô, chứa đầy sự quan tâm như muốn tràn ra ngoài. Anh không tiến lại gần, cố tình để cho Vân Sương có khoảng không. Nhưng chỉ cần Từ Phượng Kiều có nửa điểm quá quắt, anh chắc chắn sẽ không để ả sống sót mà rời đi.

"Không sao, chỉ nói vài câu thôi. Bên kia thế nào, bán hết chưa?"

"Ừ, sạch veo rồi."

Vân Sương gật nhẹ. Phải, có gì đáng chấp nhặt đâu. Giờ cô đã có thể tự kiếm ra tiền, các con đều ngoan ngoãn nghe lời, lại còn có Kiều Dịch Khất bên cạnh… còn cầu mong gì hơn nữa?

"Đi thôi, chúng ta ghé Cung Tiêu Xã, mua một con gà về bồi bổ cho anh."

Lời cô vừa dứt, trái tim người đàn ông như được thả lỏng. Bao nhiêu căng thẳng tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp.

"Được!"

Trở về nhà, cảnh tượng vẫn như thường lệ. Khánh Tử và Hỉ Tử nhanh nhẹn làm thịt gà, còn Hứa Tri Lễ thì chạy đến, trong tay ôm một cái túi lớn.

"Chú Kiều, hôm qua chú về bỏ quên trong sân, cháu mang về cho chú."

"Ừ, cảm ơn cháu, Tri Lễ." Kiều Dịch Khất nhận lại hành lý, ánh mắt hiền hòa.

"Chuyến này anh vất vả lắm rồi, có quần áo bẩn thì đưa em giặt." Vân Sương vừa nói vừa đưa tay ra.

"Được."

Ngập ngừng một lát, cô lại cắn môi: "Đúng rồi… em có thể hỏi về vết thương của anh được không?"

Lúc đầu, cô không dám. Cảm thấy bản thân chẳng có lập trường gì mà xen vào chuyện người ta. Nhưng giờ, đã quyết định thử bước cùng nhau, thì cô không thể tiếp tục giả vờ như không biết.

Ánh mắt Kiều Dịch Khất trầm xuống, sâu như vực thẳm.

"Cho dù em không hỏi, anh cũng sẽ nói cho em biết."

Anh quay sang dặn: "Tri Lễ, ra ngoài chơi đi."

"Vâng ạ."

Đứa nhỏ rất hiểu chuyện, liền dắt Hứa Tri Ý và Đại Tráng ra ngoài, tiện thể trông chừng.

Đợi trong nhà chỉ còn hai người, Kiều Dịch Khất mới mở ba lô, lấy ra một cái hộp gỗ.

Khi nắp hộp bật mở, ánh vàng chói lóa đập vào mắt.

"Trời ạ… đây là cái gì?" Vân Sương kinh hãi đến nỗi buột miệng.

Trong hộp, toàn vàng bạc châu báu. Không chỉ vòng cổ, vòng tay, còn có cả trâm cài, thỏi vàng, hệt như kho báu trong truyền thuyết.

Cô nuốt nước bọt, lòng run rẩy: "Anh… anh không phải đi đánh nhau cướp mấy thứ này đấy chứ?"

Tiền của như mạng, thiên hạ vì vàng mà giết người cũng không hiếm. Chỉ cần sở hữu số này, cả mấy đời cũng không phải lo miếng ăn manh áo.

"Đây vốn là đồ của nhà anh, bị người ta cướp đi. Lần này anh liều mạng đi lấy lại."

Câu nói ấy khiến Vân Sương ngẩn ra. Hóa ra anh biết chuyến đi đầy nguy hiểm, vậy mà vẫn để Khánh Tử và Hỉ Tử ở nhà… thật là khiến người ta vừa giận vừa xót.

"Vân Sương, từ nay những thứ này đều thuộc về em."

Nói rồi, anh đẩy cả hộp về phía cô.

"Của em? Không được! Em không cần, anh giữ lại đi."

"Em là vợ anh. Vợ anh thì tất nhiên là của em."

"Không! Em biết ý tốt của anh, nhưng em không dám nhận. Nhà ta bé tí, chứa đống châu báu này thì e là chẳng còn ngày nào được yên ổn!"

Kiều Dịch Khất lặng im, đôi mắt lóe sáng, cuối cùng gật đầu: "Được. Vậy anh giữ thay em. Nhưng cái này, em phải nhận."

Anh lại lấy ra một hộp nhỏ hơn.

Khi nắp mở ra, bên trong lộ ra một chiếc vòng ngọc xanh biếc, ánh lên sắc trong suốt lấp lánh.

"Ngọc phỉ thúy? Trời đất…" Vân Sương hít mạnh một hơi. Cái này ít nhất cũng trị giá sáu con số, chẳng phải trò đùa.

"Không thể, thứ này quá quý. Em làm việc đồng áng, lỡ va phải, xót lắm."

Nhưng lần này, Kiều Dịch Khất không nhượng bộ. Anh nắm chặt tay cô, thẳng thừng đeo vòng vào cổ tay.

"Đẹp. Cứ đeo đi."

Vân Sương lúng túng định tháo ra: "Em không dám nhận. Thật sự không dám."

"Không sao, em không đeo thì cất giữ. Vân Sương, đừng đẩy anh ra nữa."

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô thoáng thấy trong mắt anh có sự ủy khuất, có cả sự cầu xin.

Trái tim cô run lên. "Vậy… em cất trước. Sau này anh cần thì nói em đưa."

"Đã cho em, thì mãi mãi là của em. Đúng rồi, anh còn muốn cho em xem một thứ."

Anh lại lôi từ trong ba lô ra một túi vải lớn. Khi mở ra, một món đồ kỳ lạ hiện ra, ánh xanh xám loang lổ.

"Đây… đây là đồ đồng sao?"

"Ừ, đúng. Đồ đồng thời Tiên Hư…"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 329



Nhìn kỹ, món đồ kia quả thực tinh xảo khác thường. Trên mặt còn khắc hoa văn uốn lượn, cứ như ẩn chứa điều gì đó thần bí, mà Liễu Vân Sương nhìn mãi cũng chẳng hiểu nổi.

"Anh này, rốt cuộc đây là thứ gì? Sao lại to như vậy?"

Kiều Dịch Khất nheo mắt, giọng trầm xuống:
"Đây là đồ dùng để tế lễ. Là bảo vật hiếm có, ai có được nó thì coi như nắm giữ cả trời đất trong tay. Nếu bán đi, tiền tiêu ba đời mười đời cũng chẳng hết."

Nghe thế, Liễu Vân Sương khẽ rùng mình. Ở kiếp trước, cô từng thấy không ít kẻ đổi đời nhờ bán cổ vật. Nhưng cái kiểu “tiêu tiền ba đời không hết” thì cô chẳng bao giờ tin.

"Anh đừng nói quá. Chỉ một món này thôi mà đủ tiêu ba đời á? Em không tin đâu. Với lại, dù nó có quý giá thật, thì thử hỏi mấy ai đủ sức mua?"

Kiều Dịch Khất nhìn cô, ánh mắt như muốn cô đặt trọn niềm tin vào mình:
"Vân Sương, em tin anh đi. Sẽ có người mua. Anh chắc chắn."

Cô nhún vai, cười nửa miệng:
"Được rồi, em tin anh. Nhưng chuyện này em chẳng rành. Anh là người có chí lớn, em thì chỉ lo cơm nước, nuôi gà nuôi vịt. Còn chuyện tiền bạc to tát, em theo anh là được. Thôi, em ra ngoài xem mấy con gà thế nào. Nhanh hầm thì mới kịp ăn."

Cô xoay người bỏ đi. Anh cũng không ngăn, vì anh biết cô chưa tin, chuyện ấy vốn bình thường.

Vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Liễu Vân Sương lập tức tan biến. Trong lòng cô lặng lẽ thở dài. Vết thương lần này của Kiều Dịch Khất, chắc chắn có liên quan đến thứ bảo vật kia. Nếu thật sự muốn ở bên nhau, sau này tuyệt đối không thể liều lĩnh thêm nữa.

Thời buổi này, đất nước đang thay đổi từng ngày. Người có sức làm ăn thì chẳng sợ đói. Huống chi, cô còn biết trước tương lai, còn nắm trong tay Linh tuyền thần kỳ. So với những nguy hiểm rình rập, làm ăn chân chính mới là con đường chắc chắn nhất.

Chưa kể, phía bên kia còn nữ chính đang chờ đấu một trận. Cô cần thời gian, mà may thay, cô còn có vài năm. Thua keo này, bày keo khác, không vội.

Trong phòng, Khánh Tử và Hỉ Tử cũng đang hỏi chuyện.

"Cái gì? Lại là Nam Sơn hả? Lão đại, để em đi giết hắn!" – Hỉ Tử đập bàn cái rầm, mắt đỏ rực.

Khánh Tử hoảng hồn, vội kéo cậu ta xuống:
"Đừng có ngu xuẩn thế! Chuyện này không được gây thêm phiền phức."

Kiều Dịch Khất khoát tay, điềm tĩnh:
"Không cần. Nam Sơn bây giờ lớn mạnh nhanh lắm, không dễ nhổ cỏ tận gốc đâu. Nói nhỏ thôi, đừng để chị dâu và bọn nhỏ nghe thấy, lại lo lắng."

Từ ngày anh trở về, cuộc sống dần ổn định, chỉ khác là tình cảm giữa hai người ngày càng thân mật. Anh như cái bóng, đi đâu cũng bám theo cô.

Ngày nào cũng là chuỗi ngày "điên cuồng": rau trong vườn chín rộ, cách một hai ngày lại phải hối hả chở lên trấn bán. Ở nhà thì bận tối mặt với đống việc: tưới cây ăn quả, chọn giống rau để dành, phơi khô chỗ nào phơi được.

Mỗi lần tưới cây, cô đều cẩn thận, vì cô biết rõ, sang năm chính lứa cây này sẽ mang lại nguồn thu nhập khổng lồ.

Có hôm cô vừa ngẩng lên khỏi chậu rửa bát, Kiều Dịch Khất đã vòng tay ôm chặt từ phía sau. Cô giật mình đánh rơi cái bát, vỡ tan tành. Cả tối hôm đó cô tiếc mãi. Người này, càng ngày càng thích “quấn” lấy cô.

"Ngày mai mình gọi thêm vài người đến giúp nhé," cô vừa lau tay vừa tính toán, "dọn sạch khu vườn, rồi dựng giàn cho dưa leo, đậu đũa. Tiện thể gieo rau vụ thu luôn."

"Được!" – anh cười tươi như trẻ con, mắt sáng lấp lánh.

Ngày hôm sau là mùng tám, ngày Hứa Lam Hà thành hôn. Liễu Vân Sương thầm nghĩ, không biết Đỗ Nhược Hồng có đi không. Hôm nay vẫn chưa thấy bà ta nói gì, cũng chẳng xin nghỉ. Dù sao, nhà trai cũng không mở tiệc, chỉ cần cùng mọi người lên thị trấn Thanh Dương dự hôn lễ là xong.

Sáng sớm, Đỗ Nhược Hồng đã tới. Bà nắm tay Vân Sương, giọng có phần khẩn thiết:
"Vân Sương, hôm nay đi sớm một chút nhé. Dù thế nào đi nữa, lão Nhị cũng kết hôn, chị phải có mặt."

Cô hiểu ý nghĩa trong đó, giận Hứa Lam Giang thì giận, nhưng cuộc hôn nhân này không thể ly hôn.

Ở trong nhà có cãi nhau ầm ĩ thế nào thì cũng mặc kệ, nhưng ra ngoài, nhất là trước mặt người dưng, vẫn phải giữ lễ nghĩa.

"Không sao đâu chị dâu, chị cứ đi đi. Hôm nay em phải đi giao rau."

"Không cần, không cần, chẳng chậm trễ gì hết. Chị đi giao rau xong rồi mới qua. Dù sao đến trưa mới bắt đầu, không ảnh hưởng đâu. Lúc về chị để xe đẩy ở nhà máy Điền Mẫn, em về thì sang đó mà lấy."

"Vâng, chị dâu cứ sắp xếp như vậy đi."

Đỗ Nhược Hồng vốn đã tính toán sẵn, Liễu Vân Sương cũng không tiện nói thêm. Quả thực ban ngày trong nhà ai cũng bận tối tăm mặt mũi. Gọi thêm mấy người qua phụ, cộng thêm cả người nhà, khung cảnh náo nhiệt lắm.

Hứa Tri Tâm với Hứa Tri Niệm cũng đến. Hôm nay bà cụ với Hứa Tri Vi đều ra ngoài, chẳng cần ai phải canh giữ. Hai đứa nhỏ như được xả hơi, cười nói rộn ràng, hệt như chim sổ lồng.

Đúng tám giờ, ngoài đường đã vang lên tiếng kèn trống, nhà trai đến rước Hứa Lam Hà. Nhìn qua cũng đủ biết, lần này làm ăn không hề nhỏ, người đông rộn ràng.

Kiều Dịch Khất đứng ngay cạnh, khẽ mỉm cười dịu dàng.
Liễu Vân Sương chỉ cong môi cười lại, tỏ vẻ chẳng bận tâm. Người khác thấy vậy cũng đành làm ngơ, coi như chuyện qua.

Buổi chiều, Đỗ Nhược Hồng về sớm, vừa đặt xe đẩy xuống sân, nét mặt đã sầm sì.

"Mẹ, có chuyện gì thế?"

Thấy chị dâu cả bực bội, Liễu Vân Sương cũng không hỏi nhiều, chỉ rót cốc nước đưa tận tay.
"Chị dâu, uống chút nước đi cho hạ hỏa."

"Ừ."

Bà không vội nói, nhưng hai đứa nhỏ thì sốt ruột lắm.
"Mẹ, có phải chú hai gây khó dễ cho mẹ không? Hay là… mẹ gặp bà cụ rồi?"

Đỗ Nhược Hồng uống cạn một hơi, thở ra một tiếng dài mới nói:
"Không phải. Nhưng tức chết mẹ rồi! Trong đám cưới thì thôi không có gì, bà cụ bày trò, muốn làm mình làm mẩy. Kết quả, nhà họ Từ coi như không thấy, mặt bà ta bị mất hết trước bao nhiêu người."

Liễu Vân Sương chau mày: "Thế là sao? Chẳng lẽ Hứa Lam Xuân lại bày trò nữa?"

"Không. Cô ta cũng muốn lắm, nhưng Tần Ngọc Lương đi theo sát, chẳng khác nào mèo ngoan, không dám động đậy."
 
Back
Top