Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 220



Ăn nho xong, tâm trạng cô cực tốt, cũng không định tìm thêm việc cho mình nữa, cộng thêm sắc trời đã tối, cô quyết định vẫn nên về nhà đã, có thời gian đi giải quyết tên phù thủy Nam Dương kia sau.

Phù thủy Nam Dương am hiểu nhất là điều khiển quỷ và luyện cổ, thủ đoạn thường cực kỳ bỉ ổi, Châu Thiện cũng không muốn mình không có chút chuẩn bị gì đã đến sân nhà người ta gây rối, đến lúc đó, tuy cô chắc chắn sẽ không thua, nhưng ngộ nhỡ chịu thiệt mà không nói ra được, chẳng phải sẽ làm trò cười cho người khác sao?

Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, đây là đạo lý cô học được trên người Thường Đức Minh. Không nên coi thường bất cứ nhân vật nhỏ nào, đặc biệt là thầy phù thủy cô cùng âm độc!

Châu Thiện tung tăng nhảy nhót về đến nhà, lại nghe thấy cô phụ trách nấu cơm cho họ nói rằng Phó Kỳ Thâm vẫn chưa về.

Tâm trạng tốt vốn có của Châu Thiện lập tức bị quét sạch, tối thế này rồi, thằng nhóc Phó Kỳ Thâm đó rốt cuộc đi đâu chứ? Sao vẫn chưa về nhà!

Đầu tiên cô có chút tức giận thằng nhóc này không nghe lời cô, không chịu ngoan ngoãn về nhà, sau đó mới cảm thấy có chút không đúng, con người Phó Kỳ Thâm không có hứng thú gì, cô chỉ thấy mắt thằng nhóc này hơi sáng lên lúc cô đùa nghịch với đạo thuật Huyền Môn, cũng không có sở thích gì khác.

Hơn nữa ở thủ đô này đều lạ nước lạ cái, cậu có thể có chuyện gì mà giờ này vẫn chưa về nhà?

Suy nghĩ này vừa nổi lên, Châu Thiện cũng không nén được có chút lo lắng, bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị xong cũng không có tâm tư nhìn, chứ đừng nói là ăn. Châu Thiện không ngồi yên được nữa, cặp sách vừa bỏ xuống lại tung lên vai, chuẩn bị xuống lầu đi tìm.

Cũng may Phó Kỳ Thâm này cũng được coi như một nửa đệ tử của cô, cộng thêm viên ngọc trắng trên người Phó Kỳ Thâm và nhiều biện pháp khác, tìm một người cũng không phiền phức.

Trong màn đêm có nhanh chóng lướt qua mười mấy con phố, trong lòng không khỏi càm ràm tên Phó Kỳ Thâm này sao lại đi xa thế.

Không biết qua bao lâu, cô mới cảm ứng được hơi thở như có như không đó trên người Phó Kỳ Thâm, chầm chậm dừng lại.

Phó Kỳ Thâm mặc áo sơ mi trắng, hai tay đút túi quần, hơi thở lạnh lẽo, gương mặt đẹp trai không nói rõ được, nhưng hai mắt cứ nhìn chằm chặp về một nơi nào đó.

Châu Thiện trong lòng tò mò, bèn thuận theo ánh mắt cậu liếc về phía trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỗ này tuy rằng hẻo lánh, nhưng bởi vì là thủ đô hưng thịnh, vẫn có không ít dân cư, đặc biệt là ban đêm càng đèn màu rực rỡ thuận thế phát triển ra không ít chuyện làm ăn ngầm.

Chỗ không xa, ánh đèn suy yếu, vừa vặn ở trong một con hẻm, đầu hẻm có mấy tận mấy người đẹp phong tình, mà trong đó có một người đẹp mặc chiếc váy đỏ bắt mắt nhất, cô nàng đang vô cùng chán nản phun ra vòng khói, dựa vào ánh tường ánh mắt mơ màng, dưới tà váy xẻ là là đôi chân thon dài trắng nõn, đôi chân dài kia, khiến cô nhóc nhỏ nào đó hoàn toàn vẫn chưa trưởng thành hết đều có chút hổ thẹn không sánh được. Hai mắt Phó Kỳ Thâm đang dán chặt trên người cô gái đó.

Được lắm, uổng công cô lo lắng như vậy, mà thằng nhóc này lại đến khu đèn đỏ, còn nhìn chằm chằm cô cave......cũng chính là kỹ nữ kia, nhìn không chớp mắt!

Châu Thiện cười âm u, một tay đặt trên vai của Phó Kỳ Thâm:

“Thấy đẹp không?”

Ban đầu Phó Kỳ Thâm vẫn chưa phân biệt ra được, ban đầu cậu không có quay đầu nhìn một cái, máy móc tính đáp lại câu:

“Bình thường.”

Bình thường mà cậu nhìn mê mẩn thế à?

Phải công nhận, dáng người của cô gái quần đỏ kia rất bốc lửa, trước nhô sau vêu, màu da trắng nõn vẻ mặt lười biếng dựa vào cột điện rất hấp dẫn ánh mắt.

Châu Thiện nửa cười nửa không đang định mở miệng mỉa mai vài câu, Phó Kỳ Thâm lại vươn ra ngón trỏ đặt bên môi làm động tác suỵt, nói nhỏ:

“Cậu hãy nhìn bóng dáng của họ.”

Bóng dáng?
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 221



Ban đầu Châu Thiện chỉ nhìn thoáng qua cô gái quần đỏ, không chú ý nhiều. Nhìn sơ thì cô gái kia trừ vẻ ngoài ra còn lại rất bình thường, cho nên Châu Thiện không hứng thú với cô ta, nhưng sau khi được Phó Kỳ Thâm nhắc nhở, cô cẩn thận quan sát cái bóng của mấy cave cách xa hơn vài chục mét, mới phát hiện một chút manh mối.

Bên kia tổng cộng có năm cave, nhưng cái bóng chiếu trên tường thì có đến sáu!

Những cave kia gần sát nhau, cái bóng kéo dài đan vào nhau, thoạt trông là một đoàn bóng đen, muốn nhìn ra tổng cộng có mấy cái bóng là điều vô cùng khó khăn, Châu Thiện phải híp mắt xem một hồi lâu mới xem rõ ràng.

Bảy cái bóng đen hẹp dài dây dưa với nhau như những con rắn vặn vẹo, dáng người yêu diễm giống như chủ nhân của chúng nó. Châu Thiện nhìn chằm chằm những cái đùi trắng nõn một lúc lâu, ngạc nhiên phát hiện cô gái quần đỏ lúc trước hấp dẫn ánh mắt của mình có đến hai cái bóng!

Một cái bóng bày ra tư thế hút thuốc giống như chủ nhân, một cái bóng khác thân hình càng thêm quyến rũ, eo nhỏ cơ hồ cong chín mươi độ, tóc như thác đổ, một cục đen xì, nhưng mà kỳ dị là Châu Thiện cảm giác cái bóng đen kia đang cười.

Nụ cười đó khiến người rất khó chịu.

Nơi này gần làng chơi nổi tiếng, bên ngoài khu phố thì xa hoa trụy lạc, các loại quán bar, quán ăn đêm nhiều không đếm xuể, còn con phố này lạnh lẽo hơn chút, nhưng vẫn đầy đàn ông đi kiếm gái, hai học sinh như Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm đứng ở đây thoạt trông hơi đột ngột.

Tuy cả hai nấp trong bóng ma, nhưng ánh mắt không kiêng dè gì vẫn khiến các cave chú ý, cô gái quần đỏ phát hiện ra bọn họ trước nhất, lười biếng phà ra một vòng khói, hai chân gác chéo đứng nghiêng, cười quyến rũ với Phó Kỳ Thâm:

“Cậu đẹp trai, qua đây chơi không, cả đêm hai trăm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện quay đầu đi luôn.

Phó Kỳ Thâm liếc người phụ nữ kia, bước nhanh theo kịp: “Mới vừa rồi là thứ gì?”

Phó Kỳ Thâm quan sát lâu hơn Phó Kỳ Thâm, nên cũng thấy thứ đó nhiều hơn chút. Cái bóng dư ra đó trơn bóng như rắn, bày ra các tư thái quyến rũ, hơn nữa dường như có thể dung hợp vào cái bóng vốn có của cô gái đồ đỏ.

Châu Thiện đi xa mấy trăm mét, mãi khi khuất khỏi tầm mắt của đám cave mới thả chậm bước chân:

“Đó là La Sát.”

La Sát là một loại ác quỷ, đặc điểm lớn nhất là La Sát nam cực kỳ xấu, vẻ ngoài của La Sát nữ thì vô cùng xinh đẹp, đương nhiên, điểm chung của Quỷ La Sát là sống nhờ vào ăn m.á.u thịt người.

Loại quỷ vật này chẳng phải bị nhốt vào âm ty không cho vào trần gian sao? Tại sao nơi này lại có một con La Sát nữ?

Nhưng nếu cô ta xuất hiện vào đêm nay thì chắc chắn sẽ không trở về tay không, tức là tối nay La Sát nữ ít nhất sẽ ăn một người, Châu Thiện đương nhiên không thể ngồi xem mặc kệ.

Sau khi có quyết định, Châu Thiện quẹo cua:

“Cẩn thận theo kịp."

Châu Thiện nhảy người lên tường vây, nhanh nhẹn như một con mèo, lặng lẽ lướt qua. Phó Kỳ Thâm do dự một lúc, dùng pháp môn mà Châu Thiện dạy cho cẩn thận dè dặt theo kịp, vòng về ngõ nhỏ kia.

Trong mấy phút ngắn ngủi, La Sát nữ đã tìm được mối làm ăn đêm nay, một người say mới đi nhậu từ con phố bên cạnh về.

Người say mặt đỏ bừng, rút mấy tờ tiền giấy màu đỏ ra khỏi ví da vỗ vào bộ n.g.ự.c mềm mại của La Sát nữ, ôm eo cô ta nôn nóng đi vào trong.

Mấy cave ở bên cạnh đều lộ ra biểu cảm hoặc ghen ghét hoặc đố kỵ. Tuy người đàn ông này hôi mùi rượu nhưng nhìn ví da phình ra thì biết rất có tiền, quan trọng nhất là người đàn ông này bề ngoài không sứt sẹo, khá đẹp trai, nhưng biết làm sao được, cô gái kia trẻ tuổi xinh đẹp.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 222



Cô gái đồ đỏ mới đến đây từ vài hôm trước, thuê căn phòng trong tầng hầm thời hạn ngắn, không cần làm thủ tục thuê. Tuy bọn họ cũng là bướm đêm nhưng sẽ ở một chỗ vài tháng đến nửa năm, không giống cô gái kia, đột nhiên xuất hiện, hơn nữa chưa bao giờ nói chuyện với ai, mời chào được khách liền mang về tầng hầm của mình, cho nên mấy người phụ nữ khác không thích cô ta cho lắm.

Lần này cũng giống như vậy, đám bướm đêm bình thường mời chào khách đều là sốt ruột ân ái ngay trong ngõ sâu. Cô gái này thì khác, dìu người đàn ông cười đi hướng tầng hầm.

Trong bướm đêm có cô gái lấy tên là Lộ Lộ gai mắt cô gái này nhất, đêm đầu tiên cô ta đến đã cướp mất khách hàng giàu nhất của Lộ Lộ, hơn nữa sau đêm đó thì khách hàng kia như bị mất tích, không còn xuất hiện nữa, quả thực là cướp miếng cơm của người ta!

Bởi vậy khi Lộ Lộ nhìn cô gái mặc đồ đỏ ôm khách hàng đi ra ngoài thì tràn đầy ác ý phun nước miếng xuống đất:

“Con đ**m, chắc chắn nó đã hút khô đám đàn ông thối rồi!”

Mấy cave khác cũng căm giận bất bình gật đầu, bọn họ không biết rằng lời nói ghen tỵ của bọn họ có phần nào là chính xác.

Đám đàn ông này đúng là đã bị cô gái mặc đồ đỏ ăn sạch.

Châu Thiện che lại tất cả mùi trên người, lặng lẽ theo sau lưng cô gái kia, nhìn cô ta vào trong nhà ngang cực kỳ lộn xộn ở sâu trong ngõ nhỏ, đạp lên ánh đèn hoặc sáng hoặc tối đi xuống dưới cầu thang.

Châu Thiện, Phó Kỳ Thâm do dự một lúc, vòng hoa tạp vật chồng chất như núi lặng lẽ đi theo.

Rất thối, một loại mùi hôi và mùi m.á.u như rỉ sắt hỗn tạp lại thành mùi quái dị, giống như lấy d.a.o xẻ thịt lợn c.h.ế.t thối rữa mấy chục ngày, giòi trắng bò lúc nhúc, mùi tanh hôi xông vào mũi.

Người đàn ông kia tuy rằng say khướt, nhưng mũi còn ngửi được, khi ngửi mùi này liền thay đổi sắc mặt, vịn cửa tầng hầm bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Dưới ánh đèn mờ tối, biểu cảm của La Sát nữ dường như không quá vui vẻ nhìn đống đồ dơ vàng trắng, cố nén lửa giận.

Sau khi ói ra, người đàn ông mất đi sức lực, trực tiếp té ngã vào đống đồ dơ, ngủ say như chết.

Sắc mặt La Sát nữ liên tục biến đổi, cuối cùng lạnh lùng cười:

“Dơ chút đành chấp nhận vậy.”

La Sát nữ búng tàn thuốc đi, sau đó phát sinh chuyện kh*ng b*.

Tay trái của La Sát nữ kéo môi dưới, tay phải kéo môi trên, mạnh xé lớp da người xinh đẹp đẫm m.á.u xuống, lộ ra bên dưới là một con quái vật nhe răng trợn mắt mặt mũi hung tợn.

Châu Thiện nhìn ngây người, Phó Kỳ Thâm cũng ngây ra:

“Chẳng phải nói La Sát nữ vô cùng xinh đẹp sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu nói vô cùng xinh đẹp thì tại sao mặc da người làm gì? Hơn nữa bộ dạng thật xấu quá.

“Đó là đực.”

Châu Thiện không ngờ con La Sát này sẽ chơi trò mới lạ như vậy, g.i.ế.c một cô gái xinh đẹp trước, mặc lớp da của nạn nhân chỉ vì làm bướm đêm dụ dỗ đàn ông để ăn thịt.

Vẻ mặt của Châu Thiện cực kỳ khinh thường nói:

“Đúng là ý tưởng nghèo nàn.”

Có tấm da đẹp như vậy làm gì chẳng được, cứ muốn đi làm bướm đêm? Bướm đêm có thể hấp dẫn đàn ông đến hơn phân nửa là tầng dưới chót, chất thịt không ngon chút nào.

Quỷ La Sát có ước mơ thì nên theo dõi những con ông cháu cha được nuông chiều từ bé.

Phó Kỳ Thâm không biết nên nói cái gì nhìn Châu Thiện:

“Cậu đứng về phía nào hả?”

Con Quỷ La Sát tu vi thấp, trí lực cũng bình thường, không khó đối phó, nhưng Châu Thiện vẫn nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

La Sát trước đến giờ sẽ không một mình xuất hiện, Châu Thiện bắt một con này rồi còn con khác thì sao? Phải biết rằng Quỷ La Sát khiến người khen nhất là khi nó khoác da người, chỉ cần không cố ý lộ ra dấu vết, cơ hồ sẽ không khiến người phát hiện.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 223



Trong thủ đô to lớn này còn bao nhiêu con Quỷ La Sát khoác da người đang chờ thời cơ hành hung ăn người?

Châu Thiện không biết.

Nhưng mà có con nào thì cô phải diệt con đó.

Quỷ La Sát thuần âm, giống như lệ quỷ khác, điều khác biệt duy nhất là chúng nó có thực thể, về sức chiến đấu thì có lẽ không bằng một con lệ quỷ oán khí nặng.

Phó Kỳ Thâm nóng lòng muốn thử: “Tớ đi thu nó."

Có khi gặp phải một ít *m v*t đơn giản thì Châu Thiện sẽ cho cậu ra tay, ăn ý bất giác đã hình thành.

Nếu như lúc bình thường, Châu Thiện cho Phó Kỳ Thâm thu cũng không sao, nhưng lần này cô ngăn lại cậu:

“Để tớ.”

Châu Thiện bay lên cao, thừa dịp con Quỷ La Sát mở ra cái vòi đẫm m.á.u b.ắ.n về phía người say thì cô ném ra bảy, tám tấm bùa chú, sau đó đạp lên lá bùa gắn liền thành một mảnh, đá hướng trán của Quỷ La Sát.

Châu Thiện tấn công đột ngột, đạo hạnh vốn cao hơn Quỷ La Sát nhiều, làm nó chịu thiệt, trên đầu bị dán bùa toát ra làn khói.

Châu Thiện nhẹ nhàng bấm quyết, bảy, tám lá bùa bắt đầu cháy lửa hừng hực, nửa bên đầu của Quỷ La Sát hòa tan giống như băng.

Một chân của Châu Thiện như nặng nghìn cân, lại ẩn chứa pháp lực của chính cô, Quỷ La Sát bị đạp lên không động đậy được, trơ mắt nhìn thân hình của mình dần dần hòa tan.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, nó tràn đầy thù hận liếc Châu Thiện một cái, thê lương ngửa mặt lên trời gào thét, không cam lòng hóa thành một bãi nước mủ.

Chờ Quỷ La Sát tan rã rồi Châu Thiện mới lặng lẽ nhìn cổ tay của mình, trên cổ tay của cô lặng lẽ hiện ra một sợi chỉ mảnh màu đen.

Phó Kỳ Thâm chạy nhanh tới, Châu Thiện còn chưa kịp che giấu sợi chỉ này thì đã bị cậu nhìn thấy:

“Đó là cái gì?"

Đã bị thấy thì Châu Thiện không cố giấu, nhún vai nói:

“Nguyền rủa của Quỷ La Sát.”

Quỷ La Sát không thuộc về âm phủ, cũng không thuộc về dương gian, chúng nó là sinh vật bị nguyền rủa trong vong xuyên, không thể thấy ánh sáng, bản tướng xấu xí, sống dựa vào ăn thịt người.

Quỷ La Sát không khó giết, nhưng nó có một đặc chất khiến người đau đầu trước khi c.h.ế.t sẽ chuyển nguyền rủa lên người kẻ đã g.i.ế.c chúng nó.

Giọng nói của Phó Kỳ Thâm toát ra chút thê lương: “Nguyền rủa?"

Châu Thiện vẫn cười đến vô tư:

“Không nghiêm trọng, là đặc biệt dễ dàng trêu chọc một ít quỷ mị gì đó, hơi phiền phức chút thôi.”

Nếu thay bằng từ ngữ trong anime nổi tiếng thì Châu Thiện có thể chất của Conan. Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, hiện tại thể chất của cô ước chừng giống như Phó Kỳ Thâm mở mắt âm dương.

Có một điều mà Châu Thiện không nói ra là nguyền rủa của Quỷ La Sát có thể chồng lên, khi bạn g.i.ế.c quá nhiều Quỷ La Sát, âm độc nhập thể, cuối cùng có lẽ sẽ trở thành sinh vật không phải người cũng chẳng phải quỷ, giống như Quỷ La Sát vậy.

Nhưng gặp phải Quỷ La Sát ăn thịt người, không g.i.ế.c là không được, chúng nó rất ghi thù, bạn thả một con thì nó sẽ kéo càng nhiều Quỷ La Sát tìm tới cửa, mãi đến khi ăn sạch m.á.u thịt của bạn thì mới chấm dứt.

Nói thật là khiến người rất ghét, cho nên ngay từ đầu Châu Thiện đã không định thả nó đi.

Châu Thiện không để bụng cái nguyền rủa đó, khi cô tu luyện đến cuối cùng khẳng định cũng cần giới thông âm dương, đi trong hai giới, cô không quan tâm mình không phải người không phải quỷ.

Chẳng lẽ bây giờ trông cô giống người lắm sao?

Phó Kỳ Thâm lặng im, nhìn chăm chú Châu Thiện:

“Vậy nên cậu không cho tớ đi trừ bỏ nó."

Châu Thiện ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu:

“Cậu chỉ là một phàm nhân.”

Dù có thiên phú tốt cỡ nào thì cậu vẫn chỉ là phàm nhân, có mắt âm dương đặc biệt đã quá đủ, không cần bị cuốn vào càng nhiều việc.

Mắt âm dương là cơ duyên, chỉ có thể mở không thể đóng, nếu đóng lại được thì Châu Thiện đã sớm đóng cho Phó Kỳ Thâm.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 224



Bây giờ cô để Phó Kỳ Thâm đi theo mình chẳng qua là muốn cho cậu nhóc này học thêm chút kỹ năng giữ mạng.

Dù ngày nào đó hai người tách ra, Phó Kỳ Thâm cũng có chốn an thân gửi phận trong hai giới âm dương quỷ quyệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mắt âm dương cũng do cô mà ra, vậy cô phải phụ trách đến cùng.

Châu Thiện chắp tay sau lưng rời đi, từ xa để lại một câu: “Về nhà đi, tớ đói rồi.”

Trong mắt của Phó Kỳ Thâm liên tục lấp lóe cảm xúc, bất đắc dĩ nói:

“Phàm nhân."

Phó Kỳ Thâm vươn tay chạm vào da mỹ nhân trải dưới đất, lớp da đẫm m.á.u kia nháy mắt hóa thành vôi.

“Sinh vật bị nguyền rủa đúng là không nên tồn tại trên cõi đời này.”

Hôm sau, vụ án ăn thịt người ở chung cư Trần Gia làm kinh đô khiếp sợ.

Tám xác c.h.ế.t đẫm m.á.u bị nâng ra khỏi tầng hầm đã bị một gái gọi thuê ngắn hạn, nghe nói vụn xương, thịt vụn, nội tạng rơi đầy đất, suýt chút khiến cảnh sát không có chỗ đặt chân. Pháp y đến hiện trường mới ngửi mùi hôi đó đã không kiềm được nôn thốc nôn tháo.

Vụ án nghe khiến người sợ này chớp mắt được chú ý siêu cao, cấp trên thành lập tổ chuyên án, cố gắng trong vòng ba tháng phá án, bắt được tên b**n th** ăn thịt người kia!

Châu Thiện cũng chính thức mở ra quãng đời học sinh trung học của mình.

Cô ở kinh đô lạ nước lạ cái, không có mối làm ăn nào, bản thân thì không muốn chủ động kiếm việc, cho nên mấy ngày rảnh rỗi đi theo Phó Kỳ Thâm học toán lý hóa.

Học sinh giỏi đi đến đâu thì vẫn giỏi, học sinh kém cũng áp dụng câu trên, người so với người quả thực là phải tức c.h.ế.t người.

Nhìn đống vật lý rối nùi, Châu Thiện thở dài một tiếng, buông xuống cây bút.

Ngày cuối tuần hôm nay, có vị khách không mời đến nhà thuê.

Châu Thiện ở trong phòng làm bài tập nghe thấy tiếng đập cửa ban đầu còn cho rằng là Phó Kỳ Thâm, lê đôi dép đi qua mở cửa ra.

“Cô là đại sư gì đó phải không?”

Châu Thiện còn chưa thấy rõ mặt người đến đã nghe lời nói tràn đầy khinh thường của đối phương.

Cô gái đến nhà bề ngoài xinh đẹp, nhưng giọng điệu khiến người nghe khó chịu.

Châu Thiện ung dung nhoẻn miệng cười, đóng sầm lại trước mặt cô gái:

“Xin lỗi, cô tìm nhầm người."

Cô gái kia ngây ra, sau khi phản ứng lại thì tức điên gõ cửa: “Mở cửa!"

"Uổng sư phụ của tôi nói nhóc có thiên tư siêu đẳng, tôi thì thấy nhóc là thứ lừa đời lấy tiếng, chỉ biết giả thần giả quỷ!”

Châu Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, người đời đúng là có muôn mặt, cô đã làm gì đắc tội cô gái này sao? Tại sao vừa tới cửa đã phun lửa như s.ú.n.g liên thanh vậy?

Nhàm chán mà ồn ào!

Châu Thiện lười để ý cô gái tự dưng xuất hiện này, lấy hai cục bông nhét vào lỗ tai, tiếp tục vật lộn với vật lý.

Không biết viết bao lâu, tiếng gõ cửa rầm rầm vẫn truyền vào lỗ tai đã nhét cục bông mới dần lắng xuống, hoàn toàn an tĩnh lại. Châu Thiện thở phào một hơi, rút ra cục bông nhét lâu làm đau tai, nhưng mới qua mười phút lại có tiếng gõ cửa cốc cốc.

Lần này Châu Thiện trực tiếp trợn mắt, cao giọng nói: "Còn chưa xong sao!"

Phó Kỳ Thâm đứng ở ngoài cửa do dự rụt tay về:

“A?"

Nghe tiếng Phó Kỳ Thâm trở về, Châu Thiện trước mắt sáng ngời chạy tới mở cửa cho cậu, ánh mắt tập trung vào túi trên tay cậu:

“Có mua miến cay về không?”

Phó Kỳ Thâm nâng hai túi lên:

“Ở đây."

Châu Thiện cơ hồ là khẩn cấp giật lấy túi từ tay Phó Kỳ Thâm, chạy nhanh tới cạnh bàn, túi vừa mở ra đã tỏa mùi cay nồng thơm mát.

Khi điện thoại đặt trên bàn reo chuông, Châu Thiện đang vùi đầu ăn miến, dường như không muốn bắt máy.

Phó Kỳ Thâm để đũa xuống, phát hiện trên điện thoại di động hiện dãy số xa lạ, hỏi dò:

“Tớ bắt máy thay cậu nhé?”

Châu Thiện bị vị cay làm sặc, mũi và miệng đều đỏ rực, nghe vậy cũng chỉ có thể khoát tay ra hiệu cậu bắt máy.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 225



Phó Kỳ Thâm mở loa ngoài cho Châu Thiện cũng có thể nghe thấy âm thanh.

Đối phương là một người già hiền hòa:

“Alo? Là Châu tiên sinh phải không?”

Tiên sinh là tôn xưng với thầy phong thủy không phải đồng môn trong huyền môn, không giới hạn trong giới tính.

Đối phương rất nhanh liền chứng minh ý đồ tìm đến của mình.

Châu Thiện đã từng tìm hiểu sơ, huyền môn của Trung Quốc tuy không bằng ngày xưa, nhưng mà dù sao nội tình còn đó, cho nên huyền môn trong âm thầm vẫn phát triển khá thịnh vượng, có hệ thống đàng hoàng, thậm chí có Hiệp hội Khoa học Huyền học, trong đó hội viên trên cơ bản đều là thầy phong thủy.

Châu Thiện không quan tâm hiệp hội này nọ, thứ liên quan phong thủy thì có thể dính líu đến khoa học được sao?

Nhưng đa số thầy phong thủy ở Trung Quốc hiện giờ đều nhập hội, hoặc ít nhất có đăng ký trong hiệp hội. Châu Thiện cũng không ngoại lệ, từ khi cô đến thành phố Bình Viễn dần nổi tiếng thì những việc cô làm đều bị người cố ý theo dõi, nên cũng vào danh sách của hiệp hội.

Ông già gọi điện thoại cho Châu Thiện là người cầm lái của một thế gia phong thủy, tên là Trần Thiên Tông. Tiếng tăm của Trần Thiên Tông khá vang dội trong toàn bộ thủ đô, cành lá xum xuê, có tổng cộng bảy đệ tử, đệ tử nhỏ tuổi nhất cũng là người có thể chất đặc biệt nhất, thiên tư cao nhất, tên là Bạch Ngọc.

Người vừa rồi tìm tới cửa ăn nói bỗ bã là Bạch Ngọc.

Thì ra gần đây Trần Thiên Tông được một người bạn lâu năm nhờ giải quyết một chuyện, sau khi ông đồng ý mới phát hiện việc này hơi hóc búa, khó mà giải quyết. Bằng năng lực của mình, Trần Thiên Tông trước tiên kêu gọi một đám người đến hóa giải việc này, nhưng những thầy phong thủy này cũng chịu bó tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay lúc này, Trần Thiên Tông nghe đại đệ tử nhắc đến Châu Thiện.

Nói về nhân duyên trong đó cũng khá sâu xa. Đại đệ tử của Trần Thiên Tông bình thường hoạt động ở phương nam, từng làm cố vấn phong thủy một năm cho nhà họ Phó, từ lâu đã nghe tiếng của Châu Thiện. Dù sao thầy phong thủy đều là hạng người tâm cao khí ngạo, đại đệ tử của Trần Thiên Tông tuy được nhà họ Phó đối đãi tôn kính nhưng hắn không mù, rất rõ ràng nhìn ra nhà họ Phó càng xem trọng Châu Thiện không có sư môn nửa đường g.i.ế.c ra.

Hắn không thể tiếp thụ sự đối đãi phân biệt này, về sau dưới cơn nóng giận xin từ chức, nhưng cái tên Châu Thiện bị hắn ghi nhớ kỹ.

Bởi vậy lúc Trần Thiên Tông cả ngày than thở vì việc kia, đại đệ tử lập tức đề cử Châu Thiện với ông.

Nếu Châu Thiện có thể giải quyết việc này, đã nói lên cô quả thật lợi hại không thể không phục, nếu cô cũng chịu bó tay thì đại đệ tử cũng có thể chấm dứt gút mắt trong lòng.

Châu Thiện cắn đũa suy nghĩ một hồi, hé môi liền từ chối: “Rất xin lỗi, tôi không có thời gian."

Việc này lỗi tại Trần Thiên Tông suy nghĩ không chu đáo. Bạch Ngọc là người khá kiêu ngạo, nghe thấy đại sư huynh có hơi hướm tôn sùng Châu Thiện, lại gắng hết sức tiến cử khiến cô ta không vui, sư phụ còn bắt cô ta chạy chân. Tuy Trần Thiên Tông có ý là Châu Thiện và Bạch Ngọc cùng là con gái, để cô ta tới cửa đi mời dễ tìm được đề tài, huống chi con gái thường dễ cảm thấy thân thiết với phái nữ hơn.

Ai biết ông đánh giá thấp tánh hiếu thắng của Bạch Ngọc, khiến hai người lần đầu gặp mặt đã kết mối thù không lớn không nhỏ. Bởi vì Bạch Ngọc mà Châu Thiện không có nhiều thiện cảm với Trần Thiên Tông.

Châu Thiện đang định ra hiệu cho Phó Kỳ Thâm cúp điện thoại, Trần Thiên Tông ở đầu dây bên kia cười khổ:

“Châu tiên sinh, việc này mà làm xong thì phí vất vả là ba triệu, dù không xong cũng sẽ không bạc đãi, năm trăm nghìn.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 226



Châu Thiện chậm rãi thả xuống bàn tay ra hiệu Phó Kỳ Thâm cúp máy, cậu bất đắc dĩ liếc cô.

Không biết từ khi nào mà cô trở nên ham tiền.

"Ba triệu? Thật sự?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thiên Tông cười tự tin:

“Ta thề bằng danh dự, thật sự."

Người của thế gia phong thủy giống như bọn họ muốn lăn lộn trong thủ đô to lớn toàn dựa vào danh dự tổ tiên cha mẹ tích lũy.

Quả nhiên không hổ là thủ đô, ai nấy tiền nhiều rộng rãi, ‘gái ở dưới quê mới lên’ như Châu Thiện từng kiếm được số tiền lớn nhất là năm trăm nghìn, do Trì Thu Đình được cô âm thầm gọi là thần tài đưa cho.

Ba triệu tỏa ánh vàng rực rỡ treo ở đằng trước, có thể lơ đi Bạch Ngọc, tròng mắt đen bóng của cô giống như lấp lánh những vì sao:

“Đồng ý!”

Biết Châu Thiện là học sinh, thời gian sau khi tan học không đủ dùng, cho nên Trần Thiên Tông cũng không có cố ý kéo dài, rất nhanh cho một chiếc xe hơi đến đón cô, đưa tới một trang viên tư nhân chiếm diện tích rất lớn ở ngoại ô Bắc Kinh.

Xem ra thân phận của khách hàng xác thực không tầm thường, ít nhất trang viên lớn như vậy, Châu Thiện trừ đi mấy chỗ trống trải không có người ở trên Thiên Đình, cô gần như không thấy nơi rộng như vậy dưới trần gian, huống chi nơi này nằm ở thủ đô, dù là ngoại ô thì vẫn xem như thủ đô.

Tài xế lái xe vào cổng lớn nhưng không dừng lại, tiếp tục chạy trên con đường dành cho xe hơi trong trang viên.

Châu Thiện nhìn thấy một đám chòi nhỏ, vô số hoa cỏ rừng trúc, dãy biệt thự thấp thoáng dưới bóng râm, bể bơi riêng dập dờn sóng nước.

Xe từ từ dừng lại, Châu Thiện xuống xe liền thấy năm, sáu người đứng trong một sảnh trang trí cổ xưa, Bạch Ngọc cũng ở. Bạch Ngọc đang đẩy xe lăn cho một ông già mặt mày hiền từ, trông thấy Châu Thiện thì từ trong lỗ mũi thở ra một tiếng lạnh lùng, quay đầu qua một bên.

Châu Thiện cũng thầm trợn trắng mắt với cô gái kỳ cục này.

Dường như sức khỏe của Trần Thiên Tông không tốt lắm, khí chất thuộc loại hiền hòa, khiến người rất thoải mái. Trần Thiên Tông hoàn toàn không tỏ ra xa cách với Châu Thiện, cũng không hỉnh mũi nhìn trời giống như Bạch Ngọc, ngược lại tựa như bạn cũ nhiều năm không gặp, kiên nhẫn giới thiệu mấy người ở trong sảnh cho cô, đều là thầy phong thủy khá nổi tiếng ở thủ đô.

Những thầy phong thủy này tuy không kiêu ngạo như Bạch Ngọc, nhưng không thèm để một cô bé mười mấy tuổi như Châu Thiện vào mắt. Bọn họ nhiều người như vậy đều bó tay không biện pháp, bằng vào một con ranh chưa dứt sữa thì làm được gì?

Châu Thiện không phật lòng, cười ngoan ngoãn nói:

“Trần lão tiên sinh, bắt đầu đi."

Trần Thiên Tông ho khan mấy tiếng, ho đến mức sắc mặt đỏ rực mới gật đầu: “Chúng ta đi vào thôi.”

Bạch Ngọc đẩy xe lăn đi trước, mấy thầy phong thủy châu đầu ghé tai theo ở phía sau.

Trần Thiên Tông ngồi trên xe lăn không quên quay đầu nhìn Châu Thiện:

“Châu tiên sinh."

“Tới ngay.”

Bọn họ đi qua một hành lang dài, vòng qua mấy cái kệ trưng đồ cổ, mới tìm đến một thang máy.

Thang máy dùng vân tay mở cửa, sau khi Trần Thiên Tông mở cửa, đoàn người vào thang máy lên tầng hai.

Sau khi cánh cửa lớn nhất tầng hai mở ra, cánh mũi của Châu Thiện hít nhẹ, trong không khí thoảng mùi hôi thối rất nhẹ, cô chưa từng ngửi được mùi giống như vậy.

Chủ nhân nơi này hẳn là rất thích phong cách Trung Quốc, bình phong, bát bộ sàng, bàn bát tiên, tranh thủy mặc, còn có chậu hoa sen đặt trên bàn tròn gỗ sưa. Đã qua mùa hoa sen, nhưng hoa ở đây vẫn nở rực rỡ.

(

) Một loại giường gỗ có vách tường dùng để treo rèm ngăn muỗi thời xưa.

Bài trí phong thủy đều cực kỳ tinh diệu, không có chỗ nào là trúc trắc, khắp nơi ấm áp tươi mát, xem ra hẳn là có cao nhân điều dưỡng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 227



Cao nhân kia phỏng chừng là Trần Thiên Tông, ông có chút tâm đắc về đạo phong thủy, một số nơi bày phong thủy thậm chí khiến Châu Thiện tự thẹn không bằng.

Dù sao ngày xưa cô học phong thủy với Lão Quân toàn là nửa chơi nửa học, nếu không phải vì tiên đan mà Lão Quân luyện, cô sẽ không ngày ngày đến Đâu Suất Cung báo danh.

Phía sau tám cánh bình phong khắc hình cánh gà hoàng dương là một chiếc bát bộ sàng che vải thêu sợi ngang.

Trần Thiên Tông mang bọn họ vòng qua bình phong, nhìn thấy bóng người nằm trên giường.

Là một ông già ước tuổi xấp xỉ Trần Thiên Tông, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.

Mấy thầy phong thủy khác vừa rồi đã đến xem, lần này chủ yếu là chờ Châu Thiện, vì thế sáu đôi mắt cùng nhìn cô.

Châu Thiện bị nhìn chăm chú nhưng không hề cảm thấy khó chịu, cô hiểu ý của Trần Thiên Tông, tiến lên một bước, ngón tay đặt trên mạch đập mà ông già lộ ra, trầm ngâm nửa ngày, chân mày cau lại.

"Cổ trùng."

Trong bốn thầy phong thủy có một người đến từ Miêu Cương, vu sư của Miêu Cương giỏi dùng cổ nhất, nghe vậy cười khẩy nói:

“Chúng ta đương nhiên nhìn ra là cổ, nhưng làm sao giải được cổ này?”

Châu Thiện không thèm để ý hắn, khép mắt lại cẩn thận cảm giác mạch đập của ông già, thật lâu sau mới buông ngón tay ra:

“Bảy loại cổ trùng, ông ấy có thể giữ mạng đến hiện giờ toàn nhờ công lao của các vị.”

Thân thể của ông già được thầy phong thủy điều dưỡng tỉ mỉ, nếu không thì bằng những cổ trùng hung hiểm này sớm khiến ông ấy c.h.ế.t rồi.

Sắc mặt của Trần Thiên Tông hiếm có hơi nôn nóng hỏi:

“Châu tiên sinh có cách phá giải không?”

Vu sư Miêu Cương lần thứ hai không kiềm được xen vào: “Trần lão tiên sinh, tôi biết ông sốt ruột muốn cho ông Phạm nhanh chóng khỏe lại, nhưng không thể vì bệnh nặng thì lung tung chữa. Tôi có mang kim tàm cổ, nó là của muôn cổ, nó mà còn chịu thua với độc của ông Phạm, cô bé này làm được gì?”

Trần Thiên Tông cũng biết hy vọng xa vời, mời Châu Thiện lại đây chỉ vì ôm một phần nghìn hy vọng, giờ thấy Châu Thiện mãi không nói chuyện, lại có vu sư Miêu Cương châm lửa góp gió, sắc mặt của ông xám xịt:

“Nếu không có thuật trừ cổ thì dùng phương pháp kéo dài mạng sống cũng được, tệ nhất thì ráng chịu đựng thêm ít ngày, luôn sẽ có đường cứu.”

Châu Thiện đảo tròn tròng mắt, nhếch mép dửng dưng nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ai bảo tôi không có cách phá giải?”

Lời thốt ra rất là dõng dạc.

“Nguyên nhân cổ trùng thích làm kén trong cơ thể người là bởi vì trong thân thể người thường ẩn sâu ngũ độc, gồm có thủy độc, đàm độc, ứ độc, khí độc, chi độc, mà cổ trùng lấy vật độc làm thức ăn, thích độc tố nhất. Trong người của ông ấy đang có bảy loại cổ trùng, muốn trị tận gốc buộc phải lấy độc trị độc."

Mắt của Trần Thiên Tông hơi vụt sáng:

“Ý của cô là dùng độc dụ cổ trùng ra?”

Châu Thiện gật đầu: “Ngoài ra thì không còn cách nào khác."

Vu sư Miêu Cương cười khẩy nói:

“Bảy loại cổ trùng thích độc tính khác nhau, cô làm cách nào bảo đảm cô luyện ra một loại độc có thể dụ tất cả chúng nó ra? Đừng để chưa trừ xong cổ trùng thì người ta đã bị cô độc chết.”

Trần Thiên Tông nghe vậy nhíu mày, lại kịch liệt ho khan mấy tiếng, thân thể suy yếu rung nhẹ:

“Nghê tiên sinh."

Trần Thiên Tông rất có uy tín tại đây, ông Trần ra mặt, Nghê Bằng không dám móc mỉa nữa, tự vả miệng mình, nhếch môi cười bẽn lẽn, trốn vào sau lưng đoàn người.

Châu Thiện thầm hiểu thầy phong thủy ở đây đều tự cho mình rất cao, cô không có danh tiếng cũng chẳng có chỗ dựa, đột nhiên xuất hiện ở nơi này xác thực sẽ dẫn tới rất nhiều người không phục. Nghê Bằng là thế, Bạch Ngọc cũng thế, những người ở đây đều như nhau. Trừ phi lấy ra chút tài năng thật sự, nếu không phục, vậy khiến bọn họ không thể không phục!
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 228



Châu Thiện liếc qua Nghê Bằng, cười ung dung nói:

“Khiến Nghê tiên sinh chê cười, tuy tôi không tài giỏi gì nhưng đúng dịp biết một phương thuốc độc mà tất cả cổ trùng trên đời đều thích.”

Cổ thích độc, càng độc càng tốt, chẳng lẽ trên đời còn có độc hơn nữa sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện đã nắm chắc chín mươi phần trăm, nụ cười tươi rói và tự tin của cô sắp chói mù mắt mọi người ở đây. Đám người kinh ngạc phát hiện Châu Thiện lúc này toàn thân khí chất đổi khác, không giống như học sinh trung học thanh xuân non nớt, ngược lại giống như quái vật già sống nhiều năm.

Trên bàn học gỗ đỏ có văn phòng tứ bảo, Châu Thiện bước nhanh đi qua, vén tay áo, cầm bút lông chấm vào bình mực bên cạnh, rút giấy tuyên ra tùy ý vung bút, chữ rồng bay phượng múa, nhìn không biết cô viết chữ gì.

Châu Thiện đưa giấy tuyên còn chưa khô mực cho Trần Thiên Tông:

“Hốt một bộ thuốc theo phương thuốc này.”

Trần Thiên Tông nghi hoặc nhận lấy giấy tuyên, nhỏ giọng đọc nội dung trên giấy:

“Ba bộ răng nọc của ngũ bước trường trùng, hai lượn thiểm tô, một lượng da bò cạp bảy mươi năm, năm tiền da minh sa lâu năm, tám tiền chân rết từ mười năm trở lên.”

Ngũ bước trường trùng tức ngũ bộ xà, thiềm tô là chất độc trên người con cóc, có thể khiến người mù mắt, da bò cạp là da lột từ người bò cạp, bò cạp lột da bảy lần là trưởng thành, da bò cạp bảy mươi năm tức là da mà bò cạp lột khi vừa trưởng thành, dạ minh sa là phân dơi, chân rết dễ tìm nhưng từ mười năm trở lên thì hơi khó.

Mấy thứ này đều có kịch độc, Châu Thiện lại có yêu cầu vụn vặt, người bình thường muốn tìm được mấy thứ này giống như nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Trần Thiên Tông vốn là gia chủ của thế gia phong thủy, có nhiều mối quan hệ, cộng thêm sức nặng của ông già nằm trên giường, mấy món gần như b**n th** đối với người thường nhưng bọn họ tìm dễ như chơi.

Trần Thiên Tông hếch cằm, Bạch Ngọc hiểu ý, vươn tay nhận lấy, kêu quản gia đi tìm thứ viết trên giấy.

Trần Thiên Tông thầm thở phào, ông thật sự lo lắng Châu Thiện không có phương pháp giải cứu, cố ý đưa ra mấy thứ không có trên thế giới này để làm khó người. Tuy những vật kịch độc này không dễ tìm, nhưng mà chỉ cần trên thế giới này có tồn tại thì ông đều sẽ tìm được.

“Chỉ cần bấy nhiêu?”

Châu Thiện lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

Trần Thiên Tông nghẹn họng:

“Còn có cái gì? Viết luôn đi, tôi kêu quản gia cùng tìm.”

Châu Thiện trầm mặc vài giây: “Còn một vị thuốc dẫn.”

Nếu nói là thuốc dẫn thì phỏng chừng là thứ quan trọng hàng đầu không thể thiếu.

Trong lòng Trần Thiên Tông mơ hồ có dự cảm vị thuốc dẫn này không dễ tìm, nhưng ông vẫn ôm mấy phần hy vọng hỏi một câu:

“Là thuốc dẫn gì?”

“Nước Vong Xuyên.”

Vong Xuyên, tên của nó là Vong Xuyên, trên thực tế là oán khí tích lũy từ hồn phách hàng chục triệu năm không chịu đi đầu thai, có vô số tử hồn, oán khí sâu nặng, tuyệt đối là thứ chí âm chí độc trên đời.

Năm vị độc vật kia chẳng qua là dệt hoa trên gấm, nước Vong Xuyên mới là thứ cực kỳ quan trọng, chỉ có nó mới là ‘độc’ có thể dụ dỗ cổ trùng trên cõi đời.

Sau khi Châu Thiện nhẹ hẫng thốt ra ba chữ kia, sáu người ở trong phòng ngây ra, biểu cảm trên mặt hoặc kinh ngạc hoặc chế nhạo hoặc trào phúng.

Nghê Bằng cười muốn sái quai hàm:

“Trên đời này lấy đâu ra nước Vong Xuyên? Sao cô không nói là cần tiên đan của Thái Thượng Lão Quân luôn đi.”

Châu Thiện lườm hắn:

“Tiên đan cũng được, ông lấy cho tôi đi.”

Nghê Bằng cười gập bụng:

“Ha ha, con bé này nói khoác không viết nháp, mấy thứ đó đi mà đòi thần tiên.”

Tiếng cười khàn đục của hắn tự do quanh quẩn trong phòng, mấy thầy phong thủy khác nhìn nhau, thấy vẻ mặt không vui của chủ nhân thì không dám cười nói.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 229



Rất nhanh, Nghê Bằng cũng thấy biểu cảm trên mặt Trần Thiên Tông, bất giác ngừng cười.

Bạch Ngọc đẩy Trần Thiên Tông ra ngoài, mấy thầy phong thủy khác theo sau. Trên mặt Trần Thiên Tông lộ rõ thất vọng, hiện tại ông bắt đầu cho rằng Châu Thiện tùy tiện nói bậy.

Trần Thiên Tông thậm chí không muốn lại nhìn Châu Thiện nữa:

“Châu tiên sinh, cảm ơn cô có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ tiến đến, chúng tôi sẽ gửi đủ năm trăm nghìn vào tài khoản của tiên sinh.”

Châu Thiện nghe câu nói ủ rũ của Trần Thiên Tông thì hé miệng dường như muốn giải thích.

Châu Thiện ngẫm nghĩ, bước chân theo kịp xe lăn:

“Tôi đi lấy nước Vong Xuyên, các người kiếm ngũ độc, nhưng trước khi lấy nước Vong Xuyên hãy đón một người giúp tôi.”

Bạch Ngọc luôn giữ im lặng không kiềm được liếc cô:

“Sư phụ của tôi không tin cô, chẳng lẽ cô thật sự cứng đầu tới cùng?”

Trần Thiên Tông cười gượng nói:

“Cho dù Châu tiên sinh nói là thật sự, trên thế giới này có Hoàng Tuyền Vong Xuyên, nhưng chẳng lẽ có ai lấy được sao? Truyền thuyết tu hành đạo phong thủy đến cao thâm thì có thể sai khiến âm binh, nhưng mà âm binh chính là tử hồn, sợ nhất là Vong Xuyên."

Châu Thiện nhẹ gật đầu: “Cho nên cần sinh hồn đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thiên Tông cảm thấy Châu Thiện nói linh tinh:

“Sinh hồn? Không nói tới hồn phách rời thể xác thì người này không khác gì c.h.ế.t đi, hay nói đường Hoàng Tuyền có vào không ra, cho dù sinh hồn có thể đi vào nhưng làm sao lấy nước Vong Xuyên ra được?”

Châu Thiện chớp chớp mắt:

“Ông nói rất có lý, đúng là lấy nước rất hung hiểm.”

Trần Thiên Tông cho rằng Châu Thiện tính đánh trống rút lui, hoặc phải nói là không tiếp tục mở miệng gạt người, ngọn lửa le lói trong lòng ông tắt ngấm, trông ông bỗng chốc già đi vài tuổi, có chút suy sụp tinh thần.

“Bây giờ tôi cảm thấy chuyện hung hiểm như vậy ba triệu dường như hơi thiếu, Trần lão tiên sinh cho tôi thêm một ít đi.”

Bạch Ngọc trợn to mắt lạnh, khó tin nhìn Châu Thiện cười tủm tỉm:

“Cô muốn tiền đến không cần sống nữa sao?”

Biểu cảm trên mặt Trần Thiên Tông khó đoán:

“Nếu cô có thể lấy được nước Vong Xuyên, chữa lành bệnh cho ông ấy thì dù là một chục triệu tôi cũng trả được.”

Châu Thiện giơ tay phải ra:

“Đồng ý!”

Trần Thiên Tông nghi ngờ nhìn cô:

“Làm gì vậy?”

“Thì vỗ tay làm chứng.”

Bởi vì việc này, tất cả những người có mặt đều muốn nhìn Châu Thiện làm trò cười, nên bốn thầy phong thủy đều không rời đi mà ở lại trang viên nhấm nháp trà. Trần Thiên Tông nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Châu Thiện sai người đón Phó Kỳ Thâm tới.

Phó Kỳ Thâm đến nơi liền thấy Châu Thiện ở trong đám người nhàn nhã gác chéo chân ngồi nhấm nháp trà ăn bánh, cậu nhíu mày hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?"

Châu Thiện ngược lại hoàn toàn không quan tâm:

“Tớ muốn xuống âm phủ một chuyến, dọc đường có chút hung hiểm, cậu hãy hộ pháp cho tớ.”

Châu Thiện nhón chân nói nhỏ vào tai Phó Kỳ Thâm:

“Tớ không tin người khác.”

Châu Thiện thì thầm mang theo chút hơi nóng khiến Phó Kỳ Thâm cảm thấy lỗ tai tệ dại, như có dòng điện chạy nhẹ khắp người.

Khi Phó Kỳ Thâm nghe ba chữ ‘xuống âm phủ’ thì trợn to mắt hỏi:

“Lần này cậu nhận mối làm ăn gì vậy?!”

Dù Phó Kỳ Thâm gà mờ tới đâu cũng biết hồn phách con người không thể rời xác, nếu lìa xác sẽ có nguy hiểm mạng sống.

Châu Thiện bĩu môi:

“Hiện tại tớ có thể linh hồn xuất khiếu thời gian một nén hương, một nén hương hẳn là đủ rồi."

Châu Thiện mím môi lấy một cây hương độ hồn ra khỏi ba lô đưa cho Phó Kỳ Thâm:

“Đốt nó, luôn giữ cho hương không tắt, không cho phép bất cứ người nào đụng vào thân hình của tớ, kiến hay muỗi đều không được. Nếu hương dẫn hồn cháy hết mà tớ còn chưa về lại thì”
 
Back
Top Bottom