Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 210



Tuy rằng kết thúc bằng sự thất bại, nhưng không nghi ngờ gì đã lần nữa mở ra một lỗ hổng trong trái tim sôi nổi của ông ta.

Ông ta vất vả kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao cứ nhất định phải để lại cho con cháu? Trên đời này chẳng lẽ có chuyện gì tốt đẹp hơn chính mình còn sống sao?

Sư huynh ham lợi, ông ta liền gãi đúng chỗ ngứa, tặng đi từng món tiền vàng lớn, cuối cùng đã thành công khiến sư huynh động lòng, từ chỗ hắn moi ra được một pháp môn —— thuật gán hồn.

Tất cả các thuật kéo dài mạng trong Huyền Môn, đều là tăng thêm dương thọ trên sinh mệnh vốn có của mình, Trữ lão gia đã qua tuổi chướng tai gai mắt (sáu mươi), gần đến cổ lai hy (bảy mươi), cho dù kéo dài mệnh, cũng chẳng qua là miễn cưỡng chút hơi tàn, một người già tuổi cao, có thể hưởng thụ cái gì? Có thể làm được chuyện gì?

Thuật gán hồn thì không như vậy, thuật gán hồn là chuyển hồn phách của mình vào trong cơ thể ruột thịt, từ đó đoạt xá, thay thế ruột thịt hưởng dương thọ chưa tận của người đó. Máu mủ càng thân thiết, tỷ lệ thành công sẽ càng cao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trữ lão gia đã động lòng, là người mà đất vàng sắp chôn lên đến tận cổ, từng ngày qua đều có thể ngửi thấy mùi thối rữa trên người mình, ông ta già rồi, một chân đã bước vào quan tài, lại bắt đầu hoài niệm hương vị của tuổi trẻ.

Mà cả nhà họ Trữ, người có m.á.u mủ thân thiết nhất với ông ta chính là —— Trữ Song Phàn!

Đứa con gái đã gả đi của ông ta thì không cần nhắc nữa, ông ta cũng không muốn nửa đời sau của mình phải sống trong cơ thể phụ nữ.

Trữ lão gia băn khoăn mấy ngày vẫn chưa xác định dùng thuật gán hồn, ông ta vẫn là một người cha, Trữ Song Phàn cũng là đứa con trai ông ta yêu thương tận hai mươi năm. Nhưng rất nhanh, sức khỏe của Trữ lão gia ngày một sa sút, cuối cùng không thể không nằm trên giường nghỉ ngơi, mà Trữ Song Phàn bày tỏ lòng hiếu thảo, biểu diễn một phen kiếm thuật Tây dương cho ông ta xem.

Nhìn vào cơ thể khỏe mạnh cường tráng của con trai, lại ngửi thấy hơi thở thối rữa trong cơ thể mình, trong mắt Trữ lão gia bộc phát ra một tia tham lam không thể kìm nén.

Vào một đêm mưa, Trữ lão gia đuổi hết tất cả vợ bé và người làm, gọi con trai lớn đến bên cạnh, hơi thở mong manh lấy ra cái hũ kia, kể cho anh ta nghe về chuyện năm đó.

Mà sau tấm màn của Trữ lão gia, một người bị lợi ích che mất tâm can đang đứng đó, giơ đôi tay tội ác về phía Trữ Song Phàn hiếu kính phụng dưỡng cha mình......

Lúc Châu Thiện kể đến đây, lặng yên trong một chốc lát, chân mày cũng nhướng lên một cách khó hiểu, thì ra, trên đời này thật sự có cha mẹ tàn nhẫn như vậy.

Rất nhanh, “Trữ Song Phàn” thành công gán hồn đi ra khỏi căn phòng đó, mà Trữ lão gia quát tháo Giang Âm ngày nào, cứ vậy “đi đời nhà ma”.

Theo thời gian chuyển dời, “Trữ Song Phàn” lần nữa lấy vợ sinh con, khó khăn lắm mới có một mụn con trai, cũng chính là Trữ Chấn. Sau khi “Trữ Song Phàn” về già, Trữ lão gia và đời sau của vị sư huynh ban đầu kia, tái diễn lại trò cũ.

Châu Thiện khóa chặt ánh mắt của “Trữ Chấn”, cười đến mức vô cùng châm chọc: “Chỉ là ông không bao giờ ngờ tới, cướp đoạt cơ thể và tuổi thọ người khác như vậy, sẽ phải chịu nguyền rủa! Cơ thể của ông rất trẻ, nhưng hồn phách đã vô cùng suy bại, một ngày không uống m.á.u người, thân xác sẽ thối rữa, trở nên già yếu lụm khụm!”

“Máu tươi của nữ âm khí nặng, thích hợp nhất với loại người như ông, cho nên hầu gái lớn nhỏ, vợ bé trong nhà họ Trữ ban đầu......toàn bộ đều biến mất từng người một. Đến bây giờ, quản lý nghiêm ngặt, ông không tuyển được người, cũng không hại được người, nên để Trữ Song Hàn nối giáo cho giặc, buộc dây mạng trên chiếc hũ của anh ta, sai khiến anh ta dụ dỗ các cô gái về cho ông hút máu!”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 211



“Tuy rằng gương mặt ông còn trẻ, nhưng trong cốt tủy vẫn là lão già đó, lúc đi lại cần chống gậy, âm thanh mà tôi nghe được trong quỷ vực khi đó, hẳn là do ông làm ra, Trữ lão tiên sinh, ông nói xem tôi nói có đúng không?”

Châu Thiện nói một hơi hết câu chuyện, mới ngừng một lúc, mặt lạnh tanh nhìn sang “Trữ Chấn”.

“Trữ Chấn”, trên thực tế cũng chính là Trữ lão gia, sắc mặt thay đổi muôn hình vạn trạng, đôi vai khom khom đổ ập xuống, trước đó nhìn qua vẫn như một người đàn ông trung niên, nhưng hiện tại lại đầy nét u ám trên thân thể già nua: “Làm sao cô biết?”

Trữ Song Hàn đã rất lâu không mang m.á.u tươi về cho ông ta, thậm chí ngay cả tin tức cũng chẳng có, ông ta đã dự cảm được mấy ngày này sẽ xảy ra chuyện, cho nên khi Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm tới, ông ta không có chút hoảng hốt nào. Vốn dĩ ông ta muốn đích thân ra tay, m.á.u của Châu Thiện cũng đủ dùng một thời gian, đợi dần hồi phục lại, ông ta sẽ ra ngoài tìm Trữ Song Hàn, hoặc ít nhất, cũng có thể dùng gia tài của mình lừa gạt mấy cô gái về nhà. Làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả rất rắc rối, cho nên ông ta lần lữa không làm.

Châu Thiện thu lại tất cả biểu cảm trên mặt: “Tự nhiên là nhìn thấy được.”

Tuệ nhãn có thể nhìn thấy chuyện thiên hạ, cũng có thể thấy được quá khứ tương lai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rõ ràng cô đều nói sự thực, nhưng “Trữ Chấn” không tin, lúc sắp c.h.ế.t tới nơi ông ta cũng không sợ hãi, ngược lại đặt m.ô.n.g ngồi xuống sàn, đ.ấ.m đấm hai chân đã bủn rủn: “Vậy cô chuẩn bị xử trí ta thế nào đây?”

Châu Thiện lấy con d.a.o găm toàn thân đen sì kia ra: “Tiễn ông xuống âm tào!”

Trữ lão gia cũng không sợ, ngược lại ngửa cổ lên nói: “Ra tay đi.”

Trời cao vô cùng đùa bỡn ông ta, ông ta vốn cho rằng mình có thể dựa vào thuật gán hồn sống tám trăm một ngàn năm, nhưng có thế nào cũng không ngờ được, tên Trữ Chấn này......lại không có khả năng sinh đẻ, hơn nữa tình trạng cơ thể cực kỳ tồi tệ.

Không có m.á.u mủ trực hệ, ông ta không dùng được thuật gán hồn, sớm muộn được định sẵn phải chết.

Ông ta chỉ là hồn phách tu hú chiếm tổ, Châu Thiện không cảm thấy đẩy hồn phách ông ta ra khỏi cơ thể Trữ Chấn bằng với g.i.ế.c người, Châu Thiện cười lạnh một tiếng, không chút chần chừ, một chưởng vỗ xuống hộp sọ của Trữ lão gia, lòng bàn tay mang theo gió rít đột nhiên hóa thành móng vuốt sắc vào ngay khoảnh khắc vỗ xuống xương sọ, năm ngón tay khép lại, chộp xuống thoáng qua, rất nhanh đã bắt ra được hồn phách gào rít đen sì.

Ầm —— âm lộ đã mở, lối vào dần hiện ra bóng dáng cao lớn của hai người đầu trâu mặt ngựa, Châu Thiện ném hồn phách về chỗ đầu trâu mặt ngựa: “Đừng bỏ qua cho hắn.”

Mặt ngựa gật đầu: “Yên tâm, mười tám đại hình của âm tào địa phủ đang chờ hắn.”

Tất cả hình phạt của âm tào địa phủ tương tự với hình phạt của nhân gian, lần lượt là lột da, c.h.é.m ngang eo, phanh thây, xẻ thịt, lăng trì, thắt cổ, nhốt lồng chưng, cung hình, cắt chân, ôm cây đồng nóng, mổ bụng, rượu độc, rút ruột, cưa xẻ, đánh gãy cột sống, rót chì nóng chảy, chải lược sắt, đóng đinh vào sọ. Điểm khác biệt duy nhất chính là tác dụng lên người hồn phách, mà bất luận hồn phách phải chịu đau đớn cỡ nào, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hồn phi phách tán, chỉ có thể chịu đựng, da bị lột ngày đầu tiên đến ngày thứ hai cũng đều có thể lành lại, nhưng đau đớn thấu tim vẫn còn. Cho đến khi món nợ trên sổ sinh tử đều được trả hết, mới có thể đi đầu thai chuyển thế.

Hồn phách của Trữ lão gia vẫn luôn yên lặng bất động, sau khi nghe tới mười tám đại hình rốt cục nhịn không được uốn éo vùng vẫy, hồn phách đen sì của ông ta luồn trái lách phải, muốn thử xông ra khỏi vòng vây.

Mặt ngựa cười lạnh một tiếng, một cây đinh khóa hồn c*m v** đầu hồn phách ông ta.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 212



Sau khi tiễn đầu trâu mặt ngựa đi, Châu Thiện cùng Phó Kỳ Thâm hợp lực đỡ cơ thể Trữ Chấn dậy, nhẹ nhàng đặt lên sô pha trong phòng khách, lại truyền một đạo pháp lực cho ông ta bồi dưỡng thân thể.

Thuật gán hồn không hoàn toàn xóa đi hồn phách nguyên chủ, chỉ có điều bị hồn phách xâm nhập áp chế quá ghê gớm, rơi vào giấc ngủ sâu, nếu như năm đó có cao nhân, Trữ Song Phàn cũng không đến nỗi bị chính cha ruột mình chiếm dụng cơ thể đến khi c.h.ế.t già.

Châu Thiện lại đi một chuyến xuống tầng hầm, ôm cái hũ ra, mà sau đó mới nhìn xuống cánh cửa ẩn dưới tầng hầm với vẻ mặt khó phân biệt.

Cô dán lòng bàn tay lên cánh cửa, pháp lực bàng bạc điên cuồng trào ra, tiêu diệt hết tất cả trong tầng hầm.

Nếu đã ở dưới lòng đất, vậy thì để nó hoàn toàn không thấy được ánh mặt trời đi.

Sau khi làm xong chuyện này, Trữ Chấn cũng vẫn chưa tỉnh, nhưng gương mặt nhợt nhạt đã dần hồi phục chút sức sống.

Châu Thiện khẽ vẫy tay, Phó Kỳ Thâm hiểu ý, nhẹ nhàng theo cô đi ra ngoài, còn không quên tinh tế đóng cửa cẩn thận.

Châu Thiện ôm lấy cái hũ sải bước đi trên đường, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười: “Có đôi khi lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.”

Phó Kỳ Thâm không ừ hữ gì, chỉ nhìn cô một cách ôn hòa.

Châu Thiện vỗ vào cái hũ đó: “Tuy ngươi nối giáo cho giặc, nhưng vì ngươi bị người ta quản thúc, ta cũng miễn cưỡng siêu độ cho ngươi một hồi.”

Cô cau mày, thấy rõ có chút không vui: “Chuyến này một xu cũng không kiếm được, lỗ rồi.”

Phó Kỳ Thâm nghe thấy thế cũng cau mày, lại nghĩ một lúc, rút từ trong cặp sách ra một thứ gì đó đưa cho Châu Thiện: “Cho này.”

Là một tấm thẻ, ngân, hàng.

“Tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi từ bé tới lớn của tớ, đều ở trong này.” Trì Thu Đình từ nhỏ đã bồi dưỡng cho cậu khái niệm quản lý tài chính, cậu là con trai duy nhất của nhà họ Phó, những thân thích kia của nhà họ Phó lại ai nấy đều hào phóng, bất giác cũng để dành được một món tiền lớn, được Trì Thu Đình gom hết lại một chỗ, sau đó giao cho cậu quản lý.

Châu Thiện: “Này, cậu có ý gì đây, tớ lấy tiền tiêu vặt của cậu làm gì?”

Phó Kỳ Thâm chậm rãi bổ sung một câu: “Cũng chỉ có tầm năm trăm ngàn, đừng chê.”

Châu Thiện:

Cô đúng thật có hơi chê!

Châu Thiện bĩu môi đẩy tấm thẻ ngân hàng đó ra: “Cậu làm gì đó? Bao nuôi à?”

Phó Kỳ Thâm: “Cái này là cậu tự nói đấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

......Ờ, đủ lông đủ cánh rồi nhỉ!

Thời gian vùn vụt trôi, không để ý lại một năm nữa, Châu Thiện cuối cùng cũng thoát khỏi danh xưng học sinh cấp hai, thành công bước vào cánh cửa trường cấp ba.

Trung học cơ sở số Một là hệ thống trường liên cấp giữa cấp hai và cấp ba, cuối cùng Châu Thiện không lựa chọn ở lại Trung học cơ sở số Một mà chọn đi về phía bắc đến một trường cấp ba trọng điểm của thủ đô. Mấy năm nay cô có mối quan hệ tốt với nhà họ Phó, cũng quen biết không ít quý nhân quyền cao chức trọng của tỉnh Giang, cho nên vẫn có chút mối quan hệ, đến thủ đô không phải là vấn đề.

Cô lo lắng nếu mình ở mãi trong thành phố Bình Viễn này, sợ rằng tương lai sẽ có khả năng ếch ngồi đáy giếng. Cô nhìn tổng quát bản đồ Trung Quốc, phát hiện nơi chọn thủ đô cũng không biết là vị cao nhân nào định ra, phong thủy và “thế” tuyệt diệu không thể tả, thành phố Bình Viễn đã được coi như núi sông tươi đẹp, nhân tài lớp lớp, nhưng cả đất nước Trung Quốc, duy chỉ có thủ đô mới có thể coi như vùng đất của tạo hóa.

Càng là tạo hóa sẽ càng có linh khí, cũng rất có lợi đối với việc tu luyện, long mạch của thủ đô không giống với chỗ khác, cả một thành phố nối liền đông tây nam bắc, liên thông sông suối biển hồ, núi sông cổ mạch, vừa khéo ngay tại chỗ mắt rồng, cả một thành phố đều là long mạch, đều có long khí, đây chính là độc nhất.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 213



Hơn nữa, thủ đô lưu lượng người đông đúc, điểm này có lợi cho việc cô làm công đức.

Cho nên, sau khi trằn trọc suy nghĩ, Châu Thiện đã chọn thủ đô.

Thành tích ban đầu của cô vốn dĩ không chống đỡ cho cô được vào trường cấp ba trọng điểm, nhưng Châu Thiện có chút thủ đoạn nho nhỏ, gần như tương đương với việc gian lận.

Đầu tiên, sức mạnh thần hồn của cô mạnh mẽ, chỉ cần đừng xóa ký ức ra khỏi thần hồn như ban đầu, tất cả ký ức đều sẽ lưu lại bên trong, cô muốn xem là xem, đây đã có thể gọi là một cái BUG rất lớn rồi. Châu Thiện vẫn rất xem trọng thi lên cấp ba, cho nên vào hôm đó cô đã làm cho mình một lá bùa tịnh tâm, loại bỏ tất cả tạp niệm, tập trung toàn bộ tinh thần vào bài thi, cuối cùng cô không ngoài dự liệu giành được điểm cao.

Trình độ trong lớp vốn dĩ cũng chỉ ở top mười, lúc thi lên cấp ba lại thành một con hắc mã, thành công bước lên top ba toàn trường. Đương nhiên, hạng nhất vẫn là Phó Kỳ Thâm gần đạt điểm tuyệt đối, con hàng này là một tên b**n th**, Châu Thiện vừa dùng bùa tịnh tâm, ở trường thi càng điên cuồng lục lọi ký ức suýt chút nữa vắt kiệt luôn bản thân mình.

Phó Kỳ Thâm hai năm nay tiến hành không ít “chuyện làm ăn” với cô, cũng không thấy cậu đặt tâm tư lên chuyện học hành bao nhiêu, nhưng Phó Kỳ Thâm lại luôn nhẹ nhàng thi được hạng nhất toàn trường, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, so ra trong toàn tỉnh, cũng chỉ có một người thi được thành tích bằng điểm với cậu.

Hào quang của học bá, có đôi khi thật sự hâm mộ không nổi. Cô vào được cấp ba vẫn nhờ vào chút mối quan hệ của nhà họ Phó, vốn dĩ nhà họ Phó định để Phó Kỳ Thâm ở lại Trung học cơ sở số Một học tiếp, cuối cùng không biết thế nào đã thay đổi ý định, quyết ý cho Phó Kỳ Thâm lên phía bắc.

Hai người phụ nữ Phan Mỹ Phượng và Trì Thu Đình bối cảnh thân phận khác biệt, nhưng hiếm thấy nói chuyện hợp nhau, vẫn thường xuyên liên lạc. Phan Mỹ Phượng không biết con gái nhà mình nhờ vào chút quan hệ của nhà họ Phó mới đi thủ đô, cả ngày ôm lấy điện thoại khẩn thiết nhờ vả Trì Thu Đình để hai đứa trẻ chăm sóc lẫn nhau.

Trì Thu Đình gắng nhịn, trong lòng thực sự muốn nói ra cái câu “trên thực tế là nhà chúng tôi muốn nhờ con gái chị giúp chăm sóc giúp con trai”.

Giữa tháng tám, người nhà họ Châu và người nhà họ Phó cùng lên phía bắc, tiễn hai đứa trẻ đi báo danh.

Phan Mỹ Phượng nhìn con gái ngày một lớn, trong lòng không phải không có nuối tiếc, nắm thịt nhỏ bé mềm mại ngày nào, chớp mắt một cái đã lớn vậy rồi, hơn nữa làm cha mẹ như bọn họ cũng không nắm rõ suy nghĩ trong lòng con gái, chỉ có thể nhìn con gái chậm rãi bay ra khỏi cái tổ ấm áp như con ưng con, mà bọn họ đã già rồi, bay không nổi nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai nhà vẫn luôn đợi tới ngày bọn họ đi báo danh, mới lưu luyến rời khỏi thủ đô.

Nhà họ Phó có một bất động sản ở thủ đô, hai nhà liền ở tại căn nhà đó, cách trường cấp ba không quá xa, đi bộ khoảng chừng hai mươi phút. Châu Gia Bình vốn muốn cho Châu Thiện trọ trong trường, cuối cùng lại bị một hồi lời ngon tiếng ngọt của con gái thuyết phục, cắn răng thuê cho cô một gian ở gần căn nhà của nhà họ Phó, bình thường để bảo mẫu mà nhà họ Phó mời về chăm sóc sinh hoạt.

Châu Thiện chọn trọ ngoài cũng là có nguyên nhân, việc học không thể lỡ dở, nhưng việc làm ăn cũng không thể không làm, ba năm cấp hai bởi vì cô chọn trọ trong trường nên mới bị cản trở nhiều, học sinh trọ ngoài thì tha hồ lựa chọn, chỉ cần xin phép thậm chí có thể tự học tại nhà buổi tối, thời gian của cô cũng dư dả nhiều.

Tiễn cha mẹ lưu luyến không rời ở nhà ga, dáng vẻ Châu Thiện lờ mờ có chút thẫn thờ, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đám người ở cổng soát vé.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 214



Phó Kỳ Thâm cho rằng cô không nỡ xa cha mẹ liền lên tiếng an ủi: “Rất nhanh sẽ có thể gặp mặt nữa, đừng đau lòng.”

Châu Thiện phiền muộn thở dài một hơi, rũ mắt xuống, tiếp đó lại phấn khích ngẩng đầu lên: “Cuối cùng cũng đi rồi.”

Phó Kỳ Thâm: ……

Châu Thiện mặt ủ mày chau: “Mấy ngày nay tớ bị nói phát phiền luôn rồi.”

Hai vợ chồng Châu Gia Bình hoàn toàn coi cô như đầu đất trong chuyện sinh hoạt, hai ngày nay đích thân kèm cặp chỉ dạy cô làm việc nhà, giặt quần áo, rửa bát đũa, nấu ăn......

Tuy là nói cô thật sự ngố trong chuyện này, nhưng cô căn bản không cần thiết làm những chuyện này mà!

Cô có thể cắt người giấy, chỉ cần độ một khẩu sinh khí, người giấy hoàn toàn có thể giúp cô giải quyết tất cả việc nhà!

Châu Thiện oán giận giơ hai tay mình lên: “Rửa bát đến độ bị thương rồi.”

Trên đôi tay trắng nõn, toàn là vết thương nhỏ sưng đỏ, da cũng nhăn nhúm, ngâm nước quá nhiều.

Phó Kỳ Thâm bình tĩnh ấn tay cô xuống: “Cậu không cần làm việc, có ——”

Châu Thiện nghi hoặc nhìn cậu: “Tớ đương nhiên không cần làm việc, tớ có bọn họ mà.”

Cô chỉ vào người giấy nhỏ đang nằm sấp trên cổ áo mình.

Phó Kỳ Thâm đột nhiên cảm thấy, bản thân mình có chút phiền muộn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện cũng không get được sự phiền muộn của cậu, cô gần như gấp gáp kéo Phó Kỳ Thâm đi theo chỉ dẫn của bản đồ đến phố đồ cổ gần với khu nhà nhất.

Thủ đô là cố đô của mấy triều đại, văn ngoạn cổ vật nhiều không kể xiết, hơn nữa người ở thủ đô gần như đều chú trọng phong cách cổ, cho nên phố đồ cổ gần như nơi đâu cũng thấy, đều là tìm tòi đồ cũ.

Sau khi đến phố đồ cổ, Châu Thiện lại có chút thất vọng. Cũng phải, vì dù sao nước trong thành phố lớn cũng sâu, nói không chừng một ông lão bán đồng nát nào đó cũng có nhãn lực phi phàm, thị trường đồ cũ ở đây thường xuyên có người tới đảo quanh, cô muốn kiểm lậu gần như là chuyện không thể.

Châu Thiện cũng không nhụt chí, sau khi nhìn thấy đồ trên phố đồ cổ hoặc là làm giả hoặc là không đáng mấy tiền liền đi thêm vài bước, đến phố ngọc thạch.

Cô vốn cho rằng cược ngọc chỉ thịnh hành ở biên giới Trung-Miến, không ngờ ở đây cũng có, dường như còn khá phát triển. Phố ngọc thạch ngoại trừ mấy cửa hàng đồ ngọc phỉ thúy còn bày không ít sạp hàng lớn nhỏ, bên trên chất đủ loại đá thô phỉ thúy và máy móc, nếu người mua nhìn trúng miếng đá thô nào, sẽ bỏ tiền ra mua, cắt ngay tại chỗ, kiếm tiền được hay không toàn bộ phải xem nhát cắt đó. Có thể màu đẹp nhiều nước thì giá tăng gấp trăm lần, cũng có thể không màu không nước thì không đáng một đồng.

Châu Thiện ngồi xổm xuống xem mấy viên đá, phát hiện bên trong hoặc là đá thô, hoặc là màu nước cực kỳ bình thường, không đáng mấy đồng, mà một viên đá thô cũng phải mấy trăm đến hơn chục ngàn, Châu Thiện bèn không có hứng thú bỏ đi.

Cô và Phó Kỳ Thâm theo dòng người đến một cửa hàng đồ ngọc, thì ra trong cửa hàng này cũng có cược ngọc, hình như còn có một sự kiện cược ngọc đang tiến hành.

Châu Thiện khá thích xem thứ này, bèn dừng chân ở lại, bản thân Phó Kỳ Thâm không có hứng thú với việc cá cược, cược ngọc đương nhiên cũng coi như cá cược, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn ở lại cùng cô, toàn bộ quá trình ánh mắt đều nhàn nhạt.

Từ cuộc trao đổi thỉnh thoảng của người bên cạnh cô mới nghe ra được, thì ra, khi tảng đá thô phỉ thúy khổng lồ trên bàn triển lãm kia vừa lưu lạc đến thủ đô, đã thu hút sự chú ý của vô số người yêu thích liên quan.

Mà tảng đá này vào ngày đầu tiên đã bị một ông chủ lớn của ngành bất động sản mua với giá cao một triệu, hôm nay vừa hay là ngày khai đao, ông chủ lớn đó nào dâng hương nào cầu nguyện khá lâu, thậm chí còn chính thức cắt băng cho tảng đá thô này.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 215



Chẳng trách nhiều người như vậy chen chúc không ra gì trên con đường này.

Có điều, ông chủ kia định sẵn là phải thất vọng rồi, Châu Thiện trong lòng hiểu rõ, tảng đá phỉ thúy thô cao bằng người trưởng thành kia, nhìn chất liệu hoa văn đều cực kỳ khá, đầu nước gần như là tuyệt phẩm, nhưng chỉ có chất đá rộng bằng ngón tay là phỉ thúy thật, những chỗ khác toàn là đá.

Cái này nhiều nhất chỉ có thể đáng giá mười ngàn, nếu nói một triệu, vậy ông chủ giàu xổi kia thật sự phải chịu thiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sư phụ cắt điều khiển máy móc cẩn thận hạ d.a.o xuống, vừa cắt được một dao, đám người vây xem đã bùng nổ từng hồi reo hò, tảng phỉ thúy xanh bên dưới chất đá sắc nước dập dờn, màu sắc ôn nhuận, chính là cực phẩm trong phỉ thúy —— xanh đế vương.

Sự vui mừng trên mặt ông chủ ngày càng nhiều, gần như là cười toe toét.

Con người Châu Thiện rất lạ, không thích lắm chuyện nhìn thấy quá trình từ ngập tràn hy vọng đến mất mát của người khác, vì vậy khẽ kéo tay áo của Phó Kỳ Thâm: “Chúng ta đi thôi.”

Phó Kỳ Thâm khó hiểu: “Sao thế ?”

Vừa nãy cậu không phải vẫn xem rất vui sao?

Châu Thiện lắc đầu, hơi lộ ra tiếc nuối, nhìn sang tảng đá thô trên bục triển lãm kia.

Phó Kỳ Thâm nhanh chóng lĩnh hội được ý của cô: “Cậu nói tảng đá đó là giả?”

Châu Thiện nhỏ giọng trả lời cậu: “Cũng không phải, chỉ là đồ làm cảnh, không đáng tiền.”

Bởi vì mở ra được phiến xanh đế vương đó, sư phụ cắt càng thêm cẩn thận, mấy phút mới chậm rãi vạch một đường chừng vài centimet.

Rất nhanh, bên dưới xanh đế vương chưa đến một lóng tay, lộ ra chất đá màu xám, đám đông vây xem rất nhanh đã phát ra tiếng xùy, cũng nhìn rõ tảng đá thô cao cấp này có tiếng không có miếng.

Ông chủ lớn ngồi trên bục đang thỏa thê đắc ý sắc mặt giờ hết trắng lại xanh, ánh mắt không nén được liếc sang một hướng, mới cắn răng nói với sư phụ: “Tiếp tục cắt.”

Nhưng khả năng trong một tảng đá thô tồn tại hai miếng phỉ thúy là cực thấp cực thấp, Châu Thiện quay người rời đi.

Sau lưng lại bùng phát từng hồi reo hò.

Châu Thiện lập tức khựng lại, quay ngoắt đầu nhìn lên trên bục triển lãm.

Tảng đá trên bục nhanh chóng được cắt xuống dưới bàn tay thuần thục, bong ra kha khá, lộ ra bên trong khối phỉ thúy ngọc nhu lung linh rực rỡ —— phỉ thúy pha lê ngậm nước.

Không, cái này không thể nào, vừa nãy cô rõ ràng đã dùng tuệ nhãn thăm dò qua, tảng đá thô này ngoại trừ phiến xanh đế vương nhỏ trên đỉnh kia thì chính là hàng làm mẫu, tuyệt đối không thể nào cắt ra phỉ thúy pha lê ngậm nước!

Đột nhiên, mũi của Châu Thiện khịt khịt, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn lên ông chủ địa ốc tai to mặt lớn tươi cười hớn hở trên bục kia, cũng chính là chủ nhân của khối đá thô phỉ thúy này.

Trên người ông ta, có một loại khí tức khác lạ.

Khí tức của Kumanthong.

Kumanthong là thánh vật có hơn trăm năm lịch sử đến từ Đông Nam Á, cũng được gọi là “Kim đồng tử” hoặc “Phật đồng tử”, dùng các vật liệu khác nhau tạo thành dáng vẻ trẻ con, trải qua sự gia trì của cao tăng hoặc pháp sư, để linh hồn của đứa trẻ phá thai hoặc c.h.ế.t do sự cố nhập vào. Kumanthong được đưa cho nhân sĩ tín thiện thờ phụng cúng bái, để bảo vệ nhà cửa. Người cung phụng cũng vì cung phụng Kumanthong mà tích phúc cho mình và con cháu đời sau. Thức ăn chính của Kumanthong là hương hỏa, trời sinh lương thiện.

Nếu chỉ có như vậy, Kumanthong không khác gì mấy với một số linh thú trấn giữ nhà cửa trong phong thủy của Hoa Hạ.

Nhưng nó không chỉ có như vậy.

Pháp lực của Kumanthong có cao thâm hay không, không chỉ xem cao tăng hoặc pháp sư gia trì nó, còn có một điểm quan trọng —— linh hồn đứa trẻ nhập vào Kumanthong.

Oán khí hoặc linh lực của linh hồn đứa trẻ càng nặng, sức mạnh của Kumanthong cũng càng cao, có thể chiêu tài, có thể bảo vệ, có thể đuổi tà, có thể......giết người!
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 216



Linh hồn đứa trẻ bình thường, chỉ có thể chiêu một số tài nhỏ, đủ cho anh ăn no mặc ấm, nếu như muốn phát tài lớn, vậy thì không thể không động tâm tư từ bàng môn tà đạo rồi. Ví dụ như, Kumanthong đất.

Phương pháp chế tạo Kumanthong đất là viết một câu thần chú lên tấm cửa, để phụ nữ mang thai sắp sinh bước qua tấm cửa, anh linh trong bụng sẽ trực tiếp trở thành thai chết, rồi mổ sống sản phụ, lấy thai c.h.ế.t từ trong bụng sản phụ ra, cho “tam thi” gồm dầu xác, tro cốt, thịt xác vào trong nguyên liệu chế tạo, lấy đất từ bảy nghĩa trang, thông qua phương pháp bí mật để tinh luyện anh linh thành Kumanthong đất.

Mấu chốt trong đó chính là anh linh tuyệt đối không được qua đường *m đ**, thậm chí sảy thai qua đường *m đ** cũng không được, sẽ không có hiệu quả, chỉ có thể mổ sống. Phương pháp này tàn nhẫn độc ác điên rồ, thường bị mọi người khinh bỉ.

Nhưng luôn khó tránh được có một số phù thủy hắc ám ở Nam Dương (tên gọi chung cả khu vực Đông Nam Á) dưới sự sai khiến của lợi ích mà hại c.h.ế.t tính mạng người mẹ, luyện anh linh vì không kịp đầu thai mà đầy ắp oán khí thành Kumanthong đất chiêu tài mưu lợi.

Sắc mặt Châu Thiện đã không còn sự nhẹ nhàng vui vẻ trước đó, cô nhíu chặt mày, hờ hững nhìn lên ông chủ đang vui mừng hớn hở trên bục.

Cô chỉ đưa mắt liếc khẽ Phó Kỳ Thâm, Phó Kỳ Thâm đã nhanh chóng hiểu được ý cô, hai người lặng lẽ rời khỏi.

Ngô Thiên Phú kiếm được một món bở trên tảng đá thô đó, cực kỳ vui mừng, mởi người của tiệm đồ ngọc đến quán ăn tốt nhất ở thủ đô làm một bữa, nhìn vẻ mặt xám xịt như gan heo của ông chủ tiệm đồ ngọc vì không chơi được ông ta một vố ngược lại còn bị thiệt một khoản, thì càng cảm thấy vui sướng không thôi.

Ngô Thiên Phú sau khi uống rượu xong loạng choạng từ thang máy đi tới bãi đỗ xe, ông ta lần mò khắp nơi cũng không tìm thấy điện thoại, nguyện vọng vốn muốn gọi điện bảo tài xế đến đón của ông ta thất bại.

Cơn buồn tiểu tiện ập đến, Ngô Thiên Phú miệng huýt sáo, dứt khoát c** th*t l*ng ra, sảng khoái giải phóng bản thân ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Tiếng nước xùy xùy không ngừng truyền tới, hình như vì uống quá nhiều rượu, dẫn đến lượng cũng lớn, Ngô Thiên Phú thỏa mãn huýt sáo, sau lưng dường như truyền tới tiếng hít khí nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta ngơ ngác quay đầu nhìn, nhưng phát hiện chẳng có gì cả.

Có cũng không bận tâm, xuất hiện ở đây tám phần mười là bảo vệ, thấy thì cho thấy thôi, nhiều nhất là bị phạt hai đồng, giờ thứ ông ta không thiếu nhất chính là tiền.

Ngô Thiên Phú lắc lắc c** nh* của mình, lấy tay lau sạch mới cho lại vào trong quần.

Hai người nào đó: ......

Đợi khi ông ta lảo đảo tìm được đến xe của mình, miễn cưỡng dùng chìa khóa mở cửa xe, ông ta đang định nhào vào, sau lưng ập tới tiếng xé gió, một cái bao tải đổ ập xuống che kín lấy đầu ông ta, bóng tối bao trùm tầm mắt ông ta.

Sau đó, nắm đ.ấ.m như mưa rơi xuống đầu ông ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của cô gái vang lên: “Cho ông đi tiểu này! Cho ông đi tiểu này! Nhơ nhuốc mũi ta nhơ nhuốc mắt ta!”

......

Sau khi đ.ấ.m một trận túi bụi lên đầu và n.g.ự.c Ngô Thiên Phúc, Châu Thiện mới miễn cưỡng nguôi giận, túm lấy cổ áo Ngô Thiên Phú thuận thế ném xuống đất, hai tay chống hông sắc mặt nặng nề đứng đó, không biết đang nghĩ gì.

Qua một lúc, cô mới định thần lại, giơ hai tay ra định mò lên người Ngô Thiên Phúc. Phó Kỳ Thâm thấy vậy vội vàng ngăn lại: “Cậu làm gì đó?”

“Lục soát người.”

Cô biết rõ Ngô Thiên Phúc này ước chừng sẽ không mang theo Kumanthong theo người, mà cung phụng cẩn thận trong nhà, nhưng ngộ nhỡ Ngô Thiên Phúc này chạm sợi dây thần kinh nào, cứ nhất định phải mang theo bên mình tà vật âm khí nặng đó thì sao? Hơn nữa vừa nãy lúc cược ngọc ánh mắt nhỏ đảo loạn xạ đó, rất khiến Châu Thiện nghi ngờ, con hàng này chính là thứ cần tiền không cần mạng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 217



Phó Kỳ Thâm yên lặng liếc cô một cái, ánh mắt thằng nhóc này như ẩn chứa trăm ngàn loại hàm ý, muốn nói lại thôi: “Để tớ làm cho.”

Cậu cũng không bận tâm Châu Thiện có đồng ý không, trực tiếp ra tay, mò ra được khá nhiều đá quý và ví tiền, còn có một chùm chìa khóa lớn và điện thoại cục gạch, những cái khác không tìm thấy.

Ngô Thiên Phúc bị đánh một trận đầu đầy sao, vẫn đang nằm dưới đất thở hồng hộc, ông ta cho rằng hai người bọn Châu Thiện là đến cướp của, lập tức xin tha: “Tiền đều ở trong ví, mật khẩu thẻ ngân hàng cũng có thể nói cho các người, đừng, đừng g.i.ế.c tôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện không có hứng thú với việc cướp tiền, trong lòng chỉ muốn tìm được Kumanthong đó, tiêu diệt tai họa này, suy cho cùng Kumanthong đất không giống với Kumanthong khác, mỗi lần nó tụ tài, đều sẽ mang tới tai họa cho người tiếp xúc, người trực tiếp cung phụng nó càng gặp phải nguyền rủa, không sống quá năm năm.

Thì ra tướng mặt của Ngô Thiên Phúc này cũng được coi như viên mãn, bản thân chính là phúc tướng, ông ta bởi vì tham lam nhất thời mà cung phụng Kumanthong đất này, tài phú trong thời gian ngắn đích thực có thể tăng lên nhiều, nhưng nhìn từ lâu dài, ông ta vẫn bị thiệt, thiệt lớn.

Nếu như dựa vào mệnh cách vốn có của ông ta, tốc độ kiếm tiền sẽ chậm một chút, nhưng càng già càng có tướng phúc khí, tiền tài cuối cùng sẽ càng tích càng nhiều, hiện giờ chỉ vì một phút tham lam của ông ta, cung phụng Kumanthong đất vô cùng âm tà đó, tuổi thọ vốn dĩ còn hơn bốn mươi năm giờ giảm xuống chưa tới năm năm, nếu như ông ta biết được chuyện này, còn coi Kumanthong đó như thần linh không?

Châu Thiện cũng rõ, trước khi Ngô Thiên Phúc cung phụng Kumanthong tuyệt đối không biết sự lợi hại của Kumanthong đất này, thầy phù thủy Nam Dương khẳng định không hề nói bất cứ gì cho ông ta biết. Cũng vì vậy, trong lòng Châu Thiện càng phẫn nộ.

Trung Quốc chính là vùng đất Huyền Học Đạo gia chính thống, sao có thể cho phép phường yêu ma quỷ quái tùy ý giương oai? Huống hồ, đây là thủ đô! Dưới chân thiên tử, càng không cho phép những thứ vu thuật khuất tất này làm bừa!

Châu Thiện xuất thân từ đạo môn chính thống, trước đó càng từng theo Lão Quân học nghệ, trong lòng vô cùng bênh vực người mình, cho dù hai môn phái Nam Bắc của Trung Quốc tranh đấu cô cũng không đến mức tức giận như vậy, vu sư Miêu Cương tuy rằng không được coi là chính thống, nhưng tốt xấu gì cũng coi như một mạch tương truyền của Hoa Hạ mênh mông, thầy phù thủy Nam Dương là cái thá gì? Cũng dám tới Hoa Hạ càn quấy?

Cô thấp giọng quát hỏi: “Kumanthong đó đâu rồi?”

Ngô Thiên Phúc cuối cùng đã nơm nớp lo sợ mà lĩnh hội được ý của Châu Thiện, thì ra không phải nhìn trúng tiền tài của ông ta, là muốn cướp cây rung tiền của ông ta!

Đây là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống, Ngô Thiên Phú lập tức cảnh giác: “Cô đang nói gì đó?”

Châu Thiện lười nhác hừ lạnh một tiếng, không có khát khao dò hỏi gì nữa, cô giơ tay điểm trên huyệt thái dương của Ngô Thiên Phúc, trực tiếp mở ra tuệ nhãn, rót khí vào huyệt, pháp lực trực tiếp nối liền thần thức của cô với linh hồn Ngô Thiên Phúc.

Rất nhanh, Châu Thiện nhìn thấy thứ gì đó từ một bóng hoa mơ hồ, vài giọt mồ hôi nóng hổi từ thái dương chảy ra, ước chừng qua thời gian một chén trà, cô mới thả tay, Kumanthong đó, thật sự được cung phụng trong một căn phòng nhỏ mà Ngô Thiên Phúc thường đến nhất.

Hiện giờ người đàn ông này ngược lại có chút không tiện xử trí, cũng may ông ta bị trùm kín mặt mũi, không nhìn được dáng vẻ hai người.

Châu Thiện cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói rõ hết cho Ngô Thiên Phúc nghe về sự nguy hại của Kumanthong và mệnh cách vốn có của ông ta.

Ngô Thiên Phúc càng nghe, sắc mặt càng kinh hoảng, Phó Kỳ Thâm không nhìn thấy sắc mặt ông ta, nhưng cũng có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi lạnh trên người Ngô Thiên Phúc.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 218



Tuy ông ta tham tài, nhưng không làm ác, kẻ thật sự làm ác là thầy phù thủy Nam Dương kia, cộng thêm Châu Thiện vì người này làm ô uế mắt cô mà đánh ông ta một trận, giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của người đàn ông này không khỏi có chút thương cảm: “Đáng tiếc cho cặp sinh đôi trai gái kia của ông, vốn dĩ mệnh phú quý cha mẹ đủ đầy, giờ thì ——”

Ngô Thiên Phúc nghe thấy, cơ thể càng cứng đờ. Vợ ông hôm trước vừa mới sinh ra một cặp sinh đôi trai gái, ông ta vẫn luôn cảm thấy đây là công lao của Kumanthong, sợ người khác va chạm với phúc khí, ngoại trừ cha mẹ hai bên thì không nói cho ai biết, chỉ đợi bọn trẻ nuôi dưỡng xong mới dẫn chúng ra.

Thậm chí ngay cả cái tên vốn đã đặt cũng không dùng, chuẩn bị thỉnh giáo đại sư kia đặt cho cái tên khác.

Vậy hai người này rốt cuộc từ đâu mà biết được thông tin bí mật này chứ?

Châu Thiện hờ hững nói ra một chuyện khác: “Đáng tiếc cho mệnh phú quý đại nạn không c.h.ế.t chắc chắn có hậu phúc này của ông, vốn dĩ cái năm sáu tuổi đó đã bị quỷ nước bắt đi làm thế thân, khó khăn lắm mới thoát được kiếp nạn lại vì tham lam mà mất mạng tại đây, chậc.”

Chuyện này ngoại trừ cha mẹ ông ta lại càng không thể có người biết được, người biết chuyện năm đó đều đã c.h.ế.t già ở quê, mà chuyện bí mật này ông ta cũng chưa từng nhắc tới với ai.

Xem ra, người vô duyên vô cớ đánh ông ta này đích thực có chút bản lĩnh.

Trong lòng Ngô Thiên Phúc đã tin bảy phần, đột nhiên tràn lên sự tuyệt vọng che trời ngập đất. Trên thực tế ông ta đã lờ mờ có chút dự cảm, cược ngọc cược nhiều rồi, cộng thêm bản thân có một số sản nghiệp cũng trong ngành đá quý, đôi mắt cũng coi như tinh tường, tảng đá thô phỉ thúy đó lúc vừa cắt ra xanh đế vương ông ta đã cảm thấy không ổn, biết rằng mình tám phần đã nhìn nhầm. Sau khi nhìn thấy cắt ra được phỉ thúy pha lê sau đó, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là mừng rỡ, mà là bất an, tuy rằng loại bất an này rất nhanh đã bị che giấu đi.

Có được ắt có mất, hôm nay ông ta phát tài lớn vậy, ông trời chưa chắc sẽ không lấy đi thứ gì đó trên người ông ta.

Đúng vậy, đều trách ông ta tham lam, tài phú ông ta có được đã nhiều hơn so với phần lớn người rồi, nhưng con người chính là kỳ lạ như vậy, sau khi có được, sẽ chỉ mong cầu nhiều hơn.

Ông ta bất lực nằm dưới đất, hơi thở mong manh: “Cô mang Kumanthong đi đi, chỉ có điều, có thể để tôi sống thêm hai năm không?”

Con ông ta vừa ra đời, ông ta hơn bốn mươi tuổi khó khăn lắm mới mong tới được một đôi trai gái như vậy, nếu như dương thọ của ông ta thực sự chỉ còn lại hơn bốn năm, bốn năm sau hai đứa con vẫn còn nhỏ, cho dù ông ta đã sắp xếp đầy đủ, để lại đủ tiền bạc, mẹ góa con côi có thể giữ được không?

Châu Thiện nhìn ông ta một cách kỳ dị, ác cảm trong lòng đối với ông ta biến mất một cách hiếm thấy.

Cô ngẫm nghĩ, khom người giơ tay ra vẽ nhẹ một ký hiệu phức tạp ở giữa trán ông ta: “Có thể vượt qua lời nguyền này hay không, đều dựa vào mệnh của ông cả.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong cô đứng thẳng người chuẩn bị đi, Ngô Thiên Phúc sau lưng nói ra một địa chỉ. Ông ta dường như sợ Châu Thiện chưa nghe rõ, nói thêm hai lần nữa: “Kumanthong đó là mua ở cửa hàng kia.”

Người giới thiệu ông ta đi mua là người bạn thân nhất của ông ta. Ngô Thiên Phúc lúc đó nửa tin nửa ngờ mua một con, nhưng người bạn đó không mua, lúc Ngô Thiên Phúc hỏi tới cũng chỉ né tránh mà nói rằng mình cũng mua rồi, đã bắt đầu cung phụng, không thể tham lam.

Châu Thiện bình thản gật đầu, quay đầu đi ra khỏi bãi đỗ xe mới nói với Phó Kỳ Thâm: “Cậu về trước đi.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 219



Phó Kỳ Thâm sửng sốt: “Cậu thì sao?”

“Tớ đi lấy Kumanthong đất.”

Phó Kỳ Thâm có chút không tán đồng: “Tớ đi với cậu.”

Châu Thiện uể oải vỗ vào mặt cậu: “Anh hai ơi, cậu yên ổn ở lại nhà là được rồi, cậu cũng không giúp được gì, một mình tớ đi cũng không xảy ra chuyện gì.”

Cô vừa nói ra câu này, liền nhìn thấy sắc mặt Phó Kỳ Thâm biến hóa không ngừng, dường như có chút phiền muộn, không khỏi cất tiếng hỏi: “Sao thế?”

Lúc này Phó Kỳ Thâm đã thu lại vẻ mặt: “Không có gì, đi sớm về sớm. “ Cậu dừng lại một lúc, rồi bổ sung: “Tớ ở nhà đợi cậu.”

Trong hai năm nay Châu Thiện dạy cậu không ít thứ, không thể không nói, thiên phú và sức lĩnh ngộ của Phó Kỳ Thâm đã đáng sợ tới một trình độ nhất định, trên rất nhiều chuyện có thể hỗ trợ cho cô, cũng không còn là cậu thiếu niên cứ gặp quỷ sẽ lặng lẽ đọc nhẩm chủ nghĩa duy vật năm đó nữa.

Ồ, giờ cậu vẫn đọc nhẩm, vừa nhẩm vừa mặt lạnh tanh vỗ một đạo bùa chú xuống thân hình ác quỷ, sự lạnh lùng điềm tĩnh đó, đến mức Châu Thiện nhìn mà không khỏi líu lưỡi.

Tâm tình Châu Thiện thay đổi liên tục, cũng dễ bị người khác ảnh hưởng, không thể không nói, đây là nhược điểm của cô. Nhưng Phó Kỳ Thâm hoàn toàn không có nhược điểm này, nếu không phải Châu Thiện sinh ra đã là một sự kỳ quái, sợ rằng theo thời gian có khả năng sẽ trò giỏi hơn thầy rồi.

Cô đến biệt thự của Ngô Thiên Phúc lấy Kumanthong không dẫn theo cậu cũng không phải ghét bỏ, mà thật sự không cảm thấy chuyến đi này sẽ có nguy hiểm gì, còn không bằng để Phó Kỳ Thâm về nhà sớm một chút, sau đó đợi khi cô về liền có bữa tối nóng hổi thơm lừng.

Cô rất thuận lợi gạt được bảo vệ nghiêm mật trong khu biệt thự thủ đô, thuận theo ban công lẻn vào trong biệt thự của Ngô Thiên Phúc, liếc mắt đã thấy Kumanthong được thờ trên chiếc bàn thờ nhỏ ở bậc tiếp theo của điện thờ trong phòng khách.

Kumanthong là một con búp bê bằng sứ mặt cười, hai má hồng to đùng trên mặt, có hơi giống với tranh trẻ em treo tết của Trung Quốc, nhưng quỷ dị hơn nhiều, biểu cảm cười như không đó cũng thấy ghét.

Cung phụng Kumanthong cũng có chú ý, lúc vào cửa phải cầu nguyện thần linh, đồng thời quay lưng để vào phòng, vừa hay ngược lại với việc mời tượng thần vào nhà, không được đặt trên bàn thờ, phải chọn một nơi khác để cung phụng Kumanthong, nếu như là Kumanthong nhỏ mang theo người, không được đeo trên cổ chung với bùa của đạo Phật, phải đeo ở thắt lưng. Chỗ cung phụng Kumanthong không được ở mặt tây, không thể ngồi ngang bằng với thần linh, cũng không thể đặt dưới đất, nếu không hoặc là chọc giận thần linh, hoặc là chọc giận Kumanthong.

Việc cung phụng Kumanthong ở nhà Ngô Thiên Phúc cũng không có sai sót gì, thiết nghĩ hẳn là thầy phù thủy Nam Dương đó đã có dặn dò.

Châu Thiện không chút khách sáo, chộp thẳng lấy Kumanthong đó cho vào trong cặp sách của mình.

Không chỉ như vậy, cô còn để lại ba lá bùa ở chỗ cũ để hóa giải sát khí mà Kumanthong mang đến khi vào nhà.

Kumanthong đó dường như phát giác được tâm tư không tốt của người tới, nụ cười quỷ dị trên mặt càng sâu, rung lắc một trận trong cặp sách của Châu Thiện.

Chặn giấy kỳ lân đặt cùng một chỗ với nó trong cặp sách lười nhác giương một cái chân ra, hờ hững ấn lên đầu nó: “Đừng quậy, cẩn thận không bà phù thủy già ngoài kia ăn mày luôn đấy.”

Kumanthong: ......

Huyết sát nặng hơn trên người huyết kỳ lân vẫn uy h.i.ế.p được nó, nó ngoan ngoãn nằm yên trong cặp sách không dám làm càn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện trước khi đi còn quét sạch chùm nho như ngọc trai tím trên bàn thờ nhỏ kia, ngắt một quả cho vào miệng, hương vị ngọt ngào, dư vị vô cùng, quả nhiên là người có tiền, biết hưởng thụ.

Cô cầm theo chùm nho nhảy thẳng ra khỏi biệt thự, chậm rãi đi ra ngoài, lắc qua tất cả camera, vẻ mặt khá hớn hở.
 
Back
Top Bottom