Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 160



Châu Gia Bình mỉm cười: “Thì đúng rồi, chẳng phải Thiện Thiện nhà chúng ta hỏi đến ngôi miếu trên núi La Hoa, ngôi miếu đó bao lâu rồi không có hương khói nhỉ.”

Châu Gia Xương nhìn qua sắc mặt không được tự nhiên: “Anh nói ngôi miếu đấy à, ngôi miếu đó từ lâu đã không có hương hỏa rồi, giờ cho người ở.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Người ở, một ngôi miếu rách có thể cho ai ở?”

Nhắc tới chuyện này, Châu Gia Xương ngẩng đầu nhìn Châu Thiện đang có hứng thú nhìn chằm chằm vào hắn ta một cái, ánh mắt lờ mờ có chút bất an: “Trước đó thôn chúng ta có Phàn Tiên Cô tới, một thân đầy bản lĩnh, trưởng thôn vốn dĩ sắp xếp cho bà ta ở trong nhà cũ trong nhà Châu Nhân Nghĩa, kết quả bà ta khăng khăng không chịu, ngược lại lên núi ở.”

“Vậy giờ bà ta đâu?”

Châu Gia Xương lại cúi thấp đầu, buồn bực: “Chết rồi, còn c.h.ế.t sớm hơn mẹ một chút.”

Châu Gia Bình cũng không nói nữa, ủ rũ ngồi buộc bao tải.

Châu Nhân Nghĩa không có con cái, cho nên từ lúc hắn ta chết, căn nhà đó không có ai ở nữa, nên trưởng thôn mới giao căn nhà đó cho Phàn Tiên Cô ở. Kết quả Phàn Tiên Cô ngược lại không vừa mắt căn nhà to hai lối sân vào này, cứ đòi phải lên ở ngôi miếu nhỏ rách nát hết cỡ trên núi kia.

Ngôi miếu đó đã rất lâu không được sửa chữa, mái cỏ tranh rách nát hết cả rồi. Sau khi người trong thôn biết được chuyện này, còn nghi ngờ Phàn Tiên Cô này không phải kẻ ngốc đấy chứ, nhưng Phàn Tiên Cô cũng thật sự có chút bản lĩnh, không chỉ xem phong thủy nhà lợi hại, còn có thể mời tiên nhân gọi ma quỷ hầu đồng, tầng lớp già cả trong thôn đều rất tin tưởng bà ta, đáng tiếc c.h.ế.t sớm.

Châu Thiện nghe thấy cũng có chút tò mò, Phàn Tiên Cô đó, có phải người qua lại mật thiết với Nhiêu Xuân Cầm không?

Nhưng anh em họ Châu nhìn qua cũng không vui vẻ gì lắm, Châu Thiện không dám hỏi thêm.

Phan Mỹ Phượng thò nửa cái đầu ra bắt đầu gọi: “Anh ơi hình nhân ngựa giấy đâu?”

Châu Gia Bình cũng thò đầu vào: “Hình nhân để trong nhà kho, ngựa giấy vẫn chưa mua.”

“Vậy còn không mau đi mua, ngày mai phải dùng tới rồi, sau khi hạ huyệt chúng ta còn phải đốt trước mộ nữa.”

“Em đợi chút, anh lập tức chạy xe máy lên phố mua.”

Ba người lớn nhao nhao bắt đầu bận rộn chuyện của mình, Châu Thiện buồn chán cầm một cọng cỏ đuôi chó lắc lắc vài cái, sau đó đảo mắt vài cái, rơi xuống bao tải trên mặt đất.

Cô cũng mặc kệ lời dặn của Phan Mỹ Phượng, tiện tay sờ cái bao tay, nhấc chân đi lên núi La Hoa.

Đều nói nam không có núi bắc không có đỉnh, núi La Hoa này là dãy núi cao nhất trong huyện La Hoa, chẳng qua chỉ là một dãy núi nối tiếp nhau cao bảy tám trăm mét mà thôi, nhưng bản thân huyện La Hoa cũng coi như núi sâu rừng già, nhiều nơi còn chưa phát triển, cho nên trên núi La Hoa này đã lâu không có người ở, cây cối trong núi cũng là mấy cây đại thụ trăm năm tuổi, che khuất ánh nắng mặt trời, trên mặt đất càng có một lớp lá mục nát dày đặc.

Có một con đường nhỏ vào núi, những người kiếm củi và thổ sản đều đi theo con đường này, mặc dù có phần bị cỏ dại che phủ nhưng vẫn có thể nhìn thấy con đường nhỏ hẹp bên dưới. Nhưng Châu Thiện không đi những con đường này, ngược lại chuyên chui vào những nơi nhiều gai góc bụi rậm dày đặc nhất.

Hôm qua cô đã lướt sơ qua ngọn núi lớn này, liền nhìn thấy trên núi bao phủ một tầng linh khí mỏng.

Cô là sơn thần, đối với việc linh khí khác nhau biểu thị cho cảnh tượng gì đều vô cùng rõ ràng, linh khí trên núi La Hoa tràn đầy như thế, tuyệt đối không thiếu thiên tài địa bảo. Cho nên lần này cô đặc biệt tới để tìm vận may.

Bước chân Châu Thiện cực nhanh, nội tức tụ xuống đan điền, mắt có thể nhìn thấy sự vật ở cách xa ngàn mét, sau khi cô phát hiện trên núi không có ai cũng không che giấu gì nữa, đề khí vọt lên, bay lướt qua từng ngọn cây lướt, chỉ dừng lại một chốc ở nơi linh khí đặc biệt dồi dào.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 161



Đều là mấy thứ như nấm rừng, thảo dược, Châu Thiện rất vui, phát hiện được đồ tốt liền dừng lại dùng d.a.o nhỏ cẩn thận đào xuống rồi bỏ vào bao tải đeo trên lưng, trong lúc không để ý cũng đào được gần nửa bao, có thể để cha mẹ bồi bổ cơ thể. Trong quá trình đào nấm rừng thảo dược, Châu Thiện còn phát hiện mấy con gà và nai rừng, cô vốn muốn dùng đá ném bắt con gà rừng về thịt, nhưng suy nghĩ một lát, trong bao tải của cô hiện giờ đều để những thứ cực kỳ dễ hỏng, sợ rằng không để được mấy thứ đồ sống, chỉ có thể dập tắt ý nghĩ này.

Mà lại nói, cô cái gì cũng ổn, chỉ có mỗi tay nghề nấu ăn là không ổn chút nào, trăm ngàn năm nay, mình cô trên cơ bản chẳng nấu nướng bao giờ, thỉnh thoảng muốn nấu nướng một lần, núi Vô Tà của cô sẽ bị liên lụy cháy sạch không còn chút gì, cho nên nơi ở của cô vẫn luôn không mọc nổi cành cây ngọn cỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên mấy loại chuyện nấu nướng này, vẫn phải phiền đến Phan Mỹ Phượng.

Nghĩ tới đây, Châu Thiện lại xoa bụng, lặng lẽ bắt đầu hoài niệm món kiến leo cây (miến xào thịt băm) mà Phan Mỹ Phượng làm.

Rất nhanh, Châu Thiện lại phát hiện một bụi nấm mối cực kỳ tươi ngon, bèn cúi người xuống vui vẻ đào mấy thứ đó ra. Nấm mối là hàng thổ sản cực kỳ tươi ngon, hầm xào chiên nấu đều được, nấu với thịt rừng tươi thành món canh hầm thơm ngon, mùi vị đó, có cho làm thần tiên cũng không đổi.

Sau khi đào ra, Châu Thiện chùi sạch nước miếng sắp sửa rơi xuống vạt áo, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, liếc mắt đã thấy ngôi miếu nát ở chỗ không xa.

Một ngôi miếu rất nhỏ rất nhỏ, chỉ cao bằng một người, cũng không lớn, khoảng cách mà năm sáu người lớn giơ tay ra là có thể vòng quanh. Phàn Tiên Cô này cũng không thiếu tiền, tại sao cứ phải ở một nơi như thế này?

Đương nhiên trong này có một chút linh khí mỏng có thể tu luyện, nhưng nếu đã muốn thanh tu sẽ không bước chân vào thế tục, đã bước chân vào thế tục thì sao có thể chịu đựng nổi sự buồn tẻ của thanh tu.

Cái này chính là tự mình mâu thuẫn rồi, trừ phi bà ta có nguyên nhân gì đó không thể không ở chỗ này.

Cô tung người bay lên, bước chân đạp nhẹ lên thân cây thô cứng, trong một hơi thở đã lướt đến trước ngôi miếu.

Một ngôi miếu rất bình thường, bên trong có nửa pho tượng thần bằng đất, cũng không biết là cung phụng vị thần tiên nào, bên trên đã giăng đầy mạng nhện, cũng không có ai tới dọn dẹp, bên dưới tượng thần có mấy cái bồ đoàn cũ nát, cạnh bồ đoàn có một cái chiếu mục nát, chiếu được cuộn lại bừa bãi, bên trong có một chiếc chăn bông, xung quanh còn có một số nồi niêu muôi đĩa, đều để ngổn ngang ở đó.

Nhìn thấy bên trong đích thực là cảnh tượng như vậy, trong lòng Châu Thiện càng lúc càng kỳ lạ, người được gọi là Phàn Tiên Cô này mời một quỷ anh đã lừa mất mười ngàn đồng của Nhiêu Xuân Cầm, bà ta lại không thiếu tiền, tội gì phải sống cuộc sống khổ cực thế này, tùy tiện đi xem phong thủy cho người ta đã đủ sống no đủ mấy ngày rồi.

Cô ném bừa bao tải ra đất, đi vòng quanh ngôi miếu làm bằng đất và gỗ này, nhưng không phát hiện được hiện tượng kỳ lạ nào.

Cô lại đi thêm mấy bước, nhìn vào pho tượng kia lần nữa, tượng thần chỉ còn lại nửa dưới, đầu bị thiếu, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đây là dáng vẻ của nhà Phật. Đầu cũng không còn, không hưởng thụ được hương hỏa, ngược lại không biết sẽ để cho sơn tinh dã quái nào chiếm hời, Châu Thiện cũng không hề nể tình vị đồng liêu không biết tên này, nhấc một chân lên đá qua, pho tượng thần đứng sừng sững mấy chục năm trong mưa gió cứ vậy mà đổ sập xuống cái rầm, bụi đất bay tung tóe.

Tượng thần bằng đất vỡ ra đất, Châu Thiện lùi nhanh về phía sau mấy bước, đợi bụi mù kia tan đi hết mới nhìn qua lần nữa.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 162



Một đạp đó của cô cực mạnh, nhưng tượng thần lại không hoàn toàn vỡ hết, trên ngón chân phải của tượng thần lộ ra một cái lỗ đen nhỏ hẹp.

Cô giơ tay ra tùy ý so thử, phát hiện cái lỗ đen đó cũng chỉ lớn hơn ngón tay cái cô một chút, nhưng cực kỳ sâu thẳm, dường như nhìn không thấy đáy.

Bên dưới lại có một mảnh trời đất khác như vậy, nhưng lối vào này khó tránh quá nhỏ, không giống như cho người ra vào, ngược lại giống như cho mấy loại như rắn chuột ra vào hơn.

Cô dừng lại một chút, móc chặn giấy kỳ lân từ trong người ra: “Ngươi ra đây cho ta.”

Tia m.á.u mỏng manh từ trong chặn giấy tràn ra ngoài, hình thành một đám m.á.u dày đặc trong không trung, dần dần hiện ra dáng vẻ của huyết kỳ lân. Nó thoạt nhìn có vẻ mất kiên nhẫn, giơ móng vuốt lên đạp xuống mấy cái: “Người ta đang ngủ, đang yên đang lành gọi ta dậy làm gì?”

Trong quan tài dựng đứng lần trước, nhiều ác quỷ như vậy, nó đã chịu không ít thiệt thòi, cộng thêm nó còn bị long mạch làm bị thương, đến nay cũng chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên mấy năm nay vẫn luôn rúc trong chặn giấy dưỡng thương.

Châu Thiện chỉ vào cái lỗ đen: “Ngươi đi dò đường giúp ta.”

Huyết kỳ lân tùy tiện liếc một cái: “Một cái lỗ nát thì có gì mà phải dò đường?”

Châu Thiện cười nham hiểm: “Bên dưới có linh chi.”

“Lừa ai đấy, linh chi nhà ai mà mọc dưới nền đất.”

Linh chi đa phần sống gần gỗ mục, dưới lòng đất không có mặt trăng mặt trời, lại đa phần là đất đá, sao có thể mọc ra linh chi được.

Nhưng mà, huyết kỳ lân rất nhanh đã mở tròn cặp mắt long lanh, ồm ồm nửa tin nửa ngờ: “Bên dưới thật sự có linh chi?”

Tên ngốc này......

Châu Thiện khẽ mỉm cười: “Ngươi đoán.”

Đoán cái cóc khô ấy. Huyết kỳ lân không có kinh nghiệm xã hội gì trước mặt Châu Thiện rõ ràng chính là đứa trẻ ba tuổi. Dưới ánh mắt của Châu Thiện nó rất nhanh đã không vượt qua được cám dỗ của “linh chi”, giương móng vuốt lên lần nữa hóa thành một tia máu, nhảy vào trong.

Linh chi dược tính ôn hòa, hơn nữa linh khí đầy đủ, là một trong những thiên tài địa bảo thượng hạng, dùng để bồi bổ thân thể dưỡng thương không còn gì tốt hơn nữa, bản thân linh chi ưa thích âm ẩm, đối với thứ âm tà như nó mà nói, dược lực sẽ càng cao, loại cám dỗ này không thua kém tiên đan bất lão của Thái Thượng Lão Quân.

Nó rõ ràng không thể khống chế tâm trạng kích động của mình, gào lên một tiếng rồi phấn khích xông xuống dưới: “Ngươi đợi chút, ta đi giúp ngươi mở đường!!! Nhớ phải chia năm năm đấy!!!”

Châu Thiện đợi nó lao xuống dưới mới bật cười ha hả, bên dưới có linh chi khỉ khô ấy, cô thuận miệng nói vậy thôi, kết quả con hàng này cũng ngu ngốc tin theo.

Nể mặt nó tin tưởng cô đến như vậy, mua một cây linh chi cho nó cũng không phải không thể. Châu Thiện vuốt cằm lại bắt đầu tính toán riêng của mình, muốn mình mất m.á.u thì tên ngốc này thế nào cũng phải bỏ sức ra một chút.

Ý cười trên mặt cô vẫn chưa ẩn đi, huyết khí ngất trời đã từ trong lỗ đen bốc ra, phốc một phát bay đến sau lưng cô.

Huyết kỳ lân thở hổn hển: “Ngươi, ngươi......”

Châu Thiện lười nhác nói: “Hửm? Không có sao? Vậy bên dưới có thứ gì?”

Cô giả vờ nói: “Không phải chứ, trong này thật sự không có linh chi à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện thậm chí còn khá vô tội chớp chớp mắt, như thể cô thật sự không nói dối lừa gạt huyết kỳ lân vậy.

Ai biết huyết kỳ lân tức muốn hộc máu: “Đương nhiên không phải, bên dưới đích thực có linh chi, chẳng qua......”

“Chẳng qua cái gì?” Châu Thiện có chút kỳ lạ, cô thật sự chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chẳng lẽ cô sắp trở thành miệng quạ đen rồi à? Không đúng, phải là thầy tiên tri.

Cô vừa nói xong, rất nhanh đã hiểu được câu nói chưa hết của huyết kỳ lân rốt cuộc là gì.

Khác với huyết khí tanh hôi trên người huyết kỳ lân rất nhanh đã lần nữa tràn ngập trong ngôi miếu nát, mây m.á.u vô tận từ dưới đất dâng lên, bao trùm hết toàn bộ ngôi miếu.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 163



Tiếng “xì xì” từ bốn phương tám hướng truyền tới —— là rắn, loại âm thanh ngàn con rắn ra khỏi hang này, khiến người ta nghe thôi cũng bất giác phải rùng mình.

Cỏ cây sàn sạt rung động, dường như có bầy rắn đã bao vây ngôi miếu này.

Huyết kỳ lân lo lắng không yên xoay mấy vòng trong không trung, bắt đầu cúi đầu kêu lên: “Châu Thiện, ta sợ.”

......

Châu Thiện trực tiếp lườm nguýt: “Làm ơn đi, ngươi là hung vật, sợ rắn?”

Tốt xấu gì cũng là kỳ lân, một trong tứ đại thụy thú, cùng một cấp bậc với tổ tông của rắn, sao lại sợ con rắn nhỏ bé này?

“Nhưng ta chỉ có một mình.” Huyết kỳ lân hùng hồn cãi, rắn ở đây nghe ra phải đến chục ngàn con cơ mà.

Đều nói rắn là giao long chưa hóa, lại nói, nó cũng không phải kỳ lân thật gì, chỉ là con người điêu khắc ra mà thôi, sợ “rồng” chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Châu Thiện không biết lời oán thoán trong lòng nó, nếu không cô sẽ cà khịa cho con hàng ngu ngốc tham sống sợ c.h.ế.t này một trận nên thân.

Huyết kỳ lân tự cho rằng mình rất có lý, nhưng Châu Thiện sắp sửa bị con hàng này chọc tức rồi, tốt xấu gì cũng phải lấy ra chút khí thế ban đầu, giờ còn không bằng một con chuột nữa.

Cũng không biết giống ai, giờ càng ngày càng nhát gan.

“Chỉ một con rắn thôi, chẳng có gì đáng sợ cả. “ Cô quét mắt nhìn xung quanh một vòng, lạnh giọng nói. Lời nói của cô vừa dứt, từ cửa ra vào, cửa sổ và các khe hở của ngôi miếu đổ nát, từng đàn rắn dày đặc bò ra, những con rắn này như đột ngột chui ra vậy, lăn lộn quấn lấy nhau, ngửa cổ rít lên thè lưỡi hướng tới một người một thú.

Huyết kỳ lân cật lực muốn vùi thân mình vào sau lưng Châu Thiện, giọng nói của nó đang run rẩy: “Thế này gọi là chỉ có một con rắn?”

“Huyễn thuật thôi. “ Y hệt như tối qua ở nhà họ Châu.

Tối qua lúc đầu cô cũng bị huyễn thuật này dọa, nhưng đợi sau khi những con rắn đó không cánh mà bay dưới mắt cô, Châu Thiện liền hiểu ra, đây chẳng qua là huyễn thuật mà thôi.

Trước giờ chưa từng có thứ gì giấu trời qua biển được dưới mắt cô, hôm qua cô không kịp mở tuệ nhãn, bằng không đã nhìn được rõ ràng thông suốt từ sớm rồi.

Cỏ cây đều có thể thành tinh, huống hồ là động vật, cho dù sâu chuột kiến rắn lâu dần cũng có thể sinh ra chút linh trí, sau khi mở linh trí, bèn coi như thành tinh, sau khi thành tinh, vì cơ duyên may mắn cũng có thể thông hiểu chút phép thuật thô sơ, ví dụ như, quái xà ở nơi này biết huyễn thuật.

Huyễn thuật này của nó trong đám tinh quái cũng coi như thuộc hàng đỉnh cao, ngay cả thần tiên lâu năm như Châu Thiện trong nhất thời sơ ý cũng bị lừa.

Tay Châu Thiện khẽ nâng rồi ấn xuống, những huyết khí đó bắt đầu lặng yên tan đi, bầy rắn vừa nãy còn thè lưỡi xì xì về phía họ hệt như mây mù, tan biến từng chút một trước mắt một người một thú.

Huyết kỳ lân lúc này mới cẩn thận thò nửa cái đầu nhỏ ra, tự lẩm bẩm: “Đúng là huyễn thuật thật.” “

Nó ngửa cổ lên trời rống một tiếng: “Ha ha, ông đây không sợ mày.”

Châu Thiện hít mạnh một hơi, mới lạnh giọng nói: “Ra đây đi, nghiệt súc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Huyết oán như mây, mãi không tan, con quái xà đó không những không sợ huyết oán âm độc quấn thân, ngược lại còn coi nó thành bảo vệ cơ thể, mượn huyết oán này tu luyện thành huyễn thuật. Xem ra con xà tinh này, ít nhất cũng có tu vi ngàn năm, có lẽ sắp sửa đến bước độ thiên kiếp hóa rồng rồi. Nhưng mà con rắn này chỉ sợ đã nợ không ít mạng người, thiên kiếp này, có lẽ sẽ không dễ chịu.

Từ trong cái lỗ đen sì đó rất nhanh đã bay ra một luồng ánh sáng đỏ, đi kèm tiếng rít kỳ lạ, nhằm thẳng mặt Châu Thiện mà tới.

Châu Thiện không tránh không né, gương mặt bình tĩnh giơ tay về phía trước bắt lấy, bảy tấc của quái xà đã bị cô nắm trong tay.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 164



Dáng vẻ con rắn này rất kỳ quái, cả người màu đỏ máu, nhưng rất mảnh, mảnh đến mức chỉ nhỏ bằng ngón tay út của người, đại khái dài một mét, chỗ quái dị nhất, là đôi cánh mọc ra trên người con rắn, mạch m.á.u trương lên vẫn đang đập. Mà trên đầu rắn, còn có bướu thịt quái dị, bướu thịt ước chừng to bằng quả nhãn, bên trên phủ đầy nếp nhăn.

Con quái xà này vẫn đang không ngừng lắc lư giãy giụa, thân xác mỏng mảnh quấn lên lòng bàn tay Châu Thiện.

Huyết kỳ lân nhìn rõ dáng vẻ của quái xà, không nhịn được vùi mình vào sau lưng Châu Thiện: “Nó xấu thật đấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện không chút biểu cảm một phát đá con hàng vô dụng này ra: “Biến, đừng có làm trò dễ thương với ta.”

Huyết kỳ lân ra vẻ vô tội: “Ta không dễ thương sao?”

Châu Thiện nhướng mày cười lạnh: “Cuốn xéo.”

Chân phải cô rất nhanh đã nhấc lên lần nữa, lần này không cần Châu Thiện nói thêm gì, huyết kỳ lân đã nhanh nhẹn lăn vào trong góc, đồng thời liều mạng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, cật lực biến bản thân thành một đám không khí.

Châu Thiện muốn nhìn rõ lai lịch của con rắn này, lập tức mở tuệ nhãn.

Sau đó cô liền mỉm cười, chẳng qua nụ cười đó có chút kỳ quái có chút lạnh lẽo: “Thì ra là vậy, là ngươi hạ Yếm thắng thuật lên người ta.”

Chuyện là, ban đầu sau khi anh linh trong người Phan Mỹ Phượng bị Châu Thiện làm cho hồn phi phách tán, Phàn Tiên Cô cấy anh linh này vào lập tức đã phát hiện ra, bà ta ý thức được có thể có đệ tử Huyền Môn đang giúp đỡ nhà họ Châu.

Hai người Nhiêu Xuân Cầm và Phàn Tiên Cô vốn đã thân thiết, thường xuyên có thể nghe được lời nói xấu liên quan đến gia đình con trai lớn từ miệng Nhiêu Xuân Cầm, nghe được nhiều nhất chính là cô con gái Châu Thiện cổ quái của Châu Gia Bình.

Trong mắt Nhiêu Xuân Cầm, đứa cháu gái này bình thường đã cổ quái, không thích nói chuyện với người khác, ngược lại thích sắp xếp mấy thứ cũ nát, không có chuyện gì làm liền bắt đầu mân mê mấy hòn đá nát, rõ ràng là một quái thai.

Rất nhanh, Phàn Tiên Cô liền bắt đầu nghi ngờ có phải là Châu Thiện đang giở trò sau lưng không. Mà “Thường tiên” cũng chính là con quái xà này sau khi lấy được ngày sinh tháng đẻ của Châu Thiện, đã xác định Châu Thiện chính là dị số đó, cô chính là đệ tử Huyền Môn.

Quái xà những năm nay vẫn luôn tìm kiếm nội đan của đệ tử Huyền Môn và thiên tài địa bảo khác để cầu độ qua thiên kiếp, từ lâu nó đã tìm được một ổ linh chi, đồng thời coi ổ linh chi đó như vật trong túi mình để nuôi dưỡng, hiện giờ chính là đang thiếu nội đan của đệ tử Huyền Môn tu vi cao thâm.

Châu Thiện vẫn là đứa trẻ, lại chưa trưởng thành, hẳn rất dễ đối phó, “Thường tiên” hạ Yếm thắng thuật lên người cô, đợi cô vừa chết, viên nội đan trong người cô tự nhiên sẽ thuộc về Thường tiên và Phàn Tiên Cô. Nhưng bọn họ không ai ngờ được rằng, chính mình lại sẽ chịu phản phệ, mà trong cơn tức giận quái xà đã ngoài ý muốn một phát cắn c.h.ế.t Phàn Tiên Cô.

“Ngoài ý muốn? Chỉ sợ không phải ngoài ý muốn nhỉ.” Châu Thiện giơ tay bóp đầu con rắn, con xà tinh này tu luyện lâu như vậy, có bản tính thù địch với con người, sao có thể chịu sự sai khiến của Phàn Tiên Cô.

Khả năng lớn nhất chính là ——

Châu Thiện lười nhác đùa nghịch đầu con rắn: “Ngươi hẳn đã nhòm ngó đến viên nội đan của Phàn Tiên Cô nhỉ.”

Phàn Tiên Cô đồng dạng cũng là đệ tử Huyền Môn, tu luyện lâu rồi sẽ có thể hình thành nội đan, con yêu nghiệt này đi lại nhân gian không vì điều gì khác, chính là vì viên nội đan trong cơ thể người tu luyện.

Nó cố ý trở thành tiên nhân hộ pháp, trên danh nghĩa là giúp người tu luyện thăm dò chuyện quỷ thần, tra cát hỏi hung, trên thực tế là nuôi dưỡng người tu luyện đó như nuôi súc vật, đợi thời cơ chín muồi sẽ nuốt chửng nội đan hình thành trong cơ thể người tu luyện.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 165



Phàn Tiên Cô cũng không phải bị nó cắn c.h.ế.t trong cơn giận dữ, trên thực tế có lẽ là nội đan trong cơ thể bà ta đã chín, không còn cơ hội phát triển nữa, mà quái xà sau khi thấy bà ta không còn giá trị lợi dụng, liền nuốt chửng nội đan của bà ta, Phàn Tiên Cô đó tự nhiên cũng đi đời nhà ma.

Có điều bởi quái xà bởi vì Châu Thiện thi triển phép thuật mà bị phản phệ, tuy nó đã nuốt nội đan của Phàn Tiên Cô, nhưng bởi vì quá hoảng loạn, gấp gáp tìm người ký sinh cắn n**t t*nh khí trong cơ thể người giúp nó hồi phục, cho nên mới chui vào cơ thể Nhiêu Xuân Cầm.

Mà bản thân Nhiêu Xuân Cầm vốn đã gần đất xa trời, sinh khí trong cơ thể đã không còn nhiều, chưa đến năm ba ngày, sinh khí tàn dư liền bị tiêu hao gần hết, đợi khi Châu Gia Xương ra khỏi chỗ tạm giam, Nhiêu Xuân Cầm đã đến ngày đại hạn, mà hành động bà ta trèo lên xà nhà, chẳng qua là hồi quang phản chiếu dưới sự điều khiển của xà yêu.

Châu Thiện nheo mắt đánh giá bướu thịt đỏ lớn trên đỉnh đầu quái xà: “Mười ba cái, ngươi dùng cách này nuốt hết nội đan của mười ba người.”

Nói như vậy, số mạng người mà con xà yêu này hại, chỉ sợ không chỉ có mười ba.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rất rõ ràng xà yêu có thể nghe hiểu lời cô nói, nhưng nó vẫn chưa nhập vào cơ thể người, nên vẫn không thể nói tiếng người, mắt rắn lập tức híp lại thành một đường mảnh, lạnh lẽo phun cái lưỡi ra.

Cùng lúc đó, trên người xà yêu lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, vù một tiếng, thân thể đã mỏng của con rắn lại trở nên gầy đến khó tin, hầu như biến thành một sợi tơ, Châu Thiện không đề phòng chiêu này của nó, lập tức để nó thoát khỏi tay.

Sau đó, cổ cô đau nhói, cơn đau dày đặc chạy dọc khắp cơ thể cô như một luồng điện, cô cảm thấy tay mình tê dại, chiếc chặn giấy kỳ lân suýt nữa rơi khỏi tay cô.

Huyết kỳ lân cật lực muốn giảm bớt cảm giác tồn tại cũng không nén được thấp giọng gầm gừ: “Ngươi bị cắn rồi.”

Châu Thiện đưa tay ấn vết thương nhỏ trên cổ, đầu không nén được đầy vết đen: “Ta biết.”

“Ngươi sắp c.h.ế.t rồi.”

......

“Ngươi yên tâm, Diêm Vương gia không nhận ta.”

Cô biết rõ đạo lý phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều, tự nhiên cũng không muốn làm kẻ phản diện đáng thương ấy, lập tức cũng không nể tình nữa, đề một hơi khí điểm lên cây cột trong miếu, tung mình bay lên không trung, sau đó giơ tay gọi con d.a.o đen ra, nghiêng nghiêng vạch một đường bên trái phía trước mình.

Vào khoảnh khắc cô giơ tay cắt phăng đầu con rắn, trong miếu lần nữa dâng lên làn mây màu đỏ, khắp nơi đều truyền tới tiếng rít.

Đây là sự phản công cuối cùng của quái xà, chướng khí kết hợp với kịch độc trong cơ thể cô, sẽ chỉ tăng nhanh tốc độ di chuyển của độc tố, đệ tử Huyền Môn bình thường bất luận tu vi cao thâm cỡ nào, chỉ sợ đều sẽ c.h.ế.t bởi thế gọng kìm của hai thứ này.

Có điều đáng tiếc, Châu Thiện không phải là người bình thường đó, xà yêu được định sẵn phải thất vọng.

Cô bay lướt xuống dưới, vớt lấy đầu rắn rơi xuống kia, sau đó cũng không dừng lại, dùng d.a.o đen tách nếp nhăn trên bướu thịt ra, đào ra một hạt châu màu lửa đỏ bên trong, không chút nghĩ ngợi một hơi nuốt xuống.

Xích diễm đan, đây chính là thứ tốt, chỉ sinh ra trong cơ thể của Xích diễm xà ngàn năm, bản tính âm độc, độc tố cũng bá đạo, nhưng thần kỳ nhất là, người nuốt Xích diễm đan không những không bị độc chết, ngược lại còn bách độc bất xâm, mà Xích diễm đan càng là thuốc tốt để giải độc rắn.

Nhưng có người nào bị Xích diễm xà ngàn năm cắn phải có thể nghĩ đến, thuốc giải lại gần trong gang tấc chứ.

Sau khi Châu Thiện ngồi thiền luyện hóa Xích diễm đan xong mới mặt mày vui vẻ đứng dậy: “Chúng ta đi tìm linh chi thôi.”

Nghe tới hai chữ linh chi, huyết kỳ lân vốn còn đang uể oải ỉu xìu bên cạnh lúc này hai con mắt to như chuông đồng lập tức sáng quắc, hất đầu đứng dậy, không ngừng dụi cô đẩy cô đi về phía cái lỗ đen.

Châu Thiện cạn lời xoa đầu nó: “Không vội.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 166



Cô nhặt xác rắn lên, dùng d.a.o găm quẹt xuống bụng nó, trực tiếp lột lớp da đỏ rực trên người nó, lộ ra phần thịt rắn mềm mại hồng hào bên dưới, mà sau đó, cô mới tập trung vào việc khều thịt rắn ra bằng d.a.o găm, rất nhanh đã lột ra một sợi gân cốt dài một mét.

Châu Thiện hứng thú vung sợi gân cốt này ra ngoài, trong nhất thời, tiếng xé gió truyền tới.

Quái xà tu luyện đã được ngàn năm, nếu như qua được trận thiên kiếp này, nó sẽ có thể hóa thành giao long, sợi gân rắn này cũng sẽ không còn là gân rắn nữa, mà là gân rồng, nhưng mà giờ cũng không cách gân rồng bao xa nữa.

Thứ đồ chơi này dùng để chế thành roi thì không còn gì tốt hơn, bình thường không dùng tới còn có thể quấn lên hông, d.a.o găm tuy tốt, nhưng là vật cận thân, có sợi roi làm từ gân rắn ngàn năm làm pháp khí, cô cũng không chê. Lùi một bước để nói, cô không muốn dùng thứ này, cũng có thể bán được không ít giá trên chợ đen.

Sau khi làm xong roi, cô mới phủi phủi cát bụi trên người, nhảy lên: “Được rồi, ngươi mở đường.”

Huyết kỳ lân chỉ đợi câu này của cô, lập tức phấn khích ngửa cổ lên hú một tiếng, đ.â.m thẳng về phía cái lỗ đen đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đâm một phát, cái lỗ đen không hề nhúc nhích, lại đ.â.m bốn năm phát, miệng lỗ mới bắt đầu nứt ra mấy khe hẹp, huyết kỳ lân dồn hết sức lại đ.â.m lần nữa, miệng lỗ sụp xuống, lộ ra một cái động lớn đen ngòm bên dưới.

Châu Thiện cũng không trì hoãn, đeo hết đồ đạc trên lưng rồi mới hít sâu một hơi, theo sau huyết kỳ lân nhảy xuống.

Ngoằn nghèo khúc khuỷu đi hết một đoạn đường đen sì, miệng động nhỏ hẹp tới mức chỉ đủ cho một người qua lại, huyết kỳ lân không thể không thu nhỏ thân hình mới có thể ở phía trước mở đường, mà thân hình Châu Thiện vốn đã nhỏ bé, cô thậm chí còn vác theo nửa túi bao tải đồ, vẫn không cảm thấy chen chúc.

Không biết đã qua bao lâu, trước mắt đột nhiên rộng rãi, bốn bề đều là nham thạch, vây quanh một khoảnh trời đất một trượng vuông (khoảng mười một mét vuông), tiếng nước tí tách, nham thạch từ phía trên tí tách rơi xuống, hình thành một vũng nước nho nhỏ phía dưới. Trên đỉnh có chỗ nham thạch đã rạn nứt, lờ mờ lộ ra một tia ánh sáng mặt trời, chiếu sáng chỗ trời đất vốn dĩ tăm tối này.

Châu Thiện chớp chớp mắt: “Chúng ta hình như đã đến *m h***t rồi.”

Trước mắt rõ ràng là một ngôi mộ đã lộ đế, góc trái ngôi mộ còn bày một cỗ quan tài, không đúng, nên nói là một cái quách. Xung quanh hố chôn cất đã đào bốn lối đi, cách ly quan tài với mọi thứ xung quanh.

Mà trên cái quách làm bằng gỗ kia, nghiễm nhiên có từng tảng lớn mộc linh chi màu tím đen.

Chẳng trách dưới lòng đất này có linh chi, chẳng trách con xà yêu đã có thần trí này phải đưa Phàn Tiên Cô đến chỗ này, thì ra, chính là vì canh giữ khoảng trời đất này.

Huyết kỳ lân vốn xuất thân từ nơi dưỡng xác, đối với lăng mộ tự nhiên không có bao nhiêu lòng kính sợ, lập tức phấn khích giương móng lao lên cỗ quan tài kia, gào một tiếng gặm một phát lên mảnh mộc linh chi mọc trên quan tài.

Châu Thiện còn chưa kịp ngăn cản, nó đã thỏa mãn mà cắn mảnh tiếp theo, Châu Thiện không kìm được phải ôm đầu.

Có điều dưới sự va chạm đến như vậy của huyết kỳ lân, chủ nhân quan tài này cũng không xuất hiện bất cứ dị tượng gì, hoặc là chủ nhân của *m h***t này sớm đã đầu thai chuyển thế, hoặc là đã bị xà yêu nuốt chửng luyện hóa rồi, cũng không có nguy hiểm gì.

Nhưng Châu Thiện không ra tay thu thập linh chi, mà niệm một lượt chú vãng sinh trước, sau đó lại thắp hương độ hồn bên ngoài quan tài, đợi sau khi hương tan đi, mới cung kính lấy ra một cây ngọc hoàng (miếng ngọc hình bán nguyệt), chậm rãi xúc ra miếng linh chi lớn nhất trên quan tài.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 167



Linh chi ở nơi này rất nhiều, những cái khác đã bị huyết kỳ lân gặm kha khá, duy nhất mảnh lớn nhất này, nó chưa động vào miếng nào, để nguyên vẹn ở chỗ cũ.

Phiến linh chi này, còn lớn hơn chỗ nó đã gặm cộng lại, linh chi lớn như vậy, sợ rằng đã không chỉ trăm năm, mà là linh chi ngàn năm.

Đúng là nhặt được báu vật rồi, tuy rằng mọc trên quan tài, Châu Thiện cũng không ghét bỏ, sắc mặt vui vẻ, cẩn thận dùng ngọc hoàng đào nó xuống khỏi quan tài từng chút một, chỉ sợ bất cẩn một chút sẽ làm bảo bối này bị thương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hái xong phiến linh chi này, cô mới mãn nguyện lau mồ hôi trên mặt, vỗ vỗ cái đầu to đùng của huyết kỳ lân: “Coi như thằng nhóc nhà ngươi thức thời, được rồi, về thôi.”

Huyết kỳ lân nức nở một tiếng, hóa lại thành một tia đỏ, chui vào trong chặn giấy kỳ lân.

Châu Thiện đặt linh chi ngàn năm vào trong bao tải, bay trong rừng rất lâu, sau khi tìm được đường ra khỏi núi mới chậm rãi hạ xuống đất, giả vờ thở hổn hển vác bao tải ra khỏi núi La Hoa.

Châu Thiện vừa ra khỏi núi La Hoa, liền nhìn thấy giữa núi bay tới mấy đám mây loạn, mây đen dâng lên, che kín bầu trời, chớp loè sấm động.

Cô ngước mắt nhìn sắc trời một chút, đột nhiên thở dài một tiếng: “Thiên kiếp tới rồi.”

Đáng tiếc, con Xích diễm xà này đã chết, được định sẵn không qua nổi thiên kiếp, có điều cho dù nó không chết, sau khi g.i.ế.c nhiều người như vậy, quả báo không thể ít, nó vẫn không thể nào qua được thiên kiếp.

Nếu phải bị sấm sét đánh chết, chẳng bằng bị Châu Thiện rút gân lột da, cũng có thể có ích thêm sau khi chết.

Châu Thiện nhấc tay vỗ vào cái roi quấn vòng quanh eo, cười một cách khá ti tiện: “Xà huynh, ngươi nói có phải vậy không?”

Xích diễm xà: Mẹ kiếp, chính là bắt nạt ông đây c.h.ế.t toi rồi không lên tiếng được chứ gì!

Thiên lôi không tìm được tinh quái sắp sửa độ kiếp, rất nhanh đã tan đi, lần nữa hiện ra bầu trời trong veo sáng sủa.

Sau khi cô về đến chân núi, khi cô nheo mắt nhìn về phía sườn núi, ngôi miếu đổ nát trên sườn núi có một góc hơi nhô ra đã biến mất không thấy đâu, đoán chừng đã sụp đổ.

Cô cũng không lưu luyến thêm, vác theo đầy một bao tải đồ đi về thôn Hoàn Khê.

Cô biến mất nửa ngày trời, Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình vô cùng sốt ruột, Phan Mỹ Phượng càng hung hăng băm thịt viên: “Đoán chừng là lên núi chơi rồi, em biết mà, đứa nhỏ này càng không cho nó đi nó càng phải đi.”

Châu Gia Bình ngược lại không để tâm cho lắm: “Đi thì đi thôi.”

Phan Mỹ Phượng trừng mắt: “Cái gì mà đi thì đi, ngộ nhỡ trên núi nó gặp phải sói hay cọp gì đó, vậy làm thế nào?”

Biểu cảm cạn lời của Châu Gia Bình sắp trưng ra ngoài hết rồi: “Em đừng trù ẻo nó là được.”

Phan Mỹ Phượng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hung hăng băm thịt, tiếng thớt kêu binh binh khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.

Nếu không thì sao nói hiểu con gái không ai bằng mẹ chứ, Phan Mỹ Phượng nói xong câu đó chưa đến năm phút, vợ chồng hai người liền nhìn thấy Châu Thiện vác một cái bao tải phồng xuất hiện trong tầm mắt.

Phan Mỹ Phượng băm d.a.o bốp xuống thớt, hai người đồng loạt khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn Châu Thiện mặt mũi nhễ nhại mồ hôi “vất vả” vác bao tải vào trong nhà: “Con đi đâu đây?”

Sau đó, hai vợ chồng liền nhìn thấy cô con gái rượu ngốc nghếch của hai người nở một nụ cười ngốc nghếch: “Cha, mẹ, con nhặt được linh chi này.”

Đây là cách làm mà Châu Thiện trải qua việc suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định, cô đã muốn cải thiện cuộc sống trong gia đình từ lâu, nhưng mãi không có cơ hội, cô tạm thời không muốn nói với cha mẹ mình đang xem tướng xem phong thủy cho người khác.

Cô chỉ muốn yên ổn bảo vệ cha mẹ, không muốn bọn họ bại lộ trong mắt bất cứ người có mưu đồ nào, lại nói, với tính cách hay lo lắng của Phan Mỹ Phượng, nhất định sẽ lo cô chịu thiệt bên ngoài, cô không muốn cha mẹ bận tâm, cho nên chẳng bằng không nói.

Nhưng trong nhà lại cần tiền.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 168



Cô đã nghĩ kỹ rồi, bán miếng linh chi này đi, tiền bán được đều để ở nhà cải thiện sinh hoạt, nếu thực sự không có ai mua nổi nó, cô sẽ nhờ người giả làm người mua, lấy tiền tiết kiệm của mình ra để diễn một vở kịch, lấy toàn bộ hơn một triệu đó đưa cho gia đình.

Châu Thiện đang hớn hở tính toán, ai biết Phan Mỹ Phượng lại là một biểu cảm như trời sắp sập xuống đến nơi rồi: “Chồng ơi, anh mau tới đây, con gái chúng ta muốn có tiền đến mức phát điên rồi.”

Châu Thiện: ......

Sự thực chứng minh, Châu Thiện hẳn là không phải thèm tiền đến mức phát điên.

Khi miếng nấm linh chi màu tím to bằng nửa thân người được khiêng từ trong bao tải lên chiếc giường ở gian nhà phía tây, người đàn ông hiểu biết nhất nhà họ Châu —— Châu Gia Bình cũng phải sửng sốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phan Mỹ Phượng thận trọng chọc vào eo ông ấy: “Chồng ơi, em thấy thứ này thực sự hơi giống nấm linh chi mà chúng ta thấy trên ti vi, thảo nào con gái chúng ta nhận nhầm.”

Châu Gia Bình gật đầu đồng ý một cách sâu sắc: “Có điều, đây nhất định là đồ giả, bởi vì ——”

Ông ấy dừng lại nửa hơi, đợi Phan Mỹ Phượng trông ngóng một lúc, mới chậm rãi nói: “Bởi vì, linh chi khẳng định không lớn như vậy.”

Ha, cha nói đúng là có lý thế nhở!

Châu Thiện thấy vạch đen đầy đầu: “Đừng đoán nữa, đây là đồ thật.”

Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng không hẹn mà quay ngoắt đầu lại: “Trẻ con trẻ cái biết cái gì, khẳng định là đồ giả rồi.”

Châu Thiện lườm trắng mắt, cầm điện thoại bàn vừa lắp lên bấm tạch tạch mấy số.

“Con làm gì đó?”

“Bán đó, linh chi này nếu như bán ra được chẳng phải chứng minh đây là đồ thật sao?”

Có lý —— nhưng mà: “Thiện Thiện, chúng ta không thể lấy đồ giả ra lừa người được.”

Châu Thiện nặn ra một nụ cười từ trong kẽ răng: “Yên tâm, người thành phố nhất định biết hàng.”

Hai vợ chồng lại đồng thanh: “Vậy cũng chưa chắc, trong những thứ khác kiến thức của bọn họ rộng hơn một chút, nhưng với ngành nghề thổ sản này thật sự chưa chắc bì được với người miền núi chúng ta.”

“Người miền núi” Châu Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn kiên định bấm số.

Châu Gia Bình không thể tin nổi xoay mấy vòng quanh linh chi còn to hơn cả thớt thái rau, không tin được mà lắc đầu: “Sao có thể là linh chi, ở đâu ra linh chi lớn vậy chứ.”

Hơn nữa, linh chi lớn như vậy, người bình thường mua nổi sao?

Thiện Thiện chỉ là một học sinh cấp hai, có thể tìm được người mua gì?

Châu Gia Bình cũng không nhìn muốn thấy biểu cảm thất vọng của con gái, xét đến cùng, con bé cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này.

Trong lòng Châu Gia Bình đang cân nhắc, hay là mình đi tìm vài người bạn cùng diễn một vở kịch, bỏ ra mấy ngàn tệ trực tiếp chuyển “cục gỗ nát” này đi, cũng để con bé vui vẻ một chút?

Nếu không, sao lại nói đôi cha con này tâm linh tương thông chứ, ngay cả cách lừa người này cũng đều nghĩ như nhau.

Kết quả, Châu Thiện vừa bỏ điện thoại xuống liền đắc ý hất đầu: “Con, tìm được người mua rồi!”

Cô đều gọi cho những người mình quen biết, như kiểu Lưu Phú hay La Quân, đều coi như khách hàng trước kia của mình, nhân phẩm cũng được đảm bảo cơ bản. Bọn họ nghe đến có linh chi rừng đều bày tỏ có hứng thú, nhưng sau khi Châu Thiện nói rõ là linh chi ngàn năm thì đều từ chối.

Không phải không tin, lời Châu Thiện nói ra, bọn họ không tin cũng phải tin, mà là, loại đồ như linh chi ngàn năm này quá mức quý hiếm, muốn mua bọn họ đương nhiên mua nổi, nhưng nếu thông tin bị tiết lộ ra ngoài, ngược lại chỉ sợ sẽ chuốc họa vào người. Thiên tài địa bảo ngàn năm, không phải là thứ tốt thông thường, cho dù có muốn cũng không có tư cách để lấy.

Trời không tuyệt đường con người, sau khi Lưu Phú biểu đạt ý kiến của mình xong, quay đầu lại nhắc tới một người: “Hai ngày trước tôi còn nghe nói Trì tổng đang thu thập đồ tốt để mừng đại thọ cho lão gia nhà mình, thứ này bà ấy nhất định sẽ lấy.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 169



Châu Thiện vốn dĩ không ôm hy vọng bán ra nấm linh chi này, nghe thấy thế liền xốc lại tinh thần, Lưu Phú là một người phóng khoáng, lập tức đưa số điện thoại của Trì tổng cho Châu Thiện.

Trì tổng sau khi nghe được tin tức có linh chi rừng bày tỏ rất có hứng thú, lập tức vỗ bàn quyết định mua nó, có điều bà ấy phải kiểm hàng trước đã.

Đây là yêu cầu chính đáng, Châu Thiện tự nhiên đồng ý, Trì tổng đó cũng không yên tâm người dưới, dứt khoát bỏ lại công việc hiện tại tự mình lái xe đến huyện La Hoa.

Cho nên, tại thôn Hoàn Khê xa xôi trong huyện La Hoa cách trở, hai người nhìn nhau, hai cặp mắt to cùng mở lớn: Là cậu!”

“Sao lại là cậu?” Hai bạn học cách xa lâu ngày giờ đang cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

Trên cổ Phó Kỳ Thâm đang đeo một cái máy ảnh cỡ nhỏ, hai người đối mặt nhìn nhau, rất lâu cậu mới định thần lại: “Đây là......đây là nhà cậu?”

Cậu đích thực không biết, cậu chỉ biết Châu Thiện là người huyện La Hoa, nhưng không biết cô rốt cuộc là người nhà nào, lần này cậu chẳng qua là muốn đến huyện La Hoa xem thử, nhưng có thế nào cũng không ngờ tới, nhà mà mẹ cậu liên hệ chính là nhà Châu Thiện. Thật đúng là trong đời con người ta thế nào cũng gặp được nhau!

Cậu đột nhiên quay đầu lại, ấn nút chụp rất nhanh, thu vào ống kính khuôn mặt kinh ngạc của Châu Thiện và khoảng sân sau lưng cô, sau khi chụp xong, cậu mới cất tiếng hỏi: “Cậu muốn bán linh chi?”

Ông nội cậu sắp tới sẽ qua đại thọ bảy mươi tuổi, vì là mừng thọ tuổi chẵn, nên cả nhà đều tương đối xem trọng, Phó Cảnh Hành trước kia yêu thích mấy thứ đồ cổ tranh chữ, mấy năm gần năm không biết tại sao bắt đầu thích thiên tài địa bảo, sau khi nghỉ hưu thường lên núi thu thập chút đồ tốt.

Trì Thu Đình vốn đã định một pho tượng Quan m bạch ngọc, sau khi biết được lão gia hiện giờ thích mấy thứ như hà thủ ô, nhân sâm liền thay đổi chủ ý, lúc này vừa hay Lưu Phú tiết lộ rằng có bạn đào được một cây linh chi cực kỳ lớn, Trì Thu Đình mới bỏ hết công việc bận rộn, chuẩn bị đến huyện La Hoa xem một chút.

Phó Kỳ Thâm cũng yêu cầu tới, đương nhiên, cậu nói rằng muốn đi mở mang tầm mắt, vừa hay Trung học cơ sở số Một cho nghỉ, Trì Thu Đình liền lái xe đưa cậu tới.

Châu Thiện bị hành động đột ngột này của cậu làm cho ngơ ngác: “Hả? Đúng, không sai, là tớ.”

Trì Thu Đình đeo một cặp kính râm, từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy rõ mặt mũi Châu Thiện, bà ấy liền sửng sốt: “Chẳng phải cháu, chẳng phải cháu là......”

Bởi quá ngạc nhiên và kích động, bà ấy có chút nói năng không nên lời.

Lần gặp gỡ của mấy năm về trước, dung mạc của Châu Thiện vốn đã mơ hồ không rõ ràng trong ký ức của bà ấy, điểm duy nhất còn nhớ rõ chính là nốt chu sa đỏ rực như lửa trên trán cô, nốt chu sa hình giọt nước, nhìn nhiều lại giống như núi, nốt chu sa này bà ấy ghi nhớ rõ ràng tận mấy năm.

Châu Thiện cũng không phủ nhận, cười nói: “Phu nhân vẫn khỏe chứ.”

Đôi mắt Trì Thu Đình lập tức sáng rực, trước khi bà ấy tới vốn dĩ còn có nghi ngờ đối với cây linh chi vô cùng to lớn trong lời Lưu Phú, nhưng giờ nhìn thấy Châu Thiện, Trì Thu Đình liền thay đổi chủ ý.

Bất kể linh chi là thật hay giả, bà ấy đều phải bỏ tiền ra mua, hơn nữa còn phải ra giá cao, cho dù chỉ để kết thiện duyên.

Mấy năm trước, Châu Thiện vẫn chỉ là một đứa bé nhỏ xíu đã có thể kéo Thâm Thâm trở lại từ quỷ môn quan, vậy công lực của Châu Thiện mấy năm sau càng thâm sâu khó dò, điều này càng đáng để bà ấy lôi kéo.

Hai vợ chồng Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng bị bỏ rơi một bên chỉ có thể đứng nhìn nhau: “Mọi người quen biết à?”

Châu Thiện đánh mắt ra hiệu cho Trì Thu Đình trước, rồi mới khẽ cười giải thích với cha mẹ: “Cha, mẹ, giới thiệu một chút, đây là bạn học của con Phó Kỳ Thâm, vị này là mẹ cậu ấy, con không ngờ chính là họ muốn mua linh chi.”
 
Back
Top Bottom