Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 170



Châu Gia Bình nghe thế cũng thôi đề phòng, bạn học của Thiện Thiện, nói thế nào cũng khá đáng tin. Ông ấy dẫn một đoàn người tiến vào sân, linh chi được đặt ngay trong căn phòng mà Châu Thiện ở, lớp hơi nước bên trên đã được hong khô, bên dưới phủ một tầng gạo nếp mỏng đã ố vàng, tùy tiện đặt dưới đất, hiển nhiên không được chủ nhân tận tâm chăm sóc, cho dù như vậy, phiến linh chi tím kia vẫn rất to thịt dày bóng loáng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Trì Thu Đình có thứ đồ tốt gì chưa thấy qua, tự nhiên có thể phân rõ tốt xấu, nhưng lúc nhìn thấy phiến linh chi này, đôi mắt bà ấy vẫn không kìm được mà sáng lên.

Mũ nấm gần như hình tròn, màu nâu tím, mép bằng phẳng, to bằng cối xay, nặng ít nhất vài kilogram, khi ngửi kỹ sẽ ngửi thấy mùi thanh mát sảng khoái, khiến tinh thần người phấn chấn.

Châu Thiện bọc một tầng pháp lực lên linh chi, cho nên khối linh chi này sáng bóng đầy đặn, cũng không có chút phản ứng mất nước nào, rõ ràng giống hệt như vừa mới hái từ đất ra.

Linh chi lớn thế này đích thực hiếm thấy, hơn nữa khối linh chi này tuyệt đối là hàng thật, cực phẩm!

Trì Thu Đình ngồi xổm xuống như có được chí bảo, muốn giơ tay ra sờ thử nhưng đến lúc then chốt vẫn kiềm chế được bản thân, bà ấy cân nhắc trong lòng một lúc, quay đầu nói với một nhà ba người: “Cây linh chi này nếu như để ở hội đấu giá có lẽ sẽ bán được giá cao hơn, nhưng tôi cũng không mang theo nhiều tiền như vậy tới, năm trăm ngàn?”

Bà ấy nhanh chóng liếc nhìn ba người họ, ánh mắt dừng lại trên người Châu Thiện, mặc dù vợ chồng Châu Gia Bình bối phận tuổi tác đều lớn hơn một chút, nhưng bà ấy cảm thấy trong nhà này người làm chủ có quyền có lẽ là Châu Thiện, đây cũng coi là một loại trực giác.

Giá năm trăm ngàn cũng coi là một mức giá cao ngất trời đối với linh chi hoang dã tự nhiên, nhưng hiện nay giá các loại thiên tài địa bảo như linh chi nhân sâm đều thổi phồng lên rất cao, nếu cây linh chi này được đưa ra thị trường ở các thành phố lớn, chắc chắn sẽ không chỉ có giá như vậy, nhưng ngay trong huyện La Hoa nhỏ bé này, năm trăm ngàn khẳng định là số tiền mà rất nhiều gia đình cả đời cũng không kiếm được.

Phan Mỹ Phượng loạng choạng suýt ngã xuống đất, bà ấy nắm chặt cổ tay Châu Gia Bình, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là em đang nằm mơ hay bà ấy điên rồi?”

Châu Gia Bình cẩn thận đỡ lấy bà ấy: “Có lẽ là chúng ta vẫn chưa tỉnh ngủ.”

“Không được, lão Châu, anh cấu em một cái, giấc mơ này cũng quá thật rồi.”

......

“Xì, anh làm gì đó? Giết heo à!”

Những tiếng xì xà xì xồ này đều lọt vào tai Châu Thiện, không khỏi khẽ mỉm cười: “Được.”

Hô hấp của Phan Mỹ Phượng gấp gáp hơn một chút, không nén được thò người đến bên cạnh Châu Thiện: “Thiện Thiện, chúng ta không thể gạt người ta.”

Châu Gia Bình cũng ở một bên nói vào: “Dù sao vẫn là mẹ của bạn học con, hay là chúng ta chỉ lấy bà ấy năm trăm thôi?”

Bọn họ thật lòng cảm thấy đây chính là một khối gỗ tròn có chút mùi thơm, đáng giá tám trăm đến một ngàn đã ghê gớm lắm rồi, cộng thêm lại là bạn học của Thiện Thiện, không miễn được còn phải giảm giá một chút.

......

Châu Thiện tuy rằng cạn lời, nhưng trong lòng thở phào một hơi, con số trong lòng cô đưa ra vốn dĩ vào khoảng ba trăm ngàn, không ngờ Trì Thu Đình còn hào phóng hơn cả trong tưởng tượng của cô, cũng tốt, có khoản tiền này rồi, còn có thể đủ dùng cải thiện cuộc sống trong nhà. Cô đang ở trong tình trạng quẫn bách có tiền nhưng không biết lấy ra thế nào, có được năm trăm ngàn này, mọi chuyện dễ tính hơn rồi.

Trì Thu Đình rõ ràng cũng nghe thấy tiếng rì rầm của hai vợ chồng, lập tức nhoẻn miệng cười, cũng tăng thêm phần hảo cảm đối với họ, móc ra tập chi phiếu viết xoẹt xoẹt con số lên đó, ký tên mình xong đưa cho Châu Thiện: “Năm trăm ngàn rất thỏa đáng, tôi không bị thiệt.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 171



Châu Thiện lại không giơ tay đón lấy chi phiếu, mà có chút chần chừ: “Phu nhân, chi phiếu bên này sợ rằng không dễ quy đổi lắm.”

Huyện La Hoa gần như không thấy có ai dùng chi phiếu, hơn nữa rõ ràng dùng cũng không thuận tiện.

Trì Thu Đình nghĩ ngợi một lúc mới rụt tay lại: “Là cô cân nhắc chưa chu đáo, như vậy đi, đợi lát nữa cô đến ngân hàng chuyển khoản cho mọi người, thế nào?”

Bước chân của Phan Mỹ Phượng có chút nhẹ bẫng: “Vào nhà ăn cơm trước đi, đã mua xong thức ăn rồi.”

Trì Thu Đình nhìn Phó Kỳ Thâm vẫn luôn im lặng một cái, nhận được ánh mắt ra hiệu như không có việc gì mới khẽ cười trả lời một câu: “Vậy đành làm phiền rồi.”

Châu Thiện luôn cho rằng tài nghệ nấu ăn của mẹ cô đã đạt đến đỉnh cao, nếu như vị Thực thần đã binh giải* kia trở lại, chưa chắc đã bì được với bà ấy.

*Binh giải: Người học Phật c.h.ế.t bởi đao kiếm, từ đó thoát khỏi thân xác để đăng tiên.

Động tác của Phan Mỹ Phượng rất nhanh, sau hơn một tiếng đồng hồ, trên chiếc bàn tròn trong nhà chính đã bày đầy ắp một bàn thức ăn nóng hổi, nào là tai heo kho ớt xanh, tôm kho tộ, ớt xanh ớt đỏ xào thịt băm, canh cá nấu dưa, đĩa đậu que cà tím thanh mát, chính giữa là một nồi canh nấm sườn non hương thơm ngào ngạt, Phan Mỹ Phượng trong lúc nói chuyện phiếm lại nghe ngóng được Trì Thu Đình trước đây là người miền bắc, lại nấu thêm hơn hai mươi cái sủi cảo nhân thịt với dưa chua và hẹ, sau khi vớt ra cũng góp được một đĩa lớn hoàn chỉnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù như vậy, Phan Mỹ Phượng vẫn có chút xấu hổ: “Thức ăn không đủ, ăn tạm vậy.”

Châu Thiện lặng lẽ nhìn bà ấy, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đón năm mới còn không ăn được nhiều thứ ngon thế này, còn ăn tạm chứ.”

Phan Mỹ Phượng trừng mắt nhìn cô một cái: “Còn không đi xới cơm cho cô và bạn học của con.”

Châu Thiện phùng má, tuy rằng có chút không tình nguyện, vẫn giơ tay đón lấy hai bộ bát đũa xuống bàn chuẩn bị xới cơm, nhưng Phó Kỳ Thâm đã ngăn lại: “Không cần, tớ tự làm.”

Lúc cô nhìn thấy ý cười bỡn cợt trong mắt Phó Kỳ Thâm, lập tức nghiêm mặt, bày ra một dáng vẻ điềm nhiên siêu thoát, cực kỳ cực kỳ cực kỳ “hờ hững” liếc cậu một cái: “Vất cả rồi.”

Phó Kỳ Thâm đón lấy bát đũa từ tay cô: “Không vất vả, bạn học Châu.”

Sau khi ăn xong bữa, Trì Thu Đình chất linh chi lên xe, Châu Thiện đưa Phó Kỳ Thâm đi dạo vài vòng xung quanh, nhưng đối với phố Lâu Cổ, Phó Kỳ Thâm rõ ràng không có hứng thú bằng tiểu viện nơi cô sinh ra và lớn lên, hai người tùy tiện đi dạo bên ngoài một lúc, Châu Thiện nhìn thấy cụ ông vẫn đang bày sạp bán kẹo đường hình nhân ở đầu đường liền nhịn không nổi mua một hình Tôn Ngộ Không, sau đó cắn một phát mất cái đầu của Tôn Đại Thánh.

Phó Kỳ Thâm cũng mua một con phượng hoàng, nhưng không vội ăn, mà cẩn thận cầm trên tay. Người lớn đến ngân hàng chuyển tiền, Châu Thiện lại đưa cậu về phòng của mình: “Tùy ý xem.”

Phó Kỳ Thâm nhìn thấy chậu sứ bày trước cửa sổ của cô, liền đi tới, bên trong có trồng hơn chục cây thủy sinh xanh tươi, cậu đưa tay mân mê nó: “Đẹp thật, cậu trồng à?”

Động tác cắn kẹo đường của Châu Thiện đột nhiên dừng lại: “Phải, có điều ——”

Cô chậm rãi l.i.ế.m sạch kẹo dính trên khóe miệng: “Đó không phải là cây thủy sinh gì cả, nó là thực thể được hình thành bởi oán khí của thủy quỷ, tích tụ trong nước có thể dễ dàng thu hút âm khí, cửa lớn nhà tớ có đặt một chiếc gương đồng khai quang để thu nạp dương khí, đây là dùng để cải tạo phong thủy.”

Cô vứt que gỗ làm kẹo vào trong thùng rác: “Kìa, tới rồi.”

Những oán khí này đã bị cô ấy làm loãng đi, lẽ ra vô hại đối với cơ thể con người, nhưng Phó Kỳ Thâm lại không phải người bình thường như vậy, cậu có đôi mắt âm dương, cực kỳ nhạy cảm với *m v*t, *m v*t đối với cậu cũng có cùng cảm giác như vậy.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 172



Rất nhanh, vài cỗ hắc khí từ từ xuất hiện trên mặt nước trong vắt, những cây thủy sinh màu xanh ban đầu không biết từ lúc nào biến thành màu đen, một số khuôn mặt quỷ dữ tợn to bằng ngón tay cái hét lên từ những chậu cây thủy sinh, lao về phía đầu Phó Kỳ Thâm.

Châu Thiện không kiên nhẫn vỗ vỗ tay: “Định.”

Mấy gương mặt quỷ đó lập tức dừng lại ở chỗ cách sợi tóc cậu chỉ còn vài centimet, sau đó tõm một tiếng, rơi về lại trong nước.

Phó Kỳ Thâm ngơ ngác mấy phút, quay đầu nhìn Châu Thiện đang nhàn nhã, muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu vẫn không nói gì cả, tiện tay lấy một quyển “Nhà thờ Đức Bà Paris” trên kệ sách: “Vậy tớ xem sách một lúc.”

“Được, cậu xem đi ——”

Lời nói của Châu Thiện đột nhiên dừng lại: “Cậu đừng xem quyển này.”

Lúc cô nói đã không còn kip, Phó Kỳ Thâm soạt một tiếng mở tung bìa sách, vô số tờ giấy trắng như tuyết bay lên, hóa thành dáng vẻ từng người nhỏ với khuôn mặt xanh lè và hàm răng lởm chởm, nhao nhao ngoác mồm nhe năng lớn tiếng kêu khóc.

Châu Thiện nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt chỉ vào quyển sách đó: “Quyển mà cậu lấy, là để tớ mở đường cho âm binh.”

Cô đi qua cầm quyển sách da trống rỗng trên tay Phó Kỳ Thâm, mở ra hét lên một tiếng: “Xéo hết về cho bà.”

m binh vốn dĩ còn đang nhảy nhót, thậm chí có hai tên kéo lỗ tai Phó Kỳ Thâm mà đánh đu thân hình đột nhiên khựng lại, mang theo âm thanh ào ào không tình nguyện bay vào trong sách.

Phó Kỳ Thâm đứng tại chỗ không biết làm gì: “Vậy tớ nên làm gì đây?”

Châu Thiện ngẫm nghĩ một lúc mới nghiêng đầu: “Uống trà?”

“Ồ, uống trà.” Trong đầu Phó Kỳ Thâm có hơi loạn, bưng chén trà trên bàn lên theo phản xạ: “Cám ơn.”

Cậu nheo mắt hơi nhấp một ngụm, lại nhìn thấy biểu cảm đang đè nén đó của Châu Thiện: “Sao vậy?” “

“Trà này không phải tớ pha.”

......

Sau khi trải qua một loạt những chuyện quỷ dị, Phó Kỳ Thâm vô cùng buồn bực đi ra khỏi phòng Châu Thiện, vừa hay kịp lúc ba người ông bà Châu và Trì Thu Đình từ ngân hàng trở về.

Trì Thu Đình nhìn sang gương mặt khó chịu của con trai mình: “Làm sao thế?”

Phó Kỳ Thâm có chút lơ đễnh: “Không có việc gì.”

Sau khi thành công làm xong chuyện mua bán này, Trì Thu Đình phải chuẩn bị đưa Phó Kỳ Thâm về lại thành phố, vừa lúc Châu Thiện cũng phải trở về trường học, Trì Thu Đình bèn chủ động đề xuất đưa cô đi một chặng. Thần kỳ là, Phan Mỹ Phượng và Trì Thu Đình nói chuyện khá hợp nhau, đợi đến lúc phải đi, bà ấy còn có chút không nỡ.

Cha mẹ tiễn cô đến tận khi ra khỏi ngõ nhỏ, còn đứng đó nhìn đăm đăm vào bóng dáng chiếc xe đi xa dần, Châu Thiện áp người lên ghế sau nhìn một lúc, chớp mắt, mới quay người lại.

Trì Thu Đình hắng giọng: “Đại sư, viên ngọc trắng trên tay Thâm Thâm cũng là ngài cho nó phải không.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ban đầu sau khi thẻ gỗ thần tượng vỡ nát, chuyện này để cho người nhà họ Phó biết được, mọi người đều lo lắng không thôi, Trì Thu Đình ban đầu chỉ điều tra đến chỗ Văn lão thì không dám tra tiếp nữa, hiện giờ vật đổi sao dời cũng không biết được phương thức liên hệ của vị đại sư kia, bà ấy vô cùng hối hận, ban đầu không nên vì sợ chọc giận vị đại sư đó mà không dám đi điều tra thân phận cô, dẫn đến việc ngay cả lá bùa bảo vệ cuối cùng của con trai cũng không còn nữa.

Đang lúc nhà họ Phó rối loạn, Phó Kỳ Thâm lại cực kỳ trấn tĩnh nói với bọn họ, chuyện đã được giải quyết, cậu có một người bạn cho một viên ngọc trắng, hiện giờ cậu đã không còn thấy ác mộng nữa.

Người nhà họ Phó đều hiểu “thấy ác mộng” nghĩa là gì, trong lòng Trì Thu Đình cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận bạn học này của con trai, nhưng Phó Kỳ Thâm vốn quật cường lại giấu kín tên của người bạn học đó, khăng khăng không nói cho họ biết người bạn học kia rốt cuộc là ai.

Chuyện đến nước này mới lộ ra manh mối, đối với Châu Thiện Trì Thu Đình phải gọi là vừa kính vừa sợ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 173



Châu Thiện nghe thế chỉ bình thản gật đầu.

Trì Thu Đình vội vàng lên tiếng: “Đại sư, ban đầu con trẻ cũng không hiểu chuyện, pháp khí đó bán bao nhiêu tiền? Giờ tôi bù lại cho ngài được không?”

Châu Thiện chỉ lặng lẽ nhìn bà ấy một cái, Trì Thu Đình có chút thấp thỏm, từ gương chiếu hậu vội vã nhìn cô một cái, rất lâu sau, mới nghe Châu Thiện mở miệng nói: “Không lấy tiền.”

Con mắt âm dương kia của cậu vốn cũng là do cô mà ra, càng không nói tới bản thân cô đã nợ Phó Kỳ Thâm một đoạn nhân quả, hiện giờ vẫn chưa trả hết, nếu lại đòi tiền, chẳng phải sẽ càng nợ nhiều hơn? Nợ tiền dễ đền, nợ tình khó trả.

Trì Thu Đình nắm lấy vô lăng xe, giọng nói của bà ấy có chút chua xót, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười: “Vậy thì cám ơn đại sư nhiều.”

Huyện La Hoa cách thành phố Bình Viễn hơn ba giờ lái xe, trong đó phải đi qua quốc lộ và tỉnh lộ, họ cũng đã dành không ít thời gian ở huyện La Hoa, cộng thêm trời nhiều mây từ sớm, sau khi xe lên đường được hơn một tiếng đồng hồ thì sắc trời dần tối, mây đen ngập tràn, bao phủ cả trăng sao. Mở cửa xe còn có thể ngửi được một chút mùi bùn tanh, nghe thấy tiếng chim hót líu lo về tổ muộn.

Xe đang chạy trên một đoạn đường núi ngắn, bên phải là một con sông phẳng lặng rộng hơn mười mét, cũng là con sông duy nhất của thành phố Bình Viễn —— sông Bình Viễn.

Châu Thiện đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không đúng, ở đây có chút không đúng: “Đợi đã, dừng xe.”

Vốn không có nhiều xe chạy trên con đường này, hiện giờ chỉ có chiếc xe này của bọn họ đang bật đèn pha chạy trên con đường tối mịt.

Tuy Trì Thu Đình có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời dừng xe lại: “Sao vậy?”

“Quay đầu, về trạm dừng nghỉ.”

Cô đang nói tới một thôn xóm nhỏ đi qua mười mấy phút trước, bởi vì giáp đường quốc lộ, tác dụng của xóm nhỏ đó cũng dần được phát triển thành một trạm dừng nghỉ nho nhỏ, tài xế mệt rồi có thể cung cấp nước nôi chỗ nghỉ, bên trong còn có một trạm xăng.

Phó Kỳ Thâm cũng nắm cổ tay phải: “Mẹ, trở về đi.”

Trì Thu Đình không hiểu nổi, trên mặt càng là sự nghi ngờ: “Về thì không kịp buổi học sáng mai mất.”

Châu Thiện đã xin nghỉ tận mấy ngày, học sinh sang năm sắp sửa thi lên cấp ba chẳng lẽ không nên coi trọng việc học hơn sao? Đương nhiên, không thể coi Châu Thiện như một học sinh bình thường, cô không cho qua đó, khẳng định sẽ có nguyên nhân khác.

“Vậy thì không lên lớp nữa.” Châu Thiện cảnh giác quét mắt một vòng xung quanh: “Nhanh trở về, không về nữa thì muộn mất đấy.”

Bọn họ bị người ta nhắm trúng rồi!

Trì Thu Đình thấy cô b.ắ.n tiếng đe dọa, quả tim trong lồng n.g.ự.c cũng bất giác nhảy dựng lên, ngơ ngác quay đầu xe: “Được, tôi trở về.”

Chân bà ấy vừa đạp chân ga chưa quá mười hai mươi giây, lái ra khỏi chỗ ban đầu, đã nghe thấy mấy tiếng vang ầm ầm sau lưng, như trời long đất lở, mấy người ngồi trên xe cũng chấn động theo sự xóc nảy của xe.

Chỉ thấy rừng cây đá tảng trên sườn núi toàn bộ đều đang không ngừng trượt xuống núi với âm thanh vang dội. Nếu bọn họ chậm thêm phút nữa, nhất định sẽ bị đống đá rơi này vùi lấp, mà một mé bên kia núi chính là sông Bình Viễn, dòng sông Bình Viễn tuy bình lặng nhưng sâu đến năm sáu mét, một khi rơi xuống, bọn họ liệu còn mạng không?

Thế mà lại là núi đất sạt lở, nhưng thành phố Bình Viễn đã nửa tháng nay không có mưa rồi, đang yên đang lành sao lại xuất hiện đất núi sạt lở?

Trì Thu Đình bị dọa hết hồn, quần áo trên người rất nhanh đã bị mướt mồ hôi, trong lòng còn sợ hãi, bà ấy không dám trì hoãn, đạp chân ga không dừng, xe lao vút về hướng vừa đến với tốc độ như tên vừa lao khỏi cung.

Châu Thiện lại bình tĩnh quay đầu, nhìn chăm chú phía sau một lúc.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 174



Người tới là ai? Rốt cuộc nhắm vào cô hay mẹ con nhà họ Phó?

Từ thủ đoạn vừa lộ ra cho thấy, sợ rằng đối phương có tu vi đạo thuật Huyền Môn cực cao, hơn nữa tàn nhẫn ác độc, không cho bọn họ chút con đường sống nào. Vừa nãy cô đã phát giác ra có chút không đúng, thì ra trong phạm vi mười dặm này, đều đã bị thiết lập đại trận, mà cô vì đang trong trận, ngũ cảm không rõ ràng như thường ngày, lúc không nhận ra đã bước vào trong trận pháp. Một trận lớn như vậy, xem ra đối phương hẳn không chỉ một người.

Có điều, thần chặn g.i.ế.c thần phật ngăn g.i.ế.c phật, cho dù đối diện có là Thiên Vương lão tử, chọc giận cô, cô cũng dỡ hết miếu nhà hắn!

Núi đất bên cạnh cuồn cuộn không ngừng rơi từ trên rơi thẳng xuống, vô số đá loạn đập ầm ầm xuống dưới, đất đá giống như dòng nước xoáy, mà chiếc xe này lại giống như một chiếc thuyền phẳng trong dòng nước xoáy, ngoằn ngoèo xoay vòng, gian nan né tránh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện không nói lời nào, nhẹ nhàng giơ hai tay ra kết ấn trước ngực, tất cả đất đá bên ngoài sắp va vào xe đều lặng lẽ vỡ thành bột ngay khi khoảnh khắc chạm vào thùng xe.

Trong rừng núi không xa đó, có một tia sáng trắng nhàn nhạt, đó là quang mang do trận pháp thúc đẩy đến cực điểm.

Châu Thiện kết pháp ấn xong, nở nụ cười nhàn nhạt, cắn rách ngón trỏ nhỏ ra một giọt máu, nhẹ nhàng vẩy ra bên ngoài, dài giọng: “Đi.”

Giọt m.á.u mang theo khí thế của sấm chớp, bay tới chỗ vừa lóe lên ánh sáng trắng kia với thế không thể ngăn cản.

Châu Thiện thúc đẩy ngũ cảm tới cực điểm, rất nhanh đã nghe thấy vài tiếng vo ve gần như không thể nghe thấy.

Một, hai, ba, bốn, năm......

Rất tốt, bảy người!

“Sư huynh, bọn chúng chạy rồi.”

Mặc dù có vô số đá rơi và đất đá chắn ngang, nhưng chiếc xe đó vẫn cứ xuyên thủng vòng vây, lao vút về phía xa.

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi mặt không chút biểu cảm lau đi vết m.á.u trên khóe miệng, cười lạnh nói: “Chạy? Có thể chạy đi đâu? Tiểu sư thúc ở ngay phía trước đợi bọn chúng, còn sợ bọn chúng không đi.”

Gã nhíu mày, giơ tay ôm lấy ngực, thấy rõ đã bị nội thương rất nặng. Gã đã tận mấy năm rồi không bị thương, nghĩ tới điều này, không khỏi hận ý càng sâu.

Châu Thiện ngồi xếp bằng trong xe, một khi có cây cối đổ xuống liền thi phép búng ra, một đường có bất ngờ nhưng không nguy hiểm vượt qua nơi có trận pháp bao phủ, Trì Thu Đình cũng không dám trì hoãn thêm, đạp miết chân ga, mới qua được bảy tám phút, một đoàn người đã tới trạm dừng nghỉ nho nhỏ kia, hoặc là nói thôn xóm.

Trì Thu Đình dẫn theo hai đứa trẻ đi vào gian khách sạn duy nhất trong trạm dừng nghỉ, bà ấy yêu cầu hai gian tiêu chuẩn, mình và Phó Kỳ Thâm một phòng, Châu Thiện một mình một phòng, đây cũng là chính Châu Thiện yêu cầu.

Ba người vẫn chưa ăn cơm tối, Trì Thu Đình với biểu cảm sống sót sau kiếp nạn dẫn bọn họ đến cửa hàng tiện lợi duy nhất trong trạm dừng nghỉ, mua mấy cái bánh mì và ba hộp mì gói, bọn họ hỏi khách sạn lấy nước nóng, ba người trước tiên đến phòng của Trì Thu Đình và Phó Kỳ Thâm, xé gói gia vị trong mì gói ngồi đó đợi khách sạn đưa nước nóng sạch tới. Trên mặt Trì Thu Đình lộ ra một tia áy náy: “Đại sư, thực sự xin lỗi, vốn dĩ muốn sớm vào trong thành phố một chút, nhà hàng cũng đã sắp xếp xong rồi, hôm nay chỉ có thể để ngài ấm ức tạm ở lại đây một đêm vậy.”

Nghe thấy lời nói khẩn thiết của bà ấy, Châu Thiện cực kỳ cảm thấy không tự nhiên: “Không cần khách sáo như vậy.”

Hai đứa nhỏ ngồi gặm bánh mì, Trì Thu Đình cũng không rảnh rỗi, nhấc điện thoại gọi đi thông báo với thư ký chuyện mình gặp núi lở bị chặn trên đường quốc lộ, dặn dò thư ký đi sắp xếp trước công việc của hai ngày hôm nay.

Ngược lại là thư ký đầy bụng tò mò: “Đất lở? Trên ti vi đâu có tin tức này.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 175



Trì Thu Đình kiên nhẫn giải thích: “Là con đường quốc lộ tiếp giáp giữa huyện La Hoa và khu thành thị, chỗ rẽ vừa hay ở sông Bình Viễn.”

Đúng lúc nhân viên phục vụ xách theo một ấm nước nóng sạch gõ cửa đi vào, nghe thấy sửng sốt một chút: “Có phải nhầm lẫn gì không? Con đường đó làm gì có đất lở.”

Trì Thu Đình cầm điện thoại ngơ ngác không thôi: “Chúng tôi vừa mới từ trên con đường đó về đây.”

Nhân viên phục vụ bật cười: “Chuyện này không thể nào, hơn nửa tiếng trước còn có hai chiếc xe từ bên đó qua, nếu có núi đất lở, người ta nhất định đã quay đầu về rồi, nếu bọn họ đã không trở về vậy chắc chắn không gặp đất lở, có phải các người nhìn nhầm rồi không?”

Trì Thu Đình lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ dị như vậy, lập tức mặt mày trắng bệch.

Nhân viên phục vụ lần nữa quét mắt nhìn ba người khách kỳ lạ này một lần, lắc đầu, để ấm nước nóng lại trong phòng rồi rời khỏi.

Sắc mặt Phó Kỳ Thâm và Trì Thu Đình ít nhiều có chút cứng đờ, Châu Thiện lại vui vẻ thoải mái bưng ấm nước nóng lên rót nước vào hộp mì của mình, sau khi hít sâu một hơi mới tấm tắc khen: “Thơm thật.”

Trì Thu Đình thấp thỏm không yên nhìn cô: “Đại sư, đây là chuyện gì vậy?”

Cô đậy nắp vào rồi mới cười nhạt: “Đất lở là giả.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Là ý gì?

Châu Thiện thong thả xé một miếng bánh mì nhỏ cho vào miệng: “Đồ giả cũng có thể c.h.ế.t người thật.”

Đại trận được thiết lập dựa trên địa thế núi sông phong thủy, lở đất là giả, những đất đá kia bị trận pháp ảnh hưởng tự phát ra công kích tới bọn họ, khi trận pháp thu lại sẽ trở về vị trí ban đầu, nếu như vừa rồi bọn họ thật sự c.h.ế.t trong núi đá hỗn độn, muốn tìm ra nguyên nhân cái c.h.ế.t cũng khó.

Châu Thiện còn cho rằng thầy phong thủy trên thế giới này đều là hạng công phu chưa tới, nhưng không ngờ thì ra bên ngoài huyện La Hoa cũng có người tài, xem ra hương hỏa Huyền Môn cũng không khan hiếm như cô đã tưởng tượng. Tuy rằng đại trận đó cần bảy đệ tử hợp lực mới có thể bố trí ra, nhưng tu vi đạo thuật của những đệ tử Huyền Môn kia cũng tốt hơn so với tưởng tượng của cô một chút.

Như vậy xem ra, đối phương không phải nhắm vào nhà họ Phó, sợ rằng là cô rồi.

Vì dù sao thoạt nhìn hai người Trì Thu Đình và Phó Kỳ Thâm, có thế nào cũng không cần dùng tới bảy thầy phòng thủy có pháp lực cao tới đối phó.

Mà cô hành sự theo bản tính, người đắc tội nhiều vô số kể, thật sự không biết đối phương rốt cuộc là ai, có thể mời được nhiều thầy phong thủy như vậy, e rằng đã là tất cả tinh anh trong một môn phái rồi.

Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, Châu Thiện cảm thấy ở trong phòng không có gì thú vị, dứt khoát ra khỏi khách sạn nhỏ xíu kia, đi dạo bên ngoài.

Trạm dừng nghỉ này đến tối cũng khá náo nhiệt, các thôn dân đều tụ tập trên quảng trường bên ngoài khách sạn, người thì đánh bài, người thì trò chuyện, đèn đường chiếu sáng quảng trường như ban ngày.

Phó Kỳ Thâm thấy cô ra ngoài, không biết từ lúc nào cũng theo ra, Châu Thiện quay đầu vừa định nói gì đó với cậu, lại nhìn thấy Phó Kỳ Thâm cau mày: “Cẩn thận.”

Giữa lúc nói chuyện, có một cô bé chừng hai ba tuổi thắt hai b.í.m tóc loạng choạng chạy tới chỗ hai người, trong tay còn cầm một cái đèn lồng nhỏ. Cô nhóc bị cái ghế xếp nhỏ dựng ngang ven đường vấp phải, không cẩn thận ngã dúi lên người Châu Thiện, Phó Kỳ Thâm vọt một bước qua, một tay đỡ lấy vai Châu Thiện, một tay giữ chắc cô nhóc.

Cô nhóc đó trước là bị dọa tới mức khóc ầm lên, sau khi được ôm vào lòng lại nín khóc mỉm cười, có bong bóng chui ra từ lỗ mũi: “Cha.”

Châu Thiện cười phốc một tiếng: “Cậu có đứa con gái lớn thế này từ lúc nào vậy?”

Cô nhóc ngơ ngác ngẩng đầu lên cũng cười ngọt ngào với cô một cái: “Cha.”

......

Châu Thiện giơ tay quẹt qua mũi cô nhóc: “Con bé này sao lại nhận cha bừa bãi như vậy.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 176



Cô nhóc không hiểu chuyện, vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác vỗ tay phấn khích gọi cha.

Hai thiếu niên choai choai dắt tay một bé gái đứng đó cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng vẫn quyết định đứng nguyên tại chỗ chờ người nhà bé gái tìm tới.

Cũng may người cha thật sự của đứa bé rất nhanh đã tới, người tới là một thanh niên tuấn tú trên dưới ba mươi tuổi, chạy thở hồng hộc, vừa thấy con thì không quan tâm gì nữa, ôm phắt vào trong lòng: “Vừa mới xem bài một lúc đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Niếp Niếp, không được chạy lung tung con có biết không hả.”

Anh ta ôm lấy cô bé cảnh giác nhìn hai người trước mắt một cái, nhìn rõ là hai thiếu niên mới buông bỏ cảnh giác: “Cám ơn hai người, Niếp Niếp gây không ít phiền phức cho hai người phải không.”

Châu Thiện mặt mày hớn hở: “Không phiền phức không phiền phức.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi phụ huynh bế đứa bé đi xong, cô vẫn lưu luyến kiễng chân nhìn theo hướng bé gái rời khỏi, cô nhóc ngồi trên vai cha mình, vẫn ngốc nghếch cười với cô.

Phó Kỳ Thâm như có điều suy nghĩ: “Cậu rất thích trẻ con?”

Ai biết Châu Thiện lại trầm mặt xuống: “Không thích.”

Cô cũng không đi dạo bên ngoài nữa, quay đầu trở về khách sạn, Phó Kỳ Thâm không biết chọc phải dây thần kinh nào của cô, đầu óc mờ mịt đi theo.

Trì Thu Đình ở trong phòng dùng máy tính xử lý công việc, Phó Kỳ Thâm cũng không muốn đi quấy rầy mẹ, dứt khoát tựa vào cửa phòng Châu Thiện nghịch điện thoại.

Châu Thiện ngồi trên giường nhìn cậu, khẽ hất cằm ra hiệu: “Vào đây đi.”

Phó Kỳ Thâm ngẫm nghĩ, đi theo vào, còn không quên đóng cửa.

Châu Thiện ôm cánh tay ung dung nhìn cậu: “c** q**n áo.”

......

Gương mặt vẫn luôn lạnh như băng của Phó Kỳ Thâm lập tức đỏ lên như con tôm bị luộc chín, ánh mắt trong sáng của thiếu niên nhìn thẳng Châu Thiện: “Hả?”

Châu Thiện có chút mất kiên nhẫn: “c** q**n áo.”

“Như vậy không tốt lắm đâu.”

“Tớ nói, c** q**n áo.”

Cậu lần lữa không hành động, Châu Thiện dứt khoát trực tiếp đứng dậy ra tay lột: “Bảo cậu cởi thì cậu cởi đi, lải nhà lải nhải làm gì?”

Không biết cô điểm trúng chỗ nào trên người Phó Kỳ Thâm, Phó Kỳ Thâm chỉ cảm thấy cơ thể chốc lát trở nên cứng đờ, dường như không thuộc về bản thân mình nữa, chỉ có thể đứng ngây ngốc đằng xa để mặc Châu Thiện l*t s*ch sẽ áo trên người mình ra.

Rất nhanh, cậu cảm thấy thân trên lạnh lẽo, chiếc áo thun cuối cùng trên người cũng bị lột xuống, làn da khô ráo lập tức lõa lồ trong không khí.

Không chỉ như vậy, ngón tay mảnh mai của cô gái còn ngang ngược di chuyển trên người cậu, hơi mang theo chút tê dại và khô nóng.

Châu Thiện “xoẹt” một tiếng, Phó Kỳ Thâm bị cô điểm trúng huyệt vị, vẫn không thể cử động, đứng cứng đờ ở đó, từ từ đỏ từ mặt xuống người. Cậu thoạt nhìn khá gầy, nhưng thân hình dưới lớp quần áo bao bọc lại cực kỳ khá, thân trên bọc một lớp cơ bắp mỏng, bụng dưới có sáu múi, nhưng eo lại vô cùng tinh tế.

Đúng là thân hình đẹp, Châu Thiện lặng lẽ tán thưởng một tiếng trong lòng, sau đó giải huyệt định thân của cậu, mặt dày vô sỉ nói: “Cứ bắt tớ phải cởi ra cho cậu là ý gì?”

Phó Kỳ Thâm không nói câu nào, nhặt áo lên định tròng qua đầu mặc vào, Châu Thiện lại giơ tay ngăn cản hành động của cậu: “Cậu đợi chút.”

Ngón tay lạnh lẽo của cô ấn vào chỗ hõm eo của Phó Kỳ Thâm: “Thật sự muốn lột quần của cậu ra luôn ấy.”

......

Nữ lưu manh!

Châu Thiện tiện tay cầm một cái gương, ra hiệu cho cậu nhìn vào trong gương.

Chỉ thấy, một sợi dây leo màu đen uốn lượn ra từ chỗ quần của Phó Kỳ Thâm, giống mấy đường gân xanh dày thẳng, từ từ phát triển về phía sau lưng cậu với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Châu Thiện quay người lại vỗ vào n.g.ự.c cậu: “Đợi khi hống độc vào đến tim phổi, cậu sẽ trở thành một con rối mặc người khác sai bảo.”

Phó Kỳ Thâm không thấy có chút hoảng loạn nào, ngược lại trấn tĩnh một cách lạ thường: “Hống độc là gì?”

Châu Thiện khẽ mỉm cười: “Cương thi.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 177



Hô hấp của Phó Kỳ Thâm trong chốc lát gấp gáp hơn một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Ồ.”

Châu Thiện thấy phản ứng này của cậu ngược lại có chút không vui: “Cái gì mà ồ? Cậu không sợ à?”

Phó Kỳ Thâm cười nhạt: “Có gì mà đáng sợ? Xe đến trước núi tất có đường.”

Từ nhỏ đến lớn cậu gặp phải chuyện lạ quá nhiều rồi, lâu dần, cũng chẳng có gì phải sợ nữa. Sợ hãi, cũng không có tác dụng gì, không phải sao?

Châu Thiện bị cậu làm tức nghẹn, bực mình ngồi lên giường, sau đó lấy ra d.a.o găm cứa một phát lên đầu ngón tay mình, từ ngón trỏ nhòn nhọn của cô lập tức chảy ra mấy giọt m.á.u đen, rất nhanh đã bị d.a.o găm nuốt xuống, hoa văn màu đen trên thân con d.a.o lóe lên một cái, lại nhanh chóng biến mất.

Cho đến khi m.á.u tươi chảy ra lần nữa biến lại thành màu đỏ cô mới hài lòng thu hồi con dao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Kỳ Thâm nhìn động tác này của cô lập tức nhíu mày: “Cậu cũng trúng độc?”

Châu Thiện không bận tâm gật đầu.

Phó Kỳ Thâm lập tức trầm mặt xuống: “Lúc nào? Vừa nãy?”

Cậu rất nhanh đã nghĩ ra: “Cô bé đó?”

Châu Thiện ngược lại nhìn cậu với cặp mắt khác: “Cậu khá thông minh đấy chứ.”

Nghe thấy cô hiếm khi khen ngợi được một lần, Phó Kỳ Thâm cũng không có chút vui mừng nào: “Vậy tại sao cậu ——”

Cố ý để mình trúng độc?

Châu Thiện nhún vai: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.”

Cô nằm dài trên giường, không chút khách khí xua tay: “Tớ phải ngủ rồi, cậu lui xuống đi.”

Phó Kỳ Thâm sửng sốt, không đưa ra yêu cầu muốn cô giúp giải độc, ngoan ngoãn quay người rời khỏi, còn vô cùng tinh tế cài cửa vào cho cô.

Châu Thiện lật người trên giường, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, đột nhiên cười một tiếng bất đắc dĩ: “Đúng là đồ ngốc.”

Cho dù như vậy, cô cũng không chủ động đi giúp Phó Kỳ Thâm trừ độc, mà lặng lẽ bắt đầu ngồi thiền tu luyện trên giường.

Hống độc là một loại cổ độc của Miêu Cương, người bị hạ độc một khi độc vào tim phổi, sẽ biến thành cương thi lực vô cùng lớn, nhất cử nhất động đều chịu sự điều khiển của người làm phép.

Rất nhanh đã đến nửa đêm, cuộc sống về đêm của trạm dừng nghỉ không đến quá muộn, phần lớn mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Châu Thiện ngũ cảm thúc động đến cực điểm lại yên lặng mở choàng mắt ra, vặn cửa linh hoạt chui ra ngoài như mèo.

Trên hành lang có bóng người gầy nhỏ dựng đứng, trước tiên Châu Thiện điểm mấy phát lên chỗ đỉnh đầu và hai vai mình, dập tắt ba ngọn lửa mệnh của mình, rồi thu lại tất cả hơi thở, nghênh ngang theo lên, trực tiếp vòng lên trước mặt bóng người.

Đó không phải ai khác, mà là Phó Kỳ Thâm đã bị hống độc chạy vào tim, trên mặt cậu có loại tử khí xanh xám, môi thâm sì, trong mắt trống rỗng, cứng ngắc đi ra bên ngoài.

Châu Thiện sửng sốt một chút, mới móc một cây bút màu không biết nhặt từ lúc nào từ trong túi ra, cũng quẹt mấy nét lên mặt mình như Phó Kỳ Thâm, rồi bắt chước dáng vẻ cậu đi ra ngoài.

Nhưng rất nhanh, Phó Kỳ Thâm đã đẩy cửa sổ hành lang ra, nhảy từ trên tầng ba xuống, sau khi tiếp đất, động tác của cậu cũng không trì trệ chút nào, nhanh chóng bước về trước mấy bước.

Châu Thiện bị hành động này của cậu dọa cho phanh gấp lại, cô đứng trước cửa sổ có chút líu lưỡi, nhìn theo bóng lưng Phó Kỳ Thâm.

Thể phách này không giống như người phàm chút nào.

Cô cũng không trì hoãn, chân điểm nhẹ, lướt qua bám theo cơ thể Phó Kỳ Thâm như một làn khói.

Cô cố ý không trừ hống độc cho Phó Kỳ Thâm, mục đích chính là để kẻ sai khiến phía sau cho rằng hai người bọn họ đều không phát hiện ra hống động, đến lúc đó kẻ chủ mưu làm phép điều khiển, cô chỉ cần hành động hệt như Phó Kỳ Thâm, tin rằng rất nhanh có thể tìm được con chuột trong ống cống đó.

Bước chân Phó Kỳ Thâm cũng không hề ngừng, rất nhanh đã dẫn cô tới một khu nhà có sân, sau đó dừng lại ngay cửa không nhúc nhích.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 178



Châu Thiện học động tác của cậu, yên lặng tán ngũ quan ra, phát hiện trong khu nhà đã bao phủ một trận phong thủy, phòng ngừa thầy phong thủy rình mò, xem ra nơi này quả thực có chút không bình thường.

Phó Kỳ Thâm ngưng trệ mấy phút, mới giơ tay đẩy cửa lớn, đi thẳng vào trong.

Châu Thiện không nghĩ ngợi gì, nhấc chân bám theo.

Vừa bước vào khu nhà, cô đã thêm kêu một tiếng không ổn.

Phó Kỳ Thâm trong lúc di chuyển không thấy có chút ngưng trệ, hệt như đang lướt rất nhanh đã tiến vào gian nhà chính bên trong.

Nhưng lúc Châu Thiện bước vào, chân dẫm trên đất, lại như bước vào trong bùn lầy, không thể nhúc nhích.

Rất nhanh, trong sân vang lên một tiếng cười lành lạnh: “Châu Thiện ơi Châu Thiện, ngươi cho rằng ta ngây thơ như vậy, tưởng rằng thật sự hạ độc một lần đã có thể hạ được ngươi sao? Chỉ có ta biết thân pháo tiến vào cửa, những người khác bước thêm một chút hoặc chệch đi một chút, sẽ bị vây khốn trong đó.”

Hắn chẹp chẹp cười quái dị vài tiếng: “Ngũ quỷ, g.i.ế.c nó!”

Năm điểm đông nam tây bắc chính giữa trong sân rất nhanh đã sáng bừng lên luồng sáng năm màu kim, xanh lá, xanh lam, đỏ, vàng.

Phía tây truyền tới hơi nước ẩm ướt, phía đông như có tiếng kim loại leng keng, nam là hương gỗ quái dị, bắc là lưu huỳnh khô ráo, mà điểm hội tụ chính giữa, lại là mùi đất trầm nồng nhất. Trong mỗi đốm sáng đều có bóng đen đang giãy giụa vặn vẹo, vươn ra ngoài từng tia đen mảnh.

Đây là phép ngũ hành, Châu Thiện nheo mắt lại, rất nhanh đã mở ra chiếc hộp ký ức: “Thường Đức Minh.”

Người thanh niên xinh đẹp đến mức không thể tin nổi vừa nãy tay vẫn đang dắt đứa bé gái đó, trên mặt lại hiện ra ý cười ngang ngược tà ác: “Ngươi còn thông minh hơn tưởng tượng của ta một chút.”

Hắn đứng trên hành lang, mà trước mặt hắn chính là pháp đàn, bên trên đặt một cái đầu dê, một bát m.á.u tươi, kiếm gỗ đào và phướn chiêu hồn. Trên người thanh niên quấn một chiếc đạo bào, trên đầu còn đội mũ quan, nhất cử nhất động đều có phong phạm cao nhân, tay thu vào trong tay áo miệng mỉm cười, nhìn qua cũng ra dáng lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng thật trăm nghe không bằng một thấy, cô còn tưởng rằng tên tiểu sư thúc này là một lão già, thì ra còn là một người đàn ông tuấn mỹ hơn ba mươi tuổi, đúng là lãng phí gương mặt này. Đứa bé gái vừa nãy vẫn còn biết khóc biết cười biết quấy lúc này ánh mắt trống rỗng, hệt như Phó Kỳ Thâm mặt không chút biểu cảm một trái một phải ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, thân thể có chút cứng ngắc không nói rõ được, không biết có phải cũng bị loại hống độc đó khống chế không.

Khóe môi Châu Thiện khẽ cong lên, không chút khách khí bật ra kỹ năng chế giễu: “Cám ơn, ngươi còn ngu xuẩn hơn tưởng tượng của ta một chút.”

Ý cười trên mặt Thường Đức Minh không hề thay đổi, ngược lại đuôi mắt khẽ nhích lên: “Lắm lời thật.”

Châu Thiện vẫn còn kẹt trong pháp trận, không thể nhúc nhích, quang mang trên người ngũ quỷ đã lặng yên biến mất, mang theo âm khí hung sát lao tới chỗ cô.

Năm gương mặt quỷ dữ tợn bị hắc khí quấn lấy, gào rít vặn vẹo, cuối cùng toàn bộ xông tới giữa sân đình, tụ tập một chỗ cùng với con thổ quỷ kia, trong lúc hắc khí cuộn trào đấu đá cắn nuốt lẫn nhau, năm con ác quỷ nghiễm nhiên hợp thành một thể, bọn chúng đều không có thân xác, chỉ có cái cổ thật dài và một gương mặt quỷ dữ tợn. Từ góc độ của Châu Thiện mà nhìn, chính là một đám hắc khí cực lớn, năm cái cổ dài như rắn uốn lượn bò tới phía của cô.

Thường Đức Minh ăn chắc cô không đối phó nổi với ác quỷ mà mình dùng phép ngũ hành áp thất sát nuôi dưỡng ra, hơn nữa còn được hắn dùng sát khí nuôi tận mấy năm, hiện giờ con nào cũng đều là lệ quỷ cùng hung cực ác. Âm khí trên người lệ quỷ chính là thiên địch đối với dương khí trên người thầy phong thuỷ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 179



Chỉ cần âm khí quá nặng, đạo thuật của thầy phong thủy sẽ bị áp chế cực độ, có đôi khi ngay cả đạo thuật đều không thi triển ra được, bèn chỉ có thể mặc người xâu xé.

Châu Thiện thần sắc không thay đổi, điềm tĩnh nhìn năm cái đầu quỷ bò trườn như rắn kia, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, dường như thật sự đang ngửa cổ chờ chém.

Thường Đức Minh nhìn mãi nhìn mãi, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, thậm chí có chút thương tiếc. Hắn không biết Châu Thiện xuất thân từ môn phái nào, có điều tuổi tác còn nhỏ đã có tu vi như vậy, hơn nữa mấy năm trước đã có thể phản chế hắn một lần, chứng minh thiên phú của cô thật sự rất cao, sợ rằng Trung Quốc hiện giờ đếm khắp nam bắc đều không thấy được nhân vật tài hoa kinh người thế nữa. Nhưng nếu đã không thể làm việc cho hắn ngược lại còn muốn cản đường hắn, vậy thì diệt cỏ tận gốc mới là đạo lý đúng đắn.

Hắn nuôi ngũ quỷ là để giúp người cầu vận, nhưng không ngờ được ngũ quỷ nuôi ra lại có lệ khí nặng như vậy, ngay cả bản thân hắn đều không chắc có thể hoàn toàn áp chế, cho dù thiên phú của Châu Thiện có tốt tới đâu, e rằng cũng không qua khỏi kiếp nạn này. Cũng may sự theo dõi của hắn đối với Châu Thiện mấy năm nay, khiến sự nhận biết của hắn đối với cô không ngừng nâng lên cấp độ mới, cho nên hiện giờ có thể nào hắn cũng không dám lơ là mất cảnh giác.

Có điều, hôm nay Thường Đức Minh được định sẵn sẽ phải thất vọng.

Năm con quỷ vén mái tóc đen dài xoăn tít, ngoẹo cổ trong chớp mắt lao đến bên cạnh Châu Thiện, sau đó há ra năm cái miệng đẫm m.á.u không thương tiếc để lộ ra những chiếc răng nanh dày đặc, muốn ăn tươi nuốt sống m.á.u thịt của cô.

Trên người Châu Thiện lúc này lại sáng lên một tầng kim quang mỏng, ngăn hết quỷ khí muốn xâm nhập vào cơ thể cô ở bên ngoài.

Đó là ánh sáng công đức, có tác dụng kỳ diệu đối với việc hóa lệ trừ sát, có điều hiển nhiên, sát khí của ngũ quỷ quá nặng, tầng ánh sáng công đức này sớm muộn sẽ bị quỷ khí lạnh lẽo ăn mòn.

Trên người Châu Thiện đột nhiên lại bay ra một luồng ánh sáng đỏ, huyết kỳ lân mất kiên nhẫn hóa thành nguyên hình giương móng lên: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Số linh chi nó ăn được thời gian trước vẫn chưa hoàn toàn hấp thụ hết, hiện giờ đang sốt ruột đi luyện hóa, lại đột nhiên cảm nhận được khí công đức áp chế nó trên người Châu Thiện có biến động lại, lòng biết bên ngoài khẳng định xảy ra chuyện gì, dứt khoát ra ngoài xem thử.

Giọng nói ngơ ngác của nó khi đối mặt với năm cặp mắt quỷ lạnh lẽo kia đột nhiên im bặt.

“Ta, ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Sau khi nói xong câu này, huyết kỳ lân cũng không lo nổi đến việc bản thể chặn giấy huyết kỳ lân của mình vẫn đang nắm giữ trên tay Châu Thiện, ngửa cổ lên trời muốn chạy trối c.h.ế.t ra bên ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy Châu Thiện nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được hết thảy, cô sắp bị con hàng hèn nhát này chọc tức cười rồi: “Xéo trở về.”

Huyết kỳ lân r*n r* một tiếng, bước chân dừng giữa không trung, quay đầu nhìn Châu Thiện, lại nhìn năm con quỷ và Thường Đức Minh đứng dưới mái hiên, ngơ ngác không dám cử động bừa bãi.

Châu Thiện lạnh lùng quét mắt nhìn nó: “Ở yên đó cho ta.”

Huyết kỳ lân nức nở một chút, cúi đầu ủ rũ hóa lại thành một đốm sáng, cẩn thận nấp dưới mái hiên nhà.

Châu Thiện hít sâu một hơi, ma quỷ đối với cô mà nói không có gì đáng sợ, thứ vây khốn có là kỳ môn độn giáp, ban đầu Gia Cát Khổng Minh dùng mấy tảng đá loạn đã có thể vây khốn đại quân, kỳ môn độn giáp còn phiền phức hơn tưởng tượng của cô một chút, nếu như không giải được, cô sẽ không thể nhúc nhích.

Kỳ môn độn giáp do “kỳ”, “môn”, “độn giáp” tạo thành. “Kỳ” là tam kỳ ất, bính, đinh; “môn” là chỉ bát môn hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai; “độn” là ẩn tàng.
 
Back
Top Bottom